1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 72: Thanh Nhược vào cung
      Edit: voi còi



      Nam Hạ Vị Ương Cung đêm chưa tàn, tình chưa hết, tại phía xa ở Sương Vân điện Bắc Thần, cũng là mảnh loạn hỏng bét, sau khi Uyển Nhược lấy chồng ở xa, Triệu Hi như biến thành người khác, hoặc là , lại trở về khi còn người tính tình bất thường, chỉ là bây giờ bất thường, xa giống quá khứ, phẩm chất cũng chẳng qua là đứa bé bướng bỉnh, bây giờ Triệu Hi, tình hình càng hoang đường đến vô pháp vô thiên.

      Ban đầu những cung nữ có tâm tư muốn đến gần, chừng liền bị Triệu Hi giẫm đạp đau khổ trong lòng, tại kéo qua tới liền trực tiếp cởi quần, làm xong, cũng hề để ý tới, vứt ở đâu để cho vương phi Liễu Ngạn Linh dọn dẹp tàn cuộc.

      Thần tử phía dưới nịnh hót đưa tới mỹ nữ ca kỹ tia ý thức toàn bộ nhét vào Sương Vân điện, trước kia Sương Vân điện cung điện trống trơn, có mấy ngày liền nhét đều là nữ nhân, Hoàn phì Yến gầy, hoặc diêm dúa loè loẹt, hoặc thanh lệ, cái gì cần có đều có, trong mỗi ngày thổi sáo đàn hát, dâm từ diễm khúc.

      Ban đầu Triệu Cơ cũng có cảm thấy như thế nào, nữ nhân vốn là việc vui, Thập Nhất thông suốt tốt hơn, trước kia như vậy, ông mới nên buồn con cháu hoàng gia nên như thế nào đầy đàn, nhưng từ từ, liền phát sao thích hợp rồi.

      Nữ nhân ít, nữ nhân có thể vào Sương Vân điện, ngươi cẩn thận chu đáo, hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút giống Tô Uyển Nhược, hoặc lông mày, hoặc mắt, hoặc miệng, hoặc khuôn mặt, hoặc tư thái. . . . . . Đây là trong lòng nhớ thương Tô Uyển Nhược a, này còn thôi rồi, dù sao tâm tính thiếu niên, có lẽ thời gian lâu chút liền phai nhạt.

      Nhưng Liễu Ngạn Linh là ông tự mình hạ chỉ chọn vương phi cho tiểu Thập Nhất, hôm nay Triệu Cơ lại nhìn vào mắt, nữ nhân trong cung điều quan trọng nhất chính là thủ đoạn, vị tiểu thư Liễu phủ này, khi đó Triệu Cơ nhìn rất lanh lợi, lòng dạ cũng có chút tâm kế, nhưng vào cung, lòng dạ ăn chua uống dấm.

      Chỉ là liền có hơn mấy người phụ nhân thôi, suốt ngày nháo cái gì, đó là náo loạn, đóng cửa lại hai phu thê cãi nhau , cần phải đến bên tai ông, đến bên tai ông còn chưa đủ, còn ầm ĩ đến Liễu phủ nương gia nhà nàng, huyên náo giữ thân thích thần tử sôi sục, là nữ tử có việc gì, áp được chuyện này, cũng còn bản lãnh, có thủ đoạn, nữ tử như vậy tương lai làm sao có thể làm hoàng hậu nước, được vẫn còn lại suy nghĩ cho Thập Nhất cái vương phi.

      Buổi chiều ngày hôm đó, Triệu Cơ trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, vừa nghĩ tới chuyện lo lắng Thập Nhất này, vừa buồn quốc , giờ thừa dịp hai năm qua, chỉ có muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, còn phải luyện binh, mặc dù Tô Uyển Nhược hòa thân, mà dù sao cũng phải công chúa hoàng thất chân chính, cho dù là công chúa chân chính, Nam Hạ nếu xé bỏ minh ước, lại khơi dậy hoạ chiến tranh, ai cũng ngăn được, nếu như đánh nhau, cũng có Tô Uyển Nhược thứ hai nữa rồi, đến lúc đó, chính xác chính là hoạ diệt quốc.

      Trải qua trận đánh này, Triệu Cơ cũng coi như chân chính nhận thực lực hai nước cách xa, Bắc Thần với Nam Hạ, đúng như trứng trọi đá, cường binh (binh lính hùng mạnh) vô cùng cấp bách liên quan đến sống chết tồn vong của Bắc Thần, giang sơn bất ổn như vậy giao trong tay Thập Nhất, làm sao ông có thể yên tâm.

      Vì vậy mấy ngày nay là ngày buồn đêm buồn, lại còn chuyện thê thiếp hậu viện của Thập Nhất còn để cho ông quan tâm, Triệu Cơ nơi này rầu rĩ, chỉ thấy Tô Đức An vội vã cước bước vào tới: "Hoàng thượng, Thần vương phi tới. . . . . ."

      Tô Đức An câu còn chưa xong, Liễu Ngạn Linh theo vào, bùm cái quỳ mặt đất: "Phụ hoàng, Triệu Hi. . . . . ." Câu Triệu Hi vừa ra khỏi miệng, Triệu Cơ lạnh lùng hừ tiếng, Liễu Lgạn Linh vội vàng câm mồm .

      Liễu Ngạn Linh cũng ngu, cũng biết hoàng thượng hôm nay chán ghét nàng rồi, nhưng trong cung này trừ hoàng thượng, nàng biết còn có ai có thể quản thúc Triệu Hi, Thái hậu khỏi , từ lúc Hoàng quý phi vừa chết, liền ru rú trong nhà, mỗi ngày ở Phật Đường niệm kinh, để ý tới chuyện khác, phi tần khác, vị phần đều cao, tránh còn tránh kịp, làm sao còn có thời gian nhàn rỗi dám trông nom chuyện của Triệu Hi.

      Hơn nữa, nghiêm túc mà chuyện như vậy cũng có gì, trong cung liền nhiều nữ nhân, chút chuyện này đều nhìn ra, về sau cũng đừng sống, người nào có tâm tư trông nom những thứ vô dụng này.

      Liễu Ngạn Linh nhìn ra, Uyển Nhược gả xa rồi, chính là trong lòng Triệu Hi vẫn nhớ kỹ, cũng nhìn thấy sờ được rồi, đời này muốn gặp mặt cũng khó khăn, nhưng mong đợi Triệu Hi hồi tâm chuyển ý lại càng khó hơn.

      Liễu Ngạn Linh có khi nghĩ, đến tột cùng Uyển Nhược tốt ở chỗ nào, vì sao Triệu Hi cứ nhớ thương trong lòng như vậy, trong mắt mong đợi bỏ được, vẻ xinh đẹp tầm thường, tính tình lười biếng, rộng lượng, nhưng nữ tử rộng lượng, là có thể làm cho nam nhân dạng mê muội nhớ kỹ như vậy ư, người , vẫn từng bước từng bước so sánh tìm bóng dáng của nàng ta, tìm được từng tia của Uyển Nhược, liền lấy vào cung.

      Trong lòng Liễu Ngạn Linh phần khó coi kia, căn bản cách nào cùng hoàng thượng , hôm nay nhiều ngày như vậy rồi, nàng vẫn là vị nương thân thể nguyên lành, phần khuất nhục này nàng nuốt xuống, là mong đợi ngày Triệu Hi có thể có quay đầu lại, nhưng lúc kia tuy Triệu Hi gần nàng, nhưng cũng có nữ nhân khác, nàng coi như có thể nhịn, hôm nay, tìm nữ nhân lại nữ nhân, nàng ồn ào ầm ĩ đều vô dụng, nàng là vương phi, Triệu Hi là Vương gia, đánh tới chân trời nàng cũng để ý.

      Triệu Hi muốn nghìn vạn nữ nhân cũng được, nàng chính là hư danh vị trí vương phi, còn dư lại hai bàn tay trắng, Liễu Ngạn Linh cảm thấy, này chuẩn chính là Triệu Hi đối với nàng trả thù, là hận nàng, từ khắc thành thân kia, nàng cũng biết, hận nàng chiếm vị trí vương phi, để cho ý nghĩ đặt trong lòng nhiều năm rơi vào khoảng .

      cũng suy nghĩ chút, mặc dù cho Uyển Nhược vị trí vương phi thậm chí tương lai là hoàng hậu, Uyển Nhược vẫn gả như cũ, căn bản Uyển Nhược cũng thích , cố chấp bên tình nguyện như vậy, lại đến khi nào?

      có nữ nhân khác, nàng cãi nhau ầm ĩ, giọng điệu này cuối cùng nhịn, nhưng hôm nay lại lấy người đàn ông vào, giống cái gì: "Phụ hoàng, hôm nay càng ngày càng hoang đường, đem người đàn ông đưa tới Sương Vân điện, dâm loạn hậu cung cũng phải là chuyện ."

      Lời kia của Liễu Ngạn Linh vừa thốt ra, Triệu Cơ liền nhịn được nhíu mày cái, hậu cung nhiều mấy người phụ nhân cũng có gì, nhưng nam cũng thỏa đáng, cho dù là luyến đồng, ở ngoài cung nuôi chút việc vui, cho tiến vào cung nhưng bây giờ hoang đường. Triệu Cơ đứng lên: "Trẫm nhìn chút." xong, bước ra Ngự Thư Phòng, Liễu Ngạn Linh vội theo phía sau.

      Sau khi Uyển Nhược hòa thân lấy chồng ở xa, Tàng Nguyệt cung cùng Mộc Tuyết trai liền tiếp xuống, bị tia ý thức Triệu Hi vòng vào Sương Vân điện, hôm nay trong bóng đêm mênh mông mảnh điện, lại so với Dưỡng Tâm điện hoàng thượng thường ngày nằm còn lớn hơn ra rất nhiều , chỉ là, vô luận nữ nhân nào vào, cũng an trí ở Sương Vân điện cùng Tàng Nguyệt cung ban đầu, Mộc Tuyết trai ở giữa, nhưng ngay cả bóng dáng nữ nhân đều nhìn thấy.

      Trong ngày thường cũng chỉ có Triệu Hi ra ra vào vào, đặc chuẩn cung nữ thái giám đúng giờ vào quét dọn, được cho phép được tự tiện xâm nhập, có thể bị Triệu Hi trực tiếp đánh chết, vì vậy, từ lúc Uyển Nhược lấy chồng ở xa, nơi này hẳn là cả ngày cửa đều đóng chặt, ngay cả Liễu Ngạn Linh đều lâu có tới.

      Triệu Cơ tự nhiên biết những thứ này, cũng vì vậy, theo Tiểu Xuân Tử đứng ở trước cửa Mộc Tuyết trai, chân mày kia nhăn sâu hơn, thuận miệng liền hỏi câu: "Vì sao ở chỗ này?"

      Tiểu Xuân Tử thầm liếc nhìn vương phi bên kia, trong lòng thở dài hồi, người này mệnh trời định trước, sai được, Tô nương rốt cuộc theo Thập Nhất gia, người ta lấy chồng ở Nam Hạ xa xa, mẫu nghi thiên hạ, phần tôn vinh này, hẳn là nghĩ đều nghĩ đến, tuy họa phúc khó liệu, nhưng hoàng hậu kia cũng phải là người người cũng có thể lên làm, chính là làm được, ngươi cũng phải có phúc khí ngồi lâu dài mới được.

      phải to gan lớn mật, liền vị vương phi bây giờ của bọn họ này, tương lai mặc dù làm hoàng hậu, trong hậu cung đánh giá cũng là rối nùi, thể phụ trợ hoàng thượng, cũng thể trấn an hậu cung, chuyên ăn dấm, thủ đoạn khác có, thu lại tình địch, thủ đoạn kia, bên nhìn, cũng cảm thấy có chút cực kỳ khiếp sợ.

      Trước đó vài ngày có vũ kỹ, sống sờ sờ bị vương phi tìm lý do đánh 30 hèo, chuyên chiếu đánh xuống nửa người, mệnh cuối cùng là bảo vệ được, nhưng cặp chân kia lại bị phế rồi, đời này đừng khiêu vũ, chính là đường cũng được rồi, trước kia lại nhìn ra, là người lòng dạ ác độc như thế, có thể thấy được lòng người lường được.

      Thập Nhất gia hành hạ như thế, cách thẳng thừng, căn nguyên (nguồn gốc) vẫn là Tô nương bên kia, tục ngữ sai a, cởi chuông phải do người buộc chuông, hôm nay người buộc chuông này, sơn cao thủy viễn về được rồi, chuông này buộc lên, ai còn có thể mở, tâm ý khổ sở này của gia, Tiểu Xuân Tử nhìn ở trong mắt, cũng kế khả thi.

      Hôm nay người nam bên trong kia, lúc trước là tướng công trong tiểu quan ở Nam Hạ bên kia (mọi người có thể hiểu là nam kỹ trong thanh lâu nam ), nhắc tới luyến đồng, Bắc Thần bên này cũng có, công tử thiếu gia phú quý có khẩu vị này cũng ít, dù sao chính là việc vui, ai cũng từng chuyện , Nam Hạ bên kia là bởi vì lấy trước kia vị quốc cựu cũng tốt cái này, đến trình độ Tẩu Hỏa Nhập Ma, vì vậy bên kia trong thanh lâu kỹ quán có nửa đều là nuôi tướng công tiểu quán.

      Tân hoàng Nam Hạ lên ngôi, liền hạ chỉ đuổi , vì vậy khá hơn chút qua Thanh giang, tới Bắc Thần, phía dưới những đại thần kia nghĩ đến là đồ mới mẻ dâng lên, Thập Nhất gia tuy có chút hoang đường, thích cái này, nhưng hôm nay vị này gọi Thanh Nhược vừa tiến đến, đừng Thập Nhất gia, chính là trong lòng Tiểu Xuân Tử cũng lộp bộp chút.

      Vô luận tư thái, hình dáng, mặt mày, thậm chí ít động tác giơ tay nhấc chân, đều giống như Tô nương như đúc, nếu phải chỗ ngồi giống nhau, đó chính là linh khí giữ hai long mày, Thánh Nhược kém nhiều, dù vậy, nếu cùng Tô nương đứng chung chỗ, vừa nhìn, cũng khó phân ra giả.

      Dâng lên Thanh Nhược chính là viên quan ở biên cương, cho thấy là kéo ít môn lộ, mới đưa đến trước mặt Thập Nhất gia, chỉ là luồn cúi, cũng là có ý định, cũng chớ trách những đại thần này, mấy ngày nay phàm là đưa lên mỹ nữ, Thập Nhất gia nhìn trúng đâu, chẳng lẽ là cùng Tô nương có mấy phần giống nhau, những đại thần kia tai thính mắt tinh, như thế nào nhìn ra.

      So tâm tư thích của Thập Nhất gia, khắp thiên hạ vơ vét còn dễ dàng, Thập Nhất gia được Thanh Nhược này, vậy còn bận tâm nam nữ, dạng giống như được bảo bối vậy, ước chừng rất giống Tô nương, nhưng cũng có cùng trước kia dạng, vội vã làm xong việc, mà là đưa tới Mộc Tuyết trai .

      Nam nhân này, nuôi ở hậu cung cũng hợp thời, nhưng nay khiến Thập Nhất gia đặt trong tay, chỉ sợ cũng khó khăn, hoàng thượng đến lúc này, còn biết muốn ra sao, chính xác ngay cả , đều muốn nhận đòn rồi.

      Vào lúc này hoàng thượng hỏi, Tiểu Xuân Tử tự chủ được liền run run cái: "Dạ thưa, dạ thưa vạn tuế gia, Thập Nhất gia , về sau Thanh Nhược liền an trí trong sương phòng ở Mộc Tuyết trai rồi. . . . . ."

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 73: Gả từ Tô phủ
      Edit: voi còi



      "Thanh Nhược?" Triệu Cơ khẽ nhíu mày, vào, vừa mới chuyển qua tường xây trước viện, xác định nghe tiếng đàn truyền đến, cách hành lang có chút mơ hồ, lắng nghe cũng là khúc hoa sen trong nước, cây sen cao vút, từ bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngược lại đàn rất hay.

      Triệu Cơ dừng bước hơi nghe chốc lát, mới cất bước xuyên qua tiền điện hướng về phía sau tới, vào phía sau viện, cũng khỏi ngây người lúc, cũng phế ít tâm tư, chẳng biết lúc nào trong viện trồng đầy hoa lê, ngày xuân chưa qua, đầu cành hoa lê như tuyết, gió đêm phất qua, khắp viện đều là cánh hoa, cẩn thận nhìn, cho là tháng chạp rét đậm, tuyết đầu mùa qua.

      Trước kia ngược lại hơi có nghe thấy, Tô Uyển Nhược chỉ thích hoa lê, xem ra đày viện hoa lê vẫn là vì nàng ta, chỉ là tên Mộc Tuyết trai, ngày xuân hoa lê, rét đậm Mộc Tuyết.

      Tiếng đàn từ Tây Sương truyền qua màn lụa mỏng, đền đỏ trước hành lang chiếu ra hai bóng dáng phía trước cửa sổ, dĩ nhiên là tâm tỉnh Thập Nhất, người khác, chỉ xem hình dáng này, lại làm Triệu Cơ thực kinh ngạc, chỉ có Triệu Cơ, Liễu Ngạn Linh theo ở phía sau, ánh mắt cơ hồ bị giữ chặt, gắt gao nhìn chằm chằm bóng người cửa sổ kia, nếu phải biết Uyển Nhược lấy chồng ở Nam Hạ, lúc này, giờ phút này, người này, Liễu Ngạn Linh cũng cho là chính là Uyển Nhược.

      Tiếng đàn dừng chút, Tiểu Xuân Tử vội vàng nhàng tằng hắng tiếng: "Hoàng thượng giá lâm. . . . . ." Triệu Cơ liếc cái, lên bậc thang, đẩy cửa vào, vừa mới tiến vào, Triệu Hi ra đón, người đứng thẳng sau lưng Triệu Hi, Triệu Cơ khẽ liếc cái, mặt là có biến hóa gì, trong lòng lại thầm giật mình, biết tìm từ đâu , người tương tự như vậy.

      Bộ dạng phục tùng cúi đầu đứng ở chỗ đó, lại trội hơn, cũng giống cái nam sủng cho người chơi vui mừng, rất có mấy tư thế phần tùng bách, ngũ quan cùng Tô Uyển Nhược phải cũng liền bảy tám phần tương tự , nhưng phần này ý vị nhưng mà lại như chừng chín phần, thân áo trắng thêu mạng nhện, bên hông tơ lụa màu xanh, vạt áo thêu bụi trúc xanh, đứng ở nơi đó giống như cây tùng cây trúc, vẻ xinh đẹp tuyệt trần phân biệt nam nữ.

      Cũng khom người quỳ gối dưới đất, sống lưng lại vẫn thẳng tắp, chân tướng giống hệt Tô Uyển Nhược, ánh mắt Triệu Cơ rơi vào người Thập Nhất, lệ khí giữa hai lông mày hơi giảm, ngược lại nhiều hơn vài tia dịu dàng, khỏi thầm than tiếng, sớm biết như thế, ban đầu nên giữ vậy chức quan của Tô Triệt tốt, để cho cả đời làm quan biên ngoại, tiết kiệm được phen nghiệt duyên dính dấp ngừng.

      Liễu Ngạn Linh nhìn Thanh Nhược trong mắt ác độc chợt lóe, mở miệng: "Nười nam nữ phân biệt được như vậy, nhất định là nghiệt, người tới, lôi ra đánh chết. . . . . ." Chân chính nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Thanh Nhược, trong lòng Liễu Ngạn Linh hốt hoảng, nàng tự nhận đấu lại Uyển Nhược, người này tương tự như Uyển Nhược, nàng cũng đấu lại, vì kế hoạch hôm nay, chỉ có giải quyết dứt khoát, chấm dứt hậu hoạn.

      Ý định lần này của nàng, mọi người ở đây đều nhìn trong mắt, người nào biết, vì tự vệ, như vậy cũng có thể tha thứ, chỉ tiếc rất nóng lòng muốn thành, lại quên trường hợp địa điểm, hoàng thượng vẫn còn ở phía , lại còn có Triệu Hi, nàng làm sao động được Thanh Nhược. . . . . .

      Thanh Nhược cặp con ngươi mênh mông lóe lóe, lúc này chợt té quỵ xuống đất: "Hoàng thượng Vương gia, xin thứ cho dân nữ tội lừa gạt."

      Đừng Triệu Cơ, Triệu Hi đều ngây người cái: "Thanh Nhược ngươi cái gì, lừa cái gì?"

      "Vương gia thứ tội, dân nữ vốn là thân nữ nhi, giả trang thành nam tử đúng là hành động bất đắc dĩ."

      Triệu Cơ ngồi ở bên giường, nhìn nàng: "Ngươi là người Nam Hạ?"

      "Hồi hoàng thượng, mẫu thân của dân nữ từng là kỹ nữ Nam Thành."

      "Nam Thành? Kỹ nữ?" Triệu Hi lẩm bẩm đôi câu.

      "Phụ thân của ngươi là người phương nào?" Triệu Cơ trầm giọng hỏi, Thanh Nhược ngẩng đầu lên: "Phụ thân của dân nữ chính là Lễ Bộ Thị Lang Tô Triệt."

      câu này ra, Liễu Ngạn Linh lùi bước, đưa ngón tay chỉ nàng: "Ngươi bậy, tại sao Uyển Nhược lại có thân tỷ muội như vậy, mạo nhận thân thích quan lại, là tử tội."

      "Dân nữ chưa từng nghĩ tới nhận thức thân thích quan lại, nếu như có thể, dân nữ tình nguyện lưu lạc chân trời phong trần cả đời, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi. . . . . ."

      "Tạo hóa?" Liễu Lgạn Linh bước lên trước, đứng ở trước người của nàng: "Đây phải là tạo hóa, đây là ngươi bụng dạ khó lường, tới sớm tới trễ, lại chờ Uyển Nhược lấy chồng ở xa ngươi mới xuất , bên trong này có mưu gì, ai có thể được ? chính xác là thám tử Nam Hạ phái tới cũng chưa biết chừng?"

      Ánh mắt Triệu Cơ lẫm liệt, lời này của Liễu Ngạn Linh mặc dù hề có căn cứ, nhưng cũng thể có khả năng, mặc dù quyết định ký minh ước ngưng chiến, nhưng trong lòng vị tân đế Nam Hạ kia tính toán như thế nào, lại mò ra, chuyện như vậy cần hiểu cách ràng.

      Nghĩ đến chỗ này, mở miệng: "Vừa là nữ nhi của Tô Triệt, Tô Đức An, ngươi truyền Tô đại nhân tiến đến, nếu có chuyện này, nhận thức xuống, cũng là việc hạnh phúc."

      Tô Đức An vội lĩnh mệnh , ra khỏi Mộc Tuyết trai, trong lòng còn thầm, đây là nơi nào muốn lấy được, trong thiên hạ lại còn có chuyện ly kỳ như thế, nghe cứ như , còn giống chuyện như vậy, trong nhà có vị Vương thị vợ cả, như thế nào còn ra tìm nữ tử bộ dáng gần giống như vậy vui đùa.

      Vị Tô đại nhân này đúng là làm cho người ta đoán ra, nếu phải bộ dáng xấp xỉ, đánh giá cũng sinh được khuê nữ giống nhau như thế, chỉ là vị Thanh Nhược này, nếu như thực là nữ nhi Tô đại nhân, có thể có tạo hóa nữa, Thập Nhất gia bên kia nhất định buông tay, mất Tô Uyển Nhược, được Tô Thanh Nhược, này vừa mất vừa được, xui xẻo chỉ có thể còn dư lại Liễu Phi rồi.

      Ngươi phải là kiêng kỵ người nào ? Lần này bổn tôn , đến độc nhất vô nhị, nếu là thân phận nam sủng, tìm lý do đưa còn có thể, nếu thân phận này là thực rồi, vị Thanh Nhược nương này, Liễu Phi suy nghĩ muốn động cũng khó khăn, bộ dáng, chính là nhìn tình cảm Hòa Tuệ công chúa, Thập Nhất gia vậy còn yên tâm đợi chờ, ngược lại nghĩ tới vị này Tô đại nhân, còn có vận số lần này.

      Từ lúc Uyển Nhược lấy chồng ở xa, Tô Triệt giống như cũng hiểu ra, lần này quanh co lên xuống, bị quy tội, lại đều ở đây người mẫu nữ Ánh Tuyết, Tô Triệt nghĩ tới nếu ban đầu mình có nạp Ánh Tuyết, lần này đại họa có thể tránh khỏi, mặc dù Thừa An khó giữ được, ít nhất Uyển Nhược vẫn còn ở bên cạnh, đối với chính nữ Uyển Nhược, ông áy náy khó tả, ngược lại như là đổi tính, cả ngày trốn tránh, vốn là nghĩ theo lời của Vương thị, tìm chức quan ở biên ngoại xa xa, lại khó được như ý.

      Tô Triệt cũng hiểu, Uyển Nhược lấy chồng ở xa, mặc dù Tô Vương hai nhà được bảo vệ bình an, nhưng cũng là tạm thời an khang, nếu Nam Bắc tái chiến, Tô Vương hai nhà chính là lợi thế, vì vậy hoàng thượng tất nhiên nắm trong tay, mặc dù ở trong nhà, nhưng cũng có chút run run rẩy rẩy yên ổn, nghe được Tô Đức An tới, trong nội tâm hồi hộp, hôm nay nhưng còn có chuyện gì tốt chờ ông, chính xác chính là tai họa.

      Nhưng cũng dám chậm trễ, vội chỉnh ngay ngắn y quan ra đón, Tô Đức An ngược lại có cầm thánh chỉ, chỉ đem tới khẩu dụ, truyền ông lập tức vào cung, Tô Đức An đoạn đường này cũng thấp thỏm, cũng dám tùy tiện nghe ngóng, Tô Đức An xem xem qua, cũng là vì phía chút tốt, vào cung giọng chỉ điểm ông câu: "Tô đại nhân cần lo lắng, chuyến này có khi là chuyện tốt cũng chưa biết chừng. . . . . ."

      Nhìn thấy Thanh Nhược, Tô Triệt suy nghĩ nát óc cũng, nghĩ tới việc này vào đầu, nhưng vào Mộc Tuyết trai, vừa thấy Thanh Nhược, cũng gợi lên việc chuyện xưa, những năm kia đăng khoa khoa cử, phong nhã hào hoa, mới vừa thành thân với Vương thị lâu, bởi vì chuyện Ánh Tuyết, trong lòng chán ghét Vương thị, lại ngại vì Vương gia có thế, thể lập tức nạp biểu muội, liền thay đổi biện pháp chạy ra ngoài.

      Lúc ấy theo hoàng thượng bổ nhiệm Tuần Sát Sứ (tuần tra xem xét), Nam Thành tra xét dòng sông, tránh được đại yến tiểu yến, mẫu thân của Thanh Nhược lúc đó là kỹ nữ, tên gọi Thanh Nhi, vừa cùng Vương thị mặt mày tương tự, được coi là quá xinh đẹp, nhưng tài cao, hơn nữa Cầm Kỹ, khúc phủ, sâu kín mênh mông.

      Cho nên Tô Triệt chú ý tới Thanh Nhi, đây còn phải từ trong lòng nam nhân về điểm này khỏi tâm tình quấy phá, lúc đó ông thích Vương thị, có thể cùng người tương tự Vương thị, luân lạc phong trần, phục vụ nam nhân làm thú vui, ông cũng nhìn được, vì vậy cố ý chỉ nàng tương bồi, muốn trơ mắt, nhìn nàng hầu hạ người khác.

      Thanh Nhi nhưng cũng là người biết tình thí, mặt mày dù như Vương thị, nhưng tính tình kia lại như nữ tử Giang Nam, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, lúc đó Tô Triệt biết từ tâm tư gì, dù sao vài đêm kia, liền đều là nàng phục vụ , sau lại trở về kinh, chính là cưới thiếp, cũng quên chuyện này.

      Hôm nay Thanh Nhược này nhắc tới, Tô Triệt mới nhớ lại, chỉ là chuyện như vậy, tuy ở giữa quan viên cũng tránh được, ở tại trước mặt hoàng thượng lật ra, mặt mo của Tô Triệt cũng có chút nhịn được, nhưng Thanh Nhược thế nhưng ông lại thể nhận thức, trong tay Thanh Nhược còn có miếng ngọc bội uyên ương năm đó ông cho Thanh nhi.

      Lúc ông nhận thức chuyện này, sắc mặt Liễu Ngạn Linh chán nản, mà Triệu Cơ lại thở phào nhõm, ánh mắt ở người Thanh Nhược Triệu Hi chuyển chút, xẹt qua sắc mặt khó coi của Liễu Ngạn Linh, rơi vào người Tô Triệt, lóe lóe, cười : "Tô đại nhân ngược lại phúc khí tốt, dưới gối nam nữ toàn đều là hài tử có tài có sắc, là viên ngọc của Tô đại nhân, liền nhận thức trở về tông miếu Tô gia, Thanh Nhược tuy tuổi lớn chút, trẫm nhìn như vậy, so với Hòa Tuệ công chúa còn ổn trọng hơn chút, trong cung này của Thập Nhất lộn xộn, chỉ mình vương phi cũng khó ứng phó thỏa đáng, Thanh Nhược cực tốt, liền ở bên cạnh Thập Nhất làm trắc phi , cũng coi như trẫm tác thành đôi người hữu tình, hôm nay ngươi đón trở về, chọn ngày tốt lập gia đình. . . . . ."

      Hoàng thượng Nhất Ngôn Cửu Đỉnh, xuất khẩu chính là thánh chỉ, Tô Triệt lĩnh Thanh Nhược chân trước trở về phủ, chân sau thánh chỉ đến, ngày tốt liền định tại mười ngày sau, trắc phi của Thân vương giống tầm thường, hơn nữa tính toán ra, đây là lần đầu Tô phủ cưới nữ nhi, Uyển Như làm thiếp, chỉ là vội vã đưa qua, ngược lại cảnh tượng gả Uyển Nhược, cũng là công chúa, cùng Tô gia còn liên quan.

      Phen này biến cố, làm người ta hoa cả mắt, mấy chuyện trước kia, Vương thị sớm vô tâm so đo, đối với Thanh Nhược cũng nhàn nhạt, mặc dù nàng cùng Uyển Nhược tương tự, nhưng nàng dù sao phải là Uyển Nhược của bà, cùng Uyển Nhược giống nhau, cũng biết là phúc của nàng, hay là họa, hôm nay Vương thị duy nhất thầm nhủ trong lòng chính là ước nguyện, Uyển Nhược của bà có thể bình an.

      Tô Vương hai nhà đối với Thanh Nhược có phản ứng quá lớn, ngược lại Liễu phủ, đối với Thanh Nhược rất là kiêng kỵ, hoàng thượng hạ chỉ trắc phi có tiếng cũng có miếng, đó chính là hoàng gia ngọc điệp người, Liễu Ngạn Linh cái này vương phi, chính là suy nghĩ muốn động cũng nhúc nhích được, chứ đừng còn có Triệu Hi sủng ái, còn chưa thành lễ, Thần Vương gia tìm tòi bốn phía những vật hiếm lạ, liên tục ngừng đưa vào Tô phủ, , đây phải là keo kiệt ở tại, vang dội bạt tai, đánh vào mặt Liễu Ngạn Linh.

      tại cũng như thế, có thể nghĩ, về sau, vị trí hoàng hậu khó là nhà ai. Bởi vì Thanh Nhược, kinh thành Bắc Thần lần nữa náo nhiệt, quang cảnh Tô phủ thường ngày lạnh nhạt, trở nên đông như trẩy hội.

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 74: Đố kị, cơn giận đâu
      Edit: voi còi



      Cho nên Triệu Cơ hạ chỉ gả, ra cũng là vì trấn an Triệu Hi, cứ càn quấy như vậy, cũng thể được chuyện, nguyên nhân khác chính là Liễu phủ, Liễu Ngạn Linh là vương phi có thể, nhưng hoàng hậu lại xa xa đủ tư cách, đủ chững chạc, tâm cơ cũng đủ thâm trầm, hơn nữa, còn có Liễu phủ.

      nay binh quyền của Bắc Thần cơ hồ toàn bộ nằm trong tay Liễu Trường Thanh, trong mấy năm về sau, chuyện binh qua này là tránh khỏi, vì vậy Liễu Trường Thanh còn phải dùng, có thể dùng là dùng, cũng tuyệt thể khiến ngoại thích kiêu ngạo, nếu tông tộc hoàng hậu nắm binh quyền, giang sơn Bắc Thần này, là của Liễu gia nàng, vẫn là Triệu gia của ông, cơ hồ có thể sớm chiều phải đổi.

      Liễu Trường Thanh trung nghĩa, nhưng người này người nào tham niệm, trung nghĩa cũng chỉ là tới thời điểm thôi, thời cơ chín muồi, trung nghĩa cũng chỉ là câu chuyện cười, trong sử sách ví dụ dạy dỗ mồn trước mắt, nô đại khi chủ, quan lớn khi quân, vì vậy cân nhắc quan hệ lợi hại tới đây, vị trí hoàng hậu này, quyết thể cho Liễu Ngạn Linh, dĩ nhiên Tô Thanh Nhược lại càng đúng quy cách.

      Mặc dù nhận thức vào tông miếu Tô gia, nhưng thân phận mẫu thân của nàng ta ti tiện cũng đổi được, trắc phi cũng chẳng qua ngộ biến tùng quyền 9tamj thời thích nghi), cũng chỉ mặt, Triệu Cơ là có thể nhìn ra, Tô Thanh Nhược này, cũng phải nữ tử tầm thường, tâm cơ, thủ đoạn, lòng dạ, so với Liễu Ngạn Linh lợi hại quá nhiều, lại cũng thế, kỹ nữ sinh ra chi nữ, những năm này xen lẫn trong thanh lâu, lại bị người đoán được chân thân, phần tâm cơ cẩn thận này, há là nữ tử bình thường có thể làm được.

      Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cho nàng vào cung, tất nhiên Liễu Ngạn Linh khắp nơi tìm nàng ta phải sao, hai người đấu, Triệu Hi chừng lạnh tâm, sau khi lạnh tâm lãnh tình, chính là người xứng chức quân chủ, đến lúc đó lần nữa chọn khuê tú khác vào cung làm hậu, liền thuận lý thành chương.

      Triệu Cơ lần này trắc trở ý định, là vì Triệu Hi, vì giang sơn Bắc Thần. Mà Triệu Hi, kể từ đêm qua, vạch trần thân phận của Thanh Nhược, cũng cùng lần nữa sống lại dạng, cũng giống như đạy được ước muốn vậy, vui mừng, cũng mơ hồ, đem những vật hiếm có trước kia, mỗi dạng tìm đến, biết nàng ấy có thấy hiếm lạ gì , phàm là hiếm thấy cũng vơ vét, liên tục ngừng đưa vào Tô phủ, giống như thổ lộ vậy, tâm tư từ đến lớn, cuối cùng tìm được lý do quang minh chánh đại, từng cái sai bảo ra ngoài, hẳn là vào tình vào tính, chí chân chí thuần.

      Sau khi Tô Thanh Nhược vào Tô phủ, Tô Triệt liền đem Hạo Nguyệt hiên trước đây của Thừa An dọn dẹp ra ngoài, cho nàng ở, mặt khác đem hai nha đầu Phúc nhi và Lộc nhi trước đây hầu hạ Uyển Nhược, cũng đưa tới đây cho nàng sai bảo.

      Chỉ là vội vã dọn dẹp, đại đa số bài biện chính là hình dáng, Tô Thanh Nhược vừa tiến đến, ánh mắt liền rơi vào bức mỹ nhân đồ tường bên kia, Hoa Lê như tuyết tuôn rơi, kế tiếp hoa lê là thiếu nữ, khẽ ngửa đầu, cánh tay khẽ mở ra, giống như hứng lấy cánh hoa rơi từ xuống, thân Hồng Y, người từng mảnh hoa lê, mặc dù ngước đầu, lại có thể thấy ngũ quan.

      tính là rất đẹp, lại có loại ý vị siêu phàm thoát tục, Hồng Y bồng bềnh, hoa lê thắng tuyết, trắng hồng xen lẫn, giống như thế gian cũng chỉ còn lại có màn Hồng Y kia, cùng khóe miệng nàng khẽ nhàn nhạt cười ngọt ngào, đây chính là vị Hòa Tuệ công chúa kia, cũng là muội muội của mình, hôm nay là hoàng hậu Nam Hạ !

      Phúc nhi đứng sau lưng thấy nàng kinh ngạc nhìn bức vẽ ngẩn người, liền : "Đây là bức họa Hòa Tuệ công chúa, lúc này còn chưa cập kê, là thiếu gia tự vẽ, vốn là còn khá hơn chút, công chúa lấy chồng ở xa, đều dọn dẹp chút mang , liền lưu lại bức này, nếu Thanh Nhược tiểu thư thích, nô tỳ lấy xuống."

      Phúc nhi chuyện có phần cẩn thận, đối với vị tiểu thư đột nhiên tới này, có chút biết hầu hạ ra sao, hơn nữa nàng ta cùng Nhị tiểu thư giống nhau, vừa mới đưa mắt, nàng cùng Lộc nhi giật nảy mình.

      Ban đầu công chúa lấy chồng ở xa, cả đám nha đầu bà tử bọn họ, công chúa cũng mang, là thương cảm họ xa xứ, cũng chỉ có Như Ý tỷ tỷ đuổi theo, Như Ý cùng mấy người các nàng lại bất đồng, cùng công chúa là tình cảm từ , họ đều là nửa đường tới, thế nào cũng xa chút, lại , bên này có phụ mẫu, cũng ném ra, vì vậy liền ở lại Tô phủ.

      Hôm nay vị Tô Thanh Nhược này, mặt mày, liền bộ dáng mới vừa rồi nàng khẽ ngửa đầu trầm ngâm, là cực kỳ giống công chúa. Tô Thanh Nhược khoát khoát tay:

      " cần, chỉ là liền ngây ngô mấy ngày thôi, cần gì phiền hà như thế." Đưa ngón tay chỉ chỉ bài thơ đề bức vẽ hỏi: "Đây cũng là thiếu gia các ngươi đề hay sao?"

      Bên cạnh bức tranh đề khuyết từ: "Hiên tỏa bích linh lung, hảo vũ sơ tình tam nguyệt. Phóng xuất noãn yên trì nhật, túy phong diêm hương tuyết. Nhất tôn ngâm viễn tẩy trang khán, ngọc địch tiếu xuy liệt. Lưu đãi dạ thâm đình viện, bạn tố nga thanh tuyệt." Chữ rất đẹp, có cốt cách, giống như bức tranh hoa lê vậy, ràng lại hữu lực.

      Phúc nhi lắc đầu cái: "Đây là công chúa viết."

      Phúc nhi tiếng vừa dứt, liền nghe phía ngoài bà tử : "Tiểu thư, trong cung mang đồ tới rồi. . . . . ." chuyện, theo bà tử vào tiểu thái giám thanh tú, có chút quen mặt, giống như trong cung gặp qua.

      Tiểu thái giám cũng gì, đem đồ vật để xuống liền vội vã , là cái hộp rất lớn, bên ngoài hộp khắc cành hoa, rất tinh xảo, Phúc nhi tiến lên mở ra nắp, khỏi y tiếng: "Là tượng Thập Bát Đồng Nhân (18 người bằng đồng). . . . . ."

      Tô Thanh Nhược liếc qua, là người đồng, tư thái khác nhau, liền vẻ mặt đều giống nhau, mặc dù linh hoạt nhưng cũng cổ quái: "Ngươi đây là vật gì?"

      "Tượng Thập Bát Đồng Nhân a!"

      Phúc nhi trả lời, Lộc nhi nhanh miệng tiếp: "Đây là trước kia tiểu thư nhà chúng ta thuận miệng cùng Thập Nhất gia nghe, Thập Nhất gia liền cho người ta làm, làm thành quà sinh nhật đưa cho tiểu thư nhà chúng ta, sau này Thập Nhất gia đại hôn, tiểu thư nhà chúng ta liền sai dọn dẹp đưa Liễu phủ. . . . . ."

      Nàng còn chưa dứt lời, Phúc nhi liền chặn nàng lại : " những điều vô dụng làm cái gì? Nửa ngày phải cho ngươi pha trà rồi sao? Trà đâu?"

      Lộc nhi lúc này mới phát ra mình những thứ này rất thỏa đáng, vì vậy ngừng cười hắc hắc : "Ma ma dưới bếp biết tiểu thư thích loại trà nào? dám tự tiện làm chủ, nô tỳ đây là tới hỏi Thanh Nhược tiểu thư cho biết."

      Thanh Nhược lạnh nhạt : " câu nệ cái gì cũng có thể."

      Lộc nhi xuống, Phúc nhi mới : "Lộc nhi lắm mồm, tiểu thư đừng nghe nàng xằng bậy."

      Tô Thanh Nhược cười: "Ngươi cũng cần cẩn thận như thế, ta vốn là bằng gương mặt tương tự như tiểu thư nhà ngươi, mới có thể có cơ hội lần này, ta nên cám ơn tiểu thư ngươi mới đúng."

      "Thế nhưng tiểu thư nhà nô tỳ còn là thân muội muội của Thanh Nhược tiểu thư nữa chứ?"

      "Cái gì thân muội muội? Ngươi cái nô tài này ngược lại phản bội nhanh a, chủ tử mới mấy ngày, liền ở trước mặt chủ tử mới thể trung thành."

      Từ bên ngoài truyền vào tiếng , thanh thúy dễ nghe, trong lời lại là những câu mang theo gai nhọn.

      Tô Thanh Nhược đứng lên, từ khung cửa qua tấm bình phong vào người mỹ phu nhân, người có chút gầy, nhan sắc vẫn diễm quan quần phương (xinh đẹp át mọi phía) như cũ, trong mắt hàm chứa ràng ác ý cùng giễu cợt, chính là Tô Uyển Như.

      Phúc nhi mặt đỏ lên, cúi người hành lễ: "Đại tiểu thư."

      Tuy Tô Thanh Nhược danh chánh ngôn thuận vào Tô phủ, ăn uống mặc dùng tới ngược lại chút chậm trễ, nhưng vị đại mẫu kia thậm chí là vị phụ thân ruột, cũng có chút nhàn nhạt, cũng thân thiện, chuyện trong phủ, cũng là ở đường, vị ma ma hơi với nàng chút, lai lịch cũng , liền cho nàng biết tiểu thư dòng chính nữ của Tô phủ, phía còn có vị thứ tỷ, hôm nay là thị thiếp của công tử Liễu phủ.

      Lúc đó Tô Thanh Nhược còn có mấy phần nghi ngờ, tuy là thứ xuất, nào đến nỗi làm thị thiếp, mẫu thân ruột của mình là nữ nhân ti tiện, hôm nay mình còn phải là muốn gả cho Vương gia sao, tuy là trắc phi nhưng cũng coi như tôn quý rồi, trong lòng mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng có hỏi thăm, nhiều năm phong trần lẫn vào tới đây, biết những thứ này là chuyện trong nhà giàu có, bên ngoài vinh quang bên trong lại loạn hết sức.

      Hơn nữa, hôm nay nàng dễ dàng bỏ phong trần, vả lại mẫu thân ruột cũng vào Tô phủ, còn dư lại chính là cầu xin sống yên ổn thôi, những chuyện này nàng muốn biết, cũng muốn tham dự, chỉ là vị đại tiểu thư này vừa là thị thiếp, như thế nào tùy ý trở lại nhà mẫu thân đây.

      ra Tô Uyển Như cũng biết, nay nhà nương gia (nhà mẹ đẻ) bên này ai chào đón nàng, chuyện trước kia, cả nhà Tô phủ vào đại lao, là mẫu thân của nàng cùng ngoại tổ mẫu hai người toàn bộ nhận láy, ngược lại đem nàng đẩy qua bên rất ràng, dù vậy, nay ngay cả phía tổ mẫu coi là ở bên trong, đối với nàng đều để ý tới, lạnh nhạt giống như nàng là người ngoài.

      Tô Uyển Như cũng muốn về nhà nương gia, nhưng vì vậy đột nhiên đụng tới Tô Thanh Nhược, Liễu Ngạn Linh trong cung bị tức, chạy trở về Liễu phủ, trở lại Liễu phủ tìm nàng thoải mái, Tô Uyển Như thích nhìn nhất, chính là tiểu này, ràng đối với Tô Uyển Nhược hận thấu xương, còn phải là gì từ tỷ muội tình cảm, đem tất cả oán giận đối với Uyển Nhược cùng Tô Thanh Nhược, cỗ phiền não phát ở người nàng.

      Bây giờ Liễu Ngạn Hoành mười ngày có sáu bảy ngày đều trong phủ, ở bên ngoài biết lêu lổng cái gì, khi đó lúc mới vừa lập gia đình ôn tồn tình ý, sớm còn dư lại có mấy, như thế nào lại thiên vị nàng, roi vào đường cùng, Tô Uyển Như liền nhắm mắt trở về Tô phủ.

      Trở lại liền chạy thẳng tới Hạo Nguyệt hiên, là muốn chính mắt nhìn, rốt cuộc cùng Uyển Nhược giống nhau như thế nào, vừa tiến đến, làm Tô Uyển Như kinh ngạc, nếu phải so với Uyển Nhược lớn tuổi hơn chút, giống như người, cái loại hình dáng nhàn nhạt cố làm ra vẻ hơn nữa giống.

      Ánh mắt Tô Uyển Như quét qua Tô Thanh Nhược, thân áo trắng váy ngắn, nên lời trắng trong thuần khiết (màu trắng mộc mạc), khỏi rất châm chọc cười cười: "Vị muội muội là công chúa kia của ta, mặc dù cũng thích trắng trong thuần khiết, đại đa số còn là mặc tươi sáng, giờ cần phải học từng cái, nếu dỗ được Vương gia vui vẻ, này muốn nơi đó đều giống như, ngoài dặm chia rẽ mới lâu dài, đừng giống như cái da giống thịt lại giống, cuối cùng rơi vào hoàn cảnh giỏ trúc múc nước chẳng được gì."

      Tô Uyển Như mấy câu đó ra, là những câu có ý tứ gì khác, đặt tại người người khác, thấy được liền nhịn xuống, nhưng Tô Thanh Nhược lại cười: "Xin nhận, chỉ cần Vương gia vui vẻ, Thanh Nhược như thế nào? Có cái gì gấp."

      Tô Uyển Như rất xấu bụng cười cười: "Đúng á, ta lại quên, từ địa phương như vậy ra ngoài, loại bản lãnh này nghĩ đến sớm tu luyện thâm hậu, đói với những lời của ta cũng vô dụng."

      Vô luận Tô Uyển Như gì, Thanh Nhược cũng nhàn nhạt ứng đối, buồn, vội, ngược lại đem Tô Uyển Như tức giận tới đỏ mặt tía tai, Uyển Như ra khỏi Hạo Nguyệt hiên, sắc mặt còn khó coi vô cùng, nữ tử xuất thân như vậy, vận khí so với nàng cũng mạnh hơn.

      Tức lên, cũng muốn ở Tô phủ ngây người, trực tiếp trở về Liễu phủ, từ cửa hông vào Liễu phủ, chợt liền nghĩ đến chủ ý, quẹo khúc quanh, trực tiếp đến nơi của Liễu Ngạn Linh. . . . . .

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 75: Chỉ lấy muôi
      Edit: voi còi



      Hoàng Thành Nam Hạ, ngày xuân vừa qua, trước khi đến đầu mùa hè, trong Vị Ương Cung hoa Lê rụng , cành lê nhú ra quả lê non nho , giắt đầy cành, nhìn rất là thích, trong viện chuyển vài cành xen dây dưa mấy con cá nhiều màu bơi lội ra vào, phía là hoa sen, phía dưới nuôi mấy con cá chép, đoàn tụ sum vầy, đêm cá nước (quan hệ thân mật) hài hòa, đây đại khái là khắc họa hợp lý nhất của Vị Ương Cung lúc này rồi.

      Mùng tháng ba, Nam Hạ Văn đế lên ngôi, đại điển phong hậu cùng nhau tiến hành, tuy đem Lễ bộ bận rộn đến đầu tắt mặt tối, có thể thịnh thế như vậy, nhưng cũng cắm sâu vào trong lòng quần thần dân chúng Nam Hạ.

      Thừa An muốn chính là như vậy, muốn danh chánh ngôn thuận chiêu cáo thiên hạ, thê tử của , hoàng hậu của , chỉ có chính là Nhược Nhược, là Đế hậu, cũng là phu thê, đại điển phong hậu thanh thế lớn như vậy, ngay từ đầu định địa vị của Uyển Nhược khi tới Nam Hạ, sau khi trải qua mưa gió chiến loạn, giành được giang sơn Đại Hạ, đương nhiên Uyển Nhược cũng là hoàng hậu khai quốc, lịch sử xưng Uyển hậu, đây là sau, tạm thời đề cập tới.

      Vốn dĩ Uyển Nhược là người có tính tình lười biếng, vào lúc này thành hoàng hậu, đáng lẽ nên vụ bận rộn, lại càng thêm thanh nhàn, hậu cung tuy lớn, chủ tử lại chỉ , hoàng thượng mỗi ngày ngủ lại Vị Ương Cung, ngừng ngủ lại, chỉ cần hạ triều, xử lý chính cũng ở Vị Ương Cung, Ngự Thư Phòng trống , cũng may Vị Ương Cung khá lớn, tiền điện liền dùng làm Ngự Thư Phòng, cung chuyên dùng để hoàng thượng phê duyệt tấu chương.

      Thường ngày Uyển Nhược cũng cực ít ra Vị Ương Cung, phải ở phía trước điện cùng với Thừa An siêng năng việc quốc gia, chính là ở hậu điện đọc sách vẽ tranh đánh đàn đánh cờ, ngày trôi qua hết sức nhàn nhã.

      Lúc Như Ý vào, Uyển Nhược ở nhìn bức tranh quạt trước mặt, hoa sen sáng rỡ, cao vút nổi lên mặt nước, mặt quạt Tịnh Đế Liên* đón gió phấp phới, thân sen xanh nổi lên mặt nước, nhưng cũng có chút dây dưa.
      *Tịnh Đế Liên: hai đoá sen mọc cùng gốc (tình vợ chồng mặn nồng)

      "Tịnh Đế Liên này, tiểu thư vẽ đẹp, nhìn cùng trong viện tử của chúng ta giống hệt nhau đấy?"

      Uyển Nhược ngẩng đầu thấy trong mắt Như Ý có ý ranh mãnh, mặt khẽ đỏ lên, quét qua trong tay nàng: "Là thư từ của người nào?"

      "Là thư nhà trong phủ ở Bắc Thần."

      Uyển Nhược sửng sốt, mấy bước qua nhận lấy, mở giấy viết thư ra, nhìn chút chân mày hơi chau , Như Ý vội hỏi: "Liệu có chuyện gì rồi sao?"

      Uyển Nhược ngồi bên giường: "Ta cũng biết, còn có thứ tỷ lưu lạc bên ngoài."

      "Thứ tỷ?" Như Ý ngẩn ra, Uyển Nhược chợt cười:

      "Thanh Nhược, Tô Thanh Nhược, bây giờ là trắc phi của Thập Nhất rồi."

      "Cái gì trắc phi? Nhược Nhược ngược lại thanh nhàn, làm khó ta ở phía trước điện chờ nàng hơn nửa ngày thấy bóng dáng đâu, nghĩ tới nhất định là cớ nàng tìm cho ta tranh vẽ mặt quạt, phía sau lười nhác, quả nhiên để cho ta bắt tại trận."

      Ngược lại Uyển Nhược lại xì cười, đưa ngón tay chỉ chỉ án vẽ bên kia: "Chính chàng nhìn chút , ta mới vừa ngồi ở đây thôi, chàng liền tiến vào."

      Thừa An quả tới nhìn chút, khỏi cười: " ngờ hoa sen này còn là Tịnh Đế."

      Như Ý che miệng cười tiếng, lui xuống, biết hai chủ tử ở chung chỗ, thích người ngoài ở tại đó, Thừa An chen chúc ngồi xuống gần Uyển Nhược, cầm lấy thư trong tay nàng: " Thư nhà từ Bắc Thần?"

      Uyển Nhược gật đầu cái, Thừa An mở ra khẽ lướt lần, : "Nghĩ tới phải là chuyện lớn gì, ta lại quên cho nàng . . . . . ."

      Nghiêng đầu thấy Uyển Nhược nghiêng đầu mắt chớp nhìn , ánh mắt Thừa An lóe lóe, ôm lấy nàng: "Hôm nay chúng ta như vậy rất tốt, Bắc Thần cách xa ngàn dặm, có số việc, nàng biết tốt hơn chút."

      Nắm tay của nàng cùng nhau đặt ở trái tim của nàng : "Nhược Nhược nơi này chỉ có mình ta tốt sao?"

      Ngược lại Uyển Nhược cười, hơi đẩy ra trêu ghẹo: " giờ cố gắng những lời này, cẩn thận để hạ nhân nghe thấy rồi truyền , thần dân của chàng chàng là hôn quân rồi."

      Thừa An thở dài: "Ta lại vui lòng khi đêm xuân ngắn ngủi tận lực ngày mới lên (CV: xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi: 春宵苦短日高起), từ đó làm hôn quân lâm triều sớm."

      Mặt của Uyển Nhược đỏ lên: "Trong triều có chuyện gì khó giải quyết sao?"

      Ánh mắt Thừa An hơi trầm lắc đầu cái: "Có Nhược Nhược ở bên người, chuyện gì cũng có thể hiểu, mấy ngày nữa, nắng nóng rồi, chúng ta xuất cung đến Ly cung ở dưới chân núi , nơi nào mặt nước lớn, mát mẻ, nàng sợ nhất là nóng, nơi đó vừa đúng."

      Uyển Nhược thở dài: " trách được người người cũng muốn làm hoàng thượng, loại cuộc sống này, cả đời cũng đều buồn lo!"

      Thừa An cười tiếng: "Cả đời lo, đây là trước kia ta liền muốn cho Nhược Nhược."

      Ánh mắt của sâu thẳm trước sau như , khuôn mặt lại thoát ra thanh tú như khi còn bé, ra loại khí tức nghiêm trang (trang trọng + nghiêm trang), nhưng lúc này con ngươi sâu thẳm lại ấm như nước mùa xuân, chiếu vào lòng của Uyển Nhược, khẽ tạo nên từng vòng từng vòng lăn tăn, ban ngày tương khế tương hợp (ý hợp ý), ban đêm tay chân quấn quýt lẫn nhau, Uyển Nhược chợt cảm thấy, có lẽ rất sớm trước kia, mình cho là đệ đệ, dù sao họ vừa bắt đầu liền phải là tỷ đệ.

      "Nhìn ta như vậy, ta muốn hôn nàng rồi. . . . . ."

      Tiếng thấp, môi của Thừa An in ở môi Uyển Nhược, trằn trọc, khiêu khích nhộn nhạo tình triền miên. . . . . .

      "Vạn tuế gia, Định Nam Vương xin gặp."

      Ngoài cửa sổ tiếng của Chu Kính truyền đến, Uyển Nhược đỏ mặt đẩy ra:

      "Mau , Định Nam Vương là đại ân nhân của chàng, mặc dù hôm nay quân thần khác biệt, nhưng cũng thể chậm trễ."

      Thừa An nhíu nhíu mày đứng lên, Uyển Nhược giúp sửa sang lại bào phục có chút loạn người, Thừa An lại nắm tay của nàng mà : "Đợi lát nữa nàng đến tiền điện, nằm giường êm ở phía sau bình phong đọc sách , nếu , cuối cùng ta lại chạy về hậu viện, sổ con chắc cũng xem xong rồi."

      Uyển Nhược cười tiếng, khẽ vuốt cằm.

      Thừa An vừa tới thư phòng trước mặt, Thích Trung liền khom người tiến vào, vừa muốn quỳ xuống, Thừa An trước bước đỡ ông ta dậy: "Đây phải là đại điện triều, Trung thúc, đại lễ này liền miễn !"

      Thích Trung cám ơn vâng dạ, Thừa An : "Ngày xuân sau giữa trưa, người rất dễ mệt mỏi, Trung thúc có ở trong phủ nghỉ trưa, vào cung có chuyện gì?"

      Hoàng thượng đây phải là biết còn hỏi sao? Trong lòng Thích Trung thở dài, theo lý thuyết, chuyện hậu cung của hoàng thượng ông nên trông nom, nhưng bây giờ Thái Thượng Hoàng tránh ở Thọ Xương cung, để ý tới mọi chuyện, lại có Thái hậu, mặc dù hậu cung đến nỗi chỉ có nữ tử là hoàng hậu, nhưng có vị phân đấy, lại chỉ hoàng hậu, ngày dài xuống, vậy như thế nào? Lễ bộ trình lên bao nhiêu sổ con thúc giục đại tuyển, hoàng thượng chính là chút ý tứ để ý tới, đó là ở phía trước triều ra, sắc mặt hoàng thượng có qua câu lại dễ dàng để xuống.

      Nếu gần nữ sắc, hôm nay cùng hoàng hậu vậy là ngọt ngào suôn sẻ, hoàng hậu khá hơn nữa, hoàng thượng vui mừng nữa, nhưng thân phận công chúa địch quốc đặt ở đó, tương lai thái tử Nam Hạ, chẳng lẽ phải từ bụng nàng ta ra.

      Nam Bắc cũng thể ngưng chiến lâu dài, dựa vào cường binh của Nam Hạ, hơi nghỉ ngơi mấy năm, lần nữa thu phục Bắc Thần, thống nhất nam bắc, đây mới là nghiệp lớn, đến lúc đó, gia tộc của hoàng hậu chắc chắn phải trở thành bùa hộ mệnh của quân chủ Bắc Thần, lấy hay bỏ khó tránh khỏi sống chết, vì vậy hoàng hậu địch quốc này rất là ổn.

      Hơn nữa từ sau khi hoàng hậu vào ở Vị Ương Cung, hoàng thượng liền giống như mọi đều đủ, tiếp tục như vậy, đâu còn có lòng khai cương khoách thổ (mở mang bờ cõi, mở rộng đất nước), công chúa Bắc Thần hoà thân tới đây, hẳn là chiêu kế hay, làm mềm tâm quân vương, yên ổn giang sơn Bắc Thần.

      giờ Thích Trung có phần hối hận, ban đầu nên kiên quyết phản đối chuyện hòa thân, hoặc ở giữa đường đánh chặn, cũng có những chuyện phiền hà phía sau này: "Hoàng thượng, hôm nay lên ngôi phong hậu qua, nên rộng rãi tuyển tú nữ tràn đầy hậu cung mới đúng."

      Thừa An trầm mặc hồi lâu : "Trung thúc, ngại đối với ngươi , lúc trước làm hoàng thượng ta cũng chán ghét, ban đầu về Nam Hạ, mặc dù cũng là vì gia cừu, nhưng nhiều hơn, chính là nghĩ bảo vệ Nhược Nhược của ta cả đời bình an, chỉ có trở thành người mạnh nhất, mới có thể thực nguyện vọng này, Nhược Nhược chỉ có là hoàng hậu của ta, thê tử của ta, vẫn là nguwoif trong lòng của ta, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, đây là ta đối với nàng cam kết, cả đời này dứt khoát, nếu có người muốn hại hoàng hậu, trẫm tuyệt nương tay." Thích Trung ngạc nhiên.

      Thích Trung thối lui khỏi Vị Ương Cung, quay đầu lại nhìn chút, khỏi thở dài cái, bức tranh điêu khắc hành lang nóc Vị Ương cung, chắc là đúc bằng sắt đục bằng gạch vậy, khó có thể rung chuyển, vị nữ tử bên trong kia ngược lại tạo hóa tốt, mặc dù phải hồng nhan, lại thực thành họa thủy.

      Từ hành lang chậm rãi ra, được nửa chỉ thấy Thích ma ma tới đây hành lễ: "Lão nô tham kiến Vương gia."

      Thích Trung giơ giơ tay lên: " giờ ma ma tốt chứ?"

      Thích ma ma vội : "Làm phiền Vương gia nhớ thương, hoàng thượng. . . ."

      Thích Trung giơ tay lên ngăn lời của bà ta, dời bước hướng Hiệp Thuý đình bên kia tới.

      Thích Trung mới ra , Uyển Nhược liền từ hậu điện tới, trong lòng thực có phần buồn phiền, từ cổ chí kim, hậu cung ba nghìn rất là bình thường, ngược lại chưa từng nghe qua gặp qua Đế Hậu phu thê, tuy biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt, nhưng vừa đến trước mắt, trong lòng cũng ra là chua xót là chát, nếu nàng cùng Thừa An giữa chọc nữ nhân khác vào, nàng có còn tâm tình như thế hay . Loại chua xót này lượn quanh chạy lên não, Uyển Nhược chợt chợt hiểu, có lẽ nàng thích Thừa An rồi, cái loại thích giữa nam nữ.

      "Nhược Nhược đứng ở bên ngoài làm cái gì?" Tiếng của Thừa An truyền đến, Uyển Nhược mới cất bước vào, trong tay nắm cái quạt tròn mỹ nhân, người xiêm áo cũng đổi thân xiêm áo màu hồng, đầu lại cắm bích ngọc trâm, đầu trâm là hình dáng hoa lê, rất khác biệt.

      Thừa An biết Uyển Nhược xưa nay phiền nhất những thứ xiêm áo đồ trang sức kéo dài kia, đặc biệt thích ăn mặc đơn giản nhàng khoan khoái, dù đơn giản, ở người nàng, cũng tự nhiên có khí chất ung dung.

      Thừa An vỗ vỗ đệm vàng bên cạnh: "Nhược Nhược tới ngồi nơi này."

      Đế hậu ở nơi riêng tư từ trước đến giờ câu nệ quy củ, Chu Kính cùng người cung nhân chờ ở gần phục vụ sớm thành thói quen, cũng thầm than vị Uyển hoàng hậu này, chân chính là người ở đầu quả tim của hoàng thượng, hơn nữa hôm nay hoàng thượng cùng Định Nam Vương những lời kia, Chu Kính vừa nghe cũng kinh ngạc, chớ chi là Định Nam Vương rồi.

      Thừa An cẩn thận xem xét nàng hồi lâu: " nghe được lời của ta cùng Định Nam Vương mới vừa ở đây rồi hả?"

      Uyển Nhược có gật đầu lại thở dài: "Làm hoàng thượng tốt vô cùng, làm hoàng hậu cũng quá tốt rồi, nếu như chàng thực cưới hậu cung ba nghìn, hoàng hậu ta đây đâu còn có thanh nhàn có thể tìm ra?"

      Uyển Nhược chơi, ánh mắt lại hề chớp nhìn chằm chằm Thừa An, tâm nhãn của nàng luôn luôn nhiều, lời này đổi góc ra, làm sao biết ý của nàng.

      Nghĩ đến chỗ này, Thừa An cười: "Nhược Nhược, ta đáp ứng qua chuyện của nàng, ngày cạnh (ngày ghét), Thiên Địa hợp (trời đất hợp), cũng lỡ lời, mặc cho hậu cung 3000, ta chỉ lấy gáo nước, Nhược Nhược yên tâm."

      Uyển Nhược cười, cười đặc biệt rực rỡ, chính mình là vận khí gì tốt, lại để cho nàng có người nam nhân tốt như vậy, nàng kiểu cách, nàng rất ích kỷ, gật đầu cái, : "Yên tâm, nếu có ngày, chàng có người khác rồi, ngôi vị hoàng hậu này ta liền cũng làm cho tài đức."

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 76: Thập Nhất vào chỗ (lên ngôi)
      Edit: voi còi



      Bắc Thần Chiêu Văn Đế mùa thu năm thứ ba mươi ba, Triệu Hi mới vừa vào Dưỡng Tâm điện chỉ nghe thấy từ bên trong tẩm điện truyền đến hồi tiếng ho khan kịch liệt, dường như muốn đem phổi cũng ho ra vậy, Triệu Hi khỏi nhíu nhíu mày, xem ra bệnh của phụ hoàng nặng hơn rồi.

      "Thần tham kiến Thái Tử Gia."

      Chiêu Văn Đế năm thứ ba mươi hai bỏ thái tử lúc đầu, đổi lập Thần vương Triệu Hi làm thái tử, mùa xuân năm thứ ba mươi ba, Chiêu Văn Đế mắc bệnh, tuy có ngự y giỏi nhất trị liệu, vẫn thấy khởi sắc, liền lệnh cho thái tử Triệu Hi giám quốc (giám sát, điều hành), lại khiến cho quần thần ngoài ý muốn, vốn là cái Thần vương hoang đường, sau khi giám quốc lại thay đổi thành người khác, chăm lo việc nước, hết sức cần cù, với chánh , rất có công tích, ngược lại làm dưới quần thần đều tin phục.

      Triệu Hi khẽ giơ tay lên, cất bước vào bên trong tẩm điện, màn chướng màu vàng kéo lên, Triệu Cơ nằm giường rồng, sắc mặt vàng vọt, thỉnh thoảng lại ho khan mãnh liệt, vào thu càng phát ra tốt, hôm nay còn tốt hơn chút, thấy tình huống này, cũng còn chuyển biến tốt bao nhiêu.

      Thấy Triệu Hi vào, Triệu Cơ ngược lại lộ ra nụ cười , Triệu Hi đến bên cạnh: "Hôm nay phụ hoàng cảm thấy khỏe hơn chút nào ?"

      "Có được hay , chỉ là cứ như vậy, thường ngày đám ngự y bên ngoài đều có thể dùng chút, đến lúc thực cần dùng đến, lại người nào có ích, hơn nữa bệnh của mình trẫm tự biết, chỉ là kéo dài thêm vài ngày thôi."

      Triệu Hi vội : "Phụ hoàng là Thiên Tử vạn tuế, hôm nay chánh trị cường thịnh, những lời xúi quẩy này làm gì?"

      "Lời xúi quẩy? Khụ. . . . . ."

      Triệu Cơ ho khan mấy tiếng, Triệu Hi vội vàng nhận lấy nước mà Tô Đức An đưa tới, hầu hạ Triệu Cơ uống vào, mới tốt hơn chút. Triệu Cơ thở hổn hển mấy hơi thở : "Cái gì vạn tuế? Chuyện hoang đường như vậy cũng chỉ là gạt người, đừng vạn tuế, sống quá trăm tuổi cũng phượng mao lân giác (lông phượng và sừng lân, những thứ quý hiếm, ý của Triệu Cơ là sống lâu cũng quý rồi), con cũng cần an ủi trẫm, nhìn thấy con hôm nay như vậy, trong lòng trẫm rất an ủi."

      Chợt mắt liếc phía sau : "Hôm nay sao Thanh Nhược có theo tới?"

      Ánh mắt của Thập Nhất lóe lên: "Có chút chuyện vặt ngăn trở rồi, liền có cùng nhi thần qua đây."

      Triệu Cơ gật đầu cái: "So với Uyển Nhược, nàng lại càng giống Băng Nguyệt, cái bộ dáng kia, tính tình kia . . . . ."

      Triệu Hi liền ngẩn người chút, trách được phụ hoàng mỗi lần nhìn thấy Thanh Nhược sắc mặt cũng rất nhu hòa, ra là tưởng nhớ phần tình nghĩa với Hiền phi năm xưa.

      "Thái Tử Phi sắp sinh rồi! Nghe ngự y ở nơi này mấy ngày, trong bụng của nàng là nam thai, nàng cũng có chút phúc khí. . . . . ."

      Triệu Hi từ Dưỡng Tâm điện ra ngoài, Tiểu Xuân Tử xem xét sắc mặt của chủ tử, thử : "Thái Tử Gia có phải nên Sương Vân điện hay . . . . . ."

      còn chưa dứt lời, liền bị ánh mắt Triệu Hi bắn tới cắt đứt: "Thu của nàng ta bao nhiêu chỗ tốt, đáng giá ngươi lại nhiều lần thay nàng ta chuyện vậy, cái người này chẳng lẽ muốn nghiêng sang bên kia rồi?"

      Tiểu Xuân Tử vội dám lên tiếng, lui về phía sau bước, Tiểu Xuân Tử ra ngầm cười khổ, lời này là chủ tử oan uổng , Thái Tử Phi bên kia chỗ tốt là cho ít, nhưng cây châm cũng cầm lấy, Thái Tử Phi từ trước đến nay, cũng đoạt tâm tư của chủ tử, nhưng sau này biết sao, liền xuất ra thủ đoạn, chỉ đêm, liền được hài tử, lại là nam thai, hơn nữa lại là Thái Tử Phi chân chính sinh ra, xuất thân địa vị đều ở đó bày biện, ngày khác vừa rơi xuống, bất kể Thái Tử Gia thích hay thích, vậy cũng chân chính là thế tử, vì vậy tưởng như bế tắc lại có chút ý tứ.

      Hơn nữa, giờ ý nghĩ kia sợ cũng nên có, chuyện giữa đế hậu Nam Hạ cũng truyền thành câu chuyện mọi người ca tụng khắp Nam Bắc, lại ly kỳ, tuy biết Tô nương tầm thường, nhưng cũng nghĩ tới là nữ tử lợi hại như vậy, đến Nam Hạ mới bao nhiêu ngày, liền đem kia tân đế Nam Hạ giữ ở góc quần, cũng nhanh hai năm rồi , nghe hậu cung Nam Hạ vẫn bỏ trống như cũ, trừ vị hoàng hậu là Hòa Tuệ công chúa này, hậu cung lớn như thế mà ngay cả Tần phi cũng có, bình thường.

      Mặc dù ban đầu Tô nương gả cho gia nhà mình, hôm nay cũng đến được trình độ như vậy, đây cũng phải là cưng chiều rồi, hơn nữa nghe Đế hậu Nam Hạ tâm ý tương thông, ngày rời, đêm chẳng phân biệt được, nếu được phu quân như thế, còn có cái gì chưa đủ, vì vậy, Thái Tử Gia của mình chính là nhớ thương cũng chỉ là nhớ thương.

      Chỉ là, từ sau khi Tô trắc phi giống Tô nương vào cung, cũng giống như biến thành người khác vậy, thu lại tính tình, chuyên cần với triều , ban đêm ngủ lại Mộc Tuyết trai của trắc phi nhưng cũng có mấy lần, đại đa số đều ở nơi của những thị thiếp khác, lại làm cho người ta đoán ra.

      Triệu Hi cất bước hướng Ngự Thư Phòng tới, vừa tới hành lang, chỉ thấy chưởng ma ma bên cạnh Liễu Ngạn Linh, ma ma vội vàng tới đây bùm quỳ xuống: "Thái Tử Gia, Thái Tử Phi muốn sinh."

      Triệu Hi lại cau mày lạnh nhạt : " muốn sinh, nên mời ma ma chuyên đỡ đẻ trong cung cùng thái y, đến chỗ ta có ích lợi gì?"

      Ma ma sững sờ chút, đánh bạo : "Thái Tử Gia chính là thương tiếc Thái Tử Phi, nhưng trong bụng Thái Tử Phi là thế tử gia. . . . . ."

      còn chưa dứt lời liền bị ánh sáng lẫm liệt trong mắt Triệu Hi bắn đến sợ chẹn họng trở về. Triệu Hi lại hừ tiếng: "Thế tử gia? Vậy hãy để cho nàng tốt sanh ra được !"

      xong, phất tay áo vào Ngự Thư Phòng, cũng để ý ma ma kia. Ma ma kia thở dài quay về Sương Vân điện, mặc dù mặc dù Thái Tử Phi điêu ngoa chút, nhưng bà vừa nhìn, đối với Thái Tử Gia là tâm ý, hơn nữa, còn có phân tình cùng nhau lớn lên nữa, theo lý thuyết, làm như thế nào cũng rơi vào tình cảnh như thế.

      Lập gia đình lâu như vậy, còn là thân thể trong sạch, dù ai nóng nảy, dùng chút thủ đoạn ra ngoài cũng bình thường, hơn nữa ở trong cung này, vì thánh cưng chiều, cái chiêu gì mà ai sử dụng qua, Thái Tử Phi chỉ là dùng chút thuốc mê tình thôi, nào đến nỗi lại càng chán ghét, thậm chí ngay cả nhìn cái đều vui lòng, phải hôm nay Liễu phủ được thế, chỗ ngồi Thái Tử Phi này, chính xác cũng giữ được.

      Triệu Hi vào Ngự Thư Phòng, từ phía dưới cùng trong hộp rút ra phần mật báo mở ra, chỉ là le que mấy hàng chữ, nhìn ở trong mắt Triệu Hi, lại giống như từng đao từng đao cắt vào tim của vậy: "Uyển hậu ở thời gian nhập thu trong Vị Ương Cung bị bệnh, đế vương quá mức lo lắng, vội truyền thái y vào bên trong, biết là hỉ mạch (có bầu), vì vậy mừng như điên thôi."

      Triệu Hi hai ba lần xé tấm mật báo, ở dưới đèn đốt, đặt ở bên trong chậu đồng bên kia, chợt thấy tâm phiền ý loạn, chính mình ngày đêm nhớ kỹ, nàng tốt hơn, lại ở bên kia sanh con dưỡng cái, có từng nghĩ tới , có còn nhớ phần tình cảm trước đây của bọn họ, có lẽ sớm đem quên mất, nhưng quên được. Bây giờ nghĩ lại, chính là đêm hôm đó trong động tuyết, mặc dù đói khổ lạnh lẽo, sống chết khó liệu, cũng là thời gian vui mừng nhất.

      "Bẩm Thái Tử Gia, Thái Tử Phi thuận lợi sanh hạ thế tử gia, mẫu tử đều bình an, hoàng thượng biết được, ban tên cho là Diễn."

      Triệu Hi thể nào bình tĩnh phất tay cái, Tiểu Xuân Tử thầm than tiếng lui ra ngoài, mới vừa thối lui đến tấm bình phong ngoài cửa, chỉ thấy Tô trắc phi đứng ở đó: "Nô tài ra mắt Tô trắc phi."

      Tô Thanh Nhược khoát khoát tay, mang theo Phúc nhi sau lưng vào: "Thanh Nhược tham kiến Thái Tử Gia." Triệu Hi ngẩng đầu, trong ánh đèn lưu ly, nàng đứng yên ở đó, nét mặt tươi cười như hoa, làm Triệu Hi hơi ngẩn ra, mới hồi hồn: "Muộn rồi, gió thu rất lạnh, thân thể nàng tốt, phải nghỉ ngơi cho tốt mới được."

      "Nghỉ ngơi cho tốt?" Thanh Nhược khỏi khẽ cười khổ, bị nhận sai thành Tô Uyển Nhược, thành thói quen, ban đầu cái dáng vẻ lạnh nhạt thản nhiên đó, hôm nay cũng biến mất vô ảnh vô tung, ngày đêm làm bạn như vậy, nàng chính là bùn đắp gõ tạc nên cũng động lòng động tình, huống chi, nàng chỉ là tiểu nữ tử huyết nhục chi khu, sống đầu đường xó chợ nhiều năm, nam nhân gì chưa từng thấy qua, nhưng Triệu Hi lại giống như vậy, trong lòng nhớ kỹ Tô Uyển Nhược, muội muội của nàng, mặc dù chỉ sai chữ, lại sai cả ngàn dặm.

      người nàng tới tiêu tan trong lồng ngực nỗi khổ tương tư, vừa bắt đầu nàng nhưng mà chỉ đúng là người lắng nghe, còn có thể duy trì ở mình viên kia tỉnh táo đạm nhiên chi tâm, nhưng này ngày qua ngày, năm qua năm, nàng càng ngày càng chán ghét khi cái này thế thân, đại khái biết, thân thể của nàng từ trước đến giờ hảo, khổ trong sống đến được , bộ khang kiện thân thể, nàng sớm chết rồi, nhưng vốn là như vậy cẩn thận, phần này cẩn thận, hết sức châm chọc.

      Tô Thanh Nhược quay người từ trong tay Phúc nhi bưng qua bát Phúc Thọ màu hồng, giọng : "Ngày mùa thu dễ mất nước sinh nóng người, thiếp lột hạt sen cùng bối mẫu Tứ Xuyên( vị thuốc đông y) đường phèn nấu canh, giải nhiệt nhuận phổi, đưa đến cho hoàng thượng bát, bát này liền đưa tới cho Thái Tử Gia."

      Triệu Hi nhận lấy ăn miếng, liền để xuống: "Đại mẫu nhà nàng bị bệnh như thế nào rồi?"

      Tô Thanh Nhược vội : "Làm phiền Thái Tử Gia lo lắng, ngày trước đưa thư tốt hơn nhiều, lão thái thái bên kia lại bị bệnh nằm giường, đại mẫu quýnh lên, mới phát bệnh cũ, thái y qua bắt mạch, uống mấy thang thuốc liền sao, ngược lại lão thái thái bên kia, nghe được tốt lắm?"

      Triệu Hi nhíu nhíu mày: "Tiểu Xuân Tử, ngươi đem gốc nhân sâm vừa nhập vào trong cung tháng trước, đưa Vương gia, nhanh nấu bát canh sâm, nghĩ đến có thể qua năm ."

      Tiểu Xuân Tử vội đáp tiếng, để cho người ta lấy, mình mang theo tên tiểu thái giám tự mình đưa, trong lòng lại khỏi thở dài tiếng, người nọ là , nhưng tình sau này lại dài.

      Triệu Hi liếc nhìn thấy Phúc nhi sau lưng Tô Thanh Nhược, ngớ ngẩn: "Ngươi là Phúc nhi?"

      Phúc nhi vội quỳ xuống : "Nô tỳ là Phúc nhi."

      "Trước kia sao thấy ngươi ở trong cung?"

      Tô Thanh Nhược : "Trước khi nô tỳ xuất giá, nàng chính là nguwoif hầu hạ bên cạnh, sau này vào cung lại quên mang theo, mấy ngày trước đây chợt nhớ tới, nàng là nha đầu tinh xảo tay chân nhanh nhẹn, liền cho nàng vào cung tới hầu hạ, mà càng khá hơn chút."

      Triệu Hi gật đầu cái, lẩm bẩm : "Tay chân nhanh nhẹn tinh xảo, người của nàng cái nào như thế? Ngươi trở về nghỉ ngơi !"

      Sắc mặt Tô Thanh Nhược hơi ảm, khom người lui thân xuống.

      Trong đem này Triệu Hi tâm phiền ý loạn lăn lộn khó ngủ, tới tảng sáng mới mơ mơ màng màng muốn ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu, liền bị hồi tiếng bước chân dồn dập thức tỉnh: "Thái Tử Gia, Thái Tử Gia, ngài mau quay trở lại, hoàng thượng nơi đó xong. . . . . ."

      Triệu Hi sợ hết hồn, vọt ngồi dậy. . . . . . Cũng may Ngự Thư Phòng cách Dưỡng Tâm điện xa, lúc đến, sắc mặt của Triệu Cơ có chút xám trắng, những cung nữ thái giám ngự y đồng loạt quỳ mặt đất, Triệu Cơ giống như liền vì nén lấy giọng điệu này chờ Triệu Hi tới vậy, vừa nhìn thấy , đột nhiên ánh mắt sáng lên, khí sắc xám trắng giống như có chút sức sống.

      Ánh mắt ở mặt Triệu Hi quay vòng: "Thập Nhất chân tướng, chân tướng Vân nhi. . . . . ." Ánh mắt chợt sáng tỏ cái: "Hi nhi ngươi phải nhớ được, nam bắc là nên hoà nên chiến, hòa thượng có thể tự bảo vệ mình, nếu chiến chính là họa diệt quốc, nhớ lấy nhớ lấy. . . . . ." Ánh mắt giải tán tán, nhìn về phía Tô Thanh Nhược quỳ sau lưng Triệu Hi cách đó xa, rất phí sức ngoắc ngoắc tay.

      Tô Thanh Nhược ngớ ngẩn, vẫn tới quỳ gối bên cạnh giường rồng, ánh mắt Triệu Cơ chợt dịu dàng, xem xét nàng lâu, thầm câu: "Băng Nguyệt, ngươi cũng đừng oán trẫm, trẫm phải ngay tìm ngươi có được hay . . . . . ."

      xong, liền hai mắt nhắm nghiền, thần thái lại hết sức an tường, ngự y vội vàng đến bên cạnh, thăm dò chút hơi thở mạch đập, phịch tiếng quỳ xuống: "Thái Tử Gia, hoàng thượng . . . . . ."

      Chuông tang thùng thùng vang khắp kinh thành, Bắc Thần chiêu Văn Đế năm thứ ba muoi ba ngày hai mươi sáu tháng mười, chiêu Văn Đế mất, thái tử Triệu Hi lên ngôi xưng Chiêu Vũ Đế, phong Thái Tử Phi Liễu thị là Quý Phi, trắc phi Tô thị là Thục phi, hậu vị trống .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :