1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giống như một giấc chiêm bao - Hân Hân Hướng Vinh (85C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆,Chương 68: Là kinh sợ hay vui mừng
      Edit: voi còi


      Phong Thành bên sông Thanh Giang, trải qua thử thách chiến tranh, đến tháng hai, vẫn là mảnh cảnh xuân tươi đẹp như cũ, tường thành nhanh chóng sửa chữa đổi mới hoàn toàn, lần nữa đá xanh lót đường, liên tục có tướng giữ thành phòng giữ.

      Mấy năm nay phủ nha phòng giữ thay đổi mấy lần chủ tử, trước kia phòng giữ sớm đổi nơi đóng quân, lúc Duệ thân vương đốc quân luyện binh, nơi này chính là phủ thân vương, Liễu Trường Thanh tới, nơi này là phủ Nguyên soái, hôm nay cũng là phủ công chúa, loan giá của Hoà Tuệ công chúa dừng lại ở đây đợi gả.

      Trong bóng đêm bao vây, trong hậu viện thỉnh thoảng truyền đến hai tiếng đàn, lại vang lên mấy tiếng liền ngừng, phải khúc điệu. Như Ý pha trà vào, đặt ở bàn đất bên kia :

      "Nếu tiểu thư muốn khảy đàn, nô tỳ lấy hương, liền dùng Tô hợp hương ngọt ngào mà tiểu thư thích nhất, lúc ở nhà, chế thành rất nhiều, lần này nô tỳ mang theo toàn bộ, chỉ sợ Nam Hạ có hương này, muốn có cũng khó khăn rồi."

      Uyển Nhược cười hì hì tiếng: "Ngươi còn , nương gia lại cõng cái bao đồ đoạn đường này trốn trốn tránh tránh theo đội ngũ đưa gả, phải về sau vừa vặn, Vương gia phát hành tung của ngươi, ngươi tính toán trốn được bao lâu?"

      Như Ý ục ục miệng: "Ai bảo tiểu thư mang theo nô tỳ, tìm nhiều cớ như vậy, đem nô tỳ đuổi trở về, may mà lão thái thái biết thương tình cảm bên trong, trực tiếp thả nô tỳ ra ngoài, còn đem giấy bán thân của nô tỳ đốt , về sau tiểu thư cũng được đuổi nô tỳ nữa, giống như trước kia tiểu thư , hôm nay nô tỳ chính là thân tự do, muốn chỗ nào ."

      "Người tự do? Ngươi nghĩ chỗ nào?" Uyển Nhược buồn cười hỏi ngược lại. Như Ý trả lời cũng có thứ tự: "Tiểu thư chỗ nào, nô tỳ chỗ đó, đời này tiểu thư cũng đừng nghĩ hất ta ra."

      Uyển Nhược đưa tay ra dí dí cái trán của nàng: : có biện pháp nào bắt nha đầu ngươi, chuyện nhận định, mười con ngựa kéo cũng được, để ngươi cùng là ý tốt của ta, ngươi nhìn ngươi chút, bây giờ nương bao lớn rồi, chẳng lẽ về sau muốn gả người?"

      " muốn." Như Ý như chém đinh chặt sắt: "Đời này nô tỳ liền theo tiểu thư, nếu tương lai tiểu thư sinh tiểu thư thiếu gia, lúc đó nô tỳ làm nhũ mẫu cũng tốt."

      Uyển Nhược lắc đầu mà thở dài, nghĩ tới nha đầu này cũng dễ dàng, đoạn đường này lén lén lút lút, theo đội ngũ đưa gả, được ăn, uống hơn, lúc Vương gia phát nàng, nhếch nhác vô cùng, khuôn mặt nhắn chỗ đen chỗ vàng, tóc rối bời, dưới chân đôi giầy thêu, vừa bùn vừa nước, sau lưng còn đeo bọc y phục to.

      Bên trong bọc y phục đều là những thứ Uyển Nhược thường dùng, hương bánh bột ngô, hương viên thuốc, quạt mũ, hà bao vân vân, có đáng giá bạc hay , khó cho ý định lần này của nàng, bị tội lớn này, vừa phát nàng, nha đầu này liền bị bệnh, ước chừng nằm giường hai ngày, mới dần dần tốt.

      Uyển Nhược cũng còn biên pháp, chỉ có thể mang theo, bây giờ, nàng nhắc tới Tô Hợp hương ngọt ngào, ngược lại gợi lên chuyện lần trước, Như Ý còn thôi rồi, luôn là nha đầu hầu hạ mình nhiều năm thân thiết, nhưng Duệ thân vương Triệu Lang, tình ý lần này ngàn dặm đưa gả, nàng lại nên hồi báo như thế nào.

      Còn có, qua hôm nay, sáng mai chính là thời hạn gả , tình huống chuyến này như thế nào, Uyển Nhược phát , thế nhưng mình sợ hãi, lúc phát mình mới xuyên qua cũng sợ hãi bằng, ước chừng thời gian tám năm này, dấu vết người đại người nàng biến mất, còn dư lại, bên ngoài chính là thiếu nữ cổ đại bình thường nhất, tuy có lòng đợi gả, lại thấp thỏm khó yên.

      Lúc này chợt cỗ mùi thơm quen thuộc mờ mịt mà đến, tản ra bốn phía trong lành tươi mát, nghiêng đầu nhìn lên, Như Ý đốt thượng úc kim Tô Hợp hương, Uyển Nhược giơ tay lên đẩy cửa sổ ra, bóng đêm vừa đúng, trăng sáng như gương treo cao, hành lang tĩnh lặng, lượn lờ mùi thơm ngát, lúc chợt nhớ lại đoạn cuối trong bài đau khổ qua, có đôi câu:

      "Nhớ đêm ấy cùng người đốt hương, người ở tại hành lang, trăng ở hành lang. . . . . ." Tình cảnh này lại để cho nàng nghĩ tới Thừa An, nàng phải người chung tình, đối với Thừa An lại khó quên. . . . . .

      Từ từ tiếng tiêu cách bức tường màu trắng bên kia truyền đến, đặc biệt réo rắt lay động trong trời đêm, đoạn đường này, Uyển Nhược coi như là lãnh giáo tiếng tiêu của Duệ thân vương, tiếng tiêu trung có thể thấy được kia bình yên tranh tâm tính, vị quân tử Như Ngọc như vậy, cố tình sống trong hoàng tộc, tranh và tranh cũng khó lưỡng toàn, mà mình cùng , cũng giống như khi đó, tường ngăn tri duyên phận thôi.

      TrênThanh Giang khoảng sóng xanh, hôm nay hết sức náo nhiệt, từ Phong thành mãi cho đến bờ sông, đường thảm đỏ, thuyền đón dâu màu hồng vây quanh sông, xếp hàng hai bên bờ sông, toàn bộ 24 chiếc, phía trước nhất là chiếc thuyền long phượng dáng vóc to lớn xanh vàng rực rỡ, trong miệng phượng hoàng ngậm lụa đỏ, theo gió sông phiêu đãng, đem nước sông cũng nhuộm màu hồng, cùng bầu trời xanh thăm thẳm tôn nhau lên, hết sức vui mừng.

      Mặc dù vội vàng, lễ tiết rước dâu của Nam Hạ cũng chu đáo, cũng làm Triệu Lang rất là ngoài ý muốn, nhìn như vậy, chẳng lẽ vị tân hoàng Nam Hạ chung tình với Uyển Nhược, nghĩ đến chỗ này, khỏi lắc đầu, làm sao có thể? Chỉ dựa vào bức tranh giống Uyển Nhược tuyệt đối thể.

      Mỹ nữ phía nam Thanh Giang phức tạp, Nam Hạ xuật mỹ nữ, sợ rằng thiên hạ biết , nghiêm túc bàn về, tư sắc của Uyển Nhược thể tính chứ đừng mỹ nữ tuyệt sắc, nàng phải là đẹp, mà là đẹp ở linh hoạt, tấm chân dưng cũng chỉ là vật chết, thể lên phần hiểu biết của Uyển Nhược, vì vậy chỉ chung tình, đúng là bừa, vậy là nguyên nhân gì đây?

      Nam Hạ sắp xếp người tới đón dâu, nhìn có mấy phần quen mắt, là mới phong Uy Vũ Tướng Quân, họ Thích, vừa thấy mặt, biết có phải là Triệu Lang nhớ kém hay , cảm giác vị tướng quân này có mấy phần quen mặt, vị Uy Vũ Tướng Quân, vừa nhìn biết thích chuyện lễ nghi phiền phức, bên cạnh còn có vị là Lễ Bộ Thị Lang của Nam Hạ Phong đại nhân, bên chuyên để ý chuyện vặt.

      Pháo rước dâu vang lên, loan giá của công chúa uốn lượn mà đến, ô bằng lông Khổng Tước, che tại phía sau, Uyển Nhược mặc thân giá y Kim Phượng đỏ thẫm, dọc theo thảm đỏ chậm rãi mà đến, đến trước người Triệu Lang, sâu khẽ chào: " Uyển Nhược tạ ơn vương gia đường hộ tống, nguyện Vương gia bình an an khang."

      Triệu Lang nhìn nàng, trong ánh mắt khó bỏ lại đành chịu: "Nhớ lấy, bo bo giữ mình mới là lẽ phải." Uyển Nhược khẽ gật đầu: "Vương gia giữ gìn sức khoẻ. . . . . ."

      Ngày xuân ở Thanh Giang sớm hơn so với kinh thành, hôm nay tới tháng ba, hai bờ sông phồn hoa rực rỡ, mặt như hoa, cảnh xuân tươi đẹp, giữa lúc rực rỡ cũng giống như hoa nở kiều diễm hai bên bờ, giờ phút này Uyển Nhược sống động linh hoạt, nếu như có thể, Triệu Lang muốn đem nữ tử thanh tú này giấu ở trong người, có nữ tử như vậy làm bạn hình dạng này nữ nhân tử làm bạn, mới tiếc cuộc đời, đáng tiếc hữu duyên cũng phận.

      Pháo mừng vang lên bảy bảy bốn mươi chín tiếng, Uyển Nhược lên thuyền long phượng, đứng ở mũi thuyền, gió sông thổi tung làn váy phượng của nàng, làn váy thêu phượng hoàng, giống như nhanh nhẹn mà bay, theo làn nước xanh trong mà , tình cảnh giờ phút này, khoảnh khắc tao nhã, làm Triệu lang cả đời khó quên.

      Giang Nam Giang Bắc cách nhau vẻn vẹn con sông, là hai vùng trời đất, phong tục, nhân tình (tình người), phục sức (trang phục và quần áo), so với Bắc Thần, Nam Hạ càng thêm tinh xảo, cái loại xinh đẹp tuyệt trần đó ở trong xương, lắng đọng cùng năm tháng, đạt được loại tươi đẹp, giống như Thanh Sơn Lệ Thủy của Nam Hạ, xinh đẹp tuyệt trần tuyệt luân.

      Trong đó rồi lại cất giấu khí phách mạnh mẽ, giống như binh lính mạnh mẽ của Nam Hạ, có thể có cỗ khí thế như hổ, cũng có thể như nơi xa truyền tới tiếng sơn ca uyển chuyển dịu dàng, khi nắm khi buông, căng chùng vừa phải, mới có thể thành đại khí, vị tân hoàng Nam Hạ, biết là quân vương như thế nào.

      Uyển Nhược có đoán nghìn vạn lần, cũng vĩnh viễn đoán được, vị tân hoàng này lại là Thừa An, mặc dù Uy Vũ Tướng Quân tới đón đâu, chính là Thất thúc sư phụ của Thừa An, Uyển Nhược cũng còn hướng người Thừa An suy nghĩ.

      Vị sư phụ này của Thừa An luôn luôn quỷ thần khó lường, ban đầu vừa thấy, cái loại cao nhân khí tràng đó dễ dàng biết được, có lẽ ban đầu là tránh họa với Bắc Thần, đoán chừng cái tên Thất thúc cũng là từ trong dòng họ của thay đổi mà thành, Thích gia, đại tộc trăm năm của Nam Hạ, buổi sáng sụp đổ, hôm nay phục lên, vị này cũng họ Thích, ước chừng là hậu nhân của Thích gia.

      Ở bên ngoài Hạ đô mười dặm, lúc nhìn thấy hoàng giá chói lọi, Uyển Nhược có mấy phần khẩn trương ra được, cùng xem mắt có chút cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, chẳng qua đối tượng hẹn hò này, là thể cự tuyệt được, Uyển Nhược sợ thành thân, mà Uyển Nhược có chút sợ Chu công Chi Lễ phía sau, chuyện như vậy thể tránh.

      Chuện thân mật cùng người xa lạ như thế, mỗi lần nghĩ tới những thứ này, Uyển Nhược cũng cảm giác cả người thoải mái, ôm mấy phần thấp thỏm, cố giữ vững trấn tĩnh đến gần, xe loan phượng Thất Bảo, Uyển Nhược liếc nhìn lại, phía dưới cái ô vàng, thiếu niên đế vương đầu đội vương miện, Uyển Nhược trợn mắt há mồm.

      để ý đến lễ quan ở bên sốt ruột nhắc nhở, cứ ngồi xe như vậy, nhìn chằm chằm Thừa An cách đó xa, toàn bộ bốn phía giống như thành hư vô, là sợ, là vui, tựa như , tựa như ảo, lại giống như giấc mộng Nam Kha*. . . . . . Trong mộng Thừa An mỉm cười đứng ở phía trước, bên môi có chút nhếch lên, cũng chân thực khó phân như thế này. . . .
      *mộng Nam Kha: bừng con mắt dậy thấy mình tay (Dựa theo tích: chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy mới biết đó chỉ là giấc mơ)
      "Công chúa, xin xuống xe loan phượng, đích thân Ngô Hoàng đến nghênh đón. . . . . . Công chúa, công chúa. . . . . ."

      Lễ quan nhắc nhở mấy lần, Uyển Nhược lại nhúc nhích, giống như ngoảnh mặt làm ngơ, Như Ý ở bên cũng có chút u mê, hóa thành tro cũng biết, nhưng Thừa An thiếu gia, Tô Thừa An, thứ đệ cách mẫu của tiểu thư, những năm này ở cùng chỗ, đệ đệ cơ hồ lúc nào rời xa, sao lại là hoàng thượng Nam Hạ. . . . . .

      Dáng vẻ Uyển Nhược ngây ngốc, rơi vào trong mắt Thừa An, khỏi khẽ nhếch miệng lên, nghĩ đến mình doạ sợ Nhược Nhược, nhưng vô luận như thế nào, hôm nay hai người gặp lại, về sau cả ngày lẫn đêm cũng tách ra, Nhược Nhược của , để cho nhớ nhung khổ. . . . . .

      Tương tư khắc cốt này, hôm nay hoá giải hoàn toàn, từ nay về sau, nàng bao giờ là tỷ tỷ của mình nữa, mà là thê tử của , hoàng hậu của , nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, Xuân Hạ Thu Đông, ngày đêm thay đổi, bao giờ xa rời.

      Nghĩ đến chỗ này, Thừa An dẫn đầu nhanh tới, long bào vàng rực dưới ánh mặt trời lập lòe thoáng qua, bên dưới bào phục Ngũ Trảo Kim Long, vọt ở mây xanh, xẹt qua mảnh quang ảnh sáng chói.

      Thừa An đứng lại ở trước xe loan phượng, vươn tay, ấm áp cười tiếng: "Nhược Nhược, ta tới đón nàng. . . . . ."
      139Sói hoang dã thích bài này.

    2. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      thanks nàg.hay wá xá.hóg chương mới ⌒.⌒

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆, Chương 69: Tựa như mộng ảo
      Edit: voi còi


      Từ xe phượng Thất Bảo xuống như thế nào? Tiến vào cung như thế nào? Dọc đường qua những địa phương nào? Cảnh trí như thế nào? Phản ứng của quần thần Nam Hạ như thế nào? Những thứ này Uyển Nhược chút cũng biết, nàng chỉ nhớ tay của Thừa An, ấm áp khô ráo, ràng nhè thế kia dắt nàng, lại cầm chặt, chặt đến mức, giống như đời này cũng buông ra.

      Qua Ngũ Phượng lâu, vào cửa cung, xuyên qua hành lang trùng điệp, đứng ở bên ngoài cung điện tráng lệ, Uyển Nhược cũng cảm thấy như giấc mộng.

      "Nhược Nhược nàng xem,( ta đổi cách xưng hô của Thừa An và Uyển Nhược ta- nàng) còn nhớ hay , trước kia nàng với ta, Vị Ương, đêm Vị Ương, tình Vị Ương, sau này đây là nhà của ta và nàng." Giọng của Thừa An từ tính trầm thấp.

      Uyển Nhược ngẩng đầu lên, phía , ba chữ lớn bằng vàng, "Vị Ương Cung" dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, Thừa An những thứ này, nàng đều quên, dù sao những năm này cơ hồ mỗi ngày hai người đều ở cùng chỗ, nàng đối với Thừa An nhiều kể xiết, nếu mỗi câu cũng nhớ, chẳng phải mệt chết được.

      Thừa An nhìn vẻ mặt nàng nghi ngờ, khỏi cười khẽ tiếng: " nhớ ?"

      Uyển Nhược khẽ nghiêng đầu, rất mê mang nhìn mặt của , đưa tay vừa muốn sờ sờ mặt của Thừa An, sau lưng có giọng nghiêm túc vang lên: " thể khinh nhờn mặt rồng."

      Uyển Nhược bị dọa, nhanh chóng thu tay lại, lúc này Uyển Nhược mới tỉnh táo lại, hai mắt liếc nhìn mọi nơi, đại thần theo chẳng biết đâu, sau lưng trừ cung nữ ma ma chính là thái giám, chuyện, chính là vị ma ma đứng đầu sau lưng.

      Tuổi cũng tương tự như Thôi ma ma, tầm bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan trang, vẻ mặt nghiêm túc, cẩn thận tỉ mỉ, ánh mắt có chút sắc bén, nhìn bộ dáng có vẻ dễ sống chung, hơn nữa, Uyển Nhược cảm thấy, bà ta đối với mình giống như có chút khinh thường cùng địch ý, mặc dù hết sức che dấu, loại cảm giác này lại dị thường ràng. Uyển Nhược khỏi thầm suy nghĩ, mình vừa tới, chân này cũng đứng chưa nóng, sao liền có người chán ghét.

      Vị ma ma này họ Thích, lúc trước là nha đầu hầu hạ Lan phi, sau khi Lan phi bị hại, bà vẫn phục vụ trong cung, thay Hộ quốc công truyền tin tức, Thừa An có thể nhanh chóng đoạt quyền như thế, vị ma ma này cũng coi như lập được công, luận công lĩnh phần thưởng, liền để cho bà làm chủ quản lý ở hậu cung, quản lý cung nữ ma ma phía dưới.

      Bà lên tiếng cảnh cáo vốn cũng là quy tắc trong cung, tôn ti dưới, hơn nữa trong cung sâm nghiêm, nhưng Uyển Nhược cũng phải là Tần phi hậu cung, nàng là Nhược Nhược của , là thê tử duy nhất của đời này, hoàng hậu duy nhất.

      Thừa An rất ràng Uyển Nhược, mặc dù biết là do nguyên nhân gì, Uyển Nhược trái tim lạnh lùng khôn khéo nhạy cảm, giống như nhìn thấu hết tahyr mọi việc đời, lòng của nàng, giống như vầng trăng treo cao kia, đứng xa nhìn sáng tỏ, gần lại là trong trẻo lạnh lùng, vì vậy, nàng có thể đối với hôn của Liễu phủ lạnh nhạt thèm để ý, đối với Triệu Hi lạnh lùng vô tình.

      Mình nếu phải chiếm tầng quan hệ là đệ đệ của nàng, tình cảm tiểu hài tử vô tư, muốn cho nàng để ý, sợ cũng khó như lên trời, coi như hai người thân cận, nhưng ở bên trong lòng của nàng rốt cuộc có mình hay , Thừa An đến nay vẫn thể kết luận, cần tình cảm tỷ đệ, muốn tình phu thê, từ khi bắt đầu hiểu được lòng mình, coi nàng như tỷ tỷ.

      Thừa An biết ý tưởng của Uyển Nhược, nàng cần chính là cái gì? Tại sao Triệu Hi bá đạo như vậy, cũng thể đánh động nàng chút nào, nàng muốn phải thích nhất, nàng cần chính là duy nhất, tình nhân duy nhất, trượng phu duy nhất, Nhược Nhược ý tưởng hậu thế tha, khi đó nàng còn với :

      "Nam nhân tam thê tứ thiếp làm sao thành công, coi đây là thói quen, nữ nhân cũng nên ba phu bốn thị(thị vệ) mới công bằng, hơn nữa, nếu lưỡng tình tương duyệt (hai người cùng thương nhau), hứa cả đời có nhau, tình ý giữa hai người chân thuần khiết, sao có thể chứa được người khác, người khác cũng thôi , huống chi tam thê tứ thiếp. . . . . ."

      Ngay lập tức Thừa An cảm thấy, những ý niệm này của Uyển Nhược quả quá phận đến kinh thế hãi tục, sau này tỉ mỉ nghĩ lại, lại cảm giác có chút đạo lý, tựa như cùng Uyển Nhược, vừa chung tình, cần gì người ngoài dính vào trong đó, đừng người ngoài, chính là chút cung quy chỗ này, đều làm Thừa An chán ghét.

      Ánh mắt của Thừa An lãnh, rơi vào người Thích ma ma, Thích ma ma tự chủ được lui về phía sau bước, vị tân hoàng này thời gian bà tiếp xúc nhiều lắm, nhưng cũng ràng, là vị chủ tử Long Tâm (lòng rồng ấy) khó dò, thể so với tiên đế, ước chừng là từ lưu lạc bên ngoài chịu ít khổ sở, tính tình có chút tình bất định, thủ đoạn lại lãnh khốc hung ác, thể xưng là Bạo Quân, nhưng cũng phải là người đứng đầu rộng rãi.

      Vì vậy, bị thoáng nhìn mang theo cảnh cáo, Thích ma ma từ trong lòng rét lạnh, khẽ cúi đầu, thầm suy nghĩ, vẫn nghĩ ra nguyên nhân trong này, đối với chuyện trước đây của vị tân hoàng Nam Hạ này, nếu ở Nam Hạ kiêng kị sâu, là cấm kỵ, cho phép lén lút nghị luận suy đoán, chỉ trước Hộ quốc công hợp lực cứu chủ, trong hỏa hoạn cứu được Lan phi chạy xa Khánh Châu, sinh hạ hoàng tử Hi, cũng chính là tân hoàng bây giờ, quanh co hung hiểm trong đó, tự nhiên phải là vài ba lời là có thể , chỉ là bí của hoàng thất, chưa từng cho người ngoài thôi.

      Vị tân hoàng này nhắc tới cũng cổ quái, đại điển đăng cơ, quần thần nhiều lần thỉnh cầu cũng làm, phải là chờ vị công chúa Hoà Tuệ Bắc Thần này vào cung, lên ngôi phong hậu cùng nhau cử hành, vị công chúa Bắc Thần này, lại , cũng phải là công chúa chân chính của hoàng tộc, xuất thân ở Bắc Thần cũng coi là quá tôn quý.

      Thích ma ma giành công kiêu ngạo, tự nhiên đem Uyển Nhược để ở trong mắt, tuy thấy thái độ của hoàng thượng, rất bình thường, vẫn đem Uyển Nhược trở thành hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ như cũ, trong lòng vẫn khinh thường, ngôn ngữ hành động khó tránh khỏi mang ra chút, Uyển Nhược cũng có ý kiến gì, luôn luôn hiểu trong cung chính là như thế, đạp thấp trèo cao thế lợi vô cùng.

      Nàng chỉ là công chúa hòa thân của quốc gia thua trận, cùng vật tế có gì khác biệt cả, nếu như phải là Thừa An, có lẽ lúc này nàng sớm lần nữa bị lạnh nhạt, chỉ là, nếu phải Thừa An, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn ở đại lao của Hình bộ, hoặc là, vào Duệ thân vương phủ làm thiếp.

      Sứ giả của Nam Hạ cứ mực nhất định nàng hòa thân, thậm chí tiếc uy hiếp lợi dụ (uy hiếp, lấy lợi dụ dỗ), tất cả đây, bây giờ rốt cục tra ra manh mối, đúng là Thừa An, đệ đệ của nàng.

      Chỉ là, vào giờ phút này, bỗng nhiên Uyển Nhược cảm thấy, Thừa An trước mặt có mấy phần xa lạ, ánh mắt nhìn mình, ràng vẫn như trước giống nhau như đúc, nhưng đáy mắt kia bắt đầu khởi động chân tình, rồi lại xa lạ như thế, làm nàng hiểu có chút khủng hoảng. phải muốn làm phu thê cùng mình !

      Thừa An hơi xoay người lại, nhìn Chu Kính cái, dạng tựa như quá khứ, đưa tay dắt tay của Uyển Nhược, mang theo nàng bước vào cửa cung.

      Chu Kính là mới nhậm chức tổng quản thái giám, tuổi lớn lắm, người lại thông minh lanh lợi, lòng có thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng), ban đầu được hoàng thượng cái nhìn trúng, trực tiếp liền vinh thăng lên tổng quản thái giám, chính Chu Kính cũng cảm thấy như rơi vào trong sương mù vậy, làm việc hết sức thoả đáng, hơn nữa phương diện thể nghiệm và quan sát thánh ý (ý của hoàng thượng), có ai so với hiểu hơn rồi, ngắn ngủn mấy ngày, là thân tín được việc bên cạnh hoàng thượng.

      Chu Kính cũng phải là người bình thường, ngày đêm hầu hạ ở bên người, tâm tư của hoàng thượng, có ai so với cũng biết, trước mấy chuyện này, cũng nghe thấy ít, kể từ vào ngự hoa viên, phi tần giai lệ của tiên đế trả lại trả lại, xuất gia ( tu) xuất gia, cung nữ cũng đổi mới lượt, những người tuổi trẻ xinh đẹp, giống như hoa trong ngự hoa viên vậy, nhìn vào khiến người muốn bẻ đóa, chứ đừng những nữ nhi trong nhà đại thần chờ gả.

      Mỗi ngày nhìn tấu chương, hi vọng hoàng thượng mở rộng hậu cung, rộng rãi tuyển chọn ggiai lệ tú nữ tràn đầy hậu cung, sinh sản con nối dòng cho hoàng gia. . . . . . Còn có trước đây là Hộ quốc công, hôm nay là Định Nam Vương Thích Trung, đưa vào cung những mỹ nữ tuyệt sắc, đủ để khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng thấy hoàng thượng quét mắt vòng, dù chưa đuổi toàn bộ , lại chỉ cũng đặt tại Lãnh Nguyệt cung, tên cũng như thực, đây chính là lãnh cung vắng vẻ nhất.

      Vừa mở đầu, Chu Kính cũng có mấy phần hoài nghi, vị tân hoàng này khác biệt mới tốt, giống như vị quốc cữu hoang đường trước kia, chuyên thích nam phong (con trai), nuôi trong nhà, nằm giường, người mẫu nữ nào, đều là những thiếu niên tướng mạo như tiên, tính toán thánh ý, Chu Kính vụng trộm chọn mấy người diện mạo thanh tú, tiểu thái giám tư thái mềm , phục vụ bên cạnh, quan sát hồi, hoàng thượng cũng phải là ý đó.

      Tình cờ phát trong ngực hoàng thượng cất giấu bức tranh, là vị dung mạo mặc dù đoan chánh, vẻ xinh đẹp của nữ tử lại tầm thường, vẽ lên trông rất sống động, giống như chân nhân độc nhất vô nhị, hoàng thượng thỉnh thoảng lấy ra nhìn, nhìn, nhớ kỹ, bộ dáng kia lại hiển nhiên người si tình rễ tình đâm sâu.

      Trong ngày luôn luôn lấy ra nhìn mấy lần mới thôi, ngay cả ban đêm, cũng ôm ấp trong ngực chốc lát rời, vì vậy, Chu Kính vừa thấy vị công chúa Bắc Thần ngồi xe Loan Phượng kia, cái gì cũng đều hiểu rồi, hoàng thượng mất bao nhiêu trắc trở như thế, quản xa ngàn dặm Bắc Thần hòa thân, chính là vì vị này, người đặt tại đầu quả tim của hoàng thượng.

      Vị công chúa này tính tình như thế nào trước , có thể trông thấy chính là, kết quả là phi tần được cưng chiều, hơn nữa, thấy tình cảnh hoàng thượng cùng vị công chúa này chung sống, trong lòng Chu Kính càng kinh ngạc hơn, từ lời đến việc làm, lại hết sức để ý, khắp nơi cẩn thận, trong mắt đuôi lông mày kích động cùng vui mừng, cũng có chút giống tình đầu tiên của thiếu niên mười lăm mười sáu rồi, mà phải hoàng thượng quyết đoán sát phạt.

      Ngày đầu tiên, Chu Kính liền hiểu cái đạo lý, vị công chúa Bắc Thần này, hoàng hậu Nam Hạ, chính là chủ tử lớn nhất trong cung, có lẽ so với hoàng thượng còn lớn hơn.

      Hoàng thượng dắt người tiến vào, Thích ma ma vừa muốn mang người theo vào, liền bị Chu Kính đưa tay ngăn lại, giọng :

      " Hay là chúng ta chờ đợi ở ngoài ! Lúc này chắc là hoàng thượng muốn có người ngoài ở đây."

      Thích ma ma hừ tiếng: "Cung quy. . . . . ."

      Bà ta chưa xong, Chu Kính liền trực tiếp cắt đứt: "Cung quy là cái gì? Sao ma ma lại ngốc như vậy, hoàng thượng là Thiên Tử chính là cung quy, quy củ là chết, nhưng chúng ta là người sống, nghe ta câu, ma ma cũng bớt can thiệp vào chuyện bên người vị công chúa này , tránh rước họa vào thân, đến lúc đó cũng có thuốc hối hận mà ăn."

      Quay người bày khuôn mặt tươi cười, đối với Như Ý ở phía đối diện khách khí : "Nghĩ đến vị tỷ tỷ này chính là người hầu hạ thân cận bên người công chúa, nô tài là Chu Kính, sau này vẫn mong tỷ tỷ chăm sóc."

      Hai mắt Như Ý hơi quan sát , thầm gật đầu, tiểu thái giám rất thức thời cơ trí, trách được tuổi lớn lắm, lại làm tổng quản thái giám, chỉ là, cũng dám sơ ý, quy củ khẽ chào :

      "Nô tỳ Như Ý gặp qua tổng quản đại nhân, chủ tử nhà ta mới đến, cũng hiểu các quy củ trong cung, mong rằng tổng quản đại nhân chỉ điểm nhiều hơn."

      ☆, Chương 70: Mới vào Vị Ương cungEdit: voi còi


      Thừa An dắt tay của Uyển Nhược trực tiếp bước vào Vị Ương Cung, phong thái đẹp đẽ cần phải , tuy nhiên khắp nơi cũng là những thứ thích của Uyển Nhược, lại thấy suy nghĩ để Ý, vả lại mới có thời gian tháng ngắn ngủi, liền sửa chữa thành quang cảnh như thế, dễ.

      Thừa An giống như đứa bé, nóng lòng đem những thứ mình thích nhất bày ra trước mặt người lớn để lấy được khen ngợi, lôi kéo tay của Uyển Nhược, qua phòng chính ở tiền điện, trực tiếp vào tẩm điện phía sau, vừa tiến vào, Uyển Nhược liền giật mình tại chỗ, viện tử này thế nhưng lại là tiểu khía viện của mình ở Tô phủ, bố trí giống nhau như đúc, chẳng qua là lớn hơn gấp mười lần mà thôi.

      Hoa Lê như tuyết, trong suốt tuyệt vời, đầy cành đầy nhánh nở đầy hoa Lê, cơn gió thổi qua, rì rào rơi xuống, lại giống như năm cũ tình cảnh độc nhất vô nhị.

      Uyển Nhược về phía trước mấy bước đứng dưới tàng cây, trắng hồng xen lẫn thoáng xinh đẹp, quay đầu bỗng nhiên cười tiếng, : "Thừa An là ngươi phải ? Ngươi chết, cuối cùng ta cảm thấy, đây là giấc mộng của ta mà thôi, tỉnh mộng, ngươi vẫn có trở lại như cũ."

      Thừa An đến gần, đứng ở trước người của nàng, cúi đầu nhìn nàng, nâng tay của nàng, đặt ở mặt mình: "Nàng sờ cái xem, ta là Thừa An, chỉ cần Nhược Nhược của ta ở đây, ta làm sao cam lòng chết."

      Chạm tay ấm áp, tay của Uyển Nhược chậm rãi hướng lên, xẹt qua lông mày như ngọn núi của , đụng vương miện đầu của , đột nhiên buông cánh tay xuống, xoay người, tới ghế đá bên kia ngồi xuống: "Vừa là Thừa An, sao lại thành hoàng thượng Nam Hạ?"

      Uyển Nhược giống như từ trong mộng hoàn toàn tỉnh táo lại, bình tĩnh nhìn , ánh mắt trong suốt, lại mang theo từng sợi từng sợi nghi ngờ khó hiểu, thậm chí có mấy phần nhàn nhạt phòng bị như vậy, phòng bị này, làm Thừa An có chút bị thương, Uyển Nhược hiểu đời lạnh nhạt lại trở về rồi, nếu như giải thích ràng, Uyển Nhược chắc chắn nảy sinh phòng bị với thả.

      Thừa An thầm thở dài tiếng, tới, ở đối diện nàng ngồi xuống, từ lúc Lan phi bị hại, đến tránh họa ở Ký Châu, sắp đẻ đổi con, rồi đến Kim Thiền Thoát Xác (ve sầu lột xác)*, . . . . . . sợ người khác làm phiền nhất nhất cùng giống như. . . . . .
      *ve sầu lột xác: lặng lẽ chuồn mất, ví với việc dùng mưu trí trốn thoát người khác kịp phát .(trong 36 mưu kế của Tôn Tẫn)
      Lúc Chu Kính khom người tiến vào, chỉ thấy hai người ngồi dưới hoa Lê, tình cảnh nắm tay thỉnh thoảng lời , hoàng thượng như vậy cùng thường ngày tưởng như hai người, kia đưa tình ôn tình, ỷ lại, mà lại giống như từ xưa đến nay đều như vậy.

      Khi tới gần, hoàng thượng liền nghiêng đầu, trong tay lại vẫn cầm tay của công chúa như cũ, có ý tứ buông ra, chỉ nhàn nhạt hỏi câu: "Chuyện gì?"

      Chu Kính vội : "Thưa hoàng thượng, đến thời gian dùng cơm trưa."

      Thừa An chợt cười : "Là ta cao hứng quên canh giờ, nghĩ đến doạn đường này Nhược Nhược vất vả, sớm đói bụng, cuộc sống sau này còn dài, có có lời gì thể , phải là bắt buộc ở hôm nay, nhất thời lát cũng xong, chúng ta dùng bữa , nàng cũng nếm thử đồ ăn phía nam xem có hợp với tính tình của nàng , nếu thích, ta lại để cho người ta Bắc Thần tìm đầu bếp tốt tới."

      xong, đứng lên lôi kéo Uyển Nhược hướng bên trong , vừa phân phó Chu Kính: "Liền bày ở chổ này, từ nay về sau, đồ ăn cũng đặt ở nơi này."

      Phân phó xong, cầm tay của Uyển Nhược vào, vào, Uyển Nhược khỏi cười lắc lắc đầu, Thừa An : " ý kiến sao?"

      Uyển Nhược chỉ chỉ bốn phía: "Ngươi như vậy chẳng phải là vì chuyện mà bỏ việc lớn, đem Tô phủ của ta bài biện trong phòng, toàn bộ cũng đưa đến làm chi? Những thứ này bài biện cũng chỉ là vật chết, có cái gì vội vàng, sao ta lại là người như thế."

      Thừa An cũng cười: "Nhược Nhược đúng lắm, chỉ là trong mấy tháng này, hết sức nhớ, những khi rảnh rỗi nhớ tới những ngày chúng ta ở cùng nhau trước kia, nên mới cho người bố trí lại, lại quên, những ngày nàng ở Tô phủ cũng nhiều, nếu nàng hài lòng, cho ta biết, bố trí lại lần nữa, ra cũng phí bao nhiêu thời gian."

      Uyển Nhược nhìn hồi lâu : "Xem ra trước kia ta đùa hôm nay lại thành , ta muốn trông cậy vào cái người đệ đệ này nuôi sống rồi, mặc dù ngươi phải là Thừa An thực , trong lòng ta, cũng vĩnh viễn là đệ đệ của ta."

      Uyển Nhược vừa câu, sắc mặt của Thừa An chợt trầm xuống: "Nhược Nhược, ta phải đệ đệ của nàng, hai ngày sau đó, nàng chính là hoàng hậu của ta."

      "Hoàng hậu?" Uyển Nhược khẽ cười tiếng: "Hậu cung ba nghìn giai lệ, Hoàn phì Yến gầy ( chung là béo gầy xấu đẹp đều có ), Thừa An, ngươi phải muốn thú ta !"

      Thừa An chút do dự gật đầu: "Nàng thích sao? Hay là nàng thực thích Triệu Lang?" Lời này của Thừa An từ trong miệng phun ra, sắc mặt có chút lãnh, Uyển Nhược ngạc nhiên, trầm ngâm hồi lâu : "Duệ thân vương nhiều lần cứu ta trong lúc nguy nan, ta cùng với hữu duyên vô phận."

      Ám quang trong mắt Thừa An chợt lóe, sắc mặt hoà hoãn lại: " phải sao, gả cho ta có cái gì tốt? Nhớ trước kia phải nàng , nếu như có thể, nàng tình nguyện gả cho ta."

      Uyển Nhược ngẩng đầu nhìn : "Thừa An, ta đói bụng. . . . . ."

      Thừa An thở dài, lảng ra chuyện khác, từ trước đến giờ Uyển Nhược đều thích như thế, nhưng mà lúc này cho phép theo nàng. Ngoài mặt Uyển Nhược bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng quay cuồng giống như thuỷ triều rồi, lúc muốn đối mặt, Uyển Nhược lựa chọn trốn tránh, nhưng rất nhanh Uyển Nhược liền phát , Thừa An để nàng trốn tránh, , nên là Mộ Dung Hi, trừ đệ đệ của nàng, còn là hoàng thượng của Nam Hạ, quân vương có quyền sinh sát trong tay.

      Hơn nữa, căn bản nghĩ tới muốn thả nàng ra, chỉ có muốn buông ra, hơn nữa đêm đó, liền ngủ lại Vị Ương Cung. . . . . . Đèn đỏ giữa hành lang ở trong gió đêm đung đưa chiếu ra những hình ảnh mập mờ, từ cửa sổ lưu ly chiếu vào trong nhà, hình như có chút khí vui mừng hoan hỉ, trước bàn tử đàn phía đối diện, trầm hương lượn lờ bay ra từ bên trong lư hương Thanh Ngọc hình con thú. Thừa An ngồi ghế đàn lên, ngón tay phất qua dây đàn, tiếng đàn mênh mông phát ra, cũng là khúc Trường tương tư (mãi nhớ nhau).

      Khi chiếc đồng hồ báo giờ chiếc bàn con vang lên tiếng, Uyển Nhược bắt đầu có chút mệt mỏi, đoạn đường này lên đường tới đây, hoàn toàn có giây phút nghỉ ngơi chốc lát, mặc dù ở Phong thành, đối mặt với tương lai mù mịt khó đoán, làm sao Uyển Nhược có thể an tâm ngủ, hôm nay đến nơi này, mọi chuyện đều theo Bắc Thần giống nhau, cộng thêm thói quen lệ thuộc và tin tưởng đối với Thừa An, trong lòng buông lỏng, sớm mệt mỏi chịu nổi.

      Chỉ là canh giờ cũng muộn như vậy, sao Thừa An còn chưa có ý tứ rời , phải hoàng thượng rất bận sao? Hơn nữa triều chính Nam Hạ mới lập lại lâu, là lúc hoàn tất những công việc dây dưa chưa làm xong, có nhiều thời giân nhàn hạ mới đúng.

      Chẳng qua nàng chỉ câu thôi, cầm(đàn) cũng mang đến, liền thích, bảo Như Ý tìm ra, ngồi ở chỗ đó đánh đàn, tiếng đàn tuy tốt, nhưng vào ở trong tai Uyển Nhược, lại giống như bài hát ru con vậy, làm đầu óc nàng mơ màng, hận được lập tức liền nhắm mắt lại ngủ mất.

      lúc nàng sắp chịu được nữa, Thừa An chợt mở miệng ngâm nga hát lên, thanh của trầm thấp từ tính, hợp với bài Trường tương tư, loại uyển chuyển triền miên:

      " Trường tương tư, tại Trường An. Lạc vĩ thu đề kim tỉnh lan, vi sương thê thê điệm sắc hàn. đăng bất minh tư dục tuyệt, quyển duy vọng nguyệt trường thán. Mỹ nhân như hoa cách vân đoan, thượng hữu thanh minh chi cao thiên, hạ hữu lục thủy chi ba lan. Thiên trường địa viễn hồn phi khổ, mộng hồn bất đáo quan sơn nan. Trường tương tư, tồi tâm can. . ."

      “Mãi nhớ nhau, ở Trường An. Lúc sợi tơ vàng ngăn cản, hơi sương tiêu điều lạnh lẽo chiếu cũng lạnh. mình dưới đèn tối tăm suy nghĩ muốn chết, trăng rằm vén màn khỏi thở dài. Mỹ nhân như hoa cách rất xa, có trời cao trăng sáng, dưới có sông xanh gợn sóng. Tình cảm thiên trường địa cửu khổ, mộng tình khó khăn đến được quan ải. Mãi nhớ nhau, làm đứt tim gan…” (Ặc, ta tự dịch đấy, khó hiểu mọi người cứ tuỳ tiện suuy nghĩ …)

      ca khúc đau khổ Trường tương tư này, giống như liều thuốc làm tỉnh táo vậy, Uyển Nhược giật mình, liền tỉnh dậy trợn mắt, tỉnh lại, nhìn Thừa An phía đối diện, ánh mắt của sáng ngời, đáy mắt ngàn vạn tình ý, bao giờ che giấu nữa, trực tiếp như vậy:

      "Nhược Nhược ta từng thề, nếu chúng ta có thể gặp lại, liền muốn ngày đêm đều ở cùng chỗ, vĩnh viễn xa rời nhau, vì vậy, tối nay ta liền ngủ ở trong này."

      Mặt của Uyển Nhược nhịn được đỏ lên, nàng rất ràng, Thừa An ngủ ở trong này, đều phải đơn thuần chỉ là ngủ như vậy, tay kia chân đỡ nhau triền miên, Uyển Nhược nghĩ tới những thứ này, cảm thấy cả người tóc gáy đều bị dựng lên, Thừa An mới bao lớn, mới mười lăm, so với bộ dạng thân thể mảnh mai cổ đại của nàng còn , mà mình bên trong lão nữ nhân rồi (bà già), hơn nữa, nàng vẫn coi như thân đệ đệ của mình mà đối đãi, hôm nay như vậy, cảm giác được tự nhiên ổn.

      Tóm lại trong lòng Uyển Nhược lộn xộn lung tung, trừ những thứ này, còn có ngượng ngùng, cũng là lão nữ nhân rồi, trong lòng lại khống chế được vẻ ngượng ngùng, ở trước mặt của Thừa An, lần đầu tiên Uyển Nhược có cảm giác luống cuống, đối với đệ đệ có thể, nhưng đối với nam nhân tương đối, Uyển Nhược cảm thấy thích ứng.

      Cũng thích ứng cũng ngăn cản được quyết tâm của Thừa An, nên , Thừa An rất hiểu Uyển Nhược, có lúc đối đãi với Uyển Nhược phải mạnh mẽ chút, mạnh mẽ cứng rắn đảo ngược, trong mắt của nàng vĩnh viễn chỉ là đệ đệ, đảo ngược này, trực tiếp nhất biện pháp hữu dụng nhất chính là da thịt thân thiết.

      Thừa An vỗ tay, mấy vị ma ma vào, cúi người hành lễ, Thừa An phất tay chút: "Hầu hạ công chúa tắm rửa thay quần áo. . . . . ."

      Lúc Uyển Nhược phục hồi tinh thần lại, người ngồi ở trong thùng tắm to lớn, hơi nước mờ mịt bay lên, mang theo mùi hoa mát lạnh, Uyển Nhược ngồi ở bên trong, khuôn mặt nhắn bị khí nóng xông lên có chút phấn hồng ướt át, hai cánh tay ôm chặt, vẫn cảm giác cả người có chút tự chủ run rẩy như cũ, biết là sợ hay còn là khẩn trương. . . . . .

      "Tóc của công chúa đẹp. . . . . ."

      Ma ma tản đầu tóc đen đầu nàng ra sau lưng, nhàng xoa bóp chút lại chút, đâu chỉ tóc, ma ma là lão nhân chưởng nội cung chuyên việc phi tần nhận ân sủng, ăn năn hối lỗi vào ở cấm cung, cũng rảnh rỗi mấy ngày nay.

      Vị tân hoàng này phải chính là thiếu niên tuổi trẻ thích vui vẻ, sao liền đối với chuyện cá nước thân mật lại lạnh nhạt như vậy, nhạt đến mức chưa bao giờ chạm qua bất kỳ thiếu nữ nào, vị công chúa Bắc Thần này chính là người mở ra đầu tiên, vẻ xinh đẹp phải coi là bình thường, nhưng thân da thịt trắng mịn này, lại thấy nhiều, sáng ngời trơn bóng, trong suốt như ngọc, mới vừa rồi trong nháy mắt y phục rơi xuống, ma ma cảm thấy giống như trong nhà cũng sáng rỡ chút. Tuổi mặc dù mới mười lăm, thân thể lớn lên rồi, lưng ong chân dài, cân xứng hấp dẫn. . . . . .

      Tự nhiên Uyển Nhược để ý đến ý tưởng của ma ma, theo khí nóng bay lên, nàng càng khẩn trương hơn. . . . . . Tắm rửa xong, hai vị cung nữ nângmột bộ y phục ngủ tới, trước đến kiểu dáng, liền tầng lụa mỏng màu hồng trong suốt cợt nhã, nếu mặc người như như , ám hiệu ràng.

      Uyển Nhược cảm thấy nhịn đến cực hạn, tính tình lên, đẩy y phục ngủ trong tay cung nữ ra: " lấy y phục ngủ của ta tới đây."

      Ma ma vội : "Công chúa, đây là quy tắc trong cung. . . . . ."

      "Quy tắc cái gì? Nếu là mặc như thế, buổi tối hôm nay, ta ở chỗ này ra rồi."

      Ma ma kia nghĩ tới đây nhìn vị công chúa nhìn đoan trang nhã nhặn lịch đột nhiên thay đổi tính tình, điêu ngoa lên khó chơi, biết nên làm như thế nào, bên kia bình phong Thừa An khẽ cười tiếng : "Theo nàng ."

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      ☆,Chương 71: Tâm nguyện được đền bù
      Edit: voi còi


      Khoảnh khắc Uyển Nhược từ bên kia bình phong tới, Thừa An thực bị kinh diễm, hai người thanh mai trúc mã vô tư từ , những năm kia khi còn bé, ở tại chỗ cùng ngủ, cũng là chuyện bình thường, sau này lại vào kinh thành, hai người dần dần lớn lên, cộng thêm phần lớn Uyển Nhược ở tại lão thái thái bên kia, mặc dù Thừa An thường xuyên qua lại, tựa như trạng thái trong khuê phòng vậy, cũng là tối nay lần đầu trông thấy.

      Hơn nữa, Uyển Nhược như vậy, người mặc kiện y tẩm (quần áo ngủ) bằng gấm tuyết, y phục rộng thùng thình, có vật trang trí gì, chỉ thêu nhánh hoa đào quanh vật áo, cũng phải là màu phấn hồng tươi đẹp mà là màu xanh, cành đào xanh cùng cây trâm ngọc bích cài đầu nàng tôn nhau lên, trâm ngọc cài nửa tóc đen, đầu trâm cũng là hình dáng hoa đào.

      Tóc còn lại buông xoã sau lưng, dưới trán là đôi mắt sáng chói lọi như châu ngọc dưới biển, ở dưới ánh đèn có mấy phần mông lung, có chút mê mang, còn có mấy phần ngượng ngùng, nhàng nhưng sóng gợn lăn tăn, giống như hồ nước trong suốt sâu và rộng, làm người ta vừa nhìn, liền hận được rơi vào.

      Thừa An kinh ngạc rơi vào ánh mắt nàng khẽ chu môi, khỏi lại giọng cười lên, Nhược Nhược từ trước đến giờ có chút tính tình , đoan trang rộng lượng cũng chỉ là trước mặt người ngoài làm dáng vẻ thôi, ở trước mặt , nàng điêu ngoa tùy hứng, thậm chí có chút phân phải trái, may mà nàng tự cho mình là tỷ tỷ, mà mấy năm nay thủy chung muốn để cho cam tâm tình nguyện kêu tiếng tỷ tỷ, lại nghĩ, nàng có điểm nào giống tỷ tỷ của rồi.

      Từ đến lớn, những chuyện kia phải là chiều nàng, cưng chiều nàng, thay nàng làm bài tập, lừa gạt sư phụ, giúp nàng luyện đàn vượt qua kiểm tra, hôm nay ngẫm nghĩ, từng chút từng chút đều cũng thoáng như chỉ mới hôm qua. Hôm nay họ trưởng thành, có năng lực bảo vệ nàng, cả đời này bọn họ liền chia lìa.

      Thừa An tiến lên, nhàng dắt tay của nàng, khẽ khom người, chặn ngang ôm lấy nàng, Uyển Nhược cả kinh, theo bản năng ôm cổ của , Thừa An so với nàng cao hơn, giữa hai năm, giống như thân cây trúc vậy, vèo cái liền kéo ra cao, năm xưa xinh đẹp tuyệt trần khó phân thắng bại, hôm nay cũng thành góc cạnh cương nghị ràng.

      trưởng thành, chưa từng có khắc, Uyển Nhược cảm nhận được ràng như thế, Thừa An, đệ đệ của nàng là nam nhân chính cống. . . . . . Tầng tầng màn rơi ở phía sau hai người, khi Uyển Nhược thấy đỉnh màn màu vàng sáng rực, bị Thừa An đặt ở giường, ánh nến trước màn toát ra hai lần, chiếu vào trong con ngươi , lưu chuyển ra ánh sáng rực rỡ.

      chậm rãi cúi người, Uyển Nhược chợt nhắm mắt lại, nàng rất là khẩn trương, lông mi khẽ vẽ vòng cong mờ nhạt dưới mắt mặt, theo lông mi khẽ run, khẽ lay động hạ xuống, giống như bươm bướm vỗ cánh cánh hoa, che khuất đôi con ngươi linh động nghịch ngợm hằng ngày, có loại mềm mại đáng và ngượng ngùng khó có được.

      Môi của nhịn được rơi vào phía , mắt, cái trán, gương mặt, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo. . . . . . nhàng, giống như chuồn chuồn lướt nước, cuối cùng dừng ở môi bé của Uyển Nhược, môi của nàng đầy đặn mềm mại, dính vào phía hơi thở cùng ngửi thấy. . . . . .

      Lúc này Thừa An mới có cảm nhận, nàng cuối cùng cũng là của ta, ấm áp ướt át, có mùi thơm thanh nhã lịch và hứng thú, đây là Uyển Nhược của , trằn trọc, gặm nuốt. . . . . .

      Từ lúc mới bắt đầu Uyển Nhược được tự nhiên đến dần dần phát , Thừa An giống như biết hôn môi, cũng chỉ dán môi của nàng, cọ qua lại dưới, hoặc là hôn cái rời , lại hôn xuống. . . . . .

      Uyển Nhược mở mắt ra mới phát , mặt của Thừa An gần trong gang tấc, cũng đỏ lên, có chút biểu lộ lo lắng, có chút kích động, có chút khó khăn, đây là mở ra khuôn mặt kích động, cũng là lưu loát, bỗng nhiên Uyển Nhược cảm thấy, mình rất có vận cứt chó, cho dù là đệ đệ hay là trượng phu, nam nhân này cùng nàng, cực kỳ ràng là lần đầu tiên. . . . . .

      Thừa An lo lắng, làm mới nhìn giống như thiếu niên có tình đầu tiên rồi, cùng với hoàng thượng vừa rồi tưởng như hai người, đây là Thừa An của nàng, đệ đệ của nàng vừa quen thuộc lại xa lạ. . . . . .

      Uyển Nhược nghĩ, hai người bọn họ nên coi là thanh mai trúc mã rồi, có phải cũng coi như tỷ đệ nhau hay , nàng lớn hơn , từ trong lòng đến số tuổi, kiểu cách, nếu như ở đại, thiếu niên cực phẩm như vậy, căn bản tới lượt nàng, tại nàng còn thêm cái gì. . . . . .

      Thừa An chọt làm loạn, đem Uyển Nhược kiếp trước giấu ở trong thân thể đào móc ra hơn phân nửa, lấy tư tưởng người đại tới đối mặt, coi vào đâu? Nghiêm túc mà , nàng còn chiếm đại tiện nghi, chuyện sau này sau này hãy ! Tình thế trước mắt, Uyển Nhược gả cho Thừa An cũng là lựa chọn tốt nhất.

      Thực tế, từ lâu, ở bên trong lòng của Uyển Nhược sớm phải thiếu nữ trẻ trung, vì vậy hốt hoảng ngắn ngủi qua, nhanh chóng nghĩ thông suốt, sau khi thông suốt, lá gan của nàng liền lớn lên. . . . . .

      Nàng đưa tay ôm chặt cổ của Thừa An, cẩn thận đưa ra lưỡi liếm thoáng chút, khi ở đại, Uyển Nhược cũng có bạn trai, mặc dù cửa ải cuối cùng, ở chỗ tư tưỡng cổ hủ nào đó quấy phá giữ được, cái khác nhưng cũng nếm thử ít, vì vậy so với Thừa An, nàng có kinh nghiệm nhiều hơn.

      Mặc dù có kinh nghiệm, nhưng nhiều năm luyện tập, cũng quên bảy tám phần, cộng thêm đối tượng giống nhau, ở trước mặt Thừa An, nàng vẫn thường có thói quen bị động, lần này bỗng làm chủ, cũng biết nên tiếp tục như thế nào nữa.

      Cũng may Thừa An thông minh, cái lưỡi của nàng nhàng lộ ra hạ xuống, liền nhanh chóng hiểu bí quyết trong đó, đưa lưỡi ra cạy mở hàm răng của nàng, dây dưa, móc ngoặc, liếm liếm, chơi đùa. . . . . . Thừa An cơ hồ là suy ra ba, lúc từ môi Uyển Nhược rời , Uyển Nhược thở dốc. . . . . .

      Thời điểm ánh mắt của Thừa An rơi vào người của Uyển Nhược, con mắt sắc tối dần, Uyển Nhược theo ánh mắt của hơi thấp đầu mới phát , hai người dây dưa, y phục của mình vạt áo trước ngực mở rộng, lộ ra áo ngực trong thêu mẫu đơn.

      Uyển Nhược mặc quen áo lót bên này, liền tự mình cải tạo, vẽ theo kiểu dáng đại, để cho Như Ý theo đó mà làm, cũng may nàng có nha đầu khéo léo thông minh, làm tới mặc lên người, hiệu quả phải tuyệt vời bình thường, phía thêu đóa Mẫu đơn lớn tinh tế, hợp với da thịt trắng muốt của nàng, ở dưới ánh đèn tạo nên loại mị hoặc cực hạn làm lửa từ đáy lòng Thừa An trực tiếp cháy lên, nhanh chóng chạy đến tứ chi.

      Dù sao Thừa An mới mười lăm tuổi, chính là lứa tuổi đối với phương diện này tò mò nhất, mặc dù trưởng thành sớm, mặc dù thù quốc hận nhà chú() tại người của , nhưng dù sao cũng là người thiếu niên, thiếu niên huyết khí sôi trào, hơn nữa Uyển Nhược là người tâm niệm nhiều năm, vào giờ phút này, nơi nào còn có thể cầm giữ . . . . . .

      Đưa tay cầm tơ lụa bên hông của Uyển Nhược, nhàng xé ra, y phục người Uyển Nhược liền mở ra, mặc dù Thừa An lưu loát, lại phải hiểu chuyện, lúc ở Bắc Thần làm thư đồng cho Triệu Hi ở Thái Học, đông cung cực phẩm cũng xem ít, những hoàng tử kia mọi người hoang đường, những đồ chơi này thay đổi lấy được, cũng gặp qua ít.

      Lý luận suông đuổi theo trận giết địch mặc dù giống nhau, nhưng dù sao cũng hiểu nhiều hơn, đến lúc này, trong đầu tự chủ được liền nhớ lại, từng cái so ra, dùng ở người Uyển Nhược. . . . . .

      Áo ngực, quần lót, sớm chẳng biết đâu, trong đầu của Uyển Nhược cũng còn lý trí có thể , choáng váng, giống như đặt mình trong trong mây, môi của Thừa An, tay của , mỗi nơi qua, giống như đốt ra cây đuốc, làm bỏng ngũ tạng lục phủ của nàng ra là khó chịu. . . . . .

      Ừ. . . . . . Đau. . . . . . Loại đau bất chọt này, đem lý trí của nàng trong nháy mắt kéo trở lại, giống như đem cả người nàng từ giữa bổ làm hai nửa, xé rách, đau đớn. . . . . .

      Cái này Thừa An lại biết, lần đầu khi thiếu nữ hư thân, cũng trải qua cửa ải này, mặc dù đau lòng, cũng dừng lại chốc lát, tiến quân thần tốc, môi hôn ở moi của Uyển Nhược, ngăn lại thanh nàng kêu đau. . . . . .

      Thừa An hiểu rất mình, có thể hung ác đối với bất luận kẻ nào trong thiên hạ, duy chỉ có đối với Nhược Nhược của , muốn nàng nhận ít uất ức khổ sở nào mới tốt, nếu nàng kêu đau, nỡ, nhưng Uyển Nhược nhất định phải được, hơn nữa ở tối nay, cũng đợi được nữa rồi, đợi lâu như vậy, rốt cuộc đợi đến ngày hai người gặp lại, nàng là của , cả đời này, đời sau, đời đời kiếp kiếp, nàng đều là Nhược Nhược của .

      Nhược Nhược. . . . . . Nhược Nhược. . . . . . Nỉ non kèm với thở dốc, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. . . . . . Gió đêm khẽ thổi từ ngoài của sổ vào, màn khẽ lay động nhàng, màn vàng bị hất ra chút, từ bên trong mờ mịt ra mơ hồ tiếng rên rỉ lẩm bẩm ngâm nga, lời tâm tình , thề non hẹn biển, ly biệt sau tương tư. . . . . . Hội tụ ở chung chỗ, giống như khúc vui mừng, thỉnh thoảng êm ái, thỉnh thoảng kịch liệt.

      Vừa giống như khe núi khẽ cong, róc rách mà qua, từ vách đá nơi ào ào xuống. . . . . . Uyển Nhược sớm biết đêm nay là đêm nao, chỉ nhớ nam nhân ở trước mắt là Thừa An, có Thừa An ở đây, nàng cái gì đều cần nghĩ, cần sợ, là đệ đệ của nàng, cũng là nơi nàng dựa vào. . . . . .

      Đau đớn qua , dần dần dâng lên chính là khó nhịn, khó nhịn quá khứ, chính là vui vẻ, cái loại cực hạn vui vẻ đó, giống như thẳng tắp bay vào đám mây lại phút chốc rơi vào thung lũng vậy, dục sinh dục tử (muốn(ham muốn) sống muốn chết), dục tiên dục Phật (muốn tiên muốn phật), khó cái loại mùi vị đó. . . . . . Uyển Nhược cảm thấy mình nhiều lần sống chết.

      Khi tất cả bình tĩnh lại, ngoài cửa sổ là trăng sáng sao thưa. Tình chậm, đêm chưa tàn, cảm giác sau khi trở về, Uyển Nhược cảm thấy cả người đau nhức chịu nổi, trong thân thể còn lưu lại kích tình vừa rồi, khẽ tự chủ run rẩy, giống như cành hoa khinh động trong gió . . . . . .

      ôm nàng, tứ chi quấn quít, cổ dán vào cổ, thân cận ra được: "Nhược Nhược, tối nay là ta mười lăm năm, khoảnh khắc vui sướng nhất, nàng là của ta. . . . . ."

      Giọng của Thừa An có chút khàn khàn trầm thấp, trong đêm yên tĩnh, nhưng cũng có loại hấp dẫn khó có được. Uyển Nhược khẽ ngẩng đầu, mặt của chút mệt mỏi, ngoài mệt mỏi cũng là vui mừng kích động, loại kích động tâm nguyện được đền bù, sau này nếu như? Uyển Nhược đột nhiên cảm thấy, quan trọng, giờ khắc này chân thực như thế.

      Nếu như nàng thành thực xem kỹ mình, rồi biết, có lẽ nàng sớm thích Thừa An rồi, trước kia là đệ đệ, tối nay thành nam nhân của nàng, về sau là trượng phu của nàng. . . . . .

      Thừa An thở dài nhõm hơi dài, lúc chợt lại khẽ nở nụ cười, ôm chặt Uyển Nhượcư, hôn nàng cái:

      "Nhược Nhược nàng cách nào biết được, trong lòng ta vui mừng bao nhiêu. . . . . ."

      Lúc chợt cúi đầu bình tĩnh nhìn nàng: "Ta hiểu biết nàng muốn là cái gì, nàng yên tâm, ta làm được, ta có thể làm được, có tam cung lục viện, có chỉ là ta và nàng, sớm chiều làm bạn, sống chết theo, nắm tay nhau mà chết, bên nhau đến già. . . . . ."
      bảo xuyên đào139 thích bài này.

    5. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      chuong moi hay wa. Thank nang nhieu

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :