1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    2. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 80

      "Hồ ma ma, đem sách tới đây!" Chân Ngọc mặc cho Vương Chinh Khanh nắm tay, lại với Hồ ma ma câu.

      Hồ ma ma nhất thời qua, đem sách trong tay đưa tới trước mặt Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh đưa tay nhận, nhìn kỹ, thất thanh : "Là 《 luật pháp giải thích 》."

      Chân Ngọc mỉm cười nhìn Vương Chính Khanh, khi còn trẻ nhàng đứng ở vị trí cao, chỉ sợ nơi cao dễ lạnh, được quyển sách này, sau khi sửa đổi luật pháp, sử quan cũng phải ghi vào sách, cho dù về sau có lỗi gì, Hoàng đế cũng thể tùy tiện định tội . Chỉ hy vọng cả đời bình yên.

      Vương Chính Khanh có được sách, tuy là hơi mừng, nhưng rất nhanh lại chán nản, mất Ngọc nương, cho dù được tất cả bản trong thiên hạ cũng vô dụng.

      Chân Ngọc cũng là sau khi khôi phục trí nhớ, nhớ lại quyển 《 luật pháp giải thích 》 này, bởi vậy vẫn thầm tìm kiếm, chỉ là mất thời điểm tìm thấy nó ở kiếp trước, nhất thời cũng tìm được quyển sách này, cho đến mấy ngày trước đây trong khi chiến tranh lạnh với Vương Chính Khanh, ra cửa dạo tiệm sách, trong lúc vô tình mới tìm thấy quyển sách này. Vốn định đợi hai người hòa hảo cho , ngờ mình bị bệnh lần nữa, hơn nữa xem ra, lần này cũng giống như kiếp trước vậy, thuốc chữa rồi.

      Vương Chính Khanh bỏ sách xuống, áp mặt lên tay Chân Ngọc, giọng : "Ngọc nương, nàng khỏe lên , ta muốn cuốn sách này, cũng làm thủ phụ gì nữa, chúng ta du sơn ngoạn thủy nhé."

      Trong lòng Chân Ngọc khẽ nhúc nhích, ngày trước cho là, nam nhi phải kiến công lập nghiệp, ra cùng vào tướng, danh truyền thiên cổ, mà phải bừa bãi vô danh, chôn vùi vào nhân gian, như con kiến hôi sống qua cả đời. Sơ Sơ Trùng sinh, dù là thân nữ nhi, chưa từng chân chính quên mơ ước? Nhưng sau những thời gian này, lại phát , cùng người ở cùng chỗ, sinh con dưỡng cái, cũng giống vậy phụ kiếp này. Nếu có thể khỏe lên, cùng Vương Chính Khanh du sơn ngoạn thủy, đúng là vừa lòng cuộc sống, đáng tiếc đại nạn buông xuống, hồi thiên còn cách cứu vãn rồi.

      Hồ ma ma nghe bọn họ chuyện, lặng lẽ thối lui đến ngoài cửa, hốc mắt sớm đỏ, nhất thời thấy Lập Hạ vội vã tới đây, liền : "Chạy cái gì, cẩn thận kinh động phu nhân?"

      Lập Hạ thở gấp : "Là lão chủ trì miếu Thanh Phong tới, đến ngoài cửa."

      Hồ ma ma vừa nghe, vội vàng vào bẩm báo cho Vương Chính Khanh biết.

      Vương Chính Khanh là biết lão chủ trì miếu Thanh Phong biết y thuật, chuyên trị số tạp chứng, lúc này nghe được ông tới, nhất thời đại hỉ mà : "Cũng quên mất ông ấy, sớm nên mời ông ấy tới cho chẩn mạch Ngọc nương." xong ra ngoài đón.

      Lão chủ trì lúc vào, vừa thấy bộ dạng Chân Ngọc, thất kinh : "Nghe đồn ngươi ngã bệnh, còn nghĩ thời gian trước còn khỏe như vậy, cho dù bị bệnh, cũng rất nghiêm trọng, ngờ bệnh thành ra như vậy rồi."

      Chân Ngọc vừa thấy lão chủ trì cũng cười, "Thế nào, chủ trì sợ ta chết rồi, đến lúc đó tìm được đối thủ đánh cờ?"

      Lão chủ trì : "Là sợ ngươi chết, những kỳ lộ kia của ngươi cũng thất truyền, ngươi tốt xấu gì cũng nên viết lại ít chứ!"

      Chân Ngọc vừa chuyện, lấy được hơi, chỉ đành phải dừng lại, thở hổn hển lên tiếng nữa.

      Vương Chính Khanh giờ này giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, bệnh trạng của Chân Ngọc, lại : "Ngọc nương nghi ngờ là trúng độc, chỉ là bây giờ chưa tra ra nguồn độc, cũng thể nào giải độc."

      Lão chủ trì nghe xong, trước cho Chân Ngọc chẩn mạch, chẩn hết trầm ngâm : "Quả là thể hư hao tổn mạch tượng, chỉ là ngươi uống những thuốc này thấy khỏe lên, mạch tượng này sợ là giả tượng, phải mạch thực rồi. nay nếu hoài nghi là trúng độc, phải bắt đầu từ giải độc, tạm thời kê phương thuốc giải độc trước, uống thử chút." rồi kê đơn thuốc.

      Chân Ngọc cũng biết về phương diện tạp chứng, lão chủ trì cũng có chút thủ đoạn, nhất thời sinh hi vọng, có lẽ lão chủ trì có thể chữa khỏi cho nàng sao?

      Lão chủ trì đem phương thuốc đưa cho Vương Chính Khanh : "Dùng ba thang thử chút! Nếu như cái này cũng được, lão nạp cũng bất lực rồi."

      Vương Chính Khanh vội tạ, lặng lẽ : "Ngọc nương sưu tầm rất nhiều kỳ phổ, chốc nữa đưa đến cho lão chủ trì."

      Lão chủ trì liếc mắt xem thường : "Hiếm à? Chờ Ngọc nương nhà ngươi chuyển tốt, lão nạp thắng từng quyển từ tay nàng." rồi cáo từ.

      Vương Chính Khanh tiễn lão chủ trì, vội sai người lấy thuốc.

      Sau khi uống hết thuốc của chủ trì thuốc hậu,Chân Ngọc ngủ giấc tỉnh lại, lại cảm giác có tinh thần, chỉ là đáy lòng lại sợ đây là hồi quang phản chiếu. (người bệnh lâu khỏi bỗng dưng khỏe mạnh như thường, đây là báo hiệu sắp lên chầu trời T_T)

      Vương Chính Khanh thấy tinh thần nàng có chút tốt lên, sắc mặt cũng còn vàng vọt, cũng vui mừng : "Lão chủ trì quả nhiên có cách, dùng thêm hai thang thuốc nữa chừng có thể tốt rồi."

      Chân Ngọc có tinh thần, lại muốn lại, bởi vậy : "Tam lang, chàng đỡ ta lên, ta muốn đến thư phòng ngồi chút."

      "Ừm!" Vương Chính Khanh muốn khuyên
      [​IMG]
      hikari2088, Tôm Thỏ, blue14072 others thích bài này.

    3. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 81

      Những tiếng bước chân vang lên, rèm được vén lên, hai nữ nhân vào, là Chu Hàm Xảo, là Hạ Sơ Liễu.

      Hạ Sơ Liễu giơ bình trong tay, hơi thở đều : "Đây là thuốc giải, Tam phu nhân uống vào liền có thể giải độc."

      Hai ngày trước, Hạ Sơ Liễu biết được Chân Ngọc bệnh nặng, liền muốn vào phủ thăm phen, lại bị ngăn ở ngoài, đúng lúc sử Thiết Thủ ra ngoài, thấy là nàng, liền : "Hạ nương tử, phu nhân bị bệnh, có lẽ thể gặp ngươi, ngươi cứ về trước ! Chuyện trước kia, chớ để trong lòng rồi."

      Hạ Sơ Liễu động môi muốn lúc này mình cầu kiến Chân Ngọc, chỉ đơn thuần muốn thăm bệnh, cũng phải xin trở lại làm di nương, nhưng vừa nhấc mắt thấy ánh mắt của Sử Thiết Thủ, nữa, có chút ủ rũ, lúc trước cầu xin vào phủ như vậy, đều bị Sử Thiết Thủ đặt ở trong mắt, giờ có cũng tin tưởng.

      Sử Thiết Thủ thấy nàng cúi đầu, liền lại nhàng : "Mau trở về , cẩn thận bị người khác nhìn thấy, lại truyền hay." rồi gọi phu xe, giao phó : "Đưa Hạ nương tử trở về vương phủ."

      Hạ Sơ Liễu nhìn Sử Thiết Thủ cái, khẽ cắn răng, nhất thời lên xe ngựa, đợi xe ngựa được nửa, nàng định thần lại, phân phó phu xe : " phía này, đến Chương gia viện."

      Phu xe dựa theo lời nàng phân phó, chạy nhanh đến viện trạch của Chương Phi Bạch mới ngừng lại.

      Chu Hàm Xảo ở trong nhà rầu rỉ, nghe Hạ Sơ Liễu tới, nhanh chóng ra đón, hỏi "Tỷ tỷ thế nào lại rỗi rãnh tới đây?"

      "Quận chúa có ở trong phủ, trong phủ tạm thời có người nào quản thúc, ra vào dễ dàng chút, bởi vậy ra ngoài dạo."

      Lúc đầu Chu Hàm Xảo thành hôn Hạ Sơ liễu cũng sai người tặng quà tới, sau đó khi rảnh rỗi, từng đến tìm Chu Hàm Xảo ôn chuyện, quan hệ hai người cũng thân thiết hơn khi còn ở Vương gia làm di nương.

      Hạ Sơ Liễu vừa chuyện, thấy tiểu nha đầu dâng trà lên, lại lui xuống, trong phòng chỉ còn lại Chu Hàm Xảo, liền hỏi đến bệnh của Chân Ngọc: "Ta lòng nhớ chuyện cũ, muốn thăm phu nhân phen, chỉ là vào được Vương gia, nhưng biết bệnh tình phu nhân như thế nào?"

      Chu Hàm Xảo đỏ vành mắt, ra bệnh trạng của Chân Ngọc, lại : "Phu nhân tài mạo như vậy, cũng là trời đố kị hồng nhan, chịu để cho nàng sống tốt."

      Hạ Sơ Liễu vừa nghe bệnh được nghiêm trọng, có trạng thái sắp qua đời, khỏi cả kinh thất sắc : "Sao đột nhiên liền bệnh nghiêm trọng như vậy được? Ngự y trong cung, danh y kinh thành, lại ai có thể chẩn ra ra sao bệnh sao?"

      Chu Hàm Xảo lắc lắc đầu : "Thủ phụ đại nhân nay hô phong hoán vũ, quyền cao chức trọng như thế nào, danh y nào trong kinh thành xin tới? Có lẽ có danh y cũng vô dụng, khám ra bệnh tình. Phu nhân mình lòng nghi ngờ là trúng độc, lại mời người giỏi giải độc tới chẩn bệnh, kê đơn thuốc uống xong, vẫn có chuyển biến tốt."

      Hạ Sơ Liễu hỏi "Triệu chứng bệnh này đến tột cùng là như thế nào?"

      Chu Hàm Xảo tỉ mỉ : "Đầu tiên là cảm thấy có tinh thần, buồn ngủ, tiếp đó là nhức đầu tim đập nhanh, nằm giường liền dậy nổi, chỉ là thời gian vài ngày, dung nhan liền khô cằn xuống."

      Hạ Sơ Liễu nghe xong thở dài lần, bởi vì nhìn trời cũng còn sớm, liền cáo từ ra về, trở về vương phủ.

      Mấy ngày nay Đường Diệu Đan có trong phủ, mọi người tán loạn, Hạ Sơ Liễu ra khỏi phủ lần, cũng có ai lý luận, nhất thời có người thấy nàng trở lại, liền : "Hạ mỹ nhân, con mèo Quận chúa nuôi kia giống như bệnh nghiêm trọng hơn, ngươi còn nhìn chút? Nếu là có gì may, đến lúc đó Quận chúa hỏi tới, ai chịu tội?"

      Khi Đường Diệu Đan được vời vào cung phân phó Hạ Sơ Liễu chăm sóc con mèo kia, giờ mèo bị bệnh, Hạ Sơ Liễu cũng có chút luống cuống, vội vào ôm mèo ra ngoài, mời đại phu trong phủ khám cho nó.

      Đại phu nhìn lần, cau mày : "Các ngươi làm gì nó vậy? Nhìn như là chứng mệt mỏi!"

      Hạ Sơ Liễu cũng hiểu, đáp: "Mấy ngày trước nó uể oải, buồn ăn uống, mấy ngày nay thích động đậy, nhìn như có hơi thở!"
      Đại phu lắc đầu : "Hay là ăn đồ gì đó sạch , trúng độc rồi?" rồi kê đơn thuốc cho Hạ Sơ Liễu, "Trước tiên cho nó uống thuốc này, xem hiệu quả thế nào rồi lại sau."

      Hạ Sơ Liễu nhận đơn thuốc, ôm mèo ra ngoài, tự kêu tiểu nha đầu ra khỏi phủ bốc thuốc, đun thuốc cho mèo uống.

      Sau khi uống thuốc mèo con cứ nôn mửa liên tục, nhìn tình huống ổn , Hạ Sơ Liễu có chút ngẩn người, rất sợ mèo này chết rồi, mình bị Đường Diệu Đan quát nạt, bởi vậy mặt ủ mày chau.

      Tới muộn, Đường Diệu Đan cũng là dẫn Bích Tâm trở về phủ.

      Vừa nghe Đường Diệu Đan trở về phủ, Hạ Sơ Liễu vội vàng ôm mèo gặp, Miêu nhi triệu chứng, chỉ chờ đường Diệu Đan trách phạt.

      Đường Diệu Đan cũng bất ngờ, tùy ý : "Bị bệnh à, đút nó ăn viên Giải Độc Hoàn là được, cần sắc thuốc đâu." rồi dặn Bích Tâm: "Lấy giải độc hoàn lần trước Thái thượng hoàng ban cho ra đây, cho Tiểu Bạch ăn."

      Tiểu Bạch này là tên mèo Ba Tư.

      Hạ Sơ Liễu giúp Bích Tâm mài thuốc thành phấn, pha trong nước đút cho mèo ăn, lúc này mới hỏi: "Giải độc hoàn này là gì vậy? có thể trị khỏi bệnh cho con mèo này sao?"

      Bích Tâm cười : "Giải độc hoàn này rất thần kì. Là thần đan trong lò luyện đan của Thái thượng hoàng! Nghe trước đó có luyện lò đan,cho tiểu đạo sĩ ăn thử, nhưng ổn, sau đó luyện lại đan này, lại có công hiệu giải bách độc, để tiểu đạo sĩ ăn, cũng giải hết độc tính của viên đan dược ban đầu. Khi Thái thượng hoàng sắp xếp đan dược thấy Quận chúa qua thăm, liền cho Quận chúa ba viên. Đừng thấy con mèo này bệnh nặng, uống viên, có thể khỏi đấy."

      "Thần kỳ như vậy?" Hạ Sơ Liễu giúp chăm sóc con mèo, thấy mèo uống thuốc, lúc này hề nôn mửa nữa, nhắm mắt lại ngủ, liền nhàng vuốt ve lông của nó, thương tiếc : "Mấy ngày nay gầy nhiều, đợi khỏi bệnh, còn phải bồi bổ thêm nữa, mới có thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu."

      Nàng vuốt, lại phát Miêu nhi bộ lông tất cả đều là ướt , khỏi kinh ngạc mà : "Chảy mồ hôi sao?"

      Bích Tâm vừa thấy : "Mau cầm khăn lông lau khô mồ hôi cho nó, sau đó đút chút đường nước muối, đợi nó thở đều, là được rồi."

      Tối đó, Hạ Sơ Liễu chăm sóc mèo con đêm, lúc trời sáng, mèo con cũng có chuyển biến tốt, nhàng kêu, hơi khôi phục hoạt bát thường ngày. Trong lòng nàng vui mừng, vội ôm mèo gặp Đường Diệu Đan, muốn trả lại mèo cho nàng ta, mới đến hành lang, liền thấy Mạnh Lai vào phòng của Đường Diệu Đan, nàng vừa mới tránh , ngờ mèo nhảy ra từ trong tay nàng, chạy đến bên cửa sổ, nàng vài bước ôm mèo, vừa đúng ngồi xổm dưới cửa, liền nghe được giọng bên trong của Đường Diệu Đan : "Chân Ngọc nương sắp chết chưa?"

      Mạnh Lai đáp: " Đám danh y bó tay hết cách, mặc dù hoài nghi là trúng độc, nhưng tìm ra được nguyên nhân, chừng chịu đựng nổi tới ngày mai."

      Đường Diệu Đan vui sướng cười tiếng : "Hoàng huynh vì nàng, còn ép hỏi ta có thuốc giải hay ? Ha ha, ta có thuốc giải cũng tình nguyện đút cho Tiểu Bạch, cũng cho Chân Ngọc nương!"

      Mạnh Lai : "Cũng trách được cả đám tìm ra là độc gì, lúc đó Quận chúa để nô tài hạ thuốc trong cao lê, nhưng là lọ thứ nhất, Chân Ngọc nương dĩ nhiên là ăn hết rồi, lọ cao lê thứ hai có độc, cho dù có hoài nghi, bắt tay điều tra từ lọ thứ hai, cũng là tra được cái gì."

      Hạ Sơ Liễu ôm mèo ngơ ngác ngồi cạnh, hồi lâu mới rón rén khỏi.

      Rất nhanh, Hạ Sơ Liễu gặp Bích Tâm, : "Bích Tâm tỷ tỷ, Tiểu Bạch còn chưa khỏe hẳn, tỷ cho thêm viên giải độc hoàn !"

      Bích Tâm kinh ngạc : "Đạo sĩ đều chỉ cần viên thấy hiệu quả, chẳng lẽ Tiểu Bạch còn trúng độc nặng hơn đạo sĩ?"

      Hạ Sơ Liễu sợ Bích Tâm chịu cho thêm thuốc, liền : "Mèo này dù sao cũng là của hoàng hậu nương nương, nếu bây giờ đột nhiên chết, sau này hoàng hậu nương nương có hỏi tới, quận chúa nuôi chết mèo, đến lúc đó lại có tranh chấp, Bích Tâm tỷ tỷ cho thêm thuốc thôi, uống thêm viên nữa Tiểu Bạch nhất định khỏi hẳn."

      Bích Tâm nghĩ thầm Đường Diệu Đan và Thân thị bất hòa, lần này vào cung lại cùng Hoàng đế nổi tranh chấp, nay sợ sống lại chuyện, con mèo nhi chết mặc dù phải đại , nếu Thân thị muốn so đo, chỉ cần có người cố ý khích bác, quả lại có tranh đoan, bởi vậy chỉ do dự trong chốc lát, sau đó lấy cho Hạ Sơ Liễu viện thuốc.

      Hạ Sơ Liễu có được viên đan dược, cầm lọ đựng, mượn cớ nhanh chóng xuất phủ, tìm Chu Hàm Xảo trước, thở gấp : "Chu nương tử, phu nhân được cứu rồi, chỉ là ta vào được Vương gia, còn phải cần muội dẫn theo ta ."

      Chu Hàm Xảo hiểu, hỏi "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

      "Quận chúa sai thị vệ hạ độc trong cao lê, phu nhân ăn cao lê và bị trúng độc." Hạ Sơ Liễu lại cuộc chuyện giữa Mạnh Lai và Đường Diệu Đan cách đơn giản, lại : "Chính ta nhìn thấy Quận chúa cho mèo kia ăn cao lê trong vương phủ, triệu chứng của con mèo kia, cùng với triệu chứng trúng độc của phu nhân, chính là . Tối hôm qua Quận chúa về phủ, thấy con mèo ổn, bảo Bích Tâm lấy ra giải độc hoàn đút cho mèo ăn, sáng nay cũng chuyển tốt, nhìn là biết giải độc. Ta cố gắng lấy được viên giải độc hoàn từ tay Bích Tâm, mặc kệ thuốc này có thể chữa khỏi cho phu nhân hay , ta cố hết sức."

      Chu Hàm Xảo vừa nghe,vậy bất chấp tất cả? Sớm kêu người chuẩn bị ngựa xe, kéo Hạ Sơ Liễu lên xe ngựa, hai người vội vàng tới Vương gia.

      Chu Hàm Xảo thường ra vào Vương gia, có nàng đưa , Hạ Sơ Liễu tự nhiên thuận lợi vào Vương gia.

      Bởi vì Chân Ngọc bị bệnh, Vương Chính Khanh cho phép người khác tùy tiện ra vào phòng của nàng, Chu Hàm Xảo sợ đám người bẩm báo làm trễ nãi thời gian, liền trực tiếp muốn gặp Lập Hạ.

      Lập Hạ nghe được Chu Hàm Xảo có chuyện muốn gặp nàng, rất nhanh liền ra, đợi nghe xong lời Chu Hàm Xảo , nhất thời nửa mừng nửa lo, dẫn theo Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu tới phòng Chân Ngọc.

      Như vậy hồi, Vương Chính Khanh như người sắp chết đuối bắt được cọc, kịp hỏi cái gì, nhận lấy bình, đổ viên thuốc ra, tay đút vào miệng Chân Ngọc, dỗ : "Mau nuốt vào !"

      Chân Ngọc cũng yếu, căn bản vô lực nuốt được viên đan dược.

      Hạ Sơ Liễu vội vàng tiến lên, đỡ Chân Ngọc dậy, lấy viên thuốc ra ngoài, giao cho Chu Hàm Xảo : "Nhanh mài thành bột."

      Chu Hàm Xảo tay nhanh, nhận lấy viên thuốc, tìm được đồ mài thuốc, chỉ mài lát, viên thuốc vỡ vụn, đổ vào trong chén, sau đó châm nước vào trong chén khuấy đều, quay người lại, bưng ly tới, cùng Hạ Sơ Liễu người đỡ Chân Ngọc, người đút thuốc cho Chân Ngọc.

      Thuốc vừa đổ xuống, Hạ Sơ Liễu xoa ngực giúp Chân Ngọc, Chu Hàm Xảo vắt khăn nóng lau cho Chân Ngọc, lại phân phó Hồ ma ma: "Chuẩn bị thêm xiêm áo, lát nữa Tam phu nhân ra nhiều mồ hôi, phải thay đồ ngay nếu bị nhiễm lạnh."

      Chân Ngọc uống thuốc, cũng là ngủ thiếp , mồ hồi ra nhiều như tắm.

      Hạ Sơ Liễu vừa dém kín chăn để cho nàng ra mồ hôi, vừa xoa lòng bàn tay và lỗ tai cho nàng.

      Chu Hàm Xảo chuẩn bị cái này chuẩn bị cái nọ, vô cùng bận rộn.

      Nhất thời những người khác trong phòng cũng thành vật trang trí.

      Vương Chính Khanh chăm chú nhìn Chân Ngọc, thấy sắc mặt tái nhợt của nàng dần dần có huyết sắc, khỏi hô: "Ngọc nương!" Nhất thời nhào tới, nửa mừng nửa lo, có chút khó mà tin được.

      Hạ Sơ Liễu thấy tình trạng của Chân Ngọc, biết thuốc giải có hiệu quả, nhất thời mừng rỡ, run giọng với Hồ ma ma: "Ma ma, mau chuẩn bị nước đường muối cho Tam phu nhân uống, đổ mồ hôi quá nhiều chỉ sợ mệt lả rồi."

      Hồ ma ma hỏi "Nước đường muối là cái gì?"

      Hạ Sơ Liễu lúc này mới phát ra mình chưa ràng, vội : "Chính là ly nước ấm thêm muỗng đường cùng vài hạt muối."

      Nước đường muối rất nhanh có, Hạ Sơ Liễu nhận lấy đút cho Chân Ngọc uống, nhìn nàng tiếp tục đổ mồ hôi, đôi môi màu xám tro cũng dần dần có sắc hồng, liền với Chu Hàm Xảo: "May mà chúng ta chạy nhanh, nếu chậm trễ hồi, chỉ sợ Tam phu nhân..."

      lúc sau, đại phu vào, giúp bắt mạch, lúc này cũng là vui mừng, "Tâm mạch của phu nhân dần dần mạnh lại, lại có sinh khí."

      Rất nhanh ngự y cũng vào bắt mạch, chứng giống nhau, mạch tượng Chân Ngọc dần dần có lực, chuyển biến tốt.

      Mấy nha đầu đứng ở ngoài cửa lúc trước biết Chân Ngọc tốt chịu đựng dám khóc, lúc này nghe được tin tức tốt, cũng bật khóc thút thít. Lại có người nhanh chóng bẩm báo Vương Tuyên cùng Ninh lão phu nhân.

      Khi Vương Tuyên cùng Ninh lão phu nhân chạy tới, đám người trong phòng bị ngự y và đại phu đuổi ra, chỉ để lại Vương Chính Khanh và Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm Xảo ở bên trong.

      Ninh lão phu nhân lôi kéo Lập Hạ hỏi "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

      Lập Hạ rưng rưng tươi cười : "Hạ nương tử có được giải thuốc, vào được phủ chúng ta, Chu nương tử dẫn theo nàng vào, mang thuốc giải cho phu nhân uống, nay phu nhân chuyển biến tốt."

      Ninh lão phu nhân nghe xong, đôi tay chắp thành hình chữ thập niệm Phật, đọc xong : "Nếu Ngọc nương lần này có thể khỏi bệnh, ta liền làm chủ, đón Hạ nương tử về phủ chúng ta, nhiệt tình đối đãi."

      Lập Hạ nghe lời này cũng hiểu, đây là muốn nhận Hạ Sơ Liễu trở lại làm di nương rồi. Có phần ân cứu mạng này, lần này Hạ Sơ Liễu trở lại, gót chân tự nhiên vững vàng, về sau có thêm con trai con , cũng có thể tranh chỗ đứng trong phủ rồi.

      Tối nay, Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm Xảo ở trong phòng Chân Ngọc thay phiên hầu hạ Chân Ngọc. Chu Hàm Xảo khuyên Vương Chính Khanh nghỉ, cười : "Tam gia cứ yên tâm, chúng ta nhất định tận tâm hầu hạ, hơn nữa nếu Tam gia nghỉ ngơi cho tốt, khi Tam phu nhân khỏe lên, lại đến phiên Tam gia bị bệnh, cũng hay đâu!"

      Vương Chính Khanh nhất thời : "Các ngươi cũng mệt rồi, nếu , để nha đầu vào hầu hạ, các ngươi cư nghỉ ngơi trước ?"

      Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm Xảo ngày trước khi làm di nương của Vương Chính Khanh đâu có được câu nửa câu săn sóc như thế này? Lúc này nghe được những lời này của , các loại có nhiều cảm xúc, nhất thời nhìn nhau cái, cũng là trăm miệng lời : "Ngày trước phu nhân thích chúng ta hầu hạ, giờ cứ để cho chúng ta hầu hạ nàng !"

      Vương Chính Khanh vừa nghe, chỉ đành phải dặn bảo mấy câu, cũng chịu ra khỏi viện này, chỉ ở phòng bên cạnh ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, khi Chân Ngọc mở mắt ra, liền thấy hai thiếp thị ngày trước ngồi ở bên giường nhìn nàng, nhất thời : "Mỹ nhân, các nàng lại trở về rồi hả?"

      Chu Hàm Xảo vừa thấy Chân Ngọc mở mắt, nhanh chóng gọi người, hô: "Phu nhân tỉnh rồi, mau mời đại phu tới chẩn mạch!"

      Vương Chính Khanh đêm ngủ an lòng, chỉ nghiêng tai nghe trộm động tĩnh bên trong, lúc này vào, thấy Chân Ngọc tỉnh dậy, khí sắc u ám gương mặt tiêu tan, nhất thời sờ mặt nàng, kích động đến giọng cũng nghẹn ngào, hỏi "Ngọc nương, nàng cảm thấy như thế nào rồi?"

      "Đói bụng, muốn ăn cháo!" Chân Ngọc .

      "Được, được, ăn cháo!" Vương Chính Khanh vội kêu người mang cháo tới.

      Nhất thời ngự y vào bắt mạch, giọng điệu thở dài : "Độc giải rồi, nay cơ thể suy yếu chút, chỉ cần điều dưỡng thời gian, liền có thể khôi phục."

      Nơi này Chu Hàm Xảo bưng cháo đút Chân Ngọc ăn, vừa : "Phu nhân, lần này may mà có Hạ nương tử, mới có thể giải độc."

      Chân Ngọc liền nhìn Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh chỉ đành phải nhìn về phía Hạ Sơ Liễu : "Hạ nương tử cứu Ngọc nương mạng, đại ân lời nào cám ơn hết được, chỉ hỏi Hạ nương tử có tâm nguyện gì? Nếu có, nhất định giúp Hạ nương tử đạt được ý nguyện."

      Khuôn mặt Hạ Sơ Liễu đỏ lên, giọng : "Cứ đợi phu nhân khỏe lại rồi cũng được!"

      Chân Ngọc mỉm cười: à, chẳng lẽ là muốn trở lại làm di nương sao?

      Hạ Sơ Liễu vừa thấy ánh mắt Chân Ngọc, tự chủ giải thích: "Phu nhân chớ nên hiểu lầm, ta làm những việc này, nhưng phải muốn làm di nương đâu, chỉ mong được như Chu nương tử, gả cho người tốt."

      Chân Ngọc nhìn về phía Vương Chính Khanh, mặc dù giọng yếu ớt, nhưng vẫn muốn cười , : "Tam lang, chàng lại bị bỏ rơi!"
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    4. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 82

      Chờ Chân Ngọc nghỉ ngơi, Hạ Sơ Liễu ra chuyện Đường Diệu Đan sai Mạnh Lai hạ độc cho Vương Chính Khanh biết, lại : "Thái thượng hoàng luyện đan dược, người ngoài thể có được, cũng chỉ có Quận chúa mới có thể lấy."

      Vương Chính Khanh vốn hoài nghi Đường Diệu Đan, lúc này nghe xong, lạnh nhạt : "Nàng ta hại Ngọc nương lần rồi lại lần, nếu lần này lại bỏ qua cho nàng ta, trời đất khó dung? Đợi thu thập xong chứng cớ, chính là ngày chết của nàng ta."

      Hạ Sơ Liễu nghĩ tới mình cũng có đường lui rồi, nếu thể trị tội Đường Diệu Đan, chỉ sợ nàng ta đối phó mình, nhất thời cắn răng : "Nô gia nguyện ý làm người làm chứng, chỉ tội Quận chúa và Mạnh Lai."

      Vương Chính Khanh gật gật đầu : "Nhân chứng có, vật chứng cũng khó khăn, vả lại Mạnh Lai hạ độc trong cao lê, nhất định để lại chút dấu vết, cũng muốn nhờ lão chủ trì miếu Thanh Phong nhớ lại chuyện ngày đó, cũng làm nhân chứng."

      Vương Chính Khanh phong tỏa chuyện bệnh tình của Chân Ngọc có chuyển biến tốt, lại giữ lại Hạ Sơ Liễu ở trong phủ, mặt phái người điều tra tội chứng của Đường Diệu Đan.

      Chân Ngọc mắt thấy Hạ Sơ Liễu ở bên người tận tâm chăm sóc, nhất thời cười : "Hạ nương tử, ngươi muốn quay lại làm di nương?"

      Hạ Sơ Liễu đỏ mặt, giọng : "Phu nhân chớ giễu cợt. Nếu bị người khác cho là , truyền ra ngoài, tương lai nô gia lập gia đình thế nào?"

      "Ha ha. . . . . ." Chân Ngọc nhịn được cười, nhất thời nhìn dáng vẻ của Hạ Sơ Liễu, bèn hỏi nữa.

      Đợi đến khi Chu Hàm Xảo tới, Chân Ngọc liền hỏi Chu Hàm Xảo : "Hạ nương tử có phải nhìn trúng vị sư gia nào nhà ta rồi ? Mặc kệ nhìn trúng người nào, chỉ cần người nọ chưa thành thân, cố gắng tìm cách tác thành."

      Chu Hàm Xảo cũng đoán, giờ này cười : "Hạ nương tử hâm mộ nô gia gả cho đúng phu quân, chỉ là trong phủ đâu còn có sư gia nào qua được Phi Bạch nhà ta? Nàng ấy muốn tìm người như vậy, dễ dàng!"

      Thấy Chu Hàm Xảo xấu hổ như trước, da mặt dày khen ngợi Chương Phi Bạch, Chân Ngọc đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp bật cười : "Ngươi trước kia ở trong phủ, là bị bạc đãi, bởi vì gả cho Phi Bạch, mới có thể cảm thấy ngàn tốt vạn tốt, cẩn thận nha, nam nhân thể quá nuông chiều."

      Chu Hàm Xảo cũng biết lỡ lời, ửng đỏ mặt : "Phu nhân lại giễu cợt." qua giúp Chân Ngọc bóp vai, lại hỏi: "Có muốn xoa bóp lưng hay ? Phu nhân trước kia thích nô gia xoa bóp, bây giờ chỉ huy nô gia, nô gia có chút quen!"

      Chân Ngọc đạo: " nay nếu để cho ngươi đấm lưng, chỉ sợ có người ghen."

      Chu Hàm Xảo cười : "Phi Bạch ăn giấm này đâu. Biết được phu nhân bị bệnh, còn bảo nô gia chăm sóc tốt cho phu nhân, cần phải nhớ nhà!"

      Chân Ngọc cười , Phi Bạch đương nhiên ghen rồi, người ghen chính là Tam lang nhà ta.

      Trong vương phủ, sớm có người bẩm báo chuyện Hạ Sơ Liễu cả đêm về cho Đường Diệu Đan biết, Đường Diệu Đan nghe vậy : "Nàng ta coi vương phủ là nơi nào rồi hả? Muốn vào liền vào, nghĩ ra ra, lại dám cả đêm về? Người đâu, tra hành tung của Hạ mỹ nhân!"

      Rất nhanh, liền có người đến báo cáo: "Hôm qua Hạ mỹ nhân vào phủ thủ phụ đại nhân, sau đó thấy ra ngoài."

      Đường Diệu Đan "đing " trong lòng, nghĩ tới chuyện, vội kêu Bích Tâm tới hỏi "Hạ mỹ nhân hỏi ngươi viên Giải Độc Hoàn thứ hai, có cho mèo ăn trước mặt ngươi ?"

      Bích Tâm lắc đầu cái, nhất thời thấy sắc mặt Đường Diệu Đan đúng, cũng bối rối lên, hỏi "Quận chúa, Hạ mỹ nhân xảy ra chuyện gì sao?"

      Đường Diệu Đan cười lạnh : "Nàng ta có việc gì, là quận chúa nhà ngươi sắp xảy ra chuyện." xong kêu Mạnh Lai vào, phân phó : " hỏi thăm bệnh tình Chân Ngọc nương chút, xem có phải có chuyển tốt hay ?"

      Mạnh Lai thấy Bích Tâm ở bên cạnh, tiện nhiều lời, nhưng vẫn : "Chân thị bệnh sắp chết, liền ngự y cũng hết cách, nào có dễ dàng chuyển biến tốt?"

      Đường Diệu Đan : " chừng nàng ta có giải thuốc, giải được độc rồi!"

      Mạnh Lai cũng thay đổi sắc mặt, thêm lời nào, chắp tay cái liền ra ngoài.

      lúc sau, Mạnh Lai trở lại bẩm báo : "Ngự y vẫn còn ra vào Vương gia, sắc mặt hòa hoãn, nóng nảy nữa. Có lẽ bệnh tình Chân thị chuyển tốt."

      Đường Diệu Đan chợt ngẩng đầu lên : "Được đấy, mạng Chân thị ghê gớm ."

      Mạnh Lai lo lắng : "Nếu là Hạ mỹ nhân hiến thuốc, chuyện quận chúa sai thuộc hạ hạ độc, chỉ sợ cũng giấu được, thủ phụ đại nhân là người thông minh, tìm hiểu điều tra ngọn ngành, cũng tra ra được. Đến lúc đó bẩm báo trước mặt hoàng thượng, Quận chúa cũng ổn."

      Đường Diệu Đan tự nhiên biết, Đường Tấn phong mới lên ngôi, có quá nhiều chỗ dùng tới Vương Chính Khanh, bây giờ mà truyền ra chuyện mình hạ độc hại Chân Ngọc, chỉ sợ Đường Tấn Phong cũng có cách nào bao che mình. Nàng suy nghĩ chút, đột nhiên nghiêm giọng : "Mạnh Lai, tối nay ngươi vào Vương gia, giết chết Chân Ngọc nương và Vương Chính Khanh, sau đó quay chúng ta, rời Kinh Thành, đến hải ngoại."

      Mạnh Lai nhiều năm qua canh giữ bên người Đường Diệu Đan, chỉ nghe lệnh của Đường Diệu Đan, mặc dù mơ hồ có hy vọng, cũng dám vọng tưởng, lúc này nghe được lời Đường Diệu Đan, ràng là muốn bỏ trốn cùng , lưu lạc chân trời, nhất thời mừng như điên, lại dám biểu lộ quá mức, chỉ cung kính đáp, xoay người lui xuống.

      Khi trời tối Mạnh Lai liền chuẩn bị thỏa đáng, trong phòng tĩnh tọa, chỉ chờ đợi nửa đêm xuất phát.

      Vương gia. Chân Ngọc ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối buồn ngủ nữa, chỉ dựa vào ở bên giường nghĩ tới những chuyện xảy ra trong thời gian này, suy nghĩ, thấy Vương Chính Khanh vào, liền cho Lập Hạ lui xuống, mở miệng : "Tam lang, Hạ nương tử về, Đường Diệu Đan phát bình thường, chỉ sợ có chuyện sắp xảy ra."

      Vương Chính Khanh : "Mới vừa rồi mật thám vào báo lại, Mạnh Lai có hành động lạ, muốn xem có hành động gì?"

      Chân Ngọc cười : "Đường Diệu Đan ra tay, nhưng có hại chết người, nếu bị trị tội, theo tính tình của nàng ta, chỉ sợ cam lòng, chừng lệnh cho Mạnh Lai tới giết chúng ta."

      Vương Chính Khanh lắc đầu thở dài : "Đường Diệu Đan bệnh hết thuốc chữa!"

      Chân Ngọc : "Nàng làm tất cả, chỉ là muốn hoàng thượng chú ý mà thôi! Giết chết chúng ta, triều chính tự nhiên loạn hết lên, hoàng thượng đương nhiên cũng luống cuống tay chân."

      Vương Chính Khanh vừa chuyện, vừa đỡ Chân Ngọc dậy :", đổi gian phòng khác nghỉ ngơi, nơi này để chờ bắt rùa trong hũ."

      Đêm khuya chìm xuống, mọi người trong Vương gia đều nghỉ ngơi, đình viện yên tĩnh, lúc này, bóng đen leo tường vào tới bên ngoài phòng Chân Ngọc, khe khẽ đẩy cửa sổ, nhảy vào.

      Bóng đen mới rơi xuống đất, trong phòng đột nhiên sáng đèn, Sử Thiết Thủ cùng thị vệ lột miếng vải đen che đèn lồng, nhắc đèn lồng tới gần Mạnh Lai, cười hì hì : "Thủ phụ đại nhân đoán ngươi đến, ngươi quả nhiên đến rồi!"

      Mạnh Lai kinh hãi, biết trúng kế, nhất thời muốn xoay người lại nhảy qua cửa sổ chạy trốn, bên cửa sổ sớm có người canh giữ, giọng Vương Chính Khanh cất lên: "Bắt lấy , cho chạy thoát."

      Sau hồi thanh đao kiếm vang lên, Mạnh Lai bị Sử Thiết Thủ cùng thị vệ bắt sống xuống.

      Chân Ngọc ở trong sương phòng nghe thấy bắt sống Mạnh Lai, nhất thời thở dài : "Đường Diệu Đan ơi Đường Diệu Đan, lần này, hoàng thượng cũng bảo vệ được ngươi."

      Hạ Sơ liễu nghe được là Sử Thiết Thủ dẫn người sống bắt Mạnh Lai , lại gấp gáp, hỏi "Sử đại ca có bị thương ?"

      Lập Hạ cười : "Cổ tay bị vết thương, chỉ là vết thương , có gì đáng ngại."

      Hạ Sơ Liễu nhất thời thở phào nhõm.

      Chân Ngọc nghe được lời Hạ Sơ Liễu , liếc nàng ta cái, khẽ mỉm cười.

      Ngày hôm sau, mật thám mang tội chứng của Đường Diệu Đan tới, Vương Chính Khanh cầm chứng cứ phạm tội, giam giữ Mạnh Lai, dẫn theo lão trụ trì miếu Thanh Phong cùng Hạ Sơ Liễu tiến cung gặp Hoàng đế, đem chuyện nhân chứng vật chứng, : "Quận chúa hại Ngọc nương, lúc này chứng cớ xác , xin hoàng thượng chủ trì công đạo!"

      Đường Tấn Phong nhất thời thay đổi sắc mặt, vội làm người ta truyền Đường Diệu Đan vào cung.

      Đường Diệu Đan rất nhanh vào cung, đợi nàng chân thành vào điện, Đường Tấn Phong ngược lại giật mình, có chút ngây ngẩn.

      Mọi người nhìn qua, thấy Đường Diệu Đan đầu đội mũ phượng, người mặc giá y, sóng mắt như nước, môi đỏ mọng, cũng là bộ trang phục tân nương tử, nhất thời cũng có chút ngạc nhiên.

      "Gặp qua hoàng huynh!" Đường Diệu Đan mỉm cười hành lễ, nhìn Đường Tấn Phong : " biết hoàng huynh gọi ta tới đây, có gì phân phó?"

      Đường Tấn Phong vốn là lửa giận bừng bừng, lúc này thấy bộ dạng Đường Diệu Đan, nhớ tới mình nuôi dưỡng nàng đến giờ, lại thể làm nàng đúng đường, hơn nữa tính tình càng ngày càng cổ quái, làm việc theo lẽ thường, tránh được có chút tự trách, nhất thời thở dài : "Muội có thù gì với Chân thị, nhất định phải hạ độc hại nàng ấy?" rồi sai người trình vật chứng, lại chỉ chỉ lão chủ trì miếu Thanh Phong cùng Hạ Sơ Liễu và Mạnh Lai : "Nhân chứng vật chứng đều ở đây, muội còn có lời gì để ?"

      Đường Diệu Đan khinh thường nhìn chứng cớ, chỉ nhìn Mạnh Lai, thấy Mạnh Lai bị trói tay chân, vẻ mặt mệt mỏi, khỏi thở dài : "Ngươi cũng giống ta, là người đáng thương!" qua chuyển sang Đường Tấn Phong, vì Mạnh Lai cầu cạnh, "Hoàng huynh, chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, cầu xin hoàng huynh miễn tội chết, đày ngàn dặm!"

      Mạnh Lai lúc này mở miệng, giọng : "Quận chúa, mọi chuyện là thuộc hạ tự chủ trương, quận chúa cần gánh vai." Mặc dù chứng cớ xác , nhưng nếu hoàng thượng muốn bảo vệ quận chúa, vẫn có thể đẩy hết tội lên người ta, đây là chuyện cuối cùng ta có thể làm cho Quận chúa.

      Đường Tấn Phong quát Đường Diệu Đan: "Muội lo lắng cho sống chết của người khác, cũng lo lắng cho sống chết của mình sao?"

      Đường Diệu Đan đến gần Đường Tấn Phong, ai oán : "Hoàng huynh, ngày trước huynh cũng chịu quát mắng muội, hôm nay vì người ngoài, lại cao giọng quát muội?" qua thanh thấp dần, "Chỉ là cũng thế, hoàng huynh hôm nay trong lòng chỉ có người khác, nào còn có ta?"

      Đường Tấn Phong muốn , lại thấy khóe miệng Đường Diệu Đan rỉ ra dòng máu đen, thân thể mềm nhũn, té xuống đất, khỏi kinh hãi rời khỏi ghế, vội chạy tới bên cạnh Đường Diệu Đan, đỡ nàng đứng lên hỏi "Diệu Đan, muội đây là?" Vừa vừa tỉnh ngộ lại, vội vàng ngẩng đầu hô: "Truyền ngự y!"

      "Vô dụng, đây là bảy bước phong hầu độc, đợi ngự y tới, độc phát tác rồi." Đường Diệu Đan giơ tay lên chạm vào mặt Đường Tấn Phong, giọng : "Hoàng huynh, lúc người đón ta đến vương phủ, cam kết rằng, chăm sóc ta cả đời. Nhưng sau này huynh lại thay đổi, muốn chăm sóc ta nữa, vẫn muốn gả ta ."

      Đường Tấn Phong để cho Đường Diệu Đan chuyện, chỉ mực hỏi "Ngự y đâu rồi, sao lại thấy ai?"

      Đường Diệu Đan chỉ cảm thấy thân thể dần dần rét run, nhất thời cầu xin: "Hoàng huynh, huynh ôm chặt ta!"

      Đường Tấn phong thấy đôi môi Đường Diệu Đan tím bầm, máu đen nơi khóe môi trào racàng nhiều, nhất thời đau đớn,ôm chặt Đường Diệu Đan vào ngực, cất tiếng đau buồn : "Đều tại ta, dạy bảo muội cho tốt, khiến muội thành ra như ngày hôm nay."

      Đường Diệu Đan tựa vào ngực Đường Tấn Phong, chỉ cảm thấy hài lòng, nhàng thở dài : "Có thể chết trong lòng hoàng huynh, tâm nguyện trọn!" xong nhắm mắt lại.

      "Diệu Đan, Diệu Đan!" Đường Tấn Phong kêu hai tiếng, Đứa trẻ ngốc này!"

      Vương Chính Khanh im lặng, Mạnh Lai nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    5. Thu Trangg

      Thu Trangg Active Member

      Bài viết:
      373
      Được thích:
      197
      Chương 83:

      Khi tin Đường Diệu Đan chết truyền đến, Chân Ngọc trầm mặc hồi lâu, mới phân phó Hồ ma ma : "Đem mỹ nhân đồ trước kia ta vẽ thiêu hủy ." Xóa bỏ ân oán với Đường Diệu Đan!

      Vương Chính Khanh tới muộn trở về phủ, cùng Chân Ngọc : "Hoàng thượng lệnh tuyên bố với bên ngoài, Đường Diệu Đan chết bệnh, về phần đám nha đầu hầu hạ nàng ta, tự có an bài. Mạnh Lai đày ngàn dặm, trọn đời được hồi kinh."

      Chân Ngọc cầm tay Vương Chính Khanh : " mà có thể có được, tất nhiên may mắn, nỗi khổ của nàng ta, là người thể ."

      Chân Ngọc dựa đầu vai Vương Chính Khanh, nhàng vây quanh : " , nếu ta chết rồi, chàng lấy kế thất* sao?" (*vợ hai)

      Vương Chính Khanh kì quái kêu lên: "Làm sao có thể? Ta còn chưa có nhi tử!"

      "Lại còn muốn lấy kế thất?" Chân Ngọc cái ngẩng đầu lên, vung quyền tới, nhưng dùng lực, chỉ nhàng đập lên sống mũi Vương Chính Khanh, la ầm lên: "Gan chó được lắm!"

      Vương Chính Khanh nắm quả đấm của Chân Ngọc, cười hắc hắc : "Nàng mau sinh nhi tử cho ta, chỉ cần có nhi tử, nàng lại xảy ra chuyện gì, đừng bảo là kế thất, ngay cả tiên trời, ta cũng cần nữa."

      Chân Ngọc nhéo tai Vương Chính Khanh : "Đây là rủa ta lại xảy ra chuyện sao? Mau nhổ nước miếng rồi chuyện."

      Vương Chính Khanh hô: "Buông tay, buông tay ta mới có thể nhổ nước miếng chứ."

      Chân Ngọc vừa buông tay, lại bị Vương Chính Khanh bổ nhào vào, hai người ngã lăn giường.

      "Ăn chay bao lâu nay rồi, thể nhịn nữa." Vương Chính Khanh .

      "Ta còn chưa khỏi bệnh đâu, cấm chàng làm ầm ĩ?" Chân Ngọc phản kháng, lại đẩy Vương Chính Khanh ra, "Hơn nữa người chàng toàn mùi hôi, còn tắm ?"

      "Đây là mùi vị nam nhân, nàng còn chê?" Vương Chính Khanh buông tay, đè Chân Ngọc xuống hôn.

      Hai người dây dưa, lại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, giọng Lập Hạ vang lên: "Đường Nhi, để phu nhân nghỉ ngơi chứ, đợi lát nữa rồi vào."

      Tiểu Tú Đường gọi ô ô, tuy chưa biết chuyện, lại nghe được hơi nổi giận.

      Chân Ngọc nhất thời hung ác đẩy Vương Chính Khanh ra, cất giọng : "Ta tỉnh rồi, để Đường Nhi vào !"

      Vương Chính Khanh thể làm gì khác hơn là đoan chính đứng dậy, mỉm cười nhìn Chân Ngọc : "Đợi lát nữa thu thập nàng!"

      Chân Ngọc giọng : "Ta bệnh nặng, chàng sao có thể thừa dịp lúc này khi dễ người ta?"

      " phải khi dễ, là thương tiếc mà!" Vương Chính Khanh cũng giọng .

      Bà vú ôm Tiểu Tú Đường vào, Chân Ngọc nhận lấy, sờ sờ, cười : "Thế nào, nhớ nương rồi hả ?"

      Tiểu Tú Đường sà vào lòng Chân Ngọc làm nũng, chỉ vào bà vú gọi ô ô.

      Chân Ngọc bật cười : "Đây là để bà vú xuống à!"

      Bà vú cười : "Đường Nhi người nhưng nghịch ngợm, lớn lên chỉ sợ ở áp đảo phu nhân."

      Chân Ngọc ha ha cười : "Lớn lên thi nữ Trạng Nguyên, áp đảo cha và nương."

      nhà ba người ở nơi này vui vẻ hòa thuận, Hạ Sơ Liễu lại quẫn bách, đáp Ninh lão phu nhân : "Lão phu nhân, nô gia phải vì muốn làm di nương mới hiến thuốc, chỉ là nghĩ phu nhân trước đây đối xử với nô gia tệ, lòng muốn cứu nàng mà thôi."

      Ninh lão phu nhân ngạc nhiên, lần trước muốn Lập Hạ làm di nương, Lập Hạ chịu, lúc này để Hạ nương tử làm di nương, Hạ nương tử cũng chịu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tam lang nhà ta quyền cao chức trọng, nhưng có nữ nhân theo?

      Hạ Sơ Liễu lại : "Thân thể phu nhân mới chuyển biến tốt, Tam gia lòng đặt người phu nhân, nào có ý định cưới thiếp? cái này vào lúc này, chỉ sợ Tam gia giận lão phu nhân."

      Ninh lão phu nhân vừa nghe : "Hạ nương tử, lão thân hỏi câu, các ngươi vì sao chịu làm di nương của Tam lang?"

      Hạ Sơ Liễu biết Ninh lão phu nhân nghi ngờ, chỉ đành phải : "Lão phu nhân, Tam gia cùng Tam phu nhân ân ái như vậy, là cho phép người khác nhúng tay vào. Ai làm di nương của họ, người ấy xui xẻo." Phía sau câu kia, cũng là thấp giọng.

      Ninh lão phu nhân bừng tỉnh, thất thanh : " như vậy, Tam lang cả đời này cũng cưới thiếp sao?"

      Hạ Sơ Liễu đồng tình nhìn Ninh lão phu nhân, đáp: "Theo tình cảnh nay, chỉ có Tam phu nhân muốn cưới thiếp, về phần Tam gia, nhất định là chịu." Ngày trước, chỉ Tam phu nhân thân thiện với di nương, Tam gia bao giờ có sắc mặt tốt.

      Ninh lão phu nhân vỗ trán, hồi lâu : "Vẫn là trông cậy vào Ngọc nương mau khỏi bệnh, nhanh chóng mang thai sinh con, lão thân chờ ôm cháu, đợi đến hoa cũng rụng rồi."

      Ninh lão phu nhân chờ ôm cháu, Chân Ngọc cũng chờ ôm cháu. Ngày nay nàng thấy Chân Nguyên Gia tới, chơi đùa cùng Tiểu Tú Đường, cặp mắt cũng có chút sáng lên, đợi thêm mười tám năm, lão tử có thể ôm cháu ngoại!

      Tiểu Tú Đường bò qua bò lại dưới đất, sau bò đến bên người Chân Nguyên Gia, trèo lên cổ , ngồi đầu gối , chỉ chỉ bên cửa sổ ê a.

      Chân Nguyên Gia hiểu ý, đây là muốn ôm bé đến bên cửa sổ ngắm phong cảnh! bỏ Tiểu Tú Đường từ đầu gối xuống trước, ngồi xổm cho vững, lúc này mới ôm Tiểu Tú Đường lên, nhất thời cảm giác nặng tay, liền cười với bà vú cái : " nặng!"

      Bà vú bên cạnh che chở, chỉ sợ Chân Nguyên Gia trượt tay làm rơi Tiểu Tú đường, vô cùng khẩn trương, nghe vậy : "Nếu tiểu lang quân ôm được, để ta ôm cho."

      Chân Nguyên gia cười : "Tạm được." rồi ôm Tiểu Tú đường tới bên cửa sổ, chỉ vào hoa cỏ ngoài cửa sổ rồi tên.

      Tiểu Tú Đường thỏa mãn với chuyện ngắm hoa từ trong cửa sổ, nhất thời uốn éo người, ý bảo phải ra bên ngoài xem chút.

      Chân Nguyên Gia vội : "Bên ngoài nóng, thể ra ngoài."

      Tiểu Tú Đường dường như nghe hiểu lời Chân Nguyên Gia , uốn éo mạnh hơn nữa, nhất định phải nhất định phải !

      Chân Nguyên Gia thấy bé uốn éo quá mạnh, thể làm gì khác hơn là giao bé cho bà vú, lắc đầu : " ôm được rồi."

      Tiểu Tú Đường vừa đến trong lòng bà vú, đột nhiên"Oa" lên tiếng khóc lớn, ô, bị vứt bỏ rồi !

      Chân Nguyên Gia vừa nghe bé khóc, tay chân có chút luống cuống, vây quanh bà vú : "Nếu , ôm nàng ra ngoài nhìn chút?"

      Bà vú còn chưa có đáp, Chân Ngọc : "Vậy ôm đến hành lang chạy vòng !"

      Bà vú vừa nghe, mới chịu ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, Tiểu Tú Đường lại chịu rồi, chỉ nhìn Chân Nguyên Gia.

      "Đây là muốn ta ôm ra sao?" Chân Nguyên Gia đoán, nhất thời đưa tay, thấy Tiểu Tú Đường nước mắt chưa khô, đưa tay để cho ôm, khỏi thở dài : "Nuôi đứa bé dễ dàng mà!"

      còn tuổi lời người lớn, chọc cười cả đám người lớn.

      Thấy bà vú cùng bọn ra khỏi phòng, chơi ở phía hành lang, Chân Ngọc liền với Kiều thị: "Đại tẩu, muốn mời tẩu làm cho mối!"

      Kiều thị cười hỏi: "Làm mối cho người nào?"

      Chân Ngọc nháy nháy mắt : "Hạ nương tử."

      Bởi vì Sử Thiết Thủ là người Giang Nam, thân thiết với Chân Thạch, hai người quan hệ tệ, để Kiều thị với cũng là thỏa đáng. Chân Ngọc suy nghĩ, cười : "Hạ nương tử phải là muốn tìm phu quân gả sao? Nàng và Sử Thiết Thủ lại xứng đôi, ta thử hỏi thăm lần, Hạ nương tử nhìn trúng Sử Thiết Thủ rồi, chỉ biết Sử Thiết Thủ có đồng ý hay ? Đại tẩu giúp hỏi chút xem sao."

      Vừa nghe là chuyện vui, Kiều thị tự nhiên đồng ý rồi, cười : "Tuy là Hạ nương tử có chút kinh nghiệm, nhưng Sử Thiết Thủ là người thô lỗ, có thể lấy được người như vậy, tất nhiên cũng muốn cười trộm rồi, làm sao muốn?"

      Chân Ngọc vừa nghe Kiều thị lời , liền lặng lẽ bên tai: "Hạ nương tử mặc dù từng là di nương của Tam lang, nhưng Tam lang chưa từng chạm vào nàng, nàng còn là thân nữ nhi, nếu Sử Thiết Thủ cưới nàng, thiệt thòi đâu."

      "Ồ!" Kiều thị ngạc nhiên, nhất thời vừa cười, "Cũng phải, có Ngọc nương như vậy, thủ phụ đại nhân sao còn có thể nhìn trúng nữ nhân khác nữa!"

      Khi Kiều thị cáo từ về nhà liền đem chuyện này với Chân Thạch, Chân Thạch cũng muốn tác thành chuyện tốt, cười : "Thiết Thủ tuổi cũng , dưới cũng làm trễ nãi hôn . Nếu có thể cùng Hạ nương tử thành đôi, chính là chuyện vui!"

      Kiều thị liền : "Nếu như vậy, hôm nào mời tới đây chuyện, ta lại thử thăm dò hỏi câu, xem như thế nào?"

      Chân Thạch đáp, hôm sau mời Sử Thiết Thủ sang nhà chơi.

      Thấy Sử Thiết Thủ tới, Kiều thị liền đem chuyện ra, lại phụ thêm lời Chân Ngọc , Hạ Sơ Liễu còn là thân nữ nhi, chưa dứt hỏi "Đệ đồng ý ? Nếu nguyện ý, ta cùng Đại Lang nhất định giúp đệ lo liệu hôn , cam đoan đệ vừa lòng."

      Sử Thiết Thủ vừa nghe, lỗ tai đỏ, lại chỉ sợ Hạ Sơ Liễu muốn, giọng : "Nàng tài mạo xuất chúng, xung quanh đều là quý nhân, làm sao nhìn trúng người thô lỗ như ta đây?"

      Kiều thị cười : "Như vậy nhé, tối nay phu nhân mở tiệc, nàng cũng ở bên cạnh hầu hạ, chờ cơ hội, ta dẫn nàng đến chỗ hẻo lánh, chính đệ hỏi nàng. cơ hội như vậy, đệ đừng bỏ lỡ. Nàng giờ là ân nhân cứu mạng của Ngọc nương, nhân tài lại xuất chúng, biết bao nhiêu người mơ ước!"

      Sử Thiết Thủ định thần, bởi vậy gật đầu : "Được, chị dâu giúp ta an bài chút."

      Tới muộn, Chân Ngọc tổ chức gia yến trong vườn, cũng mời Chân Thạch cùng Kiều thị. Kiều thị quả nhiên chờ cơ hội, kéo Hạ Sơ Liễu qua bên chuyện, mấy câu liền : "Sử lang quân muốn hỏi muội mấy câu, muội đợi ở đây lát rồi hẵng ." rồi mình rời .

      Hạ Sơ Liễu mặt đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân, tâm can nhảy loạn, đợi hồi, nghe được tiếng bước chân, có người đến gần, liền : "Ngươi có gì muốn hỏi?"

      Người tới chính là Sử Thiết Thủ, thấy Hạ Sơ Liễu cúi đầu, nhất thời cũng sinh lòng tin, làm bộ như trấn định, giọng hỏi: "Nàng...nàng nguyện ý gả cho ta sao?"

      Sao có thể trực tiếp như vậy chứ? Hạ Sơ Liễu nhất thời bật thốt lên: "Đồ ngốc!" rồi xoay người rời .

      Vậy là có nguyện ý hay đây? Sử Thiết Thủ nóng nảy, lời thể nửa vời như vậy! đuổi theo, ngăn Hạ Sơ Liễu lại : "Hạ nương tử, nàng cho ta câu trả lời chắc chắn , nếu là chịu, cũng để cho ta từ bỏ."

      Hạ Sơ Liễu dậm chân : "Nếu như chịu, ai còn đứng ở đây nghe chàng nhiều như vậy?"

      "Vậy là chịu?" Sử Thiết Thủ vui mừng, lại dám tin tưởng, mắt thấy Hạ Sơ Liễu lại muốn chạy, lúc này lá gan mạnh thêm, kéo tay áo Hạ Sơ Liễu, vừa kéo kéo Hạ Sơ Liễu vào trong lòng.

      Chỗ tối, Chân Ngọc cùng Kiều thị trừng lớn mắt, a, người đàng hoàng vừa thấy mỹ nhân, cũng thành đàng hoàng rồi.

      Kiều thị lặng lẽ : "Thiết Thủ biết chuyện, lại thuộc phái hành động."

      Chân Ngọc có chút cảm thán, "Lại thành đôi, lại mất mỹ nhân bên cạnh!"

      Thượng tuần tháng tám An Bình năm thứ hai, Sử Thiết Thủ cưới Hạ Sơ Liễu, cùng tháng, Chu Hàm Xảo có thai.

      Chân Ngọc cũng vui mừng thay các nàng, cười với Vương Chính Khanh: "Nhìn xem, hai vị di nương xa chàng, cũng sống quá thoải mái !"

      Vương Chính Khanh ho tiếng : "Nàng cũng sống tươi mát lắm, mình soi gương , gần đây mặt hồng như hoa đào!"

      Chân Ngọc biết Vương Chính Khanh có ngụ ý, gắt cái : " đứng đắn!"

      Vương Chính Khanh ngẩn ra, tiếp ha ha cười : "Ngọc nương, nàng càng lúc càng giống nữ nhân, dáng vẻ muốn cắn người này, là quá kiều mị."

      Chân Ngọc cũng là ngẩn ra, lẩm bẩm : "Lão tử càng lúc càng giống nữ kiều nương rồi hả?"

      Vương Chính Khanh nghiêm túc : " chuyện xin xóa hai chữ lão tử, thêm hai chữ nô gia vào."

      "A, nô gia là nữ kiều nương!" Chân Ngọc yểu điệu xong, mặt thăm dò Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh quả nhiên bị dáng vẻ của nàng mê hoặc, nhào qua vào người Chân Ngọc, hai người kéo cuốn thành đống, muốn tiến bước, liền nghe thấy bên ngoài có thanh, nhất thời chỉ đành phải mặc lại xiêm áo ngồi lại hẳn hoi.

      Lập Hạ bên ngoài bẩm: "Như Ý tỷ tỷ tới đây , lão phu nhân mời phu nhân qua!"

      Chân Ngọc nghe, vội sửa sang chút, ra ngoài phòng, cùng Như Ý đến phòng Ninh lão phu nhân.

      Ninh lão phu nhân cũng là bàn chuyện chọn đồ vật đoán tương lai của Tiểu Tú Đường với Chân Ngọc, cười : "Đảo mắt Đường Nhi cũng tuổi rồi, thời gian nhanh quá." rồi đưa cho Chân Ngọc danh sách tân khách, "Những người muốn mời trong ngày chọn đồ vật đoán tương lai của Đường Nhi đều ở đó, con xem lại xem có bỏ sót ai ."

      Chân Ngọc nhận lấy danh sách, nhìn hồi lâu : "Còn phải thêm phu thê Chương sư gia và phu thê Sử Thiết Thủ."

      Ninh lão phu nhân"Ơ" tiếng : "Cũng quên bọn họ."

      Chân Ngọc cười : "Chỉ là, bọn họ nhà mới cưới, có nhà có bầu, cho dù mời, cũng cách nào tới đây."

      đến Chu Hàm Xảo có thai, Ninh lão phu nhân khỏi nhìn nhìn bụng Chân Ngọc, thầm lẩm bẩm: Đường Nhi cũng tuổi rồi, Ngọc nương sao vẫn có động tĩnh gì? Có nên xin Tống Tử Quan hay ?

      Chân Ngọc thấy dáng vẻ của Ninh lão phu nhân, cũng biết là tâm bệnh của bà, nhất thời mượn cớ, vội vàng cáo từ.

      Tới muộn, Chân Ngọc tự động cởi áo nới dây lưng, dẫn dụ Vương Chính Khanh lên giường, tùy ý để cho Vương Chính Khanh ở phía , chỉ hết sức thừa hoan.

      Vương Chính Khanh thấy hơi kỳ quái, hỏi "Bảng nhãn gia, hôm nay vì sao tranh ở phía với vi phu?"

      Chân Ngọc kiều : "Ở dưới dễ thụ thai."

      "Nha, Bảng nhãn gia hiểu được nhiều." Vương Chính Khanh cảm thán câu lại : "Vậy tối nay làm nhiều hơn mấy lần?"

      "Trạng nguyên gia có điều biết, là như thế này, tuần hai lần, nên ham nhiều nha!" Chân Ngọc vừa động eo, vừa : "Trong cổ thư ghi lại, bảy ngày lần là tốt nhất!"

      "Bảy ngày lần?" Vương Chính Khanh thất thanh : "Bảng nhãn gia đây là muốn bức chết ta sao?"

      "Trạng nguyên gia, có chừng mực, ham nhiều tốt đâu." Lời Chân Ngọc mơ mơ hồ hồ, sau hóa thành rên rỉ.

      Qua vài ngày nữa, cũng là ngày Tiểu Tú Đường tròn tuổi chọn đồ vật đoán tương lai, bởi vì các phu nhân tới quá nhiều, Chân Ngọc loay hoay chân chạm đất.

      Tiền thị thấy Tiểu Tú Đường càng ngày càng thanh tú, khỏi nhắc lại lời trước đây, cười : "Ngọc nương, suy tính kết thân sao?"

      Quý thị cũng tham gia náo nhiệt : "Kết thân với Nhị Lang sao? Nhìn xem, bọn chơi hăng say thế kia!"

      Chân Ngọc cười hì hì : "Nhưng Đường Nhi nhà ta chỉ thích Nguyên Gia thôi!"

      Lúc này Tiểu Tú Đường nắm tay Chân Nguyên Gia thả, vừa thấy đám trẻ Đường Nhị lang lại gần, bộ dạng Nguyên Gia ca ca là của ta, các ngươi được tới tranh. Chúng phu nhân nhìn lên, cũng bật cười : "Nàng quả nhiên thích Nguyên Gia Tiểu Lang quân!"

      Chân Ngọc gật đầu : "Đợi Tiểu Tú Đường nhà ta trưởng thành, nó thích người nào, ta liền gả nó cho người đó."

      Tiền thị khỏi cười : " được, chi bằng ta dạy cho Tiểu Lang quân nhà ta lấy lòng Đường Nhi, nếu , trưởng thành bị người khác nhanh chân đến trước."

      Vừa chuyện, giờ lành chọn đồ vật đoán tương lai đến, Chân Ngọc lên ôm Tiểu Tú Đường đến bàn chọn đồ vật đoán tương lai, vỗ vỗ tay cười : "Chọn đồ vật đoán tương lai thôi!"

      Tiểu Tú Đường thấy bàn rất nhiều đồ chơi, nhất thời hưng phấn, sờ đông sờ tây, cầm con ấn lên, ê a gọi Chân Nguyên Gia.

      Chân Ngọc vừa thấy liền cười : "Nguyên Gia, Đường Nhi muốn tặng con ấn đấy, tới lấy !"

      Chân Nguyên Gia khỏi cười hì hì qua, nhận con ấn : "May mắn quá!"

      Tiểu Tú Đường lấy quyển sách và quả tú cầu , sau đó muốn xuống bàn rồi.

      Tới tháng Mười, Chân Ngọc có chút thiết ăn uống, dáng vẻ miễn cưỡng, bởi vậy hoài nghi là hỉ mạch, chỉ là còn sớm, có ai mời đại phu chẩn đoán bệnh.

      Vương Chính Khanh ngày này dậy sớm vào triều, tập trung, bởi vậy trở về phủ sớm, đến khi vào phủ, tới ngoài phòng của Chân Ngọc, lại nghe được tiếng cười giòn rã bên trong, vén rèm nhìn, Chân Ngọc dựa vào giường, bên trái là Chu Hàm Xảo, bên phải là Hạ Sơ Liễu, ba người cười đến vui vẻ!

      "Ngọc nương phải là thoải mái sao? Sao lại nghỉ ngơi?" Vương Chính Khanh có chút hậm hực, Hạ nương tử và Chu nương tử vừa thành thân, có thai, phải nên an phận ngồi trong nhà sao? Thế nào cứ chạy qua bên này vậy?

      Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu thấy Vương Chính Khanh trở lại, nhất thời vội cáo từ.

      Chân Ngọc lưu luyến rời đưa mắt nhìn họ , lúc này mới hỏi Vương Chính Khanh: " phải chính bận rộn sao, thế nào mà về sớm như vậy?"

      Vương Chính Khanh : "Quan tâm thân thể nàng thoải mái, cố ý về sớm."

      Chân Ngọc lúc này mới chậm rãi : "Vừa mới mời đại phu tới bắt mạch, là hỉ mạch."

      Vương Chính Khanh mãi mới phản ứng được, vui mừng : "Sao lại sớm?"

      Vừa chuyện, Ninh lão phu nhân cũng tới, dặn bảo Vương Chính Khanh : "Ngọc nương có tin mừng, con đừng ở trong phòng làm phiền nàng, để cho nàng nghỉ ngơi tốt."

      Chân Ngọc cười trộm, nhìn Vương Chính Khanh bất đắc dĩ ra ngoài, lúc này mới tuân theo lời Ninh lão phu nhân dặn dò, lên giường nằm.

      Tới muộn, Vương Chính Khanh cũng là len lén tới gặp Chân Ngọc, nhất thời kéo nàng : " mình khó ngủ lắm!"

      Chân Ngọc cười : "Bằng , chúng ta nạp thêm hai di nương nữa, ở với chàng, theo ta?"

      Vương Chính Khanh: ". . . . . ."

      Cuối tháng sáu năm An Bình thứ ba, Chân Ngọc sinh hạ nhi tử, đặt tên là Vương Tú Huy.
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :