Chương 15: Thiên sứ được chia thành nhiều loại
Editor: Natalie Phạm
Hai người ăn tối ở bên ngoài, Mộc Như Lam dẫn Mộc Như Sâm đến Lâu Lan mua súp gà và cơm rồi tới bệnh viện, Mộc Như Sâm biết Mộc Như Lam muốn thăm tên khốn Lam Nhất Dương kia, sắc mặt u ám, nhưng lại lo lắng Mộc Như Lam bị thiệt, nên vẫn theo.
Khi hai người đến, Lam Nhất Dương dựa vào thành giường vừa xem phim hoạt hình vừa ăn táo, lúc nhìn thấy Mộc Như Lam đẩy cửa vào bị sặc, ném quả táo , bàn tay tiến vào trong chăn trêu đùa cái gì, Mộc Như Sâm nhìn ta có chút phản ứng hèn mọn như vậy, mặt càng đen hơn.
"Sao bây giờ mới tới. . ." với Mộc Như Lam, bỗng nhiên dừng lại vì nhìn thấy Mộc Như Sâm ở phía sau.
Hiển nhiên thù oán giữa hai người dễ gì mà biến mất, Mộc Như Lam biết chuyện giữa con trai nên để họ tự giải quyết với nhau nên cũng lười , mang theo canh gà đến mép giường rồi hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Lam Nhất Dương nhìn khuôn mặt đen như đít nồi của Mộc Như Sâm, miệng hơi giật giật rồi giận dữ " ăn, tay tôi như thế này ăn kiểu gì?"
"Thế trước kia ăn kiểu gì?"
"Đương nhiên là có người tới đút cho ăn." Lam Nhất Dương thấy vẻ mặt của Mộc Như Sâm đen hơn, tâm tình cũng tốt hơn, : "Vừa vặn đến, tôi đói quá, nhanh lên nhanh lên mau đút cơm cho tôi ." ta há miệng, dĩ nhiên muốn Mộc Như Lam giúp ta ăn cơm.
Mộc Như Lam nhìn cánh tay bị băng bó của ta, gật đầu, lấy thìa ra chuẩn bị giúp ta ăn cơm, Mộc Như Sâm thấy thế, lập tức xù lông lên: "Chị!"
"Sao vậy?" Mộc Như Lam đưa súp tới gần miệng rồi thổi thổi, rồi đút cho Lam Nhất Dương, người thiếu niên vốn bộ dáng rất hung dữ bỗng nhiên hai má ửng đỏ, môi khẽ run khi chạm đến chiếc thìa .
Mộc Như Sâm càng nhìn càng thấy khó chịu, khi bảy tuổi Mộc Như Lam từng đút cơm cho cậu ta, chỉ là biết từ lúc nào còn nữa, ban đầu người thiếu niên cho rằng mình lớn rồi nên để người trong nhà đút cơm cho ăn nữa, nhưng khi thấy Mộc Như Lam đút cơm cho người con trai khác, nhất thời trong lòng thấy hơi đau và khó chịu.
"Để em làm cho!" Mộc Như Sâm hề nghĩ ngợi, tiến lên, đoạt lấy cái thìa mà Mộc Như Lam cầm tay, Mộc Như Lam ngạc nhiên nhìn cậu, đột nhiên ánh mắt Mộc Như Sâm nhìn Lam Nhất Dương tràn đầy tức giận, có chút nghiến răng nghiến lợi : " phải em và Lâm làm ta bị thương sao? Để em làm, coi như chuộc lại lỗi lầm!"
"Tôi sợ tôi bị đau dạ dày." Lam Nhất Dương ngờ cậu ta lại muốn giúp ăn cơm? Ánh mắt nhìn về phía Mộc Như Lam lui lại mấy bước, đột nhiên có chút lạnh. Hừ, người chị tốt này đúng là rất thương em trai lắm đó.
"Đáng đời!" Giọng Mộc Như Sâm rất nhưng tàn nhẫn, hận thể nhổ bãi nước miếng vào trong bát súp để ta ăn rồi nôn cho đến chết.
Mộc Như Lam đến trước cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, nhìn vườn hoa của bệnh viện ở phía dưới, có người bị bãi cỏ màu xanh biếc, có người trò chuyện với nhau, ánh nắng buổi chiều màu đỏ ở dưới chân trời xa xa, ngày mai là ngày đẹp trời đó.
là tươi đẹp. . .
Được sống là hạnh phúc.
Hai tay chống vào bệ cửa, mặt khẽ nâng lên, hít sâu khí ngoài trời, khóe miệng khẽ nhếch lên, có luồng gió nhàng qua, lay động vài sợ tóc đen của , dường như trong nháy mắt thời gian trở nên chầm chậm ôn hòa.
Rầm. . .
Mộc Như Sâm hơi mất tập trung, làm đổ canh gà vào ngực Lam Nhất Dương.
"Đệt!"
. . .
Bên lề đường ở ngoài bệnh viện đối diện với cửa sổ phòng bệnh chỗ Mộc Như Lam vừa mới đứng, có chiếc xe con màu đen, Mặc Khiêm Nhân cũng hơi xuất thần, ánh mắt thanh tú lạnh lùng khẽ nheo lại giống như có thể hiểu được tất cả.
Lục Tử Mạnh cầm ống nhòm ngồi tựa vào cửa sổ xe nhìn đến sững người lại, "Trời ạ, bé này tiến vào giới giải trí quá đáng tiếc, chỉ cần im lặng đứng trước màn hình thôi cũng đủ thành công rồi!" Thiên sứ , bé này tuyệt đối xứng đáng với tên gọi thiên sứ, nhưng chẳng thô tục mà còn là cái tên có giá trị!
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân bất động nhìn phong cảnh biến mất ở bên cửa sổ kia, thản nhiên : "Thiên sứ cũng được chia thành nhiều loại, thiên sứ bị hành hạ cho đến chết và thiên sứ bị đầy đọa xuống trần gian."
"Đệt! Mặc Khiêm Nhân!" Lục Tử Mạnh ném ống nhòm sau xe rồi nhìn lại, "Cậu có thể đừng làm tôi bị cụt hứng được ? Cậu rảnh dỗi như vậy điều tra về vụ mất tích của Kim Mạt Lỵ !" Cảnh đẹp như vậy mà cũng khiến ta bị mê hoặc, cái tên này trong sạch đến nỗi có thể làm hoàng thượng được rồi đó? !
"Tôi phải cảnh sát trinh thám." Mặc Khiêm Nhân thu hồi mắt lại, chiếc bút máy tay viết cái gì đó xuống quyển vở được đặt đùi.
Lục Tử Mạnh lườm ta cái, "Tại sao cậu luôn luôn bám theo Mộc Như Lam? Ông đây theo cậu cả ngày rồi đó! Trời đẹp thế này chúng ta nên ăn chơi chứ phải theo thiếu nữ xinh đẹp, tôi cảm thấy cậu mới bị biến thái!"
Mặc Khiêm Nhân lành lạnh liếc nhìn ta. ai muốn theo tôi.
Lục Tử Mạnh đau lòng giơ hai tay đầu hàng, "Được rồi, như vậy, tôi muốn biết khi nào chúng ta có thể uống chén? Các mỹ nữ ngực to mông to chạy xung quanh đây làm tôi quạnh chịu nổi rồi."
Mặc Khiêm Nhân thích đến mới nơi như quán bar để chơi bời , nếu có thời gian tình nguyện xem mấy bộ hồ sơ phạm tội trong nước và nước ngoài, có điều chịu được cái tên gia hỏa Lục Tử Mạnh này, chẳng thể làm gì khác là miễn cưỡng uống với ta vài chén.
. . .
Mộc Như Lam và Mộc Như Sâm từ bệnh viện ra, Kha Uyển Tình gọi điện cho Mộc Như Lam, kêu ở trường chờ bà, bọn họ hẹn nhau mua ít đồ dùng hằng ngày cho Bạch Tố Tình vì ta ở máy bay đến đây rồi.
Hai mẹ con dạo phố, Mộc Như Sâm bị bắt trở về nhà.
Tâm trạng Mộc Như Lam hiển nhiên rất tốt, trong trường có nhiều người nhưng cũng phải là ít, nhìn thấy ấm áp dịu dàng như thiên sứ, mỗi người xung quanh đó khỏi liếc mắt nhìn cái, sau đó tâm trạng cũng tốt lên, kỳ lạ, dường như toàn thân có luồng ánh sáng bao quanh vây.
Kha Uyển Tình tự hào vô cùng, từ đến lớn, vừa lòng rất nhiều chuyện, chỉ hài lòng duy nhất đứa con thông minh hiểu chuyện khiến bà nở mày nở mặt này..
Hai người lên tầng bốn khu bán đồ nội thất và đồ dùng trong nhà, Mộc Như Lam cầm cái ga trải giường màu tím nhạt hỏi: "Mẹ xem cái có được ? Em ấy thích hoa Lavender (Hoa oải hương) này sao?"
"Tất nhiên là thích, tại sao lại thích chứ? Bất cứ cái gì bảo bối mẹ mà chọn đều đẹp hết." Bây giờ Mộc Như Lam có tát ai đó Kha Uyển Tình đều cho là tốt đẹp.
Nụ cười của Mộc Như Lam càng tươi hơn, con mắt xinh đẹp tạo thành hình cong, "Vậy tất cả đều mua lavender được ? Hương thơm rất tao nhã, còn giúp dễ ngủ, em ấy sống ở nước ngoài lâu như vậy, có thể quen giờ giấc được nữa."
"Được."
Ở nơi xa, ống kính của người nào đó kêu rắc rắc môt cái, chụp được nụ cười ấm áp như thiên sứ.
. . .
Mộc Như Sâm về đến nhà, trong nhà chỉ có mỗi Mộc Như Lâm, Mộc Như Lâm ngồi ghế sa lon, đeo chiếc kính có khung màu đen, có vẻ cứng nhắc, ngược lại trông cậu có vẻ trầm tĩnh, cậu nhìn thấy Mộc Như Sâm, thấy cậu cầm rất nhiều túi gì đó, "Mua cho Chu Nhã Nhã nhiều đồ vậy?"
"Đùa à, đây là cho chị đó." Đến tiêu tiền cho xe đua mà cậu thích nhất còn chưa dám huống chi bỏ tiền mua đồ cho Chu Nhã Nhã? Vô vị.
Ánh mắt Mộc Như Lâm lóe lên cái, "Chưa mua đồ cho Chu Nhã Nhã à?"
" biết mua cái gì cả, ngày mai hẵng , phiền phức quá."
Chưa biết mua gì cho người mình theo đuổi, trái lại còn mua hết túi này đến túi cho chị mình?
Mộc Như Lâm đẩy kính mắt lên, "Sâm, muốn theo đuổi Chu Nhã Nhã à? Nếu muốn để em theo đuổi ấy nhé."