Chương 7: Đại thần thô bỉ đến
Editor: Natalie Pham
Lam Nhất Dương nhớ tới cái hôm bạn bè cậu đưa bức ảnh của Mộc Như Lam, đó là lần đầu tiên cậu thấy , mặc dù học cùng trường học, nhưng Mộc Như Lam rất nổi tiếng, dù sao cũng là hội trưởng nên rất ít khi dạo dưới sân trường trong giờ nghỉ giải lao, do học cùng khối, Mộc Như Lam học lớp 12, còn học lớp 11.
Vì lẽ đó cậu rất tò mò về , khi nhìn thấy bức ảnh, cậu hơi ngạc nhiện, cảm thấy tính tình bé này rất tốt, nụ cười ấm áp, nhưng lại nhìn ra có điểm gì khiến nhiều người thích như vậy, quá phóng đại phải sao? Cậu nghe được vô số lần, bọn họ : Người từng tiếp xúc với Mộc Như đều thích , bọn họ .
Cái này quá khoa trương phải sao? Siêu cấp khoa trương? Còn phóng đại hơn cả cậu thấy ông nội cậu trong đêm lên bảy lần, cho dù có người chê nhân dân tệ thối, cậu mới tin, nhưng mà biết tại sao, trong đầu cậu tại xuật câu như vậy, "Cùng chuyện đúng là khá tốt, nhất định là vậy." Cậu nghĩ, nếu có người hỏi cậu vì sao, cậu trả lời: "Bất kỳ người con nào càng rụt rè giường càng phóng đãng, ông cậu cho cậu biết ." Chỉ tiếc, người khác chưa kịp hỏi cậu cậu bị Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm đấm.
Nghĩ tới mới vừa rồi lời của cậu bị Mộc Như Lam vạch trần, giật mình biết phản ứng ra sao, lúc này cậu cảm thấy cả người được tự nhiên, cực kỳ xấu hổ.
Mộc Như Lam chuẩn bị đồ ăn xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bộ dạng Lam Nhất Dương như bị táo báo nhìn , hai lỗ mũi phía dưới chảy ra dòng máu.
"..."
"Tôi đây." Mộc Như Lam ném cái nắp đựng thức ăn vào thùng rác rồi .
"Này." Giọng Lam Nhất Dương hơi khàn khàn vang lên.
Mộc Như Lam quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm nghị ràng như vậy, nhưng vẫn có vài phần khiến cả người Lam Nhất Dương được tự nhiên.
Mộc Như Lam nhìn cậu chút, Lam Nhất Dương chưa gì, vì thế Mộc Như Lam trực tiếp vào trong toilet đeo đôi plastic găng tay, cầm cái bô ra.
Lam Nhất Dương cố sức giơ đầu lên nhìn, " làm cái gì đấy?"
Mộc Như Lam cầm bô tới gần cậu, " phải muốn toilet sao?"
Lam Nhất Dương kinh ngạc, còn chưa kịp gì Mộc Như Lam xốc cái chăn lên, cởi quần lót cậu ra, Lam Nhất Dương sợ tới mức vội vàng vươn tay trái giữ lấy tay và che chỗ đũng quần, " làm gì vậy? !"
"Giúp cậu tiểu."
Mặt Lam Nhất Dương nhất thời đỏ lên trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt thay đổi ngừng, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam có chút kiên nhẫn, đầu óc cậu loạn lên, “Thế tôi muốn đại tiện cũng giúp sao? !"
Mộc Như Lam nhướng mày, ánh mắt dần dần trở lên nghiêm khắc, "Bạn học Lam, tôi nghĩ nên cho cậu biết, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn đó ."
Khiếp trước Mộc Như Lam chính là người ngang bướng đến mức nếu đặt cả bầu trời lưng tuyệt đối cúi đầu trước bất kỳ ai, chỉ vì tính nhẫn nại được tốt cho nên mới bị Bạch Tố Tình chơi đùa như vậy, cho dù đời này tính cách có bị vặn vẹo biến thái, nhưng kiên nhẫn cũng được coi là khá tốt, tuy nhiên khi đặc biệt nhẫn nại đối với ai đó người này nên cẩn thận vì đây là tín hiệu nguy hiểm, bởi vì ... Chỉ những lúc muốn biến người thành xác ướp, kiên nhẫn đặc biệt tốt.
Đời trước Lam Nhất Dương đắc tội , đời này cũng tính là đắc tội, tuy có thù tất báo nhưng làm hại đứa bé chỉ vì gào lên với là muốn ăn táo gọt vỏ... Đương nhiên, nếu cậu ta lại quá phận trong lời chút, chắc chắn cho lắm .
Vừa thấy ánh mắt Mộc Như Lam trở lên nghiêm khắc, Lam Nhất Dương liền ảo não, ý cậu phải như thế, nhưng bây giờ biết phải làm sao, vì thế cậu nhìn Mộc Như Lam đem cái bô trở lại toilet, vừa ra khỏi cửa liền kêu lên, “Ngày mai tôi muốn uống canh gà!"
Bước chân Mộc Như Lam hơi dừng lại, nhìn xuống đất khóe miêng lên nụ cười ấm áp nhu hòa, tuy mái tóc đen thui trợt xuống, thế nhưng trong nháy mắt, Lam Nhất Dương lại bắt được.
Cửa phòng bệnh nhàng bị mở ra, Lam Nhất Dương còn chưa hoàn hồn, hồi lâu, chờ cậu hoàn hồn, mùi vị thức ăn thơm ngát tỏa ra, đáy mắt xuất ý cười, chỉ giây sau, sắc mặt cậu thối lại .
"Mẹ nó tay ông bị thương ở lại chiếu cố?! Sao lại đặt ở bên tay phải, hỗn đản!"
...
"Về nhà thôi, Chú Hải." Mộc Như Lam vừa mỉm cười vừa với Trần Hải.
Trần Hải thấy tâm tình Mộc Như Lam khá tốt, tâm tình ông cũng tốt lên, bật nhạc mà Mộc Như Lam thích, xe chậm rãi chạy hướng về Mộc gia.
Mộc Như Lam dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ qua nhanh, nụ cười miệng rất đẹp và ấm áp, giống như mọi thứ thế giới này ở trong mắt đều đẹp
thực tế mọi thứ sau khi sống lại đẹp hơn kiếp trước ngàn vạn lần.
Lam Nhất Dương, tên này, Mộc Như Lam láng máng có chút ấn tượng, sau đó cẩn thận nghĩ, đột nhiên nhớ tới, huyền thoại lừng lẫy về luật sư trẻ tuổi ở bất kỳ vụ kiện nào có cậu ta bao giờ có chuyện thua? Tốt nghiệp ngành luật ở học viện Harvard với bản điểm suất sắc, vừa mới vào nghành luật danh tiếng vang xa, đó là thiên tài, truyền thuyết về học sinh mới ở giới luật sư, khi chết, cậu mới hai mươi ba tuổi, vào giới luật sư được 1 năm rưỡi, thắng 3 vụ kiện khó nhất từ trước tới giờ và cũng là ba chiến thắng đẹp chưa từng có.
Hóa ra đời trước cậu cũng học ở học viện Lưu Tư Lan sao? Hơn nữa còn là thời điểm Bạch Tố Tình chưa xuất , á, thiếu chút nữa quên mất, đời trước, có nổi tiếng như bây giờ, chủ tịch hội học sinh kiếp trước phải là , hơn nữa lúc mười sáu tuổi, học lớp 10 chứ phải lớp 12 như bây giờ, vội theo đuổi Âu Khải Thần, lấy lòng cậu ta, trong thế giới của chưa từng xuất Lam Nhất Dương.
đúng, thiếu chút nữa từng có lần, trước khi chết năm, cuối cùng tìm thấy manh mối về kẻ cưỡng hiếp mình, lại phát người đó chính là con trai thị trưởng thành phố K, khi đó còn ôm ít hy vọng về đám người Mộc gia kia, nhưng mà bọn họ vừa nghe con thị trưởng, sắc mặt lập tức thay đổi, dân cùng quan đấu, hơn nữa có bằng chứng, cho dù kiện cũng thẳng nổi.
cam lòng, lúc trước đem tất cả chứng cứ có ích đều lưu lại vì ngày, chỉ cần mời được luật sư Lam Nhất Dương có thể, cậu nhất định sợ hãi quyền thế của đối phương mà nhận vụ án này. cho bọn họ biết ý nghĩ của mình, để bọn họ vui vẻ, nhưng nghĩ tới, đợi liên hệ được Lam Nhất Dương, tất cả chứng cứ của bị hủy rồi, đồng thời hủy luôn trái tim về cái gia đình này.
Kẻ hủy chứng cớ đó chính là người thương ... em trai - Mộc Như Sâm.