1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Còn 2 like nữa thôi á, hóng quá mất :th_18:
      Mà ta vừa phát 1 điều, mẹ Cát Thanh Viễn vì khó sinh mà chết, vậy tiểu thư em Cát kia chẳng phải là em khác mẹ của Trứng Gà sao :th_58:
      Trúc Chi, tart_trung, Trâu2 others thích bài này.

    2. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      1 like nữa thôi :3 cầu thánh thứ 100 hiển linh =D

    3. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Ối đủ like rồi í chị Hằng ơiiii ^^
      Maii Vii thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 107
      Hôm nay là ngày hưu mộc thượng triều, nhưng Ngô Các lão cầu kiến. Ngô Cảnh Lâm là phu tử vỡ lòng của Niếp Thanh Lân, đương nhiên nàng thể cự tuyệt, liền tuyên gặp ở Tuyên Trúc thư phòng.

      Trước kia đều là gặp mặt triều đình, tại nhìn kỹ lão nhân gia tựa hồ già rất nhiều so với mấy năm trước. Đôi mắt quắc thước giờ đây bị bao phủ đầy những nếp nhăn.

      “Thần Ngô Cảnh Lâm bái kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế”. Đối với lão sư lấy đại lễ hướng mình, Niếp Thanh Lân liền vội vàng miễn lễ, cũng truyền Nguyễn công công ban ghế tọa.

      Ngô các lão sau khi ngồi vào chỗ của mình, chậm rãi hướng hoàng thượng : “ phiền Hoàng Thượng tốn tâm qua đây gặp vi thần.”

      Niếp Thanh Lân mỉm cười: “Lúc trước cũng ở nơi này phu tử giúp trẫm và các vị hoàng huynh tăng cao thêm kiến thức, và cũng tại căn phòng này lạy bức họa của Đại Thành chí thánh tiên sư, và cũng tại đây mỗi ngày phu tử ngày ngày vì trẫm mà giải thích, lý giải kinh thư. Mỗi lần tới đây, liền cảm giác như được quay về những ngày tháng trước kia, làm cho người ta hoài niệm.”

      Ngô các lão cũng bị căn phòng này gợi lên vô hạn hoài niệm. Nếp nhăn dưới ánh mắt hơi hơi lên hơi nước: “Cuộc đời của lão đây nhận vô số đệ tử, mặc dù dám mở khắp thiên hạ, nhưng môn sinh có năm trăm cũng có hơn ngàn. Dạy nhiều, lòng cũng sinh cảm khái, vi sư như người thợ điêu khắc ngọc, mỹ ngọc hiếm có đương nhiên khó cầu. Ngẫu nhiên gặp phải đệ tử thiên tư hơn người liền cảm giác như cất giữ được khối bảo vật trân quý nhất thiên hạ, nâng ở tay lâu dám sử dụng, chỉ e sợ tài nghệ của chính mình tinh lại phụ mảnh mỹ ngọc đó. khi mắc phải sai lầm, đó chính là chút nuối tiếc cả đời thể phai nhạt…”

      Vừa , Ngô Các Lão vừa lấy trong ngực ra xấp giấy, giao cho Nguyễn công công đưa tới trước mặt Niếp Thanh Lân.

      Niếp Thanh Lân trải xấp giấy vừa nhận lấy ra, khỏi sững sờ, những bút tích này quá quen thuộc, tất cả đều là của nàng.

      Cũng nhờ Ngô Các Lão có tâm, nên đem tất cả những bài tập văn của nàng lúc nhập học đều giữ lại, tại vừa thấy, liền nhớ tới lúc đó phu tử dụng tâm, mỗi bài văn đều có loạt chữ phê bình chú giải ràng.

      Theo liền mỗi trang giấy kia bắt đầu đều là những đoạn phê bình chú giải khen ngợi, nhưng về sau phê bình ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại mấy chữ to nặng nề: “Gỗ mục thể khắc?”

      Xem tới đây, Niếp Thanh Lân khỏi cười khổ, năm đó khi nàng mới vào học đường, tuổi còn liền biết mà bộc lộ tài năng, thẳng đến khi được phu tử ưu ái, lại bị mẫu thân mạnh mẽ ép buộc phải che giấu, vì thế bắt đầu những tháng ngày lo chơi hơn lo học.

      “Thần mỗi lần nhìn đến những trang giấy này liền tự trách thôi, biết có phải bởi vì thần lúc trước khen ngợi quá mức, làm cho bệ hạ được khen quá sinh kiêu, bỏ bê sách vở, bài học. Hoặc đến lúc khi bệ hạ lơi lỏng, thần lại dùng ngôn ngữ quá mức nặng nề phê bình bệ hạ, làm hao tổn chí tiến lên của hệ hạ hay ? Càng nghĩ càng thẹn với giao phó của tiên hoàng, lúc đó liền từ chức thái sư, để tránh việc làm trễ nải ảnh hưởng tới con nối dòng của hoàng gia.”

      Niếp Thanh Lân hơi giật mình, nghĩ lúc đó chỉ sau năm Ngô Các Lão từ chức thái sư, nguyên nhân lại là do khối gỗ mục nàng. Đó là lỗi lầm, liền nhàng : “Là do lúc trước trẫm tốt, phụ kỳ vọng của Ngô các lão, mong các lão cần để trong lòng.”

      “Bệnh tật bây giờ quấn lấy thân thể thần, thời gian còn nhiều lắm, vấn đề này luôn là khúc mắc chưa có lời giải trong lòng vi thần, hôm nay đến gặp hoàng thượng, cũng là cầu hoàng thượng giải khai khúc mắc này giúp vi thần. Xin bệ hạ thành toàn cho tâm nguyện cuối cùng này của vi thần khi còn tại thế.”

      xong ông liền đứng lên tới án thư trước mặt chấp bút, mài mực, viết xuống 2 chữ: “Nhiếp Chính.”

      Đây là đề mục năm đó Ngô Các Lão ra cho các vị tiểu hoàng tử, khi đó ông luôn vui vẻ đứng sau bàn luận, tùy tiện lấy câu trong thi thư làm đề, để cho các vị hoàng tử thỏa thích phát huy, viết ra lối suy nghĩ của bản thân.

      Niếp Thanh Lân hướng mắt theo Ngô các lão, lại nhìn xuống những xấp giấy trước mặt được đóng thành bản thảo, trong lòng có chút cảm khái. Liền cũng đứng lên, tới trước án thư, suy tư chút, hạ bút viết xuống những nét chữ rồng bay phượng múa phía sau 2 chữ kia.

      Câu đầu tiên đó là: “Nhiếp chính cũng giống như người lái thuyền, vào chỗ nước sâu, cần phải vững tay lái vượt qua sóng dữ, vào nơi nước cạn, cần phải mượn lực sào, cần phải ứng biến theo bất đồng của chính , dựa theo ý dân mà xử cho hợp với lòng dân…” Chỉ qua thời gian nửa nén hương, Niếp Thanh Lân thong thả viết xuống bản chính văn hoàn chỉnh, cũng giống như năm đó ở thư phòng, cung kính đưa cho Ngô Các Lão.

      Ngô Các Lão cầm lên mảnh giấy Tuyên Thành dày kín chữ của Niếp Thanh Lân, chưa tới sắc thái hoa mĩ gì, mở đầu liền lấy việc lái thuyền để dẫn câu, chỉ ra đạo lý tùy cơ ứng biến dựa theo thời thế.

      Nhưng mà, ý tứ sâu bên trong là cách nhìn mà chỉ có Hoàng đế bù nhìn sâu lâu năm trong thâm cung mới có thể nhìn ra. Hành văn thẳng thắn, ý muốn chỉ ra sở dĩ Đại Ngụy có số lưu dân kéo dài mãi dứt đó chính là do đất đai bị lũ lụt cuốn trôi, ruộng đất phân bố đồng điều mà gây ra, rồi phân tích cục diện chính trị giờ của Bắc cương, vừa có đối nội vừa có ngoại giao ổn thỏa.

      Chỉ phần chiều sâu cùng chiều rộng trong bài luận này cũng siêu việt hơn hẳn những đệ tử từng thi trước của ông. Nhất là với cách nhìn của quân vương mà , như vậy cũng đủ để xưng tụng là vị minh quân. Ngô các lão xem xong, lâu gì, ý vị thâm tường nhìn về phía vị “đệ tử học dốt” trước mắt làm cho ông thực thể tin vào mắt mình.

      Bất quá Niếp Thanh Lân vẫn cảm thấy chột dạ trong lòng, tự trong lòng, nếu phải nhờ có Thái phó, cho dù nàng theo phu tử khổ học 10 năm cũng thể chạm đến được những triết lý đó. Nếu như Thái phó hữu duyên trở thành môn hạ của vị trước mắt này, chắc chắn tạo cho Ngô các lão trận kinh ngạc, khi nhận được viên ngọc thô tuyệt mỹ chưa được qua mài dũa, lúc đó biết 2 vị già trẻ này ở triều đình có còn giương cung bạt kiếm với nhau nữa .

      Đúng lúc này Ngô các lão xem xong liền nặng nề thở ra hơi, : “Bây giờ thần có thể nhắm mắt, tại nghĩ lại bệ hạ năm đó dấu cũng là bất đắc dĩ, ban đầu thần còn lo lắng cho bệ hạ thể tự mình chấp chính. Nhưng bây giờ xem ra, bệ hạ nhân hậu những mất mạnh mẽ, thần thiết nghĩ, thân là người đứng đầu nước, cần thiết phải khiêm tốn trước hạ thần, về tài đức giờ của ngài, chắc chắn còn bay cao bay xa hơn cả vi thần.”

      Đại ngụy ta có vị minh quân là bệ hạ, cảnh quốc thái dân chắc chắn còn xa nữa. xong ông liền cúi mình nghiêng người thi lễ sâu.

      Khi đứng dậy ông liền : “Thỉnh bệ hạ cho người trong phòng lui xuống, thần cho chút chuyện khẩn cấp và quan trọng muốn khởi tấu.”

      Niếp Thanh Lân nghe thấy liền phất phất tay, Nguyễn công công cùng thái giám cung nữ liền lui ra khỏi thư phòng.

      Thấy những người liên quan lui xuống, Ngô các lão liền ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy hi vọng nhìn hoàng thượng: “Nếu thân thể bệ hạ có việc gì, thần hi vọng Hoàng Thượng có thể truyền ngôi cho Vĩnh An công chúa, Công chúa cùng bệ hạ là máu mủ ruột thịt, người thông minh hiền lành thua gì bệ hạ, tất có thể giúp bệ hạ hoàn thành những tâm nguyện còn dang dở.”

      Niếp Thanh Lân chấn động, nàng nghĩ tới thế hệ Đại nho gia như Ngô Các lão lại ra những lời này, lời như vậy chẳng khác nào trông mong Hoàng đế băng hà, nhìn thần sắc ông, nàng nghĩ nhất định ông đoán ra thân phận nữ nhi của nàng. Ý trong lời là muốn chính bản thân nàng ra trận! Phải biết rằng nho gia nặng nhất là cương thường, mà nữ tử lên ngôi Hoàng đế tuy có tiền lệ, nhưng cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng vì sao ông lại đưa ra đề nghị đó.

      “Vì sao Các lão lại có ý nghĩ như vậy?”

      “Thần chỉ nghĩ, quân vương hiền đức phải ở việc là nam hay nữ, mà ở tấm lòng nhân từ đối với nhân dân. Tiền triều có tiền lệ, dưới gối của Văn Vương có con trai, chỉ có đứa con là Chiêu Dung, sau khi băng hà Người truyền ngôi cho nữ nhi. Trong 30 năm tại vị, đất nước dưới tay Chiêu Dung, hưng thịnh, chú trọng dân sinh, quốc khố phong phú, dân chúng an cư lạc nghiệp, nhặt của rơi đường, tạo thành cảnh thái bình dưới thờ Chiêu Dung. Vĩnh An công chúa hiền lương trí tuệ, ở nhân gian, biết gian khổ của dân chúng, vốn có nhân tâm, lại là con ruột của tiên hoàng, chắc chắn kham nổi trọng trách.”

      Ngô Các Lão liền phen, sau đó rốt cục cũng ra vấn đề mấu chốt: “Nay Thái phó cường quyền, Niếp thị điêu linh, tất phải có người để áp chế, trấn ổn triều cương, nếu long thể của bệ hạ thể trụ chính triều chính, như vậy có thể giao cho Vĩnh An công chúa, trao đế vị cho người của Niếp thị vẫn là ổn thỏa nhất, đây mới chính là phúc phần của dân chúng.”

      Ý tứ của Ngô Các Lão, Niếp Thanh Lân hoàn toàn hiểu . Giao làm ác, nam tử của hoàng gia đại Ngụy vô năng, nhưng Thái phó đối với nàng thương, chiều chuộng, cả thiên hạ đều biết. Nếu Thái phó muốn Hoàng đế băng hà, đến Đại La thần tiên cũng cứu được. Nhưng mà nếu Nữ đế đăng cơ, Thái phó làm như thế nào đây? Dù sao, sau khi Nữ đế và Thái phó đại hôn, con của Vệ Lãnh hầu sớm hay muộn cũng kế thừa ngôi vị, chẳng phải vẫn về tay họ Vệ hay sao. Các Lão muốn dùng tình cảm của Thái phó đối với nàng làm tiền đặt cược, nhìn xem Thái phó có buông tha cho ngôi vị Hoàng đế, thành toàn chút thể diện cuối cùng của Niếp gia hay .

      Đáng tiếc, Các Lão biết rằng, kẻ từng làm mưa làm gió ở đại Ngụy, Thái phó đại nhân đó có lẽ trở lại. Nếu nàng đăng cơ, chẳng những tạo nên bất cứ tác dụng gì, ngược lại khéo lại tạo nên phen sóng gió cho thiên hạ biết chừng.

      Nhưng nay, nàng cũng còn đường lui nào khác, Thái phó mất tích, làm cho bóng dáng cao lớn ngăn cản hết tất thảy sóng gió phía trước nàng còn nữa, nàng đành phải vươn đầu luôn rúc vào chiếc long bào ra để đối diện với mưa gió sắp đến.

      Ngô Các Lão là cựu thần, thoạt nhìn có chút càn quấy, nhưng có thể nhiều năm hưởng thánh sủng cũng phải là có nguyên nhân. Nên thánh hiền sử dụng thánh hiền, nên vụ lợi ắt vụ lợi.

      Kỳ trong lòng lão cũng biết Đại Ngụy trong tay tiên hoàng sớm lung lay, thiên hạ đại Ngụy cũng sớm gặp nguy hiểm lòng dân rối loạn. Nhưng mà tên Vệ Lãnh Hầu kia… Các lão luôn luôn nhìn vừa mắt, năng lực cá nhân là có, nhưng sát khí tàn bạo quá mạnh, mưu tính quá mạnh mẽ, mà quên mất bổn phận thần , dù là bản lãnh thông thiên cũng bù lại được.

      Nhưng mà Vĩnh An công chúa lại bất đồng, nàng là huyết mạch chính thống của hoàng gia, từ tư chất thông tuệ, lại tiếp nhận giáo dưỡng của hoàng gia, quan trọng nhất là, trừ bỏ nàng ra, Ngô Các Lão thể tìm được bất kì ai trong gia phả của hoàng gia Niếp Thị, có thể đăng cơ mà bị Thái phó tà ma quỷ quái kia chém rơi đầu.

      Ngô Cảnh Lâm ông dù chỉ là thư sinh yếu ớt, cũng hạ nổi núi lớn như Vệ Lãnh Hầu, nhưng nếu lần này mưu tính của ông thành công, Thái phó chắc chắn phải vác cái mặt dày vào ở rể hoàng gia Niếp thị! Nghĩ vậy, Ngô các lão vân vê chòm râu sơn dương nở nụ cười thoải mái. Ông cảm thấy ông nhất định sống được đến ngày nhìn mặt tên Vệ tặc đó đen thui sa sầm! Bảo vệ được căn cơ chính thống của Niếp thị, khi xuống suối vàng, ông có thể gặp mặt các tiên hoàng mà còn cảm thấy thẹn nữa.

      Mười ngày sau, Hoàng đế ban thánh chỉ: Công chúa tự mình chấp chính, thay hoàng huynh phê duyệt tấu chương! Cho dù là tiền triều cũng chưa bao giờ có tiền lệ như vậy. Nhưng tất cả đại thần trong triều đều hiểu đây chỉ là đổi thang thuốc chứ đổi đơn thuốc, bút tích tấu chương của Hoàng đế và công chúa đều giống nhau hề thay đổi, bút tích lên tất cả!

      Bắt đầu liền tạo nên loạt rung động, nhưng cũng chỉ giống như ném vào trong các giếng sâu, chỉ nghe vang lên tiếng còn lại chẳng có bất cứ động tĩnh gì.

      Trong triều, bên Hàn Lâm viện do Ngô các Lão cầm đầu đều bảo trì im lặng, hiếm thấy có tấu chương kháng nghị dâng lên, mà phía Thái phó vừa hay lại có bất cứ dị nghị gì. số phe phái trợ giúp Phiên Vương, chỉ cần suy nghĩ chút đến kết cục của Tề Lỗ Vương kia liền lui xuống dám dị nghị gì.

      Mà thân thiết nhất lại chính là người luôn chống đối ngừng như ăn phải thuốc súng là đại nhân Khâu Minh Nghiên. Lần này chủ chính, lại giống như thay đổi thành người khác, Hoàng đế cũng thế, công chúa cũng vậy đều cung kính thủ lễ, có nửa câu tra hỏi, mỗi ngày đều tự mình ngự thư phòng đưa tấu chương, là chăm chỉ cần cù.

      Ngày hôm đó lại đến đưa tấu chương, sau khi cùng công chúa thảo luận chính quan trọng xong định lui ra khỏi ngự thư phòng, liền nghe thấy tiếng Niếp Thanh Lân vang lên phía trước: “Tướng quốc gần đây nhìn có vẻ nở nang, mập mạp ra đấy nhỉ!”

      Khâu Minh Nghiên vốn cúi thấp đầu, đột nhiên nghe được việc công chúa đề cập đến thân hình của mình, khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

      Niếp Thanh Lân mỉm cười đứng dậy, nhàng nâng ống tay áo của mình lên, kéo làn váy tới phía trước Khâu Minh Nghiên, đôi mắt to tròn có vẻ càn rỡ cao thấp đánh giá . Làm cho trái tim của Khâu Minh Nghiên theo sóng nước lưu ly kia mà kìm được run rẩy.

      “Hôm qua sau khi nghi thức tế lễ kết thúc, ngự thiện phòng có chế món ăn từ thịt con lợn sữa làm món khai vị làm cho đa số các vị đại thần đều thấy ngon miệng. Bản cung bởi vì rảnh rỗi đến mức nhàm chán, nên bắt đầu ngồi đếm số thịt mà các vị quan viên ăn vào. Khẩu vị tốt nhất là Lỗ tướng quân, hơi đem cái giò heo toàn bộ ăn sạch. Khâu Minh Nghiên đại nhân kín đáo hơn chút, chỉ ăn miếng thịt non bụng con heo, nhưng có vẻ cũng rất vừa khẩu vị của đại nhân. Đúng là rượu vào lời ra, trong lúc Lỗ tướng quân oán giận mùi rượu cống nạp có vị thuần, Khâu ái khanh tốt bụng an ủi, là trong phủ mình có bình rượu lâu năm, hôm nào đó mang tới chỗ của Lỗ tướng quân uống cho sảng khoái… “

      Khâu Minh Nghiên càng nghe càng kinh hãi, vội vàng quỳ xuống : “Là do thần thất thố, thỉnh công chúa trách phạt!”

      Vĩnh An công chúa mỉm cười tiếp: “Nếu phải biết ái khanh cùng Lỗ tướng quân lòng trung thành với Thái phó, Bản cung cũng cho là Thái phó né tránh chính , hưởng dụng an nhàn, mà phải táng thân trong lòng biển rộng rồi đó.”

      tới đây, Niếp Thanh Lân hơi siết chặt nắm tay: “Lại biết kỹ thuật bơi của Thái phó đại nhân như thế nào, nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ còn chưa bơi tới bờ sao?”

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: Thái phó... Ngài bơi đến đâu rồi ~~ Công chúa sắp nổi giận...



      100 like nhé các nàng, chương sau hấp dẫn lắm í :dai ca:
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Bớ làng nước ơi......... like nào....... like nào

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :