1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Giấc Mộng Đế Vương - Cuồng Thượng Gia Cuồng (Full Trọn Bộ)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cá cơm

      cá cơm Active Member

      Bài viết:
      69
      Được thích:
      155
      Hưu Đồ Hoành và Thiệu Dương công chúa, hoặc là mối tình đẹp, hoặc lại là kết cục bi cho đôi tình nhân phụ. Nhưng mong là cái đầu tiên :th_9:
      Từ lúc có nhắc đến lướt qua là chị Thiệu Dương phải vào lều trướng của con trai lão Đan Vu và mất tin tức ta ngờ ngợ rồi mờ:th_77:
      tart_trung, linhdiep17caonamnoi thích bài này.

    2. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      ra e thấy cách thể của Hưu Đồ Hoành cũng ko có j là ko đúng. đấy chỉ là bản chất của a ý thôi. thích cướp về. xong a ý cũng rất kiên nhẫn và chăm sóc chị mà. chỉ là chị ý yếu đuối chưa hiểu tình cảm ảnh thôi. hihi.. e mong chờ có tr của cặp đôi này đấy.
      thanks chị edit nhiều nhiều.
      Không muốn bị ế đâu thích bài này.

    3. Phạm Hiền

      Phạm Hiền New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      13
      Mình thích chuyện tình của Hưu Đồ Hoành và công chúa Thiệu Dương quá! Mong là sẽ có truyện của 2 ac này :yoyo51:

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 122
      Đề thi là do lão phu tử đức cao vọng trọng trong thư viện đề ra, đơn giản trước là câu đối sau là điền bài thi. Khác hẳn với các thí sinh chuyên tâm vùi đầu vào đề thi, vị thư sinh ngọc quan kia lại mang đến cho người khác cảm giác như chỉ dạo sân vắng, luôn là người gác bút dầu tiên, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Niếp Thanh Lân.

      Ánh mắt nóng bỏng kia đến ngay cả Thiệu Dương công chúa đứng bên cạnh cũng có chút nhìn nổi, chỉ hận thể dùng khăn tay trong tay, che kín khuôn mặt của muội muội nhà mình lại, miễn cho nàng bị tên háo sắc càn rỡ kia dùng ánh mắt khinh bạc.

      Nhưng Niếp Thanh Lân cũng quá để ý, mà tự nhiên cùng bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng làm cho vị thiếu niên tâm cao khí ngạo kia có chút đỏ mặt. Hai má trắng nõn hồng hồng, cho dù có dùng loại son thượng hạng nhất cũng thể điều chế ra loại màu xinh đẹp như thế này.

      Niếp Thanh Lân đem Kim cốt phiến cầm trong tay gõ vào tay vịn, miệng mỉm cười, trong lòng khỏi Thầm nghĩ: “Gã Giao Khuyển lúc vẫn chưa đến nỗi hoang dâm như thế, có khi nào cũng trải qua đoạn thanh xuân tươi đẹp, bẽn lẽn thẹn thùng như thế này hay ?”

      chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên thấy tỷ tỷ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, liền thu lại cười hỏi: “Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy?”

      Nghe Vĩnh An công chúa hỏi, Bát hoàng tỷ mới nơm nớp lo sợ : “Vẻ mặt vừa rồi của muội, giống y như vẻ mặt của Phan tam thiếu khi cướp dâu...”

      Niếp Thanh Lân nghe thế, vẻ mặt nhất thời suy sụp, mắt tỷ tỷ chắc bị mờ rồi, sao nàng lại có thể cháu họ ngoại Phan tam kia được? Nhưng nàng cũng cẩn thận thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam như hoa của mình, gia tộc của mẫu phi cho ra đời tên ăn chơi điếm hống hách rồi, cũng nên để xuất thêm nữ nhân phóng túng chuyên trêu đùa các thanh thiếu niên được!

      Sau lần mấy tỉ thí, ba mươi thí sinh đài tại chọn lựa lại chỉ còn có năm người. Mà vị thư sinh ngọc quan kia vẫn luôn là người đứng nhất. Cuối cùng là phần thi vẽ tranh, vị thư sinh ngọc quan đó cũng lại là người hoàn thành bức tranh đầu tiên.

      Đợi đến khi bức họa Viễn Sơn Trọng Lâu Đồ của được treo lên cao cho mọi người thưởng thức, làm cho những người có mặt ở nơi này tán thưởng thôi.

      Niếp Thanh Lân cũng nhìn qua, chỉ cái liếc mắt nàng lập tức phát , vị thiếu niên này học theo nét họa phong của “Chấn Lâm” tiên sinh, bút lực mạnh mẽ, trầm bổng du dương, lên khí thế quyến rũ mạnh mẽ.

      Tài văn chương của Chấn Lâm thế gian có mấy vị tài tử được chiêm ngưỡng. Cho nên có mấy người có dịp đượcbắt gặp phong thái của bản tôn. Nhưng Niếp Thanh Lân lại là người hàng ngày chìm đắm trong bút lực đó, mắt thấy, tai nghe, nên đương nhiên liếc mắt cái có thể nhìn ra bức tranh này mặc dù đẹp, nhưng đáng tiếc... Vẫn thiếu chút hỏa hậu trong đó.

      Nhưng đây cũng là thiếu niên tài tuấn, tương lai ắt thành viên ngọc sáng. Kết quả tỉ thí cuối cùng, người dứng đầu bảng đương nhiên là vị thiếu niên kia, Niếp Thanh Lân thế này mới biết tên gọi của là Tùy Khinh Trần. Lúc này, bên dưới lầu hoa cũng lựa chọn ra tân hoa khôi đem hoa tươi được trang trí bỏ vào chiếc giỏ vừa được đưa xuống. Trong tiếng cười vui vẻ của mọi người phố, chiếc giỏ hoa được chậm rãi kéo lên.

      Dựa theo lệ cũ, người đứng đầu giáp cầm lấy tú cầu được làm bằng hoa tươi, tháo rời ra, sau đó đem phân phát đều cho các vị tiểu thư vẫn chưa chồng chung quanh đó, nếu như ai đặc biệt vừa mắt vị tiểu thư nào, cũng có thể đem tú cầu tặng cho nàng ấy, bất quá hơi khó xử nếu vị tiểu thư nhà nào chịu nhận, dùng lời dịu dàng khước từ, lúc đó cũng là mất hết thể diện.

      Vị thiếu niên kia cũng tiếp nhận bó cầu hoa được hoa khôi đưa đến, ngược lại đề bút họa lên đóa hoa thủy tiên vừa chớm nở giấy, đợi cho mực khô, liền xuống đài, đem bức họa về hướng Niếp Thanh Lân.

      “Giai nhân hẳn nên xứng với hoa tươi, đáng tiếc đóa hoa kia qua tay người phàm tục, lây nhiễm bụi trần, biết tiểu thư có vui lòng nhận lấy đóa thủy tiên vừa hé nụ này bức họa này hay ?” xong, liền nghiêm trang nhìn thẳng về phía Niếp Thanh Lân.

      Phải biết rằng vị thiếu niên tài tuấn này cũng có chút tiếng tăm tại thành Lâm An này, gia thế hiển hách. là cháu ruột của Trung Viên hầu định cư ở Giang Nam, tương lai chắc chắn kế thừa tước vị, cũng muốn dựa vào lần thi hội này đoạt vị trí đầu để có thể dễ dàng lựa chọn người. Nhưng vị thiếu niên này luôn tự cho mình là cao sang, đối vẫn luôn cười nhạt đối với lễ hội chọn rể này, ngẫm lại cũng đúng thôi, hầu môn cao sang quyền quý như thế, làm sao có khả năng cưới con của thương nhân làm vợ?

      Nhưng nghĩ tới, lại ngoài dự kiến của mọi người, chủ động tỏ ý đối với nữ tử có mặt ở nơi này. Làm cho mọi người xung quanh nhất thời ồ lên tiếng, sau đó là tiếng nghị luận sôi nổi biết vị nữ tử may mắn kia là thiên kim nhà ai.

      Niếp Thanh Lân nhìn về phía vị thiếu niên kia, ánh mắt mang theo vẻ nóng bỏng rất ràng, nhưng bề ngoài lại làm ra vẻ lạnh nhạt để ý, bất chợt nở nụ cười, mắt thấy giơ cao bức họa lúc lâu thấy hồi đáp có chút xấu hổ, rốt cuộc nàng cũng vươn tay đón lấy bức thủy tiên đồ.

      Mình cố ý giấu danh tính đến Phiên Mặc Lâu này, chọn vị trí tốt nhất để xem hết những thú vị của ngày hội cho này, mà quấy rầy nhã hứng của mọi người. Quả nhiên đợi nàng tiếp nhận thủy tiên đồ xong, đôi mắt phượng của vị thiếu niên kia sáng ngời, toàn bộ khách nhân có mặt ở Phiên Mặc lâu này đều xì xầm bàn tán rằng, biết vị tiểu công tử hầu phủ kia có phải đến nhà nữ tử thần bí kia để cầu hôn hay ?

      Mà Tùy Khinh Trần cũng muốn hỏi phủ đệ giai nhân ở nơi nào, còn chưa đợi kịp mở miệng. Nhị vị giai nhân đứng khỏi ghế muốn rời .

      Trong lòng khỏi quýnh lên, vội vàng đuổi theo. Nhưng nghĩ tới nhị vị giai nhân vừa tới cầu thang liền dừng lại. Chỉ thấy phía dưới chân cầu thang có vị nam tử đứng, tay cầm quải trượng bằng ngọc thạch, đầu trượng có đầu hổ nhe nanh, người mặc bộ áo dài bằng gấm sang trọng, càng tôn lên đôi mày rậm mắt phượng của nam tử này. người vị nam tử này xuất sát khí, làm khí vui tươi chung quanh biến mất gần như còn. Có lẽ do bên má của vết sẹo dài, giống như con giao long chiếm cứ, làm cho vẻ tuấn mỹ khuôn mặt càng tăng thêm phần tà khí.

      Niếp Thanh Lân hoàn toàn nghĩ người nào đó xuất ở nơi này, sau mấy tháng trời xa cách, đột ngột lại xuất ở Phiên Mặc lâu, nhưng mặt của … Sao lại thế này?

      “Sao ngươi lại tới đây, mặt của ngươi...”

      Thái phó nghe vậy, mắt phượng trầm, đem bên mặt hơi nghiêng nghiêng giống như muốn lãng tránh ánh mắt của nàng: “Bị thương ngoài ý muốn thôi, sao... lúc hào hứng như thế, tiểu thư lại muốn sao?”

      Nhìn tình hình của ràng là đến được lúc, chỉ biết đoạn bốn mắt nhìn nhau vừa rồi của mình cùng vị thiếu niên kia có bị bắt gặp hay .

      Hai người đứng nhìn nhau, đúng là có chút xấu hổ. Đứng phía sau Lỗ Dự Đạt cùng Thiết Hoa vừa thấy, muốn thi lễ với Thái phó. Nhưng Vệ Lãnh Hầu lại mở miệng “Tiểu thư vội chắc là có việc bận, tại hạ cũng muốn tặng nàng đóa hoa, thỉnh tiểu thư dừng bước, nán lại trong giây lát.”

      xong thuận tay cầm lấy chiếc đèn lồng được giắt ở bên cạnh. Đèn lồng này vốn là của các vị thư sinh đợi sau khi tỉ thí xong, bọn họ cùng nhau tô màu, sau đó tới tối dùng làm vật trang trí trước cửa nhà.

      Nhưng Vệ hầu lại thuận tay cầm lấy coi nó như tờ giấy trắng dùng để vẽ tranh. thèm sử dụng bút, chỉ vươn ngón tay, chấm vào mực sau đó chiếc đèn lồng xuất đóa Hàn Mai Ngọa Tuyết vươn mình đón gió.

      Vẽ hoa đăng khác rất xa so với vẽ giấy trắng. Bởi vì mặt hoa đăng uốn gấp gập ghềnh, khá khảo nghiệm bản lĩnh của người họa. Thái phó chỉ dùng ngón tay hơi hơi điểm , họa lên đó gốc hàn mai lớn .

      Gốc hoa mai đó, thoạt nhìn cực kì bình thường có gì đặc sắc, nhưng sau đó, rất nhanh mọi người cũng phát được điểm kỳ diệu trong đó, hoa mai kia bởi vì góc độ khác hẳn với giấy, nên khi nhìn kỹ thấy được lạ thường. Từ hướng bên cạnh nhìn qua, nụ hoa chưa nở, nhưng nếu nhìn trực diện, lại là đóa hoa nở rộ. Bản lĩnh tính toán kết cấu, góc độ như thế này, bất kì người nào có chút hiểu biết về thi họa đều cũng khen mãi thôi.

      Điều này làm cả đám người lập tức sôi trào, tán thưởng thủ pháp tuyệt vời của họa sĩ, sau khi nhìn bức Hàn Mai này xong, khi quay lại nhìn ngắm những bức họa khác được treo trong Phiên Mặc lâu, nhất là bức Thủy Tiên đồ vừa treo lên, cảm thấy so hai bút tích chẳng khác nào đem so trẻ con và người lớn.

      Nhất là Tùy Khinh Trần, cảm thấy có chút đả kích. dốc hết sức học theo nét vẽ của Chấn Lâm tiên sinh, làm sao nhận ra đây mới chính là bút tích của danh họa ấy? Vốn dĩ thấy danh họa mà mình luôn hâm mộ trong lòng nên tràn đầy vui mừng. Nhưng lại nghĩ tới muốn cùng mình tranh đoạt giai nhân, niềm vui đó tan thành mây khói.

      Vị Chấn Lâm tiên sinh này tuy có chút tài hoa, nhưng mới vừa rồi khi vươn tay lấy chiếc đèn lồng bước chân vững, chính là người què! Hơn nữa, khuôn mặt kia tuy tuấn mỹ, nhưng bên má lại có vết sẹo đáng sợ, như vậy tuy rằng có tài hoa, nhưng rốt cuộc vẫn xứng với tuyệt sắc giai nhân!

      Nghĩ vậy Tùy Khinh Trần nhất thời tự tin tràn đầy, đem vừa chấn động khi mới vừa nhận ra bút tích của Chấn Lâm tiên sinh giảm ít.

      Như thế xem ra, còn có cơ hội!

      Niếp Thanh Lân chậm rãi tiếp nhận đèn lồng, xem như nể mặt mũi của Thái phó, sau đó lách người rời khỏi Phiên Mặc lâu. Tùy Khinh Trần muốn ngăn lại để hỏi phương danh của giai nhân, nhưng lập tức bị hắc y nam tử trầm lạnh lẽo kia ngăn lại, bị trừng mắt, trong lòng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh ập đến, trong lúc nhất thời kinh sợ đến cử động cũng dám, đợi tới khi phục hồi lại tinh thần, bên cạnh còn bóng người...

      Niếp Thanh Lân xuống lầu liền lên xe ngựa, Thiệu Dương công chúa hỏi hắc y nam tử vừa rồi là ai, Niếp Thanh Lân bình thản : “Là ôn thần, thể trêu vào, lại tránh được.”

      Khi xe ngựa trở về biệt quán, vị “ôn thần” kia về trước, khuôn mặt tối sầm như mực. Phất tay đuổi hết hạ nhân ra ngoài.

      Niếp Thanh Lân chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, vẫn là nhịn được nhìn về phía gò má có vết sẹp và chiếc gậy trong tay : “Thái phó lâu ngày gặp, vẫn khỏe chứ?”

      Thái phó hé mở đôi môi mỏng, lạnh giọng : “Xem ra có bản Hầu, công chúa cũng vẫn “rất khỏe”, hôm nay nếu bản Hầu trình diện, chẳng phải công chúa cùng đứa con nít miệng còn hôi sữa kia, diễn tuồng tài tử giai nhân?”

      Niếp Thanh Lân thu hồi ánh mắt, buông mi xuống : “Có giai thoại Thái phó chuyên sủng công chúa Hung Nô phía trước, những câu chuyện còn lại đều trở nên thô tục, sao dám so sánh? Chỉ là biết Thái phó đến đây, có chuyện gì cần làm sao?”

      Vệ Hầu cau mày: “Nàng lại nghe mấy chuyện linh tinh này ở đâu vậy, bản Hầu khi nào chuyên sủng công chúa Hung Nô?”

      Niếp Thanh Lân kinh ngạc ngẩng đầu: “Bệnh hay quên của Thái phó nặng quá rồi chăng, chẳng lẽ công chúa Cách Nhĩ Phiên mới tới đây có mấy tháng ngắn ngủi mà bị thất sủng?”

      Vệ Lãnh Hầu hơi nhướng mày, có chút giật mình: “Còn vì sao mấy tháng nay nàng hề gửi cho bản Hầu phong thư, ra là mang theo giận dỗi khi rời kinh, công chúa Cách Nhĩ Phiên sớm gả cho trưởng tử của An Bang Hầu, hai người trai tài sắc trở thành giai thoại đẹp, chẳng lẽ trong mắt công chúa, bản Hầu lại là hạng người ăn tạp như vậy?”

      Nghe vậy, Niếp Thanh lân sửng sốt trong chốc lát, khuôn mặt nhắn chậm rãi giãn ra, Thái phó thấy thế liền vừa lòng, biết là tiểu nữ tử biết sai rồi, mới giọng, dang tay ra : “Đúng là bình giấm chua tối ngày ghen bậy bạ, còn đến chỗ bản Hầu, để bản Hầu xem Trứng gà của ta có bị gầy chút nào hay ?”

      Niếp Thanh Lân chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng biểu tình mặt lại hề xấu hổ ngượng ngùng như vẫn nghĩ: “ ra là như vậy, may mà có trưởng tử của An Bang Hầu đứng ra chia sẻ phân ưu cùng Thái phó, nhưng quốc vất vả, nếu Thái phó còn chuyện gì khác, thỉnh ngài mau chóng trở lại kinh thần, miễn cho quốc bị chậm trễ.” xong, liền lập tức đứng dậy muốn rời .

      “Đứng lại!” Thái phó rốt cuộc thể kiềm được cơn giận, lập tức nổ tung. ngày đêm, để có thể nhanh chóng đến được Giang Nam, trong lòng tràn đầy mong đợi đến thời điểm gặp được giai nhân mềm mại săn sóc, chạy vào lòng, an ủi cho nỗi khổ tương tư nhớ nhung của mấy tháng trời xa cách. Nhưng làm sao nghĩ đến, men theo hành trình của nàng, hào hứng chạy đến Phiên Mặc lâu, đập vào mắt là hình ảnh giai nhân mỉm cười e thẹn, liếc mắt đưa tình với tên nhóc miệng còn hôi sữa. Nên lập tức vung tay vẽ ra bức hoạ, cắt đứt si tâm vọng tưởng của tên nhóc lông còn chưa kịp mọc đủ dám đến dụ dỗ nữ nhân của Vệ Lãnh Hầu !

      Tiếng hét này cực kì vang dội, cho dù là nam nhân cao to vạm vỡ cũng bị dọa đến mềm cả chân, nhưng tiểu nữ nhân kia vẫn vững vàng ra ngoài như cũ. Vệ Lãnh Hầu tức giận đứng lên, chống quải trượng bước tới trước mặt nàng, giữ nàng trong tay : “Công chúa ở Giang Nam nên dưỡng mập lá gan? Nếu là hiểu lầm, vì sao còn sinh hờn dỗi?”

      Niếp Thanh Lân cười khổ : “Thanh Lân tài, thế, sao dám sinh hờn dỗi với Thái phó, chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, vì sao bản thân mình luôn lo được lo mất. Thái phó là tài xuất chúng, nữ tử thế gian này, luôn chen nhau đến để tranh giành. Ngài là tướng tài dũng mãnh, sang quý, Thanh Lân đủ tài đức để giữ lại, thay vì cứ nơm nớp lo sợ mỗi ngày rằng biết khi nào bị mất , chi bằng cứ xem như chưa bao giờ từng có được. Mấy tháng chia lìa đủ chứng minh, Thái phó cũng phải là thể có Thanh Lân... Thanh Lân và ngài từ khi quen biết nhau cho đến tận hôm nay, trải qua bao hiểu lầm sóng gió, Thanh Lân cũng cảm nhận được tấm chân tình của Thái phó, Thanh Lân cũng vì đó mà cảm động, động chân tình, nhưng thế gian này, tình nồng mấy cũng có khi phai nhạt, Thanh Lân cũng chỉ là nữ tử tầm thường, nếu đến ngày đó, nhất định chịu nổi đau khổ dày vò khi mất , nên hi vọng Thái phó thương tiếc, lúc tình còn chưa phai nhạt, buông tay để Thanh Lân có thể định cư luôn ở Giang Nam, tránh đau khổ về sau….”

      Thái phó nghe xong, tức giận đến mức gân xanh muốn nổi hết lên, tiểu nữ tử này luôn miệng thương mình, nhưng xoay người lại bảo mình buông tay, gương mặt đẫm nước mắt đau lòng trước kia khi nghe tin mình bị thương đến tận nay vẫn còn chưa quên được, nhưng chỉ chớp mắt thôi, có thể lạnh lùng xoay người chẳng chút quan tâm.

      Lòng dạ độc ác đến thế nào đây? Uổng cho cứ mãi lo lắng, sợ khi nàng biết được, nhất định đau lòng đến mức ăn nổi cơm, suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt. tại theo thấy, trong lòng nàng giờ trông ngóng cho chết sớm, để có thể tự do cùng đám trẻ con miệng còn hôi sữa kia mắt mày lại. Loại nữ tử biết tuân thủ nữ tắc đến mức này, cho dù có nhốt vào lồng, thả trôi sông cũng giải hận!

      Đúng lúc này, ngoài sảnh đột nhiên truyền đến tiếng sợ hãi: “Muội muội cứu ta!”

      Niếp Thanh Lân nghe thấy tiếng đúng là của Bát hoàng tỷ, nàng vội vàng đẩy Thái phó ra, bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy ngoài đình viện có nam tử cao to sừng sững như ngọn núi, vẻ mặt kích động đem Thiệu Dương công chúa ôm vào lòng, miệng ngừng : “Thiệu Dương của ta, nàng chết? Ta biết ta nhất định tìm được nàng mà!”

      Thiệu Dương công chúa sau khi từ Phiên Mặc lâu trở về, mắt thấy muội muội bị ôn thần thẩm vấn, trong lòng lo lắng, rốt cuộc vẫn là tỉ muội tình thâm, cho dù thể nhớ hết những tình cảm của trước kia, vẫn theo bản năng thấy lo lắng, cho nên sau khi xuống xe ngựa, nàng cũng vội vã trở về phòng mà loanh quanh chờ ở ngoài vườn.

      Nhưng mà nghĩ tới, hồi sau, tự nhiên có nam tử dị thường cao lớn như con gấu chạy vọt tới, nhìn thấy nàng, hai tròng mắt xanh thẳm quỷ dị chứa đầy nước mắt, vươn tay ôm lấy nàng. Mình đụng phải gấu vào giữa ban ngày? Làm Thiệu Dương công chúa sợ tới mức hét lên tiếng chói tai, sau hé răng đem cổ Hưu Đồ Hoành cắn cho máu tươi đầm đìa.

      Trường hợp hỗn loạn đến rối tung cả lên như thế này làm cho người ta nhìn mà đau đầu, đợi cho vất vả mới tách được hai người ra, đều tự tách ra, trấn an lẫn nhau.

      Hưu Đồ Hoành mở cổ áo cho thị nữ bôi thuốc, vẻ mặt đơn ngồi cạnh Vệ Lãnh Hầu : “Làm sao bây giờ, nàng ấy đúng là quên mất ta!”

      Vệ Lãnh Hầu mặt mày nặng nề như đá, vết sẹo giao long bên má hơi hơi ửng đỏ lạ thường, nghiến răng ra từng chữ: “Thà là quên , còn tốt hơn loại người lòng gang dạ sắt, cố ý muốn quên… Nữ nhân! Đúng là ai tốt cả!”
      Last edited by a moderator: 8/1/18

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 123
      Thái phó cùng Vương gia kẻ tự giận dỗi, người buồn bực lo lắng thôi. Phía Thiệu Dương công chúa chịu kinh sợ , nàng ở trong phòng ôm lấy Niếp Thanh Lân, thân mình thận chí cả tay chân cũng run nhè nhè : “Sao lại có người đáng sợ như vậy, mặt mày hung ác nham hiểm, sao ta lại có thể gả cho ? Chẳng lẽ cũng giống như Phan tam thiếu chuyên cường đoạt dân nữ?”

      Niếp Thanh Lân vỗ vỗ an ủi tỷ tỷ, bởi vì thông tuệ nhạy bén của nàng ấy mà có chút nghẹn lời biết nên sao, Tuy rằng cũng giống y như lời tỷ tỷ , nhưng nàng cũng dám ra sợ dọa tỷ tỷ, chỉ có thể ôn nhu dỗ dành: “Là nột tướng quân, nên bộ dáng của Vương gia khó tránh khỏi cao to vạm vỡ hơn bình thường chút, muội muội dặn dò Vương gia, bảo ngài ấy đừng đột ngột xuất dọa tỷ tỷ”

      dễ dàng trấn an được hoàng tỷ, nàng mới quay lại phòng mình. Thái phó được thị nữ hầu hạ đổi dược, đôi chân bị thương vốn nên sớm khỏi giờ miệng vết thương bị nứt ra, thấm ra vải băng toàn máu đen.

      Niếp Thanh Lân vốn nghĩ dùng quải trượng chống là giả vờ giả vịt, tạo bộ dáng đáng thương tìm đồng tình. Nhớ lúc trước khi chân bị thương, khỏi hẳn, nhưng vẫn cứ luôn mãi gạt mình bảo là chân bị đau, làm cho nàng tự mình mát xa cho . Nhưng tại xem ra, đúng là chấn thương lại tái phát.

      Thái phó thấy Niếp Thanh Lân bước vào, liền lặng lẽ túm chiếc chăn bên cạnh lên che lại đôi chân.

      Đợi bọn thị nữ lui ra hết, Thái phó mới chủ động : “Vốn tưởng rằng Thiệu Dương công chúa chỉ là ràng số chuyện, ngờ nàng lại mất hết trí nhớ, nếu sớm biết như thế ta sắp xếp cho Hoành vương gia đến sau.”

      Đây là phương thức tỏ ý xin lỗi hết mức của Thái phó rồi. Niếp Thanh Lân hơi nghiêm mặt, ngồi chiếc ghế cách xa giường, nam nhân này rốt cuộc vẫn quan tâm đến thỉnh cầu trong thư của mình, hoàng tỷ giờ như thế, lúc trước khi đến Bắc Cương hòa thân cũng trải qua nhiều đau khổ chẳng lẽ lại phải chịu đừng loại cuộc sống khổ sở như thế lần nữa? Nàng nhàng : “Vậy Vương gia… đến để đón tỷ tỷ về Bắc Cương sao?”

      nghĩ tới, Thái phó lại đơn giản : “Từ nay về sau, cả hai đều cần trở về nữa.”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền nghe Vệ Lãnh Hầu tiếp: “ tháng trước, Vương gia Bắc Cương Hưu Đồ Hoành bởi vì bị thương nặng chữa trị được mà chết, từ nay về sau còn người này nữa.”

      Lúc này Niếp Thanh Lân có chút kinh ngạc, lúc lâu sau mới : “ cam lòng sao?”

      Thái phó lười cùng tiểu Trứng gà thảo luận về nam nhân khác, hai mắt khép hờ chỉ đơn giản : “Vốn cũng có mưu đồ chí lớn, sau trận đả kích lần đó, đến dã tâm xưng bá Bắc Cương cũng còn... vốn muốn dẫn hài nhi đến Đại Ngụy để cư, cho nên ban đầu mới mang tiểu công chúa tới nhờ bản Hầu chiếu cố, để trở lại bộ tộc xử lý thỏa đáng những công việc còn lại. Thỉnh cầu của công chúa trong thư, phải là bản Hầu suy tính, nhưng loại chuyện chia rẽ phu thê người khác, bản Hầu tự thấy mình làm được, cho nên mới cùng Vương gia tới đây. tại là người quyền thế, nếu công chúa ngại công chúa Thiệu Dương bị làm phiền phức, cứ sai người giết là xong.”

      Lời này có trước có sau, có lễ có nghĩa, đơn giản thoải mái. Niếp Thanh Lân đúng là có chút lại được, nàng đương nhiên nghe được rất cơn tức của Thái phó nghiến ngầm trong từng câu từng chữ. Nếu là trước kia, nàng đương nhiên tinh ý, nhàng dỗ dành, chọc cho Thái phó nở nụ cười.

      “Thái phó nghe cũng đúng. Ngài đường xa mệt mỏi, Bản cung quấy rầy Thái phó nghỉ ngơi.” xong nàng liền đứng dậy, chuẩn bị đem phòng ngủ của mình nhường cho Thái phó.

      “Nàng đứng lại đó cho ta.” Thái phó bị con nhóc tuyệt tình tuyệt nghĩa này chọc tức đến run người, nên quên mất lời dặn dò của Vi thần y là “Tuyệt đối được nổi giận”, nhất thời độc khí công tâm, đột nhiên biến sắc phún ra ngụm máu.

      Niếp Thanh Lân ngoái lại nhìn, vội vàng gọi người gọi thái y,

      Vi thần y cũng đồng hành theo đến nơi này, nghe tin Thái phó hộc máu, vội vàng ôm lấy hòm thuốc, chạy như bay đến, dùng ngân châm phong bế huyết mạch của Thái phó, lại để cho ngửi huân hương tĩnh khí làm giảm cơn tức dâng lên.

      Niếp Thanh Lân cùng Đan ma ma đứng đợi ở ngoài cửa, đợi tới khi Vi Thần y ra, vội vàng hỏi: “Vi thần y, ... Thái phó làm sao vậy?”

      Vi thần y lắc đầu thở dài: “Chẳng lẽ công chúa biết? Thái phó đại nhân thẩm vấn tên phản tặc Cát Thanh Viễn, bị tặc tử kia bày kế chọc giận, phun máu độc lên mặt, dẫn đến toàn thân nhiễm phải loại độc kì lạ.”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy thân hình bỗng chốc cứng đờ, vì sao Vệ Lãnh Hầu thẩm vấn tên Cát Thanh Viễn, nàng đương nhiên là nhớ rất ràng. Từ sau lần thẩm vấn đó, nàng cũng còn gặp Thái phó. Thêm lại phần hiểu lầm dây dưa với Cách Nhĩ Phiên công chúa Hung Nô, đúng là chưa từng nghĩ tới việc bị trúng độc.

      “Độc này... có giải được ?” Môi Niếp Thanh Lân trắng bệch hỏi.

      Vi thần y lắc đầu: “Cát Thanh Viễn đó lòng dạ cực kì độc ác, dùng chính phương pháp dùng người để nuôi độc của Nam Cương, dùng chính bản thân nuôi độc, loại độc này rất tra tấn người, nếu thấm vào trong máu, người bị trúng độc chết rất nhanh, hề có thuốc giải. May mà lão hủ trước kia từng đến Nam Cương quan sát, gặp qua loại độc này, cũng từng có nghiên cứu về nó, nên tạm thời tìm ra được cách giải độc, bức độc ra hơn phân nửa từ miệng vết thương ở chân lần trước, nhưng mặt chỗ bị độc phun trúng vẫn còn lưu lại vết sẹo, số độc còn lại trong cơ thể phải từ từ mới có thể hóa giải hết… Tuy nhiên, quá trình giải độc cũng cực kì tra tấn. Lúc trước, Thái phó tê liệt nửa thân mình, cả người đều thể nhúc nhích, mỗi đêm đến lúc độc phát tán, rất khổ sở… Công chúa à, đừng chọc Thái phó tức giận nữa, nếu độc khí công tâm, chính lão cũng có cách nào cứu được!”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy, xoay người lại thẳng vào nội thất.

      Thái phó sau khi được châm cứu ngủ say giường. Dưới ánh nến đong đưa, hốc mắt bên dưới hàng mày rậm quầng thâm, khuôn mặt tuấn tú có vết sẹo dài má, làm hơi suy giảm dung mạo kinh thiên địa động quỷ thần của .

      Niếp Thanh Lân đương nhiên hiểu vì sao Thái phó lại cố ý giấu nàng. Theo tính tình của , cho tới bây giờ cũng là khinh thường gặp lại bại tướng dưới tay , đương nhiên thèm gặp Cát Thanh Viễn. Nhưng bởi vì mình nhất thời rối loạn tâm thần, năn nỉ đến đó để thẩm vấn, nên trúng gian kế của Cát tặc. muốn nàng biết, sợ nàng thấy mỗi ngày chịu khổ lại sinh áy náy, đau lòng,

      Nam nhân này người toàn tật xấu, dã tâm bừng bừng, độc ác nham hiểm, hùng tàn bạo ngược, coi ai ra gì, đối đãi với nàng vẫn luôn cố chấp bướng bỉnh, luôn làm theo ý của . Nhưng… Vì sao, hết lần này đến lần khác, mình lại bị tấm chân tình đó của làm xao động, vất vả lắm mới quyết định tuyệt tình tuyệt nghĩa, nhưng lại cố tình lê tấm thân tàn tật đến đảo loạn cuộc sống yên tĩnh như mặt nước hồ của mình...

      Thấy động tĩnh bên giường, Thái phó hơi mở mắt, nhìn thấy Niếp Thanh Lân nằm gối đầu lên cánh tay mình, nhắm mắt ngủ say. Bên thái dương có vài sợi tóc mai buông xõa, rối tung che lại khuôn mặt non mềm, nhìn càng tăng thêm vẻ kiều diễm... chậm rãi ngồi dậy, nhàng ôm lấy giai nhân đặt lên gối.

      Trứng gà vẫn như trước kia, mỗi khi ngủ say là thèm quan tâm tới bất cứ thứ gì, ngay cả khi được bế lên cũng chỉ thầm như con mèo , sau đó liền bám chặt vào cánh tay ngủ say sưa.

      Thái phó muốn đặt nụ hôn lên trán nàng, nhưng đôi môi chỉ đến nửa đường dừng lại, bởi bản thân vẫn chưa giải độc xong, nên việc hưởng thụ giai nhân thơm mềm bên cạnh cũng là chuyện thể, chỉ đành lẳng lặng nhìn dung nhan say ngủ của Trứng gà.

      Đôi hàng mày liễu kia, sao vẫn cứ cau lại chặt… Trong đêm khuya thanh vắng người, Thái phó rốt cục cũng buông tiếng thở dài. Dù lên trời, hay xuống đất, đều làm được, nhưng phải làm sao, mới có thể xóa ánh mắt sầu tư của giai nhân?

      Cuộc sống kế tiếp ở Giang Nam, còn an nhàn thoải mái như trước nữa.

      Hưu Đồ Hoành lòng thương hi vọng Vương phi nhớ lại chính mình, mỗi ngày đều cố ý lấy lòng nịnh hót. Thiệu Dương công chúa lúc đầu bị bộ dáng của Hưu Đồ Hoành dọa sợ, sau thấy còn cử chỉ càn rỡ, nên dần dần cũng quá mức sợ như trước nữa. Nếu khi có ai bên cạnh, nàng vẫn có thể miễn cưỡng cùng vài câu.

      Mà Thái phó cùng Niếp Thanh Lân nhưng ra lại khôi phục lại bộ dáng bình thường, ngày ấy sau khi tỉnh lại, Niếp Thanh Lân cũng đề cập đến việc ở Giang Nam nữa, đối với Thái phó cũng tận tình chăm sóc.

      Hôm nay cả đoàn người thưởng thức phong cảnh hồ Tây.

      Tuy rằng trong cung cũng có chiếc hồ lớn được xây lên ở phía Tây, nhưng mà rốt cuộc cũng là do người tạo nên, làm sao có thể sánh được với mặt hồ mênh mông với những gợn sóng lăn tăn tự nhiên được? Kỳ , lúc này cũng phải là thời tiết tốt để dạo hồ, nhưng đoàn người cũng để ý, thuyền có đầy đủ lò sưởi, ở mạn thuyền thưởng thức rượu cũng là cảm giác thú vị.

      Thiệu Dương công chúa gần đây học câu cá, nên ở thuyền buông cần câu, nhưng cả buổi cũng chẳng thấy động tĩnh, tính tình của Hoành vương gia vốn nôn nóng, mắt thấy khuôn mặt kiều thê bắt đầu suy sụp, nước mắt đảo quanh, liền cởi bỏ quần áo, dưới con mắt trợn to ngây ngốc của tiểu kiều thê lộ ra thân hình cường tráng, bùm tiếng nhảy xuống hồ, lâu sau liền bắt con cá lên, ném lên sàn thuyền.

      Đợi đến khi lên, quần áo bị ướt đẫm, dính sát vào người lộ ra nơi nào đó căng phồng, oai hùng càn rỡ, làm công chúa Thiệu Dương hét lên tiếng sợ hãi, làm cho Hoành vương gia vội vàng lấy quần áo bao lại nửa thân dưới, sau đó giọng dỗ dành giai nhân.

      Niếp Thanh Lân cùng Thái phó ngồi ở thuyền gần đó, đương nhiên nhìn thấy cảnh này rất ràng.

      Thái phó thưởng thức chén trà trong tay, đột nhiên : “Hoành Vương gia có ý muốn định cư ở Giang Nam. Lúc trước giúp bản Hầu bình định chiến loạn ở Bắc Cương, diệt Hưu Đồ Liệt, cho nên bản Hầu định đem biệt quán này ban cho là phủ trạch, ý của công chúa thế nào?”

      Niếp Thanh Lân nghe vậy cười : “ phiền Thái phó lo lắng, tính tình của Vương gia trước nay vô cùng cao ngạo, nếu như trực tiếp ban cho ngược lại làm tổn hại thể diện của . Chi bằng dùng danh nghĩa của Bản cung tặng cho tỷ tỷ, Bản cung xin thay mặt hoàng tỷ cảm ơn ngài… Về phần tỷ tỷ có chấp nhận Vương gia hay , phải xem duyên phận của hai người…”

      Vệ Lãnh Hầu đương nhiên là hiểu được ý của Niếp Thanh Lân, nếu như Hưu Đồ Vương gia thể lấy lòng được tỷ tỷ, cứ sống cảnh màn trời chiếu đất .

      Thái phó nhìn gương mặt khẽ mỉm cười của Niếp Thanh Lân, đột nhiên : “Bản Hầu vĩnh viễn cũng thể làm được đến mức này như Hoành vương gia.”

      Niếp Thanh Lân khẽ cười, đuôi mắt cong cong, giọng : “Bản cung biết, Thái phó luôn có lý trí và khát vọng của riêng mình, sao có thể vì tư tình nữ như mà chậm trễ...”

      Nếu như Vệ Lãnh Hầu buông tha cho quyền thế, như vậy chỉ sợ còn là Vệ Lãnh Hầu, nam nhân này vĩnh viễn cam lòng trở thành nam nhân bình thường, ngày ngày sống cuộc sống an nhàn vô vị.

      Nhìn nàng đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, liền vươn tay, giữ chặt lấy tay nàng: “Giang sơn và mỹ nhân, từ xưa đến nay vốn khó có thể lưỡng toàn, nhưng mà ta cũng tin, thiên hạ này có cái gì có thể làm khó Vệ Lãnh Hầu ta.”


      Lời betaer: Beta mà nhịn được cười, từ ngày bác Thái Phó 'chưa già' gặp trứng gà 'xuống giá' thảm luôn :v :v
      Nào là bị so như nam sủng, rồi sau đó là hình ảnh thích 'nghía' vợ người khác trong mắt quần thần, tội thay tội thay = )))))
      :dai ca:
      Last edited by a moderator: 8/1/18

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :