Chương 44: Lão già tên Su.T Edit: Màn Thầu Beta: tiểu lộc hàm Chờ Hứa Luật từ từ lấy lại tinh thần, Đường Tố buông tay ra, quay lại đứng bên cạnh , bộ dạng vân đạm phong khinh, nhưng khóe miệng hơi cong lên, tiết lộ tâm trạng vui vẻ của . có đạo lý như vậy, cũng nên lời nữa. mừng rỡ rồi, Hứa Luật muốn cắt đứt niềm vui ấy, nhưng lý do duy nhất có thể công kích , giờ cũng hóa thành hư rồi. Người này là bất tử sao? "Đường Tố, thể khiêm tốn chút sao?" Hứa Luật bĩu môi cúi đầu , cước đá văng viên sỏi bên chân, coi Đường Tố là viên sỏi bé này, phát đá bay rất xa nha. Đường Tố bước chậm lại: "Tôi cố gắng khiêm tốn hết sức rồi. Với tôi mà , việc này rất khó để làm được, nếu đánh giá quá thấp hoặc khuếch đại tài năng của mình, đề trái chân lý, có vẻ dối trá." rất chân thành. Hứa Luật: "...Thực làm khó quá." gật đầu rồi liếc mắt sang bên cạnh, nhìn vẻ mặt tức giận bất bình, bình tĩnh : "Humility-and-arrogance-are-both-contrary-to-verity. (Khiêm tốn và kiêu ngạo, cả hai đều có mối quan hệ mật thiết với nhau.)" Hứa Luật nháy mắt: "Sherlock Holmes Collection, cũng đọc những loại tiểu thuyết này sao?" "Ừm. Lúc tám tuổi." Tám tuổi... Khi tám tuổi, làm gì thế? Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ chút nhưng nghĩ ra, chừng còn chơi với ông nội đấy. "A! Đường Tố Đường Tố," tới Holmes, liền nhớ tới người. Holmes là nhân vật trong tiểu thuyết, mà người kia còn sống sờ sờ được khen ngợi là nhà tâm lý học tội phạm thiên tài Sherlock Holmes ngày nay. "Su. T, biết !" đến nhân vật đại thần trong lòng mình, ánh mắt Hứa Luật lóe sáng: "Đó là giáo sư Đường, nhà tâm lý học tội phạm nổi danh thế giới, cố vấn trưởng của cung điện Buckingham nước , được FBI Mỹ mời làm chuyên gia đặc biệt, biết ?" Dừng giây, Đường Tố nhàng gật đầu: "Ừ... Biết." "Ah ! Ông ấy thực quá tuyệt vời." " ?" "Chẳng lẽ đúng sao?" Đại thần trong lòng Hứa Luật lại bị coi thường: "Tuy cũng rất lợi hại, nhưng so với Su. T, tôi nghĩ còn non lắm." "Non?" Con ngươi màu trà dừng mặt ba giây: " cho rằng ta là người như thế nào?" (Chú thích vào đây là do tiếng trung chỉ wo và ni như I và you trong tiếng nên 2 ng có cách hiểu khác nhau) "Ừm..." Hứa Luật sờ sờ cằm: " thân sĩ già vừa cơ trí vừa khiêm tốn lại thú vị." Đây là hình tượng đại thần đặt ra trong lòng mình. Đường Tố nhếch miệng: "Hứa Luật, suy luận logic của hỏng bét rồi." "Á?" hiểu. "Dựa vào đâu nghĩ rằng ta là lão già." " À -- chuyện này sao? ." Hứa Luật gãi gãi đầu, hơi ngại ngùng cười: "Thực ra cũng phải dựa vào cái gì mà suy đoán ra, chỉ là tôi nghĩ bộ dáng kia mới phù hợp với hình tượng đại thần. Thế nào? gặp qua rồi sao?" lại nghĩ là lão già! Hơn nữa còn tưởng tượng suy đoán hề khoa học, đơn giản là xằng bậy. Đường Tố nhìn dáng vẻ hưng phấn của , trong ngực có niềm vui khó hiểu, cũng thầm quyết định cho , để tự phát ra chân tướng: "Buổi trưa tôi muốn ăn canh cá đậu phụ." "Gì?" Hứa Luật nháy mắt mấy cái, hiểu sao bất thình lình đổi chủ đề - chẳng lẽ là vì đố kị với người cùng nghề? Nhưng, Đường Tố cũng có lòng đố kị này sao? "Cả cá chua ngọt." Đường Tố vui vẻ bắt đầu chọn món ăn trưa cho mình: "Ừ. Cá thái lát xào lần trước cũng làm phần." Từ sau khi Hứa Luật vào ở, trong tủ lạnh ít cá đông lạnh hơn, mỗi ngày đều có cá tươi ăn, điểm ấy khiến Đường Tố rất hài lòng. Cá cá cá. "Giống hệt mèo vậy." Hứa Luật so sánh với loài vật ghét nhất, quả nhiên liền bất mãn. "Hứa Luật, tôi ghét mèo!" rất nghiêm túc kháng nghị: "Lại thêm món cá hấp, cho khỏi bàn luận nhiều." "... Đường Tố, chế độ ăn uống của có vấn đề rồi ." Nhìn khẩu phần ăn hàng ngày muốn bội thực cá mất rồi . Miễn là có cá ăn, Đường Tố thèm quan tâm chế độ ăn uống tốt với tốt, chỉ cần chế độ ăn cá là đủ . Tuy như vậy, nhưng Hứa Luật cũng ghi nhớ từng món muốn ăn. Coi như cảm ơn ngày hôm nay lên lớp thay nửa ngày. "Thế nhé, vậy về trước , tôi mua cá." tới ngã ba, Hứa Luật dương dương tự đắc giơ tay vẫy để cho trước. Tầm mắt Đường Tố hạ xuống, liếc nhìn mắt cá chân : "Quên , hôm nay ăn cá." Hứa Luật hiểu lo lắng về tình trạng vết thương ở chân : " sao, vấn đề gì. Hơn nữa chợ cách đây cũng xa ." Đường Tố đứng bất động tại chỗ, khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, lúc sau mới lên tiếng: "Tôi chung với ." "Hả?" Hứa Luật nhìn dáng dấp kia của : "Quên , chỗ đó thích hợp với ." Chợ bán thức ăn và Đường Tố? Nghĩ thế nào cũng hợp. "Hoặc , hoặc cùng , chọn trong hai." kiên trì. Người này... Hứa Luật bật cười: "Đường Tố, có thể đơn giản trắng ra lo lắng cho vết thương ở chân tôi là được." Còn vòng vèo, cái tên kỳ cục này. Lo lắng? "Tôi chỉ cho rằng, nếu như tôi cùng, với cung phản xạ quấn ba vòng địa cầu kia của , nếu như lại đụng xe, tránh lần nữa lại trẹo mắt cá chân chân trái, chân mà bị thương liên tục..." đến nửa, Đường Tố lại im lặng, thao thao bất tuyệt nữa, quy củ : "Ừm, có thể đúng, tôi lo lắng vết thương ở chân ." Có điều, tại sao phải lo lắng cho ? Đường Tố lời nào, ánh mắt sáng quắc nhìn , muốn tìm ra nguyên nhân trong đó. Hứa Luật cảm thấy mình đọc hiểu hoang mang trong mắt -- phương diện tình cảm người này giống như đứa bé... Sai, phải giống như trẻ sơ sinh. "Vì chúng ta là bạn bè, nên lo lắng cho tôi là phải rồi." Hứa Luật tốt bụng giúp giải đáp thắc mắc: "Nếu như chân bị trẹo, tôi cũng lo lắng cho ." Đường Tố: "..." Nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn mở miệng sửa chữa lời : "Tốc độ phản ứng của tôi nhanh hơn ." Ngừng chút: "Nhanh hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều." Cho nên, tuyệt đối xảy ra chuyện như . Tên! Trẻ! Con! chết sao. Hứa Luật oán niệm trừng mắt nhìn . Đây cũng phải lần đầu tiên Đường Tố bị trừng, nhưng...luôn cảm thấy lần này hơi khác! Dù bị trừng cũng cảm thấy rất vui vẻ. Tại sao bị trừng mắt mà vẫn thấy vui vẻ được nhỉ? Điều này logic. Hai người thẳng đến khu chợ gần đại học Y, Hứa Luật thông thạo đến trước quầy hàng mình hay mua cá, quay đầu với Đường Tố câu: " đứng xa chút, tránh lúc làm thịt cá bắn đến ." Đường Tố nghe lời lùi về bên cạnh ba bước. Hứa Luật cho chủ quán mình muốn nấu gì: "Chủ quán, tôi lại tới mua cá đây. cá hấp, cá om, cả đầu cá nấu canh, cho tôi nửa con cá trắm cỏ." Tháng này, trở thành khách quen của các quầy cá. "Được ." Chủ quán thuần thục chọn cá theo cầu của Hứa Luật, sau đó xử lý sạch giúp , vừa làm vừa tùy tiện tán gẫu với . Đường Tố cũng thích đến chỗ nhiều người ầm ĩ, thế nhưng lúc này, đứng ở chỗ cách đó ba bước, nhìn Hứa Luật đứng trước quầy cá, mua cá cho . Chú ý : Đây chắc chắn là mua cá cho . Đột nhiên cảm thấy... Kỳ thực, có thêm Hứa Luật chợ mua thức ăn cũng quá khó chịu.