1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      @caonamnoi là làm lem sơn móng chân đó bạn
      ôi ôi :04(1)::04(1):

    2. Minh Hồng

      Minh Hồng Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      76
      đọc đoạn chị đến Cát phủ, Đan mama đỡ xuống ngựa mà đọc kiểu gì lại tưởng tượng thành chị dựa vào ngực Đan mama và được bế xuống:yoyo36::yoyo36::yoyo36:

    3. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Thái phó phải gặp đối thủ như Cát Thanh Viễn mới xứng tầm. Cơ mà truyện toàn lược bỏ mấy cảnh màu hồng làm mình bấn loạn quá .

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 96
      Niếp Thanh Lân đương nhiên nhìn ra được thần sắc muốn gây khó dễ trong mắt của Trắc phi Nô Lan, nàng liền mỉm cười: “Người đâu, ban ghế cho Trắc phi”

      Cái gọi là đánh mặt cười, Niếp Thanh Lân nhàng câu nhưng thực ra là ngắt cái khí thế hùng hổ dọa người của Nô Lan. Đợi ghế được mang ra, Nô Lan biết nếu ngồi coi như mình hẹp hòi, liền hất cằm ngồi xuống.

      “Nô Lan muội muội, ngươi cũng biết thân thể Bản cung xưa nay được khỏe, lễ dạo quanh lều kia tuy rằng để cầu nguyện may mắn, nhưng mà là Bản cung chống đỡ được…”

      “Tỷ tỷ là chính phi, ý tỷ muốn sao tùy tỷ, nhưng nếu tỷ tỷ , tỷ nghĩ tới hậu quả chưa?” Nô Lan, đến đây, đầu mày cuối mắt đều là nụ cười đắc ý.

      xong, nàng ta liền đứng dậy hung hăng rời .

      Nàng ta vừa rời , Thiệu Dương công chúa liền chậm rãi đứng dậy, Niếp Thanh Lân thấy thế cũng vội vã đứng lên hỏi: “Tỷ tỷ muốn đâu?”

      “Đương nhiên là tham gia lễ vòng quanh trại.”, vừa Thiệu Dương công chúa vừa đưa tay lên vuốt bụng mình rồi tiếp: “Ban đầu, Bản cung chỉ nghĩ đến thân thể mình quá yếu đuối, mà lại quên mất rằng cốt nhục trong bụng Bản cung là huyết mạch của Hung Nô Vương. Nếu là nam hài, đợi khi trưởng thành, chắc thầm oán Bản cung còn chưa sinh ra mang đến cho mọi sỉ nhục, làm thể sống yên ổn ở bộ tộc của phụ vương . Nếu thể vượt qua nghi lễ lần này... đành coi như duyên phận giữa hai mẹ con ta quá mỏng, chỉ nguyện kiếp sau nếu nhớ tình cảm mẫu tử mấy tháng trong bụng ta, nguyện cùng với ta làm đôi mẫu tử tình thâm. Nhưng mong rằng đến lúc đó, ta còn là người con trong gia đình hoàng tộc, mà chỉ thôn phụ hương dã, có thể tùy ý thương cốt nhục của bản thân, cần phải lo nghĩ đến lợi ích quốc gia, tạm nhân nhượng vì đại cuộc mà bỏ qua cốt nhục tình thâm…” đến đây, nét thê lương lên khuôn mặt nàng, nhưng cũng rơi nước mắt, mà chỉ lên vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

      Niếp Thanh Lân thầm than đúng là gió rét của đất Bắc khắc nghiệt, làm cho vị hoàng tỷ dịu dàng, mềm mại trước kia biến thành người cứng rắn, kiên cường, đột nhiên nảy ra ý, liền cười lôi kéo tay nàng : “Tỷ tỷ kiêng kị gì hết, bậy bạ gì đến kiếp sau, đời người dĩ nhiên luôn nhìn về phía trước, nhưng cũng thể nhìn quá xa như thế, nếu lưu lại nhiều tiếc nuối lắm, cho dù kiếp sau cũng bù lại được, phải chỉ dạo quanh lều vòng thôi sao? Cũng phải là độc thân xông pha vào rừng rậm, mãnh thú, tỷ tỷ là được, tỷ đường đường là đại công chúa của nước Ngụy, chẳng lẽ để loại phong tục dạo đó làm khó sao?”

      Vừa , nàng vừa đứng dậy, trước bước tìm Cố phu nhân an bài nghi thức lễ “ dạo cầu an”.

      Đợi khi vừa bước ra ngoài, gương mặt mỉm cười của Niếp Thanh Lân mới chậm rãi thả lỏng. Hưu Đồ Hoành rốt cuộc cũng phải là người suy nghĩ thấu đáo. Mặc dù có nhìn xa trông rộng, nhưng làm việc cũng quá mức sơ sài, tuy rằng nghĩ là để bảo vệ an nguy của tỷ tỷ, nhưng lại mang con thỏ con sói cái thả cùng chỗ, đúng là nghĩ thê thiếp của đều có thể sống chung hòa thuận với nhau như tỷ muội bình thường?

      lúc lâu sau, nghi thức “ quanh lều cầu an” chính thức được tiến hành, bởi vì bị Trắc phi Nô Lan soi mói, địa điểm tổ chức nghi thức được đổi đến bên trong thành luyện binh. Lều trại ban đầu cũng được đổi thành cái lều to đặt ở giữa sân. Nô Lan nghe chính phi muốn tham gia điển lễ này, liền dẫn 2 thị thiếp ngồi xe ngựa chạy tới khu luyện binh.

      Đến gần, thấy khu luyện binh được bao quanh bởi lớp gám dày màu vàng, Nô Lan cảm thấy vui, kéo màn che lên, vừa xuống xe nàng ta liền cảm giác được luồng khí nóng đánh úp về hướng mình, tập trung nhìn vào, mấy trăm chậu than lửa cháy xung quanh soái trướng. Mà ở bốn phía doanh trướng có chôn cái lu to, cái lu to đó chôn thẳng xuống lòng đất, miệng lu ngang bằng với mặt đất, mấy cái lu cùng với màn gấm được đặt để giữ hơi ấm, bên trong lu đều là nước nóng bốc hơi dày đặc. Mà miệng lu được trải các tấm ván gỗ, bởi vì trong nước là nước thuốc an thai, tản ra hơi ấm đểu cảm thấy ấm áp an tâm.

      Đợi khi Nô Lan đến, nhạc công bên trong tấu lên những bản nhạc của Hung Nô, có vu bà người Hung Nô cất cao giọng hát. Thiệu Dương công chúa mặc bộ xiêm y màu đỏ liền váy, làn váy dài, mở rộng ở vạt trước, làm lộ ra viền bụng, và bụng được bôi lớp dầu dày chống rét, dưới ánh mặt trời cùng hơi nước tạo lên hẳn 1 vùng sáng.

      thân áo váy đỏ, Thiệu Dương công chúa chậm rãi theo nền nhạc, cùng với hơi nước bốc lên qua tấm ván nhìn giống như thiên thần xinh đẹp tới nhân gian.

      Đúng lúc này, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, lâu sau, nam tử cao lớn, mắt xanh vội vã xông thẳng tới, ngoài trướng các thị vệ người Hung Nô đứng gác nhận ra đó là Vương gia nhà mình, nên vội vàng thi lễ, Vương gia vung tay lên, để cho thị vệ sau lưng ở bên ngoài chờ, sau đó tự mình vội vàng vào trướng.

      vốn bận rộn tìm cách đối kháng với Thiền Vu, Nếu phải trong lúc thuộc hạ của vô tình nhắc đến, quên mất chuyện này, bí mật khởi hành suốt đêm, nghĩ tới vẫn là chậm bước, kịp ngăn cản nữ nhân kia, nghĩ tớithân thể nàng yếu đuối hai bàn tay bất giác nắm chặt lại.

      Nhưng sau khi vào trong trướng, tâm liền buông lỏng, nghĩ tới bên trong lại ấm áp như mùa xuân, phải lo nàng bị phong hàn, trong lòng dâng lên trận cảm kích, ngờ Vệ Thái phó luôn biết quan tâm người khác, lại có thể chiếu cố ái thê mình tỉ mỉ như vậy.

      Ngước mắt nhìn lên nhìn nữ nhân thân kiều diễm đỏ rực bụng nhô cao cao, vẫn xinh đẹp y như lần đầu mới gặp nhau trong quân doanh, làm cho người khác thể rời mắt

      Nô Lan vốn định hạ uy phong của chính phi yếu ớt kia, nhưng nghĩ tới khéo quá hóa vụng, cũng biết người nào ở phủ tướng quân này lại nghĩ ra đủ loại chiêu trò thế này.... Đem nghi thức dạo quanh đó biến thành thoải mái như xông hơi trong phòng ấm, nếu là như thế này đừng vòng, dù mười vòng cũng có vấn đề gì?

      Hơn nữa nàng ta nghĩ tới Vương Gia lại có thể bỏ tất cả công việc lại để vội vã tới đây, mặc dù trong lòng ảo não, những cũng để lộ ra, nàng ta mỉm cười tiến lên phía trước : “Sao Vương sao lại đến đây, hôm qua Nô Lan còn mơ thấy Vương Gia, đúng là tâm linh tương thông mà…” Còn chưa xong, nàng ta liền thấy Hưu Đồ Hoành ngay cả liếc cũng thèm liếc về phía nàng ta, mà vẫn nhìn chằm chằm Vương phi, trong lòng nhất thời dâng lên oán hận.

      nữ nhân yếu đuối, phải bày ra dủ mọi trò như thế này mới có thể mới bắt đầu cử hành nghi thức, là làm cho người ta khinh bỉ, sao có thể xứng đôi với Vương gia của nàng.

      Đợi cho công chúa Thiệu Dương đủ lễ, An Xảo Nhi lập tức thay xiêm y cho công chúa để nàng có thể vào nghỉ ngơi. Hưu Đồ Hoành liền muốn theo, lại bị Nô Lan ngăn cản: “Vương gia, chẳng lẽ người nhìn thai nhi trong bụng Nô Lan sao? Đứa trẻ trong bụng Nô Lan là trưởng tử đầu tiên của ngài, nếu có phụ vương ban phước, hài nhi rất đau lòng.”

      Nghe thấy Nô Lan thế, trong mắt Vương gia lóe lên, dừng bước chân, : “Nếu bổn vương tới đây, bên nặng bên , mong Trắc phi nhanh lên.”

      Nô Lan trước mặt Vương gia nhất thời háo thắng, muốn biểu diễn chút để thấy mình hơn nàng chính phi vô dụng yếu đuối kia. Nàng ta sai người dời doanh trướng, rời xa khu ấm áp kia mà đến chỗ lạnh thấu xương, mở cái bụng bắt đầu nghi lễ cầu bình an.

      Kỳ với chút gió lạnh này, bình thường đối với Nô Lan mà cũng thấm vào đâu, nhưng cố tình nàng ta lại nhìn thấy Thiệu Dương công chúa, nhìn dáng vẻ công chúa thướt tha, xinh đẹp của nàng, lòng đố kị của nàng ta lại dâng lên mạnh. Trong khi đó, nàng ta lại mặc cái áo bông vừa dày vừa nặng, đứng gần chậu than lửa, bên trong quần áo có chút ẩm ướt. Lúc này thân mồ hôi đứng trong gió lạnh, kéo vạt áo hở ra, khí lạnh len lỏi vào từng lỗ chân lông, nàng ta khỏi rùng mình cái.

      Đợi cho mọi vất vả xong, nàng ta liền tha thiết ngẩng đầu nhìn về hướng Vương gia nhưng lại phát biết từ lúc nào còn thấy bóng dáng của ngài ấy.

      Trong khi đó Thiệu Dương công chúa cùng làm bạn với Niếp Thanh Lân, lau khô mồ hôi người, đổi thân quần áo sạch , cũng chờ Vương gia tới trở về tướng quân phủ.

      xe ngựa, nàng vừa cười vừa lôi kéo tay muội muội : “Nha đầu thông minh, ngờ muội lại có nhiều sáng kiến như vậy, nhưng thân thể đúng là thoải mái, nếu phải Vương gia vào, ta còn muốn thêm vòng.”

      Niếp Thanh Lân thầm nghĩ: Bản cung cũng lấy đâu ra lắm thông minh, đều là do phụ hoàng minh nhà mình, cứ mỗi khi trời vào đông đều luôn nghĩ ra đủ mọi cách xa hoa lãng phí để tìm vui, đây đều là tâm huyết của phụ hoàng khi còn sống nên cho Niếp Thanh Lân linh cảm, phù hộ hoàng ngoại tôn dị tộc của ông.

      “Sao tỷ tỷ thấy Vương Gia lại gấp như vậy?” Niếp Thanh Lân thận trọng hỏi, lại phát hoàng tỷ nghe đến Vương gia khuôn mặt lập tức trầm xuống.

      Thiệu Dương công chúa thở dài, sâu kín : “Điểm đáng giận nhất của nam nhân này phải do bạc tình vứt bỏ ta, mà lúc ban đầu hoa ngôn xảo ngữ, tự thề hẹn rằng chỉ cần mình ta, nhưng xoay mặt cái bên cạnh nữ nhân khác… Muội muội, kỳ nếu phải ta đem lời này để trong lòng, chắc bây giờ đau lòng như đứt từng khúc ruột, mặc kệ bao nhiêu là thê thiếp phi tần, giờ ta chỉ quản cuộc sống của mình tốt là được.”

      Nàng xong những lời này, tự nhiên thấy thương cảm trong lòng, càng nhiều hơn là muốn khuyên muội muội đừng vào vết xe đổ của mình. tại xem ra Thái phó chắc là buông tay, muội muội đời này nhất định bị nam nhân cường hãn nắm chặt trong lòng bàn tay. Gã Vệ Lãnh Hầu đó chắc chắn còn nhiều thê thiếp hơn Hưu Đồ Hoành, cho dù chủ động nạp nữ nhân, cũng có người chủ động dâng lên tận miệng, nếu như muội muội tuổi còn , chỉ bởi vì Thái phó tướng mạo tuấn nhu tình mật ý mà tự hãm sâu vào, như vậy sau này chỉ có nhận lấy thống khổ về mình,

      Niếp Thanh Lân, nghe vậy, liền cầm lấy tay Thiệu Dương công chúa cười khổ. Sao nàng lại biết những lời hoàng tỷ đều là tâm ý chứ? Chính nàng cũng bị Vệ Lãnh Hầu mê hoặc cũng khó mà giữ nổi trái tim mình, mặc dù biết phía trước là vực sâu vạn kiếp bất phục, nhưng vẫn từng bước tới ven vách đá….

      đường , 2 tỷ muội đều mang tâm riêng, ngồi yên lặng đến thất thần.

      Chờ xe ngựa đến phủ tướng quân, Vương gia cũng vừa lúc phi ngựa tới, nhìn thấy xe ngựa dừng lại, liền xuống ngựa đứng chờ trước cửa. Tính tình của Thiệu Dương công chúa ngày thường mềm mại, nhưng lúc này cúi thấp đầu nhìn tới Vương gia, lập tức vào trong phủ.

      Bởi vì việc nạp thêm Trắc phi mà hai người giận dỗi nhau. chỉ nghĩ nên tách ra thời gian ngắn để cả hai bình tĩnh lại, ai ngờ tiểu nữ này càng lúc càng ngang ngược, coi ra gì!

      Bực mình, liền coi cái gì là cấp bậc lễ nghĩa, đưa tay ra ôm lấy Thiệu Dương, xoay người liền vào phủ, An Xảo Nhi há hốc mồm, liền bị Niếp Thanh Lân đẩy đẩy, mới tỉnh lại, vén váy chạy lên dẫn dường cho Vương Gia.

      Niếp Thanh Lân, tuy rằng có lo lắng Vương gia giận chó đánh mèo tỷ tỷ, nhưng rốt cuộc cũng nghĩ mình tốt hơn nên theo, chỉ mong Xảo nhi thông minh chút, nếu tình huống ổn còn biết tới mật báo.

      Nàng mang tâm nặng nề quay về phòng ngủ của mình, lại phát Thái phó quay về phủ, được thị nữ hầu hạ rửa mặt. Gặp Niếp Thanh Lân trở lại vừa lau mặt vừa : “Nghi thức tế lễ bên kia xong rồi?”

      Niếp Thanh Lân gật gật đầu, sau đó vào nội thất, để Đan ma ma hầu hạ thay y phục thường ngày.

      Vệ Lãnh Hầu đương nhiên nhìn ra được trong lòng của tiểu nha đầu có chút buồn bực, lại biết vì sao nàng như thế. Sau khi rửa mặt xong, ngồi ghế, nhận lấy trà thị nữ dâng đến, bên vừa uống vừa chờ nhà bếp dọn cơm trưa lên.

      lát sau, thấy Niếp Thanh Lân ra, liền đứng dậy vào trong nội thất, liền thấy nha đầu nằm xuống giường, giống như là ngủ say. Liền đưa tay sờ cái trán của nàng, xoa nhưng cũng thấy nóng liền yên tâm, lên giường cúi đầu hỏi: “Sáng sớm nay tinh thần của công chúa vẫn còn mạnh mẽ, ra chiếu chỉ đến doanh trướng của bản Hầu, bảo bản Hầu phái ngàn tướng sĩ đại doanh đào hầm đưa nước nóng vào, nghe Dự Đạt , hiệu suất làm việc cực nhanh, so với ngày thường làm bẫy còn nhanh hơn. Như vậy nàng còn bận tâm chuyện gì, bản Hầu còn tưởng rằng công chúa về còn ban thưởng nữa, nhưng sao lại thèm quan tâm ta thế?”

      Niếp Thanh Lân bởi vì ảnh hưởng từ tỷ tỷ mà tâm trạng có chút ưu thương, nhìn hoàn cảnh của Thiệu Dương công chúa là nghĩ đến mình sau này, nàng mặc dù khuyên tỷ tủ cần nhìn quá xa, nhưng lời khuyên dành cho người khác, lại có tác dụng khi an ủi chính bản thân mình. Vừa nghĩ tới tương lai ngày sau ở trong cung, nhớ đến đôi mắt phượng sáng người của , nghĩ tới thê thiếp của , đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, chỉ muốn chui vào chăn ngủ giấc, giũ sạch hết tình cảm xôn xao của thiếu nữ vừa mới dâng lên.

      Đột nhiên bàn tay Thái phó đưa qua, muốn trốn, thấy bất giác bản thân lại bị ôm chặt hơn. Thái phó đại nhân thường ngày bao giờ kiên nhẫn an ủi nữ nhân. Tuy trong phủ có khá nhiều thê thiếp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng cho ai đến cái liếc mắt, chứ đừng đến chuyện đương nhi nữ thường tình, tuy rằng có chút tức giận với bé con này nhưng lại kiềm được mà vẫn để ý tới nàng, những thế có lúc lại còn cảm thấy nàng hờn dỗi, trẻ con như thế lại đặc biệt đáng , luôn sống thoải mái với đúng bản chất con người của mình chứ phải là những hư tình giả ý chỉ để dành lấy khen ngợi. Thấy nàng thèm để ý đến mình, liền dùng sức kéo mạnh cái, đem con nhóc ương bướng chui trong chăn kia lên, ngừng gọi “Bảo bối tâm can”, bản lĩnh dỗ người của bản thân đúng là cần ai dạy cũng biết.

      Niếp Thanh Lân vốn cũng phải là quá ưu thương, sau khi biết tâm trong lòng mình là nổi xôn xao của mới biết , nhưng lại bị những lời của Thái phó làm cho đỏ mặt, lúc cúi đầu xuống môi lưỡi tự động quấn quýt vào nhau.

      Đêm hôm đó, thị nữ bên người của Nô Lan vội vã qua báo, Nô Lan bị sốt cao. Cố phu nhân lúc đó vừa niệm Phật vừa nghĩ: May mắn là Vương gia đích thân đến, nếu cũng biết phải như thế nào.

      tại nàng ta mang thai, nên dám tùy tiện dùng thuốc, chỉ dám dùng khăn lạnh đắp lên trán để hạ nhiệt, khi sai người mời Vương gia, vốn tưởng rằng Vương gia quay về tới thăm nàng, nhưng ngờ lại ở cùng chính phi, sợ tới lui lây bệnh, chỉ dặn nàng an tâm dưỡng bệnh, mà tạm thời tới.

      Bình thường thân thể của Nô Lan khá khỏe mạnh, nhưng nghĩ tới lần này đúng là bệnh nặng, sốt cao, ho khan dứt. Cố phu nhân lại mời tới vị lang trung có am hiểu thân thể phụ nữ có thai chuẩn bị, ông ta viết cho nàng ta chút thuốc bổ, lại định sử dụng châm cứu, để nàng ta đỡ hơn chút. Ai ngờ vị Nô Lan này ngày thường điêu ngoa tùy hứng, suy bụng ta ra bụng người, nhận định tất cả người trong phủ tướng quân đều là người của Thiệu Dương, hận thể hủy đứa con trong bụng nàng ta, vì thế nhất định chịu để vị lang trung kia hạ châm, làm trì hoãn bệnh tình.

      Kết quả cơn sốt những giảm, mà bụng cũng bắt đầu đau đớn, vì thế mà có dấu hiệu chuyển dạ sớm tháng, lại vì là thai đầu nên lại càng vất vả khó khăn sinh ra, mặc dù là tiểu nam hài, nhưng khi bị vỗ mông cũng phát ra tiếng khóc nào, cả người tím bầm, đúng là chết lưu. Nô Lan thống khổ hét lên, luôn miệng mắng phủ tướng quân là kẻ xấu làm hại 2 mẹ con nàng ta. Thiệu Dương công chúa cùng Niếp Thanh Lân khi nghe kể tình cũng đều cảm khái, chỉ là thương tiếc đứa trẻ vô tội vừa được sinh ra, chỉ vì mẫu thân cậy mạnh mà bỏ mạng.

      Càng làm cho người khác ngạc nhiên hơn chính là, mặc dù trưởng tử của mình chết non, nhưng Hưu Đồ Hoành lại cũng chẳng thèm liếc mắt cái, lòng dạ lạnh lẽo làm cho người ta nghẹn họng. Bất quá lúc sắp , lại mang theo cả Nô Lan và 2 gã thị thiếp. Chỉ để Thiệu Dương công chúa lại Thanh Long phủ. Vương gia lâu, phong thư liền được đưa đến phủ tướng quân.

      Khi Thái phó mở ra xem, cau mày, cuối cùng tức giận vỗ mạnh cái.
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    5. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      Chương 97
      Lỗ Dự Đạt nghe thấy thanh vang lên liền vội vã chạy lại, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Thái phó, khỏi cả kinh, hỏi: “Đại nhân, có chuyện gì thế?” khuôn mặt của Thái phó vẫn còn nét phẫn nộ đem thiệp mời ném thẳng lên mặt bàn, liền dựa lưng vào ghế cố gắng đè xuống lửa giận trong lòng. Thấy Thái phó muốn nhiều lời, Lỗ Dự Đạt lặng lẽ lui ra.

      Tấm thiệp mời này là của Hưu Đồ Liệt gửi tới, nhưng là thiệp mời dành riêng cho đương kim Thánh Thượng. Lời trong thư văn nhã, biết có phải được xuất phát từ chính tay Hưu Đồ Liệt hay nhưng lại tràn đầy ái mộ nhớ nhung Hoàng đế, lời lẽ trong thư đầy xảo quyệt làm người ta đọc thấy ứa gan...

      Nếu là người biết nội tình, nhìn ra được điều khả nghi trong đó, nhưng Thái phó từng biết những điển tích chứa tâm tư đáng khinh của tên Vương tử Hung Nô và thiếu niên thiên tử khi xưa, nên đương nhiên hiểu tất cả những ý xấu xa gì chứa trong đó. Thí dụ như “Cùng nhau đối diện dưới ánh trăng sáng trong khu rừng rậm rạp.” Câu đó hoàn toàn ám chỉ về lần bắt cóc thiếu niên thiên tử từ thôn Hoa Khê của Hưu Đồ Liệt, khi đến cánh rừng của ngoại ô muốn kéo y phục của thiếu niên thiên tử.

      Lời tâm tình thống thiết đó vừa dứt, trong thơ đột nhiên nhắc đến chuyện Vĩnh An công chúa tới biên thành Thanh Long quan, muốn “Mời “ bào muội của Hoàng thượng đến đại doanh của vua Hung Nô làm khách.

      Xem ra tên Cát Thanh Viễn cũng thẹn quá thành giận, đem thận phận nữ nhi của hoàng muội ra báo cho Hưu Đồ Liệt, thằng nhãi này đúng là kiềm chế được, liền viết phong thư đưa đến đùa giỡn rằng nhớ mãi quên giai nhân.

      Đương nhiên, trong đó cũng thiếu những lời lẽ xúi giục hiểm của tên Cát Thanh Viễn kia: Muốn dùng những lời lẽ đáng khinh đó để chọc giận Định Quốc hầu đại nhân đến quấy rối chuyện tốt của hết lần này đến lần khác.

      Lời mời hoang đường như thế, dĩ nhiên Thái phó để ý tới, Nhưng vừa mới nghĩ tới nay có mấy tên nam nhân thối tha khác trong đêm dài yên tĩnh, lại đem tâm tư nhớ mãi quên nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu , liền cảm thấy tắc nghẹn ở cổ họng… Hừ, Cát Thanh Viễn hay Hưu Đồ Liệt gì cũng thế, đều thể để chúng nó sống đời!

      Trong lòng Vệ Hầu nghĩ, cũng nên châm thêm củi dưới đáy chảo Bắc Cương sôi sùng sục nội loạn này rồi, liền lập tức viết phong thư, sai thị vệ biên quan ngụy trang thành thương nhân cưỡi tuấn mã mang tiền vàng đến quân doanh của Hưu Đồ Hoành, số tiền mà Định Quốc Hầu đưa ra đủ làm người ta líu lưỡi.

      Hành động lớn như vậy chắc chắn thể thoát khỏi mắt Hưu Đồ Liệt, mục đích của chỉ muốn cho 2 huynh đệ bọn họ xung đột chút

      Trải qua chuyện của Bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp, tình huynh đệ của Hưu Đồ Liệt cũng Hưu Đồ Hoành cũng chấm dứt, chẳng qua còn chưa trở mặt với nhau.

      Hưu Đồ Liệt đương nhiên cũng có quyết định của chính mình, lo lắng về thế lực của Hưu Đồ Hoành, thân là mãnh tướng của Hung Nô rất được lòng trưởng lão các bộ lạc, nếu tùy tiện thảo phạt có chút danh chính ngôn thuận, cho nên Hưu Đồ Liệt còn chậm chạp chưa dám động thủ. Nhưng nghe lời góp ý của Cát Thanh Viễn liền đổi ý

      Cát Thanh Viễn : “Bởi vì đất phong cùng tài vật nên kỳ những thủ lĩnh khác đều đỏ mắt ghen tức thôi, thấy Thiền vu khiển trách Hưu Đồ Hoành sao? Mà Hưu Đồ Hoành lại vừa mới thảo phạt bộ lạc Mạt Nhi Ha Cáp, vẫn chưa thể hợp nhất được, cho nên bây giờ là thời điểm Hưu Đồ Hoành yếu nhất”

      Đại Ngụy vừa mới bình định Nam Cương, còn cần khoảng thời gian để lấy lại sức, dù có muốn nhúng tay vào việc của Bắc Cương cũng hữu tâm vô lực. Địch yếu ta mạnh, mà ngoại nhân lại có cách đến tiếp tế, đúng là cơ hội tốt để giải quyết Hưu Đồ Hoành. Nếu đợi khi Hưu Đồ Hoành có trợ giúp của Đại Ngụy, thế lực lớn mạnh, mà khi đó Đại Ngụy cũng bắt đầu có ý muốn đưa tay qua, lúc đó Thiền Vu lại phải đổi lại sắc mặt với Hưu Đồ Hoành cùng Vệ Lãnh Hầu.

      lâu sau lời góp ý của Cát Thanh Viễn, liền xảy ra chuyện thương nhân Đại Ngụy chuyển đồ quân nhu lương thảo cho Hoành vương gia, việc liền cùng với Cát Thanh Viễn mưu mà hợp.

      Luôn tiếc tướng tài, Thiền Vu đương nhiên thấy lời hiến kế của Cát Thanh Viễn vô cùng trùng khớp bắt đầu nhìn Cát Thanh Viễn với đôi mắt khác, nhưng vẫn còn đề phòng, vị Cát đại nhân này khi tới tìm Hưu Đồ Liệt nương tựa thân chịu trọng thương, nhưng lại có thể hiểu biết khá nhiều nội tình của Hung Nô, xem ra là ra tay mua chuộc ít nội gián…

      Hưu Đồ Liệt thầm nghĩ: Đợi cho diệt xong phản loạn của Hưu Đồ Hoành, nhất định thể lưu lại tên họ Cát.

      Hưu Đồ Liệt rốt cuộc hạ quyết tâm, vì thế song phương chính thức khai chiến

      Thế lực của Hưu Đồ Liệt khá lớn bao gồm hầu như tất cả các bộ lạc của Bắc Cương, thực lớn xa hơn hẳn Hưu Đồ Hoành. Nhưng Hưu Đồ Liệt lại nổi lên tính toán nhặt, các bộ lạc Bắc Cương luôn luôn chia để trị, nếu như giai đoạn đầu chưa cần xuất binh có thể tiết kiệm được chút binh lực, lại còn có thể làm suy yếu binh lực các bộ lạc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện. Nghĩ thế, liền xuất ra binh lực, mà thủ lĩnh các bộ lạc lại cũng có tâm tư như thế, đều muốn dựa vào cuộc chiến này mà chiếm chút tiện nghi, vì thế mà nổi lên mâu thuẫn, trong khi Hưu Đồ Hoành tuy chỉ có hai phần bộ lạc là Cách Nhĩ Phiên và Mạt Nhi Ha, nhưng lại có thể bàn bạc thống nhất, nên trong lúc đó như diều gặp gió, thắng trận liên tục.

      Trong lúc nhất thời Hưu Đồ Liệt cùng các Bộ lạc Hung nô là tuyên bố tan rã

      Biên quan nổi lên chiến hòa, lòng người trong quan cũng bàng hoàng. Thái phó bây giờ đối với tất cả những chuyện có liên quan đến Long Châu tử đều cực kì cẩn thận, an bài khởi hành ngay trong hôm đó mang 2 vị công chúa quay về kinh thành rời xa biên quan.

      Bởi vì Thiệu Dương công chúa có thai, chịu được mệt nhọc, mà Niếp Thanh Lân lại muốn rời xa tỷ tỷ, mình trở về kinh, đoàn người liền tạm thời dừng chân ở cổ thành Bình Dương

      Bình Dương trước khi từng là cố đô của tiền triều, kiến trúc còn mang đậm phong cách khí thế cổ xưa, bởi vì là đầu mối giao thông then chốt của 2 đầu nam bắc, tiểu thương lui tới ngừng, vì thế mà kinh thương cũng giàu có và phồn hoa.

      Cố phu nhân mang theo quản gia đường cẩn thận chiếu cố, sau khi đến nơi, cũng nên quay trở lại thành Thanh Long, trước khi chia tay, nhưng lại đối với Vệ phu nhân lúc trước từng khinh bỉ có chút lưu luyến rời.

      Trong lòng Niếp Thanh Lân biết vị Cố phu nhân này tâm hồn thanh cao, ngược lại giống các vị phu nhân tại kinh thành chuyên làm bộ làm tích a dua nịnh nọt. Tuy trong lòng nhận định nàng là thiếp thất có thân phận thấp hèn, lại vẫn coi nàng là tri , luôn cố tốt mà đối đãi, vì thế sớm sai Đan ma ma chuẩn bị xong hộp quà, tặng cho Cố phu nhân làm lễ vật.

      Ngày trước biết là sắp chia tay, Cố phu nhân cũng tự mình chế tác ra bộ trà cụ bằng đồng xanh có in hình những cây trúc đem tặng cho Niếp Thanh Lân, lại thấy Tam phu nhân cũng chuẩn bị quà cho mình, liền mỉm cười nhận lấy, xong lời từ biệt, liền vội vàng .

      Chờ ngồi vững trong xe ngựa nàng liền mở hộp quà ra xem, liền bị dọa nhảy dựng lên, bên trong là bộ trà cụ đầy đủ, cầm lên liền thấy chữ “Thanh” được vẽ lên chén.

      Bộ này là bộ trà cụ Chu Sa, còn quý giá hơn bộ trà cụ mà mình xem như bảo bối, ý nghĩa của bộ trà cụ này hoàn toàn phải tầm thường. Phía bình trà, được đích thân Thận Tư Công cẩn thận nắn nót khắc từng chữ lên từng món trà cụ. Bậc trân bảo vô giá như thế này, Tam phu nhân lại còn kèm thêm ấm nước suối được hứng từ những giọt sương sớm đỉnh núi tặng cho mình, nhớ đến ban nãy mình còn đắc ý khi tặng phương pháp pha trà huyền diệu kia, cảm thấy xấu hổ thôi. Cầm lấy tờ giấy đặt bên cạnh hộp quà lên xem, phía hàng chữ mạnh mẽ, như rồng bay phượng múa “Tri tri kỷ nặc tri , nê hồ chước thang thủy chân tình*”

      Dịch thơ:

      Tri , tri kỉ khó tìm.

      Như trà với nước, như bình với ly

      Vị Tam phu nhân kia tuy tuổi còn , nhưng tác phong làm việc hào sảng, dứt khoát thua kém gì bậc nam nhi. Cố phu nhân nhớ tới phong thái ngôn từ của Tam phu nhân, lại hiểu sao trong lòng sinh ra cảm giác tiếc hận, nương tốt như vậy, nếu như xuất thân trong gia đình trong sạch,chắc chắn thiên kim tài nữ khó cầu.

      Haizzz… Cố tình lại xuất thân quá thấp, lại làm thiếp thất thứ 3 của Thái phó, nếu như Thái phó lại mang làm ra làm thú vui tiêu khiển, là làm hỏng đóa kiều hoa thanh nhã,chẳng khác nào bông hoa nhài cắm vào….

      Chợt nghĩ đến thái độ lạnh lùng, lãnh khốc của Thái phó khi răn dạy trượng phu của mình, Cố phu nhân vội vàng dừng ngay lại những ý nghĩ bất kính trong đầu, trong lòng chỉ thầm mong trượng phụ mau mau thăng chức, sớm ngày trở về kinh thành, để mình có thể cùng Tam phu nhân nối lại tình nghĩa.

      Niếp Thanh Lân lúc này biết mình tùy tiện đem tặng lễ vật, lại đem tới cho Cố phu nhân cảm khái thôi, tại nàng cực kì hứng trí cùng Thái phó đại nhân dắt tay nhau dạo trong cổ thành.

      Ngày trước cùng Thái phó cải trang, phần lớn là Niếp Thanh Lân đều cải nam trang, nay dù gì cũng mang danh là Tam phu nhân của Thái phó nên được ăn diện nữ trang. Cách xa biên quan, tâm trạng của Thái phó cũng theo đó mà buông lỏng. Khâu Minh Nghiên tự cho là thông minh nên khi làm Hoàng đế mất tích, sau khi biết chân tướng lại tự trách thôi, chỉ còn kém nước cạo đầu chuộc tội, liền lập chí lập công chuộc tội, bởi vì Thái phó ở kinh thành, càng cần cù xử lý chính vụ. Mật thám bẩm báo tình hình trong kinh thành gần đây quên bổ sung câu: Khâu Minh Nghiên dạo này hao gầy ít.

      Ngón tay thon dài của Thái phó gõ gõ mặt bàn, tính toán số cân nặng nay của gã, cảm thấy người này vẫn còn có thể gầy thêm mấy cân nữa, liền yên lòng, muốn ở lại cổ thành rong chơi thêm mấy ngày, cũng coi như là kỳ nghỉ dành cho quãng thời gian ngày đêm làm lụng vất vả lo toan quốc , liền hăng hái lôi kéo giai nhân du ngoạn cổ thành.

      Quan trọng hơn chính là, đệ đệ của Vệ Vân Chí cũng ở trong cổ thành

      Gần đây Vệ gia mở ít cửa hàng ở Trung Nguyên, trực tiếp kinh doanh, bởi vì Vệ gia kinh doanh đều là những sản phẩm độc đáo nhất đặc sắc nhất, vô luận là mở cửa tiệm ở đâu cũng đều có khách hàng lớn, luôn cung đủ cầu.

      Nhưng bởi vì Vệ Lãnh Hầu, mà Vệ gia từ trước đến nay đều cùng quan phủ kết giao, mua bán bình thường, làm người khiêm tốn khoa trương. Cho dù là ở Trung Nguyên mở hơn 10 cửa tiệm, cũng chưa từng để lộ về mối quan hệ của mình với Định Quốc Hầu đại nhân quyền khuynh triều dã. Hiệu buôn tại Bình Dương cũng là do tự tay Vệ Vân Chí sang lại, mình tự kinh doanh. Hàng năm đều theo phụ thân, thúc phụ trong nhà kinh thương, nên đương nhiên rất là coi trọng đối với cửa hàng tự mình kinh doanh.

      Chỉ là ngờ, vị đại ca Vệ Lãnh Hầu của mình ngay cả thông báo cũng thèm, lại đột nhiên xuất ngay buổi khai trương cửa hàng, là… làm cho kinh hách liên tục. Ở trong tiếng pháo,Vệ Lãnh Hầu hơi mỉm cười: “Làm sao vậy? Vân Chí, nhìn thấy đại ca hình như đệ được vui?”

      Vệ Vân Chí cười khổ phen, liếc mắt thấy vị giai nhân phía sau lưng đại ca, bởi vì từng gặp qua ở bến tàu, với dung mạo khuynh thành đó cho dù là ở xa nhưng vẫn nhận ra, chỉ là hôm nay nàng che mặt, nhìn nàng từ xe ngựa chậm rãi bước xuống trong lòng khỏi kinh ngạc: Sao đại ca còn chưa đổi người? Chuyên sủng nữ nhân lâu như thế, đúng là hiếm có…

      kịp nghĩ nhiều, thấp giọng xuống : “Đại ca, ca muốn tới cũng phải với đệ 1 tiếng để đệ cho hạ nhân tiếp đón, đệ ngược lại có vấn đề, chỉ sợ lát nữa đại ca được vui thôi…”

      Vệ Lãnh Hầu hơi nhíu mày, lúc này liền nghe được từ phía sau Vệ Vân Chí có giọng mảnh mai phát ra, tràn đầy kinh ngạc vui mừng : “Biểu ca… Là huynh sao?”
      Last edited by a moderator: 5/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :