1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Toi a rồi :))))

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 55

      "Tam lang chàng bắt nạt Bạch nương tử người ta à? Nhìn nàng khóc đến nhăn nhó như vậy." Sau khi Chân Ngọc tới, đợi Vương Chính Khanh phản ứng, trực tiếp tới trước mặt Bạch Cốc Lan, nghiêng đầu nhìn đồng tâm kết trong tay nàng ta, hít vào hơi khí lạnh, quay đầu lại hỏi Vương Chính Khanh: "đồ trong tay Bạch nương tử, là đồng tâm kết ta bện tặng chàng sao?"

      Vương Chính Khanh nhìn thấy Chân Ngọc tới, thầm nguy rồi, lại sợ làm to chuyện lên, chút chuyện cũ của mình và Bạch Cốc Lan giấu được, chỉ trong phút chốc, lại có cách nào giải thích, bởi vậy tiến lên kéo Chân Ngọc : "Ngọc nương, Bạch nương tử biết khóc cái gì, hay là chúng ta trở về , để cho phu quân của nàng ấy tới dỗ!"

      Bạch Cốc Lan thấy Chân Ngọc xuất , vốn ngạc nhiên, đến khi nghe được nàng mình khóc đến mặt mày nhăn nhó, lại nhanh chóng ngừng khóc, chỉ là đồ trong tay, ném cũng được, cầm cũng xong, lúc này nghe được lời Vương Chính Khanh , uất ức xông lên ngực, nước mắt lại giọt rơi xuống, nhất thời hung hăng nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh.

      Chân Ngọc nhìn hai người bọn họ, lại nhìn đồng tâm kết trong tay Bạch Cốc Lan, hất tay Vương Chính Khanh ra, lạnh mặt : "đồng tâm kết này mặc dù bẩn thành ra như vậy, nhưng dù sao cũng là thành quả ta bện đêm, làm sao ta có thể nhận ra chứ? giờ ngươi để nữ nhân này làm hỏng đồng tâm kết thành ra như vậy, lại dụ dỗ ta cái gì biết vì sao nàng ta khóc? Coi ta là đứa trẻ chắc?"

      Vương Chính Khanh đưa tay bịt miệng Chân Ngọc lại, cuống cuồng : "Cũng là ta cẩn thận làm rớt đồng tâm kết, Bạch nương tử nhặt được, tình huống phía sau quá phức tạp, cứ về trước, ta từ từ giải thích cho nàng nghe." Vừa vừa muốn kéo Chân Ngọc .

      thời như vậy, nếu làm loạn lên, để Diêu Ngọc Thụ nhìn thấy, càng biết giải thích thế nào.

      Bạch Cốc Lan thấy dáng vẻ Vương Chính Khanh lòng sợ Chân Ngọc sinh nghi, căn bản bận tâm tới mình, tuy lúc này cũng sợ Diêu Ngọc Thụ tới đây nhìn thấy, nhưng vẫn thét to: "Vương Chính Khanh, chàng cứ như vậy mà bắt nạt người sao?"

      Chân Ngọc đẩy tay Vương Chính Khanh ra lần nữa, nắm lấy cổ tay , hỏi "Chàng rốt cuộc bắt nạt Bạch nương tử hay chưa?"

      " có." Vương Chính Khanh dứt khoát .

      Chân Ngọc quay đầu nhìn Bạch Cốc Lan : "Bạch nương tử, Tam lang nhà ta bắt nạt , nhân chứng vật chứng đâu? Cũng đừng nên ngậm máu phun người. Truyền ra ngoài như vậy, bảo Tam lang nhà ta làm người thế nào? Hơn nữa, vừa già vừa xấu vừa kiêu căng lại thích khóc, Tam lang nhà ta mắt bị mù, mới có thể lý do mà 'bắt nạt' ."

      Bạch Cốc Lan vừa nghe, càng khóc dữ dội hơn, nhưng bàn về miệng lưỡi, nàng ta ràng phải là đối thủ của Chân Ngọc, nhất thời chỉ nhìn phía Vương Chính Khanh, Tam lang, chàng cứ mặc cho người đàn bà dữ dẵn này bắt nạt ta sao?

      Chân Ngọc thấy bọn họ vẫn còn liếc mắt cáo trạng, dây dưa , cũng bình tĩnh được nữa rồi, hung hăng đẩy Vương Chính Khanh, mình tới chỗ Bạch Cốc Lan, đoạt lấy đồng tâm kết trong tay nàng ta, xoay người lại về phía Vương Chính Khanh, nhét đồng tâm kết vào ngực , kéo .

      Ngoài hổ thẹn, Vương Chính Khanh còn thở phào nhõm hơi.

      đến khi trở lại tĩnh thất, hai người cũng đợi Diêu Ngọc Thụ, chỉ với tiểu ni là có việc gấp phải trở về trước, để cho nàng ta tiếng với Diêu Ngọc Thụ sau, nhất thời dọn dẹp phen, đoàn người ngựa xuống núi.

      đường yên lặng. Về đến phủ, Chân Ngọc tự mình trở về phòng, thèm quan tâm đến Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh gấp đến nóng ruột gan, chỉ giao đồng tâm kết cho Hồ ma ma, dặn bảo bà giúp giặt chút, xem có thể khôi phục hình dạng cũ hay , nhất thời lại vào phòng muốn dỗ dành Chân Ngọc.

      Chân Ngọc thấy tiến vào, ném cái ly về phía .

      Vương Chính Khanh lanh tay lẹ mắt, tay đỡ lấy cái ly, cười theo : "Nàng nghe ta giải thích."

      "Giải thích cái rắm! các ngươi có gian tình, ta cũng tin." Chân Ngọc hừ hừ, "Trong phủ di nương cũng có, nha đầu xinh đẹp cũng có, chàng trêu chọc thê thất người khác làm cái gì? Truyền ra ngoài liệu còn có mặt mũi sao?"

      Ngọc nương phải nữ tử bình thường, những lời hoa mĩ dỗ dành người khác, với nàng, nàng suy nghĩ chút là biết đó là lời lấy lòng, chỉ sợ càng tức giận hơn, biện pháp tốt nhất chính là . Vương Chính Khanh nghĩ nghĩ, ngồi trước mặt Chân Ngọc : " sai, giữa ta và Bạch Cốc Lan, quả từng có thời gian bên nhau, nhưng đó là quá khứ rồi."

      " là có chuyện cũ nhỉ!" Chân Ngọc ngồi thẳng người, ý bảo Vương Chính Khanh tiếp, dám láo câu thử xem, cho ngươi biết lợi hại của lão tử.

      Vương Chính Khanh định thần, sau đó sơ lược về chuyện giữa mình và Bạch Cốc Lan, lại : "Nhưng từ sau khi thành thân với nàng, ta và nàng ấy còn liên lạc nữa, chỉ có mấy lần gặp ở vương phủ, cũng có ý đồ gì, chỉ khuyên nàng ấy sống tốt với phu quân mà thôi. Về phần hôm nay, đúng là cẩn thận làm rơi đồng tâm kết, để nàng ấy nhặt được thôi."

      "Vậy đây là gì?" Chân Ngọc xoay người lại tìm kiếm đồ, tìm ra hà bao hoa văn Như Ý Cát Tường ném vào người Vương Chính Khanh, cười lạnh : "Chàng chàng cắt đứt liên lạc với nàng ta, vì sao còn cất giấu hà bao nàng ta thêu cho chàng?"

      Vương Chính Khanh vừa nhặt hà bao lên nhìn, ngạc nhiên : "Nàng có được từ chỗ nào?"

      Chân Ngọc nhìn : "Chàng cũng biết mà, ta mất trí nhớ nha, sao mà nhớ nhặt được hà bao này ở chỗ nào. Nhưng mà ta hỏi Hồ ma ma, Hồ ma ma đây là Bạch Cốc Lan tặng cho chàng. Chàng cẩn thận làm rơi, để ta nhặt được, nên cất ."

      Vương Chính Khanh lẩm bẩm : " ràng ta trả lại cho nàng ấy rồi mà!" xong, có chút ảo não với Bạch Cốc Lan, đột nhiên hiểu vì sao ngày trước mình lại lòng say mê Bạch Cốc Lan nữa.

      Chân Ngọc đột nhiên đứng lên, tìm ra cái kéo đưa cho Vương Chính Khanh : "Cắt."

      Cắt? Vương Chính Khanh giật mình, cần đâu, Ngọc nương, chúng ta còn chưa có con, sao có thể kêu ta cắt được?

      Chân Ngọc hung ác : "Cắt hay ? Vật này cắt, tương lai sinh , lại thêm cái chứng cớ."

      Vương Chính Khanh thấy ánh mắt nàng rơi hà bao, lúc này mới lấy lại tinh thần, à, ra là bảo ta cắt hà bao, làm ta sợ muốn chết. hai lời, cầm kéo lên, gấp hà bao lại, cắt "kha kha" (tiếng kéo cắt vải).

      Chân Ngọc giám thị , thấy vẻ mặt hề đau lòng, rất sảng khoái cắt hà bao thành nhiều mảnh vụn, nhưng cũng thoải mái, chỉ nghiêm mặt.

      Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt của Chân Ngọc vẻ mặt, lại tiếp tục lấy lòng, mọi cách giải thích, giải vây cho mình.

      "Câm miệng!" Chân Ngọc đột nhiên tiến lên, tay vơ mảnh vụn hà bao bàn, nhét vào miệng Vương Chính Khanh, chặn lại lời của , giọng cảnh cáo : " được nhúc nhích, cho phun ra!"

      Được rồi, nếu làm như vậy mà nàng có thể hết giận. Vương Chính Khanh phình má, miệng chứa đầy mảnh vải hà bao, tội nghiệp nhìn Chân Ngọc, Ngọc nương à, ta biết sai rồi, lần sau dám nữa!

      Chân Ngọc lấy tay chọc má Vương Chính Khanh, rất bình tĩnh : "Nhắm mắt lại, cho nhìn ta."

      Dùng ánh mắt chuyện cũng được hả? Vương Chính Khanh chỉ đành phải nhắm mắt lại, trong lòng lại thở hơi, Ngọc nương chịu phạt ta, đợi hết giận, tự nhiên tha thứ cho ta. Sợ nhất là để ý đến ta, lạnh nhạt với ta, để cho ta khó chịu .

      Chân Ngọc hồi tưởng lời Vương Chính Khanh , lại đối chứng với tình hình gặp Bạch Cốc Lan ở am Kim Sa, trong lòng lại tin Vương Chính Khanh, nhưng mà, Vương Chính Khanh lại dây dưa với phụ nữ có chồng, tóm lại thể dễ dàng tha thứ được.

      Chân Ngọc suy nghĩ, lại nghe phòng ngoài có thanh, Lập Hạ đứng ở ngoài cửa, giọng bẩm: "Phu nhân, Hạ nương tử cầu kiến."

      Chân Ngọc vội ngăn Vương Chính Khanh lại, giọng : "Tốt lắm, mở mắt."

      Vương Chính Khanh nghe lời mở mắt, nhìn về phía Chân Ngọc kéo ra nụ cười khó coi.

      Chân Ngọc ghét bỏ nhìn cái, ý bảo nhanh chóng nhổ vụn vải hà bao ra, để miễn bị người nhìn thấy chuyện cười.

      Lập Hạ thấy bên trong có động tĩnh, liền lại bẩm tiếng,

      Chân Ngọc lúc này mới hỏi: "Hạ nương tử nào?"

      "Chính là Hạ di nương trong phủ chúng ta." Lập Hạ khổ sở : "Nàng khóc lóc ở ngoài cửa phủ đến đáng thương, chỉ muốn gặp phu nhân, người giữ cửa dám chậm trễ, chỉ đành phải sai người vào tiếng."

      Vương Chính Khanh phun vụn vải trong miệng ra, vừa nghe là Hạ Sơ Liễu muốn gặp Chân Ngọc, lập tức vui rồi. Ngày trước, vương gia có ý thưởng Hạ Sơ Liễu cho Chân Bảng nhãn, nhưng mà Chân Bảng nhãn đột nhiên qua đời, vương gia mới thưởng Hạ Sơ Liễu cho ta. Chỉ là sau khi vào phủ, Hạ Sơ Liễu thích nhất là vui đùa cùng Ngọc nương, nào có từng hầu hạ ta? Giờ được lắm, nàng ta bị trả về vương phủ, quay đầu lại phải cầu xin ta, mà là tới cầu xin Ngọc nương, nực cười?

      Trong lòng ghen tuông, lòng sinh nghi ngờ, cúi đầu đến trước mặt Chân Ngọc : "Nếu Hạ nương tử cầu vào phủ làm thiếp, cho phép đồng ý nàng ta." Sau khi Hạ Sơ Liễu bị trả về vương phủ, cũng dễ sống, nàng ta đến đây, tất nhiên là cầu cạnh, muốn tiến vào Vương gia làm thiếp lần nữa, chỉ là chuyện này nào có đơn giản như vậy? Hơn nữa mình biết thân phận của Ngọc nương, làm sao có thể chấp nhận được nàng và nữ tử khác ở cạnh nhau? Đặc biệt là vị Hạ di nương này, lại càng thể đồng ý để nàng ta gần gũi Ngọc nương .

      Chân Ngọc biết suy nghĩ của Vương Chính Khanh, lại : "Lúc trước nàng ở trong phủ cũng có phạm sai lầm, chỉ là chịu liên lụy bởi Tiểu La, nay khóc lóc cầu xin ở lại, sao có thể để ý tới? Hơn nữa tướng mạo nàng thua Bạch Cốc Lan, tư thái tốt, tính tình cũng dễ chung sống, sau chuyện lần này, càng trung thành với chúng ta hơn, có lòng riêng, để cho nàng vào phủ, có gì thể?"

      Vương Chính Khanh vừa nghe, rất sợ Chân Ngọc gặp Hạ Sơ Liễu, nhất thời mềm lòng đáp ứng cho nàng ta vào phủ, chỉ kéo Chân Ngọc, quay đầu lại phân phó Lập Hạ : "Sai Sử Thiết Thủ hộ tống Hạ nương tử về vương phủ, đưa trở về, được chậm trễ."

      Bởi vì lần trước sau khi tra ra nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ Sơ Liễu là mật thám, Vương Chính Khanh thầm kinh hãi, và sau đó gặp Sử Thiết Thủ, nhớ tới vốn giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò tin tức trong vương phủ, tương đương với Chân Ngọc gài tai mắt ở vương phủ, nếu chuyện bại lộ, ngoài chuyện khó giữ được Sử Thiết Thủ, giữa và Cửu Giang vương vừa mới tạo dựng niềm tin, có thể chịu ảnh hưởng, nhất thời với Cửu Giang vương tiếng, điều Sử Thiết Thủ đến bên cạnh mình làm việc, thoát khỏi vương phủ.

      Lập Hạ mặc dù muốn Hạ Sơ Liễu vào phủ tranh giành tình cảm, nhưng vừa nghĩ tới thân phận địa vị như Vương Chính Khanh, tương lai bên cạnh thiếu thiếp thị, thay vì cứ để nữ nhân khác vào, còn bằng cho Hạ Sơ Liễu thêm cơ hội, bởi vậy vào bẩm báo tiếng. Lúc này nghe ý tứ Vương Chính Khanh, cũng muốn Hạ Sơ Liễu vào, nàng chỉ đành đáp tiếng, nhận lệnh xuống.

      Chân Ngọc nghĩ tới tay mỹ nhân bay mất rồi, có chút buồn bực, tức giận : "Khi Hạ di nương còn ở đây, thường đấm bóp cho ta, hồng tụ thiên hương, nàng tốt chỗ nào?"

      "Ta giúp nàng đấm bóp là được." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc quên luôn chuyện Bạch Cốc Lan, nhất thời mừng thầm, ngồi lên trước giúp Chân Ngọc đấm chân, vừa : "Lực vừa phải chưa? Thoải mái ."

      " bằng Hạ di nương." Chân Ngọc đánh giá câu, ngược lại : "Nhưng mà, được Trạng Nguyên gia đấm chân, cảm giác cũng tệ lắm."

      Vương Chính Khanh kề sát Chân Ngọc, nhàng đấm chân, trong lòng hồi hộp, lần này để cho ta đấm chân, lần sau nhất định là có thể lên giường.
      hikari2088, Tôm Thỏ, kabi_ng0k4 others thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 56

      Bởi vì trời cũng còn sớm nữa, nha đầu tới hỏi phải bày bữa tối ở đâu? Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh : "Đặt ở đây luôn , cũng bày cả phần của ta luôn, tối nay đến thư phòng nữa."

      Chân Ngọc nghe thấy Vương Chính Khanh đến thư phòng, khỏi : "Hôm nay mệt mỏi, chàng đừng gọi ta lúc nửa đêm, làm cho người ngủ được."

      Vương Chính Khanh cười : "Lần trước gọi nàng tiếng, cũng chỉ cho rằng nàng chưa ngủ mà thôi!"

      Hai người ngồi đối diện dùng bữa tối, đợi nha đầu thu dọn đồ đạc lui xuống, lại rót trà, chuyện uống trà bàn về thời , chút vui vào ban ngày vậy mà tiêu giảm ít.

      Vương Chính Khanh đến Đường Tấn Minh, hơi lo lắng : "Gần đây Tam vương gia thường xuyên ra ngoài thành tới quan đạo lấy lòng hoàng thượng, chỉ sợ hoàng thượng đột nhiên thu hồi binh lực trong tay Cửu Giang vương, để Tam vương gia tiếp quản. Nếu như vậy, đại e là ổn."

      Chân Ngọc nghe Hoàng đế Đường Tập Võ tĩnh tu ở đạo quan ngoài thành, gần đây có sở thích mới, cũng là thích xem kịch vẽ tranh sưu tầm ấm tử sa, khỏi ngạc nhiên : "Sở thích của hoàng thượng gần giống ta, ta cũng thích sưu tầm ấm tử sa."

      Bùn tử sa còn có tên là đất ngũ sắc, từng có truyền thuyết, đây là do thần tiên đạp Ngũ Thải Luân (giống như Na Tra dùng Phong Hỏa Luân di chuyển ý) hạ phàm, sau đó thần tiên quay về thiên giới, Ngũ Thải Luân thất lạc ở nhân gian, hóa thành đất Ngũ Sắc. Đạo giáo tin rằng, nếu thường sử dụng ngũ thải đất tạo thành khí cụ, có thể hấp thụ được tiên khí vân vân. Vì vậy gần đây Đường Tập Võ si mê các loại đồ tử sa.

      Vương Chính Khanh với Chân Ngọc đến đây, sau đó ánh mắt sáng lên : "Nếu hoàng thượng si mê tử sa khí cụ, vậy cũng có biện pháp làm người vui lòng rồi. Chỉ cần hoàng thượng thiên về Tam vương gia, Cửu Giang vương có cơ hội lật đảo tình thế. Chống đỡ qua thời gian, lượng tư binh nhiều lên, lo sợ gì nữa."

      Chân Ngọc ngắm ấm Thụ trong tủ, lại ngắm ấm Tây Thi bên cạnh chút, suy nghĩ lát rồi : "Nếu hoàng thượng sưu tập ấm tử sa, người hiếu kính nhiều, thế gian này ấm có rất nhiều, chỉ sợ cũng nằm trong tay ông ta hết rồi, đồ tầm thường, làm cho ông ta nổi hứng thú. Muốn làm cho mắt ông ta sáng lên, nhất định phải là những đồ tử sa bất phàm. Ví như Độ Tiên Bàn, Phi Thiên Đỉnh trong sách cổ."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, hỏi "Ngọc nương có thể nặn ra những thứ giống trong truyền thuyết sao?"

      Chân Ngọc cười : " là truyền thuyết, hình dáng đương nhiên đều là do tưởng tượng mà ra, cũng có đồ . Sau khi ra dựa theo miêu tả trong sách nặn ra, nó chính là hình dáng trong truyền thuyết."

      Vương Chính Khanh vỗ tay : "Được, cứ làm như vậy ."

      nơi khác, Hồ ma ma cầm lấy đồng tâm kết giặt hồi lâu, thấy bùn đất ngấm vào trong sợi dây, nhuộm thành màu bùn đất, giặt thế nào cũng sạch, coi như giặt được sạch , đồng tâm kết cũng bị giặt phai rồi, còn thắt ở người thế nào nữa đây?

      Bởi vì hôm nay là Bán Hà theo Chân Ngọc xuất môn, Hồ ma ma liền gọi Bấn Hà tới hỏi, chỉ vào đồng tâm kết : "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Giống như là bị giẫm đạp vậy, rốt cuộc người nào hận cái này đồng tâm kết này như vậy?"

      Bán Hà nhìn chung quanh bóng người, bèn thầm bên tai Hồ ma ma: "Trước kia phải Tam phu nhân từng làm ầm lên, Tam gia thích hoa lan, chắc chắn người trong lòng có chữ lan? Hôm nay ấy, Tam gia và Tam phu nhân cùng đến hầm mỏ, gặp phải Diêu gia lang quân và phu nhân của Bạch nương tử, tên đầy đủ của Bạch nương tử này là Bạch Cốc Lan, nàng ta còn từng tới phủ chúng ta lần! dạo hầm mỏ xong, đoàn người đến am Kim Sa ăn đồ chay, sau đó Tam gia đơn độc ra ngoài, Bạch nương tử cũng ra ngoài, Tam phu nhân để cho chúng ta theo, chỉ theo đuôi Bạch nương tử qua đó. Sau cùng, Tam gia và Tam phu nhân cùng quay về, cũng đợi Diêu lang quân và Bạch nương tử, xuống núi trở về trước. Vào cửa chính Tam phu nhân thèm quan tâm đến Tam gia, vẻ mặt của Tam gia cũng rất lo lắng."

      " lâu như thế, có liên quan gì tới đồng tâm kết này?" Hồ ma ma trừng Bán Hà cái : " trọng điểm."

      Bán Hà lót đệm như thế, muốn đến trọng điểm, bị Hồ ma ma ngắt lời, khỏi cười, "Nay tính tình Tam phu nhân thay đổi, mọi việc thích nghe người ta dong dài, thường cho người trọng điểm, ngờ ma ma cũng thay đổi tính tình theo phu nhân, cái gì cũng là để cho chúng ta điểm chính."

      Hồ ma ma cười hắc hắc, " xong trọng điểm, bổ sung lại chi tiết khác, cũng được."

      Lúc này Bán Hà mới : "Trọng điểm chính là, hôm nay Tam gia thắt theo đồng tâm kết này ra cửa, khi ở hầm mỏ đồng tâm kết vẫn còn, đến am Kim Sa, lại thấy đồng tâm kết đâu. Tới khi trở về phủ, chỉ thấy đồng tâm kết ở chỗ ma ma. Vì vậy suy đoán, mâu thuẫn giữa Tam gia và Tam phu nhân, nhất định liên quan tới đồng tâm kết này, mà đồng tâm kết biến thành như vậy, chắc chắn có liên quan tới Bạch nương tử."

      Hồ ma ma nhìn Bán Hà hồi lâu, ngửa đầu : "Trời ạ, tại liền cái nha đầu cũng suy đoán chuyện."

      Bán Hà biết Hồ ma ma châm chọc hay là khích lệ, đỏ mặt : "Tam gia và Tam phu nhân đều là người vô cùng thông tuệ, theo bên cạnh, nếu như chút khả năng quan sát cũng có, sớm muộn bị họ ghét bỏ."

      "Được rồi, theo ngươi, Tam gia cùng Tam phu nhân nay có hòa hảo được hay ?" Hồ ma ma hỏi Bán Hà, hơi hiếu kì, ừm, trước kia xem thường nha đầu này rồi, có lẽ cũng là người có thể dùng, kém Lập Hạ.

      Bán Hà vốn là nha đầu bên cạnh Ninh lão phu nhân, sau khi bị đưa cho Chân Ngọc, mặc dù mọi cách tỏ ra trung thành, suy cho cùng địa vị cũng bằng nha đầu hồi môn Lập Hạ. Trong khoảng thời gian này, Chân Ngọc cũng chỉ sai bảo Lập Hạ, thẳng thừng đặt nàng qua bên, nàng cũng thầm nôn nóng. Hôm nay dễ dàng gì được cùng Chân Ngọc ra cửa chuyến, cũng là hết lòng hầu hạ, chỉ hy vọng Chân Ngọc có thể nhìn nàng lâu chút, hề để đó dùng nàng nữa. nay với Hồ ma ma những lời này, cũng tỏ , mình thua Lập Hạ, hi vọng sau này Chân Ngọc ra ngoài, có thể dẫn theo nàng cùng .

      Nghe được Hồ ma ma hỏi thăm, giờ đây Bán Hà cũng dám nhiều lời, sợ Hồ ma ma chê nàng ở sau lưng suy đoán chủ tử, nhất thời : " Tam gia ở trong phòng Tam phu nhân, có lẽ làm hòa rồi?"

      Hồ ma ma gật đầu cái, dặn bảo Bán Hà: "Về sau để ý mọi việc, đừng để người khác mưu hại Tam phu nhân, ngươi còn u mê , chút cũng biết. Còn có, kín miệng chút, với người khác, phải cẩn thận lời . Chuyện hôm nay, để ở trong bụng, được nửa chữ."

      Bán Hà cũng biết nay Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, mà Chân Ngọc, bởi có tài mà nổi danh bên ngoài, lại cứu Cửu Giang vương hai lần, cùng bị người khác chú ý tới, biết bao nhiêu người muốn nghe được chuyện của bọn họ! Giống như những chuyện như hôm nay gặp Bạch Cốc Lan, phu thê dường như vui vẻ gì mà trở về phủ, đồng tâm kết bị làm bẩn, bị người có lòng phỏng đoán, lập tức gây xôn xao dư luận. Nhất thời cũng sợ, gật đầu : "Ma ma, nô tỳ hiểu."

      Nhìn Bán Hà lui xuống, Hồ ma ma nghiêm mặt ở nơi này, lấy lại đồng tâm kết, giặt nữa, trong bụng hung hăng mắng Bạch Cốc Lan: tiện phụ này, cũng thành thân rồi, có phu quân rồi, vẫn còn ba lần bốn lượt quyến rũ Tam gia, cố tình muốn Tam gia thân bại danh liệt sao? May mà nay tính tình Tam phu nhân như ngày trước, hơn nữa còn mất trí nhớ, trở nên chững chạc hơn rất nhiều, nếu , biết ầm ĩ thành cái dạng gì nữa?

      Lập Hạ thấy sau khi trở về, vẻ mặt của Vương Chính Khanh Chân Ngọc bình thường, cũng hơi yên lòng, mà lại thấy bọn họ bởi vì chuyện Hạ Sơ Liễu, hình như ý kiến bất đồng, lại đấu khẩu, càng thêm ngồi yên, nhất thời lặng lẽ tới tìm Hồ ma ma hỏi kế.

      Hồ ma ma thở dài : "Tính cách hai người đều mạnh mẽ, bảo chúng ta phải làm sao đây?"

      Lập Hạ nín nhịn hồi mới : "Tam gia nương nhờ trong phòng Tam phu nhân , Tam gia lại chỉ chuyện, cũng . . ."

      Nếu hai người viên phòng, quan hệ nhất định khá hơn, Tam gia lại cứ nóng lạnh kéo dài như vậy, lẽ lại bảo Tam phu nhân hạ cố chủ động?

      Hồ ma ma suy nghĩ trong chốc lát : ", hầm hai chung canh bổ cho hai người họ rồi bưng vào."

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc tự mình tắm rửa xong, lúc này ngồi dưới ánh đèn tưởng tượng hình dáng của Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, nghe tiếng động ở cửa, Hồ ma ma bưng hai chung canh vào, cười híp mắt : "Tam gia và Tam phu nhân đói bụng chưa? Đây là canh ta vừa mới hầm xong, mùi vị ngọt mát, Tam gia và Tam phu nhân nể mặt, uống chung !"

      "Để xuống !" Chân Ngọc đứng lên, để Hồ ma ma đặt canh xuống, chân nhất thời có chút tê, tức ra khỏi phòng, tản bộ dưới mái hiên, giãn gân cốt.

      Vương Chính Khanh kéo Hồ ma ma lại hỏi: "Ma ma, đồng tâm kết giặt sạch chưa?"

      "Còn chưa có thỉnh giáo Tam gia, vì sao mới ra cửa chuyến, làm cho đồng tâm kết Tam phu nhân vất vả bện đêm thành ra như vậy?" Hồ ma ma cậy già lên mặt, nhắm mắt ra mặt cho Chân Ngọc: "Tâm ýcủa Tam phu nhân, là để cho Tam gia chà đạp như vậy hay sao?"

      Vương Chính Khanh cũng xấu hổ, nhất thời : "Chuyện hôm nay, là lỗi của ta. Ma ma chỉ này đồng tâm kết còn có thể khôi phục nguyên dạng sao?"

      Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh nhận lầm, cũng dám nữa người gây , thở dài : "Giẫm đạp thành như vậy, dơ bẩn , các nút cũng lỏng ra, sao còn có thể gọi là đồng tâm kết? Cho dù giặt sạch rồi, cũng nhàu nát, thể nhìn nổi. Nếu Tam gia nhận lỗi với Tam phu nhân, nịnh Tam phu nhân bện cái nữa."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, bất đắc dĩ : "Chỉ sợ Ngọc nương chịu bện nữa."

      "Tam gia cầu xin nhiều chút, nhiều lời hay chút, nhất định chịu." Hồ ma ma hai tầng nghĩa, dùng ánh mắt ý bảo Vương Chính Khanh, Tam gia à, lời đều đến ràng như vậy rồi, làm thế nào, người nên biết rồi đó.

      Vương Chính Khanh tự nhiên hiểu , chỉ cười .

      Nhất thời Chân Ngọc tiến vào, Hồ ma ma lại khuyên bọn họ uống canh, Vương Chính Khanh bưng canh lên uống hớp, cũng khuyên Chân Ngọc: "Là tâm ý của ma ma, uống !"

      Chân Ngọc nghi ngờ gì, bưng canh lên uống, nhìn trời cũng còn sớm, liền muốn ngủ, chỉ kêu nha đầu lấy nước vào rửa mặt rửa tay, dọn dẹp chút, rồi đến phía sau tấm bình phong đổi xiêm áo, lúc này mới lên giường.

      Vương Chính Khanh cũng dọn dẹp phen rồi lên giường, lật qua lật lại, cả người nóng ran. Nhất thời nhịn được hô lên: "Ngọc nương, nàng ngủ chưa?"

      Chân Ngọc nóng ran cả người, có chút khó chịu, nghe thấy Vương Chính Khanh gọi, liền : "Cả người khó chịu, chàng dậy thắp đèn, tới đây giúp ta xoa bóp!"

      A, gọi ta tới kìa! Vương Chính Khanh mừng rỡ, nhảy xuống giường, mang giày vào thắp đèn, nhất thời cất bước tới trước giường Chân Ngọc, xốc màn lụa muốn , nhìn thấy Chân Ngọc vén nửa chăn ra, xiêm áo cởi nửa, lộ nửa bầu ngực, mặt hoa da phấn, quyến rũ khó có thể miêu tả, chỉ cảm thấy lỗ mũi nóng lên, có chất lỏng chảy ra.

      Chân Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, thấy máu mũi Vương Chính Khanh chảy ròng ròng, khỏi giật mình, thuận tay sờ cái, sờ thấy dưới gối có tấm khăn trắng, hình như là Hồ ma ma đặt ở đây, liền kéo khăn ra đưa cho Vương Chính Khanh : "Mau lau !"

      Vương Chính Khanh nhận lấy khăn chặn lại lỗ mũi, ngồi vào mép giường, quăng giầy, nhấc chân lên giường, giọng khàn khàn : "Ngọc nương, canh tối nay chúng ta uống có vấn đề, nếu giải quyết, rất hại cơ thể."

      Chân Ngọc nâng đầu, ánh mắt có chút mê ly, nhàng ừm tiếng : "Vậy gọi Chu di nương tới giải quyết !"
      hikari2088, Tôm Thỏ, kabi_ng0k4 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 57

      Chu di nương sao, sớm muộn cũng phải đưa , nàng ta còn ở đây, sau này vẫn còn vướng víu. Vương Chính Khanh thầm hừ hừ trong bụng, sát lại gần Chân Ngọc, bỏ khăn ra, : "Ta giúp nàng giải quyết cũng như vậy mà."

      Chân Ngọc cả người khó chịu, thấy Vương Chính Khanh lại gần, chóp mũi ngửi thấy hơi thở nam tử, cũng kháng cự, chỉ hơi ngây người, nhất thời lại chê trán Vương Chính Khanh quá rộng, đủ thanh tú, duỗi tay kéo búi tóc của xuống, khẽ cười : "Xõa tóc ra mới đẹp."

      "Cởi bỏ xiêm áo càng đẹp hơn!" Mặc dù Vương Chính Khanh cố gắng khống chế bản thân, dám quá mức vội vã tiến vào, sợ dọa Chân Ngọc, nhưng lời trong miệng khống chế được, lời vừa ra khỏi miệng, cũng dọa mình hết hồn, vội lấp liếm : "Ta vốn cũng đẹp rồi."

      "Ta nhìn chút!" Chân Ngọc nửa ngồi, đưa tay nâng cằm Vương Chính Khanh lên, híp mắt nhìn , thấy lông mày như lá trúc, mắt sáng như sao, môi hồng răng trắng, quả nhiên là lang quân vô cùng tuấn tú, lại còn có hai má hồng, xuân tình nhộn nhạo, khác với dáng vẻ uy nghiêm la hét thuộc hạ của thường ngày, tăng thêm ba phần tuấn tú phong lưu, nhất thời thầm : " tệ, sắp vượt qua được vẻ đẹp của Chu di nương rồi."

      Vương Chính Khanh vốn là thừa cơ hành động, vừa nghe Chân Ngọc so sánh với nữ tử, trong lòng biết sâu trong đáy lòng Chân Ngọc vẫn nhớ tới mỹ nữ, lúc này thể lỗ mãng, bởi vậy cố gắng giả bộ dáng vẻ nhu nhược, ra vẻ thiếu nữ xinh đẹp, muốn nàng thương, sau đó được việc.

      Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh cọ xát mặt tay nàng, trái tim liền mềm nhũn, đưa tay kéo lại, vén lên tóc ra sau vai, sờ sờ mặt của : "Ngoan, nhắm mắt lại."

      Vương Chính Khanh vô cùng nghe lời nhắm mắt lại, đáy lòng cười to, dựng thẳng ngón cái cho mình, quả nhiên, chỉ cần giả vờ mảnh mai, Ngọc nương liền thương, tối nay, nhất định là đêm mất hồn.

      Tay Chân Ngọc mơn trớn đôi môi Vương Chính Khanh, chậm rãi cúi đầu, trước tiên nhàng mút môi Vương Chính Khanh, thấy cả người run lên, sợ hãi chút, nhất thời cực kỳ hài lòng, nắm quyền chủ động, cảm giác muốn hôn hôn, cũng thực tệ mà!

      Vương Chính Khanh tiếp tục chịu đựng, mảnh mai nằm trong ngực Chân Ngọc trong ngực, nhàng hé mở đôi môi, hy vọng Chân Ngọc càng tiến bước.

      Chân Ngọc lướt qua lượt, lại cúi đầu xuống cắn mút, đầu lưỡi dò vào trong miệng Vương Chính Khanh, nhàng khuấy động, nghe được Vương Chính Khanh phát ra tiếng ô ô đáng thương tiếng, càng thêm thương tiếc, ôm chặt hông của , để cho ngực dán vào ngực mình, môi lưỡi cùng tiến, mơn trớn môi Vương Chính Khanh, thở gấp : "Tam lang mềm mại."

      Vương Chính Khanh vốn chuẩn bị phản công, nghe xong lời này, rất sợ nửa đường lại làm cho Chân Ngọc nhớ tới Chu di nương, lại kiềm chế lần nữa, mặc cho Chân Ngọc vặt hái, chỉ giữ cổ nàng, diễn$đàn$lê$quý$đôn chần chừ chậm chạp, tay lặng lẽ sờ ngực nàng.

      Chân Ngọc có chút khó chịu, phát bắt được tay Vương Chính Khanh, để cho tay dò sâu vào ngực mình, phủ lên ngực, ý bảo xoa nắn tiếp.

      Bàn tay Vương Chính Khanh sờ nơi mềm mại đẫy đà, chỉ cảm thấy máu mũi lại phun ra trào, nhất thời cũng để ý lau , cái tay khác đưa vén xiêm áo Chân Ngọc lên, đôi tay bao trùm hai nơi đẫy đà trái phải, khẽ xoa bóp, lòng ngón tay mơn điểm đỏ tươi chút, tỉ mỉ miết, máu cả người sôi trào gào thét, cũng dám tiến vào vào lúc này.

      Chân Ngọc đưa tay xé xiêm áo Vương Chính Khanh, tay cũng ấn lên ngực , sờ thấy nơi đẫy đà, hơi thất vọng, nhất thời đẩy ngã xuống giường, mình ngồi cưỡi lên, đè người Vương Chính Khanh, hung hăng hôn , trong nội tâm sôi trào, chỉ là đung đưa trái phải, lại cứ có chỗ phát tiết, chỉ gấp gáp đến mức thở gấp.

      Vương Chính Khanh biết lửa đủ độ, tay nâng eo Chân Ngọc lên, đỡ nàng ngồi vào chỗ bụng dưới của mình, cách lớp xiêm áo, để cho nàng cảm nhận nơi cứng rắn của mình, đôi tay nặng nề bắt được nơi ngực đẫy đà của Chân Ngọc, khẽ đẩy, muốn trêu chọc nàng tự cởi xiêm áo ra.

      Chân Ngọc khẽ hô tiếng, cả người ngã người Vương Chính Khanh, ngậm chặt môi , hai người ôm thành đống, lăn mấy vòng giường, nhưng vẫn chưa vào cảng.

      Hô hấp của Vương Chính Khanh phun bên vành tai Chân Ngọc, chỉ thấp giọng : "Cởi xiêm áo nữa là. . . . . ."

      Chân Ngọc duỗi tay cái, đụng phải nơi j□j của Vương Chính Khanh, cầm tay tuốt tuốt, kinh ngạc : "Sao lại nóng như vậy?"

      Nương tử à, nàng từng là nam tử, tại sao có thể hỏi câu hỏi như thế này chứ? Vương Chính Khanh thở hổn hển, cũng đưa tay thử thăm dò Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc đẩy ra, khỏi mừng rỡ, tốt quá, chuyện sắp thành rồi.

      Chân Ngọc vốn khó nhịn, bị vừa sờ, máu toàn thân dồn đỉnh đầu, đôi tay ôm hông Vương Chính Khanh dien#dan$le%quy&don lại ôm lăn lộn giường.

      Lúc này còn kịch liệt hơn vừa rồi, hai người lăn từ đầu giường đến cuối giường, từ cuối giường lăn đến đầu giường, lại lăn đến cạnh giường.

      Vương Chính Khanh quên tất cả, đưa tay kéo xiêm y Chân Ngọc xuống, vừa đúng lúc Chân Ngọc cũng đưa tay cởi đồ , hai người lôi kéo chỗ, chỉ nghe "bịch" tiếng, lại cùng ngã xuống giường.

      Dưới giường lớn có tấm gỗ đặt chân, Vương Chính Khanh ngã xuống trước, thân thể nằm tấm gỗ đó, bị Chân Ngọc ngã xuống đè lên, cái ót đụng vào nền nhà, chỉ trong nháy mắt, liền ngất .

      "Này, này, Tam lang, chàng có việc gì chứ?"Bị ngã như vậy, Chân Ngọc tỉnh táo ít, mang mang mặc lại xiêm áo, thăm dò hơi thở của Vương Chính Khanh, biết chỉ là ngã bất tỉnh, nhất thời ra sức ôm lấy , kéo trở về giường lớn, đắp chăn cho , lại nhìn lại phen, muốn kêu người vào, lại nghe Vương Chính Khanh phát ra thanh, cũng tỉnh.

      "Đừng gọi người!" Vương Chính Khanh gấp rút ngăn nàng lại, đưa tay lại ôm nàng, lại muốn tiếp tục chuyện vừa rồi.

      Chân Ngọc lăn qua lăn lại như vậy, khó nhịn nãy giờ cũng mất hết, lại đẩy tay Vương Chính Khanh ra : "Ngoan ngoãn ngủ , thể giày vò nữa, còn giày vò nữa thực tổn hại sức khỏe."

      Vương Chính Khanh vẫn khó chịu, giọng : "Ngọc nương, Ngọc nương của ta, ta. . . . . ."

      Chân Ngọc cúi người nhìn : "Nếu , hay là gọi Chu di nương đến đây ?"

      Vương Chính Khanh giật mình, hoa mỹ nam ở trước mặt nàng rồi mà nàng còn nhớ thương tới Chu di nương, dien@dan!le*quy*don vậy phải làm sao bây giờ?

      "Ngọc nương, chúng ta vẫn là ngủ !" Vương Chính Khanh vừa nghĩ, tối thiểu tối nay có thể ngủ chung cái chăn rồi, cũng coi như tiến bước!

      Chân Ngọc"Ừ" tiếng, đưa lưng về phía Vương Chính Khanh, nằm vào trong chăn, tùy ý Vương Chính Khanh ôm nàng từ phía sau.

      Vương Chính Khanh vẫn chưa từ bỏ ý định, cứng rắn nơi chống đỡ mông Chân Ngọc, tìm khe hở thăm dò tới lui.

      Chân Ngọc bất động, để tùy Vương Chính Khanh dò xét, trong bụng lại kinh ngạc, ý, cảm giác vừa muốn lại vừa muốn của lão tử là sao?

      Vương Chính Khanh lại đưa tay vòng qua, nắm lấy nơi đẫy đà của Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc có phản kháng, lá gan của lớn lên, bàn tay chu du khắp nơi, đường dò dẫm xuống dưới, dò tới đùi, sờ tới đùi Chân Ngọc, liền nâng chân nàng lên, chỗ khác, nơi cứng rắn của cách xiêm áo, dò vào chỗ tĩnh mịch của Chân Ngọc, rục rịch ngóc đầu dậy.

      Chân Ngọc cũng chịu nổi nữa, nghiêng người, hung hăng đẩy Vương Chính Khanh ra, quát: "Trở về thư phòng của ngươi ."

      "Ta bảo đảm lộn xộn nữa, để cho ta ngủ ở đây !" Vương Chính Khanh quả nhiên hề động đậy nữa.

      Hai người giằng co đến nửa đêm, rốt cuộc cũng mệt mỏi, nhất thời yên tĩnh lại, sau lúc, cũng ngủ thiếp .

      Vương Chính Khanh bởi vì phải lên triều sớm, ngày hôm sau thức dậy từ rất sớm, chỉ sai người đừng đánh thức Chân Ngọc, lặng lẽ ra khỏi phòng, đến thư phòng rửa mặt ăn điểm tâm, tự vào triều.

      Khi tỉnh lại, Chân Ngọc thấy giường xộc xệch, còn có chút chưa tỉnh táo, ừ, tối hôm qua ôm Tam gia ngủ đêm đấy! (dien*dan*le*quy*don)

      Khi Hồ ma ma vào dọn dẹp phòng vẻ mặt tươi cười, đến khi nhìn thấy khăn trắng nhuốm máu, vội cầm cất vào cái hộp, trong lòng niệm Phật, thành thân hơn năm, rốt cuộc động phòng, rỗi rãnh còn phải đến miếu dâng hương, phù hộ phu nhân sớm có tin vui, sinh hạ nhất nam bán nữ, mới có thể thực an tâm.

      Lập Hạ và Bán Hà cũng biết tin vui, qua tụ tập với Hồ ma ma, ba người bắt đầu bàn bạc kiểu dáng xiêm y của em bé.

      Lập Hạ : "Nếu là nhất cử mang thai, chính là cuối hạ đầu thu sang năm sinh, đến lúc đó thu cao khí sảng, khí hậu vừa đẹp, ở cữ cũng khó khăn."

      Bán Hà liền giọng : "Như thế, xiêm áo trẻ em phải làm nhiều đồ thu chút hay sao?"

      Hồ ma ma cười : "Còn có thời gian năm mà, từ từ làm, đến lúc đó đồ trẻ đều đầy đủ các mùa."

      ngày này, Chân Ngọc lại có chút thất thần, khi đó ở tỉnh lại ở am Kim Sa, mặc dù mất trí nhớ, luôn cảm giác mình thích nữ tử, cũng thích nam tử, chỉ là nhớ nổi chuyện cũ, trong lòng tiếc nuối, lòng muốn đợi khôi phục trí nhớ, ngả bài với Vương Chính Khanh. Chỉ là tối qua ngủ cùng Vương Chính Khanh, lại giống như hề ghét , dien@dan&le#quy&don còn rất thích mùi vị người . Chẳng lẽ, mình vừa thích nữ tử, lại ưa thích nam tử?

      Chân Ngọc suy nghĩ lại, liền sai người gọi Chu Hàm Xảo tới, muốn thử chút xem mình có thích Chu Hàm Xảo hay .

      Kể từ khi Điền Loan Loan bị đưa lên trang, Hồng Tụ bị trả về Tăng gia, lại tới Hạ Sơ Liễu bị đuổi về vương phủ, Chu Hàm Xảo đều để vào trong mắt, rất an phận, rất sợ mình bước theo gót bọn họ, ngày nào đó bị đưa . Trong thời gian này, nàng chỉ trốn trong phòng thêu thùa may vá, dám ra khỏi cửa, cũng như tự cấm túc mình. Lúc này nghe được Chân Ngọc gọi tới, vừa mừng vừa sợ, chỉ vịn vai Xuân Nhu, giọng hỏi nha đầu truyền lời: " biết Tam phu nhân gọi ta sang có chuyện gì ?"

      Nha đầu : "Chu di nương qua rồi biết."

      Chu Hàm Xảo nhớ tới lúc trước Chân Ngọc thích nhất nàng ăn mặc xinh đẹp, nhất thời vội vàng ăn mặc trang điểm phen, lúc này mới cùng nha đầu đến phòng Chân Ngọc.

      Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo tới, liếc nhìn nàng cái, thấy nàng hình như gầy chút, liền : "Mấy ngày gặp, sao lại gầy thành thế này rồi? Người nào bạc đãi ngươi hay sao?"

      Chu Hàm Xảo vội : " có người nào bạc đãi nô gia. Chỉ là mấy ngày nay nô gia ngủ ngon, nên mới gầy thôi. Nghỉ ngơi tốt mập lại."

      "A, ngủ ngon sao?" Chân Ngọc chỉ vừa suy nghĩ, liền hiểu, an ủi nàng : "Ngươi là người hầu hạ Tam gia từ , nếu phạm lỗi gì, tự nhiên bị đưa , an tâm !"

      Chu Hàm Xảo nghe được những lời này, thiếu chút nữa ướt hốc mắt, nhất thời qua giúp Chân Ngọc đấm chân, tận tâm hầu hạ.

      Chân Ngọc khép nửa mắt, ngửi thấy mùi u hương nhàn nhạt người Chu Hàm Xảo, tâm tình sảng khoái, nhất thời chợt hiểu, a, ta đúng là vừa thích nam tử lại ưa thích nữ tử!

      Chu Hàm Xảo hầu hạ Chân Ngọc nửa ngày, thấy Chân Ngọc đối đãi với nàng khác trước đây, nhất thời thoáng an tâm, hoặc là, chỉ cần hầu hạ phu nhân tốt, bị đưa ?

      Tới tối muộn, Vương Chính Khanh trở về phủ, cũng là mang về tin, Đường Tấn Minh dựa theo kịch bản Chân Ngọc viết, sai đoàn kịch trong vương phủ tỉ mỉ sắp xếp kịch diễn, đưa đoàn kịch tới đạo quan, diễn tuồng kịch cho Hoàng đế xem trước, Hoàng đế xem xong vỗ tay, vô cùng tuyệt diệu, khen Đường Tấn Minh ngớt, còn hỏi kịch bản là do ai viết? Đường Tấn Minh đáp là Trạng Nguyên phu nhân, Hoàng đế lại sinh hứng thú, lệnh Lễ bộ bị quà, ít ngày nữa muốn ban thưởng cho Chân Ngọc.

      Chân Ngọc nghe Vương Chính Khanh xong, chắp tay dạo bước : "Nếu như vậy, hoàng thượng lại biết ta trước, qua thời gian nữa tới lễ Vạn Thọ, chúng ta dâng lên Độ Tiên Bàn và Phi Thiên Đỉnh, hoàng thượng chắc chắn triệu kiến chúng ta! Khi đó, cũng có thể giúp Cửu Giang vương vài câu, để cho Tam vương gia giành đồ tốt."

      Vương Chính Khanh cười : "Chính là như vậy."

      Hai người nơi này bàn về , Hoàng đế Đường Tập Võ cũng xem xong kịch, vẫn có chút chưa thỏa mãn, lại sai người đem kịch bản lên, xem cả nửa buổi tối dưới ánh đèn, nhất thời vỗ bàn : "Hay!"

      Tiểu đạo ở bên cạnh hầu hạ thấy Hoàng đế vui mừng, cũng góp vui : "Trạng Nguyên phu nhân có thể viết ra kịch bản như vậy, ai biết, còn tưởng rằng nàng chính là nữ Bảng nhãn nữ giả nam đó!"

      Đường Tập Võ lật xem kịch bản lần nữa, khỏi cười ha ha : "Quả viết rất hay, dường như chính bản thân ở trong cảnh đó, như chi tiết nữ giả nam trang này, như nịt ngực, mặc xiêm y cao cổ, trầm giọng chuyện, lại tới học nam tử ngẩng đầu xoải bước, khi thay đồ vô cùng cẩn thận, lúc ngủ cũng cực kì thận trọng, nhiều chi tiết cũng rất là thú vị. Ở nơi khác, bàn chính khi triều với các nam tử, những việc làm sau khi bãi triều, lại lộ ra người viết kịch bản cũng có chút kiến thức."

      Tiểu đạo ở bên cạnh lớn mật hỏi "Nếu triều ta (nước ta) có nữ tử nữ giả nam, thi trúng Bảng nhãn, hoàng thượng miễn cho nàng tội khi quân sao?"

      Đường Tập Võ sững sờ, tiếp đó cười, "Hoàng đế trong kịch bản là minh quân, cũng là miễn tội cho nữ Bảng nhãn, còn ban hôn, tác thành cho nàng và Trạng Nguyên Lang. Nếu triều ta có nữ tử thi được Bảng nhãn, đương nhiên cũng miễn tội của nàng, chỉ là triều ta thể nào xuất nữ Bảng nhãn ."

      Tiểu đạo chỉ chỉ kịch bản : "Bên trong triều đại, nhưng nhìn lễ nghi quy củ, lại rất giống triều ta. Nữ Bảng nhãn, lại rất giống bản thân Trạng Nguyên phu nhân."

      Đường Tập Võ cười ha ha, nhất thời vui mừng, để tiểu đạo mài mực, đích thân hạ chỉ, muốn phong Chân Ngọc làm nữ Bảng nhãn tiên nhiệm của Đường Quốc, lĩnh bổng lộc, thưởng quan bào (áo quan), ngày tết cùng Trạng Nguyên Lang vào quan tham gia yến tiệc.
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      hikari2088, caoduong, Tôm Thỏ5 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 58

      Bởi vì gần tới lễ Vạn Thọ, Cửu Giang vương bộn bề đủ thứ chuyện, càng thể thiếu Vương Chính Khanh, bởi vì có hai tối nghị cùng Vương Chính Khanh trong vương phủ, thấy trời tối, liền giữ ở lại vương phủ, lệnh người tới Vương gia báo tin.

      Đêm đó Chân Ngọc dây dưa với Vương Chính Khanh, luôn có cảm giác là lạ, thấy hai tối trở về, lại thở phào nhõm.

      Ba ngày sau, Vương Chính Khanh mới từ phủ Cửu Giang vương về nhà, đợi vào thư phòng, chỉ thấy Thị Thư vội vã vào : "Tam gia, Tam gia, trong cung có công công tới ban chỉ, đến cửa phủ bên ngoài, lão gia và lão phu nhân ra ngoài, gọi Tam gia cũng nhanh chóng ra ngoài nghênh đón!"

      Vương Chính Khanh ngẩn ra, nay ba vị vương gia giám thị mọi chuyện trong triều, nếu có chỉ ý gì, mình biết từ trước, sao lại ban chỉ đột ngột như vậy? Trước đó cũng có động tĩnh gì? Chẳng lẽ phải ba vị vương gia ra chỉ ý, mà là thánh chỉ từ đạo quan truyền tới?

      Khi Vương Chính Khanh vội vã chạy tới tiền viện đội hộ vệ che chở nội thị ban chỉ đến Vương gia, vào cửa chính, liền đứng ở giữa hô: "Thánh chỉ đến, mời Chân thị tiếp chỉ!" dien!dan!le!quy!don

      Vương Tuyên nghe thấy thánh chỉ là ban cho Chân Ngọc, khỏi nhìn Vương Chính Khanh cái, chẳng lẽ là thánh chỉ phong Chân thị làm Cáo Mệnh phu nhân? Lại , Chân thị vào cửa cũng hơn năm, vốn là nên xin phong Cáo Mệnh phu nhân rồi, nhưng bởi vì bận rộn, cũng là bị trì hoãn. Ông nghĩ như vậy, nhanh chóng kêu người vào mời Chân Ngọc ra ngoài.

      Vương Chính Khanh vừa nghe là thánh chỉ ban cho Chân Ngọc, lại có chút tỉnh táo, chỉ từ nét mặt của nội thị và cả đám hộ vệ, nhìn ra nội dung trong ý chỉ, nhất thời cúi đầu suy nghĩ, nghe hoàng thượng rất thích kịch bản Ngọc nương viết, có lẽ đây là chỉ ý ban thưởng!

      Chân Ngọc rất nhanh ra, nàng cũng hơi kinh ngạc, lại kịp suy nghĩ nhiều, vội quỳ nhận thánh chỉ.

      Nội thị thấy người trong Vương gia đến đông đủ, liền mở thánh chỉ ra đọc.

      Mọi người vừa nghe thánh chỉ là phong Chân Ngọc làm nữ Bảng nhãn, có bổng lộc, thưởng quan áo, ngày tết vào cung dự tiệc, khỏi ngây người.

      Chân Ngọc đầu tiên là thể tin được, tiếp đến là mừng rỡ, mặc dù nữ Bảng nhãn có thực quyền, cũng nhậm chức, nhưng có bổng lộc, đây có nghĩa là, chỉ cần lĩnh tiền cần làm việc, còn có thể vào cung dự tiệc, có thể diện y như phu quân vậy!

      Vừa đọc xong thánh chỉ, đợi Chân Ngọc tiến lên tiếp chỉ, lúc này nội thị mới cười ha hả : "Chúc mừng Bảng nhãn gia!"

      nữ tử đột nhiên được phong làm nữ Bảng nhãn, lại được nội thị gọi là gia, vinh hạnh đặc biệt nhường này, phải người thường có thể có được. Ai trong Vương gia cũng chưa hồi hồn lại.

      Trong lòng Chân Ngọc cảm khái, nghĩ nghĩ lại, lại cảm thấy mình làm được vinh hạnh đặc biệt thế này, nhất thời cười cám ơn với nội thị, lại mời vào trong uống trà.

      Vương Chính Khanh mặc dù bất ngờ, rồi lại vui mừng thay Chân Ngọc, nàng vốn có mang tài Bảng nhãn, nay chịu thiệt làm nữ tử, khi khôi phục trí nhớ, sao có thể cam tâm? nay được phong nữ Bảng nhãn, có danh phận ở đây, về sau đồng tiến đồng xuất, bàn luận chút chính , rốt cuộc cũng có thể thỏa khát vọng.

      Ninh lão phu nhân phục hồi lại tinh thần, nhìn lại Chân Ngọc, đột nhiên liền bội phục nhãn lực của Vương Tuyên, năm đó chính mình là luôn phản đối, thế nhưng lão gia vẫn Ngọc nương tài mạo song toàn, là người con dâu tốt, lòng muốn đón nàng làm con dâu. ngờ ứng nghiệm trong hôm nay! phủ có Trạng Nguyên là đủ vẻ vang rồi, hôm nay có thêm nữ Bảng nhãn, chẳng phải khiến người khác ghen tỵ sao? Giờ mình ra cửa, chỉ có thể khoe nhi tử, còn có thể khoe con dâu!

      Vương Tuyên thấy nội thị quen mặt, đến khi mời đối phương uống trà, dúi lì xì, lại hỏi thăm mấy câu, lúc này mới biết, ra là Hoàng đế thích kịch bản Chân Ngọc viết, thưởng thức văn phong của nàng, đáng tiếc Chân Ngọc Thân là nữ tử, nếu cũng muốn thưởng chức quan văn cho nàng làm chút, sau lại nổi hứng, liền phong làm nữ Bảng nhãn. dien&dan&le&quy&don

      Tiễn nội thị, Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân liền gọi Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đến phòng chuyện, thời gian này, họ nhìn Chân Ngọc cũng là đặc biệt thuận mắt, dặn bảo rất nhiều lời, lại dặn Vương Chính Khanh săn sóc thê thất, bầu bạn nhiều hơn vân vân.

      Đợi trở về phòng, Vương Chính Khanh liền cười thi lễ với Chân Ngọc: "Bái kiến Bảng nhãn gia!"

      Chân Ngọc đáp lễ : "Trạng Nguyên gia miễn lễ!"

      Hai người nhìn nhau cười tiếng rồi ngồi về chỗ mình, sau đó Lập Hạ dâng trà lên, mở miệng đòi thưởng, cười : "Chúc mừng Bảng nhãn gia, cả đám nô tỳ chờ thưởng tiền, chờ mãi mà có động tĩnh, cũng thể mọn như vậy."

      Chân Ngọc khỏi cười, phân phó Lập Hạ mở rương cầm tiền thưởng thưởng cho đám người làm, lại : "Người hầu hạ trong viện này, toàn bộ tăng gấp đôi. Còn ngươi Bán Hà và Hồ ma ma, ta có hậu thưởng sau, thiếu của các ngươi."

      Lập Hạ cười tạ, vui mừng hớn hở mở rương cầm tiền thưởng, lại ghi chép trong sổ, vô cùng vội vã.

      Nơi này Chân Ngọc cười với Vương Chính Khanh: "Còn chưa có bổng lộc, mất của ta ít tiền thưởng."

      Vương Chính Khanh cười : "Cái người này giờ đau lòng tiền thưởng, sau đó làm y phục mới, đãi khách, người tới người lui đến xã giao, tiền chảy ra như nước, chẳng phải là càng thêm đau lòng?"

      Chân Ngọc làm bộ kinh sợ : "Nếu là ta nghèo, các phu nhân còn có thể qua lại với ta sao?"

      Vương Chính Khanh khỏi ha ha cười : " nay Bảng nhãn gia chỉ cần viết viết kịch bản, lập tức có người ra giá cao đến mua, còn sợ có tiền?"

      Hai người rồi cười, mắt thấy trời cũng còn sớm nữa, cũng có ý định khác.

      Chân Ngọc: có nên giữ lại nghỉ ngơi hay ? Hôm nay vui, luôn muốn chia sẻ với người khác, nếu ở lại, ngủ chung, cùng trò chuyện cũng tệ.

      Vương Chính Khanh: có nên ở lại đây hay ? Chỉ là lần trước thấy được sờ được như vậy, cũng là ăn được, suýt chút nữa nín nhịn đến hỏng, nếu lại như vậy mấy lần, chỉ sợ đả thương căn bản!

      Nhất thời Chương Phi Bạch có chuyện muốn bẩm báo, sai người đến mời Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh liền đứng dậy , đêm đó nghỉ ngơi trong thư phòng.

      Tin tức Chân Ngọc được phong làm nữ Bảng nhãn truyền rất nhanh, ngày hôm sau, phu nhân các phủ tới nối nhau dứt. Cửu Giang vương cũng phái người ta tới, vương phi Thân thị lại phái Thân ma ma đích thân đến, ngay cả công chúa An Tuệ, cũng có phái người đến chúc mừng .

      Nhất thời phu nhân Hộ Bộ Thị Lang Tiền thị, con dâu Thọ vương Phi Quý thị, cũng vào tới phủ. dien^dan^le^quy^don

      Quý thị lôi kéo Chân Ngọc : "Tiểu nữ tử ở đây hành lễ với Bảng nhãn gia, mong Bảng nhãn gia chiếu cố!"

      Chúng phu nhân khỏi cười to. Tiền thị : "Đường Quốc chúng ta, mặc dù nữ tử có chút hung hãn, có chút áp đảo phu quân, nhưng phải khiến cho hoàng thượng hạ chỉ phong làm nữ Bảng nhãn, Ngọc nương vẫn là đầu tiên. Đây là điều vẻ vang cho nữ nhân chúng ta nữ nhân! Về sau nếu vị kia trong phủ khi dễ ta, ta tìm Bảng nhãn gia, để Bảng nhãn gia ra mặt cho ta."

      Chân Ngọc nửa đùa : "Có ta ở đây, ai dám khi dễ các phu nhân, đương nhiên tha thể cho !"

      Lập Hạ và Bán Hà vội vàng bưng trà dâng nước, cực kỳ cảm khái, Tam phu nhân đến Vương gia hơn năm, có bao giờ được vẻ vang qua? Lúc đó bệnh đến gần chết, cũng ai đến thăm. Hôm nay những người ngồi ở đây, nguyện ý kết giao với phu nhân, tất cả đều là quý phụ đứng đầu kinh thành! nay phu nhân ra ngoài, muốn ngang dọc cũng được rồi.

      Hồ ma ma lặng lẽ qua bên gạt lệ, Tam phu nhân đây là khổ tận cam lai rồi, bên này viên phòng với Tam gia, bên kia được phong nữ Bảng nhãn, đợi đến tối còn phải bảo Tam phu nhân viết thư gửi về Giang Nam báo tin mừng, để lão thái gia và lão phu nhân cũng vui mừng phen, cần lo lắng Tam phu nhân ở kinh thành có bị khi dễ hay nữa.

      Tiễn đám người Quý thị và Tiền thị , Chân Thạch và Kiều thị dẫn Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương đến chúc mừng.

      Chân Thạch thấy Chân Ngọc được phong nữ Bảng nhãn, vui vô cùng, cười : "Lúc trước Ngọc Lang nhà ta cũng là Bảng nhãn, ngờ nhận nghĩa muội, cũng được phong Bảng nhãn, có thể biết chúng ta là người nhà."

      Kiều thị chúc xong, cười : "Ngọc nương có thể được phong nữ Bảng nhãn, tất nhiên bởi vì tài văn chương xuất chúng, được hoàng thượng thưởng thức. Cho nên ta , thân là nữ tử, cũng thể thương mình, đọc sách suy nghĩ, chỉ lòng suy nghĩ cho phu quân, như vậy, khi phu quân ghét bỏ, nữ tử này liền hết hi vọng."

      Chân Ngọc nghe lời này của Kiều thị, khỏi nhìn bằng con mắt khác, cười : "Lời này của tẩu tẩu có chút ý tứ."

      Kiều thị nhân cơ hội : "Nhìn Ngọc nương như vậy, ta cũng nỡ để Nguyên Phương bên cạnh thêu thùa may vá, cũng muốn đưa nó học, tương lai mặc dù uyên bác như Ngọc nương, suy cho cùng cũng làm người biết suy nghĩ. Chỉ là. . . . . ."(dien%dan&le#quy!don!1)

      Lúc trước Chân Ngọc có nhắc tới với Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh cũng sắp xếp cho Chân Nguyên Gia vào Vương gia tộc học lên lớp, gần đây việc học của Chân Nguyên Gia lại có tiến bộ. Bởi vậy Kiều thị động tâm tư, cũng muốn đưa Chân Nguyên Phương vào học ở Vương gia tộc học, chỉ là ngượng ngùng dám mở miệng, kéo dài tới hôm nay, cũng là hơi ra ngoài.

      Vương Chính Khanh ở bên cạnh nghe, thầm nghĩ suy cho cùng cũng là chất nữ của Chân Bảng nhãn, cần phải chăm sóc, nhất thời : "Như vậy để Nguyên Phương theo Nguyên Gia, cùng đến Vương gia tộc học học!"

      nay địa vị của Vương Chính Khanh vô cùng quan trọng, muốn cho Chân Nguyên Phương vào tộc học, chỉ là chuyện mở miệng câu mà thôi.

      Chân Thạch nghe Kiều thị thẳng như vậy, vốn là lúng túng, lúc này nghe được Vương Chính Khanh lời đáp ứng, nhất thời mừng rỡ, vội cùng Kiều thị đứng lên cám ơn, lại kêu Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương tới cám ơn.

      Chân Ngọc sớm ôm chầm Chân Nguyên Phương, bế đầu gối, cười : "Nguyên Phương của chúng ta học cho giỏi, tương lai cũng làm nữ Bảng nhãn."

      Chân Nguyên Phương non nớt : ", cháu muốn làm nữ Trạng Nguyên cơ."

      "Ha ha. . . . . ." , Mọi người bị bé chọc cười.

      Ở chỗ Chu Hàm Xảo, đến khi biết Chân Ngọc được phong nữ Bảng nhãn, cũng là bắt đầu vẩy nước quét đình viện, mở rương tìm các loại đồ trang sức, trang điểm cho mình xinh đẹp khác thường, chỉ chờ Chân Ngọc phái người tới gọi nàng, chạy nhanh qua hầu hạ .

      Thời gian này, Chu Hàm Xảo loáng thoáng cảm thấy, Chân Ngọc hình như thích nữ tử, cũng rất thích nàng. Nếu muốn có kết cục như Hạ Sơ Liễu và Hồng Tụ, phải hầu hạ Chân Ngọc tốt. Hơn nữa, Chân Ngọc đối xử với nàng khoan hậu, thỉnh thoảng lại ban thưởng, đối mặt với vị phu nhân này, nàng cũng từ từ, có chút. . . . . . . Dù sao, Tam gia nhìn tới nàng, khó có được Tam phu nhân thích nàng, nàng thế nào cũng phải giữ chặt.

      Xuân Nhu theo Chu Hàm Xảo ra ra vào vào, cũng biết chút manh mối, mắt thấy Chu Hàm Xảo trang điểm, liền lặng lẽ : "Bên chỗ Tam phu nhân náo nhiệt, giờ này chỉ sợ để ý tới di nương."

      Chu Hàm Xảo suy nghĩ chút : "Lúc đầu làm đôi giày, bây giờ liền tặng giày cho Tam phu nhân, cũng là tâm ý."

      Xuân Nhu hiểu ý, liền tìm giày ra, bỏ vào hộp, qua chỗ Chân Ngọc cầu kiến.

      Lập Hạ thấy là Xuân Nhu, liền dẫn nàng vào, hỏi "Ngươi hầu hạ Chu di nương, chạy tới đây làm gì?"

      Xuân Nhu liền đưa giày ra, giọng : "Di nương chúng ta muốn tới đây hầu hạ Tam phu nhân, lại sợ gặp phải người, chỉ dám tới đây. Bởi vậy thức đêm làm giày muốn tặng cho Tam phu nhân, để cho ta đưa tới, Lập Hạ tỷ tỷ giúp đỡ đưa cho Tam phu nhân."( dien&dan#le%quy&don)

      Lúc đầu Chân Ngọc được sủng ái Lập Hạ ở trong phủ cũng nhận được chút xem thường, chỉ là Xuân Nhu này, thế nhưng vẫn kính cẩn, có chỗ nào chu đáo, bởi vậy còn có chút hảo cảm với nàng ta, nghe được lời của nàng ta..., liền : "Biết rồi, ta với Tam phu nhân ."

      Xuân Nhu cảm tạ, lúc này mới rời .

      Chân Ngọc lại tiễn nhóm phu nhân, thấy trời cũng còn sớm, liền sai người bày bữa tối, lại thấy Lập Hạ cầm đôi giày vào, liền hỏi mấy câu.

      Lập Hạ giày là Chu Hàm Xảo đưa tới.

      Chân Ngọc vừa nghe liền : "Cũng quên mất nàng ấy rồi. Tối nay ta và Tam gia muốn uống rượu trong phòng sưởi, gọi Chu di nương qua hầu hạ !"

      Vương Chính Khanh làm xong việc trong thư phòng, nghe được Chân Ngọc mời đến phòng sưởi uống rượu, khỏi hí hửng, Bảng nhãn gia cho mời, bận rộn thế nào cũng phải , biết chừng thừa dịp nàng vui mừng, còn có thể nhất thân phương trạch! (ý định của tam lang lâu nay, các nàng tự hiểu nhé!)

      Khi Vương Chính Khanh đạp ánh trăng đến phòng sưởi chỉ nghe thấy bên trong có tràng tiếng cười, lại là thanh của Chân Ngọc và Chu Hàm Xảo. diễn@3dan@3le%quy&8don

      Bước chân của chậm lại, có chút thích, vì sao Chu di nương lại tới? Nhất thời vén mành vào phòng sưởi, lại thấy Chân Ngọc ngồi ở trước bàn, Chu Hàm Xảo chấp bình rót rượu cho nàng, hai người liếc mắt đưa tình, ràng...

      Chân mày Vương Chính Khanh nhíu lại, Chu di nương này, thể giữ lại nữa.
      Last edited by a moderator: 23/7/16
      hikari2088, Tuyết Liên, caoduong2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :