1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68

      Mùng mười tháng mười hai, trong cung thiết yến khoản đãi đại thần và sứ giả Tây Lỗ.

      Trước khi dẫn theo Chân Ngọc dự tiệc, Vương Chính Khanh thầm: "Tình thế kinh thành căng thẳng, hoàng hậu nương nương mở tiệc này, có lẽ là để cho Tam vương gia và Cửu Giang vương biểu diễn cảnh huynh đệ tình thâm, gỡ bỏ lời đồn bọn họ bất hòa, trấn an lòng người trong kinh thành, yên tâm đón mừng năm mới. Đồng thời cũng phải cần đóng tuồng kịch cho sứ giả Tây Lỗ xem chút, ngăn chặn ý định quấy rối của bọn họ."

      Chân Ngọc lại : "Chỉ sợ Tam vương gia kịp đợi đến năm sau động thủ rồi."

      Vương Chính Khanh : "Vậy phải xem khả năng của hoàng hậu, hi vọng hoàng hậu có thể ổn định thôi!"

      Hai người vừa chuyện, vừa mặc xong quan bào, người bên ngoài vào báo, chuẩn bị xong xe ngựa, lúc này mới nắm tay nhau ra cùng vào cung.

      Vì muốn hòa hoãn tình thế, yến tiệc trong cung lần này, chỉ cho phép các đại thần mang theo nữ quyến vào cung, mà lại phá lệ ngồi theo chức vị, chỉ để các đại thần vào cung rút thẻ trúc trong lọ, thẻ trúc rút được viết số gì, ngồi vào bàn có số đó, ngẫu nhiên ghép thành tám người bàn.

      Khi đến phiên Vương Chính Khanh rút thẻ, Chân Ngọc ở bên cạnh cười híp mắt : "Rút cẩn thận nha, chừng chúng ta được ngồi cùng bàn với mỹ nữ đấy."

      Vương Chính Khanh cười : "Ta từ trước tới nay luôn may mắn, yên tâm , nhất định rút được thẻ tốt." Tiếng vừa dứt, bàn tay trong hũ rút ra, nhìn chút, thầm : "Thẻ số 12."

      Nội thị vội vàng đăng ký trong sổ, cười : "Trạng Nguyên gia và phu nhân ngồi cùng bàn với Thị Lang gia cùng phu nhân, hai đôi khác, đôi là sứ giả Tây Lỗ và nữ Trạng nguyên, đôi khác là Diêu tán lang cùng phu nhân."

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc khỏi nhìn nhau cái, được rồi, bàn đều là người quen. Thị Lang gia cùng phu nhân, là chỉ Vi Đồng Phủ và Tiền thị; Tây Lỗ Sứ giả và nữ Trạng nguyên, dĩ nhiên là đám người Đồ Lỗ Hoa; về phần Diêu tán lang cùng phu nhân, chính là Diêu Ngọc Thụ và Bạch Cốc Lan.

      Đám người Tiền thị rút thẻ xong tới đây ngồi trước, bởi vậy nhìn qua chút, thấy ngồi cùng bàn với Đồ Lỗ Hoa và Bạch Cốc Lan, liền gật đầu chào hỏi, mọi người bắt đầu chuyện phiếm.

      Bởi vì trong gia tộc Bạch thị cho ra hoàng hậu và quý phi, người của Bạch gia cũng là mắt cao hơn đầu. Bạch Cốc Lan là bởi vì lỡ dở hôn kỳ, mới bất đắc dĩ gả cho Diêu Ngọc Thụ, coi như là gả rồi. Lần này vào cung, tới ruột Bạch quý phi mấy câu, tất nhiên cũng có hư vinh.

      Đồ Lỗ Hoa làm được quan hệ thân thích trong Đường Quốc, coi như bỏ qua, Tiền thị cũng là thầm, tệ, gia tộc Bạch thị cho ra hoàng hậu và quý phi, người người ca ngợi. Nhưng hoàng hậu Bạch thị chỉ sinh được nữ nhi là công chúa An Tuệ, Bạch quý phi cũng có con, nhìn tình thế này, họ về sau còn phải dựa vào Tam vương gia hoặc là Cửu vương gia, có gì đáng khoe mẽ như vậy chứ?

      Nhất thời nội thị dẫn Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tới đây ngồi, Tiền thị vừa thấy, vui vẻ : "Ơ, còn đoán xem ai rút trúng hai chỗ cuối cùng của bàn này đây, ngờ là Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia rút trúng."

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc chào hỏi mọi người, lúc này mới ngồi xuống, cười : "Cũng trùng hợp, ghép thành bàn rồi."

      Diêu Ngọc Thụ thấy Vương Chính Khanh, khỏi muốn nịnh nọt mấy câu, mấy câu góp vui. Trong lòng Bạch Cốc Lan buồn bực, mặt lại dám biểu ra, miễn cưỡng chào hỏi Chân Ngọc, sau đó cúi đầu uống trà, lên tiếng nữa.

      Đồ Lỗ Hoa vừa thấy Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, đỏ mặt lên, vì che giấu xấu hổ, cũng uống trà.

      Trong cung mở yến, mặc dù trà rượu chuẩn bị đầy đủ, nhưng các đại thần từ trước dám uống nhiều, rất sợ uống nhiều gây ra chuyện. Vào lúc này Bạch Cốc Lan và Đồ Lỗ Hoa vẫn luôn uống trà, Tiền thị đều để vào mắt, thể nhắc nhở câu: "Bạch nương tử và Hoa nương tử uống nhiều trà, đợi lát nữa để nội thị dẫn các ngươi tản bộ, chớ để đến khi hoàng hậu nương nương ra ngoài lại rời khỏi vị trí, khi đó lại mang tội bất kính."

      Bạch Cốc Lan cả kinh, lúc này mới nhớ tới trong cung nhiều quy củ, nếu là rời chỗ thay quần áo nhà xí, đều cực kỳ bất tiện, bởi vậy vội đặt ly trà xuống dám uống.

      Đồ Lỗ Hoa cũng hoàn hồn lại, cũng đặt ly trà xuống.

      Cho dù Tiền thị hoà giải, bữa tiệc vẫn còn hơi khó xử. Chân Ngọc liếc Vương Chính Khanh cái, nhìn nhìn , tình mới tình cũ đều ngồi cùng bàn, cho chàng chịu đựng.

      Vương Chính Khanh yên lặng: ta cũng muốn như vậy mà!

      Chân Ngọc thấy khí rất cổ quái, nhất thời nghĩ tới còn phải ngồi cùng bàn với các nàng trong buổi tối, nên muốn hòa hoãn khí, bởi vậy cười : "Tối hôm qua đọc sách, thấy truyện cười, lúc này nhớ tới vẫn cảm thấy buồn cười, các phu nhân có muốn nghe hay ?"

      "Bảng nhãn gia mời !" Tiền thị cảm thấy hứng thú, cười : "Ta thích nghe truyện cười nhất."

      Vi Đồng Phủ cũng thấy thú vị : "Bảng nhãn gia tùy ý viết mấy kịch bản, nổi tiếng khắp kinh thành, nghe giờ các địa phương cũng xin kịch bản để diễn, buổi diễn nào cũng rất được chào đón. Bây giờ muốn kể chuyện cười, nhất định cũng là chuyện khiến người ta ôm bụng cười, sao có thể nghe?"

      Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc : "Kể , ta cũng muốn nghe chút!"

      Chân Ngọc chú ý nhìn mọi người cái, lúc này mới chỉnh lại sắc mặt : "Ngày trước có thư sinh, mỗi lần ngang qua phố xá sầm uất, đều ném hai đồng xu vào bát của tên ăn xin, như thế hơn năm. Năm thứ hai, khi thư sinh này ngang qua phố xá sầm uất, mỗi lần ném vào bát tên ăn xin, lại chỉ ném xu. Tên ăn xin hiểu, cuối cùng ngăn thư sinh lại hỏi: ‘ A Lang, năm ngoái ngươi đều ném cho ta hai xu, vì sao năm nay chỉ ném xu? ’ Thư sinh liền : ‘ Năm nay thành thân rồi, phải nuôi gia đình, tiền dư tay cũng nhiều lắm, cũng chỉ có thể cho ngươi xu thôi. ’ Tên ăn xin vừa nghe liền giận dữ, giơ chân mắng: ‘ A Lang, sao ngươi có thể lấy xu của ta nuôi thê tử chứ? có lương tâm mà! ’"

      Mọi người đầu tiên là mỉm cười nghe, nghe được câu cuối cùng, đột nhiên cười lớn, vui tả xiết.

      Đồ Lỗ Hoa cũng nhịn được cười, xoa bụng : "Buồn cười chết mất!"

      Bạch Cốc Lan mặc dù còn giả bộ dè dặt, lúc này cũng ngừng cười được, khi thấy Diêu Ngọc Thụ cười đến rung trời, lại kéo vạt áo , ý bảo giọng chút.

      Đùa vui như vậy, bàn tám người, cười, khí dần dần hòa hợp.

      Sau đó nội thị hô: "Hoàng hậu nương nương đến!" Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ.

      Hoàng hậu quả nhiên mang theo hai người Tam vương gia và Cửu Giang vương cùng công chúa An Tuệ ngồi bàn, trong bữa tiệc huynh đệ thân thiết, hoà hợp êm đềm.

      Chúng đại thần thấy tình cảnh như thế, đều lặng lẽ thở phào hơi, mặc kệ như thế nào, năm nay thái bình chứ nhỉ?

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc cùng liếc nhìn nhau, cũng hơi thả lỏng. Tam vương gia mặc dù mất người hữu dụng như Trần Minh Viễn, nhưng dưới tay dù sao còn có mưu sĩ khác, hơn nữa tư binh trong phủ đông đảo, trong năm nay bất chấp tất cả mà động thủ, Cửu Giang vương chiếm được lợi thế. nay hoàng hậu ra mặt ổn định , đoán rằng trước năm mới tình thế có thể hòa hoãn chút.

      Tiệc diễn ra được nửa, các vị đại thần dần dần thả lỏng, cũng bắt đầu cười. Đường Tấn Minh mỉm cười với hoàng hậu, nhất thời uống nhiều mấy chén, lại muốn thay quần áo, liền cáo tội, rời bàn tiệc ra ngoài.

      Khóe mắt Bạch thị liếc nhìn nội thị, nội thị hiểu ý gật đầu, sắp xếp người trông chừng Đường Tấn Minh.

      Đường Tấn Minh vốn lớn lên ở trong cung, đâu chỉ đơn giản là quen thuộc mọi ngõ ngách trong cung? chỉ rẽ ngang vài chỗ, cắt đuôi được nội thị theo , nhất thời tìm đến chỗ yên tĩnh trong hậu viện.

      Đợi ngừng bước chân, giọng kêu câu gì đó, sau bụi hoa liền có người bước ra, ánh đèn lồng treo cách vườn xa chiếu xuống, người đó ngờ lại là quý phi Bạch Sơ Nhu.

      "Hôm nay trong cung mở yến, ta liền biết , ngươi tìm cơ hội tới gặp ta." Bạch Sơ Nhu khẽ thở dài: "Chàng mà tới, có lẽ ta sống nổi nữa."

      Đường Tấn Minh si ngốc nhìn Bạch Sơ Nhu, lâu : "Ta cũng sắp nổi nổi nữa rồi."

      Bạch Sơ Nhu : "Nghe đồn hoàng thượng muốn lập Thái tử, chàng rốt cuộc tính toán thế nào?"

      Đường Tấn Minh : "Nhu Nương, bây giờ, chỉ có nàng mới có thể giúp ta thôi."

      "Giúp thế nào?" Bạch Sơ Nhu cười khổ : "Bản thân ta còn khó bảo toàn!"

      Đường Tấn Minh : "Hoàng thượng tu đạo trong đạo quan, nghe Đạo gia có loại hợp song thuật (giống song tu ý), là tu luyện có thể tích tuổi thọ, hoàng thượng liền tin, bên cạnh còn nuôi vài tiểu đạo . Nếu có thể xin xuất gia, làm đạo , vào trong đạo quan làm bạn với hoàng thượng, chừng có thể lấy lại sủng ái. Như thế, có thể giúp ta trước mặt hoàng thượng. Sau khi ta được phong làm thái tử, về sau nhất định nghĩ cách giúp nàng ra ngoài, giấu giếm mọi người, giúp nàng tạo ra thân phận, cho nàng vinh hoa cả đời."

      Bạch Sơ Nhu có nhan sắc khuynh thành, ban đầu vào cung tình cờ gặp được Đường Tấn Minh, Đường Tấn Minh liền khuynh đảo, sau này hoàng đế vào đạo quan tu đạo, tam vương giám quốc, Đường Tấn Minh vào cung cực kỳ dễ dàng, gian díu với Bạch Sơ Nhu vô cùng tự nhiên. Dạo gần đây, cũng là bởi vì hoàng hậu Bạch thị đột nhiên đề phòng Đường Tấn Minh, nên vào cung bất tiện, hai người mới có ít cơ hội gặp mặt hơn.

      Bạch Sơ Nhu nghĩ tới lời của Đường Tấn Minh, cũng biết đây là biện pháp duy nhất, bởi vậy thở dài : "Chỉ sợ hoàng hậu đem lòng sinh nghi thôi!"

      Đường Tấn Minh dịu giọng trấn an mấy câu: "Tất cả có ta rồi!"

      Bởi vì ra ngoài hồi, Đường Tấn Minh cũng sợ bị người nhìn ra sơ hở, nốt mấy câu .

      Đợi khỏi, Bạch Sơ Nhu lặng lẽ thở dài, cũng nâng bước rời .

      Bọn họ vừa , chỗ tối xuất nội thị. Nội thị kia rất nhanh ra phía trước, khi thấy Vương Chính Khanh rời khỏi chỗ ngồi, đứng trong góc, liền bưng trà qua hầu hạ, đợi khi còn người nào, nhanh chóng bẩm báo tình.

      Nội thị này, cũng là do Cửu Giang Vương đưa vào cung làm tai mắt, bởi vì thăm dò được chuyện của Đường Tấn Minh và Bạch Sơ Nhu, biết phải chuyện đùa, nhanh chóng báo lại.

      Vương Chính Khanh vừa nghe xong, rất khiếp sợ, đồng thời lại vui mừng, xem ra cần bao lâu nữa, là có thể bắt được Tam vương gia rồi.

      Nội thị vừa lui, Vương Chính Khanh muốn quay lại tìm Chân Ngọc, lại thấy Đồ Lỗ Hoa tới ngăn lại, nhất thời chỉ đành dừng bước, hỏi "Hoa nương tử có chuyện gì quan trọng sao?"

      Đồ Lỗ Hoa đứng vững lại, lấy miếng ngọc bội từ trong lòng ra : "Cái này tặng cho ngươi!"

      Vương Chính Khanh nhận, chỉnh lại sắc mặt : "Hoa nương tử, ta có thê thất, thể nhận đồ của người khác nữa."

      Mắt Đồ Lỗ Hoa sáng quắc : "Trạng nguyên gia, ta chỉ là nữ Trạng Nguyên Tây Lỗ, còn là cháu ruột của thái hậu Tây Lỗ! Hơn nữa gia tộc chúng ta có địa vị hết sức quan trọng ở Tây Lỗ. Lần này ta về nước, chừng có thể tham chính (tham dự chính ). Tương lai, có lẽ còn có thể để ta giao thiệp với các ngươi. Ngươi cùng ta giao hảo, có trăm lợi mà hại. Ngọc bội này, ngươi nhận lấy !"

      Vương Chính Khanh còn chưa có đáp, phía sau người đến gần, nghiêng người sang nhận lấy ngọc bội từ trong tay Đồ Lỗ Hoa, cười giòn tan: "Như vậy, chúng ta cứ nhận ngọc bội của Hoa nương tử !" Chính là Chân Ngọc.

      Đồ Lỗ Hoa vừa thấy Chân Ngọc, đột nhiên có chút nhức đầu, miệng há hốc lại khép lại, người ta nhận ngọc bội rồi, còn có cái gì có thể đây?

      Chân Ngọc bỏ ngọc bội vào trong ngực Vương Chính Khanh, vỗ vỗ để bảo đảm rớt ra, lúc này mới cười với Đồ Lỗ Hoa: "Cám ơn Hoa nương tử! Hai nước giao hảo, hai nhà chúng ta cũng giao hảo, đúng là chuyện may mắn."

      Đợi Đồ Lỗ Hoa , Chân Ngọc lúc này mới cúi xuống bên tai Vương Chính Khanh: "Trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, xem buổi tối giáo huấn chàng thế nào!"
      Last edited: 27/8/16
      hikari2088Phương Lăng thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 69

      Bởi vì có hoàng hậu Bạch thị ra sức kìm hãm chu toàn, quan hệ giữa Tam vương gia và Cửu Giang vương cũng hoàn hoãn lại, nhân mã hai bên cũng giương cung bạt kiếm, có chuyện gì lại ẩu đả sinh nữa, khí căng thẳng trong kinh thành cũng dịu ít, lang quân và nương tử các phủ ra vào cũng an tâm phần nào, đều hẹn tụ họp đón tết như những năm trước, náo nhiệt phen.

      Trong phủ Cửu Giang vương, lại càng náo nhiệt hơn năm trước, người từ các phương đổ dồn về kinh thành hiếu kính đều tới cửa phủ , phí băng than ( hiếu kính cũng phong phú hơn năm trước.

      Lại bởi vì việc khai thác bùn tử sa tiến triển nhanh, ấm tử sa ra lò, đóng gói vận chuyển về các nơi tiêu thụ, dần dần hồi vốn, vấn đề tài chính của vương phủ được giải quyết.

      Cửu Giang vương nhận được rất nhiều thư đầu hàng của các phú thương đến từ nhiều nơi, nhất thời cười với Vương Chính Khanh: "Lúc trước Trạng Nguyên gia muốn mượn tiền phú thương nuôi quân, cho con cháu bọn họ chức vị nhàn rỗi, vốn dĩ sợ bọn họ giãy giụa do dự, ngờ đều đáp ứng rất nhanh, quả nhiên chuyện quan chức đủ hấp dẫn bọn họ."

      Vương Chính Khanh cười : "Những thương nhân này, đều là kẻ có tiền, nhưng thiếu cái danh, tuy là chức vị nhàn rỗi, với bọn họ mà , cũng là chuyện tệ rồi, chớ chi chỉ là mượn phần gia tài, cho dù dồn toàn bộ gia sản, cũng có người chịu mua."

      Cửu Giang Vương cười : "Như thế, mới có người nghĩ mua chức quan nhàn rỗi, vậy để cho Nhậm sư gia tăng cao giá tiền, tránh khỏi tương lai nên đại , quan lại rảnh rỗi quá nhiều, đuôi to khó vẫy."

      Nhậm Đạt Lương bởi vì toàn quyền phụ trách liên lạc cùng phú thương, thời gian này vớt được ít lợi lộc, chỉ là sợ gạt được Vương Chính Khanh, vừa nghĩ nếu Cửu Giang vương thành đại , có lợi ích lớn hơn cần nắm lấy, dứt khoát hiến ra tất cả tài sản riêng kiếm được, quá trình, được Cửu Giang Vương khen ngợi. nay ngoài Vương Chính Khanh ra, người thứ hai Cửu Giang vương thưởng thức, chính là Nhậm Đạt Lương ta.

      Vương Chính Khanh vốn có chút ý kiến với Nhậm Đạt Lương, nhưng thấy thời gian này Nhậm Đạt Lương làm việc quả rất ổn thỏa, cũng gì nữa.

      Với vấn đề tài chính của phủ Cửu Giang Vương được giải quyết, binh lực dần dần mạnh lên, trong phủ Tam vương gia, lại là mây mù che phủ, mấy vị mưu sĩ bó tay hết cách, đều nghĩ ra cách tốt giúp Tam vương gia thoát khỏi tình hình khó khăn nay.

      Tam vương gia cũng biết, nay tình thế nghiêng về bên, hơn nữa công chúa An Tuệ và Cửu Giang vương liên thủ, hoàng hậu tự nhiên cũng đứng về phía Cửu Giang vương, còn phần thắng rồi, chỉ là cứ như vậy mà nhận thua, khó tránh khỏi cam lòng.

      Ngày hai mươi chín tháng chạp, Tam vương gia vào cung, đêm đó, có xuất cung.

      Ngày hôm sau là mùng đầu năm, tất cả quan viên theo thường lệ tới bên ngoài đạo quan khấu đầu chúc tết hoàng đế, trong cung lại mở tiệc, nhất thời chỉ thấy Cửu Giang vương và công chúa An Tuệ, nhưng thấy Tam vương gia, tránh khỏi kỳ quái, đợi hỏi được buổi tối ngày hai mươi chín Tam vương gia ở trong cung uống rượu say, bởi vậy an giấc ở trong cung, ngày hôm sau rời được giường, lại thoải mái. Ngày trước tam vương giám quốc, khi rảnh rỗi vẫn an giấc ở trong cung, say rượu bất tỉnh.

      Vương Chính Khanh chúc tết hoàng hậu xong, rồi đến Cửu Giang vương phủ chuyến, tới chiều mới trở về phủ, vừa vào cửa tìm Chân Ngọc, cho bọn nha đầu lui rồi : "Đại sắp thành!"

      Chân Ngọc thở phào hơi : " uổng công mấy đêm này chàng ngủ để mưu rồi."

      Vương Chính Khanh nhất thời ngồi xuống, tỉ mỉ cho Chân Ngọc biết, "Tối hai mươi chín, Tam vương gia vào cung gặp mặt Bạch quý phi, bị hoàng hậu nương nương dẫn người bắt được ngay tại chỗ. Sau đó, Tam vương gia bị giam lỏng ở trong cung, tạm thời cho phép ra khỏi cung. Bạch quý phi tự vẫn. Bởi vì hôm nay là mùng đầu năm, hoàng hậu muốn giấu diếm chuyện này, mấy ngày nữa, tất nhiên gửi tấu chương tới đạo quan. Tam vương gia bị phế hay là bị cách chức, chỉ còn là giây quyết định của hoàng thượng mà thôi."

      Trong khi phu thê bọn họ chuyện, lại quan viên các phủ tới chúc tết, nhất thời vội chỉnh trang ra ngoài tiếp đãi khách, cũng hề thêm nữa.

      Đảo mắt tới mùng năm, trong đạo quan chợt truyền ra đạo thánh chỉ, cách chức Tam vương gia xuất kinh, để cho đến đất phong nhậm chức, có chỉ dụ cần hồi kinh.

      Khi tin tức truyền tới trong phủ Cửu Giang vương vui mừng, kinh thành chỉ còn lại vị vương gia giam quốc, ngôi vị hoàng đế này, dĩ nhiên là vật trong túi Cửu Giang vương.

      Tối hôm đó Cửu Giang vương uống rượu say mèm, lôi kéo Vương Chính Khanh : " Lúc trước bổn vương có Chân Bảng nhãn phụ trợ, hôm nay có Trạng Nguyên gia phụ trợ, mới có thể thành đại ! Tính ra, bổn vương chưa chắc sáng suốt hơn Tam hoàng huynh và Tứ hoàng huynh, nhưng bổn vương có ưu điểm, chính là thức nhân duy minh, dùng người thích đáng, người ở vị trí cao, mọi chuyện cần tự thân tự lực, chỉ cần thủ hạ hữu dụng, giao chuyện cho thủ hạ làm, tự nhiên được việc."

      Vương Chính Khanh : "Hạ thần cũng may mắn được gặp minh chủ, mới có thể theo chí hướng."

      nơi khác, Ninh lão phu nhân cũng là vừa mừng vừa sợ, thể tin được, liên tục hỏi đại phu : "Chẩn đoán có đúng ?"

      Đại phu bắt mạch cho Chân Ngọc lần nữa, gật đầu : "Lão phu nhân, phu nhân quả thực là hỉ mạch lầm, nếu lão phu nhân tin, có thể mời đại phu khác chẩn bệnh."

      Ninh lão phu nhân mừng đến biết như thế nào cho phải, xoa xoa tay : "Là hỉ mạch, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt! Mong hơn năm, rốt cuộc có hi vọng rồi."

      Mấy người Hồ ma ma cũng nửa mừng nửa lo, nhất thời dám cao giọng chuyện, cũng dám loạn, rất sợ làm Chân Ngọc kinh sợ.

      Chân Ngọc sững sờ, có tin vui? Trong bụng có oa nhi (em bé) rồi sao? Rất thần kỳ.

      Mấy ngày nay nàng ăn uống ít dần , dạ dày hơi khó chịu, hôm nay lại càng ăn vô, còn nôn ra. Hồ ma ma thấy, phúc đến lòng cũng sáng ra, vội vàng bẩm với Ninh lão phu nhân, mời đại phu vào phủ bắt mạch cho nàng, lần này, quả nhiên bắt ra hỉ mạch.

      Ninh lão phu nhân tiễn đại phu, quả nhiên vẫn yên lòng, lại sai người mời thánh thủ phụ khoa, để nhanh chóng tới phủ chẩn mạch.

      Thánh thủ phụ khoa tới rất nhanh, chẩn xong cũng : "Đúng là hỉ mạch."

      Lần này cả phủ vui mừng, rối rít cười : "Trong phủ có thêm đinh rồi (có thêm thành viên mới trong gia đình), tất nhiên hậu thưởng chúng ta, đại hỉ đấy!"

      Khi Vương Chính Khanh từ vương phủ về nhà, mới ở ngoài cổng chính xuống ngựa, liền bị cả đám gã sai vặt vây quanh, hô: "Chúc mừng Tam gia!"

      Vương Chính Khanh cười mắng: "Tiền thưởng Tết phát, các ngươi lại muốn đòi thưởng?"

      Bọn sai vặt khoát tay : "Lúc này giống nhau, quá mức giống nhau, Tam gia tất nhiên phải hậu thưởng cho chúng ta rồi." (Chị Ngọc có thai là công của mấy đứa hả???)

      "Các ngươi làm chuyện gì tốt muốn ta hậu thưởng?" Vương Chính Khanh tâm tình tốt, ngược lại cùng so đo mấy gã sai vặt này, hơn nữa năm mới mà, khó được buông lỏng chút, bọn họ hơi càn rỡ chút, cũng có thể tha thứ .

      Bọn sai vặt có nhịn được miệng, lanh chanh bẩm: "Vừa rồi có đại phu vào phủ, chẩn mạch cho Tam phu nhân, chẩn ra hỉ mạch đấy."

      " sao?" Vương Chính Khanh vừa nghe, nào còn quan tâm tới thưởng cho họ? Sớm chạy như bay vào, đường lẩm nhẩm: A ha, Chân Bảng nhãn có tin vui, nàng phải cho ta sinh con rồi! Lần này cho dù nàng khôi phục trí nhớ, cũng có oa nhi trói buộc nàng, sợ nàng bỏ nữa.

      Vương Chính Khanh chạy như bay đến bên ngoài phòng Chân Ngọc, gấp gáp chậm lại bước chân, rất sợ hù dọa tới Chân Ngọc, nhất thời lại phủi xiêm áo, sợ người mình có mùi rượu ảnh hưởng tới Chân Ngọc, đường chỉ cười khúc khích, còn dáng vẻ khôn khéo ngày thường.

      Xuyên qua mành, Lập Hạ nhìn thấy Vương Chính Khanh chạy như bay đến, có chút nghẹn họng nhìn trân trối, khi thấy Vương Chính Khanh đột nhiên lại dừng bước, khỏi bật cười, quay đầu lại với Chân Ngọc đạo: "Tam phu nhân, Tam gia tới, rồi lại ở bên ngoài phủi xiêm áo, dáng vẻ thực cổ quái."

      Chân Ngọc lúc này ngồi giường, mọi người căn bản cho nàng xuống đất, nghe được Vương Chính Khanh tới, cũng thở phào hơi, Tam lang tới, tất nhiên cho những người hầu hạ này lui xuống, mình cũng có thể thả lỏng tay chân lát rồi.

      Nhất thời Vương Chính Khanh vào phòng, gọi Chân Ngọc tiếng trước, khóe miệng lại nở nụ cười, tay chân nhàng qua, ngồi trước mặt Chân Ngọc : "Có rồi?"

      "Ừ, có rồi!" Chân Ngọc nhìn thẳng vào cặp mặt sáng long lanh của Vương Chính Khanh, hỏi " phải uống rượu sao? Mắt sao lại sáng đến đáng sợ như vậy?"

      Vương Chính Khanh ngây ngốc cười, biết phải gì nữa, nhất thời chỉ nhìn bụng Chân Ngọc, tưởng tượng oa nhi sau này có hình dáng như thế nào, tưởng tượng tưởng tượng lại, lại nghĩ tới hình dáng của Chân Nguyên Phương, ừ, có lẽ là hình dáng như thế, trắng tròn đáng , khiến người thích.

      Chúng nha đầu thấy phu thê họ chuyện, liền lặng lẽ lui xuống.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh chỉ nhìn nàng bụng, nhất thời đưa tay vỗ vỗ trán của : "Có gì để nhìn?"

      Vương Chính Khanh cười hắc hắc : "Chính là dễ nhìn."

      Hai người chàng nhìn ta ta nhìn chàng, lại nghe Lập Hạ ở bên ngoài bẩm: "Tam gia, Tam phu nhân, lão phu nhân tới!"

      Tiếng vừa dứt, Ninh lão phu nhân dẫn người vào rồi, kêu ma ma đặt canh lên bàn, cười với Chân Ngọc: "Ngọc nương hôm nay ăn ít, trong bụng còn có oa nhi, cũng thể để đói bụng. Đây là canh nấu cách theo đại phu dặn, uống bát !"

      Chân Ngọc vội cám ơn Ninh lão phu nhân quan tâm, nhìn Lập Hạ bưng canh tới đây, liền uống trong tay Lập Hạ.

      Ninh lão phu nhân lại với Vương Chính Khanh: "Ngọc nương có rồi, ba tháng đầu nên tĩnh dưỡng. Con chuyển đến thư phòng ngủ !"

      Vương Chính Khanh ngẩn ra : "A nương. . . . . ." muốn quấy nhiễu Chân Ngọc, nhưng nhìn vào ánh mắt của Ninh lão phu nhân, lập tức ngừng lại. dễ dàng gì Ngọc nương mới có tin vui, mọi người dĩ nhiên là lo lắng, nào cho ngủ ở chỗ này? Cũng được, nhớ Ngọc nương quá, lặng lẽ tới hẹn hò là được.

      Sau khi chuyện Chân Ngọc có tin vui truyền , vài ngày sau, phu nhân các phủ đều tới chúc mừng, vừa cười vừa truyền lại chút kinh nghiệm nuôi con.

      Tiền thị cũng là cười : "Ngọc nương, lần trước chúng ta ở Quan miếu để ông từ đoán chữ, ông từ đoán chữ mai cho muội, lâu nữa có hỉ, lúc đó muội tin, còn gạt người lừa tiền. Giờ có thể tin rồi chứ?"

      Chân Ngọc cười : " ra, chuyện này thần kì."

      Mắt thấy Chân Ngọc có tin vui, Tiền thị liền cũng tin tưởng, mình tất nhiên cũng giống lời ông từ , có tin mừng nhanh thôi, rồi mang thai nhi tử. Nhất thời với Chân Ngọc: "Lần trước ông từ cũng qua Tết ta có thể có tin mừng đấy, tuy là lúc này còn chưa có bóng dáng, nhưng ta tin. Ta , chúng ta đến lúc đó kết thân !"

      Chân Ngọc cười : "Oa nhi còn chưa có xuống đất đâu rồi, kết thân rồi?"

      Tiền thị cười : "Lần trước chúng ta đoán chữ ông từ này rồi, là hoa mai thuần , thai này chính là nữ nhi. Ta sao, chỉ sinh ra nhi tử. nam nữ vừa đúng đối, chúng ta liền chỉ phúc vi hôn (hứa hôn từ khi còn trong bụng) !"

      Chân Ngọc có chút hồ đồ, ông từ này có mình thai nữ nhi sao? Lúc ấy mình giống như nghe thấy nha! Chẳng lẽ là chỉ chuyện với Tiền thị, nghe sót câu?

      Họ còn đùa giỡn, Quý thị cũng tới, vừa nghe bọn họ muốn kết thân, cũng la ầm lên: "Nếu là nữ nhi, liền kết thân cùng Nhị Lang nhà ta ! Nhị Lang nhà ta năm nay ba tuổi, đến lúc đó Ngọc nương sinh hạ nữ nhi, hai đứa tre chênh lệch bốn tuổi, vừa hay đó!"

      "Này, ta cầu hôn trước đấy?" Tiền thị kháng nghị.

      "Ngươi sinh hạ nhi tử rồi hãy !" Quý thị cười : "Nào cóchuyện nhi tử còn chưa có sinh ra, muốn nữ nhi người ta rồi?"

      Nhà ta nữ nhi còn chưa có sinh ra, cứ tranh cướp như vậy? Chân Ngọc cười nhìn Tiền thị tranh luận với Quý thị, trong lòng lại loáng thoáng cảm thấy, mình giống như từng có ý niệm, nếu như có nữ nhi, hứa hôn cho người. Rốt cuộc là muốn hứa hôn cho ai đây? Ý niệm này có từ lúc nào vậy?
      Last edited: 27/8/16
      hikari2088Phương Lăng thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 70

      Đợi sau khi Tiền thị và Quý thị cáo từ, Chân Ngọc vẫn đuổi theo trí nhớ của mình, lại có ma ma báo vào, là Kiều thị dẫn theo hai đứa bé tới chơi.

      Khi thấy Chân Nguyên Gia, Chân Ngọc liền chợt hiểu ra, hình như là nghĩ tới, nếu có nữ nhi, gả nữ nhi cho Nguyên Gia làm vợ.

      Nàng chợt bừng tỉnh, nhìn lại Chân Nguyên Gia, liền có chút giống như cha mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, cho đến khi Chân Nguyên Gia thấy ngượng ngùng mới thôi.

      Kiều thị thấy Chân Ngọc nhìn Nguyên Gia, cũng là cười : "Lúc đầu ta mang thai Nguyên Gia, thấy con người khác, cũng thích mà nhìn mãi, trong lòng đắn đo, nếu là đứa bé mình sinh ra, có được xinh xắn đáng như vậy hay ?"

      Chân Ngọc nhất thời kéo Chân Nguyên Gia đến ngồi bên cạnh, hỏi nó việc học, nghe được nó có tiến bộ, vô cùng vui mừng. tệ, tương lai cũng thi Trạng Nguyên Lang. Đến lúc đó, nữ nhi nhà ta cũng là phu nhân Trạng Nguyên.

      Kiều thị thấy Chân Ngọc vừa mới có tin mừng, sợ nàng mệt mỏi, dám quấy rầy quá lâu, ngồi thêm lát liền đưa hai đứa bé cáo từ.

      Nhất thời lại có Chương Phi đến bẩm báo : "Tam phu nhân, Điền Loan Loan nghe Tam vương gia phải đến phong địa, cả đêm chạy ra thành, đuổi theo Tam vương gia rồi."

      Chân Ngọc vừa nghe : "Để nàng , cũng đừng đuổi theo."

      Chương Phi Bạch đáp, nhất thời cám ơn với Chân Ngọc: "Lần trước Tam phu nhân để Chu di nương may xiêm y cho thuộc hạ, làm xiêm áo lại cực kỳ vừa người, Chu di nương khéo tay!"

      Chân Ngọc cười : "Ngươi đừng cám ơn ta, xiêm áo là Chu di nương làm, ngươi gặp nàng, cảm tạ nàng là được."

      Chương Bạch gật đầu : "Phải đích thân cám ơn Chu di nương ."

      Cùng thời điểm đó, Vương Chính Khanh làm việc trong phủ Cửu Giang vương, khi nghe được mật thám báo cáo, cũng là thất thanh : "Tiểu đạo mang bầu?"

      Mật thám : "Thuộc hạ thăm dò được ràng, tiểu đạo này quả có thai."

      Vương Chính Khanh hít hơi lạnh, cả người phát rét, đợi đến khi mật thám lui xuống, lúc này mới vội vã gặp Cửu Giang vương.

      Cửu Giang vương nghe tiểu đạo hầu hạ Đường Tập Võ có thai, cũng khiếp sợ thôi.

      Vương Chính Khanh : "Chỉ e tiểu đạo sinh hạ hoàng tử. Hoàng thượng là người có tuổi, nếu có được ấu tử (con ), tất nhiên sủng ái, đến lúc đó thế cục như thế nào, khó có thể dự liệu được. Hơn nữa hoàng thượng tin đạo, vừa hay có con trong đạo quan, nếu nghe lời gièm pha, chỉ sợ con của tiểu đạo nhặt được lợi lớn."

      Cửu Giang vương dạo bước : "Tiểu đạo có tin mừng chuyện này, chi bằng bẩm báo hoàng hậu nương nương."

      Hoàng hậu Bạch thị nghe tin tiểu đạo có thai, cũng sợ Hoàng đế nhất thời mê tâm, khi tiểu đạo sinh con, ngược lại phong con của tiểu đạo làm thái tử. Đến lúc đó, tất cả kế hoạch mưu đồ hóa thành mây bay nước chảy.

      Hoàng hậu tự có thủ đoạn của hoàng hậu, tới tháng ba, khuyên được Hoàng đế hạ quyết tâm, chính thức hạ chỉ phong Cửu Giang vương làm thái tử, hoàn toàn tiếp nhận triều chính cùng binh mã thiên hạ.

      Khi thánh chỉ phong thái tử ban xuống, trong phủ Cửu Giang vương rối loạn cả lên. Vương Chính Khanh mấy ngày liền được rảnh rỗi.

      ngày như thế, Chân Ngọc lại luôn phát giận, rất bình tĩnh, rồi té ngã trong phòng.

      Đám người Hồ ma ma tìm mọi cách trấn an, lại mời đại phu vào phủ chẩn bệnh, đại phu chỉ sao, chỉ cần chăm sóc cẩn thận là được, cuối cùng kê đơn thuốc dưỡng thai rồi cáo từ.

      Nhưng ma ma có kinh nghiệm cho rằng, nếu có gì đáng ngại cần phải uống thuốc.

      Hồ ma ma : "Nhưng mấy ngày nay Tam phu nhân rầu rĩ vui, biết làm thế nào cho phải?"

      Ma ma có kinh nghiệm kia cười : "Người có thai đa phần là như vậy, hỉ nộ vô thường, tính khí xấu vô cùng, qua ít ngày là ổn thôi."

      Vương Chính Khanh biết được tâm tình Chân Ngọc tốt, liền mời ngự y trong cung đến giúp nàng bắt mạch, ngự y bắt mạch xong sau đó cười : "Cũng là bệnh can khí hơi tích, có chút khó có thể . Có lẽ mọi người trong phủ khẩn trương thái quá, thấy quá bí bách, ngược lại khiến cho phu nhân vui."

      Mọi người vừa nghe, còn phải sao? Mấy ngày nay thiếu chút nữa coi Tam phu nhân như đứa trẻ. Nàng vừa nhúc nhích, cả đám người lại khuyên, để cho nàng tĩnh dưỡng, nàng vừa đọc sách, mọi người lại sợ nàng mệt mỏi, liên tục khuyên đọc ít chút, dù sao, cũng chính là để cho nàng nằm nên cử động, ăn nhiều ngủ nhiều ít suy nghĩ ít cử động.

      khoảng thời gian như thế, Chân Ngọc sao có thể cười được?

      Tiễn ngự y , Vương Chính Khanh cho người trong phòng lui hết, nhàng sờ đầu Chân Ngọc : "Buồn bực lắm sao?"

      Chân Ngọc bắt được tay Vương Chính Khanh, bỏ vào trong miệng cắn cái, lúc này mới hơi hả giận, mặt : "Đều tại chàng!"

      Vương Chính Khanh kêu tiếng, vừa nhìn bàn tay có thêm dấu răng, khỏi làm ra vẻ mặt đau khổ : “Tại sao người bị thương luôn là ta?”

      Chân Ngọc lại hừ tiếng, nhất thời làm bộ còn muốn cắn cái, làm Vương Chính Khanh sợ rút tay về cầu xin tha thứ, lúc này mới thôi.

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc sau khi có thai, lại gầy chút, đau lòng : “Nếu , ta chuyển về phòng ở, đích thân hầu hạ nàng?”

      Chân Ngọc rên tiếng : “Chàng muốn chuyển, lão phu nhân và người trong phủ tất nhiên ngăn lại. Hơn nữa gần đây chàng bận việc chính , sớm về trễ, đâu có rảnh rỗi ở bên ta?”

      Vương Chính Khanh nghĩ cũng phải, nhất thời trấn an : “Đợi bận qua hết đợt này là ổn rồi.”

      Chân Ngọc lắc lắc đầu : “Qua thời gian này, sau khi thái tử gia đăng vị, chỉ sợ chàng lại càng bận rộn hơn.”

      Vương Chính Khanh cười : “Ta cũng vậy học thái tử gia, phân công việc cho người dưới làm, mình chỉ ra quyết sách, vậy là có thể thoát thân.” Vừa vừa thương lượng với Chân Ngọc: “Vừa muốn an bài cho Chương Phi Bạch chức vị, lại sợ người ta ta cậy quyền thiên vị, nàng thấy thế nào?”

      Chân Ngọc nửa nửa đùa : “Chàng làm đến địa vị này, phải là lúc nào muốn dùng công quyền làm việc riêng có thể tùy ý dùng sao?”

      Vương Chính Khanh nhất thời cười: “Chương Phi Bạch có tài, ta lại thể bởi vì sợ hãi người khác ta cậy quyền thiên vị, mà khiến bị vùi dập. Cổ nhân còn , cử hiền bất tị thân (phải dùng người hiền thân thiết với mình)!”

      Hai người vừa chuyện, bên ngoài có người gõ cửa, là Chu Hàm Xảo bưng canh vào.

      Chân Ngọc uống canh Chu Hàm Xảo tay, nhất thời nhìn Vương Chính Khanh chút, lại nhìn Chu Hàm Xảo cái, liền : “Chu di nương, Tam gia mấy ngày bận việc triều chính, cũng là mệt muốn chết rồi. Tối nay ngươi qua hầu hạ !”

      Chu Hàm Xảo vừa nghe, tay bưng canh run rẩy, chỉ nhìn trộm nhìn Vương Chính Khanh. sai, nàng là thông phòng đầu tiên của Vương Chính Khanh, sau đó lên làm di nương, nhưng nàng vẫn còn là thân xử nữ!

      Khi đó Vương Chính Khanh thành thân, cưới Chân Ngọc nương vào cửa. Chân Ngọc nương cũng là người thích đố kị, rất nhanh gọi bốn thông phòng của Vương Chính Khanh vào chuyện, bao lâu bán ba người, chỉ còn lại Chu Hàm Xảo.Vì sao Chân Ngọc nương lưu lại Chu Hàm Xảo, nguyên nhân cũng chỉ là vì Chu Hàm Xảo còn chưa có chính thức hầu hạ Vương Chính Khanh, mà còn bày tỏ thần phục nàng.

      Chu Hàm Xảo cảm khái, nhẫn nhịn đến nay, Tam phu nhân cuối cùng lương tâm trỗi dậy, muốn cho mình hầu hạ Tam gia rồi.

      Vương Chính Khanh nghe lời Chân Ngọc , sắc mặt lại trầm xuống, thế này là muốn giao ta cho di nương sao? Tương lai sau khi khôi phục trí nhớ, còn có thể cho phép ta trở về phòng sao? Lòng vui, đột nhiên quát Chu Hàm Xảo : “Còn ra ngoài?”

      Chu Hàm Xảo vui vẻ, nghe được tiếng quát này, trong bụng trầm xuống, lại ra phải Tam phu nhân để cho ta hầu hạ Tam gia, mà là Tam gia muốn ta hầu hạ. Nàng bưng chén thuốc, cúi đầu lui ra ngoài.

      Chân Ngọc thấy thế, cau mày với Vương Chính Khanh: “Nàng là di nương, để cho nàng hầu hạ chàng cũng là điều bình thường, chàng khiển trách nàng làm cái gì?”

      Vương Chính Khanh nén giận : “Nàng xem ta vừa mắt?”

      Nào có? Chân Ngọc có chút hiểu nổi, phải phu nhân trong phủ mang thai, phải an bài thông phòng và thiếp thị hầu hạ phu quân, tỏ vẻ hiền huệ sao? Giờ mình sai ở đâu vậy?

      Thấy Chân Ngọc mù mịt, Vương Chính Khanh thở dài : “Ta chỉ lòng với nàng, đụng vào nữ nhân khác.”

      Chân Ngọc có chút cảm động, sờ sờ dấu răng tay , hỏi: “Còn đau ?” rồi giúp thổi.

      Tâm tình Vương Chính Khanh chuyển tốt, Chân Ngọc ngồi, sờ sờ bụng của nàng, theo sờ tới trước ngực, : “Lớn hơn rồi!”

      Chân Ngọc chủ động sà vào lòng Vương Chính Khanh, môi thơm tiến gần. Cái khác được, hôn và sờ được chứ?

      Bọn họ ở nơi này triền miên, Chu Hàm Xảo lại tới góc trong vườn đình, nhìn chung quanh có người nào, liền ngồi ở ghế đá, vùi đầu đùi, thấp giọng khóc nức nở. Cứ như vậy, khóc đến hai khắc đồng hồ cũng dừng lại được.

      Cho đến thanh chần chừ gọi tiếng “Chu di nương”, nàng mới đột nhiên ngừng khóc, mở đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía người tới.

      Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo khóc đến đỏ mắt, nhất thời dừng lại bước chân : “Chu di nương bị uất ức gì đây?”

      Từ sau khi Chân Ngọc dặn bảo Chu Hàm Xảo làm xiêm áo cho Chương Phi Bạch, hai người cũng tiếp xúc mấy lần. Chu Hàm Xảo nghĩ tới Chương Phi Bạch là người hữu dụng bên cạnh Vương Chính Khanh, mình lấy lòng chút cũng sai, bởi vì những giúp làm xiêm áo, mà còn làm giày.

      Từ Chương Phi Bạch mất phụ mẫu, là nuôi lớn ở nhà bá phụ, từ trước đến nay cũng có người nào từng quan tâm . Lúc đó bởi vì Điền Loan Loan từng giúp , cảm hoài trong lòng, để ý tới xuất thân của Điền Loan Loan, giúp Điền Loan Loan tay. Sau lại tra Điền Loan Loan có liên quan tới Tam vương gia, mới sợ đến nỗi cả người toàn mồ hôi lạnh, cũng dám tùy tiện đến gần nữ tử nữa. Thời gian này, được Chu Hàm Xảo làm xiêm áo, lại có hảo cảm với Chu Hàm Xảo, bởi vậy thấy Chu Hàm Xảo khóc thầm ở chỗ này, để ý đến cố kị, lại tới hỏi tiếng.

      Thời gian Chu Hàm Xảo ở Vương gia, thân phận bé, chưa từng có người hỏi nàng chịu uất ức gì? Cho nên vừa nghe thấy lời Chương Phi Bạch , nước mắt càng rơi thêm nhiều hơn.

      Chương Phi Bạch suy nghĩ chút, cũng hơi đoán ra chút, hỏi: “Là Tam phu nhân mắng nàng sao?”

      Chu Hàm Xảo lắc đầu đáp, nhịn được Chương Phi Bạch liên tục hỏi tới, nhất thời khóc ròng : “Là Tam gia. Tam gia muốn ta hầu hạ. Ta tuy là di nương, lại chưa từng hầu hạ Tam gia.”

      Chương Phi Bạch nghe lời Chu Hàm Xảo , khỏi kinh ngạc, Chu di nương còn chưa có hầu hạ qua Tam gia? Vậy nàng. . . . . .

      Chu Hàm Xảo rưng rưng : “Cả đời này, ta có chỗ dựa rồi.”

      Chương Phi Bạch vừa nghe liền : “Tam gia nay lòng nhào vào Tam phu nhân, vả lại chính bận rộn, tự nhiên để ý nàng, nhưng nàng dù sao cũng là di nương, Tam gia biết lòng tốt của nàng.”

      Chu Hàm Xảo lắc lắc đầu : “ thể nào, Tam gia thể nào thích ta đâu.”

      Chương Phi Bạch khuyên nhủ: “Nếu là như vậy, nàng thử tiếng với Tam phu nhân, để phu nhân cho nàng về nhà cũng được! Đến lúc đó, có thể tự do để cha mẹ giúp nàng chọn phu quân xuất giá. Cũng sống uổng đời.”

      Chu Hàm Xảo : “Ta phải là nghĩ như vậy? Nhưng mà cha mẹ ta sớm qua đời rồi, tuy có ca ca và tẩu tẩu, chỉ sợ bọn họ chê ta, nào nhận ta trở về?”

      Nghe được nàng như vậy , Chương Phi Bạch liền cạn lời rồi.

      Ngược lại Chu Hàm Xảo tâm xong thông suốt, uất ức được giảm bớt, đứng lên : “Cám ơn Chương sư gia nghe ta kể khổ.” rồi khẽ phúc thân chào, đứng dậy rời .

      Chương Phi Bạch nhìn bóng lưng Chu Hàm Xảo, nhất thời giật xiêm áo người, nhìn lại giày chân, có chút buồn bã, nữ tử tốt như vậy, tại sao lại bị uất ức đến như thế?
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088Phương Lăng thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 71

      Tháng bảy năm Cảnh Thái thứ năm, mật báo chi tiết được đưa tới trước mặt Đường Tập Võ, Đường Tập Võ xem xong, đối với động thái của người trong kinh thành như lòng bàn tay, nhất thời dạo bước suy tư.

      tiểu đạo có cốt nhục của trẫm, cuối tháng sinh, nếu là sinh ra nữ nhi sao, nếu là sinh được nhi tử, trong mắt người ở kinh thành, nhi tử này chính là uy hiếp đối với Lão Cửu, khi trẫm chú ý đến, chỉ sợ đứa này sống lâu. nay muốn yên tĩnh sống qua ngày, bảo vệ đứa này, có lẽ nên nhường ngôi cho Lão Cửu, sau khi Lão Cửu đăng vị, tự nhiên an lòng. Khi đó tiểu đạo sinh hạ đứa bé, liền trở thành uy hiếp nữa, cũng có thể bình an lớn lên. Tương lai khi trẫm trăm tuổi (chỉ chết), Lão Cửu cũng giúp đỡ chăm sóc đứa bé này.

      Cuối tháng bảy, Đường Tập Võ hạ xuống thánh chỉ, nhường ngôi Cửu Giang vương.

      Cửu Giang vương nhận được thánh chỉ suýt nữa vui mừng mà khóc, nhiều năm mưu tính, rốt cuộc có thể thỏa mãn mong muốn rồi.

      Cả đám mưu sĩ trong Vương phủ dường như khống chế được, khi vương gia đăng vị, chúng ta chính là công thần, tiền đồ tựa như gấm nha!

      Vương Chính Khanh biết tin, cũng là lập tức sai người trở về phủ, bẩm báo cho Chân Ngọc biết được.

      Chân Ngọc nghe được tin vui, cười : "Xem ra Tam lang ít ngày nữa trở thành thủ phụ Nội Các trẻ tuổi nhất của Đường Quốc rồi."

      Tới muộn Vương Chính Khanh mới trở về phủ, tự ăn mừng với Chân Ngọc phen, hai người đều biết, lần này Cửu Giang vương đăng vị, Vương Chính Khanh thể có công, tiền đồ vô lượng.

      Chân Ngọc thở dài : "Đáng tiếc ta là nữ tử, nếu , cũng có thể được phong công thần với mọi người!"

      Vương Chính Khanh trấn an : "Thái tử gia vẫn nhớ tới nàng, nhớ tới phần công lao của nàng, phong công thần tất nhiên ban thưởng cho nàng rồi. Nàng có thể phong quang vô hạn trong các cáo mệnh phu nhân."

      Đầu tháng tám, Cửu Giang Vương Chính thức lên ngôi, cải niên hiệu thành An Bình, đại xá thiên hạ.

      Vương Chính Khanh là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, tất nhiên được thăng chức vị, trở thành thủ phụ Nội Các trẻ tuổi nhất từ trước tới nay của Đường Quốc, dưới người, vạn người, nắm đại quyền.

      Cùng với chuyện Vương Chính Khanh lên làm thủ phụ Nội Các, Chân Ngọc cũng sắp lâm bồn, mọi người trong Vương gia khẩn trương chuẩn bị, thường xuyên gọi đại phu vào phủ bắt mạch, trong lúc này rất sợ Chân Ngọc có cái sơ xuất gì.

      Đợi qua tết Trung thu, đến ngày mười tám tháng tám này, Chân Ngọc liền trở dạ, đám bà đỡ vội vàng vào phòng sinh, Ninh lão phu nhân cũng trấn giữ bên ngoài, chỉ chờ ôm cháu.

      Vương Chính Khanh nghe Chân Ngọc trở dạ, quan tâm nghị cùng triều thần nữa, vội vã trở về phủ trước, khi thở hổn hển tới bên ngoài phòng sinh, thấy Ninh lão phu nhân ngồi ở bên ngoài, nhất thời hỏi "Ngọc nương sinh chưa?"

      Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh chạy đầu mồ hôi, có chút giận trách: "Nhìn con , cũng là thủ phụ Nội Các rồi, còn thiếu kiên nhẫn như vậy? Nhanh thay xiêm áo trở lại chuyện."

      Vương Chính Khanh nghe giọng của Ninh lão phu nhân, biết Chân Ngọc còn chưa sinh, muốn đến bên cửa sổ nhìn nàng chút, lại bị ma ma cản lại, nhất thời gọi ở bên ngoài: "Ngọc nương, nàng ổn chứ?"

      Chân Ngọc hừ hừ, nghe được thanh của Vương Chính Khanh, cất giọng : "Rất tốt, đau bụng chết mất, eo cũng đau, cảm giác như sắp chết vậy!"

      Vương Chính Khanh khẩn trương, vội vàng gọi người mời đại phu, nhất thời lại bị Ninh lão phu nhân cản lại.

      Ninh lão phu nhân : "Đại phu đều mời rồi, giờ uống trà ở sảnh! Tam lang, con chớ làm loạn thêm, mau thay xiêm áo ."

      "Vậy Ngọc nương nàng?" Vương Chính Khanh nghe được tiếng kêu đau của Chân Ngọc vọng ra từ bên trong, khỏi quặn lòng.

      Ninh lão phu nhân : "Nữ nhân sinh con đều như vậy. Lúc này Ngọc nương mới vừa trở dạ, chỉ sợ còn phải đợi mấy canh giờ sau mới có thể sinh được, con mau !"

      Vương Chính Khanh vội vàng , rất nhanh thay xong quan bào, mặc phục tới đây, đợi khi nghe được tiếng la thê lương của Chân Ngọc ở bên trong phát ra, khỏi tới lui, hận thể sinh thay nàng.

      Thời gian này Chân Ngọc cũng điều dưỡng tốt, sức lực đầy đủ, giằng co hai canh giờ, đứa bé được sinh ra.

      Chỉ nghe tiếng khóc của trẻ con, bên trong phòng sinh người bên ngoài đều thở phào nhõm, cùng nhau : "Sinh rồi, sinh rồi!"

      Bà đỡ rất nhanh báo tin mừng : "Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng Tam gia, mẫu nữ (mẹ và con ) bình an!"

      Vương Chính Khanh cười khép miệng, liên tục : "Tốt, tốt!"

      Ninh lão phu nhân nghe được mấy chữ mẹ con bình an, trong lòng bất ngờ, thai này là nữ? Mong đợi nhiều như vậy, lại là nữ tử!

      Chân Ngọc nghe được trẻ con khóc tiếng, nhất thời hơi, rồi ngủ mê man.

      Chờ phòng sinh dọn dẹp xong xuôi, khi Vương Chính Khanh vào chỉ thấy tóc dài của Chân Ngọc tản gối, trán ướt chút mồ hôi, khẽ nhíu mày, vẻ mặt khổ sở, khỏi hỏi ma ma: "Ngọc nương như vậy sao chứ?"

      Ma ma : " có chuyện gì, ngủ giấc là ổn thôi."

      Nhất thời bà vú ôm oa nhi qua cho Vương Chính Khanh nhìn, cười : "Bộ dáng giống như Tam phu nhân, vô cùng xinh xắn!"

      Vương Chính Khanh thấy oa nhi đỏ lựng, khuôn mặt nhắn nhiều nếp nhăn, nhìn ra giống Chân Ngọc chỗ nào, nhưng nhìn thế nào đều cảm thấy đáng , vì thấy oa nhi dúm miệng, liền ngạc nhiên : “Nó biết dúm miệng!”

      “Đây là đói bụng thôi!” Bà vú cười ôm oa nhi xuống bú sữa.

      Nơi này Ninh lão phu nhân sai người hầm canh mang tới, tuy lúc nãy biết được là cháu hơi thất vọng, nhưng vừa nhìn thấy oa nhi, tự chủ liền thích, nhất thời với Vương Chính Khanh: “Lúc trước phải bàn bạc đặt tên cho cho oa nhi sao? Rốt cuộc chọn tên gì, chúng ta cũng dễ gọi, để oa nhi biết là gọi nó.”

      Vương Chính Khanh cười : “Đại danh gọi là Vương Tú Đường, nhũ danh gọi là Đường Nhi !”

      lúc sau, Chân Ngọc tỉnh lại, nhất thời ngơ ngác nhìn khắp phòng, cử động nhích người, tiếp đó giơ tay lên nhìn chút, lẩm bẩm : “Đúng là giấc mộng quái lạ nha!” Thế nàp lại mơ thấy mình sống lại làm phu nhân Chân thị của Vương Chính Khanh, tiếp đó mất trí nhớ, lại còn sinh cho Vương Chính Khanh nữ oa nhi.

      Nàng bỏ ngón tay vào trong miệng cắn cắn, lại có cảm giác đau, nhất thời lại cắn nữa, khỏi phát ra tiếng hô đau, thể tin được nhìn kỹ bàn tay trắng xinh.

      Hồ ma ma nghe được thanh chạy tới, vui vẻ : “Tam phu nhân tỉnh rồi hả? Chắc là đói rồi, uống chút canh trước nha!”

      “Là Hồ ma ma?” Chân Ngọc trố mắt, chẳng lẽ phải mơ? Mình sống lại làm Chân thị phu nhân của Vương Chính Khanh sao?

      Vương Chính Khanh, lão tử để yên cho ngươi! Lão tử nhớ ra rồi, lúc đó trúng tên ngã xuống ở am Kim Sa, cho rằng mình chỉ có đường chết thể nghi ngờ nữa, bởi vậy ra chân tướng lão tử là Chân Bảng nhãn cho ngươi, vốn trông cậy vào ngươi giúp lão tử khắc phục hậu quả, ngờ ngươi lại coi lão tử như nữ nhân, trực tiếp để lão tử sinh con giúp ngươi.

      Thấy trán Chân Ngọc nổi gân xanh, Hồ ma ma bị dọa sợ, gấp gáp hỏi: “Tam phu nhân có gì khó chịu sao? Ta gọi đại phu.”

      Việc đến nước này, lát nữa tính sổ với Vương Chính Khanh, nay phải thời điểm tức giận. Chân Ngọc hít sâu hơi, khàn giọng : “Ta sao. Oa nhi đâu?”

      Hồ ma ma : “Bà vú ôm bú sữa rồi.” qua ngó nhìn Chân Ngọc, thấy nàng quả nhiên khôi phục lại vẻ mặt bình thường, liền tới đỡ nàng, đút nửa bát canh, : “Tuy là nữ oa nhi, lão phu nhân và Tam gia cũng rất vui mừng, sai người đến tất cả phủ báo tin mừng rồi.”

      Chân Ngọc uống canh, cho phép Hồ ma ma cầm khăn giúp nàng lau mặt và tay, lại đổi xiêm áo, lúc này mới : “Ôm oa nhi vào để ta nhìn chút!”

      Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc tỉnh lại, vội vã tới đây, vào cửa cười : “Ngọc nương, nàng khỏe chút nào chưa? Lúc nãy ngủ vẫn luôn cau mày.”

      Chân Ngọc vừa nghe thấy giọng Vương Chính Khanh, thù mới hận cũ đồng loạt xông lên đầu, tim nhất thời tim, khỏi hô tiếng.

      “Ngọc nương, nàng sao chứ?” Vương Chính Khanh bước tới trước giường, cúi đầu nhìn Chân Ngọc, vội vàng phân phó ma ma : “Mời đại phu tới đây!”

      Chân Ngọc ngã xuống giường thở hổn hển, cố gắng trấn an mình: chớ để động khí chớ để động khí, lúc nãy vừa mới sinh xong, tốt cái, chắc chết mất!

      Đại phu tới rất nhanh, chẩn hết mạch chỉ là trở mình mạnh quá, dặn bảo nghỉ ngơi nhiều chút ổn thôi, lại dặn bảo mọi người nên quấy rầy Chân Ngọc.

      Chân Ngọc từ từ bình tĩnh lại, chìm vào giấc ngủ.

      giấc này khi tỉnh lại, bên ngoài cũng thắp đèn. Sau đó bà vú ôm Tiểu Tú Đường tới cho nàng nhìn.

      Vương Chính Khanh nghe được Chân Ngọc tỉnh, lại chạy tới, vừa vào cửa thấy nàng ôm oa nhi, liền gọi tiếng.

      Chân Ngọc vốn dĩ là nghiêm mặt, đến khi ôm con, tức giận gì đó toàn bộ tiêu tan, chỉ cảm thấy trong ngực mềm mại, trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc, khóe miệng hé ra nụ cười, nhịn được đưa ngón tay nựng nựng khóe miệng Tiểu Tú Đường, thấy nó dúm dúm miệng, khỏi cười với Vương Chính Khanh: “Nó động đậy kìa!” Vào lúc này, nàng quên tất cả, trong lòng chỉ có Tiểu Tú Đường.

      Vương Chính Khanh tiến tới nhìn, nhất thời cũng đưa ngón tay chọc chọc má Tiểu Tú Đường, cười híp mắt : “ mềm!”

      Ngón tay Chân Ngọc lại sờ sờ tai của Tiểu Tú Đường, hắc hắc : “Giống như có xương.”

      Vương Chính Khanh cũng đưa tay chọc, chứng minh : “Quả giống như là có xương, mềm nhũn.”

      Hai người vừa sờ vừa bóp lại chọc, Tiểu Tú Đường rốt cuộc nhịn được, “Oa oa” khóc lên, ta đây mệnh khổ, có đôi cha mẹ như vậy, nhìn như dở hơi!

      Ninh lão phu nhân nghe tiếng mà đến, vừa vào cửa thấy hai vợ chồng trêu Tiểu Tú Đường, chọc Tiểu Tú Đường phát khóc, khỏi trách mắng bọn họ : “Oa nhi còn , sao có thể làm loạn? Bà vú đâu rồi, mau tới ôm dỗ nó cẩn thận.”

      Nhất thời bà vú vào ôm Tiểu Tú Đường lui xuống, Ninh lão phu nhân cùng Hồ ma ma mệt mỏi ngày, lúc này cũng chịu được nữa, phân phó ma ma hầu hạ Chân Ngọc cho tốt, rồi cũng xuống.

      Vương Chính Khanh lòng tràn đầy vui mừng, chỉ để cho ma ma chờ ngoài cửa, dịu dàng hỏi Chân Ngọc: “Mệt mỏi sao?”

      Chân Ngọc chỉ cảm thấy vừa mệt lại mỏi, muốn ngả đầu ngủ, nhất thời nghe được lời Vương Chính Khanh , lửa giận lại dâng lên, với Vương Chính Khanh: “Tới đây!”

      Vương Chính Khanh tiến tới chút, đỡ Chân Ngọc : “Làm sao rồi?”

      Chân Ngọc cắn răng nghiến lợi : “Vương Trạng nguyên, khi ta trúng tên ngã xuống, ràng cho ngươi biết thân phận của ta, kết quả là ngươi đối xử với ta như thế này sao?”

      Ngọc nương khôi phục nhớ? Vương Chính Khanh cả kinh, tiếp đó định thần lại, mở miệng : “Ngọc nương à, nàng muốn ta đối xử với nàng như thế nào? Lạnh nhạt nàng? Bỏ nàng? Giờ nàng là thân nữ tử, chỉ có đối xử với nàng tốt, mới là tốt cho nàng!”

      Chân Ngọc ngẩn ngơ, rốt cuộc cam lòng, giọng : “Nhưng ngươi cũng thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, để ta sinh con cho ngươi chứ!”

      “Ngọc nương Ngọc nương, nàng nay vừa mới sinh con, nguyên khí bị tổn thương nặng nề, nên tức giận, còn phải nghỉ ngơi tốt, đợi hết tháng ở cữ, ta mặc cho nàng đánh phạt.” Vương Chính Khanh thấy mặt Chân Ngọc tái nhợt, rốt cuộc lo lắng, sợ tranh luận với nàng tiếp, đả thương nàng, nhất thời chỉ nhanh chóng nhận sai và trấn an.

      Vương Chính Khanh chuyện, ra vui vẻ, Ngọc nương mặc dù khôi phục trí nhớ, dù sao cũng làm nữ nhân trong thời gian dài, chuyện và cử chỉ lại có ý vị nữ tử, vả lại nay vừa sinh, có lẽ cùng ta vui vẻ sống qua ngày.

      Chân Ngọc còn muốn tranh luận, nhưng rốt cuộc buồn ngủ, chỉ hung hăng trừng Vương Chính Khanh cái, lúc này mới ngả đầu ngủ.

      tháng vội vã trôi qua, Chân Ngọc ở cữ xong, ngày đầu tiên sau tháng ở cữ, chính là hành hung Vương Chính Khanh trận, hỏi: “Sau này vẫn còn dám ức hiếp ta nữa ?”

      Vương Chính Khanh nửa quỳ ở giường cầu xin tha thứ: “ dám! Chỉ là hôm nay là ngày đầy tháng của nữ nhi, lát nữa còn phải tiếp đãi tân khách, nàng đừng đánh mặt ta.”

      Chân Ngọc lại bắt được tay áo Vương Chính Khanh, vén lên đánh mấy cái mới dừng tay, thở gấp : “Đánh cho đau tay ta, hôm nay cứ như vậy trước , buổi tối tiếp tục.”
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088Phương Lăng thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 72

      Hôm nay là ngày Tiểu Tú Đường đầy tháng, mọi người Vương gia loay hoay xoay quanh, nay Vương Chính Khanh là thủ phủ Nội Các, quyền cao chức trọng, tân khách tới tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Tú Đường nối liền dứt. Chỉ là ba người con dâu của Vương gia, hai người theo phu quân nhậm chức ở bên ngoài, Chân Ngọc lại mới ra tháng thể lo việc, Ninh lão phu nhân thể làm gì khác hơn là tự mình quản lý, nhất thời loay hoay chân chạm đất. May mà có Vương Chính Dao tới đây giúp tiếp đãi tân khách, Ninh lão phu nhân mới có thời gian để thở.

      Nhất thời Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, chúng phu nhân vây lại, đều chậc chậc tán dương: "Bộ dạng xinh đẹp quá, tương lai lớn lên, chỉ sợ ở mê chết người."

      Vương Chính Dao chen tới : "Đều nó giống này, mọi người xem chút giống hay ?"

      Mọi người nhìn kỹ họ mấy lần, cười : "Quả nhiên có chút giống. Dao nương tử chính là mỹ nhân, năm đó lang quân Tăng gia chết mê, dễ dàng gì mới lấy được về phủ .Giờ oa nhi giống , sau khi lớn lên, cổng Vương gia chỉ sợ ở bị đạp nát mất."

      Chân Ngọc khẽ mỉm cười, oa nhi nhà ta là địnhgả cho Chân Nguyên Gia, chuyện cổng bị đạp nát, tất nhiên xảy ra.

      Vương Chính Dao lại hưng phấn, đùa với Chân Ngọc: "Tẩu tẩu, bằng chúng ta thân càng thêm thân. Tẩu xem Đại Lang nhà muội lớn hơn Đường Nhi nửa tuổi, tuổi vừa hợp, kết thông gia từ bé có được ?"

      Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh mở miệng trước: " tốt. Con ta mới đầy tháng, các người liền muốn cướp nó từ tay chúng ta, đừng mơ tưởng!"

      Vương Chính Dao cười : "Tam ca, ca sao lại như vậy chứ? Đây là đính hôn, phải cướp dâu có được ? Vả lại bây giờ định, phải còn phải chờ oa nhi lớn lên, sau khi cập kê mới tới đón dâu mà? Cũng phải là cưới ngay bây giờ." xong cười.

      Quý thị lên phía trước : " phải gả Đường Nhi cho Nhị Lang nhà ta sao?"

      "Lúc nào ?" Vương Chính Dao ngạc nhiên : "Đính hôn cho Đường Nhi rồi sao?"

      Chân Ngọc cười : "Mọi người đừng nghe Thế tử phu nhân lung tung? Lúc đó chỉ đùa, Thị lang phu nhân còn muốn chỉ phúc vi hôn! Đúng rồi, Thị lang phu nhân cũng lâm bồn rồi ? Tháng này ở cữ, cũng quên hỏi đến việc của nàng ấy."

      Quý thị cười : "Có lẽ tháng sau sinh, bây giờ nàng ấy cũng dám ra cửa."

      Vừa chuyện, lại có người của phủ Thị lang tới tặng quà, là Tiền thị thể ra cửa, bởi vậy chỉ mang quà tặng tới đây. Chân Ngọc thấy người tới tặng quà chính là ma ma đắc lực bên cạnh Tiền thị, liền gọi lại hỏi "Phu nhân nhà ngươi như thế nào rồi?"

      Ma ma này thấy Chân Ngọc tự mình hỏi, liền kính cẩn đáp: "Phu nhân nhà nô tài vẫn ổn, chỉ là chân bị sưng, đại phu dặn bảo bình thường lại nhiều chút, chỉ Thị lang gia cũng dám cho phu nhân ra ngoài, chỉ cho hoạt động trong phủ. Hôm nay làm ầm muốn tới uống rượu đầy tháng, rốt cuộc bị người cản lại."

      Chân Ngọc cười : "Đợi ta ở cữ xong, khi nào rảnh tới thăm nàng ấy." rồi cho người tiễn ma ma ra ngoài.

      Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, thầm vui mừng, Ngọc nương chịu cùng Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân kết giao, đây cũng là thừa nhận thân phận địa vị giờ của mình, dần dần thích ứng cuộc sống như thế rồi.

      Chân Ngọc xoay quanh các vị phu nhân, ánh mắt lại tìm Chân Thạch và Kiều thị, nhất thời hỏi "Đại tẩu cùng Nguyên Gia Nguyên Phương đâu?" Nguyên Gia à, hôm nay nương tử nhà cháu đầy tháng, cháu lại lên đây chúc mừng?

      Hồ ma ma cười : "Kiều nương tử bọn họ tới lâu rồi, chỉ là bên cạnh phu nhân chật ních người, họ chen lên được."

      Chân Ngọc nhất thời cười gọi Kiều thị cùng Nguyên Gia Nguyên Phương, ba người họ vội vàng tiến lên, đợi thấy Tiểu Tú Đường, Kiều thị kinh ngạc : "Bộ dạng của Đường nương tử như vậy, giống hệt Nguyên Phương khi còn bé!"

      Chân Ngọc nhất thời khom người, ôm Tiểu Tú Đường tới gần Chân Nguyên Phương hơn, so sánh nhìn chút, cười : "Bây giờ nhìn, cũng có mấy phần giống nhau, ai biết, còn tưởng rằng hai đứa là tỷ muội."

      Hôm nay người đến chúc mừng, đều là quý phu nhân và nương tử nhà phú quý, Kiều thị xuất thân hàn môn (nghèo khó), nào thấy qua trường hợp này, may là nàng luống cuống, nhưng cũng cảm thấy xứng, chỉ chờ ở bên, cũng vây quanh Chân Ngọc như người khác, lúc này nghe thấy Chân Ngọc , ràng còn giống như ngày trước, coi nàng như đại tẩu mà đối đãi, khỏi cảm thán: thiện nhân mà Ngọc nương trồng ngày trước, hôm nay kết thiện quả rồi. Nhìn Ngọc nương, hôm nay là thủ phụ phu nhân, hăng hái cỡ nào, vẫn còn nhớ nhân tình lúc trước, coi chúng ta như thân thích, còn đối xử với Nguyên Gia và Nguyên Phương như vậy, ta còn có lời gì sao?

      Chân Ngọc để bà vú ôm Tiểu Tú Đường, nàng kéo Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương giới thiệu với mọi người: “Hai đứa bé này, là chất nhi chất nữ của ta, nhìn chút, có phải giống Đường Nhi nhà ta hay ?”

      Mọi người cũng biết Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái huynh muội, đối đãi với Kiều thị như đại tẩu, lúc này thấy thế, tự nhiên muốn nể mặt, cười : “Quả nhiên là nhà, giống lắm!”

      Quý thị thấy Chân Nguyên Gia tuổi tuy , cũng có tuấn nhã khí phách, cũng sach sách xưng kỳ, (các nàng cứ hiểu là có tài , ta biết edit kiểu gì luôn) khi biết được học ở Vương gia tộc học, việc học tệ, lại khen câu, cười : “Đứa này rất giống Chân Bảng nhãn trước kia!”

      Chân Ngọc gật gật đầu : “Cũng giống ta.”

      Tiểu Tú Đường dù sao tuổi cũng , náo loạn lát liền ngủ thiếp . Chân Ngọc sợ con bị giật mình, liền sai bà vú ôm vào ngủ, sau đó chuyện cùng với các vị phu nhân.

      Phu nhân Hộ bộ chủ Tiền Tiến Ích Quách thị thầm với Chân Ngọc đạo: “Phu nhân nghe chưa? vị tiểu đạo hầu hạ Thái thượng hoàng, tháng này cũng sinh hạ đứa con. Tiểu hoàng tử ra đời mới được mười ngày, hoàng thượng phong vương, ân sủng khác thường.”

      Chân Ngọc cười : “Thái thượng hoàng tuổi già có con, đương nhiên thích. Hoàng thượng cần thiết thuận nước đẩy thuyền, ân sủng vị Tiểu Hoàng đệ này.”

      Quách thị là đại tẩu của Tiền thị, bởi vì Tiền thị thân thết với Chân Ngọc, Quách thị đương nhiên cũng muốn thân cận với Chân Ngọc. Hai người giọng mấy câu, Quách thị lại : “Hoàng thượng còn muốn nhận tiểu hoàng tử vào cung nuôi dưỡng, sợ người trong đạo quan hầu hạ tận tâm. Thái thượng hoàng lại cự tuyệt, tiểu hoàng tử ra đời trong đạo quan, nuôi dưỡng trong đạo quan mới thích hợp.”

      Chân Ngọc cười tiếng, chuyện hoàng thượng muốn nhận tiểu hoàng đệ vào cung nuôi dưỡng, chỉ là làm ra vẻ thôi, mà Thái thượng hoàng phương diện đâu rồi, đâu yên tâm giao tiểu nhi tử cho người khác nuôi dưỡng?

      Đường Tập Võ quả tin người khác, tiểu nhi tử mặc dù còn chưa có đầy tháng, thế nhưng ông bắt đầu lo lắng, rất sợ sau khi băng hà, tiểu nhi tử bị người bạc đãi.

      Đạo sinh dưỡng tiểu hoàng tử đạo hiệu là Pháp Tuệ, từ sau khi sinh, cũng là lo lắng trùng trùng, rất sợ có người muốn hại mình và nhi tử. Có cung nữ cơ trí với Pháp Tuệ: “Nghe Thủ phụ phu nhân mới sinh nữ nhi, đầy tháng. Tuệ đại sư nếu lo lắng về sau, bằng bây giờ xin Thái thượng hoàng hạ chỉ ban hôn, để tiểu hoàng tử cùng nữ nhi của Thủ phụ đại nhân đính ước từ . Có Thủ phụ đại nhân che chở, tiểu hoàng tử tất nhiên có thể bình an lớn lên.”

      Pháp Tuệ vừa nghe ánh mắt sáng lên, đương kim hoàng đế toàn dựa vào Vương Chính Khanh giúp đỡ, mới thành công lên ngôi vị hoàng đế, nếu tiểu hoàng tử đính hôn với nữ nhi của Vương Chính Khanh, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng chính xác như thế nào, còn có Vương Chính Khanh che chở mẹ con mình, cũng có thêm bảo đảm.

      Pháp Tuệ có ý định, tới tối liền cầu kiến Đường Tập Võ, ra ý tưởng.

      Đường Tập Võ cũng muốn tìm núi dựa cho tiểu hoàng tử Đường Tấn Trung, nghe vậy cũng lay động, nhất thời : “Nếu muốn cho Vương Chính Khanh che chở Trung Nhi, tất nhiên thể bắt ép, còn phải để Vương Chính Khanh cam tâm tình nguyện mới có thể.”

      Dạo gần đây Pháp Tuệ cũng thám thính được chút tin tức bên ngoài, bởi vậy : “Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân gần đây thường xuyên qua lại với Thủ phụ phu nhân, quan hệ cực tốt, bằng truyền họ tới đây, để các nàng thuyết phục Thủ phụ phu nhân. Nếu Thủ phụ phu nhân đồng ý, Thủ phụ đại nhân cũng phản đối. Hơn nữa Trung nhi nay phong vương, tương lai nữ nhi Thủ phụ đại nhân vào phủ, chính là vương phi, làm sao lại chịu?”

      Đường Tập Võ cười nhạt, triều Thiên tử triều thần, cho dù ông là Thái thượng hoàng, nay muốn như thế nào, cũng phải cho Hoàng đế tiếng. Bởi vậy : “Chuyện như vậy cứ giao cho Hoàng đế làm là xong!”

      Chân Ngọc biết nữ nhi của (nguyên tác đấy ạ) lại được người thương nhớ, thấy tiệc rượu sắp tan, liền bảo người làm coi Tiểu Tú Đường ngủ hay chưa, muốn ôm ra cho các vị phu nhân nhìn chút.

      Nhất thời bà vú ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, cười : “Đường nương tử ngủ giấc, tỉnh lại tính tình dễ chịu hẳn.”

      Chúng phu nhân lại trêu chọc Tiểu Tú Đường phen, lúc này mới dần cáo từ.

      Chân Ngọc giữ Kiều thị và Nguyên Gia Nguyên Phương lại, cười : “Đại tẩu dừng bước, lát nữa hãy .”

      Kiều thị liền cười ở lại, giúp đỡ Chân Ngọc tiễn tân khách.

      Vương Chính Dao cũng sợ nhi tử trong nhà khóc rống tìm người, nhất thời cũng cáo từ, cười với Kiều thị: “Kiều nương tử nếu rỗi rãnh, tới đây trò chuyện cùng tẩu tẩu nhà ta nhiều hơn mới phải.” Vương Chính Dao cũng nhìn , đại ca cùng đại tẩu mình đối đãi với gia đình Chân gia này, thân thiết khác thường! Trong đó phải có nguyên nhân, mình tất nhiên cũng thể bạc đãi bọn họ.

      Vương Chính Dao vừa , Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường đặt vào lòng Chân Nguyên Gia : “Nào, ôm chút!”

      Chân Nguyên Gia năm nay bảy tuổi rồi, tuổi còn , nhưng có lễ có tiết, làm việc khiến người khác ưa thích, lúc này đón lấy ôm Tiểu Tú Đường, vững vàng ôm bé trong vòng tay, giọng cười : “Mềm nhũn, giống con mèo cháu nuôi khi còn bé.”

      Kiều thị lại sợ Chân Nguyên Gia ôm Tiểu Tú Đường chắc, chỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn, cười : “Để nương bế !”

      Chân Ngọc tay kéo Kiều thị : “Đại tẩu đừng quá khẩn trương, để Nguyên Gia ôm là được.” Từ liền thân cận, bồi dưỡng tình cảm, tương lai thành thân, mới có thể ân ái.

      Kiều thị vẫn là yên lòng, đứng ngồi yên .

      Chân Ngọc thừa dịp bà vú đứng ở bên, nhất thời đến gần bên tai Chân Nguyên Gia: “Ôm Đường Nhi cho tốt, nó trưởng thành rồi gả cho cháu, làm nương tử của cháu, bây giờ làm cho nó vui vẻ, lớn lên mới có thể thích cháu.”

      Chân Nguyên Gia: ". . . . . ."

      Chân Nguyên Phương lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, thấy nàng phun bong bóng, liền : “Nha, Đường nương tử phun bong bóng kìa, đáng quá!”

      Chân Nguyên Gia nghe Chân Nguyên Phương, tự động phiên dịch thành: “Nha, đại tẩu nhà ta phun bong bóng kìa, đáng quá!”

      Tiểu Tú Đường phun bong bóng lát, đột nhiên nhăn mặt, “Ừm” tiếng, tiếp đó, có mùi hôi chua bốc ra.

      Chân Nguyên Phương lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, ngửi phải mùi, trong giây lát phản ứng kịp, la ầm lên: “ xong, Đường nương tử tè rồi!”

      Chân Nguyên Gia ngơ ngác, tự động phiên dịch lời Chân Nguyên Phương thành “ xong, đại tẩu nhà ta tè rồi!”

      Tiểu Tú Đường cũng biết, nàng tè bãi này, đủ để Chân Nguyên Gia giễu cợt cả đời. Trong nhiều năm về sau, Chân Nguyên Gia nhắc tới đoạn chuyện cũ này, còn hừ hừ : “ nhóc con, lúc đầy tháng năm đó, còn tè trong lòng ta đấy! Ta giúp , cho nàng tiểu tiện đại tiện, dễ dàng gì nuôi nàng lớn, hôm nay lại trèo lên đầu ta rồi hả?”
      Last edited: 20/10/16
      hikari2088, Tôm ThỏPhương Lăng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :