1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 59

      Vương Chính Khanh có chút ý kiến với Chu Hàm Xảo, nhưng Chu Hàm Xảo thận trọng, trong khoảng thời gian ngắn, lại tìm ra chỗ sai, thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ ý định đưa nàng ta .

      nơi khác, Đường Tấn Minh lại gần như tức điên, với mưu sĩ Trần Minh Viễn: "Nực cười? ràng là bổn vương vất vả bài xếp diễn kịch, đưa đoàn kịch đến đạo quan, mời phụ hoàng xem kịch, có công lao cũng có khổ lao. Nhưng phụ hoàng lại quên mất bổn vương, cũng có ý định ban thưởng, lại ban thưởng cho Chân thị, còn ngự bút thân phong ả làm nữ Bảng nhãn. Càng tức hơn chính là, kỳ hạn nửa tháng lần trước hẹn với Chân thị, giờ qua, ả lại hề có tin tức gì, đây là coi bổn vương như sao? giáo huấn ả, biết trời cao đất dày? Cho là dựa vào Cửu đệ và Vương Chính Khanh, là có thể giữ được nàng sao?"

      Trần Minh Viễn khuyên nhủ: "Vương gia, nếu hoàng thượng ngự bút thân phong Chân thị làm nữ Bảng nhãn, ở phương diện nào đó mà , dien@dan!lê#quy*don ả có thể coi là người của hoàng thượng rồi, vương gia muốn động tới ả, còn phải suy nghĩ."

      "Vậy theo ngươi, bổn vương nên bỏ qua cho ả sao?" Đường Tấn Minh tức giận, " ngay ngắn trị chút, như thế nào nuốt xuống được giọng điệu này?"

      Trần Minh Viễn : "Vương gia, đại quan trọng hơn, nữ nhân này, đặt tay cũng được!"

      Đường Tấn Minh tuy là ngưỡng mộ tài hoa của Chân Ngọc, muốn chiêu mộ về phía mình, bằng , càng thêm si mê dung mạo của Chân Ngọc. Nếu Chân Ngọc là nữ nhân xấu xí, tin rằng có hứng thú lớn lắm. Giờ bị Trần Minh Viễn nhìn thấu, mặt đỏ lên, chỉ đành phải hỏi "Ngươi có gì kế?"

      Trần Minh Viễn : "Binh quyền Kinh Thành nằm trong tay Cửu Giang vương, ra vương gia cũng có phần thắng rồi. Nay chỉ có thể liên thủ với công chúa An Tuệ, mượn tài quyền trong tay công chúa An Tuệ trợ giúp nuôi tư binh, dùng để đối kháng Cửu Giang vương."

      Đường Tấn Minh : "Hoàng muội dễ lôi kéo, muốn kết liên minh với nó, dễ dàng."

      Trần Minh Viễn : "Hợp ý là được."

      Đường Tấn Minh muốn liên thủ với công chúa An Tuệ, Tứ vương gia Đường Tấn Sơn cũng muốn kết liên minh với vị hoàng muội này, hỏi Lục Thường cấu kết từ lâu xem công chúa An Tuệ gần đây thích vật nào người nào.

      Lục Thường lặng lẽ với Đường Tấn Sơn: " Mấy ngày nay công chúa rất thích xem kịch, vẫn còn thích hai vở kịch Chân thị viết, hơn nữa còn cảm thán văn phong của Chân thị giỏi như Chân Bảng nhãn năm đó, nhất thời chỉ muốn Chân thị là nam tử, chiêu vào phủ làm phò mã ."

      Đường Tấn Sơn thở dài : "Nhưng Chân thị dù sao cũng phải là nam tử."

      Lục Thường cười duyên : "Chỉ cho nam tử nuôi nam sủng, cho nữ tử nuôi nữ sủng sao?"

      Đường Tấn Sơn kinh ngạc, "Hoàng muội đổi khẩu vị?"

      Lục Thường kề sát ngực Đường Tấn Sơn, cúi đầu ghé vào tai : "Công chúa gần đây đổi khẩu vị, đổi hết nhóm người hầu hạ bên cạnh, thích thị nữ có tài tình hầu hạ , hồng tụ thiên hương cái gì đó. Tối qua, còn triệu Hồng Y vào ấm giường. Sáng nay lúc Hồng Y ra, sắc mặt ửng hồng, vẻ mặt đúng. Nghĩ đến có lẽ. . . . . ."

      Đường Tấn Sơn giật mình : " có chuyện này ư?"

      Lục Thường : "Năm đó công chúa chiếm được Chân Bảng nhãn, cũng khó chịu rất lâu. Nay lại nhớ thương tới Chân thị, đối kháng với người họ Chân. Nếu vương gia có biện pháp giúp công chúa thuận lợi có được Chân thị, có lẽ công chúa liên thủ với vương gia!"

      Đường Tấn Sơn luôn biết công chúa An Tuệ làm việc theo lẽ thường, tùy hứng làm bậy, nàng đột nhiên thích nữ tử, vì nữ tử này cam tâm trả giá..., thế nhưng lại tin tưởng. Chỉ là nay Chân thị được phong làm nữ Bảng nhãn, mà lại có Cửu đệ cùng Vương Chính Khanh bảo vệ, đâu có dễ dàng xuống tay?

      Lục Thường lại : "Qua ít ngày nữa chính là lễ Vạn Thọ, đến lúc đó vương gia và công chúa muốn đích thân đến đạo quan chúc thọ hoàng thượng, Chân thị này được phong nữ Bảng nhãn, đương nhiên phải theo Trạng Nguyên gia cùng nhau chúc thọ,dien&dan#le$quy*don đến lúc đó, lắm thầy nhiều ma , Vương Gia nghĩ biện pháp nào đó, để công chúa được như như nguyện, chuyện sau đó, dễ hơn rồi."

      Đường Tấn Sơn đưa tay dò vào trong áo Lục Thường Y, bóp cái : "Ý kiến hay. Những ngày này hầu hạ hoàng muội cẩn thận, có động tĩnh gì, sớm thông báo cho bổn vương. Yên tâm, tương lai thành đại , nhất định với tiếng hoàng muội, đưa ngươi tới bên người bổn vương."

      Lục Thường ưm tiếng, ngã người Đường Tấn Sơn.

      Cửu Giang vương chuẩn bị thọ lễ, muốn ở ngày Vạn Thọ lễ này, làm cho Hoàng đế vui vẻ, chỉ là chuẩn bị tới chuẩn bị lui đều hài lòng, nhất thời bàn bạc với Thân thị: "Nếu , bỏ những thứ chuẩn bị , dâng lên bức bình phong nàng thêu? Mặc dù lễ , nhưng cũng là hiếu tâm."

      Thân thị cũng hi vọng thọ lễ dâng lên đặc biệt, nhất thời hơi trầm tư, cách hồi : "Hoàng thượng gần đây thích xem kịch, càng vì kịch bản hay, phong Ngọc nương làm nữ Bảng nhãn. Vương gia sao nhờ Ngọc nương viết kịch bản nữa, sau khi có được kịch bản, lặng lẽ diễn tập, đến lúc đó đưa qua, để đoàn kịch trình diễn, có lẽ càng khiến hoàng thượng vui vẻ!"

      Cửu Giang Vương vừa nghe, ánh mắt sáng lên : "Vương phi rất đúng."

      Chân Ngọc biết được để nàng viết kịch bản nữa, có từ chối, qua hai tối liền viết được quyển kịch bản mới hiến tặng cho Cửu Giang vương.

      Cửu Giang Vương vừa nhìn, ha ha cười : "Rất hay, phụ hoàng nhất định thích."

      Viết xong kịch bản, Chân Ngọc bàn bạc với Vương Chính Khanh, muốn chuyển đến hầm mỏ ở thời gian, thuận tiện cho việc nặn Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh.

      Vương Chính Khanh nghĩ đến chuyện thích khách lần trước, tuy là thích khách kia nhằm vào Cửu Giang vương, nhưng rốt cuộc nhớ tới vẫn kinh hãi, lúc này sao có thể yên tâm để Chân Ngọc đến hầm mỏ ở?

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh yên lòng, liền : "Hầm mỏ phải nơi đại ca ta phụ trách sao? Có huynh ấy chiếu cố, còn sợ cái gì chứ?"

      Vương Chính Khanh cau mày : "Nơi đó tất cả đều là nam tử, mình nàng là nữ tử ở đó, yên tâm thế nào được?"

      Chân Ngọc : "Nơi đó gần am Kim Sa, ta ngủ ở am Kim Sa, ban ngày mới đến mỏ."

      Vương Chính Khanh suy nghĩ, nay vương phủ bận rộn, mình phân thân được, cách nào cùng Chân Ngọc đến hầm mỏ, nhưng theo kế hoạch của hai người, nếu có thể nung ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, dâng lên trong lễ Vạn Thọ, djen*dan*le*quy*don tất nhiên được hoàng thượng chú ý, đến lúc đó thành công, có lẽ lấy được quyền kinh doanh đồ sứ trong tay công chúa An Tuệ chuyển đến tay Cửu Giang vương.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh do dự, liền lại : "Nếu chàng vẫn yên lòng, vậy để cho Sử Thiết Thủ theo ta, để cho bảo vệ là được."

      Vương Chính Khanh chỉ đành phải đồng ý, quay đầu dặn bảo Sử Thiết Thủ rất nhiều lời, cuối cùng sợ Sử Thiết Thủ đủ tỉ mỉ, lại để cho Chương Phi Bạch cùng với Chân Ngọc.

      Vừa nghe Chân Ngọc phải đến hầm mỏ ở thời gian ngắn, Chu Hàm Xảo gần đây luôn có cảm giác sợ hãi hoảng loạn, đến trước mặt Chân Ngọc cầu xin, để Chân Ngọc đưa nàng theo.

      Chân Ngọc cũng hơi nhận thấy được ý đồ của Vương Chính Khanh, có lòng che chở cho Chu Hàm Xảo, liền đáp ứng. Khi lên đường chỉ dẫn theo Lập Hạ Bán Hà, còn tiện dẫn theo Chu Hàm Xảo và Xuân Nhu.

      Chân Ngọc liền ở trong hầm mười ngày, chờ Vương Chính Khanh quá khứ nhận nàng nàng nặn ra độ tiên bàn cùng Phi Thiên đỉnh, là đốt chế ra, mấy vị sư phụ làm gốm vây ở bên cạnh tấm tắc khen ngợi.

      Mười ngày thấy, Vương Chính Khanh đánh giá Chân Ngọc, thấy nàng mặc dù đen chút gầy chút, nhưng càng có thêm ý vị, nhất thời lòng ngứa ngáy, lại hận nhiều người, ngay cả tay cũng thể sờ cái.

      Chân Ngọc tính toán ngày lễ Vạn Thọ, mắt thấy Vương Chính Khanh tới đón, nhất thời thở hơi, lỡ thời gian đưa lễ tốt.

      Bởi vì nhìn trời cũng sớm, hai người thương lượng, quyết định đến am Kim Sa dùng bữa, dùng xong liền trở về thành.

      Thừa dịp nghỉ ngơi, Chương Phi Bạch lặng lẽ bẩm báo chuyện xảy ra trong mười ngày này với Vương Chính Khanh, lại : "Tam phu nhân quả có tài, thua nam tử chút nào. Chỉ là mười ngày, còn thu phục được mấy đại sư làm gốm, khiến họ thuận tùng gì nghe nấy. để cho họ nặn ấm tử sa to bằng lòng bàn tay, bọn họ vốn bình quá dễ nặn, hơn nữa sợ tương lai ra lò, lượng tiêu thụ tốt, biết Tam phu nhân cái gì, bọn họ lại nghe theo, làm theo ý của Tam phu nhân!"

      Vương Chính Khanh mỉm cười nghe, trong bụng : nàng là Chân Bảng nhãn nha, đương nhiên là có tài.

      Chu Hàm Xảo núp sau đám người nhìn Vương Chính Khanh cái, hơi phiền muộn. Mười ngày này, Tam phu nhân để cho nàng chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày cho mọi người, càng để cho nàng may vá cho Sử Thiết Thủ và Chương Phi Bạch, hai người này vốn là thay đổi sắc mặt với nữ tử, thấy nàng ngược lại cũng khách khí. Nàng hận mỗi ngày thể cứ trôi qua như vậy, cần lo lắng ngày nào đó bị đuổi . Nhưng hôm nay, trở về cũng phải trở về, ngày tháng tốt chấm dứt rồi sao?

      Đoàn người trở về thành, tới trước cửa phủ, sớm có người ra nghênh đón, đón bọn họ vào.

      Ninh lão phu nhân biết được mấy ngày này Chân Ngọc ở hầm mỏ nặn Độ Tiên Bàn, là vì quà cho lễ Vạn Thọ, giúp Vương Chính Khanh có thêm thể diện trước mặt hoàng đế, nhất thời cũng khen ngợi, Ngọc nương càng ngày càng giỏi. Bởi vậy khi nghe được nàng về phủ, liền sai người qua mời tới chuyện.

      Chân Ngọc qua gặp Ninh lão phu nhân, bị bà miễn cưỡng mấy câu, lúc này mới trở về phòng.

      Ngày hôm sau lại có cả đám phu nhân tới thăm hỏi, Chân Ngọc vừa vặn mang theo mười cái ấm tử sa về phủ, liền tặng mỗi người ấm, cười : "Đây chính là ấm tử sa ta tự tay nặn ra, dưới đế có khắc tên ta, mọi người đừng ghét bỏ, lấy về thưởing thức cũng được, tặng người khác cũng được."

      Tiền thị thấy ấm tử sa tinh xảo, liền khen: "Ngọc nương khéo tay!"

      Quý thị cũng khen câu, cười : "Còn có hay ? Nếu còn, tặng thêm cho ta ấm."

      "Ngươi cho rằng ấm tử sa này là củ cải trồng trong đất nhà mình à, nhổ ra được đống, tùy ý tặng người?" Tiền thị cười trêu ghẹo Quý thị, "Ngọc nương tặng cho ngươi ấm, ngươi liền vội vàng cầm, còn muốn nhiều hơn, quá tham rồi."

      Lời vừa ra, mọi người đều cười.

      Tiễn các vị phu nhân , Chân Ngọc lại trầm tư, người ta nước đầy tất tràn, trăng tròn tất khuyết, mấy ngày này quá thuận lợi, chỉ sợ tiếp đó xảy ra chuyện gì. Giống như ngày lễ Vạn Thọ, người muốn làm khó mình và Tam lang, nhất định rất nhiều, còn phải cẩn thận đề phòng.

      Đến ngày lễ Vạn Thọ này, tuy là Đường Tập Võ tất cả đều giản lược, nhưng đám người có chức vị có thân phận sáng sớm chạy tới đạo quan ở ngoài thành ra mắt chúc thọ.

      Sớm có tiểu nội thị đón bọn họ vào phòng, sắp xếp chỗ ngồi, chờ hoàng đế triệu kiến.

      Long tử Long nữ như Cửu Giang Vương và công chúa An Tuệ, dĩ nhiên là được gặp Đường Tập đầu tên, dâng lên quà chúc thọ.

      Trong các loại quà mừng thọ, Đường Tập Võ quả nhiên có hứng thú với Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh Chân Ngọc nặn, hỏi tới lai lịch.

      Cửu Giang vương vội đáp, lại cười : "Bàn và đỉnh này, cũng là Chân thị người mà phụ hoàng thân phong làm nữ Bảng nhãn làm ra."

      "Ồ!" Đường Tập Võ cảm thấy bất ngờ, gật đầu : " tệ, này Chân thị này cũng có tài."

      Đợi đến khi đoàn kịch Cửu Giang vương đưa tới lên diễn, Đường Tập Võ lại hỏi kịch bản là người phương nào viết?

      Cửu Giang vương vội vàng dâng kịch bản lên, cười : "Là Chân thị viết. Lần này, Chân thị theo Vương Chính Khanh cùng tới chúc thọ phụ hoàng, chờ ở phòng ngoài."

      Đường Tập Võ cảm thấy hứng thú, mở miệng : "Cho mời Vương Chính Khanh và Chân thị tấn kiến!"
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      hikari2088, caoduong, Phương Lăng2 others thích bài này.

    2. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 60

      Những người tới chúc thọ hôm nay, đều là quan viên ngũ phẩm trở lên, những quan viên phẩm cấp thấp kia, căn bản đến được đạo quan.

      Chức vị nữ Bảng nhãn danh nghĩa của Chân Ngọc, tuy là chức , phẩm cấp vừa hay là ngũ phẩm, bởi vậy có thể theo Vương Chính Khanh tới.

      Chúng quan viên đau khổ chờ bên ngoài, chỉ chờ gặp Hoàng đế lần, ngờ nội thị truyền lời ra, lại muốn triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc.

      Từ lúc Chân Ngọc vào, chúng quan viên ra có chút ghé mắt rồi, đến khi nghe được Hoàng đế triệu kiến, trong lòng càng thêm chắc chắn, a, vị nữ Bảng nhãn này có thể lọt vào mắt hoàng thượng, xem ra đơn giản đâu!

      Chân Ngọc hôm nay mặc quan bào Hoàng đế ban tặng, chỉ là dung nhan nàng xinh đẹp, tuy mặc quan bào cũng che giấu được tư thái yểu điệu, đứng lẫn trong đám người, cực kỳ bắt mắt.

      Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc hào phóng tự nhiên trong khi đám người kia nhìn, trong bụng cũng có hư vinh, Bảng nhãn gia của chúng ta, ngày trước cũng tốt, tại cũng tốt, luôn khiến cho người nghiêng mắt nhìn.

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc theo nội thị vào, tới lầu các trong đạo quan, chờ ở phòng ngoài, đợi nội thị vào bẩm báo, nghe được tiếng truyền cho phép, lúc này mới cất bước vào.

      Đường Tập Võ xem kịch, thấy nội thị dẫn vào đôi bích nhân mặc quan bào, đợi sau khi họ tự báo tên, rồi hành lễ, lúc này mới bảo bọn họ đứng dậy, nhất thời nhìn Chân Ngọc, cười hỏi: "Quan bào vừa người ?"

      Chân Ngọc thấy Đường Tập Võ hỏi thăm, lá gan lớn hơn : "Quá vừa người rồi, rất giống quan bào vị nữ Bảng nhãn mặc trong kịch bản thần viết, ngay cả chỗ tay áo này, cũng giống trong kịch bản miêu tả, nhiều hơn đường hoa văn, bắt mắt hơn quan bào kiểu nam của nước ta."

      Đường Tập Võ vừa nghe liền cười ha ha, "Đây chính là ý của trẫm cho người của phủ Nội Vụ cố ý dựa theo kịch bản để làm ra quan bào Bảng nhãn."

      Chân Ngọc ngẩn ra, vị hoàng đế này cũng rỗi rãnh mà. Chỉ là, có thể bỏ bê triều chính cho ba đứa con trai giám thị, mình chạy tới đạo quan làm loạn, đương nhiên thể có suy nghĩ như người thường được. Nghĩ xa chút, hôm nay chủ yếu muốn làm cho vị hoàng đế này vui vẻ, có được thứ muốn có, những cái khác nên suy đoán nhiều.

      Đường Tập Võ lại : "Bảng nhãn có tâm tư tinh tế, kịch bản viết rất được, nặn ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, cũng rất tinh xảo. Người đâu, ban thưởng cho Bảng nhãn cái mâm vàng cùng các đỉnh vàng."

      Chân Ngọc vội tạ ơn.

      Nội thị nhanh chóng viết lại, chỉ chờ Chân Ngọc trở về phủ, quà ban thưởng đem qua đó.

      Đường Tập Võ lại ban ghế ngồi Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, để cho bọn họ ngồi xuống cùng xem kịch.

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc lại tạ ơn, nhất thời ngồi xuống, chỉ nhìn Cửu Giang vương cái, thấy Cửu Giang vương khẽ gật đầu, hai người liền thở phào nhõm, xem ra mưu kế hôm nay, cũng thất bại mới phải.

      Chân Ngọc viết kịch bản mới, tên là 《 Bát Tiên quá hải 》, đại ý là tám vị người phàm tu đạo, cuối cùng mượn pháp bảo trong tay, vượt qua biển rộng, trở thành thần tiên.

      *Bát tiên gồm Trương Quả Lão, Lã Động Tân, Hà Tiên , Hán Chung Ly, Hàn Tương Tử, Thiết Quải Lý, Lam Thái Hà và Tào Quốc Cữu.

      Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn xem kịch, rồi lại nhìn thọ lễ Chân Ngọc dâng lên chút, trong lòng biết phong quang của hôm nay, tuyệt đối là Chân Ngọc chiếm hết, bọn họ chỉ có thể xếp sau. Nhất thời cũng thầm liếc Cửu Giang vương, hận thể xé xác ra được, khá lắm Lão Cửu, lần trước nghĩ cách lấy được lòng phụ hoàng giao binh quyền Kinh Thành vào tay ngươi, lần này lại giở trò, biết muốn mưu đồ thứ gì trong tay phụ hoàng nữa?

      Công chúa An Tuệ xem kịch, lại nổi lên hứng thú với Chân Ngọc, Chân thị này, ngôn hành cử chỉ giống như Chân Bảng nhãn trước kia, văn phong cũng giống đến bảy tám phần, cũng làm người khác để ý, nếu nàng phải phu nhân Vương Chính Khanh, thể thiếu. . . . . . , chỉ là nàng thân phận như vậy của, cũng dễ cướp về.

      Diễn trong chốc lát, tám người phàm lộ diện, tự tu luyện pháp bảo của mình, muốn dùng pháp bảo vượt qua biển. Pháp bảo của họ giống nhau, pháp bảo trong tay vị là Độ Tiên Bàn, còn pháp bảo của người là Phi Thiên Đỉnh, hai pháp bảo này lại giống như đúc với thọ lễ Chân Ngọc dâng lên— Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh.

      Đường Tập Võ ngạc nhiên nhìn lễ thọ chút, lại nhìn Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh kịch tử (người diễn kịch) cầm tay, hỏi "Là giống nhau sao?"

      Cửu Giang vương vội đáp: "Cái kịch tử cầm, là bàn và đỉnh khắc từ gỗ, phải nặn ra từ đất ngũ sắc."

      Đường Tập Võ cười gật đầu : "Thú vị!"

      Cửu Giang vương nhân cơ hội bẩm: "Phụ hoàng, nay nhi thần kinh doanh khai thác mỏ khoáng tử sa, nung gốm, chỉ là cái này lại có chút xung đột với quyền kinh doanh quản lý đồ sứ của hoàng muội, đến khi muốn đem chuyện khoáng tử sa vào tay hoàng muội, lại sợ hoàng muội là nữ tử, giám sát quá nhiều chuyện, quá khổ cực. Hơn nữa mấy đại sư làm gốm chỗ nhi thần, lại lòng theo nhi thần, nhất thời lại tiện làm."

      Đường Tập Võ thanh tu trong qua đạo, thích người khác lấy chuyện vụn vặt tới làm phiền , chỉ là lúc này vui vẻ, lại đáp: " như vậy, giao quyền kinh doanh đồ gốm trong tay An Tuệ cho con, để cho con quản lí toàn bộ chuyện đồ gốm và ấm tử sa là được."

      "Tạ phụ hoàng!" Cửu Giang Vương đại hỉ, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, nhất thời thầm bội phục Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, màn kịch, bàn đỉnh, liền đoạt được quyền kinh doanh đồ sứ trong tay công chúa An Tuệ, là cao chiêu.

      Đường Tấn Minh và Đường Tấn Sơn nghe thấy lời của Cửu Giang Vương, cảm giác ổn, đợi đến khi nghe thấy giao quyền kinh doanh đồ gốm vào tay , khỏi kinh hãi, Cửu đệ nắm giữ binh quyền kinh thành, lại thêm quyền kinh doanh đồ gốm, binh quyền tài quyền đều trong tay , chức vị thái tử này, người khác còn đoạt được sao?

      Công chúa An Tuệ đầu tiên là ngạc nhiên, tiếp đó là tức giận, cái gì? Để bản công chúa giao quyền kinh doanh đồ gốm ra? Nàng chưa kịp mở miệng, lại thấy Đường Tập Võ quét mắt tới đây, nhất thời nhớ tới người phụ hoàng này nay dù thanh tu trong đạo quan, tính tình chuyển biến tốt hơn chút, ngày trước cũng là người cho người khác phản bác, nếu giờ mình mở miệng phản bác, cũng chiếm lại được, bởi vậy lại im lặng, trong bụng căm hận thôi.

      Vương Tuyên mặc dù cũng tới chúc thọ, nhưng được triệu kiến, chỉ ở bên ngoài khấu đầu chúc thọ, liền đợi ở bên trong phòng bên cạnh uống trà, bởi vậy nghe được Hoàng đế triệu kiến Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nhất thời mừng thầm, chỉ chờ họ ra mới hỏi ngọn ngành.

      Ông đợi mãi, cũng là đợi hơn canh giờ, mới thấy Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ra ngoài.

      nơi khác, lại có nội thị ra ngoài kêu chúng quan viên giải tán, hoàng thượng muốn thanh tĩnh, có thời gian gặp bọn họ, để họ sớm trở về thành, phụ trợ ba vương gia làm việc cho tốt.

      Vương Tuyên nhìn ra đầu mối mặt Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, nơi này lại lắm thầy nhiều ma, tự nhiên hỏi nhiều, đoàn người nhanh chậm trở về phủ.

      Đợi về phủ, vào thư phòng ngồi xuống, lúc này Vương Tuyên mới hỏi: "Như thế nào rồi?"

      Vương Chính Khanh thở dài hơi, mới ra chuyện gặp hoàng đế, tiếp: "Lúc này giúp vương gia đoạt được quyền kinh doanh đồ gốm, vấn đề tài chính được giải quyết, vương gia như hổ thêm cánh, cũng cần sợ công chúa An Tuệ nữa."

      Vương Tuyên thở phào nhõm, chuyển sang với Chân Ngọc: "Lần này, Ngọc nương có công lớn."

      Chân Ngọc còn mặc quan bào, nhất thời suy nghĩ về trong phòng thay y phục, liền với Vương Tuyên tiếng, xin cáo từ trước, để cha con bọn họ trong thư phòng chuyện.

      Lập Hạ và Bán Hà sớm chờ ở ngoài cửa, thấy Chân Ngọc ra ngoài, trái phải tiến lên đỡ, lặng lẽ cười : "Tam phu nhân mặc quan bào vào, vô cùng uy phong! Nếu biết Tam phu nhân chính là nữ tử, nhìn thấy dáng vẻ này của Tam phu nhân, thiếu nữ xinh đẹp đều động lòng."

      Chân Ngọc từ thú vị họ : " như vậy, các ngươi động lòng?"

      "Bọn nô tỳ có động lòng, chỉ sợ Chu di nương động lòng." Lập Hạ nửa đùa : "Tam phu nhân dậy sớm ra cửa, Chu di nương len lén ở cửa tiễn, cũng phải là si ngốc nhìn sao?"

      Chân Ngọc đùa với hai nha đầu, nhất thời trở về phòng, thay quan bào, lúc này mới thả lỏng chút, bận sai người chuẩn bị nước tắm rửa, giọng điệu thở dài : "Tuy là hoàng thượng ban thưởng yến tiệc, nào dám ăn cái gì? Ngay cả trà cũng dám uống. Giờ đói rồi."

      Lập Hạ cười : "Lão phu nhân chuẩn bị tiệc rượu, chốc nữa đương nhiên muốn chúc mừng Tam gia cùng Tam phu nhân lập công, lúc nãy còn có nha đầu bên cạnh lão phu nhân tới hỏi thăm Tam phu nhân thích ăn món gì!"

      Chân Ngọc tắm rửa xong, vừa mặc xong xiêm áo, lại có nha đầu tới đây bẩm: "Tam phu nhân, người của vương phủ tới, cũng là vương gia mời Tam gia và Tam phu nhân qua phủ dự tiệc."

      Vào lúc này, người của vương phủ cười với Vương Chính Khanh: "Vương Gia cho mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia đến vương phủ, có chuyện quan trọng thương lượng, hơn nữa tối nay vương phủ mở tiệc, muốn mời Trạng Nguyên gia và Bảng nhãn gia ngồi ở vị trí công thần."

      Vương Chính Khanh còn tưởng rằng Cửu Giang vương ở lại tiệc rượu trong đạo quan, nhất thời về được, tiệc chúc mừng gì đó, còn phải dời sang ngày mai, ngờ Cửu Giang vương trở về nhanh như vậy. Bởi vậy : "Vậy chờ lát, đợi chúng ta đổi y phục, lập tức qua đó."

      Chân Ngọc biết được lại phải dự tiệc, cũng dám để bụng , ăn chút điểm tâm lót dạ, súc miệng, lúc này mới thay quan bào, theo Vương Chính Khanh ra cửa.

      Hôm nay Cửu Giang vương giành được quyền kinh doanh đồ gốm, vừa nghĩ tới binh quyền trong tay, tài quyền cũng giữ phần, chỉ cảm thấy chuyện lớn sắp thành, khi trở về phủ, chút mừng rỡ cũng che giấu được. Đợi khi biết Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tới, đích thân ra ngoài đón, dẫn bọn họ vào trong phòng khách.

      Chúng mưu sĩ chờ trong sảnh, thấy được Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc vào, tất nhiên rối rít cười bái kiến, nhất thời lại thở dài : "Trạng Nguyên gia lợi hại, Bảng nhãn gia càng lợi hại hơn, vừa ra tay giống người thường, nhất cử giành được quyền kinh doanh đồ gốm cho vương gia."

      Cửu Giang vương thấy người đông đủ, liền vỗ vỗ tay cười : "Hôm nay bổn vương tuyên bố, Bảng nhãn gia về sau cũng là mưu sĩ trong vương phủ, giúp bổn vương mưu ."

      Chân Ngọc vừa nghe, vui mừng khác thường, vội vàng cám ơn.

      Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, Ngọc nương tuy là nữ tử, rốt cuộc vẫn có thể mở ra khát vọng rồi.

      Trong yến tiệc, trừ Cửu Giang vương, tất cả đều là mưu sĩ trong vương phủ. Chân Ngọc lẫn ở trong đó, nghe chúng mưu sĩ chuyện, đột nhiên có cảm giác hoảng hốt.

      Ngày trước, giống như từng ngồi chung bàn ăn cơm, ngồi chung bàn chuyện, ngồi chung bàn ăn mừng.

      Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt Chân Ngọc bình thường, lặng lẽ hỏi "Sao thế?"

      Chân Ngọc lên tiếng: "Tam lang, hình như ta nhớ ra cái gì, chỉ là ràng."

      Vương Chính Khanh im lặng trong chốc lát, tuy mình hy vọng Ngọc nương khôi phục trí nhớ quá sớm, nhưng. . .

      Tiệc được nửa, Chân Ngọc liền có chút say, đứng dậy ra bên ngoài tản bộ.

      Vương Chính Khanh yên lòng về nàng, theo ra ngoài, kéo tay của nàng : "Lúc trước Ngọc nương từng tới vương phủ, sau khi mất trí nhớ, cũng là lần đầu tiên tới đây, cần phải xung quanh chuyến?"

      Chân Ngọc gật đầu : "Xin Trạng Nguyên gia dẫn đường."

      Vương Chính Khanh nhìn Chân Ngọc cái, nhất thời dẫn nàng dạo trong phủ, chỉ điểm: "Chỗ này, lúc trước là nơi đệ đệ của Chân Thạch, Chân Bảng nhãn thích ngồi nhất, chỗ này, là giàn dưa Chân Bảng nhãn thích nhất, còn có nơi kia, là nơi Chân Bảng nhãn. . . . . ."

      Chân Ngọc nhìn các nơi, luôn có cảm giác quen thuộc, nhất thời ngừng bước chân : "Tam lang, chàng cho ta chút chuyện của Chân Bảng nhãn !"

      Vương Chính Khanh đưa tay vuốt ve mặt Chân Ngọc, kéo nàng vào trong đình các ngồi, đến đủ chuyện của Chân Bảng nhãn lúc trước, chưa dứt lời tiếp: " tài mạo song toàn, trí kế vô song, sau khi mất, ta cũng là nhơ mãi quên, thể quên được. Sau này. . . . . ."

      Chân Ngọc cười : "Nghe giọng điệu này của Tam lang, ai biết, còn tưởng rằng chàng ái mộ Chân Bảng nhãn!"

      Mặt Vương Chính Khanh nóng lên, nắm chặt tay Chân Ngọc, trong bụng : ta ái mộ !

      Hai người vừa chuyện, lại đứng lên, qua chỗ ngoài thư phòng, đều ngừng bước chân.

      Vương Chính Khanh thấy đèn lồng trắng ngoài thư phòng được lấy xuống, hề còn thê lương nữa, nhất thời cảm thán, chỉ chỉ thư phòng : "Chỗ này, là thư phòng ngày trước Chân Bảng nhãn làm việc, nay cũng là bỏ trống ."

      Chân Ngọc đứng ở ngoài thư phòng, yên lặng hồi lâu, đột nhiên : "Tam lang, hình như ta lại nhớ ra cái gì đó, cố gắng ngẫm nghĩ, nhưng chút ấn tượng cũng có."

      Vương Chính Khanh vỗ vỗ lưng của nàng : "Trời tối rồi, chúng ta thôi!"

      Chân Ngọc đứng bất động, trong đầu mảnh hỗn độn, mờ mịt ngẩng đầu lên : "Rốt cuộc ta là ai đây?"

      Vương Chính Khanh kéo Chân Ngọc vào lòng, dịu dàng : "Nàng là người ta !"

      Tác giả có điều muốn : Vương Chính Khanh, vẫn luôn ái mộ Chân Ngọc.
      Last edited by a moderator: 23/7/16

    3. Mâi_137

      Mâi_137 Well-Known Member

      Bài viết:
      688
      Được thích:
      1,526
      Chương 61

      Chân Ngọc vùi trong ngực Vương Chính Khanh, có chút cảm giác an toàn, muốn , đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hai người vội vàng tách ra, vừa nhìn, là Cửu Giang vương tới.

      Cửu Giang Vương cười : "Trước đây Trạng Nguyên gia thích đấu khẩu với Chân Bảng nhãn, ngờ mất rồi, Trạng Nguyên gia cũng nhớ tới !"

      Vương Chính Khanh cười : "Nguyện vọng của Chân Bảng nhãn, chính là Vương Gia có thể thành nghiệp lớn, hôm nay Vương gia giành được quyền kinh doanh, tới gần nghiệp lớn thêm bước, muốn qua cho Chân Bảng nhãn tiếng, để cho an tâm."

      Cửu Giang Vương Tiếu nhìn về phía Chân Ngọc : "Chân Bảng nhãn mặc dù còn, nhưng lại được vị nữ Bảng nhãn, đây là trời giúp bổn vương."

      "Vương gia quá khen." Chân Ngọc vội khiêm tốn đáp câu.

      Nhất thời ba người trở về chỗ ngồi, khi tiệc tan lại có mật thám tới mật bẩm chuyện.

      Cửu Giang vương kêu Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đến trong thư phòng, : "Mật thám báo lại, Tứ hoàng huynh từ trong đạo quan trở lại, lại trở về vương phủ, chỉ ở chỗ gặp nữ nhân, mấy câu. Nữ nhân kia, cũng là nha đầu Lục Thường bên cạnh hoàng muội."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, phân tích : "Tứ vương gia đây là suy tính quyền lực tài chính trong tay công chúa An Tuệ, cho nên cấu kết với nha đầu bên người của công chúa, thừa cơ hành động rồi."

      Chân Ngọc trầm ngâm : "Công chúa An Tuệ tâm cao khí ngạo, là người cho phép người phản bội, nếu như biết nha đầu phản bội nàng, tất nhiên rất tức giận, chuyện này đáng để lợi dụng."

      Ba người thương nghị trong chốc lát, Cửu Giang vương bảo mật thám vào phân phó mấy câu, nhìn trời cũng sớm, liền giữ Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, chỉ sai người tiễn họ xuất phủ.

      Vương Chính Khanh vừa về phủ, sớm có gã sai vặt chờ ở cửa phụ, vừa thấy trở lại, liền bẩm: "Tam gia, Chương sư gia vẫn chờ, có chuyện quan trọng bẩm Tam gia !"

      Vừa nghe Chương Phi Bạch có chuyện gấp bẩm báo, Vương Chính Khanh dám chậm trễ, dặn bảo Chân Ngọc : "Ngọc nương, nàng về phòng trước, đêm nay có lẽ ta ngủ ở thư phòng."

      Chân Ngọc đáp, dặn dò nên quá mệt nhọc, lúc này mới trở về phòng.

      Tối nay, Chân Ngọc cũng vẫn nằm mơ, mộng cảnh vỡ thành mảnh , liền lại được, tới buổi sáng tỉnh lại, cũng có chút mệt mỏi, bữa sáng cũng ăn, chỉ ngồi ngẩn người.

      Hồ ma ma lo lắng thôi, vội vàng bẩm báo Ninh lão phu nhân, mời đại phu tới chẩn bệnh.

      Đại phu chẩn bệnh xong, chỉ là mệt nhọc, nghỉ ngơi là được rồi.

      Tiễn đại phu , Hồ ma ma đích thân nhìn nha đầu sắc thuốc, hầu hạ Chân Ngọc uống hoàn thuốc rồi ngủ, lúc này mới trở lại bẩm Ninh lão phu nhân, tình hình của Chân Ngọc.

      Ninh lão phu nhân nghe được Vương Chính Khanh lúc nóng lúc lạnh với Chân Ngọc, mấy đêm nay cũng nghỉ ngơi trong phòng Chân Ngọc, khỏi cau mày, Tam lang à, chẳng lẽ ngươi còn băn khoăn Bạch Cốc Lan hay sao?

      Đợi Vương Chính Khanh trở về phủ, Ninh lão phu nhân liền kêu qua, mắng trận : "Ngọc nương giờ là nữ Bảng nhãn, tài mạo song toàn, chỗ nào hơn Bạch Cốc Lan hả ? Ngươi còn nhớ Bạch Cốc Lan, đặt Ngọc nương ở trong lòng. Hôm nay nàng mệt nhọc đến đổ bệnh, ngươi cũng biết hỏi han câu."

      Vương Chính Khanh há hốc mồm, khó khắn Ninh lão phu nhân mắng xong, lúc này mới : "Cũng biết Ngọc nương bị bệnh, con lập tức qua thăm nàng. Hơn nữa, giữa con và Bạch Cốc Lan, sớm là chuyện quá khứ, a nương nên nhắc lại, cẩn thận Ngọc nương nghe thấy, càng thêm hiểu lầm." xong nhanh chóng rời .

      Ninh lão phu nhân sững sờ, Bạch Cốc Lan là quá khứ rồi hả? Nếu như vậy, vì sao ngủ trong phòng Ngọc nương, khiến Ngọc nương buồn bực thành bệnh?

      Vương Chính Khanh ra khỏi cửa phòng Ninh lão phu nhân, vội vã tới chỗ Chân Ngọc, thấy nha đầu đứng ở hành lang, liền khoát khoát tay, ý bảo cần vào bẩm báo, rón rén vén rèm vào.

      Rèm vén lên được góc, thò đầu vào, lại thấy Chu Hàm Xảo ngồi ở trước giường đút Chân Ngọc uống thuốc, hai người chuyện, cực kỳ hòa thuận, khỏi dừng bước chân, thấy Chân Ngọc uống xong thuốc rồi, lúc này mới cất bước vào, cười hỏi: "Ngọc nương, nghe nàng bị bệnh, khỏe chút nào chưa?"

      " có gì đáng ngại, đơn thuốc cũng là điều hòa khí tiết ." Chân Ngọc cười cười : "Cũng là buổi chiều ngủ được được, tinh thần hơi kém, ngủ nhiều chút là tốt."

      Chu Hàm Xảo thấy Vương Chính Khanh vào, vội vàng hành lễ, cúi đầu ra ngoài.

      Vương Chính Khanh sờ sờ đầu Chân Ngọc, đỡ nàng nằm xuống, cười cái : "Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt!"

      Chân Ngọc lại quan tâm thế cục, giọng : "Công chúa An Tuệ sảng khoái giao quyền kinh doanh đồ sứ ra sao?"

      Vương Chính Khanh cười : "Chính miệng Hoàng thượng ra, công chúa An Tuệ phách lối hơn nữa cũng dám chiếm quyền kinh doanh, trong hôm nay bàn giao hoàn tất rồi."

      Chân Ngọc hơi : "Như thế, uổng chúng ta mưu đồ phen."

      Vương Chính Khanh có khác phen cho Chân Ngọc, cúi ở Chân Ngọc Thân vừa : "Công chúa An Tuệ biết được nha đầu Lục Thường bên cạnh mình bất trung, lòng do thám động tĩnh của mình, lại tra được người Lục Thường cấu kết là Tứ vương gia, nổi giận rồi."

      Chân Ngọc vừa nghe liền : " như vậy, phải rèn sắt khi còn nóng, làm quan hệ của họ ác hóa lần nữa mới đúng."

      Vương Chính Khanh gật gật đầu : "Ta cùng Nhậm Đạt Lương làm toàn tuyến mưu đồ, đoán mấy ngày nữa có kết quả."

      Chân Ngọc gật đầu, nhất thời buồn ngủ, liền : "Đơn thuốc đại phu kê lại có tác dụng an thần, uống vào chỉ muốn ngủ."

      Vương Chính Khanh vội dịch chăn cho nàng, giọng : "Nàng ngủ !"

      Chân Ngọc đổ bệnh lần này, cũng có mấy vị phu nhân đến thăm, cười : "Bảng nhãn gia lúc đầu hao tổn tinh thần nặn ra Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, tất nhiên là mệt muốn chết rồi, nên nghỉ ngơi tốt."

      Lại có phu nhân đến thăm bệnh, tới lần trước có được ấm tử sa , cười : "Thân quyến thấy, cũng nhờ ta, cũng muốn ấm, ta cái này là Bảng nhãn gia tự tay nặn, dễ có được đâu, làm cho các nàng chỉ có thể hâm mộ thôi."

      đám phu nhân mỗi ngày qua lại, Chân Ngọc nhất thời giảm mệt nhọc, bệnh cũng tốt lên vài phần.

      Đợi đến khi các phu nhân cáo từ, Hồ ma ma liền với Chân Ngọc: "Tam phu nhân ở kinh thành cũng người bạn tốt lui tới, hôm nay những phu nhân này chịu lui tới, cũng nên chọn hai người tốt, thường xuyên qua lại mới tốt."

      Chân Ngọc gật đầu : "Ta thấy Thị Lang phu nhân và Thế tử phu nhân tệ, người cũng hào phóng, nếu các nàng có lòng lui tới, đương nhiên thường xuyên qua lại."

      Hồ ma ma cũng thấy Tiền thị và Quý thị tốt, bởi vậy gật đầu, quyết định khi hai vị này tới phủ, phải tăng nhiệt tình tiếp đãi.

      Chân Ngọc bệnh mấy ngày nay, phòng ngoài phong vân biến trắc, thế cục thay đổi nhiều lần.

      Ngày nay Vương Chính Khanh trở về phủ, vào phòng Chân Ngọc, hỏi được buổi chiều có thể ngủ yên, hề mơ thấy ác mộng nữa, ăn uống cũng bình thường, lúc này mới yên lòng lại, xoa đầu Chân Ngọc : "Cũng nên ra ngoài lại chút, ngày ngày buồn bực trong phòng, nhìn sắc mặt cũng tốt."

      Chân Ngọc cũng là bởi vì buổi sáng Quý thị đến thăm bệnh, tới chuyện, lúc này còn kinh ngạc, hỏi "Nghe trong đạo quan đột nhiên truyền ra thánh chỉ, muốn cách chức Tứ vương gia xuất kinh đến phong địa (đất hoàng đế cấp cho vương gia, giống như lãnh cung của các phi tần được hoàng đế ưu ái), có chiếu cho tiến vào kinh?"

      Vương Chính Khanh cười : "Nàng nằm ở trong nhà, tin tức cũng linh thông."

      Chân Ngọc vừa nghe, biết tin tức là , khỏi hỏi "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

      Vương Chính Khanh lúc này mới giản lược , cười : "Công chúa An Tuệ và Tứ vương gia bởi vì chuyện Lục Thường dẫn tới tranh đoan, Cửu Giang vương thêm lửa, làm họ hiểu lầm sâu hơn. Bởi vậy hôm trước hoàng hậu bệnh , Cửu Giang vương liền vào cung thăm, công chúa An Tuệ và Tứ vương gia đương nhiên cũng vào cung. Cửu Giang vương trù hoạch biện pháp, khiến cho công chúa An Tuệ và Tứ vương gia cãi vã trong cung, trong tức giận, công chúa An Tuệ kiện cáo với hoàng hậu, hoàng hậu vốn bệnh, vừa nghe càng thêm giận, dâng sớ đến đạo quan, hoàng thượng có ở đây, Tứ vương gia coi đích mẫu và hoàng muội ra gì. Hoàng thượng cũng hỏi nhiều, đạo thánh chỉ ban xuống, liền cách chức Tứ Vương Gia xuất kinh."

      Chân Ngọc nghe được rung động lòng người, giọng : "Thảo nào chàng mấy ngày ngay cả phủ cũng về, ra là mưu tính cái này."

      Vương Chính Khanh liền khoe công : "Tất cả mọi chuyện, toàn bộ phải nắm bắt chữ, chính là chữ ‘ khéo ’ , chỉ có như vậy, mới có thể được việc. Nếu đắn đo được, công chúa An Tuệ bình tĩnh lại, tố cáo trước mặt hoàng hậu. Tứ vương gia lùi bước, cũng lộ ra nhược điểm. Lần này, là thắng hiểm. Nhưng vẫn thể thư giãn, Tứ Vương Gia là chuẩn bị ra khỏi kinh, trong kinh còn có Tam vương gia! Tam vương gia thể dễ dàng đối phó như Tứ vương gia, hơn nữa bên cạnh có mưu sĩ đắc lực Trần Minh Viễn, thể khinh thường."

      Đợi bệnh của Chân Ngọc hoàn toàn khỏi Tứ vương gia Đường Tấn Sơn xuất kinh, tới phong địa.

      Trong kinh phen này rung chuyển mạnh, đại thần ban đầu theo Đường Tấn Sơn té ngựa ít, trước cửa tất cả thế gia đại tộc phụ thuộc Đường Tấn Sơn cũng vắng lạnh, Kinh Thành yên tĩnh rất nhiều.

      Thiếu đối thủ tranh ngôi vị, Cửu Giang vương thả lỏng ít, ngay cả đám người Vương Chính Khanh, cũng nhàn rỗi hơn thường ngày.

      Rãnh rỗi như vậy, Vương Chính Khanh mới phát , thời điểm gần đây bận rộn Chân Ngọc cũng là ở chung chỗ với Chu Hàm Xảo, Chu Hàm Xảo bưng trà dâng nước, dường như thay thế địa vị Lập Hạ.

      thể để mặc cho Ngọc nương như vậy nữa rồi, phải để nàng biết thân phận của mình. Vương Chính Khanh suy tư hồi lâu, lẩm bẩm: "Còn phải thử dò xét phen rồi ."

      Chiều nay, Chân Ngọc đánh cờ cùng Chu Hàm Xảo, liền thấy tiểu nha đầu lén lén lút lút vào, muốn mà thôi, nàng trợn mắt : "Có chuyện mau , cần bày ra dáng vẻ nhăn nhó này."

      Tiểu nha đầu nhìn Chu Hàm Xảo cái, cúi đầu bên tai Chân Ngọc : "Tam phu nhân, xong rồi, Tam gia ở trong thư phòng cùng nha đầu. . . . . ."

      A, thê thiếp đều ở đây, đến, lại lôi kéo nha đầu ở thư phòng làm loạn. Nực cười? Hơn nữa, thời bên ngoài thế cục chưa , còn có ý với nha đầu?

      Chân Ngọc chợt có tâm tư đánh cờ nữa, đứng lên : "Ta xem chút."

      Lúc này Vương Chính Khanh cắm hoa lên đầu Thị Thư, dặn dò : "Đợi khi nghe được tiếng động ở cửa, ngươi phải hắng giọng vài lời mất hồn, hiểu chưa?"

      Thị Thư rất khó xử, vẻ mặt đau khổ : "Tam gia, ta còn chưa thành thân, cũng có chạm qua nữ nhân, biết mấy lời mất hồn kia."

      "Đần!" Vương Chính Khanh thể làm gì khác hơn là tự mình dạy , để cho học lần, nghe coi như mất hồn, lúc này mới hài lòng.

      Chân Ngọc"Bình bịch" tới thư phòng, nhất thời đến cửa, quả nhiên nghe được bên trong có thanh bất nhã, mồt giọng trong đó là Vương Chính Khanh, giọng khác lại mơ hồ, nghe ra đó là giọng nha đầu nào.

      Vương Chính Khanh cùng Thị Thư vùi ở giường, nhất thời nghe được tiếng vang, là bấm Thị Thư cái, ý bảo mau kêu.

      Thị Thư lập tức giả giọng kêu gào: "Tam gia tha cho nô gia , còn xuống dưới nữa, nô gia phá thân mất."

      Chân Ngọc ở dưới cửa sổ nghe thấy, trong cơn giận dữ, ngươi được đấy Vương Chính Khanh, tiểu nha đầu người ta ràng muốn, kêu khóc để ngươi tha cho nàng, ngươi còn muốn?

      Nàng bước tới cửa, cước đá văng cửa thư phòng, xông thẳng lên giường, vén màn lụa lên, thấy Vương Chính Khanh quả nhiên trùm chăn dây dưa chỗ với tiểu nha đầu cài hoa đầu, nhất thời chút nghĩ ngợi, quyền đánh tới sống mũi Vương Chính Khanh, khẽ : "Ai kêu ngươi trộm người!"
      Last edited by a moderator: 23/7/16

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      ghen rồi ghen rồi :))) cuối cùng cũng biết ghen :))))))))))))

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62

      Nghe thấy tiếng bước chân của Chân Ngọc, lại nhìn thấy nàng tức giận hung hăng vén màn lên, trong lòng Vương Chính Khanh mừng thầm, Ngọc nương nàng ấy, vẫn là để ý ta đấy, vừa nghe ta lăn lộn cùng nha đầu, lập tức tới bắt gian ngay . còn chưa mừng xong, chỉ thấy quyền của Chân Ngọc bay tới, chưa kịp tránh ra, nghe thấy “bụp” tiếng, cũng là Thị Thư chặn trước mặt , hứng chịu quyền kia của Chân Ngọc.

      quyền này của Chân Ngọc vừa hung vừa dữ, nện sống mũi Thị Thưi, máu mũi Thị Thư phun tứ phía, đầu choáng mắt mờ, thiếu chút nữa ngất ở giường, chỉ lòng bảo vệ chủ, vẫn giải thích cho Vương Chính Khanh: "Tam gia làm như vậy, là vì dụ Tam phu nhân tới đây, phải làm cái này cái kia với nô tài."
      Đến khi Chân Ngọc thấy người cài hoa đầu chính là Thị Thư, liền có chút ngạc nhiên, lại nghe Thị Thư như vậy, khỏi : "Muốn ta tới đây, gọi tiếng là được, sao cần làm như vậy? Ta Thị Thư, chủ tử nhà ngươi có phải thường khi dễ ngươi như vậy hay ? Ngươi , ta nhất định làm chủ giúp ngươi. để ngươi chịu những khổ sở thế này nữa." Nàng đến hai chữ khi dễ cố ý nhấn mạnh, có ngụ ý.

      trách được Vương Chính Khanh thương các di nương, đưa hết di nương này tới di nương khác , gần đây cũng trừng mắt lạnh lùng với Chu di nương, có sắc mặt tốt, chẳng lẽ kiểu thích, ra là Thị Thư này?

      Thị Thư nghe được Chân Ngọc lời , cũng vội vã giải thích: "Tam phu nhân, chuyện phải như phu nhân nghĩ đâu."

      Vương Chính Khanh thấy Thị Thư chảy máu mũi, thở dài : "Đến tột cùng là ai khi dễ , đây phải là vừa nhìn là hiểu ngay sao?" Vừa vừa ghét bỏ đẩy Thị Thư ra, "Còn cầm máu mũi, còn chảy nữa là chết người đấy."

      Thị Thư giơ tay áo che mũi, nhanh chóng bò xuống giường, vẻ mặt đưa đám rời .

      Chân Ngọc nhướng mày nhìn Vương Chính Khanh : "Ngươi có lời gì muốn ?"

      Vương Chính Khanh xuống giường, tới chậu đồng rửa tay, rửa sạch máu mũi Thị Thư dính ngón tay , lúc này mới ngồi vào trước án, rót hai ly trà, ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống uống trà, sau đó : "Ngọc nương, vừa mới nghe được ta cùng nha đầu lăn lộn với nhau, trong lòng nàng có chua xót, có cảm giác gì hay ?"

      Chân Ngọc trở về chỗ ngồi xuống, hình như có như vậy chút, nhất thời : "Đúng sao, mà phải thế nào?"

      Vương Chính Khanh vui mừng, buông tha biểu cảm nào mặt Chân Ngọc, chăm chú nhìn nàng : " như vậy, nàng chua xót sao?"

      Chân Ngọc bị Vương Chính Khanh nhìn chằm chằm, mặt như bị phỏng, nhất thời ngồi vào trước án, giơ ly trà lên uống để che giấu, lạnh nhạt : "Tam lang, ngươi đến tột cùng muốn cái gì?"

      Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt che giấu của Chân Ngọc, chỉ cảm thấy như vạch ra mây đen thấy được trăng sáng, trái tim sáng sủa, cười tủm tỉm : "Nàng để ý ta, nên mới cảm thấy chua xót. Tựa như ta thấy nàng và Chu di nương đơn độc ở cùng nhau, cực kỳ đau lòng đó."

      Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, "Ngươi ghen với Chu di nương?"

      Vương Chính Khanh thẳng thắn : "Nếu ta dây dưa với nha đầu, chẳng lẽ nàng ghen? quyền vừa rồi của nàng, vô cùng hung ác, có lẽ trong lòng rất tức giận, nên ra tay mới nặng như vậy."

      Chân Ngọc suy nghĩ hồi lâu, thể thừa nhận, vừa nãy mình quả rất tức giận, chẳng lẽ đây chính là ghen?

      Vương Chính Khanh chuyển tới ngồi bên cạnh Chân Ngọc, kéo tay của nàng : "Ngọc nương, về sau ít ở cùng Chu di nương , mỗi lần ta thấy nàng ở chung với nàng ta, trong lòng đều thoải mái."

      Chân Ngọc há hốc mồm, lại khép lại, nam nhân này, ghen với di nương, là hẹp hòi mà!

      Vương Chính Khanh xoa tay bé của Chân Ngọc, giọng : "Ngọc nương, chúng ta sinh đứa bé, vui vẻ sống qua ngày !"

      Chân Ngọc cũng giọng đáp lại: "Chu di nương cũng có tệ, chi bằng để nàng sinh đứa bé ! Đến lúc đó ôm đến trước mặt ta để ta nuôi, cũng như nhau thôi."

      Vương Chính Khanh cười như cười : "Ngọc nương, nàng suy nghĩ kỹ chút, nếu là ta ngủ cùng Chu di nương, nàng ghen sao? Đến lúc đó chính là ta thân cận với nàng ta, hai chúng ta bỏ rơi nàng, lập nàng!"

      Chân Ngọc chau mày, nghĩ kĩ lại, trong bụng thầm, nếu như thế, để bọn họ ngủ cùng nhau, hình như cũng tốt lắm. Nhưng là bọn họ ngủ cùng nhau, đứa bé từ chỗ nào tới? lẽ để ta tự sinh đứa?

      Đêm nay Vương Chính Khanh thử dò xét xem Chân Ngọc có ghen vì hay , cảm thấy thỏa mãn, nhất thời cũng muốn ép Chân Ngọc quá, sợ phản tác dụng, bởi vậy bày ra bàn cờ : "Lúc trước thấy nàng đánh cờ cùng Chu di nương, bằng chúng ta cũng chơi ván?"

      Tâm tình Chân Ngọc rối rắm, nghe được đánh cờ, liền bỏ chuyện rối rắm sang bên, cầm cờ : "Ta đánh xuống."

      Hồ ma ma mới vừa rồi thấy Chân Ngọc vội vã tới thư phòng, biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng theo tới, nhất thời thấy Thị Thư bịt mũi ra ngoài, trong tay tựa hồ rướm máu, khỏi kinh hãi, nhanh chóng hỏi thăm, chỉ thấy Thị Thư ngừng bước chân : "Tam gia và Tam phu nhân chuyện, ma ma nên vào quấy rầy." rồi .

      Hồ ma ma nhất thời liền ngừng bước chân, lại tới gần cửa lắng nghe, thấy bên trong hai người giống cãi vả, nhất thời yên tâm, chỉ đứng chờ ở hành lang. Bởi vậy buồn rầu, giờ Tam phu nhân còn chưa có thai, bên ngoài có người dị nghị, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ phải chủ động giúp Tam gia cưới vợ bé nữa sao!

      Chân Ngọc vì vấn đề đứa bé, cũng rầu rĩ, tối nay trở về phòng, ngược lại suy nghĩ hồi lâu, biết phải làm như thế nào.

      Hồ ma ma thấy nàng ngủ được, liền rón rén qua, ngồi ở mép giường : "Tam phu nhân lại ngủ ngon được sao?"

      Chân Ngọc ừ tiếng : "Ma ma, bà xem, Tam lang tuổi cũng , nay còn có hài tử, như thế nào mới tốt?"

      Hồ ma ma thấy được Chân Ngọc hỏi thăm, liền : " bằng, sáng mai đến miếu Quan dâng hương, cầu xin Tống Tử Quan để thờ"

      Chân Ngọc sao cũng được, lên tiếng: "Như vậy , sáng mai ma ma chuẩn bị chút trái cây, tới miếu Quan chuyến."

      Bên phía Vương Chính Khanh, thấy Chân Ngọc hạ hết quân cờ liền , hình như sợ theo, nhưng chưa cùng về phòng, mà chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng, biết vì sao, rồi lại ngủ được, chỉ dậy thắp đèn, bày giấy ra vẽ, dưới ánh đèn vẽ ra bức mỹ nhân đồ, đợi đến khi vẽ xong, nhìn kỹ chút, người trong bức họa ràng là Chân Ngọc, nhất thời bật cười : "Trong lòng trong mắt đều là nàng, vẽ mỹ nhân cũng giống như nàng."

      Nhìn trời cũng muộn, lúc này mới lên giường nghỉ ngơi lần nữa, trong bóng tối lặng lẽ lẩm bẩm: "Ngọc nương à, đứa bé, nhất định phải sinh, nàng trốn thoát đâu."

      Chân Ngọc đêm nay ngủ, lại mơ thấy mình sinh hạ nữ nhi khả ái trắng hồng, dáng vẻ của nữ nhi ba phần giống Vương Chính Khanh, ba phần giống chính mình, ba phần khác, lại giống Chân Nguyên Phương, nhất thời ngạc nhiên : "A, thế nào lại giống Nguyên Phương đây? kì lạ mà!"

      Nhất thời tỉnh mộng, Chân Ngọc vẫn chưa tỉnh hồn lại, bật cười : "Chắc là thấy Nguyên Phương đáng , nên hi vọng nữ nhi giống như nó."

      Vừa đúng trời sáng, Hồ ma ma nghe được động tĩnh vào, thấy Chân Ngọc tỉnh, liền cười : "Nếu muốn đến miếu Quan phải sớm chút."

      Chân Ngọc đáp tiếng, đứng dậy rửa mặt, dọn dẹp phen, bẩm với Ninh lão phu nhân tiếng, liền dẫn Hồ ma ma và Lập Hạ cùng ra cửa.

      Họ đến miếu Quan dâng hương, cầu xin Tống Tử Quan , muốn giải quẻ bói, lại thấy Tiền thị dẫn hai nha đầu tới, hai bên gặp nhau, khỏi cười mà : " trùng hợp."

      Tiền thị sinh ba nữ nhi, đến nay vẫn có nhi tử, tất nhiên nóng lòng, chỉ đành phải cầu Tống Tử Quan , bởi vậy thấy Chân Ngọc cũng tới, nghĩ tới nàng thành thân hơn năm, đến nay có động tĩnh, mong muốn có con cũng là lẽ đương nhiên.

      Hai người ghé vào chỗ, ngược lại mấy câu , Tiền thị lại cười : "Trong miếu này có ông từ, đoán chữ vô cùng linh, chúng ta cũng coi quẻ !"

      Chân Ngọc cười đáp, theo Tiền thị tìm ông từ đó.

      Trước mặt ông từ có vài người vây quanh, đoán chữ.

      Chân Ngọc nghe hồi lâu, thấy trong lời ông từ có ý khác, cũng hứng thú. Đợi đến phiên nàng liền viết chữ "Mai", lần lượt ở ông từ trong tay : "Đoán xem khi nào ta có con?"

      Ông từ nhìn chữ chút, đầu bút điểm ở thiên bàng của chữ "mai"(梅) : "Chữ ‘ Mộc ’ (木) tách ra, chính là ‘ 18 ’ (十 10;八 8), mà phía sau chữ ‘ mỗi ’, (每) hai chữ 'Nhân Mẫu' ( 亻母 ), cũng là , mười tám ngày sau, nương tử và phu quân gặp nhau dưới gốc mai, sau có tin mừng, sang năm sau, trở thành Nhân Mẫu."

      Chân Ngọc bật cười, thầm : ông từ cũng có thú vị, đoán chữ cũng có ý tứ. Nàng lại để lời ông từ ở trong lòng, cũng để Tiền thị đoán chút.

      Tiền thị cũng là tin lời ông từ , với Chân Ngọc: "Mấy ngày nay có lẽ phải bổ dưỡng nhiều hơn, dưỡng đủ rồi, đến lúc đó ở dưới cây mai cùng Trạng Nguyên gia của muội, mới có hơi sức. . . . . ." rồi cười nham hiểm.

      Tiền thị đoán cái chữ, dựa theo tự ý, ông từ là nàng sang năm mới có nhi tử, nàng vừa nghe, nay gần cuối năm, cách năm mới cũng xa, ngược lại cần phải nóng lòng, bởi vì cười với Chân Ngọc: "Nếu được, ta cũng ở dưới gốc mai thành , sang năm sinh hạ nhi tử!"

      Chân Ngọc nhịn được cười : "Chớ làm hại cây mai người ta."

      Tiền thị cười với Chân Ngọc: "Lại , hồng mai trong phủ chúng ta cũng nở, mấy ngày nữa cũng muốn mời mọi người đến thưởng mai, đến lúc đó chi bằng nể mặt tới chơi."

      Chân Ngọc : "Phu nhân tương thỉnh, nào dám đến?"

      Hai bên rồi cười, cùng ra khỏi miếu, tách ra trở về phủ.

      Khi Chân Ngọc trở về phủ đúng lúc Vương Chính Khanh lâm triều trở lại, hai người liền cùng dùng cơm trưa.

      Vương Chính Khanh nghe được chuyện đoán chữ, cũng cười : "Các ông từ trong miếu này, quen chơi những trò chơi chữ này, kiếm vài đồng tiền tiêu. Chỉ là, ở dưới cây mai, ngược lại là ý kiến hay. Cây mai trong phủ chúng ta phủ cây mai nở rộ rồi, hương thơm nức mũi, mỗi khi qua dưới tàng cây, hương thơm thấm vào ruột gan."

      Chân Ngọc cười : " nay trời lạnh, hương mai càng thêm mùi thơm ngát, lại , cũng muốn đến vườn ngắm hoa mai, vẽ bức hoa mai đồ."

      Vừa nghe Chân Ngọc muốn vẽ tranh, Vương Chính Khanh dặn bảo trước: "Vẽ xong đưa cho ta, được đưa cho người khác."

      Hai người vừa chuyện, lại có nha đầu tới bẩm báo, là Kiều thị dẫn hai đứa bé tới chơi.

      Chân Ngọc vừa nghe Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương tới, vui vẻ : " nhớ hai đứa nó đây, tới rồi, mau mời vào."

      Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương vừa tiến đến, liền vội vàng hành lễ với Vương Chính Khanh và Chân Ngọc, lại cùng nhau kêu Chân Ngọc tiếng , dính đến bên người nàng.

      Kiều thị cười : "Hôm nay cần đến trường, từ sáng sớm, bọn liền la hét muốn tới gặp ."

      Chân Ngọc sớm ôm Chân Nguyên Phương ngồi lên đùi mình, nhất thời điểm cái mũi của bé hỏi chuyện, thấy bé chuyện thú vị, lại nghĩ tới giấc mộng kia của mình, khỏi nhìn kỹ Chân Nguyên Phương, a, về sau oa nhi (trẻ con) nếu có ba phần giống Nguyên Phương, khẳng định cũng là tiểu mỹ nhân!

      Vương Chính Khanh nhìn Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương, cũng là nhớ tới lời ông từ , ừm, nếu có thể thành việc dưới cây mai, được long phượng thai, nam giống Nguyên Gia, nữ giống Nguyên Phương, như vậy chẳng phải hay sao? Lại , chuyện là do người làm, còn mười tám ngày nữa mà, chuẩn bị chút, ở dưới cây mai làm xong chuyện tốt, ra cũng tồi đâu!
      Last edited: 6/8/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :