1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Xuân

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 7

       Edit: Bé Dâu Tây

      Beta: Ishtar


      Đến khi hai người thở hổn hển cuối cùng cũng hồi phục bình tĩnh, Uông Đông Nam cầm chiếc khắn lông lớn để ở bể tắm, đem Kiều Dĩ Hạm ở trong nước gói kĩ, ôm đến bên giường, lại rót cốc nước để bên miệng đút từng ngụm từng ngụm uống xong, cuối cùng lại vắt chiếc khăn mặt lau mồ hôi gương mặt và thân thể .

      Nếu như những nàng trước biết phục vụ này đến nơi đến chốn như vậy, nhất định toàn bộ đều dám tin, hô to công bằng.

      Bởi vì mặc dù phóng túng, nhưng chưa từng thể quá quan tâm, trước hết để cho đó cao trào rồi mới để ý đến mình, càng cần phải sau khi trải qua giường chiếu còn nghĩ hầu hạ chu đáo như vậy.

      Khi bận rộn, Kiều Dĩ Hạm vốn mệt mỏi nhắm mắt lại yếu ớt tỉnh, nhìn chỉ mặc chiếc quần dài lại trong phòng, thu dọn quần áo của vừa rơi lả tả và đồ dùng hàng ngày, nhịn được mà có chút cảm giác ngọt ngào.

      Cái tên đàn ông thô lỗ này, thỉnh thoảng lộ ra ôn nhu săn sóc làm cho rất cảm động.

      "Tỉnh?" Cầm tay quần áo tới tủ đầu giường, Uông Đông Nam cười về hướng .

      "Ừ..." Kiều Dĩ Hạm đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, dám đối mặt với nửa người tinh tráng của .

      Ông trời! là vừa bị quỷ nhập vào người sao?

      chỉ kêu dâm đãng, chủ động cầu, thậm chí cuối cùng còn...Nghĩ tới những hình ảnh xấu hổ lâu trước đó, khiến cho gò má nóng lên, dám nhìn thẳng vào .

      "Em..."

      Đột nhiên tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời Uông Đông Nam, khẽ nguyền rủa , chuyển hướng, tìm kiếm vài cái, sau đó vui ấn phím nhận máy.

      Chết tiệt! Tốt nhất là có chuyện quan trọng, nếu tuyệt đối tha cho cái tên gọi điện thoại phá hoại này! Uông Đông Nam ngoan nghĩ.

      "Này! Lão đại, ở đâu vậy? Cấp đem chủ nhiệm của người ta mang trở về, làm cho công ty lời đồn đại nổi lên bốn phía đó!" Lam Kỷ lải nhải oán trách, chút cùng chú ý người ở đầu giây bên kia tức giận bốc cháy hừng hực.

      Lam Kỉ chết tiệt! Gấp gáp gọi tới lại chỉ vì loại chuyện đơn giản đáng tới này sao? chán sống rồi sao?

      Uông Đông Nam cười lạnh hai tiếng: "Lam Kỷ, nhiệm vụ tới của cậu muốn đến đâu? Iraq vẫn còn hơi ít buồn tẻ sao? Tôi bất cứ lúc nào cũng có thể đề cử cậu." Còn tặng kèm thêm vé máy bay để khỏi trở về khiến bực dọc.

      Lúc này Lam Kỷ cũng nghe được người nào đó thể đè nén tức giận, vội vã cười: "Lão đại... Điện thoại này phải là tôi muốn gọi, đều là Lam Kỉ Dung ép tôi , tôi cũng muốn vậy." Lúc này tình huống khẩn cấp,  huynh đệ mình cũng có thể bán đứng, có biện pháp ah, ai bảo uy quyền bức người!

      "Loại chuyện này cần gọi điện thoại riêng cho tôi biết, hiểu ?" Uông Đông Nam nghiến răng nghiến lợi buông lời cảnh cáo, đè xuống phím kết thúc trò chuyện rồi tiện tay ném lên mặt đất.

      "Xảy ra chuyện gì vậy?" Dùng khăn trải giường rộng lớn quấn quanh thân thể, Kiều Dĩ Hạm hiểu nhìn Uông Đông Nam nổi giận đùng đùng.

      Đây là lần đầu tiên thấy mặt xuất loại biểu tình dọa người như vậy, nhất là đáy mắt xẹt qua ngoan, khiến có chút sợ hãi.

      " có việc gì." Hai người nhàn rỗi có chuyện gì làm gọi điện thoại đến phá đám! Uông Đông Nam hừ lạnh tiếng.

      " vậy chăng?" Kiều Dĩ Hạm tới tủ đầu giường để quần áo và đồ dùng, vừa mới thò tay tìm quần áo của mình, lập tức bị lực đạo phía sau kéo , ngã vào lồng ngực ấm áp.

      "Em muốn làm cái gì?" Uông Đông Nam tức giận hỏi.

      Mới có chút khí lực lại muốn chạy? Lẽ nào thực muốn ở lại bên cạnh .

      Kiều Dĩ Hạm liếc mắt nhìn Uông Đông Nam, tức giận : "Về nhà! Nếu còn có thể đâu?"

      " cho phép." bá đạo lại trẻ con ôm chặt tha, cho rời khỏi .

      Ai biết được có hay giống như trước đó, vừa mới rời khỏi tầm mắt lại bắt đầu trốn ? Hơn nữa tại trong thời kì thu lưới, phải là thời điểm thích hợp để có thể quan tâm nhiều hơn.

      " dựa vào cái gì mà cho phép?" Vừa mới muốn chuyện thân mật với cái tính tình thô lỗ này lại chạy ra ngoài, ôi! Kiều Dĩ Hạm nhịn được ở trong lòng thở dài.

      "Bằng việc là người đàn ông của em" Uông Đông Nam đắc ý .

      "Tôi còn chưa có thừa nhận." khẽ buồn phiền phản kháng, làm cho mặt thoáng chốc tối sầm lại, cầm lấy bả vai đột nhiên lay động.

      "Em đều cùng lăn qua lộn lại, phải người đàn ông của em là cái gì? Lẽ nào em muốn chịu trách nhiệm với sao?" (đây là lí do sao hả trời????????)

      Đôi mi thanh tú coi thường, Kiều Dĩ Hạm chẳng đúng sai nhìn , " tại là thời đại nào rồi, có người quy định làm cái gì nhất định phải phụ trách sao?" Hơn nữa cũng buồn cười, còn chưa hô lớn muốn phụ trách, sao lại biến thành phụ trách vậy?

      Ai! Bất quá ra những lời này, xem ra bị thân thể quyến rũ rồi!

      "Người khác mặc kệ, thế nhưng em - Kiều Dĩ Hạm đều đem ăn sạch, nghĩ muốn phủi mông cái chịu trách nhiệm rời , tuyệt đối thể nào!" như vợ chỉ trích vậy, đáng tiếc vóc người cao to phá vỡ toàn bộ hình ảnh.  *ai bị ăn đây???*

      Cái này....coi như là khổ nhục kế trá hình ? Mặc dù có chút chẳng ra gì.

      "Được rồi! Bằng xem, muốn tôi làm gì mới coi như là chịu trách nhiệm?" lí trí mà ra suy nghĩ của mình, "Lẽ nào hôm nay tôi coi như là phụ trách sao?"

      "Dĩ nhiên phải, muốn em gả cho ." Lời này vừa ra, chỉ là Kiều Dĩ Hạm, ngay cả chính Uông Đông Nam cũng giật mình.

      thích - sai, thậm chí bởi vì nao núng nhớ nhung mấy ngày qua, chỉ là....kết hôn? Cái suy nghĩ này rốt cuộc từ đâu xuất , ngay cả chính cũng biết.

      Dù sao tuy rằng phải kẻ phong lưu, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến vì thân cây mà bỏ qua cả cánh rừng!

      Nhưng nghĩ đến có thể dùng chiếc nhẫn đưa cho rồi khóa chặt ở bên cạnh, để mỗi khi rời giường đầu tiên đều có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng của khi ngủ....Kết hôn tựa hồ cũng phải là thể chịu được.

      "Gả cho ? Tại sao?" Quá mức kinh ngạc khiến cho Kiều Dĩ Hạm thốt ra nghi vấn trong lòng.

      Nghi vấn đơn thuần lại làm cho Uông Đông Nam cảm thấy vui, tại sao cái gì? Gả cho có gì tốt sao?

      "Nào có tại sao? Gả cho có chỗ nào tốt? Chúng ta cũng lên giường, em ghét , cũng ghét em, như vậy phải nên kết hôn sao?"

      Cho nên kết hôn chỉ vì hai bên ghét nhau là được sao? Kiều Dĩ Hạm trong bụng cãi lại, gương mặt cho là đúng.

      "Thứ nhất, phụ nữ lên giường với tôi tin tôi phải là người đầu tiên, cho nên phù hợp điều kiện này ít nhất có hơn người, thứ hai: sao biết tôi ghét ?"

      Kiều Dĩ Hạm phân tích ràng .

      Nghe xong phân tích của , Uông Đông Nam giống như sư tử bị chọc vậy, cả người kinh ngạc, khuôn mặt cương nghị xuất những đường cong buộc chặt, nghiến răng nghiến lợi : "Em ghét ? Em hẳn là quên vừa nãy còn nằm trong ngực rên rỉ thở gấp chứ?"

      đáng đánh này dám ghét ?

      "..." Bị trực tiếp đáp lại chặn miệng, Kiều Dĩ Hạm lập tức quay về lạnh lùng, "Chỉ có mình tôi thôi sao? phải cũng vừa thỏa mãn sao?"

      Lại vừa rồi thể khí chất và hình tượng cũng là gì cả, cũng cần ủy khuất để mình chịu thiệt.

      "Em....." đáng chết! Vậy mà dễ dàng khơi mào lửa giận dễ dàng lộ ra ngoài của ?

      Dù sao cũng phải là tiểu tử mới lớn ngây ngô, chút khiêu khích này vẫn có thể khắc chế, hơn nữa trong đầu vừa lóe lên ý tưởng, khiến nhịn được lộ ra điệu cười vô lại.

      " cười cái gì?" Kiều Dĩ Hạm lùi lại, nhịn được mà rùng mình cái.

      đột nhiên cười quỷ quyệt, nhất định là có quỷ!

      " có gì." Chẳng qua tính toán chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên phải giữ bí mật .

      "Được rồi, hôm nay em xin nghỉ, ở chỗ này nghỉ ngơi chút, lát nữa đưa em về nhà"

      Câu trả lời này có gì là ổn, nhưng đột nhiên thay đổi thái độ 180 độ, thực khiến Kiều Dĩ Hạm thể nghi ngờ.

      "Tôi nghĩ tại có lẽ....."

      "Lẽ nào đáng tin thế sao?" Uông Đông Nam thu lại nụ cười vô lại, lộ ra biểu tình đáng thương.

      Giống như là động vật khổng lồ tranh thủ ánh mắt thông cảm, khiến Kiều Dĩ Hạm chỉ có thể khe khẽ thở dài, ngoan ngoãn lên giường dưới tầm mắt đắc ý của , dự định nghỉ ngơi chút, dù sao cũng có chút mệt mỏi.

      Chỉ là....Hy vọng quyết định của có sai!

      Quả nhiên! Đối với gián điệp thương nghiệp, rất nên tin tưởng bất cứ chuyện ma quỷ gì!

      Nhìn xung quanh, tỉnh dậy phát giác mình nơi hoàn toàn xa lạ?

      căn nhà rộng lớn, giường lớn mềm mại, còn có đầy đủ mọi thiết bị, thậm chí còn có thêm hai người chướng mắt luân phiên giữ cửa.

      muốn bước thử bước ra cửa, trong hai người giữ cửa liền nhanh chóng tới giữ chặt , để cho có cách nào bước ra cửa nửa bước.

      "Hì hì! Kiều tiểu thư, lão đại chúng tôi mấy ngày nay trước tiên ở trong phòng ấy nghỉ ngơi tốt, cũng cần tìm chúng tôi phiền toái, muốn xem tivi, xem phim hoặc vui chơi giải trí cái gì đều có thể, tạm thời quên hẳn chuyện công việc , thế nào?" Lam Kỉ nịnh nọt lấy lòng, chỉ sợ khả năng sau này trở thành chị dâu của bọn họ.

      Lam Kỷ Dung chưa cái gì, chỉ là lạnh lùng đứng ở cửa, ánh mắt lặng im nhìn chằm chằm Kiều Dĩ Hạm, để cho lùi lại.

      Kiều Dĩ Hạm chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, đồng thời lần thứ hai lên án bản thân tại sao lại tin tưởng lời của tên đàn ông kia chứ?

      "Các biết như vậy là làm ảnh hưởng đến tự do cá nhân của tôi ? Tôi có thể kiện các !" Bao gồm cả tên thô lỗ biến mất từ ngày đó nữa!

      Lam Kỷ nghe lọt tai nhịn được cười ha ha, tay ra sức đánh vào lưng huynh đệ mình, "Cậu có nghe thấy ? ấy muốn kiện chúng ta! Thực buồn cười quá!"

      Nếu bọn họ dễ dàng bị kiện như vậy, vậy bọn họ sớm cần lăn lộn!

      Lam Kỷ Dung mặt bình thản gợn sóng, chỉ có khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.

      Kiều Dĩ Hạm cũng thông minh biết tự mình chuyện tiếu lâm rồi, những người đàn ông này nếu như biết sợ, còn dám trắng trợn như vậy sao?

      Huống chi biết bọn họ dùng thủ đoạn gì mà lấy danh nghĩa công tác khi có ở công ty, lần này lại càng có ai đến tìm .

      " chung tôi muốn với ta, ta được phép nhốt tôi ở chỗ này." để ý tranh thủ.

      chuyện? em họ Lam nhìn nhau, mặt có điểm nghi hoặc.

      Muốn chuyện sao? Lão đại biết dùng phương thức văn minh chuyện sao? Muốn tìm người đến phải là vấn đề, vấn đề là từ trước đến nay lão đại luôn dùng "Nắm đấm" để chuyện, chị dâu biết chuyện này sao? Hay là chị dâu tương lai này của bọn ra là giấu tài, có thể cùng đại ca đánh võ?

      Ai! Bất kể là tiểu bạch thỏ hay là hiểu tính cách của lão đại, chung ở đây cũng cho phép ra vào rồi!
      Kimiko, Lemonade, Mai Trinh4 others thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 8

       Edit: Bé Dâu Tây

       Beta: Ishtar
      " ấy sao rồi?" Uông Đông Nam vừa ngậm dây điện kéo, dùng kìm kẹp chặt, cầm mấy cái dây xanh, đỏ, tím, vàng ở trong phòng tổng giám đốc bận rộ , bên dùng điện thoại hỏi.

      mấy ngày thấy kia rồi, biết tại rốt cuộc ra sao nữa?

      Ai! Cái thời gian đường đường là đại nam nhân cũng hiểu được cái gì gọi là thương xuân thu buồn?

      Mới mấy ngày gặp, có điểm đúng, thậm chí sau đó mới phát cái này gọi là "Nhớ nhung."'

      Tốt xấu gì cũng đọc vài quyển sách, tuy rằng chỉ đọc đến chập tối để giảm bớt lượng công việc mà thôi, thế nhưng người xưa rằng: "Cuộc đời có tương tư, mới có thể tương tư, liền tương tư" cũng hiểu được, chỉ là chưa từng nghĩ tới nó lại xảy ra người mình.

      Đầu điện thoại bên kia, Lam Kỷ cười khổ pha trò : "Tốt! Tốt! Mỗi ngày ăn no ngủ tốt, tụi em quả thực coi ấy như tổ tiên vậy." Ngoại trừ kháng nghị nhặt, tất cả đều mạnh khỏe.

      Nhưng mà Uông Đông Nam hiểu người phụ nữ của mình, sao có thể tin tưởng Lam Kỷ chuyện hoang đường như thế chứ? Ăn no ngủ tốt, tuyệt đối giống như Kiều Dĩ Hạm lúc làm việc và nghỉ ngơi.

      Theo dự đoán của , có cãi lộn, tất nhiên cũng chút phản kháng nho , dù sao cũng là khi ngủ bị len lén đưa đến trung tâm của bọn họ, hơn nữa còn tự ý giúp xin nghỉ, có phản ứng gì mới là kì lạ nha!

      "Cậu nghĩ rằng tôi tin chuyện nhảm nhí cậu sao? Thành được khoan hồng... Chống lại bị nghiêm trị... Cậu cậu muốn chọn cái nào?"

      Cẩn thận kéo đoạn dây điện trong tay, Uông Đông Nam buông tất cả dụng cụ, cuối cùng có thể chuyện.

      "Hì...Tất nhiên là thành được khoan hồng."Vẻ mặt Lam Kỷ đau khổ chọn góc tường, sau đó bắt đầu trắng trợn oán giận: "Lão đại, chị dâu mỗi ngày đều ồn ào, muốn cùng " chuyện" , mỗi ngày đều theo chúng tôi mắt lớn mắt trừng gây áp lực tâm lí, Lam Kỷ Dung vốn là người lạnh lùng có cảm giác, nhưng mỗi ngày bị đối xử như vậy, còn phải duy trì yên tĩnh tiếng động ở mức tối cao, tôi sắp điên rồi!"

      "Chị dâu?" Uông Đông Nam quá chú tâm nghe oán trách của , trái lại đối với câu xưng hô này lại cảm thấy rất hứng thú, "Các cậu gọi ấy là chị dâu?"

      sao cả, dù sao chỉ biết là người phụ nữ của , thế nhưng Kiều Dĩ Hạm có kháng nghị chứ?

      "A? Chẳng lẽ được gọi như vậy sao?"

      "Dĩ nhiên là phải, là tự các cậu muốn gọi ấy là chị dâu!" Uông Đông Nam xong, lập tức xác định hỏi lại: "Chỉ là... ấy chưa từng kháng nghị sao?"

      Lam Kỷ nhíu mày suy nghĩ chút, "Ngay từ đầu tụi em có đổi gọi là Kiều tiểu thư rồi! Chẳng qua hình như chị dâu có phản đối tụi em gọi ấy là chị dâu, nên tụi em liền gọi là chị dâu."'

      Nghe xong lời này, miệng từ lâu há to cười thỏa mãn, chỉ kém huýt sáo biểu đạt hưng phấn của mà thôi.

      nghĩ tới bọn họ gọi là chị dâu mà lại có phản đối? Có phải lên rằng đối với là có ý tứ hay ?

      " ấy có ý kiến là tốt rồi." Uông Đông Nam chú ý liếc mắt nhìn camera mini bên cạnh, chợt phát thân ảnh lén lút xuất camera, tập trung mắt chú ý, ngực nhịn được thầm mắng: Tên khốn kiếp này sao lại thiếu kiên nhẫn thế chứ? vừa mới cài máy quay lén còn chưa kịp lách người, gã ta xuất .

      "Chờ chút chuyện tiếp, con ba ba chân ngắn kia vào hũ." ngắn gọn , muốn cúp điện thoại lại phát thân ảnh khác xuất camera.

      Mà người kia rất nên và thể nào xuất ở nơi này - tiểu Kiều bảo bối của .

      Hai người đáng chết đần độn chỉ có trông coi nhu nhược, như vậy mà cũng để trốn thoát được là sao?

      Thậm chí vừa rồi chuyện cũng có báo cáo với chuyện này!

      Nhìn trong camera hai bóng người trước sau phân biệt vào thang máy, Uông Đông Nam nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng.

      Chết tiệt! tại với tốc độ nhanh nhất ra ngoài để chặn kia lại, cũng có biện pháp lướt qua tên ba ba chân ngắn kia mà trực tiếp bắt biết sống chết này lại! tại chỉ có thể khẩn cầu mục đích của bọn họ giống nhau...bằng trực tiếp đụng mặt tuyệt đối là khó tránh khỏi.

      Thân thể cao to của Uông Đông Nam nấp trong phòng làm việc, nín thở tập trung suy nghĩ chờ mồi nhử đến cửa được bố trí.

      Cửa thang máy "Đinh" tiếng, trò hay bắt đầu.

      Cầm hồ sơ trong tay, Bạch Gia Siêu sau khi bước ra khỏi thang máy liền đến phòng làm việc duy nhất tầng, kỳ quái là bình thường có ít nhất thư ký hoặc trợ lí đặc biệt ở lại phòng làm việc, nhưng lúc này lại bóng người.

      Nhưng thay đổi nụ cười tự tin và bước chân vẫn như cũ dậm cất bước về phía trước, đến nỗi chưa từng chú ý đến máy chụp ảnh treo tầng chụp được khuôn mặt của .

      Hẵn sớm an bài xong, tại đây chút cũng sơ hở, tổng giám đốc bởi vì mới bán được dự án mà có mặt ở công ty, đương nhiên trợ lí đặc biệt cũng có lúc phải xã giao, mà thư ký là bởi vì vừa rồi giả điện thoại gọi tới có người cầm lộn tài liệu đến phòng photocopy, ngay cả camera ghi hình cũng bị sửa lại, ngay tại lúc này chỉ có duy nhất hình ảnh lặp lặp lại trong đó.

      Nếu phải gần đây cấp lãnh đạo công ty có nhiều động tác liên tiếp cũng phải dùng những thủ đoạn dồn dập như thế để hoàn thành công tác cuối cùng.

      Trước đây vốn muốn từ nữ quản lý duy nhất, cũng chính là người tính toán tốt để hạ thủ - Kiều Dĩ Hạm để thăm dò chút nội tình, nghĩ đến lại bị điều đến nơi khác công tác, thế nên thể làm gì khác hơn là thăm dò những nghe mấy người quản lý khác để nghe ngóng những tin tức cần thiết.

      Bọn họ muốn bày kế để khiến rút lui? Hừ! cũng phải ngu ngốc, sao chỉ nghe tin tức từ phía liền vội vội vàng vàng mà bỏ chứ?

      Cuối cùng ngoài ý muốn biết được định mức đấu thầu có lẽ được bảo quản trong máy tính tại phòng làm việc của tổng giám đốc, vì tránh để đêm dài lắm mộng và rước lấy nghi ngờ, cho nên phải sớm ra tay.

      Bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, buông văn kiện ngụy trang xuống, mở máy vi tính để bàn, lưu loát tìm ra mấy tập tin được giấu, rất nhanh lưu lại thứ mình muốn, lấy đĩa mang theo bên người ra để chuẩn bị phục chế tư liệu.

      "Có ai ở đây ? Tôi vào được...." Đột nhiên giọng nữ truyền đến, chỉ Bạch Gia Siêu phục chế lại tư liệu vô cùng giật mình, Uông Đông Nam núp trong bóng tối khẽ rủa thấp tiếng, chỉ là khéo léo để bị phát .

      "A? Bạch...Bạch tiên sinh?" Suy nghĩ lúc cũng nhớ nổi tên, Kiều Dĩ Hạm chỉ có thể dùng họ gọi tắt, "Tổng giám đốc có ở đây sao?"

      Bạch Gia Siêu cực kì lúng túng rời khỏi bàn công tác, thân thể che lấp hồ sơ phục chế, "Ách..Hình như có ở đây, tôi cũng vừa mới vào, vừa đợi lúc."

      Kiều Dĩ Hạm vốn nghi ngờ , nhưng lại thấy trong máy vi tính có thứ gì đó đáng ngờ, nhịn được sinh lòng hoài nghi.

      "Đúng vậy sao? Tôi ở đây chờ tổng giám đốc, có lẽ thư ký tổng giám đốc sắp về rồi, tôi có chút việc muốn trực tiếp báo cáo." Giọng của biến sắc, nhưng đôi mắt lại tỉ mỉ quan sát phản ứng của Bạch Gia Siêu.

      Bạch Gia Siêu trong nháy mắt mất vẻ ung dung lúc đầu, đôi mắt nhã nhặn lộ ra tia hung ác, nhưng trong nháy mắt biến mất, "Kiều chủ nhiệm công tác mấy ngày hẳn là mệt rồi? Tôi vừa mới nghe thư ký tổng giám đốc hôm nay đến phòng làm việc, ngày mai hãy tới báo cáo với tổng giám đốc có được hay ?"

      Kiều Dĩ Hạm rũ mắt xuống, tin tưởng mình nhìn lầm vừa nãy trong mắt lóe lên tia ngoan ,thần sắc tự nhiên mà trả lời: " cần, tôi có chuyện rất quan trọng phải báo cáo, cho nên muốn nhờ thư kí nhanh chóng truyền đạt tới tổng giám đốc."

      công tác gì chứ? ràng chỉ là lí do bừa bãi của !

      Ở trong bóng tối Uông Đông Nam cũng nhìn ra tia tàn ác trong mắt gã ba ba chân ngắn chết tiệt, trong lòng cấp bách nhưng có cách gì đứng ra.

      ngu ngốc vậy sao? tuyệt đối tin phát trong mắt ba ba chân ngắn ràng có sát ý.

      "Kiều chủ nhiệm, thư kí tổng giám đốc vừa mới đến phòng photocopy, hẳn là lúc nữa trở về, vẫn muốn ở đây đợi sao? Tôi mấy ngày nay qua bộ phận của thấy bàn chồng chất giấy tờ...."

      "Tôi ngày hôm nay đến công ty, ngoại trừ báo cáo với tổng giám đốc có dự định làm những việc khác." khó có khi mỉm cười trả lời, ánh mắt rơi vào máy vi tính, lộ ra linh ngạc"Cái này...Tổng giám đốc quên mang sao?"

      là cái gì, nhưng đáy lòng bọn đều ràng cái đĩa trong máy vi tính là đồ vật thể xuất ở tầng này - bởi vì các tư liệu trong máy vi tính của tổng giám đốc được sao chép bản gốc, đây là việc trong công ty tất cả mọi người đều nên biết.

      Bạch Gia Siêu thu lại vẻ độc ác trong mắt, bước bước thử bắt lấy Kiều Dĩ Hạm, nhưng lại nhào trúng khoảng .

      "Kiều quản lý, có đôi khi biết nhiều việc đối với tốt."

      "Đúng vậy đối với tôi tốt." Kiều Dĩ Hạm cảnh giác trừng mắt nhìn Bạch Gia Siêu, "Nhưng nhìn thấy lại muốn tôi làm như thấy, là thể nào!"
      Kimiko, Lemonade, Mai Trinh4 others thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 8

       Edit: Bé Dâu Tây

       Beta: Ishtar


      "Bằng vào câu thể nào, tôi thể để cho rời ."

      "Ba ba chân ngắn, mày tốt nhất nên cân nhắc cho kỹ, mày trò chuyện cùng phụ nữ của ai!"

      thanh vui đột nhiên vang lên xen vào đối thoại giữa hai người, Kiều Dĩ Hạm kinh ngạc quay đầu, Bạch Gia Siêu hoảng sợ trừng mắt nhìn người đàn ông nên xuất ở đây.

      nhớ kĩ người đàn ông này là nhân viên của phòng hành chính tổng hợp... Sao có thể xuất ở đây? Bạch Gia Siêu híp mắt lại để ý, đáng giá xuất đột xuất của Uông Đông Nam.

      Giữa lúc ba người rơi vào cục diện bế tắc, thanh hoàn thành sao chép hồ sơ vang lên, ba người đồng thời nhào tới cướp chiếc đĩa máy chủ, cuối cũng vẫn bị Bạch Gia Siêu đứng gần nhất cướp được.

      "Ba ba chân ngắn, tao khuyên mày nên đem vật chứng phạm tội giao ra đây...nếu ...Hừ!"

      Uông Đông Nam vặn đốt ngón tay, măt dù mang theo nụ cười, nhưng lại tản ra uy hiếp lạnh lẽo.

      Bạch Gia Siêu đồng thời hừ lạnh tiếng, "Mày nghĩ rằng tao ngu sao? Mặc kệ mày là ai khi xuất ở nơi này, đồ tay tao giao cho mày, phải tao tiêu đời rồi sao?"

      "Mày giao ra, bây giờ mày cũng xong rồi." Uông Đông Nam buồn cười nhắc nhở.

      "Vậy sao? Tao lại nghĩ thế." Bạch Gia Siêu bước bước, bắt lấy Kiều Dĩ Hạm phòng bị, nắm chặt cổ , để khẩu súng ngay sau gáy , "Mày biết là phi vụ lần này của tao ít nhiều có chút mạo hiểm, tao muốn mua bảo hiểm, mày sao?"

      Ba ba chân ngắn chết tiệt! Dám sử dụng chiêu hạ lưu này, mà ai cho biết ba ba chân ngắn có súng tay! Uông Đông Nam cắn răng, ở trong lòng liên tục phun ra mấy tiếng nguyền rủa thô tục.

      "Kiều chủ nhiệm, có mắt nhìn đàn ông, vậy mà lại coi trọng loại đàn ông miệng toàn những lời thô tục như vậy, nhìn chút, thậm chí còn cầm dây điện cùng thứ dụng cụ này! Chẳng lẽ cho là kiềm nhọn kia có thể ngăn cản đạn của tôi sao? Ha ha ha!" Bạch Gia Siêu xem thường cười chế giễu.

      " ấy có thối rữa cũng tốt hơn tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa!" Bị súng để sau gáy Kiều Dĩ Hạm chẳng những sợ hãi mà còn lạnh lùng quay về câu.

      Có vài người có thể mắng chửi, nhưng bị người khác mắng chửi luôn hề dễ nghe, huống chi chỉ toàn là tiểu nhân.

      Uông Đông Nam nhịn được cười ha ha, đắc ý đáp trả, "Có nghe thấy hay ? Ba ba chân ngắn, của tao mày là tên tiểu nhân giả bộ có văn hóa , so với tao còn thối hơn!"

      "Các người...Xem ra thực biết tại ai mới là người có quyền được lên tiếng ở đây." Súng ngắn đặt ở sau gáy Kiều Dĩ Hạm, đè ra vết hồng, Bạch Gia Siêu độc ác : " tại mày chỉ có thể câm miệng, mà mày tốt nhất nên thu hồi tính toán của mày lại, sau đó ngoan ngoãn cút khỏi tầm mắt của tao."

      Uông Đông Nam híp mắt nhìn chằm chằm vết hồng da thịt trắng nõn của Kiều Dĩ Hạm, nếu phải sợ súng làm tổn thương , nhào tới bắt con ba ba chân ngắn kia nấu canh uống lâu rồi.

      "Dù cho tao có nghe theo, mày cũng thả ấy, vậy tại sao tao phải nghe theo mày?"

      Bạch Gia Siêu chắc chắn, lộ ra nụ cười khẩy, "Mày cũng có thể nghe, tao tại chút cũng ngại giảm bớt nhân chứng mục kích phạm tội."

      "..." Uy hiếp chết tiệt! Mà - Uông Đông Nam từ trước đến nay chưa hề bị uy hiếp! Thế nhưng Bạch Gia Siêu lấy được cái đĩa, miệng so với phản ứng của cơ thể còn nhanh hơn: "Dừng tay! Mày muốn tao lùi đến chỗ nào?"

      Sau khi quan sát toàn bộ phòng làm việc vòng, Bạch Gia Siêu so sánh góc chết trong phòng làm việc, "Lùi đến chỗ nào đến khi tao vào được thang máy mới được di chuyển."

      Uông Đông Nam căm hận nhìn Bạch Gia Siêu, nhưng là nhược điểm của mình bị nắm trong tay, cho dù cam lòng vẫn phải làm theo.

      Chết tiệt! Nhiều năm lăn lộn như vậy, đây là thời gian - Uông Đông Nam chịu nhục nhất sao?

      Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam tâm cam tình nguyện biểu tình căm thù, ít nhiều đoán ra oán khí của và lí do thể nghe theo.

      Lòng của đột nhiên có chút đau, phải đau nhức, mà là cảm giác đau lòng.

      Người đàn ông này chưa từng chịu qua khuất nhục như thế? Hôm nay vì có thể hy sinh!

      tình phát triển đến mức này, nếu như vẫn thể đoán ra toàn bộ chân tướng, là uổng phí ra xã hội nhiều năm như vậy!

      là - gián điệp thương nghiệp chính là vị Bạch tiên sinh - phía sau , mà được bảo vệ lại ngu xuẩn nhảy vào cạm bẫy của , chẳng lẽ tên thô lỗ kia chắc là được ông ty mời tới để giúp đỡ bắt gián điệp thương nghiệp?

      Tuy rằng biết kế hoạch của bọn họ là như thế nào, nhưng tình huống tại đều bị hành động liều lĩnh của phá hủy tất cả!

      " có thể trực tiếp hạ thủ tại sao lại làm?" Kiều Dĩ Hạm nhìn Uông Đông Nam, vốn là định hỏi lòng mình, lại cẩn thận thốt ra miệng.

      biết tại sao lại tin tưởng có năng lực giải quyết, có lẽ vừa rồi sắc mặt khí thế của để cho có phần tự tin này sao?

      "Bởi vì tôi chắc chắn có làm tổn thương em hay ." Uông Đông Nam nhìn chằm chằm họng súng để ở sau gáy , chú ý trả lời vấn đề của .

      Được rồi! Tuy rằng biết tại thích hợp để chuyện tình cảm nam nữ, thế nhưng ánh mắt nghiêm túc hoàn toàn tập trung trả lời câu hỏi của , lại làm cho trong lòng rung động, ngôn ngữ bình thường nghe vào trong tai lại biến thành lời ngọt ngào tâm tình.

      Theo lời , đối với vô cùng quan trọng.

      Hai người nồng tình ý mật, coi thường Bạch Gia Siêu đứng bên cạnh.

      Bạch Gia Siêu vui : "Đủ chưa? Tao có thời gian xem hai đứa chúng mày diễn trò tình ái, mày mau lùi sang bên kia cho tao!"

      Uông Đông Nam tức giận nhìn chằm chằm Bạch Gia Siêu, tiểu tử thối! Nếu phải vì còn tay ta, vừa rồi chen ngang cắt đứt bọn họ bồi dưỡng tình cảm, có đầy đủ lí do đánh gã nằm đo đất! *>.<*

      "Được rồi, tao lùi! Nhưng mày tốt nhất nên tổn thương ấy dù là cọng tóc, bằng tao cắn chết mày!"

      Bạch Gia Siêu cười nhạt, "Chẳng qua chỉ là tay thợ điện, chuyện kiêu căng thế sao? Mày nên nhớ cho kĩ , bây giờ chỉ có tao mới có thể ra điều kiện!"

      " được lùi! Uông Đông Nam, cần lo cho em, nhanh tiến lên đánh ngã ." biết lấy đâu ra dũng khí mà Kiều Dĩ Hạm thốt ra những lời đó, ngay cả cách dùng từ cũng rất ngây thơ.

      " ngu ngốc, lại năng lung tung, cẩn thận chút nữa tôi tiễn về tây thiên." Bạch Gia Siêu tức giận rống.

      Quật cường quay lại nhìn ta chằm chằm, Kiều Dĩ Hạm thay dổi sắc mặt chế nhạo, " tốt nhất nên nổ súng chuẩn chút, nếu tôi còn chưa chết, bị đánh nằm thẳng cẳng, còn nếu tôi chết, cũng chạy thoát, dám thử xem !"

      Trăm phần trăm khiêu khích, đối với con tin chịu uy hiếp mà tuyệt đối nên như vậy, nhưng là từ cái miệng nhắn của ra, cùng với vẻ mặt cao ngạo, Uông Đông Nam chỉ thấy - của cực kì có cá tính, xinh đẹp đến ngây người!

      nghĩ tới bình thường tay tấc sắt lại dám với gã như vậy, Bạch Gia Siêu nhất thời sửng sốt.

      Nắm lấy cơ hội trong nháy mắt, khuỷu tay Kiều Dĩ Hạm hung hăng từ phía sau tung kích, hất khẩu súng lục màu đen trong tay Bạch Gia Siêu, tay nhấc lên, cú đánh rơi xuống, Bạch Gia Siêu thoáng chốc bị đánh ngã nằmtrên sàn nhà.

      Hai người đàn ông, người kinh ngạc, người thể tin, tất cả đều ngây ngốc có phản ứng, đến khi bọn họ thấy kia nhặt súng từ mặt đất lên, cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần.

      "Được rồi, tuy rằng tôi chưa dùng qua loại súng lục này, thế nhưng thời gian còn học ở trường huấn luyện quân cũng từng đánh nhau, năm phát toàn bộ trúng giữa hồng tâm, cho nên....có người muốn phản kháng sao?" Kiều Dĩ Hạm đẩy kính mắt cái, khẩu khí giống như bàn bạc.

      Bạch Gia Siêu nhìn súng vốn ở tay mình, từ lâu bị dọa sợ đến mặt cắt còn giọt máu, Uông Đông Nam thảnh thơi đến bên Bạch Gia Siêu lấy ra chiếc đĩa người gã, bỏ vào túi quần mình.

      "Xin lỗi, cái này tao giúp mày trả về cho chủ của nó." Lại nở nụ cười, Uông Đông Nam bắt được khẩu súng tay Kiều Dĩ Hạm, còn quên hôn cái.

      "A, được rồi! Thuận tiện cho mày biết việc - nhưng có lẽ đối với mày là tin xấu, vừa nãy mày vào phòng làm việc, tất cả hành động đều bị máy ghi hình ghi lại toàn bộ, tội danh gián điệp thương nghiệ , cộng thêm mang theo súng trái pháp, mặt khác lại thêm tội danh uy hiếp đe dọa, Bạch tiên sinh, tao nghĩ mày phải "Đen trận” này rồi!

      Bạch Gia Siêu tinh thần sa sút ngã nằm mặt đất, cầu thang vang lên tiếng bước chân chắc nịch, cũng như tuyên án tội danh của .

      Sau trận rối loạn, Uông Đông Nam và Kiều Dĩ Hạm vất vả mới trở về được trung tâm, cùng quản lý còn có hai người cảnh vệ.

      ra khỏi tòa cao ốc, hai người nắm chặt tay nhau rời, nhưng có lên tiếng, đột nhiên sắc mặt Uông Đông Nam trầm xuống, nhìn hai thân ảnh đứng ở cửa, dừng bước lại.

      "Hai người còn dám xuất trước mặt tôi?" giống như là nghiến răng nghiến lợi .

      chỉ là nhiệm vụ thành, còn khiến phải nghe theo lệnh của ba ba chân ngắn, hai tên tiểu tử thúi này còn biết chạy càng xa càng tốt, lại dám xuất ?

      "Lão đại, tụi em sao biết chị dâu qua mắt được tụi em, còn chạy tới..."

      Nơi này! Lam Kỷ vẻ mặt như trái mướp đắng, vẫn còn quên giải thích.

      phải là lỗi của bọn bọ nha, ai biết liên tục vài ngày có phản kháng, vậy mà giả vờ mua đồ phụ nữ rồi len lén từ toa-lét trèo tường ra ngoài?

      tình bọn họ cũng muốn rêu rao ‘thành tích vẻ vang’ này, mà người chạy thoát khỏi tầm mắt bọn họ còn là .

      "Giải thích vô ích, các cậu chờ chịu chết !"

      Uông Đông Nam định trực tiếp "Sửa chữa" hai tên tiểu tử hoàn thành nhiệm vụ này, cánh tay thon thả nhắn kéo lấy ống tay áo của , khiến hoang mang qua đầu, "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      " tại định giáo huấn người trước, em muốn giúp bọn họ xin tha thứ, dù sao cũng là chính em chạy trốn, thể giận chó đánh mèo." Kiều Dĩ Hạm ngọt ngào , đôi mắt mọng nước nhìn chằm chằm Uông Đông Nam rời, "Còn , em nghĩ hẳn là chúng ta có chuyện quan trọng hơn."

      Chuyện quan trọng hơn? Chuyện gì chứ? Uông Đông Nam vẻ mặt nghi hoặc, có điểm tìm được manh mối.

      Kiều Dĩ Hạm để ý đến nghi ngờ mặt , trước tới cổng công ty dừng lại bên chiếc xe máy rêu rao, "Còn mau ?"

      "Được! tới ngay!"

      Huynh đệ họ Lam chuẩn bị đón nhận đau đớn, nghĩ tới lão đại giống như là nô lệ bị hô tới quát lui, chỉ ngây ngốc mà có biện pháp hoàn hồn sau kinh ngạc.

      Con chó to lớn cười khúc khích, chỉ kém vẫy đuôi với chủ nhân, người đàn ông đó là ai vậy? Bọn họ dám tin! Lão đại mình luôn sùng bái, khi nào trầm luân thành nô bộc của vợ vậy?

      Bưởi!!!, Kimiko, Lemonade5 others thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 9

      Edit: Bé Dâu Tây

      Beta: Ishtar
      Kiều Dĩ Hạm dẫn đường, Uông Đông Nam là lần đầu tiên tới phòng .

      Ôm trong lòng khẩn trương cùng tâm tình nghi ngờ, Uông Đông Nam có chút đứng ngồi yên ngồi chiếc ghế duy nhất trong phòng khách, nhìn vào nhà bếp, mở tủ lạnh tìm đồ uống.

      A! Cái mông tròn trĩnh bởi vì tư thế khom lưng mà hướng về phía à nha...cảm giác giống như là mê hoặc ...

      "Muốn uống gì?"

      tư tưởng vừa mới bắt đầu, lập tức bị câu hỏi bất thình lình của mà phải gắng gượng "thắng xe", lúng túng thay đổi tư thế ngồi, ấp a ấp úng đáp: "Gì cũng được, gì cũng được!"

      Loại tình huống đó, cho dù cho uống a-xít-sun-phu-rích cũng được!

      Muốn phát sinh tình ái hoặc làm cầm thú cũng thể vào lúc này, đây chính là lần đầu tiên tiểu Kiều bảo bối của có ý tốt, nếu xúc động làm ra chuyện nên, có thể suy ra, thời gian tới đối mặt với chỉ trốn tránh mà còn lời mặn lời nhạt.

      Kiều Dĩ Hạm cầm hai chai nước ra từ nhà bếp, nhìn đổ nhiều mồ hôi trán hiểu hỏi: "Rất nóng sao? Hay là tôi chuyển nhiệt độ máy điều hòa xuống thấp chút?"

      Uông Đông Nam cười khổ cự tuyệt, nhận đồ uống trong tay uống ngụm lớn, chất lỏng lạnh như băng hòa hoãn lại cái đầu đầy ý nghĩ miên man.

      là nóng, nhưng phải thân thể nóng, mà trong đầu toàn những tư tưởng đồi trụy khiến cho người nảy lửa.

      "...." bỗng dưng lên tiếng, rồi ngừng lại, như là suy tư mở miệng sao cho thỏa đáng.

      "Em sao vậy?" Tim của bị treo lên cao, vội vã muốn biết câu tiếp theo.

      "Thành , em  còn trẻ, cũng muốn lãng phí thời gian chơi trò chơi tình ái nữa." yên lặng nhìn vẻ mặt của , "Cho nên em cũng muốn quanh co lòng vòng, em muốn hỏi, có đúng là thích em hay ?"

      có đúng là thích hay ? Đầu óc Uông Đông Nam đột nhiên trống rỗng, chỉ còn lại những lời như sét đánh đánh vào đầu .

      hỏi có đúng là thích hay ? Cái gì vui đùa! vậy mà bây giờ còn hỏi loại vấn đề này?

      Nếu như thích , luôn khống chế được mà đối với động dục sao? Nếu là thích , để ngồi xe của sao? Nếu như thích , nén giận mà chịu uy hiếp sao, như con rùa sao?

      Khi làm nhiều việc như thế, lại hỏi có hay thích ? Điều này khiến cho khỏi hoài nghi này là ý chí sắt đá, nếu sao đối với chút cảnhmgiác cũng có?

      "Nếu như có thể, muốn bóp chết em." cắn răng phun ra câu .

      " ." Điểm này rất khẳng định, " còn chưa trả lời vấn đề của em."

      Uông Đông Nam giống như muốn điên cuồng gào thét, này phải dùng đến phương thức "đánh" để trả lời câu hỏi của sao? đội trời đạp đất sao có thể đem chuyện luyến ái treo ở cửa miệng chứ? Cũng phải là phụ nữ....

      "Này? Em đợi đáp án của ."

      Đàn ông , khó chịu ...

      "Được rồi, là thích em." cam chịu .

      có cách nào, ai bảo đôi mắt long lanh mọng nước so với thuốc nước kích thích còn hấp dẫn hơn, bị nhìn chằm chằm cả nửa ngày, chuyện ma quỷ gì cũng được.

      Aiz! Ai bảo ở trước mặt mạnh mẽ, chỉ có thể làm tiểu nam nhân có chủ kiến.

      " sao?" Kiều Dĩ Hạm lẩm bẩm, mặt toát ra núm đồng tiền rực rỡ, có thể sánh bằng bông hoa mềm mại.

      Nụ cười này khiến Uông Đông Nam choáng váng, mở lớn miệng thiếu chút nữa ngậm lại được.

      Nhìn ngây ngốc, Kiều Dĩ Hạm buồn cười hỏi: "Cười ngây ngô cái gì vậy?"

      Thậy vất vả mới tìm về được thanh, Uông Đông Nam kêu: "Em… cười?"

      Bị đánh, cắn, thậm chí lời lạnh nhạt, nhưng chính là thấy cười, còn tưởng rằng...

      "Em cũng là người, cười có cái gì kì quái sao?" Kiều Dĩ Hạm hờn dỗi mà trả lời, ngay tại chỗ để cho Uông Đông Nam ngây ngô thành người đá.

      Ông trời! hôm nay thực chịu quá nhiều kích thích, cần lại quyến rũ như thế mà kích động trái tim mà?

      Như vậy liền đần độn sao? Vấn đề của còn chưa xong đâu! Nhìn ngốc nghếch vẻ mặt ngơ ngác, Kiều Dĩ Hạm buồn cười nghĩ.

      cố ý ngồi xuống bên cạnh , lập tức cảm giác được thân thể căng cứng, tư thế ngồi nhất thời giống như vệ sĩ vậy, để cho thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.

      "Sao khẩn trương như vậy? Em còn có chuyện muốn hỏi..." thổi khí vào lỗ tai lẩm bẩm, hai chân hơi nghiêng, vốn cũng có ít nhiều khoảng cách giữa hai người, giờ đùi càng gắt gao dựa sát thân mật, có nửa khe hở.

      tại rốt cuộc là tình huống gì? Tiểu Kiều bảo bối của sao lại làm ra động tác câu dẫn người khác như vậy?

      "Cái… Hỏi cái gì vậy?" Uông Đông Nam lắp bắp hỏi, mắt nhìn thẳng, hoàn toàn dám dời chỗ khác.

      cần cúi đầu, bằng vào xúc cảm cũng biết dính bộ ngực sữa vào cánh tay , mà bây giờ năng lực tập trung của được thử thách nghiêm trọng, bất luận điểm kích thích gì đều chịu nổi.

      nhìn thẳng, đầu chạy xe , hồi tưởng qua lúc huấn luyện viên hô khẩu hiệu luyện tập, thân thể căng thẳng, thân hoảng hốt, mắt dời, chỉ sợ thấy cái gì nên thấy ngay tại chỗ lí trí đứt đoạn.

      Hùng tráng, uy vũ, nghiêm túc, cương trực, bình tĩnh, kiên cường, chính xác, nhanh chóng, nhẫn nại, nhanh nhạy, dũng cảm, đội ngũ của chúng ta hùng tráng uy vũ...Thấy Uông Đông Nam ngồi ngay ngắn trang nghiêm, thần thái rất giống nhân vật vĩ đại được cung phụng trong miếu.

      Khiến Kiều Dĩ Hạm khỏi cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận.

      Bình thường thô lỗ tinh trùng lên tận não, tất cả thời gian đều muốn lăn giường, thường thường để ý đến suy nghĩ của luôn vác súng khởi công, tại thay đổi tác phong hơi chủ động chút, trái lại cứng rắn như Liễu Hạ Huệ vậy? tại trở nên lớn mật, khó có khi nguyện ý bỏ xuống cẩn trọng, lộ ra vẻ quyến rũ phong tình, lại hoàn toàn giả bộ đứng đắn. (pó tay)

      Hờn dỗi liếc mắt , Kiều Dĩ Hạm lại hai bên trái phải chỗ ngồi chút, bắp đùi chẳng những dính sát vào , chỉ kém trực tiếp nhảy qua ngồi đùi , động tác như vậy thiếu chút nữa khiến Uông Đông Nam giật mình, đem khẩu hiệu trong lòng hô to, "Hùng..." Tráng!

      nghi ngờ theo dõi , "Cái gì hùng?"

      mồ hôi lạnh chảy ròng, lại còn muốn giả bộ có việc gì, " có gì!" *:))~ edit đoạn này chết cười*

      Nào ai ngờ rằng người đàn ông quyết đoán khi nãy cùng với thái độ chịu trách nhiệm, trực tiếp đưa tên ba ba chân ngắn kia tống vào đồn cảnh sát, tại lại biến thành tên bỉ ổi hạ lưu nhào đến người như mọi khi.

      Có đôi khi Kiều Dĩ Hạm thực hiểu nổi đàn ông, nhất là người trước mặt này.

      vừa mới hành động hùng cứu mĩ nhân để cho có chút cảm động, nguyện ý buông tha điều kiện lí tưởng của nửa kia, lớn mật thăm dò tâm ý của , bây giờ càng bỏ rụt rè, chủ động thiện chí, cái tên thô lỗ này đúng là phụ danh hiệu "Thô lỗ", lúc này lại tỏ ra ngu ngốc, để cho nhịn được mà suy nghĩ mắt mình có phải có chuyện hay , sao lại cảm thấy người đàn ông trước mặt này lại có chút ưu điểm?

      có thể dùng ánh trăng gây họa lại muốn trốn tránh trách nhiệm sao? Tuy rằng mặt trời chiều ở cửa sổ chiếu rất chói mắt, ánh trăng vẫn còn ở nơi xa xôi.

      " phải còn có chuyện muốn hỏi sao?" chịu đựng được ánh mắt nghi ngờ của , Uông Đông Nam vội vã tìm đề tài, muốn phân tán chú ý của .

      "Ừ, còn có vấn đề... làm cái gì vậy?"  Đôi mắt mở nửa, giọng hờn dỗi của Kiều Dĩ Hạm đột nhiên biến thành lạnh lẽo tháng mười hai.

      bỏ rụt rè cố gắng tới gần , cố gắng biểu tâm ý của mình, nhưng lại đẩy ra, thậm chí còn đem tay của người rời , giống như đụng phải vi khuẩn vậy.

      Phương pháp biểu đạt tâm ý của sai rồi sao, cái tên thô lỗ này còn lơ đễnh, hiểu ý của sao?

      " có, muốn là hai người dựa vào nhau gần quá...hơi nóng." Nhất là dục vọng của càng thêm nóng! Uông Đông Nam lí do kém chất lượng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy ngu xuẩn.

      Nếu phải tại hiểu tiểu Kiều bảo bối sao lại vòng vo như vậy, sớm khiến hai người gần hơn, thế nào lại đưa đến bên mép miếng thịt y nguyên thay đổi rồi thả lại mâm, thậm chí còn bọc kín bên giữ cho tươi mới khiến chỉ nhìn mà được động thủ nên liên tiếp chảy nước miếng? sợ mình vừa ra tay, lập tức cho cái tát, mắng là cầm thú về sau quang minh chính đại cự tuyệt tiếp cận của .

      Đây tuyệt đối phải là mưu của , mà cực kì tin tưởng kinh nghiệm và trí tuệ của người xưa - vô xum xoe, gian trá tức gạt!

      "Hơi nóng?" Loại lí do này mà cũng ra miệng, Kiều Dĩ Hạm hừ lạnh tiếng, tay bé cố ý đặt lên lồng ngực của , "Em a... Chúng ta phải là từng ở giường sao?"
      Bưởi!!!, Kimiko, Lemonade5 others thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      CHƯƠNG 9

      Edit: Bé Dâu Tây

      Beta: Ishtar
      giường? Những từ cấm kị đột nhiên ở trong miệng ra, khiến Uông Đông Nam liều mạng nhẫn nại bởi vì trong đầu đột nhiên lên hồi ức phóng túng sinh động, thiếu chút nữa đem hàm răng cắn đứt.

      "Đúng vậy." Khóe môi hơi co quắp.

      "Vậy chúng ta lúc đó cũng dựa sát như vậy... cảm thấy nóng sao? Hả?" Ở lồng ngực bằng phẳng của dùng bàn tay bé lần mò, trực tiếp phá hủy lí do của .

      Thực quá đủ rồi! Đường đường là đại nam nhân, nếu như đến lúc này còn hiểu được lời phản kích, vậy còn coi là người đàn ông sao?

      "Em , thực là đủ rồi, nhẫn nại đến cực hạn rồi." nhẫn nại nữa, phản công quay người đem đặt ghế, thân thể nặng nề cùng chặt chẽ kết hợp, khách khí ăn đậu hũ của , "Em rốt cuộc muốn cái gì? Em ràng lần !"

      muốn cái gì?

      Hỏi đến rồi! Bởi vì cũng biết mình muốn làm cái gì!

      "Em cũng biết." Kiều Dĩ Hạm thành mà trả lời.

      biết? lại dám biết? " biết? Em dọa sao?" bị khiêu khích, vậy mà lấy câu " biết" ra trả lời?

      " thực nhịn đủ rồi, em , ngày hôm nay nhất định phải nghe được đáp án." ôm chặt lấy mặt của , để cho chăm chú nhìn mắt , "Em rốt cuộc có muốn gả cho ?"

      Đây trọng tâm cuối cùng của câu chuyện mà bọn họ bàn luận, mà bây giờ vô cùng xác định chỉ muốn mình , cho nên nhất định phải cho đáp án.

      Chỉ là ra miệng, tuyệt đối chấp nhận đáp án cự tuyệt, cho dù chết để được quấn quýt lấy , cũng muốn nghe.

      Tốt a, tên đàn ông này bừng tỉnh, thế nhưng tiến độ có nhanh quá hay ? chỉ là mới hỏi có thích hay mà thôi, thế mà lại hỏi có muốn gả cho hay ? Chắc như vậy, câu trả lời của nhất định chỉ có .

      " lấy chồng." đối với còn có rất nhiều nghi ngờ vẫn chưa tháo gỡ được, đâu thể nào đơn giản gật đầu như vậy?

      lấy chồng? trả lời chắc chắn, nhưng trong lòng cũng rất khó chịu, nhịn được mà đáy lòng phiền muộn, trực tiếp điên cuồng với .

      "Em .... có nơi nào tốt sao? Chúng ta ở giường biết lăn lộn mấy lần, em từ xuống dưới có chỗ nào sờ qua, chưa chạm qua, tại lấy chồng có phải chịu trách nhiệm hay ?" *con phải chịu trách nhiệm sao? :-((*

      "Tại sao em biết nên vì chuyện này mà phải chịu trách nhiệm?" Hơn nữa tốt ở chỗ nào, sao lại biết? * biết ko? =D*

      Miễn cưỡng mà , thân thể cường tráng rắn chắc đích thực là tệ lắm, vận động giường cũng rất thành thạo.

      Nhưng điều kiện để gả cho cũng phải là chỉ cần ngựa đực là được, cho nên điều kiện cũng chỉ có thể tham khảo!

      Uông Đông Nam bị hỏi mà nghẹn lời, sau đó tiếp tục mặt dày cố gắng.

      "Sao lại cần chịu trách nhiệm? mỗi lần như thế đều tận lực ra sức phục vụ cho em thoải mái, hao tốn thể lực, còn có sức chịu đựng quý báu, lẽ nào cũng để phụ trách sao? Lẽ nào em chưa từng nghe qua câu dùng xong phải trả tiền sao?"

      Dùng xong phải trả tiền? lần đầu tiên thấy được có tên đàn ông biết xấu hổ như vậy.

      ràng chính là ngang ngạnh quấn quýt lấy cùng lăn qua lộn lại, còn đem chơi đùa đến mỏi eo đau lưng, bây giờ còn dám "Dùng xong phải trả tiền"?

      lần thứ hai cảm giác mình vừa nãy có thể là hoa mắt thần trí bình thường, mới có thể nhất thời cho rằng người đàn ông này chịu vì an nguy của mình mà buông tha tự tôn của chính - điểm ấy khiến rất cảm động.

      "Tôi cho biết, tôi chưa từng nghe qua! bây giờ ngay lập tức rời khỏi nhà của tôi, tôi sau này cũng muốn gặp lại ." lạnh lùng .

      Cái gì? nửa ngày, nhẫn nại đến sắp vỡ cả mạch máu, kết quả vẫn có ý định đuổi ra ngoài, về sau muốn gặp lại? Vậy nhẫn nại làm cái quỷ gì!

      "Thực là đủ rồi." để ý đến đây là lần thứ hai những lời này, "Sớm biết sớm muộn gì cũng bị đuổi ra ngoài, vậy bằng làm những gì muốn"...ít nhất...như vậy tương đối thoải mái chút.

      Kiều Dĩ Hạm rút lại lời , thấy bắt đầu cởi áo, kéo dây lưng, nhịn được nhảy xuống ghế tránh ra.

      Nhưng Uông Đông Nam cũng lơ đãng như nghĩ, vừa mới nhảy xuống ghế , bàn tay to lôi kéo chuyển cái, lập tức trở lại ghế, nhưng lưng lại hướng lên ghé vào mặt .

      "Muốn chạy trốn? Tiểu Kiều bảo bối của ." lại cười, thân thể cường tráng gắt gao ôm , dục vọng sớm thẳng đứng còn quên chĩa vào cái mông tròn trĩnh của qua lại.

      "Cái tên khốn kiếp tinh trùng lên đến não này." vừa thẹn vừa giận quát.

      Tên thô lỗ, vừa trêu trọc còn di chuyển, tại đúng lúc cứng rắn đè nặng tha , thậm chí còn quên dùng ..."cái kia" của chĩa vào .

      cắn vành tai phiếm hồng, xấu xa cười khẽ, "Tiểu Kiều bảo bối hiểu , bây giờ đúng là tinh trùng lên đến não rồi, cầu em ngay lập tức tới giúp giải quyết."

      nhanh tay lẹ chân cởi ra phần lớn quần áo và đồ dùng hàng ngày người , chỉ lưu lại quần áo lót mỏng, đưa lưng về phía thân thể mềm mại của ngừng giãy dụa, ở trong mắt càng lộ ra vẻ mê người.

      "A! Bảo bối của , mấy ngày nay bận chuyện của ba ba chân ngắn, hại có thời gian mà trở về nhà, nhưng mỗi ngày đều nhớ em, nhất là thân thể mẫn cảm của em đến được..."

      trắng trợn, bàn tay to nhàng vỗ về nụ hoa dưới quần , cảm giác đụng vào mảnh ẩm ướt nho rất hài lòng cười lớn.

      Trời ạ! Bàn tay của như phát ra lửa, vỗ về chơi đùa vài cái liền cảm giác cả người như nhũn ra, nơi riêng tư cũng nhịn được mà có phản ứng.

      Trải qua mấy ngày xa cách, dục vọng của hai người tới rất nhanh, đầu vú của cần chơi đùa cũng đứng thẳng như đá, dưới thân hoa huyệt còn được trợ giúp rất nhanh thành mảnh đẫm nước.

      "Ân." khó kìm lòng mà phát ra tiếng rên rỉ.

      tay vồ lấy mặt , cúi đầu hôn , môi mọng đỏ tràn ra tiếng rên rỉ, lưỡi cuồng vọng cố ý tham nhập vào trong miệng dây dưa.

      Tay có bất kỳ do dự nào, xoa lên nụ hoa sớm thẳng đứng của , dục vọng bá đạo chen vào giữa hai chân , cách quần mỏng manh vỗ về chơi đùa , như cuồng phong nhanh cuốn sạch .

      "Ách, nóng quá." Hưởng qua hoan ái tuyệt vời cùng , tự nhiên đáp lại nhiệt tình của , thuần thục mở vòng eo, dưới thân lõm xuống chặt chẽ ngờ nóng bỏng như vậy, tay bé đặt lên bàn tay to đặt trước ngực của , dẫn dắt đụng chạm những chỗ mẫn cảm khác.

      Nụ hôn của rơi đường cong duyên dáng vai, cổ , "Bảo bối, rất nhớ em, nhớ vô cùng." lắc lư mông, khiến dục vọng nóng bỏng bừng bừng sung huyết cách quần ẩm ướt từ lâu mà vuốt ve hoa tâm nhạy cảm.

      thoáng lùi thân thể lại, bên gấp gáp thở phì phò kéo xuống mảnh quần áo cuối cùng người , ánh mắt đói khát nhìn chằm chằm nhìn cặp mông tuyết trắng nở rộ như đóa hoa hồng.

      "Bảo bối của ở đây ướt rồi nè." Ngón tay dài của cong lại, trượt thẳng vào bên trong lối tràn ngập thủy dịch, "Nhìn xem, ngón tay của thoáng cái liền tiến vào."

      đỏ mặt đáp lại lời dâm mỹ của , thế nhưng thân thể nhạy cảm lại tự động đưa hoa huyệt ướt đẫm ngừng để sát vào tay .

      "Xem ra bảo bối của so với còn nóng ruột hơn, vậy mà thắt lưng di chuyển mau tốt, làm ra thanh lớn..."

      "Còn chưa đủ..."

      "Chưa đủ? Vậy em em còn muốn cái gì?" Động tác tay của nhanh hơn, khiến mắt nhất thời phủ sương mù mà mất tiêu cự, chỉ có thể thất thanh hô.

      "Em muốn...A!" Còn chưa trả lời xong vấn đề của , tiểu huyệt trận co rút, cao trào cuốn sạch lí trí của .

      " được kêu...Bảo bối, em sao có thể cao trào trước?"

      Bưởi!!!, Kimiko, Mai Trinh4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :