Chương 19: Ai so với ai khác được cưng chiều hơn
Editor: Natalie Phạm
“Tôi…”
“ có thể thu lại khuôn mặt buồn nôn đó lại được ?,” Bạch Tố Tình còn chưa dứt lời, Chu Nhã Nhã chịu được lạnh lùng , trong lúc nhất thời học sinh xung quanh đó nhìn lại, ánh mắt di chuyển nhìn từ Bạch Tố Tình rồi đến Chu Nhã Nhã.
Chu Nhã Nhã vừa dứt lời ngay lập tức bỏ , tiếp tục để ý Bạch Tố Tình, rất căm ghét mấy yếu ớt như Bạch Tố Tình, chỉ là thích, vì loại người này khiến có cảm giác thể nào khống chế được. Hơn nữa, cách đây lâu có phụ nữ cũng điềm đạm đáng tìm tới nhà bọn họ ta là bồ nhí được bố bao nuôi, suýt nữa khiến ba mẹ ly hôn. Tuy sau này chứng minh được người con kia có vấn đề về thần kinh, nhưng từ đó trong Chu Nhã Nhã hình thành loại phản xạ, thế nhưng đó tạo thành phản xạ có điều kiện, mỗi khi nhìn thấy loại phụ nữ như Bạch Tố Tình, liền cảm thấy chán ghét.
Đương nhiên, Chu Nhã Nhã biết, ai biết, tiểu tam có vấn đề về thần kinh kia, là do Mộc Như Lam thuê về để diễn tuồng kịch. Kiếp trước, Chu Nhã Nhã cũng gặp Bạch Tố Tình trong tình huống như thế này, chỉ khác là khi đó Chu Nhã Nhã đối với Bạch Tố Tình có ý muốn khống chế, cũng chẳng căm ghét.
Trong lòng Bạch Tố Tình tức giận, mặt càng tỏ ra đáng thương. ta bối rối đứng tại chỗ, đầu hơi cúi, chiếc váy màu trắng bọc lấy thân hình gầy yếu, giống như bị ủy khuất, giống như con dâu dám nhiều lời, thu hút thương cảm của rất nhiều nam sinh xung quanh, tựa như rục rà rục rịch.
trong lòng Bạch Tố Tình cười khẩy, đùa giỡn lũ con trai quả vô cùng dễ dàng, chỉ cần tùy tiện diễn vài điệu bộ tiêu chuẩn là có thể khiến bọn chúng nâng niu như công chúa.
Chẳng qua có ai đó hô to, “Mau lên! Mau đến xem hội trưởng của chúng ta diễn thuyết!”
Mấy nam sinh định đến an ủi Bạch Tố Tình nhưng vừa nghe xong kia ngay lập tức quay người chạy về phía hội trường.
“Chết tiệt! Cậu dám cướp chỗ ngồi của tôi thử xem!”
“Đệt! ghế có ghi tên cậu sao? Tránh ra!”
“Muốn chết à…”
Mấy cậu học sinh vừa chạy vừa cãi nhau, tiếng tranh cãi vang vọng khiến sắc mặt của Bạch Tố Tình cứng đờ. ta nghiến răng nghiến lợi, khi còn ở Pháp, ta được toàn bộ đàn ông vây quanh che chở, chưa bao giờ phải nếm trải cảm giác bị hắt hủi…
…
Lễ kỷ niệm phải mất mấy ngày để chuẩn bị nhưng thời gian tổ chức chỉ hơn ngày. Đối với học viện quý tộc mà , kỷ niệm thành lập trường là hoạt động có ích và khả năng thành công rất cao, bởi vì rất nhiều người có địa vị trong xã hội đến tham dự, biểu học sinh càng tốt, thanh danh học viện chắc chắn được nâng cao, cũng nhờ thế học viện được hưởng lợi ích từ họ.
Sau bài diễn thuyết mở màn của Mộc Như Lam là tiết mục đàn piano đơn giản, thiếu nữ kia cần bất kỳ ánh sáng hay trang sức phụ trợ cũng có thể thu hút ánh nhìn từ khán giả, tất cả đều bị chìm đắm trong thanh phiêu đãng khiến trong tim cảm thấy yên tĩnh đến bình yên.
Mà thực tế, có rất nhiều người vì Mộc Như Lam mà đến đây.
“Hàng đầu tiên dãy ghế B toàn là người phụ trách của các trường đại học nổi tiếng ở Mỹ, đại học Harvard, đại học Yale, đại học California, đại học Princeton, có cả đại học Columbia… Oa trời ơi! có phải người ngồi đằng kia là đứng đầu thủ đô hay sao? Nếu tôi nhớ lầm hết kỳ sau là Mộc Như Lam thi vào đại học… Bây giờ các đại học danh tiếng vội đến chiêu mộ rồi à?” Lục Tử Mạnh ngồi cùng Mặc Khiêm Nhân ở chỗ bí mật gần đó từ khi mở màn, tại ngừng lải nhải, lại còn an ủi vỗ vỗ vai của người đàn ông ưu tú ngồi cạnh, “Khiêm Nhân, huyền thoại về cậu chẳng mấy chốc bị này đánh bại thôi, tin tôi .”
Mặc Khiêm Nhân nhàn nhạt nhìn bàn tay người em tốt đặt vai mình, ngay lập tức khóe miệng Lục Tử Mạnh giật giật, rụt tay lại giống như bị điện giật vậy, thấy Mặc Khiêm Nhân thản nhiên quay đầu lại nhìn về phía khán đài, căn bản để ý đến , Thấy vậy, bất mãn lầm bầm , “Cái gì vậy, bệnh thích sạch ghê gớm lắm đấy …”
Lục Tử Mạnh quen Mặc Khiêm Nhân 25 năm, hầu như hiểu hết mọi thói quen và sở thích của ta.
Đơn giản đến nỗi gần như chỉ có người cùng cây đàn piano màu trắng, Như Lam mặc bộ đồng phục tinh xảo do thơ may của học viện Lưu Tư Lan làm, nghiêng về phía khán phòng, nắng vàng rực rỡ ôm lấy . Mọi người thấy chiếc cằm nhắn, hàng mi cong dài tinh tế, mái tóc đen che bớt phần gương mặt, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng, sưởi ấm trái tim mọi người.
Đúng là kì diệu.
Như hoa sen trong hồ nước, như tuyệt tác của tạo hóa.
nhất định là thiên sứ do thượng đế tạo ra để mang hạnh phúc và ấm áp như ánh nắng mặt trời tới nhân gian bé này.
“Oh God…” Dãy ghế đầu tiên của khán giả có người đàn ông ngoại quốc tóc vàng đứng dậy, bên lẩm bẩm bên cầm máy ảnh lên chụp, ta che mất tầm nhìn của người ngồi sau, có điều thèm để ý đến tiếng quát tháo của họ, chỉ chuyên tâm bấm máy ảnh liên tục, tách tách tách. Thế nhưng trái tim vẫn kêu gào, chưa được, cần tốt hơn nữa, này vẫn còn có mặt tuyệt vời khác! Nhất định phải nắm bắt được linh hồn có thể khơi dậy được lòng người mới xứng gọi là nhiếp ảnh gia!
chờ đợi…
“Nhiếp ảnh gia nổi tiếng người Pháp, Laurence Monde,” Lục Tử Mạnh há hốc mồm, nãy giờ ngồi đây quan sát những người ngồi tại dãy ghế A, bởi những ai ngồi dãng ghế ấy đều có lai lịch và quyền thế rất lớn trong xã hội, nhưng nhìn màn như vậy, đối với học viện quý tộc mà đây chính là thụ sủng nhược kinh, như Laurence Monde, ta là phải là người muốn mời mà mới được, vì là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp của hoàng thất, dễ gì được chụp hình.
“ ta làm gì vậy?” Lục Tử Mạnh kỳ quái nhìn Laurence đứng bất động, người ngồi sau bị ta che mất tầm nhìn tức đến đỏ mặt, Lục Tử Mạnh tưởng tượng cảnh vị kia nóng giận đá cho Laurence té lăn xuống đất, thiếu chút nữa cười to.
Mặc Khiêm Nhân lạnh nhạt nhìn qua, “Bắt giữ linh hồn. Yên tâm , lần này ta chụp tốt lắm.”
"Ồ?" Làm sao mà cậu ta biết được? Hơn nữa, cái gì linh hồn cơ?
“ ta rất phấn khích, thân thể hơi run, mạch cổ đập nhanh, mỗi khi ta muốn bắt giữ lấy thứ gì đó đều có biểu như thế. Vì vậy, chúc mừng ta, xuất nhược điểm.” Mặc Khiêm Nhân thong thả vắt chân, giọng rệt lộ ra vẻ lạnh lùng và thản nhiên, nhưng biết thế nào lại khiến Lục Tử Mạnh nghe thấy có vui vị hả hê khi thấy người khác gặp họa.