1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Gia Sư Có Vấn Đề - Tử Tuyền (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Vào buổi trưa, trong phòng ăn của trường đại học T, học sinh chen lấn nhau, cảnh tượng nước chảy lọt. " tốt, hôm nay giáo sư cho tan lớp trước thời gian năm phút đồng hồ, bằng bây giờ chúng ta phải tìm chỗ ngồi giống như bọn họ." Diêu Ngọc Tiệp vừa ăn vừa . "Đúng vậy!" Lạc Nghiên Vũ liếc mắt nhìn bên trong phòng ăn tràn ngập biển người, trong lòng có chút ưu sầu (bi ai) phụ họa theo. "Hôm nay biết giáo sư bị làm sao, thường ngày cũng nhất định phải kéo dài thời gian tan lớp tới khi lâu sau mới bằng lòng thả người, hôm nay lại cho tan lớp trước thời gian." "Cậu nghĩ nhiều như vậy làm cái gì? Dù sao tan lớp trước thời gian chính là hợp ý chúng ta rồi." "Cũng đúng!" thảo luận chuyện này nữa, Diêu Ngọc Tiệp chuyển sang đề tài khác."Nghiên Vũ, mình bội phục cậu đấy, có thể đưa em họ mình đạo nhập chính đồ(1)!" (1) : giảng giải khuyên bảo quay về chính đạo (quay về cuộc sống lương thiện, bình dị) Lạc Nghiên Vũ liếc bạn tốt cái, "Cái gì là ‘ đạo nhập chính đồ ’? Cậu quá khoa trương rồi đấy." Nhìn xem, ấy lại có thể em họ mình giống như con dê non lầm đường lỡ bước. " chút cũng khoa trương đâu!" Diêu Ngọc Tiệp như chém đinh chặt sắt, " tại cậu ấy chẳng những cúp cua (trốn học), mà thành tích học tập cũng đột nhiên tăng vượt bậc, cứ theo tình hình này, việc thi đậu trường đại học tốt hẳn là có vấn đề gì rồi." giả bộ cảm kích vô cùng, bắt lấy tay Lạc Nghiên Vũ: "Đây đều là công lao của cậu, mình thay mặt dượng của mình cảm ơn cậu!" đôi mắt to trong veo như nước hàm chứa ánh mắt cảm tạ. Lạc Nghiên Vũ rút tay ra, buồn cười : "‘ Diễn bào ’ (2) của cậu lại phát tác rồi phải ?" (2) : Tế bào diễn trò, đùa giỡn "Chuẩn nha! Vậy có bị mình làm cho cảm động ?" Diêu Ngọc Tiệp khẽ cười duyên. " có." "Như vậy là nể mặt rồi!" Diêu Ngọc Tiệp bĩu môi." tán dóc với cậu nữa! Lời mình vừa mới đấy, dượng của mình lòng muốn cám ơn cậu, cám ơn cậu làm cho Quân Lỗi thay đổi nhiều như vậy, khiến nó còn là cậu bé khiến người khác phải đau đầu nữa." Giọng điệu trở nên nghiêm chỉnh. "Đây là chuyện mình nên làm, cần gì cảm ơn chứ?" Lạc Nghiên Vũ cũng cảm thấy mình có bao nhiêu công lao." ra , bản tính của Quân Lỗi hư, chỉ là bị thiếu hụt quan tâm của người thân, lại còn bị hoàn cảnh tốt ảnh hưởng tới, mới có thể dẫn đến những hành vi có điều sai lệch của cậu ấy." ra ý kiến của mình. "Dượng mình rất quan tâm tới nó, chẳng qua là do nó cần tới thôi." Diêu Ngọc Tiệp phản bác lại thay cho dượng mình. "Có lẽ chờ cậu ấy nghĩ thông suốt rồi, tình hình thay đổi thôi." Lạc Nghiên Vũ ôm ý nghĩ lạc quan. "Chờ nó nghĩ thông suốt?" Tựa như nghe đến đầm rồng hang hổ khiến Diêu Ngọc Tiệp cảm thấy buồn cười." mấy năm rồi? Nên nghĩ thông suốt sớm nghĩ thông suốt rồi! Người bên nhà mẹ đẻ của mẹ mình đều phản đối chuyện dượng tái giá, chỉ có Quân Lỗi. . . . . . Ai! hiểu là Quân Lỗi nghĩ như thế nào?" Cũng phải là do dượng ngoại tình rồi vứt bỏ dì út, mà Quân Lỗi lại phản đối cái gì chứ? " có ai khuyên bảo cậu ấy sao?" "Nó chịu nghe lời khuyên của bất kì ai cả." ngờ Quân Lỗi là người cố chấp như vậy, Lạc Nghiên Vũ thầm nghĩ ở trong lòng. "Nghiên Vũ, hay là cậu thử khuyên giải chút, chừng Quân Lỗi nghe lời cậu." Diêu Ngọc Tiệp chợt nghĩ đến phương pháp này. "Mình? !" Lạc Nghiên Vũ chỉ mình, hoài nghi hỏi: "Cậu ấy nghe mình sao?" "Mình nghĩ là được! Cậu có thể thay đổi được Quân Lỗi, có lẽ cậu cũng có thể khuyên giải được nó." Càng nghĩ càng cảm thấy có hi vọng. " vậy sao?" cũng thừa nhận Nhạc Quân Lỗi thay đổi là vì , mà là do Nhạc Quân Lỗi muốn phụ lòng kỳ vọng của mẹ , mới có thể thay đổi tốt như vậy. "Ai nha! Cậu thử chút cũng mất gì(cũng có sao đâu)!" Diêu Ngọc Tiệp cổ vũ . Cũng đúng, nếu chịu nghe theo tốt, còn nghe lọt tai cũng mất miếng thịt nào, cớ sao mà làm chứ? "Được rồi! Mình tìm cơ hội thích hợp rồi khuyên cậu ấy chút ." "Ừ! Cám ơn cậu!" *************************** Lạc Nghiên Vũ ngờ được buổi tối hôm đó, cơ hội tới rồi. Trong phòng sách, Nhạc Quân Lỗi chăm chỉ đọc sách, mà Lạc Nghiên Vũ ngồi ở bên cạnh nhàm chán đến ngẩn người. Ai! làm gia sư cho nhà này mà càng lúc càng vô dụng rồi! Từ khi Nhạc Quân Lỗi chăm chỉ học tập, việc học của căn bản cần chỉ dạy nữa, tự mình có thể ứng phó được. Sau thời gian, học bù lại xong tất cả bài vở và bài tập bị bỏ bê trước kia, càng cần chỉ dạy nữa. Xem ra, chẳng bao lâu nữa lại phải tìm công việc khác. Sau khi Nhạc Quân Lỗi làm xong bài tập ở trường học, ngẩng đầu lên thấy được dáng vẻ ngơ ngác của Lạc Nghiên Vũ. "Nước miếng chảy ra kìa." Nghe được lời , Lạc Nghiên Vũ theo phản xạ đưa tay lên lau vết dính, mới phát ── "Cậu dám lừa tôi!" Hung hăng nhìn chằm chằm . Khóe miệng Nhạc Quân Lỗi khẽ nhếch lên, "Ai bảo ngẩn người." chút cũng có hối ý (3). (3) : Ý nghĩ hối hận là! Làm sao lại bị - người tuổi hơn chọc ghẹo thế này chứ? Đáy mắt Lạc Nghiên Vũ ràng có buồn bực. Chẳng qua cũng kỳ quái, ràng lớn hơn , tuy nhiên lại luôn bị áp chế, dường như thân phận bị đảo ngược lại rồi! Là do thành thục quá sớm rồi sao? " suy nghĩ gì?" "Nghĩ đến tại sao cậu thông minh như vậy? Khiến cho tôi cảm thấy tôi đây là gia sư dạy kèm tại nhà chỉ là để bày cho đẹp mắt thôi." buồn bã nhìn . " có thể làm chuyện của mình." Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt trả lời. "Nhưng, như vậy tôi nhận tiền của cha cậu, tuy kiếm được cũng rất an lòng!" vẫn rất có lương tâm. Nhạc Quân Lỗi cười lạnh : "Dù sao ông ấy cũng có nhiều tiền, thiếu chút tiền lẻ đấy!" Bỗng chốc cơn lửa giận bùng lên, "Nhạc Quân Lỗi, cậu sỉ nhục nghiêm trọng đến nhân cách của tôi!" tức giận o o nhìn ."Tôi phải tên ăn xin, cần cha cậu phải bố thí!" kiếm cớ vặn vẹo ý tứ của , tuy biết là nhằm vào cha , mà phải . lúc Nhạc Quân Lỗi biết nên làm như thế nào để ràng với , người mà mong muốn nhìn thấy nhất đúng lúc gõ cửa vào. "Cha quấy rầy đến các con sao?" Khuôn mặt Nhạc Tĩnh Sinh mang theo tươi cười hỏi. " có." "Có." Lạc Nghiên Vũ tức giận trợn trừng mắt nhìn , còn Nhạc Quân Lỗi bởi vì nhìn thấy cha, sắc mặt chợt lạnh xuống. Nhạc Tĩnh Sinh thấy sắc mặt của con trai trở nên khó coi khi thấy ông đến, trong lòng khỏi cảm thấy khổ sở. Lạc Nghiên Vũ cũng phát được, vì muốn để cho Nhạc Tĩnh Sinh khó chịu, quyết định so đo với Nhạc Quân Lỗi nữa. "Bác trai, đến thăm Quân Lỗi hả?" tới chỗ Nhạc Tĩnh Sinh chào hỏi. "Ừ!" Nhạc Tĩnh Sinh cười cười với , ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía con trai. " nhọc lo lắng!" Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng mà . Lạc Nghiên Vũ ném ra ánh mắt chỉ trích về phía , nhưng Nhạc Quân Lỗi vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng. "Bác trai, chúng ta xuống dưới lầu chuyện ." Đỡ phải làm trở ngại, vướng đến mắt của người nào đó. "Chờ chút...! Bây giờ là thời gian học, thể rời !" Khuôn mặt Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng. "Bác trai, bác xuống lầu trước chờ cháu nhé." Lạc Nghiên Vũ cười với Nhạc Tĩnh Sinh. Nhạc Tĩnh Sinh tình, thể làm gì khác hơn là xuống lầu trước. Sau khi Nhạc Tĩnh Sinh xuống lầu, nụ cười mặt của Lạc Nghiên Vũ liền lập tức biến mất dấu vết, xoay người đối diện với Nhạc Quân Lỗi : "Cậu cần gì đối xử với cha cậu như vậy? Ông ấy chỉ là muốn tới thăm cậu chút, quan tâm cậu mà thôi." "Tôi cần nhất chính là quan tâm của ông ấy!" "Cậu. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ ra lời, bị thái độ lạnh lùng của làm cho tức chết. quyết định xuống lầu chuyện với Nhạc Tĩnh Sinh trước, sau đó tìm cách để giải quyết tên đại cố chấp này. hai lời xoay người muốn rời , Nhạc Quân Lỗi lại lấy ra lý do đấy để ngăn cản , chỉ nghe trả lới: "Ai thèm để ý đến cậu nha!" Chỉ lưu lại Nhạc Quân Lỗi tức giận bừng bừng. bao lâu sau, Lạc Nghiên Vũ trở lại phòng sách lần nữa, sắc mặt Nhạc Quân Lỗi vẫn khó coi như cũ. "Cha cậu rồi, cậu bày ra sắc mặt đó cho ai nhìn chứ?" Trong giọng điệu tràn đầy đùa cợt."Nếu phải sớm biết được ông ấy là cha cậu, tôi còn tưởng rằng cậu nhìn thấy kẻ thù cơ đấy." Bác Nhạc quá thiệt thòi, chẳng những phải chịu đựng nhìn cái khuôn mặt lạnh như người chết của , còn muốn nên trách , nhưng người ta chính là cố tình cảm kích. Theo thấy, bởi vì bác Nhạc thậm chí cả người nhà Ngọc Tiệp quá dung túng, quá cưng chiều , cho nên mới muốn làm gì làm như vậy. " khác nhau lắm." truyền đến giọng lạnh lùng. "Chuyện đều qua lâu như vậy, cũng thành thực, cậu thể thử tiếp nhận được sao?" Lạc Nghiên Vũ ý vị sâu xa . "Sao tôi phải tiếp nhận? Vì sao phải để cho ông ấy được như ý?" Nhạc Quân Lỗi nghiến răng nghiến lợi mà ra. Giọng hận đời kia, khiến Lạc Nghiên Vũ cảm thấy gần như vô lực. Chỉ là, nếu đồng ý với người ta, cũng muốn cố gắng thực , dù cho có ngoan cố giống như tảng đá lớn, cũng muốn đem ra đập vỡ! "Tại sao cậu thèm nghĩ tới cha cậu đối với cậu tốt như thế nào? cảm thụ quan tâm của ông ấy với cậu? Cậu có hiểu được thương ông ấy dành cho cậu ? Nếu như cậu có nghĩ vậy chút, cậu cũng đối xử với ông ấy như vậy rồi." Nhạc Quân Lỗi nhốt mình ở trong tháp ngà, ngăn cách mọi người quan tâm tới "Là người làm cha, muốn mến con trai lại bị con mình lời lạnh nhạt, đây là chuyện tàn nhẫn cỡ nào a!" Từng câu từng chữ của đều là chỉ trích Nhạc Quân Lỗi đúng, thần sắc của cũng càng lúc càng trầm. " xong chưa?" Thanh làm người ta phát run. "Còn chưa có!" Lạc Nghiên Vũ sợ chết tiếp tục : "Nếu là mẹ cậu biết, bà ấy cũng trách cậu." "Đủ rồi! cần mang mẹ tôi tới dọa tôi nữa!" Rốt cuộc Nhạc Quân Lỗi bộc phát tức giận đè nén từ lâu." cho rằng là ai? Tại sao dám quản tôi?" cực kỳ tức giận, lựa lời ." cho rằng tôi nghe lời chăm chỉ học tập tốt, hút thuốc, uống rượu, mà có thể chỉ trích tôi đúng? cho biết, nhiều nhất chỉ là gia sư dạy kèm tại nhà của tôi, có tư cách quản tôi đây này nọ!" Những lời này làm cho Lạc Nghiên Vũ thực kinh hãi! Đúng a! là ai? Nào có tư cách gì có thể quản này nọ? cố giả bộ tỉnh táo : " xin lỗi! Là tôi vượt quá khuôn phép!" nhanh chóng thu dọn đồ đạc."Hôm nay tan lớp trước thời gian, tôi trước!" Nhìn bóng lưng cứng ngắc của , trong lòng Nhạc Quân Lỗi có ra nặng nề.

    2. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Những ngày kế tiếp, Lạc Nghiên Vũ vẫn cứ theo lẽ thường đến nhà dạy, nhưng lời trở nên ít , người cũng trở nên lạnh lùng lạnh nhạt. Mà Nhạc Quân Lỗi cũng là bộ dáng vẻ lạnh lùng đọc sách của , làm bài tập của . Bác Dương nhìn thấy tình cảnh như thế, cũng biết phải làm như thế nào! buổi tối mấy ngày sau, rốt cuộc cái cục diện bế tắc này bị đánh vỡ. Hết giờ học Nhạc Quân Lỗi về đến nhà, vừa mở cửa ra, ràng phát cha, Lạc Nghiên Vũ và "Người phụ nữ kia" đều ở đây, lập tức vẻ mặt của rét lạnh. "Đây là chuyện gì xảy ra? !" bày ra khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị thường có của mình. "Quân Lỗi, hôm nay là sinh nhật của con, chúng ta đặc biệt tới giúp con làm sinh nhật đấy!" Nhạc Tĩnh Sinh đại biểu lên tiếng. Trầm Vân ── người vợ tái giá của Nhạc Tĩnh Sinh, dịu dàng tiếp: "Đúng a! Con mau tới đây ngồi xuống, ta xuống bếp làm mấy món ăn, con tới thử chút xem có dễ ăn hay !" Nhạc Quân Lỗi lạnh lùng quét qua bọn họ cái, tiếp đó ánh mắt rơi người Lạc Nghiên Vũ." sao? có lời gì muốn với tôi sao?" "Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Nhàn nhạt câu. "Vậy sao? Vậy tôi phải tốt cám ơn các người rồi, vì bỏ ra tâm sức lớn như vậy làm buổi sinh nhật dành cho tôi!" Khóe môi Nhạc Quân Lỗi nhếch lên chút lãnh triệt thất vọng đau khổ cười lạnh, "Chỉ là rất đáng tiếc, tôi, , cần!" Vừa xong, quay đầu bước . Ngay tại chỗ, nụ cười mặt Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân đều cứng lại, mặc dù bọn họ sớm đoán được có kết quả này, nhưng khi xảy ra, bọn họ vẫn cảm thấy khó chịu cùng đau lòng. Lạc Nghiên Vũ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của hai vị trưởng bối, trong cơn giận dữ trong đầu, lập tức chút nào suy tính đuổi theo, mặc kệ có lập trường và tư cách hay . "Nhạc Quân Lỗi, cậu đứng lại đó cho tôi!" Lạc Nghiên Vũ đuổi theo . Nhạc Quân Lỗi xoay người lại nhìn ."Lại muốn dạy dỗ tôi sao?" " phải dạy dỗ, là muốn cho cậu biết chút thực!" "Hả?" Thanh của lạnh lẽo."Nếu là về chuyện của bọn họ, cần phải , tôi muốn nghe!" " được! Cậu nhất định phải nghe!" Thấy muốn , Lạc Nghiên Vũ vội vàng kéo ."Cậu có biết cha cậu sớm buộc ga-rô rồi ?" Đây là lần trước, bác trai trong lúc vô tình tiết lộ. Nhạc Quân Lỗi sửng sốt, ngưng động tác. "Bác ấy là vì cậu!" đưa tay lên bắt lấy cổ tay ."Bác ấy tái giá, là vì sợ bác ấy bận rộn với nghiệp cách nào chăm sóc cậu, cho nên bác ấy mới muốn vì cậu tìm mẹ kế tới giúp bác ấy chăm sóc cho cậu! Bác ấy còn cùng dì Trầm sinh con nữa, muốn dì Trầm đem cậu trở thành con trai ruột của mình để chăm sóc, mà di Trầm cũng đồng ý." hơi làm sáng tỏ mọi chuyện. Nhạc Quân Lỗi trầm mặc lúc lâu, mới lên tiếng: "Tại sao? như vậy, vì sao còn muốn đưa tôi đến nước Mỹ xa xôi? Cũng bởi vì tôi phản đối chuyện của bọn họ ư?" bi phẫn mà cười: "Đem đứa trẻ mới mười mấy tuổi quăng ra nước ngoài, lỗ tai nghe là ngôn ngữ xa lạ, đập vào tầm mắt là chủng người khác biệt, ông ấy có biết tôi có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu đơn hay ? Ông ấy biết ở trường học tôi bị ức hiếp, nhưng người nào chịu đưa tay ra giúp đỡ tôi! , tôi có thể hận sao?" tràn đầy đau thương lên án khiến nước mắt của Lạc Nghiên Vũ khó có thể khống chế mà chảy ra từ hốc mắt, bò đầy mặt , rốt cuộc hiểu những oán hận trong lòng ! mặt đau lòng với cảnh ngộ gặp phải, cũng tự trách mình chưa từng hiểu qua cảm thụ của , chỉ mực chỉ trích . "Quân Lỗi!" Đứng ở cách đó xa Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân đều nghe được những lời này của , trong lòng hai người tràn đầy nồng đậm áy náy, nước mắt của Nhạc Tĩnh Sinh càng chảy xuống thôi. Ông tới trước mặt con trai : "Là cha tốt! hiểu qua cảm thụ của con, nên đưa con đến nơi đất khách quê người đầy xa lạ đấy, khiến cho con có bao nhiêu đơn!" Ông ân hận làm như vậy, tiếc nuối là thời gian thể quay lại."Ban đầu, con đối với chuyện cha tái giá sinh ra phản đối lớn, cho nên cha mới muốn đưa con ra nước thời gian ngắn để con bình tâm lại, ngờ lại làm cho con càng oán trách cha hơn." Nhạc Quân Lỗi biết tất cả nguyên nhân phía sau của mọi chuyện, lại nhìn thấy bộ dáng cha già rơi nước mắt hối hận, trong phút chốc mọi khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, cứng rắn trong lòng cũng dần dần mềm hoá. . . . . . Có lẽ oán phẫn che hai mắt của , làm thấy được mọi chuyện. "Quân Lỗi, con có thể tha thứ cho cha ?" Nhạc Tĩnh Sinh thành khẩn thỉnh cầu. "Quân Lỗi, cha con đều là vì muốn tốt cho con, con cũng đừng trách ông ấy!" Trầm Vân giúp. Lạc Nghiên Vũ cũng mở miệng : "Bác Nhạc từ đầu chí cuối cũng làm sai, cậu nên hận bác ấy nữa!" Ở dưới chờ đợi từ ba ánh mắt, Nhạc Quân Lỗi lạnh nhạt : "Bụng của tôi đói rồi, về nhà ăn cơm ." xong, dẫn đầu trở về. Đây là ý gì? Ba người suy tư lát, hẹn mà cùng cười, hưng phấn đuổi theo bước chân của . Nhưng Lạc Nghiên Vũ khỏi thầm ở trong lòng: cậu bé đáng ! Lời cứ thẳng ra là tốt rồi, mỗi lần đều muốn người khác phải đoán! Có lẽ là do thói quen sai khiến ! Tuy rằng Nhạc Quân Lỗi cởi bỏ hết khúc mắc, hề oán hận cha nữa, cũng đón nhận Trầm Vân, nhưng mà cũng chuyển đến ở cùng bọn họ, trong lúc ở chung chỗ với bọn họ cũng thực thân thiết, ngược lại có vẻ hết sức lễ độ lạnh nhạt. Chỉ là, chung sống hòa bình thế này khiến Nhạc Tĩnh Sinh cùng Trầm Vân rất cao hứng! Bọn họ tin tưởng cho Quân Lỗi thêm chút thời gian nữa, thích ứng được, bọn họ nhất định có thể chung sống hòa hợp hơn. "Nghiên Vũ, cậu rất lợi hại nha! Có thể làm dượng mình và Quân Lỗi quên hết ân oán trước kia." Diêu Ngọc Tiệp giơ ngón tay cái lên khen ngợi người ngồi ở trước mặt ăn kem. " ra mình chỉ đem biết cho biết mà thôi, cũng có làm chuyện gì a!" Lạc Nghiên Vũ khiêm tốn cười ."Thành , trước đây các người quá cưng chiều , nỡ , cho nên mới có thể luôn luôn thông cảm cho bác Nhạc, mà các người cũng hiểu được ý nghĩ trong lòng Quân Lỗi." Kết luận chính là thiếu hụt khai thông. "Có lẽ là vậy!" Diêu Ngọc Tiệp uống ngụm nước trái cây."Dù sao kết cục bây giờ là kịch vui tốt rồi." "Ừ!" Kết cục như vậy, khiến cả nhà bọn họ đều thấy vui. "Đúng rồi, Ngọc Tiệp, tại sao tiền lương tháng này bác Nhạc trả cho nhiều hơn vạn?" hiểu hỏi. Nhạc Tĩnh Sinh trả tiền lương gia sư cho luôn luôn là trực tiếp chuyển vào tài khoản của , sáng nay đến máy rút tiền kiểm tra phát ra chuyện này. "Có thể là dượng mình cảm tạ cậu, nên tăng lương cho cậu đấy." Diêu Ngọc Tiệp suy đoán . "Tăng lương? thể nào? !" là như thế, đúng là chột dạ. bây giờ căn bản có dạy cho Nhạc Quân Lỗi cái gì, mỗi lần đọc sách, đều là ở bên rảnh rang xem tạp chí, bằng chính là mượn máy vi tính của đánh báo cáo của mình. Như vậy gia sư giống như quá tẫn trách ! "Làm sao cậu ngạc nhiên như thế?" Diêu Ngọc Tiệp khó hiểu phản ứng của ."Cậu giúp dượng mình chiếu cố Quân Lỗi nhiều như vậy, tăng lương là chuyện đương nhiên a! Cậu nên cao hứng, cậu phải là rất cần tiền sao?" Là đồng học hai năm, ít nhiều hiểu được gia cảnh của Nghiên Vũ. "Đúng vậy! Nhưng là. . . . . ." có làm cái gì nha! "Chớ nhưng là." Diêu Ngọc Tiệp ngắt lời ."Cậu liền cao hứng nhận lấy tốt rồi." Giọng điệu của Diêu Ngọc Tiệp tựa như bộ"Chính là như vậy", làm cho Lạc Nghiên Vũ thể cái gì đó nữa. Buổi tối hôm đó, Lạc Nghiên Vũ cũng cho Nhạc Quân Lỗi biết, phản ứng của cũng giống như Diêu Ngọc Tiệp. "Thế nhưng như vậy tôi rất chột dạ nha!" Lạc Nghiên Vũ nhìn áy náy ." có dạy cậu cái gì, còn cầm nhiều tiền như vậy." "Bằng tôi học, mà học làm cho thực mệt mỏi, vậy đấm lưng, xoa bóp giúp tôi ?" Nhạc Quân Lỗi"Tốt bụng" đề nghị . Lạc Nghiên Vũ trợn to mắt, vui : "Mời cậu làm ràng, tôi là tới làm gia sư của cậu, mà phải là người giúp việc!" Tên đáng chết, lại dám sai đấm lưng, xoa bóp giúp ? ! " đừng suy nghĩ nhiều quá, coi như là ‘ thư đồng ’ của tôi được rồi!" Nhạc Quân Lỗi buồn cười nhìn gương mặt tức giận của . Thư đồng? Thế mà cũng nghĩ ra được! Nhưng là tốt, rất thích hợp . "Vậy có muốn tôi giúp cậu mài mực hay ?" Khóe miệng Lạc Nghiên Vũ giương lên nụ cười tinh quái. Nhạc Quân Lỗi có đáp lời, chỉ là nhàn nhạt cười, tiếp tục cúi đầu chăm chỉ học tập. Lạc Nghiên Vũ nhìn , càng nhìn càng cảm thấy dáng dấp của rất đẹp mắt! Hai bên mày kiếm dày lại đen, hai tròng mắt sâu thẳm giống như hồ nước, mũi rất cao và thẳng, hơn nữa môi mỏng đẹp đẽ cong lên, tổ hợp lại có thể khiến ánh mắt của người khác thể dời khỏi khuôn mặt tuấn tú đó; còn có phong cách lạnh lùng bên ngoài càng tăng thêm sức quyến rũ mê người của . Tuy biết trong trường học nhất định là có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ , nhưng biết mình thích mẫu con như thế nào? Ai nha, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì! thích mẫu con như thế nào, cũng liên quan tới , làm tốt chuyện của chính mình là đủ rồi! Hết chương 2

    3. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 3 Qua nghỉ hè, Nhạc Quân Lỗi thăng lên lớp mười hai, Lạc Nghiên Vũ cũng thành sinh viên ĐH năm 3. Lên lớp mười hai việc học tăng thêm nhiều, cũng sắp phải đối mặt với cuộc thi quan trọng nhất của cả đời, bình thường học sinh cấp ba luôn là nơm nớp lo sợ nghênh đón mỗi ngày đến, thời gian học cũng kéo dài, vì chính là hy vọng có thể thi đậu trường đại học tốt. Chỉ là, những tình huống này hoàn toàn thấy được ở người của Nhạc Quân Lỗi. vẫn dễ dàng ứng phó bài vở nặng nề ở trường học, lại thêm vẫn duy trì được danh hiệu học sinh ưu tú nhất trường, khiến các thầy giáo trong trường học đều cho là mình nhìn lầm rồi, cũng cảm thấy khó hiểu bởi vì bạn học sinh này trước kia luôn làm bọn họ phải đau đầu nhức óc nhưng bây giờ lại biến thành học sinh cực kỳ nổi trội xuất sắc! Thời gian tan học đến, trước cổng trường trung học đệ nhị cấp tư nhân ào ào tuôn ra nhóm lớn học sinh cấp 3, nam có nữ có, tốp năm tốp ba cười cợt rồi tức giận mắng nhau, nhìn ra chút mệt mỏi nào của ngày học, mà đường cái giao thông cũng bởi vậy biến loạn lúc. Đám đông ít dần Nhạc Quân Lỗi mới chậm rãi ra khỏi cửa trường, cũng như thường ngày bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đó làm cho rất nhiều người nhìn chăm chú. Lạc Nghiên Vũ liếc mắt cái liền thấy bởi vì luôn là tiêu điểm khiến người khác phải nhìn chăm chú, nghĩ thầm rốt cuộc xuất , ở chỗ này chờ rất lâu. muốn vui vẻ về phía , bỗng dưng nhìn thấy màn cảnh tượng thú vị ── "Học trưởng Nhạc Quân Lỗi, xin chờ chút!" Hai nữ học sinh mặc đồng phục trường học giống Nhạc Quân Lỗi ngăn trở . Vẻ mặt Nhạc Quân Lỗi vẫn chút thay đổi nhìn người trước mặt, đợi bọn họ mở miệng. Nhìn ra được trong đó có có vẻ khá ngượng ngùng, gương mặt đỏ như lửa, hai mắt dám nhìn thẳng vào Nhạc Quân Lỗi. Người bạn đứng bên cạnh lấy tay đẩy đẩy đó cái, khích lệ tăng thêm can đảm. Nhạc Quân Lỗi hết kiên nhẫn để chờ đợi, muốn lướt qua họ rời , ngượng ngùng đó sợ hãi : "Học trưởng, em thích !" lấy hết dũng khí thổ lộ với người trong lòng. Ngay từ lúc lâu trước kia, ở nơi lần đầu tiên nhìn thấy học trưởng đánh nhau mà khi bị thầy chủ nhiệm dạy bảo, cảnh cáo, gương mặt của vẫn đẹp trai tuấn, lãnh khốc, bướng bỉnh bất tuân như thế, liền sâu hấp dẫn . Hôm nay, ở dưới khích lệ của bạn tốt vất vả, đem lòng thầm mến bấy lâu nay thổ lộ ra với , biết được học trưởng phản ứng như thế nào. . . . . . Nhàm chán! Tại sao lại người nữa tới? Tình huống này gặp phải nhiều lần lắm rồi. lạnh lùng thốt: "Đáng tiếc, tôi thích ." Từ trước đến giờ chính là chút lưu tình cự tuyệt, chút cũng mặc kệ người ta có đau lòng thế nào. xong, cũng quản họ có phản ứng gì, lập tức cất bước rời . Chợt nhìn thấy Lạc Nghiên Vũ, đáy mắt lên tia kinh ngạc. "Sao lại đến đây?" bình tĩnh tới chỗ Lạc Nghiên Vũ hỏi. "Tới xem cậu cự tuyệt con như thế nào a!" Lạc Nghiên Vũ bày ra trò đùa trêu chọc ."Cậu xem , kia bởi vì bị cậu cự tuyệt mà bộ dạng giống như chuẩn bị khóc rồi kìa." nhìn về phía sau cách xa là hai nữ sinh đó, mà họ nhìn lại bên này cái, sau đó liền đau lòng bước thẳng. "Chuyện này liên quan tới tôi!" Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt . Lạc Nghiên Vũ đồng ý trừng mắt nhìn , "Cậu vô tình! Dù sao người ta cũng là vì cậu nha!" đáng thay cho kia! cảm kích coi như xong, còn lời như thế! Nhạc Quân Lỗi đối với lời của cho là đúng, chỉ : " vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." "Hôm nay tôi được lĩnh tiền lương, tới mời cậu ăn bữa tối." Quay trở lại ý định, Lạc Nghiên Vũ cười ra ý nghĩ. "Hả?" Nhạc Quân Lỗi nhíu mày hỏi. "Cũng có gì a! Cậu cũng biết tôi làm gia sư cho cậu làm rất thoải mái, còn lĩnh nhiều tiền lương như vậy, tôi tính tính lại, liền muốn hồi báo cậu chút a!" "Thế nào? Lương tâm trỗi dậy sao?" "Tôi luôn luôn có lương tâm hay sao?" bất mãn . "A, sao?" Giọng hoài nghi. "Nhạc Quân Lỗi, có hay tùy cậu, đừng ở đó mà nhảm nữa!" Lạc Nghiên Vũ nổi giận xoay người . là! Nhạc Quân Lỗi này có hiểu kính trọng là gì hay ? Luôn muốn chọc giận . Khóe môi Nhạc Quân Lỗi cong lên chút cười như cười, lặng lẽ theo. Nửa giờ sau, bọn họ vào nhà hàng thịt bò bít tết giá cả phải chăng. " mời tôi ăn cái này?" Nhạc Quân Lỗi hỏi. Lạc Nghiên Vũ buồn bực hỏi ngược lại: "Đúng a! Ăn thịt bò bít tết tốt sao?" chính là nhịn đau mới hạ quyết định này. "Tôi cho là mời tôi ăn bữa đại tiệc cơ đấy." "Đối với tôi mà , thịt bò bít tết chính là bữa đại tiệc rồi a!" Nghe được trả lời đương nhiên, Nhạc Quân Lỗi khỏi bật cười : "Nhưng mà, tôi muốn ăn thịt bò bít tết." "Vậy cậu muốn ăn cái gì?" nên quá đắt, có thể chấp nhận. "Có nhà hàng Pháp ăn cũng tệ lắm." Ngụ ý, muốn đến nhà hàng kia ăn. Nhà hàng Pháp? Vừa nghe biết nhất định là nhà hàng cao cấp, khẳng định bữa ăn rất tốn kém, mới có nhiều tiền để tiêu xài phung phí thế đâu! "Đừng a! Ăn thịt bò bít tết tốt rồi, vừa rẻ lại vừa ăn ngon! Tuy rằng món ăn của nhà hàng Pháp kia rất tinh xảo, nhưng là ăn đủ no lại rất đắt, thực lãng phí nha." Lạc Nghiên Vũ cố gắng thuyết phục . " ăn qua món ăn ở nhà hàng Pháp đó rồi sao? Làm sao biết ăn đủ no?" Nhạc Quân Lỗi phản bác lời của ."Vả lại, thịt bò bít tết cũng là có phân cấp bậc." Lạc Nghiên Vũ hiểu ý tứ của , nhưng mời nổi nha! "Mặc kệ, tôi chính là muốn ăn thịt bò bít tết, cậu nghe tôi là được." Nhạc Quân Lỗi buồn cười nhìn muốn đổ thừa, trong lòng khỏi hoài nghi là sinh viên đại học năm thứ ba sao? Thế nào lại giống như đứa trẻ? Khó trách, luôn cảm giác mình lớn hơn ! "Nếu là muốn mời tôi ăn cơm, ăn cái gì nên là tôi làm chủ chứ?" "Ách. . . . . ." Hình như là đúng như vậy! Chỉ là ──"Mặc kệ, tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu nghe tôi là được rồi." Rốt cuộc chơi xấu. Nếu thêm câu nữa, liền trực tiếp kéo vào, xem có thể làm gì! Nhạc Quân Lỗi lắc đầu cái, thể làm gì khác hơn là thuận ý của , tranh cãi thêm nữa, chắc cái gì cũng được ăn. Chỉ là, cũng hiểu được nỡ tiêu tiền. Thường ngày ở chung, cũng khó phát ra là người chi tiêu tiết kiệm, mà thỉnh thoảng cũng nhắc tới gia cảnh của , cũng qua phần lớn tiền kiếm được đều là gửi về nhà làm chi phí sinh hoạt trong nhà. ra , có thể cự tuyệt mời khách; nhưng mà biết nhất định tức giận. Cho nên, chỉ có thể tùy ý . Rốt cuộc, Lạc Nghiên Vũ vui vẻ kéo Nhạc Quân Lỗi ăn thịt bò bít tết. ************* Vừa hết giờ học, Diêu Ngọc Tiệp vội vàng cất dọn đồ rồi chạy đến tìm Lạc Nghiên Vũ. "Nghiên Vũ, cậu phải giúp đỡ mình nha!" "Chuyện gì? Xem cậu khẩn trương như vậy." Lạc Nghiên Vũ thong thả ung dung đem sách và vở ghi chép cất vào trong túi. "Tuần sau chính là thi giữa kỳ rồi, cậu cho mình mượn vở ghi chép và đề tài khảo cổ để copy được ?" Lạc Nghiên Vũ liếc xéo ấy cái."Biết khẩn trương?" Diêu Ngọc Tiệp đáng thương nhìn bạn tốt. "Ai bảo cậu thời gian này lười biếng như vậy, giờ lên lớp cũng tới học." "Thời tiết nóng quá, muốn ra khỏi cửa nha!" " là mùa thu rồi, còn nóng sao?" Ngọc Tiệp lại có thể ra cái cớ này. Diêu Ngọc Tiệp bĩu môi : "Uy lực của nắng gắt cuối thu cũng thể khinh thường a." " phục cậu!" Lạc Nghiên Vũ đứng dậy."Mình phải thư viện tìm tài liệu, thuận tiện tới đó photocopy luôn ." "Được!" Diêu Ngọc Tiệp cao hứng ôm lấy Lạc Nghiên Vũ."Biết mà, chỉ Nghiên Vũ đối với mình tốt nhất thôi!" "Đừng tâng bốc nữa, thôi!" ***************** Thư viện "In xong rồi." Diêu Ngọc Tiệp cầm tài liệu này nọ về phía Lạc Nghiên Vũ tìm sách . "Oh, cậu giúp mình để chúng xuống cái bàn bên kia kìa." Diêu Ngọc Tiệp theo lời làm theo sau đó, trở lại bên cạnh ."Sớm như vậy mà cậu chuẩn bị cho thi giữa kỳ rồi à?" " còn sớm, cách thời gian thi giữa kỳ chỉ còn có mấy ngày thôi." Lạc Nghiên Vũ chuyên tâm tìm tài liệu, nhìn Diêu Ngọc Tiệp."Bằng , làm sao cậu khẩn trương tìm mình mượn vở ghi chép và đề tài khảo cổ?" "Mượn trước mình mới an tâm a!" là điển hình đến khi nước tới chân mới nhảy, trước mỗi lần thi chính là phải chờ tới Chủ nhật, mới bằng lòng học bài. "Cậu là…..!" Lạc Nghiên Vũ thể làm gì khác hơn liếc nhìn ấy cái."Đúng rồi, chủ nhật này trường của Quân Lỗi làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường tổ chức Hội chợ đấy, có ?" " ." Diêu Ngọc Tiệp hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt."Ngày đó mình muốn đọc sách, ở đâu ra thời gian nhàn rỗi?" "Ừ! Vậy mình liền tự ." Sớm biết đáp án. "Quân Lỗi muốn cậu ?" " phải. Là cậu ấy trong lúc vô tình nhắc tới, mình với cậu ấy là mình muốn ." Vốn là còn muốn cho a! Là cứng rắn "Lỗ" với , mới miễn cưỡng đồng ý. "Dượng mình sao?" " ! Mấy ngày trước mình có cho bác ấy biết rồi." tại bác Nhạc rất tích cực bồi dưỡng tình cảm giữa hai cha con họ. "Tình hình của bọn họ còn có thể chứ?" Diêu Ngọc Tiệp quan tâm . "Coi như tệ!" Bác Nhạc và dì Trầm đến thăm thỉnh thoảng cũng trò chuyện mấy câu. "Vậy tốt."

    4. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chủ nhật, Lạc Nghiên Vũ tới trường học của Nhạc Quân Lỗi. Hôm nay, bởi vì trường học tổ chức Hội chợ nên hấp dẫn rất nhiều người đến, Lạc Nghiên Vũ phải xuyên qua dòng người đông đúc để tìm kiếm lớp học của Nhạc Quân Lỗi. Tìm lát, rốt cuộc tìm được lớp của , nhưng lại thấy người. "Tiểu thư, chị muốn mua cái gì?" đám học sinh thấy khách hàng tới cửa, nhiệt tình tiếp đón. Lớp bọn họ bán đồ uống a! Rất thích hợp. Trời nóng bức như vậy, khó trách buôn bán tốt như vậy! "Ách. . . . . . Xin hỏi Nhạc Quân Lỗi ở đâu?" vừa hỏi như vậy, vẻ mặt mặt mọi người đều thay đổi, phải tò mò chính là mang ý muốn tìm tòi nghiên cứu chút. Ở trường học Nhạc Quân Lỗi có tiếng là lạnh lùng, đối với nữ sinh sắc mặt lại càng chút thay đổi, cho nên bọn họ mới có thể đối với bộ dạng của nữ sinh xinh xắn trước mắt tràn ngập hiếu kỳ cùng nghi vấn. có mặc đồng phục, hiển nhiên phải học sinh của trường học bọn họ, là bạn của Nhạc Quân Lỗi sao? Người thân? Hay là người khác trong số những người thích Nhạc Quân Lỗi? "Làm sao vậy?" Vẻ mặt của bọn họ kỳ quái! " có gì." nam học sinh trả lời, "Cậu ấy ở dưới tàng cây bên kia kìa." Tay chỉ về hướng. Lạc Nghiên Vũ nhìn theo hướng tay chỉ, quả nhiên thấy được ngồi ở dưới tàng cây. "Cám ơn." cảm ơn xong, liền qua đó tìm . Nhạc Quân Lỗi ngồi tựa người vào cây đại thụ lớn, mặt phủ lên quyển sách. Bỗng nhiên, quyển sách bị lấy , mở mắt ra, đối mặt là gương mặt tươi cười của Lạc Nghiên Vũ. "Ở bên kia, các bạn học của cậu vội vội vàng vàng, còn cậu lại ngồi ở chỗ này hóng mát ngủ?" Lạc Nghiên Vũ đến bên cạnh ngồi xuống. "Tôi buồn ngủ. " Nhạc Quân Lỗi lười biếng . "Cha cậu và dì Trầm có đến ?" " tới." gật đầu."Là cho họ biết sao?" "Đúng vậy! Tôi giúp cha con hai người chế tạo cơ hội bồi dưỡng tình cảm a!" Câu trả lời của khiến Nhạc Quân Lỗi cảm thấy buồn cười, nụ cười nhàn nhạt ngưng bờ môi . "Quân Lỗi, lớp cậu bán đồ uống, vậy cậu mời tôi uống cốc gì đó !" Thời tiết nóng bức khiến cho mau cảm thấy khát nước. Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt liếc nhìn cái, đứng dậy giúp mua. Chỉ chốc lát sau, cầm hai cốc trà sữa trân châu tới, đưa cho ly. "Uống ngon nha!" Lạc Nghiên Vũ cao hứng . Nhạc Quân Lỗi lên tiếng, lẳng lặng uống. "Ah? Làm sao những người lớp cậu vẫn cứ nhìn về phía chúng ta bên này?" Còn có khi nãy ở trước quầy hàng bọn họ cũng là như thế. Nhạc Quân Lỗi liếc cái, có hứng thú trả lời: "Đừng để ý đến bọn họ." Bị mọi người nhìn chăm chú, rất quen. "Oh." Nhưng cảm thấy ánh mắt của những nữ sinh kia nhìn rất đáng sợ nha. cũng biết được những người kia rất kinh ngạc khi thấy Nhạc Quân Lỗi chuyện phiếm với , lại còn giúp mua đồ uống, là khiến mọi người phải rớt mắt kính! Các nữ sinh nhìn theo vừa ao ước lại vừa đố kỵ. "Quân Lỗi, chúng ta dạo Hội chợ chút ?" đến đây rồi, đương nhiên là phải thăm quan tốt a! " muốn ." "Cậu lười quá đó! Như vậy là được." Lạc Nghiên Vũ đứng dậy kéo ." ! Coi như theo giúp tôi!" Nhạc Quân Lỗi cưỡng được , thể làm gì khác hơn là cam lòng bị kéo . Đến lúc này, lại khiến mọi người trừng lớn mắt hơn. **************** Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt Nhạc Quân Lỗi thuận lợi vượt qua kì thi đại học, thi đậu trường đại học đứng đầu Đài Loan, cũng thành học đệ của Lạc Nghiên Vũ và Diêu Ngọc Tiệp. vào đại học bao lâu, cũng bởi vì có dáng dấp bề ngoài đẹp trai tuấn mà trở thành nhân vật phong vân, nhưng đối với mọi người vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, nhưng là dáng vẻ lãnh khốc của ngược lại càng đưa tới nhiều ngưỡng mộ từ các nữ sinh hơn. Nhạc Quân Lỗi lên đại học, Lạc Nghiên Vũ tự nhiên mà vậy có làm công việc gia sư nữa, tìm công việc khác, làm nhân viên phục vụ ở tiệm sách. Bởi vì thế, cơ hội gặp mặt giữa và Nhạc Quân Lỗi cũng trở nên ít , phần lớn gặp mặt đều là ở trường học; mặc dù cùng hệ, nhưng cũng cùng học trường, vì thế hẹn nhau gặp mặt cũng dễ dàng. Trưa hôm nay, bên trong sân bóng rỗ diễn ra trận chung kết giải đấu bóng rổ dành cho tân sinh viên nam, do hệ quản trị doanh nghiệp thi đấu với khoa pháp luật. Toàn bộ trong sân bóng rổ chật ních người xem bóng, càng làm náo nhiệt hơn là đội cổ động viên, cố gắng reo hò lên những thanh tựa như sấm vang rung trời. Chỉ là, cẩn thận nghe, khó phát xa xa có tiếng cổ vũ hệ quản trị doanh nghiệp cố gắng lên lớn hơn so với khoa pháp luật, nguyên nhân có điều đó, là vì trong hệ quản trị doanh nghiệp có góp mặt tham gia thi đấu của Nhạc Quân Lỗi. Có nhiều hơn nửa số người tại đây đều tới là vì cổ vũ cho Nhạc Quân Lỗi cố lên, cần phải , đương nhiên là phái nữ chiếm đa số, trong đó còn thiếu sinh viên hệ khác. "Oa! Rất đông người a!" Sau khi Lạc Nghiên Vũ và Diêu Ngọc Tiệp ăn cơm xong, thừa dịp có thời gian chạy tới xem chút tình hình trận đấu của Nhạc Quân Lỗi ra sao. Lúc này, trận đấu tiến hành được nửa, tỉ số là 33-14, hệ quản trị doanh nghiệp dẫn trước. Hai người bọn họ ở trong dòng người tìm được chỗ có tầm nhìn khá tốt đứng xem trận bóng, vừa lúc thấy Nhạc Quân Lỗi nhảy lên ném bóng vào rổ ghi điểm, ghi thêm hai điểm nữa cho hệ quản trị doanh nghiệp, thoáng chốc tiếng hoan hô như sấm động. "Ngọc Tiệp, ngờ Quân Lỗi chơi bóng rổ hay như vậy!" "Đúng a!" Tuy và Quân Lỗi là hai chị em họ, nhưng bởi vì lúc trước tính cách của lạnh lùng cộng thêm khoảng thời gian ngắn từng xuất ngoại, cho nên bọn họ thân thiết lắm."Mình thấy, phần lớn nữ sinh nơi này đều tới là vì Quân Lỗi." "Mình cũng nghĩ thế." Lạc Nghiên Vũ gật đầu, nghe tiếng cổ vũ cố lên biết. Trận đấu tiến hành thuận lợi, nhìn sân đấu liền thấy Nhạc Quân Lỗi chính là người tiên phong dẫn đầu vượt trội nhất, thỉnh thoảng thấy vợt lấy bóng, dẫn bóng, nhanh như cắt ném vào rổ ghi điểm; hoặc là thình lình cái ghi điểm tới 3 lần liên tục, khiến cho người xem phải hết sức ghiền. Chỉ là, khoa pháp luật cũng phải là yếu binh, đám cầu thủ tấn công mãnh liệt, chờ đến có cơ hội ra tay, cũng tăng cường phòng thủ, cho đối phương có thể lợi dụng cơ hội nữa. Cả cuộc thi đấu vô cùng đặc sắc, cuối cùng bởi vì hệ quản trị doanh nghiệp hơn sáu điểm nên thắng khoa pháp luật, giành được vô địch. Kết thúc trận đấu, thành viên của 2 hệ rất có phong độ bắt tay thăm hỏi. "Nhạc Quân Lỗi, cậu chơi bóng rất tuyệt nha!" "Nếu có cậu làm thủ lĩnh, mình nghĩ chúng ta chơi bóng rất vất vả." Đồng đội của Nhạc Quân Lỗi rối rít khen ngợi . Ngược lại bản thân có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhàn nhạt : " thắng đều là dựa vào cố gắng của mọi người mới có được." Lời này vừa ra, đám cầu thủ bèn nhìn nhau cười, vì bọn họ cố gắng, vì bọn họ vô địch. "Nhạc Quân Lỗi, có rất nhiều nữ sinh tới cổ vũ cậu cố lên nha!" người trong đó trêu ghẹo . "Đúng vậy" người khác phụ họa."Khiến chúng ta nhìn là vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ!" Nhạc Quân Lỗi để ý tới trêu ghẹo của bọn họ, chỉ là giống như muốn chứng minh cho lời của bọn họ, đám nữ sinh ái mộ chạy đến chỗ bọn họ nghỉ ngơi chúc mừng bọn họ, muốn nhân cơ hội gần gũi với nhiều hơn chút. Đáng tiếc, họ cũng có đạt được mục đích, bởi vì họ nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Nhạc Quân Lỗi, có dũng khí tiến lên chuyện với . "Quân Lỗi, nhìn ra cậu chơi bóng rất lợi hại a! Tôi còn tưởng rằng cậu chỉ có đánh lộn là nhất thôi." Lạc Nghiên Vũ cười hì hì , sợ chết về phía Nhạc Quân Lỗi dùng khăn lông lau mồ hôi mặt. Diêu Ngọc Tiệp cười : "Nghiên Vũ, sao cậu Quân Lỗi như thế!" " chút thôi." le le lưỡi, quay qua với Nhạc Quân Lỗi: "Cậu chơi bóng cũng tệ, có suy nghĩ gia nhập vào đội bóng rỗ hay ?" " có hứng thú!" chút do dự đáp. Mấy ngày nay luôn có người của đội bóng rỗ tới mời gia nhập, nhưng đều bị cự tuyệt. "Tại sao?" Diêu Ngọc Tiệp hiểu. " vì sao cả, chính là có hứng thú." " đáng tiếc! Nếu có cậu gia nhập vào, trường đại học của chúng ta năm nay có thể mở mày mở mặt phen rồi." Lạc Nghiên Vũ thất vọng . đến lại thấy đáng xấu hổ, trường học của bọn họ mỗi lần tham gia tranh cúp với các trường đại học khác, đều là gặp phải số mệnh làm bàn đạp cho các đội khác. "Tôi quan trọng như vậy sao?" Nhạc Quân Lỗi nhướng lên lông mày xinh đẹp. "Cậu chơi bóng rất hay." Lạc Nghiên Vũ tình khen . "Tôi phải cám ơn sao?" khẽ nhếch khóe miệng. "Đương nhiên là muốn rồi!" Lạc Nghiên Vũ cười ngớt. Ở bên người chưa từng thấy qua Nhạc Quân Lỗi cùng nữ sinh chuyện với nhau lâu như vậy, trong lòng bọn họ đều suy đoán thân phận của là gì, mà có thể chuyện với lâu như vậy, hơn nữa còn cười! Lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, những người tụ tập bắt đắc dĩ phải giải tán, cảnh tưởng tán loạn như ong vỗ tổ. "Tôi có tiết học, trước." Nhạc Quân Lỗi cùng các chào hỏi xong, liền về phía lớp học. "Quân Lỗi thay đổi rất nhiều!" Diêu Ngọc Tiệp ra cảm nhận. "Hả?" Lạc Nghiên Vũ nhìn ra thay đổi chỗ nào. "Cậu ấy trở nên thành thục hơn." "Phải ?" Vì sao luôn cảm thấy bộ dáng từ trước tới giờ của chính là ông cụ non nhỉ? Ở trước mặt của , đều cảm thấy thực tuổi hơn . "Đừng tới cậu ấy nữa, chúng ta ăn kem , được ?" "Được!" Hôm nay vừa đúng ngày được nghỉ phép, cần làm. ************ Chuông báo tan học vang lên, bình thường tất cả sinh viên đều vội vàng thu dọn đồ đạc rồi vọt nhanh ra khỏi phòng học, nhưng hôm nay các bạn học nữ tựa hồ động tác có vẻ quá chậm, sau khi ra khỏi phòng học cũng vẫn chần chừ . Nguyên nhân có việc đó, là bởi vì bên ngoài phòng học có bóng dáng tuấn như bất cần đời đứng tựa lưng vào tường chờ đợi người nào đó "Em họ, sức quyến rũ của cậu cũng lớn nha!" Diêu Ngọc Tiệp trêu chọc Nhạc Quân Lỗi, cũng quên nhìn lại xung quanh, chỉ thấy đám bạn học nữ hoảng hốt thu hồi ánh mắt nhìn lén. Tròng mắt Lạc Nghiên Vũ liền sáng ngời lóe nụ cười, "Lần trước tôi và Ngọc Tiệp xem cậu chơi bóng, chuyện với cậu lúc, liền bị đám đồng học đuổi theo hỏi có quan hệ gì với cậu." Thậm chí còn có mấy học muội quen biết cũng chạy tới hỏi, là khoa trương! "May mắn Ngọc Tiệp và cậu có quan hệ thân thích, nếu hai chúng tôi bị họ truy sát, khéo còn bị người ta chúng tôi trâu già gặm cỏ non!" Nhạc Quân Lỗi gì, chỉ cười nhạt tiếng. "Cười cái gì? Tất cả là do gương mặt này của cậu gây họa đấy!" Lạc Nghiên Vũ hơi cáu. có việc gì sao lớn lên đẹp trai làm chi? Diêu Ngọc Tiệp cười với bạn tốt, : "Nghiên Vũ, đây cũng phải là lỗi của Quân Lỗi." Muốn trách trách gien di truyền của dượng và dì quá tốt ! "Được rồi!" Lạc Nghiên Vũ cũng phải là trách , chẳng qua là ngôn luận thôi." ăn cơm ! Bụng của tôi đói rồi." Ngày hôm qua, gọi điện thoại hẹn Nhạc Quân Lỗi cùng ăn bữa trưa, đây cũng là nguyên nhân mà Nhạc Quân Lỗi xuất ở đây . "Xin lỗi! Mình có việc phải trước, hai người ăn nhé." Diêu Ngọc Tiệp . "Oh." Lạc Nghiên Vũ gật đầu. Sau khi Diêu Ngọc Tiệp , Nhạc Quân Lỗi và Lạc Nghiên Vũ tới nhà ăn gần đấy của trường học dùng cơm. "Gần đây như thế nào?" Lạc Nghiên Vũ lơ đãng hỏi. " tệ." Hết sức đơn giản. "Bác trai và dì Trầm có khỏe ?" "Khá tốt." Bất ngờ , Lạc Nghiên Vũ bật cười. "Làm ơn! Đừng có tôi hỏi câu, cậu trả lời câu được ? Như vậy đối thoại rất thú vị nha!" "Vậy muốn tôi cái gì?" Nhạc Quân Lỗi nhìn . " chút chuyện của cậu ở trường học a! Hoặc là gần đây cậu làm những gì nha!" cười . Nhạc Quân Lỗi theo ý của : "Ở trường học nếu phải lên lớp học chính là bị đám nữ sinh háo sắc cuốn lấy, như thế mà thôi, có gì đáng ." Lạc Nghiên Vũ nghe được cười ha ha, thiếu chút nữa đem hạt cơm nhai trong miệng phụt ra, khiến Nhạc Quân Lỗi xem thường. "Tôi phải cố ý đâu!" vội ."Ai bảo cậu đem những người ái mộ cậu thành là háo sắc! Cậu cảm thấy cậu rất quá đáng sao?" "Tôi quá đáng, sao còn cười đến vui vẻ như vậy?" Nhạc Quân Lỗi buồn cười hỏi. Lập tức vẻ mặt tươi cười của Lạc Nghiên Vũ biến mất, giả nghiêm chỉnh : "Tôi cao hứng cười được à?" Nhưng bên môi lại mơ hồ nhìn thấy ý cười. Nếu như những nữ sinh kia, biết được người mà họ thích gọi mình là háo sắc, biết mặt họ có vẻ mặt như thế nào? rất muốn… nhìn chút nha! Chỉ là, Quân Lỗi cũng tuyệt! thích người ta coi như thôi , cần gì bọn họ là háo sắc! Bất chợt, giọng nữ đầy vẻ ngạc nhiên vui mừng xen vào cuộc chuyện của bọn họ. "Học đệ, cậu cũng tới đây ăn cơm à?" Nhạc Quân Lỗi có biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu cái. Lạc Nghiên Vũ ngồi bên cạnh lặng lẽ hỏi: " ấy là ai vậy?" Dáng dấp tệ, ăn mặc cũng rất xinh đẹp . "Học tỷ, ĐH năm 3." giọng ở bên tai . Bọn họ có chú ý tới tư thế chuyện bây giờ của bọn họ khá thân mật, khiến Dương Ngọc Lâm nhìn thấy vô cùng ghen tỵ. "Tôi có thể ngồi cùng hai người được ?" ta tươi cười rạng rỡ hỏi. "Được!" Lạc Nghiên Vũ vui vẻ đáp lại, nhìn thấy Nhạc Quân Lỗi nhíu mày. Dương Ngọc Lâm vui mừng liền chọn chỗ bên cạnh Nhạc Quân Lỗi ngồi xuống, rốt cuộc có cơ hội cùng chuyện. Trước đây có nhiều lần ta ỷ vào thân phận mình là học tỷ muốn chuyện phiếm với , nhưng mỗi lần đều tới hai câu, rồi. ta ngồi xuống, khí lập tức trở nên lúng túng, Lạc Nghiên Vũ biết phải cái gì với Dương Ngọc Lâm, mà Nhạc Quân Lỗi chỉ lo ăn cơm, có thể "Lạnh" đến cực điểm. Lạc Nghiên Vũ đưa tay len lén kéo ống tay áo của Nhạc Quân Lỗi, muốn đôi lời, cũng chỉ là câu lạnh nhạt, hình như là : chuyện liên quan đến tôi, tự mình giải quyết! thể làm gì khác hơn là cười cười với Dương Ngọc Lâm : "Tôi xin tự giới thiệu về mình chút, tôi tên là Lạc Nghiên Vũ, hệ thương mại quốc tế năm thứ tư." " ra là học tỷ a! Em là Dương Ngọc Lâm, hệ quản trị doanh nghiệp năm thứ ba." ta cười rực rỡ như hoa, chuyển sang Nhạc Quân Lỗi : "Học đệ, tìm thời gian khoa mình tụ họp được ?" Cứ như vậy, ta lại có cơ hội có thể chung đụng với . Ở đại học, vì để cho sinh viên đại học năm nhất vừa mới vào học thích ứng được hoàn cảnh, bình thường an bài tới hai vị học trưởng hay học tỷ hướng dẫn, cứ như thế tiếp tục truyền lại, các học trưởng học tỷ, cùng với học đệ học muội liền tạo thành gia đình. Mà gia đình này có lúc tìm thời gian tụ họp gặp mặt, trong lúc đó ít nhiều cũng có chút liên hệ tình cảm với nhau, mà hình thức tụ hội này được gọi là"Gia tụ" . " rảnh." lạnh lùng ngay cả liếc nhìn ta cái cũng có. Gặp phải cự tuyệt này, Dương Ngọc Lâm chỉ cười xấu hổ, nản chí : "Cuối kỳ thi sắp tới, có cần tôi giúp gì . . . . . ." Lời của ta còn chưa xong, liền bị Nhạc Quân Lỗi cắt ngang: " nhọc học tỷ hao tâm." Liên tiếp hai lần bị khước từ, Dương Ngọc Lâm có vẻ hết sức thất vọng, hai tròng mắt buồn bã nhìn . Thấy tình huống như vậy Lạc Nghiên Vũ quả thực rất muốn bật cười, lại lần nữa thấy được vẻ lãnh khốc của Nhạc Quân Lỗi. Cũng ngờ sức hấp dẫn của lại lớn đến thế, ngay cả học tỷ lớn hơn cũng tử trận. "Học tỷ, chị và học đệ quen biết nhau như thế nào?" Dương Ngọc Lâm thấy thể trò chuyện được với Nhạc Quân Lỗi, ngược lại quay ra tìm hiểu quan hệ giữa hai người bọn họ. ta rất ghen tỵ bởi vì có thể thân thiết với học đệ như vậy! "Tôi. . . . . ." Lạc Nghiên Vũ muốn trả lời, lại bị Nhạc Quân Lỗi cướp quyền phát ngôn: "Học tỷ, chuyện này dường như liên quan đến ." Ánh mắt của lạnh lẽo ép Dương Ngọc Lâm lại dám mở miệng. thấy Lạc Nghiên Vũ ăn được cũng ít, hai lời đứng dậy rời , Lạc Nghiên Vũ cũng đành phải theo ra ngoài. "Quân Lỗi, dù sao người ta cũng là học tỷ của cậu, cần gì lạnh lùng với ấy như vậy, thêm mấy câu cũng có sao đâu!" Ra khỏi phòng ăn, Lạc Nghiên Vũ nhắc nhắc lại với . " cần phải để ý đến nhiều như vậy." trừng mắt nhìn , trong miệng lầu bầu : "Cái gì chứ! Tôi là vì muốn tốt cho cậu nha! xong tôi lại giống như xen vào việc của người khác. Ngày nào đó người khác đều bỏ mặc cậu xem cậu muốn tỏ vẻ thế nào!" Tuy giọng , nhưng nhĩ lực của Nhạc Quân Lỗi tốt nên nghe được rất ràng, nhếch lên nụ cười yếu ớt: " cái gì?" biết còn hỏi. " có, có gì." Lạc Nghiên Vũ cười đến rất giả dối, "Cậu trở về trường học ! Tôi phải làm việc rồi." xong, chạy nhanh như chớp.

    5. Ta là ai

      Ta là ai Member

      Bài viết:
      68
      Được thích:
      4
      Chương 4 Sau khi thi xong kì thi tốt nghiệp vào tháng năm, Lạc Nghiên Vũ từ bỏ công việc ở tiệm sách, chuyên tâm tìm công việc chính thức; còn Diêu Ngọc Tiệp lại vội vàng chuẩn bị mọi thứ để ra nước ngoài du học. Hôm nay, Diêu Ngọc Tiệp hẹn Lạc Nghiên Vũ ra ngoài uống cà phê. "Nghiên Vũ, cậu tìm công việc như thế nào rồi?" Diêu Ngọc Tiệp quan tâm hỏi. Lạc Nghiên Vũ thở dài cái, : "Phỏng vấn vài nơi, đều chờ thông báo, mình xem ra có gì hy vọng." "Đừng nản chí, gần đây kinh tế đình trệ, muốn tìm công việc phải dễ dàng." "Đúng vậy a" Lạc Nghiên Vũ cười cười."Ngày hôm qua mình phỏng vấn ở mấy công ty, chỉ là còn thiếu có trợ lý hành chính, mà nghe có tận vài trăm người đến phỏng vấn, trong đó còn có rất nhiều người là thạc sĩ, tốt nghiệp tiến sĩ , là đáng sợ!" Theo như cái này , đường tìm việc của khá nhấp nhô đây. "Từ từ tìm, sớm tìm được thôi." Diêu Ngọc Tiệp khích lệ ."Có muốn mình giúp cậu tay hỏi chút xem công ty của dượng mình có thiếu người hay ?" Lạc Nghiên Vũ lắc đầu cái."Mình hỏi rồi, Bùi Á gần đây thiếu người." "Như vậy a!" Diêu Ngọc Tiệp thầm suy nghĩ ở trong lòng, dứt khoát phải xin dượng vận dụng quan hệ bằng mọi cách giúp Nghiên Vũ an bài công việc mới được. Nghiên Vũ giúp dượng nhiều như vậy, tin tưởng dượng cự tuyệt. Ừ! Cứ làm như thế được rồi. Chờ làm xong chuyện, rồi mới với Nghiên Vũ . "Đừng chỉ tới mình, chuyện cậu ra nước ngoài chuẩn bị ra sao?" "Mọi thứ đều ổn, chỉ chờ đến lễ tốt nghiệp nữa thôi." "Thời gian trôi qua mau!" Lạc Nghiên Vũ cảm khái ."Cảm giác trước đây lâu chúng ta còn là sinh viên năm nhất ngơ ngơ ngác ngác, chớp mắt cái tốt nghiệp rồi." Hồi tưởng lại bốn năm qua, nếu phải học chính là làm thêm, thời gian ở nơi này cuộc sống thiếu thốn trôi qua nhanh. "Đúng a! Bốn năm cứ như thế mà qua rồi." Trong lòng Diêu Ngọc Tiệp cảm thấy nuối tiếc. "Ngọc Tiệp, sau khi cậu đến quốc, nhất định nhớ phải giữ vững liên lạc với mình nhé!" Lạc Nghiên Vũ rất đành lòng bạn tốt duy nhất phải ra nước ngoài du học. "Có câu hay , ‘ đây là nhất định phải rồi’ là đúng nha!" Họ bèn nhìn nhau cười, trong tươi cười bao hàm tình bạn thắm thiết. ************************ Mấy ngày sau, Diêu Ngọc Tiệp mang đến tin tức tốt cho Lạc Nghiên Vũ. "Nghiên Vũ, ở phòng kế toán của Bùi á thiếu kế toán viên, dượng mình muốn mời cậu đến thử việc." "?" Ánh mắt của sáng lên, ngay sau đó nghĩ đến ──"Cậu đến nhờ bác Nhạc giúp đỡ mình sao?" " sai, mình là muốn làm như vậy, nhưng bị Quân Lỗi giành trước bước rồi." "Quân Lỗi?" Lạc Nghiên Vũ khá kinh ngạc. "Đúng vậy a, ngờ em họ mình tốt với cậu như thế!" Có thể là Nghiên Vũ giúp cở bỏ khúc mắc, cho nên muốn hồi đáp ấy ! Diêu Ngọc Tiệp thầm nghĩ vậy. "Vậy mình phải cám ơn cậu ấy mới được." Công việc được an bài, Lạc Nghiên Vũ như để xuống được tảng đá lớn nặng nề ở trong lòng, trở nên nhõm hơn nhiều. Mặc dù là cửa sau, nhưng vì trở ngại, vướng mắc về vấn đề thực tế, cũng cố tỏ ra thanh cao nữa. Hơn nữa coi như đây là tấm lòng của Quân Lỗi, cũng uổng công quan tâm tới như vậy. Buổi tối hôm đó, Lạc Nghiên Vũ chạy tới tìm Nhạc Quân Lỗi. "Quân Lỗi, cám ơn cậu." "Cám ơn tôi cái gì?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở ghế sa lon miễn cưỡng nhìn . "Chuyện công việc." ra là chuyện này."Chuyện thôi." Đáy mắt thoáng qua tia quỷ quyệt, rất nhanh che giấu khiến người khác thể phát ra. ( Ed: LNV sắp miệng sói rồi..hô hô) "Dù như thế nào, vẫn là cám ơn cậu!" Bác Dương bưng ra đĩa dưa hấu."Cậu chủ, Nghiên Vũ, tới ăn dưa hấu giải nhiệt ." "Dạ! Cám ơn bác Dương." Lạc Nghiên Vũ khách khí lấy dưa hấu ăn. "Nghiên Vũ, cháu có vẻ gầy ." Bác Dương quan tâm hỏi. " có bác Dương nấu bữa đêm cho cháu ăn, đương nhiên gầy ." Miệng trả lời ngọt . Khi làm gia sư cho Nhạc Quân Lỗi bác Dương đều chuẩn bị bữa đêm cho bọn họ ăn, khi đó cũng bởi vậy mà mập lên mấy kí lô. "Vậy sau này cháu có rãnh thường đến đây nhé, bác Dương giúp cháu chuẩn bị đồ ăn ngon." "Có thể ?" Lạc Nghiên Vũ nhìn về phía Nhạc Quân Lỗi, chưa từng quên mới là chủ nhà. "Tôi có vấn đề." Nhạc Quân Lỗi nhàn nhạt . "Vậy tôi nhất định thường tới." mừng rỡ .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :