Gia, Khẩu Vị Quá Nặng Nha - Hắc Tâm Bình Quả (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 15: Thiên sứ được chia thành nhiều loại
      Editor: Natalie Phạm

      Hai người ăn tối ở bên ngoài, Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan mua súp gà và cơm rồi tới bệnh viện, Mộc Như Sâm biết Mộc Như Lam muốn thăm tên khốn Lam Nhất Dương kia, sắc mặt u ám, nhưng lại lo lắng Mộc Như Lam bị thiệt, nên vẫn theo.


      Khi hai người đến, Lam Nhất Dương dựa vào thành giường vừa xem phim hoạt hình vừa ăn táo, lúc nhìn thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào bị sặc, ném quả táo , bàn tay tiến vào trong chăn trêu đùa cái gì, Mộc Như Sâm nhìn ta có chút phản ứng hèn mọn như vậy, mặt càng đen hơn.


      "Sao bây giờ mới tới. . ." với Mộc Như Lam, bỗng nhiên dừng lại vì nhìn thấy Mộc Như Sâm ở phía sau.


      Hiển nhiên thù oán giữa hai người dễ gì mà biến mất, Mộc Như Lam biết chuyện giữa con trai nên để họ tự giải quyết với nhau nên cũng lười , mang theo canh gà đến mép giường rồi hỏi: "Ăn cơm chưa?"


      Lam Nhất Dương nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Mộc Như Sâm, miệng hơi giật giật rồi giận dữ " ăn, tay tôi như thế này ăn kiểu gì?"


      "Thế trước kia ăn kiểu gì?"


      "Đương nhiên là có người tới đút cho ăn." Lam Nhất Dương thấy vẻ mặt của Mộc Như Sâm đen hơn, tâm tình cũng tốt hơn, : "Vừa vặn đến, tôi đói quá, nhanh lên nhanh lên mau đút cơm cho tôi ." ta há miệng, dĩ nhiên muốn Mộc Như Lam giúp ta ăn cơm.


      Mộc Như Lam nhìn cánh tay bị băng bó của ta, gật đầu, lấy thìa ra chuẩn bị giúp ta ăn cơm, Mộc Như Sâm thấy thế, lập tức xù lông lên: "Chị!"


      "Sao vậy?" Mộc Như Lam đưa súp tới gần miệng rồi thổi thổi, rồi đút cho Lam Nhất Dương, người thiếu niên vốn bộ dáng rất hung dữ bỗng nhiên hai má ửng đỏ, môi khẽ run khi chạm đến chiếc thìa .


      Mộc Như Sâm càng nhìn càng thấy khó chịu, khi bảy tuổi Mộc Như Lam từng đút cơm cho cậu ta, chỉ là biết từ lúc nào còn nữa, ban đầu người thiếu niên cho rằng mình lớn rồi nên để người trong nhà đút cơm cho ăn nữa, nhưng khi thấy Mộc Như Lam đút cơm cho người con trai khác, nhất thời trong lòng thấy hơi đau và khó chịu.


      "Để em làm cho!" Mộc Như Sâm hề nghĩ ngợi, tiến lên, đoạt lấy cái thìa mà Mộc Như Lam cầm tay, Mộc Như Lam ngạc nhiên nhìn cậu, đột nhiên ánh mắt Mộc Như Sâm nhìn Lam Nhất Dương tràn đầy tức giận, có chút nghiến răng nghiến lợi : " phải em và Lâm làm ta bị thương sao? Để em làm, coi như chuộc lại lỗi lầm!"


      "Tôi sợ tôi bị đau dạ dày." Lam Nhất Dương ngờ cậu ta lại muốn giúp ăn cơm? Ánh mắt nhìn về phía Mộc Như Lam lui lại mấy bước, đột nhiên có chút lạnh. Hừ, người chị tốt này đúng là rất thương em trai lắm đó.


      "Đáng đời!" Giọng Mộc Như Sâm rất nhưng tàn nhẫn, hận thể nhổ bãi nước miếng vào trong bát súp để ta ăn rồi nôn cho đến chết.


      Mộc Như Lam đến trước cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, nhìn vườn hoa của bệnh viện ở phía dưới, có người bị bãi cỏ màu xanh biếc, có người trò chuyện với nhau, ánh nắng buổi chiều màu đỏ ở dưới chân trời xa xa, ngày mai ngày đẹp trời đó.


      là tươi đẹp. . .


      Được sống là hạnh phúc.


      Hai tay chống vào bệ cửa, mặt khẽ nâng lên, hít sâu khí ngoài trời, khóe miệng khẽ nhếch lên, có luồng gió nhàng qua, lay động vài sợ tóc đen của , dường như trong nháy mắt thời gian trở nên chầm chậm ôn hòa.


      Rầm. . .


      Mộc Như Sâm hơi mất tập trung, làm đổ canh gà vào ngực Lam Nhất Dương.


      "Đệt!"


      . . .


      Bên lề đường ở ngoài bệnh viện đối diện với cửa sổ phòng bệnh chỗ Mộc Như Lam vừa mới đứng, có chiếc xe con màu đen, Mặc Khiêm Nhân cũng hơi xuất thần, ánh mắt thanh tú lạnh lùng khẽ nheo lại giống như có thể hiểu được tất cả.


      Lục Tử Mạnh cầm ống nhòm ngồi tựa vào cửa sổ xe nhìn đến sững người lại, "Trời ạ, bé này tiến vào giới giải trí quá đáng tiếc, chỉ cần im lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ thành công rồi!" Thiên sứ , bé này tuyệt đối xứng đáng với tên gọi thiên sứ, nhưng chẳng thô tục mà còn là cái tên có giá trị!


      Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân bất động nhìn phong cảnh biến mất ở bên cửa sổ kia, thản nhiên : "Thiên sứ cũng được chia thành nhiều loại, thiên sứ bị hành hạ cho đến chết và thiên sứ bị đầy đọa xuống trần gian."


      "Đệt! Mặc Khiêm Nhân!" Lục Tử Mạnh ném ống nhòm sau xe rồi nhìn lại, "Cậu có thể đừng làm tôi bị cụt hứng được ? Cậu rảnh dỗi như vậy điều tra về vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ !" Cảnh đẹp như vậy mà cũng khiến ta bị mê hoặc, cái tên này trong sạch đến nỗi có thể làm hoàng thượng được rồi đó? !


      "Tôi phải cảnh sát trinh thám." Mặc Khiêm Nhân thu hồi mắt lại, chiếc bút máy tay viết cái gì đó xuống quyển vở được đặt đùi.


      Lục Tử Mạnh lườm ta cái, "Tại sao cậu luôn luôn bám theo Mộc Như Lam? Ông đây theo cậu cả ngày rồi đó! Trời đẹp thế này chúng ta nên ăn chơi chứ phải theo thiếu nữ xinh đẹp, tôi cảm thấy cậu mới bị biến thái!"


      Mặc Khiêm Nhân lành lạnh liếc nhìn ta. ai muốn theo tôi.


      Lục Tử Mạnh đau lòng giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi, như vậy, tôi muốn biết khi nào chúng ta có thể uống chén? Các mỹ nữ ngực to mông to chạy xung quanh đây làm tôi quạnh chịu nổi rồi."


      Mặc Khiêm Nhân thích đến mới nơi như quán bar để chơi bời , nếu có thời gian tình nguyện xem mấy bộ hồ sơ phạm tội trong nước và nước ngoài, có điều chịu được cái tên gia hỏa Lục Tử Mạnh này, chẳng thể làm gì khác là miễn cưỡng uống với ta vài chén.


      . . .


      Mộc Như Lam và Mộc Như Sâm từ bệnh viện ra, Kha Uyển Tình gọi điện cho Mộc Như Lam, kêu ở trường chờ bà, bọn họ hẹn nhau mua ít đồ dùng hằng ngày cho Bạch Tố Tình vì ta máy bay đến đây rồi.


      Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm bị bắt trở về nhà.


      Tâm trạng Mộc Như Lam hiển nhiên rất tốt, trong trường có nhiều người nhưng cũng phải là ít, nhìn thấy ấm áp dịu dàng như thiên sứ, mỗi người xung quanh đó khỏi liếc mắt nhìn cái, sau đó tâm trạng cũng tốt lên, kỳ lạ, dường như toàn thân luồng ánh sáng bao quanh vây.


      Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ đến lớn, vừa lòng rất nhiều chuyện, chỉ hài lòng duy nhất đứa con thông minh hiểu chuyện khiến bà nở mày nở mặt này..


      Hai người lên tầng bốn khu bán đồ nội thất và đồ dùng trong nhà, Mộc Như Lam cầm cái ga trải giường màu tím nhạt hỏi: "Mẹ xem cái có được ? Em ấy thích hoa Lavender (Hoa oải hương) này sao?"


      "Tất nhiên là thích, tại sao lại thích chứ? Bất cứ cái gì bảo bối mẹ mà chọn đều đẹp hết." Bây giờ Mộc Như Lam có tát ai đó Kha Uyển Tình đều cho là tốt đẹp.


      Nụ cười của Mộc Như Lam càng tươi hơn, con mắt xinh đẹp tạo thành hình cong, "Vậy tất cả đều mua lavender được ? Hương thơm rất tao nhã, còn giúp dễ ngủ, em ấy sống ở nước ngoài lâu như vậy, có thể quen giờ giấc được nữa."


      "Được."


      nơi xa, ống kính của người nào đó kêu rắc rắc môt cái, chụp được nụ cười ấm áp như thiên sứ.


      . . .


      Mộc Như Sâm về đến nhà, trong nhà chỉ có mỗi Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm ngồi ghế sa lon, đeo chiếc kính có khung màu đen, có vẻ cứng nhắc, ngược lại trông cậu có vẻ trầm tĩnh, cậu nhìn thấy Mộc Như Sâm, thấy cậu cầm rất nhiều túi gì đó, "Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đồ vậy?"


      "Đùa à, đây là cho chị đó." Đến tiêu tiền cho xe đua mà cậu thích nhất còn chưa dám huống chi bỏ tiền mua đồ cho Chu Nhã Nhã? Vô vị.


      Ánh mắt Mộc Như Lâm lóe lên cái, "Chưa mua đồ cho Chu Nhã Nhã à?"


      " biết mua cái gì cả, ngày mai hẵng , phiền phức quá."


      Chưa biết mua gì cho người mình theo đuổi, trái lại còn mua hết túi này đến túi cho chị mình?


      Mộc Như Lâm đẩy kính mắt lên, "Sâm, muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à? Nếu muốn để em theo đuổi ấy nhé."
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris12 others thích bài này.

    2. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 16: Tiểu Bạch hoa thuần khiết
      Editor: Natalie Phạm


      Bản tính người đàn ông là khi đột nhiên có người muốn thứ thuộc về mình trong nháy mắt từ vật đáng giá thành thứ có giá trị.


      Sau khi Mộc Như Sâm nghe thấy Mộc Như Lâm vậy, chuẩn bị lên lầu tắm bỗng dừng bước lại, cau mày nhìn về phía Mộc Như Lâm, “Mày vừa gì cơ? !"


      "Có cần em lặp lại lần nữa ? Cần gì phải lãng phí thời gian như vậy hả Sâm? thích đừng có chiếm vị trí đó, em cũng có cảm giác với Chu Nhã Nhã." Mộc Như Lâm thản nhiên , ánh mắt dưới mắt kính lóe lên tia sáng.


      Mộc Như Sâm lập tức phản bác, "Ai tao thích? Mày dừng tưởng tao mù mới tham gia trò chơi này, Chu Nhã Nhã là của tao!" Cậu muốn đuổi Chu Nhã Nhã ở trước mặt nhiều bạn bè như vậy, nếu bị Mộc Như Lâm đuổi tới, mặt mũi của cậu để ở đâu được chứ?


      "Đến quà tặng sinh nhật người ta còn chưa chuẩn bị lấy gì mà theo đuổi ấy?"


      "Đệt!" Mộc Như Sâm buồn bực nắm tóc, ánh mắt lóe lên, "Lấy con búp bê của chị tặng cho ta vậy." Chị có nhiều búp bê sinh đẹp như vậy và khí chất của nó cũng phì hợp với ấy nữa.


      "Ồ..." Mộc Như Lâm nghĩ tới mấy con búp bê trong tú kính của Mộc Như Lam, công nhận rất ưa nhìn, nếu tặng cho con , có vẻ sai cho lắm.


      Nhìn bóng dáng buông lỏng của Mộc Như Sâm sau khi giải quyết được vấn đề khó khăn, ánh mắt Mộc Như Lâm thâm sâu, sai, cứ như vậy, ngoan ngoãn theo đuổi Chu Nhã Nhã, đừng tiếp tục quấn lấy chị, trong lòng đừng có suốt ngày suy nghĩ đến chị, bằng ... Sớm muộn ngày nào đó, tình hình trở nên rất tồi tệ rất tồi tệ, cậu phát vấn đề này trước người sinh đôi rồi, nên cậu phải thay cậu ta cắt đứt nó! ... Cắt đứt thế nào do cậu quyết định.


      nên tồn tại tình biến thái này!


      sai, chính Kim Mạt Lỵ như vậy, biết bị phát lúc nào, chính là bắt đầu từ khi đó, mấy ngày đó Kim Mạt Lỵ điên cuồng bám lấy cậu và ấy giúp cậu cắt đứt tình cảm biến thái này, cậu thẹn quá thành giận cho ấy cái tát, đây chính là nguyên nhân cảnh sát tới cửa tìm.


      Nhưng Kim Mạt Lỵ cũng ít nhiều giúp cậu phát ra lý do tại sao mình lại đối với chị có ham muốn sở hữu mạnh như vậy, đến nỗi có chút vặn vẹo, thậm chí có lúc khống chế được, vào ban đêm hai tay mình bóp lấy cổ Mộc Như Sâm, khiến cậu sợ hãi đến mức chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.


      Tình vặn vẹo biến thái này nên tồn tại... Nếu như bị chị lương thiện thuần khiết biết, nhất định dọa ấy sợ, tuyệt đối cách nào tiếp thu được chuyện này, nhất định rời bọn họ , vì lẽ đó, cần làm ra chuyện khiến thương tâm, nhất định được!


      ...


      Lúc hơn mười giờ, Mộc Như Lam và Kha Uyển Tình mới trở về, sau khi tham dự buổi xã giao xong Mộc Chấn Dương cũng đến, dạo phố cùng và giúp xách ít đồ, nghỉ ngơi được lúc, hai mẹ con lại giao cho người làm trong nhà trang trí căn phòng, làm được nửa, Kha Uyển Tình kêu Mộc Như Lam học.


      Buổi tối thứ hai, ngoại trừ Mộc Như Sâm ra ngoài tham gia buổi tiệc sinh nhật của Chu Nhã Nhã, mọi người trong nhà đều ăn mặc chỉnh tề, trong lúc chờ đợi mọi người đều duy nghĩ đến thành viên mới trong nhà.


      Bảy giờ tối, ấy đến nơi.


      Người mặc chiếc váy màu trắng, tóc vàng dài đến vai, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt tròn to, khí chất kém tiểu thư con nhà giàu là mấy, bây giờ các hung hăng mạnh mẽ ngày càng nhiều còn mấy mềm yếu càng ngày càng ít, điềm đạm đáng khiến đám con trai sáng mắt lên, khí chất mềm yếu giống bông hoa sen làm người ta nhịn được nghĩ phải bảo vệ.


      phải tên như thế nào người như vậy?


      Bạch Tố Tình à.


      Kiếp trước, ngu ngốc bị khuôn mặt này đánh lừa.


      Ánh mắt chú ý tới, lúc Mộc Chấn Dương nhìn thấy Bạch Tố Tình, trong ánh mắt tràn đầy thích người đàn ông này, bị Kha Uyển Tình áp chế lâu như thế, cực kỳ thích mấy người điềm đạm đáng giống như Tiểu Bạch hoa chỉ sống dựa vào đàn ông, nếu chẳng phải Kha gia có thế lực quá lớn, đoán chừng người đàn ông nuôi tình nhân ở ngoài rồi.


      Kha Uyển Tình là vậy, bà là người mạnh mẽ, lần đầu tiên nhìn thấy bé nhu nhu nhược nhược như vậy để mắt nhiều, chỉ vì đây là con người bạn thân nên bà mới ai cả đường .


      "Đây chính là Tình Tình sao? Chao ôi, hoan nghênh hoan nghênh, là dì Kha." Kha Uyển Tình vừa thấy Bạch Tố Tình xuống xe, vội vã tới, xem ra đứa này trông giống mấy đứa trẻ hư hỏng khiến bà phiền lòng.


      Hỏi han ân cần hồi, Mộc Như Lam và Mộc Như Lâm đứng bên cạnh nhìn hai trưởng bối phát huy tình thương với tiểu bối, phải đến khi bọn họ vào phòng ăn rồi ngồi vào bàn mới được chuyện.


      Bạch Tố Tình là bé xấu hổ nhút nhát, sau khi chuyện và có chút quen thuộc với bọn họ, ánh mắt mới dám nhìn về phía hai người cùng tuổi với mình, ánh mắt lóe lên khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Mộc Như Lam mỉm cười, giọng : "Chào bạn."


      Lúc này Kha Uyển Tình mới nhớ ra, vội vàng : "Đây là con thứ ba của dì, tên là Mộc Như Lâm và cùng tuổi với cháu, còn đây là con quý của dì, Mộc Như Lam, lớn hơn cháu tuổi, sau này mà có vấn đề về học tập cứ hỏi chị, chị còn giỏi hơn mấy gia sư dạy kèm đó." Kha Uyển Tình , tràn đầy kiêu ngạo nhìn Mộc Như Lam chút, Mộc Như Lam chỉ mỉm cười dịu dàng.


      Chú ý tới điểm này, ánh mắt Bạch Tố Tình tối lại, sau đó nhìn về phía Mộc Như Lam ngượng ngùng nở nụ cười, "Sau này nhờ chị dạy bảo nhiều hơn ạ."


      Mộc Như Lam cười càng tươi hơn, ấm áp long lanh và dịu dàng, nhàng gật đầu, "Sau này cũng nhờ em chiếu cố chị nhiều hơn."


      Đôi lông mày Bạch Tố Tình dưới tóc mái khẽ nhíu lại thể nhận ra, chẳng biết tại sao, có cảm giác chả thích tý nào cả, chắc là ảo giác, người con tên là Mộc Như Lam có vẻ khó đối phó, nhìn qua tài liệu, đây là kẻ chỉ thích đọc sách.


      Mấy người có chút đói bụng, Lý tẩu nhanh chóng bưng thức ăn lên, sau khi hỏi han ân cần con người khác, tất nhiên bảo bối của mình càng quan trọng hơn, dù sao đó chỉ là khách sáo.


      "Ăn thịt nhiều hơn chút nhé, nhìn có vẻ gầy quá." Kha Uyển Tình gắp thịt cho Mộc Như Lam, ngược lại Mộc Chấn Dương gắp cho Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình lén lút ghét bỏ, ai muốn lão già này gắp thức ăn cho, buồn nôn chết được, người đứng đầu Mộc gia là Kha Uyển Tình chứ phải Mộc Chấn Dương!


      Đột nhiên nhìn về phía đĩa tôm, yếu ớt lên tiếng, "Đây là món ăn mà mẹ thích nhất..."


      Lực chú ý của Kha Uyển Tình lập tức bị dời , an ủi nhìn về phía Bạch Tố Tình, Bạch Tố Tình lập tức hoàn hồn, giả vờ kiên cường lắc đầu, viền mắt hơi hồng, cái kiểu cũ đó, thể lập tức đâm trúng trái tim của hai vị trưởng bối kia, dễ dàng đoạt lực chú ý của họ.


      Trong lòng Mộc Như Lâm thấy vậy nên ấn tượng với Bạch Tố Tình cấp tốc xuống, vốn là cậu đồng ý ràng vào sống trong gia đình bọn họ, nhưng thấy ta đoạt quan tâm đáng nhẽ thuộc về Mộc Như Lam, cảm thấy khó chịu, mất hứng nắm chặt chiếc đúa trong tay lại.
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris13 others thích bài này.

    3. Natalie Pham

      Natalie Pham Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      824
      Được thích:
      8,789
      Chương 17: Thân con rối tốt nhất
      Editor: Natalie Phạm


      Mộc Như Lam vẫn mỉm cười, có vẻ tâm tình rất tốt, cho đến khi gần ăn xong cơm, đột nhiên duỗi chiếc đũa chặn chiếc đũa của Kha Uyển Tình định gắp đĩa rau lại, có chút đáng yếu ớt : "Mẹ quên mất được ăn nhiều cái này rồi sao?"


      Kha Uyển Tình ngẩn ra, nhìn chiếc đũa của mình định gắp khổ qua (mướp đắng), cơ hồ đĩa bị mình ăn nửa, nhìn thấy ánh mắt trách cứ của Mộc Như, nhất thời trong lòng nóng lên, đuôi lông mày và khóe mắt tạo nên ý cười, "Biết rồi biết rồi, bà quản gia ạ."


      Thân thể Kha Uyển Tình có tính hàn, đáng nhẽ được ăn quá nhiều khổ, nhưng vừa vặn bà lại thích ăn khổ qua nấu với sườn, vì lẽ đó nên ít khí nấu khổ qua, bình thường Mộc Chấn Dương đều quên mất điều này, cho nên bà mới nhịn được, nhưng mà ai chẳng thích mình được người khác quan tâm? Mộc Như Lam chính là kiêu ngạo của bà, chính là chiếc áo bông bé của bà.


      Mộc Chấn Dương vừa nhìn thấy mặt liền trầm lại, "Chẳng phải bảo nhà bếp nấu món này sao?"


      "Lý tẩu mới tới, nên người ta mới quên lời bà ý . Ba ba đừng nóng giận, ngày mai con Lý tẩu tiếng." Nụ cười của Mộc Như Lam mang theo mấy phần ngữ khí con làm nũng, khiến Mộc Chấn Dương mềm lòng, đứa này giống mẹ nó hung hăng làm người chán ghét vô cùng.


      "Chút chuyện này con cần phải để ý đến." Mộc Chấn Dương .


      Mộc Như Lam gật gù, để đũa xuống, "Con lên trước."


      " ... Trước khi ngủ nhớ tới uống sữa tươi, ba cho người hâm nóng trong phòng bếp đó."


      “Vâng."


      Trong nháy mắt, Bạch Tố Tình cảm thấy mình là người vô hình, người bị cho ra rìa, tuy đúng là người ngoài, thế nhưng cảm giác khó chịu, đặc biệt vừa nãy, còn được hai người chú ý.


      Sau đó, sắc mặt Bạch Tố Tình rất khó coi, vì Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương bắt đầu người câu ta câu đến chuyện Mộc Như Lam, những câu khen tràn đầy xuất sắc và vinh dự, những câu đều chứa đầy kiêu ngạo tự hào, nhìn ra cũng thấy ấy mới là người được chú ý, là trung tâm, Mộc Như Lam!


      "Mặt trông khó coi quá khiến tôi thể nào ăn cơm được." Mộc Như Lâm đối diện đột nhiên lên tiếng, Bạch Tố Tình nhìn đến lại nhìn thấy ánh mắt của người thiếu niên này, cặp mắt bị mắt kính che lại.


      "Ơ kia, sắc mặt của Tình Tình được tốt cho lắm!" Kha Uyển Tình nghe thấy câu Mộc Như Lâm có từ "Mặt" hiểu "Sắc mặt" .


      "Có thể, có chút mệt." Bạch Tố Tình sờ mặt mình, cười có chút cứng ngắc . cảm thấy, muốn đạt được mục đích, trước tiên phải khiến địa vị Mộc Như Lam trong lòng bọn họ kéo xuống mới được, bằng căn bản tìm được đường lên.


      "Vậy cháu ăn nhiều chút, sau đó nghỉ ngơi."


      “Vâng."


      ...


      Căn phòng Bạch Tố Tình được sắp xếp cùng tầng với phòng Mộc Như Lam Mộc Như Lâm Mộc Như Sâm bọn họ và đồng nhất tầng trệt có gian được dùng làm phòng khách, vừa vặn căn phòng Mộc Như Lam cũng cùng tầng, ở cuối hành lang, chỉ cần mở cửa, hai người có thể nhìn thấy nhau.


      Hầu hết căn phòng Bạch Tố Tình được trang trí bằng màu tím nên cũng khá thoả mãn, ngồi máy bay hai ngày hai đêm có chút hơi mệt mỏi, tắm rửa sạch liền nằm xuống ngủ.


      Mộc Như Lam nhàng hát lên mấy câu ca dao, làm xong bài thi thứ sáu mỉm cười nhìn về phía đồng hồ báo thức bàn, rưỡi rồi à, nên... Nhanh quá, ha ha.


      Bạch Tố Tình ngủ ngon giấc, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng, cãi xước cả da, giật mình tỉnh lại, mở đèn, nhìn tấm gương lớn phản chiếu mặt mình, cả khuôn mặt mọc đầy mụn li ti màu hồng, sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.


      Đây là... dị ứng?


      Khiếp trước cái gì của Bạch Tố Tình đều là giả, điềm đạm đáng là giả, tình tình lương thiện là giả, có tình có nghĩa là giả, chỉ có cái này là , chính là ta bị dị ứng với hoa lanvender (hoa oải hương), đến bản thân ta cũng biết mình bị dị ứng với cái này, cũng vì kiếp trước những thứ đồ này đều do Kha Uyển Tình chọn lựa, cho nên Kha Uyển Tình đặc biệt áy náy về chuyện này, người hổ thẹn nghĩ trăm phương ngàn kế để bù đắp, bắt đầu thiên vị, bất tri bất giác, thiên vị và thương thành chuyện đương nhiên.


      Trong nháy mắt Bạch Tố Tình hoảng sợ nhưng sau đó bình tĩnh lại, việc này xảy ra cũng coi như trong cái rủi có cái may, ta lợi dụng cái bất hạnh này, ta vừa nghĩ đến chuyện bọn họ luôn mồm luôn miệng chăm sóc tốt , nhưng lại...


      Bạch Tố Tình kéo cửa ra, hành lang bật đèn, hết sức yên ắng, nhìn về phía cuối hành lang bỗng xuất bóng người màu trắng lọt vào tầm mắt , mái tóc đen che lại mặt, cực kỳ giống hồn ma hay xuất lúc nửa đêm, trong nháy mắt mặt ta trắng bệch sợ đến mức suýt nữa ngất .


      "Em sao chứ?" Bởi vì muốn ra ngoài cẩn thận đầu gối bị va đập nên mới khom lưng cúi đầu xuống xoa nhưng Mộc Như Lam nghe được tiếng động nên ngẩng đầu lên, biết ta dị ứng, vì vậy mới vội vã chờ ở đây, trong phòng chuẩn bị thuốc dị ứng khiến ta vào phòng .


      "Hóa ra em bị dị ứng hoa lavender à? Sao nghe thấy chuyện này nhỉ?" Mộc Như Lam giả vờ thấy ánh mắt Bạch Tố Tình có chút tình nguyện, kéo ta vào phòng, căn phòng giống hệt , sạch và gọn gàng, rất ấm áp, chỉ là càng như vậy, càng khiến Bạch Tố Tình cảm thấy thoải mái.


      "Đến, em nằm xuống , chị bôi thuốc cho." Mộc Như Lam .


      Bạch Tố Tình xấu hổ nhanh chóng xua tay, " cần cần, em tự mình làm được rồi."


      " sao, em thể để tự sát thuốc sau lưng mình được, nếu như ngày mai còn chưa thoải mái, để mẹ biết, chắc chắn mẹ rất áy náy đó." Mộc Như Lam vùa lấy thuốc mỡ vừa mỉm cười , ra, nhưng trong nháy mắt Bạch Tố Tình có chút nghiến răng, vốn mục đích của là làm Kha Uyển Tình cảm thấy áy náy, là cao thủ lợi dụng người khác, thế nhưng chỉ vì câu này của Mộc Như Lam, chỉ có thể giấu trong lòng, bằng vẫn là Tiểu Bạch liên hiểu chuyện sao?


      Có chút cam lòng cởi áo, đưa lưng về phía Mộc Như Lam, biết do ngón tay Mộc Như Lam lạnh hay là thuốc mỡ lạnh, phút chốc, nàng cảm thấy có cỗ băng hàn lạnh thấu xương.


      Khóe miệng Mộc Như Lam mang nụ cười theo ấm áp sạch , ánh mắt nhìn theo ngón tay lưng người thiếu nữ trượt xuống, da dẻ của người con này trắng nõn, chất da khá tốt, đầu ngón tay xẹt qua xương vai ta, khi di chuyển sờ được bả vai ta, sau đó theo xương cổ xuống, đến tận xương sống, lên , vô cùng chăm chú, khiến Bạch Tố Tình cảm thấy có chút quái dị đến kính sợ.


      biết thế nào, vừa mở của ra liền thấy cảnh tượng này, thể , lúc nửa đêm, mở cửa vào, rất đáng sợ, khiến có chút đứng ngồi yên.


      "Chị ơi! Xong chưa?" Bạch Tố Tình khỏi hỏi câu, ngữ điệu giọng có chút thục giục.


      Mộc Như Lam trả lời ta, ở chỗ mà Bạch Tố Tình thấy được, dùng ánh mắt di mê nhìn lưng ta, vuốt ve sống lưng ta, "Dáng dâp của Tình Tình rất được, da dẻ cũng rất đẹp."


      Hết sức... hết sức... Vô cùng thích hợp biến thành xác ướp đó.
      levuong, Phong Vũ Yên, Chris16 others thích bài này.

    4. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Nếu ko phải biết chị biến thái thik làm xác ướp chắc ta nghĩ chị thik con ..... Hahaha con đó chắc sợ vỡ mật....:yoyo60::yoyo36::yoyo36::yoyo36:
      thanks nàng hí hnay đọc hai chap luôn.
      sunnysmile1012Natalie Pham thích bài này.

    5. Thượng Nguyệt Phong Linh

      Thượng Nguyệt Phong Linh Member

      Bài viết:
      55
      Được thích:
      64
      hừm, mong chờ Bạch Tố Tình bị biến thành xác ướp :th_63::th_63::th_63::th_63:
      Natalie Pham thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :