Chương 18: Chiếc váy đỏ Edit: tiểu lộc hàm “Tin tức cậu hẳn nghe qua, vụ án tử này tạo ảnh hưởng xấu đến tư tưởng người dân.” Vừa mới vào thư phòng, Mạc Thông thẳng vào vấn đề, ý đồ lần này đến đây. Nguyên nhân chủ yếu là tư thế của nạn nhân rất kì lạ, tư thế nận nhân giống như món đồ được bọc trong túi quà, khiến cho thị giác mọi người bị kích thích quá lớn, cũng vì lẽ đó mà vụ án này được chú trọng hơn. “Cậu có thể chỉ cho tôi phương hướng được hay ?” Mạc Thông đưa tư liệu của vụ án cho . Đường Tố nhận lấy, ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn nhanh chóng lật xem tư liệu. Trong thư phòng thực yên tĩnh, chỉ còn lại tiengs lật trang giấy. Nếu phải bản thân ông từng chứng kiến khả năng của , Mạc Thông cũng có cách nào liên tưởng người đàn ông trẻ tuổi tao nhã như bức tượng điêu khắc này lại là chuyên gia tâm lý học tội phạm nổi danh Su được. Tin tức đén thành phố Tân cũng chỉ có vài người biết được, Mạc Thông là trong số đó. Khi Hứa Luật đưa cà phê vào, Đường Tố xem xong tập tài liệu, sắp xếp ảnh chụp nạn nhân trước mặt, cũng ngẩng đầu mà chuẩn xác nhận lấy tách cà phê đưa tới, uống ngụm, tầm mắt tiếp tục dán nên những tấm ảnh chụp. Đây phải là vụ án của Dương Phỉ sao, tại sao Mạc Thông lại mang cho Đường Tố xem? Hứa Luật trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng có ra, nhìn thấy Đường Tố suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt ngừng đảo qua các tấm ảnh, khuôn mặt bình tĩnh làm cho người ta nhìn ra suy nghĩ cái gì. Mạc Thông uống ngụm lớn cà phê, hai ngày này bị án tử này ép buộc quá mức, đúng là cần đến cốc cà phê để nâng cao tinh thần. “Quần áo.” Đường Tố đột nhiên mở miệng, Mạc Thông và Hứa Luật lưỡng chưa kịp phản ứng lại lại nghe thấy Đường Tố tiếp tục mở miệng:“Phản xạ của hai người hình cung, có thể mấy vòng quanh trái đất đó, quần áo của nạn nhân đâu rồi?” chỉ vào ảnh chụp Dương Phỉ bị nhét trong cái túi to. Lần này Hứa Luật lên tiếng, cảm thấy Đường Tố đột nhiên hỏi như vậy nhất định là có đạo lý của , phải là làm điều vô dụng. Đôi mắt đen hạ xuống, cẩn thận xem tấm ảnh kia, trong ảnh chụp Dương Phỉ mặc cái váy tay lỡ, độ dài quá gối, cỏ áo màu trắng may kiểu hải quân, gấu váy và cổ tay áo cũng có viền màu trắng tương tự. Quần áo này...... Mạc Thông như lọt vào trong sương mù, đầu treo đống dấu chấm hỏi, bật thốt ra câu:“Quần áo phải là mặc người nạn nhân hay sao?” “Người biết dùng não mới đáng .” Đường Tố :“Ông thử xem.” Mạc Thông nghẹn họng, sớm biết công phu độc miệng của , ở trong lòng ngừng mặc niệm người lớn chấp con nít ranh, nhìn Hứa Luật :“Tiểu Luật, cháu .” Hứa Luật mím môi dưới:“Đây phải quần áo của nạn nhân, nạn nhân mặc loại quần áo này. Dương Phỉ là trẻ thời thượng, hai người xem ảnh về cuộc sống thường ngày thấy, quần áo nạn nhân đều là thời thượng, tôn lên những ưu điểm vốn có của nạn nhân, ví dụ như eo , chân dài,” “Mà cái váy màu đỏ này lại quá mức bảo thủ, che kín hết cơ thể của nạn nhân, giống phong cách ăn mặc và tính cách phô trương của Dương Phỉ.” Hứa Luật ra những suy nghĩ của bản thân. Khi Hứa Luật tiếp xúc với thi thể, quần áo người Dương Phỉ bị bỏ , mặc dù có xem qua ảnh chụp trường khi phát ra thi thể từ chỗ lão Dương, nhưng đa phần đều bị tư thế chết kì lạ của nạn nhân hấp dẫn ánh mắt. Liếc mắt cái xem qua cũng cảm thấy cái váy này mặc ở người nạn nhân có chỗ nào thích hợp. Hơn nữa Hứa Luật cảm thấy, tuổi trẻ xinh đẹp, mặc cái gì cũng đều nhìn rất đẹp. Dương Phỉ nếu còn sống, mặc cái váy như vậy cũng có thể khoe ra nét đẹp của bản thân. “ sai, đầu óc cũng có chỗ hữu dụng.” Đường Tố bủn xỉn mà cho lời khen, tiện đà bổ sung thêm:“Nhìn vày tay chân nạn nhân, có thể thấy được nạn nhân có định kỳ tiến hành chăm sóc, người chăm chú tỉ mỉ như vậy làm sao có thể mặc cái váy có kiểu dáng từ thời mẹ nạn nhân như vậy.” Ngón tay nhàng gõ lên mặt bàn:“Loại kiểu dáng quần áo này, hẳn là lưu hành từ những năm tám mươi, lúc đó bộ phim điện ảnh [ váy đỏ đường ] lưu hành nên các mẫu váy đỏ rất được ưa chuộng, trong đó chắc chắn có mẫu váy này.” Mạc Thông bừng tỉnh đại ngộ:“Khó trách vì sao tôi lại cảm thấy cái váy này đẹp mắt như thé. Khi chúng tôi còn trẻ, loại váy này lại rất được ưa chuộng.” Đường Tố dùng nhàng hừ mũi, nặng tiếng:“Sứa.” Mạc Thông ràng là theo kịp tiết tấu suy nghĩ của Đường Tố, chỉ có thể nhìn Hứa Luật tìm kiếm giải thích. Hứa Luật ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, làmsao lại có thể biết xấu hổ mà cho Mạc Thông biết, Đường Tố mắng ông có đầu óc, bởi vì sứa có đầu óc . Sau này, khi vụ án tử này kết thúc, Hứa Luật có lên mạng tìm kiếm chút về bộ phim [ váy đỏ đường], đó là bộ phim lấy đề tài thời trang của những năm tám mươi của thế kỉ trước, Hứa Luật quả thực thể nào tưởng tượng nổi, người tao nhã thoát tục như Đường Tố lại có thể nắm loại hình nghệ thuật mà đàn ông bình thường mấy khi quan tâm kia. “Khụ!” Mạc Thông ngại học hỏi kẻ dưới:“Quần áo này...... cùng với vụ án tử có quan hệ gì sao?” Đường Tố nâng mi mắt, thanh trầm thấp, ngón tay khẽ vuốt qua bộ váy người Dương Phỉ :“Có, bởi vì nó với tôi chuyện thú vị còn ở phía sau, đây chỉ là mở màn mà thôi.” Hứa Luật & Mạc Thông:“......” Thú vị? Xác định từ này dùng sai sao? Đường Tố xong, uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, đứng dậy cầm lấy chiếc áo gió mắc áo:“ thôi.” Hứa Luật:“ đâu?” “ cảm thụ việc bắt .” “?” Hứa Luật chưa kịp lấy lại tinh thần:“Ai?” Đường Tố mặc áo khoác vào, dáng người dong dỏng đứng thẳng, khí chất trác tuyệt, thanh quý tao nhã, lúc lơ đãng toát ra mấy phần tự phụ mà kiêu căng:“Đương nhiên là tiên sinh hung thủ đáng của chúng ta.” Xe hơi màu đen chạy đường, đường ngựa xe như nước. Tổ trưởng tổ trinh sát Mạc Thông làm lái xe, chở hai người bọn họ tới trường phát ra thi thể Dương Phỉ. Hứa Luật cân nhắc nhìn người đàn ông lạnh nhạt tự phụ bên cạnh. Ánh mặt trời bên ngoài xe xuyên qua cửa kính chiếu vào dừng ở mặt , làm cho sườn mặt càng thêm trắng nõn, có loại cảm giác tĩnh lặng, đường nét rang như được dao cắt gọt. Ánh mắt sâu thẳm dưới ánh mặt trời có vẻ càng trong suốt sáng lạn như hổ phách. Cái mũi cao cao làm cho người ta ghen tị, môi mỏng khẽ mím. Hai chân vắt qua nhau, tư thế nhàn nhã, ngón tay nhàng đặt đầu gối gõ. Mỗi khi có việc cần suy nghĩ làm động tác này cách vô thức. Mạc Thông cũng là trinh sát lão luyện, vì sao lại nhờ cố vấn? Người này có thân phận gì? Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của , quay đầu, ánh mắt bị che khuất, lẳng lặng khóa chặt ánh mắt của , lông mày xinh đẹp hơi hơi nhíu lại, hỏi lại:“Có vấn đề gì sao?” Hả? Rình coi bị phát , Hứa Luật còn chưa kịp phản ứng lại nghe :“Biết tốc độ truyền xung thần kinh là bao nhiêu sao?” “...... Bình thường là 0.5~ 200µm.” Đường Tố gật gật đầu:“Vậy còn có khả năng tiến bộ, tại ở khoảng này.” vươn ngón tay ước chừng đoạn ngắn làm cho người ta tuyệt đối vui vẻ chút nào. Hứa Luật:“......” Mạc Thông ngồi ở đằng trước, nghe thấy Hứa Luật cũng giống như bản thân ông, bị Đường độc miệng làm cho trở tay kịp, muốn mở miệng vài câu vui vẻ để an ủi, lại nghe Đường Tố :“Còn vị phía trước được giống như vậy.” Mạc Thông cảm thấy bản thân vẫn là im mồm hơn. Hứa Luật nghe xong lời nhận xét cũng có thể được coi là lời khen ngợi đó, nhưng vì sao lại có cảm giác vui vẻ chứ? Mẹ nó! Đường Tố nhíu mày:“Hứa tiểu thư, có biết người với người khi chuyện cần phải cùng hỗ động (hoạt động, hỗ trợ).” còn chưa có trả lời vấn đề vừa rồi. “ sai.” đồng ý, nhưng vẫn có chút cho là đúng:“Nhưng cũng phải là chuyện với người địa cầu, những người có cùng tần sóng mới có thể thỏa mái chuyện, Đường tiên sinh.” Còn người độc miệng lại hay châm chọc như Đường tiên sinh đây thuộc loại người dị nhân tinh cầu này rồi. “Cho nên......” nhìn thoáng qua , vừa hiểu ý trong lời của bất ngờ nhìn lại lần nữa:“Vì sao muốn phủ nhận bản than phải người trái đất? Tuy rằng phản xạ thần kinh của có chút chậm nhưng so với những người khác, xem như rất tốt rồi.” Hứa Luật cảm thấy mệt mỏi, khả năng giao tiếp của người này hẳn là rất kém:“ nhất định có bạn bè gì.” Người nào có thể làm bạn với thần kinh chắc chắn phải rất vững vàng. Đường Tố vuốt cằm, tỏ vẻ đồng ý:“Ừ, bởi vì những người đó đều giống với Arthur.” sai! chán ghét những kẻ ngu xuẩn giống như chán ghét lũ mèo. Hứa Luật nghĩ chuyện nữa, biết cái nhìn của đối với Arthur, chỉ có chữ: Ngốc. May mắn là lúc này Mạc Thông lên tiếng, giải cứu cho . “Đến, đây là nơi phát ra thi thể của Dương Phỉ.” chương 18 -19 ta bị đăng chậm nên tuần này đăng 18-21 nhé, nếu kịp thêm 1 chương 22 nữa nhé các nường
Chương 19: Phác họa thủ phạm Edit: tiểu lộc hàm trường nơi phát ra thi thể là bên cạnh cái thùng rác to ở rìa đường. Đây phải là tuyến đường chính của thành phố, hai bên trái phải đều là nhà trọ kiểu cũ, ngày thường dòng xe cộ lại cũng tính nhiều, xung quuanh cũng có trang bị thiết bị theo dõi, lúc trước Mạc Thông để cấp dưới hỏi thăm dân cư quanh đó, nhưng những người dân nơi đó đều thấy có gì bất thường cả, khi thấy có gì đó kì lạ cũng là lúc phát ra thi thể. Ba người xuống xe. Mạc Thông chỉ vào thùng rác lớn cách đó xa :“Chính là nơi đó.” Nơi đó chất đầy rác chưa được xử lý, mùi hôi thối nồng nặc. Dơ bẩn là cảm giác đầu tiên người ta nghĩ đến. Đường Tố đứng ở nơi đó, hai tay đút trong túi, Mạc Thông cầm di động đứng bên gọi cho cấp dưới ở cục, trải qua chỉ điểm vừa rồi của Đường Tố, quần áo kia hẳn là mấu chốt, Mạc Thông muốn bọn họ kiểm tra cái váy đỏ kia chút. Mạc Thông bên đó còn chưa điện thoại xong, Đường Tố ngồi lại vào trong xe :“ đến trường kế tiếp.” Mạc Thông vội vàng gác điện thoại, lái xe đưa đến trường thứ hai: trường nơi Dương Phỉ xuất lần cuối cùng. Thời gian ngắn như vậy phát ra được cái gì ư? Mặc kệ nhìn ra được cái gì, dù sao cũng thấy có điểm gì khác cả. “Có vấn đề?” Đối mặt với câu hỏi của , lần này Hứa Luật phản ứng rất nhanh:“Có.” “.” nhìn , ánh mặt lạnh nhạt. Hứa Luật:“Xin hỏi...... Vừa rồi ánh mới nhìn cái gì?” Đường Tố thu lại ánh mắt, lãnh đạm nhìn phía trước, ánh mắt có chút lóe lên, yên tĩnh mà sáng lạn, sâu xa câu:“Bẩn, thực bẩn.” Hứa Luật đợi nửa ngày, thấy có ý định tiếp, khẽ cắn môi, lại hỏi:“Sau đó sao?” Cùng đối thoại làm cho người ta có cảm giác chỉ số thông minh của bản thân đủ dùng. Đường Tố cong cong khóe miệng:“ đem cái gì ném vào trong thùng rác?” “Đương nhiên là đồ bỏ .” “À.” Đường Tố nhìn cái:“Suy nghĩ đầu tiên khi thấy thi thể nạn nhân là gì?” Hứa Luật hơi hơi nhíu mi, hồi tưởng lại tấm ảnh kia, bên là đống rác dơ bẩn hỗn độn, bên là túi to bọc thi thể, thốt ra:“Sạch .” chỉ như vậy:“Lúc khám nghiệm tử thi, Thi thể nạn nhân cũng rất sạch , tựa như......” Đường Tố nhìn khuôn mặt hoang mang của :“Tựa như cái gì?” Hứa Luật ngập ngừng ra ý nghĩ của mình:“Tựa như được cẩn thận lau rửa qua.” “Thùng rác chịu cảm xúc phát tiết của , mà thi thể nạn nhân sạch để lộ ra tình cảm lưu luyến của , vị tiên sinh hung thủ này của chúng ta ở giữa mâu thuẫn thống khổ .” Đường Tố hơi hơi hạ ánh mắt, ánh mắt đen trở nên sâu thẳm khác thường:“Biết điều này đại biểu cho cái gì ?” “Cái gì?” “Mâu thuẫn.” Đường Tố nhìn , đôi môi mỏng khẽ mím:“Là vì và lý tưởng giống nhau. theo đuổi người trong ảo tưởng của mình, nhưng gây cho lần lại lần thất vọng. Đối với loại tội phạm ảo tưởng như này, vĩnh viễn thể thỏa mãn họ được, nhưng bọn họ vì vậy mà dừng lại, để đạt tới ảo tưởng, bọn họ tiếp tục hoàn thiện, cho nên......” hơi hơi cúi đầu, sau đó dung giọng điệu chắc chắn kết luận:“Cho nên, còn có thể tiếp tục giết người.” Ngồi ở đằng trước, Mạc Thông nghe xong lời này của suýt nữa là nhấn mạnh chân phanh. “Cậu còn có thể tiếp tục giết người?” Mạc Thông ở trong lòng chửi má nó . Khóe miệng Đường Tố nhếch lên, nhanh chậm :“Đương nhiên. Chỉ có sát thủ liên hoàn đầy tài năng mới có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú.” Như để nghiệm chứng lời của Đường Tố, khi bọn họ đến trường thứ hai lâu, Mạc Thông lại nhận được điện thoại, thời gian chưa tới 1 phút, Mạc Thông tắt điện thoại, sắc mặt u ám đến bên cạnh Đường Tố :“Cậu sai, phát ra thi thể thứ hai.” Hứa Luật cả kinh:“Tình huống thế nào?” “Giống với Dương Phỉ, bị nhét trong túi, tóc lông mày đều bị cạo, người mặc chiếc váy đỏ giống như vụ án trước, nhưng lần này có chút khác lạ.” Đường Tố:“Khác cái gì?” Mạc Thông:“Tóc giả, vẽ mi, còn có tô son môi.” Đường Tố nhìn dòng xe cộ trước mặt, đây là nơi cuối cùng Dương Phỉ xuất , khu chờ taxi ở quảng trường thành phố Tân, nạn nhân ở nơi đó đợi hồi, gọi xe rồi tự mình . Sau đó liền biến mất thấy, thời điểm xuất lại là khối thi thể lạnh như băng, có cách nào xác định thời gian và địa điểm mất tích. Đường Tố nâng mi, quay lại xe :“ hoàn thiện ảo tưởng của mình, thôi, chúng ta xem tác phẩm mới của .” “Tác phẩm?” Hứa Luật hơi nhíu mi, đối với cách dùng từ của cảm thấy có chút thoải mái, cảm thấy rất lạnh lùng. Đó ràng đều là mạng người cơ mà. Đường Tố nhìn động tác của , dễ dàng nhìn ra bất mãn của , nhưng là...... Hừ! Còn muốn thế nào? có vừa lòng hay vừa lòng cũng có quan hệ với . cũng phải cá, làm sao phải thích chứ. Ba người với những suy nghĩ khác nhau tới cảnh cục thành phố Tân. Vài thành viên trong tổ thấy Mạc Thông trở về lập tức vây quanh, chú ý thấy phía sau Mạc Thông có thêm hai người trẻ tuổi. “Thi thể mang về, dựa theo sắp xếp của nên vẫn giữ nguyên thi thể.” Mạc Thông gật gật đầu, dẫn hai người phía sau tới phòng pháp y. * Nạn nhân thứ hai cũng là trẻ, bốn ngày trước sau khi tan tầm mất tích, người nhà từng đến cảnh cục lập hồ sơ. Ở thi thể mấy đốt ngón tay cũng bị ngoại lực làm cho trật khớp, dấu vết bị trói trong thời gian dài cũng tương tự, tóc bị cạo sạch thay thế bằng bộ tóc giả uốn xoăn, mi mắt uốn cong, đôi môi tô đỏ. Hứa Luật ngồi xổm xuống, kiểm tra vết thwong ở gáy nạn nhân:“Cũng bị nghẹt thở dẫn đến tử vong, nhưng......,” Hứa Luật quan sát sau gáy thi thể :“ giống với Dương Phỉ, Dương Phỉ là bị siết cổ từ phía sau......” Hứa Luật nâng tay lên miêu tả lại động tác vòng qua cổ, sau đó là động tác siết cổ từ phía sau như thế nào:“Cùng là nghẹt thở nhưng nạn nhân này là bị treo cổ.” Nếu như bóc tách lớp da gáy của nạn nhân, phát vệt dây mô liên kết và cơ bắp bên trong xuất tình trạng xuất huyết, nhưng ngấn siết cổ và bị treo cổ lại khác nhau hoàn toàn. “Vì sao khi bắt đầu là siết cổ còn bây giừo lại dùng phương pháp treo cổ.” Mạc Thông nghi hoặc hỏi. Đường Tố vừa vặn xem xong thông tin cơ bản về nạn nhân thứ hai này: “Có lẽ bởi vì ấy tương đối ngoan ngoãn, thuận theo ảo tưởng của , chọc giận, kích thích . là như thế...... Vì sao vẫn phải chết chứ?” Đường Tố tự hỏi tự trả lời:“Treo cổ...... Nhân vật ảo tưởng của có liên quan gì tới việc treo cổ...... Là liên hệ gì chứ?” Mạc Thông ở bên ngoài nghe điện thoại xong bước vào, sắc mặt đen như đáy nồi, cục trưởng vừa gọi điện tới, cho ông ba ngày để phá án. Hai tay Đường Tố siết lại với nhau, nhàng chạm vào trán, nhắm mắt, suy tư về mối liên hệ trong đó. Gần trong gang tấc nhưng khoảng cách đó lại chưa thể xóa , cảm giác này khiến cực kì thoải mái. Đường Tố:“Các đốt ngón tay bị trật khớp của hai nạn nhân đều giống nhau sao?” Hứa Luật bước đầu kiểm tra qua, cho đáp án khẳng định:“Đúng vậy. Cánh tay bị kéo về phía sau 180° dẫn tới trật khớp, mắt cá chân cũng bị xoay mạnh dẫn đến trật khớp......” Hứa Luật bình tĩnh trần thuật, làm pháp y nhiều năm, sớm đẫ hiểu, thế giới này biến thái nhiều vô kể, chỉ có kẻ rất tàn nhẫn chứ có kẻ tàn nhẫn nhất. “Các đốt ngón tay trật khớp là điểm mấu chốt trong ảo tưởng của .” Đường Tố chuyện khá nhanh :“Là vì muốn trút giận mà ngược đãi...... phải, ỷ lại và khát vọng ảo tưởng đó, phải muốn ngược đãi họ, nhưng vì sao lại làm trật khớp các ngón tay. Trong đó nhất định có mối liên hệ nào đó, sau khi có báo cáo khám nghiệm tử thi lập tức đưa cho tôi.” xong, xoay người ra bên ngoài. Mạc Thông theo sát phía sau:“Tôi tập trung mọi người đến phòng họp.” Hứa Luật thêm cái gì, theo Quản Thịnh Văn mới vội vàng tới bắt đầu công tác kiểm thi. * Trong phòng họp ở cảnh cục, ngọn đèn sáng choang, áo khoác mặc người tôn lên dáng vẻ cao gầy, khuôn mặt tuấn lãng có biểu cảm gì. Ánh mắt sâu thẳm thản nhiên đảo qua mọi người, ràng cái gì cũng chưa có làm nhưng lại có thể làm cho người ta tự chủ đặt đặt mọi chú ý lên người . -- Đó là người đàn ông sinh ra mang khí chất của người đứng đầu. Trong phòng hội nghị lặng im, thứ tiếng Trung nhưng mang đậm chất giọng của người khẽ vang lên. “Kẻ mọi người muốn tìm là người đàn ông trung niên từ 35- 40 tuổi, người địa phương, tướng mạo bình thường, hình thể hơi gầy, gia đình đơn thân, sống với người bố, tuổi từng bị bố mình ngược đãi, tính cách quái gở hợp với mọi người, cũng thích cùng mọi người trao đổi. Làm công việc rất phổ thông, tuy rằng luôn nỗ lực chứng minh bản thân, nhưng thành công, thất bại là đả kích nặng nề với , có quan tâm đặc biệt tới chức danh hoặc danh hiệu. Sau khi bố chết, gặp phải đả kích nặng về công việc hoặc tình cảm, tỷ như thất nghiệp, ly hôn; Lớn hơn nữa có thể là thất nghiệp khiến cho hôn nhân vỡ tan, đây cũng là lý do châm ngòi cho việc giết người của . Trong quá trình gây án, có sử dụng đến xe, xe này hẳn là xe thuê, xe này cũng thuộc tầm trung. Có thể bắt tay điều tra từ chỗ cho thuê xe.” Đây là bước đầu phác họa về tội phạm, nếu muốn hơn, ta cần bản báo cáo kiểm tra pháp y của nạn nhân thứ hai kia.” Thanh vừa dừng lại, trong phòng hội nghị mảnh yên tĩnh. Đường Tố bắt đầu ra ngoài, đám cảnh sát hai mắt nhìn nhau. “Chờ...... chút, vì sao là 35 - 40 tuổi ?” Có người kịp phản ứng gọi lại, hỏi ra điều hoang mang nhất trong lòng mọi người. từ h đến cuối tuần ta cố chăm chỉ hơn, cơ mà chưa chắc làm đc thêm 3c nữa đâu, nhưng tuyệt đối là có thêm 2c nữa cho mọi ng nhé
Xin lỗi các nàng nhiều nhiều vì bỏ bom các nàng , tuần trước ta bảo trả 4c nhưng mới kịp trả có 2 chương, mong các nàng tha thứ, tuần này nếu cố đc ta trả 2 chương nợ của tuần trc, 2 chương của tuần này cho ta xin khất, thời gian này ta có vc bận nên ko có thời gian beta đc. các nàng đừng bỏ hố mà ta buồn