1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 73

      Sau khi tân khách về hết, Vương Chính Khanh cười theo, dỗ Chân Ngọc trở về phòng, lên tinh thần, dịu dàng chân thành : "Oa nhi cũng sinh rồi, vậy chúng ta vui vẻ sống qua ngày nhé?"

      Thời gian trước Chân Ngọc mất trí nhớ, tư thái nữ nhân học mười đủ mười, giờ này mắt hạnh trợn tròn, khẽ : "Nào có chuyện dễ dàng như thế?"

      "Vậy nàng muốn như thế nào?" Vương Chính Khanh biết, nếu thể làm cho Chân Ngọc bớt tức giận, cuộc sống này có cách nào trôi qua.

      Chân Ngọc nghĩ lại chuyện lúc trước lượt, rồi nghĩ lại thời gian mất trí nhớ này lượt, mặc dù cảm thấy tội trạng của Vương Chính Khanh nhiều, nhưng riêng chuyện dụ nàng sinh con này, thể tha thứ, nhất thời quát: "Cuộc sống này thể nào trôi qua rồi." xong tự đánh ngực mình.

      "Ngọc nương, nàng đánh ta mắng ta đều được, chính là đừng đánh mình, ta đau lòng." Vương Chính Khanh giữ tay Chân Ngọc : "Nàng mới ra tháng, đừng tức giận hại thân thể."

      Tay Chân Ngọc vùng vẫy, quả đấm như mưa rơi người Vương Chính Khanh, nhưng giờ nàng chỉ là , vả lại ở cữ tháng, thân thể càng mềm mại, hơi sức cũng tính lớn, quả đấm đánh người Vương Chính Khanh lúc này, Vương Chính Khanh cũng cảm giác đặc biệt đau, nhưng miệng lại kêu đến thê thảm khác thường, giống như bị thương rồi.

      Chân Ngọc đánh lát, chê Vương Chính Khanh da thịt cứng rắn, đánh làm tay đau, bởi vì quát: "Cởi xiêm áo ra, nằm sấp giường ."

      Vương Chính Khanh mừng thầm, mơ mộng tình cảnh tiếp theo, cực kỳ nhu thuận cởi xiêm áo, nằm ở giường, mềm mại : "Kính xin Ngọc Lang thương tiếc chút, xuống tay nên quá nặng."

      "Ngươi giả bộ như vậy, liền cho rằng lão tử thương hoa tiếc ngọc?" Chân Ngọc gầm : "Ngươi biết lúc lão tử sinh con đau thế nào ? bằng cho ngươi cũng nếm thử chút đau đớn, để ngươi biết đau rốt cuộc là như thế nào?" Nàng xong, nhảy xuống cầm lấy cây nến bàn, giơ tới : "Cho ngươi biết thế nào gọi là đau."

      Vương Chính Khanh nghe được giọng quỷ dị của Chân Ngọc, khỏi giật mình, chưa kịp chuyện, liền cảm giác lưng đau xót, nhất thời cầu xin tha thứ: "Ngọc nương, Ngọc Lang, tha cho ta , lần sau ta dám nữa đâu!"

      Chân Ngọc đổ sáp nóng lưng Vương Chính Khanh, nhìn lưng có thêm mấy đốm , lại nghe hét đến thê thảm, thanh cũng thay đổi, cũng dám phản kháng, nhất thời lửa giận hơi tan, cưỡi lưng Vương Chính Khanh, tay cầm cây nến, tay véo hông của hỏi "Sau này vẫn còn có dám bắt nạt ta nữa hay ?"

      " dám dám!" Vương Chính Khanh kêu, cầu xin : "Để cho ta lật người nhé, nằm sấp lâu quá bị tức ngực."

      "Còn muốn lật người khi ở dưới thân ta?" Chân Ngọc càng thêm dùng sức cưỡi, lấy tay vân vê hồng đậu trước ngực Vương Chính Khanh, bắp đùi cũng dụi dụi, hừ : "Mơ !"

      Vương Chính Khanh nhịn mấy tháng, lúc này đây mỹ nhân lại gần bên người, lại cứ thể động, nhất thời cực kỳ khó chịu, chỉ giãy dụa, phối hợp với Chân Ngọc, để nàng đắc ý.

      Chân Ngọc sờ nắm lát, hơi thổi tắt nến trong tay, chợt đâm cây nến vào hạ thân Vương Chính Khanh, nghe phát ra tiếng kêu gào đau khổ, lúc này mới giải hận.

      "Được rồi, ngươi trở về thư phòng !" Chân Ngọc thở hổn hển đứng dạy, mất cây nến trong tay, có chút buồn bã, rốt cuộc là thể làm gì .

      Vương Chính Khanh thân thể khó chịu, giọng : "Ngọc nương, nàng đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, sao có thể lại đuổi ta đây?" qua lật người, đưa tay kéo Chân Ngọc, tình nhiệt như lửa.

      Chân Ngọc vừa thấy tình trạng của , khỏi ngạc nhiên, đánh cho thành như vậy, lại vẫn còn ý định nhếch lên, là phục !

      Vương Chính Khanh nhất thời là nhào qua, bổ nhào người Chân Ngọc, đè lại : "Ngọc nương, đừng làm rộn, chúng ta. . . . . ."

      Chân Ngọc thấy giãy dụa cũng thoát, lại lo lắng, vội : "Ma ma từng dặn qua, mặc dù ra tháng rồi, nhưng vẫn thể động phòng, ít nhất phải sau năm mươi ngày mới được, nếu , tổn hại thân thể."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, mặc dù nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc khống chế thân thể, cứng rắn rời khỏi người Chân Ngọc, giọng khàn khàn: "Đây mới là trừng phạt."

      Chân Ngọc thấy như vậy, lửa giận toàn bộ tiêu tan rồi, nhất thời : "Cái này, phải còn có Chu di nương sao? Ngươi sủng hạnh nàng !"

      Trong lòng Vương Chính Khanh biết, nếu tìm di nương, về sau hoàn toàn đừng nghĩ vào được phòng Chân Ngọc, nhất thời : “Di nương cái gì? Ta còn chưa bao giờ chạm vào nàng ta. Sớm muộn phải đưa nàng ta . Đừng có việc gì lại ở bên cạnh chướng mắt.”

      Chân Ngọc giật mình : “Trong phủ nhà ai phải nuôi mấy vị thiếp xinh đẹp hay sao? Nhưng phủ chúng ta chỉ còn lại vị di nương, ngươi còn muốn đưa ? Dám đưa thử coi?”

      Vương Chính Khanh hắng giọng tiếng : “Lại , Chu di nương gần đây hình như cũng lộ diện. Chỉ cần nàng ta tiếp cận nàng, trong phủ cũng ngại nuôi nàng ta?”

      Gần đây Chu Hàm Xảo quả bớt xuất trước mặt Vương Chính Khanh, giờ này thêu thùa may vá dưới đèn, cúi đầu nửa ngày, nhất thời đau nhức, mới đứng lên xoa cổ.

      Xuân Nhu thấy nàng như vậy, khuyên nhủ: “Đường nương tử có nhiều xiêm áo, lại vội mặc, di nương cần gì làm gấp như vậy?”

      Chu Hàm Xảo giọng : “Ta làm, chính là tâm ý của ta, Tam phu nhân tự nhiên nhìn thấy.”

      Xuân Nhu rốt cuộc than thở rồi, Tam gia muốn gặp, chỉ lấy lòng Tam phu nhân có tác dụng gì đâu? Thời gian Tam phu nhân mang thai tới khi sinh dài như vậy, Tam gia cũng muốn di nương hầu hạ, về sau càng thêm cần. Hôm nay chịu khổ, biết lúc nào mới tốt?

      Chu Hàm Xảo đẩy cửa sổ ra ngắm trăng, thấy ánh trăng như nước, khó khăn lắm trời thu mát mẻ, cũng lại thấp đầu, suy nghĩ: biết Chương sư gia làm xiêm áo mùa thu chưa?

      Xuân Nhu thấy Chu Hàm Xảo hoảng hốt, nhẫn nhịn, nhịn được, cuối cùng : “Di nương thời gian này cũng có cơ hội gặp Chương sư gia, Chương sư gia này là người nhanh nhẹn hoạt bát, sao cầu xin giúp đỡ nghĩ cách, xem có thể ra khỏi khốn cảnh này hay ?”

      Chu Hàm Xảo trầm mặc lát : “Để sau !”

      “Di nương, tuổi , thể trì hoãn tiếp nữa, sớm tính toán cũng là bình thường.” Xuân Nhu khuyên câu nữa.

      Chu Hàm Xảo chỉ đành phải : “Mấy ngày nữa giúp Chương sư gia làm đôi giày, khi đưa cho nhờ giúp tìm cách.”

      Xuân Nhu nghe Chu Hàm Xảo có tính toán, lúc này mới yên lòng.

      Thời gian này dưới an bài của Vương Chính Khanh, Chương Phi Bạch làm ở hộ bộ chức, làm việc với Vi Đồng Phụ. Chỉ là còn chưa có đặt mua đình viện, nhất thời vẫn còn ở Vương gia.

      Ninh lão phu nhân thấy nay có chức quan, tuổi cũng , nên muốn giúp thu xếp hôn , chỉ là hỏi mấy lần, Chương Phi Bạch đều mơ hồ thoái thác, nhất thời suy đoán Chương Phi Bạch nhìn trúng nương tử nhà nào đó, bởi vậy hề hỏi tới nữa.

      Chương Phi Bạch cũng là rầu rỉ, sai, năm này, xiêm áo mặc người, đôi giày dưới chân, đều từ tay Chu Hàm Xảo, ngay cả hà bao bên hông, cũng là Chu Hàm Xảo thêu, hai người mặc dù , suy cho cùng có chút ý tứ ở bên trong. Chỉ là Chu Hàm Xảo dù sao cũng là di nương của Vương Chính Khanh, bảo mở miệng như thế nào?

      Mấy ngày trôi qua, Chu Hàm Xảo quả nhiên làm giày, mượn cơ hội gặp Chương Phi Bạch, đưa lên giày : “Vào thu rồi, thời tiết lạnh, cố ý làm đế giày dày hơn chút, thoải mái chút.”

      Chương Phi Bạch nhận lấy giày, cúi đầu hồi lâu : “Nàng có tính toán gì?”

      Chu Hàm Xảo biết ý của lời này, nhất thời : “Ta chỉ là nữ tử yếu đuối, có thể có tính toán gì đây?”

      Chương Phi Bạch khẽ cắn răng, quyết định ra tâm , bởi vậy mời Chu Hàm Xảo ngồi xuống, châm chước hồi lâu : “Xảo Nương, mặc dù ta bằng thủ phụ đại nhân, rốt cuộc cũng là nhân tài, hơn nữa chưa từng lấy vợ, biết nàng ….”

      Chu Hàm Xảo cúi đầu, mặt nhất thời đỏ tới mang tai, tâm can nhảy loạn, giọng : “Ta sao?”

      Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo bỏ chạy, mà lại còn chịu nghe tiếp, nhất thời mừng rỡ, : “ biết nàng chịu theo ta hay ? Nếu chịu, ta tự nhiên cầu hôn nàng với thủ phụ đại nhân.”

      Chu Hàm Xảo đợi lâu, chính là những lời này, nhất thời nước mắt tràn mi, nức nở : “Ta như thế nào chịu? Chỉ sợ chàng……”

      Chương Phi Bạch nghe xong lời này, trái tim yên ổn, ngồi xổm trước mặt Chu Hàm Xảo : “Chỉ cần nàng chịu, tất cả dễ dàng hơn.”

      Chu Hàm Xảo ngượng ngùng đỏ bừng hai gò má, muốn cái gì nữa, lại sợ mình luống cuống, nhất thời hốt hoảng đứng lên, chạy như bay.

      Chương Phi Bạch cũng đuổi theo, chỉ tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng của Chu Hàm Xảo, tảng đá lớn đè trong lòng bấy lâu cũng rơi xuống đất. Chỉ cần Chu Hàm Xảo chịu, lấy hiểu biết của mình với thủ phụ đại nhân, là nhất định tác thành cho mình và Chu Hàm Xảo .

      Khi Chương Phi Bạch tìm Vương Chính Khanh vừa đúng Vương Chính Khanh dạo, buồn bực vì chuyện.

      Thấy Chương Phi Bạch đến, Vương Chính Khanh cười : “ muốn tìm ngươi đây, trùng hợp là ngươi tới rồi.”

      Chương Phi Bạch vội vàng hỏi: “Thủ phụ đại nhân có chuyện gì quan trọng?”

      Vương Chính Khanh bảo Chương Phi Bạch ngồi xuống, đợi Thị Thư dâng trà lui ra, lúc này mới : “Hoàng thượng triệu kiến, Thái thượng hoàng có ý muốn vương đính hôn, người lựa chọn đính hôn, chính là Đường nương nhà ta.”

      Chương Phi Bạch kinh ngạc : “Vương còn chưa có đầy tháng đâu, muốn đính hôn?”

      Vương Chính Khanh : “Thái thượng hoàng đây là muốn mượn ta làm tấm chắn, về sau giúp đỡ vương ngăn đao cản súng!”

      Chương Phi Bạch : “Thủ phụ đại nhân tuyệt đối thể đồng ý chuyện này. khi thủ phụ đại nhân thành nhạc phụ của vương, mọi chuyện của vương, tất nhiên phải cõng lưng, đến lúc đó, người có lòng quấy nhiễu châm ngòi, hoàng thượng nghi hoặc, địa vị thủ phụ đại nhân tất nhiên bị dao động.”

      Vương Chính Khanh : “Ta phải là nghĩ như vậy? Chỉ là ý Thái thượng hoàng, lại thể tùy tiện tuân theo?”

      Chương Phi Bạch : “Thái thượng hoàng phải tin đạo sao? Chuyện này giao do đạo sĩ làm là được.”

      Vương Chính Khanh nhất thời vỗ tay : “Phi Bạch sai. Ta cũng là quan tâm quá bị loạn, nhất thời nghĩ tới cái này.”

      Chỉ cần mua chuộc được mấy đạo sĩ Thái thượng hoàng tin tưởng, để cho bọn họ xem số mệnh cho vương chút, mệnh của vương, nên lấy nữ oa cùng tuổi làm vợ vân vân, Thái thượng hoàng nhất thời nghi ngờ, tất nhiên buông tha chuyện này.

      Hai người xong chánh , Chương Phi Bạch cũng cáo lui, nhất thời muốn lại thôi.

      Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, hơi kỳ quái, hỏi: “Chương sư gia có lời gì ngại gì thẳng?”

      Chương Phi Bạch há hốc mồm, nhất thời vén áo quỳ xuống : “Lại có chuyện muốn xin thủ phụ đại nhân đồng ý!”

      “Đứng lên lại ! Tình cảm giữa chúng ta, còn có chuyện gì cần ngươi quỳ xuống cầu xin hay sao?” Vương Chính Khanh vội đỡ Chương Phi Bạch đứng lên, cười : “Đến tột cùng là chuyện gì?”

      Lá gan Chương Phi Bạch tăng lên, thừa dịp dũng khí vẫn còn, hơi : “Ta muốn cầu hôn Chu Hàm Xảo làm vợ, xin thủ phụ đại nhân tác thành!”

      Vương Chính Khanh ngạc nhiên, giọng ảm đạm, : “Nàng là di nương của ta, ngươi chê nàng sao?”

      Chương Phi Bạch : “Ta biết , nàng chưa từng hầu hạ qua thủ phụ đại nhân, mà thủ phụ đại nhân, đoán chừng cũng muốn nàng hầu hạ. như vậy, sao thủ phụ đại nhân cho nàng con đường sống?”

      Vương Chính Khanh nghe được lời này của Chương Phi Bạch, nhất thời : “Cho dù ta chịu thả Chu di nương, chỉ sợ Ngọc nương chưa chắc chịu!”

      Chương Phi Bạch: “……….”
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 74

      Cuối cùng vẫn là Chu Hàm Xảo đến cầu xin Chân Ngọc.

      Chân Ngọc nghe xong Chu Hàm Xảo xong, cực kỳ kinh ngạc hỏi: "Ngươi cần Tam gia, mà muốn Chương sư gia kia?"

      Chu Hàm Xảo mặt phấn ửng đỏ, cúi đầu : "Là Tam gia cần nô gia. Nô gia chưa bao giờ hầu hạ qua Tam gia lần nào, đoán chừng về sau cũng có cơ hội hầu hạ. Nô gia vô dụng."

      Chân Ngọc nhìn kỹ Chu Hàm Xảo, tư thái tốt như thế này, bộ dáng lại xuất sắc như vậy, mình nhìn cũng động lòng, Vương Chính Khanh sao lại cần nàng hầu hạ đây? Nếu phải là mình và Vương Chính Khanh làm vợ chồng, con cũng sinh, có lẽ cũng nghi ngờ có vấn đề.

      Chu Hàm Xảo thấy Chân Ngọc đáp, khỏi luống cuống, tăng thêm can đảm : "Cầu xin phu nhân tác thành!" xong lập tức khấu đầu.

      Chân Ngọc buồn bực, mỹ nhân như thế, phải đưa cho Chương Phi Bạch, buồn cười? Đợi chút, nhớ ở kiếp trước, Chương Phi Bạch cũng là có liên quan tới thiếp thị của Vương Chính Khanh, sau lại bị thiếp thị này liên lụy, rời khỏi Vương gia, phản bội Vương Chính Khanh tìm tới Tam vương gia nương tựa. Vậy bây giờ sao?

      Chân Ngọc hồi tưởng chuyện cũ, cuối cùng nhớ ra, ở tiền thế, người có dính dấp tới Chương Phi Bạch, là Điền Loan Loan. Mà điền Loan Loan phải là người của Tam vương gia sao? Đời này, tại vì mình can thiệp, Điền Loan Loan bại lộ thân phận trước, vì vậy Chương Phi Bạch cũng bị nàng ta liên lụy, tiếp tục làm việc bên cạnh Vương Chính Khanh. Nhưng Chương Phi Bạch rốt cuộc vẫn muốn bắt cóc di nương của Vương Chính Khanh mà! Ý trời như thế, sao có thể phản kháng?

      "Chu di nương, đúng, nay phải gọi ngươi Xảo Nương rồi." Chân Ngọc ý bảo Chu Hàm Xảo, cười : "Ngươi lòng muốn ở cùng Chương sư gia, ta tự nhiên tác thành. Chỉ là thời gian này ngươi ở bên cạnh hầu hạ ta, đột nhiên xa ngươi, có chút quen. Về sau lập gia đình, nếu rỗi rãnh, cũng phải thường xuyên tới chơi."

      Chu Hàm Xảo vốn đứng lên, nghe xong lời này lại quỳ xuống, thút thít : "Tạ phu nhân thành toàn chi ân!"

      Chân Ngọc đấm bàn, chúng mỹ nhân đều rồi, rất tịch mịch!

      Vương Chính Khanh dù sao cũng là Nội Các thủ phụ, di nương bên cạnh muốn cùng sư gia thành thân, chuyện như vậy truyền , luôn khiến cho người suy đoán, rước lấy lời ra tiếng vào. Chân Ngọc suy nghĩ được lượt, liền gặp Ninh lão phu nhân.

      Rất nhanh, Ninh lão phu nhân ra mặt, mượn cơ hội với bên ngoài, Chu Hàm Xảo vốn là hầu hạ bà, bởi vì bà sợ bên cạnh Vương Chính Khanh và Chân Ngọc thiếu người thỏa đáng, liền để Chu Hàm Xảo hầu hạ vợ chồng bọn họ, mà Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo khéo léo mềm mại, nhất thời liền nâng làm di nương. Chỉ là Chu Hàm Xảo từng nhận ân huệ của Chân Ngọc, liền nhớ ân tình của Chân Ngọc, trong lòng trong mắt chỉ có Chân Ngọc, cũng dám vượt giới hạn bước tiếp cận Vương Chính Khanh. Qua mấy năm như vậy, Chu Hàm Xảo vẫn còn là thân nữ nhi. Vẫn là Ninh lão phu nhân nhìn đặng, muốn tìm nơi nương tựa cho Chu Hàm Xảo, vừa vặn Chương Phi Bạch chưa đón dâu, hỏi hai người, hai người cũng nguyện ý thành đôi, bởi vậy muốn tác thành cho bọn họ vân vân.

      Có lời giải thích này của Ninh lão phu nhân, mặc kệ bên ngoài tin tưởng cũng được, tin cũng được, chuyện Chương Phi Bạch cầu hôn Chu Hàm Xảo, cuối cùng có thể đặt lên bàn để thảo luận rồi.

      Chương Phi Bạch lại sợ đêm dài lắm mộng, chỉ nhanh chóng mua trạch viện, lại chọn ngày lành, chờ rước dâu.

      Chân Ngọc mặc dù buồn bực, rốt cuộc cũng giúp Chu Hàm Xảo đặt mua chút trang phục, để Hồ ma ma giúp chuẩn bị đồ cưới, cũng bạc đãi Chu Hàm Xảo.

      Cuối tháng mười, Chu Hàm Xảo liền thành thân cùng Chương Phi Bạch.

      Sau khi chuyện tốt của Chu Hàm Xảo được truyền , người hâm mộ nàng nhất, chính là Hạ Sơ Liễu.

      Sau khi Cửu Giang vương đăng vị, chỉ dẫn theo phần cơ thiếp cùng mỹ nhân vào cung, Hạ Sơ Liễu bởi vì từng đưa cho Vương Chính Khanh sau lại bị trả về phủ, tự nhiên bị chọn ở lại, đợi trong vương phủ.

      Nàng ta nghe được Chu Hàm Xảo có nơi chốn ổn định, nhất thời cảm thán thân thế mình, khỏi khóc. Chu Hàm Xảo tốt số, được gả cho người tốt! Nô gia lúc nào mới may mắn như vậy đây?

      Hạ Sơ Liễu nghẹn ngào, lại có nha đầu Bích Tâm bên cạnh Đường Diệu Đan tìm đến nàng ta, để nàng ta thêu bức.

      Sau khi Cửu Giang vương chuyển vào cung, Đường Diệu Đan lại ở lại trong vương phủ, nhân tiện quản lý mọi chuyện trong phủ. Nha đầu Bích Tâm của nàng ta đương nhiên cũng nắm quyền quản gia.

      Hạ Sơ Liễu thấy là Bích Tâm, vội giả vờ cát bay vào mắt, che giấu cho qua, nhất thời thấy là bản vẽ liên hoàn thất xảo lạc tử thao (các nàng tha cho ta về tên bức tranh), liền nhận lấy, và : "Nếu muốn thêu tinh xảo, chỉ sợ nửa tháng mới có thể thêu xong."

      Bích Tâm : "Ngươi từ từ mà thêu! Tháng sau thêu xong là được."

      Hạ Sơ Liễu nhìn : "Cái này hơi chút, có muốn làm lớn hay ?"

      Bích Tâm cười : " cần, cứ thế này, đây là quà chuẩn bị đưa cho Hành vương, lớn quá dễ chơi."

      Hạ Sơ Liễu tính toán chút, Hành vương Đường Tấn Trung sinh ngày mùng tám tháng chín, nay còn mà, đâu biết chơi thất xảo đồ? Có lẽ Đường Diệu Đan phải đến cầu kiến Thái thượng hoàng, tùy ý mang theo bức tranh thêu qua thôi! như vậy, từ từ thêu là được.

      Đảo mắt tới cuối tháng mười , Đường Diệu Đan lấy thất sảo đồ Hạ Sơ Liễu thêu xong, dọn dẹp phen liền đến đạo quan cầu kiến Đường Tập Võ.

      Cùng thời điểm đó, Đường Tập Võ để đạo sĩ coi mệnh cho Đường Tấn Trung.

      Đạo sĩ cười phen, số mệnh Đường Tấn Trung kim quý, trường thọ nhiều phúc. Chỉ có điều, nên thành thân với cùng nữ oa tuổi, nếu thành thân, giảm thọ vân vân.

      Nghe thế, Đường Tập Võ mặc dù tin hết, rốt cuộc vẫn có vướng mắc trong lòng, trong bụng tự suy nghĩ: vốn là muốn cho Trung Nhi đính ước với nữ nhi của Vương Chính Khanh, ngờ xem số mệnh, đều tốt. người tốt cũng được, ngay cả năm người đều tốt, xem ra chuyện này thực phải từ bỏ rồi.

      Vương Chính Khanh lấy được tin tức Đường Tập Võ buông tha chuyện kết thân mới thở phào, lại chuyện này với Chân Ngọc.

      Chân Ngọc có chút kinh sợ, phù, con rể suýt nữa bị đổi người rồi! Nếu phải Đường Nhi còn quá , muốn cho nó đính hôn cùng Nguyên Gia ngay bây giờ! Nàng có ý nghĩ này phải ngày ngày hai, chỉ là chưa đề cập với Vương Chính Khanh, lúc này liền nhân cơ hội nhắc tới.

      Vương Chính Khanh nghe được nàng chuẩn bị gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên Gia, đương nhiên đồng ý, : “Hai đứa còn , vả lại bây giờ nhìn Nguyên Gia mặc dù thông tuệ, ai biết trưởng thành như thế nào đây? Chuyện này được.”

      Chân Ngọc tay véo tai Vương Chính Khanh : “Ngươi phải chê Nguyên Gia xuất thân bình thường sao?”

      Vương Chính Khanh kêu đau : “Ta há là loại người như vậy? Đường Nhi nếu gả cho Hành Vương, tương lai chính là vương phi đấy, ta đều lạ gì, làm sao bởi vì thân phận Nguyên Gia mà chê nó?”

      Chân Ngọc buông tay ra : “Dù sao Nguyên Gia là chất nhi của ta, ta quyết tâm muốn bồi dưỡng nó, cũng muốn gả Đường Nhi cho nó.” xong dò xét Vương Chính Khanh, dáng vẻ nếu ngươi phục, tới túm ngươi đánh tơi bời. Quả đấm mới phải đạo lý cứng rắn, người nào thắng người đó làm chủ.

      Vương Chính Khanh bị nàng chọc cười, suy nghĩ chút : “Như vậy nhé, nếu Nguyên Gia lớn lên có thể thi cử nhân, mà Đường Nhi cũng ghét nó, khi đó bàn về hôn như thế nào?”

      Chân Ngọc vừa nghe liền cười, “Nguyên Gia còn thông tuệ hơn ta lúc trước, giống như nó, chỉ là cử nhân có gì khó? Tương lai nếu được, cũng là tiến sĩ. Đường Nhi gả cho trạng nguyên chắc rồi.” qua nhớ tới chuyện năm đó, chợt oán giận, “Nếu phải là có người lấy tướng mạo đè người, năm đó ai là Bảng nhãn ai là Trạng nguyên còn chưa nhất định!”

      Vương Chính Khanh sững sờ, à, đây là muốn tính nợ cũ sao? cũng dò xét Chân Ngọc, “Người nào lấy tướng mạo đè người hả? Khi đó kim điện, Thánh thượng là bởi vì ta hơn nàng tuổi, nhìn chững chạc, lúc ấy mới định ta là Trạng nguyên.”

      “Chững chạc gì chứ? điện ngươi tựa như khổng tước xòe đuôi, hấp dẫn ánh nhìn của mọi người, định ngươi làm Trạng nguyên mới là lạ? ràng chính là lấy tướng mạo đè người.” Chân Ngọc hừ : “Sau lại vào vương phủ, ngươi cũng chèn ép ta đủ chuyện, chuyên môn đối nghịch với ta.”

      Vương Chính Khanh ho tiếng : “Đó là vì muốn nàng chú ý tới ta, để nàng đặt ta ở trong lòng.”

      Chân Ngọc giật mình : “Ngươi đừng , trước kia ngươi thích ta rồi?”

      Vương Chính Khanh buột miệng, gương mặt tuấn tú đỏ lên, cuống quít mượn cớ, chạy như bay bỏ .

      Chân Ngọc trố mắt nửa ngày, trước kia thích mình rồi? …….

      Nơi này Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh ra ngoài, liền vào hầu hạ Chân Ngọc, lại : “Mấy ngày nữa Đường nương tử tròn trăm ngày rồi, nhưng nên cho nó áo bách xảo.” (có lẽ là áo khi trẻ đủ trăm ngày chăng???)

      chuyện, lại có người phủ Thị lang tới đây, Tiền thị có thân thích Giang Nam tới chơi, mang theo rất nhiều đặc sản Giang Nam, vì nghĩ tới Chân Ngọc cũng là người Giang Nam, liền sai người đưa ít đặc sản tới.

      Hồ ma ma giúp nhận lễ, thưởng cho người kia, sau khi tiễn ra ngoài, quay đầu lại với Chân Ngọc: “Thị Lang phu nhân quả có tâm.”

      Chân Ngọc cười : “Nàng ấy là người phúc hậu, cũng đáng để kết giao.”

      Hồ ma ma liền cười : “Thị Lang phu nhân tính tình vốn cũng tồi, bởi vì lần này sinh nhi tử, được coi trọng hơn, càng quản lí nhiều hơn, suy nghĩ rất chu toàn. Ngay cả thân thích Giang Nam tới, cũng có thể nghĩ tới phu nhân là người Giang Nam, muốn đưa chút đặc sản cho phu nhân, phần tâm ý này cũng thể phụ, phu nhân lại phải hồi lễ mới đúng.”

      Chân Ngọc cười : “Ma ma xem đó mà làm thôi!”

      Tới ngày Tiểu Tú Đường tròn trăm ngày, đương nhiên lại có phu nhân các phủ tới tặng quà, Chân Ngọc cũng vẽ cho Tiểu Tú Đường mấy bức tranh, chuẩn bị thu lại, đợi Tiểu Tú Đường lớn mới lấy ra xem.

      Vẽ còn chưa khô, Vương Chính Dao lại ôm nhi tử Đại Lang được mười tháng vào, liếc mắt nhìn thấy đứa trẻ trong tranh, lại nhìn Tiểu Tú Đường, khỏi “Oa oa” hét lớn: “Vẽ quá giống đấy, có toàn bộ thần thái của Tiểu Tú Đường. Đại tẩu đại tẩu, cũng vẽ cho Đại Lang nhà muội .”

      Chân Ngọc đạo: “Nhà muội phải mời họa sư tới vẽ rồi sao?”

      Vương Chính Dao mắt rời khỏi bức họa, la ầm lên: “Họa sư gì chứ, sao có thể so sánh với đại tẩu? Trước khi xem tranh của đại tẩu, cũng cho là họa sĩ vẽ tệ, bây giờ thấy rồi, muội lại có cách nào nhìn tranh họa sư kia vẽ rồi.”

      Chân Ngọc bật cười : “Họa sư mà nghe thấy, phải đau lòng lắm.”

      “Quản khỉ gió?” Vương Chính Dao thấy Chân Ngọc muốn thu dọn bút vẽ, nhất thời nhào tới ngăn lại, cầu xin: “Đại tẩu, chỉ bức thôi mà!”

      Chân Ngọc bất đắc dĩ, chỉ đành : “Muội buông tay, ta vẽ cho Đại Lang là được.”

      “Vẽ cho Nhị Lang nhà ta nữa!” thanh đột nhiên vang lên, cũng là Quý thị dẫn Đường Nhị lang hơn ba tuổi tiến vào.

      Chân Ngọc có chút nhức đầu, chỉ đành phải : “Bọn cũng ngồi yên trong thời gian được, hay là bày chút đồ ăn và đồ chơi xuống dưới, cho chúng nó ngồi xuống! Ta vẽ bức họa chung cho chúng nó.”

      Nhất thời mọi người đặt nệm xuống dưới, bày các loại điểm tâm cùng ít đồ chơi, để ba đứa bé chơi bên dưới.

      Đường Nhị lang hơn ba tuổi, cơ trí chút, trong chốc lát chiếm rất nhiều điểm tâm cùng đồ chơi đến bên cạnh, cười hắc hắc.

      Tăng Đại Lang còn chưa biết , chỉ bò qua bò lại dưới đất, dùng đầu đụng mấy tú cầu nhiều màu sắc, chính mình thoải mái vui vẻ.

      Tiểu Tú Đường mới trăm ngày, biết ngồi, chỉ nằm dưới đất, lăn qua lăn lại, lúc lăn đến trước mặt Tăng Đại Lang, lúc lại lăn tới trước mặt Đường Nhị lang, tự cảm thấy thích thú, cũng vui vẻ .

      Chân Ngọc vừa mới mở giấy ra vẽ, lại có Lập Hạ vào bẩm báo, Kiều thị dẫn Nguyên Gia Nguyên Phương tới, nàng nhất thời cười : “ muốn vẽ tranh, tại sao có thể thiếu Nguyên Gia Nguyên Phương đây?”

      Chân Nguyên Gia vừa tiến đến, nghe thấy Chân Ngọc muốn vẽ cho mấy đứa bé bức họa chung, biến sắc qua, đưa tay ôm lấy Tiểu Tú Đường, để bé ngồi đùi mình, tìm cho bé món đồ chơi cầm tay chơi, cũng là dỗ được thỏa đáng.

      Chân Ngọc nhìn lên, thầm cười, tiểu tử giỏi lắm, cũng biết phải cướp người đến tay trước!

      Chân Nguyên Gia dỗ Tiểu Tú Đường nửa ngày, dễ dàng gì để Chân Ngọc vẽ xong, lúc này mới giao Tiểu Tú Đường cho bà vú.

      Bà vú cười : “Đây cũng là kỳ, Đường nương tử bình thường thích người lạ ôm, gặp mặt Tiểu Lang quân cũng nhiều, lại chịu để Tiểu Lang quân ôm lâu như vậy.”

      Chân Nguyên Gia : “Nhìn bộ dáng của nàng, là thích cháu ôm.”

      Chân Ngọc tới đây cười : “Duyên phận đấy!”

      Nhất thời bà vú muốn ôm Tiểu Tú Đường xi tiểu, Tiểu Tú Đường lại ô ô gọi Chân Nguyên Gia, uốn éo người chịu .

      Chân Ngọc nhìn, phán đoán: “Đường nương bỏ được Nguyên Gia rồi. Nguyên Gia, , giúp đỡ bà vú cho Đường nương tiểu .”

      Chân Nguyên Gia: “………..”

      Bà vú thấy Tiểu Tú Đường uốn qua uốn lại trong lòng, chỉ sợ nàng tiểu người mình, quýnh lên : “Tiểu Lang quân, Đường nương tử thích cháu đó, cháu giúp ta tay!”

      Chân Nguyên Gia yên lặng: Được rồi, cho nương tử tiểu vậy!
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 75

      Đảo mắt qua Tết, cũng là An Bình năm thứ hai rồi.

      Trong tháng Giêng mọi chuyện bận rộn, Chân Ngọc lại bị ho, ban đêm thường tỉnh do ho, ban ngày lại sao, mời đại phu chẩn bệnh kê đơn thuốc, co điều bị ho vào mùa xuân, dễ khỏi. Thấy ho mười ngày, uống thuốc mà vẫn đỡ hơn, nàng cũng kiên nhẫn nữa, nhất thời nhớ tới lão chủ trì miếu Thanh Phong tự chế loại cao lê (cao được làm từ lê), hình như có hiệu quả với ho xuân, bởi vì với Vương Chính Khanh, muốn lên miếu Thanh Phong chuyến.

      Vương Chính Khanh : "Nàng bị ho, nên ra ngoài gió, muốn có cao lê, sai người hỏi lão hòa thượng miếu Thanh Phong là được."

      Chân Ngọc cười : "Ngươi cho rằng lão hòa thượng là lão hòa thượng bình thường, có chuyện gì đặc biệt chế dược chờ người khác tới cửa hỏi à?"

      Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, lão hòa thượng lúc trước chế cao lê, cũng là bởi vì Thái thượng hoàng tình cờ bị ho, trong thời gian ngắn khỏi, ông ta nghe , mới chế cao dâng lên. nay tự mình hỏi ông ta cao lê, ông ta nhất định thèm để ý tới, chính là để ý, trong tay cũng chưa chắc có sẵn cao lê.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh phản ứng kịp, lúc này mới : "Vẫn là để ta đích thân lên miếu Thanh Phong, đánh vài ván cờ cùng lão hòa thượng, sau khi thắng, đòi ông ấy cao lê mới được."

      Vương Chính Khanh suy nghĩ chút : "Cũng được, vừa hay sáng mai ta nghỉ cuối tuần, cũng có thể cùng nàng lên miếu Thanh Phong."

      Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi dậy hai người chuẩn bị chút, liền dẫn theo ma ma và nha đầu, ngồi xe ngựa đến miếu Thanh Phong.

      Lão hòa thượng miếu Thanh Phong thấy là Chân Ngọc tới, nhất thời : "Thế nào, uống hết trà Vân Vụ rồi, lại muốn tới thắng mấy hộp sap?"

      Chân Ngọc bật cười : "Bây giờ chủ trì có lòng tin thắng ta à?"

      Lão hòa thượng miếu Thanh Phong hậm hực, "Mỗi lần ngươi đều thay đổi nước cờ, muốn thắng ngươi ván, đâu có dễ đâu?"

      Chân Ngọc khích tướng : " như vậy, bây giờ chủ trì dám đánh cờ cùng ta rồi sao?"

      "Phu nhân quá khinh thường lão nạp rồi." Lão hòa thượng miếu Thanh Phong sầm mặt, "Đánh đánh, ai sợ ai?"

      Chân Ngọc lại cười : "Nếu lần này vẫn thắng liền chủ trì ba ván, cần trà Vân Vụ nữa, cao lê là được rồi."

      Thanh Phong miếu lão hòa thượng sửng sốt : "Cao lên có sẵn, nếu muốn, còn phải động thủ nấu, nhanh nhất ngày mai mới có thể xong."

      Chân Ngọc : "Ngày mai ngày mai. Đến lúc đó sai người đến lấy là được."

      Lão hòa thượng miếu Thanh Phong: ngươi khẳng định thắng lão nạp ba trận sao?

      Vương Chính Khanh cười bọn họ chuyện, đến khi bày xong bàn cờ, cũng chỉ ở bên cạnh quan sát, cũng nhiều.

      Sau ba ván cờ, lão hòa thượng suýt nữa lại biến sắc, thua quá thảm.

      Chân Ngọc cười hì hì : "Chủ trì tối nay chế cao lê cho tốt nha!"

      Lão hòa thượng đột nhiên ăn vạ, quay đầu : " chế."

      "Nhưng người ràng đồng ý, hơn nữa có chơi có chịu, thế này?" Chân Ngọc dám tin nhìn lão hòa thượng, người xuất gia cũng có thể lật lọng sao?

      Lão hòa thượng thong thả ung dung : "Đồng ý cái gì? Người nào nghe thấy?"

      Vương Chính Khanh cũng ngạc nhiên, nhất thời mở miệng : "Vậy chủ trì phải như thế nào, mới bằng lòng chế cao lê đây?"

      Lão hòa thượng liếc nhìn Chân Ngọc cái rồi : "Kỳ phổ (sách dạy đánh cờ) của Kỳ vương (vua cờ)."

      ra là ủ ấp ý đồ này à? Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, đỡ trán : "Chủ trì à, ta đâu có kỳ phổ của Kỳ vương gì đó? Người làm khó ta rồi."

      Lão hòa thượng tin, trợn mắt : "Chỉ ngươi như vậy , có kỳ phổ của Kỳ vương, sao có thể được những nước cờ như thế? Hơn nữa , bước nghĩ mười bước, nữ tử bình thường há có thể làm được?"

      Chân Ngọc cũng trợn mắt, lâu sau mới : "Kỳ phổ của Kỳ vương quả có, nhưng trong tay cũng có mấy quyển kỳ phổ tàn cuộc của tiền nhân, nếu chủ trì muốn, đưa tới là được."

      "Cứ quyết định như vậy." Lão hòa thượng mừng rỡ, kỳ phổ của Kỳ vương cái gì, sớm biết tồn tại ở thế gian rồi, lúc nãy như vậy, chỉ là muốn ép Chân Ngọc lấy bí kíp dạy đánh cờ trong tay ra thôi! Kỳ phổ tàn cuộc của tiền nhân cái gì đó, đúng là mình thứ mình cần mà!

      Vương Chính Khanh cười : "Vậy thế này, sáng mai ta cho người cầm sách dạy đánh cờ tới đổi cao lê với chủ trì."

      Hai bên quyết định, Vương Chính Khanh lúc này mới dẫn Chân Ngọc ra khỏi tĩnh thất.

      Hai người tới đại điện, lại đụng phải đoàn người xông tới trước mặt, nhất thời dừng bước, lúc này mới thấy là Nhậm Đạt Lương bảo vệ Đường Diệu Đan tới dâng hương.

      Nhậm Đạt Lương vinh dự trở thành Lễ Bộ Thị Lang, quan chức mặc dù bằng Vương Chính Khanh, rốt cuộc cũng vẻ vang rồi.

      Mắt thấy là Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, Nhậm Đạt Lương tự nhiên vội vàng qua gặp, lại cười : "Thủ phụ đại nhân cũng có lúc rỗi rãnh, sáng sớm cùng phu nhân đến miếu Thanh Phong. Nghe lão chủ trì thu trà mùa thu, lẽ phu nhân là tới để thắng lấy trà thu hay sao?" Câu sau của , cũng là với Chân Ngọc.

      Chân Ngọc cười lên tiếng: "Chỉ là bị ho, tới xin lão chủ trì cao lê mà thôi."

      Nhậm Đạt Lương vừa nghe, xoay người lại với Đường Diệu Đan : "Cổ họng Quận chúa ngày gần đây khó chịu, uống những thuốc kia cũng thấy hiệu, nếu cũng hỏi lão chủ trì lọ cao lê ăn chút. Cao lê này nhuận phổi trị ho tốt nhất đấy."

      Đường Diệu Đan thấy Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, lúc này nghe được lời Nhậm Đạt Lương, liền gật gật đầu : "Muốn lọ cũng tốt."

      Kể từ sau kiện am Kim Sa, Đường Diệu Đan cùng Thân thị bất hòa, nay Thân thị được phong hoàng hậu nương nương, mặt mặc dù có thế nào, rốt cuộc vẫn đề phòng Đường Diệu Đan, dùng mọi cách ngăn cản để cho nàng gặp Hoàng đế. Đầu năm mồng , khi trong cung mọi người đoàn tụ Đường Diệu Đan cũng trong phủ đơn độc qua ngày này, đêm đó ăn đồ chiên rán, lại uống rượu say, làm tổn thương cổ họng, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn.

      Chân Ngọc liếc thấy Đường Diệu Đan, chuyện lúc trước ràng về, trong lòng hỗn tạp mọi cảm xúc, nhất thời tim sôi trào, kiếp trước đó, uổng mình cuồng si với nàng, ngờ nàng lại độc ác hạ độc hại mình. Khi mất trí nhớ, có chút hận nàng, cho nên nhìn Hồng Tụ vừa mắt, sau lại đưa Hồng Tụ , mới sảng khoái chút. Đợi đến khi khôi phục trí nhớ, nhớ tới chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy ân oán khó tiêu tan.

      Đường Diệu Đan thấy Chân Ngọc nhìn sang, nhất thời chán ghét xoay đầu , với Nhậm Đạt Lương: “ thôi!”

      Nhậm Đạt Lương vội chắp tay cáo từ với Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, ra khỏi đại điện cùng với Đường Diệu Đan, quay đầu tìm lão chủ trì hỏi cao lê.

      Cho đến khi bóng dáng của Đường Diệu Đan biến mất, Chân Ngọc còn đứng ở tại chỗ, được đối với Đường Diệu Đan là hận hay là oán.

      Vương Chính Khanh yên lặng nhìn Chân Ngọc, cũng thúc giục nàng, chỉ chờ nàng tự phục hồi lại tinh thần.

      lúc lâu sau, Chân Ngọc vuốt vuốt ngực, cảm giác tức ngực hơi tan , lúc này mới hỏi Vương Chính Khanh: “Nhậm Đạt Lương thế nào lại cùng Quận chúa?”

      Thế nào, người ta hại chết nàng… nàng còn bỏ được nàng, chỉ để ý quan tâm nàng ta ở chung với ai sao? Vương Chính Khanh thầm trong lòng, trong miệng đáp Chân Ngọc: “Vị hôn thê của Nhậm Đạt Lương mất rồi, giờ đây là thí sinh đắt hàng cho vị trí phu quân trong kinh thành. Quận chúa cùng với , cũng có gì khác thường.”

      Chân Ngọc ngẩn ra, Đường Diệu Đan coi trọng Nhậm Đạt Lương sao?

      Vương Chính Khanh đột nhiên nhịn được, lôi kéo Chân Ngọc : “ có chuyện gì quan tâm người khác làm cái gì? Nơi này gió lớn, mau mau trở về phủ thôi!”

      Hai người về phủ, lại có Chân Thạch tới chơi, nhất thời gặp mặt, mọi người chút chuyện tiêu thụ ấm tử sa.

      Chân Thạch cười : “Lại , lần trước Ngọc nương nặn ra những ấm tử sa bằng nắm tay kia, được những nhân sĩ thanh đạm thích nhất. Trong kinh đều tìm kiếm. Phải để sư phụ chế bình làm ra lượng lớn ấm Tử sa . Đoán chắc năm nay có thể kiếm bộn rồi.”

      Vương Chính Khanh cười : “Làm rất tốt, đợi đến khi có báo cáo tài chính cuối năm, thể thiếu quan chức huynh.”

      Chân Thạch ngờ lại có chuyện tốt này, nhất thời nửa mừng nửa lo, đứng lên : “Cám ơn thủ phụ đại nhân!”

      Vương Chính Khanh cười cái : “Huynh là đại ca của Ngọc nương, chính là người nhà, chỉ cần làm việc tốt, tự nhiên có tiền đồ, cần gì đa tạ?”

      chừng, sau này còn trở thành thông gia! Vì tương lai Tiểu Tú Đường, cũng phải lôi kéo họ trước.

      Chân Ngọc cũng cười : “Đại ca nhanh ngồi xuống, muội coi đại ca như đại ca ruột, Nguyên Gia Nguyên Phương hai đứa nó, cũng là cháu trai cháu ruột, nếu đại ca có nghiệp vẻ vang, mặt mũi muội cũng sáng sủa.”

      Chân Thạch vừa mới ngồi xuống, tiếp lời Chân Ngọc: “ lời lòng, ta luôn cảm thấy cách làm việc và chuyện của Ngọc nương, cùng đệ đệ Ngọc Lang quá mức giống nhau, với ta mà , cũng coi Ngọc nương như muội muội ruột. muội phu cùng muội muội có thân phận địa vị như thế này, ta sao biết xấu hổ mà nhút nhát làm người? Nhất định làm việc tốt, có tiền đồ, làm muội phu cùng muội muội mất mặt.”

      Chân Ngọc thấy Chân Thạch cảm kích nàng nữa, mà thực coi nàng như muội muội, trong bụng cũng vui mừng, lần này sống lại, vòng vèo giúp Cửu Giang vương đăng vị, nhìn huynh trưởng nhà hòa thuận, tâm nguyện trọn vẹn!

      Chân Thạch nghe được mấy ngày nay Chân Ngọc mắc ho xuân, tất nhiên quan tâm mấy câu, nhất thời sợ Chân Ngọc mệt nhọc, liền đứng dậy cáo từ.

      Tiễn Chân Thạch , Chân Ngọc cũng dám gặp Tiểu Tú Đường, sợ mình truyền bệnh cho bé, chỉ về phòng nghỉ ngơi.

      Hồ ma ma hầu hạ Chân Ngọc nằm xuống, liền cùng Lập Hạ chuyện ở hành lang.

      Lập Hạ lặng lẽ : “Nghe nha đầu bên phía lão phu nhân , Đại gia sai người đưa thư tới đây, Đại phu nhân lại mang bầu, tính cả thai này, chính là bốn đứa bé rồi. Trước đây sinh hai nhi tử, thai này là nam hay nữ cũng sao.”

      Hồ ma ma rầu rỉ : “Đại gia Nhị gia bên đó nhiều phòng (chỉ thê thiếp), Tam gia tuy là thủ phụ, con nối dõi này lại vượng, luôn bị người ta sau lưng. Tam phu nhân vào phủ hơn năm mới mang thai, hôm nay mặc dù sinh ra Đường Nhi, nhưng có nam đinh luôn làm người sầu lo.”

      Lập Hạ giọng : “Còn mong đợi Tam phu nhân nhanh chóng mang thai nữa cơ, thời gian này lại bị ho xuân, đợi khỏi ho, cũng cần điều dưỡng thân thể, như vậy chỉ thêm kéo dài, chỉ sợ xuân hạ cũng trôi qua rồi.”

      Hồ ma ma còn có nỗi lo lắng, lúc này : “Tam gia giờ phong quang thế này, nay trong phủ chỉ có chính thê, thiếp thị cũng có, chỉ có sợ người cố ý nhân cơ hội này chuyện ra vào, để Tam gia cưới thiếp, làm cho Tam phu nhân ngột ngạt. Vợ chồng họ lúc trước ầm ĩ, dễ dàng gì mới hòa hảo được, còn có việc gì phát sinh nữa cũng khiến người ta phát rầu.”

      Lập Hạ trấn an Hồ ma ma : “Ma ma cũng cần quá mức lo lắng, con thấy Tam phu nhân giống như ngày trước, thủ đoạn khéo léo, cũng là buộc chặt Tam gia rồi. Tam gia thương Tam phu nhân còn kịp, chủ động cưới thiếp thị.”

      “Mong là như vậy thôi! Chỉ e lòng của nam nhân có nhiều thay đổi.” Hồ ma ma thở dài câu, bởi vì nghe thấy bên trong hình như có động tĩnh, vội vén rèm vào hầu hạ.

      Bởi vì Chân Ngọc ban đêm ho khan, nên cho Vương Chính Khanh ngủ trong phòng, chỉ đẩy ngủ thư phòng, tránh cho ban đêm hai người đều ngủ ngon.

      Vương Chính Khanh mình ngủ mười ngày, lại có chút chịu đựng được, tối nay mặc kệ Chân Ngọc đuổi thế nào, cũng chịu , chỉ bám trong phòng.

      Chân Ngọc thở dài : “Vừa đến quá nửa đêm, ho khục khục ngừng, ngươi ngủ ở chỗ này, chỉ sợ bị làm ồn ngủ được.”

      Vương Chính Khanh lên kéo nàng : “Ta tình nguyện!”

      Chân Ngọc vội đẩy Vương Chính Khanh, sợ mình khi khụ, hơi thở phun mặt , làm cho cũng bị nhiễm ho. Hơn nữa vì bị ho lâu, có kiên nhẫn, hơi chút phiền não, miệng liền : “Ngươi tình nguyện, lại hỏi ta có tình nguyện ?”

      Vương Chính Khanh sững sờ, lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên, nhìn Chân Ngọc lên tiếng. Chẳng lẽ nàng còn ghi nhớ chuyện lúc trước, vẫn còn lưu luyến Đường Diệu Đan đó? Trước đó còn bình thường, vừa gặp Đường Diệu Đan, trở về phủ tính tình liền thay đổi, vừa nhìn thấy ta, chính là dáng vẻ kiên nhẫn này…

      Chân Ngọc lại : “Sáng mai còn phải lên triều sớm đấy, ngươi còn ngủ? Hơn nữa ngươi là thủ phụ đại nhân, nghĩ tới triều , cả ngày ru rú trong phòng ta làm gì?”

      Vương Chính Khanh lần nữa ngước mắt nhìn Chân Ngọc, trong lòng cũng tức giận, nhất thời cười lạnh : “Sợ ta bám lấy nàng? Cũng được, để cho nàng đủ yên tĩnh!” xong phẩy tay áo rời .

      Vương Chính Khanh mặc dù giận Chân Ngọc, vẫn còn nhớ nàng, sáng sớm ngày hôm sau, trước khi chuẩn bị vào triều sớm tìm ra kỳ phổ tàn cuộc mà Chân Ngọc để ở thư phòng, phân phó Sử Thiết Thủ cầm theo đổi cao lê với lão trụ trì miếu Thanh Phong.

      Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh, khi giục ngựa đến miếu Thanh Phong lại thấy sơn môn mở, sớm có khách hành hương tới dâng hương rồi.

      Lão hòa thượng thấy Sử Thiết Thủ, nhận lấy kỳ phổ nhìn chút, quả nhiên là tiền nhân tàn cuộc, nhất thời vui vẻ ra mặt : " chế cao lê cả đêm, có điều thời gian ngắn, chỉ chế được hai lọ , lọ phải giữ lại cho Quận chúa, chỉ còn lọ cho thủ phụ phu nhân. Nếu là thủ phụ phu nhân còn muốn, mấy ngày nữa lão nạp có được thuốc, cố gắng chế mấy lọ nữa là được."

      Vừa chuyện, tiểu hòa thượng vào bẩm: “Trụ trì, Quận chúa sai người tới lấy cao lê.”

      Lão hòa thượng vừa nghe : “Cho mời vào!”

      Nhất thời quận chúa Đường Diệu Đan thị vệ bên người Mạnh Lai tiến vào, tự hòa lão hòa thượng cũng Sử Thiết Thủ gặp qua.

      Sử Thiết Thủ vốn cũng từng làm hộ vệ ở vương phủ, có quen biết Mạnh Lai, hai người gặp mặt, thể hàn huyên phen.

      Mạnh Lai vốn là theo bên cạnh Cửu Giang vương, Cửu Giang vương đăng vị, những thị vệ bên cạnh này tự nhiên được phong nhất đẳng thị vệ, muốn trở thành thị vệ trong cung, nhưng Mạnh Lai biết nghĩ cái gì, chỉ mong ở lại trong vương phủ bảo vệ Đường Diệu Đan. Thủ lĩnh thị vệ nghĩ tới phụ thân Mạnh Lai vốn là người phủ Trấn Bắc vương, Mạnh Lai nay nhớ chuyện cũ, muốn theo đường Diệu Đan, là người trung nghĩa, cũng ép nữa, cho phép theo Đường Diệu Đan.

      Sử Thiết Thủ cùng Mạnh Lai lấy cao lê, nhất thời cáo từ trụ trì, mỗi người ngả.

      Nơi này chủ trì vào dược phòng, đích thân dọn dẹp ấm sắc thuốc, nhất thời ngừng tay, cảm thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh lần, lẩm bẩm: “Nhớ là tối hôm qua nấu xong thuốc cao cho vào lọ, lúc ra ngoài ràng đóng chặt cửa sổ. Hơn nữa sáng nay gió lớn, cũng mở cửa sổ, cửa sổ này, là mở lúc nào? Ai, già rồi, trí nhớ tốt, có lẽ là tiện tay mở ra, lại quên mất đây mà?”

      nơi khác, Mạnh Lai giục ngựa trở về vương phủ, vào bẩm báo với Đường Diệu Đan: “Dậy sớm lên miếu Thanh Phong, theo phân phó của Quận chúa, thừa dịp có người lẻn vào dược phòng, rắc thuốc kia vào trong cao lê, mới lặng lẽ lui ra ngoài. Chờ Sử Thiết Thủ lên núi, thuộc hạ mới xuất , làm bộ như mới vừa lên núi. Đoán rằng thủ phụ phu nhân lấy được cao lê, nghi ngờ, nhất định uống.”

      Thuốc kia vô sắc vô vị, chính là Dược Vương ngự y cũng tra ra được. Đường Diệu Đan hài lòng, đợi Mạnh Lai xuống, nàng ta gỡ trâm đầu xuống, cầm đầu nhọn đâm vào bàn : “Hoàng hậu nương nương, Bản Quận chúa càng muốn giết chết Chân Ngọc nương, càng muốn gả cho Vương Chính Khanh, nếu để cho Vương Chính Khanh quan tâm triều , khiến cho hoàng huynh phiền não, xem ngươi còn có thể làm khó dễ được ta?”
      Last edited: 20/10/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76.1

      Mùa xuân mưa nhiều, khắp nơi ẩm ướt, Vương Chính Khanh bởi chuyện chiến tranh lạnh với Chân Ngọc nên cũng buồn bực. Chiều nay ở thư phòng, rất là tâm thần bất định, nhất thời kêu Thị Thư vào : "Sáng nay để Thiết Thủ lấy cao lê trở lại, có lẽ phu nhân uống rồi, ngươi hỏi thăm Hồ ma ma chút, hôm nay phu nhân khá hơn chút nào chưa?"

      Thị Thư hồi lâu, trở lại : “Hồ ma ma , phu nhân ăn cao lê, buổi chiều cảm thấy khá hơn chút rồi, chỉ là giống như mùa xuân nên buồn ngủ, ngủ nhiều hơn so với thường ngày, tối nay an giấc rồi.”

      Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc có chút chuyển biến tốt, nhất thời thở phào, cũng còn ý định đọc sách, chỉ kêu Thị Thư múc nước, tự động rửa mặt rửa tay, thổi đèn ngủ.

      Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh chính bận rộn, Chân Ngọc lại bị ho, quản lý chuyện trong phủ phí tâm hơn so với bình thường, lại phải trông tiểu Tú Đường, sợ bà vú tận tâm, nhất thời bận rộn, tới tối, oán thán với Như Ý: “Lão phu nhân phủ người khác, lúc này đều kê cao gối mà ngủ, chờ con dâu hầu hạ, ta bà già lọm khọm, phải lo hết cái này cái kia, chữ rỗi rãnh.”

      Như Ý cười : “Lão phu nhân phủ khác còn hâm mộ lão phu nhân có ba nhi tử đều có tiền đồ, Tam gia còn là thủ phụ đại nhân! Ngay cả Tam phu nhân, tài mạo như thế, ai mà khen?”

      Ninh lão phu nhân : “Ngọc nương tài mạo song toàn sai, đáng tiếc con nối dõi mỏng manh, đến nay chỉ có đứa con là Đường Nhi, nay bị ho, còn biết đến lúc nào mới có chuyển biến tốt đây?”

      Như Ý hầu hạ Ninh lão phu nhân lên giường, vừa bẩm: “Nghe Hồ ma ma , Tam phu nhân ăn cao lê hai ngày, ho khan cũng dần ngừng lại, chỉ có điều hai ngày này lại cảm thấy mệt mỏi, thân thể rã rời, thế mới đến thỉnh an lão phu nhân được.”

      Ninh lão phu nhân vốn muốn nằm xuống, nghe xong lời này lại ngồi dậy, kinh nghi : “Thân thể dễ mệt mỏi? Ngươi chạy nhanh qua hỏi Hồ ma ma chút, xem nguyệt của Tam phu nhân thế nào? Hay là có tin vui đây?”

      Như Ý vừa nghe cũng dám chậm trễ, hầu hạ Ninh lão phu nhân nằm xuống, nàng vội vàng đến chỗ Chân Ngọc, sai tiểu nha đầu lặng lẽ gọi Hồ ma ma ra ngoài, truyền đạt lời Ninh lão phu nhân .

      Hồ ma ma vừa nghe cũng nghi ngờ, giọng : “Nguyệt qua vài ngày còn chưa tới, nhưng Tam phu nhân luôn đến đúng ngày, chỉ là biết lần này…”

      Như Ý vội : “Sáng mai nhanh chóng mời vị đại phu tới chẩn mạch, ngộ nhỡ là , thuốc ho này có thể uống hay , còn là chuyện khác, nhưng đừng xảy ra chuyện gì là tốt nhất.”

      Lúc này Hồ ma ma cũng hoảng sợ, lẩm bẩm với Như Ý lát, lúc này mới vào hầu hạ Chân Ngọc.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân liền kêu người mời đại phu phụ khoa tới bắt mạch cho Chân Ngọc.

      Chân Ngọc thấy Hồ ma ma đám người thận trọng, mà lại mời đại phu phụ khoa, cũng có chút hiểu, bởi vậy cười : “ khéo vậy chứ?”

      Hồ ma ma : “Cẩn thận vẫn hơn.”

      Đại phu phụ khoa bắt mạch xong,chỉ vuốt râu , hồi lâu mới : “Mấy ngày này vẫn còn quá sớm, sợ khám chính xác, tốt nhất là bảy ngày sau lại tới bắt mạch, khi đó chuẩn xác hơn.”

      Hồ ma ma nghe thấy có chút thất vọng, lại nghĩ thời gian trước Chân Ngọc uống ít thuốc ho, giờ lại ăn cao lê, coi như mang bầu, cũng biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, bởi vậy với đại phu Chân Ngọc ăn gì, có triệu chứng gì.

      Đại phu sau khi nghe xong : “Mấy ngày nay cần uống thuốc, ngừng lại, mấy ngày nữa sau khi chẩn mạch xong rồi .”

      Hồ ma ma : “Nhưng Tam phu nhân còn chưa khỏi ho, nếu uống thuốc, chỉ sợ còn có thể bị ho tiếp.”

      Đại phu vừa nghe, kê phương thuốc, đưa cho Hồ ma ma : “Đây là thuốc chuyên cho phụ nữ có thai uống, dược tính vô cùng ôn hòa, chỉ là uống vào, cũng khỏi nhanh, cứ để Tam phu nhân kiên nhẫn chút! Những lúc này nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước mới tốt.”

      Tiễn đại phu , Hồ ma ma sai người lấy thuốc, lúc này mới đích thân đến bẩm báo với Ninh lão phu nhân.

      Ninh lão phu nhân : “Mấy ngày nữa mới cho Tam lang biết, để nó đỡ phải lo lắng chuyện trong nhà.”

      Hồ ma ma đáp, tự động lui ra.

      Chân Ngọc ngừng uống cao lê, đổi sang đơn thuốc đại phu kê, chỉ có điều trong thời gian ngắn, mặc dù bệnh ho chuyển biến tốt hơn trước kia, nhưng vẫn chưa ngừng, khỏi lo lắng.

      Vương Chính Khanh rốt cuộc cũng biết tình huống bên này của Chân Ngọc, nhất thời để ý vẫn còn chiến tranh lạnh, nhanh chóng mời ngự y tới bắt mạch cho Chân Ngọc.

      Ngự y bắt mạch xong : “Cái này cũng phải hỉ mạch, giống như là lao tâm quá độ, thân thể hao tổn trí lực. Cứ kê đơn thuốc uống xem sao.”

      Chân Ngọc vừa nghe, ngược lại thở phào nhõm, lúc này mà có thai, thời điểm đúng, bởi vậy lại chuyện cao lê: “Lúc đầu ho ngừng, ăn cao lê lại chuyển tốt, nay cũng biết có thể ăn nữa hay ?”

      Ngự y nghe được cao lê là của lão hòa thượng miếu Thanh Phong chế, liền cười : “Ngay cả Thái thượng hoàng bị ho, còn ăn cao lê ông ấy chế mới khỏi được, lúc trước Tam phu nhân ăn có hiệu quả, giờ ăn nữa cũng được.”
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 76.2

      Hồ ma ma sớm cầm cao lê ra cho ngự y kiểm tra, ngự y hít vào chút, ăn ít, gật đầu : "Được nấu từ lê và thảo dược quý hiếm, Tam phu nhân cứ yên tâm ăn là được."

      Nghe được Chân Ngọc phải là có thai, Ninh lão phu nhân vô cùng thất vọng. Từ lúc tiểu Tú Đường ra đời, Ninh lão phu nhân mặc dù vui mừng, nhưng vẫn có tiếc nuối, lòng muốn ôm cháu trai, lại nghĩ tới sức khỏe Chân Ngọc ốm yếu, vào cửa hơn năm mới mang thai, nay lại bị bệnh, trong thời gian ngắn chỉ sợ là thể mang thai được, tính tới tính lui, quyết định để Vương Chính Khanh cưới thêm tiểu thiếp.

      Thân phận địa vị giờ của Vương Chính Khanh như vậy, thời bên cạnh chỉ có chính thê, thiếp thị cũng có, rốt cuộc thể được. Ninh lão phu nhân nhắc tới chuyện cưới tiểu thiếp, Vương Tuyên cũng tán thành, : "Chuyện như vậy phải tiếng với Ngọc nương, để nó giúp Tam lang chọn người tốt, tránh khỏi chuyện náo loạn như ngày trước."

      Ninh lão phu nhân lại vừa lòng Lập Hạ, cho rằng Lập Hạ ổn thỏa siêng năng, mà lại là nha đầu hồi môn của Chân Ngọc, vốn chuẩn bị cho làm di nương, vào lúc này nâng nàng lên, có lẽ Chân Ngọc có ý kiến.

      Chân Ngọc cũng biết Ninh lão phu nhân có ý nghĩ như vậy, bởi vì tối nay ăn cao lê, đỡ ho hơn, tâm tình cũng chuyển tốt. Ngày hôm sau, lấy khăn che mặt, che kín miệng mũi, sai người kêu bà vú ôm tiểu Tú Đường tới đây, chơi đùa tiểu Tú Đường lát.

      Tiểu Tú Đường thấy mặt Chân Ngọc có khăn, nhất thời hiếu kỳ, lại gần liền muốn lấy tay nghịch, cười vang “khanh khách”.

      Chân Ngọc thấy tiểu Tú Đường đáng , tránh được cảm thán, lúc trước sinh đau đớn, nhưng nay nhìn nữ nhi như thế, rốt cuộc cảm thấy hài lòng rồi.

      Thấy tiểu Tú Đường chảy nước miếng, Hồ ma ma cầm khăn đến lau giúp bé, cười : “Răng dài rồi, cười tiếng liền chảy nước miếng.”

      Bà vú liền : “Bây giờ rất thích cắn người. Mấy ngày trước Chân gia Tiểu Lang quân tới, chơi đùa lát, thấy Chân gia Tiểu Lang quân phải , nhất thời muốn rời, lại cắn Tiểu Lang quân cái.”

      Mấy ngày trước Kiều thị dẫn Nguyên Gia và Nguyên Phương tới đây, Chân Ngọc bởi vì bị ho, để cho Nguyên Gia Nguyên Phương vào phòng, chỉ để hai đứa tìm tiểu Tú Đường chơi, sau lại nghe được chuyện tiểu Tú Đường cắn Nguyên Gia, lúc này nghe bà vú nhắc tới, liền : “Vẫn hỏi đại phu chút, xem có thứ gì giúp nó mài răng , thể gặp người cắn như vậy.”

      Bà vú : “Lại cắn người khác, chỉ thích cắn Chân gia Tiểu Lang quân.”

      “Đường Nhi, đứa này biết bắt nạt Nguyên Gia rồi hả?” Chân Ngọc nghe vậy vui vẻ.

      Lại trêu chọc tiểu Tú Đường lát, Chân Ngọc có chút mệt mỏi, liền để bà vú ôm tiểu Tú Đường xuống, mình nằm giường nghỉ ngơi.

      Hồ ma ma hỏi thăm Vương Chính Khanh trở lại, liền với Chân Ngọc: “Tam phu nhân cũng đừng cố chấp, ho khan chuyển tốt, nên chủ động cho Tam gia tiếng, miễn cho lo lắng.”

      Chân Ngọc tự biết ý tứ Hồ ma ma, đây là để cho nàng chịu thua, chủ động nhận thua với Vương Chính Khanh, nhất thời thầm trợn mắt, bây giờ lão tử là nữ nhân, nữ nhân chẳng lẽ phải chỉ cần kiều, nam nhân chủ động tới nhận sai sao? Có thể nào mà ngược lại? Nếu như vậy, còn phải để Vương Chính Khanh càng đắc ý sao, về sau lại càng coi lão tử ra gì sao?

      Hồ ma ma để ý tới Chân Ngọc, phối hợp dọn dẹp phòng, đổi ga giường, quay đầu ra cửa, liền cầu kiến Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh nghe được Hồ ma ma tới, trái tim vui mừng, ừm, Ngọc nương đây là hồi tâm chuyển ý rồi, biết phải tới mời ta qua rồi?

      Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh, trước tiên là về chuyện Chân Ngọc bị ho đỡ, tiếp: “Tam phu nhân pha trà mới, chờ Tam gia cùng thưởng thức!” rồi phúc thân khẽ chào, lui xuống.

      Trái tim Vương Chính Khanh mừng thầm, nhưng muốn lập tức qua chỗ Chân Ngọc, trì hoãn sau phút đồng hồ, vừa qua.

      Vừa đúng lúc Chân Ngọc pha trà, thấy Vương Chính Khanh tới, bởi vì ho giảm, tâm tình tệ, cũng so đo cùng Vương Chính Khanh, làm bộ như lúc trước có chiến tranh lạnh, cười : “Mới pha trà đấy, Tam lang tới nếm thử chút!”

      Hồ ma ma nhìn hai người bọn họ ngồi đối diện uống trà, thở phào nhõm, lặng lẽ lui xuống.

      Hai người uống xong trà, rửa mặt xong, dưới đèn thử dò xét nhau phen, cuối cùng dắt tay lên giường.

      Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, tối nay, hai người cũng có chút thể kiềm chế.

      Quá nửa đêm, mưa xuân ngừng, có ánh trăng mờ chiếu vào bên cửa sổ. Vương Chính Khanh ôm lấy Chân Ngọc, cúi đầu : “Như thế nào, phu quân của nàng lợi hại ?”

      Chân Ngọc che miệng ho tiếng, lười biếng : “Cái người này là thừa dịp ta ngã bệnh, mới trình hào, nếu là bình thường, hừ hừ!”

      Vương Chính Khanh : “Bình thường là nhường ngươi mà thôi.” xong, bàn tay phủ ở nơi đẫy đà của Chân Ngọc, lại khống chế được, cúi người xuống, lời đều nữa.

      Chân Ngọc đẩy Vương Chính Khanh cái, chỉ là đẩy được, khỏi giọng la ầm lên: “Cũng giày vò nửa đêm rồi, còn muốn tới nữa?”

      Vương Chính Khanh ngậm nơi đỏ tươi, chỉ lo thưởng thức, có vô ích trả lời Chân Ngọc? Hai người lần nữa quấn lấy Vương Chính Khanh mới thở gấp : “Ai bảo nàng chừng mấy ngày để ý tới ta? Phần của mấy ngày đó, tối nay phải đòi lại hết.”

      Chân Ngọc có chút chịu nổi, cuối cùng giọng cầu xin: “Xin nợ trước có được ?”

      được!” Vương Chính Khanh quả quyết cự tuyệt, thấy thân thể Chân Ngọc mềm nhũn, liền dụ dỗ : “Nàng cần phải dùng lực, cần làm gì khác hơn là nằm cho tốt, thời khắc quan trọng vặn vặn eo là xong rồi.”

      Chân Ngọc thấy kháng nghị được, chỉ đành phải phối hợp, ở phía dưới Vương Chính Khanh uốn éo rên rỉ.

      Xong chuyện, Vương Chính Khanh vuốt mặt Chân Ngọc : “Ngọc nương, nàng càng lúc càng giống nữ nhân.”

      mặt Chân Ngọc nổi đóa hồng, nũng nịu hỏi “Chàng thích sao?”

      “Thích, rất thích rồi!”

      “Thích là tốt rồi! ra , ta nay cảm thấy làm nữ nhân cũng tốt vô cùng!”

      Thanh nỉ non trong phòng thấp dần, Chân Ngọc ngủ say mất rồi.

      Vương Chính Khanh đưa mắt nhìn mặt của nàng, nhu tình vạn chủng : “Ngọc nương, ta là càng ngày càng thể rời khỏi nàng.”
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088Phương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :