Chương 24: Phương pháp thuần phục sói
Editor: Natalie Pham
Khóe miêng Mộc Như Lam vẫn mang nụ cười nhu hòa ấm áp, phảng phất chưa hề nhìn thấy ánh mắt đắc ý kia, "Ba mẹ, chúng con trở lại."
Kha Uyển Tình vừa nghe thấy lập tức đứng lên tới, mà Bạch Tố Tình trôi chảy bỗng nhiên khóe miệng có chút cứng đờ, giây sau tự an ủi mình, dĩ nhiên đây là con họ nuôi dưỡng mười sau năm, mà những người này lại giống người nước ngoài để con cái tự lập sớm, thế nên cảm tình có chút xa lánh lẻ loi, nên mới dính lấy nhau, tất nhiên có khả năng chỉ qua đêm mà đoạt được, bình tĩnh chút, thời gian còn dài mà.
hơn mười giờ tối, mọi người ngồi trong phòng khách lúc, nghe Mộc Như Sâm ngẩng cao đầu hăng hái kể về Mộc Như Lam hoành tráng như thế nào trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường ngày hôm nay, lúc biết Mộc Như Lam bị mấy người dưới kinh đô gọi tới để chuyện, Kha Uyển Tình cùng Mộc Chấn Dương vừa kinh ngạc lại vừa đắc ý cao ngạo, tất nhiên, cuối cùng trong đầu cũng bắt đầu suy nghĩ về trường đại học cho Mộc Như Lam phải sắp xếp như thế nào cho tốt...
Móng tay Bạch Tố Tình cắm sâu vào lòng bàn tay, dường như vừa mới bừng tỉnh, nếu như muốn đối phó với Mộc Như Lam có lẽ chỉ đối mặt những người trong Mộc gia cùng Kha gia, thậm chí dính líu đến thế lực nên chọc vào, Mộc Như Lam được nhà nước nhìn trúng... Khó đối phó, thậm chí có thể người thông minh đều biết nên tránh ta ra, nhưng mà... địa vị ta trong Mộc gia cùng Kha gia, lại muốn đoạt lấy á...
Cái này, nên làm thế nào mới tốt...
Tâm tình Bạch Tố Tình được tốt cho lắm, sắc mặt khó coi, liền lên lầu sớm, Mộc Như Lam trong thư phòng kể lại mọi chuyện diễn ra hôm nay cho Mộc Chấn Dương cùng Kha Uyển Tình nghe rồi mới ngủ.
đêm yên bình.
...
Hôm sau.
Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc, tất cả học sinh giống như từ thiên đường bước vào địa ngục, bởi vì tuần sau có cuộc thi .
Mộc Như Lam vẫn đến học viện Lưu Tư Lan từ sớm, lúc này trong sân trường Lưu Tư Lan xinh đẹp trang nhã phảng phất ra sương mù nhàn nhạt, giọt sương những phiến lá rơi xuống, vắng vẻ giống như ít có người đến đây.
tay Mộc Như Lam cầm quyển vở , tuần tra từ lớp học này đến lớp học khác, phát ít vấn đề liền viết lên cuốn vở, vốn việc này do Trần Thanh phụ trách, bất quá ngày hôm qua Trần Thanh về nhà bị cảm, Mộc Như Lam muốn cậu ta ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, nên tự mình làm, dù sao cũng coi như rèn luyện thân thể.
Vừa mới đến khối lớp 10 ở tầng 3, qua nhà vệ sinh nam nghe thấy tiếng động kỳ lạ từ trong vang ra ngoài, Mộc Như Lam dừng bước lại, khó hiểu ngó nghiêng, "Ai ở bên trong đó?"
thanh bên trong đột nhiên có, Mộc Như Lam cau mày, chắc chắn bên trong có người, bên lấy di động ra bên từ từ vào. Thời gian sớm như vậy, những thiếu niên luôn lười biếng nên rất thích ngủ đến trường sớm như vậy vì thế chẳng có chuyện họ xuất ở trong này, nhưng trong toilet lại có tiếng động quái dị như vậy, hơn nữa trong khí lạnh sáng sớm còn mang ẩm ướt cùng với sương mù, im lặng giống như chỉ có mình trong này vậy, khiến người ta khẩn trương.
Phù phù... Phù phù...
Tim đập có chút nhanh, Mộc Như Lam nắm chặt di động, ấn dãy số, chuẩn bị nếu có tình huống xấu xảy ra, liền gọi, điện thoại được quốc gia xếp vào loại ưu tiên, chỉ cần gọi, lập tức phát ra tín hiệu cầu cứu, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất liên lạc với người gần đó để giúp đỡ , đúng, coi như biến thái như thế này cũng phải cố gắng mới lấy được đặc quyền này.
"Ai ở bên trong? Nếu lên tiếng, tôi báo cho cảnh sát!" bước chân Mộc Như Lam rất chậm, nàng khẳng định thanh bên trong được tạo ra, tựa như thanh người giãy dụa đá vào tường vậy.
Hiển nhiên chữ báo cảnh sát kích thích người bên trong, Mộc Như Lam vừa đến chỗ rẽ, có mấy người con trai mặc đồng phục Lưu Tư Lan có dáng vẻ lưu manh xông ra, bọn họ cúi đầu bước nhanh gặp thoáng qua Mộc Như Lam sợ hết hồn, hồi lâu sắc mặt Mộc Như Lam mới thay đổi, đây phải học sinh trường bọn họ! Dù học sinh trường Lưu Tư Lan có ăn chơi trác táng, tuy là công tử bột, mấy người vừa mới chạy ra ngoài hề có khí chất con nhà giàu mà có bộ dáng giống mấy người bình thường có dáng vẻ lưu manh, làm sao có thể...
Nghĩ tới điều này, sắc mặt Mộc Như Lam trở lên khó coi nhanh chóng bước vào trong toilet, chỉ thấy tận cùng bên trong nhà vệ sinh nam được đánh rửa sạch sạch có dựa vào tường, quần áo gần như bị tụt ra, đầu tóc rối xù thể nào tả được, có vài vết xanh tím người, lúc này giống như con thỏ bị bắt nạt vậy, hai tay ôm chính mình, nhìn Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy sớt kinh hách cùng nước mắt, rốt cuộc chẳng thể nhìn ra dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng mà bình thường hay có.
Đúng vậy, người này chính là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo của thi trưởng thành phố K, Chu Nhã Nhã.
Hiển nhiên Mộc Như Lam cũng bị hoảng sợ, vội vàng chạy tới rồi ngồi xổm xuống, hai tay khẽ nhếch có chút luống cuống nhìn quần áo bị xé nát của ta, hồi lâu mới bình tĩnh lại rồi vội vàng cởi áo khoác của mình choàng lên người ta, chỉ trong nháy mắt ấm áp này phả vào người ta khiến nước mắt Chu Nhã Nhã rơi càng nhiều, đột nhiên nhào vào lòng Mộc Như Lam khóc ra tiếng, đại tiểu thư được nuông chiều từ chưa gặp bất kỳ chuyện nguy hiểm nên hiển nhiên bị sợ hãi.
Mộc Như Lam nhíu mày bên vỗ lưng ta an ủi, bên rút di động ra rồi gọi cho người phụ trách bảo vệ học viện Lưu Tư Lan, "Bất luận người nào muốn ra ngoài, bất kể là học sinh hay là ai cũng cản lại, trong thời gian này lập tức giám sát và điều khiển video chặt chẽ, tôi muốn nhìn chút, xem ai dám xông vào học viện Lưu Tư Lan bắt nạt học sinh của chúng ta!"
Giọng Mộc Như Lam lộ vẻ tức giận, tất cả mọi người đều biết, Mộc Như Lam rất ôn nhu dễ dàng phát hỏa, nhưng rất có quy tắc, thưởng phạt phân minh, khi có cái gì chạm đến ranh giới quy tắc này, tức giận như vậy, hiển nhiên, lúc này Chu Nhã Nhã thiếu chút nữa bị cường X trong trường học cho nên chuyện này chọc giận , đội cảnh sát bên kia, trán đổ mồ hôi và thi nhau gật đầu, chỉ lo Mộc Như Lam phát giận.
Mộc Như Lam đưa Chu Nhã Nhã bị hù dọa tới văn phòng hội trưởng của , rót ly trà sữa ấm nóng cho ta, hương vị ngọt ngào từ đầu lưỡi đến dạ dày, dường như xóa sạch tâm tình cảm thấy tốt và đưa nó trở về bình thường.
"Thế nào, đỡ chưa?" Mộc Như Lam lo lắng cầm tay ta, cảm giác ấm lên chút mới yên tâm.
Hốc măt Chu Nhã Nhã hơi hồng hồng , cái nắm tay này truyền đến ấm áp, vui vẻ cho , khiến đáy lòng trở lên ấm áp, hốc mắt lại nóng lên, nắm lại tay Mộc Như Lam, lắc đầu, ra lời.
sợ hãi, chẳng qua phát mình bị rơi mất vật quan trọng, nên mới sáng sớm tinh mơ đến trường tìm, lo lắng bị nhân viên nhà vệ sinh dọn mất, chẳng nghĩ đến bị vài thanh niên có dáng vẻ lưu manh nam nhân kéo vào toilet, xé nát quần áo , hung hăng tát khiến lòng tự tôn và kiêu ngạo của bị vỡ tan, nếu phải Mộc Như Lam đúng lúc xuất , nhất định bị mấy tên đó...
Nghĩ đến đây, thân thể Chu Nhã Nhã khỏi có chút run run, Mộc Như Lam an ủi ta, gọi điện thoại báo cho người nhà Chu gia đến đây đưa ta về, lúc rời , Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Lam vài lần với sắc mặt phức tạp, có hối hận cùng cảm kích, chỉ duy nhất cái ghen tỵ với Mộc Như Lam mà sinh ra chán ghét cùng kiêu ngạo.
Người á, luôn như vậy, lúc còn sống biết cảm ơn, trải qua ít cảnh ngộ đau đớn thê thảm mới biết quý trọng, lúc sắp mất vật trân quý gì đó cùng lúc đối mặt với tuyệt vọng, nếu có ai đó vươn tay ra giúp, cho dù là ma quỷ, hay là người mà mình chán ghét, chỉ trong nháy mắt nhào vào lòng đối phương mà ấn tượng và địa của người đó trong lòng mình khác đúng nhỉ?
Mộc Như Lam mỉm cười nhìn cánh cửa văn phòng chậm rãi đóng lại, kéo rèm cửa sổ bồng bềnh lên, yên lặng đứng bên cửa sổ, gió thu lướt qua mái tóc đen dài của thiếu nữ, xinh đẹp động lòng người.