1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Gia, khẩu vị quá nặng - Hắc Tâm Bình Quả (V14.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      V3: Thiên sứ biến thái kề cận (3)
      Edit: Sena, MDL


      2.

      Màn đêm buông xuống, vài đám mây hờ hững che lấp ánh trăng mông lung, khiến bầu trời càng thêm ảm đạm mờ mịt.

      Công tác đúc xi măng tại khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa vẫn tiếp tục tiến hành, tiếng máy móc hoạt động rầm rầm khiến người nghe cực kì khó chịu. Mấy ngày qua Kim gia gặp phải chuyện may, bọn họ phải đợi đến khi trời tối mới có thể bắt đầu làm việc, bởi vì người khởi công dự án này chính là Kim gia.

      Áp lực từ dư luận xã hội khiến chính phủ bắt buộc phải tiến hành điều tra Kim gia, những dự án xây dựng như thế này cũng bị đình chỉ tạm thời, nào ngờ Kim Bác Hùng lại to gan đến mức muốn công nhân phải lén lút làm việc vào ban đêm. Nơi này cách nội thành khá xa nên rất khó bị phát , hơn nữa các hộ gia đình ở đây đều là người quen của Kim gia, Kim Bác Hùng đương nhiên có cách bịt miệng bọn họ.

      tại là thời điểm các công nhân nghỉ tay ăn tối, chiếc xe có nhiệm vụ đổ xi măng vào tường cũng dừng động tác, người lái vươn tay tắt đèn rồi nhảy xuống, hòa vào nhóm người chuẩn bị dùng bữa.

      Khu đất chỉ còn lại những khối bê tông cốt thép trơ trọi, bóng đèn vàng nhè lắc lư trong bóng đêm dày đặc, vài con muỗi bị thứ ánh sáng yếu ớt ấy thu hút, lượn lờ quanh quẩn rời.

      Giữa gian tĩnh lặng như tờ, đột nhiên vang lên chuỗi thanh lạch cạch lạch cạch.

      biết qua bao lâu, bóng người dần dần xuất ...

      Mộc Như Lam vừa đẩy xe vừa nhìn chiếc di động trong tay, nụ cười môi nhòa vào đêm đen. Bàn tay đẩy xe được bọc bằng chiếc găng cao su, xe là chiếc túi nhựa to bản màu đen bị bịt kín. đẩy xe đến trước chiếc xe đúc xi măng, nhìn những dàn khung thép chờ được xi măng lấp đầy, khóe miệng chợt kéo ra nụ cười trầm.

      cẩn thận tháo nút thắt chiếc túi đen, làm lộ ra thi thể con rối trắng bền bệt, vẻ mặt nó hoảng sợ mà cứng đờ, hốc mắt rỗng chỉ còn lại hai mảng đen sâu hoắm, da thịt nhợt nhạt quấn chặt từng vòng tơ xanh.

      Mộc Như Lam giật sợi tơ, cánh tay con rối liền nâng lên, dưới ánh đèn vàng mờ mịt, những đốt ngón tay phản chiếu vài tia sáng lạnh, nhìn kỹ hơn thấy cây đinh bạc rất dài dùng để cố định và thả lỏng các đốt tay con rối, khiến cho nó có thể chuyển động hệt như con rối dây bình thường.

      "Ở chung lâu như vậy mà đột nhiên phải vứt mi , quả có chút luyến tiếc," Mộc Như Lam mỉm cười , bàn tay được đeo găng cao su dịu dàng cầm lấy những đốt tay trắng bệch và lạnh băng của con rối.

      Khuôn mặt con rối vặn vẹo khiếp đảm, nó há to miệng tựa như muốn hét lên, có con muỗi bay qua, chợt lao luôn vào cái hố đen ngòm ấy.

      "Ha ha..." Mộc Như Lam cười khẽ, túm lấy hai tay con rối rồi lôi vào bên trong khung thép, vui vẻ dựng thẳng nó lên, sau đó từ từ vặn tay chân nó thành tư thế quái dị đáng kinh hãi. Trong màn đêm u ám, nếu nhìn kỹ chẳng ai phát ra, trong khung thép này ấy vậy mà lại chứa thi thể con rối cao bằng người .

      Mộc Như Lam hài lòng gật đầu, bốn phía quạnh quẽ, chỉ có từng đợt gió lạnh quất vào người, lá cây bị thổi xào xạc, bóng đèn đầu nhè lắc lư.

      Trong hoàn cảnh ấy, Mộc Như Lam lặng lẽ ngắm nhìn con rối mà tỉ mỉ chế tác đồng thời cũng là con rối bị phá hỏng bởi chính bàn tay , nụ cười ôn nhu động lòng người nở rộ môi, "Cưng à, mi có mắt nhưng vẫn còn lỗ tai, vào nhà mới, cẩn thận dỏng hai tai lên, nếu nghe được tiếng của kẻ gián tiếp hại mi ra nông nỗi này nhớ phải trừng phạt cho thích đáng nha, ha ha... đến đây, rời khỏi ta mi có thấy luyến tiếc ? Chà... sao trông mi vui vẻ vậy? hư quá, ràng ta là người cho bọn mi thanh xuân vĩnh cữu mà..."

      Sau khi nhặt chiếc túi nhựa đất lên, Mộc Như Lam vừa ngâm nga câu hát vừa chậm rãi đẩy xe rời , bỏ lại phía sau con rối vặn vẹo trong khung thép với gương mặt hoảng sợ cùng cái miệng há to như muốn thét lên gì đó...

      Khi các công nhân trở về giờ sau, người cầm lái nhảy vội lên xe, ông ta chẳng buồn liếc qua khung thép lấy giây, cứ thế mà ùng ục đổ xi măng vào...

      ...

      Đêm loạn tình mê tại quán bar.

      An Tả Tả ngồi bên cạnh Chu Nhã Nhã, cơ thể căng thẳng dám thả lỏng dù chỉ chút.

      Xung quanh có rất nhiều tên đàn ông dùng ánh mắt như hổ như sói để ngó chằm chằm về phía quầy bar, vừa nhìn biết hai này hãy còn rất ngây ngô, người là nữ vương xinh đẹp lạnh lùng ngừng rót rượu, người còn lại tuy thể bì được với mỹ nhân ở bên cạnh, nhưng trông cũng rất đáng .

      Nơi này là quán bar lớn nhất tại thành phố K, nhân long hỗn tạp, ở đây việc gì cũng có thể xảy ra.

      An Tả Tả lần đầu tiên đến chỗ như thế này, vừa nắm chặt ống tay áo của Chu Nhã Nhã vừa dáo dác nhìn xung quanh như nai con hoảng sợ. Vô tình liếc qua nữ nhân ngồi đùi đàn ông mà điên cuồng ngâm nga luật động, An Tả Tả khỏi đỏ mặt, hoảng sợ quay sang chỗ khác, bắt gặp hai phụ nữ hôn nhau kịch liệt, tầm mắt vội vã dời , lại thấy tên đàn ông nhìn về phía mình, tay thò vào đũng quần, trong mắt tràn đầy ý cười dâm đãng.

      Trời ạ!

      Đây rốt cuộc là chỗ nào?!

      Hai má An Tả Tả hết đỏ lại trắng, cảm thấy bọn họ nên tới nơi nguy hiểm như thế này!

      "Nhã Nhã, Nhã Nhã! Đừng uống nữa, chúng ta về thôi!"

      Chu Nhã Nhã hơi thấm men rượu, nghe được thanh của An Tả Tả, đôi mắt mở nửa chừng liền hằn lên tia máu giận dữ, " cho phép của mình, cậu dám thử xem?"

      "Ai nha, Nhã Nhã!" An Tả Tả từ bị Chu Nhã Nhã dắt mũi mà lớn, mạnh mẽ độc lập mà trái lại còn có thói quen phụ thuộc vào người khác, những lúc thể quyết đoán xử lý tình huống chỉ cần với Chu Nhã Nhã tiếng là ta giúp hoàn thành tốt mọi việc, cũng đỡ cho phải hao tổn tâm trí.

      "Câm miệng, uống!" Chu Nhã Nhã rót ly rượu đưa qua.

      An Tả Tả nhìn thấy tên đàn ông cao lớn tiến về phía mình, sợ tới mức vội vàng áp sát vào người Chu Nhã Nhã, "Nhã Nhã, có người đến, chỗ này đáng sợ, tụi mình về có được ? mình mà biết mình tới những nơi như thế này đánh mình chết mất."

      Lời thầm của An Tả Tả lọt nổi vào tai Chu Nhã Nhã, ta chỉ híp mắt lấy điện thoại di động ra, số của Mộc Như Sâm được đặt ngay vị trí đầu tiên nên chỉ cần bấm cái là có thể gọi .

      Mộc Như Sâm ở nhà chơi cờ với Mộc Như Lâm, nghe tiếng chuông di động reo lên, cậu liền tùy ý nhấc máy, "A lô?"

      "Mộc Như Sâm, cậu tới ngay đây cho mình!" giọng nữ dõng dạc mang theo giọng điệu ra lệnh truyền tới.

      Mộc Như Sâm kịp phản ứng, sau đó liền chửi câu đồ điên rồi cúp máy.

      Mộc Như Lâm cau mày, tiếng của Chu Nhã Nhã quá lớn, đến cả cậu cũng nghe được. Cậu định gì đó điện thoại Mộc Như Sâm lại tiếp tục đổ chuông.

      Mộc Như Sâm bực mình nhận máy, "Ai thế?"

      Lần này đổi thành giọng nữ hoảng sợ gấp gáp, "Mộc Như Sâm! Mộc Như Sâm! Tớ là An Tả Tả! Cứu mạng! Nhã Nhã xảy ra chuyện rồi! A!"

      thanh đột nhiên bị cắt đứt, Mộc Như Sâm cả người run lên, vội vàng nhảy bật khỏi ghế rồi chạy nhanh ra cửa. Mộc Như Sâm chỉ là đứa trẻ mới lớn, tuy cậu hề thích Chu Nhã Nhã nhưng ta cũng là bạn học, nghe được điện thoại cầu cứu, cậu thể nào nhắm mắt làm ngơ.

      Mộc Như Lâm chạy tới níu lấy trai, "Đừng nóng vội, trước tiên hãy gọi cho An Hữu Minh và những người khác, tại còn chưa biết ta ở đâu mà."

      ...

      Sau khi rời khỏi hắc ốc, Mộc Như Lam chầm chậm tản bộ trở về, so với ngồi các loại xe cộ nặng nề vẫn thích cảm giác tự mình bộ hay cưỡi xe đạp hơn, vừa thoải mái lại có thể hưởng thụ cảnh vật ven đường, cho dù chỉ là nhành hoa nho , cũng muốn bỏ qua.

      Lúc này trời nhá nhem tối, đường phố tấp nập người xe, Mộc Như Lam cùng chờ đèn xanh với vài người khác bên cạnh vạch kẻ dành cho người bộ. đứa bé đứng nắm tay mẹ chợt tròn đôi mắt nhìn Mộc Như Lam, được đứa bé đáng nhìn chăm chú như thế, Mộc Như Lam kiềm lòng được liền cúi thấp người trêu đùa nó, thế nhưng mẹ đứa bé có ý thức bảo vệ rất mạnh, thấy người lạ động vào con mình lập tức kéo nó sang bên, khiến cho bàn tay của Mộc Như Lam đưa lên bỗng chốc chạm vào khoảng .

      Mộc Như Lam thất vọng sờ sờ hai má rồi thu tay về. Thấy đứa bé tay ôm đùi mẹ mà mắt vẫn tò mò nhìn mình, tâm trạng vui vẻ, bướng bỉnh nháy mắt mấy cái với nó, tiểu tử kia nhất thời thẹn thùng rút đầu về, sau đó lại nhô đầu ra...

      "Ha ha..." Mộc Như Lam bật cười thành tiếng, trẻ con đúng là rất đáng .

      Đèn xanh bật sáng, đám đông chen chúc sang bên kia đường, đột nhiên ánh đèn chói mắt bất ngờ chiếu thẳng tới, chiếc xe lao vút ra ngay giữa phố đông người, đám đông kinh hãi chạy tản ra khắp nơi, ít người vì chen chúc mà té ngã…

      Bị dòng người xô đẩy, đứa bé biết vấp trúng cái gì, liền té nhào ngay giữa đường. Lúc này chiếc xe kia tới gần ngay trước mắt, mọi người chỉ lo chạy trối chết cho xong phần mình, ai chú ý rằng ở đây đứa bé vô tội cần được cứu giúp.

      Mặc Khiêm Nhân nhìn qua cửa kính ô tô, chỉ kịp thấy bóng dáng màu trắng đột nhiên lao ra, cùng lúc đó, chiếc xe thể thao màu đỏ kia thắng kịp, liền tông sượt qua rồi rẽ gấp sang hướng khác, những người vây xem vừa chứng kiến cảnh đó thét lên ầm ĩ.

      "Mau gọi xe cứu thương," Mặc Khiêm Nhân nhướn mày lưu lại câu rồi đóng cửa xe chạy nhanh ra ngoài.

      "Con ơi! Con của tôi!" Người mẹ vừa khóc vừa hoảng hốt chạy tới, đem đứa bé được Mộc Như Lam ôm vào ngực mà tránh thoát kiếp kia giật về phía mình như sợ bị ai cướp mất.

      Mộc Như Lam ngồi dưới đất thấy vậy khẽ mỉm cười, đôi tất dài màu đen vì ma sát với mặt đường mà rách toạc đoạn từ đùi xuống đầu gối, máu tươi chảy đầm đìa, cổ tay bị trầy trụa mảng lớn, áo khoác Lưu Tư Lan màu trắng cũng dính đầy đất bẩn, chiếc giày chân biết văng đâu, khi nãy bánh xe thiếu chút nữa nghiền nát cổ chân , cả chiếc giày cũng bị kéo tuột theo. Thiên sứ luôn luôn sạch mà lúc này lại mang bộ dáng chật vật như vậy quả là hiếm thấy, tuy vậy vẫn là thiên sứ.

      Mộc Như Lam định chống tay đứng dậy nhưng ngờ khi chiếc xe kéo chiếc giày đồng thời cũng làm trật chân .

      Mộc Như Lam nhíu mày ngồi mặt đất, dường như rất khó chịu khi thể đứng dậy được, phía bên kia người mẹ bận vui sướng ghì chặt đứa con, mảy may nghĩ đến việc ân nhân của mình cần giúp đỡ. Người đời luôn luôn lạnh lùng như vậy. Đám đông sau khi nhìn thấy đứa có việc gì phần lớn đều bỏ , chỉ có số ít người ở lại lấy điện thoại ra chụp hình.

      Ở ngoài hàng rào chắn vỉa hè màu xanh, bên cạnh con đường lớn tấp nập xe cộ, có mặc áo trắng ngồi đất, mái tóc đen dài bị bám ít bụi, khuôn mặt của rất dễ nhìn, ngũ quan xinh xắn ôn nhu, khóe miệng luôn vẽ nên nụ cười nhè . cảm thấy chút gì gọi là miễn cưỡng hay khó chịu, cũng hề cầu xin giúp đỡ của bất kỳ ai, tự mình tới gần hàng rào chắn, dùng chân bị thương để từ từ mượn lực đứng lên, bóng lưng bé tinh tế mà thẳng tắp.

      Mặc Khiêm Nhân dừng chân ở cách đó xa, vẻ mặt trong nháy mắt trở nên phức tạp, là nhà tâm lý học, có thể nhìn thấu cảm xúc, hiểu ngôn ngữ của cơ thể; qua cử động cơ thể của Mộc Như Lam lúc này, Mặc Khiêm Nhân thấy được rất nhiều điều.

      Mộc Như Lam đứng lên, người mẹ kia rốt cuộc mới có phản ứng, bà vừa ôm con vừa ngừng cúi đầu cảm tạ Mộc Như Lam, hai hàng lệ lăn dài má; đứa bé ôm lấy cổ mẹ, ánh mắt trong suốt ngây thơ nhìn về phía Mộc Như Lam, mang theo loại hơi thở thiên chân vô tà chỉ có ở những đứa trẻ.

      Mộc Như Lam rất thích ánh mắt ấy, nó khiến cho mê muội, trong mắt mỗi đứa trẻ nên tồn tại thế giới như vậy, thế giới sạch , xinh đẹp, có cha mẹ thương, cả nhà hòa thuận, có lấy chút mưu đen tối.

      " sao," Mộc Như Lam mỉm cười, vừa định xoa đầu đứa bé chợt phát tay mình dính đầy máu, vội vàng thu hồi về, sợ đứa bé nhìn thấy bị ám ảnh.

      Chân bỗng nhiên bị bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Mộc Như Lam kinh ngạc cúi xuống thấy người đàn ông mặc áo sơmi trắng cùng quần tây đen nửa ngồi mặt đất, bàn tay tái nhợt nhấc chân của lên, tay kia cầm chiếc giày bị xe lôi khoảng, chậm rãi mang vào chân .

      "Mộc Như Lam của học viện Lưu Tư Lan mà ngay cả giầy cũng mang, là mất hình tượng," Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu, đèn dạ quang chiếu lên khuôn mặt thanh tú tao nhã của , làm người ta có chút chói mắt.

      Mộc Như Lam hơi run người, sau đó liền mỉm cười, "À, cảm ơn thầy."

      Nhìn thấy vết thương đùi và tay đầy máu, Mặc Khiêm Nhân hơi cau mày, trong lòng thầm trách hiệu suất làm việc của bệnh viện ở đây quá kém, nãy giờ rồi mà vẫn chưa chịu tới.

      Mộc Như Lam còn chưa kịp phản ứng bị Mặc Khiêm Nhân bế lên, Lục gia tài xế tinh ý lái xe đến bên cạnh hai người, chạy thẳng theo con đường này là tới bệnh viện, nếu vết thương bệnh nhân chưa nghiêm trọng tới mức thể di chuyển tự mình đưa còn nhanh hơn.

      Mùi hương bạc hà nam tính lạnh lẽo chui vào xoang mũi, Mộc Như Lam kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp vì bất ngờ mà trợn to nhìn gò má thanh tú tái nhợt của Mặc Khiêm Nhân, tuy vậy hề nhúc nhích, chỉ tùy ý để ôm vào trong xe.

      Mặc Khiêm Nhân đặt Mộc Như Lam ngồi lên ghế sau rồi mình cũng ngồi theo, thuận tiện thắt dây an toàn cho cả hai, " bệnh viện."

      "Vâng."

      Mộc Như Lam mỉm cười, "Cảm ơn, Mặc lão sư."

      Mặc Khiêm Nhân gì, ánh mắt phức tạp dừng lại ở bàn tay ngừng chảy máu, xem ra mạch máu của bị vật gì đó mặt đất cắt qua.

      "Đưa tay cho tôi," Mặc Khiêm Nhân thản nhiên .

      Mộc Như Lam nghe lời đưa tay qua, vật màu trắng mềm mại nhàng bao lấy miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, Mộc Như Lam có chút kinh ngạc, đây là chiếc khăn tay dùng để băng bó cho Mặc Khiêm Nhân khi bị thương lúc trước, có điều bây giờ nó được giặt sạch .

      Mộc Như Lam cảm ơn rồi thu tay về, chóp mũi vẫn ngửi được mùi hương bạc hà mát lạnh thoang thoảng khăn.

      (editor: chiếc khăn tay xuất ở lần ẩu đả giữa Mộc Như Sâm và Kim Bưu Hổ, tại sở cảnh sát mẹ của Kim Bưu Hổ nổi nóng cầm dao đâm về phía Mộc Như Lam, lúc đó Mặc Khiêm Nhân đưa tay ra đỡ thay nên bị thương, xem chi tiết ở chương 48-)

      ...

      Xe thể thao màu đỏ lao vụt đường cái.

      Lúc suýt chút nữa tông phải người, An Hữu Minh sợ tới mức tim thoáng ngừng đập, chiếc xe mới mua này vẫn chưa được trang bị tốt, nhận được điện thoại Mộc Như Lâm vội vàng lái ngay, lái đến chỗ đèn xanh đèn đỏ mới sực nhớ ra xe chưa được lắp hệ thống phanh!

      Cũng may là nhìn qua kính chiếu hậu thấy có ai bị tông chết, bằng cũng biết phải giải quyết thế nào.

      Nếu chưa đến mức tông chết người đợi sau khi đón An Tả Tả ngốc nghếch kia về nhà ổn thỏa, đến làm việc với cảnh sát rồi bồi thường chút tiền thuốc men, dù sao em ruột thịt vẫn quan trọng hơn kẻ xa lạ.

      Lúc An Hữu Minh đuổi tới quán bar, đám người Mộc Như Sâm đứng ra che chắn cho Chu Nhã Nhã và An Tả Tả, chặn trước mặt bọn họ là toán đàn ông trưởng thành, ràng là cho phép họ rời khỏi quán bar này.

      An Hữu Minh thấy khóe mắt đỏ hồng và áo quần xốc xếch của An Tả Tả nhất thời giận tím mặt, vừa thét lớn vừa hùng hổ đẩy những người cản đường sang bên, "Mẹ kiếp! Tên khốn nào dám đụng vào em tao?!"

      "Tiểu tử cậu mẹ nó đến trễ nhất!" Lưu Khải – thành viên trong đám em của Mộc Như Sâm lên tiếng, ngạo nghễ giương cằm, ngón tay chỉ vào toán đàn ông đối diện, "Bọn rác rưởi này, hôm nay mà cho bọn chúng biết tay này tụi này tình nguyện liếm tiểu đệ đệ của chúng."

      "Ha..." An Hữu Minh khinh thường cười nhạo, khớp xương tay bóp ra vài tiếng răng rắc, nhếch môi cười hung ác, sau đó đột nhiên thu liễm, dẫn đầu cả bọn xông lên, "Tao đạp nát cúc hoa bọn mày!"

      Tầng quán bar nhất thời rơi vào cảnh hỗn loạn, từng đợt thanh đổ vỡ ngừng vang lên loảng xoảng.

      " giúp sao?" tầng hai, Lễ Thân khom lưng tựa vào lan can để quan sát cảnh tượng phía dưới, miệng vẫn ngậm que kẹo, quay đầu cười tủm tỉm với Đoạn Nghiêu.

      Đoạn Nghiêu lười biếng ngồi chiếc ghế gần cửa ra vào, đôi mắt mị hoặc khẽ nhìn về phía Lê Mặc chơi bài bên cạnh Thái Sử Nương Tử, "Mặc, chụp lại vài tấm ảnh, nhớ chụp đẹp chút, ràng chút, hung ác chút."

      Trung khuyển Lê Mặc lập tức đứng dậy rút điện thoại ra, hướng máy ảnh về phía đám người quần ẩu bên dưới mà chụp liên tiếp.

      Lễ Thân thắc mắc, "Chụp cái này làm gì?"

      Đoạn Nghiêu nở nụ cười quỷ dị, "Làm kỷ niệm."

      Lưu Bùi Dương đảo mắt, mỗi lần Đoạn Nghiêu lộ ra vẻ mặt này là đều có kẻ gặp chuyện hay ho. Nghĩ nghĩ vậy thôi chứ quan tâm mấy, thò tay lấy từ trong túi ra chiếc gương , tỉ mỉ sửa sang lại dung nhan của mình, đem đám tóc mái chỉnh lại cho xinh đẹp.

      "Lão đại, cậu ngoan độc," Thái Sử Nương Tử bật ngón tay cái, Đoạn Nghiêu xem ra cũng vì phía dưới có hai đứa em của Mộc Như Lam mà thủ hạ lưu tình đâu, may thay bọn họ cùng phe với Đoạn Nghiêu, bằng bị tính kế từ lúc nào biết.

      Đoạn Nghiêu im lặng đáp, gác chân lên bàn, đôi mắt lười biếng hơi híp lại, khuôn mặt tuấn tú thoạt nhìn cực kì vô hại, thế nhưng ít ai hiểu được, hoa càng đẹp càng độc.

      Mộc Như Lam chỉ nghĩ mình cứu tên ngốc quật cường đến đần độn, tuyệt nhiên hề biết rằng, tên ngốc này thực ra là đại ma vương trưởng thành, răng nanh của mà ngày càng sắc nhọn, đôi cánh của mà dần dần vững chãi.
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Bạch Phụng, xixon, Thanh Hằng2 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      V3: Thiên sứ biến thái cận kề (3)
      Editor: MDL


      3.

      Bệnh viện trung ương.

      tại là lúc bệnh viện bắt đầu vào yên tĩnh.

      Mùi thuốc sát trùng có chút gay mũi.

      Bác sĩ dùng nhíp để gỡ xuống những mảnh đá vụn dính miệng vết thương Mộc Như Lam, tuy rất đau nhưng lại kêu lấy tiếng, chỉ im lặng cau mày, khuôn mặt có chút tái nhợt.

      Ở bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân ngồi vắt chân nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt sắc bén như có thể nhìn thấu tất thảy lại lần nữa nhuốm màu nghi ngờ, lẫn trong đó còn có cả loại ham muốn giải phẫu này, để nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      này mới chỉ 16 tuổi nhưng lại có thái độ và hành động của người lớn, thậm chí là người lớn khá lõi đời, thích ngôi nhà trầm u ám, thích con rối xấu xí quỷ dị, phát tại phòng của sợi tóc của Kim Mạt Lỵ, ở dưới tầng hầm của căn phòng nồng nặc mùi máu tươi, trong tủ gỗ tầng hai có con rối rất giống người , thậm chí còn cố tình lời thú tội ngay trước mặt ...

      Thế nhưng này lại cực kỳ mâu thuẫn, thích đùa giỡn với trẻ con, bố thí cho người ăn mày, cực lực bảo vệ người nhà, coi trọng ơn nghĩa hơn oán thù, nguyện ý xả thân cứu giúp kẻ xa lạ, lặng lẽ tự liếm miệng vết thương, sống lưng luôn luôn thẳng, nếu người khác vươn tay giúp đỡ cũng vui vẻ nhận lấy chứ hề chối từ...

      kẻ giết người hàng loạt biến thái mất nhân tính, nhưng lại có mặt lương thiện kiên cường khiến người ta rung động; thiên sứ thuần khiết hiền lành, nhưng lại có mặt độc ác đáng sợ giết người chút nương tay.

      Chẳng qua chỉ là 16 tuổi, rốt cuộc vì sao lại bị bóp méo thành thế này?

      Ban đầu chỉ muốn tìm được chứng cứ đủ mạnh để bắt giam Mộc Như Lam đồng thời giải phẫu tâm lý biến thái của , còn bây giờ, lại khỏi khao khát tìm tòi hiểu biết, ấy là người thế nào.

      Lúc bác sĩ băng bó cho Mộc Như Lam xong xuôi là hơn giờ
      [​IMG]
      Bạch Phụng, xixon, inbeibe2 others thích bài này.

    3. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Thanks editor nha :yoyo45::yoyo45::yoyo45::yoyo45:
      Cuối cùng bạn Mặc cũng có chút tò mò động lòng:yoyo53::yoyo53:
      É, bạn Lam còn tính chế rối cả mẹ bạn ý á???:yoyo58: Vậy đến cuối tr bạn ý còn tính bổ sung vào bst bn con rối "hịn" nữa đây:yoyo20::yoyo20::yoyo20::yoyo20::yoyo20::yoyo20:

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      V3: Thiên sứ biến thái cận kề (3)
      Edit: Sena, MDL
      Beta: MDL


      4.

      Đám người Mộc Như Sâm vừa mới đánh đối phương đến hoa rơi nước chảy, còn chưa tới kịp diễu võ dương oai Mộc Như Sâm nhận được điện thoại từ gia đình gọi tới.

      "Chết đồ rác rưởi!" Mộc Như Sâm giơ chân đá văng tên đàn ông nằm trước mặt, cậu vừa tiếp điện thoại vừa nhìn đám người ngã sóng soài ở đại sảnh, trong mắt mang theo vài phần cuồng ngạo, bồng bột của tuổi trẻ.

      "A lô?" Mộc Như Sâm lên tiếng, giọng của Chu Phúc từ trong điện thoại truyền đến, khuôn mặt tươi cười đắc ý bỗng chốc trở nên tái nhợt, thanh chợt cao lên mấy phần, “Cái gì?! Chị bị xe tông?! Ở đâu? Bệnh viện trung ương!”

      Mộc Như Sâm cúp điện thoại rồi lao nhanh ra khỏi quán bar, sắc mặt Mộc Như Lâm cũng dần trở nên khó coi, cậu lập tức đuổi theo trai.

      Những người khác trợn mắt nhìn nhau, bọn họ nghe nhầm chứ? Mộc... Mộc Như Lam bị xe tông?!

      Trái tim An Hữu Minh đập mạnh, chẳng hiểu sao có dự cảm xấu…

      Chu Nhã Nhã ngủ mê mệt người An Tả Tả, tuyệt nhiên biết gì về những chuyện xảy ra.

      "Nghiêu... Hả?" Sắc mặt Lễ Thân khẽ biến, đột nhiên quay đầu lại phát phía sau có lấy bóng người, ghế dựa của Đoạn Nghiêu trống trơn, bộ bài của Thái Sử Nương Tử vung vãi sàn, chiếc gương của Lưu Bùi Dương rơi xuống đất, ngay cả Lê Mặc cũng thấy đâu.

      Lễ Thân đứng tại chỗ nháy mắt mấy cái, giây tiếp theo liền mất hứng, "Khỉ ! phải chứ! Động tác nhanh như vậy, bạn bè chơi thế à?! Dám bỏ mình lại đây!"

      Tối nay đêm yên bình, Mộc Như Lam nằm trong phòng bệnh, người đến thăm cũng ít, đầu tiên là hai em trai sinh đôi, tiếp đến là nhóm năm người Đoạn Nghiêu, cuối cùng là Lục Tử Mạnh cùng tầng và Lam Nhất Dương phòng kế bên.

      "Mẹ nó! Cả đêm ầm ỹ chưa đủ hả?!" Trong phòng bệnh đối diện truyền ra tiếng hô thô bạo của đàn ông.

      Động tác cắn táo của Lam Nhất Dương thoáng dừng lại, hừ lạnh tiếng rồi khinh thường , "Cái thằng kia phỏng chừng phải là kẻ tâm thần cũng là tên biến thái."

      "Tại sao?" Mộc Như Lam đưa mắt nhìn ra cửa, tay tiếp tục gọt vỏ táo.

      "Tên này mỗi ngày..." Nghĩ tới cái gì, thanh Lam Nhất Dương bỗng dừng lại, hai tai liền xuất màu hồng khả nghi, "Dù sao chính là... chính là..."

      Việc này bảo Lam Nhất Dương mở miệng thế nào đây? Chẳng lẽ bắt cho Mộc Như Lam biết rằng cái tên Kim Bưu Hổ kia mỗi ngày đều gọi tới, mỗi ngày đều nằm giường để nữ nhân tự mình ngồi xuống hầu hạ ! Con mẹ nó, Lam Nhất Dương sống đến chừng này tuổi cũng chưa từng thấy qua tên nam nhân nào tinh khí dồi dào như vậy, gãy tay chân mà cũng chịu để tiểu huynh đệ nhà mình tĩnh dưỡng cho tốt. Nếu phải lúc tản bộ vô tình ngang qua phòng của Kim Bưu Hổ mà nghe thấy dụ dỗ cưỡng bức y tá chắc Lam Nhất Dương cũng biết được chuyện này.

      Mộc Như Lam nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng, cuối cùng bật cười thành tiếng rồi cho qua.

      Đợi đến khi y tá thúc giục, Lam Nhất Dương mới chịu chống gậy trở về phòng. Mộc Như Lam ngồi giường mỉm cười nhìn cánh cửa dần khép lại, ngoài phòng bóng đêm dày đặc, làn gió lạnh khẽ lay động mái tóc đen mềm mại, che đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly của trong phòng, cũng che cái nhìn thâm trầm quỷ dị ...

      ...

      Hôm sau, mây đen phủ khắp bốn phía, bầu trời xám xịt có lấy tia nắng, tựa hồ đổ mưa bất cứ lúc nào.

      Ngay sáng sớm, tin tức Mộc Như Lam xin phép nghỉ học vì xe tông được truyền rộng rãi diễn đàn học viện Lưu Tư Lan, kèm theo đó là hình ảnh màn cứu người kinh tâm động phách, vì thế chỉ cần liếc mắt sơ qua bài viết là có thể thấy được lượng lớn người truy cập và bình luận.

      Chú chim của trâu bò lớp C: Nữ thần ơi là nữ thần! Đau lòng quá! Hào quang của Nữ thần chiếu khắp muôn nơi, tôi cầm lòng được nữa, đề nghị tập thể tổ chức thăm Nữ thần!

      Ngốc tử nặc mùi hoa cúc lớp XG: +1 like!

      Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: +1111111 like!

      Mèo tắm nắng lớp A: Hội trưởng đại nhân tốt bụng *khóc* cầu cưới gả! Làm con dâu tôi hội trưởng đại nhân!

      Bánh bao với dưa muối lớp A: Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này! Lấy tôi này!

      Xinh đẹp cả kiếp lớp F: Tôi tìm ra tên chết tiệt dám tông hội trưởng rồi, là học sinh của học viện Tử Viên – An Hữu Minh!

      Tài khoản Xinh đẹp cả kiếp vừa mới bình luận câu, thành viên diễn đàn lập tức bùng nổ!

      Ngốc tử dưa chuột chảy nước lớp XG: Á à, ra là học sinh của học viện Tử Viên! Cầu Mãn Thanh thập đại khổ hình* cho !

      (Sena: Mãn Thanh thập đại khổ hình nổi tiếng toàn thế giới bởi độ độc ác và khắc nghiệt với tội nhân, ví dụ như tùng xẻo người sống, ngày nay người ta so sánh như trừng phạt đối với việc làm vô nhân đạo, vì 10 khổ hình này bị cấm sử dụng hay lưu hành nên Sena nêu )

      Ngốc tử nặc mùi hoa cúc lớp XG: Khổ hình tốt nhất chính là dùng dưa chuột của cậu bạo nát hoa cúc , tập thể chúng ta cùng bạo hoa cúc bọn trứng thối Tử Viên đó!

      Mèo tắm nắng lớp A: Đúng vậy, dám làm tổn thương con dâu tôi, thành trứng thối đáng lắm!

      Xinh đẹp cả kiếp lớp F: Con dâu cậu là ai chứ = =|| ?

      ...

      Diễn đàn tại giống như đám fan kích động vây quanh thần tượng, Bạch Tố Tình nhìn phần bình luận màn hình điện thoại, ánh mắt trở nên u ám, cuối cùng vẫn nhịn được mà di chuyển đầu ngón tay.

      Thiên sứ rác rưởi: Bản thân bị thương vì cứu người khác, đúng là thứ thánh mẫu đần độn, dối trá lại còn bày đặt ra vẻ, làm như cả thế giới có mình tốt bụng, ngu ngốc.

      câu như vậy đột nhiên chen giữa cả trang dày đặc bình luận khen ngợi, diễn đàn như bị đốt cháy thêm lần nữa.

      Bánh bao với dưa muối lớp A: Sủa bậy lung tung! Đứa nào đó?! Có bản lĩnh xưng tên ra, đừng rúc trong này làm loạn!

      Chú chim của trâu bò lớp C: Lại thêm thứ rác rưởi ghen tị nữ thần đại nhân ấy mà, chim trĩ luôn ghen tị với phượng hoàng, mọi người cứ bình tĩnh.

      Bình tĩnh? Bình tĩnh cái rắm đó, làm sao có thể bình tĩnh? Lượt bình luận mỗi lúc nhiều, có thể thấy được câu kia chọc giận ít người, đúng là đáng hận, bên ngoài cũng có số người bực bội hỏi, “Mẹ nó ai là thiên sứ rác rưởi? Ông mà bắt được lột tầng da của mày!”

      Sắc mặt Bạch Tố Tình trở nên khó coi nhưng cũng dám ghi gì thêm, trong học viện quý tộc có nhiều tàng long ngọa hổ lắm, ta vừa nãy mất bình tĩnh nén mới đánh liều đăng lên câu...

      Tắt điện thoại, Bạch Tố Tình đảo mắt khắp lớp F, người nhìn máy tính, người dùng điện thoại, thế nhưng cách bọn họ liên tục trao đổi ánh mắt lại khiến cho ta sợ hãi, vô tình nghe được có người thầm gì mà “ tìm bắt cái Thiên sứ rác rưởi kia…” Bạch Tố Tình giật mình, vội vàng đứng lên chạy nhanh tới toilet nữ, trực tiếp quăng điện thoại vào bồn cầu, nhìn dòng nước dần nhấn chìm chiếc điện thoại, ta mới thở phào nhõm.

      Bạch Tố Tình ngồi bồn cầu, trong đầu suy nghĩ về những tin tức vừa đọc được, biết người Xinh đẹp cả kiếp lớp F vừa mới bình luận diễn đàn kia là ai? Là năm ba hay năm nhất hay là năm hai lớp F giống ta? Mà cho dù là ai, ta vẫn rất kiêng kị những kẻ thuộc lực lượng ủng hộ Mộc Như Lam, qua mấy lần tính kế, tuy có vài người bên phe ta giúp sức nhưng căn bản vẫn có tí xíu ảnh hưởng nào đến Mộc Như Lam!

      Chết tiệt! Quan trọng hơn nữa , ta ở Mộc gia còn chưa có chút tiến triển nào làm sao mà với cao tới Kha gia? Thời gian cấp bách, Bạch Tố Tình khỏi có chút nóng nảy, ta nhìn xuống bồn cầu, rất sợ bên trong đột nhiên truyền đến tiếng chuông cuộc gọi của người kia…

      " thể nào! như vậy, Thư Mẫn học tỷ chẳng phải là có cơ hội rồi sao?" Bên ngoài có người vào toilet, biết về đề tài gì mà lại đột nhiên đề cao lượng.

      Dòng suy nghĩ của Bạch Tố Tình bị cắt nang đột ngột, ta cau mày, vừa định đứng lên ra ngoài liền nghe được giọng pha lẫn chút kinh hỉ.

      "Hừ! Thư Mẫn học tỷ bị Mộc Như Lam chèn ép lâu như vậy, cuối cùng ông trời cũng có mắt mà ban cho chị ấy cơ hội!" nữ sinh khác .

      Thư Mẫn ở Lưu Tư Lan học viện cũng là nhân vật phong vân giống như Âu Khải Thần và Đoạn Nghiêu, có điều vẫn bằng Mộc Như Lam. Thêm nữa, trước đây Thư Mẫn tham gia tranh cử chức vị hội trưởng hội học sinh với Mộc Như Lam, cuối cùng lại thất bại thảm hại với kết quả 0 phiếu ủng hộ, điều này khiến cho ta nảy sinh lòng ganh ghét và oán hận.

      ràng ta vô cùng cố gắng, ràng ta hề thua kém Mộc Như Lam, vì sao ngay cả phiếu ủng hộ cũng có? công bằng! Những người bỏ phiếu cho Mộc Như Lam căn bản hề lấy năng lực lên làm tiêu chí hàng đầu! quá đáng!

      Thế nhưng Thư Mẫn cũng là kẻ có đầu, ta biết bên phía trung học, biết là do bị tẩy não hay vẫn là do tự nguyện, cơ hồ toàn bộ học sinh đều là phần tử trung thành ủng hộ Mộc Như Lam, vì thế Thư Mẫn liền chuyển mục tiêu sang bên sơ trung của học viện Lưu Tư Lan, thường xuyên tới đó để giảng bài và vui đùa cùng các học đệ học muội.

      Cho nên khi đám người Mộc Như Lam học lên năm ba, trung học nhận thêm tân sinh từ sơ trung, điều đó có nghĩa là tại trung học này xuất nhóm người ủng hộ Thư Mẫn, cứ như thế, cho dù có tiến hành thêm trận tranh cử chức vị hội trưởng hội học sinh nào nữa ta cũng phải chịu khuất nhục giống lần trước.

      (Sena: Lưu Tư Lan học viện là dạng trường học liên kết, “sơ trung” chính là cấp 2 và “trung học” chính là cấp 3 ở Việt Nam; còn năm nhất, năm hai, năm ba,… theo thứ tự là các bậc học cao dần, có điều cách tính cụ thể của Trung Quốc gg nhé :)) – MDL: Lam Lam học sớm hai năm so với bình thường, lúc 15 tuổi tranh cử chức vị khi học năm hai trung học, tương ứng với lớp 11; tại Lam Lam 16 tuổi học năm ba, hết năm ba là lên đại học)

      Trường học vốn nên là nơi chỉ đơn thuần để học tập tri thức, nhưng khi đặt vào xã hội thượng lưu, ưu tú kèm với lực lượng ủng hộ cũng như thành phần đố kỵ. Người thông minh luôn tự tin và liều lĩnh tiến về phía trước, cho dù kết quả như thế nào lúc quay đầu lại họ vẫn có thể nhìn thấy quân đoàn ủng hộ hỗ trợ phía sau mình. Còn kẻ ngu xuẩn chỉ biết đứng sau lưng mà bày trò khôn vặt, đến cuối cùng, ngoại trừ thân xác thối rữa ra chẳng còn gì khác.

      Và hiển nhiên, Thư Mẫn chính là loại người thứ nhất..

      Bạch Tố Tình tựa vào cửa, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại.

      “Nghe Mộc Như Lam là bị thương ở xương, đụng đến gân cốt khẳng định được hoạt động mạnh trong ba tháng, nếu thế ta phải nằm viện ít nhất nửa tháng, trong nửa tháng này hội học sinh thể người lãnh đạo đúng ? Thư Mẫn học tỷ là phó hội trưởng, tính ra cũng có đủ tư cách để xử lý chuyện của trường.”

      Học viện Lưu Tư Lan là do học sinh tự trị, hội học sinh ngoại trừ xử lý những chuyện vụn vặt trong trường còn phải giải quyết các cuộc xã giao giữa nhà trường và xã hội. Hội học sinh có hội trưởng và hai hội phó, trong đó chỉ có Thư Mẫn thực xứng với chức vụ phó hội trưởng, còn Trần Thanh lại giống thư ký riêng của Mộc Như Lam hơn.

      Thư Mẫn quả có đủ tư cách và năng lực để thay thế Mộc Như Lam.

      “Phải phải, vả lại hội thể thao giữa Lưu Tư Lan và Tử Viên cũng sắp được tiến hành, khi đó có rất nhiều nhân vật máu mặt đến tham dự, Thư Mẫn học tỷ chỉ cần tổ chức hoạt động này tốt để phô bày năng lực... Hừ! Nhất định phải cho bọn họ biết, học viện Lưu Tư Lan phải chỉ có mỗi Mộc Như Lam!”

      Tất cả mọi người mỗi khi đối diện với Mộc Như Lam đều trở nên ảm đạm thất sắc, Thư Mẫn cũng phải ngoại lệ, có điều lần này Mộc Như Lam nằm viện – chẳng khác nào ngôi sao sáng to lớn bị tầng sương mù đen che kín – chính là cơ hội để các ngôi sao tranh thủ tỏa ra hào quang hấp dẫn ánh mắt người khác.

      “Chúng ta trở về cho mọi người biết , lần này nhất định phải nâng học tỷ lên đỉnh!”

      “Ừ!”

      Sau khi nghe về thất bại của Thư Mẫn ở cuộc tranh cử, những tân sinh này đều tràn đầy căm phẫn, tuy Mộc Như Lam cũng là thần thoại của bên sơ trung nhưng nữ sinh vốn có máu ghen tị rất mạnh, đối với người ở vị trí cao lại ít giao thiệp, bọn họ sùng bái đủ mà ghen tị có thừa; Thư Mẫn ngược lại, vị trí của ta cao, hơn nữa lại rất hay tiếp xúc, quả đáng mến và ủng hộ.

      Đợi đến khi tiếng bước chân bên ngoài dần dần rời xa, Bạch Tố Tình mới chậm rãi mở cửa ra khỏi phòng, tấm gương đối diện phản chiếu nụ cười đầy toan tính.

      ...

      Trong phòng họp của hội học sinh.

      Trần Thanh – phát ngôn viên của Mộc Như Lam – cầm văn kiện đưa xuống cho các trưởng ban, đứng trước chiếc bàn dài hình bầu dục, phía dưới bên trái là với mái tóc ngắn gọn gàng và khuôn mặt trái xoan, tuy tính là diễm lệ nhưng lại tạo cảm giác mạnh mẽ giỏi giang, đôi mắt ôn hòa mỗi khi chuyển động đều lóe lên những tia sáng lợi hại khiến người khác dám khinh thường. Đó chính là Thư Mẫn.

      Lúc này mọi người đều có mặt đông đủ trong phòng hội nghị.

      Học viện học sinh tự trị tốt ở chỗ, mỗi thành viên trong hội học sinh đều có tinh thần tự giác như thể vào làm việc trong các công ty ngoài xã hội, khuyết điểm kèm theo chính là bọn họ phải tranh đấu gay gắt ngay từ khi còn ngồi ghế nhà trường.

      “Hội trưởng để lại cho chúng ta mấy vấn đề này, đây cũng là dịp khảo sát năng lực từng người, hy vọng mọi người sử dụng
      [​IMG]
      Bạch Phụng, xixon, Alice Huynh4 others thích bài này.

    5. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Tiểu Lục là con nuôi aaaaaaaa :hoho::hoho::hoho::hoho::hoho::hoho::hoho:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :