1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 15: chuyện , cơn giận đâu

      Edit: cookie


      "Nhược Nhược, Nam Hạ là nơi như thế nào nhỉ? Có giống như Ký Châu có sông có núi, ngày xuân ấm áp, giữa hè nắng nóng, vào thu lá vàng rơi đầy đất, mùa đông tuyết lớn ?"

      Trong phòng đèn tắt, nhưng cũng quá tối, ánh sáng loang loáng theo khe cửa xuyên qua,chiếu người tiểu nữ hài kê cao gối mà ngủ giường gạch, trong nhà đốt chậu than, chỉ nghe lách tách tiếng vang , bên ngoài cửa sổ gió bấc gào thét ở trong nhà vẫn thấy ào ào, kể cả thanh sâu kín của Thừa An thanh cũng nhanh chóng biến mất.

      Thừa An chờ mãi ko thấy Uyển Nhược trả lời, bèn xoay người lại, chỉ thấy Uyển Nhược đầu kê lên tay ngủ say sưa, đâu có để ý gì đến lời , Thừa An khỏi khe khẽ thở dài, nhàng đặt tay của nàng vào trong áo ngủ bằng gấm, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

      Xuân Mai ở phòng bên cạnh trực đêm, sau lúc thấy trong phòng còn động tĩnh mới nằm xuống, trong lòng khỏi thắc mắc. Đêm khuya như thế này Thừa An thiếu gia sao lại đến Nam Hạ, chợt nhớ đến chuyện ban ngày liền hiểu, có lẽ thiếu gia nghe lão gia cùng Vương gia đến truyền thuyết ít ai biết đến ở phía nam rồi. Dù sao là ở phía nam, chính là vương công quý tộc cùng với nàng có nửa điểm liên quan, vì vậy bỏ qua nhanh chóng vào giấc ngủ.

      Mùa đông năm nay tuyết lớn, gió bấc lại mạnh, ào ào thổi cả đêm, trời càng ngày càng lạnh. Xuân Mai ngồi gẩy gẩy lửa than, nhưng dù có đốt nhiều than hơn nữa vẫn át được cái lạnh cắt da cắt thịt.

      Mới vừa phục vụ tiểu chủ tử rửa mặt xong xuôi, liền thấy Vương ma ma bước vào , trong ngực ôm bọc quần áo mới tinh,nàng liền vội vàng đón lấy, thu xếp nhường chỗ ngồi, lại gọi tiểu nha đầu dâng trà nóng. Vương ma ma uống chút trà, cười :

      "Hôm nay bên ngoài rất lạnh, xem thấy dịch quán cũng nhiều năm có người ở lại, thiếu đông thiếu tây , lửa than toàn bộ đốt cả đêm, trong nhà cũng thấy ấm áp lắm, phu nhân là sợ Nhị tiểu thư người chịu dược lạnh, vội vàng để cho ta đem quần áo dầy của năm nay đưa tới đây, phu nhân còn trong phòng cũng ấm lắm, mặc nhiều chút, tiết kiệm đại niên nền tảng hạ bị bệnh."

      Bà vừa xong , Xuân Mai mở bao đồ ra, dù sao nữ hài tử cũng xinh đẹp, Uyển Nhược cũng tò mò ghé đầu qua xem, nguyên lai thân quần áo đỏ thẫm thêu hoa bên trong có lót bông dày, quần cũng bình thường, nhưng áo kia lại làm được vô cùng tinh xảo, tay áo và cổ áo may vòng lông thỏ, những sợi lông mềm mượt như nhung, màu đỏ chót sáng tỏ trông hết sức đẹp mắt.

      Nút áo cũng giống loại nút bình thường, nhìn kỹ mới thấy là những viên trân châu bằng đầu ngón tay, chất lượng tuy phải quá tốt nhưng mấy viên này cũng rất đáng giá, phối hợp với nhau tầm thường.

      Uyển Nhược thấy thế mắt tỏa sáng, Xuân Mai hầu hạ nàng mặc lên, đứng lên giơ gương đồng xa chút để cho nàng nhìn, Uyển Nhược thích thú xoay trước xoay sau, trong gương đồng chỉ thấy mơ mơ hồ hồ phản chiếu bóng dáng nho , nàng bảo Xuân Mai đem gương cất , nghiêng đầu hỏi Thừa An:

      "Thừa An đệ xem, nhìn có đẹp ?"

      Thừa An hơi mím môi:

      "Ừ! Đẹp mắt."

      Vương ma ma khỏi cười:

      "Đúng vậy a, bộ vấy áo này thực bộ y phục tốt, chất vải này là của hồi môn của phu nhân vẫn cất giữ, chính là sa tanh tốt nhất ở phía nam, gia đình tầm thường thể có được, đây cũng phải là lông thỏ, mà chân chính là lông cáo trắng rồi nhuộm màu lên đấy, mấy viên trân châu này là cữu lão gia (cậu) năm ấy công cán ở bờ biển gửi về , đặc biệt đưa tới Ký Châu, mấy viên này chất lượng hơi kém, liền lựa chọn ra, vừa khéo làm cho tiểu thư bộ y phục này, những thứ khác đến, mấy hạt châu này chỉ tùy tiện lấy viên, cũng đủ cho gia đình bình thường ăn no mặc ấm trong năm cũng sai, vì thế tiểu thư phải cẩn thận, nếu làm rơi, lại nhường cho người khác nhặt được đại tiện nghi rồi."

      Vương ma ma chuyện hồi thao thao bất tuyệt xong mới trở về, Xuân Mai cúi đầu cẩn thận nhìn xem vạt áo trán châu của Uyển Nhược, cũng theo dặn dò câu:

      " Tiểu thư nhớ nghe theo lời của ma ma, mặc xiêm áo này vào, cũng thể lại bướng bỉnh ra ngoài?"

      Đầu của Uyển Nhược khỏi chảy xuống mấy vạch hắc tuyến, nàng bướng bỉnh gì đâu? phải hôm qua ra đắp người tuyết sao? Hơn nữa đứng ở chỗ này, tay cũng thể nào động, cái miệng nhắn khỏi mấp máy, Thừa An lại khẽ cười tiếng, sai Xuân Mai Xuân Hương cầm lấy áo khoác phủ thêm bên ngoài, dắt tay bé của nàng, ra cửa hướng sân bên kia vào.

      Hai tỷ đệ vào phòng thấy mọi người có mặt đầy đủ hết. Phụ mẫu cùng nhau ngồi giường gạch, Chu Ánh Tuyết ngồi ở ghế con bên cạnh, đứng cạnh đó là Uyển Như, bên này là hai thị thiếp, nha hoàn mama đứng ở phía dưới.

      Uyển Nhược và Thừa An vừa tiến vào, Vương thị liền phân phó hạ nhân:

      "Mau cởi áo choàng cho thiếu gia tiểu thư, trong phòng đông người lửa than lại ấm, mặc nhiều như vậy, lát nữa ra ngoài, chỉ sợ nhiễm lạnh."

      Uyển Nhược cởi bỏ áo choàng đưa cho nha hoàn, sau đó thỉnh an phụ mẫu. Vương thị kéo nàng lại gần, sờ sờ tay nàng thấy lạnh lắm mới yên tâm, sau đó liền truyền mang cơm lên.

      bao lâu sau cơm được mang lên , hai di nương tiến lên phục vụ, nha hoàn bưng bàn cơm đặt ở trước mặt Chu Ánh Tuyết, đây coi như là đãi ngộ của nhị phu nhân, trước kia giờ cơm nàng phải đứng bên phục vụ.

      Uyển Như, Uyển Nhược và Thừa An ngồi ở đối diện bàn bát tiên, nhìn Chu Ánh Tuyết ngồi thấp hơn mọi người cái đầu, bèn liếc nhìn bên cạnh Thừa An, khóe mắt Thừa An nhìn cũng nhìn cái. Đột nhiên Uyển Nhược cảm thấy tiểu tử này rất cổ quái, dù thế nào đây cũng là mẫu thân ruột của , bình thường gặp mặt cũng hai câu, nay ở chung chỗ ăn cơm, liếc cũng liếc cái, cũng quá là có lương tâm.

      Thừa An gắp miếng măng chua ngọt đặt ở trong chén nàng, Uyển Nhược vừa ăn xong ngẩng đầu mới phát Uyển Như ngồi đối diện nhìn nàng chằm chằm, trong mắt lóe ra ghen tị.

      Uyển Nhược cũng chẳng để tâm, nàng biết đối với Uyển Như, càng mặc kệ càng cáu giận. Quả nhiên Uyển Nhược nhìn, khiến Uyển Như càng tức chịu được, Uyển Nhược mặc người áo váy mới tinh, nàng tuy cũng có đồ mới nhưng mẹ nàng lại cất kỹ , chờ đến lễ mừng năm mới bỏ ra mặc. Thế mà nha đầu Uyển Nhược này lại coi đồ đẹp như vậy trở thành váy áo bình thường tùy tiện mặc.

      Nhìn trân châu lấp lánh áo Uyển Nhược, Uyển Như lại càng giận nghiến răng nghiến lợi. Hơn nữa sau khi ăn xong, phụ thân lại để cho nàng và mẫu thân xuống trước, lưu lại Uyển Nhược và Thừa An ở lại chuyện.

      Uyển Như cũng biết, bây giờ ở Tô phủ địa vị của mẫu thân nàng bằng được trước đây. Mẫu thân nàng mặc dù trở thành Nhị phu nhân, phụ thân lại ít quan tâm hơn trước. Nàng lén nghe nha hoàn phía dưới , mẫu thân nàng được phụ thân nàng sủng ái nữa, ngay đến đại tiểu thư như nàng cũng được cưng chiều như trước, mọi đãi ngộ đều giảm , trong lòng Uyển Như khỏi bất bình.

      Chu Ánh Tuyết buồn bực vào phòng, bà buồn vì Thừa An, khi còn bé mấy năm bà nuôi dưỡng, hai người cũng coi như gần gũi chút. Cũng biết từ khi nào giữa hai mẫu tử (mẹ con) dần dần có khoảng cách. Bây giờ chuyển hẳn sang bên Vương thị, ngay cả mẫu thân ruột cũng nhận, như vậy còn có gì trông cậy vào nữa.

      Chu Ánh Tuyết hậm hực, ngẩng đầu lại thấy Uyển Như im lặng ngồi bên cạnh, quan sát khuôn mặt nhắn kia, giống như là hờn dỗi, Chu Ánh Tuyết cũng biết nữ nhi vui, nhất định là do nhìn thấy nha đầu Uyển Nhược kia mặc đồ mới.

      Chu Ánh Tuyết khoát khoát tay, ý bảo nha hoàn lấy váy áo mới may, nhận lấy rồi đưa cho Uyển Như:

      "Con xem này, váy áo của con cũng đẹp kém, mẫu thân chọn thêm vải đẹp, may cho con thêm vài bộ"

      Nào ngờ Uyển Như đột nhiên đoạt lấy váy áo ra sức xé, nhưng sức nàng yếu, váy áo kia chất vải lại rất dày thể xé. Nàng cáu bẳn, ném váy áo xuống sàn nhà rồi lấy chân đạp:

      "Có làm mười bộ trăm bộ cũng chẳng bằng bộ của nó."

      Chu Ánh Tuyết vội vàng kéo nàng ra, nhặt đồ ở dưới đất lên xem xem có bị rách , khỏi giận dữ:

      "Càng lớn càng hỗn láo, con làm vậy mà coi được à? Đừng có giận cá chém thớt. Có oán cũng oán số con đen đủi chui ra từ bụng ta. Nếu con là do phu nhân sinh khác rồi."

      Chu Ánh Tuyết vốn phiền muộn, cũng kiên nhẫn dỗ dành nàng nữa, buông ra mấy lời oán hận khiến Uyển Như nằm úp mặt giường khóc nức nở.

      Động tĩnh bên này , cộng thêm Chu Ánh Tuyết cố ý lớn tiếng, Vương thị và Tô Triệt ngồi ở gian phòng phía Đông gần đó nghe cũng được tám chín phần. Vương thị bèn bảo Uyển Nhược và Thừa An trở về phòng.

      Liếc mắt nhìn về phía Tô Triệt, thấy ông sa sầm mặt mũi, lúc nha hoàn dâng trà lên, Vương thị đứng dậy nhận lấy, tự mình đưa cho ông, khẽ cười tiếng :

      "Mới sáng sớm, lão gia có chuyện gì lo lắng suy nghĩ sao? Đến mức trà cũng buồn uống."

      Lời này của Vương thị còn mang theo chút dí dỏm,Tô Triệt ngẩng đầu, thấy Vương thị mím môi cười dịu dàng, nhìn kỹ lại có thêm vẻ thùy mị, tuy giống như người khác lả lơi, nhưng lại có sức quyến rũ kỳ lạ, sắc mặt ông cũng giãn ra vài phần.

      Bên cạnh Vương ma ma nhìn hai người tình chàng ý thiếp, len lén khoát tay, cho hạ nhân lui hết ra ngoài, chính mình cũng lặng lẽ lui ra bên ngoài. Đứng ở bên cạnh rèm cửa chờ đợi, trong lòng cũng cảm thấy thể tưởng tượng nổi, lòng dạ nam nhân cũng khó dò.

      Từ lúc phu nhân gả tới đây ít có thời gian vợ chồng hòa thuận. Trước kia lão gia nhìn phu nhân lúc nào cũng thấy chướng mắt, năm chỉ được đôi ba lần nghỉ lại chỗ phu nhân, mà có nghỉ lại cũng tỏ ra vui vẻ. Vậy mà bây giờ chẳng cần phải mời lão gia cũng tự động nghỉ lại. Ban ngày có rảnh, hai người cũng hay chuyện cùng nhau. Vương ma ma nhìn hai người hết sức tình cảm, cảm thấy thời vận thay đổi quả là may mắn.

      Vương ma ma cũng hiểu tại sao Tô Triệt bây giờ lại đối với Vương thị tốt như vậy, so với Chu Ánh Tuyết, càng cảm thấy Vương thị tấm lòng rộng rãi, ôn hòa dễ chịu, xứng đáng là đương gia chủ mẫu. Có điều Uyển Như dù sao cũng là nữ nhi ruột thịt của lão gia.

      Tô Triệt vừa nghĩ, bèn thử đề nghị với Vương thị:

      "Hay là cũng đưa Uyển Như chuyển đến bên này để phu nhân dạy dỗ quản lý, cũng hiểu chút quy củ đạo lý?"

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 16: Uyển Nhược vào Kinh

      Edit: hoacodat

      Vương thị, mà ngay đến Vương ma ma đứng bên ngoài, lúc này trong lòng cũng sốt ruột, chuyện thứ nữ con vợ kế để cho vợ cả nuôi là luật lệ xưa nay của Bắc Thần quốc, chỉ là mấy năm nay ở Tô phủ Chu thị rất được cưng chiều, lại sinh được Uyển Như là thứ trưởng nữ liền cứng rắn giữ bên mình, lão gia giả vờ ngờ nghệch, phu nhân lại nóng nảy, cũng liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua.

      Sang năm cũng mười tuổi là đại nương rồi, luật lệ theo, tính tình cũng bướng bỉnh, chuyện hôn nhà chồng cũng muốn xếp đặt, cộng thêm nha đầu kia cùng mẫu thân nàng là dáng vẻ, chớ nhìn tuổi còn chưa lớn lắm, lòng dạ cũng khá ác độc, nếu làm sao khi đó có thể đẩy Nhị tiểu thư rơi xuống nước đây.

      Nếu để ở bên cạnh phu nhân, khó mà phòng bị, sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất phải sao, nhưng giờ là lão gia ràng như vậy, phu nhân nếu bác bỏ ổn, làm mất mặt lão gia, còn ràng lại để Chu thị chiếm được tiện nghi quá. Vì vậy mà Vương ma ma cũng đau lòng thay cho phu nhân nhà mình, bà nơi này suy tư, lại chợt nghe bên trong Vương thị khẽ :

      “Gia điều này, đều là gia thương tình, tuy phải từ bụng thiếp chui ra, nhưng thiếp cũng hiểu đạo lý đối xử khác biệt, như Thừa An ở đây chẳng hạn, thiếp có khi nào đối xử tệ bạc với nó, chuyển đến bên cạnh thiếp, cũng thân phúc khí đó thôi.”

      đến đây, liếc nhìn sắc mặt Tô Triệt, tiếng Vương Thị chợt chuyển:

      như thế, nhưng gia thế nào cũng phải vì Ánh Tuyết suy nghĩ chút, nàng có Thừa An bên cạnh, chỉ còn lại Uyển Như, nếu mà cũng tới đây, chẳng phải quá vô tình với nàng ấy sao, nếu biết chuyện , nếu người ta biết lại xuyên tạc xấu, lại gia có lòng, những thứ này tính đến , gia và Ánh Tuyết còn có tình cảm từ , thêm vào đấy là quan hệ bạn dì thân thích nữa.”

      ra Tô Triệt là nhất thời cao hứng, cũng muốn đem Uyển Như tới đây, mặc dù hôm nay còn thích Ánh Tuyết, dù sao vẫn còn tình cảm cũ, là biểu muội ruột thịt của , nhưng vẫn bày vẻ mặt hòa nhã, lời ra thể rút lại, ngược lại nghĩ tới Vương thị lại ngoan minh như thế, lời ra hợp tình hợp lý, càng tiếp xúc chuyện, lại càng làm lòng Tô Triệt là thoải mái.

      Ánh mắt Tô Triệt bừng lên tia nhu hòa, giương mắt nhìn Vương thị, lại thấy nàng mặc dù đoan trang ngồi đó, mặt mày khẽ lóe, có chút dí dỏm khác thường, hòa hợp với chút khí ngạo kiên cường, càng toát ra vẻ dịu dàng thân thiết, trong lòng khẽ động, kéo tay nàng nắm trong tay, vuốt ve giọng :

      “Ánh Tuyết nơi ấy vắng lạnh, nàng nơi này cũng náo nhiệt, khi nào sinh thêm đứa nữa là được rồi...”

      Vương thị nhịn được, mặt đỏ lên, dò xét con ngươi cái, muốn lời gì đó, nghe như tiếng của Lý Phúc đưa tin tức tới, Tô Triệt hiển nhiên cũng nghe, sợ có chuyện gì, vì thế mở miệng hỏi:
      “Là Lý Phúc sao? Tiền sảnh có chuyện gì sao?”

      Lý Phúc thân gấp gáp, vào nội viện, lại thấy đám nha đầu bà tử đều đứng ở hành lang, nửa người cũng có trong phòng, liền biết mình đến phải lúc, nhưng chuyện gấp này cũng thể để trễ, trong lòng suy tính, liền cố ý gây tiếng động, lúc này nghe gia hỏi, liền vội vàng :

      “Dạ thưa lão gia, nô tài vừa nhận được tin tức, Vương gia muốn lên đường rồi, trước mắt quản gia ứng phó, bảo nô tài nhanh vào xin ý kiến gia.”

      Tô Triệt vừa nghe, liền đứng lên, Vương thị vội vàng bảo Vương ma ma đem áo choàng tới, tự tay khoác lên người , vừa sửa sang vừa giọng :

      “Tuyết vừa mới ngừng, đường chỉ sợ dễ , sao gấp quá vậy, chẳng lẽ trong kinh xảy ra chuyện lớn gì rồi!”

      Tô Triệt vỗ vỗ tay nàng:

      “Đoán mò làm gì? Đất nước yên ổn, có thể có chuyện gì chứ? Nàng nghỉ ngơi mạnh khỏe, ta ra ngoài xem chút”

      xong vội vã , mới ra khỏi dịch quán, đưa mắt liền thấy mười tên cận vệ của Duệ thân vương dắt ngựa chờ từ hồi nào, đúng lúc Duệ thân vương xách theo roi ngựa từ bên trong ra, vội vàng tiến lên thi lễ :

      “Tuyết mới rơi, đường trơn trượt, Vương gia sao hoãn lại thêm mấy ngày rồi cũng muộn?”

      Duệ thân vương cười cười:

      “Mấy năm nay lăn lộn trong quân doanh, làm gì còn sợ gió tuyết, cũng mang gia quyến theo, muốn liền thôi, thôi tạm biệt, chờ khi vào kinh tự tại nấu rượu thưởng mai cùng đại nhân.”

      xong, liền phóng lên ngựa, chỉ thấy người cưỡi ngựa mất, vó ngựa in đất tuyết, chỉ lát liền biến mất đường, Tô Triệt khỏi thầm cảm phục, người ta Duệ thân vương có mấy phần nóng nảy, hôm nay thấy, kỳ thực lại có khí chất a. Lúc này chợt nhớ chuyện hôm qua Duệ thân vương , nghĩ đến trận chiến nam bắc này thể đánh, đến lúc đó binh hoang mã loạn lành dữ khó dò, mình cũng phải phòng ngừa chu toàn.

      Chờ trở về kinh cần phải tìm người giỏi cưỡi ngựa bắn cung, bản thân thân võ nghệ, vào phủ dạy Thừa An học, trông mong có thể thi đỗ Võ Trạng Nguyên, ít nhất trong tương lai cũng có thể bảo vệ chính mình, dù sao Thừa An là cháu đích tôn duy nhất của Tô gia, thể có nửa điểm sơ suất được.

      đề cập tới tính toán của Tô Triệt ở nơi này, quay trở lại Uyển Nhược và Thừa An. Trời rất lạnh, cũng còn việc gì khác, liền trở về phòng, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi hướng về phía bàn viết chữ lớn, đây là bài tập Tô Triệt muốn hai người làm, thực chất là muốn có gian học tập cho hai hài nhi, giảm thiểu thời gian chơi bời vô bổ.

      Cũng có cái gì mới, nhìn mấy trăm lần Thiên Tự Văn, Xuân Hương ở phía dưới để cái bàn , cẩn thận đốt hương, Xuân Mai ở bên hầu hạ trải giấy trắng Tuyên Thành ra, lấy thước chặn giấy, thỉnh thoảng nhìn hai người viết chữ.

      Mặc dù Xuân Mai, Xuân Hương chưa từng học chữ, nhưng theo Vương thị cũng lâu lắm, khi đó còn là tiểu nương, phu nhân thường lôi kéo, chỉ vào những chữ to từng bước từng bước dạy nhận biết, mấy người các nàng ở bên nhìn lâu, liền cũng có chút nhận thức, tuy là hiểu ý nghĩa bên trong, nhưng cũng có thể nhận dạng được chút ít.

      Xuân Mai trước kia cũng để ý lắm, hôm nay nhìn kỹ, tiểu thư cùng thiếu gia chữ đều thô sơ giản lược, hẳn là cùng dáng vẻ, tuy nhiên dáng vẻ của tiểu thư nghiêm chỉnh bằng thiếu gia, lát khát, lát muốn ăn sơn trà, lát muốn thay bút, lát mỏi tay lại muốn nghỉ ngơi, tóm lại, nghĩ ra trăm ngàn cách để kéo dài thời gian.

      Cuối cùng quyết định để bút xuống, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, tìm quyển sách biết sách gì, cái tay bé ôm sách vào ngực để đọc, bút lông Hồ Châu vừa vặn đặt bàn, viết cũng muốn viết.

      Xuân Mai đành phải lên tiếng nhắc nhở nàng:

      “Đến tối tiểu thư phải đưa lão gia xem chữ, dù sao chỉ là những chữ này, viết nhanh chút là được rồi.”

      Uyển Nhược để sách trong tay xuống, nghiêng đầu liếc nhìn Thừa An cái:

      “Còn lại để Thừa An viết, đệ ấy viết vừa nhanh lại tốt, so với ta giỏi hơn nhiều.”

      Phía dưới Xuân Hương bật cười hì hì tiếng:

      “May tiểu thư sinh ra là nam nhân, nếu tương lai đến trường thi, chẳng lẽ cũng để đệ đệ thi hộ sao?”

      Tiểu nha đầu ở phía dưới nghe thấy, cũng nở nụ cười thấp, vào lúc nàng đùa với đám nha hoàn, Thừa An cũng viết xong, đến bên cạnh, đưa tay đem nửa sơn trà trong tay nàng đoạt ăn ngụm , tiện tay để lại khay, mắt nổi lửa :

      “Ta nhớ được, lần trước Nhược Nhược cùng ta phân chia ràng, giờ đây tỷ để ta thay tỷ viết chữ to, lại muốn dùng cái gì để đổi lấy đây?”

      Uyển Nhược luôn luôn nghĩ Thừa An rất tử tế, thế nhưng cũng học được chút gian xảo, bị chặn họng rồi. Bên dưới Xuân Mai, Xuân Hương đều nở nụ cười, cả bà vú may vá bên kia cũng nhịn được cười tiếng, thở dài :

      “Cổ nhân sai mà, theo mộc tượng giằng co, theo thợ xây dính bùn, tiểu thư đây là lấy đá đập chân mình mà.”

      Uyển Nhược để sách trong tay xuống, nghiêng đầu đưa bàn tay bé nhéo gương mặt nhắn của Thừa An:

      “Đệ học là mau, chuyện tốt sao học, lại học những thứ vô dụng, gian xảo này hả?”

      Thừa An kéo bàn tay bé của nàng xuống, nắm trong tay, đặt vào ngực nàng sưởi ấm, cười trêu ghẹo nàng:

      “Nhược Nhược chút, tỷ có cái gì tốt, đáng để cho ta học nào?”

      Uyển Như liếc cậu cái, để ý đến cậu, tròng mắt xoay chuyển, bỗng thấy bàn để sơn trà, khỏi cười :

      “Hôm nay đệ phải ăn trà của ta sao, giúp ta tốn chút sức, chẳng lẽ được? Đây mới gọi là có qua có lại, công bình đây?”

      Lời này càng gian xảo hết sức , dẫn đến trong nhà nha đầu, bà tử khom lưng cười ngừng. Thừa An cũng là thấy nàng có chút mệt mỏi, khổ sở, đứng dậy xem sách, mí mắt lờ đờ, chậm chạp, giống như muốn ngủ đến nơi, mới đến đây cùng nàng giải buồn, tránh ngủ nướng, buổi tối lại trả bài sai.

      Lúc này thấy nàng có tinh thần, cậu liền cười cười ngồi trở lại chỗ mình, cầm lấy bài mới viết được nửa giấy trắng Tuyên Thành của nàng trải đến trước người, chấp bút viết tiếp. ra chữ của Uyển Nhược cùng chữ của cậu mặc dù giống nhau, nhưng cẩn thận nhìn thấy bất đồng, dù sao cũng là thân nữ nhi, bút phong khúc quanh có mấy phần khuê các xinh đẹp, bằng cậu cương mãnh, phóng khoáng.

      Thừa An làm văn hộ nhiều lần, sớm luyện thành thân bản lãnh, cố ý so với chữ viết Uyển Nhược, hẳn là giống đến mười phần mười, khoan đến người khác ngay cả Phương tiên sinh và Tô Triệt cũng nhìn ra, cũng vì vậy, Uyển Như đối với Thừa An gian xảo, cơ trí càng hài lòng.

      Bên cạnh Xuân Mai cùng Xuân Hương liếc mắt nhìn nhau, đều lắc đầu cảm thán, vị tiểu thư này của họ điểm nào cũng tốt, thông minh lanh lợi, tính tình cũng tốt, chỉ là có thời điểm có chút thông minh lanh lợi quá phận, cũng suy nghĩ chút, Thừa An thiếu gia cuối cùng vẫn là đệ đệ khác mẫu, mà có thể theo nàng chơi đùa, sớm muộn cũng phải vẫn cưới vợ gả chồng hay sao.

      Đó chỉ là chuyện về sau, còn hôm nay khó , dù sao vẫn còn xa, tại cũng cần phải quan tâm những thứ này.

      Ở dịch quán cũng trì hoãn hai ngày, đợi đến khi tiết trời ấm lại chút, lần nữa dọn dẹp lên đường, đường tuyết đọng chưa tan, bị xe ngựa qua lại giày xéo, càng thêm trơn trượt khó , vì vậy càng chậm, vốn là hai ba ngày là có thể đến, nhưng bảy ngày, qua buổi trưa ngày thứ chín mới qua cửa ngoại thành.

      Vào nội thành, có người nhà Tô phủ phái tới tiếp đón, chưa qua giây xe ngựa liền dừng, Uyển Nhược theo mẫu thân xuống xe, đổi sang ngồi kiệu mềm, trực tiếp vào Tô phủ, đến khi cả hai từ cỗ kiệu ra, mẫu thân dắt tay bé của nàng xuống kiệu, ra ngoài liền thấy mấy người bà tử, nha đầu diện mạo sạch , đứng ngay ngắn, thấy hai người xuống kiệu, liền cung kính hành lễ:

      “Phu nhân bình an, Nhị tiểu thư bình an.”

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆, Chương 17: Mới vào Tô phủ

      Edit: voi còi

      Vương thị cười :

      "Mấy năm nay Dương ma ma càng ngày càng mạnh khỏe rồi."

      Bà tử kia vội tới đây tự tay dắt díu lấy:

      "Chân tay già cả rồi , thể so với lúc trước khi tuổi còn trẻ được, dù sao lão thái thái chê, phục vụ thêm mấy năm nữa, cũng là tạo hóa của lão nô nữa."

      Uyển Nhược liền đoán, vị bà tử này cũng có chút thể diện chắc là ma ma quản bên người tổ mẫu, nhìn cũng rất là khôn khéo. Vào viện, chính là chính phòng của tổ mẫu, cũng có giống như trong tưởng tượng lộng lẫy xa hoa, nhìn qua hơi có chút đơn giản, trong sân to như vậy cũng có nhiều cây cối, chỉ trồng hai cây tùng bách, bây giờ tuyết đọng tầng tầng phía cành lá, trận gió thổi qua, liền rơi xuống, đọng mặt sân.

      Vương thị hơi quay đầu lại nhìn nữ nhi cái, thấy nàng mặc rất là chỉnh tề, đoạn áo choàng lông chim đỏ thẫm, những sợi lông mềm mại như nhung cọ lên khuôn mặt nhắn trắng trẻo non mềm, trong ngày thường cặp con ngươi kia liền linh động vô cùng, lúc này lại xoay chuyển nhìn xung quanh, càng ra hết sức lanh lợi, khỏi cười cười.

      ra Dương ma ma cũng rất kinh ngạc, mọi người nữ nhi đến mười tám tuổi thường thay đổi, nhưng vị Nhị tiểu thư này, thời gian mới mấy năm a! Lại hiển nhiên liền thay đổi hình dáng, lần trước thấy lúc ấy mới hơn hai tuổi, nhưng cũng là cái tiểu ma tinh, cho thấy bị phu nhân làm hư rồi, là tiểu chủ tử bướng bỉnh.

      Khi đó vừa mới qua lễ mừng năm mới, trời cũng lạnh, lão thái thái thấy trong người khỏe, liền chuyển mấy lò sưởi vào trong phòng ngồi ngây ngốc, vậy mà, nhìn tiểu nha đầu còn có mấy sức lực, kệ tủ là bình hoa lớn mà lão thái thái rất thích, lại bị nàng lay xuống, rơi mặt đất vỡ vụn.

      Chiếc bình lớn này có khắc tay cầm hai bên được làm từ men san hô quý giá có hình nhân vật Phấn Thái, nhưng lại là của hồi môn của lão thái thái, những năm này đều giữ gìn tốt, nghĩ lại bị tiểu tử khắc tinh này làm vỡ, ngay lập tức lão thái thái đau lòng thôi, nhưng cũng có cách nào, cũng may chỉ hai ngày sau, phu nhân liền sai nha đầu mang đến đây cái tốt hơn, lúc này mới dụ dỗ được lão thái thái tươi cười.

      Phải vị phu nhân này của Tô phủ, nhưng lại là người cao quý, Tô phủ và Vương phủ có thể kết thành thân gia, là với cao, nhưng biết vì lý do gì, lão gia lại sống chết cũng nhìn trúng vị quý nữ này, tuy lúc trước có biểu muội thanh mai trúc mã, nhưng chủ mẫu chân chính vẫn là vị này a, nếu Vương phủ lên cao được quý trọng, Tô phủ cũng được thơm lây.

      Nhưng lão gia lại vẫn khăng khăng mực thích Vương thị, vì thế lão thái thái ít lần thầm than thở, có câu là tình thế so người mạnh a! Tô phủ so với Vương phủ người ta, vậy thấp hơn rồi.

      Vì vậy mỗi lần phu nhân trở lại, chắc chắn từ xa nghênh đón nhiệt tình, đối đãi khách sáo. Năm ngoái Dương ma ma có nghe được chút tin tức, hai người náo loạn nhiều năm như vậy, vù vù , nhưng lại tốt, ngạc nhiên khi người vậy!

      Còn có vị nhị tiểu thư này, nghe , bây giờ nhưng trổ mã rồi, cái tiểu hài tử thông minh, đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, làm thơ, thêu hoa, đánh đàn. Hiển nhiên là bộ dáng của đại gia khuê tú rồi, đem đại tiểu thư lớn hơn nàng ba tuổi so ra cũng xa xa bằng rồi.

      Ngay lập tức Dương ma ma cười tiếng, lời này mà cũng coi là , tính tình trẻ con như thế, bây giờ mới mấy năm chẳng lẽ lòng dạ cũng thay đổi, lúc này nhìn lên, cũng thành thành tin đến tám chín phần.

      Dáng người nho trắng ngần,an an ổn ổn,cùng với An ca nhi đứng bên ở đằng kia, quả tựa như kim đồng ngọc nữ đứng ở trước đài sen của Bồ Tát, so với dung mạo nổi trội của đại tiểu thư ở phía sau tốt hơn rất nhiều.

      Vào lúc này hai mắt cũng theo ánh mắt Vương thị cũng quan sát nàng, chỉ thấy trận gió cuồn cuộn nổi lên tuyết đọng cây rơi xuống, mấy hạt tuyết rơi lông mi dày của nàng, óng ánh trong suốt , nàng nhanh nháy mắt mấy cái, tay bé cầm khăn nhàng nâng lên phủi phủi.

      nha đầu nho , mà động tác lại rất là ưu nhã, cộng thêm người mặc áo choàng lông chim đỏ thẫm, ở nơi này đầy sân tuyết đọng xuống dưới là hết sức động lòng người. khỏi khen:

      "Mấy năm nay gặp, nhị tiểu thư nhà chúng ta bộ dáng đều phát triển tốt, qua thêm mấy năm nữa, chừng lớn lên chính là tiên nữ trời rồi."

      Uyển Nhược khỏi đầu đầy hắc tuyến, cái ví dụ kiểu gì vậy, có văn hóa, quay mặt lại thấy Thừa An che môi nhàng ho khan hai tiếng, bộ dáng kia nhất định là cười nàng đây? khỏi liếc mắt nhìn cái.

      Phía sau khuôn mặt nhắn của Uyển Như cũng tức giận liếc nhìn, trong lòng quả thực rất ủy khuất, hôm đó ở trạm dịch nàng náo loạn lần, buổi tối phụ thân nàng cũng tới đây, quở trách mẫu thân dừng lại, mẫu thân tức giận chỉ hơi cãi đôi câu, mặt của phụ thân liền trầm xuống, phất tay áo bỏ , mẫu thân khóc cả đêm.

      Ngày thứ hai bà tử bên cạnh đại mẫu ( mẹ cả - Vương thị) cầm rất nhiều vải vóc mới đưa tới, là phu nhân bên kia mới tìm ra , cũng là đồ tốt, gần sang năm mới, cho đại tiểu thư may thêm vài món xiêm áo mới.

      Đám người vừa , Uyển Như liền đến gần muốn xem chút, lại bị mẫu thân nàng dỡ ra, mấy cái ném xuống đất hận hận :

      "Nàng ta cũng hiểu chuyện, lúc nãy ba ba đưa qua đây, nghĩ rằng ta biết tâm ác độc của nàng ta à..."

      Chu ma ma vội vàng tiến vào phòng che lỗ tai của nàng lại, Uyển Như trong lòng càng hận Uyển Nhược hơn, cũng phải đều là nàng gợi lên. Vốn vào kinh muốn đến bên cạnh tổ mẫu là được rồi, nghĩ tới mới vào Tô phủ, nàng liền chút đất để đặt chân rồi.

      Từ tiểu nha đầu phía dưới đến mấy bà tử có thể diện ở phía , người nào cũng vừa thấy mặt nịnh hót đại mẫu và Uyển Nhược, hơn nữa vị Dương ma ma này, ánh mắt kia lại hết sức thế lực. Trong lòng Uyển Như cũng bị tảng đá lớn đè nặng bộ dáng khó chịu, nghiêng đầu liếc nhìn mẫu thân nàng, sắc mặt của mẫu thân nàng cũng là hiểm trầm trầm.

      Từ lâu trong lòng Chu Ánh Tuyết liền hiểu , hồi kinh tự tại bằng ở Ký Châu, quy củ có lớn hay , Vương thị có mẫu tộc ở phía sau chống đỡ, trở về kinh liền như cá gặp nước, bây giờ biểu ca lại quay về dè chừng với bà, tình cảnh của mình Chu Ánh Tuyết cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hai rồi, nhưng mà cứ để Vương thị đắc ý như vậy, bà cũng cam lòng, tất phải suy nghĩ biện pháp quan trọng hơn mới được.

      ý định của bản thân, chỉ bên này vừa vào phòng, nhìn thấy tổ mẫu, tất cả đều dập đầu làm lễ ra mắt, tổ mẫu lão Dương thị hơi hỏi Uyển Như đôi câu, liền ôm lấy Uyển Nhược và Thừa An, bên trái nhìn chút, bên phải xem chút, tiếp theo cười :

      "Đều trưởng thành, nhìn cùng khi đó chút đều giống nhau"

      Dương ma ma vội :

      "Lời này của lão thái thái đúng, huynh đệ tỷ muội cũng phải chỉ có trưởng thành mà cũng là có tiền đồ đây? Về sau ngài chờ hưởng phúc !"

      Lão thái thái cười:

      " phải phúc khí của ta, vả lại cũng là phu nhân các ngươi có phúc."

      Vương thị cười :

      "Lão thái thái thân thể cường tráng , tinh thần cũng thực tốt, chính là phúc khí của chúng con rồi."

      Bên này chuyện, liền nghe bên ngoài nha đầu truyền lời:

      "Lão Di thái thái tới"

      Lão thái thái kinh ngạc, nhanh chóng liếc nhìn cháu ngoại bên kia cái ( Chu Ánh Tuyết), trong lòng khỏi oán giận, muội muội của bà ( lão thái thái) cũng tính toán thương lượng trước với mình chút, nhất định là nghe được tin tức, liền hấp tấp chạy tới, bà (e lão thái thái) tới vào lúc này, cũng phải là thêm phiền sao?

      Bên này lão thái thái suy nghĩ, bên kia mẫu thân của Chu Ánh Tuyết cước bước vào, trong mắt đâu còn nhìn thấy người khác, liền chạy đến bên cạnh khuê nữ (con ) của bà, thấy lúc này mới mấy năm gặp, thế nhưng khuôn mặt nhắn vàng vọt, tiều tụy chịu nổi, nước mắt nhịn được ào ào rơi xuống.

      Gần đây Chu Ánh Tuyết cũng chịu uất ức, vào lúc này vừa thấy mẫu thân ruột, cũng nhịn được, nước mắt kia tí tách tí tách rơi xuống, hai mẫu tử (mẹ con) cũng nhìn trường hợp chút, ở nơi này ôm đầu khóc rống lên.

      Khắp phòng nha đầu bà tử cũng biết nên làm thế nào cho phải, lên khuyên thích hợp, khuyên giải lại càng thỏa đáng. Trong lòng lão Dương thị càng hận a! Người muội muội này của bà, lúc ấy còn trẻ tuổi tỉnh táo làm người hồ đồ, trong lòng coi như thôi rồi, mỗi lần đều làm hỏng việc nhiều hơn là thành công.

      Nhắc tới Dương thị số mệnh chất cũng coi là tốt, ngày thường có chút sắc đẹp, lại có chút mềm mại như nước, khi đó lúc còn ở nhà, biết làm sao, liền cùng với gã sai vặt ở ngoại viện câu kết ( đương vụng trộm), tiểu thư và nô tài , nàng đều sợ Dương gia mất cả mặt mũi.

      Ngay lập tức Dương gia lão gia cũng còn cách nào khác, hấp tấp tìm người ở xa, liền đem nàng gả cho, ai ngờ chỉ mấy năm liền ở góa, mang theo nữ nhi về nhà ngoại ở, về sau Dương gia Nhị lão, trực tiếp dời đến Tô phủ , dựa vào tỷ tỷ tỷ phu sống qua ngày.

      Lão Dương thị mang muội muội theo là phiền hà, lúc tuổi còn trẻ tuân quy củ, sau này ở góa nữ nhi cũng dạy dỗ cho tốt, ấy thế nhưng lại dây dưa cùng Triệt nhi, chờ đến khi bên này cùng Vương gia định ra hôn , bên kia mới biết lớn bụng, chuyện này đem lão Dương thị đáp lại quá mức, làm sao có thể là thân muội tử, cũng phải xem cố điểm (k hiểu=D ).

      Mẫu thân tỉnh, khuê nữ cũng giống vậy, ngay cả bà chân chân chính chính là bà bà (mẹ chồng), thấy Vương thị - người con dâu này, cũng phải chào đón từ xa, thế mà người cháu ngoại này của bà, có chỗ dựa chỉ là thiếp thất, náo loạn ầm ĩ cái gì chứ, đàng hoàng an phận sống cuộc của mình là được rồi, cần gì phải ba ngày hai bữa lại cùng Vương thị gây khó dễ, cũng suy nghĩ chút, muốn nháo lên, nhưng Chu Ánh Tuyết là cái gì chỉ là chỗ nghỉ tạm.

      Lúc này chạy tới nơi này , hai mẫu tử (mẹ con) ôm nhau khóc rống là muốn tính toán chuyện gì đây. Lão Dương thị hơi liếc nhìn Vương thị cái, thấy Vương thị vững vàng ngồi ở đàng kia uống trà, mắt cũng thèm nhìn xuống bên kia, lão Dương thị len lén hướng về phía Dương ma ma nháy mắt, Dương ma ma vội vàng qua, kéo hai mẫu tử kia ra:

      " yên lành (nguyên văn : "Đại niên nền tảng ở dưới" ta cũng k hiểu lắm nên chém bừa cho hợp lý), đây là thế nào? Biết hai người là mẫu tử ruột thịt, vả lại vài năm gặp, đợi lát trở về nhà , lúc đó hai mẫu tử tâm riêng, đúng là ba ngày ba nơi, cũng còn người cai quản được chứ, vào lúc này còn là nghỉ lát, giữ lại điểm nước mắt lát khóc !"

      Lời này của Dương ma ma cũng có mấy phần hài hước, khắp phòng nha đầu bà tử đều cùng cười, cũng nhắc nhở hai mẫu tử Chu Ánh Tuyết, mẫu thân của Chu Ánh Tuyết vội lau chùi nước mắt, tới đặt mông ngồi ở bên cạnh lão Dương thị, mắt như có như liếc qua Vương thị :

      "Tỷ tỷ, muội cũng chỉ có cái nha đầu Ánh Tuyết là con, ngài cũng phải thay ta đau lòng chút... ."

      Lời này của bà còn chưa xong, lão Dương thị cũng cau mày :

      "Muội muội câu đầu đuôi như vậy, chẳng lẽ ai quanh co với Ánh Tuyết rồi, đừng hưu vượn nữa."

      Sợ bà ta lại những lời vô ích, vội vàng ngoảnh đầu về phía Vương thị :

      "Đoạn đường này gặp gió lớn bão tuyết, gập ghềnh mệt mỏi chịu đựng tốt, mau trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, dù sao cuộc sống còn dài, sáng mai chuyện tiếp cũng giống nhau thôi."

      Vương thị nghe xong, liền đứng dậy cáo lui, mang theo Thừa An và Uyển Nhược trở về viện của mình.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆,Chương 18 : Đến thăm nhà ngoại

      Edit: hoacodat

      Đợi đến khi Vương thị rời khỏi viện, Dương lão thái thái mới chút hảo ý liếc nhìn muội tử nhà mình.

      “Được rồi, mẫu tử hai người còn ở chỗ này muốn có tôn nghiêm gì, mau trở về nhà nghiêm chỉnh mà sám hối .”

      Từ trước đến nay mẫu thân của Ánh Tuyết đều rất sợ vị tỷ tỷ này, lúc này nghe lời Nhi, cũng biết tâm tình tỷ tỷ thoải mái, nhưng nhìn khuê nữ và ngoại tôn nữ đáng thương nhà mình, khỏi mặt dày :

      thế nào Ánh Tuyết cũng là ngoại tôn nữ thông hôn của tỷ tỷ, thân lại kết thêm thân, thành con dâu của tỷ tỷ, ra cũng so với người ngoài gần hơn, vì sao tỷ tỷ lại lòng thiên vị người bên ngoài?

      “Người bên ngoài?”

      Lão Dương thị bị bà chọc giận cười :

      “Ở đây có người ngoài, hôm nay ta nội tình cho mẫu tử hai người các ngươi hiểu, bây giờ nhìn Tô phủ chúng ta cũng có chút vinh hiển, nhưng chuyện này ai mà biết, phải dựa vào mặt mũi của người Vương phủ mà có chút vinh quang sao, người ta coi Tô phủ ra cái gì, ngươi hồ đồ, ta cũng hồ đồ, Ánh Tuyết ở Ký Châu làm ra mấy cái chuyện kia, cho rằng ta biết, nếu ngươi phải cháu của ta, ngươi cho là ta dung tha sao, sớm đuổi ngươi ra ngoài rồi, còn mong Triệt nhi nâng đỡ vợ lẽ như ngươi sao, nếu ta , đừng được tiện nghi mà khoe mẽ, yên phận sống qua ngày , sau này nhi tử, nhi nữ lớn, tự nhiên tựu ngao xuất liễu đầu (có được mặt mũi), nếu còn gây chuyện sinh nữa, đừng có ta chưa báo mẫu tử hai người các ngươi, nơi này phải Ký Châu, là Kinh thành, trừ Vương phủ bên kia, phía còn có nương nương đấy.”

      Dương lão thái thái dùng lời kẹp thương đeo gậy quở trách, làm mẫu tử Ánh Tuyết ngậm miệng. Đuổi ra ngoài, Dương ma ma bên cạnh giọng khuyên nhủ:

      “Bà bà cần gì vì chuyện này mà tức giận, đáng.”

      Dương lão thái thái thở dài, dựa người vào ghế tựa, tay ôm lò ấp vào trong ngực chà chà:

      “Ta phải nghĩ như thế, bất quá mẫu tử Ánh Tuyết hai người này vô cùng hồ đồ, cũng thời thế mà đối đầu bên kia, đường cùng Vương thị dây dưa gây , cũng suy nghĩ chút về sau, đừng về sau, ngay ở tại, Vương gia nhà kia chúng ta chọc nổi, nhưng mà, ta thấy nha đầu Uyển Nhược vẫn vượt xa với lời đồn, có mấy phần bộ dáng của Hiền phi nương nương đại khí hơn người.”

      “Cũng đúng.”

      Dương lão thái thái cũng nhịn mà phụ họa thêm:

      “So với mấy nương trong Vương phủ đại gia tộc, ta nhìn sao cũng thấy nó mạnh hơn chút, bộ dáng nhắn cơ trí đứng ở đó, cũng hết sức chững chạc, là dạng tiểu đại nhân, biết ở bên kia là tâm can bảo bối được thương của Phong lão quân sao.”

      Lời này quả sai, hôm sau, vừa mới thức dậy dọn dẹp thỏa đáng, Vương phủ bên kia liền sai bà quản gia đến đón , là lão thái thái lẩm bẩm đêm, hôm nay nếu thấy được khuê nữ cùng ngoại tôn nữ bà liền ngủ.

      Dương lão thái thái nào dám ganh tỵ, cản ngăn, vội cho Vương thị về thăm nhà. Vương thị lần này về nhà vẫn mang theo Uyển Nhược và Thừa An. Tuy Thừa An là con vợ lẽ, nhưng được nuôi bên vợ cả, cũng cần phải theo. Vả lại, Vương thị cố ý tách cậu và Chu Ánh Tuyết ra, trong lòng có chủ ý, làm cho hai mẹ con xa lạ, để tránh nàng về sau gặp rắc rối.

      Ngồi kiệu mềm qua hai con đường, xa xa liền thấy tòa nhà lớn trang nghiêm, quí khí, đèn lồng đỏ treo trước cửa viết chữ Vương, Uyển Nhược liền biết đó nhất định là phủ đệ nhà ngoại rồi.

      Xuống kiệu, dọc theo hành lang gấp khúc vào trong, qua gian mái hiên, mới đến sân chính của Ngoại tổ mẫu, Vương phủ này giống với Tô phủ, nhìn ra được chính trị cường thịnh, tầng tầng viện viện, đường qua, nhìn lại thể nhìn thấy bờ bên kia.

      Tuy thời tiết rét buốt, trong sân lại thoảng hương hàn mai, vào phòng liền thấy đồ đạc bày biện tất cả đều tinh mỹ hiếm có, so với đồ vật bình thường có khác biệt rất lớn. Ngoại tổ mẫu của Uyển Nhược là bà lão rất hiền lành, vẻ mặt có phần thân thiết hơn so với Dương lão thái thái.

      Vừa mới bước vào, đợi làm lễ ra mắt, Vương thị mất vẻ chững chạc thường ngày, trực tiếp nhào vào ngực mẫu thân, nước mắt như mưa rơi lã chã, lão thái đưa tay nặng nề đánh mấy cái vào lưng Vương thị , nghẹn ngào oán giận:

      “Nữ nhi gả cho người ta liền là người của người ta, ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng đều vứt ra đằng sau , mấy năm nay cũng thấy trở về chuyến, làm thê tử người ta rồi, cũng biết làm mẫu thân phải mang nặng đẻ đau, ngươi là nha đầu có lương tâm, nha đầu có lương tâm……”

      Lời vừa xong, nước mắt cũng tuôn ào ào, trong nhà nha hoàn bà tử cũng đều lau nước mắt. Bình thường mẫu thân vẫn thường cho nàng nghe đủ chuyện ở nhà ngoại, mỗi lần đến mặt mẫu thân tự chủ nhàn nhạt ý cười, cùng tưởng niệm, Uyển Nhược cũng nghe bà vú qua ít lần.

      mẫu thân xuất giá lão thái thái lại đau lòng cho nữ nhi, nâng lên tay sợ rớt, ngậm vào miệng sợ tan, là nữ nhi quý báu được cưng chiều sủng nịch mà lớn lên, chưa hề gặp chuyện gì bất lợi, nghĩ…

      Bà vú mỗi lần đến đây, đều thở dài :

      “Ta , nữ nhi nhà này, điều quan trọng nhất chính là tìm được nhà chồng tốt, phu thê hòa thuận sống qua ngày, còn tốt hơn so với có vinh hoa phú quý.”

      Lúc đó Uyển Nhược cũng chưa có cảm xúc gì lắm, hôm nay nhìn tình cảnh này liền biết, mẫu thân rất được Ngoại tổ mẫu chân chính thương , hai mẫu tử ôm nhau khóc lúc lâu, phụ nhân bên cạnh ung dung đến mở lời khuyên:

      “Có thể thấy, lão thái thái mà thấy khuê nữ nhà mình, lũ lụt liền muốn đến cửa phủ luôn rồi, ngày nay đất nước yên ổn, dễ để nãi nãi đến, lại khóc hư, ngược lại tốt, lão thái thái có đúng hay , dù sao ngày sau còn dài, người cũng cần phải ngày đêm nhớ thương trông ngóng rồi, chỉ là cũng nghĩ cho chúng ta, người nhìn chút xem, mấy đứa trẻ bên kia cũng bị dọa sợ rồi.”

      Câu này ngược lại nhắc nhở Vương thị, Vương thị đứng dậy vội vàng kéo Uyển Nhược tới:

      “Uyển Nhi mau mau dập đầu bái kiến Ngoại tổ mẫu của con, thay mẫu thân bồi đáp chuyện phải, giảm bớt chuyện Ngoại tổ mẫu trách móc mẫu thân mấy năm nay về thăm nhà.”

      Sớm có nha hoàn đặt nệm êm hoa như ý, Uyển Nhược quỳ xuống vừa mới dập đầu cái, liền bị ôm vào lồng ngực ấm áp, chỉ nghe tràng tiếng :

      “Nó còn như vậy, cúi đầu quì lạy làm sao tốt, con đau lòng cho nữ nhi, nhưng ta đau lòng cho ngoại tôn nữ của ta đấy.”

      Bà tử bên cạnh cười :

      “Có câu người xưa rất đúng, có tôn tử liền quên nhi tử, lão thái thái nhìn thấy ngoại tôn nữ, liền bỏ khuê nữ sang bên rồi.”

      Nha hoàn bà tử trong nhà cũng cười, nha hoàn lần nữa đưa nước ấm tới hầu hạ lau mặt, lại thổi trà nóng cho nguội chút, mẫu tử hai người mới nghiêm chỉnh chuyện.

      Người đến khuyên là Đại cữu mẫu (mợ) của Uyển Nhược, Uyển Nhược cũng nghe mẫu thân sơ qua, bà là nữ nhi dòng chính của Trực Đãi tổng đốc Nhạc gia tộc, sinh ra Đại biểu ca cùng Nhị biểu ca, nay Đại biểu ca là thư đồng bên cạnh Tứ hoàng tử, Nhị biểu ca tuổi hơn chút theo Cửu hoàng tử, ở trong Thái Học học cùng với con của các quan đại thần, cùng mấy vị hoàng tử học cưỡi ngựa bắn cung.

      Uyển Nhược vừa nhìn thấy Đại cữu mẫu liền bị lão thái thái ôm vào trong ngực, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu qua đầu nàng, tỉ mỉ quan sát nàng hồi lâu, nhìn thấy mặt mày sống động tựa như bóng dáng mẫu thân nàng trước đây, ngược lại lại gợi lên chút thương xót, lau nước mắt :

      “Cũng cùng bộ dáng với mẫu thân của con.”

      Nhạc thị bên cạnh lại :

      “Sao con càng nhìn càng thấy Uyển Nhược cùng nương nương nhà chúng ta là khuôn mặt vậy.”

      “Là dì ruột thịt mà, như thế nào lại giống, vả lại ta sinh ra hai khuê nữ, mặt mày cũng gần giống nhau, chỉ là Nhị nha đầu số mệnh tốt chút, sớm biết như thế, lúc trước ta để nó xuất giá, để ở nhà nuôi, cũng tốt hơn bị người khác làm tức.”

      Bên bà tử cười hì hì tiếng:

      “Lời này của lão thái thái cũng có lý lắm , nào có khuê nữ nào rời khỏi nhà để lập gia đình, đừng phủ đệ nhà chúng ta, ngay cả những gia đình nhà nghèo khi nha đầu tiểu tử đến tuổi cũng phải chăm lo chuyện mai mối cưới gả, đây là chuyện đương nhiên, nào có đạo lý để nhà nuôi cả đời.

      Bên kia Nhạc thị cũng trêu ghẹo :

      “Phúc Nhuận có lý đấy, nếu nãi nãi mà xuất giá, bây giờ lão thái thái làm gì được thể diện có ngoại tôn nữ dập đầu bái lạy đây.”

      Ngược lại Lão thái thái lại nở nụ cười ôm tiểu tâm can bảo bối Uyển Nhược lát, Uyển Nhược chuyển mắt chợt nhìn thấy Thừa An đứng bên kia, hứng thú đưa ngón tay chỉ chỉ cậu:

      “Ngoại tổ mẫu, kia là đệ đệ Thừa An của con, cũng chờ được người cho dập đầu thỉnh an đó.”

      Nàng vừa ra câu này, cũng đem ánh mắt chuyển tới người Thừa An, Thừa An cũng tự nhiên, cất mấy bước tới quỳ xuống, qui củ dập đầu:

      “Ngoại tôn Thừa An thỉnh an Ngoại tổ mẫu.”

      Giọng trong trẻo, kiêu ngạo, tự ti, lão thái thái tất nhiên biết, đây là con của nhị phu nhân Chu thị sinh ra, nuôi ở bên người đại mẫu, lúc mới đầu, lão thái thái nhớ tới mẫu thân (Ánh Tuyết) cùng thân tỷ tỷ thoải mái, cố tình lạnh nhạt , lúc này đến bên cạnh, cẩn thận nhìn chút cũng nhịn được trong lòng thầm khen tiếng.

      Mi thanh mục tú, tiểu hài tử khôi ngô sạch , khó có được nhất là còn nhưng biết tiến lùi đúng lúc, đứng cũng có quy củ, cũng nghe thông minh hơn người, cùng thân tỷ tỷ ruột thịt lại xa cách, lại vô cùng thân thiết với Uyển Nhược.

      Lão thái thái quét mắt nhìn nữ nhi, nhất thời hiểu chút, cũng là lo nghĩ về sau, muốn đem đứa này ở bên mình để nuôi dạy, trông cậy vào công dưỡng lớn hơn công sinh, tương lai nếu có con trai trưởng, đây cũng là biện pháp.

      Suy nghĩ ra khúc mắc trong đó, lão thái thái bảo nha hoàn đến đỡ dậy, ngoắc ngoắc tay:

      “Đây là Thừa An sao? Mới có mấy năm lớn như vậy rồi, nào lại gần đây chút để ta cẩn thận nhìn xem.”

      Uyển Nhược mím môi, nháy mắt với Thừa An cái, ánh mắt Thừa An thoáng qua có nét cười, tiến đến, lão thái thái kéo tay cậu, nhìn từ xuống dưới lần, khỏi cười :

      “Sao ta đây nhìn thấy, ngược lại cùng với thập nhất hoàng tử của nương nương trong cung cũng hơn kém nhau mấy, còn là tiểu hài tử khá tuấn tú.”

      Lúc này chợt nghĩ đến chuyện liền :

      “Cũng vừa đúng dịp, sinh nhật thập nhất hoàng tử chỉ lớn hơn tháng so với Uyển Nhược nhà chúng ta, cùng Thừa An coi như cũng lớn hơn, hôm đó nương nương hoàng tử cũng muốn học nhưng thư đồng tâm phúc hơi ít, lựa tới chọn lui cũng đúng ý, ta coi Thừa An vừa vặn thích hợp, chờ ta thông báo tiếng với nương nương, nếu thấy vừa mắt, thành công, cũng cần tiếp tục xin tiên sinh học chữ, cùng theo vào Thái Học đọc sách, cũng tiện lợi.”

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 19: Uyển Nhược tiến cung

      Edit: Snowflake HD

      Bên này trong lòng Vương thị lo lắng, biết có biện pháp nào ổn thỏa, ngăn cách Thừa An cùng với mẫu thân ruột của , lúc này nghe lời của lão thái thái, liền biết, nhất định là lão thái thái nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, cố ý tương trợ, suy cho cùng là mẫu thân ruột của mình, cùng người khác bất đồng.

      Liền vội qua đây :

      "Chúng con ở đây cám ơn lão thái thái trước, nếu là chuyện này thành, cho phép Thừa An có thể dập đầu vài cái."

      Bên cạnh Nhạc thị che miệng nở nụ cười:

      " nãi nãi lời này thực có lý, lão thái thái nhà chúng ta nha! khi tới ra mắt lão Phật gia, lão thái thái tốt vài câu, cũng sợ mọi thứ thành."

      Uyển Nhược nghiêng đầu nhìn Thừa An, thấy mặc dù sắc mặc thay đổi, nhưng là trong ánh mắt có chút ảm đạm, khỏi hết sức kinh ngạc, Uyển Nhược nghe trong trường Thái Học đều tụ tập thiên hạ danh sư đại nho, vào nơi đó, con đường làm quan cũng liền thuận lợi nửa, hơn nữa lại là thư đồng của hoàng tử, tương lai nếu tốt, cũng phải luồn cúi trước mặt các vị quan, chính là ngay cả con cháu các gia tộc làm quan kia, trước tiên đều phải dựa dẫm là tốt, như thế nào nhìn Thừa An này ánh mắt ngược lại có vẻ vui.

      Phòng khách bày cơm, buổi trưa cùng ăn cơm với lão thái thái, còn ít chuyện, liền phải từ biệt trở về, bên này Vương thị vừa đứng lên, bên kia lão thái thái nước mắt cũng nổi lên, trong lòng Vương thị chua xót khôn tả, Nhạc thị vội vàng khuyên:

      " giờ đều ở trong kinh thành, cũng cách xa lắm, đến chi, cùng lắm cách khắc giờ bộ, bây giờ là luôn luôn, còn phải là thường xuyên qua lại dễ dàng, chính là nãi nãi bên kia bận chuyện, phân thân mình ra được, người sai ta bắt ta liền đem nàng ấy bắt đến."

      Lão thái thái xì tiếng nở nụ cười, đưa tay qua kéo Uyển Nhược vào trong ngực:

      "Cái người này liền cứ , dù sao ra khỏi cửa cũng là người của người ta, ta cũng ngăn được, nhưng đây ngoại tôn nữ của ta cần phải lưu lại, mấy ngày này tốt phụng bồi bên cạnh ta."

      Vương thị quét mắt nhanh qua Uyển Nhược, nghĩ đến là nha đầu kia gợi lên cho lão thái thái suy nghĩ muốn nàng ở lại, vốn cũng tính toán tìm lý do, đem Uyển Nhược ở lại bên này, cái này đúng như ý, nghiêng đầu lại thấy Thừa An khẽ nhăn mày lại, khỏi thầm bật cười, hai cái đứa bé này, năm qua ngày nào cũng ở chung chỗ, lúc này buộc phải chia tay, khó chịu là lẽ dĩ nhiên.

      Vừa mới nghĩ đến đây, liền nghe thanh trong trẻo của Uyển Nhược :

      "Ngoại tổ mẫu, ngài phải muốn cho Thừa An làm cái gì thư đồng sao? Sớm muộn liền vào cung, bằng tại cũng lưu ở nơi này, cũng phải lo lắng thu xếp, cháu ở nơi đâu, liền bắt theo là được."

      Trong mắt của Thừa An lên tia sáng trong, ngược lại lão thái thái nở nụ cười, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhắn của nàng:

      "Nhìn cái nha đầu Uyển Nhược của chúng ta mở cái miệng nhắn này ra, ra toàn những lời đáng động lòng người, được, đem cái trái tim bé của con tốt để vào bụng , nơi này của Ngoại tổ mẫu cái khác có, phòng ở có rất nhiều, đừng Thừa An, chính là mười tám người ở lại cũng được, cần gì cùng con chen chúc tại chỗ, mấy ngày nay, con liền thu xếp theo ta, Ngoại tổ mẫu cũng muốn các con cho ta nghe chút chuyện xưa hiếm lạ ở Ký Châu, chỗ này của ta cũng có mấy người so với các con lớn hơn chút, hằng ngày cùng nhau đọc sách thêu hoa, so với việc ngây ngốc ở trong nhà các con ràng tốt hơn."

      tới đây, phân phó bà tử ở bên:

      "Phúc Nhuận gia, Thừa An liền an trí ở trong tây sương phòng đầu ! Đốt nhiều chậu than chút, xông hương phòng cho ấm áp, ra có mấy ngày có ai ở, chỉ sợ đêm lạnh."

      Hướng về phía Vương thị phất tay:

      "Để Uyển Nhược lưu lại là được rồi, con cũng nhanh trở về thôi, biết con lo lắng chuyện trong phủ, khi nào rảnh rỗi rồi, liền lại đây chuyện cùng ta, đừng để ta mong chờ rồi tìm người gọi, khi đó cho dù tới đây, cũng là hồi đòn."

      Nha đầu bà tử bên cạnh đều nở nụ cười. Để Uyển Nhược ở đây so với ở bên kia (Tô phủ) an toàn hơn nhiều nên cũng yên tâm, liền cười rồi cúi người hành lễ, cáo từ về.

      lâu sau, bà tử tới đây đáp lời, tây sương phòng dọn dẹp thỏa đáng, Uyển Nhược nhìn thấy tổ mẫu tinh thần có chút mệt nhọc, nghĩ đến là tới thời gian nghỉ trưa, liền vội cúi người :

      "Ngoại tôn nữ cùng Thừa An tới phòng nghỉ ngơi lát, đợi lão thái thái nghỉ ngơi buổi trưa xong, ngoại tôn nữ lại đến chuyện."

      Lão thái thái nở nụ cười:

      "Cháu đấy cái người bé này hằng ngày đều có quy củ, chẳng lẽ ngủ sao?"

      Uyển Nhược lắc đầu cái:

      "Ngày hôm qua cháu cũng ngủ nhiều lắm, lúc này tinh thần vẫn còn tốt."

      Lão thái thái trìu mến sờ sờ đầu của nàng, rồi chuyên tâm theo nha đầu bài tử, liền vào trong phòng nghỉ giấc trưa.

      Thừa An dắt tay Uyển Nhược, dọc theo khúc hành lang vào Tây Sương, sáng tối, hai hướng khác nhau sụp xuống căn phòng , dọn dẹp sạch hợp quy tắc, nghĩ đến nguyên là thư phòng của ai đó, giá sách án kỷ đầy đủ mọi thứ, rất có khí thế của người nho học.

      Vào trong phòng, phả vào mặt cổ nhiệt, chính giữa mặt đất đặt cái lư hương vàng, phía nắp là cây hoa tử đàn, giường chăn gấm mới tinh, nghĩ đến là mới lấy ra, sợ có hơi ẩm.

      giường gạch để bàn đất khắc hoa tử đàn, đối diện đầu bàn đặt lưu lư hương vàng, góc của bàn con khắc hoa tử đàn, bày chậu cảnh bằng Ngọc Thạch, thân cành là bạch ngọc Phỉ Thúy hoa là mã não Diệp Tử, rất là phú quý hiếm lạ.

      Hai người ngồi ở giường, phía dưới nha đầu bưng trà nóng lên, Xuân Mai nhận lấy, tự tay đưa cho hai tiểu chủ tử, vừa giọng :

      "Những năm trước đây, phu nhân dẫn theo chúng nô tỳ có về đây lần, chỉ là ở hai ba ngày ngắm phong cảnh, khi đó tiểu thư còn nhỉ, mới lớn hơn hai tuổi chút, nô tỳ cũng là tiểu nha đầu có thành tựu gì, còn nhớ trong Vương phủ chúng ta cũng lơn a! tới lui cũng ra khỏi vườn, chọc Vương ma ma trong phòng phu nhân điểm trán nô tỳ quở trách, tưởng là cái tiểu nha đầu thông minh cơ trí, thực tế phân nửa lại là kẻ ngốc."

      Lời này của nàng lại khiến Uyển Nhược cùng Thừa An đều nở nụ cười, bên kia bà vú lại tới gõ cái trán nàng cái:

      "Ngươi xem ngươi càng ngày càng tinh ranh, cái gì mà Vương phủ chúng ta, chuyện con nít, đây là nhà ngoại của tiểu thư chúng ta, cái gì vẫn là Tô phủ, lời này của ngươi đúng là hồ đồ"

      Xuân Mai cười khanh khách hai tiếng:

      "Bà vú ngài mới hồ đồ đấy, người nào biết ở trong phủ này phu nhân nhà chúng ta là nãi nãi, chính là bộ dáng vừa rồi của lão phu nhân, bà vú cũng nhìn thấy đó, tiểu thư của chúng ta là thân tôn nữ (cháu nội) cũng quá đáng."

      xong đem cái hộp điểm tâm đặt ở bàn, Uyển Nhược hé miệng cười cười, mở ra, nhanh tìm bánh hoa hồng đưa cho Thừa An:

      "Ăn chút điểm tâm trước, cơm trưa chỉ thấy đệ ngây người, cũng có ăn nhiều, chỉ là tại trong bụng cần sớm lấp khoảng trống"

      Xuân Mai nhìn hai tỷ đệ này vài cái, liền biết còn có vài lời tư mật phải , nên thức thời lui ra ngoài, Uyển Nhược lúc này mới lại gần Thừa An giọng :

      "Đệ là vui khi Thái Học đọc sách sao? Còn nghĩ muốn làm thư đồng của Thập Nhất gia là làm cái gì sao?"

      Trong tay Thừa An còn dư lại miếng bánh hoa hồng , giơ tay lên nhét vào trong miệng nàng, khuôn mặt nhắn che giấu cảm xúc, lâu mới hơi buồn buồn :

      "Trong thái học thu nữ học sinh, Nhược Nhược được, mình đệ có ý gì?"

      Uyển Nhược khỏi cười:

      "Đệ cũng là cũng có nửa điển ngốc nghếch rồi, nghe mẫu thân , về sau ta liền thường đợi tại bên ngoài nơi này, hai biểu ca ta cũng vào Thái Học, đệ về sau theo đám bọn tới đây, chẳng lẽ còn thể gặp mặt sao, cũng giống như bây giờ, thể cả ngày ở chung chỗ."

      Chợt nhớ tới chuyện, vội vàng lôi tay áo của lắc lắc:

      "Chính là đệ Thái Hoc kia, nhưng cũng phải giúp ta làm bài, ta lặng lẽ bảo Xuân Mai đưa cho tiểu Lục bên cạnh đệ, để đưa cho đệ, chờ đệ làm xong, kín đáo mang về thần biết quỷ hay, thế là tốt rồi."

      Thừa An khỏi bị nàng chọc cười, cảm thấy trong bụng chất chứa đầy tâm sầu muộn, trong nháy mắt tản ít, chống cằm nhìn nàng, ranh mãnh mà :

      "Vậy tỷ cần phải nghĩ kỹ cho đệ cái thứ gì tốt mới được, tỷ , thiên hạ có bữa cơm nào phải trả tiền."

      Uyển Nhược trừng mắt liếc cái, lại suy nghĩ, chuyển sang giọng điệu thương lượng :

      "Kia quay đầu lại đây ta cho đệ cái túi thêu như thế nào?"

      Ánh mắt Thừa An sáng lên, ngược lại xảo quyệt mà :

      "Đệ cũng vậy cần những thứ tục khí tầm thường đa dạng kia, cũng phải giống như cái của tỷ."

      xong đem cái túi của Uyển Nhược đeo lưng kéo xuống, phía Uyển Nhược vẽ hai con tiểu miêu trong phim hoạt hình, đuổi theo quả cầu đùa giỡn, mặc dù đơn giản lại rất là sinh động.

      Uyển Nhược có biện pháp gật gật đầu, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc cảm, tiểu tử Thừa An này càng ngày càng khó lừa gạt rồi.

      Buổi tối thấy Đại cữu (*) cùng hai vị biểu ca, hai vị biểu ca cùng Đại cữu có mấy phần giống nhau, Đại biểu ca dáng dấp đoan trang tuấn mỹ, lại nghiêm túc chững chạc, nhị biểu ca lại có chút hoạt bát, nhưng ở trước mặt Đại cữu cũng hết sức quy củ, thở mạnh cũng dám thở ra ngoài cái, có thể thấy được ngày thường quản thúc cực nghiêm .

      (*) Đại Cữu: cậu ( của mẹ)

      Còn có ba vị tỷ muội khác, tuy nhiên cũng phải là người trong tộc, người là khuê nữ của ca ca nhà ngoại của Đại cữu mẫu ( trai của mợ), bằng tuổi với Uyển Như, sang năm cũng mười tuổi rồi, nghe là mẫu thân ruột chết, lại cưới kế mẫu (mẹ kế), có chút đối xử khinh mạn, Nhạc thị thương tiếc cháu liền đón về Vương phủ, lớn lên cũng tầm thường, vả lại rất ngoan ngoãn, Ngoại tổ mẫu rất đắc ý, bồi dưỡng ở bên người.

      Uyển Nhược len lén nghe Vương ma ma cùng bà vú của mình qua vị Nhạc tỷ tỷ này, là dự định tương lai nhất định gả cho Đại biểu ca, đến lúc này, họ hàng kết thân cũng hết sức thỏa đáng, ngoài ra còn có hai cháu họ của Ngoại tổ mẫu, so với Uyển Nhược lớn hơn hai tuổi, lễ mừng năm mới cũng mười tuổi rồi, trong nhà có chút chuyện xấu xa lộn xộn, liền cũng đón đến , tính tình lại đều là của tiểu thư khuê các.

      Nghe gia đình Ngoại tổ mẫu cũng là đại tộc Bắc Thần, nếu nghiêm túc bàn luận lên, Thái hậu cùng Ngoại tổ mẫu còn dính chút họ hàng, cũng bởi vì cái duyên cớ này, Thái hậu đối đãi với Ngoại tổ mẫu so với người khác thân thiết hơn mấy phần, những thứ này đều do bà vú lặng lẽ cùng với nàng, tóm lại liên quan bảy tám phần, những cái gia tộc quyền quý này, đều có hàng nghìn hàng vạn liên hệ, Uyển Nhược cũng biết .

      Tới ngày thứ hai, đó là hai mươi tháng chạp, sáng sớm ngủ dậy thấy bông tuyết lay động, bỗng nhiên trong cung có người đến, nương nương kịp đợi muốn gặp cháu ngoại ruột thịt, liền mời đưa vào cung.

      Người tới là ma ma quản bên cạnh Hiền phi cùng với hai đại cung nữ, nhìn điệu bộ là muốn lập tức theo, hoàng gia đều có quy củ của hoàng gia, mặc dù trong lòng lão thái thái yên, cũng chỉ kịp tới dặn dò Uyển Nhược vài câu, liền để cho nàng theo xe ngựa vào trong cung.

      Lão thái thái đứng ở ngoài cửa, giữ lấy áo choàng người, nhịn được giọng oán trách:

      "Nương nương cũng là, sao cứ nóng lòng như vậy, chính là mấy năm nay gặp, trong cung dù sao cũng có rất nhiều quy củ, lại để cho ta theo, nha đầu Uyển Nhược kia dáng người nho , nếu bị hù dọa, có việc gì chứ?"

      Bên cạnh Phúc Nhuận gia vội :

      "Đây là lão thái thái cũng quá lo lắng rồi, tiểu thư của chúng ta a lão nô quan sát ngày, kia hành động ngồi nằm, mọi nơi đều có tư thế hòa nhã quy củ, rất khí thế, những quy củ trong cung kia, có lẽ cũng có việc gì đáng ngại."

      Bên này như vậy, Uyển Nhược có nằm mơ cũng nghĩ đến, lần này mùng vào cung liền chọc tới oan gia đối đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :