1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      Amen.. khổ thân . Công cuộc theo đuổi vợ của còn gian nan lắm. thế còn phải xử lí tiểu tam nữa chứ. Hahaha

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 101
      Kế tiếp đó khí nặng nề luôn bao quanh 2 phu thê Vệ gia.

      Vệ phu nhân nhìn con trai của bà gắp từng miếng thức ăn bỏ vào cái đĩa trước mặt công chúa, lâu sau liền chất thành núi , nhìn khuôn mặt nhắn kia như bị nhấn chìm trong núi thức ăn nuốt từng miếng cực kì vất vả, thỉnh thoảng lại giương mắt đáng thương liếc Ngọc nhi, lại bị đôi mắt phượng của nhi tử trừng trở về, tiểu công chúa đành nhận mệnh tiếp tục nuốt…

      Hai lão phu thê nhìn công chúa ăn cơm khó nhọc, cũng có chút nuốt trôi, toàn bộ bàn ăn cũng chỉ có Thái phó là an nhàn tự tại thưởng thức món ăn, cái miệng nhắn của Niếp Thanh Lân tinh tế nuốt từng miếng , cảm thấy phong thái lễ nghĩa chu toàn, liền xin cáo lui trước. Phu thê Vệ thị liền vội vàng đứng lên cung tiễn công chúa.

      Đợi công chúa xa rồi, Vệ lão gia trừng mắt liếc nhìn tên nhi tử nhà mình, mạnh mẽ hét lớn tiếng: “Nghiệt chủng! Ngươi cho ràng cho ta biết, công chúa có đúng là nguyện ý gả cho ngươi ?”

      Nếu là người khác, dám ở trước mặt chỉ ngón tay cụt ngón từ lâu, nhưng đây lại là phụ thân đại nhân, Vệ Lãnh Hầu chỉ uống hớp trà, thản nhiên : “Đây là đương nhiên, chẳng lẽ con còn cưỡng bức ép công chúa gả cho con? Hôm nay lần đầu gặp cha mẹ, nên đương nhiên công chúa tránh khỏi có chút ngượng ngùng, đợi cho ngày sau cha mẹ phát , công chúa tính tình hoạt bát nhu thuận, chắc chắn làm cho mọi người thương, nhất định cùng cha mẹ ở chung hòa thuận, quyết phải là dạng công chúa ngang ngược, kiêu căng…”

      Kỳ Vệ Lãnh Hầu đúng điều Vệ lão gia nghĩ, lúc trước ông lo lắng, gia đình mình là gia đình thương nhân, nếu như cưới công chúa làm con dâu, khó tránh khỏi có chút được tự nhiên, công chúa gả vào nhà mình chẳng phải thành bi kịch sao? Vệ gia nhà ông mấy đời kinh thương, vâng theo tổ huấn, chưa bao giờ kiêu căng ngạo mạn, càng chắc chắn bao giờ có tham niệm muốn kết thân quyền quý, kỳ cưới người thân thích như Nhược San như vậy cũng ổn thỏa rồi.

      Nhưng nhìn tình huống vừa rồi, ngược lại ông có chút đau lòng cho tiểu công chúa. Nũng nịu động lòng người như vậy đáng nhẽ ra vẫn được cha mẹ thương cưng chiều. Nhưng nàng giờ lại có cha mẹ thương , Hoàng đế ca ca bị thế lực con trai mình chèn ép, phỏng chừng thân còn lo chưa xong chi bảo vệ muội muội. Nghịch tử nhà mình 5 tuổi dạo thanh lâu, bản tính lỗ mãng, nếu khi chán ghét, chẳng phải đường đường là công chúa nhưng cũng có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa hay sao?

      Con trai trưởng nhà ông có tâm thừa kế gia nghiệp, ngược lại say mê quyền lực, ở thiên hạ Đại Ngụy hô phong hoán vũ, có mưu cầu, dã tâm xưng đế. Từ nhiều năm trước, Vệ lão gia phát roi da hay gậy dần có tác dụng ở người con trai lớn, tính tính và đức hạnh của tên nghịch tử kia vẫn như vậy. Do dạy dỗ tốt, trưởng thành rồi làm sao uốn nắn được nữa. Nhưng vô liêm sỉ là thế lại còn được lòng người, khắp nơi đều ca tụng công đức của , mà ai hay biết phẩm chất thực bên trong của Định Quốc Hầu đại nhân.

      tại ở biệt quán nên tiện dạy con. Phu thê Vệ thị đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Trước khi , Vệ phu nhân yên tâm dặn dò nhi tử giải quyết vấn đề của San biểu muội.

      Vào đến xe ngựa nhìn thấy gương mặt rầu rĩ vui của Vệ lão gia, Vệ phu nhân vội trấn an: “Tiểu công chúa thoạt nhìn ra khá nhu thuận, chỉ là lúc trở về cũng biết phải với muội muội thế nào. Nếu khéo khiến người ta lại nghĩ Vệ gia chúng ta tham phú kinh bần, coi thường thân thích gặp nạn, huống chi danh tiết của San nhi….”

      Vệ lão gia nhịn được bực mình: “Lo lắng cái gì, tự nó gây ra họa tự nó thu dọn, cùng lắm trong gia phả của Vệ gia chúng ta loại tên Định Quốc Hầu đại nhân gì đó ra khỏi dòng họ, cứ coi tên nghịch tử này là từ trong tảng đá sinh ra. Vệ gia chúng ta cũng là với nổi.”

      tại cả gia đình đều ở cổ thành Bình Dương, nên Thái phó liền muốn dừng lại lâu hơn mấy ngày.

      Cổ thành Bình Dương tuy vào cuối thu, nhưng mà cổ thành vẫn mang phong thái hiên ngang, càng lộ ra nét thanh lịch mang hơi hướm cổ xưa. Bên ngoài thành Bình Dương có dãy núi là đẹp nhất. Vào thu khắp núi đều là lá đỏ, cho dù chuẩn bị sang đông, lá đỏ cũng rụng hết, ngược lại mang theo vẻ đẹp “Suối trong, đá trắng, tuyết bay phủ đầy lá đỏ”.

      Thân thể Thiệu Dương công chúa tiện để xuất môn, Thái phó liền mang đệ đệ Vân Chí của mình cùng Niếp Thanh Lân qua núi ngắm cảnh.

      núi có suối ôn tuyền, đường uốn lượn từ cao xuống lung chừng núi tạo thành hồ nước bạc, sóng biếc nhộn nhạo, hơi nước kết hợp với rặng cây đỏ càng làm cảnh sắc thêm huyền diệu mờ ảo làm say lòng người, kết hợp với mái chèo đong đưa, tạo nên cảnh sắc vô cùng tuyệt đẹp.

      Quan viên địa phương vì xu nịnh Thái phó, cố ý chuẩn bị thuyền hoa tinh xảo, thân thuyền chạm trổ, trụ cột vững chãi dù mưa bão cũng vững vàng nổi trong hồ, nhưng lại có thể giảm hẳn cơn bệnh say tàu của Thái phó. Bằng hữu tại đây của Thái phó cũng có mấy người, liền phát thiệp mời, cùng du sơn ngoạn thủy chè chén phen.

      Chẳng qua Vệ Vân Chí tới còn mang theo San biểu muội, kiệu vừa hạ liền mang theo 2 tỳ nữ sợ hãi đứng sau lưng nhị đệ.

      Thấy sắc mặt đại ca hơi trầm xuống, Vệ Vân Chí vội vàng : “Là ý tứ của mẫu thân và dì, đại ca huynh cũng là tiêu dao nha, trang viện của Vệ phủ cũng sắp ngập vì nước mắt của dì, còn đợi câu giải quyết tốt của ngài đó.”

      Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng liếc đệ đệ nhà mình cái liền nữa.

      ra sau khi về phủ, Vệ phu nhân liền tìm gặp muội muội mình, đem tình của công chúa ra. Liễu di nghe xong lập tức khóc lóc, chỉ mình mệnh khổ, bị phu quân vứt bỏ tính, giờ nữ nhi lại bị Ngọc nhi khinh bạc, nếu Ngọc nhi cần, tương lai làm sao gả cho người khác?

      Vệ phu nhân vốn đối với muội muội mang lòng áy náy, bản thân lại thấy Vĩnh An công chúa đối với Ngọc nhi cũng là có chút sợ hãi, chắc chắn trở thành đố phụ, nghĩ rằng nhi tử mình cũng cần thêm thiếp thất, công chúa đó chắc đem lòng ghen tỵ đến San nhi,. Vì thế liền với Liễu di, nếu hạ quyết tâm gả cho Ngọc nhi, cũng chỉ làm thiếp, San nhi có nguyện ý?

      Trong lòng Liễu di biết , Vệ Lãnh Hầu tại cũng coi như là đứng đầu Đại Ngụy, bây giờ là thiếp thất, tương lai cũng là quý phi nương nương, tôn quý vô cùng, nếu là quý nữ nhà thế gia cũng nhất định là chưa có cái phúc đó, nghe tỷ tỷ như vậy liền ngưng nước mắt, vội vàng đáp ứng, trong lòng San nhi chỉ có biểu ca, chấp nhận ở dưới công chúa, chịu chút ủy khuất cũng cam tâm tình nguyện.

      Vì thế liền thừa dịp huynh đệ bọn họ du ngoạn, liền ép mang theo Nhược San đến đây. Liễu di trước đó cẩn thận chỉ điểm cho nữ nhi mình, khi ở trước mặt công chúa phải làm ra vẻ yếu thế, làm cho biểu ca sinh lòng thương hoa tiếc ngọc.

      Vệ Vân Chí cũng mới biết tuyệt sắc lần trước, lại chính là đương kim công chúa, trong lòng khỏi hơi rung động, rốt cuộc vẫn là đại ca của , đúng với bản chất của đại ca là để tục vật lọt vào mắt phượng, nhưng mà Liễu di lại biết trời cao đất rộng, có lẽ cũng là do hải ngoại thời gian quá lâu, nên biết được thủ đoạn tàn độc của Định Quốc Hầu, còn tưởng đại ca bây giờ vẫn là tiểu nam hài ngày xưa trong phủ Vệ gia? Nên nhất định mê muội đem đẩy nữ nhi vào phòng đại ca.

      Đáng tiếc mẫu thân cũng vì áy náy mà chịu suy xét, lại cũng hùa vào, ai khuyên cũng nghe. Thôi đợi đến khi đâm đầu vào bức tường cứng là đại ca mới mong tỉnh ngộ. Nếu San biểu muội thành chút còn đỡ, còn nếu dám đem tâm cơ hẹp ngày xưa ra chơi đùa thủ đoạn với đại ca ... Nhị thiếu gia Vệ phủ trời sinh bản tính lười suy nghĩ, đem gánh nặng vứt cho đại ca liền thoải mái chơi đùa.

      Hôm nay, Niếp Thanh Lân thân quần áo gọn , ống tay áo được bó hẹp lại, chiếc quần lụa bên ngoài ôm trọn lấy đôi chân, dưới chân mang đôi giày da , mái tóc đem nhánh chải thành 2 bím tóc, thân thể nhanh nhẹn thoải mái hiên ngang, lại từ nàng quen nữ cải nam trang, nên nếu mặc người khác lại có khí chất như vậy, làm cho người ta khỏi rời mắt.

      Cũng phần là do thời gian sống ở Bắc Cương, Niếp Thanh Lân cảm thấy mặc quần áo như vậy vừa đẹp mắt lại tiện lợi, hôm nay ra ngoài liền cứ như vậy mà mặc. Cũng thuận tiện để du thuyền.

      Bên kia, San biểu muội hôm nay phục sức lại hết sức tỉ mỉ, Vệ gia là thương nhân, tài phú thiếu, ở phương diện ăn mặc đương nhiên cũng bạc đãi Nhược San. người mặc chiếc váy dài, áo chẽn, đầu cài chiếc trâm vừa quý giá lại tinh xảo, lòng muốn ganh đua cùng công chúa. Nếu đặt ở trường hợp khác, chắc chắn Nhược San đóa hoa đẹp làm mọi người phải thưởng thức, nhưng lúc này so sánh với công chúa, bộ phục sức phức tạp, đầu đầy trâm cài kia ở nơi non xanh nước biếc như thế này so sánh với trang phục thoải mái gọn gàng của Vĩnh An công chúa, trở nên rườm rà và thô tục đến mức làm người ta dám nhìn thẳng.

      Xa xa có vài nam tử cưỡi ngựa tới, lúc tới bên hồ liền xuống ngựa, thấy bên cạnh Thái phó là nữ tử tướng mạo xinh đẹp hơi sững sờ, cảm thấy trước mắt đều như sáng hẳn lên,

      Dẫn đầu là nam tử mặc trường sam màu trắng thanh tú, xuống ngựa ôm quyền : “Chấn Lâm, lâu gặp, huynh vẫn khỏe chứ, Ngọc Trúc có lễ.”

      Niếp Thanh Lân vốn dĩ biết Thái phó trừ bỏ Vệ Vân Chí có hẹn gặp ai.

      Khi nam tử kia đến từ “Ngọc Trúc” bỗng nhiên nàng liền nhớ ra, đương kim tài tử đứng đầu cả nước, có danh là “Lâm Trúc Tứ Hữu”. Đó chính là bốn vị cư sĩ Ngọc Trúc, Vân Trúc, Mậu Lâm và Chấn Lâm.

      Bốn người bọn họ là huyền thoại, đều là con cháu thế gia tiền triều, tuy gặp biến cố, nhưng dù sao cũng là rồng trong vạn người, danh tiếng lẫy lừng, là bốn vị tuấn kiệt trong đám hào xưa nay. Thơ, tranh đều giá trị vạn lượng mà khó cầu, là thuộc dạng thần long thấy đầu thấy đuôi, thế nhân hầu như biết họ là ai,

      Nhưng nghe qua hai người hàn huyên, vị thi họa kì tài, thần long thấy đầu thấy đuôi “Chấn Lâm cư sĩ” kia là vị Thái phó trước mặt đúng ? Niếp Thanh Lân nhất thời thất thần, đột nhiên nhớ tới Thái phó bức họa mà Thái phó tự tay họa cho mình trước kia, nét vẽ tinh tế dứt khoát, khí thế mạnh mẽ hiếm có. Nhưng nàng bình thường quan tâm lắm về mấy thi họa kiểu này, chỉ dựa vào trí nhớ hơn người của mình mà múa rìu trước cửa Lỗ Ban, coi như có thể qua mặt người khác, nhưng mà nàng chưa từng thấy qua tranh của Chấn Lâm, nên đúng là nghĩ ra người bên mình lại là ngoạ hổ tàng long thế này!

      Vĩnh An công chúa thầm hạ quyết tâm: Nếu sau này lại gặp phải cảnh cung biến thêm lần nữa, trước khi chạy nhất định phải mang theo bức họa kia, ra ngoài cung bán chắc chắn có thể nuôi sống mình cả đời!

      Theo sau cùng là Vân Trúc và Mậu Lâm hai người cũng đều là diện mạo nho nhã thanh cao, nghe ý trong lời hẳn là bốn người đều là bạn thân cực kì tâm đầu ý hợp từ thuở thiếu niên. Những người có mặt ở đây đều biết Vệ Lãnh Hầu phong lưu, thấy bên cạnh là nàng cũng hỏi thêm câu, chỉ coi như là hồng nhan tri kỷ, bất quá trong lòng cũng cảm thấy nàng cùng với những dạng người dong chi tục phấn bình thường có chút bất đồng.

      Bọn họ mặc dù cưỡi ngựa đến, nhưng phía sau vẫn còn mấy chiếc xe ngựa, lại thấy từ xe có hai nữ quyến bước xuống, là phu nhân của Ngọc Trúc cùng Mậu Lâm, hai vị phu nhân nhìn qua cũng có chút khí chất, hẳn xuất thân tầm thường.

      Thế nhân sợ hãi Định Quốc Hầu quyền cao chức trọng, nhưng bọn họ chơi thân từ thuở thiếu niên, lại hiểu nhau, nên cho dù lúc này có là nhân sĩ triều đình, vẫn nhàn vân dã ngoại, tất cả đều mặc trang phục thường ngày, nhìn ra cao thấp thế nào, tụ tập lại chỗ trò chuyện đàm đạo tri kỉ.

      Thuyền hoa rất lớn, các nam nhân tụ ở chỗ đàm luận thơ ca tranh gió. Niếp Thanh Lân cùng với Nhược San còn có 2 vị nữ quyến ở tại chỗ khác của thuyền hoa, nhưng thực ra có thể đem những điều ba hoa khoác lác của đám nam nhân nghe bỏ sót.

      Ngọc Trúc phu nhân mới vừa rồi cũng có được nghe giới thiệu thân phận của Thanh Lân, tiện hỏi nhiều, nàng chỉ cười : “Xin hỏi vị nương này xưng hô thế nào?” Niếp Thanh Lân thấy lần này Vệ Lãnh Hầu cùng bạn thân gặp mặt, trong lòng biết cũng muốn làm lộ ra thân phận công chúa của mình kẻo làm mọi người câu nệ, liền mỉm cười : “Cứ gọi ta Lân nhi là được”

      Ngọc Trúc phu nhân hỏi Thanh Lân xong, liền hỏi Nhược San. Nàng ta cười : “Ta là biểu muội của Vệ Lãnh Hầu.”

      Nhược San từ thấy đại biểu ca minh uy vũ, lòng chỉ muốn gả cho , ngờ nửa đường lại xuất vị công chúa chen ngang.

      Hoàng gia Niếp thị mặc dù đắc thế, nhưng dù sao cũng là công chúa, thân phận tôn quý, nếu đem so sánh mình quả nhiên thấp hơn bậc. Vốn dĩ có hôn ước nhưng lại uất ức làm thiếp, mặc dù biết là phải nhịn nhục để được công chúa vui lòng. Nhưng bây giờ thấy Vệ Lãnh Hầu hẹn gặp bằng hữu, công chúa lại muốn lộ thân phận, mình ngược lại có thể mượn cơ hội lần này cùng công chúa phân cao thấp lần, để cho đại biểu ca có thể biết ai mới là hồng nhan tri kỷ, đừng để sắc đẹp bên ngoài làm mê muội.

      Nghĩ vậy, nàng ta liền nhìn hai bàn tay của Niếp Thanh Lân, thấy mười đầu ngón tay thon dài, trắng nõn nhắn, làm sao mà giống bàn tay của người luyện chữ. Nghĩ rắng ở am ni làm gì có danh sư chỉ điểm, hay dụng tâm luyện tập, sao có thể sánh bằng mình ở quý phủ vùi đầu khổ luyện mấy năm trời, nếu cẩn thận nhìn ngón tay của mình, liền nhìn thấy lớp chai do cầm bút viết lâu quá mà thành.

      Nghĩ tới đó, nàng ta liền che miệng cười : “Biểu ca khi còn rất thích thi họa, Nhược San cũng có theo biểu ca học đòi đôi chút, hiếm khi có dịp những người bạn thân từ thơi thơ ấu của biểu ca điều có mặt, sớm nghe hai vị phu nhân của Ngọc Trúc cùng Mậu Lâm đều là tài nữ, lần nay khó có được cơ hội, chi bằng mấy nữ quyến chúng ta mở cuộc thi họa cảnh có được ?”

      Nhị vị phu nhân ra đều là những tiểu thư nhà quyền quý, nghe xong tự nhiên hai mắt sáng ngời, gập đầu đáp ứng luôn.

      Mậu Lâm phu nhân là phụ nhân có gương mặt tròn trịa phúc hậu, khẽ nhíu mày suy nghĩ, trận thi họa này nên lấy cái gì làm chủ đề đây?

      “Hay chúng ta lấy chủ đề là cảnh vào núi lúc bốn mùa được chứ?” Mắt của Ngọc Trúc phu nhân sáng lên, mở miệng .

      Đề nghị của nàng lập tức được 2 người kia đồng ý. Bởi vì nơi này năm 4 mùa đều là cảnh đẹp ngày xuân, núi rừng rực rỡ, ánh sáng chiếu rọi khắp muôn nơi, vạn vật sống động, thanh nhã mát mẽ và yên tĩnh. Ngày mùa thu, cánh rừng đỏ vàng óng ánh, trái cây thơm ngát, trời vào đông, tuyết bay ngập trời, vách núi đóng băng sâu hun hút.

      Niếp Thanh Lân nghe được những lời đó, chỉ cười khổ, ở phong cảnh nên thơ hữu tình như thế này sao mọi người lẳng lặng thưởng thức thức ăn ngon, nhấm nháp vài tách trà có phải tốt hơn ? Vừa rồi nàng ngẩn người nhìn rừng cây tùng xuất thần sảng khoái, ưu thương bình thường của thiếu nữ vẫn chưa kịp tan.

      Nhưng 3 người còn lại đồng ý, nàng cũng tiện từ chối. Vì thế, Nhược San lấy giấy, viết xuống 4 tờ giấy, theo thứ tự các cảnh đẹp núi rừng trong 4 mùa, sau đó hòa trộn vào nhau, dẫn đầu lấy tờ vội mở ra, đợi Ngọc Trúc cùng Mậu Lâm nhị vị phu nhân chọn xong, nàng ta tựa hồ do dự chút, quyết định đem tờ giấy còn dư lại bàn đổi lấy. Đợi tất cả mọi người chọn xong, Niếp Thanh Lân mới được thị nữ nâng đỡ miễn cưỡng đứng dậy, tới chọn lấy tờ giấy cuối cùng, mở ra nhìn cái, phía là chữ: “Đông”, liền lại thầm cười khổ.

      năm bốn mùa, khó chọn cảnh để họa nhất là mùa đông, cả mùa, chỉ màu trắng xóa đề khó, Niếp Thanh Lân xem xong muốn buông tờ giấy, đột nhiên phát mặt trái có chút vết mực dường như có ai cố tình điểm lên để đánh dấu, lại nhớ tới hành động vừa rồi của Nhược San, nàng liền hiểu .

      Biểu muội à, ngươi cũng là dụng tâm khổ cực! Nếu ta xấu mặt có lỗi với dụng tâm của ngươi rồi.

      thị nữ qua đốt lên nén hương, lấy thời gian nén nhang làm ranh giới, bốn người trải giấy vẽ ra, bắt đầu tự vẽ. Bên kia các nam nhân nhìn thấy bên này mở ra cuộc thi họa, cũng nổi hứng, đợi cho bốn người ngừng bút, liền bước qua xem bức họa của bốn người.

      2 vị phu nhân đều là người địa phương, quanh năm đều cùng những người bạn đến đây du ngoạn, đối với phong cảnh nơi đây đều quen thuộc, mở giấy vẽ ra, gần như cần suy nghĩ đặt bút xuống bắt đầu phác họa. chỉ chốc lát, cảnh theo nét bút mà như bay lượn dần ra giấy, bức phong cảnh dần dần được hiển lộ ra.

      Ngọc Trúc phu nhân phác họa mùa xuân, toàn bức tranh lấy màu xanh đậm làm điểm chính, sắc điệu lịch tao nhã mà tĩnh lặng, văn chương độc đáo. Từng dãy núi non trùng điệp nối tiếp nhau trùng điệp tạo nên cảnh sắc hùng vĩ, núi xa xa được bao bọc bởi màu xanh lá cây nhàn nhạt, cây cối xum xuê theo hình núi biến hóa thành dải màu sắc như được nhuộm dần, đúng mực truyền tải hình ảnh xuân yên lành, nhân gian yên bình.

      Mậu Lâm phu nhân vẽ cảnh mùa hạ. Hình ảnh từ gần mà ra xa, trình tự ngay ngắn, vô cùng phong phú. Kia màu xanh của núi đá, cổ tùng um tùm, cũng làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhất là những đóa hoa dại đặc biệt của miền núi được vẽ rất tỉ mỉ và tinh tế, mang lại cảm giác vui tươi, đẹp đẽ. Làm người ta cảm giác như mình trong biển hoa.

      Nhược San vẽ là mùa thu. Sơn cốc vào mùa thu được nhuộm bởi màu vàng tầng tầng lớp lớp, những đám cỏ khô vàng cháy, nhưng những chiếc lá phong đỏ dọc theo hai bên đường núi lại làm cho cảnh thu vốn dĩ tiêu điều lại mang vẻ xinh đẹp động lòng người. Giống như từng lớp, từng lớp lửa cháy rừng rực đan xen nhau trải khắp núi rừng, làm cho người ta say mê. Ý cảnh tuyệt vời, vô cùng đáng thưởng thức. Vừa thấy biết tốn ít công sức khổ học, từ năm đến sáu năm là thể luyện thành.

      Nhược San nghe mọi người khen ngợi, mặt nở nụ cười e lệ, trong lòng cũng hài lòng về biểu lần này của mình.

      Đợi đến khi nhìn thấy bức họa của Niếp Thanh Lân bên này, nàng ta liền nhịn được vụng trộm cười thầm trong lòng, cho dù là họa tốt, cũng đến mức như vậy chứ? đến bút công tinh tế, riêng kết cấu có chút nhìn nổi.

      trang giấy trắng là ngọn núi màu đen bị mực nhuộm đẫm, bao quanh là tuyết trắng bao trùm, cây cối khô héo quấn quanh chỗ, cảnh núi vào đông, đúng là có gì xuất sắc để vẽ ra. Các nam tử có mặt ở đây đều là cao thủ trong thi họa, chỉ dùng ánh mắt liếc qua, liền có thể đánh giá bức họa, ngược lại bức họa này nhìn như là do tay của đứa trẻ mới qua học vẽ, đành lòng nhìn thẳng.

      Ngọc Trúc tiên sinh lên tiếng giảng hòa: “Lân nhi nương dung mạo xuất chúng, giống như ánh mặt trời của mùa đông, ngay cả băng tuyết cũng phải hòa tan ra thành nước.” Làm cho mọi người chung quanh đều bật cười, bởi ai cũng có thể nhận ra ý nghĩa trong câu của Ngọc Trúc, bức tranh này giống như bị tàn băng hóa tuyết làm hại phen, thảm nỡ nhìn!

      Nhược San đứng bên nhìn thấy hàng mày rậm của Vệ Lãnh Hầu hơi chau lại, trong lòng liền khỏi đắc ý: ra công chúa cũng chỉ có như vậy, cho dù tại được biểu ca sủng ái thế nào? Chỉ là có chút nhan sắc! Nếu đối thủ của nàng là tài nữ nổi tiếng kinh thành như Thượng Vân Sơ, nàng còn có chút khó giải quyết, chứ nếu chỉ là vị công chúa chỉ biết niệm kinh này, như vậy… đúng là đủ gây sóng gió.

      Mọi người cười đủ, liền chuẩn bị dời bước rời , đột nhiên Vệ Lãnh Hầu đưa tay dời hòn đá chắn giấy, khẽ đem bức họa chậm rãi xoay tròn, sau đó đảo ngược bức họa.

      Khi đem bức tranh đảo ngược trong thuyền hoa lập tức yên tĩnh trở lại. Chỉ đơn giản xoay tròn chút mà thôi, bức họa cũng bắt đầu thay đổi hiển thị tùy theo góc độ, đâu còn cảnh núi lớn, tuyết đọng những tán cây khô? ràng chính là hình ảnh ông lão nằm xoãi người trong đống tuyết, trong mảnh trời tuyết trắng xóa bao la, lộ ra chòm râu rối bù và gương mặt già nua cằn cỗi bị tuyết phủ đầy.

      thống khổ mặt như rất cam lòng bị trời đông giá rét cướp sinh mạng, cánh tay khô gầy như cành cây khô như nỗ lực vươn lên để nắm bắt những nhánh củi rơi vương vãi xung quanh mới vừa tìm được....

      Vào đông, tuyết bay khắp núi đương nhiên tạo cảm giác say mê lòng người, vách núi băng sâu trăm trượng cũng có thể là kỳ quan. Nhưng mà cùng với cái giá rét này cũng là quỷ môn quan dành cho những người nghèo khổ cùng cực, có bao nhiêu người nghèo vào núi kiếm củi mà ngã xuống vách núi, và vùi thây trong rừng thẳm?

      Đó cũng chính là những gì mà người dẫn đường vào núi lúc nãy trong vô ý có nhắc tới, nghĩ tới lại được Niếp Thanh Lân khôn khéo dẫn vào trong cảnh, thành góc độ khác, cảnh sắc bức tranh lại biến ảo lạ thường thành bức kỳ họa. Nhưng mà tranh này nếu nhìn thẳng chẳng khác gì là bức họa của đứa trẻ con nghịch ngợm, nhưng bút lực mạnh mẽ cứng cáp, làm cho người ta cảm nhận được thực tế lạnh lùng khắc nghiệt của thiên nhiên, tự nhiên sinh ra cảm giác rét mà run, làm cho bức họa giống như xuất phát từ bàn tay của ngây thơ trong sáng.

      Các phu nhân bình thường, nhưng Ngọc Trúc và Mậu Lâm sau khi tỉ mỉ đánh giá bức tranh ngược lại đỏ mặt. Bọn họ luôn tự xưng là thanh cao, khinh thường vào triều tham gia chốn quan trường. Với bọn họ, quan trường đó như chảo nhuộm, ai bước vào có mấy người vấy bẩn? Nhưng bọn họ vừa rồi cũng giống như thế sao? Chẳng khác gì những tên giàu xổi lại học đòi văn vẻ, chỉ nhìn thấy được cảnh mùa đông núi với hàng tuyết trắng trải dài, những đóa mai hồng điểm tô nên sức sống, lại chú ý tới dưới lớp tuyết trắng mênh mông kia là những sinh mạng kêu gào vì đói rét?

      Lúc này trán hai người đều đổ mồ hôi, nhìn về hình ảnh tiểu nữ tử màng danh lợi kia, khỏi cảm thấy kính nể, vì mình mới vừa lỡ lời mà xấu hổ thôi.

      Vệ Lãnh Hầu nhìn sâu về phía bóng dáng lười biếng ngồi ghế ăn quà vặt: Trứng gà, nàng còn có thể mang tới cho bản Hầu bao nhiêu kinh hỉ nữa đây?
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 102
      Nếu như chỉ riêng về kĩ thuật, đương nhiên Nhược San thắng, nhưng luận chiều sâu ý cảnh của bức họa liền thành ra vị Lân nhi nương đây cũng thua kém bao nhiêu.

      Nhược San vốn là có ý muốn triển lộ tài năng, nhưng chưa từng nghĩ lại thành người rải đá lót đường cho vị công chúa kia, mắt thấy người người tán dương ngừng, trong lòng uể oải cũng bộc lộ hết lên khuôn mặt, lẻ loi đứng bên, sắc mặt đen tối.

      Có điều vị Lân nhi nương này cũng khiêm tốn, đứng lên cầm lấy bức họa của mình cười : “Chỉ là làm trò chút mà thôi, nào dám ở trước mặt các vị khoe khoang, cuộc thi nếu như chấm dứt, cũng dám khoe mã làm càng thêm mất mặt.” xong liền đem bức họa vo thành nắm, ném vào trong hồ.

      Mọi người đều cảm thấy bản tính thanh cao của nương đây, bởi vì mới vừa rồi bị hiểu lầm cười nhạo, nên mới như vậy, trong lúc nhất thời cảm giác xấu hổ càng đậm.

      Vệ Lãnh Hầu như cười như liếc nàng cái, quả là người biết dừng đúng lúc!

      Niếp Thanh Lân đương nhiên là biết điểm dừng, thấy Thái phó đại nhân cười cười nhìn mình chằm chằm, đương nhiên cũng biết nhìn ra sơ hở, mới vừa rồi bị nàng Nhược San kia đụng tay đụng chân nhất thời khơi lên bản tính hiếu thắng của nàng, bởi vì mấy nương ở đây đều là tài nữ thua kém ai, nếu là so đấu họa đúng là múa rìu qua mắt thợ. Bỗng nhiên nàng nhớ tới bức tranh duy nhất treo trong Họa đường ở cung tiền triều của Long Tứ tiên sinh: “Say nằm ngắm tuyết”. Khi đó nàng cùng các vị hoàng tử lên lớp giờ học thư họa, mỗi lần thấy bức tranh đó đều thấy thú vị, cũng biết ông lão đó là say hay là chết cứng trong trời tuyết, lại cảm thấy nếu xoay ngược bức họa, hình dáng cơ thể ông lão liền biến thành núi non xa xa, quả thực rất khớp.

      Mới vừa rồi, nàng cũng nhân trí nhớ đó mà họa theo, nhưng cũng có chút thay đổi, trong tay cầm bầu rượu đổi thành củi khô mà thôi!

      Bất quá mặc dù nàng là: “Đạo văn” nhưng thực ra vẫn có chút cao minh, liền cố ý ở đầu bút bỏ sót sơ hở, dùng nét bút có vẻ non nớt của trẻ con. Cũng nhờ đề mục thi họa này vừa vặn phù hợp với hình ảnh thu của dân tình ở chân núi, dẫn tới cảm khái của các vị tài tử, chìm trong cảm xúc quá độ nên kịp ngẫm nghĩ tỉ mỉ. Đợi đến khi thấy mọi ngườiđều xem xong, đương nhiên phải hủy chứng cơ, tránh cho có người nhìn ra, lại tự chuốc lấy mất mặt.

      Đợi đến khi mọi người chuẩn bị xuống thuyền hoa, chuẩn bị lên núi du ngoạn Vệ Lãnh Hầu đến bên cạnh nàng, cười thấp giọng : “ biết kiêng kỵ như vậy, sợ Long Tứ tiên sinh về tìm Trứng gà trong giấc mơ tối nay sao?”

      Niếp Thanh Lân nháy mắt giả vờ ngây ngốc hỏi: “Thái phó đại nhân gì vậy? Lân nhi hiểu?”

      Thái phó đại nhân thừa dịp mọi người để ý, liền đưa ngón tay lên dí vào cái trán của nàng: “ đời này còn có chuyện để kẻ lớn gan như nàng biết ư?”

      “Đương nhiên là có.” Niếp Thanh Lân nghiêm túc : “Thí dụ như văn võ song toàn, trí dũng vô song, thương hương tiếc ngọc... còn có ai có thể vượt qua Thái phó đại nhân. Đúng rồi, biểu muội của đại nhân hơi chậm, Thái phó quan tâm chút sao?”

      Mặc dù khí trong núi tươi mát nhàng khoan khoái, nhưng Thái phó vẫn là ngửi thấy được có mùi giấm chua bay nồng, khẽ búng lên trán của nàng cái, sau đó vững vàng ở bên cạnh nàng.

      Ngọc Trúc tiên sinh phía sau hai người, chỉ cảm thấy đôi trước mắt tương xứng. kia hành động cử chỉ khắp nơi đều lộ ra quý khí, tuyệt đối giống như những nương trước đây mà Chấn Lâm huynh mang theo hầu hạ trà nước, chẳng những thèm nhìn ánh mắt nam nhân của nàng, ngược lại từ khi lên thuyền đến giờ đều là Chấn Lâm huynh quan tâm chăm sóc điểm tâm cùng trà nước cho nàng ấy, liền vụng trộm hỏi Vệ Vân Chí: “Giai nhân mà lần này Chấn Lâm huynh mang theo có khí chất tầm thường, đệ có biết xuất thân của nàng ấy ?”

      Vệ Vân Chí biết những lời này đều là xuất phát từ quan tâm của người bạn thân với đại ca , nhưng ca ca chịu ra thân phận của công chúa ước chừng cũng có chỗ cố kỵ, nên cũng dám nhiều lời, chỉ cười : “Có lẽ là xuất thân tầm thường, ca ca , đệ cũng dám hỏi nhiều.”

      Trong lòng Ngọc Trúc nhất thời hiểu được, có lẽ vị nương ấy là người có thân phận cao quý trong hoàng tộc, nay lại bị bản tính phong lưu của Chấn Lâm huynh tự mang ra ngoài, sợ làm bẩn danh dự, tự nhiên cũng hỏi thêm nữa.

      Mùa thu núi tuy rằng rất nhiều cảnh đẹp nên thơ, từ cỏ cây hoa lá đến những tảng đá bên ven đường, nhưng liền hồi, liền thấy mệt mỏi. Niếp Thanh Lân từ trước đến nay thể lực cũng tốt. Mặc dù nhìn tư thế hiên ngang rắn rỏi, nhưng cái trán sớm nhăn thành đoàn, hơi thở cũng dần loạn

      Đan ma ma nhìn thấy nàng như vậy, liền xuống gọi kiệu, nhưng mà Thái phó vung tay lên : “ cần.” xong liền ngồi xổm xuống, mở ra 2 cánh tay, đem công chúa kéo lên lưng của mình, trong tiếng kêu giật mình sợ hãi của Niếp Thanh Lân, đứng thẳng người lên, từ từ lên bậc thang, được vài bước liền chạy nhanh thấy bóng dáng.

      May mắn mấy người tại đây xưa nay câu nệ tiểu tiết, trước hành động kinh hãi thế tục của Thái phó cũng chỉ làm cho bọn họ mỉm cười, hai vị mang theo phu nhân cũng thua kém bao nhiêu, đều ngồi xổm xuống cõng phu nhân nhà mình lưng, nhưng bởi vì thể lực bằng Thái phó, được vài bước liền hơi hơi thở gấp, mọi người đường cười vui vẻ thẳng lên núi.

      Vân Trúc vì phu nhân nhà mình có thai, nên mang theo, nhưng ra lại thanh nhàn mình người lên núi, chỉ còn lại Vệ Vân Chí cùng Nhược San. Vệ Vân Chí cũng dám đường đột với biểu muội, trong lòng liền biết bản thân liền thể quan tâm. Liền nhìn nàng ta : “Hay là, biểu muội đưa tay đây ta kéo muội

      mặt Nhược San lên nét đơn, nhìn xa xa thấy bóng dáng đại biểu ca sắp biến mất trong rừng xanh, liền hờn dỗi : “Muội cũng phải có chân, chính muội cũng có thể tự mình lên núi.”

      Nhìn biểu đó của biểu muội, Vân Chí càng thanh nhàn, liền cùng biểu muội cách xa vài bước, mang theo vài tỳ nữ cùng nhau lên núi.

      Nhìn thế núi cũng cao, nhưng bởi vì phần nhiều là đường núi lắt léo, làm tiêu hao thể lực, nhưng tại Vệ Hầu tuy cõng Niếp Thanh Lân suốt đoạn đường , lại vững vàng leo lên núi.

      Đợi cho 2 người leo lên đến đỉnh núi, trừ bỏ Đan ma ma thể lực tốt, còn có vài tên thị vệ theo kịp, những người khác đều bị bỏ lại giữa sườn núi.

      đỉnh núi có phiến đá bằng phẳng đó có khắc hình bàn cờ, bên cạnh còn có lương đình, bên trong ghế đá bàn đá đầy đủ. Thái phó phân phó mọi người lên phía trước chờ đợi, liền lôi kéo Niếp Thanh Lân vào trong lương đình nghỉ ngơi.

      Đêm qua có gió mạnh, trong đình hóng mát có vài chiếc lá rơi vương vãi, Thái phó đưa tay phủi lá rụng băng đá, đột nhiên cánh tay run lên thấp giọng kêu “A” tiếng.

      Niếp Thanh Lân đứng ngay sau , tự nhiên là nhìn thấy ràng, xen giữa đống lá rụng màu vàng đỏ kia là con rắn màu xanh, hiển nhiên là ở giữa đống lá rụng nghỉ ngơi, bị bàn tay to quấy rầy giấc ngủ, nên cũng khách khí, hướng đến kẻ quấy nhiễu đó cắn cho ngụm.

      Vệ Lãnh Hầu động tác nhanh thoát ra khỏi con rắn , nhấc chân liền đem nó đá quăng sang bên,

      Con rắn màu xanh kia thuộc dạng rắn có thể ăn được, có nọc độc. Trước kia Vệ Lãnh Hầu thường cùng bạn bè vào núi du ngoạn cũng thường xuyên bắt ít lột da lấy thịt nướng uống rượu, hương vị tệ. Bất quá nghĩ tới giai nhân phía sau, trước đây ở trong cung bị rắn độc Nam Cương làm kinh hãi, muốn quay qua an ủi nàng liền thấy khuôn mặt của Trứng gà đưa sát đến, cầm lấy bàn tay bị rắn cắn của , đưa lên miệng dùng sức mút… Khi nhìn đến Vệ Lãnh Hầu bị rắn cắn trong nháy mắt, đầu óc Niếp Thanh Lân chưa kịp nghĩ nhiều, đột nhiên nhớ tới lần bị rắn độc Nam Cương cắn cần phải kịp thời hút độc ra, nhất thời tình thế cấp bách liền làm theo.

      Vệ Lãnh Hầu cũng biết nàng là hiểu lầm, muốn giải thích, lại thấy cái miệng nhắn mềm mại dùng sức mút lại thấy nỡ, đúng là luyến tiếc ra , mặc cho tiểu mỹ nhân ra sức “hút độc”.

      Niếp Thanh Lân hút hồi, cũng bắt đầu thấy đúng, Đan ma ma cùng bọn thị vệ thấy đến đây, Vệ Lãnh Hầu lại bày ra vẻ mặt cực kì hưởng thụ, khóe miệng lộ ra ý cười nhìn mình: “Thái phó sao bình tĩnh vậy?”

      Vệ Lãnh Hầu vươn ngón tay dài vỗ về đôi mắt ửng đỏ của nàng : “Chỉ là loài rắn lục bình thường, dù gì cũng bị nước miếng thơm tho của Trứng gà chữa khỏihết rồi, có gì mà phải sốt ruột?”

      Niếp Thanh Lân trừng mắt nhìn, đột nhiên tỉnh ngộ ra là con rắn kia có độc, nghĩ tới đó sắc mặt liền đỏ lên, vội vàng buông cánh tay kia ra. Nhưng mà trong lòng Thái phó lại vui mừng như điên, bé con này luôn luôn tỏ ra cứng rắn, ngày thường bao giờ lộ ra tia nhu tình dành cho mình, nhưng chưa từng nghĩ, chỉ con rắn nhưng trong lúc vô tình lại có thể thấy được tình cảm của nàng dành cho mình, hi vọng lũ rắn lục khắp núi này đều đến đây cắn cho cái, như thế chẳng phải lại được tận hưởng cặp môi mềm mại kia di chuyển người chữa trị sao?

      Nghĩ đến đây, liền cũng nhịn được nữa, bàn tay nắm lấy gáy nàng, nhiệt tình hôn lên cặp đôi mọng kia, nghĩ đến nàng bởi vì mình bị rắn cắn mà đôi mắt đỏ ửng, cả người lẫn tâm đều cảm giác như được ngập chìm trong mật ngọt.

      Thẳng đến khi Đan ma ma thấp giọng người phía sau đuổi kịp tới, mới lưu luyến dừng lại, nắm bàn tay bé mềm mại lạ thường của bé con, ngồi tảng đá mát lạnh ở đình nghỉ mát.

      Thái phó hàng năm lo liệu quốc , hiếm có dịp được nhàn hạ, lại thêm cùng bạn thân tri kỷ tụ họp chỗ, tâm tình liền buông lỏng khoan khoái, đoàn người vào lương đình, ngắm cảnh đẹp uống rượu ngon, rất nhanh mặt trời bắt đầu lặn về tây.

      Mọi người trở lại chân núi theo thứ tự lên kiệu. Bất quá lần này Thái phó rốt cuộc cũng nhìn về phía biểu muội của mình, tới trước cửa kiệu, vén mành lên.

      Liễu Nhược San nhìn thấy khuôn mặt tuấn của Vệ Lãnh Hầu, hô hấp khỏi bị nén lại, sắc mặt liền đỏ lên.

      Nhưng sắc mặt của Vệ Hầu lại trầm xuống, : “Mới vừa rồi thấy biểu muội theo Vân Chí, liền để cho muội theo chơi cùng chút, tiêu tán tâm tình, nhưng những ngày sắp tới phiền muội nên tùy tiện loạn, phụ thân muội cũng sắp cho người tới đón mẫu tử hai người rồi. Đến lúc đó tự nhiên ông ta bồi tội với dì, lần này đón về cũng dám bạc đãi hai mẹ con muội nữa. Hôn nhân của muội cũng cần lo lắng quá mức, muội muội của Vệ Lãnh Hầu ta há lại có người nào muốn.”

      Lời này lập tức làm cho sắc mặt Liễu Nhược San tái nhợt, câu “muội muội của Vệ Lãnh Hầu” kia ngăn chặn hết tâm tư của chính mình dành cho , môi mấy máy, đôi mắt đỏ lên: “Biểu ca….Huynh…”

      Vệ Lãnh Hầu cũng muốn cùng nàng chuyện nhiều: “Lúc trước do tuổi của muội còn , nhất thời suy nghĩ thấu đáo, chú ý trước sau, nên mới làm ra những việc khác người như thế. Lúc ấy ta muốn nhiều lời, đơn giản là thanh danh biểu ca ngươi xưa nay tốt, như vậy người trong nhà cũng đem mọi chuyện trách cứ lên muội. Nhưng loại trò khôi hài như vậy, chỉ cần muội và dì an phận, tự nhiên những người khác biết. Coi như là biểu ca ta để lại chút mặt mũi cho muội. Chỉ là về sau, mong San biểu muội biết điều rằng, cho dù là huynh muội ruột, nhưng cố tình chạm đến giới hạn của ta lúc đó ta cũng khách khí như bây giờ…” xong, liền buông mành kiệu xuống, xoay người rời khỏi.

      chơi cả ngày trở lại biệt quán liền nhìn thấy phía trước có xe ngựa dừng. ra là Hưu Đồ Hoành Vương gia yên lòng tỷ tỷ, liền bớt chút thời gian đến thăm. Niếp Thanh Lân biết tỷ tỷ vẫn còn giận dỗi với Vương gia, khúc mắc vẫn chưa được giải, nhưng mà vị Vương gia kia cũng phải là dạng người dễ dàng bỏ qua, là làm người khác phải đau đầu a.

      Đợi nàng đến lại thấy Xảo nhi vội vội vàng vàng chạy ra, gọi vào: “ xong rồi, Thiệu... Thiệu dương công chúa sinh non!”
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Đóng dấu bản quyền tin hot giật gân........ đếm nào....... đếm nào :038:

    5. Mạc Thanh Vy

      Mạc Thanh Vy Well-Known Member

      Bài viết:
      173
      Được thích:
      3,566
      Cuối cùng cũng chờ dc đến ngày này đó chị Thượng ơi :3 :) Chúc mừng Thái Phó ;) Hóng những chương sau ghê ^^
      caonamnoiHằng Lê thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :