Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cố Huân Nhiên

      Cố Huân Nhiên Well-Known Member

      Bài viết:
      473
      Được thích:
      1,256
      Mắc cười wá xá:hoho:
      Tiểu Lộc Hàm thích bài này.

    2. Yii

      Yii New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      2
      :th_76::th_76::th_76: cố lên bạn ơi
      mỗi ngày đều hóng rồi a~~~
      Tiểu Lộc Hàm thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 37: Chạm cái, sờ cái.

      Editor: Màn Thầu

      Beta: tiểu lộc hàm


      sờ mó tôi!


      Tố cáo này nghiêm trọng tới cỡ nào, người bên ngoài nghe thấy lời này lại cho rằng Hứa Luật làm bậy chọc ghẹohắn.


      Nhưng, bị oan mà! ràng cái gì cũng chưa có sờ , đừng đậu hủ, đậu da còn chưa ăn được mà.


      Hứa Luật cố gắng hồi tưởng lại bản thân hôm qua đãsờ mó cái gì, cuối cùng cũng nghĩ ra, tối qua đúng là có lần tiếp xúc giữa hai người, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ tiếp xúc có giây đồng hồ,


      Hứa Luật phản bác: "Nhiều lắm cũng chỉ coi là chạm cái." Sao có thể coi là sờ được, cũng cảm thấy "Sờ" được cái gì ấy chứ!


      Vẫn còn xạo.


      Đường Tố dùng câu chữ chính nghĩa ràng: "'Chạm', chỉ là touch, nhưng 'Sờ' lại là feel!" cảm thấy rất ràng, đó chính là sờ, phải chạm.


      Được rồi, dễ nhận thấy định nghĩa về sờ và chạm của hai người khác nhau.


      "Vì thế, dáng vẻ quái gở sáng sớm hôm nay của là vì tôi 'sờ' ' chút' nên mất hứng sao?"


      Hứa Luật cảm thấy vô cùng oan uổng, cái gì cũng chưa động đến bị chụp tội danh lên đầu.


      Đường Tố nghĩ dùng từ mất hứng chính xác: "Phải là vui," nhưng lại tìm được từ gì thích hợp để hình dung loại cảm giác này.


      "Chán ghét?"Hứa Luật tiếp tục cung cấp cho lựa chọn.


      " phải."Từ này càng sai, hề ghét.


      Hứa Luật ăn nốt bữa sáng, bóp cằm, ngửa đầu nhìn đứng bên cạnh bàn: " phải là vui vẻ, cũng phải chán ghét, đó chính là cảm giác khá tốt."


      Ánh dương buổi sáng chiếu lên mặt , con ngươi đen nhánh rực rỡ. Lúc này, vẻ mặt tức giận trở nên trong suốt dưới ánh mặt trời...


      Hình như cảm thấy sờ rất tốt.


      Ý nghĩ này vừa xuất , Đường Tố liền ngẩn ra, sau đó cặp lông mày đẹp bất mãn nhíu lại, tại sao lại có ý tưởng hỏng bét thế này, quả thực là quá hổ thẹn với người có văn hóa mà!


      vì ý nghĩ đường đột nảy ra trong đầu mà cảm thấy hơi phiền muộn.


      Quả nhiên... Hoóc môn nữ người sản sinh ra quá nhiều.Uống sữa đậu nành thường xuyên tạo nên lực ảnh hưởng quá mạnh mẽ, ngay cả khi đứng xa như vậy cũng bị hoóc môn nữa ảnh hưởng.


      Mặc dù hoóc môn là loại thực thể nhìn thấy được, nhưng khoa học chứng minh, nó tồn tại, đồng thời có thể sản sinh giữa người với người tạo ra ảnh hưởng - Đường Tố cảm thấy tại mình bị ảnh hưởng .


      Hết lần này đến lần khác cũng sai , hề cảm thấy ghét.


      Nửa ngày chưa thấy đưa ra câu trả lời thuyết phục, Hứa Luật còn tưởng trả lời, chợt nghe dùng giọng điệu “Đường gia ” riêng biệt, trầm thấp, đầy gợi cảm nhưng bình tĩnh trả lời:


      " sai, khá tốt, rất mềm rất nhẵn rất mịn màng."


      Vừa mới xong, khuôn mặt tuấn của cứng đờ, cảm thấy lời của mình có trình độ, cái gì mà rất mềm rất nhẵn rất mịn màng, cách hình dung tầm thường này lại có thể ra từ miệng , quả thực phụ công sức bản thân đọc nhiều sách như vậy.


      dùng ba từ hình dung liền nhau khiến Hứa Luật càng hoảng sợ, này này này... Cách này mang tính chất khiêu khích như vậy sao có thể dễ dàng ra khỏi miệng thế , Hứa Luật muốn ôm trán, chỉ vào khuôn mặt đẹp trai cấm dục kia hỏi ‘, sao có thể như vậy được chứ’?


      Mà đây có được coi là khen ngợi ? nên trả lời gì đây, chả nhẽ cảm ơn sao?


      Hứa Luật 囧 rồi 囧, hiểu sao lại có cảm giác như bị ăn đậu hủ vậy? ràng là 'Sờ' cơ mà. Thế nào mà giờ lại có cảm giác ngược lại, hình như mới là người bị sờ?


      Ánh mắt Hứa Luật hướng về bàn tay cầm tách cà phê của , ngón tay trắng nõn cùng màu đen của tách cà phê tạo nên đối lập rệt, đốt ngón tay ràng mà thô ráp, ngón tay rất đẹp, giống nhà nghệ thuật.


      Ngày hôm qua 'Sờ' chỗ nào của ?


      Mu bàn tay sao, hình như sai, sờ tay Đường Tố có cảm giác gì nhỉ? Shit, cứ chạm vào như vậy, cănbản chẳng có - cảm giác gì.


      Hứa Luật chậm tiêu chợt nảy lên ý nghĩ - điều này chỉ đơn giản là phản ứng bản năng của người mê cái đẹp: Có cơ hội nhúng chàm tốt như thế, vậy mà biết nắm chặt, đáng tiếc.


      "Khụ." Quẳng ý nghĩ lung tung , thu dọn chén"Việc kia... Tôi thấy thời gian cũng còn sớm nữa, nên thôi."


      Sáng sớm thứ tư, hai người họ đều có lớp, giống như mọi khi, hai người chuẩn bị cùng nhau xuất môn.


      Vẫn như cũ, trước sau như .


      Kỳ thực rất tò mò lúc Đường Tố lên lớp thế nào, chỉ tiếc lịch dạy học được sắp xếp giống nhau, khiến có cách nào thấy được phong thái dạy học của Đường Tố, mà tuần Đường Tố chỉ dạy có tiết thôi.


      Ánh dương chiếu lên người tạo thành cái bóng kéo dài ra đằng sau, Hứa Luật liền đạp phát lên cái bóng đó.


      Hứa Luật nghĩ Đường Tố là người đàn ông trông rất đẹp trai, loại đẹp này, chỉ giới hạn ở gương mặt, mà cả bản thân nữa, từ tướng mạo đến dáng người đều mang lại cảm giác rất riêng biệt.


      tên đặc biệt như thế, bị chạm chút, cư nhiên có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Nhớ đến chuyện sáng sớm hôm nay, Hứa Luật nhịn được vui vẻ, nhất là câu kia của " sờ mó tôi, chút."


      Bây giờ nghĩ chút thực là... khá đáng .


      Đường Tố vẫn mặc áo gió màu đen , hai tay xỏ vào túi áo, chân dài bước rất nhanh, cảm giác từng bước nhanh như gió, Hứa Luật vẫn ngẩn ngơ , hề báo trước dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào lưng , vội vàng dừng bước lại.


      Đường Tố quay đầu nhìn , con mắt trong veo như bầu trời buổi sáng.


      "Hả, làm sao vậy?"Vừa mới dừng bước lại chưa kịp lùi về phía sau mấy bước, ngửa đầu nhìn gương mặt tuấn của như thế, khiến cảm thấy hơi áp lực.


      Khuôn mặt của người này quá cao rồi!


      Mắt Đường Tố nhìn phía trước: ", cùng nhau ."


      "Hả?"


      Đường Tố thấy có hành động gì, dứt khoát tự mình hành động trước, lui về phía sau mấy bước, đứng sánh vai với : " thôi."


      "...Ừ." Hứa Luật theo vài bước phát ra người chân dài bên cạnh ràng khống chế tốc độ của mình để phối hợp với bước của : "Đường Tố, có thể trước."


      Đường Tố: " cần."


      Hứa Luật nhún nhún vai: "Được rồi, tùy ."


      Khóe mắt Đường Tố liếc nhìn , hừ! Đừng tưởng rằng biết, vừa rồi ở phía sau vẫn luôn nhìn lén !


      có thói quen đồng hành cùng người khác, đặc biệt còn phải phối hợp với bước chân đối phương, có mấy lần nhanh hơn chút, chẳng qua luôn điều chỉnh lại kịp thời, phân tích về chiều cao, độ dài của đôi chân và quán tính độ rộng mỗi bước , cuối cùng tìm được tiết tấu thích hợp nhất để hai người cùng .


      Nhìn , chỉ cần phân tích kĩ càng , vấn đề gì cũng có thể giải quyết. Khóe miệng Đường Tố cong cong, trong lòng hơi đắc ý, về phần hoóc môn nữ kia của , chờ phân tích xong, nhất định có thể giải quyết được.


      Đường tiên sinh chắc chắn cho là vậy.


      Hai người đồng hành, đường chuyện, hình như từ lúc đầu như vậy rồi.


      Hứa Luật vừa vừa nghĩ đến vụ án mạng ngày hôm qua, biết Lý đội trưởng điều tra đến đâu rồi, tìm ra nguyên nhân cái chết chưa, có khoanh vùng được kẻ tình nghi chưa?


      Bên tai chợt truyền đến tiếng còi xe mô tô bén nhọn, Hứa Luật bừng tỉnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc xe máy từ chỗ rẽ tới, tốc độ rất nhanh, hiển nhiên người lái xe ngờ tới mình bấm còi rồi mà vẫn có người đứng giữa đường...


      Hứa Luật vô cùng kinh ngạc, vừa định nhảy qua bên cạnh, nhưng quên dưới chân mình phải đôi giày thể thao dễ hành động mà là đôi giày cao gót, cuống quá, người nhảy qua được, mắt cá chân bị trẹo.


      Xe máy phanh lại, nhưng khoảng cách quá ngắn, mắt thấy sắp đụng vào, cảm thấy người bị mất trọng tâm, thân thể bất ổn, hai chân cách mặt đất, tầm mắt có thể nhìn toàn bộ cảnh vật, bầu trời trong xanh xoay tròn trước mắt .


      ...
      Dunghyt97, ly sắc, ThiênMinh16 others thích bài này.

    4. Diệp Dung

      Diệp Dung New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Góng quá ed ê....hiuhiu...chai zô...
      duyenktn1 thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 38: Đường Tố giở trò lưu manh.
      Editor: Màn Thầu
      Edit: tiểu lộc hàm


      Hứa Luật chưa đụng vào chiếc xe kia được Đường Tố ôm ngang người.


      Đúng vậy, ôm ngang lên, còn được gọi là: Ôm, công, chúa.


      Ngại muốn chết được.


      Từ sau khi trưởng thành, Hứa Luật chưa từng tiếp xúc quá gần với người khác giới như vậy, chứ chi lúc làm pháp y, chỉ trừ vài ba đồng nghiệp tới lui bên cạnh, nếu là thi thể, trắng ra, thực có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác, dù là Tô Tử Khiêm quen thân giữa hai người luôn duy trì khoảng cách mét vuông.


      Nhưng bây giờ...


      Chờ đến lúc ý thức được tư thế vô cùng thân mật giữa mình và Đường Tố, còn chưa kịp xấu hổ hay khó xử, giọng Đường Tố vang lên trước.


      "Hứa Luật, bị ngu ngốc à, bị ngu ngốc hả, bị ngu ngốc sao?" với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, khuôn mặt tuấn toát ra tia ảo não chưa từng có mà đến chính cũng biết.


      Thanh của quá gần, khi vô tình phả hơi thở lên tai hơi ngứa. Hứa Luật sờ sờ lỗ tai, nhịn được, lắp bắp trả lời câu: " là người máy sao?". nhiều như vậy làm chi.


      Đường Tố mím môi, cũng ý thức được lời mình vừa có chút thất lễ: "...Xin lỗi, vừa rồi tôi nên như vậy."


      "Hả..." Hứa Luật thấy áy náy như thế, trái lại hơi chột dạ. thế nào nữa lúc nãy cũng nhờ có ra tay giúp đỡ, bằng chắc chắn lần này toi đời rồi.


      "Tôi nên ngu ngốc," Đường Tố rất trịnh trọng lại nghiêm túc giải thích cho : "Chẳng qua phản xạ thần kinh của hơi chậm, dung lượng não hơi , độ linh hoạt của tay chân hơi kém chút mà thôi, còn cách ngu ngốc khoảng xa."


      Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi: "... Đường Tố, tôi cảm ơn nhá!"


      Hứa Luật giãy dụa người Đường Tố muốn xuống, "Aww--" vừa đặt chân chạm đất, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.


      , shit!


      Trong lòng Hứa Luật thầm chửi rủa , trước đây khi làm nhiệm vụ mắt cá chân phải của bị thương, biến thành bệnh mãn tính, rất dễ bị trật khớp xương, vừa mới trẹo cái mà mắt cá chân chịu được rồi.


      "Đừng động đậy!"


      Giọng Đường Tố trầm thấp ra lệnh, cánh tay dang ra, chưa đến năm giây liền ôm ngang người lên lần nữa, nhanh chóng tới chiếc ghế gỗ phía trước, đặt lên, ngồi xổm người xuống muốn cởi giày của .


      " cần."


      Hứa Luật ngẩn ra sau đó rụt chân lại theo phản xạ có điều kiện.


      hành động nhanh hơn, bàn tay đẹp cầm lấy mắt cá chân của , nhàng tháo đôi giày cao gọt màu bạc kia ra, cau mày, nhìn mắt cá chân sưng lên của .


      Cả người Hứa Luật cứng lại.


      vẫn cảm thấy chân con bộ phận riêng tư, thể tùy tiện cho người ngoài nhìn. Nhất là tính chất nghề nghiệp của , vốn quan tâm đến cơ thể người, nhất là chân, hai là tim, da chân thô ráp hay nhẵn nhụi, móng chân có sạch hay , tình hình về bàn chân... thường phản ánh về khía cạnh sinh hoạt của người.


      tại bộ phận riêng tư ấy cứ thế mà lại bị cầm trong tay như vậy.


      Nếu như định mượn cơ hội này để ăn đậu hũ, chắc chắn chút do dự đạp cước lại cước đến khi phải xin ông nội rồi lại gọi bà nội mới thôi; nhưng như thế, bộ dáng kia của thập phần quân tử, quân tử đến mức Hứa Luật cảm giác nếu thu chân lại, có vẻ như rất tồi tệ , quả thực tôn trọng hành vi 'Thần thánh' của .


      Ánh mắt trời chiếu lên bên gò má , bàn tay nắm mắt cá chân , thon dài trắng ngần, khớp xương ràng.


      Bàn Chân trong lòng bàn tay, mặc tất chân trong suốt, trắng nõn nà, móng chân được cắt tỉa rất ngay ngắn, chỗ mắt cá chân bị sưng lên rất hài hòa.


      Đường Tố cúi đầu, cẩn thận kiểm tra tình hình mắt cá chân .


      Gió thổi qua, hơi lạnh, Hứa Luật khỏi giật giật đầu ngón chân, hơi rụt vào, bị hơi dùng sức ngăn lại.


      "Đừng nhúc nhích." Ngón tay Đường Tố nhàng ấn lên chỗ mắt cá chân bị sưng của xuống: "Có đau ?"


      "..."


      Kỳ thực chỗ đó cảm thấy rất đau, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh ở chân đều tê liệt rồi.


      "Chắc đầu khớp xương có vấn đề gì." Chân mày Đường Tố hơi giãn ra chút: "Tình hình về mắt cá chân chắc hơn cả."


      "À." Hứa Luật lắp bắp trả lời: "Bệnh cũ trước đây chưa hoàn toàn khỏi , dễ bị trật khớp, có gì đáng ngại..."


      " có gì đáng ngại!" Đường Tố cảm thấy hơi tức giận với cách nhàng bâng quơ này của , thanh tự chủ được mà nghiêm khắc thêm vài phần: "Cái gì mới gọi là đáng ngại, đến lúc mắt cá chân bên phải bị hoại tử, thể bước , phải thay khớp mới gọi là đáng ngại sao?"


      Hứa Luật bị có chút sửng sốt: " nghiêm trọng như vậy đâu." Chân của , hiểu hơn ai hết . Những năm gần đây đều chú ý đến, có khả năng chuyển biến xấu đến như vậy.


      Đường Tố biết có phải tất cả phụ nữ đều sở hữu bàn chân ... Ừm, thuận mắt như thế hay ?! Dù sao vẫn thấy , bàn chân trước mắt này rất thuận mắt, kích thước rất thuận mắt, dáng dấp cũng rất thuận mắt, đầu ngón chân hơi cuộn lại cũng rất thuận mắt.


      "Ách... Đường Tố, sau này tôi chú ý." Hứa Luật thấy chân mày nhíu chặt, cho rằng còn lo lắng cho chân mình.


      Vừa dứt lời, chân truyền đến cảm giác khiến cả người bỗng run : "Á! Đường Tố - làm gì thế?" Hứa Luật thất thanh kêu lên, hai mắt trợn to, mạnh mẽ rút chân về, dám tin, quả thực dám tin vào mắt mình!


      vừa mới làm gì đó với chân đúng ?


      Có Đúng là nhéo cái ? Đúng ?


      Đường Tố bị hành động bất thình lình của làm cho kinh ngạc, lấy lại tinh thần, ý thức được mình làm cái gì, gương mặt trắng nõn bỗng nhuộm màu hồng: "Tôi..." Giọng hơi mất tự nhiên, như tên nhóc làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.


      " bóp loạn chân tôi làm gì thế?"


      Mặt Hứa Luật cũng đỏ lên, giày vào chân. Bàn chân vốn mẫn cảm, vừa bị nắm như vậy cảm thấy tê rần rồi, nghĩ tới lại còn bóp cái. Hứa Luật tưởng như chân phải của mình nữa, vừa nóng vừa ngứa, chỗ bị bóp cái vẫn còn lưu lại cảm giác đây này.


      nhịn được dùng mu bàn chân chà xát lên cái chân còn lại, muốn cảm giác khác thường kia từ từ biến mất. Động tác này rơi vào trong mắt Đường Tố, bị giải thích thành ý nghĩa khác.


      Ghét bỏ!


      Lồng ngực Đường Tố có chút buồn bực, hừ! phải bóp cái thôi sao, tối hôm qua cũng sờ soạng cái mà, chưa từng tính toán chi li như vậy, cư nhiên lại dám ghét bỏ.


      Hơn nữa, bóp loạn chỗ nào, ràng có khống chế lực bóp chân mà.


      Đường tiên sinh mất hứng, mím chặt môi, đỏ mặt, năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích hành vi của mình: "Có qua có lại!"


      Cái gì?


      Có qua có lại?


      Hứa Luật nhìn thấy mặt vẫn hơi ửng hồng, lúc sau mới lý giải được ý nghĩa của bốn chứ có qua có lại: "... Lưu manh."


      Có thể giống nhau sao? 'Sờ' tay , là vô tâm, ... ràng ý đấy.


      Nếu như Đường Tố biết ý nghĩ của Hứa Luật lúc này, nhất định sửa lại cho đúng: Tôi cũng chỉ vô tình thôi .


      "Tôi đây xử lý công bằng." Đường Tố thừa nhận cách gọi này, tích cực biện giải cho mình: "Nếu tôi là lưu manh, vậy phải tính cả vốn lẫn lãi rồi." như vậy chỉ bóp cái thôi đâu.


      Vô sỉ!


      Hứa Luật nhìn dáng vẻ nghiêm túc biện giải cho mình của , cuối cùng cũng tìm được cách phản bác .


      "Đường Tố, tôi muốn chuyện với ."


      Quả thực Hứa Luật sắp tức chết rồi.


      sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đáng sợ hơn là Đường Tố lại giở trò lưu manh.


      thế Lại có thể giở trò cách đương nhiên như vậy, còn lý lẽ hào hùng nữa chứ! .


      ------ đề lời với người xa lạ ------


      _:) з" ∠)_


      Đường Tố: Tiêu đề kiểu gì vậy, tôi đâu có giở trò lưu manh.


      Hứa Luật: chỗ nào cũng giở trò lưu manh!


      Đường Tố: Để độc giả nhận định , nếu như mọi người nghĩ hôm nay tôi giở trò lưu manh, sau này tôi nhất định làm tiếp loại chuyện này nữa -- tôi tin tưởng mọi người, các vị.


      Hứa Luật: ... cái tên Đường lưu manh chết tiệt! Thỉnh mọi người công bằng nhận xét chuyện này, ta chính là giở trò lưu manh.


      Đường Tố: đừng đánh lừa độc giả, kết quả của chúng ta ở ngay trước mắt nha.
      Dunghyt97, ly sắc, ThiênMinh14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :