1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      ☆, Chương 12: đường gặp Duệ vương

      Edit: voi còi



      Chu Ánh Tuyết phát , biết vì duyên cớ gì, biểu ca cùng Vương thị còn có Uyển Nhược tựa như có gì đó giống nhau, mặc dù đến nỗi quá thân cận, nhưng so với trước kia, là khác biệt trời vực.( sang chương này dùng từ "bà " để gọi Chu Ánh Tuyết và Vương thị nha)

      Trong tháng luôn có mấy ngày qua đêm ở trong phòng Vương thị , vả lại đối với Uyển Nhược hiển nhiên cũng để ý hơn so với Uyển Như chút, Chu Ánh Tuyết lúc này mới cảm thấy chân chính nguy cơ, nếu như Vương thị mang bầu, sinh hạ nam hài, chính là con trai trưởng danh chánh ngôn thuận rồi, mặc dù bà có Thừa An, cũng vô ích, tương lai mọi chuyện của Tô phủ đương nhiên do con trai trưởng thừa kế, đây là quy củ của tổ tông.

      Nghĩ tới những thứ này, bà gần như đứng ngồi yên, suy nghĩ bằng cách nào để ngăn chặn việc này, hôm nay mặc dù biểu ca đến nỗi lạnh nhạt, nhưng cũng thể thân thiết bằng lúc trước.

      Nếu về vẻ thùy mị, so ra bà còn kém hai nha đầu thông phòng phục vụ trong thư phòng, thế lực nhà mẹ đẻ lại xa xa bằng Vương thị, duy nhất chỉ còn nhi tử là đáng tin, nhưng bây giờ đối với bà cũng ngày càng xa lạ.

      Bà sốt ruột tâm tư đau khổ tựa như đè nặng lưng, tuy rằng bên cạnh có bà vú theo, là người nhà đáng tin, nàng cũng biết bà vú nhát gan nên dè dặt, ngày thường cũng hay khuyên bà đòi hỏi Vương thị chút, bà lấy chủ ý phải là tự làm mất mặt ấy chứ, vì vậy lại bị đè nén ở trong lòng, lâu ngày phát bệnh.

      Thời tiết vào thu liền bị trận bệnh nặng, gần đến cuối năm mới thấy tốt hơn, lúc đầu biểu ca cũng coi như chịu khó đến thăm bà, nhưng về sau lại dần dần thưa thớt, lại thường xuyên nghe nha đầu phía dưới len lén :

      "Hôm nay lão gia lại ở lại trong phòng đại phu nhân. Lão gia khen Nhị tiểu thư chữ viết rất tốt đấy. Hôm nay lão gia lại khen Nhị tiểu thư làm văn tinh tế. . . Đại phu nhân.., Nhị tiểu thư. . . . . ."

      Cơ hồ mỗi ngày trong tai nghe được đều là những thứ này, trong lòng Chu Ánh Tuyết càng thêm khẩn trương cực kỳ, nghĩ đến trước kia biểu ca thường xuyên ân cần đến xem, lúc nhàn hạ vuốt đầu Uyển Như, hỏi đôi câu chuyện vặt, bây giờ những thứ này, lại giống như hư ảo mộng cảnh thành , có thể thấy được tâm tư nam nhân lạnh bạc.

      "Đại tiểu thư"

      Bên ngoài có tiếng nha đầu vang lên, Chu Ánh Tuyết hồi hồn, chân Uyển Như bước vào, sang năm là mười tuổi rồi, cũng ra dáng đại nương rồi, phải nữ công thêu thùa may vá cũng tồi, nhưng mà học biết chữ lại bằng nha đầu Uyển Nhược kia.

      Trong đầu Chu Ánh Tuyết cũng kỳ quái, nha đầu Uyển Nhược kia, trước kia phải là cái có thể làm được việc gì, tuy tính tình biết như thế nào, nhưng nhìn liền hết sức lanh lợi , học biết chữ so Thừa An cũng kém cái gì, cầm kỳ thư họa, bây giờ tới năm, đứa bé kia trổ mã tựa như biến thành người khác.

      Mặc dù tốt bằng Uyển Như ( ý vẻ đẹp nha), lại có ý vị khó ra được, nếu để hai tỷ muội đứng ở cùng nơi, cũng kém chút nào, đến còn có thể cao hơn bậc, cũng lạ khiến cho biểu ca càng ngày càng có sắc mặt tốt.

      Vả lại người cũng sớm có mối hôn tốt, sau này còn lo lắng cái gì nữa, nhưng nữ nhi của mình lại có nơi nào, trong lòng Chu Ánh Tuyết cũng biết Uyển Như coi như xinh đẹp, dù sao cũng là thứ xuất, người có gia cảnh tốt, dù có mọi thứ, chưa chắc vui lòng cưới về nhà, người có gia cảnh bình thường, bà đồng ý.

      Nghĩ tới mấy ngày trước biểu ca rằng sang tháng gia đình hồi kinh, Chu Ánh Tuyết càng thêm buồn bực, mấy năm nay ở Ký Châu, mặc dù bị Vương thị quản thúc, dù sao có biểu ca khắp nơi bảo hộ, miễn cưỡng cũng có được thể diện, nếu trở về kinh, Chu gia nhà bà có thể tính cái gì đấy.

      Chỉ là thương nhân, mà Vương gia lại hiển hách, chỉ có Hiền phi nương nương, bây giờ lại cùng Duệ thân vương kết hôn, mình đâu còn có thể diện gì, tiếp đến hôn của Uyển Như cũng muốn trì hoãn, chẳng phải buồn chết người.

      Uyển Như nào biết suy nghĩ của mẫu thân, ngồi ở bên, mặt còn có mấy phần vui mừng :

      "Mẫu thân, con nghe Phân nhi , tháng sau nhà chúng ta phải trở về kinh rồi, sớm nghe trong kinh thành náo nhiệt, hơn nữa vào ngày rằm tết hoa đăng, đường đèn màu đeo đầy cả kinh thành, đến lúc đó con cũng muốn xem chút"

      Chu Ánh Tuyết đánh nàng cái:

      "Nha đầu lớn rồi, còn muốn chơi, con học thêu thùa ra sao rồi, mấy ngày trước thêu mấy đồ trang trí có tốt chứ? Tháng sau là lễ mừng thọ của tổ mẫu con rồi,nhưng tặng đấy."

      Uyển Như chu chu miệng:

      "Chẳng lẽ tổ mẫu vẫn thích con thêu gì đó, nếu tôn kính đáp lại mà thôi"

      Chu Ánh Tuyết thở dài, bây giờ bà còn có thể trông cậy vào ai đây, thể trông cậy vào dì làm sao có thể xin tốt, vì bà mà cho chút thể diện. Chạm vào tay nữ nhi:

      "Chờ hồi kinh rồi, mẫu thân chuyện với tổ mẫu của con, xin sư phụ về dạy đàn cho con, những thứ bản lãnh này, con học cho tốt,con xem nha đầu Uyển Nhược kia. . . . ."

      Uyển Như nghe xong, vụt cái đứng lên:

      "Mẫu thân tiện nha đầu kia làm chi? phải mẫu thân , so với nha đầu kia con mạnh hơn rất nhiều sao?"

      Chu Ánh Tuyết khỏi thở dài, trước kia mạnh, nhưng bây giờ khó mà , nha đầu kia thông minh, dụ dỗ biểu ca và Thừa An đều hướng về phía nàng, về sau nếu hồi kinh, cộng thêm nhà ngoại cường đại như vậy, Uyển Như biết hướng nào bây giờ.

      Nếu là những năm trước đây, bà chưa từng nghĩ qua những thứ này dù có hay đều được, nhưng những ngày gần đây, bà mới suy nghĩ thông suốt, nam nhân là trông cậy được, trông cậy vào, chừng chính là công dã tràng, bà phải sớm chút thay nữ nhi tính toán.

      Mới vừa vào tháng chạp, trận bão tuyết, chờ đến khi tuyết tan chút, Tô gia liền vội vàng dọn dẹp hồi kinh, lần này rời Ký Châu, cũng trở lại, ca ca của Vương thị gửi thư tới , lần này Tô Triệt tám chín phần có thể ở lại trong kinh nhậm chức.

      Vì vậy lúc này Tô gia đem toàn bộ gia sản mang chở về kinh thành, ra đồ cũng có gì nhiều, đều là chút quần áo chăn màn và mấy món vật tùy thân quan trọng, còn phần lớn những thứ vô dụng kia, liền bỏ ở nơi này, dù sao ở kinh thành đồ tốt có nhiều cũng dễ mua.

      Dù vậy, cũng phải mười mấy chiếc xe ngựa xếp hàng dài, nha đầu, bà tử, gã sai vặt, tiếng người dứt, đợi đến thời điểm xe ngựa lộc cộc rời , mặt trời ló rạng đông, đem bầu trời nhiễm mảnh hồng quang mênh mông.

      Uyển Nhược và Thừa An ngồi ở trong xe cùng phụ mẫu( phụ thân,mẫu thân), lòng xe rộng rãi , cũng ấm áp, nhưng vì có Tô Triệt ở đây, nên luôn có mấy phần câu nệ, cũng may qua buổi trưa, Tô Triệt xuống cưỡi ngựa trước xe.

      Lúc này Uyển Nhược mới thầm thở phào nhõm, Vương thị buồn cười hai mắt liếc nhìn nàng :

      "Được rồi, cần giả bộ, phụ thân con cũng xuống rồi, con cũng căng thẳng hơn nửa ngày, tới chỗ của mẫu thân nằm cho thoải mái !"

      Thừa An nở nụ cười, Uyển Nhược lặng lẽ trừng mắt liếc cái, quay lại nhào vào trong ngực mẫu thân, liền hận được lăn lộn, nửa ngày ngồi chỗ đó nhúc nhích, thực mệt chết người.

      Vương thị khỏi cười :

      "Con cứ dựa vào cho thoải mái, hai ngày nay trong người mẫu thân mệt mỏi, thể nào ra sức xoa bóp cho con được.""

      Uyển Nhược thích thú thoải mái nằm tựa vào trong ngực của mẫu thân hỏi:

      "Chúng ta phải mấy ngày mới có thể đến kinh thành?"

      Vương thị vuốt vuốt tóc của nàng :

      "Nếu thời tiết tốt, năm ba ngày là có thể đến, nếu như gặp gió lớn bão tuyết, trì hoãn ở nửa đường khó , dù sao cũng cuối năm rồi, bên kia ngoại tổ mẫu của con gởi thư hỏi con bao nhiêu lần, lần trước gặp con lúc đó con mới hai tuổi, bây giờ là đại nương rồi."

      Đầu của Uyển Nhược đầy hắc tuyến, thế này là thế nào a, mình vẫn chưa tới tám tuổi ! Làm sao lại là đại nương.

      Vương thị xong, nhàng thổn thức, có số việc là rất khó nghĩ đến, mấy năm nay lập gia đình cùng Tô Triệt, cũng trôi qua trôi chảy bằng nửa năm nay, trong lòng Vương thị cũng biết ràng, nguyên nhân Tô Triệt quay về, có lẽ là bởi vì hôn của Thanh nha đầu cùng Duệ thân vương, cộng thêm cũng nhanh phải hồi kinh rồi, luôn là như vậy, sợ người nhà bà trách tội, dù sao giờ Vương gia cũng là gia tộc đứng đầu, Tô gia có vỗ ngựa cũng đuổi kịp.

      Ai ngờ thường xuyên qua lại, cũng thay đổi bộ dạng, dần dần thành tâm quay trở lại, bà mới biết lời của bà vú sai, nam nhân này ai cũng thích nhu thuận, nếu mà kiên cường, tránh được nên tránh, bây giờ mặc dù phu thê coi là có nhiều ân ái, cũng coi như tôn trọng nhau như khách, so với quá khứ, biết mạnh hơn bao nhiêu .

      Vương thị lấy lại tinh thần, buồn bực hơn nửa ngày, sao nha đầu bướng bỉnh trong ngực có động tĩnh, cúi đầu nhìn xuống, khỏi bật cười, có thể thấy được nha đầu này là con heo chuyển thế, sao cứ thích ngủ như vậy, vào lúc này mắt nhắm lại, hơi thở đều đều, hẳn là ngủ say.

      Vương thị sợ nàng cảm lạnh, nhưng lại muốn kinh động nàng, muốn giọng kêu nha đầu bên ngoài, thấy Thừa An tìm áo choàng của Uyển Nhược, nhàng cho nàng khoác lên người, cẩn thận bao bọc, chỉ lộ ra khuôn mặt nhắn của nàng ở bên ngoài, sợi lông thỏ áo choàng cọ lên má Uyển Nhược, tiểu nha đầu lẩm bẩm hai tiếng, giơ tay lên gãi gãi, động cũng động lại ngủ say.

      Đối với Thừa An, trong lòng và thái độ của Vương thị cũng có chút phức tạp, thứ nhất đứa này rất khó làm người ta chán ghét, nhưng lại kiêng kỵ mẫu thân ruột của , tuy bây giờ nhìn an phận ít, nhưng Vương thị cũng phớt lờ, nếu nàng lại dâng lên ý định mưu hại Uyển Nhược, liền khó bảo toàn.

      Thừa An có khá hơn nữa, dù sao cũng là hài tử do Chu Ánh Tuyết sinh ra, chuyện sau này đúng là khó , vả lại Thừa An quá thông minh, người ta ba tuổi nhìn lão, tương lai Thừa An cần nhiều đất dụng võ, Vương thị cân nhắc, nếu như mình có con trai trưởng, như vậy Thừa An ở bên người bà lớn lên, tuy chính xác nhưng cũng phải dựa vào, điều kiện trước tiên là, phải tách và Chu Ánh Tuyết ra thời gian dài, điều này cũng khá khó khăn.

      Uyển Nhược nằm mơ, chợt phía dưới hồi lắc lư, giật mình tỉnh lại mới phát xe ngựa dừng lại, Vương thị liền hỏi bên ngoài người cửa:

      " xảy ra chuyện gì?"

      Phía ngoài đại quản gia vội trả lời:

      "Dạ, thưa phu nhân, trước mặt gặp xe của Duệ thân vương hồi kinh, chúng ta tạm thời né tránh"

      Vương thị đáp tiếng:

      "Biết"

      Uyển Nhược bĩu môi, biết Duệ thân vương cùng nhà bọn họ nhà sắp tới là người thân, Thánh thượng gả đại biểu tỷ của nàng là Vương phi của Duệ thân vương, Duệ thân vương là ai? Uyển Nhược cũng có khái niệm gì, chỉ nghe bà vú và Xuân Mai thầm qua.

      vị Duệ thân vương này là đệ đệ nhất của hoàng thượng, văn thao võ lược đều xuất sắc vô cùng, hàng năm luyện binh ở phía nam, rất ít khi hồi kinh, lúc này chợt gặp gỡ, khỏi tò mò, liền vạch rèm cửa sổ dầy cộm nặng nề ra, nhìn ra ngoài.

      Vương thị bị hù dọa giật mình, vội vàng kéo nàng qua, đem áo choàng che lại đầu của nàng:

      "Vừa mới tỉnh ngủ, cẩn thận kẻo nhiễm cảm lạnh, nếu bị bệnh làm sao?"

      Nhìn nàng bộ dáng vội vàng, khỏi cười :

      "Hơn nữa cũng coi như thân thích, về sau cũng thiếu cơ hội gặp mặt, bây giờ gấp gáp như vậy làm gì? Mau trở lại ngồi xuống, cẩn thận phụ thân con nhìn thấy."

      Lúc này Uyển Nhược mới ngồi xuống bên cạnh Thừa An, nghiêng đầu ở bên tai Thừa An giọng :

      "Đệ xem Duệ thân vương có phải rất uy vũ ( nghiêm túc,oai nghiêm )hay ? Dù gì cũng là người cầm binh mà."

      Thừa An liếc nhìn nàng cái, giọng :

      "Nhược Nhược cảm thấy uy vũ rất tốt?"

      Uyển Nhược hừ tiếng, rất có mấy phần ý xấu mà :

      "Dĩ nhiên, nam nhân phải oai nghiêm còn đệ là kiểu nho nhã yếu ớt, tay thể gánh, vai thể nâng, chính là gửi hồn vào người mạnh khỏe, nếu sớm chết đói rồi."

      Vương thị cười hì hì tiếng, đưa tay điểm điểm cái cái trán của nàng:

      "Lời này của con lại cố ý xảo trá rồi, theo lời con , người đọc sách khắp thiên hạ cũng nhanh chết đói hết rồi."

      Vừa dứt lời, Tô Triệt đẩy cửa xe ra vào:

      "Vương gia bên kia rồi, ngày hôm nay sắc trời còn sớm, phía trước là dịch quán, nhân tiện gặp ở đây, liền cùng nhau vào ở cũng sao, cũng cần đặc biệt kiêng dè, dù sao đều là thân thích trong nhà, nếu bỏ lỡ vào, chỉ còn cách đường suốt đêm thôi."

      Chương 13: Tuyết ngăn đường về

      Edit: Cookiee


      Trạm nghỉ tuy , nhưng đồng thời tiếp đãi thân vương và tứ phẩm Tri Phủ cùng với người nhà là việc chưa từng có. Đương nhiên đại viện chính là dành cho Vương gia, nhà của Uyển Nhược được sắp xếp ở Thiên viện, hai viện được ngăn cách bởi bức tường.

      Thiên viện là khu nhà lớn có 2 sân, bên cạnh còn có vài dãy nhà , được thu dọn khá sạch ngăn nắp. Uyển Nhược cùng Thừa An ở tại tiểu khóa viện, Chu Ánh Tuyết và Uyển Như ở tại đông sương phòng, Tô Triệt và Vương thị ở tại chính phòng , cũng an trí hết sức thỏa đáng.

      An trí xong xuôi, Duệ thân vương ở bên kia còn phái người đến, bên kia bàn tiệc chuẩn bị xong, mời Tô Triệt sang uống rượu. Tô Triệt mừng rỡ, nghe vị Duệ thân vương này xưa nay thích lui tới với quan viên, bây giờ ông được mời, trong lòng có mấy phần thấp thỏm, nghĩ đến Duệ thân vương nhiệt tình như vậy.

      Ông cũng biết nguyên nhân bởi vì Vương thị, trong lòng càng cảm thấy cưới người vợ như Vương thị quả sai, trước kia mình lại hồ đồ, làm chuyện đúng.

      Nửa năm qua, Tô Triệt cách vài ngày liền ở bên phòng Vương thị, mà Vương thị hiểu sao cũng còn dáng vẻ lạnh nhạt như trước đây. Hai người vui vẻ cá nước thân mật, cũng dần dần hài hòa.

      Tô Triệt càng nhìn Vương thị càng thuận mắt , mặc dù vẻ thùy mị bằng Ánh Tuyết, nhưng đoan trang Ánh Tuyết lại bì kịp. Khí chất ung dung thản nhiên, Chu Ánh Tuyết đứng ở bên người nàng, đương nhiên là bì kịp, lại có vẻ có chút hèn mọn.

      Bàn về kiến thức, hai người cũng cách nhau khá xa. Vợ chồng hoà thuận rồi, tự nhiên chuyện cũng lạnh nhạt giống như trước kia. Hai người thường xuyên chút chuyện gia đình, Tô Triệt phát kiến thức của vợ cả bất phàm, biết lớn biết , ông thế mới biết người xưa quả sai, lấy vợ nên cưới vợ hiền.

      Hiểu được, ông tự nhiên đối với Vương thị rất có cảm tình, đối với Chu Ánh Tuyết càng có khoảng cách. Lúc đầu nghe bà bị bệnh qua thăm mấy lần, Chu Ánh Tuyết lôi kéo ông buông lời oán giận, trách móc, khó tránh khỏi khiến Tô Triệt phiền não, dần dần càng ít lui tới.

      Chẳng bao lâu, cục diện Tô phủ mơ hồ thay đổi, trong phủ từ xuống dưới cũng ngầm biết, chỉ là trải qua phen này, cũng coi như hoàn toàn hiểu, chủ mẫu Tô phủ là ai, phải Chu Ánh Tuyết ỷ sủng mà kiêu , mà là phu nhân Vương thị danh chính ngôn thuận .

      Vương thị nhận lấy áo choàng nha hoàn đưa, tự mình thay trượng phu khoác lên người, giọng dặn dò:

      "Gia nhớ uống ít rượu, cũng ít chuyện thôi. Vương gia mặc dù là thân thích, nhưng chúng ta là thần tử, uống nhiều rượu, cẩn thận lời gì mạo phạm là xong."

      Ánh mắt của Tô Triệt lóe lóe, nắm tay của bà cười:

      "Ta biết rồi, còn vất vả phu nhân quan tâm dặn dò."

      Vương thị rút tay về, thấy nha hoàn đều lui ra ngoài, mới liếc ông cái:

      "Biết vậy, nhưng vẫn cần lưu ý chút, chúng ta nếu sơ ý, khiến người ta chê cười."

      Tô Triệt gật đầu:

      "Những thứ này ta lưu ý, phu nhân nghỉ ngơi , nàng hai ngày nay thân thể khó chịu, lát nhớ uống thuốc."

      xong, vén rèm lên ra ngoài, Vương thị khỏi nhếch miệng nở nụ cười, Vương ma ma vào nhà tới cười :

      "Hôm nay lão nô nhìn lão gia giống như biến thành người khác vậy, dịu dàng tình cảm quá."

      Vương thị đỏ mặt, Vương ma ma vừa thu dọn đồ vừa :
      "Phu nhân cũng đừng chủ quan, ngài phải giữ chặt tình cảm của lão gia, đừng làm cho Chu thị lần nữa có cơ hội."

      Vương thị sắc mặt trầm xuống:

      "Nàng nếu an phận rồi, chúng ta cần để ý, nếu lại gây ra phiền nhiễu, ta có cách xử trí.”

      Vương ma ma thở dài:

      "Năm xưa lúc ở nhà, lão thái thái , đừng nhìn nha đầu Băng Ngọc này ngày thường dường như ngang ngược nhưng trái tim này! So với người khác rất yếu đuối, lời của thái thái quả rất đúng"

      Vương thị khe khẽ thở dài:

      "Làm người cũng nên có lòng khoan dung ! Coi như là tích đức, ta bây giờ cũng hi vọng gì khác, chỉ mong có thể cả đời an an ổn ổn. Vú nuôi cũng đừng quá chấp niệm những chuyện trước đây, phân phó nhà bếp làm canh gừng cho nàng uống , hôm nay xe ngựa vất vả, nàng thân thể yếu đuối, chỉ sợ lại cảm lạnh."

      Bà vú đáp tiếng, rảo bước ra, vừa đến bên cửa, liền nghe Vương thị :
      "Vú cũng làm cho Thừa An bát”

      Bà vú trong lòng cũng hiểu, bình thường phu nhân đối với Thừa An thiếu gia rất là lạnh nhạt, ra những vướng mắc trong lòng bớt phân nửa, cộng thêm Thừa An thiếu gia cùng Nhị tiểu thư thân thiết, cũng hiền hòa hơn chút, có lúc bà vú liền cảm thán:

      " phải do phu nhân sinh ra, là đáng tiếc."

      vào tiểu viện, mới vừa tới gần cửa sổ, bèn nghe thấy thanh bên trong của Nhị tiểu thư :

      "Thừa An, đệ Duệ thân vương trông như thế nào? Người cầm binh, chắc phải mảnh khảnh văn nhược thư sinh rồi !"

      Thừa An nhếch miệng, nhìn các loại hình khối bằng gỗ bày bàn. Đây là Uyển Nhược vẽ ra kiểu dáng, sai quản gia tìm thợ mộc làm. Lúc ban đầu còn biết để làm gì, thấy nàng bĩu môi :

      "Làm xong biết"

      nhìn tay nàng thoăn thoắt, lâu sau liền bày ra tòa nhà mô hình, kinh ngạc miệng cũng khép được.

      Vẫn biết nàng thông minh, có nhiều ý tưởng mới mẻ, nhưng mỗi lần bày ra ở trước mặt , Thừa An lại cảm thấy hoa cả mắt. Trong lòng , Nhược Nhược là người thông minh nhất thiên hạ.

      Nàng cần học quá nhiều, cũng có thể cùng Phương tiên sinh tranh cãi, hơn nữa lại có dẫn chứng rất bài bản. Chữ viết cũng tốt, bởi vì tính tình bại hoại, nhưng bởi vì lừa gạt cha, nàng mỗi ngày cũng tận lực bỏ canh giờ để luyện chữ, hơn nữa luyện chữ rất giống chữ của .

      Lúc đầu, Thừa An vẫn ý đồ của nàng, sau này mới biết, bởi vì hai người chữ giống nhau, giúp đỡ nàng làm bài tập, có thể dễ dàng lừa gạt phụ thân cùng tiên sinh, đây mới là mục đích của nàng.

      Nàng cũng quá kiên nhẫn, đàn ra khúc cũng bị lỗi mấy , nhưng hứng lên gảy ra loạt khúc nhạc mà chưa bao giờ học qua, chưa từng nghe qua, mà lại dị thường dễ nghe.

      Nàng biết rất nhiều chuyện mà biết. Có lúc, Thừa An hoài nghi nàng làm sao biết nhiều như vậy. Lúc này đây nhìn trong tay nàng tòa nhà mô hình có mấy tầng cao, nhưng có nhiều tiểu viện.Thừa An ngay lập tức hỏi nàng:

      "Đây là cái gì?"

      Uyển Nhược hàm hồ :

      " biết"

      Nhưng Thừa An chắc chắn, nàng khẳng định gặp qua tòa nhà như vậy, bởi vì ánh mắt của nàng kỳ quái thế kia, giống như là hoài niệm:

      "Nhược Nhược, sau khi vào kinh, đệ xin phụ thân thỉnh sư phụ, dạy đệ cưỡi ngựa bắn cung được ?"

      Uyển Nhược nghĩ đến Duệ thân vương, chợt nghe Thừa An như vậy , khỏi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn . Bộ dạng gầy gò thế này có thể luyện võ sao? Lại , đọc sách tốt như vậy, làm Uyển Nhược đôi lúc phải cảm thán. Đời trước nàng học tập tri thức đại nhiều năm như vậy, còn bằng tên nhóc như . thần đồng đọc sách như , lại muốn học võ, chẳng phải buồn cười.

      Uyển Nhược lắc đầu cái:

      "Ta nghĩ đệ nên chuyên tâm đọc sách, tương lai thi đỗ Trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông, học võ làm gì?"

      Thừa An nhìn nàng giọng :

      "Tại vì tỷ Duệ thân vương…"

      Uyển Nhược gãi gãi đầu:

      "Đây là kiểu bản năng sùng bái cùng tò mò đối với hùng, có biết hay ?"

      "Bản năng là cái gì?"

      Thừa An luôn luôn phát huy nguyên tắc hiểu liền hỏi.

      Uyển Nhược lúc này mới phát ra mình vô tình lời nên . Cùng tiểu tử này ở chung quen, nhiều lúc chuyện cũng chú ý.

      Tiểu tử này cực kỳ tò mò, cái gì hiểu liền hỏi, nhiều lần làm cho Uyển Nhược vắt hết óc giải thích, giải thích thông, liền ăn vạ rất vô lý.

      Lúc này nghe vặn vẹo, khỏi liếc cái:

      " biết, cho hỏi"

      Hì hì tiếng, Vương ma ma nở nụ cười, vào nhà :

      "Ngày hôm trước lão gia còn khen Nhị tiểu thư, lớn rồi, cũng biết chăm sóc đệ đệ, hôm nay lão nô thấy lại phải như thế"

      Thừa An hơi cười cười, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhược. Uyển Nhược cười hì hì:

      "Xuân Mai rót cho mama ly trà , hôm nay ở bên ngoài rất lạnh đấy."

      Xuân Mai vén rèm lên vào, tự tay dâng lên trà thơm, lại để cho tiểu nha hoàn mang đến ghế con kê chân, Vương ma ma nhận lấy trà ngồi xuống :

      "Phu nhân để cho lão nô tới đây nhìn hai tỷ đệ chút, sợ ban ngày hai người ở trong xe bị nhiễm lạnh, nên bảo lão nô nấu canh gừng cho uống"

      Xuân Mai vội :

      "Bà vú cũng sợ chủ tử cảm lạnh, phân phó rồi, đợi lát nữa trước lúc ngủ uống vào ngủ ngon hơn"

      Vương ma ma gật đầu cái, nhìn ra cửa sổ thở dài :

      "Hôm nay buổi sáng còn thoáng đãng, ai ngờ buổi tối liền u, hy vọng tuyết đừng rơi, nếu sáng mai có thể được. Trì hoãn ở chỗ này, có thôn xóm cũng chẳng có nhà trọ, khó tìm chỗ dừng chân. Lão nô cũng phải sang bên kia phân phó làm canh giải rượu, biết lão gia có uống nhiều đây."

      Thừa An và Uyển Nhược cùng đưa Vương ma ma ra ngoài rồi trở lại ngồi ở đầu giường gần phía lò sưởi. Giường ở đây là giường gạch, lại nối liền với lò sưởi, chỉ cần trải lớp chăn đệm lên là rất ấm áp.

      Thừa An sai Xuân Hương chuyển chăn nệm của vào, nằm ở bên cạnh Uyển Nhược, cần lại, tiết kiệm phiền toái, Uyển Nhược cũng lười để ý đến , dù sao còn tuổi, lại còn là đệ đệ ruột thịt.

      Bà vú và Xuân Mai hơi e ngại, nhưng nghĩ thời gian cũng muộn, lò sưởi bên kia lại chưa kịp đốt, ngủ giường lạnh dễ nhiễm lạnh, nên cũng gì.

      Hai chị em uống canh gừng xong liền ngủ, đêm khuya gió bấc thổi ào ào.

      Sáng sớm còn ngủ say, bỗng thấy mũi tê ngứa, nhịn được hắt hơi cái , mở mắt nhìn thấy gương mặt tuấn tú, là Thừa An lấy đuôi tóc gãi chóp mũi của nàng, thấy nàng tỉnh mới :

      "Nhược Nhược mau dậy , bên ngoài tuyết rơi rồi."

      Khẽ dụi mắt, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ thấy bên ngoài trắng xóa, cùng lúc Xuân Mai dẫn nha hoàn bưng nước nóng vào:

      "Vương mama sai, đêm qua tuyết bắt đầu rơi, , sáng nay ra ngoài tuyết dày chừng nửa thước rồi, vào lúc này còn chưa ngừng rơi nữa, hôm nay có lẽ chúng ta được rồi, chắc phải trì hoãn mấy ngày, chờ tuyết đường tan mới được."
      Vừa nghe thấy vậy, nàng đột nhiên tỉnh táo:

      "Mau, mau, Thừa An, chúng ta nhanh thu thập cho xong, ra sân nặn người tuyết

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆,Chương 14: Mới gặp gỡ Duệ vương

      Edit: voi còi


      Vừa ăn điểm tâm xong, Uyển Nhược liền thể chờ đợi kéo Thừa An chạy ra ngoài, vừa vén màn ở cửa phòng ngoài nhà lên, trận gió tuyết lùa vào , bà vú vội kéo nàng lại, vội vàng sai tiểu nha đầu hạ rèm xuống, Xuân Hương cũng chạy tới, tay chân lanh lẹ hầu hạ Thừa An mặc tề chỉnh.

      Bà vú từ trong tay Xuân Mai cầm lấy áo choàng lông chim màu đỏ thẫm choàng lên cho Uyển Nhược, lại đem mũ trùm đầu cẩn thận trùm kín lên đầu, xem chút dưới chân giày da hươu rất ấm sợ tuyết lạnh, lại tỉ mỉ dặn dò Xuân Mai và Xuân Hương mấy câu, lúc này mới để hai tỷ đệ ra ngoài.

      Vừa ra ngoài, nhìn thấy khắp nơi mảnh trắng xóa mênh mông, tuyết đọng trong sân vừa mới quét qua lần, qua lúc lại rơi xuống tầng dày, từng bông tuyết nhàng rơi xuống,đọng lại đầy cành hai cây thông lớn ở trong viện, trắng xanh biếc xen lẫn trông rất đẹp mắt.

      Tuy có chút lạnh, nhưng trong khí lại có hơi tuyết mát mẻ, Uyển Nhược đứng dưới mái hiên, bàn tay bé vươn ra, hứng lấy bông tuyết tay nâng vào, bông tuyết hình lục giác từng đóa,từng đóa óng ánh trong suốt:

      "Thừa An, đệ có biết những bông tuyết này còn có tên ?"

      Thừa An suy nghĩ chút rồi trả lời thành :

      " biết, Nhược Nhược biết?"

      Uyển Nhược cười cười:

      "Gọi là hoa Vị Ương, có dễ nghe hay ?"

      Thừa An nhìn bông tuyết trong tay Uyển Nhược, chỉ cái chớp mắt liền tan thành nước, từ giữa kẽ tay nàng biến mất, vì vậy lắc đầu cái :

      "Cái tên này tốt, nghe như điềm xấu."

      Uyển Nhược lại khẽ nghiêng đầu :

      "Vị Ương chưa bao giờ đại biểu mất mác cùng chán chường, nó đại biểu hi vọng cùng tương lai, ánh sáng và đường bằng phẳng, đệ biết cái gì? Tiểu đầu gỗ."

      Vừa rất khinh thường giơ tay lên gõ gõ trán của :

      " thôi! Chúng ta ra đại viện phía trước đắp người tuyết , chỗ đó rộng lớn, cũng thoáng mát."

      "Vị Ương, Vị Ương, ánh sáng, tương lai, đường bằng phẳng, hi vọng."

      Mấy chữ này chui vào trong đầu Thừa An, dường như Uyển Nhược mang lại cho chút cảm giác, tươi đẹp như vậy.

      Phía trước dịch quán có sân viện rộng lớn, xa giá của Duệ thân vương và mười mấy chiếc xe lớn của Tô gia đều dừng lại ở đây, nhưng như cũ vẫn còn trống đến nửa sân, tuyết đọng còn chưa kịp quét dọn, đạp lên xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, bước ngắn bước dài.

      mình Uyển Nhược lại chọn trúng nơi này, người nàng , hơi sức cũng , liền chỉ huy Thừa An làm quả cầu tuyết, Thừa An có bao giờ chơi đùa những thứ này đâu, là hài tử từ lúc sinh ra cẩm y ngọc thực, đầu óc luôn luôn thông minh, ở chỗ này điểm hữu dụng cũng có, bị Uyển Nhược cười nhạo mấy lần.

      Cuối cùng trong mấy lán ngựa cũng nhìn thấy được gã sai vặt đánh xe ngựa họ Lý, liền hi hi ha ha tới đây giúp đỡ lăn hai quả cầu tuyết lớn , lại để chồng chúng lên với nhau.

      Thừa An nghiêng đầu nhìn chung quanh, nhìn thế nào cũng giống hình dáng con người, lại mặc cho Uyển Nhược tiếp tục giày vò, Uyển Nhược tìm chậu gỗ đặt ở đầu người tuyết, sai Xuân Hương lấy hai hột đào tròn vo làm mắt, nhặt đất quả thông khô làm mũi, lại dùng nhánh cây gãy có hình dáng cong cong, đặt tại vị trí miệng của người tuyết, lui về phía sau bước, trầm ngâm suy nghĩ lúc, cảm thấy hình như còn thiếu cái gì đó?

      Lại sai Xuân Mai tìm đến mảnh vải màu đỏ dài làm khăn quàng cổ, vỗ vỗ tay, chống nạnh, đối với Thừa An dương dương đắc ý mà :

      "Đệ thấy thế nào? Có giống hay ?"

      Thừa An còn chưa lên tiếng, phía sau thanh mang theo nụ cười lại :

      "Rất giống. . . . . ."

      Thanh hơi thấp, mang theo khí chất nam tử cách ràng, Uyển Nhược khỏi quay đầu lại, từ bên kia nam tử trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi chậm rãi tới, người khoác áo choàng bằng da màu đen, mũ trùm đầu bao lấy kim quan, người mặc áo mãng bào đai ngọc, Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn lên, rơi vào ánh mắt mặt , khỏi có chút sững sờ.

      Khuôn mặt rất là tuấn mỹ tuấn, mày kiếm mắt sáng, đứng ở đâu khí chất nam nhi cũng rệt, khí thế bất phàm. ra thẩm mỹ quan của Uyển Nhược rất cao nhưng chỉ dừng lại ở người trưởng thành, vì vậy ở trong mắt nàng, dù Thừa An xinh đẹp hơn nữa nhưng mà cũng chỉ là tiểu hài tử, mà Duệ thân vương lại giống nhau, trong tiềm thức Uyển Nhược là nữ nhân thành thục, mặc dù sở hữu thân xác loli*.

      (*) là từ chỉ các nhân vật có ngoại hình giống các bé từ 12, 13 tuổi trở xuống.

      Đôi mắt này tại sao lại làm Duệ thân vương Triệu Lang bừng tỉnh như trông thấy hồ nước, trong suốt thanh minh lại sâu thẳm.

      Triệu Lang bị gió tuyết ngăn cản nghỉ tại dịch trạm, ra cũng có mấy phần bất đắc dĩ, phải sắp tới sinh thần của Thái hậu, , thà bị sống trong binh doanh ở Thanh Giang còn hơn.

      Theo thời gian các vị hoàng tử dần dần lớn lên, trong kinh thành bè phái càng ngày càng ràng, làm thân vương tay cầm binh quyền, địa vị Triệu Lang cũng hơn người, quyền lực đấu đá, từ Triệu Lang nhìn thấy quá nhiều, cũng dị thường chán ghét, bởi vì Thái hậu làm mai mối, liền cứng rắn đem Triệu Lang vào trong trận doanh của Tứ hoàng tử ( ý phe cánh ).

      Đồng thời, tâm tư của hoàng huynh cũng thể như ban ngày, ra ý định của hoàng huynh, mấy năm trước Triệu Lang cũng đoán được tám chín phần, hoàng huynh đối với Hiền phi và gia tộc của bà vinh sủng hay ban thưởng, cùng với thái độ chiều chuộng đối với Tứ hoàng tử, cũng mơ hồ lộ ra manh mối, chỉ là lúc trước hoàng hậu qua đời sinh ra thái tử, nhưng phế trưởng lập ấu ( bỏ con trưởng lập con thứ lên thay) là đại kỵ của hoàng gia.

      Hơn nữa nếu như Tứ hoàng tử có hi vọng, vậy nhị hoàng tử, Tam hoàng tử, thậm chí còn đông đảo hoàng tử ở phía dưới, người người liền có cơ hội, tranh trữ đoạt đích, ở tình huống như bây giờ Bắc Thần quốc có thể thương gân động cốt.

      Trận này đánh với Nam Hạ là điều hiển nhiên, Triệu Lang dự đoán nhiều lắm chỉ được mười năm, khẳng định lại khởi binh, điều đáng sợ nhất là, khi đó mười vị hoàng tử lông cánh đầy đủ, tranh giành tốt chính là họa diệt quốc, Triệu Lang mặc dù hoàng gia phú quý, nhưng cũng muốn Bắc Thần mất nước, đáng tiếc có khi đau thương khi cao hứng, thường thường dùng lòng người để định đoạt, chỉ là phòng ngừa chu đáo, chỉ có thể làm hết khả năng và nghe theo thiên mệnh ( ý trời ) thôi.

      Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, Triệu Lang liền cảm giác tâm tình phiền muộn chịu nổi, ra ngoài dạo, đúng lúc chợt nghe bên này tiếng hi hi ha ha la hét ầm ĩ, Triệu Lang đứng ở cửa viện nhìn hồi lâu, thấy nha đầu tiểu tử vây quanh nam nữ. Hai tiểu hài tử tựa như cục bột, nhìn qua chỉ tầm bảy tám tuổi, nam hài mặc bộ quần áo bằng gấm áo choàng màu lam, bị tiểu nha đầu mặc áo choàng màu đỏ chỉ điểm qua lại bận việc gì đó, rất là khéo léo.

      Triệu Lang ngẫm nghĩ chút, liền đoán được là tử nữ* của Tô Triệt ( nhi tử và nữ nhi,ý con trai và con ), nhìn tuổi, có vẻ là dòng chính nữ do Vương thị sinh ra và thứ tử con vợ kế, nghe thoáng qua Vương thị và dòng chính nữ cũng được cưng chiều, ngược lại bây giờ nhìn thấy này tỷ đệ cách mẫu ( ý cùng 1mẹ ) lại rất là thân thiết, giống như nhà khác, thích thú thêm mấy phần tò mò, cất bước đến gần chút, nghe được thanh tỏ vẻ của tiểu nữ hài ( ), khỏi mỉm cười, hăng hái liền đáp câu.

      Tiểu nữ hài xoay đầu lại, Triệu Lang chân chính có mấy phần ngoài ý muốn, đôi con ngươi mẫn tuệ như vậy, làm sao có thể là tiểu nha đầu mới bảy tám tuổi được, xem ra dòng chính nữ Tô phủ xác thực giống lời đồn.

      Uyển Nhược còn chưa có phản ứng kịp, phía dưới mọi người nhất tề quỳ xuống, tham kiến Vương gia, Vương gia? Đúng á! chính là vị Duệ thân vương nổi tiếng kia, rồi nảy ra chút hiếu kỳ quan sát .

      Thừa An len lén véo vào tay Uyển Nhược, Uyển Nhược mới nhớ tới mình phải hành lễ , khẽ khuất tất, liền cứng nhắc bắt chước mọi người hành lễ theo đúng quy củ:

      "Thần nữ tham kiến Vương gia"

      Duệ thân vương cười khoát khoát tay, bên kia Tô Triệt nghe được tin tức, bước nhanh chạy tới, khẽ liếc nhìn Uyển Nhược và Thừa An cái, vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt :

      "Cảnh sắc trong dịch quán này rất bình thường, nghĩ đến vừa mắt của Vương gia, nhưng góc vườn trong viện của hạ quan có gốc mai già sáng nay vừa nở mấy đóa, đỏ au, xem dưới trời tuyết rất là thú vị, nếu Vương gia chê, hạ quan cho người chuẩn bị lò than sưởi ấm để thưởng mai, cũng để giết thời gian."

      Uyển Nhược khỏi thầm bĩu môi, người phụ thân này của nàng, trước sau như có chút phong thái văn nhân, hoa nở ngắm hoa, tuyết rơi thưởng tuyết, phong hoa tuyết nguyệt, vô luận như thế nào, luôn có thể tìm cái cớ để tìm thú vui, nghĩ đến cũng đúng, ở cổ đại này có cái gì mà giải trí? Trừ thanh lâu nghe ca kịch, cũng còn niềm vui thú khác rồi.

      Uyển Nhược đắm chìm trong suy nghĩ, lại bị Thừa An nắm tay, theo Tô Triệt vào viện của phụ mẫu, chỉ mất hồi dọn dẹp, góc viện được dọn dẹp sạch , lúc vừa mới tới cũng để ý, nơi này còn có gốc cây mai già, lúc này đón tuyết mở ra, vừa vào viện, liền có làn hương nhàng như có như thổi qua , thấm vào ruột gan.

      Mở chiếc ô lên để che tuyết,sắp xếp bàn ghế lò sưởi,tất cả đồ dùng,lò than hồng bằng đất đặt bàn, trong lò than tia lửa chấy sáng, mặt của cái nồi đồng được điêu khắc chữ Phúc Thọ mùi rượu hòa với hương mai thoảng khắp bốn phía, tương đối có phần thi tình họa ý*.

      (*)thi tình họa ý: tình thơ ý họa.

      Uyển Nhược khỏi thầm than, người phụ thân này của nàng hủ bại, nghĩ đến làm quan cũng thanh liêm, nếu thanh liêm sao có thể như thế được. Hơn nữa, khi ở trước mặt phụ thân, nàng và Thừa An bộ dáng giống như hai cây cột, được tự nhiên, nhưng bên kia phụ thân nàng có lên tiếng, nàng cũng thể , cực kỳ buồn chán đến chết, nghiêng đầu nhìn cành hoa mai.

      Trong lòng suy nghĩ lát nữa đợi phụ thân nàng , phải bảo nha hoàn bẻ cành mang về đặt bàn, nàng nghĩ là như ý, cũng để ý tay bị Thừa An nắm càng ngày càng chặt, chặt đến nỗi móng tay cũng bấm vào trong da thịt của nàng, có chút đau.

      Uyển Nhược khẽ cau mày, tay giật giật hai cái, thấy Thừa An cũng phản ứng, Uyển Nhược kinh ngạc ánh mắt rơi khuôn mặt Thừa An, căn bản chú ý nàng, mà khuôn mặt nhắn hết sức nặng nề nghe phụ thân và Duệ thân vương chuyện.

      Vì vậy Uyển Nhược cũng cẩn thận lắng nghe, chỉ nghe phụ thân của nàng :

      "Hạ quan nghe được vị tiểu thái tử của Nam Hạ quốc, có phần bất phàm, tuy rằng chỉ tầm mười tuổi, nhưng văn võ toàn tài, lại có mẫu tộc tương trợ ( gia tộc nhà mẹ đẻ, bên nhà ngoại), vậy tương lai lại càng khó khăn."( ý nguy cơ).

      Duệ thân vương lại cười nhạt:

      "Chuyện tương lai, ai chính xác được, nay Nam Hạ quốc tuy rằng gia tộc của hoàng hậu nắm quyền, nhưng binh quyền lại nằm trong tay Hộ quốc công, mà vị Hộ quốc công này, năm năm trước đánh trận bình định người man di quấy rầy Nam Hạ trăm năm tại vùng biên giới, đem Khánh Châu thu vào trong tay, Khánh Châu có 48 quận, tuy là hoàng đế cai quản, nhưng ra lại tựa như thuộc quyền sở hữu của Hộ quốc công, mà vị Hộ quốc công này lại hận nhất tộc nhân của hoàng hậu, trong đó biết là vì duyên cớ gì , lại giống như kẻ kia là kẻ thù giết cha, hai nhà nắm quyền đánh nhau, lại cân sức ngang tài"

      Tô Triệt biết hàng năm Duệ thân vương đều ở trong doanh trại Thanh Giang luyện binh, cùng Nam triều có nhiều tiếp xúc, cũng biết ra còn có những truyền thuyết ít ai biết đến như vậy, tinh thàn càng thêm tỉnh táo, cũng biết Duệ thân vương những chuyện này cùng , chính là đem xem thành người mình, người ta Duệ vương còn trẻ hay đắc chí, khó tránh khỏi con mắt lọt vào hạt bụi, Tô Triệt mới tiếp xúc qua, lại cảm giác lời đồn đãi kia hoàn toàn sai lầm, như vậy cứng rắn mà , đủ để chứng minh tấm lòng kia quang minh lỗi lạc, trong lòng cũng tò mò, liền tiếp:

      "Hạ quan cũng thoáng nghe được chút, vị Hộ quốc công này hình như là hậu nhân của Thích gia."

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Vương ma ma tới, Vương ma ma nhìn Uyển Nhược đứng quy củ cái, khóe miệng khẽ mấp máy, sau khi làm lễ ra mắt xong liền :

      "Phu nhân tìm Nhị tiểu thư đây? Hôm nay xung quanh có gì nhưng lại té xuống đạp phải cái hòm, mang ra ít đồ chơi, mời nhị tiểu thư qua xem chút, nếu là thấy càn thiết lưu lại, cũng tiết kiệm tránh ở bên ngoài mò mẫm loạn." (chẳng hiểu gì)

      Tô Triệt nhìn tiểu nữ nhi cái, dù sao tuổi còn , thân thể yếu đuối, bây giờ đứng trong gió tuyết như vậy, nhìn khuôn mặt nhắn có chút tái nhợt, vì vậy phất tay cái:

      " ! cho bướng bỉnh, buổi tối ta hỏi hai người các con xem đọc sách thế nào rồi."

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      thấy Hân hân hướng vinh tính nhào zô coi, ai dè là cđ :yoyo65:
      hảo lắm:yoyo59:
      ta vẫn thích hđ hơn :3
      nàng @Nyanko129 giới thiệu vài tr hđ cho ta :yoyo45:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ta chỉ muốn là đừng dùng chữ hảo nha nàng @Haruka234 = ))))
      đại có bộ nếu có duyên trọng sinh hay gì gì đó, hồi nãy mới thấy, thử đọc xem :3
      Haruka.Me0 thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      dùng chữ hảo nghe cho nó 'ngôn tình' :3
      để ta đọc bộ trọngsinh thử, mà nàng có trọng sinh nào hoàn hok?
      Nyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :