Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 46: Biến thái khống chế biến thái
      Editor: Natalie Pham


      Mộc Như Lam là khách quen của nhà hang Lâu Lan nên tất cả nhân viên trong cửa hàng đều biết Mộc Như Lam, lúc này thấy Mộc Như Lam cùng người đàn ông đẹp trai đến, tất cả bọn họ hơi ngạc nhiên, vì họ đều biết mấy người hay cùng Mộc Như Lam, phải tài xế lái xe là em trai, nhưng hôm nay là lần đầu tiên thấy cùng người đàn ông khác.


      Quản lí tự mình đón tiếp, cũng hỏi nhiều, chỉ cười dẫn Mộc Như Lam cùng Mặc Khiêm Nhân lên lầu 2, nơi đó có phòng dành riêng cho Mộc Như Lam vì Lâu Lan là sản nghiệp của Kha gia, lúc Mộc Như Lam mười năm tuổi, Kha lão gia tặng nó cho Mộc Như Lam như món quà sinh nhật.


      Hai người vừa biến mất ở chỗ rẽ mấy người phục vụ cầm khay phía sau thầm to .


      "Kia phải là bạn trai của Mộc tiểu thư chứ?" người bán hàng hơi háo sắc , người đàn ông kia là rất đẹp trai, khí chất cao quý như vậy, chắc là công tử.


      "Hừ, đừng có mà lung tung!" Người bán hàng hơi lớn tuổi trừng mắt nhắc nhở người bán hàng kia, cẩn thận đừng có mấy câu bôi nhọ thanh danh của tiểu thư!


      "Nhưng nhìn họ quá xứng đôi..." Vẫn có người cam lòng thầm, Mộc Như Lam trong gia đoạn trưởng thành, tại sao lại được chuyện tình cảm nam nữ chứ? Cho dù nổi tiếng trong giới giáo dục đồng thời cũng là ngoan ngoãn, cũng có quyền được đương chứ! Hơn nữa hai người rất đẹp đôi, bất kể là khí chất của hai người hay gì đều hài hòa đến kỳ lạ!


      "Còn ! Nhanh đưa cơm!"


      "..."


      Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân biết hai người đều có suy nghĩ xấu xa riêng, ngấm ngầm so chiêu xem ai lợi hai hơn, nhưng lại bị cặp đẹp đôi, tuy nhiên, thay đổi góc nhìn mà , người con biến thái, còn kẻ biến thái lại thích khống chế kẻ biến thái khác, đúng đôi có hai đời này.


      Phòng khách có màu vàng nhạt trông rất sạch và ấm áp, rèm che cửa sổ được kéo ra, lộ ra phong cảnh phía bên ngoài, trong góc phòng có mấy chậu cây, lá cây thơm ngát và trang nhã.


      Mặc Khiêm Nhân mặc bộ quần áo đơn giản, áo sơ mi trắng và quần tây đen, tóc đen hơi rối chút, dưới tóc mái là khuôn mặt đẹp trai và sáng sủa, khí chất trầm tĩnh, nhàn nhã, lạnh lùng, bình tĩnh, như cây sen nhưng cũng như mỏm đá vậy.


      Hai tay đút túi quần, ánh mắt lạnh lùng nhìn đứng đối diện, thấy thái độ của hiền hòa và thản nhiên, người lạ xông vào mà có chút mất tự nhiên.


      "Mộc tiểu thư đề phòng sao?" Mặc Khiêm Nhân thản nhiên , đến chỗ đối diện với Mộc Như Lam, ngồi xuống.


      Lúc này Mộc Như Lam nhìn thực đơn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, nở nụ cười thản nhiên, "Ý của Mặc tiên sinh là tôi nên sợ và tránh xa ngài sao?"


      "Mộc tiểu thư biết Kim Mạt Lỵ ?" Bỗng nhiên Mặc Khiêm Nhân đổi đề tài, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn , làm người ta có ảo giác rằng ánh nhìn này đánh vỡ vẻ bề ngoài dối trá của người khác và nhìn thẳng vào bên trong vậy.


      "Biết." Mộc Như Lam ung dung trả lời, làm sao mà biết cơ chứ, mới hôm trước còn biến ta thành xác ướp cơ mà.


      "Nếu ngại có thể kể quá trình biết ấy được ?"


      "Mặc tiên sinh là cảnh sát sao?" Mộc Như Lam mỉm cười, "Chẳng lẽ ngài nghi ngờ việc Kim Mạt Lỵ mất tích có liên quan đến tôi sao, cho nên mới tiếp cận tôi? Trong khu biệt thự Thanh Hòa chưa có hộ gia đình nào làm mafia đâu."


      "Tôi phải là cảnh sát nhưng thi thoảng cũng làm mấy chuyện của cảnh sát." Mặc Khiêm Nhân cũng hờ hững lạnh lùng trả lời, "Mộc tiểu thư có rất nhiều điểm đáng nghi."


      "Thế à?" Dù cho Mộc Như Lam có hứng thú, nhưng đôi mắt vẫn sạch trong suốt nhiễm bất kỳ vết gì và giống như nghe câu chuyện cười thú vị vậy.


      "Chỉ mong chứng cứ bị tôi tìm ra."


      "Mặc tiên sinh chuyện rất thú vị đó." Mộc Như Lam khẽ lắc đầu và cười, dường như những câu của Mặc Khiêm Nhân là chuyện cười vậy, nhưng mà, là nhà tâm lý học, dĩ nhiên những điều Mặc Khiêm Nhân thấy sâu hơn.


      này hề phủ nhận!


      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lóe lên, trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, phản chiếu ra khuôn mặt cười của ngồi đối diện.


      Hai người hề chuyện nữa, đồ ăn rất nhanh được đưa lên, mùi hương tràn ngập trong phòng, trong phút chốc làm nhiệt độ trong phòng tăng thêm.


      "Lâu Lan làm đồ ăn khá ngon đó, Mặc tiên sinh ăn nhiều chút nhé." Mộc Như Lam mở nắp của món ăn nào đó, lộ ra con cá màu vàng óng được nấu cách thủy tỏa ra mùi thơm nức mũi, xong nghiêng đầu, sau đó ngạc nhiên, vì phát ra, Mặc Khiêm Nhân hề khách khí cầm đũa lên để ăn cơm .


      Khớp xương tay của người đàn ông này rất ràng, thon dài trắng nõn, động tác tao nhã tự nhiên, mi mắt hơi rủ xuống, chiếc cằm hơi , giống tựa như công tử cao quý vậy, cảnh đẹp ý vui phong thái tài hoa và đẹp mắt. Nhưng mà vị công tử này lựa hành ra, tốc độ rất nhanh, những món ăn kia còn cọng hành nào nữa, chiếc đĩa bên cạnh chất thành núi màu xanh...


      Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, hơi ngạc nhiên nhìn Mặc Khiêm Nhân, nhìn lại lần nữa thấy đống sợi gừng màu vàng chất thành núi thứ hai. Chưa phải chưa từng thấy người kén ăn, nhưng kén như thế này quá bá đạo , xoay cái bàn để chọn những thứ thích ăn trong những món ăn khác.


      "Mặc tiên sinh." Mộc Như Lam kêu lên tiếng, vội vàng xoay chiếc bàn, để cứu vớt món cá mà thích ăn cùng với những sợi gừng bé , nhưng ngờ rằng người đối diện cảm thấy bàn cùng với mấy món ăn bị di chuyển, đưa tay nhấc mấy món ăn bị xoay kia ra, khiến Mộc Như Lam xoay ra khoảng trống .

      "..."


      ...


      Mộc Như Lâm thoát khỏi người song sinh kia, thân mình đến bệnh viện.


      Vách tường thang máy màu bạc trắng phản chiếu ra cậu thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đeo chiếc kính màu đen làm cậu có vẻ là kẻ quê mùa mà ngược lại có khí chất trầm tĩnh.


      Đinh tiếng, cửa thang máy mở ra , đột nhiên thân hình bốc lên toàn mùi rượu nhào tới, Mộc Như Lâm ngạc nhiên, động tác nhanh nhẹn lui ra khỏi phạm vi nguy hiểm, làm cho người đàn ông đó ngã xuống đất.


      người đàn ông có thân hình cao lớn, cao khoảng 1m9, thân thể cường tráng, nhìn qua rất dũng mãnh như đồ tể (Người làm nghề sát sinh) vậy, đầu quấn vải băng màu trắng, lúc này uống say bí tỉ, nằm mặt đất nửa ngày cũng chưa có sức lực để đứng dậy.


      Mộc Như Lâm cau mày, người nào ở trong bệnh viện lại có thể uống say đến mức này. Lần này Mộc Như Lâm tới tìm Lam Nhất Dương, cũng muốn để ý tới người xa lạ, vừa chuẩn bị lướt qua người này để ra khỏi thang máy, mắt cá chân bị giữ lại, cậu cúi đầu, nhìn thấy bàn tay to thô đen của người đàn ông kia nắm chặt mắt cá chân cậu .


      "Làm gì?" Mộc Như Lâm đạp vài cái cũng chịu buông, lông mày khẽ nhếch lên tỏ vẻ vui.


      Người kia phản ứng chậm nửa nhịp bắt lấy mắt cá chân của Mộc Như Lâm, tay vịn vào vách tường từ từ đứng dậy, lộ ra khuôn mặt thô kệch, ánh mắt say khướt nhìn Mộc Như Lâm, đột nhiên kêu đẹp và cười khà khà mấy tiếng rồi nhào tới.


      ...


      Lúc Mộc Như Lam nhận được cuộc gọi của Thái Sử Nương Tử vừa vặn cùng Mặc Khiêm Nhân từ nhà hang Lâu Lan ra, tình hình khẩn cấp, thể nhờ Mặc Khiêm Nhân đưa tới cục cảnh sát.


      Trong bệnh viện Mộc Như Lâm đánh bệnh nhân tên là Kim Bưu Hổ bị thương nặng , y tá trong bệnh viện vội vàng gọi điện cho cảnh sát, lúc này Mộc Như Lâm giằng co với phu nhân của Kim gia trong cục cảnh sát.


      ——


      màn kịch :


      Khi nhau ——


      Mộc Như Lam ăn cơm cùng Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam mỉm cười cầm cái bát đầy gừng hành và đậu mà người đàn ông kia mất công chọn ra, liền đổ tất cả vào bát , "Sao lại kén ăn vậy, phải ăn hết đó."


      Mặc Khiêm Nhân yên lặng nhìn đống đồ trong bát mình, rồi thương lượng , "Chỉ ăn chút có được ?"


      Mộc Như Lam cười tủm tỉm, "Đêm nay đưa mấy xác ướp trong phòng tối kia chuyển về phòng ngủ và treo trong tủ quần áo "


      Mặc Khiêm Nhân cúi đầu yên lặng ăn từng sợi gừng...


      Sau khi kết hôn ——


      Mộc Như Lam ăn cơm cùng Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam mỉm cười nhặt tất cả đồ mà thích ăn rồi gắp vào trong bát của Mặc Khiêm Nhân, sau đó gắp những đồ thích ăn vào bát mình, tiếp đó đổi trắng thay đen : " được kén ăn, phải ăn nhiều hơn chút mới có sức lực kiếm tiền nuôi gia đình được.”


      Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn đống thức ăn mà kia ghét ở trong bát mình, yên lặng gắp lại vào trong bát , " thấy sức lực của rất dư thừa sao, được kén ăn."


      "..."


      Thói xấu bỏ được sao? ràng còn kén ăn nữa, lại bắt đầu kén chọn .

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 47: Có năng lực sinh ra vương bát đản*
      Editor: Natalie Pham

      Bên cục cảnh sát của thành phố K là cảnh hỗn độn ầm ĩ.

      Sắc mặt phu nhân của Kim gia rất khó coi và hung ác, vì chuyện mất tích của con làm tinh thần bà hốt hoảng, bây giờ chỉ còn duy nhất người con trai để thương, lần trước đánh nhau với Lục Tử Mạnh, rất nhiều nhiều người ở đấy nhìn thấy và làm chứng Kim Bưu Hổ ra tay trước, cho nên Kim phu nhân mới kìm nén tức giận này trong lòng, nhưng lúc này chỉ có hai người ở trong thang máy, lúc thang máy mở ra y tá thấy Mộc Như Lâm cưỡi người Kim Bưu Hổ và liều mạng đánh, vì lẽ đó Kim phu nhân chẳng quan tâm Mộc Như Lâm là ai, bà nhất định phải lấy lại công đạo cho người con trai bị thương nặng của mình!

      Mấy người phụ trách trong cục cảnh sát rất đau đầu, Kim gia cùng Mộc gia đều là hai gia tộc có tiếng trong trong phố K, đặc biệt vị công tử này, mới vừa rồi con rượu của cục trưởng cảnh sát đạc biệt gọi tới đây, muốn bọn họ đối đãi tốt với Mộc Như Lâm cho phép làm người bị thương, nhưng bộ dáng của Kim phu nhân này gần như phát điên muốn giết Mộc Như Lâm làm người ta có chút chống đỡ được.

      Trong phòng cục cảnh sát cũng rộng lắm, Mộc Như Lâm ngồi và dựa vào ghế gần chỗ ra vào, khóe miệng có vết thương, chiếc kính mắt mũi gần như bị vỡ ra, quần áo hỗn độn lại có chút vật chất, mà cách đó xa Kim phu nhân như người đàn bà chanh chua, thân hình mập mạp mặc chiếc áo khoác màu nâu, khua tay múa chân chửi bới hướng về phía Mộc Như Lâm dù có ngăn như thế nào cũng thể chặn lại được, càng càng khó nghe, ngay cả mấy người trong cục cảnh sát cũng có chút chịu nổi.

      Nghe hồi Kim gia chưa giàu có, vợ chồng Kim gia là nông dân, vào lúc này Kim phu nhân bộc lộ ra hết bản tính mạnh mẽ của người đàn bà nông thôn.

      Cảnh sát thông báo cho người nhà của hai bên, bên kia Kim tiên sinh nghe máy, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương đường tới, chỉ có điều rất dễ nhận ra, Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân vốn ở bên ngoài nhưng lại đến nhanh hơn những người khác chút.

      "... Tôi cho các biết nhé, nếu các để yên cho tên oắt con này, tôi để các được yên đâu! Lũ vô dụng, con tôi mất tích lâu như vậy còn chưa tìm ra, năm bà đây đóng thuế cho các người nhiều như thế mà các người làm ăn kiểu gì hả? ! ... Còn tên khốn này nữa, dám đánh con bà! Nhất định phải bắt và tống nó vào tù! Có tý tuổi đầu mà độc ác như vậy rồi, nếu lớn hơn chút ..."

      Mộc Như Lâm đánh gãy tay của Kim Bưu Hổ, tay còn lại bị trật khớp , hơn nữa đầu bị trấn thương cùng với gẫy ba cái răng, quả rất nghiêm trọng .

      Nhưng Mộc Như Lâm cảm thấy còn chưa đủ, cậu giận đến nỗi muốn đánh chết cậu ta! Vừa nghĩ đến Kim Bưu Hổ, cậu cảm thấy ghê tởm!

      Khi Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đến nơi, vừa vặn chợt nghe và nhìn thấy Kim phu nhân nổi giận đùng đùng chỉ vào Mộc Như Lâm mắng cậu là tên khốn muốn bắt cậu rồi tống vào tù, Mộc Như Lam cau mày lại, nụ cười miệng bỗng biến mất, trong tích tắc cả người mềm mại đều rút lại, chỉ trong nháy mắt kiên cường đứng thẳng dậy giống như con nhím xù lông ra khi chuẩn bị bảo vệ cái gì đó.

      "Như Lâm." Mộc Như Lam kêu lên tiếng.

      Cho dù Kim phu nhân có kích động chửi bới như thế nào người thiếu niên này đều phản ứng nhưng vừa nghe thấy gọi liền trở lên bối rối, đứng lên, thân hình cứng ngắc luống cuống, như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm vậy, ngơ ngác đứng tại chỗ dám hành động gì.

      Mộc Như Lam qua, Mặc Khiêm Nhân đứng và dựa vào thành cửa dường như có ý định tham gia vào việc này, cho dù Kim Bưu Hổ đánh và làm người em ngu xuẩn kia của bị thương.

      Những người khác cũng bị giọng của Mộc Như Lam hấp dẫn tầm nhìn, ngạc nhiên sau đó liền phản ứng lại, đây phải là Như Lam tiểu thư mà công chúa của cục cảnh sát - Thái Sử Nương Tử thần tượng đó sao?

      Lời của Kim phu nhân bị tiếng gọi của Mộc Như Lam đánh gãy, nhìn thấy Mộc Như Lam – mảnh khảnh tới, trước mắt liền ra hình ảnh Kim Mạt Lỵ - con bà, bà lắc lắc đầu, thấy dáng vẻ thân thiết của hai chị em - Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm, vẻ mặt bỗng trở lên vặn vẹo, con rượu của bà còn chưa tìm thấy, con trai nằm trong bệnh viện, bọn họ dựa vào cái gì mà được sống tốt như vậy chứ, còn con lại gặp vận hạn như thế?

      Bà lườm mấy người phụ trách trong cục cảnh sát đứng đối diện: “các người giật mình cái gì hả? còn nhanh chóng bắt lấy tên oắt con này và nhốt nó vào lồng sắt !"

      Bị quát mắng nên vẻ mặt mấy người đó trở lên khó coi, đứng bất động, hai bên đều là người thể động vào, chỉ là cảnh sát nho , nếu chọc vào đại phật sao? phải là đâm đầu vào chỗ chết sao!

      "Kim phu nhân!" Mộc Như Lam đứng đằng trước Mộc Như Lâm, vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt nhắn xinh đẹp, môi đào mím lại tạo thành đường thẳng tắp, " chuyện chú ý chút, phải ai cũng có năng lực giống bà, có thể sinh ra vương bát đản* như vậy đâu ."

      Trong nháy mắt mọi thứ xung quanh trở lên yên tĩnh, đôi mắt trừng lớn, tựa hồ có chút khó tin, đến cả Mặc Khiêm Nhân cũng có chút ngạc nhiên, bất kỳ ai cũng nghĩ tới, luôn được coi là thiên sứ này, vừa mở miệng ra liền khách khí ra câu như vậy.

      "Chị..." Vẻ mặt Mộc Như Lâm có chút khó coi, thân hình cứng ngắc giữ chặt lấy tay Mộc Như Lam, cậu chẳng ngạc nhiên như những người khác, vì cậu thấy Mộc Như Lam như vậy rồi, khi chạm đến mấu chốt, trở lên tức giận, mà mỗi lần như vậy Mộc Như Lam rút vẻ ôn nhu lại mà trở nên nghiêm túc khiến người ta sợ hãi, cậu và Mộc Như Sâm đều sợ Mộc Như Lam dùng ánh mắt tức giận nhìn bọn họ, vì hai người họ đều có cảm giác vất bỏ bọn họ.

      Mộc Như Lam trấn an vỗ vỗ tay cậu, khiến Mộc Như Lâm thở phào nhõm, hoàn hảo, chị giận cậu.

      "Mày cái gì? !" lúc sau Kim phu nhân mới phản ứng lại, vì mặt có quá nhiều thịt che mất tầm nhìn bà nên phải trợn to mắt lên, vươn ngón trỏ run run chỉ về phía Mộc Như Lam, vẻ mặt tức giận trở lên đỏ ửng, "Mày là con tiện nhân, mày cái gì? ! lại lần nữa cho tao nghe xem nào!"

      "Tôi mắng con trai bà đó." Ánh mắt Mộc Như Lam lạnh thấu xương và vẻ mặt nghiêm túc, gằn từng từ từng chữ như viên ngọc trai rơi xuống vậy, giọng mạnh mẽ, "Chỉ vì có bố mẹ như các người mới nuông chiều và bao che, dậy cậu ta nên mới biến cậu ta thành như vậy! Con trai bà cưỡng hiếp con nhà người ta, gia đình bà liền dùng liền để bao che tội cho cậu ta, cậu ta giết người phóng hỏa, các người khắp nơi lợi dựng quan hệ quen biết của mình để giúp cậu ta trốn tội để bị vào tù, đợi đến khi nào con trai các người tạo ra hoạ lớn ngập trời muôn đời muôn kiếp trở lại được toàn bộ đều do các người gieo gió gặt bão!"

      Kim Bưu Hổ làm ra những chuyện kia, trong này chẳng ai là biết cả. Vì số nguyên nhân nên tất cả mọi người đều duy trì im lặng thôi, nay bị Mộc Như Lam gằn từ từng chữ ra, mấy người cảnh sát đứng ở đây liền đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

      "Mày bậy!" Vẻ mặt Kim phu nhân vặn vẹo, hận ý ngập trời chạy thịch thịch về hướng Mộc Như Lam, bà nhất định phải cho con này bài học mới được, tóm lấy tóc nó rồi mạnh mẽ đập đầu của nó vào bàn mới được, cho đến khi nó cầu xin tha thứ mới thôi!

      Mấy người cảnh sát vội vàng tiến tới để ngăn cản người, nếu để Kim phu nhân làm người bị thương!

      Mộc Như Lam nhìn Kim phu nhân tức giận đến nỗi khuôn mặt trở nên vặn vẹo, chẳng hề sợ mà tiếp tục : "Em trai tôi là người thế nào tôi nhất, còn con trai bà là hạng người gì tôi nghĩ chắc bà cũng biết, trong thang máy của bệnh viện có camera theo dõi, tốt nhất là bà nên khẩn cầu con trai bà làm chuyện gì với em trai tôi, nếu chúng ta ở tòa án gặp nhau!"

      *Vương bát đản: Có hai cách chửi

      1.Nếu theo kiểu phỉ nhổ chính là mắng là đồ “trứng rùa” vì ‘Vương bát” là rùa và ‘đản’ nghĩa là “trứng”, ý chửi là “cái đồ ngay cả rùa cũng hơn ngươi!”

      2. Ý chửi của câu này chính là chửi Đồ rùa rụt cổ!Ý chỉ người dám đương đầu với chuyện khó khăn, thích trốn tránh, etc…
      Last edited: 1/5/15

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 48: đao cẩu huyết cùng với thông báo
      Editor: Nataie Pham


      Giọng và vẻ mặt như vậy, này thực nghiêm túc.


      Kim phu nhân nhìn cặp đôi mắt màu đen kia, có chút chột dạ, đúng như lời của Mộc Như Lam, con trai bà có đạo đức như thế nào, đương nhiên bà phải biết chứ... Nhưng đôi mắt của Kim phu nhân vì giận mà đỏ lên, từ khi Kim gia trở lên giàu có mọi chuyện đều thuận lợi như diều gặp gió vậy, chưa ai dám vô lễ với bà như vậy, bây giờ lại bị con nhóc như thế!


      "Mày câm miệng! Đồ con hồ ly tinh có giáo dục! Mày có biết tao là ai hả?! kiện con tao? Chỉ bằng bằng mày mà dám kiện con tao, mày nghĩ mày là ai hả?!" Kim phu nhân giận đến nỗi nên quên mất chuyện, thế lực Mộc gia và Kim gia đều ngang bằng nhau, nhưng đằng sau Mộc gia có Kha gia, cái Kim gia nho chẳng thể chống cự lại được, đều phía nam có Kha phía bắc có Hoắc, chính là Kha gia.


      Giáo dục?!


      Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương vừa mới tới nghe thấy Kim phu nhân câu như vậy, ngay lập tức trở lên giận dữ, con bảo bối của bon họ chính là hạt ngọc trong lòng họ, chỉ cần người khác câu khiến họ cảm thấy vui rồi, huống chi lúc này còn bị người phụ nữ béo mắng mấy câu nữa chứ!


      "Kim phu nhân!" Kha Uyển Tình hé ra khuôn mặt lạnh lùng, dẫn đầu qua, Mộc Như Sâm ở phía sau nhanh chóng chạy đến chỗ Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm, ánh mắt Bạch Tố Tình lại chú ý đến Kim phu nhân và Mộc Như Lam, đáy mắt lóe lên cái gì đó.


      Bọn họ đều để ý tới, Mặc Khiêm Nhân khoang tay dựa vào vách tường, lạnh lùng nhìn màn hài kịch diễn ra, ở dưới ánh đèn có bao nhiêu là sáng ngời, phảng phất như người đàn ông này tự tạo ra thế giới riêng biệt vậy, bất kỳ tiếng động ầm ĩ hay bụi bẩn cũng thể nào vào được.


      Kim phu nhân bị giọng có chút sắc bén của Kha Uyển Tình làm cho giật mình, quay đầu nhìn thấy Kha Uyển Tình, trong mắt liền lộ ra chán ghét, Kha Uyển Tình thấy vậy tức giận đến tái mặt lại, bà vô cùng coi thương Kim gia loại mới giàu này, vì bà là tiểu thư khuê cát của Kha Uyển Tình cho nên người đàn bà quê mùa xuất thân từ nông thôn này có quyền gì mà kinh bỉ bà cả? !


      Kha Uyển Tình giữ vững tinh thần được giáo dục từ trước, hít thở sâu rồi : "Kim phu nhân, chuyện con bà cùng con tôi đánh nhau, mọi việc như thế nào chúng ta nên xem qua camera ghi hình rồi quyết định, bây giờ bà cần phải ở trong này ầm ĩ, con tôi được dạy dỗ như thế nào tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, thế mà Kim phu nhân... Hừ, chỉ biết cãi nhau ầm ĩ nên cũng biết bà có bao nhiêu văn hóa rồi!"


      Kim phu nhân cùng nhìn Kha Uyển Tình – tự cho là mình thanh cao, bà ta chỉ may mắn hơn người khác là được sinh ra trong gia đình giàu có, thế mà tự cho mình cái quyền được xem thường người khác, vì lẽ đó Kim phu nhân nhìn bộ dáng này của Kha Uyển Tình cảm thấy rất chi là khó chịu, bà ta sinh ra ở Kha gia, nhưng cuối cùng vẫn gả cho Mộc gia gia tộc mới giàu giống như Kim gia, phải sao?


      "Bà đây có văn hóa thế nào? Bà và con bà là người có học thức, phải cũng vào cục cảnh sát sao? ! tôi bà biết, tôi chết cũng phải đưa con trai bà vào tù đấy!"


      Kha Uyển Tình giận dữ, muốn tranh cãi cùng Kim phu nhân bị Mộc Như Lam ngăn lại, cũng đúng, tranh cãi với loại đàn bà chanh chua đanh đá này chỉ phí lời mà thôi!


      Hai người đánh nhau, có camera theo dõi, vốn dĩ chuyện có gì to tát cả, nhưng do Kim phu nhân này thích việc bé xé ra to nên mọi việc mới thành thế này, cho nên Kha Uyển Tình được phép đưa Mộc Như Lâm rời khỏi đây .


      Mộc Như Lam nắm tay hai người em trai theo Kha Uyển Tình chuẩn bị rời , Kim phu nhân ngẩn nhơ nhìn ở phía trước có bộ dáng giống con bà, thân mình lung lay, dường như trở lên điên dại chạy đến bàn làm việc rồi chộp lấy cái gì đó, ràng đây là chiếc dao gọt hoa quả do mấy người phụ trách bận rộn chưa kịp thu dọn, bà ta nắm lấy chiếc dao chạy về phía Mộc Như Lam, dựa vào cái gì mà con bà bị mất tích, con người khác được sống tốt chứ ?!


      Ai cũng nghĩ đến người phụ nữ này dám làm ra mấy chuyện như vậy, khoảng cách quá ngắn, tốc độ quá nhanh, mấy vị cảnh sát ở đây muốn ngăn cản cũng ngăn được, Mộc Như Lam nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu nhìn thấy mũi dao nhọn lạnh đến thấu xương tiến tới, theo bản năng đẩy Mộc Như Sâm cùng Mộc Như Lâm ra và bản thân muốn lùi lại, ngờ có cái gì đó đẩy tiến về phía Kim phu nhân!


      Trong giây phút đó, con dao đâm tới.


      dòng máu đỏ thẫm bắn lên mặt tạo thành những vết màu đỏ.


      Mộc Như Lam hơi kinh ngạc nhìn lưng người đàn ông ở trước mặt , mùi hương bạc hà lành lạnh chui vào mũi rồi thấm vào tận ruột gan, giây sau nhanh chóng phản ứng rời khỏi vị trí phía sau lưng , bước vòng về phía trước rồi đỡ lấy , " sao chứ? có việc gì đấy chứ?"


      Tay Mặc Khiêm Nhân đầy máu, vết thương này là do Kim phu nhân dùng dao đâm và lấy tay ngăn cản để bị đâm trúng, Kim phu làm người bị thương, lúc này ngồi mặt đất, nhìn những giọt máu đỏ chảy xuống mặt đất bị dọa sợ đến ngây người.


      " sao." Mặc Khiêm Nhân thản nhiên trả lời, phảng phất như vết đâm này chỉ như muỗi chít thôi vậy.


      Mộc Như Lam lấy ra chiếc khăn mùi xoa màu trắng, giữ lấy tay , "Đừng nhúc nhích."


      Mặc Khiêm Nhân cau mày, thích người khác chạm vào và đồng thời cũng thích chạm vào người khác, cho nên chiếm lấy những món ăn thích, vì sợ người khác dùng những chiếc đũa sạch chạm vào làm cảm thấy căm ghét và phản cảm, nhưng này là ngoại lệ.


      Chiếc khăn tay màu trắng nhàng quấn lấy vết thương trong lòng bàn tay rắn chắc kia, dường như còn sợ làm bị đau, nhàng thổi, đối với Kim phu nhân – người định làm hại làm như thấy, từ hành vi có thể giả thích được bé này coi trọng ân nhân của mình hơn là kẻ thù.


      "Lam Lam! Con sao đấy chứ!" Kha Uyển Tình nhìn thấy màn như vậy liền sợ ngây người, lúc sau mới phản ứng lại, thấy Mộc Như Lam có việc gì liền thở phào nhõm, nhưng khi nhìn thấy Mặc Khiêm Nhân Kha Uyển Tình ngạc nhiên, hình như bây giờ mới chú ý tới người đàn ông trông hề đơn giản này, có điều, bây giờ phải là lúc hỏi ta là ai.


      Mới vừa rồi Kim phu nhân làm chuyện như vậy, Kha Uyển Tình có khả năng làm như chưa có gì xảy ra, mấy người lớn ở bên trong giải quyết mọi chuyện còn mấy đứa ở bên ngoài chờ.


      " muốn bệnh viện sao?" Mộc Như Lam khom người hỏi Mặc Khiêm Nhân ngồi trong xe, đôi mắt trong suốt xinh đẹp nhưng tràn đầy lo lắng nhìn bàn tay quấn khăn mùi xoa chảy đầy máu của , vẻ mặt , quan tâm lo lắng phát ra từ tận đáy lòng vậy, làm Mặc Khiêm Nhân thể nào nhìn thấu, rốt cuộc diễn trò hay là lo lắng.


      Mặc Khiêm Nhân nhìn cái sâu, sau đó đạp chân ga nhanh chóng ra ngoài đường cái, từng cái từng cái đèn lướt qua, càng lúc càng xa...


      Cho đến khi còn thấy chiếc xe ô tô kia nữa, Mộc Như Lam mới xoay người nhìn về phía Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm có vẻ mặt rất khó coi, cũng chẳng biết có phải do đèn mờ quá hay mà thấy vành mắt hai thanh niên hơi đỏ.


      môi Mộc Như Lam vẫn là nụ cười ấm áp , vươn tay xoa xoa tóc của hai chàng trai đó, " có việc gì ."


      "Chị..." Mộc Như Sâm ôm chặt lấy tay Mộc Như Lam chịu buông ra, đáy mắt tràn đầy tự trách và phiền muộn, tại sao vẫn để phải bảo vệ mình? ràng quyết định, phải bảo vệ tốt, nhưng cuối cùng vẫn là bảo vệ bọn họ? !


      Mộc Như Lâm đứng bên, cúi đầu tay nắm thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.


      Mộc Như Lam trấn an bọn họ, miệng vẫn là nụ cười sạch và ấm kia, ánh mắt nhìn qua bả vai của cậu thiếu niên, dừng lại người Bạch Tố Tình ảo não nghĩ đến chuyện vừa rồi lại bị Mặc Khiêm Nhân nhìn thấy, đáy mắt màu đen lóe lên tia quỷ dị...

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 49: Nguy hiểm như thủy triều
      Editor: Natalie Pham


      Bạch Tố Tình vẫn chưa cảm thấy nguy hiểm nào, bực bội vì sao Mộc Như Lam lại may mắn như vậy, tránh thoát kiếp nạn, có điều như vậy có làm sao chứ? luôn luôn có hàng trăm mưu kế để đối phó với ta, chẳng qua vấn đề chỉ là thời gian thôi.


      ...


      Hôm sau.


      Ánh nắng mặt trời sáng chói, thời tiết hôm nay cực kỳ là đẹp.


      Sáng sớm Bạch Tố Tình lấy cớ hôm nay là ngày giỗ ông ngoại , nên muốn thăm mộ ông, vì vậy xin phép nghỉ học, đường mua bó hoa cúc, tới tới, bỗng nhiên lệch khỏi đường về phía nghĩa trang, hướng về phía con đường hẻo lánh để , biết được bao lâu, đến khu vực nhà xưởng bị bỏ hoang, nhìn cái phòng trống rỗng được xây bằng xi-măng kia bị gió thổi vù vù kia, khẽ nhếch miệng, về phía cửa sắt đóng.


      biết nếu đẩy cánh cổng này ra, nhận được con chó rất ngoan ngoãn, chỉ cần dùng đúng phương pháp, huấn luyện con sói biết nghe lời thành con chó ngoan ngoãn.


      Khi mở cánh cổng ra, nó phát ra thanh có chút trống trải xa xăm, bên trong tối mù, cho dù ánh nắng mặt trời có sáng đến đâu cũng khiến người ta theo bản năng tăng đề phòng và tim đập nhanh hơn chút.


      Nhờ vào ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong ít vì thế Bạch Tố Tình mới có thể nhìn cảnh tượng bên trong, bên trong thấy Chu Nhã Nhã ngồi mặt đất dựa vào vách tường, ánh mắt tràn đầy mù mịt nhìn xuất ở cửa, Bạch Tố Tình nhìn vẻ mặt Chu Nhã Nhã, liền rơi bó hoa xuống đất với bộ dáng hốt hoảng, chạy nhanh tới, "Nhã Nhã? Sao bạn lại ở chỗ này? sao chứ?"


      Chu Nhã Nhã gì, ánh mắt lạnh như băng nhìn vẻ mặt lo lắng của ta, nhìn đến nửa ngày khiến vẻ mặt Bạch Tố Tình cứng ngắc lại, mới chậm rãi lên tiếng, "Sao lại ở đây?"


      hiểu sao Bạch Tố Tình có chút ngạc nhiên, cảm thấy mọi việc hơi kỳ lạ, nàng chỉ vào bó hoa ở cửa, "Tôi... tôi thăm mộ ông ngoại, do lạc đường, biết tại sao lại đến nơi này..."


      " ?" Chu Nhã Nhã gật đầu, " ra là thế, có thể nâng tôi dậy được ? Thuốc kia làm tôi có sức lực."


      Bạch Tố Tình nhàng thở ra, nâng người dậy, lại nghe thấy Chu Nhã Nhã : " biết đề phòng biết cảnh giác..." dây thần kinh của buông lỏng rồi lại , "Tôi dè chừng ."


      Bạch Tố Tình còn chưa kịp phản ứng, Chu Nhã Nhã liền giận dữ tách rời dìu đỡ của , bàn tay mạnh mẽ tới, tiếng bốp vang lên, cái tát khiến Bạch Tố Tình ngã xuống đất, liền tỉnh mộng, chưa chờ kịp hoàng hồn, Chu Nhã Nhã tức giận đấm đá , Bạch Tố Tình chỉ còn cách ôm lấy đầu mình để giảm tổn thương đến mức tối thiểu nhất, lấy lại tinh thần đầu óc nhanh chóng chuyển động, sao lại như thế này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì...


      "Tao đánh chết con mẹ mày! Đánh chết con đĩ này! Đánh chết mày! Mày chết ! tìm cái chết!" Chu Nhã Nhã gần như muốn đánh chết Bạch Tố Tình, mấy vệ sĩ ở phía sau cửa hề có bất kỳ động tác gì, Chu thị trưởng , chỉ cần người chết, cứ để Chu Nhã Nhã trút hết tức giận ra, con bảo bối gặp phải loại chuyện như thế này, Chu thị trưởng cũng hận thể chém người đó thành trăm mảnh ấy chứ.


      Vì muốn bắt người tính kế mình, Chu Nhã Nhã mai phục ở trong này hai ngay liền, trong đầu nghĩ đến muôn vàn cách để trị tội kẻ đó, lại nghĩ thấy kẻ đó là Bạch Tố Tình!


      Dĩ nhiên Chu Nhã Nhã nghĩ tới hai lần mình bị sỉ nhục và tất nhiên nghĩ kẻ đứng sau hai lần đó là người, cách khác, tất cả mọi việc đều do Bạch Tố Tình lên kế hoạch, từ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, chỉ tức giận câu, thế mà độc ác này lại lên kế hoạch hại tàn nhẫn như vậy! là độc ác, con bé này này quá là độc ác


      Chu Nhã Nhã giân đến mức mắt đỏ lên, dường như cảm thấy mình còn chưa dùng hết sức lực đá đấm Bạch Tố Tình nằm mặt đất kia, thấy Bạch Tố Tình nhúc nhích , mấy người vệ sĩ mới ngăn Chu Nhã Nhã lại, thể đánh chết người, cho dù muốn đánh chết người chăng nữa, Chu thị trưởng cũng để con mình tự ra tay.


      Bạch Tố Tình ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, kế hoạch của hoàn hảo như vậy, thể nào giải thích được sao lại bị thất bại, nhanh chóng suy nghĩ, nhìn qua Chu Nhã Nhã cho rằng là hung thủ rồi, nhưng họ chưa có chứng cớ, vậy chỉ cần dù chết cũng nhận, họ chẳng thể bắt giữ !


      Bạch Tố Tình bị đưa đến bệnh viện, sau khi Chu Nhã Nhã phát triết liền nghĩ, thể để Bạch Tố Tình chết dễ dàng như vậy được, nhất định phải tra tấn con bé đáng ghét này mới được!


      Chu Nhã Nhã cho người gọi điện cho Mộc gia, nhưng mấy người lớn tuổi ở nhà, quản gia Chu Phúc ở vườn phía sau chăm sóc cây cảnh, điện thoại trong phòng khách có người bắt máy, Chu Nhã Nhã thấy thế, tâm tình liền u sầu, mất hứng, dĩ nhiên cũng muốn người khác mất hứng cùng , vì thế gọi điện cho Mộc Như Lam.


      Mộc gia nuôi dạy người con như thế này, còn muốn gió êm sóng lặng sinh sống trong thành phố K sao? ! Nằm mơ!


      ...


      Trong văn phòng hội trưởng hội học sinh.


      bàn tay trắng nõn nhàng đeo lên chiếc microphone lên tai, Mộc Như Lam khẽ cười lên tiếng, tiếng mềm mại và dịu dàng, luồng gió từ bên ngoài mang theo mùi vị ôn như của ánh nắng mặt trời nhàng lay động rèm cửa sổ, tia sáng chiếu những hạt bụi trong trung.


      Đột nhiên Mộc Như Lam lấy từ trong ba lô rối cao khoảng 20 cm, người con rối có mấy sợ dây, nhàng động mấy sợi dây đó, con rối tự động nhúc nhích đứng lên, lạch cạch lạch cạch, tự động di chuyển, về phía mép bàn, rồi sau đó rơi xuống, vang lên tiếng bộp, chân và tay chia lìa, con rối giống hình người có khuôn mặt như thằng hề, môi đỏ như máu.


      À...


      Rơi tan xương nát thịt rồi, nhất định rất đau đó, rất đau sao? Có đau bằng kiếp trước của ? Chắc là rồi, còn chưa bằng, thế cứ từ từ, thân ái, cứ từ từ bằng... Tất cả sợi dây của mọi người đều ngoan ngoãn nằm trong tay , nhất cử nhất động, đều bị nắm lấy, nếu ... Liền lấy tay hay chân ngay cả nội tạng ra, tất cả đều lấy ra...

      Mộc Như Lam nhặt con rối lên, cười ấm áp, cực kỳ mê say nhìn con rối có khuôn mặt quái dị tay...


      ...


      Bệnh viện.


      Bạch Tố Tình bị thương ngoài da, nhìn qua có vẻ nghiêm trong trọng thôi, lúc này ta ngồi giường, hai mắt đẫm lên, khóc đến mức ruột gan đều bị đứt, Chu Nhã Nhã khoang tay đứng bên, nhìn vẻ mặ lo lắng của ta.


      "Ô ô ô ô... tôi làm mà, sao có thể như thể chứ... Ô ô ô ô... tôi ra mộ thăm ông ngoại mà, ô ô ô..." Bạch Tố Tình khóc gần như thở nổi.


      Y tá bôi thuốc cho Bạch Tố Tình thể nhìn Chu Nhã Nhã có khí thế hung dữ kia cái, lại nhìn Bạch Tố Tình ôn nhu yếu đuối, cả người đều bị thương, trong lúc tầm mắt có chút kinh thường nhìn Chu Nhã Nhã nhưng lại thông cảm nhìn Bạch Tố Tình.


      Trong thế giới này, kẻ yếu luôn làm người khác buông lỏng cảnh giác, làm người ta thương cảm, đành lòng, chiếm được nhiều lợi thế và ích lợi mà người mạnh mẽ thể lấy được, nên Bạch Tố Tình lợi dụng điểm này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 50: Thà chết chứ chịu nhận
      Editor: Natalie Pham


      Lúc Mộc Như Lam tới bệnh viện, đầu đầy mồ hôi, vô cùng lo lắng, nhìn thấy Bạch Tố Tình khóc gần như tắt thở trong phòng bệnh, cau mày lại, "Đây là... Nhã Nhã, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Như thế nào..." Mộc Như Lam về phía Bạch Tố Tình hai bước, sau đó lại dừng lại nhìn về phía Chu Nhã Nhã, trong mắt tràn tràn đầy lo lắng.


      Đáy mắt Chu Nhã có vẻ lo lắng, miệng khẽ nhếch lên, "Sao lại thế này? Chị hỏi người em tốt của chị xem xảy ra chuyện gì!"


      "Em bị oan uổng, bị oan... Chị phải tin em ô ô ô..." Bạch Tố Tình khóc nóc.


      Mộc Như Lam lo lắng vạn phần, qua lay bả vai Bạch Tố Tình, "Mau cho chị nghe xảy ra chuyện gì vậy?"


      "Ô ô ô... em biết, em bị oan... Em bị oan —— "


      "Bốp!" cái tát vang lên, đột nhiên đánh gãy biểu tình đáng thương khóc nóc của Bạch Tố Tình.


      Mộc Như Lam vừa tức vừa vội, bàn tay còn có chút đau, sắc mặt nghiêm túc , "Khóc cái gì mà khóc? ! Chỉ biết khóc! ràng mọi chuyện cho chị nghe xem nào!"


      Bạch Tố Tình bị tát đến nỗi lỗ tai vẫn còn ong ong, hai má bóng rát đau, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ, như bị tỉnh giấc mộng .


      Chu Nhã Nhã nhếch miệng cười lạnh, hừ tiếng, chim trĩ mãi mãi là chim trĩ, khí chất vĩnh viễn kém phượng hoàng thôi, chỉ biết dùng nước mắt để chiếm được lòng thương hại của người khác, đúng là kẻ đê tiện độc ác!


      " mau!" Mộc Như Lam nghiêm túc quát tiếng.


      Lúc này Bạch Tố Tình mới nơm nớm lo sợ nấc lên từng tiếng rồi kể, gương mặt trắng nõn bị Chu Nhã Nhã tát cái, bây giờ lại bị Mộc Như Lam tát cái nữa, có vẻ càng phù hợp với bộ dáng yếu đuối bị người ta bắt nạt.


      Lời giải thích của Bạch Tố Tình giống như những lời mà ta với Chu Nhã Nhã, ta bị lạc đường nên mới đến khu vực bị bỏ hoang đó, máy tính dùng để liên lạc với mấy tên lưu manh đó bị vứt , mấy tên đó cũng thấy , đồng thời dùng tài khoản từ nước ngoài chuyển tiền công cho bọn chúng, Chu Nhã Nhã chưa tìm được chứng cứ, liều chết cũng nhận, bằng đời nhà ma.


      Chu Nhã Nhã thấy bộ dáng dù chết cũng chịu nhận của Bạch Tố Tình, đáy mắt vô cùng lo lắng, giận đến nỗi tay nắm chặt, "Mày cái gì? ràng mày thuê mấy tên đó tiêm thuốc phiện vào người tao!"


      "Tôi có!" Bạch Tố Tình vội vàng phản bác : "Tôi chỉ theo bản năng theo mà thôi! Tại sao lại đổ oan cho tớ, ràng tôi chỉ muốn giúp mà thôi, vậy mà ... Ô ô ô..."


      "Mày..." Chu Nhã Nhã tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.


      "Tình Tình?" giọng nam tràn đầy vẻ ngạc nhiên vang lên, Chu Tô Luân đứng ở cửa phòng bệnh, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trong phòng, đồng thời ánh mắt dừng người Mộc Như Lam.


      Bạch Tố Tình vừa thấy Chu Tô Luân đến, trong lòng vô cùng vui vẻ, mặt lại càng lộ ra vẻ đáng thương, "Chu tiên sinh... Chu tiên sinh mau chuyện với Nhã Nhã chút, căn bản tôi biết chuyện gì cả, mấy ngày nay tôi vẫn cùng Chu tiên sinh mà ô ô ô..."


      Dù bất kỳ ai làm chứng độ tin cậy ấy thể nào bằng người thân của người bị hại được.


      "? !" Chu Nhã Nhã cau mày trừng mắt nhìn Chu Tô Luân.


      Chu thị trưởng đem mọi việc kể cho Chu Tô Luân biết, vô cùng tức giận muốn băm mấy người hại em thành trăm mảnh, nhưng ngờ rằng người đó lại là Bạch Tố Tình! Hơn nữa... nhìn về hướng Mộc Như Lam, biết ấy có quan hệ gì với Bạch Tố Tình, biết là người nào, tuy nhiên bây giờ phải là lúc để hỏi.


      nhìn về phía Chu Nhã Nhã, "Quả có thể làm chứng cho Tình Tình, ấy phải loại người như vậy."


      " làm chứng? mới từ Malaysia trở về có ba ngày, làm chứng kiểu gì? tránh ra, việc này cần nhúng tay vào!" Chu Nhã Nhã nhịn được cười lạnh, nhìn qua Chu Tô Luân và Bạch Tố Tình chắc chắn họ biết nhau, nhưng Chu Tô Luân mới từ nước ngoài trở về có vài ngày, làm sao họ có thể quen biết nhau chứ? Xem ra con hồ ly tinh xấu xa này chờ được nên quyến rũ rồi?


      Vẻ mặt Chu Tô Luân trở lên khó coi, thấy ánh mắt cầu xin giúp đỡ của Bạch Tố Tình nhìn , trong lòng liền trở lên mềm nhũn, lại nhìn thấy Mộc Như Lam, cảm thấy mặt trở lên nóng dực, cảm thấy trước mặt người ngoài mà Chu Nhã Nhã cho chút thể diện nào cả, nhất thời tức giận , " thấy em bị mấy thứ rác rưởi kia che mất lý trí rồi! Người tốt hay người xấu đều phân biệt được! có bằng chứng, hùng hùng hổ hổ đánh người ta thành ra thế này! Em đứa con điêu toa tùy hứng !"


      Chu Nhã Nhã nở nụ cười, "Em thấy quá nên mới biết suy nghĩ đó!"


      "Mày câm miệng lại cho tao!" Vì có hai người con còn nhìn nên Chu Tô Luân càng muốn thể chủ nghĩa nam giới, thể có dáng dập của người con trai lớn trong nhà, chỉ vào cửa, tức giận nhìn Chu Nhã Nhã, "Mày trở về nhà cho tao, chuyện này để tao xử lý! Đừng tưởng cha là thị trưởng muốn làm gì làm!"


      "..." Chu Nhã Nhã tức giận, ngực thở phập phồng, oán hận nhìn về phía Bạch Tố Tình, nhưng mà thấy ánh mắt đắc ý chưa kịp thu lại của Bạch Tố Tình, Chu Nhã Nhã tức giận xông lên muốn tát Bạch Tố Tình cái, cũng ngờ tay bị Chu Tô Luân bắt được rồi bị đẩy ra, khiến Chu Nhã Nhã ngã xuống đất.


      "Chu Nhã Nhã! Mày hơi quá đáng rồi đó!" Chu Tô Luân tức đến đỏ cả mặt.


      Chu Nhã Nhã ngồi mặt đất, khó tin nhìn Chu Tô Luân, bị cường X sau đó bị chính trai mình mắng, chịu giúp còn bao che cho hung thủ, ngay lập tức cảm thấy uất ức , vành mắt đỏ ửng lên.


      Mộc Như Lam nhìn màn này, cau mày, "Chu tiên sinh, về tình về ý, cho dù Nhã Nhã có sai, trai ruột của em ấy cùng nên đối xử với em ấy như vậy." Vô tình quá, giống hệt người nhà ở kiếp trước, Bạch Tố Tình đúng là lợi hại, chỉ có vài ngày, liền bắt con trai trưởng của thị trưởng làm tù binh rồi.


      " cần quan tâm giả mạo của chị!" Chu Nhã Nhã rống to về phía Mộc Như Lam, sau đó đứng lên chạy ra ngoài, vẫn còn chỉ có 15 tuổi thôi, làm sao có thể chịu được ủy uất như vậy chứ, vì Bạch Tố Tình mà giận cá chém thớt với Mộc Như Lam.


      "Nhã Nhã!" Mộc Như Lam vội vàng chạy ra ngoài, Chu Nhã Nhã kích động, rất dễ dàng làm ra mấy chuyện ngu ngốc.


      Chu Nhã Nhã cực kỳ phẫn nộ, nhưng cố gắng kiềm chế để nước mắt rơi xuống, tầm mắt mờ mịt nhìn về phía trước rồi chạy thẳng vào trong thang máy, đụng phải người thiếu niên muốn ra ngoài.


      Mộc Như Sâm đụng vào vách tường thanh máy, đầu bị đâm có chút đau, muốn tức giận, thấy Chu Nhã Nhã nước mắt rơi như mưa nhìn cậu, thể , bộ dáng này của Chu Nhã Nhã nhìn rất được, người luôn luôn lạnh lùng, đột nhiên điềm đạm đáng khóc như vậy nhìn người ta, bất kỳ người đàn ông nào cũng bị rung động .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :