Chương 17: Chú Mạc đến thăm Edit: tiểu lộc hàm “ muộn rồi, cùng nhau ăn , tôi mời bữa.” “ cần đâu, tôi ở ngay đại học Y, xe chút là tới.” Hứa Luật khéo léo từ chối lời mời của Quản Thịnh Văn, vị đại gia cùng phòng kia còn đặt niềm tin rất lớn vào cơ mà. “Được.” Quản Thịnh Văn cũng có ép:“Vậy pháp y Hứa......” “Vâng?” Quản Thịnh Văn nhìn gương mặt thanh tú trắng nõn của , nếu phải tự chính mắt nghiệm chứng khó có thể tin trẻ tuổi lại có thủ pháp lão luyện như vậy, toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi đều bình tĩnh hoảng hốt, có trật tự, quả là có thực lực để ngồi vị trí đứng đầu ngành pháp y thành phố Giang. Xem ra trước kia là hiểu lầm rất nhiều rồi, cho rằng chẳng qua là do dựa vào quan hệ “cạp váy” mà leo lên. Quản Thịnh Văn muốn xin lỗi vì thất lễ của bản thân trước kia, nhưng dù sao cũng lớn tuổi hơn Hứa Luật khá nhiều, có vài lời thực tiện mở miệng. Mẹ nó, phải chỉ là câu xin lỗi thôi sao, đại trượng phu co được dãn được! “Trước kia là tôi có thành kiến với nên mới có thể thất lễ như vậy, thực xin lỗi.” Hứa Luật bị dọa bởi lời xin lỗi bất ngờ của Quản Thịnh Văn:“Quản...... Quản pháp y, kỳ tôi cũng có chỗ đúng. Lúc trước tuổi trẻ khí thịnh, quá mức vọng động, lời với cũng thiếu chút lễ phép, hi vọng đại nhân đại lượng chấp tiểu nhân, đừng để ở trong lòng nhé.” Hứa Luật cũng thực trịnh trọng xin lỗi Quản Thịnh Văn. Quản Thịnh Văn :“Được! Từ hôm nay chúng ta từ chiến tranh lạnh đổi qua làm bạn bè tốt. Vụ án tử này có tiến triển gì mới tôi báo cho , tùy thời hoan nghênh đến đây để cùng nhau thảo luận.” Khúc mắc , hai người cười giải bỏ khúc mắc. Hứa Luật vẫy chiếc taxi trống, vội vội vàng vàng chạy về đại học Y. Trở lại phòng kí túc, Đường Tố quả nhiên vẫn trưng cái bộ dạng đại gia, ngồi ghế đọc sách, giống như ông lão tĩnh lặng. “ xin lỗi, về trễ.” xong nhanh chóng vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm trưa của hai người, hơn nửa giờ sau, mấy món ăn gia đình được bày bàn, cơm trong nồi cơm điện cũng vừa chín. “Đường Tố, ăn cơm .” Chỉ chốc lát, Đường Tố ngồi bên bàn ăn. Buổi sáng chỉ ăn tùy tiện vài thứ, lại bận việc cả buổi sáng, bụng Hứa Luật sớm đói meo, sau khi ngồi xuống bắt đầu và cơm. So với bộ dạng Đường Tố lúc ăn cơm động quả thực là tao nhã như làm nghệ thuật, sau khi Hứa Luật và mấy miếng to tốc độ ăn cũng chậm dần, trộm nhìn người đàn ông ăn cơm trước mặt. Bởi vì biết dùng đũa nên phải dùng nĩa, nhưng nĩa lại thích hợp để ăn cơm, thế nên lại thêm cái thìa, tổ hợp bộ đồ ăn rất kỳ quái nhưng ở trong tay lại cảm thấy đó là đương nhiên, giống như đồ ăn cơm vốn nên là như vậy. Đường Tố cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Hứa Luật có thể sử dụng hai cái que gỗ linh hoạt như vậy. cảm thấy độ linh hoạt của ngón tay mình cũng kém , nhưng đối với hai cái que gỗ nho kia lại có cách, nếu bảo dùng đũa ăn cá, kết quả là đem con cá đó vầy nát bươm, miếng cũng ăn được. Đối với loại hành vi làm hỏng cá như thế, Đường Tố tuyệt đối cho phép . Ăn xong cơm trưa, Hứa Luật ở lại phòng bếp thu dọn, sau khi rời khỏi đó thấy Đường Tố quay lại ghế dựa, nhàn nhã xem báo. Đường Tố xem rất nhiều loại báo, Hứa Luật cảm thấy có lẽ người này mua hết toàn bộ các mặt báo ở thành phố Tân để đọc, dù sao mỗi ngày đều phải ra ngoài hòm thư ôm đống báo lớn vào. Sau khi cho mèo ăn xong, Hứa Luật cũng cầm tờ báo ngồi lên sofa, cái chết của Dương Phỉ trở thành đầu đề của các tờ báo ngày hôm nay. Hứa Luật nghĩ đến kết quả khám nghiệm tử thi Dương Phỉ buổi sáng hôm nay, người chết lâu chưa được ăn gì, chỉ trông vào việc uống nước để duy trì sống, các đốt ngón tay bị trật khớp, tất cả đều do ngoại lực tác động gây ra. Là loại biến thái gì mới thể biến xinh đẹp tươi sáng thành hình dạng như vậy chứ? Nguyên nhân gì mà làm gẫy các đốt ngón tay? Ngoại lực tác động làm gãy các đốt ngón tay chắc chắn ko thể là tay mà phải dùng vật nào đó gây ra. Vì sao phải làm sạch tóc và lông mày nạn nhân? Còn vấn đề đó là vì sao lại là Dương Phỉ? Là phạm tội có mục tiêu nhất định hay chỉ là giết người nào đó bất kì? Cả đống lớn vấn đề cửa chạy quanh trong đầu , nhưng khi muốn tìm ra lời giải đáp chúng lại trở nên vô nghĩa. Phương pháp điều tra truyền thốn chính là tổng hợp lại từ điều tra trường, lấy khẩu cung của nhân chứng, phân tích các mối quan hệ của nạn nhân và kết quả khám nghiệm tử thi, ba điều đó tổng hợp lại tiến hành điều tra, tìm ra động cơ, tập trung vào kẻ tình nghi, sau đó lại phân tích thêm lần nữa, rồi điều tra thẩm vấn, cuối cùng là xác nhận kẻ phạm tội. Đội trưởng đội hình thành phố Tân Mạc Thông rất thất vọng, hai ngày trôi qua, việc điều tra phân tích cũng làm qua nhưng án tử vẫn có tiến triển gì mới, loại án tử này khiến cho người ta đau đầu. “Theo tôi thấy chừng là có người nào đó mắc bệnh tâm thần đến biến thái, đột nhiên phát bệnh nên bắt người sau đó ngược đãi.” “Nếu là như vậy quả quá đáng sợ.” Hai ngày liên tục hối hả, kết quả vẫn là thu hoạch được gì, thành viên tổ chuyên án có chút ủ rũ. Câu châm ngôn mà các đồng chí cảnh sát hình hay với nhau là: sợ gặp phải kẻ giết người, chỉ sợ gặp phải kẻ bị thần kinh. Nếu là kẻ mưu giết người nhất định tra ra manh mối phá án, nhưng những kẻ mắc bệnh thần kinh, giết người chỉ vì thỏa mãn tâm lý vặn vẹo biến thái của , biển người lại mờ mịt, tìm thế nào đây? Mạc Thông đong tạp hồ sơ lại, xoa xoa mi tâm, thu gọn giấy tờ mặt bàn rồi đứng dậy ra ngoài. “Chú Mạc, chú đâu vậy?” “ tìm cứu tinh.” Mạc Thông cũng quay đầu lại, trả lời câu rồi ra cảnh cục, để cho mấy cấp dưới chỉ biết hai mắt nhìn nhau. Cứu tinh? *
Ui...... nghẹn chết chị thui....... hehe...... @Tiểu Lộc Hàm lâu lắm mới gặp lại đấy....... hehe
@linhdiep17 dạo này bận quá , tranh thủ mỗi lúc tí ạ, cn cố đăng thêm chương nữa nhưng ko biết có cố đc ko nữa