1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Nhắc đến H là thấy mn sôi nổi hẳn lên.. haha..

    2. Thampham

      Thampham Well-Known Member

      Bài viết:
      1,646
      Được thích:
      536
      Tới tới rồi :yoyo60:, bao nhiêu tháng chờ đợi Thái phó sắp được ăn rồi:yoyo19:

    3. samsamvh

      samsamvh New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      10
      :yoyo59::yoyo59: cuối cùng cũng chờ đc đến ngày ni. :hi::hi: thanks ed nhiu nhiu!
      Winter thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 103
      Bởi vì Thiệu Dương công chúa có thai, nên ở biệt quán vẫn luôn có sẵn bà đỡ túc trực, nhưng bởi vì ước chừng 2 tháng nữa mới tới ngày sinh, nên tình huống đột ngột như thế này trở nên nguy cấp.

      Niếp Thanh Lân tuy rằng chưa từng sinh qua, nhưng nàng cũng gặp qua cảnh tượng sinh sản đầy hung hiểm dị thường tương tự ở trong cung, nhất là Bát hoàng tỷ lại là thai đầu mà sinh non, tất nhiên bà đỡ ứng phó được. Lúc này trong thành lại biết có tìm được thầy thuốc giỏi hay .

      Nghe xong lời này, Niếp Thanh Lân lập tức : “ gọi Trương Thị Ngọc tới đây! Mau!” Bởi vì nàng dẫn Xảo Nhi theo, đứa cùng Trương Thị Ngọc đương nhiên cũng rời khỏi biên quan đường theo đến đây, được an bày cư ngụ ở phòng của hạ nhân. Bởi vì lo lắng cho hoàng tỷ, nên nàng đúng là bất chấp ánh mắt của Thái phó.

      May mắn Thái phó vẫn còn chút tự giác, vị thái y kia cũng quá đáng để để tâm, nên cũng ngăn trở, chỉ đem quản gia biệt quán gọi qua, hỏi tại sao công chúa lại phát sinh ngoài ý muốn? Chủ biệt quán lúc ấy vừa tới cửa phòng, liền nơm nớp lo sợ : “Hôm nay Vương gia đến, Vương phi nhìn qua cũng quá vui vẻ, cũng biết 2 người qua lại gì đó, Vương phi đột nhiên hô đau bụng…”

      chuyện, Trương Thị Ngọc cõng hòm thuốc vội vàng chạy đến, còn chưa kịp thi lễ với Niếp Thanh Lân vội vã chạy vào nội thất. Chỉ trong chốc lát, Trương thái y cùng cái thùng lớn liền từ nội thất bay ra, chật vật ngã mặt đất.

      Vết thương người còn chưa kịp khỏi hẳn liền lập tức đau đến mặt mũi trắng bệch. thấy thân thể cao lớn của Hưu Đồ Hoành đứng ngăn ở trước cửa phòng, trừng mắt : “Người Trung Nguyên các ngươi đều là để nam nhân tới đỡ đẻ hay sao?”

      Niếp Thanh Lân lòng lo lắng cho tỷ tỷ, lại thấy bộ dạng Vương gia đối đãi với lang trung như vậy, nhất thời trong lòng cũng tức giận, muốn mở miệng Vệ Lãnh Hầu trước: “Tình huống của Vương phi nguy cấp, nếu Vương gia chỉ cần thế tử bình an vậy chỉ cần bà đỡ với cái kéo vào là đủ rồi, còn nếu muốn Vương phi mẫu tử bình an, cần thỉnh vị thái y này vào cứu mạng, thỉnh Vương gia tự chọn .”

      Ánh mắt Hưu Đồ Hoành lóe lên tia sáng xanh, vẻ mặt đầy do dự cuối cùng cũng mở miệng : “Nếu có thể bảo trụ mẫu tử Vương phi bình an tốt, bằng đừng mong còn mạng sống rời khỏi đây.”

      Xảo nhi vừa nghe thế, nhất thời sợ hãi, khẩn trương kéo kéo tay Niếp Thanh Lân, Niếp Thanh Lân vỗ vỗ nàng trấn an, tỏ vẻ Trương Thị Ngọc có chuyện gì.

      tưởng là ai, vốn muốn đợi cho tình hình nguy cấp giờ của tỷ tỷ ổn định chút rồi mới tính tiếp, nếu mẹ con tỷ tỷ bình an hoàn hảo có xảy ra bất cứ sai lầm nào tốt, còn nàng muốn hỏi Vương gia làm gì để xảy ra cơ này! Làm gì còn có chỗ cho phép ở quan nội la hét om sòm muốn giết người?

      Trương Thị Ngọc cũng kiên cường, bởi vì những chuyện từng phát sinh tại Hung Nô, hắnđã căm thù người Hung nô đến tận xương tủy, từ dưới đất đứng dậy, sau đó che ngực trừng mắt nhìn Hưu Đồ Hoành : “Nếu Vương gia lòng quan tâm Vương phi, xin mời rời khỏi nội thất, tránh ảnh hưởng tới việc Vương phi sinh nở.”

      Đúng lúc này, từ nội thất truyền tới tiếng hét thảm của Thiệu Dương công chúa, Hưu Đồ Hoành giật mình, lồng ngực phập phồng lo sợ, hít sâu hơi liền tránh người sang bên để cho Trương Thị Ngọc vào.

      Trương Thị Ngọc tuy là Thái y, bất quá đỡ đẻ như thế này cũng chỉ mới lần đầu, mắt thấy Thiệu Dương công chúa đau đến mức kêu được nữa, cũng gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu, xem mạch tượng, lại làm châm cứu sau đó liền lên tiếng “Thứ cho tiểu dân cả gan”, hai tay liền đặt bụng công chúa ấn từ xuống từ từ mát xa.

      Nghe thấy tiếng Thiệu Dương la hét thảm thiết, mặt của Hưu Đồ Hoành ở ngoài phòng lo lắng lúc trắng lúc xanh, tình nguyện hứng chịu mưa tên, hay bị chém vài đao người cũng muốn người trong phòng phải chịu thống khổ như vậy.

      Niếp Thanh Lân nắm chặt hai tay, trong lòng cũng đau lòng thôi.

      Ở trong phòng, Thiệu Dương công chúa cũng sắp rơi vào tình trạng mê man, ngay cả khí lực để kêu cũng còn, rốt cục cuối cùng cũng truyền ra tiếng khóc nỉ non của hài tử, là tiểu quận chúa, chỉ là so với thanh bình thường của trẻ con hơn nhiều. Nghe được tiếng khóc của hài tử, Hưu Đồ Hoành thoắt cái vào bên trong nội thất.

      Niếp Thanh Lân cùng Xảo nhi rốt cuộc cũng yên lòng. lâu sau, rèm cửa vén lên, Trương Thị Ngọc ra trong tình trạng kiệt sức, Xảo nhi cao hứng vội vàng chạy tới, Niếp Thanh Lân đứng lên, nghĩ nghĩ, lại chậm rãi ngồi xuống, : “Vất vả cho Trương tiên sinh.”

      Trương Thị Ngọc dám ngẩng lên nhìn Niếp Thanh Lân, thanh run rẩy dám, đây là bổn phận của thầy thuốc. Huống chi đó là Bát công chúa, dù Trương Thị Ngọc có bị thịt nát xương tan cũng khống hối tiếc.”

      còn có ngàn vạn lời còn đặt trong lòng, cũng biết bắt đầu từ đâu, Xảo nhi nhìn tướng công danh nghĩa của mình, lại nhìn công chúa, sắc mặt có hơi hơi chua xót. Niếp Thanh Lân : “Trương tiên sinh vất vả rồi, Xảo nhi hãy dẫn Trương tiên sinh nghỉ ngơi cho khỏe.”

      Lúc này là đêm khuya, Niếp Thanh Lân từ trước đến nay cũng có thói quen thức đêm, lúc này thấy mẫu tử hoàng tỷ bình an, trong lòng nhất thời buông lỏng, tất cả mệt mỏi từ ban ngày khi leo núi, lúc này đều hết lên khuôn mặt.

      Thái phó đương nhiên thấy được khuôn mặt xanh xao của nàng, liền kéo nàng quay trở lại phòng.

      “Bát công chúa có người hầu hạ, huống chi Vương gia cũng canh giữ ở đây. Nàng ở lại cũng tiện, quay về ngủ chút, sáng mai lại qua cũng muộn.” Thái phó biết trong lòng nàng vướng bận hoàng tỷ, nhưng mà vẫn tự mình thay đổi trang phục cho nàng, thuận tay cởi bỏ tất, ấn huyệt giữa lòng bàn chân nàng, trước kia luôn là thị thiếp hầu hạ , nay lại mượn dùng hầu hạ tiểu công chúa, thủ pháp ra cũng coi như thành thạo.

      Niếp Thanh Lân chợt cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền giật bàn chân lại, “Ta còn chưa có tắm rửa, làm bẩn tay của Thái phó?”

      Thái phó đại nhân liền đem chân tới trước mũi ngửi ngửi liền nghe thấy Niếp Thanh Lân xấu hổ hét lên tiếng, chân đạp đạp, thiếu chút nữa đạp phải khuôn mặt tuấn tú của Thái phó đại nhân.

      “Làm gì có mùi gì, nhưng nếu nàng cảm thấy có mùi, lại ngượng ngùng e thẹn như thế, cứ bắt chước theo cách bản Hầu vừa làm, ấn huyệt xoa bóp giúp bản Hầu.”

      xong liền đem giày của mình cởi ra, bàn chân to đưa thẳng về hướng công chúa. Thái phó tuy có nhan sắc áp đảo lục cung, nhưng đôi chân lớn đương nhiên vẫn giống như những người bình thường khác, ban ngày cõng giai nhân chạy thẳng lên núi, ra thân mồ hôi nóng, Niếp Thanh Lân ngửi quen các loại trầm hương lạ, lẫn đặc biệt, nhưng loại mùi như thế này từng ngửi qua lần nào liền thẳng tắp ngã xuống giường, mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú kia, có loại cảm giác như sắp tê liệt.

      “Thái phó mệt mỏi cả ngày, hay nên tắm trước…”

      Thái phó lại có chút giận vì bị công chúa ghét bỏ, liền ở giường càn quấy trận.

      Ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân cần người gọi mà tự mình tỉnh, nhưng mà Thái phó thức giấc còn muốn sớm hơn cả nàng. Nàng để Đan ma ma hầu hạ rửa mặt chải đầu xong liền thăm hoàng tỷ.

      Sáng sớm, Trương Thị Ngọc qua bắt mạch, châm cứu cho Thiệu Dương công chúa. Vừa mới thu kim, thấy Niếp Thanh Lân vào phòng, nhìn thấy Hưu Đồ Hoành cao hứng ôm đứa trẻ ngồi bên cạnh hoàng tỷ, đứa do sinh non nên so với đứa khác có hơn chút, còn há miệng khóc, làm cho ai nhìn thấy cũng .

      Nhìn thấy Niếp Thanh Lân vào, Hưu Đồ Hoành liền đứng dậy : “Lần này là đa tạ công chúa. Công chúa cứ cùng với Thiệu Dương chuyện phiếm, ta tìm nhũ nương.” Niếp Thanh Lân đến trước giường “Tỷ tỷ, tỷ khá hơn chút nào ?” Thiệu Dương công chúa nhìn qua nàng, môi mấp máy, lại thấy còn người nên tiện , cuối cùng cho tất cả lui xuống.

      Đợi trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người nàng mới nhìn chằm chằm Niếp Thanh Lân, chần chờ hỏi tiếng “Bệ hạ?”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy ánh mắt căng thẳng, khỏi ngây ngẩn cả người.

      ra Hưu Đồ Hoành mấy ngày trước chặn được phong mật thư, là Cát Thanh Viễn gửi về kinh thành, cầu đem chuyện công chúa và bệ hạ vốn là cùng người ra, cần thừa dịp trước khi Vệ Lãnh Hầu soán vị đăng cơ, làm cho triều thần đều biết việc này.

      Phản ứng đầu tiên của Hưu Đồ Hoành là bật cười lớn, nghĩ đến Cát Thanh Viễn muốn tung ra lời đồn, nhưng khi xem kỹ nội dung trong thư, lại hồi tưởng đến việc mình từng tiếp xúc với Hoàng đế cùng công chúa, cảm thấy việc này sợ là phải là tin đồn vô căn cứ.

      biết nếu việc này là , kinh thành tất phen phong ba, lúc này chỉ sợ để Thiệu Dương trở về lại thành cảnh trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Nghĩ thế, liền tới thành Bình Dương, báo cho Thiệu Dương, chuẩn bị đem nàng đón trở lại Bắc Cương.

      Nghe thấy những lời hoang đường đó, đầu tiên Thiệu Dương bật cười, nhưng cười xong, thân là người hoàng gia trực giác cảm nhận đến nghiêm trọng của việc này, liền làm cho nàng dựng tóc gáy đột nhiên căng thẳng… Nếu chuyện này là … Cảm xúc dao động, hơn nữa vì những ngày qua trong lòng buồn bực dằn vặt khó chịu nhất thời làm đứa bé trong bụng đòi ra đời sớm hơn dự định.

      Nay, trong phòng có người khác, nàng liền dò xét hỏi câu, nhưng chỉ câu này, khiến cho nàng cảm giác được, lời đồn hoang đường này có khả năng là !

      Niếp Thanh Lân chậm rãi bình phục hô hấp “Hoàng tỷ, tưởng nhớ Hoàng Thượng sao? Sao nhìn muội lại kêu ca ca?”

      Nhưng mà Thiệu Dương công chúa cũng phải người dễ gạt, miễn cưỡng cầm lấy tay nàng, “ đến nước này rồi mà muội muội còn dám gạt tỷ tỷ? Sao muội lại lớn gan như vậy chứ? Rồi đây sau này còn có ai lo lắng cho muội đây, chuyện này nên giải quyết như thế này bây giờ?”

      Niếp Thanh Lân mỉm cười cầm lại tay tỷ tỷ, cũng có hỏi tỷ tỷ vì sao nghe được, chỉ là “Tỷ tỷ vừa mới sinh xong, thân thể còn yếu, tạm thời muội muốn nhắc tới chuyện này, mới vừa rồi nghe ý của Vương gia, là muốn đón tỷ về Bắc Cương, hài nhi tại là nữ nhi, kỳ cũng là chuyện tốt, cho dù phủ Vương gia người người hỗn độn, cũng đến mức hại đứa bé có quyền thừa kế. Chiến loạn ở Bắc Cương cũng bình định vài phần rồi, về phần muội muội tỷ đừng bận tâm, bất kể hoàn cảnh như thế nào, tình cảm giữa hai tỷ muội ta là thay đổi. Chỉ là tỷ tỷ tại làm mẹ rồi, có thêm vướng bận, nhớ kỹ! Mọi chuyện liên quan đến tỷ tỷ, đừng vội hỏi thăm dò xét, tránh bị liên lụy vào thân.”

      xong nàng liền đứng dậy, đợi tỷ tỷ gọi, vội vã ra ngoài. Ra khỏi phòng, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy cả người ngừng đổ mồ hôi lạnh, chỉ mong tỷ tỷ mau chóng rời , ngàn vạn lần đừng để cho Thái phó đại nhân biết được, bằng với bản tính thâm trầm, chỉ sợ gây chuyện để cản trở.

      Chỉ sợ là lần này hồi kinh, trong cung điện nổi lên vô số sóng gió. Mà nàng lại chẳng còn chỗ để , cũng chỉ có cách quay trở lại cung điện đối mặt với mọi chuyện.
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 104
      Ra khỏi nội thất Niếp Thanh Lân liền hỏi Đan ma ma: “Thái phó làm gì, trưa nay có trở về dùng bữa ?”

      Đan ma ma thành đáp: “Khâu Tướng quốc ở kinh thành phái người qua đây tìm ngài ấy, ước chừng phải thời gian nữa mới xong.”

      Niếp Thanh Lân cất bước được vài bước, đột nhiên dừng chân, chậm rãi quay ngược hướng về phía sảnh chính, đối diện Hưu Đồ Hoành lại suýt nữa chạm vào nàng.

      Hưu Đồ Hoành thấy nàng thẳng tắp tới, mày khẽ cong lên ngây ra lúc liền bình tĩnh cao thấp quan sát nàng phen.

      Chỉ nhìn thấy ánh mắt ý vị sâu xa này của , Niếp Thanh Lân liền đoán được chính là người chuyện kia với tỷ tỷ. Nếu Cát đại nhân dùng đến đòn sát thủ cuối cùng thế này, vậy còn kèm thêm chiêu gì để đạt đến mức sát thương lớn nhất đây?

      tại nàng có thể kết luận, kinh thành đột nhiên phái người tới đây là vì chuyện gì. Nếu ngồi long ỷ là nữ nhân, chiêu này nhất định gây nên trận ba đào, cuồng phong sóng dữ đây.

      Nếu đoán sai, Cát đại nhân diễn lại kịch bản cũ, rằng Thái phó sớm biết thập tứ Hoàng tử là nữ tử, cố ý lợi dụng Nữ đế, lại sớm cùng nữ Hoàng đế làm loạn cung đình…

      Lần này nếu câu chuyện bị lưu truyền trong dân gian, từ công khanh cho đến bình dân bá tính chắc chắn đều bị chấn động, Thái phó lúc này lại đăng cơ, đó chính là danh chính ngôn thuận, cho dù có dùng thủ đoạn lôi đình, chỉ sợ vẫn là bị lưu danh thiên cổ.

      Nếu chuyện diễn ra như vậy , biết Thái phó xử lý như thế nào đây?

      tại, nàng nghĩ chỉ có biện pháp đơn giản nhất vẹn cả đôi đường đó là Hoàng đế cùng muội muội Vĩnh An công chúa huynh muội liền tâm, hoặc cùng nhau chết, hoặc là Hoàng đế băng hà, công chúa vì bi thống quá mà nguyện trọn đời làm bạn với kinh phật, trọn đời lấy chồng. Tóm lại, Vệ Lãnh Hầu cùng Vĩnh An công chúa bắt buộc có bất kỳ liên quan, bằng quần thần nhìn về tương lai thấy bên cạnh tân hoàng, Hoàng hậu cùng với tiên đế có bộ dạng giống hệt nhau lời đồn kia mãi mãi tiêu tan, giống như nghẹn ở cổ họng, kích thích những thần tử đời vua trước của Đại Ngụy.

      Thân là người đứng đầu ra muốn lựa chọn 1 trong 2 lựa chọn này… kỳ khó.

      Tận đến nửa đêm hôm đó, Thái phó mới quay trở lại, khi nhàng mà thong thả tiến vào nội thất thấy giai nhân vẫn chưa ngủ, nàng mặc chiếc áo ngủ mỏng làm bằng tơ lụa, ngồi trước khung cửa sổ.

      “Sao nàng còn chưa ngủ? “ Thái phó nhíu mày hỏi.

      Niếp Thanh Lân cười đáp: “Ta chờ Thái phó trở về.” xong câu này, nàng liền im lặng. Thị nữ trực đêm mang vào ngọn đèn đặt ở án thư trước cửa sổ, nương theo ngọn đèn nhìn về phía , dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn hình dáng của càng lộ ra vẻ thâm thúy. Cho dù xử lý công việc xong là đêm khuya, nhưng khuôn mặt kia hề lên nét uể oải, mệt mỏi.

      Đó là nét mặt tuấn với bừng bừng dã tâm cùng những kế hoạch lớn làm thoả mãn ý nguyện bản thân. Nam nhân như vậy tuyệt đối trở thành người vì tình mà cả ngày thần hồn điên đảo, trằn trọc, cho dù là có mấy phần chân tình như thế nào? con đường dẫn đến quyền lực cao nhất tình nam nữ là cái gì, nếu như hưởng qua, tình đó bất quá cũng như ly trà thơm, uống qua thấy hương vị tệ nhưng cuối cùng vẫn bị mùi vị nồng mạnh của hương rượu thay thế….

      Vệ Lãnh Hầu đương nhiên cũng phát giác ra hôm nay Niếp Thanh Lân có điểm dị thường. Hôm nay, những câu mà Thiệu Dương công chúa cùng nàng, mặc dù là trao đổi bên trong nội thất, nhưng sớm cũng có người đem chuyện đó báo cho .

      Cho nên Thái phó cũng lười vòng vèo, lập tức : “Chó bị dồn đến chân tường chơi trò cắn càn, ta chết ngươi bị thương mà thôi, công chúa cần lo lắng mấy chuyện nhặt đó.”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy, đôi mi thanh tú cụp xuống, “Cũng phải là cái gì khó giải quyết, chỉ mong Thái phó thương tiếc, cho Bản cung được nơi thân yên ổn, tránh nơi hỗn loạn này là được.”

      Lời còn chưa dứt, cánh tay bị Thái phó nắm chặt “Công chúa lời ấy là có ý gì?”

      Niếp Thanh Lân giương mắt nhìn , gương mặt tuấn lúc này nhìn cảm xúc, chỉ là ánh mắt lạnh băng kia nhìn mình chăm chú.

      Niếp Thanh Lân cũng tiếp, chỉ bình tĩnh nhìn lại: Mình là biết điều, cho Thái phó bậc thang để bước xuống, cũng đâu có bắt lập mình làm chính thê, làm chủ hậu cung, chẳng phải suy tính đường ra giúp . Nàng biết điều biết chuyện, biết nghĩ cho người khác đến như thế, vì sao Thái phó còn vui?

      Qua hồi lâu, Thái phó mới chậm rãi : “Gần đây, bản Hầu cùng công chúa đường du sơn ngoạn thủy, rất vui vẻ. Nhưng mà gần đây kinh thành truyền đến bệnh dịch đau họng, công chúa vốn do chơi quá mà mệt, nếu quay trờ lại kinh thành, chỉ sợ bị lây dịch bệnh. tại, nàng cũng nên khởi hành đến hành cung trước thời gian, giờ là mùa thu hoạch dưa chuột tươi, phải nàng rất thích ẩm thực nơi đó sao? Qua đó điều dưỡng thời gian ngắn cũng tốt…”

      Thái phó đại nhân minh, mới lâu mà nghĩ ra cách rồi, bệnh dịch đau họngthật thịnh hành, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy yết hầu mình mơ hồ căng lên. Hành cung? Chỉ sợ từ nay về sau nàng phải ở đó thời gian dài…

      Lời đồn tại kinh thành lan rộng, cục diện chính trị bắt đầu gợn sóng. Thái phó cũng thu hồi tâm tư vui đùa, đợi Vương gia đón mẫu tử Thiệu Dương xong, rất nhanh liền khởi hành trực tiếp đến hành cung.

      Đem nàng tới hành cung ổn định xong, lâu sau ở kinh thành đồn đại Hoàng đế thân thể bệnh nặng, tựa hồ có thể chầu trời bất cứ lúc nào.

      Cùng Thái phó từ biệt hơn tháng. Ngày hôm đó Niếp Thanh Lân rảnh rỗi ngồi ở trong hành cung ngẩn người ngắm cảnh tiêu điều của hành cung đột nhiên kinh thành có người cầu kiến. Nghe người tới là Khâu Minh Nghiên, van cầu muốn gặp nàng, Niếp Thanh Lân liền hơi sững sờ: Nếu là cầu kiến Hoàng đế, còn có điều đáng , nhưng thân là thần tử, lại ngàn dặm xa xôi tới gặp công chúa là đạo lý nào?

      Chẳng biết tại sao, trong lòng Niếp Thanh Lân dâng lên dự cảm chẳng lành.

      Từ sau lần gặp cuối, Niếp Thanh Lân phát , Khâu Tướng quốc hao gầy khá nhiều, nốt chu sa trán kia cũng còn kiều diễm như trước.

      Khâu Minh Nghiên nhìn thấy công chúa được Đan ma ma chậm rãi nâng vào phòng khách vội vàng quỳ xuống thi lễ. Lần này tới gặp nàng, phần trong lòng có mang theo áy náy, cũng dám thẳng, chỉ biết dập đầu tạ tội.

      Niếp Thanh Lân thong thả ung dung hé đôi môi mỏng : “Tướng quốc vì sao lại tới hành cung? Có việc gì vậy?”

      Khâu Minh Nghiên ngẩng đầu nhìn về phía công chúa, gương mặt tái nhợt tiều tụy đáp: “Công chúa, Thái phó mất tích rồi.”

      Lời vừa ra, trong phòng lập tức yên tĩnh, Đan ma ma đứng sau lưng Niếp Thanh Lân nén được tức giận, trừng mắt : “Khâu Minh Nghiên, ngươi bậy bạ cái gì thế?”

      Kỳ Khâu Minh Nghiên phải dối.

      Ngọn nguồn việc vẫn là nên bắt đầu từ vấn đề Vệ gia ở hải ngoại.

      Vệ gia nhiều thế hệ làm nghề hàng hải, kinh doanh khổng lồ. Khoảng 50 năm trước, Vệ gia phát ra tiểu đảo Nam Hải này, sau đó liền kiến tại nên cái bến tàu cũng các thiết kế phòng ngự, cải tạo thành cái cảng biển làm nơi tiếp tế, nghỉ ngơi. Tiểu đảo Nam Hải này 3 mặt giáp núi đen, mặt là cảng thiên nhiên tránh gió, khoảng cách đại Ngụy đến bờ biển đó phải mất 3 ngày thuyền.

      Sau khi Vệ Vân Chí đưa ca ca , liền quay lại biển hoạt động lại thuyền hàng, trong đó phần lớn là tới Nam Hải để kiểm kê hàng hóa, tiếp tế tiếp viện lương thực và nước uống.

      Ngày ấy, bến tàu kiểm kê, đột nhiên có người hướng bẩm báo phía xa phát có thuyền. Vệ Vân Chí lên tháp cao quan sát, nhìn phía xa xa có mấy điểm đen, có thể là đội tàu ngang qua. Trước kia Vệ Vân Chí cũng có để ý, tiểu đảo ở vị thuận lợi, thường xuyên có đội tàu qua. Hơn nữa, Vệ gia nhiều thế hệ làm kinh doanh, đối với hải tặc ở chung quanh đều khá quen thuộc, Râu đỏ, Tề chày gỗ, Mã Đại Pháo là 3 tên hải tặc lớn nhất. Vệ gia mỗi tháng đều phần cống nạp, nhất là từ khi ca ca lên làm Thái phó của đại ngụy, mấy tên ác ôn đó cũng dám động tới đội tàu nhà mình. Bất quá, gần đây đột nhiên toát lên kẻ mọi người gọi là Hải tặc đỏ, giết người cướp của, thủ đoạn tàn nhẫn. Râu đỏ bất mãn hướng bọn họ đưa ra quy củ biển, kết quả sinh ra trận đại chiến, toàn quân râu đỏ bị tiêu diệt.

      Điều này càng làm cho những thương đội biển muốn kiếm cơm sống qua ngày sinh lòng cảnh giác.

      Lúc này đây, Vệ Vân Chí cảm nhận được đội thuyền buồm đó là nhằm về hướng mình, điểm đen chậm rãi lớn dần, là 6 chiếc chiến thuyền lớn cột buồm kiển chân lớn, mũi tàu đều dài hơn 10 thước đầy góc cạnh bén nhọn. thuyền có treo cờ xí, bên vẽ trường đao dính máu, quả nhiên là bọn Hải tặc đỏ. Vệ Vân Chí vội vàng mệnh lệnh tất cả thị vệ cầm vũ khí lên tường phòng ngự chuẩn bị chiến đấu.

      Đợi chiến thuyền lớn tới gần, liền cao giọng quát: “Các huynh đệ đến thăm bến tàu Vệ gia ta, là có điều cần giúp? Tại hạ Vệ Vân Chí, thích nhất là việc kết giao hùng hảo hán, nếu có việc cần, xin cứ mở miệng.”

      chiếc thuyền lớn tên tráng tử cao lớn lạnh lùng : “Vệ gia huynh đệ quả nhiên hiếu khách, tại hạ muốn mượn đầu của ngươi dùng chút, chắc ngươi làm ta thất vọng chứ?”

      xong, bắt đầu ra lệnh công kích. thuyền lớn tên giống như vũ bão, bắn về phía thủy thủ của Vệ gia, vài thủy thủ trốn kịp, trúng tên ngã xuống đất.

      Vệ Vân Chí cúi đầu tránh thoát tên bắn về hướng mình, hạ lệnh đánh trả. Trong lúc nhất thời, 2 bên bắt đầu bắn tên vào nhau như mưa. Song phương đều có phương tiện khác, chỉ trông vào cung tiễn đánh trả, buổi chiều cả 2 đều tổn thất.

      Vệ gia có kinh nghiệm biển phong phú, nhưng đối phương căn bản giống như đám ô hợp, chuyển đà công kích đều là kinh nghiệm lão luyện, giống như những tên lính thủy quân chuyên đánh biển.

      Vệ Vân Chí thầm nghĩ xong rồi, nếu để đám hải tặc này lên đảo, theo cái cách chúng hành xử, phụ nữ trẻ em lão ấu đảo đều thoát khỏi cái chết.

      tại, cũng chỉ tử thủ đảo, chờ đợi tiếp viện. Vì thế liền tinh tuyển 5 tên thuộc hạ, vào đêm hôm sau, 5 người men theo bến tàu leo lên đỉnh núi, ở táng đá lớn cột dây thằng, 4 người thuận dậy trèo xuống, đến đáy vực, nhảy xuống nước, người còn lại thu dây trở lại bến tàu.

      ra cách chỗ vách đá phía dưới cất giấu chiếc thuyền lướt sóng cực nhanh, trang bị đầy đủ đồ ăn thức uống. thuyền chứa đầy tảng đá, đem thuyền áp vào nước trong, người ngoài căn bản thể phát . Bốn người hợp lực đem tảng đá thuyền quẳng xuống, thuyền nổi lên, vì thế 5 người leo lên khoái thuyền, biến mất trong màn đêm.

      Khi bọn đột phá được phong tỏa lên đến bờ 5 người cũng bị chết 3. Bởi vì đều là những người hầu cận lâu năm, vẫn liên tục theo đệ đệ Thái phó, cho nên khi đến phủ Thái phó quản gia liền nhận ra.

      Hai người gặp mặt Thái phó quỳ xuống đất khóc rống lên những gì mình trải qua, cuối cùng “Nhị thiếu gia sợ là kiên trì được bao lâu, xin đại thiếu gia cấp tốc cứu giúp.” Huynh đệ Vệ Lãnh hầu tình thâm, đơn giản thông báo chút chính vụ, liền tự mình mang theo đội hải chiến Hắc Kỳ Quân từng trải qua hải chiến ở Nam Cương xuất phát, nhưng mà chuyến này, lại có tin tức.

      Lúc Khâu Minh Nghiên tự mình mang người ra đảo, chỉ thấy tòa Nam đảo muốn trở thành đảo hoang, chỉ còn những cỗ thi thể bị giết hại, đúng là còn bóng dáng người sống, nhưng cũng thấy thi thể của Thái phó và Nhị đệ . Tính toán, Thái phó thế nhưng mất tích chừng hơn mười ngày, Khâu Minh Nghiên lấy cớ Thái phó thao luyện binh mã, tuần phòng biên thành, tạm thời giấu . Nhưng mà chung quy cũng phải là biện pháp hay. Triều đình thể có người chủ trì, kế sách tại, chỉ có thể mời Hoàng đế ra mặt, ổn định triều cương.

      Khi Khâu Minh Nghiên kể xong tất thảy, thoáng ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt công chúa nhợt nhạt, tái xanh. Nàng im lặng lâu, đột nhiên hỏi: “Thái phó bị say tàu. Tại sao lại tự mình rời bến?”

      Khâu Minh Nghiên cau mày: “Thần lúc đó có mặt ở đấy, cũng biết tình hình cụ thể bên trong, nếu như biết, tất nhiên ngăn trở, tuyệt đối để Thái phó mang thân vào chốn nguy hiểm.”
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :