Chương 47: Có năng lực sinh ra vương bát đản*
Editor: Natalie Pham
Bên cục cảnh sát của thành phố K là cảnh hỗn độn ầm ĩ.
Sắc mặt phu nhân của Kim gia rất khó coi và hung ác, vì chuyện mất tích của con làm tinh thần bà hốt hoảng, bây giờ chỉ còn duy nhất người con trai để thương, lần trước đánh nhau với Lục Tử Mạnh, rất nhiều nhiều người ở đấy nhìn thấy và làm chứng Kim Bưu Hổ ra tay trước, cho nên Kim phu nhân mới kìm nén tức giận này trong lòng, nhưng lúc này chỉ có hai người ở trong thang máy, lúc thang máy mở ra y tá thấy Mộc Như Lâm cưỡi người Kim Bưu Hổ và liều mạng đánh, vì lẽ đó Kim phu nhân chẳng quan tâm Mộc Như Lâm là ai, bà nhất định phải lấy lại công đạo cho người con trai bị thương nặng của mình!
Mấy người phụ trách trong cục cảnh sát rất đau đầu, Kim gia cùng Mộc gia đều là hai gia tộc có tiếng trong trong phố K, đặc biệt vị công tử này, mới vừa rồi con rượu của cục trưởng cảnh sát đạc biệt gọi tới đây, muốn bọn họ đối đãi tốt với Mộc Như Lâm cho phép làm người bị thương, nhưng bộ dáng của Kim phu nhân này gần như phát điên muốn giết Mộc Như Lâm làm người ta có chút chống đỡ được.
Trong phòng cục cảnh sát cũng rộng lắm, Mộc Như Lâm ngồi và dựa vào ghế gần chỗ ra vào, khóe miệng có vết thương, chiếc kính mắt mũi gần như bị vỡ ra, quần áo hỗn độn lại có chút vật chất, mà cách đó xa Kim phu nhân như người đàn bà chanh chua, thân hình mập mạp mặc chiếc áo khoác màu nâu, khua tay múa chân chửi bới hướng về phía Mộc Như Lâm dù có ngăn như thế nào cũng thể chặn lại được, càng càng khó nghe, ngay cả mấy người trong cục cảnh sát cũng có chút chịu nổi.
Nghe hồi Kim gia chưa giàu có, vợ chồng Kim gia là nông dân, vào lúc này Kim phu nhân bộc lộ ra hết bản tính mạnh mẽ của người đàn bà nông thôn.
Cảnh sát thông báo cho người nhà của hai bên, bên kia Kim tiên sinh nghe máy, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đường tới, chỉ có điều rất dễ nhận ra, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vốn ở bên ngoài nhưng lại đến nhanh hơn những người khác chút.
"... Tôi cho các biết nhé, nếu các để yên cho tên oắt con này, tôi để các được yên đâu! Lũ vô dụng, con tôi mất tích lâu như vậy còn chưa tìm ra, năm bà đây đóng thuế cho các người nhiều như thế mà các người làm ăn kiểu gì hả? ! ... Còn tên khốn này nữa, dám đánh con bà! Nhất định phải bắt và tống nó vào tù! Có tý tuổi đầu mà độc ác như vậy rồi, nếu lớn hơn chút ..."
Mộc Như Lâm đánh gãy tay của Kim Bưu Hổ, tay còn lại bị trật khớp , hơn nữa đầu bị trấn thương cùng với gẫy ba cái răng, quả rất nghiêm trọng .
Nhưng Mộc Như Lâm cảm thấy còn chưa đủ, cậu giận đến nỗi muốn đánh chết cậu ta! Vừa nghĩ đến Kim Bưu Hổ, cậu cảm thấy ghê tởm!
Khi Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đến nơi, vừa vặn chợt nghe và nhìn thấy Kim phu nhân nổi giận đùng đùng chỉ vào Mộc Như Lâm mắng cậu là tên khốn muốn bắt cậu rồi tống vào tù, Mộc Như Lam cau mày lại, nụ cười miệng bỗng biến mất, trong tích tắc cả người mềm mại đều rút lại, chỉ trong nháy mắt kiên cường đứng thẳng dậy giống như con nhím xù lông ra khi chuẩn bị bảo vệ cái gì đó.
"Như Lâm." Mộc Như Lam kêu lên tiếng.
Cho dù Kim phu nhân có kích động chửi bới như thế nào người thiếu niên này đều phản ứng nhưng vừa nghe thấy gọi liền trở lên bối rối, đứng lên, thân hình cứng ngắc luống cuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ dám hành động gì.
Mộc Như Lam qua, Mặc Khiêm Nhân đứng và dựa vào thành cửa dường như có ý định tham gia vào việc này, cho dù Kim Bưu Hổ đánh và làm người em ngu xuẩn kia của bị thương.
Những người khác cũng bị giọng của Mộc Như Lam hấp dẫn tầm nhìn, ngạc nhiên sau đó liền phản ứng lại, đây phải là Như Lam tiểu thư mà công chúa của cục cảnh sát - Thái Sử Nương Tử thần tượng đó sao?
Lời của Kim phu nhân bị tiếng gọi của Mộc Như Lam đánh gãy, nhìn thấy Mộc Như Lam – mảnh khảnh tới, trước mắt liền ra hình ảnh Kim Mạt Lỵ - con bà, bà lắc lắc đầu, thấy dáng vẻ thân thiết của hai chị em - Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm, vẻ mặt bỗng trở lên vặn vẹo, con rượu của bà còn chưa tìm thấy, con trai nằm trong bệnh viện, bọn họ dựa vào cái gì mà được sống tốt như vậy chứ, còn con lại gặp vận hạn như thế?
Bà lườm mấy người phụ trách trong cục cảnh sát đứng đối diện: “các người giật mình cái gì hả? còn nhanh chóng bắt lấy tên oắt con này và nhốt nó vào lồng sắt !"
Bị quát mắng nên vẻ mặt mấy người đó trở lên khó coi, đứng bất động, hai bên đều là người thể động vào, chỉ là cảnh sát nho , nếu chọc vào đại phật sao? phải là đâm đầu vào chỗ chết sao!
"Kim phu nhân!" Mộc Như Lam đứng đằng trước Mộc Như Lâm, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, môi đào mím lại tạo thành đường thẳng tắp, " chuyện chú ý chút, phải ai cũng có năng lực giống bà, có thể sinh ra vương bát đản* như vậy đâu ."
Trong nháy mắt mọi thứ xung quanh trở lên yên tĩnh, đôi mắt trừng lớn, tựa hồ có chút khó tin, đến cả Mặc Khiêm Nhân cũng có chút ngạc nhiên, bất kỳ ai cũng nghĩ tới, luôn được coi là thiên sứ này, vừa mở miệng ra liền khách khí ra câu như vậy.
"Chị..." Vẻ mặt Mộc Như Lâm có chút khó coi, thân hình cứng ngắc giữ chặt lấy tay Mộc Như Lam, cậu chẳng ngạc nhiên như những người khác, vì cậu thấy Mộc Như Lam như vậy rồi, khi chạm đến mấu chốt, trở lên tức giận, mà mỗi lần như vậy Mộc Như Lam rút vẻ ôn nhu lại mà trở nên nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, cậu và Mộc Như Sâm đều sợ Mộc Như Lam dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn họ, vì hai người họ đều có cảm giác vất bỏ bọn họ.
Mộc Như Lam trấn an vỗ vỗ tay cậu, khiến Mộc Như Lâm thở phào nhõm, hoàn hảo, chị giận cậu.
"Mày cái gì? !" lúc sau Kim phu nhân mới phản ứng lại, vì mặt có quá nhiều thịt che mất tầm nhìn bà nên phải trợn to mắt lên, vươn ngón trỏ run run chỉ về phía Mộc Như Lam, vẻ mặt tức giận trở lên đỏ ửng, "Mày là con tiện nhân, mày cái gì? ! lại lần nữa cho tao nghe xem nào!"
"Tôi mắng con trai bà đó." Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh thấu xương và vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng từ từng chữ như viên ngọc trai rơi xuống vậy, giọng mạnh mẽ, "Chỉ vì có bố mẹ như các người mới nuông chiều và bao che, dậy cậu ta nên mới biến cậu ta thành như vậy! Con trai bà cưỡng hiếp con nhà người ta, gia đình bà liền dùng liền để bao che tội cho cậu ta, cậu ta giết người phóng hỏa, các người khắp nơi lợi dựng quan hệ quen biết của mình để giúp cậu ta trốn tội để bị vào tù, đợi đến khi nào con trai các người tạo ra hoạ lớn ngập trời muôn đời muôn kiếp trở lại được toàn bộ đều do các người gieo gió gặt bão!"
Kim Bưu Hổ làm ra những chuyện kia, trong này chẳng ai là biết cả. Vì số nguyên nhân nên tất cả mọi người đều duy trì im lặng thôi, nay bị Mộc Như Lam gằn từ từng chữ ra, mấy người cảnh sát đứng ở đây liền đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Mày bậy!" Vẻ mặt Kim phu nhân vặn vẹo, hận ý ngập trời chạy thịch thịch về hướng Mộc Như Lam, bà nhất định phải cho con này bài học mới được, tóm lấy tóc nó rồi mạnh mẽ đập đầu của nó vào bàn mới được, cho đến khi nó cầu xin tha thứ mới thôi!
Mấy người cảnh sát vội vàng tiến tới để ngăn cản người, nếu để Kim phu nhân làm người bị thương!
Mộc Như Lam nhìn Kim phu nhân tức giận đến nỗi khuôn mặt trở nên vặn vẹo, chẳng hề sợ mà tiếp tục : "Em trai tôi là người thế nào tôi nhất, còn con trai bà là hạng người gì tôi nghĩ chắc bà cũng biết, trong thang máy của bệnh viện có camera theo dõi, tốt nhất là bà nên khẩn cầu con trai bà làm chuyện gì với em trai tôi, nếu chúng ta ở tòa án gặp nhau!"
*Vương bát đản: Có hai cách chửi
1.Nếu theo kiểu phỉ nhổ chính là mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa và ‘đản’ nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”
2. Ý chửi của câu này chính là chửi “Đồ rùa rụt cổ!” Ý chỉ người dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, etc…