Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 27: Nào chúng ta hãy vui vẻ làm bạn bè nhé!

      Edit: duyenkt

      Beta: tiểu lộc hàm

      Ngay cả sủng vật cũng muốn giết thời gian cùng với !

      Đường Tố nhấp nhấp môi, lông mày xinh đẹp dính chặt lại với nhau, đánh khúc nhạc bi thương biết tên, nhìn rất đáng thương, tiếp đó, các ngón tay thon dài mang theo vài phần trẻ con tùy tiện đặt các phím đàn, ấn theo trình tự, từ 1-2-3-4-5-6-7, miệng ngâm nga theo điệu, từ cao đến thấp: “bored-bored-bored-bored-bored-bored-bored......”

      Hứa Luật khỏi cảm thấy rất buồn cười, khi tức giận tính khí ta lại giống như đứa trẻ, hoàn toàn trái ngược với tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng lại độc mồm độc miệng lúc bình thường.

      “Đường Tố, ra có thể ra ngoài dạo.” Thế giới bên ngoài cũng rất tốt đẹp. Hứa Luật chân thành đề nghị với ta.

      “Tôi thích bị coi là động vật, tôi cũng thích nhìn những sinh vật ngu xuẩn ngoài kia khoe khoang chỉ số thông mính ít đến đáng thương của họ.”

      Hứa Luật đỡ trán, thoáng cái hiểu được ý tứ trong lời này, 囧 囧, trong lòng thầm nghĩ, cái tên kiêu căng này đơn giản là ngập tràn ác ý đối với những người khác.

      Nhưng cứ theo như lời ta , phải cuối cùng ta đem họng súng nhắm thẳng đến hay sao, Hứa Luật cũng muốn thể nghiệm công phu độc mồm độc miệng của Đường Tiên Sinh, sợ mình dùng bạo lực để chặn mồm ta lại mất.

      “Tụ họp bạn bè.” Giống như vậy, trải qua buổi chiều vui vẻ, còn cảm thấy thời gian trôi nhanh.

      có.”

      Tiếng đàn dương cầm ưu thương lại bắt đầu vang lên.

      đến phòng tập thể thao rèn luyện thân thể.” Để tiêu hao tinh lực (*) dồi dào của ta.

      (*) Tinh lực: Thể lực và tinh thần.

      “Vũ lực thể giải quyết tất cả mọi chuyện.” rất chán ghét việc dùng các loại dụng cụ lặp lặp lại những động tác giống nhau, là ngu dốt.

      thư viện mượn sách.”

      “Ha ha!” Tiếng đàn dương cầm từ từ tăng nhanh: “ giáo viên mỗi lần chỉ được mượn nhiều nhất năm quyển sách, từ đây đến thư viện mất hai mươi ba mươi phút, về về mất bốn mươi phút, đấy là chưa kể đến thời gian chọn sách, bảo tôi lãng phí hơn tiếng đồng hồ mượn những quyển sách đó về mà có khả năng tôi đọc chưa đến tiếng đồng hồ xong. Chưa đến, những quyển sách trong thư viện kia, phần lớn nội dung là giống nhau.

      Mẹ kiếp!

      Nghe ta xong, Hứa Luật bỗng nhiên nảy sinh ý nghĩ: “ ta cũng rất có lý, mình lại có lời nào để mà đáp trả.” cảm giác, tiếng đàn dương cầm tàn khốc của ta lại lần nữa vang lên, Hứa Luật vội vàng xuất chiêu: “Cá cá cá, tối nay chúng ta ăn lẩu cá.”

      Bốn chữ lẩu cá, cuối cùng cũng thành công làm cho Đường Tố có phản ứng, ngoảnh đầu lại, ánh mặt trời hồng ngoài cửa sổ đúng lúc rọi vào, bao phủ lên toàn bộ thân mình và đàn dương cầm, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt lạnh lùng của , trong phút chốc, giường như sưởi ấm cả con người trong trẻo lạnh lùng.

      ta nhìn nửa ngày: “Hứa tiểu thư, vì sao lại lo lắng cho tôi như vậy?” Tuy rằng toàn những kiến nghị thể làm, nhưng có thể thấy được rất cố gắng nghĩ biện pháp giúp .

      Vấn đề này đến quá đột ngột.

      Hứa Luật bị nghẹn lúc, sờ sờ mũi mình. Được tiếp thu nền văn hóa Trung Hoa từ , cảm thấy, người với người trong lúc sống chung với nhau, nên giữ ý chút, có số lời nên trắng ra, tránh gây tổn thương cho nhau. Giống như trong chuyện này của Đường Tố, động cơ của đơn giản là: Ngăn cản ta ở trong phòng gây ra tiếng ồn, phòng ngừa ta chĩa ngay mũi nhọn lên người mình. Nhưng cũng thể thẳng ra như vậy được.

      Do dự chút, cuối cùng cũng ra miệng: “…..Bởi vì, chúng ta là bạn bè, nhìn thấy buồn bực, tôi cũng nên nghĩ cách giúp .”

      Lời vừa thốt ra khỏi miệng trong nháy mắt, Hứa Luật hối hận ! người này căn bản là cần có bạn bè, hành vi này của chính là lấy nóng mặt áp mông lạnh.

      (*) Mặt nóng áp mông lạnh: ý chỉ người nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững lạnh nhạt.

      Vô ý thức làm động tác sờ mũi, do dự trong chốc lát, khi chuyện tự chủ mím môi, nuốt nước bọt, đối với Đường Tố mà , từ những hành động này dễ dàng đọc được suy nghĩ của .

      dối, sau đó lại hối hận.

      “Hứa tiểu thư, cảm ơn lời dối đầy thiện ý (*) của .” Trong giọng điệu của mang theo ý vị cam chịu. vươn ngón trỏ ra, từ từ đánh phím đán: “I – am – a – Monster ( tôi là con quái vật), ai lại muốn kết bạn với con quái vật cơ chứ.”

      囧! làm sao lại quên, người trước mặt này phải là người bình thường, làm sao lại dễ dàng bị lừa dối như vậy.

      Hứa Luật hơi đỏ mặt, đỏ mặt vì vừa bị oan uổng, vừa bất bình, vừa tức giận – ràng là Đường tiên sinh muốn làm bạn với tôi được chưa! phải bà đây muốn trở thành bạn bè với , vui vẻ chơi đùa cùng với !

      Người nào quen biết Hứa Luật, cũng biết tính tình của rất bướng bỉnh, rất bảo thủ, trước đây vì nghi ngờ án mạng có điểm đáng ngờ, có thể ở lì trong phòng giải phẫu, ăn ngủ cùng với thi thể nạn nhân đến khi hiểu hõ chân tướng việc mới thôi.

      Lúc này thấy Đường Tố như vậy, tính trẻ con bảo thủ của Hứa Luật lại trỗi dậy rồi.

      biết thế nào là bạn bè ?” Hứa Luật cảm thấy người này căn bản cũng hiểu ý nghĩa của bạn bè là gì.

      Đường Tố liếc mắt nhìn cái, cảm thấy hỏi vấn đề này chính là coi thường chỉ số thông minh của ! Bình thường, tranh luận với , nhưng bây giờ rất nhàm chán, lại có rất nhiều thời gian, có thể lãng phí chút thời gian với cái vấn đề ngu xuẩn này của .

      “Theo Hải Lý *, định nghĩa về bạn bè là: giữa con người với con người có tình cảm với nhau, tình cảm ít hay nhiều quyết định mức độ thân mật của bạn bè: Theo từ điển Oxford: bạn bè được giải thích là bao gồm person-you-like, supporter, not-enemy...... (con người – bạn – thích, ủng hộ, phải kẻ thù….)”

      Đúng là….

      Hứa Luật nhìn trời.

      “Dừng lại!” đột nhiên cắt đứt lời thao thao bất tuyệt của ta, cầm lấy tay ta: “!” Hôm nay, dạy cho tên thiên tài này biết thế nào là kết giao bạn bè.

      “Hứa tiểu thư.”

      Hành động đột ngột này của là như thế nào đây?

      Đường Tố nhất thời phân tích được, nãy giờ phải còn thảo luận về định nghĩa của từ bạn bè sao?

      Hứa Luật lôi ra khỏi phòng: “Trước tiên, phải sửa lại cách xưng hô.”

      Hứa tiểu thư Hứa tiểu thư, bạn bè bình thường lại có thể xưng hô với nhau như vậy sao?

      “Sửa?” câu tiểu thư này, là từ thích hợp nhất để xưng hô đối với phái nữ, vì sao lại phải sửa?

      “Bởi vì giữa bạn bè với nhau thể xưng hô như vậy được.” Hứa Luật quay đầu, nghiêm túc với : “Bình thường tôi gọi như thế nào.”

      Đường Tố ngẩn ra: “Đường Tố.” Bình thường đều gọi thẳng tên ra.

      “Ừm, có qua có lại tại sao lại gọi tôi như thế.”

      “Hứa…” biết tên của , ngày đầu tiên gặp mặt, có tự giới thiệu qua: “Hứa Luật.”

      Lần đầu tiên nghe được tên mình từ trong miệng của ta.

      Tên của cũng phải là dễ đọc, hai chữ phát đều phải cong môi lên, phải dựa vào đầu lưỡi để phát . Đường Tố tuy rằng tiếng Trung được chuẩn cho lắm, nhưng lần đầu tiên phát hai chữ này lại rất tốt, ta còn đắc ý mới là lạ.

      Sau khi gọi xong, Đường Tố nhíu chặt hàng mày, nghĩ mình ngay cả cái tên cũng gọi đúng.

      “Hứa -- Luật”

      ta trịnh trọng phát ràng lại hai chữ này sau đó lại phát cách gọi của mình rất kỳ quái, chữ Hứa đầu tiên phát phải kéo dài.

      “Hứa -- Luật”

      Lại lần nữa, lần này sau khi ta phát chữ Hứa dài, cảm giác tốt hơn nhiều.

      Hứa Luật buồn cười, chưa thấy qua người nào có thể gọi tên của cẩn thận như thế: “Đường Tố, đọc theo tôi …. Hứa Luật.”

      “Hứa….Luật.” ta y nguyên như vậy, lần này cảm giác tốt hơn lần trước rất nhiều: Hứa….Luật, Hứa Luật, Hứa Luật, Hứa Luật Hứa Luật Hứa Luật Hứa Luật…..” Càng gọi càng thuận miệng, cuối cùng gọi thành chuỗi dài, dường như gọi thành nghiện.

      “Được rồi…Được rồi.” Hứa Luật có chút xấu hổ: “Hiểu được gọi thế nào là được, về sau cứ trực tiếp gọi tên tôi là được.”

      “Tại sao? Hứa Luật.”
      Last edited: 6/1/16
      vk đại ca, Alice Nguyen, Dunghyt9715 others thích bài này.

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 28: câu lại câu Hứa Luật

      Edit: duyenkt
      beta: tiểu lộc hàm

      “Tại sao? Hứa Luật.” Tại sao lại phải gọi tên chứ?

      “Bởi vì,” Hứa Luật mỉm cười, gương mặt trắng nõn dưới ánh nắng chiều gợi lên mảng ửng hồng: “Bạn bè gọi nhau như vậy.”

      “Bạn bè? muốn làm bạn bè với tôi? Hứa Luật.”

      “Đúng vậy!” Vì sao lại có cảm giác là kết giao bạn bè kiểu như hồi còn ở nhà trẻ thế này, 囧!

      “Ừm… Tại sao, Hứa Luật?” làm sao có thể muốn làm bạn bè với được chứ? cảm thấy rất đáng sợ sao?

      Ánh mắt của trong suốt giống như bầu trời mùa thu, nhìn thẳng vào , làm cho có cách nào đành nhìn thẳng vào mắt ! 囧, cùng nhau mắt đối mắt với cao nhân như vậy, thực làm cho người khác thể nào chống đỡ được.

      là mười vạn câu hỏi vì sao à! nên hỏi nhiều vì sao như vậy.” Hứa Luật : “, chúng ta ra ngoài ăn tiệc, chúc mừng chúng ta bắt đầu trở thành bạn bè!”

      “Mặt của rất đỏ, Hứa Luật.”

      “Bị….mặt trời chiếu vào!” Đứa này, cứ chơi đùa tán gẫu vui vẻ là được đây.

      dối, Hứa Luật.”

      “….” Khốn kiếp, chuyện.

      vì sao lại chuyện nữa rồi, Hứa Luật.” Khóe miệng của ta tự chủ giương lên độ cong.

      “….” Câm miệng, khốn kiếp!

      “Mặt nhìn như con tôm bị luộc chín ấy, Hứa Luật.” đỏ bừng, giống như quả táo, phản ứng này rất là thú vị.

      “….Đường Tố, câm miệng.” giận dỗi trông giống như trẻ con.

      “Tôi có quyền tự do ngôn luận, Hứa Luật.” Nhìn bộ dạng được tự nhiên của , ngờ lại làm cho tâm tình của cảm thấy rất tốt.

      “Vậy đừng câu lại câu Hứa Luật Hứa luật mãi nữa.” Còn gọi đến nghiện cơ đấy.

      phải bảo tôi gọi tên sao, Hứa Luật?” Ánh mắt màu nâunhàn nhạt ý cười.

      Hứa Luật cảm thấy bản thân há miệng mắc quai, thèm mở miệng tiếp lời nữa, kệ cho ta chán thôi.

      Thằng! Nhóc! Thối!

      Hứa Luật dừng lại, hung dữ quay đầu lại : “Gọi gọi gọi gọi gọi, hồn à.” Mẹ kiếp, muốn gọi đúng , cũng gọi cho xem:“Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố, Đường Tố......” hơi mệt gọi mười lần tên của , sau khi gọi xong, đột nhiên cười lớn: “Ha ha ha ha ha…, tên của ….”

      Tên của như thế nào?

      “Đường Tố Đường Tố Đường Tố Đường kẹo ngọt kẹo ngọt...... Trở thành kẹo ngọt.” Hứa Luật vất vả mới ngừng cười được, ngẩng đầu, nhìn gương mặt trắng nõn thanh tú của , khóe miệng lại nhịn được bắt đầu run rẩy cưởi.

      Ai da, con người cao ngạo lạnh lùng như vậy, lại có cái tên thơm ngọt như kẹo đường, căn bản là ăn nhập tí nào!

      Lông mày xinh đẹp của Đường Tố nhăn lại: “Tôi thích đồ ngọt, Hứa Luật.”

      “Ừm, tôi rất thích đồ ngọt.” Hứa Luật mặc kệ kháng nghị của ta, dùng lời lúc trước của để phản pháo lại: “Tôi có quyền tự do ngôn luận, Đường Tố kẹo ngọt, kẹo ngọt Đường Tố.”

      Khó có được cơ hội chỉnh ta chút, Hứa Luật tuyệt đối thể bỏ qua.

      Từ lúc Đường Tố chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên bị nghẹn khuất như thế, loại tình huống này làm cho có chút kịp thích ứng, dừng lại ba giây, mới lấy giọng mũi hừ tiếng, khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo vốn có: “Hành vi của quá ngây thơ rồi,” -- hiển nhiên Đường tiên sinh quên mới vừa nãy ai mang tên gọi của Hứa Luật ra để đùa cợt.

      Hứa Luật chớp mắt cái, thèm để ý đến mấy lời phê bình của : “Tôi tôi thích đồ ăn ngọt, ngây thơ chỗ nào! Kẹo ngọt kẹo ngọt, tôi thích ăn kẹo đường.”

      ….”

      cúi đầu, đột nhiên ghé sát vào người , khuôn mặt thanh tú phóng đại làm cho Hứa Luật bị dọa sợ, hai chữ kẹo ngọt đến bên miệng bị nghẹn lại : “Này, làm gì thế?”

      A! Quả nhiên có hiệu quả.

      Suy đoán trong lòng của được nghiệm chứng, tâm tình của Đường Tố rất vui vẻ, khóe miệng cong cong, xem ra suy nghĩ của quả sai, khi tới gần, căng thẳng, căng thẳng làm cho luôn miệng đến hai từ kẹo ngọt nữa.

      Oh! Đứng ở khoảng cách gần như vậy mới phát ra đường nét khuôn mặt này tinh tế, đường nét ràng nhưng quá mức sắc bén, lại mang đậm chất Phương Đông cổ điển.

      Mặt của hai người cách nhau chưa tới ba mươi cm, có thể nhìn thấy hình ảnh bé của mình trong con mắt màu nâu sáng của .

      Mặt hơi hơi nóng lên. Người này có biết diện mạo của bản thân rất có lực sát thương hay ?

      Môi giật giật, nhàng ra hai chữ: “Đỏ.”

      Hả?

      Đỏ cái gì?

      Hứa Luật chậm nửa nhịp mới hiểu được từ đỏ trong lời của ta là có ý tứ gì!

      hiểu kịp cũng tốt, khi hiểu ý trong lời ta, khuôn mặt hoàn toàn khống chế được, trong phút chốc độ nóng của toàn thân đều xông lên mặt.

      Nóng quá! Hứa Luật cảm thấy cả khuôn mặt mình đều bị thiêu cháy!

      Càng đỏ hơn!

      biết đỏ mặt là vì bên trong cơ thể con người sản sinh ra adrenalin, nó là biểu thay đổi cảm xúc của thân thể, thuộc loại phản ứng bối rối lo lắng, nhưng bây giờ loại phản ứng này lại phát sinh mặt của Hứa Luật, lại được quan sát trực tiếp phản ứng này làm cho Đường Tố cảm thất rất thú vị, biết mặt còn có thể đỏ đến như thế nào nữa?

      , ….”

      Hứa Luật lùi chân về sau bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, phía sau là cánh cửa, còn đường rút lui. Khoảng cách giữa hai người là khoảng bàn tay, có thể cảm nhận được, hơi thở của phả lên mặt , làm mặt ngứa ngứa.

      Mặt của thể dùng từ từ nóng để mô tả, toàn khuôn mặt đều run lên.

      Đầu tiên Đường Tố cũng ý thức được khoảng cách giữa hai người bây giờ là quá gần, tất cả lực chú ý của đều đặt khuôn mặt đỏ của Hứa Luật, tận đến khi hơi thở nóng hầm hập của phả lên mặt , mới cảm thấy hình như có chỗ nào đúng?

      Đường Tố thoáng cái phản ứng kịp, ánh mắt màu nâu sáng hơi cụp xuống, khẽ nhúc nhích cánh mũi. Dòng hơi thở mang hương vị ngọt ngào, nhưng lại làm cho người ta chán ghét, rất ấm áp.

      Sau đó nhận ra dòng hơi thở mang hương vị mà chán ghét kia được thở ra từ trước mắt này.

      Đường Tố hơi hơi run sợ, lúc này mới phát ra khoảng cách giữa hai người quá gần.

      bình tĩnh lui về sau để giãn khoảng cách giữa hai người, mặt chút biểu cảm : “Tôi đói bụng.” Giọng hơi cứng ngắc.

      Do quá căng thẳng, Hứa Luật cũng nhận thấy giọng điệu khác thường này của , vừa được thả tự do, lập tức xoay người mở cửa, chạy biến ra ngoài. Sắc trời bên ngoài tối, gió đêm thổi tới, lành lạnh, cũng làm cho phát mặt mình nóng như thế nào.

      “Chờ chút , chúng ta nấu nước ăn cá sống.”

      Hai người đều ăn ý nhắc đến khác thường vừa rồi của cả hai.

      Hứa Luật nhắc đến là vì hiểu hành vi vừa nãy của ta tuyệt đối xuất phát từ lý do cẩu huyết là kìm lòng được trước hấp dẫn của , chừng ta nghiên cứu đường nét khuôn mặt của có đạt tỷ lệ vàng (*) hay ý chứ.

      (*) Tỷ lệ vàng: ý là đúng với tỷ lệ kích thước tiêu chuẩn của khuôn mặt đẹp.

      Mà Đường Tố nhắc tới là vì có chút vừa lòng với hành vi thất lễ vừa rồi của mình, lại có thể làm ra hành vi thiếu lịch này đối với .

      Hứa Luật cũng đưa Đường Tố đến nhà hàng cao cấp nào cả, mà đưa thẳng đến phố sinh viên. cảm thấy con người cao siêu như Đường Tố chắc chắn hiểu được tuyệt vời của phố sinh viên, hôm nay cho ta trải nghiệm: “cuộc sống của người thường.”

      con phố sinh viên Đại học này, quán nấu món cay Tứ Xuyên rất nhiều, món lẩu cá này lại càng nhiều hơn.

      Đúng đến giờ ăn, phố sinh viên này cũng rất náo nhiệt, mỗi quán cơm đều có rất nhiều học sinh, Hứa Luật chọn quán ăn có món cay Tứ Xuyên trông có vẻ rất vệ sinh, tìm phòng riêng, hai người ngồi xuống bắt đầu gọi món lẩu cá: “ít cay là được rồi.”

      “Xin hỏi hai vị còn muốn gọi cái gì khác nữa .” Người phục vụ cầm thực đơn vừa ghi vừa hỏi.

      Hứa Luật: “Đường Tố, còn muốn ăn gì nữa ?”

      Mặt chút biểu cảm, toàn thân toát ra khí chất tao nhã, hoàn toàn bất đồng với quán ăn này, ngồi xuống cái ghế nhựa màu đỏ, cầm lấy quyển thực đơn bàn, gọi tất cả các món có liên quan đến cá, ngay cả cà tím có mùi cá cũng buông tha.

      Em phục vụ lúc đầu còn nhớ hai loại, lúc sau càng nghe càng thấy kỳ quái, chỉ ngây ngốc nhìn Hứa Luật: “Này….”

      Hứa Luật dở khóc dở cười lấy lại thực đơn từ tay : “Lẩu cá, cá trích hấp, nồi súp bắp cải, thêm phần canh gà đen hầm củ từ.”

      Nên nhớ, về sau tuyệt đối để cho ta gọi món ăn mình. Người này gọi món chỉ để ý đến tiêu chuẩn duy nhất đó là , có cá hay .
      Last edited: 7/1/16
      vk đại ca, Alice Nguyen, Dunghyt9718 others thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 29: Mèo lớn Đường và Chuột bạch Hứa

      Edit: duyenkt

      beta: tiểu lộc hàm

      Sau khi phục vụ cầm thực đơn rời , gian trong phút chốc trở nên yên tĩnh.

      “Uống chén trà trước, đồ ăn nhanh chóng có ngay.”

      Hứa Luật rót cho mỗi người cốc nước trà, quán ăn loại này dĩ nhiên thể tinh tế như nhà hàng lớn được, nước trà chính là nước lọc được bỏ thêm mấy cọng trà, uống vào cũng có hương vị gì cả.

      Nhìn ta điềm nhiên ngồi chiếc ghế nhựa mười đồng, bàn tay xinh đẹp còn bê chiếc cốc thủy tinh giá rẻ, hơn nữa cái cốc kia còn bị mẻ mất miếng ở miệng cốc, Hứa Luật cảm thấy hình ảnh này dù thế nào cũng có cảm giác chân , trước đây có để ý thấy quần áo mặc người ta, tất cả đều là những thương hiệu đẳng cấp quốc tế.

      Vốn cho rằng dẫn đến loại quán ăn này ăn gì đó, ít nhiều có chút ghét bỏ, chừng ngay cả bước qua cửa tiệm cũng muốn bước, nhưng bây giờ xem ra lại rất thoải mái.

      Trong lúc chờ đồ ăn được đưa lên bàn, hai người nhạt nhẽo ngồi chờ cũng hay, Hứa Luật ngẫm nghĩ, tùy tiện lấy đề tài ra để tán gẫu: “Sao lại đến đại học Y để giảng dạy?”

      Theo như thấy, tính tình của Đường Tố căn bản là hợp làm thầy giáo giảng dạy được.

      “Đường Tu bắt tôi tới đây.”

      “Đường Tu?”

      “Gia huynh.”

      (*) Gia huynh: trai tôi

      Hóa ra vẫn còn người trai.

      Hứa Luật chú ý tới cách dùng từ của . Gia huynh, cách xưng hô này mang hơi hướng cổ đại, thời nay rất ít khi nghe thấy những từ như vậy. Đa số mọi người xưng hô những từ như: ca, đại ca, hay lão ca.

      nghĩ tới lại rất nghe lời trai.”

      Người này làm cho người ta có cảm giác, hoàn toàn phải là hình tượng em trai ngoan ngoãn nghe lời trai.

      Đường Tố ngước mắt lên nhìn cái, ánh mắt rất thản nhiên: “Đường Tu , tôi tuyệt đối thể giảng dạy cho đám người có chỉ số thông minh thấp kém ngu ngốc kia được.”

      Quá độc, hổ là em! Hứa Luật thầm nghĩ, Đường gia đúng là nơi sản sinh ra những người con trai độc miệng.

      “Cho nên, đến đại học Y giảng dạy, chỉ là để chứng minh với trai có thể sao?” Rất tùy hứng.

      “Ừ.” Hai tay Đường Tố đặt bàn đan vào nhau: “Chỉ cần tôi làm được, Đường Tu cam đoan sau này can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.”

      Hứa Luật khỏi nghĩ rằng Đường Tố lớn lên dưới áp bức trường kỳ ngang ngược của trai, cuối cùng hình thành loại tính cách quái gở, lạnh lùng, kiêu ngạonày.

      Ngẫm lại….Cũng thât là đáng thương.

      Hứa Luật cầm cốc, vô ý thức nhấp nhấp môi vào miệng cốc.

      Đường Tố ngước mắt lên, thấy những chiếc răng của nhấp nhấp vào cốc thủy tinh, trông giống như con chuột .

      Nghĩ đến chuột, trong đầu Đường Tố lại lên đống thông tin về chuột, trong đó các chuyên gia nghiên cứu chứng minh chuột là loại động vật lây bệnh truyền nhiễm, bản thân chuột mang theo rất nhiều mầm bệnh, như vi rút, ký sinh trùng, vi khuẩn gây bệnh, với con chuột, trong cơ thể có ít nhất 200 loại vi khuẩn gây bệnh, trong đó có số loại có thể truyền nhiễm bệnh cho con người như vi trùng Salmonella, khuẩn Tula, khuẩn que, bệnh than, bệnh dại, xuất huyết nhiệt, xoắn khuẩn Leptospirosis.

      Những thông tin về chuột liên tiếp lướt qua đầu , trong đầu tự chủ nhớ lại thời điểm ra khỏi cửa, lúc đó giữa hai người có tiếp xúc thân mật. Bởi vì có thiên phú dị bẩm, có trí nhớ rất siêu quần với rất nhiều thứ, ví dụ như chỉ cần sách đọc qua bao giờ quên, cũng như….. số hương vị, vừa ngửi thấy mãi quên.

      thân chuột mang theo những thứ dơ bẩn, làm cho người ta chán ghét, sợ hãi.

      Nhưng hương vị người Hứa Luật, lại chán ghét.

      Cho nên, dùng chuột để so sánh với Hứa Luật được.

      Trong mấy giây ngắn ngủi, trong đầu Đường Tố lên đống tin tức, Hứa Luật cũng biết được nghĩ gì, còn cảm thấy thông cảm với trầm mặc của Đường Tố, nhìn thấy hai đầu lông mày của nhíu chặt lại, lại nghĩ rằng có cách nào quên được quá khứ, tay tự giác giơ lên, an ủi vỗ vỗ bờ vai .

      “Đừng nghĩ đến những thứ vui đó nữa, qua hết rồi.”

      Dưới ánh đèn, khuôn mặt trắng nõn của tràn đầy chân thành, lông mi dài khẽ run, hai mắt to đen nháy, sạch mà thuần túy, làm cho Đường Tố nghĩ tới màu đen của thủy tinh, tóc ngắn khẽ bay, làm cho trông nhàng thoải mái, lại tràn đầy năng lượng, mái tóc đó trông mềm mại, sáng bóng, làm cho người ta có cảm giác muốn chạm vào.

      “À ra là vậy.”

      Ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ ra đáp án.

      “Hả?” Hứa Luật trừng mắt nhìn : “ nghĩ đến cái gì vậy?”

      “Hóa ra phải chuột, mà là chuột bạch.”

      Chuột bạch, là loại động vật có xương sống, có vú, thuộc loại gặm nhấm, có bộ gien rất giống với bộ gien con người, nó được sử dụng phổ biến để làm thí nghiệm khoa học như kiểm tra độ an toàn, độc tính trong các lĩnh vực như thực phẩm, mỹ phẩm, dược phẩm, vắc xin sinh vật, sản phẩm công nghiệp y học và các lĩnh vực khác.

      Quả thực là cộng tốt trong lĩnh vực nghiên cứu .

      Chuột bạch Hứa Luật, Hứa Luật chuột bạch! Rối rắm gần phút đồng hồ mới giải quyết được mâu thuẫn.

      Đường Tố đối với đáp án “Chuột bạch” này quả rất vừa lòng, vừa lòng đến mức mặt cũng ra ý cười nhàn nhạt.

      “Chuột bạch?” Hứa Luật nghiêng đầu suy nghĩ, thầm nghĩ xem tại sao lại đến chuyện chuột bạch đâu như thế này cũng muốn lại bị chê cười là phản ứng chậm đâu.

      Nhưng mà ….Trọng tâm đề tài bọn họ vừa tán gẫu đâu có đề cập đến chuột bạchđâu cơ chứ?

      Đây chính là suy nghĩ mở rộng của người thông minh sao?

      Hứa Luật bưng cái cốc lên, trả vờ muốn uống nước để che giấu bối rối của mình khi theo kịp tiết tấu của , cắn cắn miệng cốc: “Chuột bạch rất đáng .”

      Đường Tố nhìn , mắt của là mắt mí, đuôi mắt dẹp hài, làm cho người ta có cảm giác rất lạnh lùng, nhưng khi nhìn bạn với con mắt đầy hứng thúbạn có cảm giác rất khác lạ, Hứa Luật bị nhìn như vậy cảm thấy rất hồi hộp.

      “Hả…. cái gì?”

      Đường Tố bình tĩnh tự nhiên đưa cốc trà lên miệng, gật đầu: “Ừ, rất là đáng .” giống như con chuột bạch, rất đáng .

      … Lời này của là có ý gì!

      Lúc chuyện chuột bạch đáng , đừng nhìn người khác như vậy có được hay .

      Hứa Luật cảm thấy 囧囧, ngay lập tức lại có cảm giác máu nóng xông lên mặt. Bộ mặt này của đúng là rất đả thương người, rất dễ gây xích mích.

      phục vụ mang nồi lẩu cá lớn vào, đánh vỡ bối rối của Hứa Luật.

      “Ăn ăn ăn, cá này phải ăn lúc nóng mới ngon.” Hứa Luật cầm lấy cái muôi vớt cá bỏ vào trong bát miếng: “ ăn thử xem.”

      “Cảm ơn.” Đường Tố dùng thìa múc miếng thịt cá, đưa vào miệng, thịt cá tươi mới mềm mại còn nóng và cay làm cho thích vô cùng.

      “Lần sau chúng ta ăn cá nấu dưa chua thử xem, chắc là rất ngon.” Hứa Luật gắp cho mình miếng cá, nhìn lại, trong bát của ta trống .

      Tốc độ này cũng là quá nhanh ….

      Hứa Luật trầm mặc, đưa cái cái muôi khác cho : “Tự mình động tay, cơm no áo ấm.”

      Đường Tố cầm lấy cái muôi vớt, động tác vớt cá rất tao nhã.

      “Dưa chuột ăn cũng rất ngon, giòn giòn.” Dưa chuột cho vào trong nồi cá nấu chỉ là để trang trí cho đẹp mắt, Hứa Luật ra sức đề cử.

      thích ăn dưa chuột.”

      “Vậy ăn đậu phụ khô .” Hứa Luật gắp đậu phụ vào trong bát của mình: “Vừa dinh dưỡng vừa ngon.”

      thích đậu phụ khô.”

      “…Thịt vịt, súp vịt cay ăn rất ngon, thử ăn .” Tiết vịt cũng là món thích.

      thích thịt vịt.”

      “….Đường Tố, rất kén ăn.” Khó nuôi.

      năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi đến đây là để ăn cá.” Cúi đầu, tiếp tục tao nhã dùng thìa đút miếng cá vào miệng.

      “Cá cá cá, ngoài cá ra thể ăn cái gì khác sao.” cầm tinh con mèo chắc, những con mèo của mà còn có thể ăn những thứ khác nữa cơ mà.

      Đường Tố cảm thấy kỳ quái hỏi lại: “Có cá để ăn, tại sao tôi còn phải ăn những thứ khác?”

      Lại lần nữa, Hứa Luật có lời nào mà chống đỡ.
      vk đại ca, Alice Nguyen, Dunghyt9717 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 30: Miếng bánh gato khó từ chối

      Editor: Màn Thầu

      Beta: tiểu lộc hàm


      Mấy món ăn còn lại lần lượt bày lên bàn.


      Quán ăn hiệu quả cách tốt, tuy đóng cửa, nhưng thanh ồn ào xung quanh đó vẫn truyền vào, hoàn cảnh này rất quen thuộc với Hứa Luật khiến có hơi hoài niệm cảm giác này.


      Mấy năm trước, khi mới lên đại học, đây cũng là trong những chuyện thích làm nhất, có việc gì làm bèn cùng mấy người bạn cùng phòng tìm mấy tiệm ăn hàng đầu, có thể chúc mừng sinh nhật, chúc mừng kết thúc kỳ thi hay là vượt qua được kỳ thi tiếng cấp 4, cấp 6 cũng có thể đến đây giải tỏa...


      "Xin lỗi làm phiền hai người --"


      Cửa bị gõ hai tiếng, nữ sinh bưng miếng bánh ga-tô đẩy cửa vào: "Hôm nay là sinh nhật em, phần bánh ga-tô này mời hai chị."


      Hứa Luật vội vàng đứng lên nhận bánh ga-tô: "Cảm ơn, sinh nhật vui vẻ."


      Hức hức! Đúng y như vậy . Hứa Luật cũng từng chúc mừng sinh nhật như vậy khi còn là sinh viên , mang bánh ga tô chia hết cho bạn học và mọi người trong quán ăn ăn.


      "Cảm ơn."


      nữ sinh vui vẻ rời , Hứa Luật ôm tâm tình vui vẻ cầm miếng bánh ga-tô kia trở lại chỗ ngồi, trong miệng còn khẽ hát bài sinh nhật vui vẻ.


      Cầm cái dĩa nhựa để bên cạnh bánh ga-tô lên, cắm miếng đưa vào trong miệng: "Ưm, ăn ngon". Xoa xoa tay ăn thêm miếng cá luộc tiêu ớt* rồi lại ăn miếng điểm tâm ngọt, quả thực cuộc sống thể tốt đẹp hơn.


      *http://npx.langya.cn/uploads/allimg/20121230/19461356858904.jpg


      Đường Tố nhìn dáng vẻ thỏa mãn của , thực cảm thấy giống y như chú chuột lấy được miếng pho mát.


      "Này... Có muốn ăn thử miếng ?"


      Hứa Luật nhiệt tình mời cùng chia vui với sinh nhật của người ta.


      " muốn." Đường Tố cự tuyệt mà cần suy nghĩ.


      Hứa Luật nhìn cau mày lại, ồ tiếng: "Quên mất, thích mấy món đồ ngọt giống như bánh ga-tô này, và như kẹo chẳng hạn."


      trầm mặc ngắn ngủi.


      "Trong bánh kem có chứa lượng lớn axit béo chuyển hóa, khi ăn vào làm tăng lượng hàm lượng protein Cholesterol trong máu, đồng thời làm tăng khả năng mắc các bệnh về tim,dễ mắc bệnh ở động mạch vành, khiến máu khó lưu thông tăng khả năng tác động mạch, xơ cứng động mạnh nhanh hơn, phần lớn trong bột bánh có chứa phèn chua, vô cùng có hại với hệ thần kinh..."


      Đường tiên sinh phản kích, vĩnh viễn dựa vào khoa học.


      Hứa Luật ngậm miếng bánh ga-tô trong miệng, nuốt cũng được, nhả ra cũng xong, cứ cứng đờ như vậy, nhìn gương mặt đẹp trai như ngọc của , mơ hồ bị kích thích muốn bôi bánh ngọt lên mặt .


      Tên! Nhóc! Xấu xa này! Quả thực có cách nào vui đùa nổi.


      "Ừ..." Đường Tố nhấp ngụm nước nóng rồi bồi thêm câu: "Khó trách thần kinh phản ứng chậm như thế."


      Suy luận quá kỳ diệu.


      Phản ứng thần kinh còn có thể liên hệ với việc ăn bánh ga-tô?!


      Người bình thường nghĩ như vậy sao?


      !


      Nhưng nghe năng lý lẽ hùng hồn đến vậy, có lý luận có chứng cứ, khiến Hứa Luật cảm thấy hoài nghi có phải do mình ăn bánh ga-tô nhiều năm nên bây giờ mới dẫn tới tốc độ phản ứng của hệ thần kinh chậm đến mức người và thần đều phẫn nộ !


      "Shit!"


      Sau này làm sao có thể đối mặt với bánh ga-tô được nữa.


      Hít vào hơi, Hứa Luật căm giận nuốt miếng bánh ga-tô trong miệng, nghiến răng nghiến lợi để bánh ga-tô sang bên, gắp từng miếng cá trích hấp lớn cho vào miệng ăn để phục thù.


      Nhìn má phồng lên, trong lòng Đường Tố cảm thấy khá huyền ảo, phản ứng của vị cùng phòng với rất thú vị! Tâm trạng đều hết lên mặt, hề che giấu cũng cần mất công suy nghĩ để nhìn ra.


      Tỷ như bộ dáng hơi buồn bực của lúc này, vì thế mới sử dụng phương pháp trả thù ấu trĩ - cướp món cá thích nhất.


      Chuông điện thoại đột ngột vang lên.


      Hứa Luật nhìn xuống màn hình điện thoại, trong nháy mắt đó Đường Tố nhận ra chút tâm trạng phiền muộn kia của được cởi bỏ.


      Khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng giây tiếp theo lại mím môi lại, loạt hành động này rơi vào trong mắt Đường Tố có thể dễ dàng đọc lên: Đầu tiên hài lòng, sau đó lại có chút phiền não tin vào bản thân mình.


      "Alô, Tử Khiêm."


      Điện thoại được kết nối, giọng Tô Tử Khiêm mang theo vài phần sủng nịnh lại hơi bất đắc dĩ: "Có phải em có chuyện gì cho biết ."


      Trong lòng Hứa Luật hơi hồi hộp, ánh mắt vô định: "Hả... Chuyện, chuyện gì cơ."


      Đường Tố: Ừm -- Sờ cổ, biểu chột dạ.


      "Vẫn còn thành khai báo." Tô Tử Khiêm cười : "Em cái nha đầu này, nếu phải hôm nay gặp pháp y Quản, có phải em định cho biết là em nhận vụ án bên thành phố Tân đúng ." Con nhóc này rảnh rỗi quá mà, cho qua bên này là để nghỉ ngơi thư giản, kết quả lại vừa dạy học vừa giúp người ta tra án, thân kiêm mấy chức vụ.


      "Ơ, về chuyện này á..." còn tưởng rằng.


      "Hử?" Nghe xong, Tô Tử Khiêm nâng cao tông giọng: "Em còn tưởng cái gì? Chẳng lẽ em còn có chuyện khác cho biết?"


      Đường Tố: dối.


      "À, nào có chuyện gì đâu." Hứa Luật pha trò: " phải trước đây rất bận rộn sao, hơn nữa cũng phải chuyện gì to tát!"


      Đường Tố: Hừ, lại dối.


      "?" Tô Tử Khiêm giả bộ nghi ngờ.


      " là quá luôn, hơn cả ngọc trai." Thân thể Hứa Luật cứng đờ: " ăn cơm chưa?"


      Đường Tố: Giả giả giả, quả thực quá giả dối.


      "Chưa ăn." Tô Tử Khiêm biết cố ý đổi chủ đề nên cũng thuận theo : "Còn em? Ăn chưa?"


      "À, em ăn cá nấu tiêu ớt cùng bạn."


      Đường Tố: Bạn bè, là chỉ sao? Lần này láo nhưng tần suất chớp mắt cao hơn bình thường, muốn che giấu cái gì.


      "Cùng Cố Sanh sao?" Tô Tử Khiêm biết Cố Sanh ở thành phố Tân, cũng biết quan hệ giữa Hứa Luật và Cố Sanh vô cùng tốt, cho nên mới để Hứa Luật qua bên này có Cố Sanh giúp đỡ chăm sóc.


      Hứa Luật định phải, đây là bạn mới quen đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của .


      " Tử Khiêm, ăn thôi, ở đây gọi điện thoại à, là chị Hứa Luật sao."


      Trong nháy mắt, tất cả lời muốn đều như mắc nghẹn ở cổ họng.


      Có đôi khi khổ sở cũng phải vì bị lừa gạt, mà là vì biết những thứ đấy thay đổi, muốn ngăn cản cũng đành bất lực. Sớm biết rằng có người như vậy tồn tại, vẫn như con đà điểu cho rằng nhận ra có thể cho rằng tồn tại, lừa mình dối người nhận lấy cưng chiều của Tô Tử Khiêm.


      cảm giác mình giống như con khỉ ngu ngốc bị trói chặt bằng câu thần chú, khi chú ngữ vang lên có thể làm ra những chuyện ngốc ngếch, bây giờ giọng khả ái kia giống như chú ngữ vậy, trong nháy gông cùm xiềng xích đại não , khiến trở nên trống rỗng, nửa bên mặt nghe điện thoại đều chết lặng, hình như Tô Tử Khiêm còn gì đó nhưng nghe .


      "Chị Hứa Luật, chị ở bên thành phố Tân nhớ chăm sóc bản thân tốt nhé."


      Giọng trở nên lớn hơn vang vọng khiến màng nhĩ phát đau.


      "Em đói bụng... ăn cơm trước, hai người cũng nhanh ăn , tạm biệt!"


      quan tâm tới lễ phép hay lễ phép, sau khi xong liền trực tiếp tắt điện thoại, trong chớp mắt thế giới trở nên an tĩnh, lúc sau tiếng cười xung quanh mới truyền vào tai .


      tại Hứa Luật mới ý thức được rằng mình ở đâu, xốc lại tinh thần, nở nụ cười vô cùng cứng ngắc: " ngại quá, cứ vậy mà nhận điện thoại ở đây, chúng ta tiếp tục ăn ." Hiếm khi thấy nhanh như vậy.


      Đường Tố chẳng lời nào chỉ lặng lẽ quan sát .


      Hứa Luật trước mặt cúi đầu, tóc mai bên tai rũ xuống, khuôn mặt nhắn trắng nõn còn vương lại nỗi buồn, lông mi buông xuống, cứ an tĩnh như thế.


      Đường Tố biết, khổ sở, khổ sở đến mức an tĩnh như vậy.
      vk đại ca, Alice Nguyen, Dunghyt9716 others thích bài này.

    5. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 31:

      Editor: Màn Thầu

      Beta: tiểu lộc hàm


      Hứa Luật ăn uống chả có mùi vị gì nữa, trong lòng lạnh lẽo, trong đầu ngừng hồi tưởng về giọng vừa rồi trong điện thoại.


      Shit!


      Khổ sở cái gì chứ, thứ nhất Tô Tử Khiêm người ta cũng ở cùng chỗ với mi, thứ hai cũng thích mi, hai người ở bên đều bế tắc, hết thảy lên rằng chỉ có mình là luôn cảm thấy tốt đẹp. Giờ tìm được bạn cũng là chuyện bình thường, làm ra vẻ như trẻ thất tình, bị tra nam vứt bỏ để cho ai xem đây?


      Hứa Luật a Hứa Luật, có biết YY nhiều dễ bị não tàn . Mà tại chính là bị não tàn, già mồm cãi láo cái quái gì chứ.


      Hứa Luật thầm phỉ nhổ hành vi của mình, càng phỉ nhổ càng tủi thân, tình cảm là loại cảm giác phải bỏ là bỏ được. Bằng cũng phải luôn tự nhủ rằng "chỉ là bạn tốt" suốt mấy năm nay như vậy, là khó có thể buông được.


      Loại tâm tình này như bong bóng nổi lên trong lòng, viền mắt hơi cay cay.


      Hứa Luật cầm cốc nước bên cạnh uống ừng ực mấy ngụm, nuốt cảm giác nghẹn ngào ở cổ xuống , kết quả do uống quá nhanh nên bị sặc .


      "Khụ khụ khụ --"


      Đường Tố nghe tiếng ho khan liên tiếp, rất nghiêm túc với : "Uống nước quá nhanh, tốt."


      Hứa Luật ho chuyện được, shit, hôm nay cứ như này chết mất!


      Đường Tố mím môi dưới dừng chút lại : "Khí quản và thực quản của con người có lỗ thông trong cuống họng, uống quá nhanh có thể gây trào nước. từng có bài báo đưa tin người vì uống nước quá nhanh nên nước trào từ thực quản vào khí quản , cuối cùng thể phẫu thuật mở lồng ngực..."


      càng càng thấy gương mặt ửng hồng, mắt mở lớn nhìn , ý rất ràng là: Câm miệng. Đường Tố đành ngậm miệng, im lặng rồi lại im lặng, sau đó lại nhịn được mở miệng: "Ý tôi muốn ..."


      Hứa Luật thấy bộ dạng muốn lại thôi của bèn bình tĩnh lại khàn khàn hỏi: "Cái gì?"


      "Nên bệnh viện khám."


      Hứa Luật: "..."


      khí chợt lạnh xuống, Hứa Luật im lặng lúc, sau đó gương mặt vốn cứng đờ bắt đầu rạn nứt, khóe miệng bắt đầu co quắp, tiếp đó vẻ mặt run rẩy, cuối cùng cả người nằm bò ra bàn: "Ha ha ha ha... Đường, Đường Tố... thực làm tôi buồn cười chết mất thôi. , bệnh viện... Ha ha ha ha--"


      Hứa Luật cười đến mức đau cả cơ mặt.


      Đường Tố biết lời này buồn cười ở chỗ nào, hơn nữa, mới phút trước phải thương tâm khổ sở, thế nào mà giờ lại cười thành như này? Thay đổi tâm trạng quá nhanh rồi.


      Nhưng như vậy còn tốt hơn bộ dạng chú chuột khó chịu cúi người ngồi chồm hỗm trong góc vẽ vòng tròn lúc nãy, Đường Tố nghĩ bây giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều.


      Khóe mắt cong cong, khóe miệng cũng cong cong, khuôn mặt hây hây hồng, mắt trong veo như nước, ừm... Hóa ra còn có hai má lúm đồng tiền.


      Hứa Luật bị nhìn dần ngừng cười hỏi: "Hả, sao vậy?."


      "Ừm." Đường Tố chân thành bày tỏ: " nên cười nhiều." Nét mặt bi thương như vừa rồi thích hợp với cho lắm.


      Hứa Luật xoa xoa gương mặt cười đến mỏi nhừ, đương nhiên tự mình đa tình cho là bị nụ cười của mình mê đảo, dùng quá nhiều tự mình đa tình người Tô Tử Khiêm rồi.


      Dù thế nào nữa nhờ món quà đặc biệt này của khiến khá hơn rất nhiều.


      "Cảm ơn , Đường Tố."


      hiểu vì sao lại cảm ơn, là vì vừa đề xuất nên cười nhiều sao: "Cười nhiều có thể xóa bỏ áp lực căng thẳng, giảm gánh nặng trong lòng . biết tôi nghiên cứu về tâm lý tội phạm, có rất nhiều phạm nhân tâm lý vặn vẹo là vì trong thời gian dài sống trong áp lực mà tạo thành."


      Hứa Luật im lặng lại im lặng, tỏ ý : "...Yên tâm , tâm lý tôi bị biến thái."


      Shit, đúng là thiếu chút nữa cho rằng quan tâm mình. Nhưng mà cũng có đạo lý, chỉ là vừa trải qua đoạn tình cảm thầm mến thành mà thôi, đâu đáng để mình đè nén thành biến thái? Nghĩ như vậy, trong lòng Hứa Luật thư thái hơn vài phần.


      "Ừm." Đường Tố gật đầu: "Nếu như nhân viên pháp vụ phạm án, mức độ điều tra khó khăn hơn đối với người bình thường, bởi vì họ có năng lực phản trinh sát."


      " về..." Hứa Luật bưng chén nhấp ngụm trà, cắn cắn miệng chén theo thói quen, ánh mắt chạy đến người bên cạnh: "Có thể mạo muội hỏi vấn đề này ?."


      Đường Tố nhìn : " nghĩ là mạo muội hỏi, vậy tại sao còn muốn hỏi."


      "... Tôi quen miệng, tôi tùy hứng!" Hứa Luật cũng quan tâm có đáp ứng hay , trực tiếp hỏi: "Đường Tố, từng chuyện đương chưa ?"


      Đột nhiên có hứng thú với vấn đề này, hiểu đời sống tình cảm của tên thiên tài này như thế nào?


      " về ... chuyện đương?" Đường Tố hỏi vặn lại: " về chuyện tìm người để sống chung, vừa lãng phí thời gian lại vừa lãng phí cuộc sống sao?"


      "..." OMG.


      Đường Tố: "Làm vậy quả thực quá ngu xuẩn."


      "Đường Tố, ý nghĩ của quá tiêu cực." Hứa Luật có ý tốt tim cách thay đổi suy nghĩ "Sống mình, cuộc sống độc được định trước" của : " nghĩ mà xem, tìm người thích , hai người có thể cùng ăn cơm, cùng chuyện phiếm, cùng xem phim với nhau..."


      Hứa Luật ra những ưu điểm khi có người , mong muốn có thể cảm hóa .


      Đường Tố: " xong rồi?"


      Hứa Luật: "Ừm!"


      " thực tế, người tìm thấy kia có thể có chung sở thích ăn uống, hai người cũng có thể có chủ đề chuyện chung, vì thế mà nảy sinh bất đồng tranh cãi, hai người thích phim ảnh có thể giống nhau, lại còn phải miễn cưỡng ngồi xem với đối phương... Làm làm lại nhiều lần như vậy, cuối cùng nảy sinh chán ghét với khoảng thời gian dành cho nhau của hai người, sau đó càng sinh ra tranh cãi nhiều hơn, bên ngoài... còn có thể gặp loạt vấn đề ở ngoài xã hội nữa, sau cùng tình cảm tan vỡ." Còn đó phải là hành vi lãng phí thời gian và cuộc sống hay sao.


      Này... Đúng là già mồm át lẽ phải mà. Hứa Luật cố gắng thuyết phục: "Nếu đúng như vậy vì sao nhân loại còn chuyên thương?"


      Đường Tố: "Để sinh sôi nảy nở đời sau. vừa rất nhiều hành vi khác nhau nhưng cuối cùng cũng chỉ là để ngủ chung."


      Hứa Luật: "... khẳng định lúc học có ai theo đuổi." Shit. Có Ai mắt mù mới coi trọng , người đâu mà hiểu phong tình.


      Đường Tố gật đầu: "Ừm có." Về điểm này, trái lại có gì mà phải giấu diếm.


      Vì bản thân suy đoán chính xác nên Hứa Luật có hơi tự đắc: "Có muốn biết nguyên nhân ." Nếu như thành tâm thành ý đặt câu hỏi, mở lòng từ bi mà cho biết: Tất cả đều là vì những ý nghĩ ngu ngốc của .


      Đường Tố nhìn , giải thích được vì sao vẻ mặt lại đắc ý như thế: "Nguyên nhân? phải tôi với rồi sao?"


      "Hả?" Có sao? Lúc nào? Trước việc đương bọn họ còn cùng nhau về cái này sao?


      mặt Đường Tố bày ra vẻ "Qủa là thế", trong đó còn mang vài phần thương hại.


      Shit! thương hại cái gì chứ.


      Hứa Luật căm giận bất bình: "Căn bản qua."


      ", tôi rồi." Đường Tố bình tĩnh : "Chỉ là tôi ngờ tới nghĩ ra."


      "..." Vì thế, thương hại của vừa nãy là nhằm vào chỉ số thông minh của rồi: "Được rồi, mời lặp lại lần nữa."


      Đường Tố nghĩ, nếu như thành tâm thành ý thỉnh cầu như thế... lập lại lần nữa vậy: "Lúc tôi 14 tuổi hoàn thành tất cả bài vở cấp đại học, cũng đạt được học vị bác sĩ. Tiện thể nhắc nhở chút."


      "Á, cái này à, cho tôi biết rồi." phải là khoe khoang năng lực học tập của sao, 14 tuổi quá mức trâu bò, 14 tuổi...


      14 tuổi!


      " hiểu?" Đường Tố nhíu mày.


      Hứa Luật khẽ cắn môi: "Hiểu!"


      14 tuổi hoàn thành hết bài vở cấp đại học đại biểu cho cái gì?


      Đại biểu cho cuộc đời học tập nhảy lớp liên tiếp của , đại biểu xung quanh toàn bạn học lớn tuổi hơn rất nhiều, ai lại nguyện ý chuyện đương với tên nhóc vắt mũi chưa sạch cơ chứ!
      Alice Nguyen, Dunghyt97, Suuuly16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :