Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. sunnysmile1012

      sunnysmile1012 Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      26
      hay quá trời, tui đọc lại lần thứ 5 để like cho những chương tui laik sót đó @Natalie Pham ^^, thanks lần nữa nè :yoyo51: :yoyo51: :yoyo51: :yoyo51:
      Natalie Pham thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      @sunnysmile1012 : 5 lần :yoyo48::yoyo48:. Nể sunny quá. Đúng là reader như làm t có thêm tinh thần edit. Cám ơn sunny ủng hộ nha:yoyo52::yoyo52:
      Bạch Phụng, quỳnhpinkysunnysmile1012 thích bài này.

    3. Thượng Nguyệt Phong Linh

      Thượng Nguyệt Phong Linh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      64
      ủa sao có chương mới mà trong hộp thông báo lại k có báo cho mình:yoyo58:ta hiểu :yoyo65::yoyo65:, huhuh
      đọc lèo thích :yoyo36:,nội dung truyện ngày càng hấp dẫn, chàng nào kết nữ chính ta đều iu cả :yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      nhưng mà beta lèo:yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      Natalie Pham thích bài này.

    4. mèo ngủ ngày

      mèo ngủ ngày New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      1
      Hay quá, lần đầu đọc thể loại như vậy, ta hóng :038::038::038:
      Natalie Pham thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789

      Chương 51.1: thiên sứ biến thái bên người ( )

      Editor: Natalie Pham


      Chu Nhã Nhã nhìn thấy Mộc Như Sâm, khi thương tâm và nhìn thấy người con trai mà mình có tình cảm, bao giờ cũng muốn ở bên cạnh người con trai đó để cậu ta an ủi mình.


      Mộc Như Sâm hơi rung động vì sắc đẹp của , nhưng dù chỉ chút thôi, cửa thang máy cũng tự động đóng, ngăn lại tầm nhìn mà đáng nhẽ ra cậu nhìn thấy người chị mà cậu mến, cậu có chút được tự nhiên nhìng Chu Nhã Nhã, "... sao chứ?"


      Mộc Như Sâm nghe Mộc Như Lam vội vội vàng vàng rời khỏi Lưu Tư Lan, vì lo lắng xảy ra chuyện gì đó nên mới đuổi theo, căn bản chuyện giữa Chu Nhã Nhã và Bạch Tố Tình cậu cũng lắm, nhưng vào lúc này người thiếu niên nhìn thấy rơi lệ đầy mặt chăm chú nhìn mình, thể nào làm như chưa thấy được.


      Vậy mà chỉ với câu, dường như mở cái van (Ý ở đây là mọi chuyện), tất cả những tủi thân trong lòng Chu Nhã Nhã như dòng nước chảy ra vậy, đột nhiên nhào vào trong ngực Mộc Như Sâm rồi ô ô ô khóc rống lên.


      Thân hình Mộc Như Sâm cứng ngắc lại, hai tay giơ lên đầu như bộ dạng đầu hàng, ôm chặt lấy thắt lưng cậu, mặt vùi trong lòng cậu, thoáng cái nước mắt của làm ướt áo cậu.


      Mộc Như Sâm chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, nhưng người bình thường đều biết bây giờ người con này cần an ủi, cậu biết cách an ủi người như thế nào cả, cứng ngắc giơ hai tay lên đầu để Chu Nhã Nhã tùy ý ôm cậu khóc, thấy thang máy đến tầng , cậu liền đưa tay ấn tầng khác cho nó lên, rồi lại ấn để nó xuống, cứ lòng vòng như vậy. Quên , tốt xấu gì cậu cưa cẩm ta, cố chịu chút vậy.


      Thang máy lên xuống được mấy lần tiếng khóc của Chu Nhã Nhã cũng dần dần lại, từ từ ngẩng đầu lên, mắt hồng nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu thiếu niên hơi vểnh lên có chút thiếu kiên nhẫn, thi thoảng đưa tay ấn nút cầu thang máy, thân mình cứng ngắc, dường như quen để xa lạ ôm, thậm chí có thể có chút bất mãn, vậy mà cậu lại đẩy ra...


      ngờ chàng trai này lại dịu dàng như vậy...


      Đáy mắt Chu Nhã Nhã lên cái gì đó, lặng lẽ, ôm cậu thiếu niên chặt hơn chút.


      ...


      Mộc Như Lam nhìn thang máy từ từ đóng lại, che lại thân hình hai người trong thang máy, dừng bước chân lại, nhìn cánh cửa thang máy đóng chặt, lúc sau, chậm rãi xoay người về phía cái thang máy khác.


      Thang máy lên tầng, hóa ra là tầng dành cho khách VIP, có nhiều bệnh nhân cho lắm, tới cửa phòng bệnh Lục Tử Mạnh, nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền ra thanh 'Mời vào', mới đẩy cửa vào.


      Trong phòng có hai người, người là Lục Tử Mạnh, người còn lại là mẹ Lục – Mẹ của Lục Tử Mạnh, hai người tường người vào là y tá, nhưng nghĩ tới, đến còn giống thiên sứ hơn là y tá.


      Lục Tử Mạnh nhanh chóng vất quả chuối cầm tay vào thùng giác, giơ tay, nở ra nụ cười để lộ ra hàm răng trắng bóng, "Á, người đẹp, tìm sao?"


      Mẹ Lục biết Mộc Như Lam là ai, chỉ đứng chỗ tò mò đáng giá, lại thấy giọng điệu con trai mình ràng mang theo vẻ nịnh nọt cho nên càng tò mò hơn .


      Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Lục Tử Mạnh, "Vâng." vào phòng, nhìn về phía mẹ Lục và khẽ gật đầu, nở nụ cười ấm áp, ánh mắt trong suốt sáng rực, "Cháu cháo bác ạ."


      Lục mẹ gật đầu đáp lại, trong lòng thầm gật đầu, ừm, nếu chấm điểm cho khí chất cùng cũng với ngoan ngoãn này phải được 95 điểm đó.


      Mộc Như Lam đến bên giường Lục Tử Mạnh từ trong túi lấy ra hộp thuốc mỡ đưa cho , "Làm phiền đưa cái này cho Mặc tiên sinh được ạ?" Mặc Khiêm Nhân có số điện thoại của , nhưng lại có số phone của .


      Mẹ Lục nhìn thấy lọ thuốc mỡ kia, hơi ngạc nhiên, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Mộc Như Lam.


      Hôm qua khi Mặc Khiêm Nhân trở về với bàn tay đầy máu, bà lo lắng gần chết, nhưng mỗi lần có chuyện gì, đứa này toàn tự mình giải quyết, ngay cả bà muốn hỏi câu cũng được, tuy nhiên điều bà để ý là chiếc khăn tay dùng để băng bó cho đứa này là của con , từ trước đến giờ mẹ Mặc ( Ý mẹ của Mặc Khiêm Nhân) đều lo lắng bị độc cả đời, vì thế thường xuyên gọi điện đường dài chuyện với mẹ Lục nấu cho vài thang thuốc bắc, lúc ngủ dậy, tâm tình mới bình phục được chút.


      Mẹ mặc và mẹ Lục còn sợ chuyện, đó chính là, ngoại trừ việc Mặc Khiêm Nhân độc quãng đời còn lại, còn lo lắng có phải hay kiếm người biến thái làm vợ…


      Mộc Như Lam vừa rời khỏi phòng bệnh, mẹ Lục mẹ như kẻ trộm từ từ tiếp cận con trai mình, "Ôi chao ôi chao, tiểu Mạnh à, kia là ai vậy? con nhà ai? Có bạn trai chưa? Nhìn qua có vẻ còn tuổi đó, biết tốt nghiệp trung học chưa nữa? …”


      "Mẹ!" Lục Tử Mạnh lườm bà cái, để lọ thuốc vỡ bàn, rồi , "Mẹ kiểm tra hộ khẩu nhà người ta đấy à?"


      Mẹ Lục vỗ cái vào đùi con trai mình, "Con lời vô ích ở đây đấy à? Nếu so sánh với kiểm tra hộ khẩu kiểm tra vẫn tốt hơn chứ!"


      "Á... sao mẹ lại đánh lên đùi con !" Vì đau mà vẻ mặt Lục Tử Mạnh nhăn nhó, trong lòng rên rỉ, mẹ à! Cuối cùng mẹ là mẹ ruột của ai hả!


      ...


      Mộc Như Lam rời khỏi phòng bệnh của Lục Tử Mạnh tới phòng bệnh của Lam Nhất Dương, vì bị thương ở gân cốt nên phải nằm viện trăm ngày vì thế cậu ta vẫn phải nằm viện hơn tháng nữa..


      Đối diện phòng bệnh của Lam Nhất Dương là phòng của kẻ hung ác và hung hăng - Kim Bưu Hổ, sau chuyện của Kim phu nhân tối hôm qua, Kim Bác Hùng thong dong tới, tính cách của người đàn ông kia giống Kim phu nhân là để tức giận che mờ lý trí, ông ta tự hiểu mình đuối lý, nên xin lỗi và bồi thường cho Mộc gia, bị Kha Uyển Tình gây khó dễ hồi, sau đó mới chịu nhượng bộ để yên chuyện, Mộc Như Lam vừa mới tời đột nhiên nghe thấy tiếng gào của Kim Bưu Hổ từ trong phòng truyền ra, Kim Bưu Hổ tức giận vì Mộc Như Lâm bị xử phạt, còn bản thân phải tiếp tục nằm viện.


      "I fuck his mother (Đoạn này mình phải để tiếng vì câu này bậy quá =.=")! Cái tên khốn khiếp đó, chuyện này con nhất định để nó yên đâu! mẹ…” Dù có đóng cửa lại cũng che được những lời thô tục đó.


      Mộc Như Lam dừng trước cửa bệnh lúc, tròng mắt đen phản chiếu lại dòng chữ "Kim Bưu Hổ" bảng hủy hiệu của cánh cửa, miệng là nụ cười sâu, có vài phần quỷ dị.


      Có phải nên Kim Bưu Hổ xui xẻo hay ? Nếu hôm qua để cậu ta thuận lợi xuất viện, để cậu ta cái đầu lớn với thân 1m9 chạy đông chạy tây như vậy, Mộc Như Lam cũng dễ dàng xuống tay với cậu ta được, bằng để đến tận bây giờ vẫn chưa biến cậu ta thành xác ướp, nhưng bây giờ... Bị Mộc Như Lâm làm gãy tay và chân, nếu chịu ở trong bệnh viện tháng sao? Ha ha...


      Từ cửa sổ Lam Nhất Dương nhìn thấy Mộc Như Lam qua cửa phòng bệnh của cậu, ngồi giường lúc lâu để đợi vào mà vẫn chưa thấy gì, hơi sốt ruột, chống quải trượng lôi kéo chiếc chân bị bó thạch cao dày cộm tới cửa, mở cửa, thấy Mộc Như Lam nhìn về phía phòng Kim Bưu Hổ, mặt tối lại, " muốn chăm sóc tên đó sao?"


      Mộc Như Lâm đánh Kim Bưu Hổ gần như tàn phế, cậu biết được chuyện này là do tối hôm qua Kim Bưu Hổ làm trận ầm ĩ ồn ào khiến tin tức truyền ra ngoài nên cậu mới để ý đến, nghĩ đến việc mình bị Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm đánh, cứ hai – ba ngày là Mộc Như Lam đến chăm sóc cậu, bây giờ còn muốn chăm sóc Kim Bưu Hổ như cách chăm sóc cậu sao?


      Mộc Như Lam cười nhưng gì, cất bước và phòng bệnh của Lam Nhất Dương, Lam Nhất Dương chống quải trượng phía sau, Mộc Như Lam thấy giường cậu có mấy quyển sách về pháp luật, hơi ngạc nhiên.


      Lam Nhất Dương nhìn thấy vẻ mặt của Mộc Như Lam, hừ tiếng, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú ửng đỏ, "Nhìn cái gì vậy? phải chính sao? Tôi - Lam Nhất Dương hoặc là hai bàn tay trần, hoặc lấy được vũ khí mạnh nhất thế giới."


      thực tế, có rất nhiều thứ mạnh hơn pháp luật rất nhiều, chẳng qua muốn được người khác thừa nhận, chỉ có pháp luật.


      Mộc Như Lam cười khẽ, "Vậy cậu phải cố gắng lên nhé, nếu cậu lấy được loại vĩ khí này, tôi rất khâm phục cậu đó." Kiếp trước, chứng kiến loại vũ khí này (ý chỉ pháp luật) nằm trong tay cậu ta khiến cậu ta đánh đâu thắng đó gì cản nổi, nếu cậu ta muốn, dĩ nhiên có thể tái tạo lại việc thần kỳ này.


      Lỗ tai Lam Nhất Dương khẽ giật giật, dường như đáy mắt lên kiên định gì đó, đôi mắt hẹp dài ánh lên tia sáng, miệng cậu kiềm chế được khẽ nhếch lên cười, "Là đó."


      "Ừm, tôi ." Mộc Như Lam dựa bên cửa sổ, đầu là tiếng chuông gió vang lên những thanh leng keng giòn dã, vị trí địa lý phòng bệnh của Lam Nhất Dương phòng bệnh khá tốt, từ cửa sổ này nhìn ra, Mộc Như Lam có thể nhìn thấy tất cả phong ảnh muốn xem, chẳng hạn vườn hoa phía dưới bệnh viện, hay bóng dáng của Chu Nhã Nhã cùng với Mộc Như Sâm.


      hơi nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài có chút rủ xuống, che hình ảnh phản chiếu trước mặt, ngăn lại thần thái trong mắt của thiếu nữ, nhưng tăng thêm vẻ yếu đuối cùng với dịu dàng của .


      Lam Nhất Dương có chút được tự nhiên nên ho khan cái, quay đầu hỏi , "Tại sao lại đến đây vậy?" Hôm nay phải chủ nhật, bây giờ là thời gian lên lớp.


      Mộc Như Lam lắc đầu, "Có chút việc."


      Phỏng chừng lúc này Bạch Tố Tình dỗ được Chu Tô Luân rồi, lúc sao xuống Mộc Như Lam đoán Chu Tô Luân che giấu việc Chu Nhã Nhã nghi ngờ Bạch Tố Tình sai người hại và làm cho mọi chuyên chưa hề xảy ra, cho dù là hay giả, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương là người rất sợ mất thể diện cho nên việc này làm họ mất mặt, huống chi Chu Nhã Nhã còn là con thị trưởng thành phố K.


      Nhưng Bạch Tố Tình chưa biết được, Kha Uyển Tình ở trong bóng tối cũng sớm có chút thích .


      Lam Nhất Dương chuyện, tiếp xúc với nhau được vài ngày, nhưng cậu cũng hiểu chút tính cách này, trông có vẻ yếu đuối, nhưng thực ra rất mạnh mẽ, là người có lập trường riêng, có thể đối với người khác rất tốt, tuy nhiên… cũng có thể vô tình với người ta.


      Lam Nhất Dương ngồi giường đọc sách, dường như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng người , tâm tình trở lên vô cùng bình thản và khoai khoái mà chưa bao giờ có, Mộc Như Lam dựa bên cửa sổ, từng trang sách của cậu thiếu niên giường bệnh cọ sát vào với nhau, tạo lên thanh nhè , gió lay động từng sợi tóc , lướt qua từng trang sách của cậu, làm rung chiếc chuông gió đỉnh đầu, thời gian từ từ trôi qua trong yên tĩnh.


      biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng là 1 phút, nhưng dường như 10 phút , Mộc Như Lam đứng thẳng dậy, nhàng cười ra tiếng, "Tôi phải rồi."


      Lam Nhất Dương nhìn Mộc Như Lam nhàng đẩy cửa ra, sau đó đóng cửa lại, từng sợi tóc của như dòng nước róc rách chảy xuống, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của , đường nét khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, dường như được luồng ánh sáng bao vây vậy, hào quang thiên sứ vô hình tạo lên tấm hình phân cách với người phàm trần, khiến người ta muốn tới gần, nhưng hữu tâm vô lực*.


      *Có lòng nhưng lại có khả năng làm


      ...


      Chu Nhã Nhã và Mộc Như Sâm trở lại phòng bệnh Bạch Tố Tình, cũng có suy đoán giống như Mộc Như Lam, quả nhiên Chu Tô Luân muốn Chu Nhã Nhã coi việc này chưa từng xảy ra, có bằng chứng lại người ta như vậy, bôi xấu thanh danh của Bạch Tố Tình, mặc kệ hay giả, nhưng nếu việc này bị truyền ra ngoài Bạch Tố Tình bị vết nhơ, Chu Nhã Nhã vô cùng tức giận, nhưng lại có biện pháp gì, vì trai đứng ra bảo vệ ta rồi!


      Mộc Như Sâm biết được việc này qua Chu Nhã Nhã, tuy có bằng chứng, nhưng Mộc Như Sâm càng thêm chán ghét Bạch Tố Tình, vừa vặn gần đây nhà bọn họ thường xuyên gặp nhiều chuyện phiền phức như vậy.


      Tầm nhìn chàng thiếu niên di chuyển, cậu để ý đến chuyện này, vừa nãy bị Chu Nhã Nhã kéo ra hoa viên phía sau để nghe ta lải nhải, chỉ việc đấy thôi làm cậu mất hết kiên nhẫn rồi, bây giờ ta còn muốn cậu vào đây để xem vở kịch giữa em nhà ta sao, cậu muốn tìm chị cậu.


      "Như Sâm?" Mộc Như Lam vừa vào phòng bệnh, thấy Mộc Như Sâm muốn rời , hai người thiếu chút nữa đụng vào nhau.


      Mộc Như Sâm thấy Mộc Như Lam, ngay lập tức cười lên, hổ là em trai đáng của , "Chị! Em muốn tìm chị đó!"


      "Ừm." Mộc Như Lam mặc cho Mộc Như Sâm nắm tay , nhìn vào trong phòng bệnh, Bạch Tố Tình khóc lóc như mưa rất đáng thương, Chu Tô Luân đứng bên cạnh bảo vệ ta, tay Chu Nhã Nhã nắm chặt lại và viền mắt cũng bắt đầu đỏ, Mộc Như Lam cau mày lại, "Bây giờ việc này..."


      " có việc gì! Chuyện này có căn cứ, Mộc tiểu thư cần để ý." Ngay lập tức Chu Tô Luân , giọng điệu như sợ ai đó tranh mất nên thanh có chút cao.


      Mộc Như Lam ngạc nhiên nhìn về phía Chu Tô Luân, quay đầu lo lắng nhìn Chu Nhã Nhã cắn chặt môi cùng với đôi mắt vô cùng phẫn nộ, muốn gì đó, Mộc Như Sâm chịu, "Chị à! Chúng ta phải quay về lớp học thôi ."


      Mộc Như Sâm phải là người ngốc, chỉ cần nhìn qua cũng biết Bạch Tố Tình tự mình rước lấy phiền phức, Mộc Như Lam chẳng có vấn đề gì, khi như vậy, tốt nhất nên nhúng tay vào, nếu bị giận chó đánh mèo đó? Đóa hoa Bạch Liên** này chẳng có gì là tốt đẹp cả, cậu chỉ sợ ta làm bẩn giày của Mộc Như Lam thôi.


      **Những giả vờ trong sáng đáng thương.


      "Nhưng mà..." Mộc Như Lam lại lo lắng nhìn Chu Nhã Nhã và Bạch Tố Tình cái, vô cùng khó xử.


      " có việc gì có việc gì, chuyện này vốn có gì to tát cả, Mộc tiểu thư, tôi cho người đưa hai người về học viện Lưu Tư Lan..." Chu Tô Luân lại , thể thái độ nịnh nọt, khiến Mộc Như Sâm mất hứng.


      " cần, tốt nhất Chu tiên sinh nên an ủi em , người nhà gặp chuyện mà còn giúp cho người ngoài, bênh người ngoài nữa." Mộc Như Sâm với vẻ khinh thường rồi kéo Mộc Như Lam ra khỏi phòng, Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm từ đến lớn đều phía sau Mộc Như Lam, dĩ nhiên bị Mộc Như Lam đồng hóa ít, thí dụ nếu người thân xảy ra số chuyện với người khác phải giúp nhà mình trước.


      Sau khi Chu Nhã Nhã nghe xong những lời của Mộc Như Sâm, mắt hồng hồng nhìn sang thấy cảnh Mộc Như Sâm nắm chặt tay Mộc Như Lam kéo ra ngoài, ánh mắt lóe lên cái gì đó, bàn tay có chút buông lòng đột nhiên nắm chặt lại.


      Bạch Tố Tình đầu băng bó và ngồi giường bệnh nhìn bàn tay nắm thành quả đấm của Chu Nhã Nhã lại nhìn vẻ mặt khó coi của Chu Tô Luân, đáy mắt lên tính toán.


      việc gì, kế hoạch A thành công, nghĩ ra cách khác, chỉ cần muốn, luôn luôn có vô số con cờ để lợi dụng!


      Cửa sổ sạch , có chiếc ghế dựa vào tường với góc 90 độ, chàng trai mặc áo sơ mi màu trang cùng quần tây đen, mũi đeo chiếc kính có gọng màu vàng, ngăn lại đôi mặt lạnh lùng sắc bén, thiếu vài phần trong trẻo và cao ngạo, nhưng tăng thêm nhã nhặn và thanh tú. ngồi ghế, hai chân bắt chéo, quyển sách được đặt đùi, nhưng ánh mắt lại nhìn lên bàn.


      Mặt bàn có màu đồng thiếc, lọ thuốc mỡ màu xanh nằm trong đống tài liệu lộn xộn mặt bàn, rất khó nhìn thấy, nhưng hết lần này đến lần khác, luôn khiến ánh mắt của người nào đó tự giác nhìn tới nó.


      Khi mẹ Lục mang lọ thuốc này trở về, khuôn mặt có biểu cảm như tên trộm tinh danh và làm chuyện xấu vậy, "Khiêm Nhân à! Số đào hoa của con đến rồi đó? Có xinh đẹp tặng quà cho con đó, mợ thấy ấy được đó, nếu thích, cần phải xuống tay sớm đó, con hãy phát huy bản lĩnh nhanh chuẩn và tàn nhẫn lúc còn làm việc trong ngục giam California, bắt lấy ! ha ha ha... Tuy vẫn còn , nhưng mợ và mẹ con cũng ngại đâu..."


      Trước tiên mấy lời mà mẹ Lục đào hoa hay đại loại gì đó đều là giả, cho dù là , nếu biết Mộc Như Lam là kẻ biến thái, chắc bị hù chết, còn cao hứng như vậy đâu.


      Mặc Khiêm Nhân vẫn lãnh đạm như cũ hề để ý mẹ Lục biến mất ở ngoài thư phòng, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn hộp thuốc mỡ.


      thực tế, cũng muốn để ý đến vật kia, nếu phải bất đắc dĩ, hận chẳng thể đem tất cả mọi thứ khử trùng, muốn lau tất cả mọi thứ trước khi được chạm vào, vì vậy mới bất động, bình tĩnh ngồi xem tài liệu, tuy nhiên tay chân thể nào nhúc nhích được, nhưng có nghĩa mắt cũng bất động, lúc kịp thời phản ứng lại, nhìn qua hộp thuốc mỡ kia ba lần rồi .


      di chuyển bàn tay được quấn băng trắng, có chút đau, con dao đó đâm hơi sâu.


      đứng lên, vài bước tới bên cạnh bàn, đưa tay, bàn tay trắng nõn nhàng cầm lấy hộp thuốc mỡ, vỏ hộp bị xé mất góc những được dán lại bằng lớp plastic trong suốt, trông như chưa bị làm sao vậy, mẹ Lục và Lục Tử Mạnh rãnh rỗi đến mức bóc lọ thuốc này ra và xem nó như thế nào đâu nhỉ, cho nên khả năng duy nhất, đây chính là kiệt tác của Mộc Như Lam.


      Mặc Khiêm Nhân cầm lấy chiếc bút mặt bàn lên rồi rạch đường ở chỗ bị dán đó, sau đó nhàng lấy vật bên trong ra, hộp thuốc mỡ cùng tờ giấy.


      Mặc Khiêm Nhân mở tờ giấy ấy ra, nhìn từng hàng chữ xinh đẹp và sạch , kiểu chữ rất ngay ngắn, nét bút trôi chảy, từng chữ đều lộ ra vẻ tự nhiên và ngay thẳng, tên như người, chữ như người, cũng phải là có căn cứ, chữ ngay ngắn như vậy mà có thể viết ra nội dung như thế, khiến người ta ngay lập tức phủ nhận hình tượng đoan trang vừa mới tưởng tượng trong đầu.


      "Mặc tiên sinh, vô cùng cám ơn ân cứu mạng của , biết tay ngái bị thương có nghiêm trọng lắm , có cần tôi giúp cái gì ? Tay mà Mặc tiên sinh bị thương là tay phải, ngoại trừ thuận tay trái, nếu gây cản trở công việc của , tôi nghĩ tại thể đến chỗ tôi để cùng nhau nghiên cứu cũng thảo luận về xác ướp rồi, vì vậy tôi lo lắng buồn, cho nên tôi viết toàn bộ cách chế tạo ra xác ướp, để có thể nghiên cứu chút, nếu có gì hiểu, có thể gọi điện hỏi tôi. Đầu tiên chuẩn bị các dụng cụ kỹ càng, lấy thanh sắt đút vào mũi để lấy óc ra, thanh sắt càng mỏng đem càng thuận lợi cho việc cắm nó vào lỗ mũi, thậm chí đâm đến đầu, có điều khá là tốn thời gian vì dễ gì lấy cả bộ não ra ngoài, nếu làm cẩn thận xoắn nát bộ óc đó ra, nhưng có cách xử lý tốt hơn, đó là trực tiếp đập nát đầu ra, rồi dùng ống hút để lấy nó ra, sau đó..."


      Mặc Khiêm Nhân có thể tưởng tượng lúc viết ra những điều này, đó có nụ cười rất ấm áp và trong sáng, mang bộ dáng chẳng hề áp lực trong lòng tẹo nào cả.


      Kiểu chữ đoan trang thế này mà có thể viết ra những điều u ám như vậy, bình thường thiên sứ có khí chất thánh thiện, nhưng lại ở trong căn phòng tràn ngập mùi vị phạm tội, này rất mâu thuẩn, khá kỳ lạ, chính vì như vậy mới xứng đáng mới danh gọi là biến thái chứ.


      Nhưng mà...


      Mặc Khiêm Nhân trở lại ngồi ghế, cầm lá thứ này lên rồi lật qua lật lại, để biến thành kẻ biến thái ít nhất phải mất 10 năm mới ấm ủ được cái tâm lý vặn vẹo đó, hơn nữa phải sống trong gia đình và gặp mấy trường hợp mấy tốt đẹp, Mộc Như Lam, người con được nuông chiều nâng nui từ , trừ việc bị bắt cóc năm năm trước ra, chưa gặp bất kỳ việc gì cả, cha mẹ và gia đình đều hạnh phúc, còn được phía ông bà ngoại thương...


      Cuộc sống như vậy, làm sao có thể thay đổi tâm lý chứ?


      Nếu ngay từ đầu trực giác của Mặc Khiêm Nhân còn nghi ngờ, nhưng càng tiếp xúc với Mộc Như Lam, càng phát này có gì đó thích hợp, thích căn phòng u kia, thích xác ướp đáng sợ kia, nửa đêm nửa hôm lại nghiên cứu xác ướp... Đợi chút!


      Mặc Khiêm Nhân đột nhiên đứng dậy, đáng chết! Thế nhưng lại phạm phải sai lầm thấp như vậy! vì dáng vẻ thản nhiên của Mộc Như Lam làm bất chi bất giác bị mê hoặc sao? ! phát ra sợ tóc của Kim Mạt Lỵ trong phòng Mộc Như Lam, mà khi đó Mộc Như Lam nghiên cứu xác ướp, chuẩn bị tốt thuốc chống phân hủy và vài loại thuốc khác, như vậy... Người để chế ra xác ướp ở đâu? Tùy tiện tìm con chó hay con mèo sao, hay lấy tử thi trong bệnh viện?


      Mặc Khiêm Nhân tháo kính xuống, nhanh chóng chạy ra ngoài, ánh mắt xinh đẹp lộ ra sắc bén hầu như hề có độ ấm nào cả.


      ...


      Mộc Chấn Dương cùng Kha Uyển Tình chưa biết chuyện Bạch Tố Tình, ngay cả chuyện ta nằm viện dưỡng thương cũng phải tìm lý do nào đó để che giấu, Kha Uyển Tình nghe được Bạch Tố Tình mấy ngày này ở nhà bạn để học thêm, vì muốn qua được kỳ thi sắp tới, nhìn microphone tay, ràng lông mày nhúi lại.


      "Sao lại vậy? Trong nhà có Lam Lam thế mà lại đến nhà người khác để học thêm, người khác biết còn tưởng Lam Lam nhà chúng ta keo kiệt chịu dạy nó học đó.” Kha Uyển Tình dập mạnh chiếc microphone xuống, vui .


      Mộc Chấn Dương hơi khó chịu với Kha Uyển Tình vì luôn hiểu sai thành ý của người khác, nên : "Có phải em hơi nghĩ rồi phải ? Ai lại quan tâm đến nhiều việc như vậy chứ, chuyện chỉ có vậy mà lại nghĩ theo chiều khác?"


      "Tại sao có?" Ánh mắt Kha Uyển Tình liền nhìn qua ông và lộ ra vẻ hài lòng, " con đê dài ngàn dặm đều bị phá hủy bởi tổ kiến, đạo lý đơn giản này mà ông hiểu sao? Hôm nay nó bôi xấu Lam Lam tý, ngày mai lại chút, lúc chú ý, chờ lúc tập hợp lại với nhau, muốn rửa sách vết bẩn đó cũng được đâu." Giọng Kha Uyển Tình mang theo thói quen cao cao tại thượng.


      Mộc Chấn Dương im lặng, thèm nữa, Kha Uyển Tình đá đá chân, dường như có chút mệt mỏi, về phía sa lông rồi ngồi xuống, nâng chân lên đùi Mộc Chấn Dương rồi: "Lão Mộc, bóp chân cho tôi." Vẻ mặt Mộc Chấn Dương có chút khó coi, nhìn bàn chân ở trước mặt mình, thâm chí mũi chân còn chạm vào mũi ông.


      Kha Uyển Tình thoải mái dựa vào ghế, mãi mà chưa thấy Mộc Chấn Dương bóp chân cho bà, nên bà thúc giục : “Nhanh lên, tôi mệt chết đây, hôm nay tôi mất 4 tiếng với đám người kia, đúng là lũ vô dụng, cái gì cũng để tôi xử lý, đúng là vô dụng mà."


      Thân hình Mộc Chấn Dương có chút chấn động, sắc mặt càng khó coi, nhưng vẫn phải xoa bóp chân cho Kha Uyển Tình.


      Trời bên ngoài tối, vì mặt bị thương nên Mộc Như Lâm ở nhà ngủ cả ngày, rốt cục mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngáp cái rồi xuống lầu, theo thói quen bắt đầu tìm người, "Chị..."


      Kha Uyển Tình nghe thấy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy con trai mình mặc quần áo ngủ xuống lầu, ngay lập tức dạy bảo: "Sao lại mặc thế kia xuống đây hả, nếu trong nhà có khách sao?" Kha Uyển Tình đối với mấy chuyện này là rất để ý, cho dù là ở nhà, chỉ cần ra khỏi phòng ngủ đều phải mặc quần áo nghiêm chỉnh, được lôi thôi.


      Mộc Như Lâm ngáp cái chẳng thèm để ý tới bà, "Chị vẫn còn chưa về sao?" Nhìn đồng hồ đeo tay, hơn 8 giờ tối, tầm này là giờ nhà bọn họ ăn cơm tối mà.


      Kha Uyển Tình phất tay, "Hôm nay chị cùng trai con ăn cơm ngoài rồi." Kha Uyển Tình để ý chuyện mấy đứa con ăn ở ngoài, vì bà rất yên tâm khi Mộc Như Lam làm bất cứ chuyện gì.


      Mộc Như Lâm xị mặt xuống, đôi mắt dưới mắt kính trở lên lạnh như băng, tay nắm chặt thành cầu thang, chết tiệt, tên Mộc Như Sâm kia...


      "Leng keng leng keng ..." Điện thoại trong phòng bỗng vang lên, hai người lớn trong nhà hề nhúc nhích, quản gia Chu Phúc tiến lên tiếp máy, sau đó nhìn về phía Mộc Như Lâm lên gác thay quần áo, "Tam thiếu gia, tìm ngài."


      Hả?


      Mộc Như Lâm khó hiểu xuống lầu, tiếp nhận điện thoại, "Ai đó?"


      "Tôi là Chu Nhã Nhã."


      ...


      Nhà hàng Lâu Lan.


      Mấy người - Đoạn Nghiêu cùng Lễ Thân và Thái Sử Nương Tử ngồi bên trong ghê lô ***, khuôn mặt xinh đẹp của Thái Sử Nương Tử tràn đầy tức giận, ánh mắt rất hung ác, "Giời ạ, Việc này sao có thể quên như vậy chứ? Cái bà già kia thiếu chút nữa là giết Lam Lam đó!" Cục cảnh sát là nhà , dĩ nhiên Thái Sử Nương Tử dễ dàng biết mọi chuyện xảy ra trong đêm đó.


      *** Ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, gian có vài chỗ ngồi.


      Lễ Thân khuấy bát canh, chậm rãi , "Gần đây Kim gia có chút kiêu ngạo đó."


      Ngồi trong góc, có khuôn mặt đẹp như mặt trăng, diện mạo thập phần vô cùng xinh đẹp, Lưu Bùi Dương cầm chiếc gương chỉnh sửa lại kiểu tóc của mình, cậu nghe thấy vậy rồi từ từ lên tiếng: "Kim gia kiêu ngạo như vậy đâu chỉ có dạo gần đây, vài năm trước nịnh bợ đút lót mấy người có quyền, rồi bây giờ coi trời bằng vung rồi?”


      "Mày có thể ngừng trải tóc có được ?" Tay Lễ Thân ngừng khấy canh trong bát mình, "Chỉ bị gió thổi có chút thôi, có làm mày bị bệnh đâu?"


      "Mày yên tâm, đây có hứng thú với hoa cúc của mày." Lưu Bùi Dương cảm thấy tóc mình hoàn hảo, đầu liền chuyển động về hai bên, đúng vậy, mình đúng là mỹ nữ mà.


      "Bởi vì mày chỉ hứng thú với dưa chuột thôi." Đoạn Nghiêu ngồi cách đó xa thành , là người trầm mặc ít , nhưng rất thích kiểu bất thình lình ra câu như vậy.


      "Đoạn Nghiêu." Thái Sử Nương Tử nhìn về phía Đoạn Nghiêu, ngay từ Đoạn Nghiêu là lão đại trong lớp F.


      Đoạn Nghiêu cầm bình hoa lan mặt bàn lên, ngón tay trắng nõn dài vật từng cánh hoa, nghe vậy miễn cưỡng nâng đôi mắt lên, lông mi dài chớp cái, "Vậy các cậu muốn làm gì?"


      "Chậc, Nếu biết hỏi rồi?" Lễ Thân liềm cái, ngửa đầu uống ừng ực hết bát canh.


      "Quan lại bao che lẫn nhau, thương nhân cùng quan lại cấu kết với nhau, nếu cha mẹ các người chịu ra tay sao." Đoạn Nghiêu thản nhiên , đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng, "Nếu để tôi ra tay, rất có khả năng các cậu bị liên lụy."


      Biểu tình của Thái Sử Nương Tử và mấy người khá là khó coi, tất nhiên bọn họ đều biết tất cả những thứ bọn họ có đều do cha mẹ họ cũng cấp cho, được quyền thế cấp cho, nếu mình bị sụp đổ, còn làm được gì nữa?


      "Vẫn nên để cha mẹ bọn cậu ra tay ." Đôi mắt đào hoa đầy mị hoặc của Đoạn Nghiêu nhìn qua hai người, "Ép cha mẹ các cậu phải ra tay."


      ...


      Trăng tròn to ở phía chân trời, từng tầng mây mỏng chặn ít ánh sáng, mờ mờ ảo ảo, dường như có vài tia sáng như có như có màu đỏ như máu.


      Mặc Khiêm Nhân qua chỗ chú Bao đăng ký rồi nhanh chóng chạy về phía căn biệt thự u ám kia, dưới tóc mái là đôi mắt lạnh lùng sắc bén nhìn về phía trước, mang theo lạnh lẽo.


      về phía sườn dốc, căn biệt thự màu đen xuất , cho dù bên ngoài có ánh đèn, nhưng tại con đường bé hẹp thế này, vẫn làm người ta cảm giác đáng sợ và quỷ dị, xung quanh có bóng cây lượn lờ, cành cây héo khô như quỷ vậy, lay động trong gió.


      cánh cổng sắt màu đen bị khóa , Mặc Khiêm Nhân đứng trước cửa sắt, ánh mắt quét về bốn phía, thân hình cao 1m86 dùng sức nhảy lên cái, cũng đủ người đàn ông đó nhảy qua cánh cổng sắt và vào được bên trong tòa biệt thự.


      Chiếc giày da giẫm lên những chiếc lá khô tạo nên nhưng ấm thanh mềm mại, nhìn qua đống lá khô trong đài phun nước, phát ra rất lại mềm mại thanh , ánh mắt đảo qua đài phun nước cạn nước kia, cái xích đu được treo lên cành cây khô, mặt xích đu, con búp bê kia biến mất.


      Mặc Khiêm Nhân đến gần cửa lớn của biệt thự, cửa màu đen bị đóng kín trông rất dày và nặng, có chìa khóa để vào, bất quá cái này làm khó Mặc Khiêm Nhân.


      tay cầm dây kẽm mỏng, chưa đến 3 phút, cánh cửa được mở ra.


      Trong quá khứ, Mặc Khiêm Nhân làm mấy chuyện như ăn trộm ăn cắp như vậy đâu, có điều trong đầu nghi vấn khiến phải hành động ngay lập tức, mạng người quan trọng và cấp bách hơn.


      Kẹt kẹt ——


      Cánh cửa màu đen được mở ra, ánh trăng theo khe cửa tiến vào trong nhà, Mặc Khiêm Nhân vừa muốn vào đột nhiên có bóng màu đen xuất ngay trước mặt, cùng với tiếng cười khàn khàn, "Ha ha ha ha ha ha..."


      Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nhìn con búp bê có khuôn mặt thằng hề chăm chú theo dõi và phát ra tiếng cười, đưa tay bắt nó xuống, cùng lúc kéo sợi dây cước màu trắng xuống, con búp bê có đôi môi đỏ như máu nhìn , vẫn ngừng cười.


      Mặc Khiêm Nhân chịu được liền vặn đầu nó, thiết bị để phát ra tiếng cười là ở bên trong, phiền não còn nghe thấy tiếng cười đáng sợ ở trong hoàn cảnh này nữa, nhưng cuối cùng nó cùng ngừng.


      Được lắm, Mặc Khiêm Nhân hơi nghi ngờ, có phải đây là trò đùa được Mộc Như Lam cố tình sắp đặt


      Mặc Khiêm Nhân ném con búp bê tay xuống dưới đất, vào phòng trong, đẩy cửa ra, mở chiếc đèn pin tay ra, ra chùm ánh sáng ở trong bóng đêm, bắt đầu tìm đáp án.


      Bên ngoài chú Bao tới cổng sắt, khó hiểu nhìn cánh cổng sắt cùng với cửa chính của tòa biệt thự bị đóng chặt, quái lạ, ràng vừa nãy ông nghe thấy bên này có tiếng động mà? Chú Bao nhìn về căn phòng ở phía sau, dường như ánh mắt nhìn xuyên qua từng lớp cây và thấy được các thanh ầm ầm của các loại máy móc làm xi măng nghỉ phép.


      Chú Bao nghĩ rằng mình nghe nhầm nên cầm côn cảnh sát tiếp tục tuần tra.


      Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của Mặc Khiêm Nhân lại, tay cầm đèn pin phát ra những chùm sáng lướt qua lò sưởi ở tường rồi đến chiếc sô pha màu đỏ, cuối cùng dừng lại nhìn vật hình tròn như quả trứng đè lên chiếc thảm dưới gầm chiếc bàn kiểu nhật kia, tìm được tóc của Kim Mạt Lỵ pử dưới gầm bàn đó...


      Đôi mắt Mặc Khiêm Nhân hơi nheo lại, qua, đẩy chiếc bàn và chiếc ra bên, mặt đất lộ ra chiếc cửa gỗ bóng loáng có nguyên liệu hoàn khác với mặt sàn, bên còn có then chốt để mở cửa.


      Mặc Khiêm Nhân đưa tay, động tác hơi chút chần chừ chút, sau đó dùng lực, tiếng vang trầm thấp, cánh cửa để vào tầng hầm được kéo ra...


      Lối trong tầng hầm vô cùng tối tắm nhưng nhờ vào ánh sáng từ chiếc đèn pin nên cũng trở lên sáng sửa chút ít, có 5 bậc thang, bậc thang bên cạnh có ít râu màu xanh nhạt, bên trong gần như bóng loáng sách , cách khác, thường xuyên có người lại mặt .


      Mặc Khiêm Nhân giật giật cái mũi, có rất nhiều mùi hương hỗn tạp của thuốc cùng với mùi của thuốc chống phân hủy gì đó, cất, chậm rãi xuống dưới.


      Xung quanh đen kịt, chỉ có chiếc đèn pin trêm tay là sáng, bên trong chùm sáng màu trắng, có thể nhìn thấy bụi bặm cuồn cuộn.


      Tí tách... Tí tách...


      Dường như có thanh của ngọt tiếng chảy vậy, trong thông đạo tối tăm yên tĩnh nên tiếng động đó từ tám phía truyền đến.


      lối ngỏ hẹp nhưng dường như chỉ có phòng, Mặc Khiêm Nhân đến cửa phòng, chiếc đèn pin trong tay quét qua vòng, mặt cửa loang lỗ rỉ sắt, bên cạnh có chút phồng lên, đóng kín gian phòng.


      từ từ vươn tay đẩy cánh cửa ra, các loại dược phẩm hỗn tạp hương vị xông vào mũi, xen lẫn ... mùi hương nhàn nhạt của máu tươi.


      Đạp, đạp, đạp...


      Tiếng bước chân nhàng, màu ánh sáng đèn pin đảo qua thạch đá bóng loáng lạnh như băng, Mặc Khiêm Nhân đến gần nó, trong nháy mắt, trong đầu đột nhiên xuất tiếng hét chói tay của , vụt lên trong đầu , nhìn cái thạch đá sạch kia, vậy mà nhìn thấy máu tươi áo ào chảy từ mặt đá xuống đất, chính chân mình giẫm lên dòng chảy máu đó.


      Shit!


      Mặc Khiêm Nhân lắc đầu để quên cảnh tượng ra trong đầu, ổn định tinh thần, tầm nhìn rơi thạch đá, nhìn về nơi khác.


      Từng phần của khung bằng sắt ba tầng đều dựa vào vách tường, mặt là các loại thuốc khác nhau, có rất nhiều loại thuốc có nhãn mác, giống như được bác sĩ chuyện nghiệp chế ra, ống nghiệm, bình khí oxi, băng vải vân vân, tồn tại bất kỳ thứ gì cấm cả, ánh sáng đèn pin lại chuyển về phía vách tường đối diện, thấy mặt tường được dáng và treo các bức ánh cùng với các mẩu tin tức được cắt ra từ báo chí hay tạp chí.


      Mặc Khiêm Nhân cau mày, quang năm làm việc trong ngục giam bọn biến thái bên nước ngoài, nên biết số chuyện trong nước, kể cả ở trong nước, chỉ hứng với những việc hay vật biến thái thôi, cho nên hề biết những người trong bức ảnh được treo tường .


      đưa tay giật vài bức ảnh rồi bỏ vào túi, lại nhìn về phía cái khung khác, bên này cũng có rất nhiều đồ chen chúc, ngoài ra còn có mấy hộp bằng gốm cùng với hộp bằng gỗ được quấn bằng vải và bên trong chứa những vật .


      Mặc Khiêm Nhân cẩn thận vén lên, đèn pin trong tay chiếu vào, trong nháy mắt ánh mắt ra sắc bén, trái tim chợt có cảm giác co rút lại.


      Chỉ thấy trong cái hộp này, bên trong là từng hàng dao phẫu thuật mới tinh được xếp ngay ngắn chỉnh tề, mỗi con dao đều được giữ gìn cẩn thận và phản chiếu ra ánh sáng sắc bén lạnh như băng.


      Mặc Khiêm Nhân rất quen thuộc với mấy thứ này, trong 25 năm cuộc đời mình, phải đến 10 năm tiếp xúc với loại dao dùng cho phẩu thuật này, nhưng cố tình đặt chúng trong này, làm người ta sợ hãi đến rùng mình.


      Mở chiếc hộp bên cạnh ra, lần này phải dao giải phẫu, mà 7 chiếc đinh dài được đặt tấm vải màu đỏ, nhìn qua có vẻ sang trọng, nhưng từng chiếc đinh đều lóe lên lạnh lẽo.


      Mặc Khiêm Nhân muốn mở chiếc hòm thứ ba ra, lỗ tai giật giật, động tác tạm thời dừng lại.


      Có tiếng bước chân, tới.


      Trong nháy mắt thời gian trở nên chầm chạp, Mặc Khiêm Nhân nhìn cánh cửa tối đen kia, nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần...


      "A!"


      "A a!"


      Hai tiếng hét vang lên chói tai, đứng ở cửa là hai người có bộ dáng y như con thỏ trợn to mắt với vẻ mặt trắng bệch nhìn Mặc Khiêm Nhân.


      Mặc Khiêm Nhân nhướng mày, nhìn hai khuôn mặt song sinh bị đèn pin chiếu sáng, đây phải là hai đứa trẻ bị Mộc Như Lam đuổi về nhà hay sao? Sao có thể chạy vào đây được?


      Mặc Khiêm Nhân mới được hai bước, hai đứa bé kia liền kêu to "Cứu mạng" rồi lui về phía sau chạy .


      Hai đứa này, lần trước được Mộc Như Lam cho ăn ở nơi này nên thành nghiện, mới sáng sớm muốn chạy tới tìm Mộc Như Lam, chính là coi chừng lời dạy bảo của Mộc Như Lam, dám tùy tiện xông vào nhà ở của người khác, nhịn được mấy ngày, cuối cùng chịu được nữa, sáng sớm lại mò vào, lại phát cái lỗ chó kia được bịt kín, vì thế hai con thỏ ngồi xổm góc tường, lại đào cái khác, lúc vào phát cửa phòng có khóa, còn tưởng Mộc Như Lam ở nhà, nghĩ tới sờ soạng đụng ngay cánh cửa tầng hầm mà Mặc Khiêm Nhân có chốt lại rồi mới đến đây.


      Dọa sợ bọn chúng đồng thời cũng làm Mặc Khiêm Nhân hoảng sợ.


      việc đều bị cắt đứt, dĩ nhiên thể tiếp tục được nữa, nếu để hai vị này chạy và la hét lúc nữa, đảm bảo chú Bao lại đây, từ nay về sau xếp trong danh sách đen, kể cả là tìm người thân cũng được vào.


      Mặc Khiêm Nhân nhanh chóng đuổi theo, kéo hai đứa chạy ra khỏi lại, hai tên tiểu tử này sợ đến mức vùng vẫy kịch liệt, phải lúc sau Mặc Khiêm Nhân mới vỗ về được.


      "Ợ... ở đây là giúp chị bắt chuột sao?" con thỏ vừa nấc vừa hỏi, lúc này Mặc Khiêm Nhân mở đèn trong phòng khách, có thể làm cho đối phương thấy mặt , cũng làm cho chú Bao phát trong phòng này có người.


      Mặc Khiêm Nhân vô cùng bình tĩnh gật đầu, hề có bộ dáng lo lắng.


      "Bắt con chó bị giấu trong tủ quần áo sao?" ánh mắt của con thỏ trắng đáng thương hỏi.


      Mặc Khiêm Nhân biến sắc, "Trong tủ quần áo có giấu con chó xấu xa nào sao?"


      Con thỏ trắng bé giật đầu, "Vâng, giấu trong tủ quần áo đấy ạ, lúc nào cũng va vào cửa. có lẽ làm việc gì xấu xa nên mới bị chị bắt và nhốt vào tủ quần áo ."


      “Ở đâu?"


      Hai con thỏ cùng nhau chỉ về phía tầng hai.


      Mặc Khiêm Nhân nhìn tầng hai, lại nhìn về phía hai đứa , " phải bắt con chó đó, hai đứa về nhà trước , hôm nay chị ở đây đâu, còn có, lần sau được tự tiện chạy vào nhà nữa nghe chưa, nếu chị Mộc bao giờ chơi với các em nữa đâu


      " được!" Hai đứa cùng nhau kêu lên, vẻ mặt tràn đầy mất mát, "Chúng em biết, nhưng mà Mặc thể độc chiếm chị Mộc được!"


      Hai con thỏ nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hai má đỏ ửng lên nhìn Mặc Khiêm Nhân, giọng non nót: "Hừ, cho dù là bạn trai của chị Mộc, chờ em lớn lên, em đá bay ra xa ! Có thể làm chồng chị Mộc chỉ có em mà thôi!"


      Mặc Khiêm Nhân ngạc nhiên, còn chưa tới kịp phản bác, hai cái kia chạy ra khỏi phòng, chui qua cái hố mà bọn chúng vừa đào và biến mất .


      Bạn trai Mộc Như Lam... Người ? biết đùa.


      Mặc Khiêm Nhân đóng cửa lại, ánh mắt nhìn thân thể con búp bê như thằng hề bị tách rời, bước chân về phía tầng hai.


      Trong căn phòng này, tựa hồ cất giấu bí mật mà còn phúc tạp hơn với vẻ bề ngoài của nó, giống như con người của Mộc Như Lam vậy......


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :