Gia có bệnh, em tới trị! - Quỷ Miêu Tử

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongtm88

      huongtm88 Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      30
      Ko có bỏ hố đâu @Tiểu Lộc Hàm :yoyo27: Chỉ là mấy đoạn phá án IQ thấp nên ko dám bàn luận nhìu, mấy đoạn biến thái xôm hơn nhìu, há há :hoho:
      Tiểu Lộc Hàm thích bài này.

    2. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 20: Cuộc sống độc được định trước
      Editor: Màn Thầu
      Beta: tiểu lộc hàm


      Đường Tố nhìn vị cảnh sát hỏi kia , ánh mắt giống như ánh mắt Arthur nhìn mình vậy.


      Đúng vậy, thể nào hiểu nổi, chuyện ràng đơn giản như vậy, tại sao bọn họ nhìn ra? Bọn họ đến trường phát ra nạn nhân, manh mối phải bày ra trước mắt bọn họ hay sao?


      Thấy dáng vẻ mờ mịt của mọi người , Đường Tố nhẫn nhịn giải thích: "Mỗi sát thủ liên hoàn đều bộc lộ nội tâm của bản thân qua các thi thể nạn nhân , thi thể của Phó Chư Vu cho chúng ta biết điều này."


      đỉnh đầu mọi người như có dấu hỏi chấm to đùng, cảm giác như nghe thiên thư.


      "..." Đường Tố nghĩ, Arthur ở nhà còn thông minh hơn những người này. Ít ra, nó biết chọn cách nhắm mắt giả vờ ngủ, trừng lớn mắt như đèn pha ô tô nhìn giống bọn họ: "Quần áo, lông mi, tóc giả... những thứ này chưa đủ sao?"


      Xin hỏi đủ ở chỗ nào?!


      Mạc Thông chịu thua nghĩ ra được: "Khụ, Cậu có thể dễ hiểu hơn ?."


      "Bộ váy , tóc giả đều thịnh hành từ hai mươi mấy năm trước," Đường Tố cho tay vào túi áo: "Hai mươi mấy năm trước, chỉ có những tầm hai mươi tuổi mới mặc loại trang phục này, , như vậy phù hợp với độ tuổi của người bị hại. Tâm lý biến thái thể hình thành trong chốc lát mà cần cả quá trình. Giai đoạn từ lúc thơ ấu đến thời kỳ thanh thiếu niên, tâm trí chưa đủ chín chắn, nhưng chức năng của trí nhớ vào ổn định, lúc này nếu phát sinh chuyện gì, dễ dàng tạo thành khúc mắc trong lòng bọn họ, mầm móng biến thái chôn vùi dưới đất, trải qua nhiều năm ấp ủ mở rộng, lúc nào đó cuối cùng từ dưới đất chui lên. Kết hợp với suy đoán, có thể biết được tuổi tác nay của hung thủ."


      "Tại sao lại sắp có thêm nạn nhân ?"


      Mắt Đường Tố hơi nheo lại mỉm cười : "Bởi vì con dã thú trong lòng ta bị gông cùm xiềng xích giam lại quá lâu, bây giờ mất lồng giam, con dã thú thoát ra."


      ***


      Cùng trong lúc đó, bộ phận pháp y khám nghiệm tử thi.


      liên lạc được với người thân của nạn nhân, Hứa Luật và Quản Thịnh Văn chỉ có thể kiểm nghiệm bên ngoài thi thể nạn nhân thứ hai trước, về cơ bản kết quả giống như nạn nhân thứ nhất, Hứa Luật tập trung vào những điểm bất đồng.


      Tóc giả, kẻ mắt, môi đánh son đỏ như máu.


      Kiểu tóc giả dài uốn cong rất lạc hậu, kiểu uốn tóc này khi mẹ còn trẻ rất thịnh hành, kẻ mi cũng theo kiểu thời đó , chân mày lá liễu rất , màu sắc son môi rất tươi sáng, đỏ chói rực rỡ đối lập với sắc mặt tái nhợt của người chết.


      Bỗng nhiên Hứa Luật có chút hiểu mấy câu khi Đường Tố rằng hung thủ truy đuổi ảo tưởng của .


      Hứa Luật thầm nghĩ, đối với hung thủ người phụ nữ kia chắc chắn vô cùng quan trọng, vì thế mới làm nhớ mãi quên như vậy, thậm chí biến thành ác ma, vì ấy mà bắt đầu giết người.


      Hứa Luật bị hấp dẫn bởi vật mắc tóc giả.


      Cầm nhíp gắp ra, là vật mảnh và hơn móng tay ngón út, mặt màu trắng sữa, như từng quét lớp sơn, chắc là từ đâu đó bong ra rồi mắc vào .


      Hứa Luật đặt mảnh vụn đó dưới kính lúp bội số lớn, mặt khác quan sát tình trạng mảnh vụn, nếu như may mắn có thể từ đó biết toàn bộ .


      Mặt khác của mảnh vụn dính chút vụn gỗ.


      Mảnh vụn này rơi ra từ sản phẩm làm bằng gỗ.


      Tất nhiên, nữ thần may mắn quan tâm đến , có rất nhiều loại đồ gỗ được sơn, Hứa Luật hề chán nản, lấy nửa mảnh vụ, dùng mặt có lớp sơn làm thí nghiệm phản ứng hóa học, đồng thời gỡ vụn gỗ mảnh vụn còn lại làm thêm bước quan sát nữa.


      Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, mãi đến khi có tiếng hừ như có như truyền đến.


      Là Đường Tố.


      "Hứa tiểu thư , nên để lãnh đạo cục cảnh sát khen thưởng riêng cho ."


      Ngữ khí của quá tốt, nghe như đứa trẻ giận dỗi.


      Lúc này Hứa Luật mới nhận ra đến giờ ăn cơm, đúng lúc công việc trong tay cũng tạm ổn, ở bên ngoài Quản Thịnh Văn tiếp đãi thân nhân của nạn nhân.


      ***


      Đường Tố tới: "Có kết quả gì mới ?"


      "Phát vài thứ." Hứa Luật chỉ vào vụn gỗ dưới kính hiển vi: " Gỗ nhãn, bên ngoài có quét sơn."


      Đường Tố dùng nhíp gắp mảnh vụn lên, nheo mắt lại.


      " Đúng rồi" Hứa Luật : "Tôi nghiên cứu kiểu trật khớp hai nạn nhân, qua đây nhìn xem, cơ bản vết thương trật khớp giống nhau. Nếu dùng tay tác động vào , khó có thể tạo vết thương như vậy. Hơn nữa, dùng tay mà có thể làm tất cả các ngón tay của người lớn bị trật khớp, trừ phi học qua kỹ thuật tháo xương Trung Quốc, bằng thể thực đơn giản như vậy, nếu như có học qua kỹ thuật tháo xương, cách trật khớp thô ráp như thế."


      Dùng lực mạnh kéo hai cánh tay về phía sau, khiến cánh tay của hai nạn nhân đều sưng lên.


      "Vì thế tôi nghĩ nhất định hung thủ sử dụng loại công cụ nào đó, mà phải dùng bằng tay ."


      Hứa Luật lại dẫn đến nhìn ngón tay nạn nhân: " nhìn ở đây nữa..." cầm tay nạn nhân, toàn bộ móng tay đều bị đục thủng: "Hành vi ngược đãi của hung thủ bắt đầu thăng cấp, nhưng..."


      "Tại sao lại đục thủng móng tay mà phải là nhổ móng tay ra?." Đường Tố ra nghi hoặc trong lòng Hứa Luật.


      Đúng vậy, Hứa Luật khám nghiệm rất nhiều thi thể. Về mặt xử lý móng tay thường gặp hành vi ngược đãi là nhổ móng tay, cách thức đục thủng như này, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.


      "Tại sao muốn đục thủng, có phải có nguyên nhân đặc biệt gì ?" Hứa Luật suy nghĩ nửa ngày, tiếng òng ọc phát ra từ bụng cắt đứt mạch suy nghĩ.


      "Ừm.. Hình như nó đói bụng."


      Đường Tố nhếch môi: "Đói bụng là loại cảm giác từ trung tâm thần kinh, Joerg* do Hasler nghiên cứu phát ra, dẫn đến việc dạ dày kêu to, là vì trong dạ dày chỉ còn khí và nước, dạ dày hỗ trợ các bộ phận khác trong cơ thể cùng hoạt động, khí và nước ở bên trong bị đè ép gây ra thanh xì xào, mà trước đó trung tâm thần kinh của phải nhận được cảm giác đói bụng rồi."


      Hứa Luật mím môi, biết lại chế giễu tốc độ phản xạ thần kinh của .


      " ăn nào." Phải Nhanh chóng ăn để ngăn chặn mấy lời độc ác phải người nào cũng có thể tiêu thụ nổi của .


      Hứa Luật tháo găng tay, sau khi khử trùng sạch , cùng Đường Tố ra ngoài.


      " biết chú Mạc ăn chưa?." Hứa Luật nghĩ có nên gọi cho Mạc Thông phần hay .


      Đường Tố: "Bọn họ gọi đồ ăn bên ngoài rồi."


      "A! Có đồ takeaway á, ở chỗ này ăn..."


      "Tôi thích ăn đồ ăn bên ngoài." Có sẵn người nấu cơm, vì sao còn muốn gọi đồ về ăn.


      "Vậy tôi ăn..." Ở phương diện này Hứa Luật lại rất xuề xòa , lúc làm nhiệm vụ, học được cách làm bạn với đồ ăn bên ngoài được giao hàng tận nơi.


      "Ừ, tôi với bọn họ, cũng ăn đồ ăn bên ngoài."


      Hứa Luật: "..."


      Ra khỏi cửa cục cảnh sát, đèn điện rực rỡ, gió lạnh thổi tới, mọi người nhịn được mà run rẩy.


      ***


      Hai người được Mạc Thông chở tới, giờ Mạc Thông có việc, vì thế bọn họ chỉ có thể đón xe trở về, hai người trước sau tới khu đón xe.


      Ở mép đường cách đó xa, đôi tình nhân trẻ tuổi đứng chờ xe. ôm gấu bông trong tay, mỉm cười ngọt ngào.


      "Hắt xì." Chàng trai hắt xì tiếng, cúi đầu nhìn bạn : "Lạnh ?."


      chà xát hai tay: "Hơi lạnh." Vừa mới dứt lời, chàng trai cởi áo khoác choàng lên người .


      " bảo em mặc nhiều thêm chút nhưng em có nghe đâu."


      Chàng trai lo lắng phàn nàn vài câu, vô cùng ngọt ngào trả lời: " phải có túi sưởi lớn ở đây rồi sao?."


      Hứa Luật nhìn dáng vẻ ân ái của cặp tình nhân, trong lòng hơi cảm động, ôi tình , là đẹp.


      "Đàn ông còn dễ bị cảm lạnh hơn phụ nữ."


      giọng lạnh lùng truyền đến.


      "Nghiên cứu mới nhất của Canada phát ra rằng, nam giới dễ nhiễm virut cảm cúm hơn, bởi vì hệ thống miễn dịch của nữ giới mạnh hơn nam giới. Hàm lượng an-bu-min trong cơ thể nữ giới nhiều hơn nam giới, tự nhiên hệ thống miễn dịch cũng tốt hơn. Hormone có thể giúp nữ giới kích thích lực miễn dịch, hỗ trợ thân thể coi cảm lạnh như loại bệnh độc chặn ngoài cửa."


      Đôi tình nhân kia ràng nghe thấy giọng lạnh lùng này, đồng loạt nhìn về phía này.


      "Thần kinh."


      " hiểu đầu óc bị làm sao nữa?


      Hai người mắng câu xong, nhìn thấy chiếc taxi tới, vội vã lên xe rời .


      Hứa Luật ngẩng đầu nhìn trời, thầm bước sang bên cạnh hai bước, muốn làm bạn cùng người thần kinh.


      Đường Tố: "Tôi chỉ muốn cho biết, hành vi của người đàn ông kia hề thông minh và lý trí."


      "..." Hứa Luật đỡ trán: " cứu được."


      Tên này tuyệt đối là được định trước phải sống mình độc suốt đời.


      Người nào theo , người đó may.
      Alice Nguyen, Dunghyt97, Suuuly21 others thích bài này.

    3. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 21: Chỉ là đùa
      Editor: Màn Thầu
      Beta: tiểu lộc hàm


      Hiển nhiên Đường Tố hiểu nổi câu này của Hứa Luật logic ở chỗ nào, có khoa học có lý luận với trả lời hề có lý lẽ chút nào.


      Việc này có liên quan sao?


      Đèn đường chiếu xuống, thản nhiên đứng dưới ánh sáng rực rỡ đó, dáng người thẳng tắp, lông mày rậm gọn gàng, con ngươi màu nâu liếc xéo bị bóng đêm phủ lên, dường như sâu thăm thẳm, lại như bảo thạch màu đen bóng loáng, nhìn thoáng qua Hứa Luật vừa lùi lại hai bước chân, đừng tưởng rằng thấy, vừa rồi cố ý giữ khoảng cách hai bước chân với .


      Nhưng... Vì sao phải làm như vậy?


      nghĩ có bệnh sao? thể cứu? Cho nên mới cố ý tạo khoảng cách giữa hai người?


      Hiển nhiên thầy Đường cho rằng kết luận " thể cứu" của Hứa Luật rất ăn khớp với nhau .


      "Tôi có bệnh."


      Cho nên cảm thấy cần phải làm vấn đề này, dù sao hai người cũng sống chung dưới mái hiên, nếu để cho hiểu sai về như vậy gây ra bất hòa và cũng rất thiếu lễ độ.


      "Hả?"


      Hứa Luật kịp phản ứng, quay đầu chống lại đôi mắt màu đen vô cùng nghiêm túc kia.


      Gió đêm làm mái tóc ngắn của rối loạn, vô cùng đẹp trai, lộ ra cái trán cao, Hứa Luật nghĩ, người đàn ông này có thể thỏa mãn tất cả những người có chủ nghĩa cái đẹp.


      Nhưng chỉ giới hạn khi mở miệng, chỉ cần vừa mở miệng đó chính là tàn phá mãnh liệt.


      Đường Tố rất nhẫn nại lại lần nữa, tốc độ vừa chậm hơn vừa ràng hơn: "Hứa nữ sĩ, tôi có bệnh. Tôi hiểu vừa nãy suy đoán thế nào mà lại kết luận rằng tôi cứu được, kết luận đó trong mắt tôi hoàn toàn hề có căn cứ và logic. Tôi luôn khám định kỳ sáu tháng lần, nếu như tin, tôi có thể đưa bản báo cáo kết quả khám bệnh cho xem."


      Hả...?


      Hứa Luật bị thái độ nghiêm túc và thành khẩn của làm cho á khẩu trả lời được, lúc sau mới tìm được giọng của mình: ", cần, tôi tin mà."


      Shit! tương tác giữa người với người của người này kém đến mức Chúa cũng phải nổi giận.


      nghe ra ý tứ trêu chọc trong lời của sao?


      Kết quả, sau bữa cơm tối, Đường Tố đem kết quả kiểm tra đưa đến trước mặt Hứa Luật, làm bằng chứng chứng minh cho chuyện bị bệnh, điều này cũng chứng minh quả thực nghe hiểu mấy lời true chọc của Hứa Luật.


      Sau khi đưa bản báo cáo sức khỏe cho Hứa Luật, trở về vị trí của mình, yên tĩnh đọc sách, lại tiếp tục vào thế giới thuộc vể riêng mình.


      " Đường Tố, tôi câu kia phải nghi ngờ tình hình sức khỏe của ." Hứa Luật trả lại bản kiểm tra sức khỏe cho : "Ừm... Đây chẳng qua là câu đùa thôi, hiểu ?"


      Tế bào hài hước của người này chắc chắn là bằng .


      "Trêu đùa?" Đối với việc nghiên cứu tiếng Trung của Đường Tố từ này còn khá xa lạ.


      Hứa Luật: "Just - kidding."


      Lần này, nghe hiểu.


      Nhưng phản ứng có nhanh chóng như trước, lúc sau mới chậm rãi : "Ừ..."


      Với từ kidding (vui đùa) này, chẳng qua chỉ là từ ngữ rất ít khi được sử dụng , chứ đừng đến việc sử dụng người .


      Hóa ra đây chỉ là câu đùa nhàm chán.


      Nhưng ràng là với rất nghiêm túc, thế nào mà lại trả lời bằng câu đùa. Câu này logic với cuộc đối thoại bình thường khiến có cách nào lý giải, nhưng xem ra cũng dối.


      Được rồi, luôn thể giải thích được phương thức chuyện của những người bình thường này!


      Đường Tố gì nữa, cúi đầu tiếp tục đọc sách.


      Cứ như vậy?


      Hứa Luật bị bỏ qua bên có hơi xấu hổ, nghĩ tới loại câu trêu chọc vui đùa giữa bạn bè lại bị cho là , hơn nữa có thể nhận ra phải cố tình làm thế, mà biết , đây chẳng qua chỉ là câu đùa.


      ***


      "Sorry." Hứa Luật nhức đầu, biết làm sao lại nhớ đến mấy từ này.


      Đường Tố ngẩng đầu, nhìn khó hiểu: "For what?"


      hiểu vì sao ấy lại lời xin lỗi. chả nhẽ Là vì câu đùa " thể cứu " của ấy sao? Nhưng nếu là đùa, vậy sao phải xin lỗi chứ?


      Chỉ là đùa phải sao!


      Ặc...


      Vì sao?


      Hứa Luật bị hỏi lại.


      Từ đến lớn Hứa Luật rất nhiều, cho là mình có khả năng gặp người tiếng người, gặp quỷ tiếng quỷ. Thế nhưng từ sau khi gặp Đường Tố, tình trạng xuất nhiều nhất của là: có lời nào để , đáng nhẽ nên hơn.


      Hứa Luật: "Ừm... Chẳng qua tôi cảm thấy ... chung, tôi rất xin lỗi, tôi cứ tưởng tất cả mọi người đều cho rằng đây chẳng qua chỉ là câu đùa, nghĩ tới lại làm hiểu nhầm..."


      Đường Tố nhìn trước mặt, đem biểu trong lúc lơ đãng của lưu lại trong đáy mắt: Hành động tay khẽ vuốt trán --- xấu hổ, cằm khẽ nhếch trong khi khóe miệng rũ xuống --- tự trách, khẩn trương, nhưng khẩn trương đến mức thẳng thắn.


      chân thành xin lỗi vì câu đùa của mình, cảm nhận được, nhưng...


      "Tôi có cách nào nhận lời xin lỗi của ." Mắt Đường Tố hơi rũ xuống, bình tĩnh nghiêm túc trả lời.


      " Hả?"


      Có ý gì chứ?


      Thanh của bình bình : "Quan điểm của cũng sai, đó chỉ là câu đùa, trong đó cũng có bất cứ ác ý hay công kích nào; về phần tôi tưởng câu kia là , đó là do phương diện lý giải của tôi chưa đầy đủ, chẳng phải do sai." chậm rãi phân tích: "Đương nhiên, tôi cũng cho là tôi sai. Chỉ do cách thức tiếp nhận câu kia của chúng ta khác nhau mà thôi."


      Hứa Luật há hốc mồm: "Được, được rồi, ai sai cả." chuyện phiếm với , thực là... quá mức...


      Quả thực rất có tính khiêu chiến.


      Quả là vượt qua phạm vi hiểu biết của người thường.


      "Đường Tố, bình thường đều...ừm.. chuyện như vậy phải ?"


      "Có gì đúng sao?"


      " hề," Hứa Luật lắc đầu: "Chẳng qua cảm thấy... rất thú vị." Tuy bình thường làm á khẩu nên lời, có đôi khi cảm thấy cách suy nghĩ của rất khó hiểu, nhưng khi nghĩ kĩ lại cảm thấy có lý.


      "Thú vị?" Đường Tố suy nghĩ từ này: "Là theo nghĩa đen phải ? có mấy ai như vậy cả."


      Hứa Luật: "Bọn họ như thế nào?"


      Đường Tố ngồi dịch về phía trước chút, ra những đánh giá của người khác: "terrible(đáng sợ), crazy(người điên), monster(quái vật). . . Còn có," nhìn dáng vẻ trợn mắt há mồm của , khỏi nghĩ, dáng vẻ này của nhìn rất ngu xuẩn, có thể so sánh với Arthur, nhưng lại làm người ta chán ghét giống như Arthur.


      ***


      "Còn có cái gì?"


      Đáng sợ? Người điên? Quái vật... Qủa thực là lời đánh giá tràn đầy sức sống nha.


      "What—the—fuck!"


      Còn trực tiếp chửi thề.


      Hứa Luật quan sát thấy rất bình tĩnh, dường như những lời đánh giá này liên quan đến .


      "Lẽ nào hề để tâm sao?"


      "Để tâm?" Đường Tố trầm mặc nửa giây rồi hỏi vặn lại: "Sao tôi phải để tâm?"


      Giọng điệu này, là hoàn toàn hoang mang khó hiểu.


      Hứa Luật tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, tại sao phải chú ý đến những người quan trọng này chứ, cách nhìn bọn họ còn bằng nhìn con cá ấy."


      Đường Tố sửa lại cách lấy ví dụ của : "Xin đừng dùng loại thức ăn thích nhất của tôi để so sánh với những người ngay cả tên tôi cũng biết."


      "...Tôi sai rồi. Thực ra ngay cả mèo còn hơn bọn họ."


      "Meo meo ----" Agatha ở bên chân Đường Tố ngẩng đầu lên.


      Đường Tố nhướng mày, ý tứ cần ra cũng hiểu: Nhìn xem, ngay cả Agatha cũng kháng nghị.


      Queen nhảy xuống từ ghế salon, chậm rãi cọ vào chân , khiến cả người Hứa Luật tê dại.


      "Bảo bối, chị sai rồi." Hứa Luật ôm Queen, gãi cằm nó, sửa lại cách của mình: "Ngay cả phân của em bọn họ cũng bằng."


      Ví dụ này lại hề cân bằng.


      " có biết, cà phê chồn là trong những loại cà phê đắt nhất thế giới..."


      Mà loại cà phê này được làm ra từ vật do mèo bài tiết.


      Hứa Luật: "..." CMN! muốn chửi thề.
      Dunghyt97, Suuuly, ly sắc17 others thích bài này.

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      Chương 22: Đường Tố kể chuyện xưa
      Editor: Màn Thầu
      Beta: tiểu lộc hàm


      thấy vẻ mặt mím môi trừng mắt của , bèn ngậm miệng lại.


      Yên lặng lúc mở lời: "... ly cà phê, cảm ơn." Hứa Luật vừa định kháng nghị việc coi như quản gia mà sai bảo. Chợt nghe : " biết giá trị của thời gian , nếu như tôi dùng thời gian tán gẫu vừa rồi với để đọc sách, tôi đọc xong quyển này, nếu dùng để quan sát cổ phiếu Âu Mỹ, có khả năng kiếm được số lợi nhuận lớn từ đó..."


      " lừa người!"


      Hứa Luật cắt đứt lời của , nhìn chằm chằm vào quyển sách vẫn còn nửa chưa đọc kia trong tay : "Nhưng từ đầu đến cuối chúng ta chuyện mới hơn mười phút thôi!"


      Hơn mười phút có thể xem xong hơn nửa quyển sách còn lại?


      Hừ! Khoác lác, lừa gạt trẻ con .


      " Tôi chỉ có tốc độ suy đoán quá nhanh, mà tốc độ đọc của tôi ước chừng khoảng hai nghìn từ mỗi phút." phải lừa trẻ con, mà có thực tiễn chứng minh.


      " vẫn gạt người!"


      Hứa Luật giữ vững quan điểm của mình!


      Hai nghìn chữ/ phút?


      Hừ! cho là dễ bị lừa lắm sao, tên bịp bợm.


      Ba lần bẩy lượt đều bị nghi ngờ, Đường Tố hơi buồn bực, nhưng khuôn mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh như trước, con ngươi đen sâu thẳng bình tĩnh nhìn : "Nếu như tin, vậy thử chút ."


      dùng hành động thực tế đánh trả lại nghi ngờ, đây là cách phản kích tốt nhất đối với người nghi ngờ mình.


      "Thử thế nào?"


      " ly cà phê, cảm ơn!" Đường Tố xong xoay quyển sách về trước mặt mình.


      Hứa Luật sửng sốt, tiếp đó lúc sau mới hiểu "Được."


      Được, cho thời gian ly cà phê, đến lúc đó xem che giấu như thế nào, thả Queen xuống, xoay người vào phòng bếp, bắt tay vào pha cà phê cho .


      Căn bản Hứa Luật hề tin có thể đọc 2000 từ/1 phút. Vì thế ở lại phòng bếp lâu hơn lúc rồi mới bưng cà phê ra.


      Lúc ra, sách trong tay Đường Tố đổi thành quyển khác. Hứa Luật trông thấy thế liếc xem thường nghĩ: Ôi, còn diễn giống như vậy.


      Tưởng đổi quyển sách là có thể lừa được sao? Xin đấy, đừng có đánh giá thấp chỉ số thông minh của như vậy chứ .


      "Đường tiên sinh, cà phê của ." Hứa Luật học theo giọng Đường Tố gọi mình.


      Đường Tố: "Cảm ơn."


      Hứa Luật nhìn quyển sách mới đổi tay Đường Tố, xem ra đọc được ít. Hứa Luật cầm quyển " đọc xong" kia, để qua bên.


      "《 Câu đố ngàn xưa - 1000 nghi án về văn hóa Trung Hoa 》", nhíu mày lật trang cuối, hơn nghìn trang, ước chừng hơn 100.000 chữ, trích dẫn điển cố trong lịch Trung Quốc tồn tại vài nghi vấn, mở ra, liếc mắt cái, bên trong đều chằng chịt chữ: " đọc hết rồi?"


      "Đúng rồi." Hứa Luật ước tính: "Ba phút trước." Chậm hơn dự tính chút.


      Hứa Luật chỉ coi như phô trương thanh thế, giả vờ bình tĩnh: "...Tôi có thể hỏi ?"


      Tay Đường Tố làm tư thế "Mời".


      Hứa Luật tùy tiện mở trang: "Vị hoàng đế đầu tiên sáng tạo ra hình phạt "Trượng hình" (hình phạt đánh bằng gậy của Trung Quốc)."


      "Có ý kiến cho rằng, người đầu tiên sáng tạo ra "Trượng hình" là vua Lưu Trang thời nhà Minh, căn cứ theo《 Thái bình ngự lãm 》 ghi chép lại... Lại có ý kiến cho rằng, Bắc Chu Chu Tuyên đế Nam Bắc triều là người đầu tiên nghĩ ra, dựa theo tài liệu 《 Bắc sử - Chu Tuyên đế bản kỷ 》... Bất luận ý kiến nào, loại hình phạt này qua thời Tùy* - Đường**, ngoài sáng được coi là chưa từng phát triển, nhưng tình trạng vô cùng thê thảm thực khiến người khác căm phẫn..."

      *Thời nhà Tùy: công nguyên 581-618, Trung Quốc.

      **Thời nhà Đường: do Lý Uyên và con trai ông Lý Thế Dân lập nên vào năm 618 - 907, đóng đô ở Trường An, Tây An Thiểm Tây ngày nay.


      Hứa Luật vừa nghe vừa đối chiếu trong sách, tuy đầy đủ nhưng cơ bản nội dung giống như trong sách.


      thể tin được, làm lại!


      "Thời kỳ nào kỵ binh Trung Quốc bắt đầu xuất ?"


      "Thời kỳ kỵ binh Trung Quốc xuất có hai ý kiến được ngành giáo dục đưa ra, cho rằng bắt đầu từ thời Chiến Quốc*, lại cho rằng bắt đầu từ thời Xuân Thu**..."

      *Thời Chiến quốc: thời đại trong lịch sử Trung Quốc, từ năm 475 trước Công nguyên đến năm 221 trướcCông nguyên.

      **Thời Xuân Thu: từ năm 722-481, trước công nguyên.


      Hứa Luật vẫn chịu tin, liên tiếp hỏi thêm các vấn đề khác nữa, từ đế vương đến các hùng hào kiệt, từ học giả nổi tiếng đến các câu chuyện được truyền miệng qua nhiều thế hệ, bất luận hỏi về phương diện nào, đều có thể trả lời trôi chảy, hề sai lệch.


      Cuối cùng, còn câu: "Văn hóa Trung Quốc uyên thâm rộng lớn, muốn học muốn xem gì đó, vẫn còn rất nhiều."


      Hứa Luật im lặng chống đỡ nổi nữa.


      "Chậm...chậm lại chút cho tôi." Thực quá thần kỳ.


      Đường Tố liếc mắt nhìn , sớm quen với loại phản ứng này, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách tay, dường như điều có thể khiến hứng thú thế giới này cũng chỉ có sách.


      Về phần phản ứng của Hứa Luật, việc đó cũng nằm trong phạm vi hứng thú của . Đợi Hứa Luật nên trì hoãn rất nhiều, thời gian này đọc xong vài trang sách rồi.


      phải lần đầu tiên Hứa Luật nhìn thấy đọc sách, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn kỹ.


      Đường Tố đọc sách rất an tĩnh, toàn thân từ trong ra ngoài đều toát ra hơi thở bình tĩnh, đọc sách, hơn nữa hoàn toàn đắm chìm vào thế giới trong sách.


      ***


      "Hình như rất thích đọc sách?"


      Từ lúc Hứa Luật chuyển vào đây, phần lớn thời gian sinh hoạt của chủ yếu là đọc sách.


      Đường Tố trả lời ngay mà , quay đầu nhìn rồi : "Những việc bình thường làm có nghĩa nhất định thích, chẳng qua tôi cảm thấy, thay vì lãng phí thời gian với số người ngu xuẩn tả được, bằng đọc sách còn tốt hơn."


      "...Được rồi." Hứa Luật ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự giác kết thúc cuộc đối thoại này, nghĩ mình ở trong mắt , chắc chắn bằng quyển sách --- nhưng tuyệt đối thừa nhận, mình là người ngu xuẩn tả được!


      "Yên tâm." Đường Tố thấy động tác của , giơ hai ngón tay cách nhau đoạn ngắn: "Tuy rằng tốc độ phản ứng thần kinh của chỉ có bằng này, nhưng cũng đến mức ngu xuẩn."


      "Ha ha ..." Hứa Luật cười khan nghĩ đây cũng phải là lời khen ngợi tốt đẹp gì. Cự ly dùng để so sánh lần này còn ngắn hơn lần trước chút.


      "Hơn nữa, làm cá rất ngon." Đường Tố mỉm cười, rất hài lòng với năng lực này của .


      Chỉ Lúc đó mới thấy quan trọng, Hứa Luật muốn cầm quyển sách trong tay đập cho trận, nhịn chút vậy! Thân là nhân viên chấp hành pháp luật, cố tình vi phạm loại hành vi cố ý gây thương tích đó đâu.


      "Vì thế, thông thạo tâm lý học, hành vi nghiên cứu học, số học, sinh học phân tử, công trình học... đều là ."


      "Tai sao tôi phải lừa ."


      ra vẫn cho là giả! Đường Tố nghĩ, cần phải đánh giá lại về chỉ số thông minh của lần nữa, hình như đánh giá hơi cao rồi.


      Hứa Luật bị nhìn cảm thấy hơi chột dạ: "Ừm, bởi vì...Thoạt nhìn vẫn còn trẻ tuổi như vậy."


      "Vì tuổi của tôi mà phủ nhận thực tôi ? thực tế, khi tôi 14 tuổi hoàn thành toàn bộ bài vở lấy được ba học vị về tâm lý học, logic học, phân tích hành vi học, ở đây tôi tự học thêm sinh học phân tử và công trình học, sau đó lần lượt lấy được học vị tiến sĩ tương ứng."


      Đường Tố đơn giản quy kết lại cuộc đời học tập của mình, phải khoe khoang, mà chỉ là muốn cho biết, bản thân phải khoác.


      Người này đúng là trùm trong đám học bá.


      So với , Hứa Luật cảm giác việc học tập của mình vô cùng bé!


      ", đọc thể loại sách về ngoài ngành bao giờ chưa?" Thực ra muốn hỏi ' đọc loại sách tình cảm chưa?' Nhưng đến bên miệng lại miễn cưỡng đổi sang thành sách về ngoài ngành nghe cho khá chung chung .


      "Sách ngoài ngành ?" Đường Tố chỉ vào quyển sách dày cộm trong tay Hứa Luật: " Đấy phải sao."


      "A, ha ha... Đúng vậy." Qủa nhiên trùm học bá phải là người mà người thường như chúng ta có thể hiểu được: "Tôi nghĩ nhất định chưa đọc qua truyện cổ tích."


      Khóe miệng Đường Tố hơi co giật, tốc độ quá nhanh khiến mắt thường khó mà phát được: "Loại truyện này hề dựa vào khoa học, đọc có giá trị gì?"


      " bậy! Truyện cổ tích là bộ phận quan trọng tạo thành tuổi thơ của các em ." Lúc được đọc qua truyện cổ tích được trọn vẹn ấy chứ.


      "Luận điệu hoang đường. Nghe nhiều truyện cổ tích biến thành ngu xuẩn." Bên trong toàn những thứ phi khoa học phi tự nhiên.


      "A ha ha." Cuối cùng Hứa Luật cũng chờ được cơ hội thắng lần: " nó cũng hoàn toàn giống như những gì vừa . cũng chưa từng đọc qua, dựa vào đâu mà đánh giá truyện cổ tích tốt. Theo lời của , mới chính là kết luận có căn cứ."


      Khuôn mặt tuấn tú của Đường Tố xám xịt, nhịn chút, vẫn là nhịn được : "Ai tôi chưa từng đọc chứ?."


      "Hả..." Hứa Luật: " từng đọc sao? Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn có đọc qua sao.?"


      "Truyện Bạch Tuyết và Bảy chú lùn có phải là cái kia thiếu chút nữa bị khăn quàng siết chết, bị dùng lược tẩm độc chết, ăn táo bị nghẹn chết đấy à."


      Được... Mẹ nó khá lắm công chúa Bạch Tuyết.


      "...Đổi truyện, nàng tiên cá."


      Đường Tố nhíu nhíu mày: " công chúa ngu ngốc kia vì mà tự ngược đổi đuôi cá thành đôi chân," ngừng lại chút: "Qủa thực là dạy hư trẻ em."


      Hứa Luật vẫn tin.


      "Bộ quần áo mới của Hoàng đế."


      "Ngay cả quần áo mà cũng biết bản thân có mặc hay , nếu phải là đồ ngu ngốc chắc chắn là có vấn đề về thần kinh."


      "... bán, á nhầm, là bé bán diêm." SHIT! lại bị làm cho rối trí rồi.


      Đường Tố: "Có diêm mà lấy củi đốt để sưởi ấm, cuối cùng sống sờ sờ lại bị chết cóng, là hạ thấp chỉ số thông minh của loài người."


      Hứa Luật gì chỉ nhìn hồi lâu.


      "Đường Tố, ngày nào đó chẳng may hi sinh, xin hãy hiến cơ thể của mình cho tôi."


      muốn bổ đầu ra nhìn xem, rốt cuộc bên trong đó cấu tạo như thế nào.


      Đường Tố khẽ vuốt cằm: "Cống hiến vì khoa học, đó là vinh hạnh của tôi."


      ***


      Hứa Luật cảm thấy thất bại, Đường tráng sĩ, xin hãy nhận của ta lạy .


      ORZ! Qùy xuống! Vái lạy!
      Alice Nguyen, Dunghyt97, Suuuly21 others thích bài này.

    5. cô gái bạch dương

      cô gái bạch dương Well-Known Member

      Bài viết:
      439
      Được thích:
      375
      Nghe a về truyện cổ tích mắc cười quá

      :033::033::033:bái phục a
      Tiểu Lộc Hàm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :