Chương 9: Thiếu xác ướp
Editor: Natalie Pham
Kha Uyển Tình vừa lòng gật đầu, kéo con đến phòng ăn, "Bảo bối của tôi về rồi, ăn cơm ăn cơm, hai tên tiểu tử gác mà chịu xuống khỏi cho ăn."
Kha Uyển Tình họ Kha, từng là đại tiểu thư của dòng họ Kha có danh tiếng giàu có hơn cả Mộc gia, tính cách hung hăng nhưng cũng có chút nhanh nhẹn, Kha gia nửa chính nửa tà, quan hệ mờ ám với chính trị, đây chính là nguyên nhân tại sao kiếp trước Kha Uyển Tình bọn họ tình nguyện để tội phạm cưỡng gian vẩn vơ ngoài vòng pháp luật cũng chịu để Mộc Như Lam kiện, vì vị thị trưởng kia chính là người của Kha gia, bọn họ còn muốn dựa vào vị thị trưởng đó để đạt được rất nhiều thứ, đứa con mang lợi ích gì cho bon họ làm sao có thể so sánh?
"Hôm nay mẹ cùng ba con câu cá, câu được rất nhiều cá cho bảo bối của mẹ đó, ăn cá rất tốt cho sức khỏe, ăn bị mập còn dinh dưỡng, bảo bối ăn nhiều vào, đừng làm chính mình mệt mỏi ."
Kha Uyển Tình ngừng, Mộc Chấn Dương chính là ngẫu nhiên xen miệng vài câu, tính tình Kha Uyển Tình mạnh mẽ, vì nhà mẹ đẻ Kha Uyển Tình mà Mộc Chấn Dương yếu thế hơn, vả lại năng khiếu làm thương nhân của Mộc Chấn Dương cũng được tốt, cho nên thế lực Mộc gia đều bị Kha Uyển Tình nắm giữ trong tay, mà Mộc Chấn Dương là người đứng đầu trong gia đình, cũng chỉ mặt ngoài mà thôi, rất nhiều việc, ông ta đều phải hỏi qua Kha Uyển Tình mới có thể làm.
Đây cũng là lý do tại sao khi Mộc Như Lam bướng bỉnh ra khỏi nhà, thái độ Mộc Chấn Dương đối với càng ngày càng tệ, ông bị vợ đè đầu cưỡi cổ nhiều năm như vậy, thế nhưng ngay cả con cũng nghe lời và dám cãi ông, đây là khiêu chiến uy nghiêm của ông! Đem khó chịu mà ông giấu trong lòng bị Kha Uyển Tình đè ép nhiều năm như vậy trút ra ngoài, trút hết lên đứa con ruột của mình.
Rất nhiều chuyện kiếp trước nhìn , ngược lại kiếp này vừa thấy hiểu ngay, do biến thái sao?
Mộc Như Lam vừa gắp miếng cá đưa vào trong miệng, nở nụ cười dịu dàng ấm áp.
Bên cạnh truyền đến tiếng động, Mộc Như Lam nghiêng đầu, nhìn thấy Mộc Như Lâm, tự nhiên cầm lấy bát được Kha Uyển Tình gắp rất nhiều miếng cá tươi ngon đưa cho Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm cười mỉm nhưng nụ cười rất bé khó có thể nhìn ra, dưới mắt kính, hai má có chút phiếm hồng.
Bên kia bởi vì chậm bước bị Mộc Như Lâm chiếm mất vị trí, sắc mặt Mộc Như Sâm đần ra, giây tiếp theo quyệt miệng hướng Mộc Như Lam làm nũng, "Chị, em cũng muốn! Sao chị chỉ cho mỗi Lâm thế, có phải chị thương em ?”
" bậy, đều là em chị, như thế nào lại thương?" Mộc Như Lam cười trách mắng và liếc cậu môt cái, cầm bát cá còn lại gắp vào bát cậu.
Kha Uyển Tình vừa thấy, đáy mắt có ý cười, ngoài miệng lại mất hứng : "Sao lại thế này? Hai thằng nhóc này, làm sao lại tranh thịt cá của chị mấy đứa hả? Hôm nay còn đánh nhau trong trường học nữa đúng ?"
"Ăn cơm ăn cơm, làm sao lại đến chuyện kia thế?" Nhắc tới đến kiện kia, sắc mặt Mộc Như Sâm trầm xuống , kiên nhẫn cãi Kha Uyển Tình câu, cúi đầu ăn cơm.
"Ôi chao, Con..."
"Mẹ." Mộc Như Lam gắp cho bà miếng thịt bò mà bà thích ăn, ấm áp tươi cười dịu dàng : "Thanh niên mà, chỉ là tuổi trẻ bồng bột, cãi nhau ầm ĩ rất bình thường ."
"Sao lại có bộ dáng bà cụ thế kia, ràng chỉ lớn hơn có 1 tuổi thôi..." Mộc Như Sâm lẩm bẩm .
Đôi mắt Mộc Như Lam lập tức xuất tia nghiêm khắc, "Im miệng, ăn cơm ."
Mộc Như Sâm lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm, bới hai cái dừng lại, ánh mắt tròn xinh đẹp liếc Mộc Như Lam cái, vươn đôi đũa gắp miếng củ cải, giống như làm kẻ trộm thong tha vươn tay, vượt qua mấy ánh mắt bàn ăn, bỏ vào trong bát Mộc Như Lam, Mộc Như Lam giương mắt nhìn cậu, mắt cậu tỏ vẻ vô tội chớp chớp, sau đó lộ ra nụ cười đáng lấy lòng, răng nanh nhấp nháy, lại kêu gọi cưng chiều từ Mộc Như Lam khiến bất đắc dĩ biết làm sao.
Mộc Như Lâm nhìn màn này, đáy mắt tràn đầy lo lắng, lần nào cũng như thế này, khi cậu vất vả có thể thân mật cùng với chị chút người em song sinh của cậu làm ra ít chuyện xấu, đương nhiên muốn cướp chú ý của chị rồi, người khác cậu quan tâm, dù sao cậu thích người có thể làm chút việc, nhưng Mộc Như Lam là người duy nhất cậu muốn chia sẻ tất cả mọi thứ, nhưng hết lần này đến lần khác, kế hoạch chia sẻ của cậu đều bị cái đuôi theo sau quấy nhiễu vô số lần và cái đuôi đó chính là người song sinh ra sớm hơn cậu phút!
đáng giận...
Ăn xong bữa tối Mộc Như Lam lên lầu rửa mặt, phòng ngủ khác gì tính cách của , khiến người ta cảm thấy ấm áp lại có vài phần đáng , bởi vì phòng ngủ , có rất nhiều búp bê, đủ loại, cơ bản đều là búp bê bằng gỗ có khớp nối, kiểu dáng phong phú được bày trong cái tủ kính cực kỳ sang trọng, thậm chí còn có con búp bê bằng gỗ Pinocchio Pinocchio nào đó.
color:#212121">
Mộc Như Lâm ôm quyển sách vào, luôn luôn có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng khi người thiếu niên bày vừa vào phòng này vẻ lạnh lùng cũng vơi rất nhiều, cậu đến tủ kính ở trước mặt, ánh mắt nhìn qua những con búp bê được đăt bên trong, cậu biết tại sao chị lại có niềm đam mê với mấy con búp bê có hình người này, bất quá con mà, thích mấy thứ này là rất bình thường, hơn nữa Mộc Như Lam sưu tầm toàn loại hết sức xinh đẹp và tinh xảo, nhưng lại có khí chất phù hợp với hơn mấy loại búp bê bằng vải tóc tai xù và được cách điệu cách vớ vẩn.
Chính là...
Mộc Như Lâm cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu nhìn chăm chú mấy con búp bê này và cảm thấy có gì đó đúng...
Mộc Như Lam mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Mộc Như Lâm ôm sách nhìn chăm chú vào tủ kính mà để mấy con búp bê, khóe miệng tươi cười chút, hời hợt nhưng ấm áp, qua, cưng chiều nhéo má cậu, "Làm sao vậy? Muốn sao?"
Tay kia xoa liền thôi khiến Mộc Như Lâm có chút quyến luyến thôi, nhưng cậu giống Mộc Như Sâm có mấy hành động làm nũng mà tinh thần vẫn thoải mái, câu trưởng thành hơi sớm, có số việc hiểu biết hơn Mộc Như Sâm nhiều, cũng biết nhất định phải kiềm chế, thế nhưng lúc nào đó khắc chế được, thậm chí thậm chí tự mình tìm cho mình cái cớ để dựa vào, ngày qua ngày cậu , thể có lần sau, ngày qua ngày đối với chính mình .
Chẳng hạn như bây giờ.
Cậu lắc đầu, "Em cảm thấy mấy con búp bê này có vẻ ít ."
Đuôi lông mày của Mộc Như Lam khẽ hếch lên, dẫn cậu đến trước bàn đọc sách rồi ngồi xuống, "Em đếm sao?"
"Vâng."
"Lần trước có người thích, chị đem cho ấy rồi." Nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt Mộc Như Lam sáng lên chút, nụ cười tươi thêm chút ít, " ấy nhất định thích lắm, đúng, phải là rất thích mới đúng..."
"Lần trước Sâm cũng muốn mà?" Mộc Như Lâm hỏi, nhưng Mộc Như Lam lại cự tuyệt .
Mộc Như Lam cười ra tiếng, phảng phất tìm được chủ ý thú vị, đôi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, đáng lại xinh đẹp, "Vì chưa đến lúc thôi."
Còn chưa tới lúc, còn chưa tới thời điểm, chị làm sao có thể ra tay với đứa em đáng được? Bởi vì là em trai, cho nên mới có cơ hội, được chị cưng chiều từ , dưới huấn luyện biến thái của chị, nếu vẫn nghe lời trở thành chó cắn chủ như trong lời , tặng cậu con búp bê, khi biến cậu thành xác ướp, cậu lo bị đơn nữa, ha ha...