Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 18: Người mà ai cũng muốn
      Editor: Natalie Pham

      Đêm nay, Bạch Tố Tình ngủ cùng Mộc Như Lam trong gian phòng, trằn trọc khó ngủ, đến gần sáng chịu được nữa mới ngủ thiếp , lúc này, những vết mụn đỏ mặt và cổ chỉ còn lại vết mờ mờ, đoán chừng chờ lúc tỉnh dậy hầu như còn.


      Mộc Như Lam tắt đồng hồ báo thức, nhàng đứng dậy, cẩn thận đắp kín chăn cho Bạch Tố Tình vẫn ngủ, sau đó ra ngoài.


      Quản gia Chu Phúc chỉ huy người hầu trong nhà dọn dẹp, nghe thấy tiếng động quay lại liền thấy Mộc Như Lam ôm ga trải giường và túi hình chữ nhật chứa nhiều đồ linh tinh xuống, vôi vàng tiến tới nhận lấy, "Tiểu thư, Cái này là gì vậy?"


      Chu Phúc là người chăm sóc Kha Uyển Tình từ , lúc Kha Uyển Tình lấy chồng bà cũng theo cho đến tận bây giờ, đối với Mộc gia mà , là người rất quan trọng, rất cưng chiều Mộc Như Lam.


      Mộc Như Lam mỉm cười, bên trong nụ cười kia có mấy phần ưu thương, khiến người ta đau lòng, " có chuyện gì, tại em ấy thích hoa oải hương cho lắm, tất cả đều vứt , em ấy cũng gọi điện kêu người ta đưa bộ mới tới rồi."


      Chu Phúc nghe xong, lập tức sắc mặt có chút trầm xuống, đây là vật mà Mộc Như Lam tự mình chọn cho ta, trước mặt người khác có dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, kết quả mới đến đây được ngày mà chọn đông kiếm tây, biết lễ phép, có giáo dục!


      Chu Phúc làm việc trong Kha gia lâu như vậy, từ lâu biết có số người chuyên dùng dáng vẻ bề ngoài của mình để lừa người khác, nhận lấy đồ tay Mộc Như Lam để người hầu cầm lầy và vứt, nhìn thấy vẻ mặt Mộc Như Lam có chút lúng túng buồn, vô cùng đau lòng, thầm nghĩ nhất định phải cố gắng nhắc nhở Kha Uyển Tình chút, Bạch Tố Tình này phải kẻ tốt lành gì.


      ...


      Kỷ niệm ngày thành lập học viện Lưu Tư Lan học có rất nhiều người tới tham dự, để bảo đảm có bất kỳ chuyện xấu hay vấn đề xảy ra trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, sáng sớm Mộc Như Lam tới trường học, vì Bạch Tố Tình chưa quen được giờ giấc bên này nên chưa thể học được, cần nghỉ ngơi mấy ngày nữa.


      Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường bắt đầu lúc chín giờ, bắt đầu từ lúc chín giờ Mộc Như Lam trở nên bận rộn hơn, là người đầu tiên thay mặt học viện Lưu Tư Lan diễn thuyết trước phương tiện truyền thông, dưới ánh nắng mùa thu vàng, thiếu nữ có mái tóc đen mềm mại, ngay ngắn mặc bộ đồng phục màu trắng của học viện Lưu Tư Lan, khuôn mặt xinh đẹp sáng sủa, nở nụ cười ấm áp ôn hòa, giọng nhàng, ấm áp như con người , khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thế giới tốt đẹp, làm người ta bất tri bất giác yên lặng chuyên chú nhìn , lắng nghe .


      Tất nhiên, cũng có người rảnh rỗi lắng nghe mà kiếm chuyện, người phụ nữ nghiêm chỉnh mặc tây trang màu đỏ nghiêng đầu liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh ta chính là hiệu trưởng của học viện Lưu Tư Lan – Ông hiệu trưởng hói đầu này đáng cười híp mắt nhìn đứng bục, trong mắt tràn ngập hãnh diện.


      Nhiều năm như vậy, học viện Lưu Tư Lan có thể trở thành trường quý tộc đầu tiên được Trung Quốc cộng nhận, thể kể đến công lao của Mộc Như Lam, ra học viện quý tộc dễ gì đạt được danh tiếng và trình độ của học viện tiêu chuẩn quốc tế, vì sao? Bởi vì trong số những cậu ấm chiêu luôn có các thành phần bất hảo kéo chất lượng trường xuống. Chuyện tốt ra cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm, chỉ cần học viện xảy ra vụ bê bối, uy tín của nó trong xã hội bị bôi nhọ nghiêm trọng.


      Nhưng sau khi Mộc Như Lam đứa trẻ thần kỳ này đến đây, chỉ duy nhất bản thân bé đó đứng đầu, còn dần dần kéo hầu hết tất cả trình độ học vấn của học sinh trong trường lên rất nhiều, cho dù bình quân thành tích học tập của ban F cũng kém ban D của các học viện quý tộc khác! Tuy biết bế ấy dùng phương pháp gì, nhưng là bọn họ đều để ý quá trình, chỉ quan tâm kết quả.


      “Năm nay trao đổi học sinh, ông cử Mộc Như Lam đến Tử Viên ,” Người phụ nữ mặc đồ tây màu đỏ – hiệu trưởng của học viện Tử Viên đứng thứ ba cả nước – . giống với Lưu Tư Lan, tại học viện này toàn bộ quyền lực đều tập trung trong tay hiệu trưởng, học sinh được phép tự quản lý.


      Hiệu trưởng học viện Lưu Tư Lan vừa nghe thấy liền cười híp mắt rồi : “Câu này bà ba năm rồi, thấy mệt sao?”


      Học viện quý tộc trong nước cũng nhiều lắm, ngoài học viện Lưu Tư Lan ra còn có học viện Tử Viên và học viện Mộ Hoa. Hiệu trưởng cùng hội đồng quản trị của hai trường này lúc nào cũng mơ ước có được bảo bối Mộc Như Lam của Lưu Tư Lan nhiều năm, năm lần bảy lượt muốn tranh giành , giành được lại dùng hình thức trao đổi học sinh để kéo về trường bọn họ, cho dù có biện pháp giúp trường bọn họ trở thành học viện có ảnh hưởng tầm cỡ như học viện Lưu Tư Lan, cũng có thể thu xếp bầu khí trong trường bọn họ, đồng thời khiến mấy đứa học sinh chuyên gia gây đánh nhau kia yên tĩnh chứ gì?


      Hiệu trưởng Tử Viên khao khát chăm chú nhìn Mộc Như Lam diễn thuyết, “Học sinh này sinh ra để thuộc về học viện Tử Viên!”



      “Vớ vẩn!” Hiệu trưởng Lưu Tư Lan tức giận rít qua kẽ răng.



      Mà cách đó xa, ngồi ở bàn dành cho thị trưởng Chu Nhã Nhã nghe thấy toàn bộ cuộc đối thoại của hai hiệu trưởng, khuôn mặt vốn lạnh lùng nay càng băng giá hơn, hai bàn tay đặt đùi chậm rãi siết chặt. Mộc Như Lam Mộc Như Lam Mộc Như Lam, từ lúc trở về đây, bên tai lúc nào cũng là cái tên này! Phiền muốn chết! Bất quá chỉ là con mọt sách thôi!


      Nhưng mà… chỉ là con mọt sách sao?



      Chu Nhã Nhã nhìn Mộc Như Lam sau khi xong câu cuối cùng nhận được tràng vỗ tay nhiệt liệt của toàn trường, đôi môi đỏ mím lại, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, mặc cho ba ta ở phía sau gọi ngừng. Ba Chu Nhã Nhã biết tính tình con lạnh lùng dễ làm thân, muốn giúp nó thân thiết và làm bạn với Mộc Như Lam, vậy mà nghĩ đến lại phản tác dụng.



      Mộc Như Lam đứng bục hơi khom lưng, khóe miệng hàm chứa nụ cười, mỉm cười nhìn Chu Nhã Nhã rời khỏi hội trường, mỉm cười nhìn biết Bạch Tố Tình xuất ở lối vào từ lúc nào và theo Chu Nhã Nhã ra ngoài.



      Vì đêm qua bị dị ứng nên Bạch Tố Tình định tới trường, nhưng đột nhiên nhớ tới kế hoạch lúc đầu của mình, cho nên đợi được nữa ta liền lấy cớ chưa quen thuộc nơi này rồi chạy đến học viện Lưu Tư Lan.



      Chu Nhã Nhã, năm nay 15 tuổi, con thị trưởng thành phố K, gia đình bên ngoại cũng có thế lực , là nhân vật đại tiểu thư tiêu biểu, chỉ là người này có ham muốn khống chế người khác hơi mạnh, vì vậy có nhiều bạn cho lắm, Bạch Tố Tình là cao thủ lợi dụng lòng người, ta muốn biến Chu Nhã Nhã có tiền có quyền này trở thành chó ngoan thay mình hành . Nhưng ta quá dựa vào những tư liệu ghi, con người cũng như thời tiết thay đổi khó lường, cho nên bây giờ cần tìm hiểu chút, muốn được lòng người này cần dùng biện pháp gì.


      Bạch Tố Tình theo Chu Nhã Nhã ra sân cỏ bên ngoài hội trường, Chu Nhã Nhã mất kiên nhẫn xoay người, khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng quan sát điềm đạm đáng đứng trước mặt, đáy mắt xẹt qua tia khinh thường, “ theo tôi làm gì?”
      Last edited: 2/4/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris14 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 19: Ai so với ai khác được cưng chiều hơn

      Editor: Natalie Phạm

      “Tôi…”



      có thể thu lại khuôn mặt buồn nôn đó lại được ?,” Bạch Tố Tình còn chưa dứt lời, Chu Nhã Nhã chịu được lạnh lùng , trong lúc nhất thời học sinh xung quanh đó nhìn lại, ánh mắt di chuyển nhìn từ Bạch Tố Tình rồi đến Chu Nhã Nhã.


      Chu Nhã Nhã vừa dứt lời ngay lập tức bỏ , tiếp tục để ý Bạch Tố Tình, rất căm ghét mấy yếu ớt như Bạch Tố Tình, chỉ là thích, vì loại người này khiến có cảm giác thể nào khống chế được. Hơn nữa, cách đây lâu có phụ nữ cũng điềm đạm đáng tìm tới nhà bọn họ ta là bồ nhí được bố bao nuôi, suýt nữa khiến ba mẹ ly hôn. Tuy sau này chứng minh được người con kia có vấn đề về thần kinh, nhưng từ đó trong Chu Nhã Nhã hình thành loại phản xạ, thế nhưng đó tạo thành phản xạ có điều kiện, mỗi khi nhìn thấy loại phụ nữ như Bạch Tố Tình, liền cảm thấy chán ghét.


      Đương nhiên, Chu Nhã Nhã biết, ai biết, tiểu tam có vấn đề về thần kinh kia, là do Mộc Như Lam thuê về để diễn tuồng kịch. Kiếp trước, Chu Nhã Nhã cũng gặp Bạch Tố Tình trong tình huống như thế này, chỉ khác là khi đó Chu Nhã Nhã đối với Bạch Tố Tình có ý muốn khống chế, cũng chẳng căm ghét.


      Trong lòng Bạch Tố Tình tức giận, mặt càng tỏ ra đáng thương. ta bối rối đứng tại chỗ, đầu hơi cúi, chiếc váy màu trắng bọc lấy thân hình gầy yếu, giống như bị ủy khuất, giống như con dâu dám nhiều lời, thu hút thương cảm của rất nhiều nam sinh xung quanh, tựa như rục rà rục rịch.

      trong lòng Bạch Tố Tình cười khẩy, đùa giỡn lũ con trai quả vô cùng dễ dàng, chỉ cần tùy tiện diễn vài điệu bộ tiêu chuẩn là có thể khiến bọn chúng nâng niu như công chúa.

      Chẳng qua có ai đó hô to, “Mau lên! Mau đến xem hội trưởng của chúng ta diễn thuyết!”

      Mấy nam sinh định đến an ủi Bạch Tố Tình nhưng vừa nghe xong kia ngay lập tức quay người chạy về phía hội trường.

      “Chết tiệt! Cậu dám cướp chỗ ngồi của tôi thử xem!”

      “Đệt! ghế có ghi tên cậu sao? Tránh ra!”

      “Muốn chết à…”

      Mấy cậu học sinh vừa chạy vừa cãi nhau, tiếng tranh cãi vang vọng khiến sắc mặt của Bạch Tố Tình cứng đờ. ta nghiến răng nghiến lợi, khi còn ở Pháp, ta được toàn bộ đàn ông vây quanh che chở, chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác bị hắt hủi…



      Lễ kỷ niệm phải mất mấy ngày để chuẩn bị nhưng thời gian tổ chức chỉ hơn ngày. Đối với học viện quý tộc mà , kỷ niệm thành lập trường là hoạt động có ích và khả năng thành công rất cao, bởi vì rất nhiều người có địa vị trong xã hội đến tham dự, biểu học sinh càng tốt, thanh danh học viện chắc chắn được nâng cao, cũng nhờ thế học viện được hưởng lợi ích từ họ.

      Sau bài diễn thuyết mở màn của Mộc Như Lam là tiết mục đàn piano đơn giản, thiếu nữ kia cần bất kỳ ánh sáng hay trang sức phụ trợ cũng có thể thu hút ánh nhìn từ khán giả, tất cả đều bị chìm đắm trong thanh phiêu đãng khiến trong tim cảm thấy yên tĩnh đến bình yên.

      Mà thực tế, có rất nhiều người vì Mộc Như Lam mà đến đây.

      “Hàng đầu tiên dãy ghế B toàn là người phụ trách của các trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, đại học Harvard, đại học Yale, đại học California, đại học Princeton, có cả đại học Columbia… Oa trời ơi! có phải người ngồi đằng kia là đứng đầu thủ đô hay sao? Nếu tôi nhớ lầm hết kỳ sau là Mộc Như Lam thi vào đại học… Bây giờ các đại học danh tiếng vội đến chiêu mộ rồi à?” Lục Tử Mạnh ngồi cùng Mặc Khiêm Nhân ở chỗ bí mật gần đó từ khi mở màn, tại ngừng lải nhải, lại còn an ủi vỗ vỗ vai của người đàn ông ưu tú ngồi cạnh, “Khiêm Nhân, huyền thoại về cậu chẳng mấy chốc bị này đánh bại thôi, tin tôi .”

      Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt nhìn bàn tay người em tốt đặt vai mình, ngay lập tức khóe miệng Lục Tử Mạnh giật giật, rụt tay lại giống như bị điện giật vậy, thấy Mặc Khiêm Nhân thản nhiên quay đầu lại nhìn về phía khán đài, căn bản để ý đến , Thấy vậy, bất mãn lầm bầm , “Cái gì vậy, bệnh thích sạch ghê gớm lắm đấy …”

      Lục Tử Mạnh quen Mặc Khiêm Nhân 25 năm, hầu như hiểu hết mọi thói quen và sở thích của ta.

      Đơn giản đến nỗi gần như chỉ có người cùng cây đàn piano màu trắng, Như Lam mặc bộ đồng phục tinh xảo do thơ may của học viện Lưu Tư Lan làm, nghiêng về phía khán phòng, nắng vàng rực rỡ ôm lấy . Mọi người thấy chiếc cằm nhắn, hàng mi cong dài tinh tế, mái tóc đen che bớt phần gương mặt, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, sưởi ấm trái tim mọi người.

      Đúng là kì diệu.

      Như hoa sen trong hồ nước, như tuyệt tác của tạo hóa.

      nhất định là thiên sứ do thượng đế tạo ra để mang hạnh phúc và ấm áp như ánh nắng mặt trời tới nhân gian bé này.

      “Oh God…” Dãy ghế đầu tiên của khán giả có người đàn ông ngoại quốc tóc vàng đứng dậy, bên lẩm bẩm bên cầm máy ảnh lên chụp, ta che mất tầm nhìn của người ngồi sau, có điều thèm để ý đến tiếng quát tháo của họ, chỉ chuyên tâm bấm máy ảnh liên tục, tách tách tách. Thế nhưng trái tim vẫn kêu gào, chưa được, cần tốt hơn nữa, này vẫn còn có mặt tuyệt vời khác! Nhất định phải nắm bắt được linh hồn có thể khơi dậy được lòng người mới xứng gọi là nhiếp ảnh gia!

      chờ đợi…

      “Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Pháp, Laurence Monde,” Lục Tử Mạnh há hốc mồm, nãy giờ ngồi đây quan sát những người ngồi tại dãy ghế A, bởi những ai ngồi dãng ghế ấy đều có lai lịch và quyền thế rất lớn trong xã hội, nhưng nhìn màn như vậy, đối với học viện quý tộc mà đây chính là thụ sủng nhược kinh, như Laurence Monde, ta là phải là người muốn mời mà mới được, vì là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của hoàng thất, dễ gì được chụp hình.

      ta làm gì vậy?” Lục Tử Mạnh kỳ quái nhìn Laurence đứng bất động, người ngồi sau bị ta che mất tầm nhìn tức đến đỏ mặt, Lục Tử Mạnh tưởng tượng cảnh vị kia nóng giận đá cho Laurence té lăn xuống đất, thiếu chút nữa cười to.

      Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn qua, “Bắt giữ linh hồn. Yên tâm , lần này ta chụp tốt lắm.”

      "Ồ?" Làm sao mà cậu ta biết được? Hơn nữa, cái gì linh hồn cơ?


      ta rất phấn khích, thân thể hơi run, mạch cổ đập nhanh, mỗi khi ta muốn bắt giữ lấy thứ gì đó đều có biểu như thế. Vì vậy, chúc mừng ta, xuất nhược điểm.” Mặc Khiêm Nhân thong thả vắt chân, giọng rệt lộ ra vẻ lạnh lùng và thản nhiên, nhưng biết thế nào lại khiến Lục Tử Mạnh nghe thấy có vui vị hả hê khi thấy người khác gặp họa.
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris16 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 20: Tôi chỉ có hứng thú với ta
      Editor: Natalie Pham


      Chà, có thể lâu rồi Lục Tử Mạnh chưa gặp Mặc Khiêm Nhân nên gần như quên, mặc dù nhìn dáng dấp ta quân tử và sáng sủa, nhưng người này có thú vui khá đặc biệt và kỳ quái.

      Tại thời điểm này, những ngón tay trắng nõn thanh thoát nhàng giống như những tinh linh nhảy phím đàn hạ xuống nốt nhạc cuối cùng, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. thiếu nữ vô cùng xinh đẹp ăn mặc chỉnh tề đứng dậy, hướng về phía mọi người hơi cúi lưng chào, tóc đen mềm mại như dòng nước trượt xuống, quầng sáng đẹp đẽ khiến người ta choáng váng, đứng thẳng dậy, đột nhiên cửa lớn bị ai đó đẩy ra, vừa vặn làn gió thu bay vào khiến mái tóc Mộc Như Lam bay về phía sau, chiếc váy trắng như bông hoa sen nhàng đong đưa, chớp chớp mắt, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai…

      Chính là lúc này! Toàn thân Laurence run lên vì kích động.

      Tách!

      Đột nhiên sắc mặt thay đổi, bàn tay lập tức run lên! Định cứu vãn, ngờ bóng dáng Mộc Như Lam biến mất sau tấm màn đỏ tua vàng, mấy sợi tóc vàng của rũ xuống vì chán nản, Laurence cái đồ ngu này! Bỏ lỡ mất thiên sứ rồi!

      Làm nghệ thuật nhiều năm như vậy, cho niềm đam mê và linh cảm về những bức ảnh mà chụp, cho nên luôn bộc lộ được hết vẻ đẹp của từng người mẫu chụp hay phong cảnh qua từng bức ảnh, nhưng hôm nay tay lại bị run ngay đoạn mấu chốt là điều chưa từng xảy ra từ trước tới nay, đây có thể ghi vào sử sách trong nghiệp của , Laurence Monde!

      Sau màn biểu diễn của Mộc Như Lam là hàng loạt các tiết mục khác, trình diễn cũng khá là đặc sắc, nhưng so với màn biểu diễn của Mộc Như Lam có vẻ được màu sắc cho lắm.


      Mộc Như Lam rời khỏi sàn diễn, Mặc Khiêm Nhân cũng đứng dậy ly khai.

      “Này, xem tiếp à?”

      “Tôi chỉ có hứng thú với Mộc Như Lam,” đời này, rất ít thứ có thể khiến Mặc Khiêm Nhân hứng thú. Ngoại trừ “vụ án biến thái ai phá được”, “Sát nhân biến thái ai bắt được”, “tâm lý tội phạm biến thái ai phân tích được” ra còn gì, mà chỉ thấy ba thứ này còn lâu bền, chứ phụ nữ hay đàn ông chưa từng thấy

      Đối với những thứ biến thái, Mặc Khiêm Nhân có hứng thú mạnh đến nỗi khiến Lục Tử Mạnh nghi ngờ ta cũng biến thái kém.

      Lục Tử Mạnh hoài nghi, Mặc Khiêm Nhân là người đàn ông khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần nhưng có lẽ nào sống đến hai mươi mấy năm rồi vẫn là xử nam ? Trừ khi ta cẩn thân gian dâm với tử thi lúc phá án, hoặc nghiêm trọng hơn là tự cho mình bay (Beep —— ), nhưng xét theo mực độ ưa sạch của Mặc Khiêm Nhân những thứ đó chắc tồn tại.


      Mộc Như Lam mới từ hậu trường ra bị hiệu trưởng gọi vào phòng hội nghị của chủ tịch. Cạnh chiếc bàn dài màu đồng cũ có vài người ngồi sẵn, chính là những giáo sư từ nước ngoài đến.



      Mặc dù trong nước có rất nhiều đại học danh tiếng, nhưng khi các học sinh ưu tú được các trường đại học nước ngoài chiêu mộ đa số đều chọn nước ngoài, bởi vì ngoại trừ kiếm được tấm bằng sáng giá ở nước ngoài, mà còn được cái danh“du học sinh” nghe rất tuyệt.

      Ở nước ngoài học tập tốt rồi về xây dựng nước nhà cũng là chuyện tốt. phải trước kia cũng có vài nhà lãnh đạo tài giỏi du học rồi trở về đó sao? như thế, nhưng đôi khi thực tế lại khác hẳn, nhất là trong xã hội ngày nay.

      Bọn họ muốn Mộc Như Lam ở lại nước, cũng chẳng phải vì lý do sâu xa gì: Mộc Như Lam quá ưu tú, chỉ vì luôn dẫn đầu về thành tích học tập, qua nhiều năm quan sát, cũng có nhân cách tuyệt vời. Vào thời điểm học lớp 11, hội đồng giáo dục tối cao quyết định giữ lại, mặc dù làm thế có thể kiềm hãm phát triển của Mộc Như Lam nhưng họ thà tự mình bồi dưỡng chứ muốn bị kẻ khác cướp nhân tài hiếm có này.

      Mà kết quả đó, Mộc Như Lam sớm dự đoán được.

      Phải biết rằng, kiếp này kẻ cực kì biến thái, biến thái nghĩa là gì? Ừm, giải thích ra hơi phức tạp, nhưng nôm na là chỉ những kẻ có sinh lý hoặc tâm lý khác hẳn người thường, cách nghiêm trọng là bệnh tâm thần. Mộc Như Lam nghĩ mọi hành động quái dị của mình đều có thể được giải thích bằng việc kẻ biến thái thông minh.

      Ánh nắng mua thu vào buổi sáng gắt lắm nên cần phải dùng ô hay gì để che cả, vi thế tùy ý để những tia nắng chiếu lên người mình, nhưng khi chiếu lên người , nó dường như trở lên mềm mãi và ôn như hơn

      Âu Khải Thần đứng hành lang nhìn thấy Mộc Như Lam từ phòng hội nghị ra, vẫn như mọi khi, thánh thiện, xinh đẹp, thể xâm phạm… nhìn mà với được.

      Hai chân cậu nặng như đeo chì, dán chặt xuống nền gạch, ánh mắt dính chắt lấy Mộc Như, thể cất bước được.

      Mộc Như Lam tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của cậu, nghiêng đầu nhìn Âu Khải Thần, mỉm cười ôn hòa rồi tiến về phía cậu.

      Thình thịch…

      Thình thịch…

      Cậu có thể nghe tiếng trái tim mình đập loạn xạ, ràng đến mức như muốn đâm thủng màng nhĩ.

      Mộc Như Lam đứng trước mặt cậu, nghi hoặc nhìn cậu – mồ hôi toát đầy trán, “ làm sao vậy?”

      có gì,” Âu Khải Thần hoàn hồn, ánh mắt dưới tóc mái đen lóe sáng, dám nhìn vào ánh mắt xinh đẹp và ấm áp của Mộc Như Lam. Lồng ngực cậu nóng hừng hực, trái tim liên tục kêu gào, Mộc Như Lam chuyện với mình Mộc Như Lam chuyện với mình Mộc Như Lam chuyện với mình…

      muốn tìm Âu thúc thúc à? Bây giờ Bác ý có ở đây” Âu thúc thúc là ba của Âu Khải Thần, đồng thời là chủ tịch hội đồng quản trị, người nắm quyền cao nhất trong học viện Lưu Tư Lan.

      Âu Khải Thần lắc đầu, thấy Mộc Như Lam định xuống cầu thang rời , vôi vàng cất bước theo. Khó khăn lắm mới có dịp Mộc Như Lam chủ động chuyện với cậu nên thể để qua loa kết thúc nhanh vậy được.

      “Sao em vào được phòng hội nghị vậy?” Ân Khải Thần hỏi, thực ra trong lòng biết bị gọi vào. Làm con của chủ tịch, từ sáng cậu nghe có vài người từ thủ đô đến học viện Lưu Tư Lan để bàn bạc.

      ngoài dự đoán họ có được câu trả lời khiêm tốn, bé này luôn như vậy, kiêu ngạo nóng nảy, lương thiện biết điều, giỏi như vậy mà hế cao ngạo, tâm hồn thuần khiết của chưa bao giờ lây nhiễm bụi bẩn khiến người ta muốn bảo hộ , để mãi mãi thuần khiết như thế, giống như chim phượng hoàng mảnh mai đẹp đẽ

      Âu Khải Thần mặc đồng phục Lưu Tư Lan, quần tây màu trắng, chiếc áo màu trắng cài nút khoác bên ngoài chiếc sơ mi cùng màu được sơ-vin đàng hoàng. Tóc cậuhơi rối che phần gương mặt dễ nhìn, từng đường nét cứng cáp lại lãnh khốc, khiến ai dám đến quá gần.

      Kiếp trước, chỉ có Mộc Như Lam thoải mái đứng trước mặt cậu, vô tư cười vui vẻ làm cho khuôn mặt lạnh lùng của cậu phải chuyển thành bất đắc dĩ, rồi dần dần nở nụ cười. Mộc Như Lam còn tưởng là cậu vì mà thay đổi, chứng tỏ trong tim cậu có phần cho , thế là ngượng ngùng tỏ tình xin làm bạn . Âu Khải Thần từ chối, liền trở thành vị hôn phu của . Mộc Như Lam lúc đó bị tình che mù mắt, phát ra rằng tầm nhìn của cậu lúc nào cũng hướng về tiểu bạch liên - Bạch Tố Tình.

      Nếu , tại sao cậu lại đáp lại? Tính tình trước kia của Mộc Như Lam kiêu ngạo mạnh mẽ, chỉ cần tiếng rằng cậu người khác, làm mới trái tim mình, tuyệt đối mặt dày dây dưa.

      Có thể , Âu Khải Thần vốn muốn chiều theo ý Bạch Tố Tình để ta xem trò vui rồi ngây thơ rơi vào bẫy được sắp đặt sẵn.
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris15 others thích bài này.

    4. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 21: Kẻ biến thái thông minh
      Editor: Natalie Pham
      Nghĩ đến chuyện gì đó thú vị nên Mộc Như Lam cười rất tươi, đôi mắt xinh đẹp tạo thành hình trăng lưỡi liềm, lay động lòng người khiến ai thấy cũng phải quỳ rạp dưới chân .

      Hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, cậu ngập ngừng, “Sao thế?”

      Mộc Như Lam lắc đầu cái. “Nhớ lại ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là bao giờ xảy ra nữa. Ừm… vừa hỏi em cái gì vậy?”

      “À… Sang năm em định thi vào trường nào?” Âu Khải Thần rất để ý việc này, dựa vào thành tích của mình, Mộc Như Lam vào đại học nào cũng dễ như trở bàn tay. Cậu nhận ra rằng ở đâu có Mộc Như Lam ở đó rất dễ chịu thoải mái, cậu muốn học cùng trường với .

      “Em cũng chưa biết,” Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, quá nhiều lựa chọn khiến đau đầu. Tuy trong lòng quyết định từ lâu, thế nhưng, tại sao phải chia sẻ điều này với người khác cơ chứ? Ha ha

      …”

      “Chị!” Âu Khải Thần còn chưa xong đột nhiên Mộc Như Sâm xuất cắt ngang.

      Mộc Như Lam nhàng chào cậu tiếng rồi về phía Mộc Như Sâm, giống như đối xử bằng hữu bình thường vậy.

      Âu Khải Thần đứng ở phía sau, nhìn bóng dáng Mộc Như Lam cùng Mộc Như Sâm nắm tay nhau rời , chẳng biết có phải ánh mặt trời chói quá hay mà mắt cậu khẽ híp lại, Mộc Như Lam có coi cậu là bằng hữu hay ? Nếu là bạn, phải là bạn cùng lớp, rất hiếm khi chuyện, nhưng nếu chả phải quên cậu, thi thoảng lạnh nhạt, ngẫu nhiên chủ động bắt chuyện với cậu…

      là bạn bè ư? Nếu đúng như thế, đáng lẽ ra cậu phải sung sướng thỏa mãn mới đúng, thế nhưng trái tim của cậu lại trống rỗng, liên tục gào rằng đủ! Chỉ là bạn bè đủ!

      Quả muốn điên lên mất…

      Mộc Như Lam yên lặng nền đất xi măng của học viện, Mộc Như Sâm kéo tay với dáng vẻ nhảy nhót có vẻ tâm tình rất tốt, ánh mặt trời chiếu lên người bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười ấm áp hòa thuận vui vẻ, thập phần rung động lòng người


      Bức bối lắm có phải ? Càng lúc càng thấy bức bối có phải ? Liệu có khi nào nhịn nổi muốn giết chết rồi cất vào tủ lạnh để độc chiếm hay ? Hay là đem chế thành con rối? Xác ướp? Tượng sáp? À… suýt nữa quên mất, chỉ có mấy kẻ biến thái như mới dám làm những chuyện đó, ha ha…

      Cậu bé phải cẩn thận nhé, nhầm ác ma, coi chừng có ngày bị ăn luôn đấy.



      Lễ kỷ niệm thành lập Lưu Tư Lan thu hút ít người đến, bao gồm cả những giáo viên cũ của Mặc Khiêm Nhân. Nhờ cái miệng bà tám của Lục Tử Mạnh, họ biết được Mặc Khiêm Nhân về nước lại còn xuất trong kiện này, lập tức nhốn nháo lên.

      Hậu quả của việc này là điện thoại của Mặc Khiêm Nhân liên tục đổ chuông, trong đám người gọi đó có đủ các thể loại nhân vật trong nước ngoài nước, sau đó bao gồm cả ba và em của .

      , phải em với , có phải bị cửa ngục ở nhà tù California kẹp vào đầu? Hay là bị tên biến thái nào đó cắn phải?” Mặc Vô Ngân ở đầu dây điện thoại khách khí như vậy.

      Vẻ mặt Mặc Khiêm Nhân vẫn lạnh lùng như cũ cúp điện thoại, Lục Tử Mạnh đứng bên cười lăn lộn. Nhìn , là ánh sáng huy hoàng của Mặc Khiêm Nhân bị Mộc Như Lam dập tắt mà, năm đó Mặc Khiêm Nhân cũng là thiên tài nổi danh toàn thế giới, vậy mà bây giờ sóng sau đè sóng trước của sông Trường Giang* đè chết bờ cát.

      *dài khoảng 6.385 km là con sông lớn nhất Trung Quốc về chiều dài, lượng nước chảy, diện tích, lưu vực và ảnh hưởng kinh tế. Đồng thời cũng là con sông dài nhất châu Ávà đứng thứ ba thế giới sau sông NinChâu Phi, sông AmazonNam Mỹ.

      Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc cái, “Sống như vậy có dây thần kinh cũng sai nhỉ,” dừng lại chút, đợi lúc Lục Tử Mạnh đắc ý nhất mới bồi thêm câu, “Chí ít lúc bị tội phạm biến thái giết chết cũng có kỷ niệm vui vẻ đáng ghi nhớ.”

      Cuối cùng Lục Tử Mạnh cũng chịu được nữa, quét mắt nhìn xung quanh căn phòng mới mấy ngày bị đống tài liệu của Mặc Khiêm Nhân chèn kín, liếc mắt liền chạy ra ngoài, giời ạ, ngu mới lãng phí thời gian với tên biến thái Mặc Khiêm Nhân này! Linh hồn còn muốn ung dung tự tại ăn chơi!

      “Nếu thấy Mộc Như Lam tốt nhất nên tránh ,” Giọng của người phía sau như u hồn lẳng lặng sâu thẳm bay đến, khiến Lục Tử Mạnh vừa mới cầm chìa khóa xe ra cửa thân thể ngay lập run cầm cập, hít sâu hai cái, về phía thư phòng, thấy Mặc Khiêm Nhân bắt chéo chân lẳng lặng ngồi cạnh cửa sổ sát đất xem văn kiện, chiếc kính mắt viền vàng an vị sống mũi, mái tóc ngắn vừa phải lòa xòa trước trán, mặc quần tây áo sơ mi đơn giản, lỗ tai bấm khuyên, kiểu tóc chẳng có gì đặc biệt, phục trang cũng vô cùng bình thường giản dị, thế nhưng lại toát lên vẻ tao nhã ưu tú, quả rất đẹp.

      Người như vậy, đáng lý nên làm thiếu gia quý tộc hoặc tinh xã hội, nhưng hết lần này đến lần khác thiên tài từng nổi danh toàn thế giới lại lựa chọn nghề nghiệp khiến mọi người ai cũng phải bất ngờ, hiểu rốt cuộc trong đầu ta nghĩ cái gì.

      Nhìn Mặc Khiêm Nhân như vậy, hai tay Lục Tử Mạnh chống nạnh rồi thở hắt ra, được rồi, nỡ xuống tay với khuôn mặt quá mức dễ nhìn này, vậy dùng phương thức ôn hòa hơn.

      “Khiêm Nhân, tôi thấy cậu nhàm chán như thế là muốn bắt kẻ cuồng sát biến thái, thực ra mà , đấy chỉ xảy ra ở bên nước ngoài mà thôi, đây là chỉ là thành phố trong nước mà thôi, vùng này so với mấy chỗ khác còn yên bình hơn đó.” Ít nhất Lục Tử Mạnh sống ở đây, chưa bao giờ thấy báo đài ở đây đưa tin về những vụ kẻ biến thái giết người hàng loạt.

      Tựa hồ như câu này chạm đến điểm nhạy của Mặc Khiêm Nhân, nhếch miệng cười nhàn nhạt, vẫy tay về phía Lục Tử Mạnh, và ta bị mê hoặc ngoan ngoãn tới giống như chú cún con, Mặc Khiêm Nhân với tay lấy tập tài liệu rồi đưa đến trước mặt Lục Tử Mạnh. Lục Tử Mạnh vừa nhìn vào, sợ đến nỗi đứng vững ngồi xuống đất. "Mặc Khiêm Nhân!".

      cho rằng Mặc Khiêm Nhân cố ý dọa mình, vẻ mặt khó coi rống to.

      “Chỉ có vậy mà sợ rồi sao?” Mặc Khiêm Nhân thu lại nụ cười, lại biến thành bộ dạng hờ hững lạnh lùng giống như nhìn thấu được tất cả mọi việc vậy, “Trong tập hồ sơ bí mật này đây là bức hình bình thường nhất, cậu cho là đây là thành phố hòa bình, thực ra bao nhiêu sóng gió sóng ngầm đều do quốc gia thay mọi người ngăn chặn? Nếu như công bố ra ngoài, còn rất nhiều vụ án chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta kinh hãi, cũng đạt tới trình độ làm người ta bất an đến mất ăn đến mất ngủ. Đừng tưởng tôi đùa.

      Cướp bóc, ăn cắp, đánh nhau, bắt cóc, giết người,… tất cả đều đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những tên tội phạm biến thái nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vì tâm lý bọn chúng đều bị biến chất, thể khống chế được bản thân, đừng mơ tưởng đến chuyện bọn họ thay đổi làm người tốt. Chỉ cần phạm tội lần thứ nhất, tất có lần thứ hai thứ ba, thủ đoạn càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng khủng bố, Kẻ như vậy mà bị trừng trị xã hội này chắc chắn rơi vào tình trạng hoang mang sợ hãi.

      Việc hoài nghi Mộc Như Lam mới chỉ bắt đầu gần đây. lần ở Mỹ, nghe đến án mất tích hai năm trước bỗng cảm thấy hứng thú. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, chỉ cần giết người chắc chắn để lại manh mối, huống chi đây là giết ba người? Dùng toàn bộ các phương pháp từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất để loại trừ, bất luận tiến hành bao nhiêu lần chẳng thể nào lại trừ Mộc Như Lam được, dường như có lý do gì.

      Nhưng, làm tính toàn đơn giản nhất đến phúc tạp nhất cũng toán đều có cách nào cho ra đáp án chính xác, như vậy, người vô tội nhất chính là người khả nghi nhất.

      Hơn nữa, ngửi thấy người ta có mùi vị phạm tội.

      Đó là loại trực giác được trời cao ban cho.
      Last edited: 7/4/15
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris13 others thích bài này.

    5. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 22: Lần đầu tiên giao chiến
      Editor: Natalie Pham

      Lễ kỷ niệm thành lập trường kết thúc vào khoảng năm giờ chiều, nhưng đối với học sinh mà năm giờ chiều đến mười giờ tối mới là thời điểm thực bắt đầu lễ kỷ niệm thành lập học viện. Đặc biệt vào ngày hôm nay học viện cho phép học sinh ở lại đến tận mười giờ tối, vào buổi tối hôm nay tất cả học sinh tiến hành đốt lửa trại dạ hội và các trò chơi. Vốn dĩ Mộc Như Lam muốn tham gia, thích những nơi đông người. Nhưng Mộc Như Sâm cứ nhõng nhẽo đòi, thế nên đành phải tham gia.

      Có Mộc Như Lam tham gia đốt lửa trại nên buổi tối càng thêm náo nhiệt. Sân bóng rổ ở tòa nhà B là nơi tập trung nhiều người nhất, mà bên ngoài, các học sinh mở các quầy hàng trò chơi, tất nhiên đây đều là các cậu ấm chiêu nhà giàu nên căn bản cũng mong đợi họ có trách nhiệm trông coi hàng quán, chẳng bao lâu sau đó, tất cả đều bỏ khiêu vũ.

      Lúc Mặc Khiêm Nhân muốn trở lại học viện Lưu Tư Lan, Lục Tử Mạnh liền khinh bỉ chạy tìm bạn bè khác để ăn chơi. Từ xưa tới nay Mặc Khiêm Nhân giống với bạn học của . Khi bọn họ ăn chơi đàn đúm tìm bạn , thu mình đọc sách trong thư viện; khi bọn họ tốt nghiệp đại học, bắt đầu phân tích tâm lý những tên tội phạm trong ngục. Thế nên đến bạn bè Mặc Khiêm Nhân chỉ có duy nhất người bạn là Lục Tử Mạnh, còn những người khác ai thích tiếp xúc với Mặc Khiêm Nhân, bởi vì bọn họ có gan mở miệng trước mặt , chỉ cần vừa mở miệng dối, Mặc Khiêm Nhân nhìn ra.

      Thực làm người chẳng còn mặt mũi chỗ che thân, sựu mất thể diện mà.

      Dưới bầu trời đêm, lửa trại cháy lớn như vậy nên rọi sáng bốn phía sân bóng rổ. Tiếng nhạc rộn ràng bất chợt vang lên, vốn là các thiếu nữ và các cậu thiếu niên trong thời kỳ trưởng thành nên thấy nhạc sôi động như vậy liền vào khiêu vũ. Mộc Như Lam nhanh chóng ra ngoài, còn Mặc Khiêm Nhân đứng bên ngoài nên nghĩ tới bị mấy học sinh lại kích động như vậy nên thúc người đẩy vào trong.

      tiếng “phịch” vang lên, Mộc Như Lam ngã vào trong lòng Mặc Khiêm Nhân.

      Lồng ngực đột nhiên trở nên nặng nề, Mặc Khiêm Nhân theo phản xạ muốn đẩy ra, nhưng bị người phía sau đẩy tới, mà Mộc Như Lam cũng bị ai đó phía sau chen lấn, nhất thời hai người có cách nào tách khỏi nhau, ngược lại gần càng thêm gần.

      Khoang mũi Mặc Khiêm Nhân tràn ngập mùi hương tươi mát của Mộc Như Lam, vốn có bệnh thích sạch đến nỗi rất nghiêm trong mà lại có cảm giác buồn nôn. Gò má Mộc Như Lam áp sát vào ngực trái , bên tai là từng nhịp đập vững vàng của trái tim người đàn ông này, mùi nam tính xa lại quận pha lẫn mùi hương bạc hà xa lạ quanh quẩn trong khí.

      Thấy đám đông mỗi lúc nhốn nháo, Mặc Khiêm Nhân dứt khoát dắt tay Mộc Như Lam ép chặt vào ngực rồi len lỏi giữa những khoảng trống hẹp, tới khi ra được đến nơi tương đối ít người mới buông tay.

      sao chứ?” Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng như thể nhìn thấu được tất cả lời dối nên làm người ta có tật giật mình dám nhìn thẳng.


      Mộc Như Lam xoa xoa cổ tay vừa bị nắm, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn xa lại trước mặt, ta xoay lưng về phía đám lửa, dưới bóng tối mơ mơ hồ hồ, gương mặt dễ nhìn lại tái nhợt nhưng vô cùng đẹp trai nên tăng thêm mấy phần xa cách.


      ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng mỉm cười ấm áp dịu dàng, nhìn thẳng sao, cảm ơn tiên sinh.”

      Mặc Khiêm Nhân nhìn , gì, chỉ yên lặng nhìn , ánh nhìn chuyên chú hệt như mỗi lần nhìn hình .

      Mộc Như Lam để ý đến mắt , nhìn về phía bên kia, thấy mọi người vây quanh lửa trại tạo thành hình tròn, chẳng thể nào nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Sao đột nhiên bọn họ lại kích động như thế nhỉ? Mộc Như Lam suy nghĩ lúc rồi hai mắt sáng lên, vì nghĩ ở lại buổi tối này để chơi, cho nên đặc biệt chú ý đến các tiết mục đề cập bản tin, tờ chương trình từng qua tối nay tổ chức thi khiêu vũ giữa các học sinh, chắc hẳn cuộc thi bắt đầu nên mới khiêu vũ sôi động như vậy, biết phần thưởng là cái gì đây? À, phải…

      “"Á á á á á! Tớ nhất định phải thắng, Tớ muốn hẹn hò với Âu thiếu!” cách đó xa kích động hét vang lên.

      “Tôi muốn hẹn hò với hội trưởng!” Đồng thời thanh niên cũng kích động vang lên, kéo theo tràng dài tranh luận.

      “Cậu dẹp ! Hội trưởng làm sao có thể hẹn hò với cậu! Phải là tôi mới đúng!”

      “Tôi tôi tôi!”

      “…”

      Phải rồi, cặp nam nữ chiến thắng có thể hẹn hò nguyên ngày với bất kỳ ai mà mình thích, phần thưởng thú vị này là đề xuất của bộ tuyên truyền, ngờ được hưởng ứng nhiệt liệt như vậy. Chẳng trách tối nay học sinh tập trung đông vô cùng, lại còn kích động đến thế.

      Nghe thấy bản thân trở thành phần thưởng mà bao nhiêu nam sinh tranh giành, Mộc Như Lam bất đắc dĩ cười, đám vô lại đáng

      Mặc Khiêm Nhân hiển nhiên cũng chú ý tới điều đó, ánh mắt đảo qua tiếng nhạc vang bên trong, liếc chéo nụ cười bất đắc dĩ của rồi nhếch khóe môi lên , “Quả nhiên học viện Lưu Tư Lan trong Mộc tiểu thư rất được hoan nghênh.”

      Mộc Như Lam giật mình, hơi nghi hoặc hỏi, “ là…?” Người biết phòng chừng có rất nhiều, nhưng người nhận thức lại chẳng nhiều như vậy.

      Mặc Khiêm Nhân chìa bàn tay ra, “Mặc Khiêm Nhân.”

      cũng đưa tay nắm lấy, “Mộc Như Lam. Xin chào.”

      Hai người bắt tay, tựa như lần giao chiến. Ngón tay của Mặc Khiêm Nhân trong chớp mắt chạm vào toàn bộ bàn tay Mộc Như Lam, trắng trẻo, mịn màng, mềm mại, đoán chừng chỉ cần rạch cái là có thể thấy vết máu chảy ra, có lấy vết trầy xước, hơi nhíu mày, chăm chú nhìn gương mặt .

      Dường như Mộc Như Lam chú ý đến điểm này, thực tế, hầu như ai có thể nhận ra, bởi vì động tác của rất lão luyện, đem lại bất kỳ cảm giác lạ nào, chẳng khác gì cái bắt tay vô cùng vô cùng bình thường.

      giây sau, cả hai người đồng loạt buông tay. Mộc Như Lam vẫn mỉm cười khả ái như trước, hề bất mãn với ánh nhìn gắt gao của Mặc Khiêm Nhân.

      “Mặc tiên sinh chắc phải là người của thành phố K?” thân thiện trò chuyện như thể là bạn bè.

      “Làm sao biết?” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên đáp lại, vẫn lạnh lùng như cũ

      “Mặc tiên sinh trông giống người bình thường, mà giới thượng lưu trong thành phố K hề có Mặc gia,” Ở thành phố K có, cả nước có nhiều thành phố như vậy, mà cũng chưa từng nghe đến Mặc gia.

      nhìn nhầm rồi,” Mặc Khiêm Nhân cúi xuống nhìn , hình dáng đôi mắt hết sức xinh đẹp, con mắt kia lạnh lùng nhưng dường như nó có thể nhìn thấu được tất cả mọi thứ“ thế giới này, ít kẻ lừa đảo biết dùng bề ngoài mình để lừa gạt, mà số người ngu xuẩn bị vẻ ngoài lừa gạt cũng rất nhiều.”

      Mộc Như Lam nhìn , nụ cười môi càng ngày càng sâu, càng thêm ấm áp, “Đúng vậy. Thế giới này, kẻ lừa đảo nhiều lắm, cho nên phải tự bảo vệ mình tốt mới bị những kẻ đó lừa lấy mất thứ quan trọng. Dù sao mấy vị cảnh sát cũng bận rộn lắm” Rất nhiều chuyện, phải do mình làm mới được.

      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân lóe lên.

      Là ảo giác sao?
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris11 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :