1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 30: Ngày tĩnh sinh hương

      Edit: hoacodat



      trận gió Bấc ùa đến, ngoài cửa sổ tuyết những cành mai nặng trĩu rung rinh rơi xuống, lộ ra những lộc non, hồng mai xanh biếc bị tuyết che khuất, phảng phất có từng đợt từng đợt hương mai, xuyên qua cửa sổ giấy bay vào phòng.
      Cơ hồ tuyết quang rơi lả tả tỏa ánh sáng vào phòng, có chút lững lờ thanh thoát, phía đối diện lư hương bàn thượng thú, đàn hương lượn lờ, than bạc trong lò hương nhàng bể ra, tiếng vang rất , nhưng trong nháy mắt biến mất vào trong tiếng đàn.

      Uyển Nhược đoan trang ngồi sau án cầm, ngón tay gảy gảy dây đàn, giường gạch đối diện, Thừa An ngồi tựa lên gối Đoàn Hoa Như Ý, khóe miệng chứa nụ cười tươi tắn.

      Sau khi thanh cuối cùng của Uyển Nhược được gảy ra, Như Ý bên cạnh, vội vàng đem trà trong tay đặt vào tay nàng, nàng nhấp tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thừa An:

      “Thế nào? Thế nào? Bị sai mấy ?”

      Thừa An cười lên tiếng, giơ lên ngón tay:

      “Chỉ sai thôi.”

      Uyển Nhược thở hơi:

      “May quá, như vậy, luyện thêm mấy lần nữa là có thể lừa gạt được rồi.”

      Thừa An cười tiếng gật đầu:

      “Ừ, ta thấy thành rồi.”

      Uyển Nhược từ ghế đàn nhảy xuống, bước vài bước tới, tựa vào bên người cậu, đem bàn tay bé của mình đặt vào trong tay cậu:

      “Mau xoa xoa giúp ta, tay ta muốn rút gân luôn rồi.”

      Mấy tiểu nha đầu che miệng cười khẽ, Uyển Nhược liếc nhìn các nàng cái:

      “Các ngươi sao biết được, cái này rất khó.”

      Như Ý phì cười trêu ghẹo nàng:

      “Ở chỗ tiểu thư có chút khó khăn, ở trong tay Thừa An thiếu gia, nô tỳ sao nhìn thấy dễ dàng, lão thái thái có câu cực đúng , tiểu thư luôn nghĩ cách để lừa gạt sư phụ, chỗ nào học tốt, nô tì muốn , tiểu thư nên quyết tâm luyện tập tốt, đây là biện pháp giảm bớt phiền phức tốt nhất, tránh cho sau này gặp chuyện lại nước tới chân mới nhảy.”

      Ban đầu Như Ý biết tiểu thư tính tình là như vậy, nhìn rất trầm ổn, gần đây mới hầu hạ, mới hiểu được ý tứ trong lời của lão thái thái, mặc dù ngoài mặt tiểu thư biểu tình, nhưng bên trong chứa tính tình hết sức tinh ranh, ý nghĩ thông minh, nhiều ý tưởng, lát lại nảy ra ý mới, làm cho người khác theo theo kịp.

      Hôm đó nãi nãi đến đây, lão thái thái liền chỉ vào nãi nãi mà trêu ghẹo:

      “Bây giờ có mẫu thân ở bên cạnh tâm tư bướng bỉnh cũng trỗi dậy, tính tình Uyển Nhược sao lại càng ngày càng hư, bất quá nó vẫn còn , so với mẫu thân nó khi đó còn có chút tinh ranh, biết giả vờ trầm ổn, lừa gạt người lớn chúng ta thôi.”

      ra cả đám người đều nở nụ cười.

      Hôm đó Thừa An đến đây, hai đứa nắm tay thân thiết trong chốc lát cũng muốn rời xa, nguyên lão thái thái nghĩ muốn đem Đông sương phòng dọn dẹp cho Thừa An ở đó, thế nhưng Uyển Nhược lại :

      “Trời lạnh lắm, để mọi người còn phải dọn dẹp phiền toái, để cho đệ ấy ở Tây sương phòng với con là được.”

      Bà vú Uyển Nhược cũng , hai đứa lúc ở nhà, thường ngày cũng thường xuyên ở chung chỗ, lão thái thái cũng nghĩ thế, dù sao hai đứa chỉ mới tám tuổi đầu, cùng ở chung chỗ cười cười cũng bớt buồn chán hơn.

      Cứ như vậy, hai người liền cùng ở phòng, lúc đầu nguyên là định đem Thừa An an trí ở sau vách ngăn vải lụa, Uyển Nhược bên đó tốt, ấm áp bằng trong phòng, liền dời vào trong phòng, hai người cùng ngủ chung cái giường.

      Ban ngày nhiều người, Uyển Nhược thể hỏi cậu, đến buổi tối, lưu lại trực đêm, nha đầu bà tử đều lui ra ngoài canh cửa, Uyển Nhược mới nằm sấp, véo mặt cậu:

      “Được lắm! Thừa An, đệ là cái có lương tâm, mấy ngày liền ngay đến bóng dáng cũng thấy đến.”

      Đầu nàng cảm sốt, nha hoàn giúp nàng giải khai, lúc này nàng đến gần đây, tóc buông xuống dưới, lọn tóc quét qua gò má của Thừa An, hơi ngứa, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua, chiếu vào mặt nàng có chút béo ụt ịt, nhìn qua giống như đứa bé con trong trắng non mềm trong bức tranh tết.

      người chỉ mặc cái áo đơn, Thừa An sợ nàng lạnh, đưa tay kéo nàng vào trong chăn, kéo tay nàng, đặt vào trong ngực ấm:

      “Trời rất lạnh, chớ lộn xộn, lát bà tử trực đêm bên ngoài nghe thấy, lại kêu la, tỷ nếu ngủ, chúng ta cứ nằm xuống, chuyện lát là được.”

      Uyển Nhược thấy Thừa An chậm chạp hiểu, có cách nào với tính tình lấy nước ấm đun con cóc, nằm xuống xong liền giọng hỏi:

      , làm sao đệ đến gặp ta?”

      Thừa An trầm mặc hồi lâu, mới :

      “Ta là sợ tỷ giận ta, hôm đó nếu phải ta nắm tay tỷ, làm sao lại có chuyện đại họa sau đó xảy ra.”

      Uyển Nhược ngẩn ngơ, rút tay ra đem đầu cậu quay lại, mặt của cậu tuy có chút mơ hồ, nhưng ánh mắt lấp la lấp lánh, mặc dù trong đêm tối, nhưng cũng có thể nhận ra bên trong đó chứa áy náy và tự trách, tiểu tử này có chút trưởng thành sớm quá mà.

      Uyển Nhược xoa nắn mặt của cậu hai cái, tức giận:

      “Đệ khờ khạo ngu ngốc! Chuyện đó và đệ đâu có liên quan gì với nhau? Sau đó ta lại suy nghĩ, chắc là kẻ buôn người nọ nhìn thấy ta quá động lòng người, mới bắt trói ta .”

      Thừa An phì tiếng nở nụ cười:

      bậy hà.”

      Chỉ là, Thừa An biết Uyển Nhược cố ý trêu chọc cậu, nên cũng muốn tiếp tục đến chuyện đó nữa. Uyển Nhược chợt nhớ đến chuyện, sắp xếp ý tứ, mới lắp bắp mở miệng:

      “Chuyện đó, Thừa An, mẫu thân của đệ……”

      Lời Uyển Nhược còn chưa xong, liền bị tay bé của Thừa An che miệng lại, lúc lâu sau, Thừa An mới giọng :

      “Nhược Nhược, có ngươi là được rồi……”

      ra Uyển Nhược đối với Thừa An tình cảm phát triển có chút phức tạp, mặc dù nàng là người trưởng thành, nhưng cũng hiểu cho lắm, trước kia quả vì lợi dụng cậu giúp đỡ mình ăn gian, sau lại ngày rồi ngày sống cùng nhau, lại nỡ rời xa, coi cậu là đệ đệ ruột thịt, cảm thấy ở cùng cậu, hề thấy buồn tẻ, chuyện gì cũng có thể cùng cậu.

      Thừa An đem lò sưởi bé trong tay nhét vào tay nàng, nghiêng đầu, đụng vào mặt nàng cái:

      “Nhược Nhược nghĩ gì thế? Nhìn ta đến trợn tròn lòng trắng luôn rồi.”

      Uyển Nhược chợt hồi tỉnh lại, áp tay vào khuôn mặt nhắn của cậu, dị thường nghiêm túc :

      “Thừa An, đệ phải nhớ kỹ bây giờ ta đối tốt với đệ, tương lai đệ trưởng thành, thành thân, cũng luôn nhớ rằng, ta là tỷ tỷ của đệ.”

      Thừa An còn chưa kịp trả lời, Như Ý và bà vú đều nở nụ cười, bà vú :

      “Chuyện này tiểu thư cũng phải nên nhớ kỹ, cho dù là lúc nào, Thừa An thiếu gia đều là đệ đệ ruột thịt của tiểu thư, đời này thể thoát khỏi……”

      Bên này đùa vui vẻ, đại nha đầu trong nhà lão thái thái Cát Tường chân bước đến, hành lễ, quét nhìn Uyển Nhược nằm giường gạch, mím môi cười cười:

      “Lão thái quân Hàn lâm phủ, cố ý đem bái thiếp tới mời lão thái thái qua đó nghe hát tuồng, mới vừa mời được gánh hát từ phía nam tới, dáng người và giọng hát đều giống ở đây, lão thái thái cho nô tỳ tới đây thông báo tiểu thư trước tiếng, sáng mai cùng Thừa An thiếu gia cùng nhau tới xem giải trí, lão thái thái bên ngoài mặc dù tuyết ngừng, nhưng vẫn còn hết sức lạnh, bảo trước tiếng để chuẩn bị quần áo tư trang, tránh đến lúc đó cái gì cũng có, để cho phủ đệ bên kia chê cười.”

      “Hàn lâm phủ và nhà chúng ta có quan hệ thân thích gì sao?”

      Uyển Nhược sớm quên Hàn lâm phủ và nàng có quan hệ, chỉ là thấy nha đầu bà vú phía dưới mọi người lại có vẻ mặt khá mập mờ, vì vậy mới thuận miệng hỏi tiếng, nàng vừa hỏi xong, mọi người mới biết, tuy hôn định từ bé, dưới trong phủ đều biết, nhưng chỉ còn tiểu thư là biết.

      Lúc này nàng hỏi đến, biết phải làm sao để với nàng, ấp úng qua loa mấy câu cho xong chuyện, Thừa An càng biết tình ở bên trong này.

      Uyển Nhược phải đến hôm sau, lúc Như Ý chải tóc cho nàng, mới nhớ tới, công tử nhà Hàn lâm phủ kia, hình như là vị hôn phu đính ước của nàng.

      Khi nhớ ra rồi, liền còn hăng hái như lúc đầu, quệt miệng tỏ ý vui. Như Ý đem nửa búi tóc của nàng chia thành hai sợi, ghim thành hai búi tóc tinh xảo xinh đẹp, dùng dây buộc tóc trân châu cài chặt, bên rũ xuống chuỗi màu hồng Lưu Tô, nửa tóc kia rũ xuống, ở trong gương quan sát tỉ mỉ, thấy trân châu Lưu Tô chiếu rọi khuôn mặt nhắn mềm mại nhìn vừa mắt, mới hài lòng.

      Đem xích kim ly văn hạng quyển (vòng cổ làm bằng vàng ròng) để tấm vải đỏ đựng trong mâm đeo lên cổ cho nàng, Uyển Nhược lúc lắc hai cái, phía dưới rũ khóa Phú Quý Bình An, được tự nhiên mà :

      mang cái này đâu, mỏi cổ lắm.”

      “Hì hì……”

      Như Ý bật cười :

      “Đây chính là phen tâm ý của Thập Nhất gia, người khác có mặt mũi như vầy, đợi trở về liền tháo xuống cất , quá nửa ngày đâu, tiểu thư mệt lắm.”

      Trong lòng Uyển Nhược phiền chán Triệu Hi kia, ở trong cung bị cậu ta quấn hỏi lung tung này nọ, lúc xuất cung, cậu ta còn phải chết sống muốn ngăn cản, nếu phải hoàng thượng ra mặt, nàng đời này cũng đừng nghĩ ra được, người gì dính như keo.

      Có thể nghĩ đến, sau này còn phải chịu những loại phiền toái như thế này, cái vòng cổ này phải nàng muốn, là cậu ta cường ngạnh đưa cho nàng, nhất định đòi đổi với thứ cổ nàng, là sợi dây đeo ngọc thố (con thỏ).

      Nàng và Thừa An đều cầm tinh con thỏ, năm ngoái, cửa hàng phía dưới đem đến, là Khoái tử ngọc, tìm thợ khắc tượng, khó có được nhất, chính là phía ngọc tượng vừa may hình thành hai lỗ tai thỏ, nhìn qua rất là ly kỳ.

      Lão thái thái thấy là đôi, liền cho Uyển Nhược và Thừa An, nghĩ đến, vào cung bị Triệu Hi nhắm trúng nên có chút lo lắng bất an, đợi chờ vô vọng, nên lấy cái vòng cổ bằng vàng rất tục khí đổi lấy cái Ngọc Thố của nàng, vì vậy nhớ tới, Uyển Nhược liền buồn bực, cộng thêm việc biết vị hôn phu là mít xoài nào đấy, càng làm cho Uyển Nhược thêm buồn phiền.

      Bên kia Thừa An thu xếp xong xuôi, nhìn qua nàng cái, tới lôi kéo tay nàng :

      “Hai ngày trước phải tỷ muốn ra dạo trong vườn, vừa vặn hôm nay, chỉ dạo trong vườn, còn được ra khỏi phủ.”

      Uyển Nhược liếc cậu cái, khuôn mặt nhắn hòa hoãn ít, bị cậu lôi kéo ra ngoài, đến trong phòng lão thái thái, lão thái thái khoác áo choàng màu xám, thấy hai người đến, quan sát mấy lần, thấy ăn mặc sáng sủa ấm áp, mới gật đầu cái.

      Lão thái thái dừng trước kiệu ấm, Uyển Nhược và Thừa An hai người ngồi vào trong xe ngựa ở phía sau, nha đầu bà tử nô tài ngồi ở hai bên, đoàn người vây quanh, về phía trước trăm mét, đến bên ngoài cửa chính Liễu phủ hạ kiệu.

      Xe Uyển Nhược và Thừa An vừa mới dừng lại, chỉ nghe có tiếng giẫm đạp, có người nhảy lên, kéo cửa xe, đầu Triệu Hi liền thò vào:

      “Uyển Nhược, ta đoán, hôm nay ngươi tới Hàn lâm phủ tham gia náo nhiệt, sáng sớm ta liền bám theo Bát ca nài nỉ huynh ấy dẫn ta ra ngoài, thế nào hả? Để cho ta đoán đúng rồi ……”
      hamaxink thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Duyên mới Liễu phủ

      Edit: voi còi


      Uyển Nhược nhịn được trợn mắt cái, đưa tay vừa muốn đẩy ra đầu của tiến đến gần, Thừa An lại lặng lẽ mà lôi kéo tay của nàng, liền nghe bên ngoài thanh của Bát hoàng tử truyền đến:

      "Tiểu Thập Nhất, đệ làm cái gì vậy, nếu đệ cứ càn quấy như vậy, về sau nếu muốn ta dẫn đệ xuất cung cũng được nữa rồi."

      Tiểu Thập Nhất chạy nhanh đến gần Uyển Nhược nháy mắt mấy cái:

      " lát ta có đồ tốt cho ngươi nhìn."

      xong, liền quay lại, từ càng xe lưu loát nhảy xuống:

      "Bát ca, đệ nào có càn quấy, phải nhìn thấy Uyển Nhược sao, tới đây chào hỏi thôi."

      Triệu Dương hơi nghiêng đầu mắt khẽ liếc Liễu Ngạn Hồng, hơi lộ ra nụ cười:

      "Trong cung có nghe , Diêm Vương thấy tiểu Thập Nhất cũng phải sợ ba phần, nhưng thấy tiểu nha đầu Tô gia lại trở nên ngoan ngoãn, ban đầu ta còn tin lắm, hôm nay nhìn thấy hẳn là , đây chuyện mới mẻ."

      Ánh mắt Liễu Ngạn Hồng tự chủ được rơi vào người Uyển Nhược và Thừa An mới từ xe xuống. Đối với dâu mà hai nhà Tô Liễu định này, từ Liễu Ngạn Hồng cũng biết, dù chưa tới cập quán chi niên (lễ trưởng thành của nam nhân thời xưa), dù sao tuổi lớn chút, bởi vì mấy ngày nay, thường xuyên nghe tổ mẫu nhắc tới vị tiểu thư Tô gia này, cộng thêm lại biết tương lai là thê tử của mình, nên tâm tư có chút u mê, đây là lần đầu tiên gặp mặt, khỏi tò mò chút.

      Chỉ thấy từ xe bước xuống là nam hài trắng ngần, phía sau là tiểu nữ hài nhi khác nhiều lắm, áo ngắn bằng lông hồ ly, quần bông màu hồng, phía dưới đôi giày da hươu mềm, trước ngực đeo cái vòng bằng vàng ròng, cổ còn có vòng bằng lông nhung màu trắng, càng làm nổi bật khuôn mặt nhắn hồng nhuận xinh đẹp rạng rỡ.

      Dù nhìn khá hơn nữa, nhưng mà cũng chỉ là tiểu hài tử bảy tám tuổi, vóc người chưa đầy đặn, khuôn mặt nhắn tròn phúng phính mập mạp, giống như quả táo để trong đĩa Lưu Ly, cùng trong sách viết 'yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu', đâu chỉ có khác biệt trời vực, chính là đại nha đầu bên cạnh mình, hoặc mấy đại cung nữ trong cung Bát hoàng tử cũng so nha đầu này tốt hơn rất nhiều, đáy lòng có mấy phần thất vọng.( ta a thằng này , k ra gì rồi.)

      Bát hoàng tử lại giọng trêu ghẹo :

      "Ngạn Hồng, xem ra, ngày khác nếu ngươi muốn cưới vị tiểu thư Tô gia này vào cửa, tiểu Thập Nhất cửa này cần phải cân nhắc chút rồi."

      Bát hoàng tử chỉ ở trong cung của Thái hậu gặp qua Uyển Nhược hai lần, ấn tượng lại khắc sâu, nha đầu này tuy , lại có cỗ khí chất ổn thỏa cùng với tuổi của nàng hợp, là bộ dáng tiểu đại nhân, Thái hậu vô cùng thích nàng.

      Hôm nay tới xem náo nhiệt của Liễu phủ, cũng bởi vì năm nay buồn bực, nghĩ muốn ra ngoài giải sầu, muốn tiểu Thập Nhất bị dính đến, xe vừa mới dừng lại, nghe phía sau cách đó xa là xe ngựa của Vương gia, Bát hoàng tử còn chưa xuống xe, mắt của tiểu Thập Nhất sớm sáng lên, vèo cái, nhảy xuống xe chạy .

      Lão thái thái ngồi trong cái kiệu, nhìn thấy bên kia Bát hoàng tử và Thập Nhất, vội vàng tiến lên phải hành lễ, Bát hoàng tử chào đón đỡ bà:

      "Ta nhận nổi lễ của lão thái thái rồi."

      Uyển Nhược và Thừa An tới đây làm lễ ra mắt, tiểu Thập Nhất trực tiếp tới kéo tay của Uyển Nhược, bị Uyển Nhược lặng lẽ trừng mắt, hậm hực đứng ở trước mặt nàng, Liễu Ngạn Hồng tiến lên bước hành lễ:

      "Ngạn Hồng thỉnh an lão thái thái."

      Lão thái thái cười híp mắt nhìn suy nghĩ hồi lâu, xoay người lôi kéo tay của Uyển Nhược :

      "Uyển Nhược, là Ngạn Hồng ca ca."

      Uyển Nhược sớm nhìn thấy , hơn nữa mới vừa rồi biểu tình nhìn mình kia, Uyển Nhược cũng có thể hiểu được ràng, người này căn bản là nhìn trúng mình, chỉ là suy nghĩ chút cũng biết, tiểu tử độ tuổi này, chính là giai đoạn đối với người khác phái rất tò mò, bình thường thích ngực to mông lớn, nữ nhân khác phái đặc thù ràng, chính mình chỉ là cái tiểu nha đầu tám tuổi có thể vào được mắt của mới là lạ.

      Có lúc Uyển Nhược cảm thấy, mình giống như cách tầng thủy tinh trong suốt, đối đãi với những người chung quanh, thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù mất rất nhiều niềm vui thú, nhưng cũng làm nàng dị thường thanh tỉnh.

      Phải người mà Uyển Nhược chân chính nhìn thấu, chính là Thừa An, bình thường nhìn thấu bộ mặt , vì vậy chỉ có bản thân đến bây giờ vẫn thấy xúc động.

      Nhưng mà để nàng gọi Ngạn Hồng ca ca, nàng kêu ra miệng được, cúi đầu, phúc phúc thân ứng phó, chỉ đúng trọng tâm mà , Liễu Ngạn Hồng này nhìn qua đẹp trai (mê trai quá), so với Lưu Minh Thành gặp ở Ký Châu còn có loại khí đồng dạng như vậy.

      Uyển Nhược nhớ tới có nghe đầy tớ lén lút qua chuyện bát quái ở Hàn lâm phủ, Liễu thái gia Liễu gia tuy là thi cử rồi ra làm quan Hàn Lâm đại học sĩ, trưởng tử (con trai trưởng) dưới gối, là Liễu Trường Thanh cũng chính là phụ thân của Liễu Ngạn Hồng, lại từ cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi, thích học, Liễu lão thái gia cũng sáng suốt, liền cưỡng cầu, còn đặc biệt mời danh sư giỏi cưỡi ngựa bắn cung về dạy.

      Khi còn trẻ, gặp lúc triều đình mở cuộc thi võ, lần hành động đứng đầu, trước cung vàng điện ngọc hoàng thượng vừa hỏi, mới biết là trưởng tử của Hàn Lâm đại học sĩ Liễu Thế Khanh, Long tâm (tâm tình của hoàng thượng) cực kỳ vui mừng, bổ nhiệm là Võ Trạng Nguyên, lại nghe còn chưa đính hôn, liền tự mình làm mai mối, đem cháu nhà Võ Nghĩa Hầu gả cho , chính là Trần thị mẫu thân ruột của Liễu Ngạn Hồng.

      Năm đó hoàng thượng làm mối, con của Liễu hàn lâm trước thi đậu Trạng nguyên sau lại cưới nàng dâu, bực nào vinh dự, mặc dù qua hơn chục năm, nay nhắc tới, cũng là ghen chết người khác, vì vậy Liễu gia đôi nam nữ này tất cả đều là văn võ toàn tài, Liễu Ngạn Hồng thôi , trong lòng Uyển Nhược thực hâm mộ vị đại tiểu thư Liễu gia kia.

      Muội muội của Liễu Ngạn Hồng tên gọi là Ngạn Linh, trong cung Hiền phi nương nương từng đề cập tới, Võ Nghĩa Hầu phủ có hai tôn nữ, gả vào Hàn lâm phủ, lớn bây giờ lại chính là Võ quý tần trong cung, cũng là mẫu thân của Bát hoàng tử, ở đây còn có tầng quan hệ thân thích bên trong như vậy, Liễu Ngạn Hồng được chọn làm thư đồng của Bát hoàng tử Triệu Dương cũng thuận lý thành chương, ở chỗ này nhìn thấy Bát hoàng tử cũng phải kinh ngạc.

      Mọi người vui vẻ vào trong vườn của Hàn lâm phủ, lầu các bên cạnh hồ nước có cái tên hết sức lịch tao nhã, gọi là Quan Thư lâu, đối diện chính là Chẩm Hà các, xung quanh đặt giường êm, lão thái thái hai phủ ngồi xuống, bên cạnh bày vòng chậu than và lư hương, cũng thấy lạnh chút nào.

      Uyển Nhược và Thừa An theo lão thái thái vừa ngồi xuống, tiểu Thập Nhất lại cứng rắn chen chúc tại giữa hai người, thỉnh thoảng liền cùng Uyển Nhược giọng chuyện, Uyển Nhược rất lười phản ứng đến , nhưng trước mặt mọi người, cũng tiện quở trách , liền lạnh lẽo ứng phó , trong lòng có mấy phần hối hận, sớm biết Triệu Hi ở đây, nàng liền tìm lấy cớ lách mình tránh ra như vậy ngược lại lại tự tại rồi.

      Có nhiều lúc Uyển Nhược cũng hiểu, Triệu Hi là ngu hay chỉ giả bộ ngu, chẳng lẽ nhìn ra nàng chán ghét sao, còn sống chết như vậy cứ bám theo tới gần nàng:

      "Uyển Nhược, ngươi xem cái này?"

      Triệu Hi từ trong tay tiểu Xuân Tử ở phía sau cầm tới cái hộp tinh xảo, giống như hiến vật quý mở ra:

      "Ngươi cái này gọi là cái con khỉ gì băng đó có phải hay ?"

      Uyển Nhược sửng sốt, cúi đầu nhìn, biết cọc gỗ làm bằng cái gì, hình tròn có đáy nhọn , đỉnh biết là đồng hay là thiết (sắt) có gắn hạt châu ở bên trong, thứ đơn giản như vậy lại làm dị thường tinh xảo, Uyển Nhược ngẩn ngơ, mình chỉ là thuận miệng đồ chơi, thế nhưng lại để ở trong lòng, cũng biết sai sử bao nhiêu người làm được, Uyển Nhược chợt ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thẳng tiểu tử này.

      Thấy ánh mắt trong suốt nóng bỏng, mang theo hết sức lấy lòng, thẳng tắp nhìn mình, lại khiến Uyển Nhược có chút nhịn được, Triệu Hi kéo tay của nàng:

      ", chúng ta qua bên kia xem, ngươi dạy cho ta cách chơi vật này như thế nào, trong cung ta loay hoay hơn ngày, cũng hiểu bí quyết."

      Lão thái thái ở bên cười :

      "Các ngươi là tiểu hài tử ngồi ở chỗ này hơn nửa ngày, chắc cũng sớm buồn chán rồi, , trong vườn chơi , nên quá xa."

      Lại dặn dò nha đầu bà tử theo trông nom cẩn thận, lúc này Uyển Nhược mới lôi kéo Thừa An lại bị Triệu Hi lôi , Lão thái quân Liễu phủ :

      "Thập Nhất gia và nha đầu Uyển Nhược cũng là hợp nhau."

      Lão thái thái cười:

      "Cũng là tiểu hài tử có bao lớn đâu, nha đầu Uyển Nhược nhà ta nhưng mà cũng hết sức bướng bỉnh, ở cùng chỗ nên cũng thân cận hơn, chờ lớn hơn chút, nương tiểu tử mỗi người đều có chỗ , ai còn nhớ những chuyện lúc đây."

      Liễu lão thái quân thoải mái gật đầu:

      "Lời này ngược lại là , bây giờ những người bạn từ lúc chúng ta hay chơi, đừng là gặp mặt, chính là nhớ cũng nhớ được nửa rồi."

      Bên kia Trần thị mẫu thân của Ngạn Hồng :

      " là như vậy, đừng lão thái thái, chính là con khi còn bé cùng với tỷ muội huynh đệ chơi đùa, hôm nay cũng là bèo dạt mây trôi (ý k liên quan), biết nơi nào, nếu mà thỉnh thoảng gặp phải, cũng đều nhận ra."

      Lão thái thái :

      "Sao hôm nay cũng nhìn thấy nha đầu Ngạn Linh vậy?"

      Trần thị :

      "Lão thái thái luôn nha đầu Uyển Nhược bướng bỉnh, sao con nhìn thấy, so với nha đầu Ngạn Linh nhà con cũng ổn thỏa hơn nhiều, phong nha đầu kia của nhà con ấy à, ngồi đúng tướng ngồi, đứng đúng tướng đứng, hôm nay cưỡi ngựa, sáng mai bắn tên, là cái tiểu hài tử biết thời điểm ngừng nghỉ, ngược lại đem những thứ nữ công may vá của khuê nữ bỏ qua trì hoãn học, con cần phải quản thúc chút, nhưng mà bên kia lão gia nhà con lại nuông chiều, con cũng quản được rồi, tùy theo nàng , tuy là nữ hài nhi, liền giả mạo là nam nhi mà nuôi vậy, hôm nay sáng sớm liền theo phụ thân nàng ra ngoại thành cưỡi ngựa rồi, trời có đổ tuyết, nàng cũng chê lạnh, nghĩ vào lúc này cũng nên trở lại rồi, Lưu Ly, ngươi trước cửa phủ hỏi chút xem tiểu thư trở lại chưa, nếu còn chưa trở lại, tìm người tin cậy tìm ."

      Bên này lời còn chưa xong, chỉ thấy tiểu nha đầu thở hổn hển chạy vào, vào cũng cố gắng lên hành lễ, xong vội vàng :

      "Phu nhân ngài nhanh qua xem chút , bên kia Thập Nhất gia trong cung và tiểu thư nhà ta đánh nhau."

      Mấy vị chủ tử vừa nghe, cũng bị hù dọa giật mình, vậy còn bất chấp xem cuộc vui, vội vàng theo tiểu nha đầu qua tìm, vừa nhanh, Trần thị vừa hỏi cái tiểu nha đầu kia :

      " phải theo lão gia cưỡi ngựa sao, tại sao lại cùng Thập Nhất gia đánh nhau ?"

      Tiểu nha đầu kia môi lưỡi là linh hoạt, lưu loát ràng :

      "Nguyên là theo lão gia cưỡi ngựa, cưỡi được hai vòng, lão gia lo lắng dù sao trời cũng rất lạnh, sợ tiểu thư bị lạnh, liền thúc giục tiểu thư quay về, tiểu thư vừa qua cửa vào phủ, mới đến bên cạnh thủy tạ ở đằng kia, liền gặp gỡ Thập Nhất gia và hai vị tiểu chủ tử trong Tô phủ, ở mặt băng trong hồ, rút ra cái đồ chơi gì đó để chơi, ong ong, vang lên rất dễ nghe, tiểu thư thấy hứng thú, liền chạy qua, tính tình Tô tiểu thư rất tốt, nên đem đồ trong tay mình cho tiểu thư nhà chúng ta, tiểu thư của chúng ta rút mấy cái, ai biết roi kia bền chắc rút ra liền đứt, Thập Nhất gia nghe cũng buông tha, liền bắt tiểu thư phải bồi thường, hai bên tranh chấp xong, liền động thủ (đánh nhau)."

      Mặt Trần thị trầm xuống:

      "Những bà tử nha đầu theo đâu rồi, cứ như vậy mà nhìn tiểu chủ tử đánh nhau sao?"

      Tiểu nha đầu :

      "Thực ra là muốn lên khuyên bảo, nhưng Thập Nhất gia lại lên tiếng, người nào tiến lên để cho hoàng thượng chém đầu của người đó, nha đầu bà tử đều sợ nên dám lên khuyên, nô tì đây mới chạy trở về tìm phu nhân xin chủ ý."

      Sắc mặt Trần thị cũng thay đổi, dưới chân bước thêm nhanh mấy bước, qua chuyện thủy tạ, liền nhìn thấy hai đứa bé ở mặt băng lôi kéo, nha đầu bà tử cũng nhanh chóng vây ở xung quanh, nhưng mà cũng dám làm gì chính là dám tiến lên, chỉ có hai tiểu tử Tô gia là Uyển Nhược và Thừa An, người kéo người, nhưng mà dù sao hơi sức cũng , hai người này đều sống chết cậy mạnh, cũng đều bổ nhào nóng nảy dạng, ai cũng buông tay, nơi nào kéo ra được.

      Dù sao Tiểu Thập Nhất cũng là nam hài, học qua chút công phu quyền cước, hơi sức cũng lớn chút, vốn là chiếm thế thượng phong, nhưng mà Liễu Ngạn Linh gia học uyên bác, từ cơ hồ là ở lưng ngựa của phụ thân nàng mà lớn lên, mỗi quyền cước rất có quy tắc, hai người vật lộn, nhất thời lại đánh ngang tay.

      bên khuôn mặt nhắn của Uyển Nhược lạnh lùng, tức chịu được, chút ít chuyện mà cứ như vậy, nàng làm hỏng rồi, làm tiếp cái khác, bây giờ làm được, nhiều lắm là cũng chơi nữa thôi, kia đáng giá như vậy sao, nhưng Triệu Hi chịu, phải là làm cho người ta bồi thường được, này Liễu gia tiểu nương cũng chịu thiệt thòi, tính tình ngang bướng cũng chịu bồi thường, đánh lên mới là lạ.

      Uyển Ngược kéo Triệu Hi:

      "Thập Nhất gia ngươi buông tay ra, sau này ta dạy cho ngươi biện pháp càng tốt hơn, nhưng mà chỉ đúng là cái roi mà thôi, sau này lại tìm người làm tiếp cây là được, cần gì như vậy, kinh động đến người lớn tốt đâu."

      Hai tay Triệu Hi nắm Liễu Ngạn Linh, muốn quay đầu cái, nhưng được:

      "Nhiều roi như vậy, ngươi cái này hay sai bảo, lại bị Phong nha đầu này làm hư, nàng phải bồi thường mới được."

      " bồi thường, bồi thường cũng bồi thường gì cả."

      Liễu Ngạn Linh, bĩu môi lớn tiếng kêu la. . . . . .

      "Hôm nay nếu ngươi bồi thường ta đánh chết ngươi."

      Dưới chân duỗi cái, muốn cho Ngạn Linh ngã, ai biết mặt băng quá trơn, đứng vững, thẳng tắp ngã về phía sau, trong tay còn cầm chặt lôi kéo Liễu Ngạn Linh, Uyển Nhược sợ hết hồn, ở giữa mùa đông lạnh giá, ở băng mà ngã phát cũng phải là đùa, hơn nữa là hoàng tử được hoàng thượng sủng nhất, còn biết muốn liên lụy bao nhiêu người đây.

      Uyển Nhược muốn nghĩ đến, muốn qua để đỡ, lại quên rằng mình cũng chỉ là hài tử mới tám tuổi, thân thể hơi nghiêng, theo đà nghiêng về phía sau ngã xuống, vốn là chuẩn bị ngã bị thương, nhưng thời điểm ngã xuống cảm thấy mềm mại như bông vải, vừa quay đầu lại, thấy Thừa An gắt gao ôm nàng, đệm ở phía dưới cùng.

      Bốn người chồng chất lên nhau, buộc chung ở cùng chuỗi dạng như châu chấu, ngã ở băng, nhiều năm về sau, Uyển Nhược nhớ tới hôm nay, cũng cảm thấy, có lẽ trong chỗ u minh sớm nhất định tốt lắm, bốn người phải có cả đời kéo ngừng dính dấp.
      hamaxink thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Cưỡi ngựa ngoài thành

      Edit: voi còi

      Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng trôi qua, chỉ trong nháy mắt, thời gian sáu năm tựa như bình thường lại bay vút mà qua nhanh, Bắc Thần Văn Chiêu đế năm thứ 31, tại sườn núi Thanh Sơn cây cối xanh tươi, vùng ngoại ô cây cỏ xanh biếc mênh mông lúc hoàng hôn, bên trong giáo trường phía tay kinh thành, chính lúc này mảnh náo nhiệt.

      Chỉ thấy hai con ngựa khỏe song song chạy băng băng quanh giáo trường, bên ngoài tường xung quanh giáo trường trồng số cây cối hoa cỏ, đêm qua vừa có trận mưa phùn, những hạt mưa bụi khiến những cánh hoa rơi xuống, rơi xuống biết bao nhiêu, theo gió bay vào đường đua trong giáo trường, bây giờ bị vó ngựa giẫm lên, phút chốc liền tan nát biến thành bùn.

      Lại có người trông nom những thứ hoa rơi này, chỉ nhìn chằm chằm hai vị thiếu niên ngồi lưng ngựa, thiếu niên cưỡi ngựa đen, mặc áo mãng bào đỏ thẫm thêu kim tuyến, eo đeo dây lưng bằng ngọc, đội mũ vàng rực, hơi lệch, con mắt rất có tinh thần, quả nhiên tuấn mỹ phi phàm, đáng tiếc dưới cái mũi xinh xắn là cái miệng mở ra có chút lớn, hơi nghiêng đầu sang bên cạnh đối với người cưỡi ngựa hơi rơi lại phía sau la to:

      "Thừa An, lần này ngươi chắc chắn bị bại bởi ta đấy, ha ha ....."

      Thanh có chút ồm ồm khàn khàn thô thô oa oa khó nghe, trong miệng xong, tay trái nắm chặt cương ngựa, tay phải roi ngựa giơ cao, pằng tiếng đánh vào mông ngựa, đại hắc mã (ngựa đen) hí tiếng, bốn vó như bay lao ra ngoài.

      Theo sát phía sau là thớt ngựa toàn thân tuyết trắng, thiếu niên lưng ngựa mặc bộ áo bào nho sinh màu trắng bạc, đầu búi tóc bằng sợi dây có gắn ngọc, lớn lên môi hồng răng trắng, khóe môi mỏng nhàng nâng lên đường cong , nhìn qua tao nhã lịch , lại mất khí tức nguy nga của nam nhi, so với thiếu niên phi ngựa trước mặt cũng kém chút nào.

      Hai con ngựa chạy vòng tới đây, đồng thời cơ hồ buông ra dây cương, đưa tay lấy mũi tên từ bó tên đeo người càm ở trong tay, hướng về phía cái bia dựng ở chính giữa giáo trường lắp tên giương cung, sưu sưu hai tiếng vang lên, mũi tên của hồng y thiếu niên hắc mã bắn ra ngay giữa hồng tâm, mà thiếu niên áo trắng ở phía sau, lại hơi lệch nửa tấc.

      Hồng y thiếu niên cười rất vui vẻ, tay giơ cao mũi tên lên, tại giáo trường chạy chậm vòng, diễu võ dương oai, hơn nữa hướng về phía hai thiếu nữ đứng trước lều vải, càng thêm hớn hở ra mặt khoe khoang, giống như làm được chuyện tốt, thể chờ đợi, như hài tử chờ Lão sư khen ngợi, bộ dạng đôi mắt trông mong kia, cùng với khí chất bá đạo người hợp chút nào.

      Liễu Ngạn Linh hì hì cười tiếng, mắt to liếc Uyển Nhược đứng bên cạnh cái, dùng tay chọc chọc vào cánh tay nàng :

      " nhiều năm như vậy, sao Thập Nhất gia là người ngang ngược, ở tại trước mặt ngươi vẫn ngoan ngoan ngoãn ngoãn như vậy, ngươi xem cái bộ dạng kia, có giống hay cái tiểu tử muốn ăn đường, thế mà bên ngoài mọi người đều Thập Nhất gia kinh tài tuyệt diễm tướng mạo như Phan An, ta thấy so với Thừa An ca ca còn kém xa, phải nhiều lần Thừa An ca ca làm thành của , lấy ở đâu ra những thứ danh tiếng tốt này."

      Uyển Nhược nhíu nhíu mày, giọng :

      "Ngươi lại hưu vượn."

      Chợt nhớ tới chuyện năm cũ, che khăn lặng lẽ trêu ghẹo :

      " phải ngươi cùng Thập Nhất gia có trận, chúng ta cũng quen biết được, chứ đừng sau này lại tốt như vậy, có thể thấy được mọi việc nhân quả khó mà biết được."

      Ngay lập tức Uyển Nhược nhớ tới ít truyện cũng nhịn được buồn cười, cùng hai tiểu tử ai nhường ai dạng này, đánh nhau, liên lụy nàng và Thừa An cũng vấp ngã, nàng có gì, sau lưng khuỷu tay của Thừa An cũng bị ngã tím bầm, cũng may xương có việc gì.

      Sau ngày hôm đó, gần như nửa năm Uyển Nhược để ý tới Triệu Hi, mặc dù vào cung có gặp gỡ, hoặc là theo Thừa An và biểu ca tới đây tìm nàng, nàng cũng để ý tới , sau này mới dần dần tốt hơn, lại bởi vì việc này mà cùng Ngạn Linh cũng thân thiết hơn.

      Tuổi hai người cũng vừa lớn, bên kia Liễu phủ cũng muốn, gần mực đen gần đèn sáng, theo Uyển Nhược, mặc dù Ngạn Linh học được nhiều quy củ của đại gia khuê tú, tối thiểu cũng học được chút chững chạc của tiểu thư thế gia.

      Bên này lão thái thái và Vương thị, xem xét thấy dù sao tương lai cũng là tiểu tử (em chồng), thân cận nhiều chút cũng tốt, thường xuyên qua lại, hai người liền tốt cùng nhau tựa như người, ra vào chơi đùa đều ở cùng chỗ, ngược lại so với những tỷ muội trong Vương phủ thân cận hơn rất nhiều. Cộng thêm Thừa An và Triệu Hi, luôn luôn tìm Uyển Nhược, bốn người cũng như cùng dây dạng, cùng nhau lớn lên.

      Chỉ là lúc ít chuyện, cho tới bây giờ, Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi vẫn còn xem thuận mắt lẫn nhau, nếu có người lớn ở đó, tất nhiên Ngạn Linh dám làm gì, nhưng bí mật, thời điểm bốn người ở cùng nhau, Liễu Ngạn Linh cũng khách khí, thường thường lời hợp liền cùng Triệu Hi cãi vã, làm cho Uyển Nhược và Thừa An thường ở bên giúp hai người hòa giải.

      ra Uyển Nhược thường xuyên cảm thấy, Ngạn Linh và Triệu Hi mới là đôi oan gia hơn kém, dù sao bây giờ Ngạn Linh cũng lớn, bị Uyển Nhược nhắc tới chuyện khi còn bé, cũng có chút ngượng ngùng, chu chu miệng:

      "Ngươi còn , chuyện hôm đó, ta bị phụ thân phạt trong ở thư phòng chép sách, xem xét toàn bộ ba ngày đấy, ngươi biết ta luôn luôn sợ nhất là viết chữ, bằng bắn tên cưỡi ngựa thống khoái hơn, cứ văn văn vẻ vẻ mệt chết người, khi đó ta hận chết mấy người các ngươi, sau lại cùng ngươi thân thiết, mới phát bí mật ngươi so với ta còn bướng bỉnh hơn, nhưng mà mặt lại giả bộ tốt, đem mọi người cũng lừa gạt hết."

      xong, ha ha ha nở vài tiếng cười :

      " thế mẫu thân ta và tổ mẫu còn thường xuyên khen ngươi."

      Quay mặt lại nhìn thấy Thừa An xuống ngựa, bỏ qua Uyển Nhược, từ trong tay của nha đầu phía sau cầm lấy ly trà, bưng qua:

      "Thừa An ca ca dùng trà. . . . . ."

      Uyển Nhược khỏi mỉm cười, nếu là Ngạn Linh và Triệu Hi kiếp trước là oan gia, như vậy cùng Thừa An được coi là cái gì, từ Ngạn Linh thích Thừa An, hơn nữa năm này, Uyển Nhược cảm thấy ánh mắt của nàng nhìn Thừa An càng ngày càng thích hợp, cái loại khuôn mặt nhắn hồng lên, đôi mắt tỏa sáng, Uyển Nhược nhìn kiểu gì, cũng thấy giống như tình đầu tiên của thiếu nữ.

      Ánh mắt của Uyển Nhược vừa nhìn sang, lại vừa vặn chống lại ánh mắt của Thừa An cũng liếc sang, so với khi còn bé, đen chút, lại cường tráng hơn nhiều, biết có phải hay nguyên nhân là do học tập cưỡi ngựa bắn cung luyện võ nghệ, trừ trong thái học, Tô Triệt còn cố ý mời về sư phụ cho Thừa An.

      Sư phụ của Thừa An Uyển Nhược cũng gặp qua mấy lần, dáng người cao lớn hùng vĩ, bàn tay đều to lớn, ánh mắt sâu thẳm băng lãnh, Uyển Nhược có cảm giác người kia giống như khách giang hồ, có cái loại khí tức giang hồ từ trong xương đó, lại càng giống như người cam tâm làm nô của người, tóm lại là người rất kỳ quái mâu thuẫn, lại làm sư phụ của Thừa An toàn bộ sáu năm, đem Thừa An từ bạch thư sinh (thư sinh yếu ớt), dạy thành thiếu niên tại khí bức người.

      Theo Thừa An lớn lên, Uyển Nhược cảm thấy, người mơ hồ có cỗ khí chất lẫm liệt, rất xuất sắc, Liễu Ngạn Linh sai, nếu như Triệu Hi trừ hào quang của hoàng tử, hai người đấu phen mà , luận văn luận võ, ai thắng ai thua đúng là khó mà , chỉ tiếc....

      Triệu Hi, cảm giác của Uyển Nhược đối với có chút phức tạp, từ cùng nhau lớn lên, lại ngày ngày lấy lòng nàng, cái gì ăn ngon, chuyện đùa, vật hiếm lạ, phàm là lấy được, cần thiết thu, đợi nàng vào cung hoặc xuất cung mang đến cho nàng, còn là cái khắc tinh mà ở trong cung người người phải e ngại, nhưng ở tại trước mặt nàng, lại thủy chung khéo léo giống như tiểu bạch thỏ.

      Nếu như người dù hài tử, mấy năm như ngày đối xử với ngươi, tâm ý đối tôt với ngươi, cho dù Uyển Nhược có là người tâm địa sắt đá, cũng thể có chút nào cảm động, nhưng mà nàng nên cùng Triệu Hi có dính dấp quá sâu.

      Mấy năm này, mặc dù kinh thành nhìn như bình tĩnh, ra sóng ngầm bí mật mãnh liệt, mặc dù Uyển Nhược ở trong khuê phòng, cũng biết chút, những năm này mấy vị hoàng tử tranh tới đấu , bên kia hoàng thượng vẫn biến sắc như cũ, thái tử vẫn là thái tử, hoàng tử vẫn là hoàng tử, Vương gia lại trực tiếp bị đẩy ngã đầu sóng ngọn gió.

      Nàng len lén nghe mẫu thân và phụ thân nàng thầm sầu lo qua, năm đó nhìn như Tứ hoàng tử ở thế đầu, nắm chắc rồi, mấy năm này, chuyện xảy ra lại càng giống như vậy, nhìn qua, hoàng thượng đối với Vương gia hạ phần thưởng ngừng như cũ, Tứ hoàng tử cũng rất được coi trọng, nhưng Thập Nhất hoàng tử Triệu Hi chợt cái nhảy thoát ra ngoài, kẻ đến sau cư nhiên lại chiếm ưu thế, vì vậy Uyển Nhược và Triệu Hi lại quá gần, từ đâu mà cũng thỏa đáng.

      Uyển Nhược chợt phát , trưởng thành so với khi còn bé càng thêm phiền toái, hơn nữa dù tại nàng có thông minh, đừng những người lớn kia, chính là tâm tư của Thừa An và Triệu Hi, nàng đều đoán ra rồi, vô luận trạch đấu, cung đấu, mưu quỷ kế, nàng là người đại xa xa phải là đối thủ của cổ nhân, điểm này nàng tự biết rất ràng, ra nàng cũng phải là sợ cái gì khác, chỉ sợ khi có biến cố gì, cái mạng của mình khó giữ được.

      Khăn trong tay Uyển Nhược bị Triệu Hi lấy , liền lau mồ hôi, Uyển Nhược đoạt lấy, liếc cái, đem khăn được nha đầu cầm ném tại người , tới bên cạnh Thừa An, giơ tay lên lau cái trán đổ mồ hôi cho Thừa An, Thừa An cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, dưới ánh mặt trời giống như chậm rãi lưu động xuân thủy (tình ý).

      Liễu Ngạn Linh và Triệu Hi đứng ở bên, hai người cũng có chút ngây ngốc nhìn tỷ đệ hai người này, trong lòng Liễu Ngạn Linh thể lên là cảm giác gì, tất nhiên biết tỷ đệ bọn họ tình cảm rất tốt, bốn người vừa từ cùng nhau lớn lên, cảnh tượng này nhìn mãi cũng nhìn quen hơn rồi, nhưng mỗi lần hai người ở chung chỗ, luôn có loại khí chặt chẽ kỳ quái, lượn quanh ở bên cạnh hai người các nàng, nàng (Ngạn Linh) và Triệu Hi bị chống cự ở bên ngoài, nghĩ muốn chen vào cũng chen lọt.

      Ánh mắt Triệu Hi bình tĩnh rơi vào người Uyển Nhược, mặc dù nàng cao lớn hơn, trở nên yểu điệu uyển chuyển hàm xúc, ở tại trong ấn tượng của Triệu Hi, vẫn cùng Uyển Nhược ngày xưa giống nhau như đúc, trong lòng Triệu Hi vĩnh viễn nhớ , ngày ấy mới gặp gỡ Uyển Nhược, trong băng thiên tuyết địa, Uyển Nhược ôm mình khóc lớn, theo bọn họ lớn lên, những thứ bóng dáng kia chỉ có mờ nhạt , mà ngược lại càng ngày càng thêm sáng , sáng đến mức cơ hồ là khắc cốt minh tâm (khắc cốt ghi tâm : khắc sâu vào trong tim, trong xương).

      Uyển Nhược nhón chân lên, đem khăn chít đầu Thừa An sửa sang lại cho tốt, lui về phía sau bước nhìn chút, mới thoả mãn mà gật gật đầu, tiểu tử này mấy năm này càng ngày càng tốt, hơn nữa, cùng ăn dạng thức ăn, cơ hồ vượt qua mình nửa cái đầu có khi còn nhiều hơn.

      Uyển Nhược rất ưa thích xử lý những chuyện bên cạnh Thừa An, khi còn bé dùng cùng loại ăn mặc cùng vui chơi tốt, lâu ngày thành thói quen, có lúc Uyển Nhược luôn mong muốn, nếu mình phải lấy chồng tốt, cứ như vậy ở nhà qua cả đời, đáng tiếc như mong muốn.

      Nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược nhướng mày, nhất thời trong lòng còn tâm tình vui chơi nữa, quay đầu :

      "Chúng ta trở về thôi, ra ngoài cũng lâu rồi, nếu trở về chậm, người trong nhà lo lắng."

      Thanh có chút buồn buồn, Triệu Hi vỗ ngực cái:

      "Có ta ở đây sợ cái gì, cùng lắm ta vào trong phủ của các ngươi cùng lão thái thái chút . . . . . ."

      Thái giám tiểu Xuân Tử đứng ở phía sau vội vàng tiến lên giọng nhắc nhở:

      " cũng nên trở về rồi, bên kia hoàng thượng chừng còn muốn tìm Thập Nhất gia cũng nên."

      còn chưa dứt lời liền bị Triệu Hi trừng mắt đe dọa, ấp úng dám tiếp nữa, Triệu Hi bất mãn :

      "Uyển Nhược, thoáng cái chúng ta gần nửa tháng gặp, dễ dàng ra ngoài gặp được, sao vào lúc này phải trở về, ngươi phải là còn chưa có cưỡi ngựa ư, Hắc Toàn Phong của ta cho ngươi cưỡi có được hay , chúng ta nán lại thêm chút nữa ."

      Tâm Uyển Nhược vừa động, liếc nhìn Đại Hắc Mã bên kia, so với Tia Chớp của Thừa An, ra nàng thích Hắc Toàn Phong hơn, chỉ tiếc thủy chung có cơ hội cưỡi nó, Thừa An nhíu nhíu mày:

      "Tính tình của Hắc Toàn Phong quá mãnh liệt, lại là ngựa hoang mới vừa thuần phục lâu, Nhược Nhược hay là cưỡi Tia Chớp của ta thỏa đáng hơn."

      Liễu Ngạn Linh cười :

      "Thuật cưỡi ngựa bắn cung của Uyển Nhược nhưng là tay Thừa An ca ca dạy dỗ, lần trước phụ thân ta thấy, so với ta cũng mạnh hơn, Thừa An ca ca yên tâm ! có chuyện gì. Uyển Nhược, vậy hôm nay hai ta cũng so tài cuộc xem sao, áp dụng chút cá cược , đúng, liền đánh cuộc bộ Thập Bát Đồng Nhân kệ tủ trong nhà của ngươi , Uyển Nhược thấy như thế nào?"

      Uyển Nhược bị nàng kéo theo cũng hăng hái, thống khoái gật đầu cái:

      "Được, liền đánh cuộc cái đó, ngươi thắng, bộ đồng nhân kia là của ngươi, nhưng nếu ngươi thua phải làm sao?"

      Liễu Ngạn Linh đăm chiêu suy nghĩ chút:

      "Thua, liền đem ống đựng bút bằng Thanh Ngọc cho ngươi, được ?"

      "Tốt, ngươi cũng được đổi ý đâu đấy?"

      "Tuyệt đổi ý" Liễu Ngạn Linh giơ tay lên chỉ vào Triệu Hi và Thừa An: "Thập Nhất gia và Thừa An ca ca làm chứng ."

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 33: Gặp lại Duệ Vương

      Editor: Snowflake HD



      Sau khi Triệu Hi dắt con Hắc Toàn Phong tới Thừa An như mọi khi đem cái tiểu kim cung mà Uyển Nhược hay dùng treo đầu ngựa, giọng dặn dò nàng:

      "Cưỡi chậm chút chớ phô trương đến khi thua lại biết làm thế nào."

      Uyển Nhược liếc cái, mọi cái Thừa An đều tốt nhưng chính là vào thời điểm nghiêm túc lại có chút dài dòng, so với đại nha đầu Như Ý của nàng phân cao thấp. Hắc Toàn Phong giống với con Tiểu Mã của Uyển Nhược, có phần cao hơn nên Uyển Nhược thể với tới bàn đạp, thấy vậy Tiểu Xuân Tử liền đến để cho nàng đạp lên lưng nhưng lại bị Triệu Hi đẩy ra, Triệu Hi tiến lên bước ngồi chồm hổm xuống hai tay đan chéo vào nhau:

      "Đạp lên tay của ta."

      Uyển Nhược nhìn đến ngẩn người, ngày xuân dưới ánh mặt trời, cười quá mức rực rỡ, hơn nữa thể biết lấy cái danh hiệu hoàng tử của thôi làm chuyện như vậy có điều ổn, thấy vẻ mặt của giống như làm chuyện đương nhiên phải làm Uyển Nhược có phần kinh thiên động địa.

      "Lên ngựa a!"

      Triệu Hi bị nàng nhìn chằm chằm biết làm sao mặt có chút nóng lên, nàng rất ít khi chuyên chú quan sát như thế, trong mắt nàng cho tới bây giờ chỉ có mỗi đệ đệ Thừa An của nàng, nhưng giờ phút này, Triệu Hi phát rất thích nàng chăm chú nhìn như thế, này trong đôi mắt đen chỉ có mỗi bóng hình của loại cảm giác này khiến rất vui mừng a.

      Uyển Nhược nhấc chân đạp ở tay cảm giác thân mình như mềm nhũn ra, trong lòng Uyển Nhược có tư vị là lạ, phi thân lên ngựa với bộ dạng uyển chuyển, xong Thừa An đến kéo dây cương đưa vào trong tay nàng, miệng lại ngừng dặn dò nàng:

      "Ngựa này bản chất mạnh mẽ, cẩn thận. . . . . ."

      Lời của còn chưa dứt, Liễu Ngạn Linh ngay lập tức thét lên tiếng:

      "Uyển Nhược, trong hai vòng ai bắn trúng hồng tâm trước người đó thắng, giá. . . . . ."

      Tiếng vó ngựa rời , chạy trước rồi sao, Uyển Nhược hô tiếng:

      "Ngạn Linh, ngươi ăn gian. "

      nghe Thừa An dong dài nữa, cầm dây cương giơ lên đánh vào mông hắc mã cái, hí tiếng chạy đuổi theo, ngựa đạp hoa rơi trong màn bụi mù mịt lại thoáng thấy bóng dáng màu hồng nhạt, trong nháy mắt chạy xa.

      Uyển Nhược thân y phục cưỡi ngựa màu hồng nhạt còn Liễu Ngạn Linh là thân vàng nhạt, hai người đều cùng tuổi cộng thêm tài cưỡi ngựa tệ, chạy chỉ thấy hai bóng dáng hoặc phấn hoặc vàng, từ đầu đến cuối đều ngừng thay đổi vị trí, tiếng cười như chuông bạc khẽ ngân ở trung tâm thao trường.

      Đại Hắc Mã của Uyển Nhược là thủ lĩnh của bầy ngựa hoang đương nhiên cam lòng chạy ở phía sau, Liễu Ngạn Linh lúc này hạ quyết tâm trận này nhất định phải thắng thể thua, bộ đồng nhân kệ của Uyển Nhược kia mấy năm trước nàng muốn có nó, nàng biết là Uyển Nhược được Triệu Hi tặng hôm sinh nhật của nàng ấy, về sau nàng len lén đến tìm Triệu Hi kêu cũng muốn bộ , ai ngờ Triệu Hi lại cũng chỉ bộ, chính là mấy năm mới làm ra được, nếu ngươi muốn vậy chờ thêm vài năm .

      Liễu Ngạn Linh có cách nào khác, khó khăn lắm nàng mới có được cơ hội này, bộ đồng nhân kia của Uyển Nhược nhất định phải thắng lấy cho bằng được, nhưng mà ngựa của nàng nhìn có vẻ được khỏe, mắt nhìn thấy Đại Hắc Mã của Uyển Nhược vượt quá nửa đầu ngựa, liền vội vã nâng roi lên quất mấy cái vào mông ngựa, đáng tiếc dù sao so ra vẫn kém hơn Đại Hắc Mã thuần tuấn, hai vòng nhanh chóng qua .

      Uyển Nhược tiến đến bia trước ở ngựa kéo Tiểu Kim cung ra, vèo tiếng, tên bắn trúng ngay giữa hồng tâm, Ngạn Linh bắn tên phía sau dù sao cũng chậm hơn Uyển Nhược bước, Uyển Nhược cười vui vẻ:

      "Ngạn Linh, ống đựng bút Thanh Ngọc kia của người giờ là của ta, lúc đầu rồi đấy được nuốt lời."

      Ngạn Linh bĩu môi nhảy xuống ngựa, vòng quanh ngựa của Uyển Nhược hai vòng, đối với Đại Hắc Mã phát giận:

      "Ngươi dám làm cho ta mất mặt, thối hắc mã, đen thui khó coi chết được."

      xong còn chưa hết giận liền nâng roi lên quất vào mông hắc mã cái, Thừa An cùng Triệu Hi vội muốn ngăn nàng, nhưng quá chậm chỉ thấy hắc mã kia bị đau, đâu còn nhận biết lưng còn có người nữa móng trước nâng lên cao, ngay lập tức hí tiếng, hung hăng hất mình liều mạng chạy xông về phía trước.

      Uyển Nhược chỉ kịp nắm được dây cương cố hết sức duy trì thân mình ngồi thăng bằng, tốc độ quá nhanh cảnh vật bốn phía nhanh xẹt qua, gió đằng trước thổi vào làm cho mắt nàng thể nào mở ra được, bên tai chỉ nghe được tiếng gió thổi vù vù, Uyển Nhược căm giận a! Chẳng lẽ mình xuyên qua kết quả cuối cùng lại là rơi xuống ngựa mà ngã chết sao. . . . . .

      Ngay lập tức Thừa An phi thân mình nhảy lên ngựa, nhưng ngựa của chạy được như tốc độ của hắc mã, lúc này hắc mã lại sợ càng đuổi kịp rồi, nhanh chóng nắm lấy dây cương tay cũng ngừng được run run.

      Bỗng nhiên từ bên cạnh thao trường có bóng chạy tới, chính là Duệ thân vương Triệu Lang, cùng ngựa của Uyển Nhược cố hết sức giữ lại, bắt được tay Uyển Nhược liền trực tiếp đem nàng kéo qua bên mình, phía sau thị vệ lên giữ chặt Đại Hắc Mã, cánh tay của Triệu Lang ôm chặt lấy Uyển Nhược, tay đặt cương ngựa, chạy đến lều trướng phía trước Uyển Nược nhảy xuống ngựa, vội vàng quỳ xuống làm lễ:

      "Uyển Nhược tạ vương gia cứu mạng."

      Triệu Hi chạy tới vây quanh Uyển Nhược:

      "Cũng tại ta, Uyển Nhược ngươi ra sao, như thế nào. . . . . ."

      Thừa An phía sau tung người xuống ngựa chạy đến trước mặt Uyển Nhược cầm tay của nàng, lại sờ sờ mặt của nàng, sắc mặt tái nhợt thiếu huyết sắc tay cũng lạnh như băng đều là mồ hôi lạnh, Uyển Nhược đẩy hai người ra:

      "Ta sao."

      Thừa An lấy lại bình tĩnh tiến lên trước mặt Duệ thân vương làm lễ ra mắt, Duệ thân vương khỏi có chút hoảng hốt, trong trí nhớ mơ hồ còn nhớ tới bóng dáng năm xưa, thời gian trong nháy mắt kia dường như làm cho hai đứa bé ngày nào còn đứng trong tuyết nay cũng trưởng thành, trở thành những con người xuất sắc như thế, theo trí nhớ thứ duy nhất thay đổi chính là con ngươi, trong suốt Tuệ Mẫn phảng phất trái tim lương thiện.

      Kỳ mấy năm nay, thời gian hồi kinh cũng nhiều, cộng lại coi như cũng đến mấy tháng, trước khi lập gia đình vương phi Thuấn Thanh theo đến Thanh Giang dừng chân, hơn tháng trúng phải bệnh nặng nên đưa về trong kinh, điều dưỡng hơn nửa năm mới dần dần tốt lại, tốt nhưng chung quy thân thể lại chẳng phải khỏe mạnh, ngày thứ ba trở về ngũ tịch đau đầu nhức óc, có cách nào cùng Triệu Lang Thanh Giang, Duệ thân vương hàng năm chỉ trở về hai chuyến.

      Duệ vương phi Vương Thuấn Thanh, những năm này trong lòng càng sốt ruột lập gia đình mấy năm, bụng của nàng cũng có tin tức, chính là vợ chồng ở chỗ rất ít, theo lương tâm mà Triệu Lang cũng có lạnh nhạt với nàng, chỉ cần hồi kinh, hẳn liền túc ở trong nhà nàng cơ thiếp nơi khác cũng có đặt chân tới, nhưng mà bụng nàng cũng có tin tức, đừng nàng ngay cả nhà ngoại của nàng bên kia cũng gấp chịu được, tìm biết bao nhiêu là bí quyết sinh đẻ len lén đưa vào phủ , cũng thấy có chút điểm hữu dụng.

      Cũng may Vương gia hàng năm đều ngây ngốc ở trong binh doanh, bên cạnh tuy có vài nha đầu hầu hạ nhưng đến nay cũng có con nối dõi có lẽ là sợ vương phi sinh được, nếu vợ lẽ có con trước liền ổn, nên Duệ Thân Vương cũng thông cảm cho nàng nhưng nay sáu năm, phủ thân vương con nối dòng, cũng có chút thể nào được.

      người khác, chính là Thái hậu cùng hoàng thượng ở điểm đó hỏi qua biết mấy lần, hàng năm trong phủ nhét biết bao nhiêu là thê thiếp, trong hậu viện Hoàn phì Yến gầy muôn hồng nghìn tía, mặc dù thấy Vương gia đặc biệt cưng chiều người nào, nhưng chuyện này cũng có ai biết được, nếu là thê thiếp nào mang thai chừng lòng vương gia thay đổi, nàng Vương Thuấn Thanh tuy có gì nhưng sau lưng còn có đại gia tộc Vương gia đứng đầu.

      Người nào biết tương lai nếu Tứ hoàng tử thể làm nên đại dĩ nhiên trông cậy vào Duệ thân vương, được có giữ gia tộc Vương gia được hay , đây là con bài cứu mạng nàng thể để thoát được.

      Nhưng càng là gấp gáp, càng có, lâu ngày ngược lại thành tâm bệnh mệt mỏi ở trong lòng, phiền muộn lâu ngày khó có thể tiêu giải được chuyện mang thai này xem ra còn sử dụng được.

      Duệ thân vương lần này hồi kinh, vốn là vì bệnh tình của vương phi từ tiểu hàn tháng giêng năm ngoái khi bệnh bắt đầu phát ra tưởng rằng bệnh tốt hơn chút nên Duệ thân vương mới Thanh Giang, nào biết mới qua hai tháng trong kinh truyền tới tin, bệnh tình vương phi được tốt, vì vậy cố gắng quất roi quay về, mấy ngày trước đây mới tiến vào kinh để nhìn qua vương phi, tinh thần đích thực bằng thời điểm tháng giêng, nhưng cũng giống trong thư nặng như vậy vào cung thấy Thái hậu, mới biết là Thái hậu tìm cớ này kêu trở lại muốn nạp thêm vào phủ của hai trắc phi nữa.

      Hoàng huynh cũng tuổi giờ cũng còn trẻ nữa, sớm nên có con cháu để duy trì huyết mạch cho hoàng gia, và điều Bát hoàng tử Triệu Dương Thanh Châu để lấy kinh nghiệm lãnh đạo quân, cũng đem giữ lại lâu dài ở kinh đô, ở cánh đồng bát ngát huấn luyện binh mã quen nay về kinh đô khó tránh khỏi tâm tình khó chịu, cho nên mỗi ngày trời đẹp đều cưỡi ngựa giải sầu.

      Còn chưa vào thao trường nghe thấy tiếng huyên náo của bên trong vọng ra, gặp lính canh cửa mới biết là Thập Nhất cùng hai nương Tô Liễu ở bên trong cưỡi ngựa bắn tên bản thân mình vào bọn họ khó tránh khỏi mất tự nhiên, muốn tránh lại nghe bên trong truyền tới tiếng kinh hô gặp được con ngựa hoảng sợ điên cuồng chạy mà người ngồi đó hình như là Uyển Nhược.

      Tuy là tình cờ nhưng với nha đầu này có chút duyên phận, Triệu Lang còn nhớ năm xưa cũng là đem nha đầu này cùng tiểu Thập Thất từ trong Băng Thiên Tuyết Địa cứu trở về, chỉ là nha đầu kia vẫn như vậy như thế nào đây, yên phận, nhìn qua ràng là đại hoa khuê nữ chững chạc nhưng tính tình chân khó được.

      Cũng từng được nghe vương phi đề cập tới mấy lần, vị biểu muội này được lão thái thái nuông chiều , trong cung được Hiền phi nương nương bảo vệ , cùng nha đầu của Hàn Lâm phủ Liễu gia kết tỷ muội, cộng thêm tiểu Thập Thất rất thân với đệ đệ Thừa An của nàng, chuyện bắn cung cưỡi ngựa là chuyện nam tử nên làm tuy nhiên học tập lại tinh nghịch vô cùng.

      Trước kia nghe chỉ là cười tiếng hôm nay nhìn thấy khỏi lo lắng cho tiểu nha đầu này, quét mắt qua mũi tên Bạch Vũ giữa hồng tâm ở trong sân lại gật đầu cái, cưỡi ngựa bắn cung học rất tốt, đánh giá khá hơn là nam tử có khi còn bằng, Triệu Hi :

      "Hôm nay may mà có Vương thúc, nếu là lỗi lớn của ta."

      xong, nhìn Uyển Nhược hình như vẫn còn sợ, lại nhớ tới cái gì đó hướng Uyển Nhược nháy mắt mấy cái, Uyển Nhược nhìn vào ánh mắt của liền như hiểu ý tiến lên theo quy cũ để chào, có chút ngượng ngùng mà :

      "Chuyện này là do Uyển Nhược lỗ mãng, mặc kệ người khác sao nhưng nếu để lão thái thái cùng Hiền phi biết, thể liên lụy tới bọn hạ nhân phải chịu tội, vì vậy vì vậy. . ."

      xong, ánh mắt có chút lóe lên Liễu Ngạn Linh lại đến lớn tiếng :

      "Vì vậy làm ơn Vương gia, ngàn vạn lần đừng đem chuyện hôm nay ra, nếu để cho người lớn trong nhà biết, về sau thần nữ và Uyển Nhược nếu muốn ra ngoài cưỡi ngựa sợ là thể nữa."

      Đây mới là lời , Duệ thân vương xùy tiếng nở nụ cười, nhìn qua Uyển Nhược cái:

      "Nguyên lai là sợ cái này, cái gì sợ hạ nhân chịu phạt đều là viện cớ?"

      Uyển Nhược đỏ mặt cúi đầu, Duệ thân vương cười cười:

      "Thôi, hôm nay Bổn vương chưa từng tới nơi này, chỉ là, các ngươi về sau được lỗ mãng như thế, nếu xảy ra chuyện nguy hiểm đến tính mạng các ngươi hẳn là đại ."

      Triệu Lang dặn dò bọn họ vài câu rồi , Duệ thân vương mới vừa , Liễu Ngạn Linh liền lặng lẽ tiến tới bên tai Uyển Nhược :

      "Tác phong của Duệ Vương gia là có phong độ, là khí thế bất phàm có phải hay ? Ta nghe ở chỗ Thanh Giang kia, chỉ cần Vương gia vừa lên phố lớn, đại nương hay tiểu tức phụ cũng đều lén nhìn trộm đấy."

      "Phốc. . . . . ."

      Uyển Nhược mới vừa uống ngụm trà, trực tiếp phun ra ngoài, mắt liếc nhìn Thừa An ở bên cạnh giọng :

      "So với Thừa An nhà ta còn phong độ, khí thế bất phàm hơn?"

      Liễu Ngạn Linh mặt đỏ lên xoay người thèm để ý tới nàng, Như Ý đem ly trà đón trở về :

      " giờ còn sớm, phải trở về thôi nô tỳ tiểu thư cũng nên ít cưỡi ngựa ! Lỡ như tiểu thư có vấn đề gì, nô tỳ ngay cả có mười đầu cũng đủ để cho lão thái thái chém . . . . . ."

      thao thao bất tuyệt dừng cho đến khi Uyển Nhược lên xe ngựa quay về, mới ngừng miệng.
      hamaxink thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 34: Tâm thiếu niên

      Edit: voi còi



      đường cái ở ngoài thành xe ngựa lộc cộc mà , Ngạn Linh lại cợt nhã tiến tới bên cạnh Uyển Nhược, giọng :

      "Uyển Nhược xin lỗi a! Mới vừa rồi ta phải cố ý, chính là tức đại hắc mã kia ...."

      Lời của nàng còn chưa hết, bên ngoài xe liền truyền vào thanh của Triệu Hi :

      "Ta thấy ngươi chính là cố ý làm như vậy, nếu phải đúng lúc Vương thúc ở đây, chừng Uyển Nhược ngã xuống, lúc này lại xin lỗi, khỏi chậm chút, ngươi giả mù sa mưa lấy những thứ này lừa gạt người, cho ai nhìn."

      Liễu Ngạn Linh vừa nghe, trong mắt thình thịch bốc lửa, pằng tiếng đẩy cửa xe ra lộ ra nửa người hô lớn:

      "Triệu Hi, lời này của ngươi có ý tứ gì?"

      Liếc mắt về phía Thừa An thấy ánh mắt có chút lạnh lùng, mặt cũng có chút khó nhìn lên.

      "Ta có ý tứ gì? Chính là trong lòng ngươi bụng cất giấu cái gì, chính ngươi ràng nhất, cần gì phải tới hỏi ta?"

      Con ngươi Liễu Ngạn Linh bốc lửa, tại người của chạy vòng, chợt cười:

      "Tâm tư của ta ta biết, nhưng người kia chút tâm tư, ta cũng là biết, đáng tiếc ngươi có nhớ thương đến hết đời cũng thành được, Uyển Nhược là đại tẩu của ta, giữa chúng ta là tẩu (chị dâu - em chồng) lời xin lỗi, cũng liên quan đến ngươi, hừ."

      Uyển Nhược nắm lấy nàng kéo vào trong xe, tức giận:

      "Mới vừa rồi ta biết là ngươi cẩn thận, ta lại trách ngươi, ngươi ở nơi này kêu la lung tung cái gì, nếu để cho người khác nghe , sữ hiểu lầm lời lại thành cái gì?"

      Liễu Ngạn Linh nghiêng đầu thấy mặt nàng đỏ rần, ngược lại quên Triệu Hi, cười tiếng :

      "Có cái gì xin lỗi, ta đúng sao, hôm kia ta còn len lén nghe mẫu thân cùng lão thái quân thương lượng đấy, chờ sang năm đầu mùa xuân liền cưới ngươi vào cửa nhà ta, ta đây gọi tiếng đại tẩu cũng là danh chánh ngôn thuận. Ai cũng xen vào được."

      Trong tay Uyển Nhược cầm cái khăn khẽ đánh ở người nàng, tức giận :

      "Càng ra lại càng bậy, nhìn ta quay đầu lại cho lão thái quân ."

      Liễu Ngạn Linh cười hắc hắc:

      "Ta hiểu biết , lão thái quân nhà chúng ta luôn luôn thiên vị ngươi, ngay cả phụ mẫu ta, chuyện với ngươi cũng đều là ôn tồn nhàng, cái người này người còn có tới đây, trong nhà ta từ xuống dưới từ chủ tử đến nô tài lòng cũng đều hướng đến ngươi, ngươi ấy à bản thân mình tới mọi thứ cũng mạnh hơn so với ta, ta chính là sánh bằng ngươi, vừa vặn ta là tiểu tử của ngươi, có tầng này, đời này ngươi cũng phải để cho ta. . . ."

      Lời của nàng chưa xong, liền nghe bên ngoài Triệu Hi lớn tiếng hô:

      "Uyển Nhược, ta về cung trước đây, giá. . . . . ."

      xong, hai chân thúc vào bụng ngựa, Đại Hắc Mã hí tiếng, xông ra ngoài, chỉ trong nháy mắt thấy bóng dáng đâu rồi, Tiểu Xuân Tử thầm than tiếng, vội mang theo thị vệ đuổi theo, Uyển Nhược vén màn cửa lên, Thừa An dừng ngựa, giọng :

      "Tỷ yên tâm, có chuyện gì đâu, có Tiểu Xuân Tử cùng bọn thị vệ theo rồi."

      Thanh có mấy phần buồn buồn, Uyển Nhược lại chú ý.

      Lại đến Triệu Hi, ra roi thúc ngựa vào thành, cũng để ngựa chạy chậm lại, cứ như vậy trực tiếp chạy qua phố xá sầm uất, mấy gian hàng buôn bán rải rác ven đường đều bị lật đổ, Tiểu Xuân Tử giao phó người thị vệ ở lại xử lý, mình theo trực tiếp vào cửa cung.

      Trong cung Thập Nhất gia thích tiểu thư Uyển Nhược của Tô phủ, những năm này ai còn biết, đối với ai Thập Nhất gia cũng có biểu cảm gì, đến trước mặt Tô nương, đó chính là cái tiểu bạch thỏ ít tính khí cũng có, cùng Tô nương giận dỗi rồi, các cung nữ thái giám ma ma giữ cửa trong cung, cũng nơm nớp lo sợ lẩn tránh , chỉ sợ bị giận chó đánh mèo.

      Nếu Tô nương có thể cho sắc mặt tốt hơn, hoặc là được Tô nương đưa cho cái vật gì,cũng vui mừng trong mấy ngày, mấy ngày kia Thập Nhất gia hết sức hiền hòa, mặc dù các nô tài có phạm sai lầm, cũng có thể bỏ qua truy cứu.

      Những năm trước đây, Tiểu Xuân Tử còn cảm giác thế nào, dù sao chỉ là tiểu hài tử, nhưng mà mấy năm này, ở bên quan sát Tiểu Xuân Tử càng nhìn càng kinh tâm, Thập Nhất gia lớn, Tô nương cũng lớn, nam nữ thiếu niên ở chung chỗ, Thập Nhất gia có mấy cái ý định kia, làm sao lừa gạt được, đừng , chừng đến ngay cả hoàng thượng và Hiền phi nương nương cũng nhìn ra chút manh mối.

      Nếu như Tô nương có thể đồng ý người ta cũng may, mặc dù thể thành chính phi, nhưng trắc phi là nhất định rồi, cố tình Tô nương đính hôn từ rồi, còn là công tử nhà Liễu hàn lâm, từ đâu mà cũng có khả năng thành được, chỉ có thể thương nhớ suông mà thôi.

      Dường như là Hiền phi nương nương và hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, trong vòng nửa năm gần đây, cũng quản thúc Thập Nhất gia chặt chẽ, để cho xuất cung dễ dàng, vì vậy thời điểm hai người gặp mặt cũng ít , mà dù sao tình cảm từ cùng nhau, Thập Nhất gia lại thay đổi biện pháp luồn cúi, lòng muốn gặp Tô nương, dụng tâm như vậy rồi, vì sao còn được.

      Có thể gặp được lại có thể thế nào, chỉ được vui mừng chút thôi, chờ sang năm nương cập kê, hai phủ Tô Liễu tổ chức hôn , Thập Nhất gia có thể như thế nào đây, chẳng lẽ đoạt lấy sao?

      Triệu Hi mặt đen lại, bước vào Sương Vân điện, đưa mắt liền nhìn thấy tiểu thái giám ngủ gà ngủ gật khung cửa, có thể tính tìm được nơi hả giận, roi ngựa trong tay vung lên 'pằng' chính là cây roi.

      Tiểu thái giám kia bị thương giật mình, lập tức tỉnh lại, biết hôm nay Thập Nhất gia thoải mái, mình rủi ro đúng lúc chạm phải , mạng này may có lẽ liền khai báo, vội vàng quỳ xuống thùng thùng dập đầu cầu xin tha thứ:

      "Thập Nhất gia tha mạng tha mạng, nô tài biết sai rồi, nô tài biết sai rồi, Thập Nhất gia. . ."

      Trong lòng Triệu Hi buồn bực tới cực điểm, đâu còn quản cầu xin tha thứ, giơ tay lên ba ba mấy roi rơi xuống, lúc này Tiểu Xuân Tử tiến vào, tiểu thái giám kia cũng mất nửa cái mạng, tất nhiên Tiểu Xuân Tử dám cứng rắn ngăn cản , chỉ :

      "Thập Nhất gia đánh chết cái nô tài vốn phải chuyện lớn gì, nhưng Uyển Nhược nương luôn luôn thương xót hạ nhân, nếu mà biết, chỉ buồn Thập Nhất gia."

      Triệu Hi nâng roi lên, nghe được câu này lại chán nản rơi xuống, cước đá qua:

      "Biến, cút ra ngoài. . . . . ."

      "Hoàng thượng giá lâm. . . . . ."

      Thanh Tô Đức An từ phía sau truyền đến, Tiểu Xuân Tử sợ hết hồn, vội vàng quỳ gối dưới hành lang đón, Triệu Cơ còn chưa vào cửa chính của Sương Vân điện, nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết ở bên trong, cộng thêm tiếng roi, liền đoán nhất định là tiểu Thập Nhất tức giận gì rồi.

      Nếu là Thập Nhất cái tiểu tử này, cũng chịu thua kém, khi còn bé tính tình ương bướng ngang ngược, vào học, lại thay đổi hình dạng, vô luận văn võ, cũng cho thấy tư chất giống như người bình thường.

      Triệu Cơ chưa bao giờ nghĩ tới, để cho chịu chút thiệt thòi ủy khuất cùng các huynh trưởng hoặc thần tử phía dưới, cũng muốn để cho đấu tranh dũng, (hoàng thượng) nghĩ để cho ở tại phía sau của mình, có thể yên ổn ngồi ở long ỷ (ngai vàng), đem giang sơn Bắc Thần thu hết vào mắt, làm vua, chỉ cần ngoan độc, đủ tâm kế, cộng thêm thế lực chống đỡ sau lưng khá lớn đủ mạnh, là được.

      Mà tiểu Thập Nhất cái gì cũng tốt, chỉ có kém ở điểm, chính là ngoan độc, nhưng tâm kế đủ, đây cũng là chuyện làm Triệu Cơ đau đầu nhất.

      "Tham kiến phụ hoàng."

      Triệu Hi ném roi trong tay ra tiến lên hành lễ, Triệu Cơ trừng mắt liếc cái, liếc tiểu thái giám nằm đất cái, phân phó :

      "Tô Đức An, đưa cái nô tài này đỡ xuống , sai thái y ở Thái Y Viện tới đây xem thương thế của chút, thưởng cho chút tiền bạc, nghỉ ngơi mấy ngày."

      Tiểu thái giám kia vội vàng dập đầu tạ ơn, Triệu Cơ vào, ngồi ở giường gạch, phất tay cái, bảo người bên cạnh cũng xuống, chỉ để lại Triệu Hi đứng bên cạnh.

      Phía trước cửa sổ trồng bụi trúc, hồi gió lướt qua, đong đưa lúc lắc, bóng trúc ánh vào trong nhà, ở mặt tiểu Thập Nhất rơi xuống hồi ánh sáng sặc sỡ nhiều màu sắc, chỉ mới có mấy năm thôi, trưởng thành, mặt mày có thể thấy được bóng dáng của Vân tần năm xưa, giữa hai lông mày lại giống mình như đúc.

      "Tiểu Thập Nhất, ngày hôm nay xảy ra chuyện gì, ta nhớ được sáng sớm phải là con còn rất vui mừng sao, muốn ngoại thành cưỡi ngựa, tại sao khi trở về bộ dáng liền thay đổi?"

      Trong lòng Triệu Hi vòng vo hồi, mắt chợt sáng lên, mấy bước lên, tiến tới trước mặt Triệu Cơ:

      "Phụ hoàng, lần trước ngài và Hiền phi nương nương phải con cũng nhanh đến tuổi thành thân sao, nương nương chọn những nữ nhân kia con cần, con muốn Uyển Nhược, con muốn cưới nàng làm phi tử của con."

      Ánh mắt Triệu Cơ lóe lóe, đem tách trà màu phấn có in hoa văn phúc thọ có nắp cầm trong tay đặt lên bàn đất, mở miệng:

      "Nha đầu Tô gia kia, ta nghe từ định hôn với Liễu gia, ta biết từ con và nàng rất tốt, nhưng cho dù là phụ hoàng, thân là thiên hạ chi quân (vua nước), cũng thể mọi chuyện đều hài lòng như ý (như ý của mình), huống chi con chỉ là hoàng tử, chuyện như vậy thể theo ý của con mà làm được, vả lại tuổi của con bây giờ vẫn còn hơi chút, hôn còn cần chọn kỹ lựa khéo nghiêm túc (chọn lựa kỹ càng), qua mấy năm nữa cũng được, hôm đó ta và Hiền phi nhắc tới, cũng muốn trước tiên chọn cho con hai người hầu hạ cho thoả đáng."

      "Con cần người khác"

      Triệu Hi giương cổ ương ngạnh:

      "Trừ Uyển Nhược ra, những nữ nhân khác con đều cần."

      Triệu Cơ sửng sốt, ngược lại lại cười cười, lúc này chợt nhớ chuyện hoang đường năm ngoái, trong cung hoàng tử đến tuổi mười ba, đặc biệt có đại cung nữ hầu hạ chuyện giường chiếu, hướng dẫn chuyện giường chiếu.

      Năm ngoái tiểu Thập Nhất vừa tròn mười ba, sinh nhật hôm đó, Hiền phi chọn kỹ lựa khéo, chọn đại cung nữ trong cung bộ dáng tốt, tính tình ôn nhuận phục vụ , ai biết hơn nửa đêm, liền bị tiểu Thập Nhất bắt trần truồng chạy tới quỳ trong sân.

      Khi đó chính là mồng tháng hai, hôm kia còn có trận tuyết rơi xuống, cung nữ kia cứ trơn bóng như vậy, ở trong sân quỳ tới nửa đêm, nếu phải Tiểu Xuân Tử cơ trí, sai người báo cho Hiền phi biết, cái mạng của cung nữ kia có thể khai báo, vậy mấy lần sau này, cũng ngoại lệ đều bị tiểu Thập Nhất đánh đuổi chạy ra.

      Vốn là Triệu Cơ còn lo lắng thân thể xảy ra tật xấu gì, ngược lại nghĩ tới, nguyên lai là nhìn trúng nha đầu Tô gia, cũng biết hai người tình cảm rất tốt, lúc đầu Triệu Cơ có suy nghĩ tới tình cảm nam nữ, tuy nha đầu Tô gia nhìn ra rất thông minh nhạy bén, nhưng mà dù sao Tô gia cũng có thế lực nào, mà Vương gia, cũng là mẫu tộc của lão Tứ, cùng tiểu Thập Nhất cũng giúp ích được chút nào, chính xác có khi còn là liên lụy.

      Vì vậy mặc dù bây giờ Tô Uyển Nhược đính hôn, tiểu Thập Nhất muốn kết hôn nàng làm chính phi, cũng là vạn vạn thể. Chỉ là đây cũng là cơ hội thử thách Hi nhi mà thôi.

      Nghĩ đến chỗ này, Triệu Cơ nhướng mày :

      "Hôn của hai nhà Tô Liễu, là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai, nha đầu Tô gia và con cũng vừa mới lớn, như vậy xem ra, sang năm cũng cập kê rồi, hôn cũng nên xử lý rồi, con và nàng tốt hơn hết vẫn nên ít gặp mặt , những ý định vô dụng kia cũng nên thu hồi lại cho tốt, nhi nữ tình trường, khó tránh khỏi hùng khí đoản (chết sớm), chuyện này đừng nhắc lại. Vương thúc của con cũng hồi kinh rồi, nếu con rảnh rỗi rồi, đến trong phủ của nhiều chút, đừng có chạy loạn khắp nơi, cẩn thận phụ hoàng phạt con, cho dù phạt con, nhưng mà nô tài trong Sương Vân điện cần phải cẩn thận."

      xong, liền sải bước , Triệu Hi tiễn phụ hoàng ra ngoài, Tiểu Xuân Tử vội vàng :

      "Gia nghe rồi đấy, hay là ngài tạm nghỉ mấy ngày này ! Nếu như hoàng thượng giáng tội xuống, đầu của các nô tài muốn dọn nhà (rơi đầu)."

      Triệu Hi trừng mắt liếc cái, vào nhà hờn dỗi nằm ở giường gạch, nhớ tới khuôn mặt nhắn trắng muốt của Uyển Nhược, khuôn mặt nhắn như hoa nở nụ cười, tính tình nhanh nhẹn cổ quái, đầu óc thông minh, những thứ mưu ma chước quỷ thiên biến vạn hóa (biến ảo ngừng) làm hoa cả mắt.

      Mặc dù có những thứ này, Triệu Hi sớm phát , chỉ cần nhìn nàng, trong lòng ra vui mừng, thao trường ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn mình. , Triệu Hi ngồi bật dậy, vô luận như thế nào Uyển Nhược cũng là của , cho người khác cưới nàng, chết cũng cho. . . . . .
      hamaxink thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :