Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 9: Thiếu xác ướp

      Editor: Natalie Pham


      Kha Uyển Tình vừa lòng gật đầu, kéo con đến phòng ăn, "Bảo bối của tôi về rồi, ăn cơm ăn cơm, hai tên tiểu tử gác mà chịu xuống khỏi cho ăn."


      Kha Uyển Tình họ Kha, từng là đại tiểu thư của dòng họ Kha có danh tiếng giàu có hơn cả Mộc gia, tính cách hung hăng nhưng cũng có chút nhanh nhẹn, Kha gia nửa chính nửa tà, quan hệ mờ ám với chính trị, đây chính là nguyên nhân tại sao kiếp trước Kha Uyển Tình bọn họ tình nguyện để tội phạm cưỡng gian vẩn vơ ngoài vòng pháp luật cũng chịu để Mộc Như Lam kiện, vì vị thị trưởng kia chính là người của Kha gia, bọn họ còn muốn dựa vào vị thị trưởng đó để đạt được rất nhiều thứ, đứa con mang lợi ích gì cho bon họ làm sao có thể so sánh?


      "Hôm nay mẹ cùng ba con câu cá, câu được rất nhiều cá cho bảo bối của mẹ đó, ăn cá rất tốt cho sức khỏe, ăn bị mập còn dinh dưỡng, bảo bối ăn nhiều vào, đừng làm chính mình mệt mỏi ."


      Kha Uyển Tình ngừng, Mộc Chấn Dương chính là ngẫu nhiên xen miệng vài câu, tính tình Kha Uyển Tình mạnh mẽ, vì nhà mẹ đẻ Kha Uyển Tình mà Mộc Chấn Dương yếu thế hơn, vả lại năng khiếu làm thương nhân của Mộc Chấn Dương cũng được tốt, cho nên thế lực Mộc gia đều bị Kha Uyển Tình nắm giữ trong tay, mà Mộc Chấn Dương là người đứng đầu trong gia đình, cũng chỉ mặt ngoài mà thôi, rất nhiều việc, ông ta đều phải hỏi qua Kha Uyển Tình mới có thể làm.


      Đây cũng là lý do tại sao khi Mộc Như Lam bướng bỉnh ra khỏi nhà, thái độ Mộc Chấn Dương đối với càng ngày càng tệ, ông bị vợ đè đầu cưỡi cổ nhiều năm như vậy, thế nhưng ngay cả con cũng nghe lời và dám cãi ông, đây là khiêu chiến uy nghiêm của ông! Đem khó chịu mà ông giấu trong lòng bị Kha Uyển Tình đè ép nhiều năm như vậy trút ra ngoài, trút hết lên đứa con ruột của mình.


      Rất nhiều chuyện kiếp trước nhìn , ngược lại kiếp này vừa thấy hiểu ngay, do biến thái sao?


      Mộc Như Lam vừa gắp miếng cá đưa vào trong miệng, nở nụ cười dịu dàng ấm áp.


      Bên cạnh truyền đến tiếng động, Mộc Như Lam nghiêng đầu, nhìn thấy Mộc Như Lâm, tự nhiên cầm lấy bát được Kha Uyển Tình gắp rất nhiều miếng cá tươi ngon đưa cho Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm cười mỉm nhưng nụ cười rất bé khó có thể nhìn ra, dưới mắt kính, hai má có chút phiếm hồng.


      Bên kia bởi vì chậm bước bị Mộc Như Lâm chiếm mất vị trí, sắc mặt Mộc Như Sâm đần ra, giây tiếp theo quyệt miệng hướng Mộc Như Lam làm nũng, "Chị, em cũng muốn! Sao chị chỉ cho mỗi Lâm thế, có phải chị thương em ?”


      " bậy, đều là em chị, như thế nào lại thương?" Mộc Như Lam cười trách mắng và liếc cậu môt cái, cầm bát cá còn lại gắp vào bát cậu.


      Kha Uyển Tình vừa thấy, đáy mắt có ý cười, ngoài miệng lại mất hứng : "Sao lại thế này? Hai thằng nhóc này, làm sao lại tranh thịt cá của chị mấy đứa hả? Hôm nay còn đánh nhau trong trường học nữa đúng ?"


      "Ăn cơm ăn cơm, làm sao lại đến chuyện kia thế?" Nhắc tới đến kiện kia, sắc mặt Mộc Như Sâm trầm xuống , kiên nhẫn cãi Kha Uyển Tình câu, cúi đầu ăn cơm.


      "Ôi chao, Con..."


      "Mẹ." Mộc Như Lam gắp cho bà miếng thịt bò mà bà thích ăn, ấm áp tươi cười dịu dàng : "Thanh niên mà, chỉ là tuổi trẻ bồng bột, cãi nhau ầm ĩ rất bình thường ."


      "Sao lại có bộ dáng bà cụ thế kia, ràng chỉ lớn hơn có 1 tuổi thôi..." Mộc Như Sâm lẩm bẩm .


      Đôi mắt Mộc Như Lam lập tức xuất tia nghiêm khắc, "Im miệng, ăn cơm ."


      Mộc Như Sâm lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn ăn cơm, bới hai cái dừng lại, ánh mắt tròn xinh đẹp liếc Mộc Như Lam cái, vươn đôi đũa gắp miếng củ cải, giống như làm kẻ trộm thong tha vươn tay, vượt qua mấy ánh mắt bàn ăn, bỏ vào trong bát Mộc Như Lam, Mộc Như Lam giương mắt nhìn cậu, mắt cậu tỏ vẻ vô tội chớp chớp, sau đó lộ ra nụ cười đáng lấy lòng, răng nanh nhấp nháy, lại kêu gọi cưng chiều từ Mộc Như Lam khiến bất đắc dĩ biết làm sao.


      Mộc Như Lâm nhìn màn này, đáy mắt tràn đầy lo lắng, lần nào cũng như thế này, khi cậu vất vả có thể thân mật cùng với chị chút người em song sinh của cậu làm ra ít chuyện xấu, đương nhiên muốn cướp chú ý của chị rồi, người khác cậu quan tâm, dù sao cậu thích người có thể làm chút việc, nhưng Mộc Như Lam là người duy nhất cậu muốn chia sẻ tất cả mọi thứ, nhưng hết lần này đến lần khác, kế hoạch chia sẻ của cậu đều bị cái đuôi theo sau quấy nhiễu vô số lần và cái đuôi đó chính là người song sinh ra sớm hơn cậu phút!


      đáng giận...


      Ăn xong bữa tối Mộc Như Lam lên lầu rửa mặt, phòng ngủ khác gì tính cách của , khiến người ta cảm thấy ấm áp lại có vài phần đáng , bởi vì phòng ngủ , có rất nhiều búp bê, đủ loại, cơ bản đều là búp bê bằng gỗ có khớp nối, kiểu dáng phong phú được bày trong cái tủ kính cực kỳ sang trọng, thậm chí còn có con búp bê bằng gỗ Pinocchio Pinocchio nào đó.


      color:#212121">
      Mộc Như Lâm ôm quyển sách vào, luôn luôn có vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng khi người thiếu niên bày vừa vào phòng này vẻ lạnh lùng cũng vơi rất nhiều, cậu đến tủ kính ở trước mặt, ánh mắt nhìn qua những con búp bê được đăt bên trong, cậu biết tại sao chị lại có niềm đam mê với mấy con búp bê có hình người này, bất quá con mà, thích mấy thứ này là rất bình thường, hơn nữa Mộc Như Lam sưu tầm toàn loại hết sức xinh đẹp và tinh xảo, nhưng lại có khí chất phù hợp với hơn mấy loại búp bê bằng vải tóc tai xù và được cách điệu cách vớ vẩn.


      Chính là...


      Mộc Như Lâm cảm thấy có chút kỳ lạ, cậu nhìn chăm chú mấy con búp bê này và cảm thấy có gì đó đúng...


      Mộc Như Lam mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy Mộc Như Lâm ôm sách nhìn chăm chú vào tủ kính mà để mấy con búp bê, khóe miệng tươi cười chút, hời hợt nhưng ấm áp, qua, cưng chiều nhéo má cậu, "Làm sao vậy? Muốn sao?"


      Tay kia xoa liền thôi khiến Mộc Như Lâm có chút quyến luyến thôi, nhưng cậu giống Mộc Như Sâm có mấy hành động làm nũng mà tinh thần vẫn thoải mái, câu trưởng thành hơi sớm, có số việc hiểu biết hơn Mộc Như Sâm nhiều, cũng biết nhất định phải kiềm chế, thế nhưng lúc nào đó khắc chế được, thậm chí thậm chí tự mình tìm cho mình cái cớ để dựa vào, ngày qua ngày cậu , thể có lần sau, ngày qua ngày đối với chính mình .


      Chẳng hạn như bây giờ.


      Cậu lắc đầu, "Em cảm thấy mấy con búp bê này có vẻ ít ."


      Đuôi lông mày của Mộc Như Lam khẽ hếch lên, dẫn cậu đến trước bàn đọc sách rồi ngồi xuống, "Em đếm sao?"


      "Vâng."

      "Lần trước có người thích, chị đem cho ấy rồi." Nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt Mộc Như Lam sáng lên chút, nụ cười tươi thêm chút ít, " ấy nhất định thích lắm, đúng, phải là rất thích mới đúng..."


      "Lần trước Sâm cũng muốn mà?" Mộc Như Lâm hỏi, nhưng Mộc Như Lam lại cự tuyệt .


      Mộc Như Lam cười ra tiếng, phảng phất tìm được chủ ý thú vị, đôi mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, đáng lại xinh đẹp, "Vì chưa đến lúc thôi."


      Còn chưa tới lúc, còn chưa tới thời điểm, chị làm sao có thể ra tay với đứa em đáng được? Bởi vì là em trai, cho nên mới có cơ hội, được chị cưng chiều từ , dưới huấn luyện biến thái của chị, nếu vẫn nghe lời trở thành chó cắn chủ như trong lời , tặng cậu con búp bê, khi biến cậu thành xác ướp, cậu lo bị đơn nữa, ha ha...
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris14 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      ôi.......da gà của mềnh........búp bê thì thích lắm, nhưng do chị làm thì.....:shiver:
      Natalie Pham thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 10: mất tích
      Editor: Natalie Pham


      Mộc Như Lâm ở trong phòng Mộc Như Lam cùng học bài với Mộc Như Lam đến 10 giờ rưỡi bị Mộc Như Lam kêu ngủ, xoa má cậu, cậu cần phải ngủ sớm sức khỏe mới tốt được, cho cậu học bù sau, như thế còn sợ thành tích được tốt sao?



      Mộc Như Lâm ôm sách vở rời khỏi phòng ngủ Mộc Như Lam, lúc hơn hai giờ dậy uống nước, nhưng nhìn thấy đèn phòng chị vẫn sáng, cậu nhàng đẩy cửa tạo thành khe , nhìn thấy chị vẫn cầm bút lật sách học bài, trong lòng nhất thời cảm thấy đau đớn, khóe mắt bất tri bất giác ẩm ướt .



      Đây phải lần đầu tiên, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh hơi khom lưng học bài đến tận nửa đêm của Mộc Như Lam, cậu cảm thấy rất đau lòng, trong miệng người khác là thiên tài, chị trong mắt cậu chỉ khiến người ta càng thêm đau lòng, mỗi bước tiến chị phải cực kỳ vất vả để đổi lấy, những người đó dựa vào cái gì lần rồi lại lần đem chuyện chị có hay bị người khác vượt qua thành trò tiêu khiển!



      Những tên khốn khiếp!



      Hì hì...



      Người em đáng của khóc sao?



      Cửa ra vào đối diện với cửa sổ, Mộc Như Lam cúi đầu tiếng động cười khẽ, nụ cười vẫn ấm áp động lòng người như cũ, bàn là quyển sách tham khảo thi vào đại học mấy năm qua lấy từ internet được làm tốt, nhàng ngáp cái, ah... Học tập là chuyện khiến người ta mệt mỏi, cho nên kiếp trước toàn làm qua loa cho xong, vậy mà kiếp này phải làm đến bước này, quả nhiên thành người biến thái cái gì cũng phải làm .



      dọn dẹp mặt bàn, tờ giấy mặt rơi xuống đất, ừ, bức tranh mặt giấy màu trắng, là bản phác thảo thiết kế về xác ướp.



      ...



      Hôm sau.



      Mộc Như Lam và Mộc Như Sâm Mộc Như Lâm cùng nhau đến trường học, phát trước cổng trường có rất nhiều xe cảnh sát, ít học sinh có biểu tình sợ hãi, Mộc Như Lam vừa hỏi mới biết được mọi chuyện, hóa ra sau vụ án mất tích cách đây hai năm lại có thêm người mất tích và người đó là học sinh của học viện Lưu Tư Lan!



      "Hình như là nhị tiểu thư của Kim gia, Kim Mạt Lỵ!" Lý Thanh, cán bộ hội học sinh ..



      Mộc Như Lam cau mày gật đầu, "Chuyện xảy ra khi nào?"



      "Nghe sáng hôm nay mới báo án, buổi tối hôm kia Kim Mạt Lỵ chưa về nhà, bất quá rất ham chơi, thường xuyên trở về nhà, cho nên người nhà ấy cũng để ý, sau khi chị ấy gọi điện thấy ai nghe máy, hỏi bạn bè ấy, cũng chẳng có ai biết ấy ở đâu, lúc này mới phát có điều đúng, sáng nay mới báo cảnh sát ." Lý Thanh vừa , bên đưa tay giúp Mộc Như Lam cầm cặp sách, chính là còn chưa kịp chạm tới, bị con thú Mộc Như Sâm hung ác lườm cậu cái, ôm lấy cặp sách Mộc Như Lam vào trong ngực.



      Mộc Như Lam liếc Mộc Như Sâm cái, nhìn xe cảnh sát trước cổng trường, đôi mắt híp lại, lơ đãng nghiêng đầu, nhìn thấy Mộc Như Lâm có bộ dáng hơi thất thần, "Sao vậy?"



      Dường như Mộc Như Lâm bị dọa, trán ướt sẫm mồ hôi, hai tay lạnh như băng, cậu nhìn Mộc Như Lam với sắc mặt lo lắng, biểu tình có chút cứng ngắc gật đầu, "Em sao."



      "Vậy về lớp ,trước ngày mai tất cả các lớp học đều phải trang trí xong đó." Mộc Như Lam xong cùng mấy người vào cổng trường.



      Mộc Như Lâm cất bước theo, nhịn được quay đầu nhìn về phía xe cảnh sát kia, trong mắt mang theo vài phần hoảng sợ.



      Kim Mạt Lỵ ...



      chiếc xe thể thao màu đen dừng ở trước cổng, Mặc Khiêm Nhân mặc chiếc sơmi trắng và quần tây đen, khí chất trong trẻo lạnh lùng, bên dưới tóc mái màu đen là đôi mắt lạnh lùng giống như có thể nhìn thấu được tất cả, dõi theo bóng dáng Mộc Như Lam dần dần xa.



      đùi để ít tài liệu, bức hình đính kèm bên , ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ chiếu vào bức ảnh là có nụ cười ấm áp như như



      Lục Tử Mạnh ngồi ghế phụ hơi nghiêng đầu, "Bây giờ có cảm giác như thế nào?"



      Mặc Khiêm Nhân thu hồi ánh mắt, đóng cửa kính xe lại, cúi đầu nhìn bức ảnh cùng với tài liệu được đặt đùi, "Rất khả nghi."



      "Dựa vào cái gì mà cậu người ta rất khả nghi hả?" Lục Tử Mạnh nhịn được giọng hơi cao lên chút, thể nào hiểu được người em của lại nghi ngờ Mộc Như Lam người hoàn mỹ như vậy, nhưng mực chịu cho biết tại sao cậu ta cảm thấy ta đáng ngờ .



      "Cảm giác." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên , vẻ mặt hơi tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn trái lập với khuôn mặt tươi cười ấm áp bức ảnh, " người quá hoàn hoản là điều bất thường."



      Lục Tử Mạnh xem thường , "Hoàn hảo là bình thường, chẳng lẽ là biến thái sao?"



      "Cũng có thể." Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng , "Tôi ngửi thấy người ta có mùi vị phạm tội..."



      Lục Tử Mạnh khinh thường, lười biếng với cậu ta, "Cậu về cục cảnh sát hay về nhà tôi? Mẹ tôi đêm nay phải đưa cậu tẩy trần."



      "Tôi còn có việc, buổi tối đến nhà cậu. Cậu ." Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu khép mắt lại, lông mi của rất dài, làn da trắng đến tái nhợt, nhưng cả người toát lên khí chất tao nhã, cứ như vậy bắt chéo chân và tựa vào ghế, có vẻ cực kỳ vui vẻ.



      Lục Tử Mạnh giật mình, nghĩ đến cái gì đó, "Cậu vừa cái gì?"



      "."



      "Cái gì... Đây là xe của tôi mà!" có người nào quang minh chính đại đuổi chủ xe ra khỏi xe! Sáng hôm nay phải dậy sớm lái xe từ quê lên đây để ra sân bay đón cậu ta, làm tài xế miến phí mấy tiếng còn chưa , thế nhưng còn đáng thương phải đón xe trở về?



      "Bây giờ nó là của tôi."


      ...



      Ánh nắng xế chiều bao phủ toàn bộ phía tòa biệt thự màu đen, vách tường có chút loang lổ, cửa sắt màu đen bên có chút han rỉ, nhìn qua trông rất cổ kính, màu sắc phối như vậy giống như có chút u ám và quỷ quái.



      Đột nhiên có tiếng bước chân giẫm lên những chiếc lá khô tạo lên thanh, két két két két, hóa ra đó là hai đứa bé đáng mặc đồ thỏ con màu trắng, cùng lắm chỉ năm đến sáu tuổi là cùng, bộ dạng giống nhau như đúc – hai em sinh đôi rồi



      Bọn họ biết từ nơi nào chạy qua cửa sắt, vụng trộm lẻn vào bên trong biệt thự.



      ", à, em sợ." Tiểu bạch thỏ nhút nhát bám chặt lấy lông thỏ , đôi mắt to ngập nước nhìn hình dáng mơ hồ của tòa biệt thự.



      Thỏ quay đầu, tay cầm thanh sắt dài, chọc vào khe cửa, giọng non nớt: "Đồ nhát gan, bên trong khẳng định có phù thủy, nhớ , tý nữa có nhìn thấy quả táo trăm ngàn làn được ăn đó."



      tiếng xoạt xoạt, đứa trẻ thành thạo mở cánh cửa cũ kỹ ra, thỏ nở nụ cười, ánh mắt giấu vẻ đắc ý, cánh cửa này giống y như cái ở nhà bà ngoại, dễ dàng cạy ra.



      Kẹt kẹt ——



      Trông có vẻ nặng nhưng ra chẳng có mấy trọng lượng, bị hai con thỏ con này đẩy cửa vào, mắt to nhìn xung quanh phòng, thấy có cái thảm màu đỏ có hoa văn kỳ lạ, còn có bộ sô pha màu đỏ sậm có hoa văn kỳ lạ tương tự, lò sưởi mùa đông để sát chân tường, trần là chùm đèn thủy tinh hoa lệ...


      Nhìn , giống như phòng ngủ của phù thủy!



      Thỏ hưng phấn, trái tim đập có chút nhanh, cậu lo lắng nếu cùng bố mẹ quay trở về có cơ hội khám phá chỗ này nữa, nghĩ tới đến đây lại có phòng giống cái ở nhà bà ngoại, phải chăng bên trong có bà phù thủy già giống bà ngoại sao?



      Thỏ mang Tiểu bạch thỏ vào, nhàng lên cầu thang, giày thỏ lông xù lên sàn gỗ tới mức nghe thấy tiếng gì cả, hai con đơn thuần chạy vào căn phòng màu xám...



      Ánh chiều tà bên ngoài dần dần hạ xuống, đêm tối thay cho ban ngày, đây chính là thời khắc gặp ma.



      bóng người màu trắng chậm rãi tới, ngâm nga hát, môi là nụ cười ấm áp hiền hòa, về phía căn phòng màu xám.



      Mà xa xa, thân ảnh Mặc Khiêm Nhân gầy yếu sạch đồng thời chậm rãi đến .



      Hai con thỏ vừa mới tới lầu ba, hốt hoảng nghe thấy tiếng động đằng sau, giống như có ai đó mở cửa vào, hai con thỏ bị hoảng sợ, tiểu bạch thỏ thiếu chút nữa khóc ra tiếng, thỏ kéo tay và đồng dạng là đồ nhát gan, nhịn được lòng hiếu kỳ, chậm rãi đến chỗ phát ra tiếng động, hình như truyền ra từ cái phòng kia.
      Last edited: 21/3/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris14 others thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Nàng ơi có khi nào sau nỲ chị vào tù k giết ng mà
      Natalie Pham thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @quỳnhpinky : ko nàng nhé. Về sau tại sao c ý ko bị vào nha :yoyo60::yoyo60::yoyo60:
      Bạch Phụng, sunnysmile1012, Trâu2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :