1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giảo Phụ - Cống Trà

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 40

      Chân Ngọc nhớ , năm đó thuộc hạ của công chúa An Tuệ phát ra ngọn núi hoang cách am Kim Sa xa sinh ra bùn tử sa, bởi vậy nhanh chóng báo cho công chúa An Tuệ biết, công chúa An Tuệ liền sai người khai thác, đốt hầm chế ấm tử sa, lúc ấy còn mời vài đại sư chế bình, chế được rất nhều trân phẩm, thịnh hành hậu thế, kiếm được ít bạc.

      Lần này, mình phải mua ngọn núi hoang trước khi thuộc hạ của công chúa An Tuệ phát núi hoang có bùn tử sa.

      Nàng suy nghĩ, Vương Chính Khanh đến vương phủ, bẩm lên chuyện Chân Ngọc, lại chuyện ngọn núi hoang có bùn tử sa.


      Cửu Giang Vương vừa nghe, nếu có bùn tử sa, chế thành ấm nổi tiếng bán , thực có thể giải quyết khó khăn trước mắt, khỏi mừng rỡ, lệnh Vương Chính Khanh toàn quyền tiến hành việc này.

      Vương Chính Khanh xong chính , liền : "Mặc dù Ngọc nương từng là mật thám, nhưng nàng và thần là vợ chồng thời gian, hòa ly suy cho cùng có chút ổn, chỉ hy vọng Vương Gia thành toàn."

      Cửu Giang vương : "Vợ chồng các ngươi ân ái, chính là chuyện tốt, Bổn vương tự nhiên gậy đánh uyên ương."

      Vương Chính Khanh vừa nghe, đây là để Chân Ngọc được tự do rồi, nhất thời cảm tạ sâu sắc.

      Lại đến khi Hồ ma ma nghe Chân Ngọc muốn đến am Kim Sa ở, cũng cực kỳ kinh ngạc, liên tục khuyên nàng chỉ cần dâng hương chút thôi, cần phải ở lại, để tránh trong lúc rời phủ, Vương Chính Khanh bị tiểu thiếp quyến rũ vân vân.

      Chân Ngọc cười : "Ma ma cần phải lo lắng, lần này đến am Kim Sa ở, cũng được Tam gia đồng ý, chừng sau khi trở lại, cũng có thể cười chân thành với Tam gia rồi."



      Hồ ma ma biết thuyết phục được Chân Ngọc, chỉ đành than thở thu dọn hành lý.

      Còn Chân Ngọc đến chỗ Ninh lão phu nhân thỉnh an, lại : "Tức phụ (con dâu) vào Vương gia cũng hơn năm rồi, cũng có động tĩnh gì, hơn nữa hầu hạ Tam lang đắc lực, trong lòng hổ thẹn, muốn đến am Kim Sa ở, cầu phúc cho Tam lang."

      Ninh lão phu nhân thấy lời của Chân Ngọc hề buồn bực nữa, hơn nữa thời gian này thấy cũng hề làm ầm ĩ nữa, bên ngoài còn đồn đại nàng tài mạo song toàn, cứu được Vương Gia, viết được kịch bản các loại, dần có danh tiếng trong các phủ, bà làm mẹ chồng, cũng được hưởng chút hào quang, ác cảm với Chân Ngọc nhất thời tiêu tan hơn phân nửa. Nay nghe nàng muốn đến am Kim Sa ở, hỏi được ngày về, liền gật đầu : "Đến ở mấy ngày cũng tốt, hơn nữa trụ trì am Kim Sa am hiểu số loại thuốc bổ khí huyết, con dùng nhiều thuốc ở đó chút, bồi bổ thân thể cũng được. Ngày trước hai ngày ba bữa liên bệnh, nay khó khăn lắm mới khá hơn chút, vừa đúng bổ sung vào."

      Chân Ngọc thấy Ninh lão phu nhân mắt lạnh nhìn nàng như trước đây, cũng thở phào hơi, lại thêm mấy câu nữa, lúc này mới cáo lui.

      Đợi Chân Ngọc vừa , Như Ý lại cười với Ninh lão phu nhân: "Nghe tối qua Tam phu nhân và Tam gia uống rượu trong phòng sưởi, còn trò chuyện với nhau rất vui vẻ!"

      "Gia hòa vạn hưng!" Ninh lão phu nhân nghe quan hệ của Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc chuyển biến tốt, cũng thở phào nhõm, cười : "Ngọc nương đây là muốn sống qua ngày tốt, cũng biết phải đến am Kim Sa ở."

      Trụ trì am Kim Sa giỏi y thuật, am hiểu nhất là y khoa, nhiều nữ tử kinh nguyệt đều, đến đó ở thời gian ngắn, trở về khí sắc liền tốt lên nhiều. Khí sắc tốt lên, chuyện mang thai, đương nhiên nhiều hi vọng hơn.



      Như Ý cũng biết trụ trì am Kim Sa am hiểu y thuật, nhất thời cười : "Gần đây Tam phu nhân nổi tiếng ở bên ngoài, bao nhiêu người nhìn nàng! Nếu có thể mang thai, càng thêm chuyện vui."

      Ninh lão phu nhân gật đầu cái, phân phó Như Ý : " dặn dò Tam lang, để nó đưa Ngọc nương đến am Kim Sa cẩn thận, cho trụ trì am Kim Sa chút lợi lộc, để Ngọc nương điều dưỡng tốt thân thể rồi trở về."

      Như Ý đáp, tự động lui ra đề cập tới nữa.

      Chân Ngọc đột nhiên đến am Kim Sa ở, cũng dẫn đến suy đoán của số người. Chân Thạch và Kiều thị nghe , rất là lo lắng. Thời gian này bọn họ quen Chân Ngọc thường tới chuyện, giúp họ an bài này an bài nọ, nghe thân thể Chân Ngọc tốt, muốn đến am Kim Sa ở, tối nay, hai vợ chồng lại ngủ được, chỉ giọng bàn bạc phải am Kim Sa thăm Chân Ngọc chuyến.

      Chân Thạch thở dài : "Mấy ngày nay, cảm giác Trạng Nguyên phu nhân và Ngọc Lang có rất nhiều chỗ giống nhau, ngay cả phương diện ăn uống, cũng khác biệt lắm, nếu như nàng phải nữ, ta hoài nghi, nàng chính là Ngọc Lang cải trang."

      Kiều thị cũng nghi ngờ, giọng : "Lại , Trạng Nguyên phu nhân quả có rất nhiều chỗ giống với Ngọc Lang, biểu cảm động tác ngẫu nhiên, cũng cực kỳ giống."


      Chân Thạch xong, nhớ tới đệ đệ, chung quy lại khó chịu, sau hồi lâu mới : "Nếu Ngọc lang vẫn còn, bất luận như thế nào cũng khuyên nó lấy vợ sinh con, nhưng đáng tiếc. . . . . ."

      Kiều thị lại có tâm tư khác, giọng : "Thạch lang, ta thấy Trạng Nguyên phu nhân, chỉ sợ có quan hệ tệ với Ngọc nương, nay nàng lại chăm sóc chúng ta như vậy, chỉ sợ Trạng Nguyên gia có suy nghĩ gì đó, đến lúc đó lại thỏa đáng."

      "Theo như nàng , có biện pháp gì hay sao?" Chân Thạch gạt lọn tóc che trán Kiều thị xuống, nhàng : "Nếu Trạng Nguyên phu nhân là nam tử, ta muốn nhận nàng làm nghĩa đệ."

      Kiều thị hé miệng cười : "Cùng suy nghĩ với thiếp. Chỉ là mặc dù nàng phải nam tử, nhưng chàng vẫn có thể nhận nàng làm nghĩa muội mà!"

      "Có phải trèo cao hay ?" Chân Thạch có chút do dự.

      Kiều thị : "Thiếp thấy, đáy lòng Trạng Nguyên phu nhân, xem chàng là ca ca rồi, mỗi lần nàng gọi chàng là đại ca, đều là tình chân ý thiết, chàng muốn nhận nàng làm nghĩa muội, nàng tất nhiên nguyện ý, cho rằng chàng trèo cao." Ngoài việc Chân Ngọc chắc chắn chăm sóc bọn họ, coi bọn họ như ca ca cà tẩu tẩu mà đối đãi, nàng thân là mẫu thân, ra cũng muốn tìm thân thích có thể dựa vào cho hai đứa bé, đến nỗi bị người khi dễ ở kinh thành. nay Chân Ngọc đối xử với họ như vậy, bọn họ nếu nguyện với cao chỗ Chân Ngọc, cũng là làm kiêu rồi.


      Hai vợ chồng thương bàn bạc, ngày hôm sau liền dẫn theo hai đứa , cùng đến am Kim Sa dâng hương, và đến thăm Chân Ngọc.

      Chân Ngọc nghe huynh tẩu tới, tất nhiên là vui mừng, vội đón vào tĩnh thất chuyện, lại trêu chọc hai đứa bé phen, hỏi tình trạng gần đây, suy nghĩ tới năng lực của Chân Thạch, làm tiên sinh trông coi sổ sách có chút lãng phí, lại nghĩ tới chuyện đốt lò chế ấm tử sa, cần người có thể tin tưởng theo, Chân Thạch cũng là ứng của viên tốt, nhất thời liền với Chân Thạch: "Chân đại ca, chức tiên sinh sổ sách, huynh cứ tạm làm trước, tương lai còn có chuyện khác, cần người như huynh giúp đỡ, đến lúc đó thu nhập khá hơn chút, cũng có thể dành chút tiền cho hai đứa bé học."

      Kiều thị vừa nghe liền mừng rỡ, lặng lẽ đẩy Chân Thạch, bảo cám tạ. Chân Thạch cũng cám tạ, chỉ với Chân Ngọc: "Ngọc nương, bằng ta nhận muội làm muội muội như thế nào?"

      Chân Ngọc vừa nghe, quá đỗi vui mừng, nhưng mà mặt lại dám lộ ra thái quá, chỉ cười : "Chuyện này đương nhiên là được, muội cũng có ý đó! Lại sợ đại ca từ chối, bởi vậy vẫn dám chưa . như vậy, chọn ngày bằng gặp ngày, để trụ trì làm người chứng kiến, chúng ta kết thành huynh muội."

      Chân Thạch Nhất nhất thời cười, lắc đầu : "Ngọc nương, muội nay là Trạng Nguyên phu nhân, muốn kết thành huynh muội với ta, cũng cần Trạng Nguyên gia đồng ý, sao có thể tùy tiện đáp ứng ta? Với lại chuyện chọn ngày này, cũng muốn chọn ngày tốt, sao có thể vừa định ra hôm nay?"

      Chân Ngọc vừa nghe, cũng thầm trách mình nóng lòng, bởi vậy cười : "Đại ca cũng phải." Mặc dù còn chưa có kết bái, nhưng nàng lại gọi tiếng đại ca đại tẩu trước, cực kỳ thân thiết. Lại nhìn Chân Nguyên Gia, ừ, tiểu nữ tế (con rể) càng ngày càng tuấn tú rồi, tệ tệ.

      Nhất thời Lập Hạ vào, bẩm: "Phu nhân, hai vị di nương đến rồi!"


      Thời gian này Chân Ngọc có trong phủ, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ liễu cho là Vương Chính Khanh đều nhìn tới các nàng, ai ngờ mấy lần đưa điểm tâm tới, đều bị Vương Chính Khanh ném ra ngoài, vừa nhìn thấy họ, lại có chút sắc mặt tốt.

      Ngày nay buổi sáng, sau khi thương lượng, hai người quyết định tới dâng hương, tiện thăm Chân Ngọc, bởi vậy bẩm báo với Ninh lão phu nhân. Ninh lão phu nhân cũng ngăn cản, chỉ sai người đưa họ ra khỏi thành, dặn bảo nếu là muộn, liền ở trong am ở tối, ngày hôm sau rồi về, cũng cần vội.

      Kiều thị thấy sau khi Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu tiến vào, người đấm lưng cho Chân Ngọc, người bưng trà rót nước, hầu hạ Chân Ngọc giống như hầu hạ đại gia, khỏi ngạc nhiên, nhất thời cảm thán, Trạng Nguyên phu nhân quả nhiên biết quản lí, xử lí hai vị di nương đến ngoan ngoãn thành .

      Nhìn trời cũng còn sớm, Chân Thạch và Kiều thị dẫn đứa bé cáo từ, Chân Ngọc lệnh Lập Hạ gói cho hai đứa bé chút đồ ăn, lại chuẩn bị cho chúng hai hà bao, trong hà bao đựng vài thỏi bạc, thấy chúng vui mừng cầm lấy, lúc này mới cười phất tay.

      Tiễn phu thê Chân Thạch , ở đây hai vị di nương rủ rỉ rù rì chút chuyện phiếm trong phủ, còn mấy ngày nay Chân Ngọc có trong phủ, mọi người trong phủ đều nhớ nàng vân vân.

      Chân Ngọc lại biết hai vị di nương thấy nàng đột nhiên tới am Kim Sa, có chút nghi ngờ, cố ý tới dò thăm tin tức, nhất thời cười : "Ở mấy ngày về, các ngươi nếu là bỏ được ta, cùng nhau ở lại chỗ này !"

      "Sao lại dám quấy nhiễu phu nhân thanh tịnh chứ?" Hai vị di nương giật mình, am Kim Sa đơn sơ, sao bì được thoải mái trong phủ, mới thèm ở lại chỗ này!

      Hai vị di nương chưa kịp quay về, trong am lại có khách quý ghé thăm, trụ trì bị dọa đến nỗi thể để ý tới bọn họ, chỉ chào đón khách quý.

      Chưa qua giây, khách quý lại cầu gặp Chân Ngọc, trụ trì vội dẫn khách quý vào, lại là Cửu Giang vương.

      Chân Ngọc thấy là , hơi kinh ngạc, cười hỏi: "Vương Gia sao lại tới rồi?"

      Cửu Giang vương đợi Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ liễu lui xuống, lúc này mới cười : "Cũng là nghe Trạng Nguyên gia qua, mới biết ngươi ban đầu là nữ mật thámx Chân Bảng nhãn an trí bên cạnh , chuyện này ta cũng tình hình."

      Chân Ngọc rầu rĩ biết phải biên tròn lời dối như thế nào, vừa nghe Cửu Giang vương , nhất thời thở hơi : "Đúng thế, chuyện này toàn bộ do Chân Bảng nhãn tay sắp xếp, sau khi Chân Bảng nhãn mất, ta cố ý bái kiến Vương Gia, tới chuyện lúc trước, cũng cho câu trả lời thỏa đáng, giống như lần đó gặp vương gia trong phòng Chân Bảng nhãn, cũng thế. . . . . ."

      Cửu Giang Vương vừa nghe, thầm cảm thấy xấu hổ trong lòng, đều do Bổn vương tự mình đa tình, cho rằng nàng ái mộ Bổn vương, ra lại là. . . . . . .

      Chân Ngọc lại bẩm báo chuyện bùn tử sa, để cho Cửu Giang vương điều nhân thủ tới đây khai thác. Cửu Giang vương gật đầu : "Chính là bởi vì Trạng Nguyên phu nhân giải quyết khó khăn của Bổn vương, mới cố ý tới đây gặp nhau. Sau này, đương nhiên bạc đãi Trạng Nguyên phu nhân."

      xong, lấy hà bao từ trong ngực ra, đưa tới tay Chân Ngọc : " Hà bao này, là hà bao lần trước ngươi làm rơi trong tủ treo quần áo, vật về với chủ."

      Chân Ngọc nhận và xem xét, lại là hà bao mình dự tiệc ở vương phủ, nhặt được ở ngoài rạp dưa đó, đoán là Bạch Cốc Lan thêu tặng Vương Chính Khanh, ngờ lại rơi vào tay Cửu Giang vương.

      Khi hai người chuyện, ngoài cửa sổ có thị vệ lặng lẽ nhìn trộm, mặc dù nghe trong cửa sổ hai người chuyện gì, nhưng khi thấy Cửu Giang vương đưa hà bao cho Chân Ngọc, mặt khẽ biến sắc, thầm : khi theo Vương Gia ra ngoài, quận chúa Diệu Đan dặn bảo phải lưu ý động tĩnh của Chân thị, để phòng ngừa nàng gây bất lợi cho Vương Gia, ngờ lại là tình huống này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 41

      Thấy Chân Ngọc nhận hà bao, vẻ mặt cũng có gì bất ổn, lúc này Cửu Giang vương mới tin chắc, nàng có ý tứ gì với mình, tất cả, đúng là tự mình suy nghĩ nhiều, nhất thời thầm thở phào hơi, rồi lại có chút mất mát.̃

      Chân Ngọc bàn chuyện cùng chủ cũ như vậy, lại nhớ tới ngày trước, có chút cảm khái, vì giấu diếm, liền lại soạn thêm chút chi tiết.

      Nếu Chân Ngọc nương là mật thám Chân Bảng nhãn sắp đặt, tính ra, chính là thủ hạ của mình, chỉ là tên của nàng, thế nhưng có ở trong danh sách mật thám, cũng có chút kỳ quái rồi. Cửu Giang vương nghĩ ngợi, hoặc là, là Chân Bảng nhãn cố ý viết tên của nàng, chỉ tiếp xúc trực tiếp?

      Cửu Giang vương ra nghi vấn, cười : "Chân Bảng nhãn, đây là vẫn luôn che chở ngươi, để cho ngươi có thân tự do."

      Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương tự động giải thích những thứ khó giấu diếm này, tránh được lại thở hơi nữa.

      Thị vệ rình trộm ngoài cửa sổ thấy bọn họ càng càng thân mật, chân mày cũng là càng nhíu chặt lại.

      Hôm nay theo Cửu Giang vương ra cửa, tổng cộng có mười hai thị vệ, thị vệ đứng ở ngoài cửa sổ này, tên gọi Mạnh Lai.

      Phụ thân Mạnh Lai nguyên là mãnh tướng tâm phúc của Trấn Bắc vương phụ thân Đường Diệu Đan, sau khi Trấn Bắc vương chết trận sa trường, Cửu Giang vương nhận Đường Diệu Đan vào vương phủ nuôi dưỡng, số người làm và thị vệ trung thành của Trấn Bắc phủ, cũng được nạp vào vương phủ.



      Mạnh Lai lúc thường theo bên cạnh Đường Diệu Đan, đối với vị tiểu chủ tử Đường Diệu Đan này, gì nghe nấy. Sau khi vào vương phủ, hết sức cố gắng, sau lại dựa vào võ lực độ nhanh nhẹn, trở thành trong mười hai thị vệ cận thân bên cạnh Cửu Giang vương. Những năm này, Đường Diệu Đan thỉnh thoảng có phân phó làm chuyện gì, đều tận tâm tận lực làm, chỉ hy vọng được đường Diệu Đan nhìn bằng con mắt khác.

      Từ am Kim Sa trở lại vương phủ, Mạnh Lai mượn cơ hội, liền đến đình trong viện thường gặp Đường Diệu Đan chờ đợi, có đợi bao lâu, Đường Diệu Đan liền tới.

      Mắt thấy Đường Diệu Đan ăn mặc mỏng manh, trong gió đêm thổi lất phất , bé đáng thương, Mạnh Lai lại đau lòng, vừa thấy nàng liền : "Trời giá rét, Quận chúa lúc ra, hẳn là mặc bộ , bộ dáng như vậy nếu là bị nhiễm lạnh mà bệnh, làm thế nào mới tốt?"

      Đường Diệu Đan cười nhạt tiếng : "Bị bệnh liền bị bệnh, có ai đau lòng? Bệnh chết vừa đúng tâm nguyện số người."

      Mạnh Lai giật mình : "Ai khi dễ Quận chúa hay sao? Nếu người nào có gan này, liền cho Vương Gia biết, để xem có lột da nàng ta ?"

      Đường Diệu Đan dò xét Mạnh Lai cái : "Nếu là vương phi khi dễ ta sao?"

      Mạnh Lai nhất thời cứng họng, cười theo : "Vương phi hiền huệ, sao có thể khi dễ Quận chúa?"

      "Thế nào, ngay cả ngươi cũng giúp nàng, cảm thấy nàng hiền huệ?" Đường Diệu Đan đột nhiên cáu giận, xoay người lại : "Tất cả mọi người cảm thấy nàng tốt đúng , ta tốt đúng ?"


      "Quận chúa, ta có ý này." Mạnh Lai nóng nảy, cởi xuống áo khoác muốn khoác lên người Đường Diệu Đan, rốt cuộc dám, chỉ chống lên xiêm áo, giơ áo lên giúp Đường Diệu Đan cản gió, giọng : "Vương phi dù tốt hơn nữa, đó cũng chỉ là người ngoài, chỉ có Quận chúa mới là chủ tử của ta thôi!"

      Đường Diệu Đan vừa nghe, lúc này mới chuyển từ giận sang mừng, nhận lấy áo của Mạnh Lai khoác lên người, hỏi "Chuyện bảo ngươi làm sao, làm được như thế nào?"

      Mạnh Lai giọng : "Cũng là tra xét mọi chuyện của Chân thị, cha nàng là quan ở Giang Nam, nàng ở Giang Nam có danh tài nữ. Hòa thượng đặt tên cho nàng, cũng là người đặt tên cho Chân Bảng nhãn. Đoán rằng nàng quen biết Chân Bảng nhãn từ lâu, gần đây trong kinh thành cũng có tin đồn, nàng vốn là sư muội của Chân Bảng nhãn. Mà đoạn thời gian này, nàng liên tiếp tiếp xúc với huynh tẩu của Chân Bảng nhãn, xem ra có quan hệ cạn."

      Đường Diệu Đan vừa nghe, trong bụng có chút kinh hãi. Hồi tưởng lại, ánh mắt cùng động tác của Chân thị, lại có mấy phần giống Chân Bảng nhãn. Chính là thiết tha ngừng nghỉ khi nhìn nàng, cũng giống Chân Bảng nhãn cực kỳ.

      Mạnh Lai lại : "Hôm nay Vương Gia đến am Kim Sa, gặp Chân thị, chuyện thân mật, mà lại đưa cho Chân thị hà bao, hà bao này nhìn rất tinh xảo, giống như bỏ ra công sức để thêu."

      Đường Diệu Đan nhanh chóng ngẩng đầu lên, truy hỏi: "Kiểu dáng hà bao như thế nào, khi đưa Vương Gia có vẻ mặt như thế nào?"

      Mạnh Lai cẩn thận nhớ lại, : "Cách hơi xa, lại nhìn kiểu dáng hà bao này ra sao, chỉ giống như hà bao mà nam tử sử dụng. Khi Vương Gia đưa hà bao qua, có chút lưu luyến."

      Đường Diệu Đan suy nghĩ chút : "Mặc dù biết hà bao đó rốt cuộc là chuyện gì, nhưng có việc có thể khẳng định, chính là giữa Vương Gia và Chân thị, sớm có tiếp xúc, hoặc là tương đối quen thuộc, bằng , thể nào đưa tới đưa lui cái hà bao."

      Mạnh Lai gật đầu : "Lúc ấy nhìn, hai người quả thân mật, vả lại ngồi rất gần."

      Đường Diệu Đan chống đỡ vào cây cột để đứng, nghe vậy vùi đầu nơi khuỷu tay, thanh thấp, "Vương Gia hiền hoà, thân mật với người khác, chỉ thân mật với ta mà thôi. Cũng phải, cũng phải là huynh trưởng ruột của ta, chỉ là đường huynh."

      Mạnh Lai : "Vương Gia cũng là đối xử với Quận chúa như muội muội ruột, điểm này, thuộc hạ có nhìn lầm. Chỉ là vương phủ rốt cuộc phải Trấn Bắc phủ chúng ta, Quận chúa cũng nên chiêu nghi (tuyển chọn) vị hôn phu, trở về Trấn Bắc phủ chúng ta ở." câu tiếp theo lời , thanh cũng là thấp xuống, rất sợ chọc giận tới Đường Diệu Đan.

      Vẻ mặt Đường Diệu Đan rất cổ quái, cách hồi mới : "Lúc đó Chân Bảng nhãn chưa chết, Vương huynh liền muốn gả ta cho chân Bảng nhãn, cũng hỏi ý kiến của ta. Mấy ngày trước, lại mơ hồ nghe được, Vương huynh cố ý hứa ta cho Trạng Nguyên gia, chỉ là Trạng Nguyên gia từ chối. Hôn của ta, nằm trong tay Vương huynh, cũng phải trong tay ta. Có thể trở về Trấn Bắc Vương phủ hay , cũng nằm trong quyết định của Vương huynh, phải quyết định của ta."

      Mạnh Lai rốt cuộc thở dài, có chút buồn bã, Quận chúa nếu như thích người nào, cho Vương Gia tiếng, Vương Gia có thể thành toàn sao? Chỉ là Quận chúa kén cá chọn canh, hình như nam tử trong thiên hạ đều vào mắt của nàng, chuyện này thực khó.

      Vào lúc này, Thân thị cũng là nằm nghiêng giường, với Thân ma ma: "Ngươi chút, Diệu Đan rốt cuộc là có ý gì? nàng câu , lập tức nhăn mặt cho ta xem. Nếu thực tính toán, nàng cũng phải là muội muội ruột của vương gia, lại bày ra dáng vẻ muội muội ruột! Chính là Vương Gia đối xử với nàng, cũng thân thiết hơn đối đãi với người Vương phi như ta."

      Thân ma ma giọng khuyên nhủ: "Đợi cho nàng chọn được vị hôn phu, gả ra ngoài, vương phi tự cũng thanh tịnh."

      đến cái này, Thân thị cũng có chút giận, nghiến lợi : "Nàng cho là mình tiên hóa người, thân phận cao quý, người nào có thể xứng với nàng, còn gả cái gì chứ?"

      Thân ma ma cũng biết, đây là bởi vì Tiền thị câu , cố ý cầu hôn Đường Diệu Đan cho đệ đệ nàng. Thân thị liền ý tứ cho Đường Diệu Đan biết, muốn hỏi ý của nàng chút, ngờ Đường Diệu Đan vừa nghe hôn , lập tức quay mặt, khiến Thân thị khó xử.

      Thân thị cười lạnh : "Cũng biết nàng muốn tìm người như thế nào? Nếu phải xem nể mặt Vương Gia, ta cần gì phải vì nàng phí tâm."

      Thân ma ma muốn lại thôi, thấy Thân thị nhìn sang, cuối cùng cúi tai qua : "Lão nô nhìn, Quận chúa đối với Vương Gia, cũng là giống như đối với huynh trưởng."

      "Ngươi cái gì?" Thân thị cả kinh ngồi dậy, kéo Thân ma ma lại : "Ngươi lặp lại lần nữa!"

      Thân ma ma khẽ cắn răng, cúi tai lần nữa.

      Sắc mặt Thân thị biến hóa mấy lần, gắt gao nhìn chằm chằm Thân ma ma : "Ngươi...ngươi vì sao nhắc nhở ta sớm chút?"

      Thân ma ma lấy can đảm ra lời này, sắc mặt cũng xanh trắng rồi, lúc này : "Chỉ là suy đoán, nên dám nhiều lời?"

      Thân thị mềm nhũn ở giường, lấy khăn tay phủ lên mặt, hồi lâu gì.

      Thân ma ma dám nhúc nhích, mắt thấy khăn này dần dần ra mảng ướt, lúc này mới luống cuống, run giọng hô: "Vương phi!"

      "Đúng nha, ta là vương phi, ta có thể nào ngồi xem chuyện xấu xảy ra đây?" Thân thị bỏ khăn ra, mặc cho nước mắt giàn giụa, giọng lại kiên định, "Mặc kệ nàng có nguyện ý hay , mau sớm chọn cho nàng vị hôn phu, gả nàng ."

      Thân ma ma vội lấy khăn lau nước mắt cho Thân thị, giọng : "Trưởng tẩu như mẹ, hôn cũng là phải quan tâm ."

      Thân thị tự mình nhận lấy khăn, lau sạch nước mắt, ngửa mặt : "Ta cũng tin, ta đấu lại nàng. Vị hôn phu này, nàng chọn cũng phải chọn, chọn cũng phải chọn. Cuối năm nay, nàng gả cũng phải gả."

      Ngày thứ hai, hôn của Đường Diệu Đan lần nữa bị nhắc tới. Thân thị mời nàng vào phòng, để nàng nhiều lời, thẳng: "Tối qua cùng Vương Gia bàn bạc,tuổi muội cũng , phải chọn phu rồi rồi."

      Đường Diệu Đan thấp đầu, hồi lâu : " quá nhiều chén cơm, Vương tẩu để ta ở lại sao?"

      Nếu như là hôm qua nghe lời như thế, Thân thị bị chọc tức đến ra lời, nhưng hôm nay, nàng lại tỉnh táo rất nhiều, chỉ nhàn nhạt : " như vậy, muội muốn cả đời ở lại vương phủ sao?"

      Đường Diệu Đan ngẩng đầu lên : "Vương tẩu muốn ta ở lại...ta là được."

      Thân thị lại bị chọc cười, "Năm đó Vương Gia đón muội vào phủ nuôi dưỡng, liền coi muội là muội muội ruột, chỉ muốn ngươi coi nơi này là gia, tương lai xuất giá rồi, nơi này chính là nhà mẹ muội, muội những lời này, là muốn làm chúng ta đau lòng sao!"

      Đường Diệu Đan cắn môi : "Vương tẩu phải làm tổn thương lòng của ta?"

      "Giúp muội chọn vị hôn phu, là làm tổn thương muội?" Thân thị châm chước : "Chẳng lẽ muội muốn làm ni , cả đời gả chồng? Hay là , muội muốn sống cả đời cùng ngươi Vương huynh?" Phía sau câu kia, nàng có ngụ ý, ý nghĩa lời có chút sắc bén, dẫn theo sát khí.

      Trong lòng Đường Diệu Đan cả kinh, thần sắc mặt lại đổi, cuối cùng : "Nếu muốn lập gia đình, trừ Trạng Nguyên gia ra, những người khác ta lấy."

      Thân thị lại hoảng hốt, chẳng lẽ Thân ma ma bị ảo giác, Diệu Đan cũng phải có ý với Vương Gia mới muốn gả , mà là muốn gả cho Vương Chính Khanh mà được, lúc này mới muốn gả hay sao? Mặc kệ như thế nào, nàng muốn gả cho Vương Chính Khanh, liền phải tìm cách cho nàng rồi, chỉ có đưa tai hoạ này , mình mới có thể thanh tịnh sống qua ngày.

      Đường Diệu Đan thấy vẻ mặt Thân thị, trong lòng hơi thả lỏng, cúi đầu : "Vương tẩu làm cho Trạng Nguyên gia hưu Chân thị! Ta chờ tới cửa rước dâu."

      "Muội thực thích Trạng Nguyên gia?" Thân thị rốt cuộc là thở phào hơi, chỉ hy vọng suy đoán của mình và Thân ma ma là sai.

      Đường Diệu Đan thầm đánh giá biểu cảm của Thân thị, khỏi cắn môi, miệng : "Trạng Nguyên gia tài mạo song toàn, cho dù cưới thê, trong kinh thành phải còn có rất nhiều nữ tử ái mộ sao? Ta ái mộ , chẳng lẽ rất kỳ lạ sao?"

      Thân thị nghe vậy cười tiếng : "Muội ái mộ như vậy, ta đương nhiên cầu xin Vương Gia thành toàn hai người."

      Đường Diệu Đan lạnh lùng nghĩ, phải lập gia đình, tự nhiên cũng là gả Vương Chính Khanh, tốt hơn gả cho Chân Bảng nhãn. Chân Bảng nhãn này mặc dù tài mạo xuất chúng, suy cho cùng phải người kinh thành, chỗ nương tựa, tương lai mình muốn tranh hơn thua, lại có thể lấy cái gì ra so tranh với người khác? Vương Chính Khanh bất đồng, xuất thân thế gia đại tộc ở Kinh Thành, phụ thân huynh trưởng đều có chức trong người, chính là Vương huynh, cũng muốn dựa vào thế lực Vương gia bọn họ! Gả liền gả a!
      hikari2088, huyendo, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 42

      Tới muộn, Cửu Giang vương trở về phủ, Thân thị liền mời đến phòng chuyện, ra chuyện Đường Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh.

      Cửu Giang vương kinh ngạc : "Diệu Đan thích Vương Chính Khanh? Ngày trước vì sao lộ ra chút manh mối?"

      Thân thị đổi lại lời : "Là muốn gả cho Vương Chính Khanh." Về phần có thích hay , nhìn ra.

      Cửu Giang vương cau mày : "Nhưng Vương Chính Khanh có thê thất, vì Diệu Đan, muốn bỏ vợ, quả thực rất khó."

      Nếu Chân Ngọc nương là mật thám, ngày trước chỉ có Chân Bảng nhãn trực tiếp tiếp xúc, biết chừng biết số cơ mật nên biết, nàng ở bên cạnh Vương Chính Khanh, nhưng vẫn là người mình, vui buồn có nhau, khi khiến Vương Chính Khanh hưu nàng, nếu nàng tìm nơi nương tựa khác, cũng là ổn. Hơn nữa, nàng có tài năng, chỉ riêng chuyện khai thác bùn tử sa này, có rất nhiều đề nghị có ích, người như vậy, như thế nào chịu để thả ? Chính là Vương Chính Khanh, cũng chưa chắc chịu bỏ vợ.

      Thân thị cũng biết chuyện này khó làm, chỉ là luôn nghĩ lời Thân ma ma , lại hồi tưởng hành vi từ đến lớn đều thích dính lấy Cửu Giang vương của Đường Diệu Đan, trái tim lại sợ hãi, suy nghĩ hồi lâu : "Vương Gia lại hỏi ý tứ của Vương Chính Khanh trước rồi . Hơn nữa Chân thị này vào cửa hơn năm, vẫn có thai, chỉ sợ vợ chồng vốn cũng hòa thuận, chỉ cần có vết cắt, bọn họ cũng hòa ly thôi!"

      Cửu Giang vương suy tính, châm chước ngôn từ, cuối cùng : "Chân thị, cũng là nữ mật thám Chân Bảng nhãn đặt ở bên cạnh Vương Chính Khanh lúc trước, biết được số cơ mật, khi Vương Chính Khanh bỏ vợ, phải có nơi an bài cho nàng, nếu , nàng bị người khác lợi dụng, đại ổn."

      Thân thị"Nha" tiếng, nhớ tới đủ các hành vi xuất sắc khác người của Chân Ngọc, lúc này mới chợt hiểu, ra là nữ mật thám, chả trách hành vi bất đồng với các khuê nữ bình thường. Chỉ là người như vậy, lại thể giết, giết những làm rét lạnh lòng của Vương Chính Khanh, cũng làm rét lạnh trái tim của mưu sĩ cùng mật thám. Giữ lại , lại quả làm người ta lo lắng.

      Cửu Giang vương trầm ngâm hồi lâu, trong lòng có biện pháp, lại sợ Thân thị đồng ý, liền thử dò xét : " bằng, nàng thu Chân thị bên người, làm người sai bảo?"

      Thân thị vừa nghe làm sao hiểu? Đây là tiết tấu muốn thu Chân thị làm thiếp. Cũng đúng, Chân thị phong thái sở sở, tài năng xuất chúng, nữ tử như vậy, đặt ở bên cạnh hồng tụ thiên hương, thỉnh thoảng bày mưu tính kế, tất nhiên là chuyện tuyệt vời. Chỉ là. . . . . .

      Cửu Giang vương thấy Thân thị , liền lại : "Giết được, lưu lại được, chỉ có điều biện pháp này."

      Thân thị so sánh được mất, lại so sánh nặng , đáy lòng than thở, đáp: "Liền làm theo ý vương gia."

      Cửu Giang vương nhìn Thân thị : "Nàng an bài là tốt rồi."

      Thân thị biết, đây là để cho nàng tìm cách chu toàn chuyện này, khiến cho Vương Chính Khanh thể bỏ vợ để cưới Đường Diệu Đan, lại muốn khiến cho Chân Ngọc thể vào phủ làm thiếp.

      Tối nay, hai vợ chồng đều có tâm riêng, cũng là ngủ ngon.



      Sáng sớm ngày thứ hai, đợi khi Cửu Giang vương thượng triều sớm, thân thị liền kêu Thân ma ma tiến vào trong, nhắc tới chuyện Chân Ngọc là nữ mật thám, chỉ Cửu Giang vương muốn nạp Chân Ngọc làm thiếp.

      Hồ ma ma vừa nghe liền kinh hãi, nhìn trong phòng có người nào, rốt cuộc vẫn ra chuyện lúc ấy nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, lại : "Chỉ e là Vương Gia sớm có lòng, phải là nay mới động lòng."

      Hẹn hò? Thân thị sững sờ, lập tức hiểu ý, có lẽ nữ mật thám bẩm báo Vương Gia số chuyện cơ mật, hẳn phải là hẹn hò gì. Nhưng lời này, lại thể cho Thân ma ma. Nếu đúng như vậy, càng thể để Chân Ngọc theo người khác, lưu lại hậu họa cho Vương Gia.

      Thân ma ma lại hỏi: "Vương phi chuẩn bị làm thế nào?"

      ra đêm qua Thân thị suy nghĩ rất nhiều biện pháp, sáng nay lại có chủ ý nào, thế mới kêu Thân ma ma vào bàn bạc, lúc này : "Ma ma , phải như thế nào mới có thể dấu vết tác hợp cho Vương Gia và Chân thị, lại để cho Vương Chính Khanh tự lên tiếng bỏ vợ, ngược lại cầu hôn Diệu Đan đây?"

      Thân ma ma từ khi Yên Chi nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, mặc dù dám cho Thân thị, cũng mực thầm suy nghĩ chuyện này, lúc này nghe được Thân thị hỏi thăm, thầm cúi tai biện pháp.

      " ổn ổn." Thân thị nghe được biện pháp của Thân ma ma cùng bản thân nghĩ sai biệt lắm, trong lòng ra gật đầu, ngoài miệng lại : "Làm như vậy, lại uất ức Tô nhũ nhân."

      Thân ma ma liền khuyên nhủ: "Những nữ nhân trong phủ này, cũng chỉ có Tô nhũ nhân được Vương Gia sủng ái nhất, đẩy nàng ra ngoài, để cho nàng kết thù kết oán với Chân thị, tương lai Chân thị vào phủ, hai người đấu đá với nhau, vương phi cũng bớt số chuyện."

      Thân thị cúi đầu : "Chỉ sợ Vương Gia thương nàng, ngược lại oán giận ta."

      "Vương phi à, người muốn khắp nơi lấy lòng, đến lúc đó chỉ biết khắp nơi ổn mà thôi!" Thân ma ma lại khuyên nhủ: "Thừa dịp lúc này, mua chuộc lão ni Kim Sa tự, để cho nàng hạ tuyệt tử dược(thuốc làm cho mang thai sinh con được) trong dược thiện, nhất cử chặt đứt đường lui của hai nữ nhân này, tránh khỏi tương lai sinh hạ con trai con lại tới làm vương phi ngột ngạt."

      Thân thị gả vào vương phủ mấy năm, sinh được tử nữ, hai năm qua lại có động tĩnh, bởi vạy thầm nóng lòng, chỉ sợ cơ thiếp được Cửu Giang vương sủng ái sinh ra nhi tử tới tranh sủng, hơn nữa có chút kiêng kỵ Tô Băng Hương, khi vừa nghe Thân ma ma , ánh mắt sáng lên, cũng là gật đầu.


      Thừa dịp cuối tháng, trong cung lại ban thưởng các loại đồ, thân Thị liền sai người phân cho cơ thiếp trong phủ, thưởng cho Tô Băng Hương, lại càng thêm hậu hĩnh chút.

      Tô Băng Hương khi nhận được ban thưởng như thường ngày, xiêm áo chỉnh tề, dẫn nha đầu tới chính viện tạ ơn Thân thị. Theo thường ngày, nha đầu ma ma mặc dù tiếp đãi, nhưng chưa chắc lập tức vào thông báo, có lúc cũng để cho nàng ở ngoài viện đứng lúc, lúc này mới cho vào. Hôm nay lại thuận lợi, sớm có nha đầu vén mành, cho nàng vào .

      Tô Băng Hương cước bước vào chính phòng, ngờ con mèo đứng ở giường chợt nhào về phía nàng, nàng khỏi kêu khẽ tiếng, nghiêng người tránh, vừa đúng lúc Thân ma ma cầm cái hộp tới đây, liền bị nàng va vào, Thân ma ma đung đưa, cũng là ngồi xuống đất, cái hộp trong tay rơi xuống đất, chỉ nghe"cạch" tiếng, đồ bên trong cũng rơi vỡ.

      "Thân ma ma, ngài sao chứ?" Tô Băng Hương thấy con mèo kia nhảy lên đến ngoài cửa , nhất thời chưa tỉnh hồn, vội đỡ Thân ma ma.


      Thân ma ma cũng là tay hất nàng ra, đưa tay mở cái hộp, nhất thời thấy Ngọc Quan đựng trong hộp vỡ thành mấy mảnh, sắc mặt sớm thay đổi, run rẩy ngón tay : "Tô nhũ nhân, ngươi làm vỡ Ngọc Quan trong cung thưởng tới, đáng tội gì?"

      Tô Băng Hương vừa nhìn, sắc mặt cũng trắng, : "Cũng là con mèo kia. . . . . ."

      "Chuyện gì xảy ra?" Mành ở phòng bên cạnh được vén lên, Thân thị ra, liếc mắt nhìn tình huống dưới đất, lại nghe Thân ma ma qua quá trình, sắc mặt cũng khó coi rồi, khiển trách hai người : "Thế nào lại cẩn thận như vậy? Đây chính là hoàng hậu nương nương ban thưởng tới, nếu để hoàng hậu nương nương biết, ngay cả ta cũng phải bồi tội."

      Tô Băng Hương vội vàng quỳ xuống, trong bụng ảo não thôi, bình thường tới đây, luôn luôn cẩn thận, vì sao hôm nay lại bị con mèo kia làm sợ đây?

      Thân thị nhìn kỹ Tô Băng Hương, sau hồi mới : "Nếu rơi vỡ Ngọc Quan , liền phạt ngươi đến am Kim Sa ở ba ngày. Lập tức ngay, ba ngày sau mới cho người đón ngươi trở lại." rồi chuyển sang Thân ma ma, "Ngọc Quan vỡ trong tay ma ma, ma ma cũng tới am cầu phúc, chuộc tội cho mình ."

      Sau lúc, ma ma và nha đầu phòng ngoài đều biết , Thân ma ma và Tô Băng Hương làm vỡ Ngọc Quan , vương phi phạt Thân ma ma cùng Tô Băng Hương đến am Kim Sa chép kinh chuộc tội.

      Hộ viện dẫn đội hộ tống Thân ma ma và Tô Băng Hương đến am Kim Sa, cũng là Sử Thiết Thủ. Sử Thiết Thủ võ nghệ cao cường, tâm tư nhạy vén, thời gian này, có được thiện cảm của thủ lĩnh thị vệ, như việc hộ tống ái thiếp của Vương Gia ái thiếp, liền giao cho Sử Thiết Thủ.

      Sau khi Sử Thiết Thủ hộ tống Thân ma ma và Tô Băng Hương đến am ni , an bài phen, thừa dịp có thời cơ, cũng là gạt đến sau tĩnh thất gặp Chân Ngọc.

      Chân Ngọc sớm được tin tức, biết Sử Thiết Thủ hộ tống Tô Băng Hương tới am ni , cũng có chuyện muốn thăm dò từ Sử Thiết Thủ, nhất thời lệnh Hồ ma ma chờ ở phòng ngoài, thấy Sử Thiết Thủ dẫn vào.

      Chân Ngọc ở tiểu viện này, lại gần phía sau núi, cực kỳ yên tĩnh, Sử Thiết Thủ tới đây, thần biết quỷ hay.

      Chân Ngọc thấy Sử Thiết Thủ tới, để Hồ ma ma giữ ở cửa, nàng chỉ hỏi "Lần trước cũng là đề cập với huynh, Chân Bảng nhãn sư huynh của ta có thể là bị người hạ độc làm hại, lần này người hạ độc nhất định còn muốn hại Tam gia . Thời gian này, rất có thể lộ ra dấu vết, huynh có phát được gì ?"

      Sử Thiết Thủ vểnh tai lắng nghe thanh bốn phía, lúc này mới lại gần Chân Ngọc : "Vương phủ gần đây có khác thường, chính là Tô nhũ nhân và nha đầu Xảo nhi của nàng. Xảo Nhi mấy bận đến vườn hoa vào ban đêm, hành tung rất đáng ngờ."

      Chân Ngọc vội nhặt lên trí nhớ của kiếp trước, nhớ Xảo Nhi là nha đầu qua lại thường xuyên với mình, thỉnh thoảng cầm điểm tâm chờ ở chỗ mình ngang qua, tìm mọi cách cầu xin mình nhận lấy điểm tâm. Lúc ấy chỉ cho là mình cứu Tô Băng Hương, lại chỉ cho Tô Băng Hương con đường sáng, chủ tớ họ nhớ ơn trong lòng, phải báo ân. Nhưng nay nghĩ đến. . . . . .

      Sắc mặt Chân Ngọc khẽ biến mấy lần, xem ra, nàng vẫn đánh giá thấp nữ nhân. Kiếp trước nàng hiến kế, để Cửu Giang Vương dùng nữ mật thám làm việc, nàng có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ Tam vương gia Tứ Vương Gia và những mưu sĩ khác cũng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy? Tô Băng Hương bị bệnh, Xảo Nhi vì sao ngăn cản Vương Gia, lại muốn ngăn của ? Càng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác sao?

      Sử Thiết Thủ lại vội vã : "Hôm nay Thân ma ma và Tô nhũ nhân tới am Kim Sa chép kinh, chuyện tình cũng có chút kì lạ. Vương phi nhiều chuyện bận rộn, mà Thân ma ma là ma ma đắc lực, nàng ở lại bên cạnh hầu hạ, lại để Thân ma ma với Tô nhũ nhân tới chỗ này, chỉ sợ có chuyện sắp xảy ra."

      Chân Ngọc trầm ngâm : "Tô nhũ nhân luôn luôn được sủng ái, vương phi muốn chỉnh nàng, cũng là chuyện có thể." xong nhìn phòng ngoài chút, dặn bảo Sử Thiết Thủ : "Mấy ngày này chỉ sợ có việc sắp xảy ra, huynh cảnh giác chút. Thời gian còn sớm rồi, mau !"

      Sử Thiết Thủ vội cáo từ.

      Chân Ngọc ngồi vào trước án sắp xếp đầu mối, lông mày càng chau càng chặt, Tô Băng Hương và Xảo Nhi, có lẽ nào chính là tai mắt của công chúa An Tuệ? Có phải chính các nàng hạ độc sát hại mình? Lúc này nếu tra , chỉ Vương Chính Khanh nguy hiểm, vương gia cũng nguy hiểm.

      Nàng nghĩ tới tâm , Hồ ma ma lại vén rèm vào : "Tam phu nhân, Tam gia đến rồi!"

      Tiếng vừa dứt, Vương Chính Khanh là vào phòng, cười với Chân Ngọc: "Quả nhiên khai thác được bùn tử sa rồi, đặt phong hóa, chỉ là gọi người làm ra trước ít để nghiên cứu kĩ lưỡng, ngửi có mùi thơm ngát, màu sắc cực tốt, đoán rằng đốt chế thành bình, nhất định là tinh phẩm."

      Núi hoang ở ngay bên trái am Kim Sa, Vương Chính Khanh khi vui mừng, liền chạy tới với Chân Ngọc chuyện này, xong lại kêu khát, chỉ huy Hồ ma ma : "Mau bưng trà !"

      Chân Ngọc cười : "Ngươi coi am Kim Sa điểm dừng chân của ngươi rồi hả ? ngày chuyến."

      đến cái này, Vương Chính Khanh lại : "Nay khai thác bùn tử sa, cũng phải dựng lều dưới núi hoang, muốn quá nhiều người, cũng đủ ở, lại phải dựng thêm nữa, lại nghĩ đây chỉ là kế tạm thời, chừng người khai thác muốn ở lâu dài, chuyện sau này, rất là hao tâm tốn sức. Vương phủ lại thể thiếu ta, nơi này cũng thiếu ta được. Đáng tiếc nàng là nữ tử, nếu . . . . . ."

      Chân Ngọc cười : "Ta đề cử người được ?"

      "Nàng !" Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, trong bụng đánh giá nàng, ừ, ở trong am thanh tu mấy ngày, càng ngày càng thanh lệ xuất trần.

      Chân Ngọc : "Người này chính là Chân Thạch. Quê hương chính là nơi sản xuất ra bùn tử sa, tổ thượng cũng là đại gia chế bình, với chút chuyện này rất có lòng tin. Vả lại xem làm người, vô cùng trung hậu đáng tin. Tam gia sao mời tới đây chuyện, nếu là ngôn chi hữu vật ( biết giải thích thế nào nên mập để Hán Việt luôn^_^), liền giữ ở bên người dùng."

      Vương Chính Khanh vừa nghe liền gật đầu, "Lại quên Giang Nam nơi họ sản xuất bùn tử sa rồi. Về phần gia thế Chân Bảng nhãn, cũng có nghe qua, tổ thượng chắc chắn là đại sư chế bình. Đến nay trong cung còn bày bình tử sa nổi tiếng nhà làm ra."

      xong cái này, Chân Ngọc lại ra chuyện muốn kết bái thành huynh muội với Chân Thạch, chỉ là cần trưng cầu ý kiến của Vương Chính Khanh.

      Vương Chính Khanh trầm mặc hồi lâu mới : "Tùy nàng." Đáy lòng lại có mất hứng nho , huynh trưởng của Chân Bảng nhãn, nàng liền coi trọng như vậy. Lại thấy nàng coi trọng ta tẹo nào!
      hikari2088, huyendo, bornthisway0110912 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 43

      "Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai hay , có dám hay ? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong khắc công phu, sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương có phản ứng.

      Chân Ngọc có để ý tới động tác của Vương Chính Khanh, chỉ hồi tưởng lời Sử Thiết Thủ , nay mình thân là nữ nhân, trong tay lại có người có thể dùng, muốn điều tra chuyện năm đó bị người nào hạ độc sát hại, chỉ sợ còn phải lệ thuộc vào Vương Chính Khanh. Nàng châm chước ngôn từ, mở miệng : "Tam lang, ta và Sử Thiết Thủ tình cờ liên lạc, đoán rằng ngươi cũng tra ra được? Thế nhưng và ta có chút quan hệ thân thích, lần trước thấy ở khách điếm bị người đẩy ra, liền tiếp tế tay, mấy ngày nay giúp đỡ lưu ý số chuyện khác thường trong vương phủ, lại phát ra chuyện."

      Vương Chính Khanh trong chốc lát ngồi thẳng người, nhìn về phía Chân Ngọc : "Chuyện gì?" Chuyện Sử Thiết Thủ được Chân Ngọc giúp đỡ, đương nhiên biết, về phần lai lịch bối cảnh của Sử Thiết Thủ, cũng điều tra ràng, lúc này mới dám để cho lúc làm hộ viện. Nhưng Sử Thiết Thủ trung thành với vương gia, lại giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò chuyện trong vương phủ, cái này . . . . . . .


      Chân Ngọc giải vây trước cho Sử Thiết Thủ : "Sử Thiết Thủ vốn cũng chịu giúp ta dò thăm chuyện trong vương phủ, lại bởi vì ta hoài nghi Chân Bảng nhãn là bị người hạ độc sát hại, sợ người hại Chân Bảng nhãn còn tiềm phục
      trong vương phủ, tùy thời cơ lại muốn hại ngươi và Vương Gia, chỉ là vô cùng lo lắng, hiểu lấy lợi hại, cho Sử Thiết Thủ, lại to gan bảo đảm, chuyện này là được ngươi ngầm đồng ý, lúc này mới đồng ý lưu ý chuyện trong vương phủ, kịp thời báo cho ta."

      Sắc mặt Vương Chính Khanh hơi giãn ra, nghĩ đến cái chết của Chân Bảng nhãn, lại thở dài, ý bảo Chân Ngọc tiếp.

      Chân Ngọc liền ra chuyện Sử Thiết Thủ phát Tô Băng Hương và Xảo Nhi có điều khác thường, chưa hết ý : "Chân Bảng nhãn năm đó có ân với Tô Băng Hương, qua lại thân thiết với chủ tớ Tô Băng Hương, hề có lòng phòng bị các nàng, nếu các nàng muốn xuống tay, dễ dàng hơn những người khác rất nhiều." rồi suy nghĩ chút, lại : "Nhậm Đạt Lương cũng phát trà sâm Chân Bảng nhãn thường uống khi còn sống bị người hạ độc dược mạn tính, chỉ là có tra ra kết quả, bởi vậy che giấu chuyện này. Vương Gia sợ bứt dây động rừng, chuyện này tự nhiên cũng che giấu. Sợ là sợ người nọ chừng lúc nào lại hạ độc vương gia, còn phải cho sớm tra ."

      Chân Ngọc nếu là nữ mật thám, nàng biết được chút bí chính mình biết cũng bình thường. Vương Chính Khanh nghĩ tới mình là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, về chuyện Nhậm Đạt Lương phát ra cái chết của Chân Bảng nhãn có điều khác thường, nhưng ai cho biết, nhất thời hơi tức giận, lại áp xuống, chỉ suy nghĩ lợi và hại của chuyện này.

      Chân Ngọc vừa thẳng ra bí , dứt khoát ra chút phỏng đoán, lại phân tích số quan hệ nhân trong vương phủ, giọng : "Nhậm Đạt Lương lòng dạ hẹp hòi, chỉ e là gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn phải đề phòng chút. Về phần Tô nhũ nhân, nàng dù sao cũng là ái thiếp của vương gia, có cơ hội xuống tay, đến nay vẫn xuống tay, có lẽ tai mắt này phải nàng, chỉ sợ là người bên cạnh nàng."

      Vương Chính Khanh xoay chuyển suy nghĩ, cách hồi : "Nếu hoài nghi Tô nhũ nhân và Xảo nhi có vấn đề, thừa dịp họ ở am Kim Sa, vừa đúng ném ra mồi nhử, mặc kệ họ mắc câu hay mắc câu, nhất định lộ ra manh mối. Nàng yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, liền có thể tra chuyện này."

      Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh bảo đảm, thở phào nhõm, lúc này mới phát ra vẫn luôn xoa bả vai, nhất thời đứng lên tới, đưa tay đặt lên vai xoa bóp, hỏi "Tốt hơn chút nào ?"



      "Nàng là tay tiên sao? ấn như vậy, ta tốt hơn nhiều rồi?" Vương Chính Khanh tươi cười : "Cứ phải xoa bóp nhiều mới có hiệu quả."

      Ách, được rồi! Dù sao cũng hiến ân cần rồi, cứ hiến toàn bộ . Chân Ngọc yên lặng xoa .

      Vương Chính Khanh chỉ thị : "Xuống chút, xuống chút nữa, eo này cũng đau nhức! Xuống chút nữa, vòng lại đây chút, quanh bắp đùi này cũng đau nhức!"

      Được voi đòi tiên mà! Chân Ngọc ấn mạnh bên hông Vương Chính Khanh cái, để ý thét lớn, lui ra sau mấy bước, hừ : "Đây là am ni thanh tịnh, thí chủ hô to gọi , còn ra thể thống gì?"

      Hai người đùa mấy câu, mắt thấy trời cũng còn sớm, Vương Chính Khanh liền chỉnh lại xiêm áo ra cửa.

      Nơi vương phủ, Thân thị chờ Cửu Giang vương về phủ, liền bẩm báo chuyện Tô Băng Hương chuyện, giọng : "Tô nhũ nhân là người trong lòng vương gia, bây giờ bị ta phạt, để cho nàng đến am Kim Sa chép kinh, nếu như truyền đến tin tức nàng bị bệnh, ta lại đón nàng trở lại, vương gia thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội đến Kim Sa am thăm nàng, lại nhờ Chân thị giúp chăm nom tay, liền hợp tình hợp lý. Hai ba lần, vương gia danh chính ngôn thuận qua lại với Chân thị.Chân thị vốn là mật thám của vương phủ, tính ra là thuộc hạ của vương gia, cũng là người của vương gia, vì đại cục, nàng có thể chấp nhận? Nàng chấp nhận rồi, bản thân nàng nghĩ cách thoát khỏi Vương Chính Khanh, theo Vương Gia."

      Cửu Giang vương im lặng, cảm giác phải rất thỏa đáng, thở dài : "Vì hôn của Diệu Đan, tính kế Vương Chính Khanh như vậy, tương lai biết rồi, chỉ sợ sinh dị tâm."

      Thân thị đột nhiên tức giận, lạnh lùng : "Diệu Đan là Quận chúa, tương lai tiếp nhận tư binh và điền sản của Trấn Bắc vương phủ, thế lực to lớn thế nào? Bao nhiêu người muốn kết thân mà được. Vương Chính Khanh sao lại vì nhi nữ của tiểu quan, vứt bỏ Diệu Đan mà chú ý tới? Lần trước từ chối nhã nhặn,cũng chỉ là muốn người khác lời qua tiếng lại mà thôi! Nếu như có cơ hội như vậy đặt bên cạnh , sao có thể động lòng? Hơn nữa, tương lai nếu vương gia thành phải đại , Vương Chính Khanh vừa là mưu sĩ bên cạnh vương gia, vừa muội phu,quyền lực đương nhiên khuynh đảo thiên hạ, chuyện này, phải là chuyện nam tử hi vọng nhất sao?"

      Cửu Giang vương suy nghĩ chút : "Thôi, sáng mai liền đến Kim Sa tự ."

      Tô Băng Hương ở trong am ở đêm, ngày thứ hai lại ho khan, Xảo nhi lo lắng : "Nhũ nhân sợ là nhiễm lạnh rồi, nơi này lại có đại phu, phải làm sao mới tốt? Có lẽ chỉ có thể nhờ người gửi tin về vương phủ, cho vương phi tiếng."

      Tô Băng Hương cắt ngang lời Xảo Nhi : "Vậy cũng thỏa đáng. Hôm qua mới đến, hôm nay bị bệnh phải về phủ, vương phi chỉ chán ghét ta hơn, ta giả bộ bệnh thôi! Hay là mời am chủ tới hỏi chút, nơi này của họ có thể có người hiểu y thuật, mời người kê đơn thuốc tới dùng."

      Xảo Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải mời am chủ, am chủ cũng hiểu y thuật, sau khi chẩn mạch cho Tô Băng Hương, cười : "Chỉ là nhiễm chút khí lạnh, điều dưỡng chút, uống hai thang thuốc là được rồi."



      Bước ra từ phòng Tô Băng Hương, sắc mặt am chủ ủ dột trong chốc lát, lại bình tĩnh lại. Am ni này, quý nhân muốn giẫm bằng, cũng là suy nghĩ trong tích tắn của họ mà thôi. Cũng chỉ là cho tuyệt tử phấn vào trong thuốc của hai nữ nhân, làm các nàng thể sinh con, cũng phải là hại tính mạng của các nàng, . . . . . .

      nơi khác lại có tiểu ni bưng chén thuốc đến phòng Chân Ngọc, cười : "Am ni chỗ này vắng vẻ, hàn phong theo từng đợt , rất dễ bị nhiễm lạnh. Chén canh thuốc này, cũng là am chủ đặc biệt chuẩn bị, uống ấm dạ dày, rất là hữu ích. Mời phu nhân uống!"

      Hồ ma ma vốn lo thân thể Chân Ngọc yếu ớt, sợ nàng ở nơi này có sơ xuất, thấy tiểu ni bưng chén thuốc tới đây, nhất thời cười nhận lấy, trước ưống thử hớp, cảm thấy mùi vị cũng khó uống..., liền khuyên Chân Ngọc : "Am Chủ có ý tốt, phu nhân nên chối từ, uống !"

      Tay Chân Ngọc cầm sách, cười với tiểu ni : "Trở về chuyển lời, phiền am chủ lo lắng rồi." xong để Hồ ma ma đặt chén thuốc ở án kỷ : "Để đấy trước , ta xem xong trang này sách uống."

      Tiểu ni thấy Chân Ngọc vội uống thuốc, lại thể ở trong phòng giám thị, thể làm gì khác hơn là lui xuống.

      Đợi tiểu ni , Chân Ngọc liền dặn bảo Hồ ma ma : "Kêu tiểu nha đầu, lặng lẽ theo nàng, xem xem nàng chuyện với ai, những gì."

      Hồ ma ma giật mình, "Tiểu ni này có vấn đề?"

      Chân Ngọc : "Lúc nàng ta bưng chén thuốc vào, thân thể rất căng thẳng, khi ma ma nhận chén canh, nàng lại nín thở nhìn ta, phải là có vấn đề sao?"

      Hồ ma ma kinh ngạc : "Ta lại nhìn ra bất cứ vấn đề gì, phu nhân cũng là lợi hại, chỉ liếc mắt cái, xác định xảy ra vấn đề."

      " phải sao, phu nhân của ma ma cũng phải là phu nhân bình thường, mà là phu nhân thông minh đấy!" Chân Ngọc cười ha ha.

      Hồ ma ma cũng cười theo, nhất thời nhanh chóng vén rèm ra ngoài, kéo qua tiểu nha đầu thông minh, phân phó mấy câu, lại nhét ít trái cây cho nàng, để cho nàng làm bộ như ham chơi dạo, chỉ cần theo bóng dáng của tiểu ni .

      Tiểu nha đầu hồi lâu mới trở về, trở lại liền với Hồ ma ma: "Tiểu sư thái gặp am chủ. Nô tỳ nấp dưới cây hoa hạ ở cửa nghe lén, họ vừa đúng đứng bên cửa sổ chuyện, nô tỳ nghe được rất ràng."

      " gì?" Hồ ma ma có chút kỳ quái, lẽ tiểu sư thái này còn dám tới hại phu nhân? Nhưng đúng, thuốc kia, mình uống thử hớp, có gì ổn nha!

      Tiểu nha đầu nhón chân lên, bên tai Hồ ma ma: "Am chủ , thuốc kia bưng qua rồi hả? Tiểu sư thái bưng rồi. Am chủ liền hỏi có nhìn thấy phu nhân uống ? Tiểu sư thái phu nhân ngại nóng, đặt bàn, chút nữa uống. Sau đó Am Chủ liền thưởng cho tiểu sư thái."

      Hồ ma ma nghe xong, cũng cười khen thưởng tiểu nha đầu, để cho nàng chuyện này ra bên ngoài, lúc này mới vào cửa bẩm báo Chân Ngọc.

      Chân Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi : "Sai tiểu sư thái bưng thuốc tới đây, sau đó cẩn thận hỏi thăm như vậy, còn thưởng cho tiểu sư thái, chén này thuốc nhất định có vấn đề."

      Hồ ma ma qua tìm ly trà, đổ thuốc vào, làm rỗng chén, chỉ chờ tiểu sư thái đến đòi dọn dẹp chén, có lời để .

      Chân Ngọc gật đầu cái, phân phó Hồ ma ma : "Tam gia tới, đưa chén thuốc cho , để cho đem theo xuống núi, mời đại phu xem chút, xác nhận có phải là chén thuốc ấm dạ dày hay ?"

      , Lập Hạ vào : "Phu nhân, Tô nhũ nhân vốn muốn tới đây gặp phu nhân, lại là dậy sớm ho khan, có hơi khó chịu, uống thuốc am chủ nấu, ngủ rồi, phải lúc nữa mới tới thăm phu nhân."

      Chân Ngọc phân phó Lập Hạ mấy câu, để cho nàng lưu ý tình hình của Tô Băng Hương nhiều hơn, sau đó bắt đầu trầm tư.

      Tới giờ ngọ, có ni tới đây truyền lời : "Vương Gia tới đây xem tình hình khai thác bùn tử sa, nghe nhũ nhân bị bệnh, thuận đường tới thăm bệnh. Biết phu nhân vẫn còn ở đây, muốn nhờ phu nhân giúp chăm sóc nhũ nhân chút, bởi vậy mời phu nhân qua chuyện !"

      Chân Ngọc biết trong hồ lô của Cửu Giang vương bán thuốc gì? Nhưng thừa dịp cơ hội đến gần Tô Băng Hương, dò xét chuyện của chủ tớ họ, cũng thuận tiện, nhất thời liền đáp ứng, chỉnh trang chút, dẫn theo Hồ ma ma và Lập Hạ, theo sau lưng ni gặp Cửu Giang vương.

      Cửu Giang Vương đợi ở trong tĩnh thất, nghe được tiếng bước chân, rèm cửa bị vén ra, Chân Ngọc thong thả vào, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên, tim hơi nhảy lên, thầm : nữ tử tài mạo song toàn thông minh xuất chúng như vậy, chẳng lẽ phải Chân Bảng nhãn đặc biệt giữ lại cho bổn vương?
      hikari2088, huyendo, bornthisway0110912 others thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 44

      Đối mặt với chủ cũ, mà lại gặp qua mấy lần, Chân Ngọc cảm thấy quen thuộc, hành lễ tự nhiên, lúc này mới : " biết Vương Gia cho mời ta tới, có gì phân phó?"

      Cửu Giang vương tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, nhất thời châm chước từ ngữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, đối mặt với người thấu tình đạt lý như Chân Ngọc, nếu , lời quanh co có ý nghĩa, bởi vậy : "Tuổi Diệu Đan , vẫn luôn chọn phu quân, nhưng có ai hợp ý, lúc này lại khóc với Vương tẩu của nó, ra sớm thích Trạng Nguyên gia, chỉ cầu chúng ta thành toàn nó."

      Chân thị là mật thám Chân Bảng nhãn an bài, chính là thuộc hạ của Bổn vương. Chủ tử có phiền muộn, thuộc hạ tự nên giúp chủ tử chia sẻ buồn phiền. nay như vậy, Chân thị nên biết phải làm như thế nào chứ? Cửu Giang vương nhìn Chân Ngọc, lại : "Chỉ là ngươi dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, chuyện như vậy phải có đồng ý của ngươi."

      Chân Ngọc chậm rãi giương mắt, im lặng hồi lâu. Lần đầu tiên sinh ra cảm xúc bất mãn với vị chủ cũ này. Vương Gia đối với chuyện khác rất được, nhưng khi đối mặt với quận chúa Đường Diệu Đan, luôn có chút hồ đồ.

      Cửu Giang vương xong, rất kiên nhẫn chờ Chân Ngọc trả lời. Khiến Đường Diệu Đan thành thân cùng Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh thành của đường muội phu của mình, tự nhiên càng thêm ra sức làm việc. Mà Chân thị, sau khi thành thị thiếp của mình, theo bên cạnh mình bày mưu tính kế, trở thành cánh tay đắc lực của mình, mình như hổ thêm cánh.

      Chân Ngọc thấy Cửu Giang vương nhìn mình, có chút bất đắc dĩ, mở miệng : "Vương gia, Quận chúa thân phận tôn quý, nếu vào Vương gia làm thiếp thị, có chút ổn. Vả lại sợ Tam lang dám tiếp nhận."

      Diễn-Đàn -Lê-Quý-Đôn
      Mặt Cửu Giang vương tối sầm, cái gì? Diệu Đan vào Vương gia làm thiếp thị? Vương gia các người là ai?

      "Trạng Nguyên phu nhân, Diệu Đan tự nhiên thể nào làm thiếp thị . Ngươi hiểu ý của bổn vương chứ?" Cửu Giang vương cuối cùng làm mặt dày ra câu muốn này.

      Ngày trước Chân Ngọc tiếp xúc với Cửu Giang vương, chỉ cảm thấy chủ tử đãi ngộ tệ, làm cho cam tâm màng sống chết báo đáp, tuy là bỏ mình, nhưng vẫn hối hận, nhưng lúc này nghe câu như vậy, biết vì sao, lại có chút khó chịu.

      Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Chân Ngọc liền tỉnh táo lại, đúng, Cửu Giang vương đối với mưu sĩ và hạ thần, cũng là ưu đãi có thừa, khiến cả đám mưu sĩ trung thành tuyệt đối. Chỉ là đối với nữ nhân, chưa chắc như thế. Phát mình còn là Chân Bảng nhãn, mà là Chân thị, là nữ nhân, tự nhiên tôn trọng như vậy.

      Chân Ngọc nghĩ ngợi, nếu lúc trước nhận mình là mật thám, lúc này hòa ly với Vương Chính Khanh, thối vị nhượng hiền (nhường lại vị trí cho người hiền tài), tình cảnh của mình ổn. được, thể lùi bước. Nàng định thần, mở miệng : "Vương Gia là hy vọng Ngọc nương tự vẫn, nhường lại vị trí chính thê vị cho quận chúa Diệu Đan sao?"

      Cửu Giang Vương vừa nghe, khỏi ngây ngẩn cả người. Đây là uy hiếp sao? Là có ý , nếu như muốn nàng nhường vị trí chính thê, trừ phi bước qua thi thể của nàng? Có cần phải quyết tuyệt như vậy hay ?

      Chân Ngọc thấy thần sắc của Cửu Giang Vương vui, lại : "Chuyện này, kính xin Vương Gia hỏi Vương Chính Khanh chút, xem thế nào rồi quyết định."

      Chân Ngọc vừa , Cửu Giang vương cơ đập bàn, ngờ cửa ải khó giải quyết nhất, lại là cửa ải Chân thị này.

      Chân Ngọc trở lại phòng, cũng cơ hồ đập bàn, khá lắm Cửu Giang vương, lại còn muốn lão tử vào vương phủ làm thiếp thị, buồn cười?

      lâu sau, Lập Hạ tới với Chân Ngọc, "Phu nhân, lại có quý nhân vào trong am."

      "A, lúc này là ai ?" Chân Ngọc quay đầu lại, có chút tâm thần thuộc về.

      Lập Hạ : "Là quận chúa Diệu Đan, mang theo rất nhiều nha đầu cùng đồ ăn, lồng lộng hùng dũng, nghe chút nữa đưa đồ ăn lên núi, thăm hỏi những người khai thác bùn tử sa!"

      Nếu là trước kia, vừa nghe ba chữ Đường Diệu Đan, Chân Ngọc liền muốn nghĩ hết cách gặp Đường Diệu Đan rồi, hôm nay nghe lời Cửu Giang vương , lại có tâm tình, có chút buồn bực. ra là Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh nha? Ngày trước, mình cho rằng nàng thâm tình với mình, chỉ là mình mất rồi, cũng thủ đoạn thời gian mới gả , ngờ. . .

      Diễn-Đàn -Lê-Quý-Đôn

      là đưa đồ ăn thăm hỏi công nhân, Đường Diệu Đan tự nhiên có đích thân đưa , chỉ sai người đưa mà thôi. Lúc này nàng trong tĩnh thất thăm Tô Băng Hương, thấy Tô Băng Hương ngủ, lệnh người đừng đánh thức, tự gặp Cửu Giang vương.

      Cửu Giang vương thấy nàng cũng tới, liền : "Trong am yên lặng, gió mát nước lạnh, muội sau lần rơi xuống nước lần trước, thân thể còn chưa khỏe, nên ở trong phủ hảo hảo đợi, lại chạy tới nơi này làm cái gì?"

      Đường Diệu Đan hiếm khi ở chỗ với Cửu Giang vương, liền làm nũng : "Vương huynh tới nơi này, muội lại thể tới?"

      Năm đó Trấn Bắc vương chết trận sa trường, Cửu Giang vương đến phủ Trấn Bắc vương nhận Đường Diệu Đan về nuôi dưỡng, khi đó Đường Diệu Đan còn , chỉ kéo tay áo của , nước mắt lưng tròng, lại dám khóc quá lớn tiếng, khiến đau lòng từng hồi . Những năm gần đây, như huynh lại như cha,đối đãi với Đường Diệu Đan còn tốt hơn muội muội ruột, cũng vẫn luôn quan tâm gấp gáp về hôn của nàng. nay nàng thích Vương Chính Khanh, cũng có lòng hoàn thành tâm nguyện của nàng, chỉ là. . . . . .

      Cửu Giang vương cuối cùng : "Diệu Đan à, Trạng Nguyên gia dù sao có chính thê, coi như bỏ vợ tái giá, cũng còn hoàn mỹ. Muội sao chọn vị phu quân tài tuấn khác? nhất định gả cho Vương Chính Khanh được."

      Đường Diệu Đan gắt giọng: "Muội chính là muốn Vương Chính Khanh, những người khác cần. Vương huynh giúp muội nghĩ cách !"

      Cửu Giang vương bị quấn lấy, nhất thời lại mềm lòng, cuối cùng đáp: " Để ta nghĩ cách."

      Hai huynh muội chuyện, sớm có thị vệ vào bẩm: "Vương Gia, Trạng Nguyên gia đến rồi!"

      "Mau mời!" Cửu Giang Vương Chính muốn hỏi tiến độ khai thác bùn tử sa, hơn nữa chính vương phủ bận rộn, cũng thể thiếu Vương Chính Khanh, nếu có thể chọn người thay Vương Chính Khanh cố thủ ở núi hoang này, nhất định muốn để Vương Chính Khanh theo về.

      Lúc Vương Chính Khanh vào, thấy được Đường Diệu Đan cũng ở đây, cũng hành lễ, sau khi ngồi xuống,mới đến tiến độ khai thác bùn, lại đề cử Chân Thạch, chỉ là Chân Thạch là do Chân Ngọc đề cử với .

      Cửu Giang vương đương nhiên vẫn còn ấn tượng với Chân Thạch, lại nghe tổ thượng của là đại sư chế bình, càng thêm gật đầu : "Cứ gọi tới xem chút, nếu là đắc dụng, liền giữ lại bên cạnh ngươi!"

      Vương Chính Khanh thay mặt Chân Thạch cảm tạ, nhất thời nhìn Đường Diệu Đan cái.

      Đường Diệu Đan biết bọn họ có chuyện cơ mật cần bàn, cũng lui ra, chỉ ngồi bất động.

      Cửu Giang vương ho tiếng : "Diệu Đan, muội qua xem Tô nhũ nhân tỉnh chưa? Vương huynh và Trạng Nguyên gia còn có chuyện cần bàn!"

      Đường Diệu Đan thấy Cửu Giang Vương mở miệng, lúc này mới bất đắc dĩ lui xuống. Nhất thời lại quay đầu lại nhìn Cửu Giang Vương cái, Vương huynh, nhớ nhắc tới hôn .

      Diễn-Đàn -Lê-Quý-Đôn

      Vương Chính Khanh thấy trong phòng yên tĩnh, liền ra chuyện Chân Ngọc nương hoài nghi Chân Bảng nhãn bị người hạ độc sát hại, và hành động khác thường của Tô Băng Hương và Xảo Nhi.

      Cửu Giang Vương vừa nghe liền hoảng hốt, Tô nhũ nhân luôn được mình sủng ái, nếu nàng có dị tâm, hậu quả khó mà lường được.

      Vương Chính Khanh để Cửu Giang vương bình tĩnh trước, lúc này mới : "Hôm nay thừa dịp Tô nhũ nhân ở trong am, cũng muốn ném ra mồi tới thử nàng. Đến lúc đó nếu có chỗ đắc tội, kính xin Vương Gia thông cảm."

      Cửu Giang vương : "Ngươi chỉ cần yên tâm làm, nếu có thể nhanh chóng tra ra tai mắt, tra ra là ai hại Chân Bảng nhãn, chính là ngươi lập công lớn, về phần Tô nhũ nhân, nếu quả có dị tâm, ngươi cần coi nàng như thiếp thị của bổn vương, cứ thẩm tra như nữ nhân bình thường là được." xong, cũng quên mất ám hiệu của Đường Diệu Đan.

      Vương Chính Khanh có được lời này, liền yên tâm. Nhất thời cáo lui ra ngoài, tới chỗ Chân Ngọc.

      Lúc này Chân Ngọc tâm thần bất định, rất là phiền não, nhất thời nhớ tới những cái tốt trước kia của Cửu Giang vương, lại nghĩ đến chỗ thỏa đáng lúc này, khỏi lắc đầu mà thở dài .

      Hồ ma ma thấy thần thái nàng khác thường, giọng hỏi câu, thấy nàng trả lời, chỉ đành phải đứng hầu ở bên, đợi khi rèm bị vạch ra, Vương Chính Khanh vào, nhất thời than tiếng, lui xuống.

      Vương Chính Khanh vào phòng, thấy Chân Ngọc để ý tới , hơi kỳ quái, hỏi "Lại làm sao rồi?"

      Chân Ngọc liếc cái, à à , dáng vẻ lẳng lơ, mắt khi nhìn người câu hồn nhiếp phách, trách được Đường Diệu Đan coi trọng .

      Nàng cũng dối gạt Vương Chính Khanh, trực tiếp rập khuôn lại lời của Cửu Giang vương.

      Vương Chính Khanh đầu tiên là sững sờ, tiếp đến là thể tin được, bật thốt lên: "Vương gia hồ đồ sao?"

      Chân Ngọc vừa nghe liền sảng khoái vô cùng, hùa theo: "Quả hồ đồ."

      Vương Chính Khanh trầm ngâm hồi lâu : " nay cứ tra chuyện Tô nhũ nhân và Xảo Nhi trước, chuyện khác sau"

      Chân Ngọc gật đầu, hỏi "Ngươi an bài nhân thủ trong am?"

      Vương Chính Khanh"Ừ" tiếng : "Tự có người theo Xảo Nhi, cũng là phát , Xảo Nhi vòng vo vòng quanh núi giả."

      Chân Ngọc vừa nghe : "Nếu như vậy, chúng ta phải núi giả kia ngồi chút."

      Vương Chính Khanh cười : "Nơi núi giả kia, cũng có lòng núi, vừa hay giấu được hai người."

      Nơi Tô Băng Hương, cũng là uống thuốc, ngủ thẳng nửa ngày, khi tỉnh lại thấy Cửu Giang vương trước giường, khỏi cảm động, hô: "Vương gia." Gọi xong lại nghĩ tới hành lễ.

      Cửu Giang vương giữ bả vai nàng, để cho nàng nằm xuống, dịu dàng : "Thân thể khó chịu, cứ tĩnh dưỡng tốt, cần đa lễ."

      Xảo Nhi đứng ở ngoài mành thấy bọn họ chuyện, lặng lẽ lui xuống. Nàng mới ra khỏi hành lang, thấy được bóng dáng Đường Diệu Đan lướt qua, từ bên tới, bên cạnh cũng có nha đầu theo, nhất thời nhìn xung quanh chút, thấy có người nào, liền theo.

      Đường Diệu Đan tới nơi yên lặng sau núi giả, thấy Xảo Nhi theo tới, liền đưa bọc bột thuốc, lạnh nhạt : "Tìm cơ hội, bỏ vào trà của Chân thị."

      Xảo Nhi nhạy bén nhìn bốn phía chút, lúc này mới nhận lấy bột thuốc bỏ vào trong ngực, giọng hỏi: "Quận chúa muốn đưa Chân thị vào chỗ chết sao? Chỗ này là am ni , nếu xảy ra chuyện, cũng là trách nhiệm của am ni , cũng tiện cho chúng ta làm việc."

      Đường Diệu Đan cười lạnh : "Đợi khi Chân thị qua thăm Tô nhũ nhân, ngươi liền đem thuốc vẩy vào trong trà, nghĩ cách đưa trà cho nhũ nhân nhà ngươi, để nhũ nhân nhà ngươi tự tay bưng trà cho Chân thị. khi Chân thị phát độc, nhũ nhân nhà ngươi cũng chạy thoát . mũi tên trúng hai con chim."

      Xảo Nhi hầu hạ Tô Băng Hương nhiều năm, có tình cảm, nhất thời cầu xin : "Quận chúa, Tô nhũ nhân cũng có uy hiếp gì, bằng buông tha cho nàng?"

      Diễn-Đàn -Lê-Quý-Đôn

      Đường Diệu Đan sầm mặt : "Ta sớm chướng mắt nàng ta rồi, có chuyện gì liền quấn vương huynh. Nàng sớm nên chết rồi."

      Xảo Nhi lại cầu xin câu, lại bị Đường Diệu Đan khiển trách: "Câm miệng. Ngày trước Chân Bảng nhãn có ân với chủ tớ các ngươi, bản quận chúa sai ngươi hạ độc, ngươi cũng phải là từ chối sao? Hôm nay lại biết phải báo ân, nỡ hại chủ tử rồi?"

      Vương Chính Khanh và Chân Ngọc đứng trong lòng núi giả, nghe được đoạn hội thoại này, cũng chấn kinh(chấn động+kinh ngạc) đến thể nên lời.

      Trong lòng Chân Ngọc như có cuồng mã chạy qua, ngồi ngã xuống đất.

      Vương Chính Khanh nhàng đưa tay, giữ eo nàng, để nàng tựa vào trước ngực mình. Phát thân thể Chân Ngọc khẽ run, liền cúi xuống bên tai nàng: "Tất cả có ta đây, nhất định trả lại công đạo cho Chân Bảng nhãn."
      Last edited: 27/2/16
      hikari2088, huyendo, bornthisway0110914 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :