1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 77

      đêm này triền miên vô độ, sáng sớm ngày hôm sau, Chân Ngọc dậy nổi, ngủ thẳng tới giờ ăn trưa mới dậy. Cũng may gần đây thân thể nàng tốt, Ninh lão phu nhân cũng bắt nàng tới thỉnh an, chỉ dặn bảo nàng an dưỡng cho tốt, ngủ dậy muộn như vậy, cũng có ai gì.

      Hồ ma ma nghe được tiếng vang, mỉm cười vào hầu hạ, cười : "Đêm qua nghe thấy phu nhân ho khan, hình như tốt hơn nhiều rồi."

      Chân Ngọc hiếm khi đỏ mặt, yên lặng thầm nghĩ: Hồ ma ma, ra đêm qua ho khan vài tiếng, chỉ là thanh nào đó vang hơn, át mà thôi. Ừ, cũng biết lão nhân gia bà nghe bao nhiêu đây? Lỗ tai nên quá thính đâu nhé!

      Bởi vì cảm thấy cao lê trị ho có hiệu quả, Chân Ngọc dùng xong bữa trưa, liền dặn bảo Hồ ma ma mở hộp, lại múc muỗng cao lê ăn.

      Nhất thời Lập Hạ vào, cười : "Nghe được phu nhân bị ho, cũng có vài phu nhân phái người tới hỏi tiếng, lại đề cử đại phu trị ho, nô tỳ đều nhớ kỹ, bởi vì thấy phu nhân ngủ, nên dám dẫn các phu nhân vào, chỉ mấy câu, liền tiễn các nàng ."

      Chân Ngọc hỏi ra là mấy phu nhân tiểu quan thường qua lại, biết họ lần này chỉ là tìm cơ hội nịnh bợ, cũng cần đặc biệt để ý tới, liền gật đầu : "Ngươi nhìn mà làm."

      Hồ ma ma cũng gật đầu, hai năm này Lập Hạ càng ngày càng được việc, ngược lại thành phụ tá đắc lực, khó mà có nàng.

      Lập Hạ vừa chuyện, thấy tiểu nha đầu ở ngoài rèm nháy mắt, nhất thời biết có chuyện, liền mượn cớ vén rèm ra ngoài, hỏi tiểu nha đầu : "Lén la lén lút làm gì đó?"

      Tiểu nha đầu cười hì hì : "Là Như Ý tỷ tỷ muốn tìm tỷ, bởi vì thấy tỷ tỷ bận nên trước rồi, dặn bảo muội để ý chút, khi nào thấy tỷ tỷ rảnh rỗ̀i, mời tỷ tỷ qua tìm tỷ ấy."

      Lập Hạ vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu, dặn bảo nàng chớ nghịch ngợm, nhất thời liền qua tìm Như Ý.

      Như Ý cười : "Là lão phu nhân muốn tìm muội hỏi chuyện."

      Lập Hạ cho là Ninh lão phu nhân muốn hỏi tình hình gần đây của Chân Ngọc, liền cười : "Tối hôm qua thấy Tam phu nhân ho nữa, chỉ là hôm nay mệt mỏi chút mà thôi."

      Như Ý liếc nhìn nàng cái, cười tủm tỉm : "Lát nữa gặp lão phu nhân, muội tự !"

      Lập Hạ nghe thấy giọng Như Ý giọng có chút lạ lạ, nhất thời đoán là có chuyện khác, thêm lời gì nữa, theo Như Ý đến chỗ Ninh lão phu nhân.

      "Lão phu nhân, Lập Hạ đến rồi!" Như Ý vén rèm lên, để Lập Hạ vào trong phòng.

      Lập Hạ thấy Ninh lão phu nhân, vội dịu dàng phúc thân xuống : " biết lão phu nhân cho gọi nô tỳ tới đây, có gì phân phó?"

      Ninh lão phu nhân quan sát Lập Hạ, thấy nàng mặt trái xoan, màu da trắng mịn, vẻ mặt mềm mại, tướng mạo phát triển, trong lòng thích ý, bảo nàng ngồi xuống, cười : "Gọi ngươi tới đây, cũng là có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

      "Lão phu nhân quá lời, Lập Hạ chỉ là nô tỳ, sao gánh nổi hai chữ thương lượng của lão phu nhân?" Trong lòng Lập Hạ nghi ngờ, nhưng mà mặt lại biểu ra, chỉ mặt kính cẩn.

      Ninh lão phu nhân thấy nàng quy củ, càng thêm gật đầu, nhất thời nhìn Như Ý cái, ý bảo Như Ý .

      Như Ý liền tới kéo Lập Hạ tay : "Là chuyện vui."

      "Tỷ tỷ mời !" Trong lòng Lập Hạ"lạch cạch" tiếng, gần đây thân thể Tam phu nhân tốt, cả đám loay hoay loạn tùm lum, có thể có chuyện gì tốt rơi vào người mình?

      Như Ý liền : "Ngươi xem, Tam phu nhân bệnh, trong phủ này đều rối loạn, bên cạnh Tam gia ai quan tâm săn sóc, lão phu nhân suy tính muốn cho người tới hầu hạ Tam gia, suy tính lại, cảm thấy muội là người thích hợp nhất, nếu muốn đề cử người khác, bằng đề cử muội. Bởi vậy tìm muội tới hỏi, có bằng lòng hay ?"

      Chính là muốn để mình làm thị thiếp của Tam gia sao? Lập Hạ đầu tiên là ngơ ngác nghe, nghe đến cuối cùng, sắc mặt biến hóa, chỉ là lúc này , lại sợ Ninh lão phu nhân và Như Ý hiểu lầm, sau này càng khó , bởi vì dằn lòng : "Bên cạnh Tam phu nhân thể có nô tỳ."

      Đùa sao! Trước kia năm mà Tam phu nhân gả vào phủ, làm ầm ĩ như thế nào, khó khăn lắm Tam phu nhân và Tam gia mới hòa hảo với nhau, ta gây thêm chuyện sao? Cái khác , lúc trước tận mắt thấy Tam gia đưa các mỹ nhân Hồng Tụ, Hạ di nương cùng Chu di nương hết, liền biết Tam gia cũng hứng thú các thiếp thị, lòng đặt người Tam phu nhân. Mình so với Hạ di nương, Chu di nương, đều hơn được ai, họ cũng thể khiến Tam gia trìu mến, mình có tài đức gì, có thể làm cho Tam gia thêm vài phần kính trọng đây? Nếu làm thiếp Tam gia , được Tam gia sủng ái, lại mất lòng Tam phu nhân, hai đầu tới bờ, rơi cái gì kết quả cũng biết!

      Ninh lão phu nhân nghe giọng của Lập Hạ, hình như cũng tình nguyện, khỏi cảm thấy kinh ngạc, theo bà thấy, nhi tử nếu muốn cưới thiếp, bọn nha đầu trong phủ này phải tranh nhau rách đầu, nhưng hôm nay thấy… Chẳng lẽ nha đầu này là sợ Ngọc nương đồng ý?

      “Lập Hạ à, chuyện như vậy có ta làm chủ, Ngọc nương ngăn cản. Ngươi chỉ cần ngươi tình nguyện hay ?” Ninh lão phu nhân nhìn Lập Hạ, tin chính nàng tình nguyện.

      Lập Hạ dám ngẩng đầu lên, chỉ : “Lập Hạ tướng mạo bình thường, tuổi cũng hơi lớn, chỉ sợ Tam gia thích.”

      Đến đây, Ninh lão phu nhân ngược lại hiểu, trong miệng Lập Hạ đều là từ ngữ từ chối, đúng là tình nguyện rồi, bà khỏi cau mày, là nha đầu biết tốt xấu, thử coi về sau ngươi gả cho người như thế nào.

      lát sau, Lập Hạ ra từ phòng Ninh lão phu nhân, thân thể cứng ngắc về phía trước.

      Như Ý đuổi tới, sóng vai với nàng, giọng : “Ngươi suy nghĩ thêm chút !”

      Nhìn về phía Như Ý, Lập Hạ lại thêm kiên quyết, “ có gì phải suy nghĩ.”

      “Ngươi đấy, biết ngươi cái gì mới tốt đây? Đầu gỗ à!” Như Ý làm được chuyện, có chút nổi nóng, giọng : “Muội là nha đầu hồi môn của Tam phu nhân, vốn là di nương, tình hình nay như thế, cũng vượt lễ nghi, làm sao lại muốn chứ? Hơn nữa khi làm di nương, đến lúc đó sinh hạ trai , mẫu bằng tử quý, phong quang thế nào?”

      Lập Hạ liếc bên trái, thấy có người, liền nhanh chóng : “Nếu như vậy, vì sao thấy phong quang của Hạ di nương cùng Chu di nương? Hạ di nương xuất thân từ vương phủ, tài mạo song toàn. Chu di nương là do lão phu nhân tỉ mỉ lựa chọn cho Tam gia, đều xuất sắc. Hai người này cũng có phong quang gì, ta có thể có phong quang gì sao?” rồi bước nhanh rời khỏi.

      Như Ý ngây ngô đứng hồi lâu, lúc này mới mắng tiếng, quay đầu bẩm báo với Ninh lão phu nhân.

      Ninh lão phu nhân nghe được lời Như Ý , hừ lạnh : “Thôi, chí của Lập Hạ lớn như vậy, tùy nó, nó gả sao, nếu gả, liền cho nó biết thế nào là chủ tử thế nào là nô tài.”

      Như Ý dám tiếp, chỉ cúi đầu đứng tại chỗ.

      Ninh lão phu nhân mấy câu bực tức, rốt cuộc có tâm tình, khoát tay cho Như Ý lui xuống.

      Lập Hạ trở lại đằng trước, khi hầu hạ Chân Ngọc có chút thất thần, Chân Ngọc nhất thời phát giác hỏi: “Làm sao rồi?”

      Lập Hạ lại sợ chuyện như vậy cuối cùng thể gạt được Chân Ngọc, đến lúc đó phát sinh chuyện khác nữa, bởi vậy quyết định quỳ xuống trước mặt Chân Ngọc, ra chuyện Ninh lão phu nhân tìm nàng.

      Chân Ngọc nghe xong nhíu mày : “Người hữu dụng bên cạnh ta cũng nhiều, lão phu nhân muốn đào tường sao!”

      Lập Hạ vội vàng : “Nô tỳ lòng hầu hạ Tam phu nhân, cũng ý khác.”

      “Ta hiểu .” Chân Ngọc : “Ngay cả Chu di nương như vậy, ta đều giúp đỡ tìm nơi để , các ngươi theo bên cạnh ta, đến lúc đó tự nhiên muốn tìm người trong sạch gả cho mới được, cần gì làm cái thiếp thị?”

      Lập Hạ vừa nghe liền thở phào nhõm, tất cả nha đầu hầu hạ trong phủ, vừa qua hai mươi tuổi đều phải gả cho người ta, nay nàng cũng sắp hai mươi tuổi rồi, chỉ sợ bị tùy tiện gả , có được những lời này của Tam phu nhân, tương lai gả cho vị hôn phu cho dù giàu có, cũng kém đến nỗi gì. Nếu như vậy, nàng cần gì gấp gáp làm cái thị thiếp gì đó?

      Chân Ngọc vừa chuyện, lại cảm giác có chút khó thở, nhất thời dặn bảo Lập Hạ rót tới đây uống xong, liền lên giường nghỉ ngơi.

      Ngủ giấc tỉnh lại, Chân Ngọc mới phát khá hơn chút, bởi vậy hỏi Hồ ma ma : “Khi ta ngủ có ho khan ?”

      Hồ ma ma : “Chỉ ho hai tiếng, nghe thanh cũng nặng, cũng là tốt hơn nhiều rồi.”

      “Những ngày này, ho cũng đỡ nhiều rồi.” Chân Ngọc xong, bảo Hồ ma ma nữa múc thêm muỗng cao lê cho nàng ăn.

      Hồ ma ma mở hộp, vừa đúng còn dư lại muỗng cao lê cuối cùng, liền múc đút cho Chân Ngọc, lại : “Chi bằng lại sai người hỏi lão chủ trì thêm hộp nữa.”

      Chân Ngọc : “Chỉ cần mời người vào phủ chẩn mạch là được rồi, tuy đỡ ho hơn, biết vì sao, cảm thấy động đậy nổi.”

      Hồ ma ma vội phân phó, rất nhanh, đại phu liền vào phủ. Đại phu chẩn mạch cho Chân Ngọc xong, là mệt nhọc, cũng phải là bệnh gì, tĩnh dưỡng tốt là được.

      Hồ ma ma lại tới ngày trước, cười trước khi Chân Ngọc chưa gả mùa xuân hàng năm đều bị ho, lại thích ngủ xuân, có lẽ qua mùa xuân sao nữa.

      Chân Ngọc nghe, thầm nghĩ: chẳng lẽ thể chất nguyên chủ như thế, vậy nên ta cũng như thế luôn sao?

      Tới tối muộn, Vương Chính Khanh tới, hỏi được Chân Ngọc ho nữa, nhất thời : “Cao lê này quả nhiên danh bất hư truyền, ăn mấy ngày liền khỏi ho, lúc trước nàng uống hơn mười ngày thuốc, cũng chuyển biến tốt.”

      Chân Ngọc cười : “ thể như vậy sao?”

      Ngày hôm sau, Vương Chính Khanh lại để cho Sử Thiết Thủ lên miếu Thanh Phong miếu hỏi cao lê, lão hòa thượng miếu Thanh Phong cũng mới chế ba hộp, liền đưa cho Sử Thiết Thủ hai hộp.

      Sử Thiết Thủ trở về phủ vừa đúng lúc Vương Chính Khanh hạ triều, liền đưa cao lê cho Vương Chính Khanh.

      biết là có thời gian này gần gũi Chân Ngọc, bị truyền bệnh hay , Vương Chính Khanh cảm thấy cổ họng mình cũng hơi ngứa, có chút muốn ho, liền giữ lại hộp cao lê trong thư phòng ăn, còn dư lại hộp cầm cho Chân Ngọc.

      Chân Ngọc lại ăn hai ngày cao lê, ho khan khỏi hoàn toàn. Chỉ là gần đây ngủ xuân càng sâu, nàng nổi lên lòng nghi ngờ, liền với Vương Chính Khanh: “Tam lang, triệu chứng gần đây của ta, rất giống triệu chứng trước khi chết kiếp trước, có lẽ là trúng độc mạn tính, phải kiểm tra xem xét kỹ càng.”

      Vương Chính Khanh vừa nghe cũng cảm giác tình trạng Chân Ngọc cổ quái, nhất thời sai người xin ngự y tới chẩn mạch.

      Ngự y chẩn mạch xong, nhưng tra ra được gì, chỉ là thân thể hao tổn.

      Vương Chính Khanh liền với ngự y: “Có phải là trúng độc mạn tính gì ?”

      Ngự y liền : “Bắt mạch cũng ra, thủ phụ đại nhân nếu nghi ngờ là trúng độc, nên xem xét lại gần đây phu nhân có ăn uống những thứ gì, xem có thể tra ra cái gì hay ? Nếu là trúng độc, phải tìm ra căn nguyên, mới có thể giải độc.”

      Tiễn ngự y , Vương Chính Khanh bắt tay vào điều tra chuyện ăn uống gần đây của Chân Ngọc, cuối cùng có nghi ngờ, bắt đầu từ khi lấy cao lê từ miếu Thanh Phong, chỉ là cao lê này, cũng ăn, cũng có cái gì ổn!
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 78.1

      Vương Chính Khanh điều tra kỹ chuyện ăn uống của Chân Ngọc, nhưng được gì, cuối cùng ngay cả cao lê Chân Ngọc ăn còn dư lại cũng cầm cho ngự y kiểm tra, nhưng vẫn tra ra cái gì, nhất thời hết cách, chỉ đành phải mời người được xưng là Dược Vương thánh thủ tới chẩn mạch.

      Thánh thủ chẩn mạch xong, Chân Ngọc là thân thể hư tổn bẩm sinh, sau khi sinh lại tổn thân thể, cần nghĩ nhiều, chỉ cần điều dưỡng tốt là có thể chuyển biến tốt, sau đó kê đơn thuốc cho Chân Ngọc dùng.

      Sau khi Chân Ngọc đổi sang uống thuốc của thánh thủ, cũng có chuyển biến tốt hơn, tinh thần có chút khôi phục, nhất thời hồi tưởng chuyện kiếp trước, lại cảm giác triệu chứng lần này cũng hoàn toàn giống kiếp trước, có lẽ mình đa nghi !

      Vương Chính Khanh cũng : "Ở kiếp trước, người nàng trong vương phủ, bị người ám toán, tất nhiên khó lòng phòng bị. Lúc này bên cạnh đều là người có thể tin được, người khác đâu thể dễ dàng xuống tay? Lại , hạ độc nàng hẳn phải có nguyên nhân chứ? Trong phủ lại có di nương tranh giành tình cảm, tìm được người có động cơ muốn nàng. Nếu là kẻ thù chính trị muốn hạ độc, bọn họ muốn độc sát, nên là ta, mà phải nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ nàng đa nghi thôi."

      Chẳng lẽ do mình nghi thần nghi quỷ? Chân Ngọc lẩm bẩm, miệng : "Tam lang, nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, còn là phái người xuất kinh điều tra thiện giải độc danh y, mời tới nữa chẩn bệnh phen, nếu , mới có thể yên tâm ."

      Vương Chính Khanh : " sớm phái người ra khỏi kinh tìm hiểu rồi, ước chừng nửa tháng sau có tin tức."

      Hai người vừa chuyện, vừa cặp tay lên giường an giấc.

      Phen này, Vương Chính Khanh thương tiếc Chân Ngọc bệnh còn chưa khỏi, đều là hành động dịu dàng, cũng công thành lướt trì, trêu chọc đến cuối cùng, ngược lại là Chân Ngọc hết kiên nhẫn, bổ nhào lên Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh khẽ cười : "Còn có tinh thần, đây phải là long tinh hổ mãnh sao?"

      "Cũng để cho chàng biết thủ đoạn của ta!" Chân Ngọc cười chặn miệng Vương Chính Khanh lại.

      Liên tiếp mấy ngày, Chân Ngọc uống thuốc của thánh thủ, quả nhiên dần dần buồn ngủ nữa, cảm giác y như trước đây, cũng khó chịu, nhất thời mừng rỡ, lại xin thánh thủ trở lại bắt mạch kê đơn thuốc.

      Thánh thủ chỉ dùng ba thang thuốc nữa là được rồi.

      Chuyện Chân Ngọc ngã bệnh cầu y, Đường Diệu Đan đương nhiên có nghe, lúc này tay nàng ta cầm cái muỗng, múc cao lê đút cho mèo Ba Tư trong ngực.

      Mèo Ba Tư này vốn là Thân thị nuôi, khi Thân thị vội vã vào cung con mèo biết núp ở nơi nào, nhất thời tìm ra, nên có ôm . Sau đó cung nữ tới tìm, lại phát Đường Diệu Đan nuôi nó, trở về bẩm báo với Thân thị. Thân thị : "Chỉ là con mèo, nàng muốn, liền tặng cho nàng." Bởi thế hề hỏi tới chuyện con mèo này nữa.

      Đường Diệu Đan nuôi con mèo này thời gian, thấy Thân thị đến đòi, cũng có chút mất hứng, buồn bực trêu chọc con mèo này. Hôm nay thời tiết tốt, nàng liền lấy cao lê ra đút mèo con, vừa đút vừa : "Lần trước để Mạnh Lai đến miếu Thanh Phong tẩm thuốc vào cao lê, đề phòng cầm nhầm, hai lọ cao lê cũng tẩm thuốc. Lọ này cầm về để , bằng cho ngươi ăn. Yên tâm , chết ngay lập tức đâu. Ăn xong rồi, đầu tiên là phát giác gì, qua chút thời gian cảm giác luôn buồn ngủ, nếu là cầu y hỏi thuốc, đại phu kê chút thuốc tốt cho tinh thần, nhất thời khôi phục như cũ, nhưng chưa bao lâu lại thấy mệt mỏi, khi đó, ngay cả thuốc và kim châm cứu đều được nữa. Ngươi hỏi ta thuốc này lấy từ chỗ nào à? Phốc, là Thái Thượng Hoàng luyện chế đan dược đấy! Thái Thượng Hoàng cho người thử thuốc, thử đúng, ngừng lại rồi. Bản Quận chủ thấy đan dược này vô sắc vô vị, chơi khá vui, liền muốn chút, mài thuốc pha chế sẵn để đấy. Vốn là để cho hoàng hậu nương nương nếm thử chút, ngờ nàng ta chạy trốn nhanh quá, thể làm gì khác hơn là tiện nghi cho Chân Ngọc nương rồi.”

      Nhất thời Bích Tâm vào, thấy Đường Diệu Đan đút mèo, liền cười : “Mèo này đến tay Quận chúa, lại mập ít.”

      Đường Diệu Đan tiếp tục con mèo: “Ngươi còn , ngày muỗng là tốt rồi, chớ ham nhiều.” xong thu hồi cao lê, giao cho Bích Tâm cất , mặt hỏi: “Hạ mỹ nhân thêu xong đồ chưa?”

      thêu xong rồi. Hạ mỹ nhân này khéo léo, đáng tiếc mệnh tốt, phải chết già ở trong phủ.” Bích Tâm than tiếc tiếng.

      Đường Diệu Đan cười : “Thái thượng hoàng nếu thích đồ nàng thêu, nàng nếu chịu làm đạo , vẫn còn có cơ hội.”

      Bích Tâm khó trả lời, trong bụng : Thái thượng hoàng tuổi cao, Hạ mỹ nhân lúc này làm đạo hầu hạ, chớ nhất định có thể ra mặt, chính là ra mặt, khi Thái thượng hoàng trăm năm, nàng còn có thể tốt sao? Ngược lại nếu lúc này ở trong phủ chịu đựng, chừng còn có thể bình an đến già.

      Chủ tớ vừa chuyện, có tiểu nha đầu tới bẩm báo, là Hạ Sơ Liễu cầu kiến.

      Đường Diệu Đan cười : “Mời nàng vào !”

      Hạ Sơ Liễu gặp Đường Diệu Đan, giao bức tranh thêu, lại nhận việc mới, nhất thời thấy mèo Ba Tư bên bàn đáng , liền đứng lại nhìn, lặng lẽ sờ chút, lúc này mới cáo lui.

      Nơi này Bích Tâm thấy thời tiết tốt, liền muốn phơi tranh chữ, nhất thời mở rương dọn dẹp, lại có quyển vẽ rơi ra ngoài, nàng nhặt lên mở ra nhìn, quay đầu lại với Đường Diệu Đan: “Quận chúa, đây là bức tranh năm đó Chân Bảng nhãn vẽ cho Quận chúa đấy, Quận chúa cười tự nhiên, xinh đẹp lắm!”

      Đường Diệu Đan cũng ghé đầu xem tranh, nghĩ đến năm đó, trái tim hơi phiền muộn, phân phó Bích Tâm: “Thu vào !”

      Bích Tâm thấy vẻ mặt Đường Diệu Đan đúng, liền dám nhiều lời, nhanh chóng dọn dẹp tranh chữ, cầm số bị ẩm phơi.

      nơi khác, Hồ ma ma thấy thời tiết đẹp, cũng dọn dẹp tranh chữ phơi, phân phó nha đầu : “Năm nay trời xuân đặc biệt ẩm ướt, chịu nổi mấy ngày liên tiếp trời mưa, chỉ sợ toàn bộ tranh chữ bị ẩm rồi. Hôm nay nắng to, mau mang tranh chữ phơi nắng.”

      Nha đầu giúp Hồ ma ma xách tranh chữ, nhất thời nhìn, thấy trong đó mấy bức Chân Ngọc vẽ từ năm trước, dùng giấy tốt, nhìn mới tinh, liền mở ra nhìn, cười với Hồ ma ma: “Tam phu nhân diệu thủ, mỹ nhân trong tranh này trông rất sống động!”

      Hồ ma ma nhìn lên, cũng là bức tranh Chân Ngọc vào Vương gia sau năm, khi đó bệnh nặng mới khỏi, cầm bút vẽ mỹ nhân, chỉ là nhìn qua, mỹ nhân này vô cùng quen mắt.

      Nha đầu nhìn coi, cũng cảm thấy quen mắt, cười : “Người trong bức họa kia, chẳng lẽ là Hồng Tụ? Chỉ là, so với Hồng Tụ đẹp hơn cao quý hơn, trang phục cũng là dáng vẻ quý nữ.”

      Hồ ma ma nhìn kĩ lần nữa, sau đó : “Người trong bức họa là quận chúa Đường Diệu Đan.”

      Lúc xế chiều, Hồ ma ma liền sai người thu tranh chữ vào, bày ở trong phòng, chờ khí nóng tan hết mới cuốn lại. Bà thổi sang bức họa mỹ nhân kia hơi dừng lại, cầm tới cho Chân Ngọc : “Tam phu nhân, bức này còn phải thu sao?”

      Chân Ngọc nhận tranh, nhìn chút, chuyện tình trước đây xông lên đầu, nhất thời đặt tranh vẽ lên bàn, muốn lấy bút xóa mặt mỹ nhân, nghĩ đến tâm tình vẽ tranh năm đó, lại có chút nỡ hạ bút, chỉ chần chờ.

      “Ngọc nương, hôm nay có tốt hơn ?” Vương Chính Khanh vén rèm vào, thấy được Chân Ngọc vẽ tranh, liền đến gần nhìn, đến khi nhìn thấy người trong bức họa là quận chúa Đường Diệu Đan sắc mặt đột nhiên biến đổi, giọng trầm xuống : “ ra là vẽ mỹ nhân!”

      Chân Ngọc ngẩng đầu thấy là Vương Chính Khanh, đột nhiên cảm thấy hô hấp cứng lại, có chút thở nổi, nhất thời thể đáp lời Vương Chính Khanh, chỉ kêu Hồ ma ma : “Ma ma, thuốc sắc xong chưa?”

      Hồ ma ma nghe được Chân Ngọc lời , vội bưng thuốc tới đây : “Xong rồi đây!”

      Chân Ngọc nhận thuốc, ý bảo Hồ ma ma dọn dẹp bàn, cất bức họa .

      Đợi nàng uống thuốc xong, nhưng thấy Vương Chính Khanh đâu, nhất thời cho là Vương Chính Khanh có việc bận rộn, chạy về thư phòng rồi, cũng để ý.

      Vương Chính Khanh trong thư phòng ước chừng tức giận cả đêm, nàng được đấy Ngọc nương, con cũng sinh rồi, cũng qua mấy năm, lại còn thể quên chuyện lúc trước, thể quên Đường Diệu Đan? Ngay cả thời gian bệnh như vậy, màng sức khỏe, chỉ lo vẽ Đường Diệu Đan, nàng đến tột cùng là Đường Diệu Đan nhiều thế nào?
      Last edited: 12/11/16
      hikari2088caoduong thích bài này.

    3. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      Chương 78.2

      Ngày hôm sau, khi Vương Chính Khanh vào triều sớm có quan địa phương tặng hai mỹ nữ Dương Châu đến kinh, tìm biện pháp, đưa mỹ nữ tới trước mặt Ninh lão phu nhân, là tặng cho Vương Chính Khanh, để Ninh lão phu nhân xem qua trước.

      Ninh lão phu nhân nhìn xuống, hai mỹ nhân đều có tướng vượng phu, khỏi động lòng, nhất thời cho người mời Chân Ngọc qua chuyện.

      Ngày đó Vương Chính Khanh trong triều, bởi vì chuyện tranh cãi khá lớn, thương nghị cùng mọi người đến gần bữa tối còn chưa tan, trước là Cửu Giang vương, nay Hoàng đế Đường Tấn Phong liền giữ Vương Chính Khanh ở lại cùng dùng bữa.

      Ngày trước Vương Chính Khanh ở trước mặt Cửu Giang vương, chuyện làm việc cũng là có gò bó, chỉ là nay Cửu Giang vương đăng vị thành Hoàng đế, liền chú ý rất nhiều, cũng để ý lễ tiết, cũng dám vượt quá giới hạn nữa.

      Đường Tấn Phong thấy Vương Chính Khanh kính cẩn hơn trước đây, ra trong lòng vui mừng tự đắc, chỉ là ngoài miệng lại : "Ái khanh, chúng ta ngày trước có phân tình như thế nào, giờ ngươi gò bó như vậy, cũng có chút thái quá rồi."

      Vương Chính Khanh cười : "Quân thần khác biệt, hôm nay thể so với ngày trước, phải làm gương cho bên dưới, tự nhiên nên như thế."

      Hai người bàn luận hết chính , nhất thời tới quận chúa Đường Diệu Đan, Đường Tấn Phong thở dài : "Diệu Đan cũng là cố chấp, đến nay chịu lập gia đình, chỉ đòi muốn xuất gia, biết ái khanh có biện pháp gì khuyên nhủ nó ?"

      Sau khi Đường Tấn Phong đăng vị, cũng thu hồi chút tài quyền ban đầu của Trấn Bắc phủ, đưa vào trong quốc khố, bởi vậy có chút đâu lòng cho Đường Diệu Đan, lại muốn bồi thường, chọn vị hôn phu tốt cho nàng, chỉ là Đường Diệu Đan cũng nhận, vẫn đòi xuất gia làm ni , nay náo loạn đến ai cũng nhức đầu.

      Chuyện Đường Diệu Đan độc hại Chân Bảng, hình như bị Đường Tấn Phong lãng quên. Vương Chính Khanh khỏi nhắc nhở Đường Tấn Phong, giọng : "Hoàng thượng, quận chúa Diệu Đan và Chân Bảng nhãn..."

      Đường Tấn Phong chặn lời Vương Chính Khanh: " ra hoàn toàn do trẫm. Năm đó trẫm thấy Chân Bảng nhãn có tài, liền muốn giữ tim của , hứa hẹn chuyện tương lai, tự nhiên muốn gả Diệu Đan cho , vì những lời này, Chân Bảng nhãn đối xử với Diệu Đan cũng giống với người khác. Chỉ là trẫm biết, Diệu Đan ra là có tâm tư khác, cũng dao động với Chân Bảng nhãn. Nhưng Chân Bảng nhãn lại lòng say mê. Sau lại..."

      Vương Chính Khanh tuy biết những chuyện này từ trước, giờ này nghe lần nữa, trong lòng vẫn trầm xuống, rất thoải mái.

      Đường Tấn Phong : "Chân Bảng nhãn cũng mất nhiều năm, chuyện lúc trước cứ quên là tốt nhất. nay Diệu Đan cũng thương cảm, khi nàng xuất gia, Trấn Bắc vương tuyệt hậu. Ái khanh hãy giúp đỡ nghĩ cách!"

      Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ đành phải : "Quận chúa gần đây phải trầm mê trong hí kịch sao? Chỉ cần an bài tốt, cũng để cho họa sĩ tài mạo song toàn gặp được quận chúa, như vở kịch vậy, sinh ra câu chuyện xưa, hoặc là Quận chúa liền động lòng."

      Đường Tấn Phong vỗ tay : "Kế hay đó ái khanh!"

      Vương Chính Khanh ra từ trong cung, bước chân nặng hơn bình thường, tâm tình hơi khó chịu. Tới khi trở về phủ, thấy trong phủ khí có chút kì lạ, nhất thời cảm thấy kì quái, cũng đoái hoài suy nghĩ nhiều, chỉ tới phòng Ninh lão phu nhân thỉnh an.

      Ninh lão phu nhân thấy trở lại, cười : "Tam lang, hôm nay quan ở Dương Châu tặng hai mỹ nhân tới đây, nhìn bộ dạng vượng phu, ta vốn sợ Ngọc nương chịu tiếp nhận các nàng, liền gọi Ngọc nương tới nhìn chút, Ngọc nương lại chiều theo, giúp sắp xếp sương phòng, quét dọn đình viện, để hai di nương vào ở rồi."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, cũng có lộ ra nét mừng rồi, ngượ lại cau mày : " Quan địa phương Dương Châu nào?"

      Ninh lão phu nhân ra tên rồi : "Là phần tâm ý của , biết chúng ta trong phủ di nương cũng có, lúc này mới..."

      Vương Chính Khanh cắt đứt lời Ninh lão phu nhân, lạnh nhạt : "A nương, bên cạnh A Cha cũng có di nương, nhưng các di nương chưa từng sinh hạ trai nửa , con còn tưởng rằng nương thích di nương sinh con. nay vị trí của con như thế, nếu để cho di nương sinh hạ trường tử, tương lai Ngọc nương lại sinh con trai thứ, khó tránh khỏi hỗn loạn. Cũng đừng quên, đất phong của Bát Vương gia phải gần Dương Châu sao? Bát Vương gia và Tam vương gia là cùng mẹ sinh ra, quan địa phương Dương Châu đưa mỹ nhân tới, ai biết là lai lịch thế nào? A nương cứ thế mà nhận rồi?"

      Ninh lão phu nhân cả kinh, chợt oán giận Chân Ngọc : "Ngọc nương cũng nhắc nhở ta, cười hì hì dẫn theo hai vị mỹ nhân ."

      Vương Chính Khanh hừ tiếng : "Nàng thấy mỹ nhân, nào còn có đầu óc?"

      "Cái gì?" Ninh lão phu nhân ngẩn ra.

      " có gì?” Vương Chính Khanh có chút nhức não, Ngọc nương à Ngọc nương, trước kia nàng cũng háo sắc, vì sao sau khi biến thành nữ nhân, lại như quỷ háo sắc, vừa thấy mỹ nhân liền rời mắt được, chút trí khôn cũng có đây?

      Chân Ngọc lúc này trong phòng uống trà đọc sách, nhất thời chỉ huy mỹ nhân áo hồng thêm hương vào lư hương, lại chỉ huy mỹ nhân áo xanh mài mực, nghe được mỹ nhân nũng nịu róc rách, trong lòng rộn rạo thôi.

      Ngày trước, lòng nghĩ tới công lao nghiệp, uổng bộ dạng tốt đẹp, nhưng có hưởng thụ qua mỹ nhân, thua thiệt, tiếc nuối. Hôm nay có thể quang minh chính đại tiếp xúc với mỹ nhân, chỉ là người và vật đều còn, ngay cả hình dạng cũng thay đổi, chỉ có thể nghĩ, thể làm rồi, aiz!

      Khi Vương Chính Khanh vén rèm vào phòng chỉ thấy trong phòng hai vị mỹ nhân như hồ điệp vờn hoa, bị Chân Ngọc chỉ huy loạn cào cào, nhất thời dừng chân, lạnh lùng nhìn Chân Ngọc.

      Chân Ngọc vừa ngẩng đầu thấy Vương Chính Khanh tới, liền với hai mỹ nhân: “Hành lễ với Tam gia !”

      Hai mỹ nhân vội vàng tiến lên hành lễ với Vương Chính Khanh, lại nhìn trộm Vương Chính Khanh, trái tim mừng thầm, cũng nghe đồn thủ phụ đại nhân trẻ tuổi tuấn tú, hôm nay vừa thấy, quả nhiên còn hơn lời đồn đãi, theo còn có cái gì tiếc nuối đây?

      Vương Chính Khanh lại cũng thèm nhìn tới hai mỹ nhân cái, chỉ phất tay : “Tất cả xuống!”

      Hai mỹ nhân có hơi ngạc nhiên, nhanh chóng thăm dò ánh mắt nhau, dám nhiều lời, thối lui đến ngoài cửa.

      Chân Ngọc lúc này mới phát ra sắc mặt Vương Chính Khanh ổn, khỏi cau mày hỏi: “ yên lành, người nào chọc giận chàng rồi hả?”

      Vương Chính Khanh vung tay áo : “Ngọc nương, trong lòng nàng rốt cuộc có ta hay ?”

      Chân Ngọc có chút hiểu: “Tam lang, con ta cũng sinh cho chàng rồi, chàng còn hỏi cái này phải kỳ quái sao?”

      Vương Chính Khanh căm tức : “Phủ nhà khác, đều là thê thất đề phòng phu quân cưới thiếp, chỉ muốn chuyên sủng, còn nàng sao, khó khăn lắm mới được an ổn, lại nhận hai mỹ nhân vào phủ, là có ý gì? Chẳng lẽ nàng còn hoài niệm trước kia, chỉ muốn vui đùa cùng mỹ nhân, mà quên tồn tại của ta sao?”

      đến cái này, Chân Ngọc đột nhiên cũng nổi giận, la ầm lên: “Ta còn chưa chàng… chàng lại đến ta? phải là chàng dây dưa với Bạch Cốc Lan sao? Các người còn tặng hà bao cho nhau, các người còn lén lút gặp mặt, còn liếc mắt đưa tình trước mặt ta, những thứ này ta so đo với chàng, chàng lại so đo chuyện ta vui đùa cùng mỹ nhân.”

      “Bạch Cốc Lan gì, ta chấm dứt với nàng ta từ lâu rồi, nam cưới vợ nữ gả chồng, đâu còn dính líu gì nữa? Nàng phải là còn lưu luyến quận chúa Đường Diệu Đan sao, nàng phải là vì nàng ta mà chết sao? Lần đó nàng ta lên miếu Thanh Phong, phải là vì muốn gặp nàng ta lần, nàng cũng cố ý chạy đến miếu Thanh Phong sao? Thế nào, tình cũ khó dứt sao?” Những thứ ghen tức Vương Chính Khanh này xuống đáy lòng lâu, nay đột nhiên liền bộc phát.

      Chân Ngọc miệng mở rộng, kinh ngạc cực kỳ : “Rốt cuộc là chàng ghen cái gì?”

      Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới mình lệch đề, kéo lại chủ đề : “Cho nàng ngày, hai mỹ nhân này từ đâu đến, nàng hãy đưa trở về nơi đó .” xong vén mành rời khỏi.

      Nơi này Chân Ngọc tức giận thở nặng nề, thái độ gì vậy?

      Ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân cũng sai người trả mỹ nhân về, chỉ bát tự mỹ nhân hợp với Vương Chính Khanh, nên ở lại trong phủ các kiểu.

      Qua mấy ngày, quan địa phương kia liền bị cấp khiển trách, còn bị giảm chức, thiếu chút nữa mất chức.

      Bởi vì chuyện này, người có lòng lặng lẽ hỏi thăm, dò ra tin, là thủ phụ đại nhân sợ vợ như hổ, dám nạp tiểu thiếp. Nếu người nào dám tặng mỹ nhân tới cửa, cứ chờ mất chức !

      Trận chiến tranh lạnh này giữa Chân Ngọc và Vương Chính Khanh, hẳn là kéo dài chừng mấy ngày.

      Thấy là cuối xuân, sắp sửa đầu hạ, Chân Ngọc đột nhiên lại ngã bệnh, đại phu bắt mạch, lại tra ra bệnh trạng, nhất thời có người báo Vương Chính Khanh biết.

      Vương Chính Khanh vội vã vào phòng Chân Ngọc, thấy lần này bị bệnh, dung nhan nàng tiều tụy, có dự cảm xấu, đột nhiên phát sợ, nắm tay của nàng : “Ngọc nương, nàng sao chứ?”

      Chân Ngọc cho nha đầu và ma ma lui xuống, giọng : “Tam lang, kiếp trước ta chết vào đầu mùa hè năm An Bình thứ hai, tính ra, chính là ba ngày sau, chỉ sợ lần này, thoát khỏi chuyện kiếp trước.”

      Vương Chính Khanh nghe xong sắc mặt tái nhợt, lại an ủi Chân Ngọc : “Ngọc nương, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, có chuyện gì xảy ra đâu.”

      Chân Ngọc nhìn Vương Chính Khanh, cũng phát giác, nay mình bỏ được , cũng bỏ được tiểu Tú Đường. Nếu chết , tuyệt đối cam tâm.
      Last edited by a moderator: 12/11/16
      hikari2088, mê sách, Phương Lăng2 others thích bài này.

    4. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779

    5. Cung Trường Nguyêt

      Cung Trường Nguyêt Well-Known Member

      Bài viết:
      830
      Được thích:
      1,779
      11/11 Ngày Độc Thân Vui Vẻ~~~

      Chương 79

      "Cái gì, Ngọc nương lại bị bệnh, muốn gặp chúng ta?" Chân Thạch thấy Sử Thiết Thủ tới thông báo, kinh ngạc tin được, mấy ngày trước gặp Ngọc nương, nàng vẫn khỏe mạnh, thế nào lại đột nhiên như vậy?

      Kiều thị cũng kinh ngạc : "Lần trước dẫn theo Nguyên Gia qua thăm nàng, chỉ là ho khan, hơn nữa cũng khỏi ho rồi, cũng có đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?"

      Sử Thiết Thủ : "Là hôm qua bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng mắt mờ, khó thở, sau đó liền nằm liệt giường. Ngự y chẩn mạch, cũng chẩn ra bệnh gì, chỉ là thân thể hao tổn quá mức, chỉ là mệt nhọc như bình thường. Nhưng Tam phu nhân gần đây vẫn tĩnh dưỡng, cũng có mệt nhọc gì. Tối hôm qua uống thuốc, tình hình hôm nay càng ổn. Bởi vì muốn gặp mọi người lần."

      Chân Thạch cùng Kiều thị dám trì hoãn, vội vàng thu thập phen, theo Sử Thiết Thủ đến Vương gia.

      Vương Chính Khanh xin nghỉ lên triều, chỉ ở nhà chăm sóc Chân Ngọc, các đại phu đổi mấy nhóm rồi, vẫn chẩn ra bệnh, trong lòng như lửa đốt, khi nghe được Chân Thạch cùng Kiều thị tới, vội vàng sai người mời họ vào.

      Khi thấy Chân Ngọc, Chân Thạch chua xót : "Ngọc nương, mới có vài ngày, sao muội tiều tụy thành ra như vậy? Đến tột cùng là bệnh gì?"

      Chân Ngọc giọng : "Đại phu cũng khám ra là bệnh gì, tự ta cảm thấy giống như là trúng độc, chỉ là trong chốc lát, cũng tra ra được là độc gì."

      Kiều thị thấy dáng vẻ của Chân Ngọc, vành mắt sớm hồng, kìm nén cho chảy nước mắt, tiến lên sờ tay Chân Ngọc, cảm xúc lạnh lẽo, giúp đỡ nàng chà xát, giọng : "Có thủ phụ đại nhân ở đây mà, luôn có thể mời được danh y chẩn ra bệnh, chỉ cần suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi tốt."

      Chân Ngọc khẽ lắc đầu, ý bảo Chân Thạch Kiều thị ngồi gần chút, lúc này mới : "Nhất định phải bồi dưỡng Nguyên Gia thành tài. Ta là cùng Tam lang rồi, tương lai muốn gả Tiểu Tú Đường cho Nguyên Gia, hai người đừng phụ lòng ta."

      Chân Thạch nghe lời này giống như là di ngôn giao phó, khỏi ngừng : "Muội nhất định khá hơn, lời này đợi khi muội khỏi rồi bàn, Tiểu Tú Đường cũng nên do muội tự tay nuôi lớn, rồi mới gả ra ngoài."

      Nghe được Chân Ngọc muốn gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên Gia, Kiều thị tất nhiên vui mừng, nhưng Chân Ngọc vào lúc này, lại lộ ra chẳng lành, nàng khỏi rơi lệ, dễ dàng ngừng khóc, lúc này mới : "Đường Nhi ngoan ngoãn, cũng phải có mẹ ruột nuôi nấng, mới bị khi dễ, Ngọc nương yên tâm dưỡng bệnh, đừng những lời buồn bã như thế."

      Nhất thời Chương Phi Bạch cùng Chu Hàm Xảo tới, thấy bộ dạng của Chân Ngọc, cũng rất giật mình, luôn miệng hỏi: "Làm sao lại thành ra như vậy?"

      Chu Hàm Xảo : "Phu nhân ngày trước cũng thường bị bệnh, lần trước bệnh cực nghiêm trọng, đại phu đều nguy hiểm, còn phải là gắng gượng qua khỏi sao? Có lẽ lúc này cũng có chuyện gì, cứ thoải mái thả lỏng dưỡng bệnh là được."

      Chân Ngọc mỉm cười gọi Chu Hàm Xảo lại gần chút, giọng : "Cuối tháng mười năm ngoái ngươi thành thân, nay cũng mấy tháng rồi, còn chưa có động tĩnh sao? Rỗi rảnh điều dưỡng thân thể, sinh nhất nam bán nữ, mới có thể ổn định gót chân."

      Chu Hàm Xảo nghe được Chân Ngọc giờ này còn quan tâm nàng, khỏi muốn rơi lệ, chỉ cố nén.

      Chân Ngọc lại : "Tương lai ta có ở đây, ngươi cùng đại tẩu ta qua lại nhiều chút, rảnh rỗi sang đây thăm Đường Nhi."

      Chu Hàm Xảo cũng ngăn nổi nước mắt nữa rồi, nức nở : "Phu nhân nhất định tốt, chắc chắn ở đây mà."

      Vương Chính Khanh đợi Chu Hàm Xảo cùng Chân Ngọc chuyện, liền ngoắc tay với Chương Phi Bạch, gọi tới thư phòng nghị .

      Đợi Chương Phi Bạch từ trong thư phòng ra, có mật thám vào thư phòng, bẩm với Vương Chính Khanh: "Thời gian này quận chúa Đường Diệu Đan thường thăm Thái thượng hoàng, thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, cũng có chỗ khác thường."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, dạo bước suy nghĩ: Kiếp trước Ngọc nương bị Đường Diệu Đan hạ độc hại chết, triệu chứng kiếp này cũng giống kiếp trước, theo lý mà , là trúng cùng loại độc, nhưng Đường Diệu Đan cũng có cơ hội xuống tay, vả lại cũng lý do hại Ngọc nương, nay nàng ta có dị trạng, càng thể chất vấn nàng ta cái gì. Nhưng..

      Vương Chính Khanh thở dài cái, phân phó mật thám : "Chú ý từng động tĩnh của nàng ta, vừa có động tĩnh tới báo ngay."

      Đợi mật thám xuống, Vương Chính Khanh lại cho người mời Nhậm Đạt Lương qua phủ nghị .

      Đợi Nhậm Đạt Lương tới, Vương Chính Khanh liền ra bệnh trạng của Chân Ngọc, lại : "Bệnh này của Ngọc nương, rất giống triệu chứng trúng độc cảu Chân Bảng nhãn, chỉ sợ cũng trúng độc. Khi đó chuyện Chân Bảng nhãn trúng độc, còn qua tay Nhậm Thị Lang điều tra, nghĩ còn có hồ sơ từ trước, lại muốn mời Nhậm Thị Lang giúp đỡ điều tra án này."

      Nhậm Đạt Lương nghe ý tứ của Vương Chính Khanh, cũng là muốn từ kiện trúng độc ban đầu tìm ra đầu mối, nhất thời liền : "Lúc đó đại phu mặc dù nghiệm ra là loại độc mạn tính, nhưng biết là loại độc nào, dù có hồ sơ án ở đây, chỉ sợ cũng vô dụng."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, nhìn Nhậm Đạt Lương cái.

      Nhậm Đạt Lương có chút chột dạ, đúng, biết Đường Diệu Đan độc sát Chân Bảng nhãn, mình còn dám thân cận nàng, cũng muốn cưới nàng, chẳng lẽ sợ theo bước Chân Bảng nhãn? ở trước mặt Vương Chính Khanh, khó có thể che giấu, nhất thời liền giải thích: "Là hoàng thượng lo lắng Diệu Đan Quận chúa có vị hôn phu lại thấy ta vị hôn thê của ta vừa qua đời, liền muốn tác hợp, ta nhất thời liền. . . . . ." Lúc này nhắc lại chuyện xưa, quả làm cho người kinh hãi, ý niệm với cao, vẫn nên bỏ tốt hơn.

      Vương Chính Khanh : “Nhậm Thị Lang nay có thân phận địa vị như thế này, lo gì có hiền thê?”

      Nhậm Đạt Lương thở dài, sau hồi : “Thủ phụ đại nhân sao xin hoàng thượng?”

      Ánh mắt Vương Chính Khanh sáng lên, đúng, nếu có thể để hoàng thượng hỏi ra Đường Diệu Đan dùng loại độc gì hạ sát Chân Ngọc, có thể có thuốc giải, có được thuốc giải để Ngọc nương ăn thử chút, có lẽ có thể cứu nàng mạng. Về phần Ngọc nương rốt cuộc trúng độc như thế nào, về sau tra lại cũng được!

      lúc sau, Vương Chính Khanh liền vào cung.

      Đường Tấn Phong nghe xong lời Vương Chính Khanh , nhất thời trầm ngâm : “Diệu Đan tính tình bướng bỉnh, trực tiếp hỏi nàng khẳng định , cứ để trẫm nghĩ cách.”

      Có lời này của Đường Tấn Phong, Vương Chính Khanh thoáng an tâm, chỉ cần Đường Diệu Đan chịu ra độc lúc đó dùng là gì, có lẽ Ngọc nương liền được cứu!

      Khi Vương Chính Khanh từ trong cung về phủ lại có Diêu Ngọc Thụ cùng Bạch Cốc Lan tới thăm Chân Ngọc, nhất thời liền đón bọn họ vào.

      Diêu Ngọc Thụ nhìn xong Chân Ngọc lúc ra, gặp gỡ Chương Phi Bạch, vừa đúng Chương Phi Bạch có lời cần với Diêu Ngọc Thụ, liền xúm lại , Bạch Cốc Lan có được chút thời gian, nhìn Vương Chính Khanh chút, thấy tiều tụy, khỏi an ủi: “Ngọc nương cát nhân thiên tướng, có lẽ lâu nữa chữa khỏi, cũng đừng quá mức lo lắng, chăm sóc mình cho tốt.”

      Vương Chính Khanh “ừ” tiếng, cũng liếc Cốc Lan, mắt chỉ nhìn chằm chằm phòng trong.

      Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh như thế, trong lòng thở dài hơi, biết đây là lòng dính người Chân Ngọc, mọi chuyện với mình lúc trước, hóa thành tro bụi, còn tồn tại trong lòng nữa rồi.

      Từ Vương gia ra ngoài, Bạch Cốc Lan con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hỏi Diêu Ngọc Thụ : “Nếu ta cũng bị bệnh như Ngọc nương, chàng lo lắng sao?”

      Diêu Ngọc Thụ đáp, đợi Bạch Cốc Lan lên xe ngựa, thế nhưng lại cưỡi ngựa, cũng chen lên xe ngựa, ngồi cùng chỗ với Bạch Cốc Lan.

      Từ cuối năm ngoái, sau khi Bạch Cốc Lan sinh nhi tử, quan hệ với Diêu Ngọc Thụ cũng hóa giải rất nhiều, đến đầu năm nay, Diêu Ngọc Thụ cũng thường thường an giấc ở trong phòng nàng, để thiếp thị gác sau gáy.

      Bạch Cốc Lan cho là Diêu Ngọc Thụ hề tỏ thái độ với nàng nữa, là bởi vì nàng sinh nhi tử, nhưng Diêu Ngọc Thụ tự mình biết, nguyên nhân cũng phải như vậy.

      Năm đó khi cưới vợ Bạch Cốc Lan, kinh ngạc lúc vén khăn voan đến nay vẫn còn nhớ như mới. Chỉ là lúc tân hôn, lại phát Bạch Cốc Lan thường thường thất thần, tinh thần hoảng hốt, hình như trong mắt cũng . Khi đó tự nhiên thầm giận, lại thể trực tiếp chất vấn, nên khi đối mặt với Bạch Cốc Lan tránh được nóng nảy, cách nào kiềm chế, bởi vậy dồn quan hệ vợ chồng vào thế bất hòa.

      Từ sau khi sinh nhi tử, cũng là phát Bạch Cốc Lan bắt đầu chú ý chuyện gia đình, hình như cũng dần dần biết phải nghi ngờ , nhất thời bỏ qua khúc mắc, cũng bắt đầu quan tâm Bạch Cốc Lan. Hôm nay thấy tình trạng Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, nghĩ tới nếu có ngày Bạch Cốc Lan cũng như vậy, mình cũng thể nào tiếp thu được, bởi vì đưa tay ôm bả vai Bạch Cốc Lan, càng ôm càng chặt.

      Bạch Cốc Lan ngẩn ra, sau đó trong lòng ấm áp, đầu tựa vào vai Diêu Ngọc Thụ, trong bụng biết, nay trong suy nghĩ cũng chỉ có Diêu Ngọc Thụ và nhi tử, cũng là buông được Vương Chính Khanh.

      Xe ngựa Diêu Ngọc Thụ và Bạch Cốc Lan mới rời khỏi, lại có xe ngựa phủ thị lang tới, nhất thời xe ngựa dừng lại, Tiền thị ra khỏi xe, ngồi kiệu của Vương gia vào, chỉ hồi đến hai cửa ở trong, xuống kiệu vào cửa, đến phòng Chân Ngọc, sớm trông thấy cả đám nha đầu đứng ở hành lang, liền ngừng bước chân.

      Nha đầu thấy là Tiền thị, vào thông báo.

      Chân Ngọc mặc dù có tinh thần, vừa nghe là Tiền thị, liền : “Mời nàng vào !”

      Vừa thấy Chân Ngọc, Tiền thị liền khóc, “Ngọc nương, lúc này mới khi nào thấy, sao muội lại thành ra thế này?”

      Mắt thấy tinh thần Chân Ngọc ổn định, Hồ ma ma liền tới trả lời thay, bệnh trạng của Chân Ngọc, lại : “Khi đó ho khan, chỉ có chút triệu chứng, sau lại uống thuốc của thánh thủ, là chuyển biến tốt, ngờ tới lúc này lại bị bệnh, thành bộ dáng như vậy.”

      Tiền thị liền lại đề cử mấy vị đại phu, mắt thấy Chân Ngọc như vậy, cũng tiện ngồi lâu, nhanh chóng cáo từ ra về, thấy Hồ ma ma đưa đến ngoài cửa, nhịn được hỏi mấy câu, dặn bảo mấy câu, lúc này mới .

      Vương Chính Khanh lại chờ tin tức trong cung, tới giờ lên đèn, liền có cung nhân tới, với : “Hoàng thượng triệu quận chúa Đường Diệu Đan vào cung, chuyện thời gian dài, quận chúa Đường Diệu Đan ra từ cung hoàng thượng, nhảy xuống ao hoa sen, mặc dù cứu lên rồi, nhưng cái gì cũng . Hoàng thượng bảo nô tài chuyển lời cho thủ phụ đại nhân, kế của người cũng khả thi.” rồi vội vã .

      tia hi vọng cuối cùng bị diệt, Vương Chính Khanh vùi đầu nơi khuỷu tay, lâu sau mới ngẩng đầu, chỉ thấy mắt đỏ hoe.

      Thị Thư thấy Vương Chính Khanh còn chưa có ăn bữa tối, liền tới khuyên nhủ: “Tam gia, thân thể quan trọng hơn, dùng chút bữa tối !”

      Vương Chính Khanh gật đầu cái, truyền người bày bữa tối, chỉ là nào còn có khẩu vị? Sau khi uống nửa bát canh, cũng ăn được nữa.

      Thị Thư cũng rầu rĩ, tiếp tục như vậy, thân thể Tam gia cũng suy sụp mất.

      Vương Chính Khanh nghĩ nhấc chân xem Chân Ngọc, lại lùi bước chân về, phân phó Thị Thư : “Kêu Sử Thiết Thủ vào !”

      Sử Thiết Thủ rất nhanh tới, hỏi: “Tam gia có gì phân phó?”

      Vương Chính Khanh : “Tối nay ngươi vào vương phủ, lục soát phòng của quận chúa Đường Diệu Đan, nếu thấy thuốc men gì đó, cầm hết về. nhìn thấy vật gì kỳ quái ràng, cũng cầm về nhìn chút.”

      Sử Thiết Thủ ngày trước làm qua hộ viện ở vương phủ, đương nhiên quen thuộc với bố cục vương phủ, vả lại tối nay Đường Diệu Đan ở trong cung chưa hề ra, bọn thị vệ cũng thả lỏng, nhân cơ hội lục soát gian phòng của nàng ta, cũng đơn giản.

      Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh , gần trời sáng mới trở về, mang về túi thuốc men các loại.

      Vương Chính Khanh vội sai người mời đại phu và số ông chủ tiệm thuốc giỏi phân biệt thuốc vào phủ, để cho bọn họ tra nghiệm trong thuốc có lẫn độc hay .

      Các đại phu ước chừng bận rộn ngày đêm, cuối cùng bẩm báo kết quả, ra tất cả các loại thuốc, phần nhiều là thuốc trong cung ban thưởng, cũng có độc tố gì.

      Tiễn đại phu , Vương Chính Khanh sai Sử Thiết Thủ thu dọn xong thuốc men, thừa dịp Đường Diệu Đan còn ở trong cung, vương phủ người nào biết mất trộm đem thuốc men cầm lại vương phủ, đặt lại chỗ cũ như ban đầu.

      Chân Ngọc mặc dù dùng thuốc, nhưng rốt cuộc có khôi phục tinh thần, nhất thời tính ngày, ở kiếp trước, sáng mai chính là ngày hạn rồi, bởi vậy mời Vương Chính Khanh qua chuyện, giọng : “Tam lang, chỉ sợ ta gắng được nữa, chàng cũng đừng giằng co, ở cùng với ta hai ngày cuối !”

      Vương Chính Khanh nắm tay Chân Ngọc chặt, trái tim có lệ, hốc mắt lại khô khốc đau nhói, giọt lệ cũng có, chỉ : “Nàng thể chết!”
      Last edited by a moderator: 12/11/16
      hikari2088, Phương LăngTôm Thỏ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :