1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Tr này nam 9 vừa k sạch thân đến tâm cũng chả sạch lại còn ghét tính cách nhưng đk cái nữ9 cá tính
      Thank nàng

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5
      Đợi tiễn được Vệ Lãnh Hầu rồi, lúc này Niếp Thanh Lân mới tựa vào khung cửa thở phào hơi.

      An Xảo Nhi vội vàng tới, lấy chiếc áo choàng lông cáo khoác lên người tiểu chủ tử. Ăn mặc mỏng manh đứng ở đầu gió, mong là đừng bị nhiễm lạnh.

      Quay vào phòng trong, lúc chỉ còn lại hai người, An Xảo Nhi mới thấp giọng hỏi, “Chuyện này là sao, người kia chạy tới đây nổi cơn gì thế ạ?”

      Niếp Thanh Lân lắc đầu, nhìn những bông tuyết trắng tinh ngoài cửa sổ, bỗng hoàn hồn, quay đầu hỏi, “Gần đây có người ngoài cung chủ động tiếp xúc với ngươi ?”

      An Xảo Nhi ngây ra, ngập ngừng , “Hẳn là... có đâu.” Song ngập ngừng của nàng ta bị Niếp Thanh Lân chú ý, tiểu Hoàng đế thở dài hơi, tiếp, “ giờ kẻ hy vọng Hoàng đế xảy ra chuyện nhất, phải Thái phó đại nhân, mà là các thúc bá của ta. Ngươi phải lưu ý, lời càng nên cẩn trọng, thứ người ngoài đưa cho ngươi, ngay cả chạm vào cũng được! Bằng ngược lại, cả ta và ngươi chết có chỗ chôn.”

      Mặt An Xảo Nhi đỏ lên, lập tức quỳ xuống: “Xin Hoàng thượng thứ tội, nô tỳ... lúc nô tỳ lấy quần áo mùa Đông, cùng thị vệ Quảng Ân cung trước kia của chúng ta … Ngô Khuê ấy, có vài câu... Sau này nô tỳ dám nữa!”

      Tuy Niếp Thanh Lân còn tuổi, nhưng thường ngày đọc ít sách giải trí về tài tử giai nhân, cung nữ và thị vệ trong cung có tư tình phải ít, An Xảo Nhi cũng ba mươi, nảy mầm xuân là chuyện rất bình thường.

      Niếp Thanh Lân hỏi nữa, vươn tay nâng An Xảo Nhi dậy, “Ngươi cũng mang mệnh khổ, mới theo vị Hoàng đế vô dụng ta đây, nếu theo chủ tử có tài khác, hẳn được se mối duyên tốt mà rời cung hưởng phúc, vẫn hơn phí hoài thanh xuân trong cấm cung này.”

      Lời này khiến An Xảo Nhi đỏ mắt, quỳ đất nhất quyết chịu đứng dậy, “Hoàng thượng, ngài vậy chẳng phải là muốn mỉa mai chết nô tỳ sao? Nay ngài trong cảnh dầu sôi lửa lỏng, chốn thâm cung to lớn này lại nơi nương tựa, dù bị đánh chết nô tỳ cũng có tâm tư muốn rời khỏi ngài, Hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi!”

      Sao Niếp Thanh Lân lại biết tấm lòng trung thành của An Xảo Nhi? thêm dăm ba câu giải sầu, đoạn nhạc đệm nho này liền bị chủ tớ hai người bỏ qua.

      An Xảo Nhi vừa dọn dẹp mớ lộn xộn đất vừa nhìn chủ tử nhà mình, lòng thầm đau xót: Nếu năm đó Lệ phi nương nương sai bước tốt biết bao, công chúa tài hoa phong nhã như thế, mười lăm tuổi có thể tìm phò mã ban hôn, nếu tìm được nhà chồng hiền lành nề nếp, chừng có thể rời xa cơn lốc xoáy Hoàng cung, sao phải gặp tai họa như ngày hôm nay chứ! Ôi, mình và chủ tử, số mệnh kiếp này, đều vô phận với nhân duyên mà!

      Ngày hôm sau, sau trận tuyết trắng xóa, khí lạnh lẽo kinh người, Niếp Thanh Lân vốn tưởng mình cần phải lên triều sớm, thừa dịp vùi mình trong chăn cả buổi sáng, từ từ gặm sạch nửa đĩa mứt táo.

      Nghĩ hay như thế, nhưng loan giá của viện Thái Bộc lại dừng trước cửa điện, thái giám chuyên hầu hạ triều vội vã chạy tới thông báo khẩu dụ của Thái phó, bảo tiểu Hoàng đế nhanh chuẩn bị để lên triều.

      Thái phó tâm huyết dâng trào khiến tẩm cung gà bay chó sủa. Niếp Thanh Lân vội vội vàng vàng rửa mặt, áo mũ đai lưng vừa chỉnh xong liền lên loan giá.

      đường ngừng nghỉ, may mà trễ giờ, vừa ngồi lên ngai rồng tiếng trống ở cổng thành liền vang lên. Các quan lũ lượt bước vào chờ ở quảng trường, đợi khi các quan vào điện đứng ngay ngắn đúng vị trí, Vệ Thái phó mới thong thả từ thiên điện bước ra, thi lễ với Hoàng đế xong, liền ngồi vào ghế thái sư khảm Giao long của .

      Tiếp đó là thời gian chính vụ rườm rà, bình thường ở hậu cung nghe được nhiều chuyện như vậy, hôm nay nghe văn võ bá quan trình tấu hồi, Niếp Thanh Lân cảm thấy chuyện lớn việc gì cũng khiến người ta lo lắng, chỗ này khô hạn, dân chúng cả huyện thành đều chết đói; chỗ kia lũ lụt, dân chạy nạn ồ ạt túa ra; người Hồ ở biên quan lại rục rịch ngóc đầu...

      Nghe mãi nghe mãi, lòng Niếp Thanh Lân cũng dần ổn định, hôm qua vì bị Thái phó giày vò, trằn trọc Long sàng đến nửa đêm, cộng thêm no bụng, trời sinh lại có bệnh thiếu máu, khi mệt mỏi buồn ngủ, dù là thần tiên của cõi Đại La cũng cản nổi. (cõi Đại La hay Đại La thiên là tầng cao nhất trong 36 tầng trời theo Đạo giáo)

      Vì vậy rụt cổ rúc vào chiếc long bào rộng thùng thình, Niếp Thanh Lân hơi cúi đầu, híp mắt lặng lẽ đánh giấc. Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng thầm nhủ: ngai rồng dưới mông ngồi có êm đâu, thế mà Thái phó lại dứt nổi, phụ hoàng vậy mà tốt số, trốn xuống dưới kia tránh trước, chỉ chờ Thái phó hạ lệnh giết chết mấy sủng phi xinh đẹp, khiến phụ hoàng háo sắc phải đơn dưới đó.

      vất vả Lâm triều mới kết thúc, Niếp Thanh Lân đánh xong mấy giấc, đợi thái giám cất giọng the thé hô to “Bãi triều”, mới thong thả mà tỉnh mộng.

      Lúc này mới phát Thái phó xoay người, mắt phượng nhìn mình lom lom.

      Sáng nay khi canh năm thức dậy, Vệ Lãnh Hầu mới nảy ra ác ý bảo người gọi tiểu Hoàng đế vào triều.

      Tuy An Tây Vương là đồ khốn, nhưng cảnh tỉnh Vệ Thái phó: dù cục diện chính trị định, nhưng giang sơn như vẽ này bề ngoài vẫn mang họ Niếp.

      Tuy Tiểu Hoàng đế chỉ là bù nhìn, nhưng lễ nghĩa quân thần vẫn phải thực , dù sao lúc này xã tắc chưa yên, loạn trong giặc ngoài. Nâng đỡ đứa trẻ họ Niếp này, những làm yên lòng bá quan văn võ, mà còn chặn họng đám người rảnh rỗi trong thiên hạ.

      Ngoài ra Thái phó đại nhân còn hiếm khi nảy sinh tò mò —— mười lăm tuổi cũng coi là , biết đứa trẻ này có phản ứng thế nào khi lên triều.

      lâu sau, tiếng ngáy nho kia cho Vệ Thái phó đáp án hoàn mỹ.

      Chỉ cần túm lấy dân chúng tầm thường nước của triều Đại Ngụy, suốt buổi sáng nghe cả đống tấu chương như thế cũng tức đến độ trào máu miệng, mà đứa cháu đời thứ tư chính tông của triều Đại Ngụy hay lắm, gục đầu xuống liền ngủ say như chết.

      May mà ngai rồng cách đám quan lại khá xa, tư thế ngồi của Hoàng đế cũng kỳ quặc, cổ áo Long bào rộng thùng thình che khuất hơn nửa mặt, mới bị văn võ bá quan bên dưới phát ra.

      Vệ Thái phó nhìn nết ngủ mặt mày đỏ ửng ánh mắt mơ màng của tiểu Hoàng đế, khỏi hừ lạnh tiếng.

      Tiếng hừ kia lập tức khiến đứa trẻ co quắp lại, vươn tay áo lau mép, phát có dấu vết nước bọt, liền bày ra bộ dạng an tâm thoải mái.

      Gỗ mục thể đẽo! Vệ Lãnh Hầu dù thầm phỉ nhổ, nhưng vẫn phải thực theo đúng lễ nghi, bước về nơi phải đến.

      Dù Thiên tử mười lăm tuổi thể tự mình chấp chính, nhưng vẫn phải đến Thượng thư phòng*, học phương pháp trị nước với đại thần Phụ chính, thể thoát cảnh mỗi ngày nín nghẹn trong thư phòng hơn mấy canh giờ. (*thượng thư phòng: phòng làm việc của vua)

      Vì thế vừa hạ triều vội vội vàng vàng dùng bữa trưa xong, tiểu Hoàng đế liền bị Thái phó đại nhân xách vào thư phòng.

      Thư phòng to lớn được sắp xếp lại hoàn hảo theo sở thích của Thái phó đại nhân. Bên cái bàn gỗ lim khảm tơ vàng quý hiếm của Thái phó đại nhân nhiều thêm cái ghế, chính là chỗ ngồi của Niếp Thanh Lân.

      Chỉ lát sau có vài lão thần vào bẩm báo việc quan trọng, trông thấy bộ dạng ngoan ngoãn xem tấu chương của tiểu Hoàng đế, hốc mắt đều nóng lên, lòng thầm thấy an ủi, lúc bẩm báo cũng đặc biệt ra sức hơn.

      Niếp Thanh Lân ngồi hồi, sau khi thấy vài đại thần ra ra vào vào, bẩm báo chi tiết mấy việc quan trọng với Thái phó, cảm thấy bù nhìn ta đây miễn cưỡng xem như hoàn thành nhiệm vụ, ngắm tới cái giường ấm có vẻ ngủ được rất ngon trong thư phòng, liền thấp giọng xin ý kiến của Thái phó, cho mình vào phòng trong đọc Tử thư* lát được ? (*Tử thư: các sách của Lão tử, Mặc tử, Tuân tử, Hàn Phi tử)

      Vệ Lãnh Hầu phê duyệt tấu chương, lúc này cũng lười quan tâm đến tiểu Hoàng đế, liền phất phất tay, ý bảo nàng vào trong.

      Niếp Thanh Lân lết đến trước giá sách nhìn nhìn, thư tịch hằng hà sa số có món nào hợp với mình, tài tử giai nhân khó mà chen chân vào ngự thư phòng của Hoàng gia. Chọn đông chọn tây hết nửa ngày, miễn cưỡng lấy ra bản du ký giới thiệu những chuyện thú vị ở các nơi, cũng giúp giết chút thời gian.

      Cầm sách cởi hài ra, xoay mình nằm lên giường ấm, đọc hồi, thiếu ngủ cả ngày, hơn nữa bữa trưa trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, triệu chứng thiếu máu lại tràn đến, nàng liều mạng mở to mắt, lại mơ mơ màng màng ngủ mất.

      Bên kia Thái phó phê duyệt tấu sớ nửa ngày, cuối cùng cũng thu tay, người cũng có chút mệt mỏi. Xem thử giờ giấc, sớm trễ, lát nữa phải tuần tra Phiêu Kỵ doanh ngoài thành, về phủ Thái phó nghỉ ngơi rồi quay lại cũng khá xa, chi bằng nghỉ tạm ở đây lát, rồi trực tiếp xuất phát từ trong cung.

      Quyết định xong, căn dặn thị vệ làm việc ngoài phòng được bước vào, rồi quẹo vào phòng trong.

      Nhờ ơn của tiên hoàng, giường ấm trong phòng rất lớn. Trước nay Tiên hoàng xử lý chính vụ đều quá vội vàng, thích gọi thêm vài phi tử, ban ngày ban mặt lăn lộn chiếc giường ấm trong căn phòng này.

      tại chăn màn gối nệm giường đều được phủ Nội thị thay mới, là chăn đệm lông ngỗng mịn màng thượng hạng do Nam quốc tiến cống, nằm lên đó bất luận là xúc cảm của da thịt hay độ mềm mại đều rất hợp lòng người, cho nên Thái phó liền giữ lại chiếc giường ấm siêu lớn này.

      Chắc do có ai hầu hạ, quần áo còn chưa cởi Tiểu Hoàng đế nằm xuống. Long bào rộng thùng thình quấn người, tay chân giang rộng ngủ say giường, vừa nhìn liền biết có gọi cũng tỉnh. Tính nết Vệ Lãnh Diêu xưa nay luôn thuận ta sống nghịch ta chết, nhưng cũng cố ý gây khó dễ với thói quen của đứa trẻ.

      Tân đế này dù sao cũng ngoan ngoãn, để nó ngủ yên giấc coi như khen thưởng cũng có gì quá đáng. Nghĩ xong, Thái phó đại nhân nới thắt lưng, cởi triều phục, bỏ hài, xoay người lên giường.

      Vừa nằm lên giường, mùi thơm từ thân thể nóng ấm của tiểu tử kia truyền tới. Khác hẳn với mùi son phấn người mấy thị thiếp trong phủ Thái phó, mùi hương thơm ngát người tiểu Hoàng đế lại là mùi mứt táo ngọt dịu.

      Thái phó đại nhân thoải mái lật người, điều chỉnh tư thế, dựa gần vào tiểu Hoàng đế.

      Đứa trẻ này thoạt nhìn rất gầy, nhưng cơ thể lại mềm mại, tựa vào người giống như ôm cái gối ôm thượng hạng, chỉ lúc, mí mắt liền nặng trịch, khi hít thở, cảm nhận được mùi ngọt dịu trong hô hấp đều đặn của Tân đế, ngừng vấn vít nơi cánh mũi, vì thế cánh tay vươn ra, theo bản năng kéo cái vật mềm mại ấm áp kia vào lòng.

      Đợi đến khi việc nước ổn định, trong phủ cũng nên thêm chút nữ nhân, lúc đó bảo tổng quản chọn vài người trẻ trung, non nớt chút, nếm thử mùi vị trong trẻo xem sao...
      Last edited by a moderator: 18/12/17

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      next
      Last edited by a moderator: 18/12/17
      Viclu520, Thùy Dương95, misa58 others thích bài này.

    4. vuthuhang

      vuthuhang Well-Known Member

      Bài viết:
      658
      Được thích:
      1,154
      Em cảm ơn vì giải thích thắc mắc của em ạ , vi em ghét nam bẩn sau khi co nữ 9 mà vẫn xxoo với con khác lắm nhất là đoạn tả cảnh nam 9 xxoo với nữ phụ ghét kinh khủng luôn , vi là truyện hay nên phải hỏi

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 6
      Giấc ngủ này của Niếp tiểu Hoàng đế khá dài, cái đệm mềm mại dưới thân đúng là đồ tốt! Nếu người bị thứ gì đó đè đến khó thở, bảo đảm nàng còn có thể quấn lấy cái đệm tơ tằm này đánh thêm giấc.

      Nàng ngủ quá lâu, cơ mặt có chút tê tê, vất vả mới mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú gần mình trong gang tấc, chợt hoảng hốt tưởng rằng vẫn còn trong mộng.

      Đợi đến khi phục hồi được tinh thần nhớ ra cái vị nhắm mắt này là ai, cả nửa ngày sau Niếp Thanh Lân mới nhàng thở ra hơi.

      Quen thấy Thái phó đại nhân quần là áo lụa, từ dáng vẻ đến tóc tai đều ung dung hào phóng, bỗng nhiên nhìn thấy vị Diêm Vương sống này chỉ mặc áo trong mở rộng cổ ngủ bên cạnh mình, đúng là bị chữ hoảng to đập trúng!

      Niếp Thanh Lân thấy người nọ ngủ rất sâu, mắt phượng nhắm chặt, mi dày rậm, nhưng đôi mày kiếm lại nhíu chặt, tựa như tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội xui xẻo nào đó trong mộng, cánh tay cứng như sắt vây chặt lấy hông nàng, chả trách vừa nãy nàng thở ra hơi mà tỉnh dậy.

      Trước đây lúc xem lén sách giải trí đến đoạn then chốt tài tử giai nhân lên giường, ván giường run kẽo kẹt, nội dung cặn kẽ trong tiếng kẽo kẹt kia đều bị màn che tầng tầng lớp lớp bao phủ, phần còn lại chỉ có thể dùng trí tưởng tượng nghèo nàn vẽ thêm ra.

      Nhưng nay thân thể với cơ bắp săn chắc này, chút quần áo đó chẳng thể nào che hết lại xuất trước mắt mình, theo vạt áo nhìn vào... cơ bắp phập phồng kia thực quá cường tráng.

      Đây là điểm khác biệt giữa nam tử và nữ tử sao?! Nếu cánh tay cường tráng kia dùng sức lắc lay, sao ván dường kêu kẽo kẹt được chứ!

      Lúc này Niếp Thanh Lân thể động đậy, đầu óc ngừng vào cõi thần tiên, lúc nghĩ khi đó mẫu phi của mình có suy nghĩ gì, khi lại có ý nghĩ kỳ lạ bắt mình giả mạo ca ca ruột chết non kia, tuổi ngày càng lớn, mà cơ bắp lại đủ vạm vỡ phải làm sao? Sau lại nghĩ mình có nên thoát khỏi cánh tay của Thái phó, ngồi dậy ? biết nết ngủ của Thái phó thế nào, có chọc quạu tỉnh luôn ?

      Cứ do dự hồi như vậy, Thái phó cũng từ từ mà mở mắt luôn rồi.

      Vệ Lãnh Hầu luôn ngủ sâu, hôm nay mới hiếm khi thực ngủ được giấc say.

      Lúc thân thể tiểu Hoàng đế trong lòng cứng lại, cũng tỉnh theo. Quân yếu thần mạnh, đạp tiểu Hoàng đế xuống giường, để thằng nhóc đó và mình diễn cảnh quân thần cùng giường cũng coi như là “giai thoại” hiền thần rồi, chỉ biết phản ứng của tiểu Hoàng đế thế nào, ai ngờ người trong lòng tỉnh nửa ngày rồi mà vẫn nhúc nhích.

      hé mắt, lại thấy mắt tiểu Hoàng đế trong lòng trừng to như hòn bi, theo vạt áo mở rộng của mình trộm liếc vào trong săm soi.

      Vệ Lãnh Diêu thầm cười mỉa, sao lại quên tiểu Hoàng đế này là tên tàn phế chứ? Ở tuổi mười lăm, nếu là nam tử Hoàng gia sớm có cung nữ biết việc hầu hạ chuyện kia rồi.

      Nghe tiểu hoàng tử này làm thế nào cũng được, trong đêm tin tức kia liền truyền khắp trong ngoài Hoàng cung, làm mất mặt Hoàng tộc họ Niếp. Đứa trẻ này nhìn chằm chằm chớp mắt như thế, hẳn là hâm mộ khí khái nam nhi của mình rồi đây?!

      Đoán là thế, bèn nổi hứng trêu chọc, đột nhiên tựa vào vành tai mềm mại của Hoàng đế hỏi: “Có muốn vi thần cởi ra để bệ hạ ngài nhìn cho đủ ?”

      “Hả?” Niếp Thanh Lân còn chưa hoàn hồn, hơi nhếch miệng, ngây ngốc nhìn Thái phó, mới phát vẻ trêu chọc trong mắt . Tiểu Hoàng đế lúng túng trong giây lát liền tỉnh táo, trương vẻ mặt học trò hâm mộ ra mà nịnh bợ, “Vóc người Thái phó tráng kiện hiếm có, thực là nam nhi đại hùng, thảo nào mà trở thành rường cột nước nhà. Nếu tương lai Trẫm có thể cường tráng như Thái phó tốt quá.”

      Phút thảnh thơi nhàn hạ giữa quân thần chỉ bởi hai ba câu này mà tan thành mây khói. Lúc Vệ Lãnh Diêu đứng dậy, ánh mắt hơi chuyển lạnh.

      Tuy tiểu Hoàng đế này ngoan ngoãn, nhưng với hai chữ “tương lai” duyên thực là rất mỏng. Đợi khi giang sơn bình ổn, đứa trẻ này chính là cống phẩm cuối cùng của Hoàng tộc họ Niếp cúng tế cho nghiệp vĩ đại của .

      Sau khi Vệ Thái phó chỉnh trang xong, liền rời khỏi Hoàng cung.

      Tiểu Hoàng đế hoàn hồn, rất ư thỏa mãn. Cuối cùng cũng hoàn thành việc học hôm nay, có thể quay về tẩm cung rồi.

      Bầu khí sau khi tuyết rơi tệ, mặc dù trời đêm u tối, nhưng Niếp Thanh Lân cảm thấy mình có thể tản bộ lát, hoạt động cho máu huyết lưu thông, bèn lên loan giá, vài thái giám thị vệ liền chầm chậm bước theo về phía tẩm cung. Khi đến hoa viên phía sau ngự thư phòng, cơn gió thơm ập tới.

      Ngẩng đầu liền thấy, là dưới trăng ngắm mỹ nhân đó, nữ tử toàn thân váy đỏ đắm mình dưới ánh trăng, đúng là đẹp vô cùng.

      Nhưng khi mỹ nhân nhìn thấy là mình vẻ thất vọng giấu được, chỉ đành cố duy trì lễ tiết, khẽ cúi người thi lễ với Hoàng thượng.

      Mỹ nhân này là Vân Phi nương nương sống ở Sở Vận cung, là muội muội của Thị lang bộ Binh - Thượng Ngưng Hiên, khuê danh là Thượng Vân Sơ, là tài nữ nổi danh trong đám tiểu thư khuê các tại kinh thành.

      bài phú “Cuối chiều hái liễu” truyền khắp kinh thành, người người tranh nhau sao chép, tái rầm rộ câu “Văn chương cao quý khó ai bì kịp”. Căn cứ theo tin đồn truyền miệng, lúc nữ tử này còn ở khuê môn từng có chuyện tình đẹp đẽ trong sáng với Thái phó đại nhân còn chưa nổi danh.

      Mặc dù trai tài sắc, nhưng trời xui đất khiến mà tan vỡ mối nhân duyên tốt. Về sau Vệ Lãnh Hầu đến biên cương làm Đốc quân, Thượng tài nữ tiến cung làm nương nương, hai người cứ vậy mà đứt đoạn.

      Song Niếp Thanh Lân tinh tường nhớ , hôm cung biến, toàn bộ hoàng tử nương nương phi tần cung nữ trong cung đều tập hợp trong đại điện, chỉ thiếu duy nhất vị Vân phi nương nương này. Xem ra Thái phó đại nhân mặt lạnh cũng biết thương hương tiếc ngọc, rốt cuộc vẫn nỡ để giai nhân kiều chịu nỗi khổ bị dọa tè ra quần.

      Trời lạnh thế này, sao Vân phi nương nương lại đứng đó, Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu được, là do bình thường khi về phủ Thái phó luôn chọn con đường gần nhất là băng ngang hoa viên này. Nhưng hôm nay Thái phó đại nhân lại muốn đến Phiêu Kị doanh đốc quân, bèn cửa chính, khiến mỹ nhân khổ công chờ đợi cứ thế mà vồ hụt.

      Chỉ là vị Vân phi nương nương này có hơi táo tợn quá rồi, hài cốt tiên hoàng còn chưa lạnh, nàng ta gấp rút muốn nối lại duyên cũ với tình lanh.

      Phụ hoàng, dưới đó người có biết, hay có cảm nhận được sức nặng của cái nón xanh ?

      Lòng nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt lại cung kính cất lời, “Vân phi tản bộ buổi tối, vẫn nên mặc dầy chút, Trẫm trước nhé.”

      xong nhanh chóng túm Long bào rời khỏi chốn thị phi này. Tuy là phi tử của tiên hoàng chết, nhưng có Thái Ppó che chở, Vân phi vẫn chính là người có uy trong thâm cung đại nội, còn nàng chỉ là gã Hoàng đế bù nhìn, lại là đồ giả, là loại Phật tổ linh tại chốn Hoàng cung này!

      Loại bí mật Thái phó đại nhân đội nón xanh cho tiên hoàng này, vẫn nên giả bộ ngây ngô hồn nhiên, hồ đồ chẳng biết mới là tốt!

      Tiếc là dù có giả bộ ngây ngô, cũng tránh khỏi xui xẻo, lâm triều mỗi ngày chính là việc khổ sai cố định. Bất quá Niếp Thanh Lân đều có cách đối phó, rụt đầu vào trong cổ áo Long bào thùng thình, lập tức ngủ ngon như bước vững khắp năm sông bốn biển.

      Thường xuyên như thế, Vệ Thái phó nhìn được nữa rồi. phải là có lòng muốn trở thành người thầy nghiêm khắc, chấp nhận được việc tiểu Hoàng đế u mê chán nản, mà do mấy ngày nữa là lễ Thưởng Đăng của triều Đại Ngụy. Lúc đó gia quyến của các Phiên vương vào kinh diện thánh, là cơ hội gặp gỡ hiếm hoi của hoàng tộc Niếp thị.

      Tiểu Hoàng đế mà hỗ trợ, nếu vẫn còn mặc Long bào vừa người như thế này, trong bữa tiệc lại tiếp tục rụt đầu vào mai, cũng quá làm mất thể diện của Vệ Lãnh Hầu rồi. Vì thế liền lệnh cho nội thị phủ vô cùng chểnh mảng kia may y phục cho Hoàng đế.

      Đăng cơ lâu như vậy, cuối cùng cũng có bộ quần áo mới rồi!

      Niếp Thanh Lân cảm thấy, đây chính là chuyện lớn đáng để ăn mừng trong cuộc sống nhàm chán của Hoàng đế bù nhìn.

      Khi Chức phường phái thợ may đến đo cho tiểu Hoàng đế, An Xảo Nhi đứng trong phòng giọng với Niếp Thanh Lân, “Hoàng thượng, lát nữa đo y phục, có muốn mang ‘cái kia’ ?”

      ‘Cái kia’ mà An Xảo Nhi nhắc đến, là khi Lệ phi còn sống, theo phương thức đặc biệt mà bí mật tạo ra. Hình như chất liệu là loại nhựa cây đặc biệt của Nam Cương, màu sắc và độ mềm mại như da người, được thợ thủ công khéo léo gọt giũa, quả thực giống như đúc thứ bên dưới của thiếu niên.

      Năm đó lúc cung nữ đến giảng giải chuyện kia, Lệ phi đưa cái món đồ chơi đó cho Niếp Thanh Lân đeo vào, lại hạ bí dược khiến trí óc cung nữ kia mơ hồ mới trót lọt vượt qua.

      May mà biệt danh “Thiên tàn” được truyền ra, bớt mấy chuyện rối rắm này.

      Nhưng lúc đo y phục, dẫu sao vẫn tiếp xúc cơ thể, nếu nhìn ra sơ hở bên dưới đũng quần hỏng bét. Niếp Thanh Lân suy nghĩ chút, liền gật đầu.

      Chỉ là lúc An Xảo Nhi mở cái hộp được giấu kỹ kia ra có chút sững sờ. Người thợ thủ công làm ra vật này từng căn dặn, nơi bảo quản phải cho thêm chút nước để giữ ẩm, trước đây An Xảo Nhi chú tâm vật đó được giữ gìn tệ, nhưng lần cung biến này thực quá nghiêm trọng, nào còn tâm tư quản cái vật này? Đến lúc cần sử dụng, vừa mở ra liền thấy nó có chút khô cứng rồi.

      Nhưng lúc này thợ may tới ngoài điện, đo xong cho Hoàng đế, gã còn phải tới thư phòng đo cho Thái phó, có hơi gấp gáp.

      Niếp Thanh Lân nhìn thấy cũng đành hết cách, chỉ có thể dùng tạm, liền giục An Xảo Nhi miễn cưỡng nhét vật kia vào trong khố.

      Lúc thợ may tiến vào, quả nhiên cất lời xin hoàng thượng cởi quần áo dầy cộm bên ngoài ra, chỉ chừa lại lớp quần áo lót bên trong để đo kích cỡ.

      Niếp Thanh Lân giả trai từ khi còn bé, dù nam nữ đầy phòng cũng vô cùng hờ hững, lại thêm dưới lớp áo có bó ngực, vải áo lót dành cho mùa đông cũng dày, có chỗ nào bị lộ ra, nên cũng thoải mái để thợ may đo đạc.

      Thế nhưng vừa mới đo xong chiều dài tay áo, Vệ Lãnh Hầu sải bước vào đại điện, mở miệng với thợ may, “Lại đây, đo cho bản Hầu trước!” xong liền cởi áo ngồi vào bên cạnh chờ.

      Vốn là, mới vừa nhận được mật báo, mật thám phái đến An Tây rốt cuộc có hồi , việc lo lắng lâu nay có thể buông xuống được, trong lòng dĩ nhiên là vui vẻ, bữa trưa liền uống vài chén rượu.

      Ngay lúc dùng bữa, thị nữ của Vân phi tự mình đưa thư tới, Vệ Thái phó lười biếng liếc mấy cái, đại khái là có ý “Nguyệt lão vô tình, cả đời mang hận, chỉ mong gặp quân lần” ...

      Loại thư này, thực ra trước kia Vân phi phải chưa từng đưa, chẳng qua lớn mật diễn đạt lộ liễu như thế mà thôi.

      Vệ Lãnh Diêu vốn chẳng để ý tới Vân phi. Dù Thượng Vân Sơ là nữ nhân tài ba, bản thân quả thực cũng từng rất thích, nhưng khi đó chính nàng ta vứt bỏ chọn gã hôn quân kia. vốn là người lạnh lùng cợt nhã, nên chút tình cảm vất vả mới sinh ra ấy cứ thế mà chết non.

      Hôm nay nếu ca ca Thượng Ngưng Hiên của Thượng Vân Sơ phải là trọng thần mà coi trọng, há lại chịu giữ mặt mũi cho nữ nhân kia?

      Nhưng có thể trò chuyện vui vẻ với nữ nhân từng bội tình bạc nghĩa mình, quả là chuyện thú vị. Mỹ nữ vang danh khắp kinh thành, tuổi xuân , tuy bị phá thân, nhưng lại phải đón vào phủ, xem như món đồ chơi giải sầu cũng được.

      Vì vậy thừa dịp ngà ngà say liền về hướng hậu cung, lúc ngang qua tẩm cung Hoàng thượng, Nguyễn công công sau lưng giọng nhắc nhở, vì vừa rồi dùng bữa, người Chức phường phái tới dám quấy rầy, nên đến đo cho tiểu Hoàng đế trước, nếu muốn đến chỗ Vân phi, có cần bảo thợ may buổi tối hãy đến phủ Thái phó đo ?

      Vệ Lãnh Diêu vung tay, cần phiền phức như vậy! Liền quẹo cái, tiện thể bước vào tẩm cung tiểu Hoàng đế.

      Người chức phường phái tới cũng là người thông minh, Thái phó vừa lên tiếng, liền đẩy cánh tay giơ ra của tiểu Hoàng đế, vội vàng đến giúp Thái phó cởi áo, đo đạc.

      Niếp Thanh Lân chỉ có thể rụt tay, chậm rãi ngồi vào ghế chờ. Nàng cũng nhìn ra Thái phó hơi say, có lẽ do say nên hơi nóng, cứ thế tùy tùy tiện tiện cởi y phục, lần trước chỉ nhìn thấy cảnh hẹp qua vạt áo, nay có thể nhìn thấy ràng rồi.

      Khi mặc quần áo Thái phó đầy hơi thở tiên nhân, cởi quần áo, cảm thấy cánh tay còn cường tráng hơn cả cao thủ thị vệ của đại nội!

      Cánh tay như thế lúc vung đao, kẻ bị chém trúng nhất định rất đau, biết sau này ban cho mình ly rượu độc hay là vung tay chém xuống đây?

      nhìn lồng ngực Thái phó đến ngây người, đột nhiên Niếp Thanh Lân phát đôi mắt phượng của Thái phó bỗng híp lại, tiếp đó nhìn mình đầy ý.

      Niếp Thanh Lân theo tầm mắt của Thái phó nhìn xuống đũng quần mình...

      Hình như vật kia gây chuyện rồi.
      Last edited by a moderator: 18/12/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :