1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 8:

      Edit: tiểu an nhi


      Nét vẽ của Đường Đại Gia tinh tế, nhân vật sống động. Xuân Cung Đồ do ông vẽ giờ chỉ còn lại có ba bức. Mà bức "Giải Liên Hoàn" nằm trong tay Vương Chính Khanh này chính là bức nổi tiếng nhất.

      Nội dung bức họa Giải Liên Hoàn kia chính là chiếc giường lớn tuyệt đẹp, quanh giường màn lụa bay lả lướt. Bên trong có đôi nam nữ vặn vẹo cơ thể, cả người trần trụi dính lấy nhau, tất cả những điểm trọng yếu đều lộ ra hết. Góc cùng bên phải của bức tranh đề từ: Giải Liên Hoàn. Người đàn ông to lớn, để giai nhân nằm nghiêng, cách sơn thủ hỏa (*). Bàn tay vòng ra phía trước nâng Kim Liên (gót sen) lên, tạo thành độ nghiêng phù hợp. Đôi môi nam nhân dán sát, dao động nơi vùng cổ nhạy cảm của nữ nhân. Bên dưới gắn kết rời, giống như ngọc liên hoàn, khắp nơi đều dính chặt, ai có thể tách ra được đây?

      (*) Cách sơn thủ hỏa: là tư thế giao hợp của nam nữ.

      Chân Ngọc nhìn khắp bức tranh, liền trừng lớn mắt. Kiếp trước mình cũng có bức, nhưng chỉ là bản vẽ lại của đám hậu nhân, nào có giống bức chính phẩm tinh tế tỉ mỉ như thế này chứ? Nàng nhất thời vui mừng hí hửng, chỉ vào nơi màu mỡ trước ngực nữ nhân trong bức họa nhận xét: "Trông như hai quả đào chín, quả là tuyệt diệu!"

      Vương Chính Khanh nghe vậy, hô hấp lập tức cứng lại, hít sâu hơi; sau đó cả người giống như bị bỏng, lòng bàn tay nóng rực, chỉ thâm trầm "Ừ" tiếng coi như đáp lại.

      Chân Ngọc vẫn chưa phát giác ra có gì ổn, lại chỉ chỉ vào nơi mạnh mẽ giữa hai bắp đùi người đàn ông cảm thán: "Chi tiết chỗ này thực quá xuất sắc, quả nhiên hổ là Đường Đại Gia."

      "Nàng từng xem qua Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia?" Vương Chính Khanh xoa xoa ngực mình, cảm thấy trái tim đập “thình thịch” bên trong, nhưng mặt vẫn bày ra bộ dạng thản nhiên của danh sĩ cao nhân.

      Chân Ngọc ngẩn ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ nguy rồi. nữ nhân đàng hoàng tay cầm Xuân Cung Đồ, lại hưng phấn thành ra như vậy, quả được đứng đắn cho lắm.

      Vương Chính Khanh vừa dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước có nghe khi nữ tử xuất giá trong của hồi môn tất nhiên phải có cuốn Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia được sao chép lại. Chắc là Chân Ngọc cũng có bức, nàng từng xem qua cũng có gì bất thường.

      Quả nhiên, Chân Ngọc giải thích: "Trong rương đựng của hồi môn có cuốn, nhưng chỉ là bản sao chép, so được với bản gốc tinh tế xuất sắc thế này." xong liền vội vàng gấp bức họa lại, còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc đoan trang, cứ như thể người vừa nhìn Xuân Cung Đồ đến mức hai mắt sáng lên phải là nàng.

      Gương mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm nghị, đưa tay nhận lấy Xuân Cung Đồ, "Tranh này còn có chỗ vô cùng tinh diệu, Ngọc nương có phát ra ?"

      Còn có chỗ tinh diệu? Chân Ngọc tò mò, trong lòng ngứa ngáy.

      Kiếp trước Chân Ngọc tài hoa xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đặc biệt là vẽ tranh, chỉ thuận tay vẽ ra hai bức cũng khiến mọi người tranh đoạt. người như vậy, đối với các tác giả cùng bức họa nổi tiếng cảm nhận bằng cả tâm hồn. Vậy nên khi biết tác phẩm có chỗ vô cùng tuyệt diệu sao có thể dễ dàng bỏ qua? Định qua xem lại bức tranh, nhưng nghĩ chút, lại kiềm chế xuống.

      Vương Chính Khanh dò xét vẻ mặt Chân Ngọc qua khóe mắt, linh hoạt đông tay, "xoạt" tiếng lại mở bức tranh ra, giơ đến trước mặt Chân Ngọc. Tầm mắt di chuyển từ bức tranh sang đôi gò bồng đảo của nàng, nghèn nghẹn : "Nàng cảm thấy động tác này của bọn họ có tuyệt diệu ?" Vừa vừa dùng ngón tay chỉ vào điểm bức tranh.

      Chân Ngọc hơi nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Vương Chính Khanh phả vào cổ mình, khỏi nổi da gà trận. Nàng lùi xuống nửa bước, lúc này mới thấy được ánh mắt u của , đôi môi khẽ nhếch hàm chứa ý cười, dáng vẻ kỳ quái.

      Lúc trước, vì để phụ tấm chân tình của Bạch Cốc Lan mà Vương Chính Khanh quyết tâm giữ gìn trong sạch năm. Gần đây bởi cái chết của Chân Ngọc mà lại giữ mình thêm đoạn thời gian nữa. Tối nay sau khi bị Hạ Sơ Liễu dụ dỗ, vốn dĩ có chút nén được; bây giờ vừa xem Xuân Cung Đồ, lại vừa nhìn Chân Ngọc, đột nhiên cảm thấy Chân Ngọc quyến rũ phong lưu, so với ngày thường thuận mắt hơn rất nhiều, nhất thời liền tiến tới gần nửa bước, đầy tà mị : "Nàng có muốn thử chút hay ?" xong liền gạt vạt áo ra, để lộ vòm ngực rắn chắc.

      Chân Ngọc nghĩ cũng thèm nghĩ, lập tức vung quyền vào giữa ngực .

      Vương Chính Khanh lúc này có phòng bị, nhanh nhẹn động thân tránh cú đấm của Chân Ngọc, đồng thời túm lấy bàn tay vung đến của nàng, kéo nàng vào trong ngực, sau đó vòng tay qua eo mạnh mẽ siết lại. Vương Chính Khanh cúi đầu ở bên tai nàng: " náo đủ chưa?" Vừa vừa ném bức tranh trong tay qua chỗ.

      Chân Ngọc ra sức giãy giụa, giơ tay muốn tát cho Vương Chính Khanh cái, ngờ vừa mới giơ lên bị giữ chặt lại.

      Vương Chính Khanh ấn Chân Ngọc vào giá sách bên cạnh, hai chân cường tráng của khống chế hai chân của nàng, để cho nàng nhúc nhích; bàn tay dùng sức chút có thể bắt chéo hai tay của Chân Ngọc ra phía sau. Vương Chính Khanh rướn nửa người áp sát lại, đè ép lên ngực của Chân Ngọc; ánh mắt càng thêm thâm trầm, hơi thở nóng rực, : "Ngọc nương ơi Ngọc Nương, nàng cũng náo loạn đủ năm rồi, tối nay đừng náo loạn nữa có được ?"

      Chân Ngọc cảm nhận được biến hóa thân thể của Vương Chính Khanh, lập tức biến sắc. được, tên này động tình rồi, đợi thêm chút nữa hậu quả khó mà lường được!

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc giãy dụa nữa, cho là nàng ỡm ờ vờ đồng ý, nhất thời mừng thầm. kiềm chế tay của Chân Ngọc nữa, vòng tay qua hông ôm nàng lên, định bước về phía giường.

      Sau khi Vương Chính Khanh vừa buông tay, Chân Ngọc giơ tay lên cực kỳ nhanh, hung hăng tặng cho Vương Chính Khanh cái tát. Nhân lúc ngây ngẩn cả người vội vàng giãy ra, xoay người chạy trối chết.

      Má ơi, suýt chút nữa bị tên kia bắt lên giường thực hành "Giải Liên Hoàn" rồi.

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy, định đuổi theo đột nhiên lại dừng bước. Thôi, lạnh nhạt với nàng ấy năm rồi, hôm nay muốn dụ dỗ làm chuyện đó đâu phải dễ dàng? Cứ từ từ rồi dụ dỗ vậy!

      Thị Thư ở bên ngoài chờ đợi, thấy Chân Ngọc hộc tốc chạy ra vội bước vào chuẩn bị hầu hạ Vương Chính Khanh. Vương Chính Khanh phân phó mang thùng nước lạnh tới tắm rửa mới hiểu chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ đành khuyên nhủ: "Tam gia, tuy giờ là mùa hạ, nhưng ban đêm vẫn có gió lạnh! Nếu tắm nước lạnh e là tốt cho sức khỏe. Theo nô tài nghĩ, Tam gia vẫn nên gọi Chu di nương đến hầu hạ thôi!"

      Đúng rồi, còn có Chu Hàm Xảo cơ mà! Trong lòng Vương Chính Khanh khẽ xao động, nhưng đột nhiên lại nhớ tới, vừa mới đồng ý với Chân Ngọc là phải thủ thân ba tháng, quả thực tiện nuốt lời. Bởi vậy liền : "Thôi , cứ tắm nước lạnh là được!"

      Vương Chính Khanh tắm nước lạnh Hạ Sơ Liễu cũng ở bên này tắm rửa, nàng vừa tắm vừa với Tiểu La: "May mà chỉ thoa có chút hương liệu, nếu bôi nhiều hơn chút chỉ sợ tối nay khó chịu ngủ nổi rồi."

      “Hương liệu” mà Hạ Sơ Liễu nhắc đến là loại hương thơm thúc đẩy ham muốn. Vốn dĩ tối nay nàng quyết tâm phải khiến Vương Chính Khanh sủng ái mình cho bằng được nên mới thoa ít lên ngực. Nhưng ngờ lại đạt được mục đích, phải trở về phòng, do đó mà giờ mới phải ngâm mình ở trong thùng tắm. Kỳ kỳ cọ cọ sạch, tẩy hồi lâu, vẻ mặt động tình kia mới dần dần bình ổn lại.

      Sau khi Chân Ngọc về phòng, cũng trằn trọc trở mình, thể ngủ được. Vừa mới sờ soạng Hạ Sơ Liễu được chút, lại nhìn thấy Xuân Cung Đồ, thân thể tại cứ gọi là nóng ran!

      Hồ ma ma nghe thấy bên trong có tiếng động, liền vào phòng hỏi: "Tam phu nhân ngủ được sao? Có cần đốt ít hương an thần hay ?"

      Chân Ngọc lắc đầu: "Hương an thần nên dùng thường xuyên, dùng nhiều bị nghiện."

      "Vậy để ta cùng tâm với Tam phu nhân được ?" Hồ ma ma thận trọng .

      Lúc trước Chân Ngọc bị mắc chứng mất ngủ, mỗi tối thể ngủ được lại gọi Hồ ma ma vào đốt hương an thần. Nhưng có lúc hương an thần cũng có tác dụng, nàng vẫn ngủ được. Mà khi ngủ được tính khí của nàng trở nên đặc biệt khó chịu.

      Hồ ma ma vì chứng mất ngủ này của Chân Ngọc mà vô cùng lo lắng. Có lén lút mời danh y về chẩn đoán bệnh, vậy mà danh y cũng bó tay hết cách, chỉ làm cho Chân Ngọc an tĩnh hơn mà thôi.

      Mấy ngày nay, Chân Ngọc ngủ ngon rồi, tất nhiên là Hồ ma ma cực kỳ vui mừng. Bỗng dưng bây giờ lại ngủ được, khiến cho Hồ ma ma cuống hết cả lên.

      Chân Ngọc trầm ngâm hồi rồi : "Bà gọi Chu di nương tới đây hầu hạ ." Hạ Sơ Liễu tối nay bị sờ mấy cái, lại bị hù thành ra như vậy, kêu nàng ấy tới đây nữa biết sợ hãi đến mức nào! Thôi gọi Chu Hàm Xảo tới đây cũng được! Hơn nữa, trong phủ nuôi di nương thị thiếp, cũng đâu phải để nuôi . Thời điểm nào họ nên hầu hạ chủ tử nhất định phải hầu hạ.

      Hồ ma ma nghe thấy Chân Ngọc phân phó cũng ngạc nhiên lắm. Lúc trước Chân Ngọc ngủ được, lại nghe Chu Hàm Xảo biết ít về thuật xoa bóp kinh mạch, liền cho gọi Chu Hàm Xảo tới đây mấy lần, cũng có hiệu quả chút. Bà liền : "Ta cho người kêu Chu di nương tới đây ngay."

      Bán Hà nghe được lời phân phó lập tức tìm Chu Hàm Xảo. Chỉ có điều mới đến cửa viện của Chu Hàm Xảo, lại thấy ma ma giúp việc của thư phòng cũng vội vã chạy tới. Hai người chạm mặt, khỏi giật mình kỳ quái, " qua nửa đêm, ngươi còn đến đây làm gì?"

      Bán Hà : "Tam phu nhân ngủ ngon, nên muốn Chu di nương qua đó xoa bóp!"

      Ma ma giúp việc "Ơ" tiếng: "Tam gia cũng ngủ ngon, cũng muốn kêu Chu di nương tới đó đấm bóp."

      Hai người hai mặt nhìn nhau lúc, đột nhiên cùng đồng thời mở miệng: "Là ta tới trước, Chu di nương phải theo ta."

      Chu Hàm Xảo ngủ rồi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, liền lớn tiếng hỏi: "Ai ở ngoài đó mà ồn ào như vậy?"

      Nha đầu Xuân Nhu hầu hạ Chu Hàm Xảo vén rèm vào : "Tam gia và Tam phu nhân đều muốn kêu di nương qua chỗ họ xoa bóp!"

      Vừa nghe thấy mình được Vương Chính Khanh và Chân Ngọc gọi đến, Chu Hàm Xảo cuống quýt ngồi dậy, bên kêu Xuân Nhu thay y phục chải đầu, bên mở miệng hỏi "Tam gia cho người nào đến đây gọi ta?"

      Xuân Nhu nhàng : "Là ma ma giúp việc bên ngoài thư phòng. Còn Tam phu nhân cho Bán Hà tỷ tỷ tới."

      Chu Hàm Xảo "À" tiếng, trong bụng có tính toán. Nàng nghĩ muốn có chỗ đứng ở trong phủ, có địa vị an ổn, lấy lòng Tam gia là vô dụng, trọng điểm là phải lấy lòng Tam phu nhân.

      Sau lát, Chu Hàm Xảo theo Bán Hà qua viện của Chân Ngọc.

      Còn bên thư phòng, ma ma giúp việc tự quay về với Thị Thư là Chu di nương bị Tam phu nhân mời rồi.

      Thị Thư choáng váng, đành phải xoay người vào phòng bẩm báo với Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh tức đến suýt giơ chân, biết tối nay trúng cái tà gì, dội ba thùng nước lạnh mà thân thể nóng bừng bừng vẫn giảm chút nào. làm sao được nên đành phải cho người gọi Chu Hàm Xảo tới, ai ngờ Chu Hàm Xảo lại bị Chân Ngọc gọi trước. Quả thể nhịn nổi.

      giơ chân hồi, đột nhiên cảm thấy vui mừng, sao mà phải buồn bực? giờ chạy luôn qua phòng Chân Ngọc là được rồi.

      Đúng lúc này, Chu Hàm Xảo đến phòng ngủ của Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc ngồi nghiêng giường, hình như có chút phiền não, liền vội vàng tiến lên thỉnh an, lên tiếng hỏi han: "Tam phu nhân lại ngủ ngon sao? Vậy để cho nô tỳ xoa bóp lưng cho phu nhân, chỉ lát là tốt thôi."

      "Ý kiến hay!" Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo khéo léo nhất thời vui vẻ. Thị thiếp này được, rất thức thời. Nàng khen ngợi trong lòng tiếng, nhanh chóng nằm úp sấp xuống giường, kêu Chu Hàm Xảo: "Tới đây làm !"

      "Vâng" Chu Hàm Xảo nhu thuận đáp, bước qua, ngồi vào bên giường. Trước tiên rửa sạch tay, lau khô, sau đó mới đặt tay lên lưng của Chân Ngọc, nhàng xoa bóp .

      "Tay nghề tệ." Chân Ngọc lên tiếng khen Chu Hàm Xảo, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy. Nàng đột nhiên lật người ngồi dậy, kéo Chu Hàm Xảo ngã nhào xuống giường, tháo thắt lưng của nàng ta ra, cách lớp xiêm y, lấy người đè lên.

      Chu Hàm Xảo bị giật mình, thất thanh kêu cứu, nhưng miệng lập tức bị chặn lại, chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm”. Hai người giằng co, Chu Hàm Xảo liều mạng giãy dụa.

      Ngay tại lúc này, Vương Chính Khanh vén rèm bước vào phòng. Dưới ánh nến mờ ảo, nhìn thấy kiều thê cùng thị thiếp xinh đẹp của mình, xiêm áo tán loạn, lăn lộn ở giường.
      Last edited by a moderator: 10/10/15
      Nhiên Nhiên, Nhược Vân, huyendo5 others thích bài này.

    2. sanone2112

      sanone2112 Member

      Bài viết:
      93
      Được thích:
      74
      :yoyo19::yoyo38:co thuc any la Tiên si ko vay, Sao going nhu trong sinh xong IQ giam the nay hahaha thanks nang

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      bựa quá :))))))
      H luôn :))))))))))))

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 9:

      Edit: tiểu an nhi

      Tình cảnh giường ướt át mà quỷ dị, so với Xuân Cung Đồ càng thêm sống động, khiến con người ta thú huyết sôi trào.

      Vương Chính Khanh đứng ở cạnh cửa, bởi vì vừa gấp gáp qua đây mà lưng toát ra lớp mồ hôi mỏng, tim đập mạnh, sắc mặt càng lúc càng khó coi, lửa giận dâng trào.

      Lúc trước từng nghe Chân Ngọc nương ban đêm thể yên giấc, thỉnh thoảng có đòi Chu Hàm Xảo tới đây đấm bóp trêu đùa, thậm chí còn bóp Chu Hàm Xảo tím bầm cả người. Lúc ấy chỉ nghe loáng thoáng chút, cũng tin Chân Ngọc nương hành động hoang đường như thế. Nhưng tối nay, thấy ràng Chân Ngọc nương chính là người hoang đường như vậy. Lúc ở thư phòng, thấy Chân Ngọc nương sờ soạng Hạ Sơ Liễu, còn cho rằng là do nàng ghen, cố ý muốn giày vò Hạ Sơ Liễu phen mà thôi. giờ xem ra, đúng là nàng thích làm cái chuyện đó.

      Vương Chính Khanh , là Tân khoa Trạng nguyên, là thiếu niên tuấn kiệt, là thủ hạ đắc lực bên cạnh Cửu Giang vương. Đường đường nam nhân có tiền đồ như thế, sao có thể có vị chính thế hoang đường như thế này ở bên cạnh? Xem ra việc hưu thê, nhất định là phải làm.

      Vương Chính Khanh lửa giận ngút trời, đè lại cảm giác nóng ran trong người, trầm giọng ho tiếng.

      Chân Ngọc ôm Chu Hàm Xảo lăn qua lộn lại hồi, bỗng nhiên giật mình nhận ra, giờ nàng sống lại làm nữ nhân rồi, còn là Bảng nhãn gia phong lưu tiêu sái trước kia nữa. khổ sở tràn ngập trong đầu, nhưng Chân Ngọc vẫn chịu buông Chu Hàm Xảo ra, thò tay vào bóp mạnh cái. Đúng lúc này, thanh "Khụ khụ" bất chợt vang lên, nàng buông Chu Hàm Xảo, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

      Chu Hàm Xảo nén lệ, rút chiếc khăn tay bị nhét ở trong miệng ra, hoang mang bối rối chỉnh lại xiêm áo, thắt chặt đai lưng; lúc này mới xuống giường hướng về phía Vương Chính Khanh đứng bất động bên cạnh cửa thỉnh an.

      Vương Chính Khanh nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm Chân Ngọc, sắc mặt trầm: "Ngọc nương, nàng giải thích như thế nào?"

      Tuy rằng lần lăn lộn này Chân Ngọc làm được gì, nhưng vận động cũng ra được chút mồ hôi, cảm giác nóng ran dần dần biến mất, tại trấn định hơn nhiều, bình tĩnh : "Còn phải là do Hạ mỹ nhân, biết nàng ta thoa cái gì lên ngực, làm ta sau khi hít phải tim đập nhanh hơn, quay về phòng cảm thấy chịu nổi. Vừa rồi nhìn thấy Chu di nương, thần trí mơ hồ nhận lầm nàng là mẫu thân của ta, tất nhiên muốn làm nũng phen. Kết quả chính là hình ảnh mà ngươi nhìn thấy đó."

      Mặc dù Vương Chính Khanh tin lời giải thích của Chân Ngọc cho lắm, nhưng đúng là vừa rồi bản thân cũng nóng bừng bừng tiêu tan. Chẳng lẽ là do Hạ Sơ Liễu thoa cái gì đó lên ngực, làm và Chân Ngọc đều mất thần trí?

      Chu Hàm Xảo bình thường nhu thuận khéo léo, nhưng lại có tính bài xích người ngoài. Từ lúc Hạ Sơ Liễu tới đây cực kỳ thích Hạ Sơ Liễu, lúc này lại nghe thấy Chân Ngọc vậy liền mở miệng chứng thực: "Bình thường Tam phu nhân hành động như vậy, hành động mất hồn trí vừa rồi, ắt hẳn là do mắc bẫy của người khác."

      Thường ngày, Vương Chính Khanh vốn ưa tính tình của Chân Ngọc, nhưng tối nay hai người lại chuyện quá mức hợp ý, bỗng dưng có cái nhìn khác. Tuy nhiên khi nãy bắt gặp hành động của nàng, cảm giác ưa đó lại dâng lên. Mặc dù Chu Hàm Xảo ra mặt giải thích nhưng ít hảo cảm vừa có của đối với nàng bay hết sót lại chút nào. Rốt cuộc, Vương Chính Khanh nửa tin nửa ngờ, giọng lạnh nhạt, liếc về thê thiếp của mình cái rồi : "Hai người hòa thuận quá nhỉ!"

      Chân Ngọc sửa sang lại xiêm y xong, định mở miệng đột nhiên Lập Hạ chạy vọt vào, vẻ mặt hốt ha hốt hoảng, nàng nhíu mày hỏi "Sao thế?"

      Lập Hạ vội vàng : "Cửu Giang vương phái người đến truyền Tam gia, là vương phủ có việc gấp, mời Tam gia lập tức qua đó."

      Từ lúc Chân Ngọc mất, mọi chuyện trong vương phủ trở nên hỗn loạn. Những người lúc trước dựa vào Chân Ngọc giờ cuống quýt tìm chỗ dựa mới, làm Cửu Giang vương trở tay kịp. Đêm hôm khuya khoắt thế này còn gọi tới, nhất định là có việc cực kỳ quan trọng.

      Vương Chính Khanh dám kéo dài thời gian, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

      Chân Ngọc nghe thấy bên Cửu Giang vương có việc gấp cũng khá sốt ruột, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Chính Khanh rời , mà mình lại thể theo .

      Chu Hàm Xảo thấy Chân Ngọc ngồi im mất hồn vội vàng đứng lên cáo từ.

      Lúc này, Chân Ngọc mới lấy lại tinh thần, kéo tay Chu Hàm Xảo : "Vừa rồi có thể làm bị thương chỗ đó của ngươi? Nếu bị thương ở lại bôi thuốc ."

      Chu Hàm Xảo lặng lẽ rùng mình, miễn cưỡng cười cười: " bị thương gì cả."

      Trước kia, Chân Ngọc cũng từng gọi nàng tới đây xoa bóp, những lúc bực bội quả thực cũng cấu xé nàng mấy cái, nhưng hề quá mức. Còn như tối nay gạt bỏ xiêm y, ôm chặt lăn lộn đúng là khác thường. Nhưng ngoại trừ nhẫn nhục chịu đựng nàng có thể làm gì nữa đây? Nàng là nô tỳ của nhà họ Vương, khế ước bán thân trước nằm trong tay Ninh lão phu nhân, sau đó chuyển sang cho Chân Ngọc. giờ mặc dù là di nương, nhưng lại phải là quý thiếp. Nếu chẳng may chính thất thấy ngứa mắt, muốn đưa người hay muốn bán trao tay cũng chỉ cần câu mà thôi. Lúc trước, trong phòng Vương Chính Khanh vốn dĩ có bốn nha hoàn xinh đẹp hầu hạ, Chân Ngọc chỉ tiếng, cả bốn người đều bị bán mất. Chẳng phải Ninh lão phu nhân với Vương Chính Khanh cũng lời nào hay sao? Bây giờ, nàng vẫn phải tiếp tục ngậm bò hòn làm ngọt, cho đến khi mang thai đứa bé của Vương Chính Khanh mới thôi.

      Chân Ngọc có chuyện ở trong lòng, nên cũng lưu ý tới vẻ mặt của Chu Hàm Xảo lắm, chỉ phất tay : "Nếu còn chuyện gì !"

      "Vâng" Chu Hàm Xảo khẽ chào, cúi đầu lui ra ngoài.

      Chân Ngọc nâng đầu, nhớ lại các việc của kiếp trước.

      Năm đó, Chân Ngọc thi đậu Tiến sĩ, lúc ở Kim điện cũng đứng hàng vị thứ hai. Vốn dĩ đó là chuyện rất vinh dự rồi, nhưng lại phải là người trong Kinh thành, cũng có thế giao thân quyến gì ở đây, nên có người nâng đỡ. Vì vậy mà tuy là Bảng nhãn nhưng cũng phải khốn khổ chờ phân công chức vụ; như Vương Chính Khanh là Trạng Nguyên, rất nhanh được vào Hộ bộ nhậm chức.

      Cha mẹ Chân Ngọc mất sớm, được trai và chị dâu nuôi dưỡng trưởng thành. Đến khi thi đậu Tiến Sĩ, viết thư gửi về quê báo tin mừng, trai và chị dâu có viết thư hồi , trong thư tràn ngập niềm vui sướng; cảm giác đó đến tận bây giờ vẫn nhớ như in. Vào thời điểm đó, nghĩ chi bằng phấn đấu tốt, có địa vị cao, tương lai áo gấm về làng để cho trai và chị dâu hãnh diện. Nhưng ngờ, cứ ở Kinh thành chờ mòn chờ mỏi, chờ mãi đến khi những Tiến Sĩ đồng lứa với đều làm quan, còn vẫn có tin tức gì. Ngày đó, buồn bực ngồi ở quán rượu uống mấy chén giải sầu, lúc ra lại đụng phải người quyền quý. Khi biết được quý danh của người quyền quý đó, tâm như tro tàn, chỉ e là lần này tiền đồ bị hủy hết. May mà lúc ấy Cửu giang vương trùng hợp ngang qua, ra mặt giải vây cho , lại mời uống chầu rượu. Buổi chuyện đó, Cửu Giang vương lại tán thưởng tài năng của , mời vào vương phủ tương trợ.

      Chân Ngọc giờ cùng đường, nhận được lời mời của Cửu Giang Vương sao có thể đồng ý?

      Sau khi vào vương phủ, Cửu Giang vương đối đãi tin tưởng hết lòng, xem như huynh đệ. cũng đem hết khả năng làm việc báo đáp ơn tri ngộ của Cửu Giang vương. Cho đến khi Cửu Giang vương ngồi vào vị trí Cửu ngũ chí tôn, vẫn còn bừng bừng nhiệt huyết muốn giúp Cửu Giang vương trở thành minh quân vì thiên hạ. Nhưng ngàn vạn lần ngờ, vắt hết óc giúp Cửu Giang Vương đạt được nghiệp lớn, lại ‘dầu hết đèn tắt’ cứ thế mà chết.

      Hôm nay sống lại vào Cảnh Thái năm thứ tư, tuy rằng là thân nữ nhi, nhưng vẫn hy vọng mình có thể trợ giúp Cửu Giang vương hoàn thành đại , để uổng phí nỗ lực cùng khổ tâm bỏ ra kiếp trước.

      Hồ ma ma bước vào phòng liền thấy Chân Ngọc ngồi ngẩn người, bà có chút căng thẳng, tiến lên lay lay nàng, hỏi: "Tam phu nhân, ngài sao chứ?"

      Chân Ngọc phục hồi lại tinh thần, giọng : " sao. À, đúng rồi, sau này ma ma để ý tới tin tức của Tam gia nhiều hơn chút."

      Hồ ma ma đáp lời, dựng lại gối đầu, đỡ Chân Ngọc lên giường nằm, khuyên nhủ thêm mấy câu, thấy nàng nhắm mắt ngủ mới nhàng lui xuống.

      Sáng hôm sau khi Chân Ngọc tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, lập tức kêu người mời đại phu, trong lòng lại thầm kinh hãi. Kiếp trước, bệnh tật chính là từ triệu chứng này bắt đầu. Tối hôm qua chỉ nhớ lại chuyện của kiếp trước mà thôi, thoáng động não tí mà ông trời muốn phạt rồi sao?

      Ninh lão phu nhân nghe tin Chân Ngọc đổ bệnh, cũng phái nha hoàn Như Ý qua đó hỏi thăm.

      Như Ý thăm Chân Ngọc xong, liền trở về bẩm báo với Ninh lão phu nhân: "Sắc mặt tiều tụy, quả thực đúng là bị bệnh chứ phải giả bộ."

      Ninh lão phu nhân thở dài : "Ba ngày hai bữa, nếu phải giả bệnh cũng là bệnh , rốt cuộc nàng nghĩ cái gì đây? Đáng thương cho Tam lang cưới phải nàng dâu như vậy, giúp được gì lại còn lúc nào cũng muốn cản trở. Vả lại nay Tam lang được vương gia trọng dụng, nên bị phân tâm. Sao nàng lại cứ như con thiêu thân thích gây ồn ào, khiến người ta phiền lòng như vậy?"

      Như Ý nhìn Ninh lão phu nhân bực tức, cũng mở miệng, chỉ cúi đầu yên lặng nghe.

      Ninh lão phu nhân xong, chợt ý thức được mình lỡ lời trước mặt nha hoàn, lập tức cho Như Ý lui xuống. Bà ngồi mình suy nghĩ xem nên dùng cách gì để Vương Chính Khanh thoát khỏi cái gánh nặng ‘Chân Ngọc nương’ này.

      Ninh lão phu nhân suy nghĩ hồi lâu, tất nhiên là nghĩ ra được biện pháp tốt nào. Tới tối, khi Vương Tuyên quay về phòng, Ninh lão phu nhân liền đem hết chuyện trong lòng ra: "Ban đầu kết thân, cũng nên hỏi thăm tính tình Ngọc nương chút. Bây giờ hay rồi, ngày ngày nháo ầm lên lại bị bệnh, khi nào mới yên phận đây?"

      Vương Tuyên cũng hơi hối hận, sớm biết có ngày hôm nay ban đầu nên đồng ý hôn này. Chỉ có điều, sau khi Chân Ngọc nương vào cửa, tuy gây chuyện náo loạn nhưng lại có sai lầm lớn gì. giờ muốn hưu nàng cũng có lý do. Vả lại, lễ giáo của nhà họ Vương, muốn bỏ vợ đâu phải việc dễ dàng. khi bỏ vợ khẳng định ảnh hưởng rất nhiều đến danh tiếng.

      Ninh lão phu nhân thấy Vương Tuyên do dự, liền : " bằng tìm sai lầm nào đó, đưa nàng đến miếu tu dưỡng, cho nàng quay lại nữa. Chúng ta tìm trước cho Tam lang lương thiếp, giúp đỡ xử lý chuyện nhà. Còn tương lai thế nào cứ từ từ ."

      Ninh lão phu nhân ý ở ngoài lời, Chân Ngọc nhiều bệnh như vậy, nếu bị đưa vào miếu, có ai quan tâm chăm sóc, tất nhiên trụ được bao lâu. Đợi nàng chết rồi, Vương Chính Khanh có thể tự chọn lấy chính thất tốt hơn, cần phải dùng đến chiêu bỏ vợ nữa.

      Vương Tuyên gì; nếu phải làm như vậy ông thực có lỗi với bạn tốt rồi.

      Ninh lão phu nhân cũng thầm hạ quyết tâm, mặc kệ Vương Tuyên có đồng ý hay bà nhất định cũng tìm cơ hội ra tay. Bà thể trơ mắt nhìn Vương Chính Khanh bị Chân Ngọc liên lụy được.

      Mấy ngày này, Chân Ngọc an tâm thả lỏng nghỉ ngơi, muốn lại dẫm vào vết xe đổ của kiếp trước nữa. Nàng chỉ tâm tâm niệm niệm nuôi bản thân mình cho béo tốt, sức khỏe dồi dào.

      Hồ ma ma thấy nàng an phận hết sức vui mừng, lại giọng bẩm báo hành tung của Vương Chính Khanh với nàng: "Mấy hôm nay Tam gia sớm về trễ. Khi quay về cũng chỉ ở trong thư phòng bàn chuyện quan trọng với Chương Phi Bạch, đến tận khuya mới ngủ. Chu di nương cùng Hạ di nương còn được thấy mặt Tam gia."

      Trong phủ nhà họ Vương cũng nuôi vài sĩ đồ được suôn sẻ đường làm quan, lại tự nhận là môn khách có tài hoa. Chương Phi Bạch trong miệng Hồ ma ma, chính là trong những môn khách mà Vương Chính Khanh nuôi trong phủ.

      Chân Ngọc vừa nghe thấy tên của Chương Phi Bạch, bỗng nhớ lại chuyện kiếp trước, khỏi cau mày. Kiếp trước, tuy tên Chương Phi Bạch này là môn khách của Vương Chính Khanh nhưng lại có lòng muốn theo người khác. Lúc ấy Chân Ngọc vô tình biết được hành vi mờ ám của , có lòng muốn nhắc nhở Vương Chính Khanh nhưng vì nhiều nguyên nhân mà cuối cùng . Sau đó quả nhiên người này bán đứng Vương Chính Khanh, ngoan độc ngáng Vương Chính Khanh phen. Cũng bởi vì vậy mà trong khoảng thời gian, Vương Chính Khanh mới thể vượt qua Chân Ngọc trở thành trợ thủ đắc lực nhất của Cửu Giang vương.

      giờ, Chân Ngọc sống lại thành chính thất của Vương Chính Khanh, vợ chồng cùng vinh cùng nhục, hành vi của Chương Phi Bạch này nhất định phải tìm cơ hội cho Vương Chính Khanh biết mới được.
      Nhiên Nhiên, mê sách, huyendo5 others thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 10:

      Edit: tiểu an nhi


      Chân Ngọc bị bệnh mất mấy ngày, ý thức được chút tình cảnh của bản thân mình. giờ là thân nữ nhi, nhìn thấy mỹ nhân cũng chỉ có thể tự YY trong đầu, thế lại còn phải trải qua nỗi đau đớn hàng tháng của nữ nhân, nhất thời có chút mệt mỏi, tinh thần thoáng sa sút.

      Hồ ma ma thấy nàng như vậy, cho rằng nàng buồn rầu về Vương Chính Khanh, liền tìm mọi cách để chọc nàng vui vẻ. Còn nhắc cả về những thú vui tiêu khiển nàng thích nhất trước kia nữa: "Tiếc là ta biết chơi cờ, nếu nhất định cùng phu nhân chơi mấy ván rồi."

      Chân Ngọc nghe xong cười cười, thử dò xét mấy câu, biết được Chân Ngọc nương vốn là nữ tử tinh thông cầm kỳ thi họa, kỹ năng chơi cờ bất phàm, từng là đệ tử học vẽ của danh gia, nàng nhất thời thở phào nhõm. Nếu vậy khi mình có vô ý để lộ ra tài nghệ cũng khiến người khác hoài nghi!

      Hồ ma ma thấy nàng có hứng thú chuyện, liền : "Lúc trước Tam phu nhân rất thích vẽ tranh, lại chơi cờ. Nhưng kể từ khi chuyển đến Kinh thành, ít tiếp xúc với người khác, nên những việc thích đó dần dần gác sang bên. Bây giờ cũng rảnh rỗi, lấy ra xem lại cũng tồi." xong, bà tìm các bức họa mà Chân Ngọc nương tự vẽ lúc trước, mở ra đặt trước mặt Chân Ngọc: "Nhìn xem, trước kia ngay cả lão gia cũng khen ngợi bức tranh này. là nét vẽ sống động hào phóng, tự tạo nên trường phái riêng."

      Chân Ngọc nhìn bức họa chút, khẽ giật mình, cách vẽ tranh của chủ nhân thân thể này ngờ lại có vài phần tương tự với nàng kiếp trước. Xem ra, mình trọng sinh vào thân thể Chân Ngọc nương cũng vì có duyên rồi. Bởi vì trước kia nàng từng mô phỏng theo nét vẽ và nét chữ của Chân Ngọc nương, nên giờ cảm thấy, cách vẽ và viết của bản thân thấm được phần nào thần khí của nàng ta, những thế kỹ năng của nàng còn cao hơn bậc.

      Ừm, bây giờ ấy à, ngay cả phụ mẫu của Chân Ngọc nương tới đây, e là cũng phân biệt được đâu là giả nữa rồi.

      Tuy Hồ ma ma mấy am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng thấy Chân Ngọc ngồi ở trong sân vẽ tranh phong cảnh, cũng cảm thấy quá mức phong nhã, liền để tùy ý cho nàng ngồi đó lâu hơn chút.

      Chẳng ngờ vì lần cao hứng này mà tới buổi chiều đầu Chân Ngọc lại đau như búa bổ. Sau đó nằm liên tục mất hai ngày mới khá hơn được chút. Cho đến lúc khỏi bệnh, có làm việc gì cũng cảm thấy chán ghét, toàn thân luôn mệt mỏi.

      Hồ ma ma thấy tình trạng của nàng cực kỳ sốt ruột, bất đắc dĩ phải tìm Thị Thư, nhờ Thị Thư nhắc khéo, xin Vương Chính Khanh qua đây thăm hỏi Chân Ngọc chút.

      Vương Chính Khanh nghe Chân Ngọc lại bị bệnh rất bực mình. Định gặp, nhưng lại sợ nàng làm cả phủ huyên náo yên, đến lúc đó bị truyền ra ngoài làm tổn hại đến gia phong. Vì vậy mà tới buổi chiều, cố gắng nhẫn nhịn qua phòng Chân Ngọc.

      Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh tới, vội vàng dẫn hết nha hoàn lui xuống.

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghiêng mình dựa vào thành giường đọc sách, xem ra tình hình cũng đáng lo ngại lắm, thoáng thả lỏng tâm tình, lên tiếng hỏi "Nghe nàng lại bị bệnh, đỡ chút nào chưa?"

      Chân Ngọc miễn cưỡng đáp: "Tốt hơn nhiều rồi, vất vả cho ngươi nhớ đến."

      Vương Chính Khanh thấy nàng an tĩnh hơn hẳn so với trước kia, ác cảm cũng vơi ít. Tầm mắt từ gương mặt Chân Ngọc đảo qua mép cuốn sách tay nàng, thấy được bốn chữ “Tiểu Thạch du ký” lại nhíu mày.

      “Tiểu Thạch du ký” là quyển tạp ký được viết bởi vị họ Thạch ngao du khắp thiên hạ. Khẩu vị của tác giả rất nặng, mỗi khi đến địa điểm, chỉ thích viết về những phong tục bất thường của nơi đó, hay miêu tả những chuyện bất luân xảy ra. Ví dụ như: chị dâu em chồng thông dâm, bố chồng nàng dâu vụng trộm, vợ nhiều chồng, chị dâu góa cùng em chồng giả trang nam tử để làm chuyện ân ái, vân vân….

      Vì văn phong của quyển du ký này sống động thú vị, còn có ghi chép ít địa lý vùng sông núi nên tất nhiên là Vương Chính Khanh từng xem qua. giờ nhìn thấy Chân Ngọc cũng xem quyển này, thiếu chút nữa đưa tay lên đập trán. nữ tử đàng hoàng yên lành lại xem quyển sách đó, thay đổi tính tình mới là lạ? Hay lần trước nàng cùng Chu di nương lăn lộn, là do học theo những thứ đọc trong quyển sách kia?

      "Nếu thân thể khỏe nên nghỉ ngơi nhiều chút, mấy loại sách tiêu khiển này đọc ít cũng được!" Vương Chính Khanh ngồi xuống gần Chân Ngọc, vươn tay muốn đoạt quyển sách trong tay nàng.

      Chân Ngọc thấy động tác của Vương Chính Khanh lập tức rụt tay lại, giấu nó ở sau lưng, lạnh nhạt : "Ngươi lúc nào cũng thích giành thứ tốt của người khác, hành vi đó tốt lắm đâu."

      Vương Chính Khanh im lặng hồi mới : "Quyển du ký này phải là thứ nàng nên đọc. Nếu buồn chán muốn đọc sách, có thể coi “Liệt Nữ Truyền”, “Hiền Nữ Truyền” ..., đọc các thể loại dạy trồng hoa nuôi cỏ, quy tắc chuẩn mực cũng tệ."

      Chân Ngọc sờ sờ cằm, Vương Chính Khanh cùng lão tử ta tâm sao? Nàng nghĩ nghĩ, rồi lấy quyển sách ra đưa cho Vương Chính Khanh, : "Cho ngươi đấy."

      Dù sao cũng đọc hết quyển này rồi, giờ chỉ tùy ý đọc qua chút thôi. Nếu muốn có cứ cho .

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghe lời, tâm tình tốt hơn hẳn, nhận lấy quyển sách: "Nếu nàng thực cảm thấy nhàm chán, có thể đến miếu dâng hương chút, ăn bữa cơm chay. Hay hẹn các phu nhân ra ngoài thưởng trà ngắm hoa cũng được. Chứ cứ rảnh ra chút lại ốm trận thế này tốt chút nào."

      "Hả?" Chân Ngọc lại sờ sờ cằm, suy tư, ra cuộc sống giờ phải là giống y như mong muốn của nàng khi về hưu ở kiếp trước hay sao? Lúc đó còn nghĩ đợi đến khi công thành danh toại tìm cơ hội xin về nghỉ ngơi; sau đó ngày ngày thảnh thơi trồng hoa nuôi cỏ, ăn uống no đủ, cần suy nghĩ, chỉ xem số sách giải trí là được rồi. Ừm, có thể bây giờ nàng được về hưu sớm. Còn về đề nghị dâng hương ăn cơm chay hay hẹn các phu nhân thưởng trà ngắm hoa của Vương Chính Khanh, chậc, cũng có thể xem xét. Hoạt động chút có ích cho thân thể!

      Hồ ma ma bưng trà vào, thấy phu thê hai người hòa hợp chuyện trò, khỏi vui mừng ra mặt. Bà bưng trà mời Vương Chính Khanh, cười : "Mấy ngày nay Tam phu nhân mệt mỏi, khiến tinh thần cũng sa sút theo. May mà hôm nay Tam gia tới, đùa vài câu trông lại tốt hơn nhiều."

      Vương Chính Khanh gật đầu cái, dặn dò Hồ ma ma: "Hầu hạ cho tốt, ta muốn tới thăm nàng lại uổng công." xong cầm sách đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

      Chân Ngọc nhìn theo bóng lưng Vương Chính Khanh, như có điều suy nghĩ. Sang ngày hôm sau, khi tỉnh dậy thấy đầu óc minh mẫn, Chân Ngọc kêu Hồ ma ma chuẩn bị trái cây nhang đèn, muốn tới miếu dâng hương.

      Hồ ma ma thấy Chân Ngọc chịu ra ngoài thăm thú chút cũng thấy mừng thầm, mở miệng hỏi "Tam phu nhân muốn đến ngôi miếu nào để dâng hương?"

      Chân Ngọc cười : "Đến miếu Thanh Phong ! Ở đấy có trồng lá trà, tiểu hòa thượng pha trà rất ngon, lại có chủ trì chơi cờ bất phàm. Người nào có thể thắng ván, tặng cho hộp trà tốt. Ta cũng muốn tới đó để lấy hộp trà!"

      Hồ ma ma hoài nghi gì, chỉ cho rằng mấy chuyện liên quan tới miếu Thanh Phong là do Vương Chính Khanh cho Chân Ngọc biết, liền nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc.

      Ninh lão phu nhân có nghe Chân Ngọc muốn miếu Thanh Phong dâng hương, nhưng gì, chỉ phái người theo.

      Khi Chân Ngọc dâng hết hương quay về cũng mang theo được ba hộp trà ngon. hộp đưa đến chỗ Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, hộp mang qua thư phòng của Vương Chính Khanh, còn mình giữ lại hộp.

      Tối muộn, Thị Thư đem hộp trà của Chân Ngọc đưa cho Vương Chính Khanh. mở nắp ra xem, liền thấy bên trong có viết ba chữ “Miếu Thanh Phong”, lại ngửi thấy hương lá trà thơm ngát khỏi giật mình, "Trà này ở đâu ra? Rất giống với trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng trong miếu Thanh Phong kia. Lần trước tới đó, uống thử trà thấy rất ngon, có đòi lão hòa thượng cho hộp, nhưng lão hòa thượng kiên quyết chịu. ngờ bây giờ trà Vân Vụ cũng được bày bán ở bên ngoài."

      Thị Thư cười hì hì : "Đâu có đâu. Đây chính là trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng miếu Thanh Phong đó Tam gia."

      Vương Chính Khanh "A" tiếng, : "Phụ thân đến miếu Thanh Phong sao? Mà hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ, sao lại rảnh rỗi để tới đó được?"

      "Là Tam phu nhân tới miếu Thanh Phong dâng hương, chơi ba ván cờ với lão chủ trì, thắng cả ba ván nên được lão chủ trì tặng cho ba hộp trà."

      "Kỹ năng chơi cờ của lão hòa thượng rất tốt, mỗi lần cùng đánh cờ, ta ngồi mất nửa ngày, vắt hết óc, cũng chưa chắc có thể thắng được ván. Vậy mà Tam phu nhân lại thắng liên tục ba trận?" Vương Chính Khanh cũng biết kỳ nghệ của Chân Ngọc nương rất tốt, nhưng chưa từng chơi cờ cùng nàng, nên trong lòng chỉ nghĩ rằng nàng chơi có tốt cũng thể tốt bằng mình. Bởi vậy vẫn luôn xem thường. Lúc này nghe Thị Thư nàng thắng lão chủ trì miếu Thanh Phong ba trận, khỏi giật mình.

      Thị Thư vỗ vỗ ấm trà : "Tam gia tin sao? Trà này là chứng cứ ràng nhất đấy."

      Vương Chính Khanh mỉm cười, đúng vậy, lão hòa thượng kia mềm cứng đều nghe; có bỏ bạc ra mua trà cũng trở mặt thèm để ý, chỉ ngoại trừ việc đánh cờ thắng mà thôi. Xem ra kỳ nghệ của Chân Ngọc nương quả thể coi thường, lúc nào có thời gian nhất định phải đấu với nàng phen.

      Ở bên này, Vương Tuyên cùng Ninh lão phu nhân uống trà cũng thoáng giật mình. Suy nghĩ của Vương Tuyên lại dao động, với Ninh lão phu nhân: "Ban đầu nhìn trúng Ngọc nương, ấn định hôn này, cũng là bởi vì nàng tài mạo song toàn. Nếu nàng nháo làm loạn, thực ra cũng xứng với Tam lang. Chỉ riêng kỹ nghệ chơi cờ này, khó có quý nữ nào trong Kinh thành có thể bì kịp được."

      Nhưng Ninh lão phu nhân vẫn cho là đúng, hừ : "Chúng ta cưới nàng về làm dâu, cái cần thiết nhất là quản lý việc nhà, có thể giải bớt lo lắng cho Tam lang; chứ phải là tìm kỳ thủ, biết chơi cờ có ích lợi gì? Có bản lĩnh nàng sinh tôn tử cho ta , ta nhất định gì nàng nữa."

      Vương Tuyên ho tiếng, muốn người ta sinh tôn tử Tam lang cũng phải qua phòng nàng mới được chứ. Lại , Bạch Cốc Lan là lập gia đình, chẳng lẽ Tam lang vẫn chịu suy nghĩ lại? Còn quyết tâm giữ mình?

      Đột nhiên nhớ tới Bạch Cốc Lan, chỉ có Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, mà còn có Vương Chính Khanh nữa.

      của Bạch Cốc Lan là quý phi trong cung, có thể , nàng và Cửu Giang vương cũng có chút quan hệ thân thích. Hơn nữa, phu quân của nàng lại bám lấy Cửu Giang Vương, nên trong khoảng thời gian này, nàng thường xuyên tới vương phủ thăm hỏi vương phi. Vì vài nguyên nhân, vương phi cũng hay giữ lại Bạch Cốc Lan ở trong vương phủ. Cứ như vậy, Bạch Cốc Lan và Vương Chính Khanh vừa vặn đụng phải nhau.

      Hôm nay, Vương Chính Khanh tới vương phủ, có tiểu nha hoàn chạy ra đưa cho mẩu giấy . mở giấy ra nhìn, là chữ viết của Bạch Cốc Lan, hẹn gặp mặt tại đình nghỉ mát ở trong hoa viên. do dự chút, nhưng cuối cùng vẫn .

      Bạch Cốc Lan vừa thấy Vương Chính Khanh, lập tức cúi đầu xuống, lời nào.

      Vương Chính Khanh bối rối, chỉ : "Ta và nàng đều lập gia thất, hà tất phải gặp lại?"

      Bạch Cốc Lan ngẩng đầu lên, nụ cười mờ mịt, giong thản nhiên: "Ngày trước ta tặng cho người cái hà bao, ngươi trả lại cho ta!"

      Vương Chính Khanh chỉ lo có người nhìn thấy bọn họ gặp mặt riêng tư, vội vàng : "Ta mang nó theo."

      Bạch Cốc Lan chút uất ức, vẻ mặt tràn ngập tủi hờn, " ra món quà của ta tặng cho ngươi, ngươi thèm để ý, cũng mang theo người. Uổng cho tâm ý của ta lúc trước."

      Vương Chính Khanh ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Cốc Lan, thấy nàng thanh nhã như hoa U Lan, lại nhớ tới tình ý thuở nào, cũng có chút thương cảm, nhất thời bật thốt lên: "Chính là vì quá hiếm có nên sợ đánh mất mới cất kỹ ."

      Bạch Cốc Lan vừa nghe, lập tức nở nụ cười, đồng thời giọt nước trong veo từ mắt đẹp chảy xuống, bộ dạng vừa tội nghiệp vừa đáng .

      Vương Chính Khanh nhìn đến ngây ngẩn, lâu sau mới hỏi "Nàng có khỏe ? Diêu Nhị lang đối xử với nàng thế nào?"

      Diêu Nhị lang trong miệng Vương Chính Khanh chính là phu quân Diêu Ngọc Thụ giờ của Bạch Cốc Lan.

      Bạch Cốc Lan nghe thấy Vương Chính Khanh hỏi đến Diêu Ngọc Thụ, nước mắt lại thi nhau chảy như vòng châu đứt dây, đọi lúc mới đáp: "Có tốt hay , chẳng lẽ ngươi có thể giúp cho ta sao?"

      Vương Chính Khanh nghe nàng vậy, hiểu tình cảm giữa nàng và Diêu Ngọc Thụ cũng quá ân ái, nhất thời tìm được lời nào để an ủi.

      Bạch Cốc Lan thêm gì nữa, hai người ở đình nghỉ mát cứ si ngốc nhìn nhau.

      Cuối cùng Vương Chính Khanh phục hồi lại thần trí, giọng : "Sáng mai giờ này ở nơi đây gặp lại." xong vội vã rời .

      Lúc này, tay Vương Chính Khanh hộp trà Vân Vụ, lại nhớ tới Bạch Cốc Lan, nàng thích uống loại trà này nhất. quay sang dặn dò Thị Thư: "Cất hộp trà này , sáng mai ngươi cùng ta ra ngoài, nhớ mang nó theo."

      Thị Thư nhanh nhẹn đóng kín nắp, còn : "Tam gia muốn đem tặng ai sao?"

      "Ừm!" Vương Chính Khanh dùng giọng mũi đáp tiếng. Nhớ lần cuối cùng với Bạch Cốc Lan lén lút hẹn gặp nhau, chính là ở miếu Thanh Phong. Hai người giả bộ vô tình chạm mặt, tách ra uống trà do tiểu hòa thượng pha. Sau đó, Bạch Cốc Lan tìm cách thoát khỏi nha hoàn, lặng lẽ cùng chuyện riêng, khi đó còn trà Vân Vụ của miếu Thanh Phong là tuyệt nhất. nhất thời bảo Bạch Cốc Lan hãy chờ , vì muốn tìm lão chủ trì chơi cờ. muốn thắng ván để lấy trà về cho nàng, nhưng vì thần trí yên nên đánh thắng. Lúc ra, Bạch Cốc Lan về rồi.

      Nợ nàng hộp trà, Vương Chính Khanh vẫn giữ việc này ở trong lòng. Hôm nay cầm được hộp trà trong tay, muốn đưa cho nàng để hoàn thành tâm nguyện.
      Last edited by a moderator: 5/4/15
      MaiAnhSF, Nhiên Nhiên, mê sách7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :