1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      ☆, Chương 41: Khó kìm lòng nổi

      Edit: voi còi


      Khóe môi Thừa An khẽ cong cong lên, ánh mắt lóe lóe, rơi vào người Uyển Nhược, Uyển Nhược nhíu nhíu mày nhìn :

      "Thừa An, đệ cười cái gì? Nuôi ta, đệ phải vui lòng à?"

      Thừa An ngồi ở bên người nàng, gật đầu cái:

      "Vui lòng, chỉ cần là Nhược Nhược, nuôi bao lâu đều được."

      Như Ý hì hì tiếng, che miệng nở nụ cười:

      "Chỉ sợ hôm nay Thừa An thiếu gia thoải mái đáp ứng, cũng chỉ vì dụ dỗ tiểu thư cười tiếng mà thôi, tương lai thiếu nãi nãi vào cửa, lời này biết ném tới nơi nào đây."

      Uyển Nhược phất tay cái:

      "Bất kể, qua ngày coi là ngày , nếu là mỗi ngày đều muốn buồn chuyện sau này nữa, chẳng phải tóc đều muốn trắng cả đầu sao, Thừa An, phải để cho đệ và Triệu Hi đón tiếp vị Thái tử gia của Nam Hạ ư, ta nghe Ngạn Linh , vị Thái tử gia của Nam Hạ này là người phong nhã lịch , vả lại văn võ toàn tài, ở Nam Hạ có mỹ danh riêng, biết so Duệ thân vương của Bắc Thần như thế nào?"

      "Duệ thân vương?"

      Thừa An hơi sững sờ:

      "Sao Nhược Nhược cảm thấy, Duệ thân vương gia phong nhã sao?"

      Uyển Nhược cũng nhăn nhó: "Dĩ nhiên a, khắp kinh thành phải đều , phong nhã nhất là Duệ vương."

      "Tương đương lỗi lạc Thập Nhất gia."

      Như Ý cười nhận nửa câu dưới:

      "Tiểu thư thích Thập Nhất gia, nô tỳ lại cảm thấy Thập Nhất gia rất tốt, tâm ý đợi tiểu thư lâu rồi, nếu là Thập Nhất gia.... ..."

      đến đây, lúc chợt cảm thấy ổn, liền dừng lại câu chuyện, gọi tiểu nha đầu lần nữa pha trà mới vào, liền thối lui ra bên ngoài, bưng giỏ kim chỉ ra ngồi hành lang thêu hoa, vừa thêu trong lòng vừa suy nghĩ, chuyện như vậy có phải nên thông báo trước cho lão thái thái trong phủ bên kia hay , nếu là nhìn quang cảnh ban ngày hôm nay, chuyện cả đời của tiểu thư nếu như thành, cũng khó sau này như thế nào.

      Tuy nam nhân có mấy người mê luyến sắc đẹp, nhưng vì sắc đẹp, quên quy củ môn đệ, nhưng ra cũng có qua rồi, nhìn tiểu thư mình nhưng Như Ý biết, đừng nhìn mặt hào phóng như vậy, tâm tính lại cao, đừng Liễu công tử, ngay cả Thập Nhất gia này thành để ý hơn sáu năm, tiểu thư cũng chỉ đối xử nhàn nhạt, Liễu thiếu gia làm sao lọt được vào mắt của tiểu thư.

      Ngươi nhìn ta tốt, ta xem ngươi cũng thuận mắt, mặc dù gả , cả đời này của tiểu thư cần phải như thế nào đây, từ tiểu thư lớn lên trong phú quý, là hòn ngọc quý tay chủ tử lớn lên cao quý, như vậy ngày sau trôi qua như thế nào đây.

      Này suy nghĩ nhập thần, trong tay liền có chuẩn đầu, kim đâm vào đầu ngón tay, đau thấu tim, bà vú vội lại đây ngồi :

      "Sao lại đâm vào tay rồi, thời điểm thiêu thùa may vá, cũng được nghĩ chuyện khác, mới vừa rồi ta ở đầu bên kia xa xa liền nhìn thấy ngươi mất hồn rồi, cũng nên đâm tay, ta xem chút"

      Bà vú nắm ngón tay của nàng hướng về phía mặt trời nhìn chút, khỏi khen thanh:

      "Cũng may bị làm sao, chỉ là đôi tay này của Như Ý nương là xinh đẹp, giống như củ hành vừa mới lột ra trong phòng bếp của chúng ta."

      Mặt của Như Ý đỏ lên, rụt tay về:

      "Hôm nay vú sao vậy, sao lại đến giễu cợt con?"

      Bà vú :

      " phải là ta lấy con giễu cợt, những năm qua, ta nhìn thấy, chuyên của tiểu thư chúng ta, con tại tại là để ở trong lòng, trung thành , con là hài tử thông minh, ta cũng vậy nhiều, mấy ngày trước đây phu nhân kêu ta qua, hơi lộ điểm gió, để cho ta lặng lẽ tới đây dặn con chú ý. . . . . ."

      Như Ý sửng sốt, tiếp theo liền hiểu tới đây, mặt dính vào chút hồng hồng, mặc dù trong sân hoa lê rụng, nhưng bên kia cây tử đằng lại vừa nở hoa, chuỗi chuỗi rủ xuống xuống, trận gió thổi qua mang theo mùi thơm thấm vào lòng người, mặt trời sáng tỏ, nửa sáng nửa tối rơi vào người Như Ý, lại có loại biệt dạng trầm tĩnh tốt đẹp, làm cho bà vú nhìn có chút sợ run.

      Như Ý lớn lên nhìn rất đẹp, cộng thêm tính tình tốt, tiếp xúc thông tuệ lại chững chạc, những năm này ít người nhớ thương nàng, những năm trước đây, bên kia cữu phu nhân còn muốn, đem nàng đến phòng đại thiếu gia trong Vương phủ, làm người phục vụ trong phòng (thông phòng), nhưng là Uyển Nhược bên này sai bảo, cũng thể tìm người thay thế nàng, mới có, bóng gió hỏi, chính nàng lại cũng vui.

      Sau lại có mấy nhà hỏi, cũng lắc đầu, này đoạn dây dưa, mười ba tuổi theo tiểu thư, nay cũng mười chín rồi còn chưa lấy chồng, phu nhân cũng thực sợ trì hoãn nàng, biết bà vú của Uyển Nhược cũng hay gần gũi thân thiết với nàng chút, mới bảo bà vú đến chuyện với nàng, nếu trì hoãn thêm nữa, qua tuổi hai mươi cũng khó mà tìm được người trong sạch mà gả rồi. (Khó tìm được người gia cảnh tốt)

      Bà vú thở dài :

      "Ta biết con bỏ được tiểu thư của chúng ta, hôm nay ta xem Phúc nhi Lộc nhi tuy tuổi còn chút, cũng có thể giúp đỡ chút ít, thể so với lúc mới tới nôn nôn nóng nóng, con cứ yên tâm , nếu con muốn lập gia đình, ca ca của con cũng đề cập mấy lần với lão thái thái, muốn xin cái ân điển, chuộc con ra ngoài, tìm nhà chồng tốt."

      Như Ý cắn cắn môi, chợt ngẩng đầu lên:

      "Ma ma, ngài nào biết chuyện nhà của con, năm đó cũng chính là ca ca bán con đến trong phủ làm nô tỳ, dễ nghe, chuộc con ra ngoài, chịu cầm bạc ư, điểm tiểu tâm tư kia quan sát ai mà chẳng biết, biết con ở bên cạnh lão thái thái phục vụ cũng có chút thể diện, là chuộc, tính toán tốt, lão thái thái coi trọng chút tiền bạc đó sao, được, còn trợ cấp chút ngân lượng và chút đồ cho con, được bạc và đồ, lại lần nữa qua tay đem con bán, này vừa ra vừa vào, bọn họ lại kiếm thêm chút tiền, mạng của con tiện, cũng cho bọn họ trắng trợn kiếm tiền bạc như vậy, từ lâu con xác định chủ ý rồi, đời này theo tiểu thư, cả đời lấy chồng cũng được."(Như Ý trung thành nhưng số nàng ấy khổ,hix)

      Bà vú ngược lại cười:

      "Trong ngày thường con hay khuyên tiểu thư ngược lại là người biết chuyện, sao đến người mình nhưng cũng hồ đồ, nào có cả đời lấy chồng, vậy con nhớ nhà sao, trở về lão thái thái, tìm nhà có tâm cũng khó khăn (tìm nhà chồng tốt), tuy chính trong miệng tiểu thư của chúng ta như vậy, nhưng Liễu phủ bên kia cũng đều nhìn hoàng lịch tìm ngày tốt, qua năm, tiểu thư liền gả , chẳng lẽ con lại phải chờ tới sang năm tiểu thư gả cho, con xem lại xem, sang năm con hai mươi rồi."

      Như Ý buông đồ thêu trong tay :

      "Ma ma, chuyện như vậy chúng ta trước tiên chúng ta cứ để đấy , chỗ này con còn việc buồn muốn với người đấy. . . . . ."

      Liền đem đầu đuôi chuyện hôm nay cho bà vú, bà vú vừa nghe xong, mặt cũng đỏ lên vì tức, hận hận :

      " đúng là, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sanh hài tử đào thành động, làm sao lại cùng dạng mặt mũi với mẫu thân nàng vậy, chuyện như vậy mà cũng làm ra được, thế nào tiểu thư nhà chúng ta cũng là thân muội tử của nàng."

      Như Ý hừ tiếng :

      "Nàng có cái gì mà làm được, chúng ta ở trong phủ mặc dù lâu, mà con cũng nhìn thấy ra ngoài, vị đại tiểu thư này đừng xem là thứ xuất, nhưng mà tâm cao khí ngạo được, nếu những năm này, nhiều người tới của làm mai như vậy cũng đáp ứng mối nào, trước kia con nghe chúng ta lão thái thái cũng , khi còn bé tiểu thư bị nàng đẩy mạnh vào trong hồ sen, thiếu chút nữa chết đuối, may mắn mạng lớn, mới cứu sống, khi đó mới là hài tử có bao lớn, mà có lòng độc ác như vậy, người như vậy, chuyện gì làm được, con lại phải phiền não nàng, chính là nàng câu lên thiếu gia Liễu phủ, cũng thể vào cửa của Liễu gia, chính là buồn cho tiểu thư của chúng ta."

      Bà vú chân mày cũng nhíu lại:

      "Đúng vậy, chuyện như vậy lại khó giải quyết, chỉ là, chúng ta cũng thể gạt được lâu, trước tiên thông báo cho phu nhân rồi xin chủ ý sau."

      Hai người thương lượng xong, chợt nghe bên trong hồi tiếng đàn cách cửa sổ réo rắt vang lên, bà vú thở dài :

      "Nếu là vị thiếu gia Liễu gia kia, cũng có ít tính tình của Thừa An thiếu gia nhà ta tốt rồi, mặc dù so ra kém Thừa An thiếu gia biết lo lắng cho tiểu thư, trong cung Thập Nhất gia, nhưng cũng kém đâu rồi, đều khắc tinh, ta thấy mấy lần, thời điểm cùng ở chung chỗ với tiểu thư, hẳn là dạng chuột thấy mèo, đôi mắt trông mong cầu xin tiểu thư là tốt, nếu tiểu thư cười, liền cũng cao hứng, nếu tiểu thư vui, cũng cau mày có sắc mặt tốt. . . . . ."

      Thừa An khúc hoa sen mặt nước đàn xong, tiếng đàn yên lặng rơi xuống cũng thấy Uyển Nhược lên tiếng, ngẩng đầu lên, phát nàng ở nằm ở giường ngủ thiếp , thân thể nằm nghiêng, đầu gối lên gối đầu, mắt nhàng nhắm lại, hô hấp đều đều.

      Thừa An đứng lên, vào bên trong phòng ngủ, tìm cái chăn gấm mang ra ngoài đắp lên người nàng, ngồi ở bên nàng, cẩn thận chu đáo chăm sóc nàng, song cửa bằng giấy hoa ảnh chập chờn, ánh sáng hắt vào mặt nàng, có chút lăn tăn lòe lòe, da thịt trắng nõn nhìn qua có vài phần trong suốt sáng bóng, mặt mày giãn ra, cũng vì chuyện hôm nay lo lắng phiền não, Thừa An mới thầm thở phào nhõm.

      Thừa An cũng biết mình làm như vậy là đúng hay sai, chuyện tương lai, càng thêm có cách nào mà đoán trước, nhưng để cho trơ mắt nhìn Uyển Nhược lập gia đình như vậy, cũng làm được.

      Trong lòng Thừa An cũng có chút áy náy, tuy Uyển Nhược cũng thích cửa hôn này, nhưng nếu như lui hôn, mặc dù có lão thái thái bên kia che chở, đến nỗi tình cảnh khó khăn, tất nhiên cũng phải chịu bị xấu và uất ức, thanh danh cũng tiện nghe.

      Nhưng Thừa An cũng khỏi , tuy cái chủ ý này của Triệu Hi có chút nham hiểm, nhưng cũng là chủ ý tốt nhất đao lưỡng đoạn ( đao chém làm hai) xong hết mọi chuyện, trong lòng Thừa An cũng ràng, chỉ có thanh danh của Uyển Nhược tốt, ai thèm lấy, có lẽ mới có cơ hội, cơ hội của phải đợi, bao nhiêu năm chính cũng biết, đợi được, lại sợ Uyển Nhược đợi được.

      Vì vậy, thời điểm Triệu Hi và chuyện, cũng cần nghĩ liền đáp ứng, ngay lập tức cái vẻ mặt đó của Triệu Hi, đến bây giờ vẫn còn nhớ , ra được phức tạp, vả lại, giữa và Triệu Hi cũng xác thực có chút phức tạp, tương lai. . . . . .

      Thừa An thở dài, bên này tất cả nhớ thương, ngay cả nhà mình cũng có thể chút do dự (k hiểu lắm), chỉ có Uyển Nhược, vô luận như thế nào cũng buông ra, nàng tựa như khỏa nốt ruồi chu sa sinh trưởng ở trong lòng , theo ly biệt ngày càng gần, càng đỏ tươi, đỏ tươi, tựa như máu trong tim của .

      Thừa An cúi đầu đem vài sợi tóc mai rũ xuống của nàng, cẩn thận sửa sang lại cho gọn, ánh mắt lại tự chủ được rơi vào đôi môi khẽ cong lên của nàng, môi của nàng mờ mịt xinh đẹp sáng bóng, giống như cánh hoa đào màu hồng cành.

      Mặt của Thừa An có chút nóng lên, người cũng có chút nóng rát, ngón tay tự chủ được đưa tới khẽ đụng, ấm mềm nhũn . . . Mí mắt của Uyển Nhược khẽ giật giật, Thừa An sợ tới mức vội vàng thu tay lại, chỉ thấy nàng chép chép miệng, biết lầm bầm câu gì, nhưng tỉnh lại.

      Thừa An cảm giác lòng của mình nhảy bang bang, dường như muốn nhảy ra ngoài, trong lòng có loại khát vọng mơ mơ hồ hồ, từ từ ràng, dường như muốn nhập vào cơ thể.

      bình tĩnh nhìn Uyển Nhược, mặt đỏ cơ hồ có thể rỉ máu, Như Ý vừa tiến đến, ngược lại sợ hết hồn:

      "Thừa An thiếu gia, chắc là ở bên ngoài lọt gió vào, sao mặt lại hồng như vậy?"

      Thừa An hồi hồn, bận rộn lo lắng đứng lên:

      "Nhược Nhược ngủ, ngươi ở đây bên cạnh coi chừng nàng chút, tỉnh, đừng làm cho nàng lập tức chạy , ta lát tới nữa."

      xong, mấy bước vội vã ra ngoài

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Lời đồn đại

      Edit: hoacodat




      Bây giờ Vương thị có thai, bà vú dám đem việc này thẳng ra, mà quanh co, thầm tiết lộ cho Vương ma ma, chủ ý là khiến Vương ma ma tìm cơ hội nào đó từ từ chuyện, nhưng mặc dù là từ từ, Vương thị biết chuyện, cũng tức giận suýt chút nghẹn khí.

      Chỉ mới yên tĩnh được mấy ngày, lại xảy ra chuyện xấu xa này, tuy có hài tử trong bụng, Uyển Nhược vẫn là nữ nhi tâm can bảo bối của Vương thị, chính bà trải qua tình cảnh gì, bà so với ai khác càng hiểu , cảnh ngộ khó khăn như thế, cái tư vị đó, có chết bà cũng muốn Uyển Nhược nếm trải qua giống như mình.

      Hơn nữa, nếu từ hôn, với nữ nhi con nhà danh môn, rất bị ảnh hưởng, hơn nữa, chuyện như vậy càng thể bàn tán bậy bạ ra ngoài, sau này phải xử như thế nào đây, nếu như từ hôn, Uyển Nhược gả , phải lại dẫm lên vết xe đổ của bà rồi hay sao. Vương thị khó xử, chừng đều là, còn có Uyển Như……

      Vương thị hề nghĩ tới, giải quyết Chu Ánh Tuyết, cuối cùng khuê nữ của nàng ta vẫn như cũ giở trò xấu lên người Uyển Nhược, nhưng nàng ta (Uyển Như) nghĩ cứ như vậy phá hư nhân duyên của Uyển Nhược, mình gả vào cũng là nằm mơ .

      Ánh mắt Vương thị lạnh lẽo:

      “Lão thái thái bên kia như thế nào?”

      Vương ma ma vội :

      “Mấy ngày nay người lão thái thái khỏe, dám kinh động.”

      Vương thị thở dài:

      “Cũng tốt, trước gạt qua chút, lão thái thái thương Uyển Như, biết được chuyện này, biết gấp gáp đến thế nào , dù sao cũng lớn tuổi, chờ thêm hai ngày, tự ta tìm đến cho lão thái thái cũng được.”

      Vương ma ma :

      đúng là mẫu (mẹ) hạ tiện sinh con hạ tiện mà, sao từng cái từng cái cùng mẫu thân của nàng ta hình dạng giống nhau đến vậy, Liễu thiếu gia kia, ngày thường lão nô thấy đến cũng chững chạc, sao có thể làm chuyện mất mặt đến bực này.”

      Vương thị hừ tiếng:

      “Có nam nhân nhà nào mà chẳng tham luyến sắc đẹp, hơn nữa nha đầu kia lại có ý quyến rũ, trẻ tuổi vào tròng mới là lạ, ta lại buồn vì cái này, nha đầu Uyển Như kia nghĩ cái thủ đoạn đó là có thể áp đặt nó, ta chính là buồn cho Uyển Nhược, nếu như gả , cuộc sống sau này trôi qua như thế nào, tư vị trước kia của ta, vạn phần muốn Uyển Nhược của ta lại nếm trải, nhưng nếu là thoái hôn, chừng ảnh hưởng thanh danh Uyển Nhược, làm cho người ta hận là được.”

      Vương thị bên này rối rắm khó nghĩ, Liễu phủ bên kia cũng xảy ra chuyện, hôm đó Ngạn Hồng trở về, người hầu Khánh Phong hầu bên cạnh sao còn dám lừa gạt, trực tiếp đem đầu đuôi câu chuyện cẩn thận hết với Trần thị, Trần thị giận đến nỗi tay cũng phát run, la mắng quở trách Khánh Phong đúng, nghiêm cấm Ngạn Hồng xuất phủ, nghĩ nhốt ở trong phủ mấy tháng, lâu ngày buông xuống.

      Nào biết, từ ngày đó Liễu Ngạn Hồng lại nhìn thấy Uyển Như, cứ ngày nhớ đêm mong, thể bỏ xuống được rồi, Trần thị cho phép ra ngoài, liền vào ban đêm ngồi hành lang, nhìn lên ánh trăng than thở, giống như kẻ điên, ngày xuân chóng qua, ngày này qua ngày khác, lại thành bệnh, vả lại thiết ăn uống, càng ngày càng ốm yếu gầy gò, nhìn qua giống như người bị bệnh tương tư.

      Trần thị đau lòng thôi, cũng sợ xảy ra chuyện bất trắc, nhất thời cũng biết nên giải quyết như thế nào, nên đành phải len lén thông báo cho lão thái quân biết, lão thái quân cũng tức giận, nhưng dù sao cũng là hôn nhân của tôn tử (cháu nội đích tôn), cháu dâu còn chưa vào cửa, vẫn còn xa lắm, nghĩ tới nghĩ lui liền bàn bạc với Trần thị, với Ngạn Hồng, trước cưới Uyển Nhược vào cửa, chờ sau khi Uyển Nhược tiến vào, sau đó cưới Uyển Như làm thị thiếp cũng được.

      Lúc này, Liễu Ngạn Hồng mới dần dần khá hơn, nhưng biết Liễu phủ quanh co bàn tán như thế nào, hiểu sao, truyền ra đến bên ngoài, tuy tất cả nữ quyến trong phủ thầm xuyên tạc, nhưng lại có đầu có đuôi, chuyện như vậy tự nhiên truyền tới lỗ tai Đại Dương thị trong Tô phủ.

      Đại Dương thị nghe xong, ngược lại là kinh ngạc, mấy năm nay Uyển Như đều ở bên mình chịu dạy dỗ, tính tình thu liễm ổn thỏa lại rất nhiều, nhưng lại có chuyện xấu này, lại làm ra chuyện xấu ngay dưới mí mắt mình, Đại Dương thị nghĩ nghĩ hồi lâu mới nhớ tới, suy đoán chuyện xấu bắt đầu từ lần thăm viếng trong chùa núi vào năm ngoái, Đại Dương thị là hối hận đến ruột gan cũng xanh lè luôn rồi.

      Uyển Như vừa vào, nhìn thấy nội tổ mẫu sắc mặt trầm khó coi, trong lòng liền đánh trống lộp độp, hôm nay tất cả người trong phủ nhắn lại, tin tức truyền tới, bà tử bên người nàng cho nàng biết được lý lẽ, tuy trong lòng Uyển Như có chút sợ, nhưng cũng thấy vui mừng, biết Liễu Ngạn Hồng tâm ý đợi nàng, thanh danh được tốt, nghe được cũng biết phải làm sao đây, dù sao chuyện của mẫu thân nàng và Ngoại tổ mẫu mấy năm trước, xuất thân của nàng cũng ở đây nơi đó phơi bày ra rồi, danh tiếng cũng sớm bị ô uế rồi.

      Nếu , lấy dung mạo như thế của nàng, cho dù là thứ xuất, nào đến nỗi người đến cầu hôn đều là những nhân vật ra gì, mặc dù phải là vì Liễu Ngạn Hồng, chỉ cần làm nha đầu Uyển Nhược kia khó chịu, trong lòng nàng cười càng thống khoái.

      Lại , sớm nghĩ qua hết thảy, vì thanh danh Uyển Nhược, Vương thị nhất định từ hôn, nếu Ngạn Hồng kiên định, sau này nàng và Uyển Nhược cùng nhau gả vào Liễu gia cũng chắc đến tám chín phần, nàng cũng tin. Mình đấu lại Uyển Nhược, đến lúc đó, mấy năm tư vị mình chịu uất ức, nhất định hoàn trả cho nàng ta nếm thử chút.

      Nghĩ đến chỗ này, vốn trong lòng sợ hãi lại an định xuống, phúc phúc, đứng thẳng sang bên, Đại Dương thị khẽ nheo mắt lại nhìn nàng, Uyển Như xác thực đẹp, so với mẫu thân của nàng còn đẹp hơn, mặt mày càng nhìn càng giống như muội tử nhà mình, chỉ là xinh đẹp giống nhau cũng sao, sao tính tình cũng cha truyền con nối, lại khiến cho Đại Dương thị trong ngày thường vì nàng tính toán, lòng của bà cũng phai nhạt ít nhiều.

      Cũng biết những lời này nghe được tốt, bảo nha đầu bà tử trong nhà đều lui xuống chỉ để lại Dương ma ma thân cận ở bên cạnh.

      “Mấy hôm nay bên ngoài, loáng thoáng đều Ngạn Hồng công tử Liễu phủ bị bệnh tương tư, bệnh này lại liên quan đến người trong phủ chúng ta, Ngạn Hồng và muội muội Uyển Nhược của ngươi định thân từ , cho dù là Uyển Nhược, truyền ra bên ngoài cũng khỏi làm cho người ta xem như là chuyện cười đứng đắn, huống chi lại là ngươi, ngươi giải thích như thế nào với tổ mẫu đây.”

      Uyển Như phịch tiếng quỳ xuống:

      “Cháu ngày thường vẫn theo bên cạnh tổ mẫu, chưa lúc nào rời xa, chính là ở Sơn Tự gặp qua Liễu công tử lần, cũng biết là muội phu, hề chuyện chỉ có gật đầu chào hỏi cái liền qua, cũng có chỗ nào thất lễ, tổ mẫu nghe mấy lời này từ đâu có.”

      “Từ đâu có.”

      Đại Dương thị hướng nàng nhìn chằm chằm hỏi:

      “Ngươi ngươi trong sạch, ta hỏi ngươi, nếu Liễu phủ đến cầu hôn, để cho tỷ muội ngươi cũng nhau gả vào, ngươi có bằng lòng hay ?”

      Trong lòng Uyển Như giật mình, cúi đầu, hồi lâu mới câu: “Hôn nhân đại là lệnh của phụ mẫu, hôn của cháu , toàn bộ bằng tổ mẫu làm chủ.”

      “Tổ mẫu làm chủ?”

      Vương thị bước vào:
      " Bây giờ đại tiểu thư trưởng thành, cũng lớn để hiểu ít lễ nghi, ngươi có biết qui củ của Bắc Thần chúng ta , bất kể chuyện gì, chuyện hôn nhân đại chủ mẫu là người làm chủ mới đúng.”

      Ánh mắt Vương thị quét qua Uyển Như, tuy là đương giữa mùa xuân, Uyển Như lại chợt cảm thấy cả người đông cứng rét lạnh như ngày đông lạnh lẽo, Vương thị vừa muốn hành lễ, Đại Dương thị vội :

      “Mau đỡ phu nhân, này có thai, lễ nghi cái gì, mau ngồi xuống . Cũng hơn nửa tháng rồi, nghĩ nghỉ ngơi, sao hôm nay lại đến đây?”

      Đại Dương thị biết còn hỏi, trong lòng Vương thị hừ lạnh, lại cười cười:

      “Nhìn thấy hôm nay khí trời bên ngoài rất tốt, nên muốn ra ngoài dạo, sẵn tiện muốn đến thỉnh an lão thái thái.”

      Rốt cuộc cũng đề cập tới chuyện của Uyển Như, chỉ cùng Đại Dương thị chuyện trong chốc lát, cũng nhìn tới Uyển Như quỳ ở đó, thẳng.

      Dù sao cũng là cháu nội nuôi lớn ở bên người, Đại Dương thị thở dài :

      “Đứng lên , chuyện nếu làm, ngươi có quỳ ba ngày ba đêm cũng vô ích, nếu ngươi quỳ chỉ nửa canh giờ, tức giận của đại mẫu ngươi mà tiêu mất, cũng là phần số của ngươi, nàng sai, chuyện hôn nhân của ngươi, vốn nên để đại mẫu của ngươi làm chủ, nàng nếu cố ý xen vào, có là phụ thân của ngươi cũng thể gì, tự giải quyết cho tốt, mấy ngày nay ngươi ở trong nhà yên yên ổn ổn chờ đợi, được tự mình xuất phủ, cũng nên tiếp tục tới đây thỉnh an ta, .”

      Trong mắt Uyển Như chợt lóe tia oán độc, vẫn qui củ phúc thân lui ra ngoài, Dương ma ma thấy nàng mới vội :

      “Chuyện tỷ muội cùng gả nhà, cũng có tiền lệ, cho chính xác cũng là đoạn giai thoại.”

      “Giai thoại?” Đại Dương thị thở dài:

      “Chuyện như vậy ở tại nhà khác, có lẽ cũng lấp liếm miễn cưỡng cho qua thôi, nhà chúng ta lại rất khó, đến lão thái thái trong phủ bên kia, chính là mẫu thân của Uyển Nhược, giọng điệu này làm sao nhịn xuống, hơn nữa, mấy năm nay ngươi nhìn ra sao, vị Thập Nhất gia trong cung kia tha thiết mong chờ chuyện này, hôn của Uyển Nhược vốn là tìm được cớ thoái hôn, đến lúc này, cũng chính xác được.”

      “Làm sao được? Nếu là thoái hôn, danh tiếng Nhị tiểu thư nhà chúng ta cũng tốt rồi!”

      Đại Dương thị liếc bà cái:

      “Gia tộc chúng ta như vậy, mặc dù Uyển Nhược là tiểu thư con chính thất, nếu gả cho hoàng tử, phong vị Chính phi cũng khó có được, nếu là Trắc phi còn có thể, hơn nữa, lấy tính cách của Thập Nhất gia, nếu như muốn, ai có thể ngăn cản được.”

      Dương ma ma sửng sốt:

      “Nghe ý tứ của lão thái thái, Nhị tiểu thư nhà chúng ta chính xác chính là vị Vương phi rồi sao?”

      Đại Dương thị :

      “Chuyện trong triều đình, phụ nhân nội phủ chúng ta làm sao biết được, chỉ là mấy năm qua ta nhìn thấy, hoàng thượng đối với Tứ hoàng tử có chút xa cách, liên đới Vương gia trạch môn ân tứ, so với mấy năm trước kém hơn rất nhiều, ngược lại Thập Nhất gia càng ngày càng được ân sủng, tương lai cũng biết ra sao, ta lại vui lòng gả Uyển Nhược cho Thập Nhất gia, tương lai Vương gia có cái gì sơ suất, Tô gia chúng ta còn có cái dựa vào, giảm bớt bị ảnh hưởng toàn bộ.”

      “Là vậy, mấy năm nay thân thể của Hiền phi nương nương trong cung cũng tốt, tinh thần càng ngày càng kém, chỉ là đại tiểu thư và công tử Liễu phủ, chuyện như vậy?”

      Đại Dương thị :

      “Ta nghiêm cẩn quản giáo, dù sao mẫu thân nàng cũng là cháu ta, người nàng có dã tâm lớn, cảm thấy mình tính toán tốt lắm, nhưng dù sao cũng là tiểu hài tử, cũng suy nghĩ chút, có mẫu thân ruột của Uyển Nhược ở chỗ này, lại có nhiều năm thù cũ, làm sao có thể cho nàng như ước nguyện, bây giờ làm cho tới bước này, ta cũng thể che chở được nàng, họa phúc cát hung nhờ chính tạo hóa của nàng !”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      ☆,Chương 43: Chính thức từ hôn

      Edit: voi còi




      Chuyện nháo đến trình độ như hôm nay, mặc dù Vương thị nghĩ muốn che giấu, cũng che giấu được, hơn nữa, bộ dáng Liễu Ngạn Hồng như vậy, đem Uyển Nhược gả , làm sao bà có thể yên tâm được, bên kia lão thái thái nghe được tin tức, nhưng là rất tức giận, nếu phải Vương thị ngăn lại, liền muốn đến Liễu phủ lý luận đạo lý ( phải trái), cũng thể vớ vẩn được.

      Khoan chuyện này chỉ là lời đồn đãi, nếu là , cho ngươi biết ràng, Liễu Ngạn Hồng muốn thú cái tiểu thiếp vào cửa, cũng coi là quá thất lễ, trước người ta chưa cưới, mà sau khi cưới Uyển Nhược vào cửa, lại thú thêm tam phòng ngũ phòng ( ý cưới thêm thiếp), ai có thể ngăn được, cũng chỉ là thể diện mặt lớn mà thôi, chỉ là thể diện này Vương thị thèm để ý, nhưng bà chỉ để ý Uyển Nhược cả đời được sống yên ổn.

      Mặc dù thê thiếp thiếu được, cũng thể là Uyển Như, hơn nữa, loại tính tình này của Liễu Ngạn Hồng, hôm nay bà nhìn được, tuổi còn trẻ liền vì sắc sở mê(chắc kiểu ham mê sắc đẹp), thành được cái đại gì.

      Chỉ là Uyển Nhược luôn luôn có chủ ý, đây là chuyện lớn, bà là người mẫu thân, tất nhiên phải tới hỏi ý tứ của nàng mới thoả đáng, Vương thị qua hành lang vào viện tử của mình, cũng trở về phòng, mà là tắt qua hành lang đến tiểu khoá viện của Uyển Nhược.

      Mới vừa vào cửa tròn, chỉ nghe thấy leng keng tiếng đàn vang lên, Vương thị ở dưới cửa sổ dừng chân, nghe hồi lâu nguyên lai là 《 sơn cư ngâm 》, cùng với khúc đàn thản nhiên khoan thai là thanh réo rắt của Uyển Nhược:

      "Kế núi gần sông vài gian phòng, được cũng bình yên, ở cũng bình yên; con trâu cày nửa khoảnh thiên, thu cũng bằng thiên, hoang cũng bằng ngày; sau cơn mưa trời lại sáng chèo thuyền , cá ở bên, rượu ở bên; ban đêm thê tử trước đèn, nay cũng chuyện chút, cổ cũng chuyện chút; mặt trời lên cao vẫn còn ngủ, phải thần tiên, hơn hẳn thần tiên."

      Tiếng đàn ngừng, Uyển Nhược cũng đọc xong rồi, qua hồi lâu, lại nghe Thừa An :

      "Đây chính là thơ của người nào vậy? Sao ta cũng biết?"

      Uyển Nhược xảo trá trả lời:

      "Chính là đệ học thông cổ kim, thi từ ca phú đều có thể biết, chẳng lẽ cũng chưa có bài mà đệ có đọc qua mà ta biết sao, nếu đệ biết phải cũng tầm thường nữa sao."

      Thừa An thấp cười:

      "Đúng á! Nhất định là ngươi trộm nhìn những thứ tạp thư ngoại truyện* kia rồi."

      *tạp thư ngoại truyện: chỉ những sách vở liên quan trực tiếp đến thi cử

      "Tạp thư ngoại truyện? Thôi , những nhân tài hiểu biết đạo lý đều là từ những tạp thư ngoại truyện này đấy, phàm là những thứ tứ thư ngũ kinh mà chúng ta thường học trong ngày, đều là vì người thống trị phục vụ, khó tránh khỏi mất công bằng, có chút bất công, làm sao so được với những tạp thư ngoại truyện đó, phần nhiều là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng.

      "Người thống trị là cái gì?" Thừa An nghi ngờ hỏi

      "A! Cái đó quan trọng á! Quan trọng là đạo lý của ta."

      Thừa An gượng cười tiếng:

      "Coi như ngươi ngụy biện công đạo , ta cũng vậy thể cùng ngươi tiếp tục tranh luận nữa, nếu tiếp tục tranh luận nữa, chừng, ngay cả đạo Khổng Mạnh cũng bị ngươi ra tốt."

      Uyển Nhược bĩu môi:

      "Khổng Tử còn thôi rồi, Mạnh Tử lại dối trá."

      Thừa An ngạc nhiên:

      "Ngươi càng ngày càng thích bậy, Mạnh Tử chính là đại hiền giả (người tài đức) từ xưa đến nay đấy."

      Vương thị ở cửa sổ bên ngoài cũng khỏi gật đầu, lại nghe Uyển Nhược :

      "Ngươi chưa từng nghe qua ư, tên ăn xin chưa từng có hai thê? Nhà bên cạnh có được rất nhiều gà? Ngay lập tức còn có Chu Thiên Tử, chuyện gì rối rít Ngụy Tề?" (đoạn này chịu hiểu gì luôn)

      Vương thị nghe nàng càng ngày càng vô lý, nếu mình lên tiếng, còn biết muốn cái gì đại nghịch bất đạo*, vội vàng :

      *đại nghịch bất đạo: tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại thống trị và lễ lễ giáo phong kiến.

      "Uyển Nhược lại bướng bỉnh rồi."

      Uyển Nhược và Thừa An sợ hết hồn, vội vàng ra đón, tả hữu đỡ Vương thị vào trong phòng, Uyển Nhược cầm gối dựa mà Như Ý đưa tới, đặt ở sau lưng Vương thị, để cho bà nghiêng người dựa vào, Vương thị quét mắt nhìn hai người họ cái cười :

      "Hai tỷ đệ các con cũng nhàn nhã, còn có ý định đánh đàn bàn về thơ, Thừa An tài đánh đàn của con càng ngày càng tốt rồi, còn Uyển Nhược có tật xấu thích hưu vượn tranh cãi cãi nhau còn đổi được, thua thiệt Thừa An lại nhường cho con."

      Lời của Vương thị vừa ra ngoài, bên Như Ý và Vương ma ma cũng nhịn được xì cười tiếng, ánh mắt Thừa An nhìn nhìn biết Vương thị có lời riêng tư muốn cùng với Uyển Nhược, nên biết thức thời tìm lấy cớ lui xuống.

      Chờ ra ngoài, Vương thị mới :

      "Ngược lại những năm này con vàThừa An tốt, ban đầu, ta còn nguyên nhân là khi còn bé đơn bạn, tại nhìn, cũng rất thành đây."

      Uyển Nhược sửng sốt:

      "Lời này của mẫu thân mới mẻ đấy, con và Thừa An là tỷ đệ ruột a!"

      "Tỷ đệ ruột?" Vương thị hừ tiếng: "Con và Uyển Như cũng là thân tỷ muội đấy, nàng ta cũng chưa từng coi con như thân muội muội rồi, so với kẻ thù còn hơn chứ kém."

      Uyển Nhược liền biết, đây là mẫu thân tới cùng nàng về hôn với Liễu phủ. Bây giờ ở bên ngoài lời đồn đại truyền đến truyền , ngược lại Uyển Nhược lại bình tĩnh, có chút may mắn thở phào nhõm to, cũng đều cảm thấy mình nên cảm tạ Uyển Như, nếu có nàng, hôn của mình và Liễu Ngạn Hồng liền kéo dài, cứ như vậy, cũng thuận theo tâm tư của Uyển Nhược rồi.

      Vì vậy, mấy ngày nay, mặc dù nha đầu bà tử phục vụ cũng nơm nớp lo sợ nhìn sắc mặt nàng, trong lòng nàng lại hết sức tự tại, Như Ý nàng tâm lớn, bà vú dứt khoát nàng vô tâm ít phổi, bất kể như thế nào, chỉ cần lấy, như thế nào đều tốt.

      Vương thị hơi cân nhắc xem xét thần sắc của nàng, thấy bộ dáng thèm để ý chút nào, khỏi lắc đầu than :

      "Thời điểm định cửa hôn này cho con với Liễu phủ, nguyên cũng là cơ duyên xảo hợp, sau mẫu thân lại thấy tính tình Ngạn Hồng cũng chững chạc, liền yên tâm ít, hôm nay chuyện đến nông nỗi như vậy, mẫu thân là tới hỏi chủ ý của con, nếu con gả , tự nhiên mẫu thân vì con mà tính toán thỏa đáng, Uyển Như con cần phải kiêng kỵ, ta tự có nơi xử lý nàng (tự có chỗ gả đấy)."

      Uyển Nhược sửng sốt, vòng lớn như vậy, vẫn còn phải gả, vậy mình cao hứng phải quá sớm sao, nghĩ đến chỗ này, Uyển Nhược vội :

      "Người thích là Uyển Như, sao còn muốn gả con , nếu là con gả xong, mẫu thân cũng để cho Uyển Như cũng gả qua đó, nếu trong lòng nhớ tới Uyển Như, nhất định buồn con hận con, kia chẳng phải thành oan gia, người như vậy con lấy, thà bị chết già trong khuê phòng cũng gả."

      "Con cái hài tử này nhăng gì đấy?"

      Vương thị đau lòng rầy la nàng tiếng, trong lòng lại thầm gật đầu, Uyển Nhược xử giống ý mình, nếu như năm đó tự mình biết, phía trước Tô Triệt có Chu Ánh Tuyết, cho dù làm lớn, bà cũng gả tới đây, trong khuê phòng tốt xấu bất quá vội vàng qua vài năm thời gian, cả đời này vinh nhục họa phúc, hay là muốn nhìn gả người như thế nào, biết lãnh nhiệt, nam tử biết trọng tình trọng nghĩa làm đầu.

      Vương thị : "Mẫu thân cũng là ý này, gả chịu tội, mẫu thân cũng tình nguyện con phải gả ."

      Vương ma ma khỏi cười :

      "Vậy phu nhân còn tiểu thư, ngài cũng phải là ý định này sao?"

      Vương thị đứng lên :

      "Nếu là lui hôn , ta thể nhắc nhở con tiếng, cùng với Ngạn Linh trong phủ bên kia, sau này cũng nên xa chút mới được."

      Vương thị dặn dò xong, liền , đưa Vương thị rồi, Như Ý còn :

      "Tiểu thư xem, nguyên lai nô tỳ sai, tâm tư của vị Liễu tiểu thư kia cũng , chúng ta quan sát hồ đồ đâu rồi, ngày đó cửa hàng điểm tâm, nhất định là nàng cố ý kéo tiểu thư , nếu , sao có thể đúng lúc liền gặp gỡ như vậy, hôm đó tại vùng ngoại ô, nàng đánh cây roi ra làm ngựa giật mình, nô tỳ xác định, mặt nàng cùng tiểu thư tốt, nhưng trong lòng biết là dạng gì đây?"

      Uyển Nhược liếc nàng cái:

      "Được rồi, được rồi, ta hiểu biết ngươi là nha đầu trung thành nhâtd, khắp nơi cũng muốn ta tốt, về sau ta nhất định cũng nghe Như Ý của chúng ta tốt."

      Như Ý xích tiếng:

      "Tiểu thư lời này, để cho chúng nô tỳ làm sao nhận nổi."

      "Nhận được, nhận được. . . . . ."

      Bà vú hì hì tiếng cười :

      "Như Ý đúng là vì tốt cho tiểu thư, tiểu thư còn ngoài miệng đáp ứng nhưng còn chưa muốn nghe, vào tai, vào tâm mới phải, mà lão nô buồn chính là hôn của tiểu thư bị hủy, sau này phải làm sao, sang năm cũng đều cập kê rồi."

      Uyển Nhược tới phía sau bàn để đàn, gẩy gẩy dây đàn, chuỗi tiếng đàn dễ nghe từ ngón tay toát ra ngoài, nàng cười cười mở miệng:

      "Chuyện ngày mai để ngày mai lo, Như Ý thêm hương."

      Vương thị vừa mới vào phòng của mình, liền nghe được từ khóa viện mơ hồ truyền đến tiếng đàn, khỏi lắc đầu bật cười, Vương ma ma cũng :

      " trách được Như Ý luôn , tiểu thư chúng ta là người tâm lớn, đúng là vậy, chuyện lớn như vậy, tiểu thư hẳn là điểm cũng để ý."

      " để bụng mới phải." Vương thị : " để bụng liền đả thương tâm, ta lại yên tâm."

      Tự nhiên Liễu phủ cũng ngờ đến chuyện này có thể truyền , hơn nữa lại truyền dễ nghe như vậy, lời đồn đãi truyền chỉ là ba ngày, lão thái thái Vương phủ liền tự mình tới cửa từ hôn.

      Hơn nữa, ban đầu thời điểm đính hôn, cũng coi là quá chính thức, mà là hai bên phủ lão thái thái giật dây quyết địnhvả lại là hai bên phủ lão thái thái khiên tuyến quyết định, như vậy lui, cũng hợp tình lý, từ hôn như vậy, cũng đến mức quá ồn ào huyên náo, đây là kết quả nửa ngày thương lượng của Vương thị và lão thái thái.

      Bên trong Liễu phủ vừa lúc đầu sợ nháo lên, chính là nghĩ tới lại từ hôn, từ hôn đối với thanh danh của Uyển Nhược cũng tốt, phải mười phần nắm chắc, hôm nay người ta tới cửa từ hôn, lão thái quân mới biết, chuyện như vậy có đơn giản như bà nghĩ, nghĩ muốn lén lút hoà giải lần nữa, dù sao đây phải là chuyện nhiều thể diện, nhưng lão thái thái Vương phủ căn bản cũng cho cơ hội này, hấp tấp hầm hầm liền từ hôn.

      Từ hôn, ngược lại Liễu Ngạn Hồng lại rất cao hứng, còn đánh chủ ý xem qua ít ngày nữa, để tình trở lại bình thường, lần nữa quấn lấy mẫu thân hoà giải định hôn với Uyển Như, nơi nào nghĩ đến, mới chỉ là qua mười ngày, thánh chỉ của hoàng thượng liền trực tiếp hạ xuống Tô phủ, chọn Tô Uyển Như vào cung làm thiếp của Thái tử.

      Liễu Ngạn Hồng liền cảm giác đầu ong ong, lần này hoàn toàn có trông cậy vào đâu được nữa.

      Thánh chỉ đột nhiên đến. Ngay cả trước đó Tô Triệt cũng biết, thiếp của thái tử, cũng phải là rất kém, điều kiện tiên quyết là thái tử có thể lên Đại Bảo (ngôi vị hoàng đế), nhưng vị thái tử Bắc Thần này có thể nắm chắc ngôi vị hoàng thượng , cái này ai biết.

      Cái này liền đề cập tới, vị thái tử này háo sắc hành vi hoang đường, vậy cũng là nổi tiếng thiên hạ, trong cung thái tử chánh phi trắc phi thị thiếp cũng tăng lên, so với hậu cung tần phi của hoàng thượng còn nhiều hơn, điều này còn thôi rồi, vị thái tử này còn tàn bạo vô cùng, khi hài lòng, đánh chết thê thiếp đều là bình thường.

      Truyền thuyết rằm trung thu năm ngoái, có thiếp biết sao chọc giận , thái tử liền để cho thái giám đem cái thị thiếp đó cởi hết quần áo, trói lên ở cọc gỗ, dùng roi trực tiếp đánh cho tới chết, bộ dạng vô cùng thê thảm, đó cũng là cái thứ nữ của đại thần, việc này xảy ra, hoàng thượng chỉ là khiển trách mấy câu thôi.

      Có này ví dụ ở phía trước, đạo thánh chỉ này quả giống như bùa đòi mạng dạng, phải chuyện tốt gì.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      , Chương 44: Ý định ác độc

      Edit: voi còi



      Thánh chỉ vừa đến, liền thể cứu vãn, thái giám tuyên chỉ chân trước vừa , chân sau Uyển Như liền nhào vào bên chân Tô Triệt, nức nức nở nở khóc đến thê thảm, Tô Triệt còn chưa lên tiếng, Tô lão thái gia trước nhăn mày lại, đối với bà tử phía sau quát lên:

      "Còn đem tiểu thư của các ngươi đỡ về phòng , ở chỗ này khóc sướt mướt, nhưng nếu truyền , làm nhục thể diện hoàng gia, dưới trong phủ chúng ta cũng rơi xuống tội danh chém đầu."

      Bà vú của Uyển Như và nha đầu Thúy Liễu vội vàng lên đỡ nàng, ai biết Uyển Như nhưng lại nổi cơn điên, tránh thoát hai người, thẳng tắp vọt tới trước mặt Vương thị, Uyển Nhược sợ hết hồn, tay mắt lanh lẹ, ngăn ở trước người mẫu thân, đưa tay đẩy, Uyển Như lảo đảo ngã xuống, bị nàng đẩy ra, đầu đập mặt đất, ngẩng đầu lên cái trán bị đụng rách, máu đỏ tươi theo trán tích tách chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.

      Uyển Nhược khẽ ngạc nhiên, mình ràng dùng khí lực lớn như vậy, khỏi nhìn tay mình ngẩn người, bên kia Tô Triệt phân tốt xấu quát lên:

      "Uyển Nhược, Uyển Như là thân tỷ tỷ, mặc dù nàng có làm cái gì nên, ngươi có thể nào dùng lực lớn như vậy xô đẩy nàng, tuổi còn , sao lòng dạ như thế ác độc." (ed: lão khốn, sau này suýt chết mới hối hận, ta nhổ, bực bội)

      Uyển Nhược sửng sốt, còn chưa lên tiếng, Vương thị lại lạnh lùng cười tiếng:

      "Lời này của lão gia hay, nếu lần này Uyển Như đánh rơi hài tử trong bụng thiếp (xẩy thai), vậy cũng hài lòng như ý rồi, mới vừa rồi nếu Uyển Nhược bảo vệ thiếp, chính xác tại ngã quỵ đúng là thiếp rồi, lòng dạ ác độc? Mẫu tử chúng ta chưa từng hơn được nàng, này xa gần thân sơ trong lòng lão gia là rất ràng."

      Vuốt bụng, thở dốc hơi, lúc này Tô Triệt mới tự hối hận lỡ lời, đưa tay tới đỡ Vương thị, Vương thị nâng nâng tay, tránh thoát:

      "Uyển Nhược, hai mẫu tử chúng ta trở về, ở chỗ này biết làm phiền mắt của người nào, quay đầu lại vì sao lại chết cũng biết chết thế nào đâu."

      Uyển Nhược đáp tiếng, đỡ Vương thị tiến vào, đại Dương thị ở bên nhìn ràng, trong lòng cũng nhịn được đập thình thịch, cẩn thận nhìn chằm chằm Uyển Như lát, những năm này hẳn là thiếu chút nữa nhìn nhầm, tâm tư nha đầu này xác thực bất chánh, ánh mắt lạnh lẽo, phất tay cái:

      "Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Đỡ tiểu thư nhà ngươi trở về, chuẩn bị sẵn sàng, qua hai ngày trong cung tới đón người."

      ", , con vào cung, con , đều là cái tiện nha đầu Uyển Nhược làm hỏng, nàng hận con làm hỏng nhân duyên của nàng, lúc này mới làm chuyện xấu cho con vào cung, phụ thân con , con vào cung, thái tử phải người tốt. . . . . ."

      Thấy nàng càng càng kỳ cục, Tô lão thái gia vội :

      "Mau che miệng của nàng lại kéo vào bên trong , hươu vượn như vậy, cũng phải là làm cho Tô gia họa diệt môn sao."

      Uyển Như ô ô mấy tiếng, bị bà tử kéo xuống, Tô Triệt có chút sững sờ, chỉ là trách Uyển Nhược đẩy quá độc ác, chút nào cố niệm tình tỷ muội, sao cuối cùng thành như vậy, đại Dương thị liếc cái khe khẽ thở dài, đứa con trai này có lúc khôn khéo, quay người quay về nội phủ.

      Uyển Nhược đỡ Vương thị vào viện, mới phát Thừa An mực theo ở phía sau cách đó xa, Uyển Nhược hướng nháy mắt, Thừa An mới khẽ gật đầu, đường vòng, viện bên kia của Uyển Nhược.

      Vào phòng, Vương thị ngồi ở giường gạch mới :

      "Ngược lại Thừa An lại tâm ý đối tốt với con, lại có chú ý đến thân tỷ tỷ của bên kia, so với phụ thân của con cũng mạnh hơn, chỉ là, dù sao cách cái bụng chính là cách tầng sơn, về sau cũng muốn đề phòng chút mới phải, chớ vị che chở ."

      "Cũng phải vậy sao." Vương ma ma pha trà dâng lên :

      "Những năm này, lão nô còn đại tiểu thư tính tình chính xác thay đổi, lại quên rằng, giang sơn dễ đổi, khi còn bé lòng dạ độc ác như vậy, trưởng thành, làm sao có thể trở nên hiền hòa lễ độ, này tâm tư dưới đáy lòng khó liệu, ràng là nàng làm hỏng nhân duyên của nhị tiểu thư, nay bị ác báo, rồi lại đổ ở đầu Nhị tiểu thư của chúng ta, chỉ là, nhắc tới cũng kỳ quái, sao Thái tử gia lại nhớ tới vị đại tiểu thư nhà chúng ta, chẳng lẽ danh tiếng cũng truyền vào trong cung rồi, có lẽ là Hiền phi nương nương nhà chúng ta nghe tin từ hôn này, cho Nhị tiểu thư hả giận đấy ."

      Vương thị vội :

      "Lời này cho càn, hôm nay Hiền phi nương nương đâu còn có tâm trạng gì, thôi, lúc đầu ta còn nghĩ tới đem nàng đuổi xa xa, nhưng cũng nghĩ tới tầng này ."

      Vương ma ma :

      "Phu nhân chính là quá thiện tâm rồi."

      " phải là ta thiện tâm, ngươi có nhìn thấy. Hôm nay ý kia của lão gia nhà chúng ta, mặc dù ngoài miệng , trong đầu còn là thiên về đại nữ nhi của , chỉ đáng thương Uyển Nhược của ta. . ."

      xong, nước mắt lại rơi xuống, Uyển Nhược vội vàng dùng khăn lau mặt cho mẫu thân :

      "Mẫu thân yên tâm, Uyển Như hại tới con được. . . . . ."

      An ủi Vương thị vừa thông suốt, Uyển Nhược mới ra ngoài, trở về viện của mình, vừa vào nhà chỉ thấy Thừa An nằm nghiêng giường gạch, trong tay cầm bài viết chữ to mà hôm qua nhàn rỗi nàng viết bài rất nghiêm túc, khỏi xuy tiếng cười :

      "Mọi người lòng ta lớn, ta coi, lòng của Thừa An càng so với ta lớn hơn hết sức ."

      Thừa An buông chữ to trong tay nhìn nàng:

      "Lời này của Nhược Nhược từ chỗ nào lên."

      Uyển Nhược nhếch miệng cười, lại trả lời , Phúc nhi bưng trà vào, nhanh miệng tiếp:

      "Thừa An thiếu gia chẳng lẽ điểm cũng có nhớ tới tình tỷ đệ nhất mẫu đồng bào?" (tỷ đệ ruột thịt cùng mẹ)

      "Nhất mẫu đồng bào?"

      Thừa An lạnh bạc cười cười, trong lòng suy nghĩ, chính xác đúng là nhất mẫu đồng bào, nếu nàng tới hại Nhược Nhược của , có gì cần phải nhớ, từ trước đây chỉ biết, trong cuộc đời của quan trọng nhất chính là Nhược Nhược, nguyên nhân chính là cái duyên cớ này, nên tại mới bỏ được như thế, ném ra, rời được.

      Nếu vào lúc này, mặc dù là hiểu biết luôn có ngày gặp lại, nhưng lòng của luôn là treo treo, giống như hôn của Nhược Nhược, từ đính hôn, còn có.

      Chỉ là Nhược Nhược qua nhân định thắng thiên (con người có thể thắng thiên nhiên), tin tưởng, chỉ cần chịu đựng, sớm muộn gì có ngày, hai người có thể ở chung chỗ lâu dài, chính là cái ý niệm này chống đỡ lấy , phải trở nên mạnh mẽ, trở nên càng mạnh, Nhược Nhược mới có thể càng bảo đảm, đạo lý này là năm ấy sau khi Nhược Nhược bị trói bắt , ngộ ra, mà nếu muốn trở nên mạnh nhất, nhất định phải báo thù.

      Uyển Nhược quét mắt nhìn Thừa An, xoay người lại trợn mắt nhìn Phúc nhi cái:

      "Ngươi lại thích hươu vượn."

      Phúc nhi le lưỡi, làm mặt quỷ rồi lui xuống, Thừa An lôi kéo tay của Uyển Nhược ngồi xuống, nghiêm túc nhìn nàng:

      "Nhược Nhược có tin ta hay ?"

      xong, đem tay nàng đặt tại ngực mình:

      "Ta thề, nơi này chỉ có Nhược Nhược, đời này kiếp này cũng có người khác."

      Uyển Nhược sửng sốt, khỏi bị đầu độc, trực lăng lăng theo dõi , lúc này Thừa An dị thường nghiêm túc, ánh mắt đen thui thâm thúy nhưng cũng trong suốt, mơ hồ có hai ngọn lửa dường như muốn toát ra, rốt cuộc ngọn lửa này là cái gì, Uyển Nhược đoán ra, có lẽ căn bản là nàng muốn đoán.

      Uyển Nhược rút tay về, mặt có chút hồng nhàn nhạt:

      "Càng lớn càng thích bậy rồi, ngươi là đệ đệ của ta a, đời này đều như vậy."

      Ánh mắt Thừa An u ám, Uyển Nhược đem ly trà nhét vào trong tay , lầm bầm câu:

      "Thái tử thê thiếp đông đảo, vì sao êm đẹp lại nhớ tới Uyển Như . . . . . ."

      Chợt nhớ tới, tuy Thừa An tâm lớn, nhưng kiện này cũng tiện lúc ở bên cạnh, liền ngừng miệng.

      Thừa An thầm cười lạnh, làm thiếp của thái tử coi như có phúc nữa, tuy hôn Uyển Nhược cũng thích gì, cũng ước gì thành, nhưng Uyển Như tranh giành làm nhục Nhược Nhược là , nếu là . . .

      "Thừa An nghĩ gì thế? Mặt cũng trầm, tựa như trời bên ngoài, trời muốn mưa đấy. . . ."

      Tiếng vừa dứt, tiếng sấm ì ùng vang lên, mưa to tầm tã rơi xuống. Uyển Nhược lại rất hăng hái:

      "Như Ý đem cửa sổ này chống lên, ta và Thừa An vừa nhìn mưa vừa đánh cờ chẳng phải tuyệt vời sao."

      Như Ý hì hì cười tiếng :

      " mệt cho tiểu thư vẫn còn có ý định nhàn hạ này."

      Trong miệng xong, nhưng vẫn tới đây vén màn cửa sổ bằng lụa mỏng màu ngọc bích lên, Uyển Nhược nằm ở cửa sổ nhìn lát, nàng nhìn mưa mất hồn, Thừa An lại nhìn nàng ngẩn người, Như Ý sợ mưa hắt vào phòng, sợ luống cuống, liền cầm hương, thêm vào trong lò hương Thanh Ngọc ở bàn đối diện, vừa quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Thừa An bình tĩnh nhìn tiểu thư mất hồn, cái bộ dáng đó, Như Ý nhìn trong nội tâm hồi hộp hạ xuống, mặt nhịn được cũng có chút hồng.

      ******

      "Thập Nhất gia, bên ngoài trời mưa, người ở đây đứng trong hành lang , lát lại ướt quần áo, bằng vào thôi!"

      Tiểu Xuân Tử đứng ở bên cạnh Triệu Hi ngừng mở miệng khuyên , vị gia này của bọn họ nghe tiếng gió đoán trời sắp mưa, bất quá thái giám truyền chỉ cũng rồi, còn có cái gì yên lòng đây, cần gì phải đứng ở bên ngoài chờ, ý chỉ của hoàng thượng vừa xuống, đại nương của Tô gia kia chính là muốn lấy cũng phải gả cho, , nên coi là gả, vào cung của thái tử, vậy cũng coi như là cửu tử nhất sinh.

      đề cập tới người khác, chính là cung nữ trong cung vừa nghe cung thái tử có việc cần làm, chân run bụng cũng lo lắng , phải vị thái tử gia này của bọn họ cũng gây quá mức, những năm trước đây còn che giấu, mấy năm này quyết định vò mẻ lại sứt, cũng thế, ý tứ của hoàng thượng, ai còn nhìn ra nữa, thánh tâm hướng vào người nào, hôm nay cũng rất ràng rồi.

      Vị Thập Nhất gia này của chúng ta nơi nào nơi đó đều tốt, có nghiệp chướng đời chính là vị nhị tiểu thư trong Tô phủ kia, trong lòng Tiểu Xuân Tử càng thấy được phải chuyện tốt gì, nhìn ý kia của hoàng thượng, chắc chắn cho Thập Nhất gia cưới tiểu thư gia môn vừa ý vị trí chánh phi, nhưng chánh phi này, đến nơi đó, cũng thể là vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ.

      Này còn thôi rồi, nếu Nhị tiểu thư là vị cam tâm làm sườn phi cũng may, cùng lắm , Thập Nhất gia cưới chánh phi, lần nữa nạp Nhị tiểu thư làm tiểu thiếp, nhưng vị nhị tiểu thư kia, Tiểu Xuân Tử cũng thực biết, mặt nhìn rất độ lượng, trong mắt cũng là cái chủ nhân thu hạt cát, chớ sườn phi, lời rất bất kính chút, mặc dù tương lai Thập Nhất gia có ngày, phải trèo lên Đại Bảo (ngai vàng), lập nàng làm hậu, chính xác người ta có nguyện ý hay đấy.

      Vượt qua cũng tính phải, có thể nhường cho vị gia này để xuống, Tiểu Xuân Tử cảm thấy, so với cưới nhị tiểu thư còn khó hơn rất nhiều , mắt nhìn thấy, trước mặt tiểu thái giám vào Sương Vân điện, mới coi là thở phào nhõm.

      Tiểu thái giám khắp người đều là nước, cũng bất chấp, đến hành lang , vội vàng quỳ xuống dập đầu, Triệu Hi khoát khoát tay:

      "Ý chỉ đến Tô phủ? Gặp được mọi người Tô gia chưa? Là tình cảnh như thế nào? Ngươi tỉ mỉ chút cho ta nghe."

      ra tiểu thái giám kia theo đại thái giám chuyến tuyên ý chỉ, trở lại liền bị đưa tới Sương Vân điện đáp lời, trong lòng cũng trực đả rung động, trong cung người nào biết, hai cái địa phương cần vòng qua, là cung thái tử, chính là Sương Vân điện của Thập Nhất gia.

      Cung thái tử cũng may, dù sao cũng chỉ là tiểu thái giám, như thế nào, còn Sương Vân điện nếu là đụng phải lúc Thập Nhất gia thoải mái, nếu là bỗng nhiên bị đánh, chính xác mạng có.

      Cố tình vị Thập Nhất gia này của bọn họ có tên là hỉ nộ vô thường, cũng biết lúc nào vui, vì vậy, tiểu thái giám tới nơi này trả lời, cũng đánh mười hai vạn phần cảnh tỉnh.

      Cũng may tiểu tử thái giám này cũng là cơ trí, xưa nay nghe Thập Nhất gia chào đón vị nhị tiểu thư của Tô phủ, liền thay đổi biện pháp khen Uyển Nhược vừa thông suốt, quả nhiên Triệu Hi mừng rỡ, khỏi có phát giận, còn thưởng mấy viên kim qua tử (tiền bằng kim loại) cho .

      Tiểu thái giám ra khỏi Sương Vân điện, khỏi lau mồ hôi, trong lòng coi là hoàn toàn có người tâm phúc, mặc dù vị nhị tiểu thư kia của Tô phủ thành được Thập Nhất vương phi, chính xác trong cung này cũng là chủ tử kim quý nhất.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45: Chuyện xấu của Uyển Như

      Edit: hoacodat




      Nửa đêm mưa to, tới sáng ngày thứ hai mới chuyển sang mưa lất phất, nhưng cũng chưa có dấu hiệu ngừng, thời điểm Thừa An tới, Uyển Nhược vừa mới rửa mặt xong.

      Hai tỷ đệ che dù, tới sân Đại Dương thị thỉnh an, vào viện của tổ mẫu, vừa đến ngoài hành lang, nhìn thấy đám nha đầu bà tử đều khuôn phép, quy củ đứng thẳng ở hành lang, bộ dạng đều run run rẩy rẩy.

      Uyển Nhược và Thừa An vừa vào nhà, nhìn thấy Đại Dương thị, Lão thái gia, Tô Triệt, ngay cả người có thai như Vương thị cũng vừa mới ngồi xuống, sắc mặt người nào cũng vô cùng nghiêm túc, quì ở phía dưới là đại nha đầu Thúy Liễu hầu hạ bên cạnh Uyển Như, còn có gã đầy tớ lạ mặt, cả hai người cũng bị nước mưa làm ướt sũng, xiêm áo dính cả lên người, nghĩ chắc đến đây cũng lâu, người mặc dù ướt át, phía dưới cũng ướt nhiều, chỉ là run rẩy từng cơn.

      Thúy Liễu có chút nhếch nhác, mặt mày xanh xao, môi trắng bệch, đầu bù tóc rối, biết là do mưa làm ướt hay tại làm sao. Nha đầu bà tử tâm phúc trong nhà, còn thừa lại cũng chỉ ở bên ngoài lại lại, Uyển Nhược và Thừa An đến hành lễ, Đại Dương thị sắc mặt hơi trầm chầm chậm :

      “Biết hai đứa các con là hai hài tử tốt, ngoài trời như vậy, còn biết tới đây thỉnh an tổ mẫu, tổ mẫu hiểu tấm lòng của các con, thôi ngay , trở về phòng của các con, đọc sách viết chữ đánh đàn vẽ tranh đều được, bên ngoài đường trơn trượt, nên cẩn thận chút……

      vài ba lời liền đuổi Uyển Nhược và Thừa An về, hai người vừa mới vào viện của Uyển Nhược, bên ngoài liền có người đến báo tin, Thập Nhất gia trong cung tìm Thừa An thiếu gia có chuyện gì đấy? Thừa An cũng trì hoãn, cùng Uyển Nhược hai ba câu, quay người liền .

      Uyển Nhược vào trong nhà, giọng :

      “Như Ý, ngươi tìm người trong viện của tổ mẫu hỏi thăm chút, sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện lớn gì thế?”

      Như Ý vừa đáp lời định , lại bị bà vú vừa bước chân vào kéo lại:

      “Chuyện như vậy, tiểu thư còn chưa nghe được tin tức cũng tốt quá, dù sao cũng phải chuyện nâng mặt mũi gì, nghe được còn làm bẩn tai tiểu thư.”

      Như Ý lại :

      “Ma ma ra lời này, chẳng phải càng làm chúng ta tò mò muốn biết hơn sao, tiểu thư nhà chúng ta cũng phải là thiên kim tiểu thư nhà bình thường hiểu chuyện, ma ma cho chúng ta nghe, có lẽ cũng trở ngại gì, nếu che giấu, để ở trong lòng, trở thành bụng tâm , cũng ổn.”

      Bà vú chỉ chỉ nàng cái:

      “Như Ý là mồm mép, ngày thường năng nhiều, tính tình nhìn rất hào phóng rộng rãi, nếu muốn xảo trá, còn hơn nhiều so với mấy tiểu nha đầu nhiều chuyện ở bên ngoài, chỉ là tiểu thư cũng biết, Lưu bà tử trực đêm ở cửa hông hoa viên trong phủ nhà chúng ta, cùng lão nô có họ hàng xa, thường ngày cũng hay lui tới, hình như nghe nàng ta , lúc nửa đêm ngày hôm qua mưa lớn như vậy, Thúy Liễu trong phòng Đại tiểu thư, lén lút chạy ra vườn, cùng Phong Nhị gặp riêng với nhau, ngờ kinh động đến bà tử trực đêm, bắt quả tang, trời còn chưa sáng đưa đến viện lão thái thái rồi.”

      Như Ý :

      “Thúy Liễu gan cũng lớn, bình thường thấy nàng ta và mấy gã đầy tớ bên ngoài đôi ba câu, sao lại nửa đêm gặp gỡ riêng tư.”

      Bà vú hừ tiếng:

      “Còn có thể làm gì? Chó cùng dứt giậu, chắc là sợ cùng theo tiểu thư nhà nàng vào cung thái tử, còn ra được nữa, cũng cần thể diện gì nữa, thừa dịp nửa đêm trời mưa, liền định cùng Phong Nhị cao chạy xa bay, cũng biết chừng.”

      Uyển Nhược hỏi:

      “Bên người có đem theo thứ gì đáng tiền ?”

      Bà vú lắc đầu:

      “Cái này cũng chưa có ai qua.”

      Uyển Nhược cười :

      “Vậy được rồi, nếu có tâm tư cao chạy xa bay, nào có đạo lý mang tài vật gì, nhất định là có nguyên nhân khác……”

      Bọn họ bên này đoán mò lung tung náo nhiệt, Đại Dương thị bên kia lại chính là Tam đường hội thẩm (tra hỏi ba mặt lời), lúc nửa đêm Thúy Liễu riêng tư chạy gặp gã đầy tớ, bị bà tử trực đêm vén màn bắt tại trận, đưa tới lão thái thái bên này, hai người Thúy Liễu và Phong Nhị đều quỳ dưới mái hiên đến trời sáng, lão thái thái thức dậy, bà tử phía dưới mới về.

      Lão thái thái bị dọa đến giật mình, biết đây phải là chuyện , liền gọi Lão thái gia, Tô Triệt, Vương thị đều đến, thư tín cũng lục soát mang cả ra ngoài, là được cất giấu ở trong ngực Phong Nhị, sợ mưa làm ướt, dùng túi giấy dầu bọc lại.

      Cho thấy là thư viết khá vội vàng, có chút viết ngoáy, lại chính là bút tích của Uyển Như, chỉ hai ngày sau chùa Sơn Tự dâng hương, cần phải gặp nhau lần nữa để chuyện tình cảm lúc trước, thư này đưa thế nào, đưa đến nơi nào, ai nhận, thực tế cần tra hỏi, Thúy Liễu và Phong Nhị cả hai người đều nhận tội mà kể ra hết.

      ra từ sau khi lần đầu tiên Uyển Như và Ngạn Hồng gặp nhau tại Sơn Tự ở ngoại thành, hai người thầm liên lạc với nhau, Uyển Như bên này bảo Thúy Liễu cầm hai cây trâm, mua chuộc gã đầy tớ Phong Nhị chăm sóc hoa cỏ trong vườn, nếu có thư tín, Thúy Liễu liền len lén giao cho Phong Nhị tìm cớ nào đó ra ngoài, đưa cho gã đầy tớ họ Triệu của Liễu phủ tên là Tiền Tứ, Tiền Tứ liền chuyển cho Liễu Ngạn Hồng.

      Cứ như vậy, hai người lui tới, tổng cộng cũng hơn nửa năm, đến ngày hôm nay mới bị phát , đây vụ tai tiếng rất lớn, Đại Dương thị vốn kinh ngạc, thời điểm nhận thánh chỉ, cả người Uyển Như giống như cái xác hồn, nhưng qua buổi trưa, lại ăn mặc sạch tới đây với bà, trước khi vào cung muốn chùa miếu dâng hương chút, nguyện có thể được Phật tổ che chở, cũng cầu phúc cho tổ phụ tổ mẫu và phụ mẫu……

      Nghĩ tới, cũng chỉ còn lần này mà thôi, chờ vào cung là họa hay phúc, phải nhìn vào tạo hóa của chính nàng, nào biết, Dương thị bên này mới vừa đồng ý, đến nửa đêm lại xảy ra việc này, đúng là ông trời có mắt, phát sớm, nếu làm cho nàng ta đưa thư này ra ngoài, , chùa Sơn Tự dâng hương nhất định gặp riêng tư, sau khi riêng tư gặp mặt chừng liền dám bỏ trốn.

      Uyển Như có tâm tư như thế, chuyện gì mà nàng ta còn làm được, Đại Dương thị cũng hiểu, chính mình mấy năm nay tự dạy dỗ Nữ tắc, Nữ huấn, Nữ giới, cũng đều đọc để chỗ nào rồi.

      Nếu Đại Dương thị đối với Uyển Như còn có chút tình cảm tổ tôn (bà cháu), Tô Triệt càng thêm cố niệm thân nữ ( thương con ), nhưng Tô lão thái gia là người rất ràng, chuyện như vậy nếu như lúc trước, cùng lắm chỉ là chuyện xấu, truyền ra ngoài chỉ khó nghe chút.

      Nhưng hôm nay Uyển Như là thiếp của thái tử, hoàng thượng cũng hạ thánh chỉ, nàng ta chết cũng là người của thái tử, vào cung, cùng nam nhân khác cấu kết, Tô phủ cũng miễn cưỡng thoát tội, hôm nay đây vẫn còn ở trong phủ, nếu cùng nam tử khác gặp mặt riêng tư thậm chí bỏ trốn, cái mũ chụp xuống làm mất mặt thể diện hoàng gia, chính là họa diệt môn.

      mặt Tô lão thái gia vừa giận lại vừa sợ, may mắn chuyện thành, nếu , cả Tô phủ có thể liền bị hủy trong tay của nha đầu này, tôn nữ (cháu ) cái gì? Đây quả thực là diệt môn tai tinh (ngôi sao gieo họa chết cả nhà, nôm na hiểu là cái sao chổi)

      Nghe Đại Dương thị bảo người hầu gọi Uyển Như, Tô lão thái gia khoát tay lên :

      “Chuyện hôm nay hiểu ràng, còn kêu nàng ta tới làm gì, Lý Phúc, ngươi tìm mấy gia đinh cường tráng bà tử mạnh khỏe, canh giữ ngoài sân nhà Đại tiểu thư cho ta, mỗi ngày chỉ đưa cơm nước vào, cho nàng ta ra cửa nửa bước, nếu có sơ suất, bà tử trông coi tốt liên lụy đến già trẻ nhà nhà các ngươi, sau này cũng cần người hầu trong phủ, Tô phủ mặc dù rộng rãi, cũng nuôi nô tài vô dụng đến bực này.”

      Lý Phúc vội đáp, liếc nhìn Thúy Liễu và Phong Nhị hai người quỳ đất cái, vội vã ra ngoài, ở trong lòng , đây là khuê nữ cái mẹ gì, thực tế là đây .

      Tô lão thái gia thấy Lý Phúc ra ngoài, liếc nhìn hai người quỳ đất, càng thêm ghét cay ghét đắng:

      “Hai người này tất cả đánh loạn côn trận, tìm người môi giới bán , bán xa xa chút.”

      Tô lão thái gia xử lý chuyện xấu hổ mất mặt này, trong lòng buồn bực muốn chết, cũng muốn ngây ngô ở đây thêm nữa, đứng lên , Lão thái gia , lão thái thái cũng phất phất tay, bảo Tô Triệt và Vương thị xuống.

      Tô Triệt cũng ra sảnh trước mà theo Vương thị, lại trực tiếp vào nhà Vương thị, vừa vào, Tô Triệt liền :

      “Sao êm đẹp, thái tử lại nhớ đến Uyển Như? Lại , thường vào cung là Uyển Nhược nha!”

      Vương thị nghe thế, tâm cũng lạnh hơn nửa:

      “ Ý tứ lời này của gia, thái tử nên nâng Uyển Nhược vào nhà mới đúng , đáng tiếc ta sinh Uyển Nhược quá mức bình thường, bằng đại tiểu thư diễm danh lan xa, nếu ta là Thái tử gia, cũng chọn Uyển Nhược mà chọn Uyển Như.”

      xong, thở dài:

      “Cũng nhiều năm như vậy, lòng gia vẫn còn thiên vị như vậy, ta hiểu, Uyển Nhược rốt cuộc cũng phải là người gia tâm ý, khắp nơi chắc là hận nàng được kết quả tốt , biết, còn tưởng là ta mang từ bên ngoài vào, phải là khuê nữ ruột thịt của gia!”

      Vương thị mấy lời vô cùng nản chí này, Tô Triệt sửng sốt, vội :

      “ Này càng ngày càng bậy rồi, Uyển Nhược tất nhiên là hôn khuê nữ của ta, trong lòng ta hề nghi ngờ, phu nhân toàn nghĩ chuyện xấu thôi, sao phu nhân lại đa tâm như vậy.”

      “Đa tâm?”

      Vương thị hừ tiếng:

      phải thiếp thân nghi ngờ, gia hỏi ra lời này, chẳng phải là , chuyện Uyển Như như vậy là nghi ngờ ta thầm làm hư sao? Gia xem trọng thiếp thân rồi, đừng ta, chính là Hiền phi nương nương ở trong cung, phi tần hoàng thượng mến, chuyện ở trong cung thái tử, cũng dám chen vào nửa câu, lại , lời hành động Uyển Như biết tiết chế, biết sao, lại truyền ra bên ngoài, vị thái tử gia này của chúng ta, đều biết là đặc biệt thích cái này, nhìn trúng Uyển Như quả có chút kỳ quái…...”

      Đợi Tô Triệt , Vương thị mới thở dài :

      “Ma ma, ngươi thông báo Uyển Nhược tiếng, ngày mai nếu mưa ngừng, vẫn trở về nhà lão thái thái bên kia ! Trong phủ này dưới nào có người nào chân tâm ý đối tốt với mình, ta đây suy nghĩ lời vừa nãy của gia, cả người đều lạnh lẽo, cũng mấy năm rồi, rốt cuộc vẫn còn thiên vị hai mẫu tử Chu Ánh Tuyết.”

      Vương ma ma thấy bà có chút buồn bực, vội vàng khuyên nhủ:

      “Phu nhân cũng phải nghĩ thoáng ! Hôm nay cho dù khó khăn hơn nữa, so với lúc ở Ký Châu cũng tốt hơn rất nhiều rồi, lại , hôm nay trong bụng phu nhân có hài tử, nên lấy lòng khoan dung bảo trọng làm đầu, dù sao Đại tiểu thư làm ra cái chuyện xấu này, mặc dù lão gia có thiên vị, cũng che chở được nàng ta, vào cung thái tử, chỉ bằng tính tình của nàng ta, nàng ta làm sao tốt được, chỉ là cuộc nhân duyên của Nhị tiểu thư nhà chúng ta, lại bị nàng ta làm lỡ.”
      hamaxink thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :