Chương 38: Đường Tố giở trò lưu manh.
Editor: Màn Thầu
Edit: tiểu lộc hàm
Hứa Luật chưa đụng vào chiếc xe kia được Đường Tố ôm ngang người.
Đúng vậy, ôm ngang lên, còn được gọi là: Ôm, công, chúa.
Ngại muốn chết được.
Từ sau khi trưởng thành, Hứa Luật chưa từng tiếp xúc quá gần với người khác giới như vậy, chứ chi lúc làm pháp y, chỉ trừ vài ba đồng nghiệp tới lui bên cạnh, nếu là thi thể, trắng ra, thực có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác, dù là Tô Tử Khiêm quen thân giữa hai người luôn duy trì khoảng cách mét vuông.
Nhưng bây giờ...
Chờ đến lúc ý thức được tư thế vô cùng thân mật giữa mình và Đường Tố, còn chưa kịp xấu hổ hay khó xử, giọng Đường Tố vang lên trước.
"Hứa Luật, bị ngu ngốc à, bị ngu ngốc hả, bị ngu ngốc sao?" với tốc độ nhanh gấp đôi bình thường, khuôn mặt tuấn toát ra tia ảo não chưa từng có mà đến chính cũng biết.
Thanh của quá gần, khi vô tình phả hơi thở lên tai hơi ngứa. Hứa Luật sờ sờ lỗ tai, nhịn được, lắp bắp trả lời câu: " là người máy sao?". nhiều như vậy làm chi.
Đường Tố mím môi, cũng ý thức được lời mình vừa có chút thất lễ: "...Xin lỗi, vừa rồi tôi nên như vậy."
"Hả..." Hứa Luật thấy áy náy như thế, trái lại hơi chột dạ. thế nào nữa lúc nãy cũng nhờ có ra tay giúp đỡ, bằng chắc chắn lần này toi đời rồi.
"Tôi nên ngu ngốc," Đường Tố rất trịnh trọng lại nghiêm túc giải thích cho : "Chẳng qua phản xạ thần kinh của hơi chậm, dung lượng não hơi , độ linh hoạt của tay chân hơi kém chút mà thôi, còn cách ngu ngốc khoảng xa."
Hứa Luật nghiến răng nghiến lợi: "... Đường Tố, tôi cảm ơn nhá!"
Hứa Luật giãy dụa người Đường Tố muốn xuống, "Aww--" vừa đặt chân chạm đất, cảm giác đau đớn từ mắt cá chân truyền đến.
, shit!
Trong lòng Hứa Luật thầm chửi rủa , trước đây khi làm nhiệm vụ mắt cá chân phải của bị thương, biến thành bệnh mãn tính, rất dễ bị trật khớp xương, vừa mới trẹo cái mà mắt cá chân chịu được rồi.
"Đừng động đậy!"
Giọng Đường Tố trầm thấp ra lệnh, cánh tay dang ra, chưa đến năm giây liền ôm ngang người lên lần nữa, nhanh chóng tới chiếc ghế gỗ phía trước, đặt lên, ngồi xổm người xuống muốn cởi giày của .
" cần."
Hứa Luật ngẩn ra sau đó rụt chân lại theo phản xạ có điều kiện.
hành động nhanh hơn, bàn tay đẹp cầm lấy mắt cá chân của , nhàng tháo đôi giày cao gọt màu bạc kia ra, cau mày, nhìn mắt cá chân sưng lên của .
Cả người Hứa Luật cứng lại.
vẫn cảm thấy chân con là bộ phận riêng tư, thể tùy tiện cho người ngoài nhìn. Nhất là tính chất nghề nghiệp của , vốn quan tâm đến cơ thể người, nhất là chân, hai là tim, da chân thô ráp hay nhẵn nhụi, móng chân có sạch hay , tình hình về bàn chân... thường phản ánh về khía cạnh sinh hoạt của người.
tại bộ phận riêng tư ấy cứ thế mà lại bị cầm trong tay như vậy.
Nếu như định mượn cơ hội này để ăn đậu hũ, chắc chắn chút do dự đạp cước lại cước đến khi phải xin ông nội rồi lại gọi bà nội mới thôi; nhưng như thế, bộ dáng kia của thập phần quân tử, quân tử đến mức Hứa Luật cảm giác nếu thu chân lại, có vẻ như rất tồi tệ , quả thực tôn trọng hành vi 'Thần thánh' của .
Ánh mắt trời chiếu lên bên gò má , bàn tay nắm mắt cá chân , thon dài trắng ngần, khớp xương ràng.
Bàn Chân trong lòng bàn tay, mặc tất chân trong suốt, trắng nõn nà, móng chân được cắt tỉa rất ngay ngắn, chỗ mắt cá chân bị sưng lên rất hài hòa.
Đường Tố cúi đầu, cẩn thận kiểm tra tình hình mắt cá chân .
Gió thổi qua, hơi lạnh, Hứa Luật khỏi giật giật đầu ngón chân, hơi rụt vào, bị hơi dùng sức ngăn lại.
"Đừng nhúc nhích." Ngón tay Đường Tố nhàng ấn lên chỗ mắt cá chân bị sưng của xuống: "Có đau ?"
"..."
Kỳ thực chỗ đó cảm thấy rất đau, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh ở chân đều tê liệt rồi.
"Chắc đầu khớp xương có vấn đề gì." Chân mày Đường Tố hơi giãn ra chút: "Tình hình về mắt cá chân chắc hơn cả."
"À." Hứa Luật lắp bắp trả lời: "Bệnh cũ trước đây chưa hoàn toàn khỏi , dễ bị trật khớp, có gì đáng ngại..."
" có gì đáng ngại!" Đường Tố cảm thấy hơi tức giận với cách nhàng bâng quơ này của , thanh tự chủ được mà nghiêm khắc thêm vài phần: "Cái gì mới gọi là đáng ngại, đến lúc mắt cá chân bên phải bị hoại tử, thể bước , phải thay khớp mới gọi là đáng ngại sao?"
Hứa Luật bị có chút sửng sốt: " nghiêm trọng như vậy đâu." Chân của , hiểu hơn ai hết . Những năm gần đây đều chú ý đến, có khả năng chuyển biến xấu đến như vậy.
Đường Tố biết có phải tất cả phụ nữ đều sở hữu bàn chân ... Ừm, thuận mắt như thế hay ?! Dù sao vẫn thấy , bàn chân trước mắt này rất thuận mắt, kích thước rất thuận mắt, dáng dấp cũng rất thuận mắt, đầu ngón chân hơi cuộn lại cũng rất thuận mắt.
"Ách... Đường Tố, sau này tôi chú ý." Hứa Luật thấy chân mày nhíu chặt, cho rằng còn lo lắng cho chân mình.
Vừa dứt lời, chân truyền đến cảm giác khiến cả người bỗng run : "Á! Đường Tố - làm gì thế?" Hứa Luật thất thanh kêu lên, hai mắt trợn to, mạnh mẽ rút chân về, dám tin, quả thực dám tin vào mắt mình!
vừa mới làm gì đó với chân đúng ?
Có Đúng là nhéo cái ? Đúng ?
Đường Tố bị hành động bất thình lình của làm cho kinh ngạc, lấy lại tinh thần, ý thức được mình làm cái gì, gương mặt trắng nõn bỗng nhuộm màu hồng: "Tôi..." Giọng hơi mất tự nhiên, như tên nhóc làm chuyện xấu bị bắt quả tang vậy.
" bóp loạn chân tôi làm gì thế?"
Mặt Hứa Luật cũng đỏ lên, giày vào chân. Bàn chân vốn mẫn cảm, vừa bị nắm như vậy cảm thấy tê rần rồi, nghĩ tới lại còn bóp cái. Hứa Luật tưởng như chân phải của mình nữa, vừa nóng vừa ngứa, chỗ bị bóp cái vẫn còn lưu lại cảm giác đây này.
nhịn được dùng mu bàn chân chà xát lên cái chân còn lại, muốn cảm giác khác thường kia từ từ biến mất. Động tác này rơi vào trong mắt Đường Tố, bị giải thích thành ý nghĩa khác.
Ghét bỏ!
Lồng ngực Đường Tố có chút buồn bực, hừ! phải bóp cái thôi sao, tối hôm qua cũng sờ soạng cái mà, chưa từng tính toán chi li như vậy, cư nhiên lại dám ghét bỏ.
Hơn nữa, bóp loạn chỗ nào, ràng có khống chế lực bóp chân mà.
Đường tiên sinh mất hứng, mím chặt môi, đỏ mặt, năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích hành vi của mình: "Có qua có lại!"
Cái gì?
Có qua có lại?
Hứa Luật nhìn thấy mặt vẫn hơi ửng hồng, lúc sau mới lý giải được ý nghĩa của bốn chứ có qua có lại: "... Lưu manh."
Có thể giống nhau sao? 'Sờ' tay , là vô tâm, ... ràng ý đấy.
Nếu như Đường Tố biết ý nghĩ của Hứa Luật lúc này, nhất định sửa lại cho đúng: Tôi cũng chỉ vô tình thôi .
"Tôi đây xử lý công bằng." Đường Tố thừa nhận cách gọi này, tích cực biện giải cho mình: "Nếu tôi là lưu manh, vậy phải tính cả vốn lẫn lãi rồi." như vậy chỉ bóp cái thôi đâu.
Vô sỉ!
Hứa Luật nhìn dáng vẻ nghiêm túc biện giải cho mình của , cuối cùng cũng tìm được cách phản bác .
"Đường Tố, tôi muốn chuyện với ."
Quả thực Hứa Luật sắp tức chết rồi.
sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa, đáng sợ hơn là Đường Tố lại giở trò lưu manh.
thế Lại có thể giở trò cách đương nhiên như vậy, còn lý lẽ hào hùng nữa chứ! .
------ đề lời với người xa lạ ------
_ з" ∠)_
Đường Tố: Tiêu đề kiểu gì vậy, tôi đâu có giở trò lưu manh.
Hứa Luật: chỗ nào cũng giở trò lưu manh!
Đường Tố: Để độc giả nhận định , nếu như mọi người nghĩ hôm nay tôi giở trò lưu manh, sau này tôi nhất định làm tiếp loại chuyện này nữa -- tôi tin tưởng mọi người, các vị.
Hứa Luật: ... cái tên Đường lưu manh chết tiệt! Thỉnh mọi người công bằng nhận xét chuyện này, ta chính là giở trò lưu manh.
Đường Tố: đừng đánh lừa độc giả, kết quả của chúng ta ở ngay trước mắt nha.