Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @Ishtar : sửa pic rồi nha :3
      @12789 : t mới đọc bộ này gần do dạo vòng Wattpad thấy truyên này được đánh giá cao thê là đọc thử, ai dè đọc ko dứt đc ra luôn, vì mê quá ta mới quyết định edit đó. cám ơn nàng ủng hộ nha. :3
      @tuyết thiên băng : cốt truyện hơi khác đó nàng, n9 giả vờ trong sáng, nhưng lại có sở thích kinh dị lắm, truyện ko giống vs mấy truyện TS khác đâu. mà mới , tại sao ta ko tag đc tên nàng nhỉ @@
      @linhdiep17 : càng về sau càng hay và kịch tính nhưng độ kinh dị lại tăng cao:yoyo60:

    2. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      @Natalie Pham ta cũg hk biết nữa......nhưng mà hk sao nếu tag hk đc ta xem thôg báo để vào theo dõi truyện là đc.........
      Natalie Pham thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 6: Thiên sứ quyến rũ

      Editor: Natalie Pham


      Mộc Như Lam đến trước cửa phòng bệnh của Lam Nhất Dương rồi gõ gõ, bên trong truyền ra tiếng rống giận, thanh nghèn ngẹt như bị nghẹt mũi "Mẹ nó mày cút !"


      Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm đánh gãy xương mũi Lam Nhất Dương.


      Mộc Như Lam giật mình, mang theo cặp lồng cháo đẩy cửa vào, đây là phòng bệnh VIP, chỉ có mình cậu ta ở, rộng mở lại sáng sủa, nhưng lúc này giường bệnh, đầu và mũi Lam Nhất Dương đều bị quấn băng gạc, chân trái còn bị bó bằng thạch cao rất dày, cánh tay phải cũng bị nẹp lại, trông khác gì xác ướp.


      Lúc này xác ướp căn bản phát có người đứng ở cửa ra vào, bởi vì cậu ta vất vả dùng tay trái với lấy quả táo đặt bàn bên phải đầu giường bệnh, biết người nào thiếu đạo đức thèm để ý cậu ta bị thương nghiêm trọng bên tay phải đem quả táo đặt ở bên phải, hừ... Còn chút nữa, chút nữa thôi, quả táo, quả táo đỏ của cậu...


      Lam Nhất Dương rất tập trung để lấy quả táo đỏ kia, khớp xương tay lộ ra vẻ đẹp bất ngờ cố gắng leo lên leo lên, dù như thế nào hết lần này đến lần khác cũng với tới, con mẹ nó làm cậu tức đến nỗi hai má đều đỏ, chết tiệt cậu muốn ăn quả táo đó!


      bàn tay trắng nõn duỗi tới, cầm lấy quả táo đỏ mà cậu thèm muốn lâu.


      Lam Nhất Dương kinh ngạc ngẩng đầu lên, Mộc Như Lam nở nụ cười ấm áp nhìn cậu, cậu giật mình, đột nhiên cau mày, đáy mắt lộ ra vẻ lo lắng, cậu đương nhiên biết người này là ai, chị hai tên khốn khiếp kia! Hơn nữa còn rất cưng chiều hai tên đó nữa!


      "Cậu sao chứ?" Mộc Như Lam nhấc quả táo lên, đặt cặp lồng cháo lên bàn, cháo và đồ ăn được bọc kín, chưa mở nắp ra thể nào ngửi thấy mùi vị, Lam Nhất Dương cũng chẳng chú ý.


      Miệng Lam Nhất Dương khẽ giật giật, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam có chút lo lắng và tàn nhẫn, " có việc gì? nhìn tôi như vậy có giống có gì chuyện gì sao?"


      Mộc Như Lam còn chưa , Lam Nhất Dương lại giễu cợt mỉa mai : "Tôi cho biết, chuyện này nhất định tôi bỏ qua đâu, cần lo lắng, tôi có thói quen chuyện riêng tư của mình cho gia đình biết, nhưng hôm trước hai tên khốn khiếp đó làm tôi bị thương chân ngày nào đó khi có cơ hội tôi đánh què hai chân của hai thằng em , chúng đánh gãy mũi tôi, tôi khoét hai con mắt của chúng!" Lam Nhất Dương phải kẻ tốt lành gì, bất quá cậu ta là thiên tài, mỗi ngày ăn chơi lêu lổng nhưng đến thời khắc quan trọng, chỉ cần chăm chỉ chút có kết quả hơn người khác, tư chất tốt như vậy, nhưng cho đến bây giờ thiên tài này càng ngày càng tệ và càng ngày càng buông thả, cậu ta vốn sống với ông nội ở Úc, nhưng ông nội dạy được nên mới đưa cậu về nước để bố mẹ dạy dỗ.


      Chỉ là bọn họ thể ngờ được chỉ mới về nước chưa đến tuần, tên tiểu tử hỗn đản này lại gậy rối, còn đánh nhau với hai công tử Mộc gia nổi tiếng ở thành phố K.


      Mộc Như Lam chỉ lẳng lặng nhìn cậu, hiển nhiên nụ cười cũng vơi chút ít, nhưng vẫn nhu hòa như cũ, chờ Lam Nhất Dương xong , cầm con dao gọt hoa quả lên rồi từ từ gọt vỏ táo.


      Trong lòng Lam Nhất Dương có chút phấn chấn, giống như băm Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm thành tám mảnh vậy, vừa nhấc mắt nhìn Mộc Như Lam gọt vỏ táo, nhanh chóng câu, "Tôi muốn ăn cả vỏ !"


      Mộc Như Lam dừng động tác lại chút, giương mắt nhìn Lam Nhất Dương, thấy vẻ mặt Lam Nhất Dương hơi xấu hổ, miệng lại tự giác nở nụ cười dịu dàng, " biết."


      Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam vào phòng tắm rửa táo cho cậu, tiếp đó để quả táo gọt dở lên miệng ly nước thủy tinh bên tay trái cậu, Mộc Như Lam quay trở về bên tay phải, muốn đỡ Lam Nhất Dương ngồi dậy, Lam Nhất Dương cảnh giác nhích người cái, đôi mắt đào hoa nhíu lại cái, " muốn gì?"


      "Nằm như thế sao ăn cơm được?" ánh mắt Mộc Như Lam nhìn về phía túi đồ ăn được đặt bàn.


      Lam Nhất Dương nghĩ tới cái gì đó, coi thường lên tiếng, " nghĩ làm như vậy tôi bỏ qua hai đứa em khốn nạn của sao? Tôi cho biết, cho dù có cởi hết quần áo đứng trước mặt tôi van xin có chuyện đó đâu!" mẹ nó ai thèm bát cháo chứ! Cậu Lam Nhất Dương từ trước tới bây giờ khi đánh nhau chưa ai dám đánh vào mặt câu thế mà hai kia dám đánh gãy mũi cậu, thù này cậu phải trả, cậu nhất định phải trả lại đối phương gấp mười lần mới được!


      Mộc Như Lam dừng lại chú, từ từ đứng thẳng lên, miệng luôn luôn là nụ cười ấm áp, đôi mắt trong suốt nhìn cậu, mang theo vài phần khiển trách và xa cách, lập tức tạo thành áp lực làm người khác cảm thấy được tự nhiên.


      Lam Nhất Dương trừng mắt nhìn .


      Mộc Như Lam : "Cậu hiểu lầm rồi. Hôm nay tôi đến đây, phải vì xin cậu tha thứ cho hai đưa em tôi, vì bọn nó làm sai mà chị cả như mẹ là do tôi dạy dỗ hai đứa chưa tốt, hại cậu bị thương, tôi sai, cho nên tôi xin nhận trách nhiệm cùng nghĩa vụ, tiền thuốc men và xin lỗi tôi làm đến nơi đến chốn, nhưng cậu cũng đừng quên tại sao cậu bị hai đứa đấy đánh, câu đường tự dưng nghe có người muốn ** mẹ cậu, cậu tức giận sao?"


      Đôi mắt Lam Nhất Dương trừng lớn, có chút kinh ngạc nhìn . Cậu nghĩ tới người con làm cậu cảm thấy ấm áp này lại có thể nghĩ ra thí dụ như vậy, nhưng bất ngờ, ví dụ có vẻ chân ...


      "Cho nên, tôi thay mặt hai đứa em đấy xin lỗi cậu sau này cũng hy vọng cậu tự kiểm điểm bản thân, còn về những lời uy hiếp đó, nếu cậu tính làm như thế, tôi lợi dụng quyền lợi mà làm bản báo cáo đưa lên hội đồng quản trị, mời cậu rời khỏi học viện Lưu Tư Lan, trường chúng tôi chào đón xã hội đen cùng lưu manh." Mộc Như Lam nghiêm túc, đùa mà là làm như vậy.


      Lam Nhất Dương bị kinh sợ, trường lớn như vậy, ngoại trừ có lần cẩn thận nhìn thấy ông nội cùng trẻ người nước ngoài khiến cậu thể bình tĩnh nổi, còn chưa từng có, lần đó cậu kinh ngạc đến ngây người, bởi vì trong đầu luôn suy nghĩ ông nội cậu từng này tuổi rồi? FML! hổ danh là ông nội của Lam Nhất Dương, càng già càng dẻo dai uy phong năm đó hề giảm! chừng ông nội cậu còn cho bố cậu thêm mấy đứa em trai em còn cậu có thêm mấy người dì chú đấy chứ! Đương nhiên, sau khi ông nội cậu nghe xong, ông nội cậu cầm gậy vụt cậu chết.


      Mộc Như Lam quất cậu, nhưng hiểu sao Lam Nhất Dương nên lời tại sao cậu bị làm cho kinh sợ, cậu chỉ cảm thấy... Bị Mộc Như Lam như vậy, dường như cậu cho phép. . . Cũng có chút đúng.


      Mộc Như Lam thấy cậu ngơ ngác, cảm thấy nhưng lời nên đều rồi, liền cúi người xuống tháo túi và lấy thức ăn ra cho cậu.


      Lam Nhất Dương quan sát người đứng cách đó xa, mái tóc đen dài đến eo, đặc biệt mềm mại xinh đẹp, xoay người, những sợi tóc kia giống như thác nước róc rách trợt xuống, đẹp đến nỗi khiến cậu cảm thấy hoàng hốt, sau đó vươn tay, vén những sợi tóc đó sau tai, lộ ra lỗ tai rất đẹp, dáng vẻ thoạt nhìn rất mỏng manh, tai người con này vừa dài vừa đẹp mức tinh tế.


      Tầm mắt có chút khống chế nhìn xuống, vì mùa thu hơi lạnh, hơn nữa mặc đồng phục học viện Lưu Tư Lan rất quy củ, áo sơmi màu trắng được cài kín đến tận cái cúc cùng, phía dưới chiếc nơ hình con bướm màu xanh. Chiếc áo trắng phong cách Châu Âu vừa vặn tôn lên phần ngực quyến rũ và phần eo mảnh khảnh tinh tế của tuổi dậy, phía dưới là chiếc váy màu trắng ngắn dài, hề chạy theo mốt mấy nữ sinh cố tình sửa váy ngắn ngủn gần như chả chưa được mông, phía dưới là đôi thon dài cùng đôi vớ màu đen tiếp đó là đôi giày da màu đen...


      Quá hoàn hảo.


      Trong đầu Lam Nhất Dương đột nhiên xuất ba chữ này, sau đó lại nhìn lại từ xuống dưới, biết trong đầu có suy nghĩ đen tối nào mà hai má ngày càng đỏ...


      ràng ăn mặc rất quy tắc, vì sao cậu lại cảm thấy vô cùng quyến rũ, rất hấp dẫn?!
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris12 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 7: Đại thần thô bỉ đến

      Editor: Natalie Pham


      Lam Nhất Dương nhớ tới cái hôm bạn bè cậu đưa bức ảnh của Mộc Như Lam, đó là lần đầu tiên cậu thấy , mặc dù học cùng trường học, nhưng Mộc Như Lam rất nổi tiếng, dù sao cũng là hội trưởng nên rất ít khi dạo dưới sân trường trong giờ nghỉ giải lao, do học cùng khối, Mộc Như Lam học lớp 12, còn học lớp 11.


      Vì lẽ đó cậu rất tò mò về , khi nhìn thấy bức ảnh, cậu hơi ngạc nhiện, cảm thấy tính tình bé này rất tốt, nụ cười ấm áp, nhưng lại nhìn ra có điểm gì khiến nhiều người thích như vậy, quá phóng đại phải sao? Cậu nghe được vô số lần, bọn họ : Người từng tiếp xúc với Mộc Như đều thích , bọn họ .


      Cái này quá khoa trương phải sao? Siêu cấp khoa trương? Còn phóng đại hơn cả cậu thấy ông nội cậu trong đêm lên bảy lần, cho dù có người chê nhân dân tệ thối, cậu mới tin, nhưng mà biết tại sao, trong đầu cậu tại xuật câu như vậy, "Cùng chuyện đúng là khá tốt, nhất định là vậy." Cậu nghĩ, nếu có người hỏi cậu vì sao, cậu trả lời: "Bất kỳ người con nào càng rụt rè giường càng phóng đãng, ông cậu cho cậu biết ." Chỉ tiếc, người khác chưa kịp hỏi cậu cậu bị Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm đấm.


      Nghĩ tới mới vừa rồi lời của cậu bị Mộc Như Lam vạch trần, giật mình biết phản ứng ra sao, lúc này cậu cảm thấy cả người được tự nhiên, cực kỳ xấu hổ.


      Mộc Như Lam chuẩn bị đồ ăn xong, ngẩng đầu lên, chỉ thấy bộ dạng Lam Nhất Dương như bị táo báo nhìn , hai lỗ mũi phía dưới chảy ra dòng máu.


      "..."


      "Tôi đây." Mộc Như Lam ném cái nắp đựng thức ăn vào thùng rác rồi .


      "Này." Giọng Lam Nhất Dương hơi khàn khàn vang lên.


      Mộc Như Lam quay đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm nghị ràng như vậy, nhưng vẫn có vài phần khiến cả người Lam Nhất Dương được tự nhiên.


      Mộc Như Lam nhìn cậu chút, Lam Nhất Dương chưa gì, vì thế Mộc Như Lam trực tiếp vào trong toilet đeo đôi plastic găng tay, cầm cái bô ra.


      Lam Nhất Dương cố sức giơ đầu lên nhìn, " làm cái gì đấy?"


      Mộc Như Lam cầm bô tới gần cậu, " phải muốn toilet sao?"


      Lam Nhất Dương kinh ngạc, còn chưa kịp Mộc Như Lam xốc cái chăn lên, cởi quần lót cậu ra, Lam Nhất Dương sợ tới mức vội vàng vươn tay trái giữ lấy tay và che chỗ đũng quần, " làm gì vậy? !"


      "Giúp cậu tiểu."


      Mặt Lam Nhất Dương nhất thời đỏ lên trừng mắt nhìn Mộc Như Lam, sắc mặt thay đổi ngừng, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam có chút kiên nhẫn, đầu óc cậu loạn lên, “Thế tôi muốn đại tiện cũng giúp sao? !"


      Mộc Như Lam nhướng mày, ánh mắt dần dần trở lên nghiêm khắc, "Bạn học Lam, tôi nghĩ nên cho cậu biết, nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn đó ."


      Khiếp trước Mộc Như Lam chính là người ngang bướng đến mức nếu đặt cả bầu trời lưng tuyệt đối cúi đầu trước bất kỳ ai, chỉ vì tính nhẫn nại được tốt cho nên mới bị Bạch Tố Tình chơi đùa như vậy, cho dù đời này tính cách có bị vặn vẹo biến thái, nhưng kiên nhẫn cũng được coi là khá tốt, tuy nhiên khi đặc biệt nhẫn nại đối với ai đó người này nên cẩn thận vì đây là tín hiệu nguy hiểm, bởi vì ... Chỉ những lúc muốn biến người thành xác ướp, kiên nhẫn đặc biệt tốt.


      Đời trước Lam Nhất Dương đắc tội , đời này cũng tính là đắc tội, tuy có thù tất báo nhưng làm hại đứa bé chỉ vì gào lên với muốn ăn táo gọt vỏ... Đương nhiên, nếu cậu ta lại quá phận trong lời chút, chắc chắn cho lắm .


      Vừa thấy ánh mắt Mộc Như Lam trở lên nghiêm khắc, Lam Nhất Dương liền ảo não, ý cậu phải như thế, nhưng bây giờ biết phải làm sao, vì thế cậu nhìn Mộc Như Lam đem cái bô trở lại toilet, vừa ra khỏi cửa liền kêu lên, “Ngày mai tôi muốn uống canh gà!"


      Bước chân Mộc Như Lam hơi dừng lại, nhìn xuống đất khóe miêng lên nụ cười ấm áp nhu hòa, tuy mái tóc đen thui trợt xuống, thế nhưng trong nháy mắt, Lam Nhất Dương lại bắt được.


      Cửa phòng bệnh nhàng bị mở ra, Lam Nhất Dương còn chưa hoàn hồn, hồi lâu, chờ cậu hoàn hồn, mùi vị thức ăn thơm ngát tỏa ra, đáy mắt xuất ý cười, chỉ giây sau, sắc mặt cậu thối lại .


      "Mẹ nó tay ông bị thương ở lại chiếu cố?! Sao lại đặt ở bên tay phải, hỗn đản!"


      ...


      "Về nhà thôi, Chú Hải." Mộc Như Lam vừa mỉm cười vừa với Trần Hải.

      Trần Hải thấy tâm tình Mộc Như Lam khá tốt, tâm tình ông cũng tốt lên, bật nhạc mà Mộc Như Lam thích, xe chậm rãi chạy hướng về Mộc gia.


      Mộc Như Lam dựa vào ghế, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ qua nhanh, nụ cười miệng rất đẹp và ấm áp, giống như mọi thứ thế giới này ở trong mắt đều đẹp


      thực tế mọi thứ sau khi sống lại đẹp hơn kiếp trước ngàn vạn lần.


      Lam Nhất Dương, tên này, Mộc Như Lam láng máng có chút ấn tượng, sau đó cẩn thận nghĩ, đột nhiên nhớ tới, huyền thoại lừng lẫy về luật sư trẻ tuổi ở bất kỳ vụ kiện nào có cậu ta bao giờ có chuyện thua? Tốt nghiệp ngành luật ở học viện Harvard với bản điểm suất sắc, vừa mới vào nghành luật danh tiếng vang xa, đó là thiên tài, truyền thuyết về học sinh mới ở giới luật sư, khi chết, cậu mới hai mươi ba tuổi, vào giới luật sư được 1 năm rưỡi, thắng 3 vụ kiện khó nhất từ trước tới giờ và cũng là ba chiến thắng đẹp chưa từng có.


      Hóa ra đời trước cậu cũng học ở học viện Lưu Tư Lan sao? Hơn nữa còn là thời điểm Bạch Tố Tình chưa xuất , á, thiếu chút nữa quên mất, đời trước, có nổi tiếng như bây giờ, chủ tịch hội học sinh kiếp trước phải là , hơn nữa lúc mười sáu tuổi, học lớp 10 chứ phải lớp 12 như bây giờ, vội theo đuổi Âu Khải Thần, lấy lòng cậu ta, trong thế giới của chưa từng xuất Lam Nhất Dương.


      đúng, thiếu chút nữa từng có lần, trước khi chết năm, cuối cùng tìm thấy manh mối về kẻ cưỡng hiếp mình, lại phát người đó chính là con trai thị trưởng thành phố K, khi đó còn ôm ít hy vọng về đám người Mộc gia kia, nhưng mà bọn họ vừa nghe con thị trưởng, sắc mặt lập tức thay đổi, dân cùng quan đấu, hơn nữa có bằng chứng, cho dù kiện cũng thẳng nổi.


      cam lòng, lúc trước đem tất cả chứng cứ có ích đều lưu lại vì ngày, chỉ cần mời được luật sư Lam Nhất Dương có thể, cậu nhất định sợ hãi quyền thế của đối phương mà nhận vụ án này. cho bọn họ biết ý nghĩ của mình, để bọn họ vui vẻ, nhưng nghĩ tới, đợi liên hệ được Lam Nhất Dương, tất cả chứng cứ của bị hủy rồi, đồng thời hủy luôn trái tim về cái gia đình này.


      Kẻ hủy chứng cớ đó chính là người thương ... em trai - Mộc Như Sâm.
      levuong, Chris, JupiterGalileo12 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :