1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Những luồng sáng quét loang loáng khắp bên trong Trang ấp. Các trảng viên chạy nháo nhào, đua nhau . vài đứa khóc nức lên ở trong góc nhà. Hỗn loạn bao trùm lên tất cả.

      Thomas mặc kệ tất cả.

      Nó chạy ra ngoài hành lang, rồi lao xuống cầu thang ba bậc , xuyên qua đám đông ở dưới sảnh, thoát ra khỏi Trang ấp và phóng về phía Cửa Tây. Nó ngừng lại ngay trước ngưỡng cửa mê cung khi bản năng mách bảo nó cân nhắc trước khi chạy vào đó. Newt gọi với theo Thomas từ phía sau, làm trì hoãn quyết định của nó.

      - Minho chạy theo bọn chúng ra ngoài kia! - Thomas hét lên khi Newt đuổi đến nơi, vết thương đầu thằng bé được rịt cái khăn . đốm máu bắt đầu thấm qua lần vải trắng.

      - Tôi thấy rồi. - Newt , kéo cái khăn xuống nhìn, nhăn mặt rồi lại bịt nó lên đầu. - Cái này đau quá. Minho chắc là loạn trí rồi, chưa kể Gally. Thằng đó điên khỏi .

      Thomas chỉ lo lắng cho Minho thôi.

      - Tôi tìm cậu ấy.

      - Lại muốn làm hùng hả?

      Thomas quắc mắt nhìn Newt, cảm thấy tổn thương vì câu đó.

      - Cậu tưởng tôi làm mọi chuyện chỉ để gây ấn tượng với các cậu hay sao? Cho xin . Tất cả những gì tôi muốn là thoát khỏi nơi này.

      - Vâng, cậu cứng rắn lắm. Nhưng lúc này chúng ta có vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.

      - Cái gì? - Thomas hiểu rằng nếu muốn bắt kịp Minho thể phí thời gian cho chuyện này.

      - Ai đó… - Newt mở miệng .

      - Cậu ta kia rồi! - Thomas la lên. Minho vừa mới rẽ qua góc tường phía đằng trước và chạy thẳng về chỗ chúng. Thomas khum hai tay lại. - Cậu làm cái quái gì vậy hả?

      Minho chờ cho tới khi chạy qua cổng thành, rồi gập người chống tay đầu gối, lấy lại vài hơi và đáp:

      - Tôi… chỉ muốn… cho chắc thôi.

      - Chắc chuyện gì? - Newt hỏi. - May mà cậu bị đem cùng với Gally đó.

      Minho vươn thẳng người dậy, chống tay lên hông, nhưng vẫn còn thở hổn hển.

      - Yên nào! Tôi chỉ muốn xem coi liệu tụi nó có tới Vực hay . Chỗ cái Lỗ sầu đó.

      - Rồi sao? - Thomas hỏi.



      - Rồi sao? - Thomas hỏi.

      - Trúng phóc. - Minho quệt mồ hôi trán.

      - thể tin nổi. - Newt , gần như thầm. - Đúng là đêm kinh khủng.

      Thomas cố gắng nghĩ về Lỗ sầu và các ý nghĩa của nó, nhưng tài nào gạt được khỏi đầu điều mà Newt dở trước khi Minho quay về:

      - Cậu định gì với tôi vậy? - Nó hỏi. - Cậu là chúng ta có vấn đề…

      - Ừ. - Newt trỏ ngón cái qua vai. - Cậu vẫn có thể nhìn thấy đám khói chết bằm ấy đấy.

      Thomas nhìn theo hướng chỉ. Cánh cửa sắt nặng nề của phòng mê đồ khép hờ, để cho những làn khói đen mỏng luồn ra ngoài bay lên bầu trời xám chì.

      - Có kẻ nào đó đốt chỗ rương cất mê đồ. - Newt . - Toàn bộ.

      hiểu sao, Thomas bận tâm lắm về các mê đồ - dù sao chúng cũng chẳng còn giá trị nữa. Lúc này nó đứng trước cửa sổ của Trang thất, để mặc Newt và Minho kiểm tra vụ phá hoại. Thomas để ý thấy hai đứa trao đổi với nhau cái nhìn kỳ cục trước khi bỏ , như thể muốn gì đó. Nhưng Thomas chỉ còn nghĩ tới điều duy nhất thôi.

      - Teresa ơi! - Nó gọi.

      Khuôn mặt của con bé xuất với đôi bàn tay xoa mắt.

      - Có ai bị giết ? - Con bé hỏi,người hơi lảo đảo.

      - Cậu ngủ à? - Thomas hỏi, thở phào nhõm khi thấy Teresa yên ổn.

      - Ừ. - Con bé đáp. - Cho đến khi tớ nghe thấy cái gì đó xé toạc Trang ấp. Chuyện gì xảy ra vậy?

      Thomas lắc đầu tin:

      - Tớ hiểu làm sao mà cậu có thể ngủ được với tất cả những tiếng ồn mà bọn Nhím sầu gây ra ở đây được.

      - Thử bước ra khỏi tình trạng hôn mê như tớ . Để xem cậu thế nào. - Bây giờ trả lời câu hỏi của tớ, con bé trong đầu Thomas.

      Nó chớp mắt, thoáng ngạc nhiên vì con bé làm như vậy khá lâu.

      - Teresa, cậu thôi cái trò đó .

      - Cứ cho tớ biết chuyện xảy ra xem nào.



      - Cứ cho tớ biết chuyện xảy ra xem nào.

      Thomas thở dài. Có biết bao nhiêu chuyện để kể, mà nó có tâm trạng để thuật lại toàn bộ.

      - Cậu biết Gally đâu, nhưng nó là thằng điên trốn biệt mấy ngày nay. Rồi nó xuất , nhảy bổ vào con Nhím sầu và lũ Nhím mang nó ra ngoài Mê cung. Cực kỳ quái đản. - Thomas vẫn còn chưa tin là chuyện đó thực xảy ra.

      - Cái từ đó hay đấy. - Teresa .

      - Ừ. - Thomas nhìn lại đằng sau, hy vọng trông thấy Alby đâu đó. Chắc chắn bây giờ thằng bé thả tự do cho Teresa. Các trảng viên túa ra khắp nơi trong Trảng, nhưng tuyệt thấy bóng dáng của thằng bé thủ lĩnh. Thomas quay lại nhìn Teresa. - Tớ thể hiểu được chuyện này. Tại sao lũ Nhím sầu bỏ sau khi bắt được Gally? Nó gì đó, đại loại chúng giết từng người mỗi đêm cho đến khi chúng ta chết hết. Gally như vậy ít nhất hai lần.

      Teresa thò hai bàn tay qua các chấn song, tì cẳng tay lên bậu cửa.

      - Chỉ người mỗi đêm à? Tại sao?

      - Tớ biết. Nó cũng là chuyện này có liên quan tới các… biến số, đại loại vậy.

      Giống như đêm qua, Thomas lại cảm thấy thôi thúc khiến nó muốn cầm lấy bàn tay của Teresa. Nhưng nó kìm mình lại.

      - Tom này, tớ nghĩ tới điều mà cậu bảo tớ . Rằng Mê cung là mật mã ấy. Bị nhốt ở trong này hóa ra lại tốt vì nó khiến đầu óc tớ vận hành thoải mái.

      - Theo cậu điều đó có nghĩa là gì? - Thomas rất quan tâm, nên nó cố gắng bỏ ngoài tai những tiếng la hét và nhốn nháo lan truyền trong Trảng, khi mọi người khám phá ra phòng mê đồ bị đốt.

      - , các bức tường dịch chuyển mỗi ngày, đúng ?

      - Ừ. - Thomas linh cảm thấy Teresa thực khám phá ra điều gì đó.

      - Và Minho đám trẻ nghĩ là có mẫu thức, đúng ?

      - Phải. - Các kết cậu trong đầu của Thomas cũng bắt đầu vào chỗ, tựa như ký ức xưa cũ bắt đầu sống lại.

      - Tớ thể nhớ được lý do tớ với cậu về mật mã. Chỉ biết là khi tỉnh lại, các ý nghĩ và ký ức cứ quay cuồng trong đầu tớ, như thể có kẻ nào đó tẩy xóa chúng, hút sạch chúng ra ngoài. Và tớ cảm thấy mình cần ra vụ mật mã trước khi quên mất. Vậy nên chắc chắn phải có lý do quan trọng cho chuyện đó.

      Mải mê với các suy luận, Thomas gần như nghe thấy.

      - Đám trẻ luôn luôn so sánh bản đồ của từng khu vực với ngày hôm trước, ngày trước đó, ngày trước đó nữa, ngày qua ngày, mỗi Tầm đạo sinh chỉ phân tích đúng khu vực của mình thôi. Nếu như tụi nó so sánh giữa các khu vực với nhau sao nhỉ… - Nó ngừng , cảm thấy mình cạm tới điều gì đó.

      Teresa dường như cũng phớt lờ Thomas, con bé tiếp tục miên man trong những giả thuyết của mình.

      - Điều đầu tiên mà mật mã khiến tớ nghĩ tới là các chữ cái. Có lẽ mê cung tìm cách viết nên cái gì đó.



      - Điều đầu tiên mà mật mã khiến tớ nghĩ tới là các chữ cái. Có lẽ mê cung tìm cách viết nên cái gì đó.

      Mọi thứ nhanh chóng sáng tỏ trong đầu Thomas. Nó gần như nghe được tiếng click báo hiệu các mảnh ghép vào đúng vị trí cùng lượt.

      - Đúng rồi. Cậu đúng! Từ trước tới giờ các Tầm đạo sinh nhìn nhận đúng về mê cung. Chúng phân tích nó theo hướng sai lầm!

      Teresa bấu chặt vào các song sắt tới nỗi các khớp xương trắng bệch ra. Con bé áp mặt vào chấn song.

      - Cái gì? Cậu gì vậy?

      Thomas nắm lấy hai chấn song ở ngoài rìa, di chuyển lại gần tới mức có thể ngửi thấy mùi của con bé - mùi hương dễ chịu pha trộn giữa mồ hôi và hương hoa.

      - Minho có là các mẫu thức tự lập lại, chỉ có điều các Tầm đạo sinh tìm ra được ý nghĩa của chuyện đó. Nhưng tụi nó luôn luôn nghiên cứu từng khu vực riêng lẻ, so sánh giữa các ngày với nhau. Nếu như mỗi ngày là mảnh ghép riêng biệt của mật mã, và cần phải dùng đến toàn bộ tám khu vực sao nhỉ?

      - Theo cậu , mỗi ngày mê cung muốn tiết lộ từ hay sao? - Teresa hỏi. - Bằng dịch chuyển của các bức tường ấy?

      Thomas gật gù.

      - Hoặc cũng có thể là mỗi ngày chữ cái, tớ . Các Tầm đạo sinh nghiên cứu mê đồ như tấm bản đồ, chứ phải như hình ảnh hay gì đó. Chúng ta cần phải… - Nó ngừng bặt, sực nhớ ra điều Newt . - Ôi, được rồi.

      Mắt Teresa ánh lên lo lắng.

      - Có chuyện gì à?

      - Ôi , ôi , ôi … - Thomas buông tay, lảo đảo lùi lại, choáng váng khi nhận ra thực. Nó quay lại nhìn phòng mê đồ. Khói giảm, nhưng vẫn còn bốc ra khỏi cửa, tạo thành đám mây đen bao trùm lên toàn khu vực.

      - Có chuyện gì vậy? - Teresa hỏi. Con bé thể nhìn thấy phòng mê đồ vì bị khuất tầm mắt.

      Thomas nhìn Teresa.

      - Tớ nghĩ là chuyện này còn quan trọng nữa…

      - Cái gì?

      - Có ai đó đốt hết đống mê đồ. Nếu tồn tại mật mã nào đó, nó cũng tong rồi.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 41

      - Tớ quay lại. - Thomas , quay người dợm bước . Dạ dày nó chua loét. - Tớ phải tìm Newt, để xem còn cái mê đồ nào sót lại hay .

      - Đợi ! - Teresa la lên. - Thả tớ ra!

      Nhưng Thomas sợ rằng thời gian còn nữa.

      - Tớ thể. Tớ trở lại. Hứa mà.

      Nó quay trước khi Teresa kịp phản đối và chạy về phía phòng mê đồ bốc khói. Hàng trăm mũi kim như châm chích nó từ bên trong. Nếu Teresa đúng và chúng tiến gần đến chỗ khám phá ra manh mối để thoát khỏi nơi này, chỉ để nhìn thấy manh mối đó cháy rụi… đau đớn và đáng thất vọng.

      Điều đầu tiên Thomas trông thấy trong lúc chạy là nhóm trảng viên túm tụm ngay bên ngoài cánh cửa kim loại lớn còn hé mở, mép cửa ám khói đen. Nhưng khi đến gần hơn, nó nhận ra bọn trẻ vây quanh thứ gì đó mặt đất. Nó trong thấy Newt quỳ ở giữa vòng vây của các trảng viên, cúi xuống người.

      Minho đứng ngay bên cạnh thằng bé, trông có vẻ rối trí, người nhếch nhác. Thằng bé thấy Thomas trước.

      - Cậu đâu mất tăm vậy? - Minho hỏi.

      - Tôi gặp Teresa… có chuyện gì đây? - Nó lo lắng chờ đợi tin xấu.

      Trán Minho nhăn lại vì tức giận.

      - Phòng mê đồ bị đốt, nhưng cậu chạy tìm bạn . Cậu mắc cái chứng gì vậy?

      Thomas biết rằng lời quở trách đau điếng, nhưng đầu óc nó bận tâm chuyện khác.

      - Tôi nghĩ rằng chuyện đó quan trọng nữa… nếu cậu giải được các mê đồ bây giờ

      Minho tỏ ra ghê tởm, ánh sáng tai tái và đám khói làm cho gương mặt nó càng thê thảm hơn.

      - Trời, bỏ cuộc đúng lúc ghê. Cái…

      - Tôi xin lỗi… nhưng cho tôi biết chuyện gì xảy ra . - Thomas chồm qua vai của thằng bé gầy gò đứng ngay đằng trước để quan sát người nằm mặt đất.

      Alby nằm ngửa, trán có vết thương sâu. Máu chảy ròng ròng hai bên đầu thằng bé, ít máu chảy xuống mắt nó và đóng cứng lại ở đó. Newt cẩn thận dùng giẻ ướt lau chỗ máu, miệng thầm hỏi Alby gì đó . Thomas vẫn lo lắng cho tình trạng của Alby mặc cho cách cư xử của thằng bé dạo sau này. Nó quay qua nhắc lại câu hỏi với Minho.

      - Winston tìm thấy Alby nằm đây trong tình trạng dở sống dở chết, phòng mê đồ cháy đùng đùng. vài đứa vào trong dập lửa, nhưng quá muộn. Toàn bộ số rương đều cháy rụi. Lúc đầu tôi nghi Alby đốt, nhưng chính đứa châm lửa dộng đầu cậu ta xuống bàn. Cậu có thể nhìn thấy vết thương đó. Sợ thiệt. - Minho kể.

      - Cậu nghĩ ai làm chuyện này? - Thomas ngần ngại muốn với Minho về khám phá của nó và Teresa. còn bản đồ chuyện đó cũng phải gác lại luôn.

      - Chắc có lẽ là Gally, trước khi nó xuất trong Trang ấp và lên cơn điên. Hoặc cũng có thể là lũ Nhím sầu. Tôi biết, mà cũng cóc cần biết. Còn gì quan trọng nữa đâu.

      Thomas ngạc nhiên trước thay đổi thái độ của thằng bé.

      - Bây giờ ai là người bỏ cuộc đây?

      Minho bất ngờ ngẩng đầu lên làm Thomas lui lại. Khuôn mặt thằng bé vụt giận dữ, nhưng nhanh chóng chuyển thành pha trộn kỳ lạ giữa ngạc nhiên và bối rối.



      Minho bất ngờ ngẩng đầu lên làm Thomas lui lại. Khuôn mặt thằng bé vụt giận dữ, nhưng nhanh chóng chuyển thành pha trộn kỳ lạ giữa ngạc nhiên và bối rối.

      - Ý tôi đâu phải là bỏ cuộc, sư huynh.

      Thomas nheo mắt tò mò.

      - Vậy…

      - Lúc này cậu cứ ngậm miệng lại . - Minho giơ ngón tay lên môi, quét mắt xung quanh xem có ai để ý . - Im . Cậu biết sớm thôi.

      Thomas hít hơi dài, ngẫm nghĩ. Nếu nó muốn những đứa khác trung thực với mình, nó cũng phải thành thôi. Nó quyết định về mật mã của Mê cung, cho dù còn hay còn các mê đồ.

      - Minho này, có chuyện tôi cần với cậu và Newt. Ngoài ra, chúng ta cần phải thả Teresa. Bạn ấy đói lả, trong khi chúng ta có thể phải nhờ đến giúp đỡ của bạn ấy.

      - Con ngu ngốc đó là thứ cuối cùng mà tôi bận tâm.

      Thomas phớt lờ câu xỉ vả.

      - Cho chúng tớ vài phút cái . Chúng tớ có ý tưởng. Có thể nó vẫn còn giá trị nếu như các Tầm đạo sinh còn nhớ được mấy cái mê đồ.

      Có vẻ như câu này làm Minho rất chú ý. Nhưng lần nữa, gương mặt Minho lại có cái nét kỳ lạ đó, như thể Thomas bỏ lỡ điều gì rất hiển nhiên.

      - Các cậu nghĩ ra được chuyện gì à?

      - Cứ qua Trang thất với tôi . Cậu và Newt.

      Minho ngẫm nghĩ giây, rồi gọi:

      - Newt ơi!

      - Ừ, - Newt đứng dậy, gấp cái khăn lại để tìm chỗ còn sạch. Thomas có thể nhìn thấy nó bị nhuộm đỏ đến từng xen-ti-mét.

      Minho chỉ xuống Alby :

      - Để các Y-tờ chăm sóc Alby . Chúng ta cần chuyện.

      Newt nhìn thằng bé dò hỏi, rồi đưa cái giẻ cho trảng viên đứng gần.

      - Cậu tìm Clint, bảo cậu ta rằng ở đây chúng ta có vấn đề nghiêm trọng hơn là mấy thằng bé bị dính dằm gỗ. - Khi thằng bé chạy ù , Newt lùi ra khỏi chỗ Alby nằm. - chuyện gì?

      Minho hất đầu về phía Thomas, nhưng gì.

      - Cứ với tôi. - Thomas , rồi nó quay lưng về phía Trang thất mà đợi câu trả lời.

      - Thả bạn ấy ra. - Thomas đứng bên cạnh cửa phòng giam, tay khoanh lại. - Thả Teresa ra, rồi ta chuyện. Cứ tin tôi , các cậu muốn nghe đấy.



      - Thả bạn ấy ra. - Thomas đứng bên cạnh cửa phòng giam, tay khoanh lại. - Thả Teresa ra, rồi ta chuyện. Cứ tin tôi , các cậu muốn nghe đấy.

      Người Newt dính đầy muội than và đất bẩn, tóc bết mồ hôi. Thằng bé ràng ở trong tâm trạng thoải mái.

      - Tommy, chuyện này

      - Làm ơn . Chỉ việc mở cửa, thả bạn ấy ra. Làm ơn mà. - Lần này nó quyết bỏ cuộc.

      Minho đứng chống nạnh ngay trước cửa.

      - Làm sao tụi này có thể tin con đó được? - Thằng bé hỏi. - Ngay khi nó vừa tỉnh lại là chỗ này rối beng. Thậm chí chính nó còn thú nhận là kích hoạt gì đó.

      - Cậu ấy đúng. - Newt .

      Thomas khoát tay chỉ về phía Teresa ở bên trong cánh cửa.

      - Chúng ta có thể tin tưởng bạn ấy. Cứ mỗi khi chuyện với Teresa là lại có điều gì đó khiến tôi muốn đưa bạn ấy ra khỏi phòng giam. Teresa bị đưa đến đây cũng y như chúng ta thôi. ngớ ngẩn khi nghĩ rằng bạn ấy phải chịu trách nhiệm về những chuyện diễn ra.

      Newt làu bàu:

      - Vậy làm thế quái nào mà nó phải thừa nhận mình kích hoạt cái gì đó?

      Thomas nhún vai, muốn công nhận là Newt có lý. Chắc chắn phải có lý giải cho điều đó.

      - Ai mà biết. Lúc tỉnh dậy, đầu óc Teresa chắc còn rối loạn. Tất cả chúng ta cũng trải qua chuyện đó ở bên trong Hộp, và lảm nhảm những thứ đâu trước khi hoàn toàn tỉnh táo. Cứ thả bạn ấy ra .

      Newt và Minho nhìn nhau lúc lâu.

      - Coi nào. - Thomas bồi tiếp. - Teresa có thể làm được gì chứ? Chạy quanh và thọc dao vào mọi người chắc? Thôi .

      Minho thở dài :

      - Thôi được rồi. Thả con ngớ ngẩn này ra vậy.

      - Tôi có ngớ ngẩn đâu nha! - Teresa hét lên, giọng của con bé lùng bùng vì bị mấy bức tường cản lại. - Tôi có thể nghe toàn bộ những gì mấy người đó.

      Newt trợn mắt :

      - Cậu chọn bạn khéo quá, Tommy ạ.

      - Nhanh lên nào, - Thomas đáp, - tôi chắc chắn là chúng ta có rất nhiều chuyện phải làm trước khi đám Nhím sầu quay lại tối nay… Trừ phi chúng xuất giữa ban ngày.

      Newt vừa làu bàu tiến đến cửa vừa lôi chùm chìa khóa ra. Sau vài tiếng lách cách, cánh cửa bật mở.

      - Ra.



      - Ra.

      Teresa bước ra khỏi căn phòng , trừng mắt nhìn Newt khi ngang qua thằng bé. Nó cũng ném cái nhìn chẳng dễ chịu hơn vào Minho trước khi lại đứng bên cạnh Thomas. Cánh tay con bé quệt vào tay của Thomas, làm nó thấy gai gai và nhột nhạt muốn chết.

      - Được rồi, . - Minho . - Chuyện gì mà quan trọng dữ vậy?

      Thomas nhìn Teresa, biết phải mở lời thế nào.

      - Cái gì? - Teresa . - Cậu . ràng tụi nó nghĩ tớ là con tâm thần giết người hàng loạt mà.

      - Ừ, nhìn cậu cũng nguy hiểm lắm đó. - Thomas lẩm bẩm, rồi quay sang Newt và Minho. - Chuyện là như thế này, khi Teresa tỉnh giấc khỏi cơn hôn mê, bạn ấy có những hồi ức thoáng qua. Bạn ấy … ơ… - Suýt chút nữa Thomas buột miệng về việc Teresa chuyện với nó trong đầu. - Theo như Teresa kể lại sau đó Mê cung là mật mã. Thay vì đánh đố chúng ta bằng lối thoát lắt léo, nó gửi cho chúng ta thông điệp.

      - Mật mã? - Minho hỏi - Làm sao nó là mật mã được?

      Thomas lắc đầu, ước gì mình có thể trả lời.

      - Tôi biết chắc. Các cậu rành rẽ mấy tấm mê đồ hơn tôi. Nhưng tôi có giả thuyết. Đó là lý do tại sao cần phải hy vọng là các Tầm đạo sinh có thể nhớ lại vài tấm mê đồ.

      Minho liếc nhìn Newt, nhướng mày dò hỏi. Newt gật đầu.

      - Gì vậy? - Thomas hỏi, tức tối vì mọi người vẫn giữ bí mật với mình. - Các cậu vẫn tiếp tục cư xử như giấu chuyện gì ấy.

      Minho đưa hai tay lên xoa mắt, hít hơi sâu.

      - Thomas này, chúng tôi giấu chỗ mê đồ.

      Lúc đầu nó kịp hiểu.

      - Hả?

      Minho chỉ tay về phía Trang ấp.

      - Tụi này giấu các mê đồ trong phòng vũ khí, rồi ngụy trang lại. Vì những cảnh báo của Alby. Và bởi vì cái gọi là Kết thúc mà bạn cậu kích hoạt.

      Thomas mừng quýnh trước cái tin này đến nỗi lúc đầu quên mất tính chất khác thường của việc. Sau đó nó nhớ ra Minho hành động rất khả nghi ngày hôm trước, và là nhận được mệnh lệnh đặc biệt. Thomas nhìn sang Newt, thấy thằng bé gật đầu.

      - Tất cả đều an toàn. - Minho . - Cả mớ mê đồ quỷ quái đó. Vậy nên nếu cậu có giả thuyết gì, lẹ lên giùm.

      - Đưa tôi tới chỗ đó. - Thomas , sốt ruột muốn kiểm tra tận mắt.

      - Được, ta thôi.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 42

      Minho bật đèn. Thomas nheo mắt lúc mới quen được với ánh sáng. Những hình thù đầy đe dọa liên quan với các thùng vũ khí nằm bừa bộn bàn và sàn nhà. Dao kiếm, gậy gộc và những thứ ghê rợn khác dường như nằm chờ ở đó, sẵn sàng sống dậy và giết chết những kẻ nào ngu ngốc tiến lại gần chúng. Mùi ẩm mốc trong khí chỉ càng làm cho căn phòng thêm rùng rợn.

      - Có cái tủ bí mật ở phía sau. - Minho giải thích, luồn qua vài cái kệ để vào trong góc tối. - Chỉ có vài người trong số chúng tôi biết về chỗ này.

      Thomas nghe thấy tiếng sàn gỗ kêu cót két, rồi Minho lôi ra cái thùng giấy. Tiếng sột soạt mà nó gây ra nghe giống như tiếng dao cạ vào xương.

      - Tôi cất những tấm mê đồ quý báu vào trong các thùng giấy này. Mỗi thùng tương ứng với rương. Có tám thùng cả thảy. Tất cả đều nằm trong này.

      - Trong này là khu vực nào? - Thomas hỏi trong lúc quỳ xuống bên cạnh cái thùng, háo hức muốn bắt đầu.

      - Cứ mở ra mà xem. Mỗi trang đều có ghi chú, cậu còn nhớ ?

      Thomas kéo bốn mảnh nắp thùng được gài chéo cho đến khi chúng bung ra. Các mê đồ của khu vực số Hai được chất thành đống lộn xộn trong thùng. Nó thò tay vào và lôi ra xấp.

      - Được rồi. - Nó . - Các Tầm đạo sinh luôn luôn so sánh ngày này với ngày khác xem có mẫu thức nào để giúp ta tìm ra lối thoát. Các cậu thậm chí còn mình tìm cái gì, nhưng vẫn tiếp tục nghiên cứu các mê đồ. Đúng ?

      Minho gật đầu, tay khoanh lại, trông nó như thể người nào đó sắp tiết lộ về bí quyết bất tử vậy.

      - Thế này nhé. - Thomas tiếp. - Nếu như tất cả những dịch chuyển của các bức tường hề có liên quan gì tới cái mê cung, hay bất cứ thứ gì tương tự, sao? Nếu như những cách sắp xếp đó là để viết ra các từ? manh mối nào đó để giúp chúng ta thoát ra ngoài?

      Minho chỉ vào xấp mê đồ trong tay Thomas, thở hắt ra:

      - Này, cậu có biết tụi tôi nghiên cứu chúng nhiều tới mức nào ? Cậu nghĩ là tụi này nhận ra nếu cái này vẽ ra chữ cái hay sao?

      - Có thể là nó quá khó nhận biết nếu chỉ nhìn bằng mắt thường và so sánh ngày này với ngày khác. Cũng có thể là các cậu nên so ngày hôm trước với ngày hôm sau, mà so từng ngày sao?

      Newt cười.

      - Tommy này, dù phải là thằng bé thông minh nhất ở đây, tôi cũng thấy có vẻ như cậu nhảm quá rồi đấy.



      - Tommy này, dù phải là thằng bé thông minh nhất ở đây, tôi cũng thấy có vẻ như cậu nhảm quá rồi đấy.

      Trong lúc đó, đầu óc của Thomas vận hành hết tốc lực. Câu hỏi trong tầm nắm bắt của nó. Nó biết là mình sắp thành công. Chỉ có điều nó diễn đạt nỗi thành lời thôi.

      - Được rồi, được rồi. - Nó , bắt đầu lại. - Cậu luôn có Tầm đạo sinh được phân công cho từng khu vực, đúng ?

      - Đúng. - Minho đáp, tỏ ra thực lòng quan tâm và muốn hiểu tình.

      - Và Tầm đạo sinh đó vẽ ra tấm mê đồ mỗi ngày, rồi đem so nó với mê đồ của những ngày hôm trước, của cùng khu vực. Thay vì làm như vậy, nếu như mỗi ngày các cậu so sánh tám khu vực với nhau, sao? Nếu mỗi ngày là mật mã riêng rẽ? Các cậu có bao giờ so sánh các khu vực với nhau hay ?

      Minho đưa tay xoa cằm, rồi gật đầu.

      - Cũng làm rồi. Tụi này cố coi xem liệu khi đặt cạnh nhau các mê đồ có ghép thành cái gì hay . Tất nhiên là tụi tôi làm rồi. Tụi này thử đủ mọi cách.

      Thomas khoanh chân lại, nghiên cứu mấy tấm mê đồ trong lòng. Nó có thể nhìn thấy lờ mờ những đường nét ngoằn ngoèo của tấm mê đồ nằm ngay bên dưới tấm cùng. Đúng lúc đó, nó nhận ra chúng cần phải làm gì. Nó nhìn lên hai đứa kia :

      - Giấy sáp.

      - Hả? - Minho hỏi. - Cái g…

      - Nghe tôi . Chúng ta cần giấy sáp và kéo. Cùng với tất cả chỗ bút lông đen và viết chì mà các cậu có thể tìm thấy.

      Chảo chiên vui vẻ gì khi bị lấy mất cả hộp đầy giấy sáp, khi việc tiếp tế giờ bị cắt đứt. Thằng bé khăng khăng đó là thứ mà nó luôn thiếu, vì cần phải dùng để nướng bánh. Rốt cuộc đám trẻ phải mục đích của chúng để thuyết phục Chảo chiên buông mấy cuộn giấy ra.

      Sau mười phút lùng tìm viết chì và bút lông - đa số nằm ở trong phòng mê đồ và bị cháy - Thomas ngồi trong hầm chứa vũ khí cùng với Newt, Minho và Teresa. Chúng tìm được cây kéo nào, nên Thomas lấy luôn con dao sắc nhất mà nó tìm thấy.

      - Chuyện này nên thành công. - Minho đe, mặc dù mắt nó ánh lên thích thú.

      Newt chồm người tới trước, chống cùi chỏ lên bàn, như thể chờ phép màu.



      Newt chồm người tới trước, chống cùi chỏ lên bàn, như thể chờ phép màu.

      - Tiến hành , Đầu xanh.

      - Được thôi. - Thomas rất hào hứng, nhưng cũng sợ là chuyện này chẳng đến đâu. Nó đưa con dao cho Minho, rồi chỉ vào chỗ giấy sáp. - Cậu rọc giấy thành hình vuông, kích thước bằng với mấy tấm mê đồ. Còn Newt và Teresa, các cậu lấy giúp tôi khoảng mười tấm mê đồ đầu tiên của mỗi khu vực.

      - Cái gì vậy? Cắt thủ công hả? - Minho giơ con dao lên nhìn, vẻ ghê tởm. - Sao cậu thẳng chúng ta làm chuyện này vì cái quái quỷ gì luôn cho nhanh?

      - Giải thích thế là đủ rồi. - Thomas hiểu rằng những đứa kia chỉ cần nhìn thấy điều mà nó hình dung trong đầu. Nó đứng dậy lục lọi trong căn hầm. - Cho các cậu nhìn thấy tận mắt dễ hơn. Nếu tôi sai chúng ta có thể quay về với việc chạy lăng quăng như đám chuột thí nghiệm trong Mê cung.

      Minho thở dài, ràng là hơi bực bội, lẩm bẩm điều gì đó. Teresa ngồi yên lặng lúc, rồi trong đầu Thomas.

      Tớ biết cậu làm gì rồi. Giỏi lắm, đấy.

      Thomas giật mình, nhưng cố gắng che giấu chuyện đó. Nó biết mình cần phải vờ như nghe thấy gì trong đầu hết, nếu những đứa khác nghĩ nó bị khùng.

      Đến… giúp… tớ… , nó thử lại, tách riêng từng từ trong đầu, cố gắng hình dung ra thông điệp, và gửi . Nhưng Teresa trả lời.

      - Teresa. - Thomas gọi thành tiếng. - Cậu giúp tớ chút được ? - Nó hất đầu về phía phòng chứa đồ.

      Hai đứa vào trong căn phòng bụi bặm và mở hết tất cả các thùng, lôi ra từng xấp bản đồ. Quay trở lại bàn, Thomas thấy Minho cắt được hai mươi tờ giấy, mỗi lần xong tờ nó lại liệng sang bên phải, tạo thành mớ lộn xộn.

      Thomas ngồi xuống, cầm lấy vài tờ. Nó giơ tờ giấy về phía ánh sáng, quan sát quầng sáng trắng đục xuyên qua tờ giấy. Đó chính là cái mà nó cần.

      Thomas nhặt cây viết lông.

      - Được rồi, mọi người vẽ lại mê đồ của chừng mười ngày gần nhất lên những tờ giấy này. Nhớ là viết lại thông tin đầu trang để chúng ta bị lầm lẫn. Sau khi làm xong, tôi nghĩ chúng ta có thể nhìn thấy điều gì đó.

      - Cái q… - Minho mở miệng .



      - Cái q… - Minho mở miệng .

      - rọc giấy cứ rọc . - Newt ra lệnh. - Tôi nghĩ mình hiểu ra ý định của Thomas rồi.

      Thomas người khi rốt cuộc cũng có người hiểu mình.

      Chúng bắt tay vào việc, sao chép các mê đồ lên giấy nến, từng ngày , cố gắng vẽ đúng và sạch , nhưng vẫn nhanh hết mức có thể. Thomas sử dụng thanh gỗ làm thước để vạch cho thẳng. Chẳng mấy chốc nó hoàn thành năm bản sao, rồi thêm năm tờ nữa. Những đứa kia cũng rất nhiệt tình bám theo tiến độ của nó.

      Trong khi vẽ, Thomas bắt đầu cảm thấy chút lo sợ, cảm giác rằng chúng chỉ phí phạm thời gian. Nhưng Teresa bên cạnh nó rất tập trung. Con bé lè lưỡi, bặm môi vạch các đường thẳng lên xuống, qua trái hay qua phải. ràng là con bé rất tin tưởng chúng thực đúng đường.

      Hết thùng này đến thùng nọ, khu vực này sang khu vực khác, chúng cứ thế vẽ lại vẽ các mê đồ.

      - Mỏi tay lắm rồi. - Cuối cùng Newt lên tiếng phá tan im lặng. - Rát hết mấy ngón tay rồi. Để xem chuyện này có nên cơm cháo gì .

      Thomas đặt cây viết lông xuống, co duỗi các ngón tay, thầm hy vọng là mình làm đúng.

      - Được thôi, đưa cho tôi vài ngày gần nhất của từng khu vực nào. Ta hãy xếp chúng thành từng chồng bàn theo thứ tự từ khu vực số đến số Tám nhé. ở đây, - nó chỉ vào đầu bàn, - Tám ở đằng kia. - Nó chỉ về phía cuối bàn.

      Bọn trẻ yên lặng làm theo chỉ dẫn, phân loại những tờ giấy sáp vẽ thành tám xấp mỏng nằm dọc theo bàn.

      Bồn chồn và căng thẳng, Thomas nhặt lấy tờ giấy từ mỗi chồng, kiểm tra lại cho chắc chắn là chúng cùng ngày và theo đúng thứ tự. Tiếp đến, nó chồng khít các tờ giấy nến lên nhau, cho đến khi trước mắt nó tám sơ đồ của tám khu vực trong mê cung nhập lại làm . Thứ mà Thomas nhìn thấy làm nó sững sờ. Như có phép màu, hình ảnh lên. Teresa buột miệng thốt lên tiếng kêu .

      Các đoạn thẳng chất chồng và giao cắt nhau tạo thành thứ giống như bàn cờ vây. Nhưng ở vùng trung tâm, có những đoạn thẳng được lặp lại nhiều hơn hẳn những đoạn khác và tạo thành hình ảnh đậm nét. Nó dễ nhận thấy, nhưng còn nghi ngờ gì nữa, nó tồn tại.

      Ở ngay chính giữa của tờ giấy là chữ T.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 43

      Trong lòng Thomas bùng lên những cảm xúc lẫn lộn: nhõm vì mình thành công, ngạc nhiên và háo hức vì muốn biết chuyện này dẫn chúng tới đâu.

      - Trời đất. - Minho thốt lên, chỉ bằng từ đó gói gọn tất cả cảm xúc của Thomas.

      - Có thể chỉ là ngẫu nhiên. - Teresa . - Làm tiếp , nhanh lên.

      Thomas làm theo, chồng tám tờ giấy của từng ngày theo thứ tự từ khu số đến khu số Tám. Lần nào cũng vậy, chữ cái lên giữa rừng đoạn thẳng chồng chéo. Sau chữ T là chữ R, rồi chữ U, N, G. Tiếp theo là chữ K, H, U.

      - Nhìn này. - Thomas , chỉ vào hàng dài các xấp giấy mà chúng làm, bối rối nhưng vui mừng vì tồn tại của các chữ cái quá . - Đó là từ TRUNG và KHU.

      - Trung khu? - Newt hỏi. - Nghe có giống mật mã gì đâu.

      - Chúng ta làm tiếp nào. - Thomas .

      Sau khi xếp thêm vài chồng mê đồ chúng phát từ thứ hai ra là KHUYA.

      TRUNG và KHUYA.

      - ràng phải là trùng hợp ngẫu nhiên. - Minho .

      - Đúng vậy. - Thomas đồng tình. Nó háo hức muốn biết thêm.

      Teresa chỉ tay vào phòng chứa đồ.

      - Chúng ta cần phải xem lại hết các mê đồ. Tất cả các thùng trong kia.

      - Ừ. - Thomas gật gù. - Ta làm thôi.

      - Tụi này phụ được nữa đâu. - Minho .

      Ba đứa còn lại quay sang nhìn thằng bé. Minho điềm tĩnh nhìn lại.

      - Ít ra là tôi và Thomas. Chúng tôi cần phải cử các Tầm đạo sinh ra ngoài Mê cung.

      - Cái gì? - Thomas hỏi. - Việc này quan trọng hơn nhiều!

      - Có thể. - Minho bình tĩnh đáp. - Nhưng ta thể bỏ lỡ ngày nào ở ngoài đó. phải bây giờ.

      Thomas thấy thất vọng ghê gớm. Tìm đường trong Mê cung đúng là phí thời gian nếu so với việc giải mã nó.

      - Sao vậy, Minho? Cậu chẳng là cách sắp xếp của Mê cung tự lặp lại hay sao? Thêm ngày cũng đâu có ý nghĩa gì?



      - Sao vậy, Minho? Cậu chẳng là cách sắp xếp của Mê cung tự lặp lại hay sao? Thêm ngày cũng đâu có ý nghĩa gì?

      Minho đập tay xuống bàn.

      - Thôi , Thomas! Trong tất cả thời gian qua, hôm nay có thể là ngày quan trọng nhất để thoát khỏi đây. Có lẽ thứ gì đó thay đổi, thứ gì đó mở ra. Thực tế là, khi các bức tường còn đóng lại nữa, tôi nghĩ chúng ta nên thử làm theo ý cậu, tức là ở lại ngoài đó qua đêm và khảo sát kỹ hơn.

      Điều này làm Thomas chú ý. Nó vẫn luôn muốn làm như vậy. Nhưng nó thắc mắc:

      - Vậy còn cái mật mã này? Nếu như…

      - Tommy. - Newt ôn tồn . - Minho đúng. Các cậu hãy ra ngoài đó thăm dò. Tôi tập hợp vài trảng viên đáng tin cậy và lo tiếp vụ này. - Lúc này thằng bé ra dáng lãnh đạo hơn bao giờ hết.

      - Tôi nữa. - Teresa đồng tình. - Tôi ở lại giúp Newt.

      Thomas nhìn con bé.

      - Cậu có chắc ? - Nó sốt ruột muốn tự mình tìm ra mật mã, nhưng nó nghĩ Minho và Newt đúng.

      Teresa mỉm cười, khoanh tay lại.

      - Nếu các cậu muốn giải mã thông điệp bí từ loạt hình vẽ mê cung phức tạp, tôi chắc chắn việc có bộ óc con làm quản đốc là điều cần thiết. - Cái nhếch mép của con bé chuyển thành nụ cười làm duyên.

      - Nếu cậu bảo thế. - Thomas khoanh tay, mỉm cười nhìn lại con bé, đột nhiên chẳng muốn rời chút nào.

      - Tốt rồi. - Minho gật gù, quay lưng bước . - Mọi chuyện được sắp xếp đâu vào đấy. thôi. - Thằng bé ra cửa, nhưng nó dừng lại khi nhận ra Thomas theo.

      - Đừng lo, Tommy ạ. - Newt trấn an. - Bạn cậu ổn thôi mà.

      Trong đầu Thomas ngổn ngang trăm mối. Nó rất nóng lòng muốn biết mật mã, nhưng cũng thấy bối rối khi nghe câu vừa rồi của Newt, băn khoăn trước những gì mà chúng có thể phát ở ngoài Mê cung, và cả lo sợ nữa. Nhưng rồi nó gạt hết qua bên. lời từ biệt, nó theo sau Minho leo lên cầu thang.

      Thomas giúp Minho triệu tập các Tầm đạo sinh để báo tin và tổ chức chuyến quan trọng. Nó thấy ngạc nhiên khi mọi người rất nhanh chóng đồng ý đây là lúc để thám hiểm kỹ lưỡng Mê cung và ở lại qua đêm ngoài đó. Mặc dù Thomas cảm thấy căng thẳng và sợ hãi, nó vẫn với Minho rằng nó tự mình phụ trách khu vực. Tuy vậy, thằng bé Trang chủ nhất định từ chối. Chúng có tám Tầm đạo sinh đầy kinh nghiệm để làm điều đó. Thomas cùng Minho. Thomas người, nhưng cũng khá xấu hổ vì cảm thấy như vậy.

      Nó và Minho chuẩn bị ba lô với nhiều đồ đạc hơn thường lệ. Chúng biết cần phải ở lại ngoài đó bao lâu. Mặc dù còn sợ, Thomas cũng cảm thấy hào hứng. Biết đâu hôm nay là ngày chúng tìm thấy lối ra?

      Nó và Minho duỗi chân ở gần Cửa Tây Chuck tới để chào hai đứa.

      - Đáng lẽ em nên với các , nhưng em muốn chết thảm. - Thằng nhóc với giọng đùa cợt hơi lố.

      Thomas ngạc nhiên khi thấy mình bật cười.



      Thomas ngạc nhiên khi thấy mình bật cười.

      - Cám ơn về lời động viên nhé.

      - Cẩn thận nha. - Chuck , giọng nhanh chóng chuyển sang quan tâm thực lòng. - Ước gì em có thể giúp các .

      Thomas rất xúc động. Nó dám cá là nếu tình hình thực yên ổn Chuck ngay nếu được cầu.

      - Cám ơn cậu, Chuck. Chúng tớ cẩn trọng.

      Minho làu bàu.

      - Cẩn trọng chứ rụt vòi. Đây là lúc được ăn cả ngã về , huynh à.

      - Chúng ta nên thôi. - Thomas . Ruột gan nó bừng bừng như lửa đốt, chỉ muốn cho nhanh để khỏi phải đắn đo thêm. Xét cho cùng, việc ra ngoài Mê cung hay ở lại trong Trảng khi cổng đóng cũng chẳng khác gì nhau. Mặc dù ý nghĩ đó làm nó cảm thấy khá lên chút nào.

      - Ờ. - Minho đáp với giọng đều đều. - Ta thôi.

      - Này. - Chuck , mặt nhìn xuống chân trước khi nhìn Thomas. - Chúc may mắn. Nếu bạn thấy đơn vì nhớ em rất sẵn lòng an ủi.

      Thomas đảo mắt.

      - Mặt dẹp, Teresa phải là bạn của tớ.

      - Ô hô. - Chuck . - bắt đầu dùng tiếng lóng của Alby rồi à. - Thằng nhóc cố gắng vờ như hề sợ sệt trước những diễn biến vừa rồi, nhưng mắt nó vẫn để lộ . - Chúc may mắn, đấy.

      - Cám ơn cậu, cái đó có ý nghĩa lắm. - Minho , đảo mắt. - Gặp cậu sau nhé.

      - Phải rồi, hẹn các sau. - Chuck lí nhí , rồi quay lưng bước .

      Thomas thấy lòng mình nhói lên nỗi buồn. Biết đâu chừng nó thể nào gặp lại Chuck, Teresa hay bất kỳ đứa nào khác nữa. Bỗng nhiên thôi thúc khiến nó buột miệng hét:

      - Đừng quên lời hứa của tớ. Tớ đưa cậu về nhà!

      Chuck quay lại, giơ ngón tay cái lên, mắt long lanh nhòa lệ.

      Thomas đáp trả bằng cách giơ hai ngón cái, rồi nó và Minho khoác ba lô lên lưng và vào trong Mê cung.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 44

      Thomas và Minho chạy ngừng cho đến khi qua hết nửa đường của khu vực số Tám. Hai đứa mất nhiều thời gian vì ràng là đêm qua các bức tường hề di chuyển. Thomas thầm cảm ơn cái đồng hồ đeo tay, khi bầu trời giờ đây chỉ tuyền màu xám. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ. Chẳng cần phải vẽ sơ đồ hay ghi chú, nên nhiệm vụ của hai đứa chỉ là chạy đến điểm tận cùng rồi quay lại, kiểm tra xem liệu chúng có bỏ sót cái gì . Minho dành hai mươi phút nghỉ chân, rồi hai đứa quay về.

      Chúng chạy trọng yên lặng. Minho chuyện trò chỉ làm mất sức, nên Thomas tập trung vào nhịp chạy và hơi thở của mình. Đều đặn, Nhịp nhàng. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Chúng cứ thế chạy mải miết trong Mê cung, làm bạn với những suy nghĩ của bản thân và tiếng chân nên thình thịch nền đá cứng.

      Sau ba giờ chạy, Teresa làm Thomas bất ngờ khi giao tiếp trong đầu với nó.

      Chúng tớ có tiến triển. tìm được thêm vài từ nữa, nhưng chưa hiểu ra ý nghĩa của chúng.

      Theo bản năng, Thomas lờ chuyện đó , lần nữa phủ nhận việc ai đó có khả năng chui vào trong đầu nó, xâm phạm đến riêng tư của nó. Nhưng nó muốn chuyện với con bé.

      Cậu có nghe thấy tớ ? Thomas hỏi, cố gắng mường tượng ra từng chữ trong đầu và quăng chúng về phía Teresa theo cách nào đấy mà nó thể giải thích được. Tập trung tinh thần, Thomas thử lại lần nữa. Cậu có nghe thấy tớ ?

      Có! Con bé đáp. Lần thứ hai này tớ nghe rất lời cậu .

      Thomas giật nảy người, suýt nữa ngừng chạy. Nó thành công!

      hiểu chúng ta làm chuyện này như thế nào nhỉ, Thomas với Teresa trong đầu. tập trung tinh thần khiến nó căng thẳng và cảm thấy cơn nhức đầu hình thành như nốt phồng trong óc.

      Có lẽ vì chúng ta từng nhau, Teresa .

      Thomas vấp chân, ngã sóng soài ra đất. Nó gượng gạo mỉm cười với Minho quay lại nhìn mà hề giảm tốc độ, rồi đứng dậy và đuổi theo thằng bé. Cái gì? cuối cùng nó hỏi.

      Nó cảm thấy Teresa cười, hình ảnh ướt át đầy màu sắc. Chuyện này lạ lắm, Teresa . Kiểu như cậu là người lạ, nhưng tớ biết cậu phải người lạ.

      Thomas cảm thấy người mát rượi sảng khoái, dù nó chảy mồ hôi ròng ròng. Xin lỗi nếu làm cậu buồn, nhưng chúng ta hoàn toàn xa lạ. Tớ chỉ vừa mới gặp cậu, cậu quên rồi à?

      Đừng có dốt thế, Tom ạ. Tớ biết có kẻ nào đó làm thay đổi đầu óc của tụi mình và cấy cái gì đấy vào trong để tụi mình có thể thần giao cách cảm như thế này. Trước khi hai đứa mình tới đây. Chính điều đó khiến tớ có ý nghĩ trong đầu là hai đứa mình biết nhau từ trước.



      Đừng có dốt thế, Tom ạ. Tớ biết có kẻ nào đó làm thay đổi đầu óc của tụi mình và cấy cái gì đấy vào trong để tụi mình có thể thần giao cách cảm như thế này. Trước khi hai đứa mình tới đây. Chính điều đó khiến tớ có ý nghĩ trong đầu là hai đứa mình biết nhau từ trước.

      Thomas cũng từng nghĩ tới điều đó, và nó biết có thể Teresa đúng. Dù sao nó cũng hy vọng là như thế. Nó bắt đầu thấy thích Teresa. Thay đổi đầu óc à? Nó hỏi. Bằng cách nào?

      Tớ biết. Có những ký ức mà tớ nắm bắt được. Tớ nghĩ chúng ta làm điều gì đó rất quan trọng.

      Thomas nhớ tới chuyện nó luôn cảm thấy có mối liên hệ với Teresa ngay từ lúc con bé mới đến Trảng. Nó muốn tìm sâu thêm chút nữa để hiểu được lời Teresa vừa . Là chuyện gì vậy?

      Ước gì tớ biết được. Tớ chỉ cố nêu lên các ý tưởng để xem liệu chúng có khơi gợi được điều gì trong đầu cậu hay .

      Thomas nghĩ tới những điều mà Gally, Ben và Alby về mình, những nghi ngờ cho rằng nó chống lại chúng và phải là người đáng tin cậy. Nó cũng nghĩ tới điều mà Teresa với nó lần đầu tiên, rằng hai đứa gây ra tất cả những chuyện này với bọn trẻ, bằng cách nào đó.

      Mật mã này phải có ý nghĩa gì đó, Teresa thêm. Và dòng chữ tay của tớ nữa - VSAT là tốt.

      Có lẽ nó quan trọng. Thomas đáp. Có lẽ chúng ta tìm thấy lối thoát. Ai mà biết được.

      Thomas nhắm mắt lại vài giây trong khi chạy, cố gắng tập trung. Dường như trong ngực nó có cái túi khí bập bồng mỗi khi chúng trò chuyện với nhau, làm nó bực mình và hơi e ngại. Nó mở bừng mắt khi nhận ra rằng Teresa biết đâu có thể đọc được những ý nghĩ của nó ngay cả khi nó cố giao tiếp với con bé trong đầu. Nó chờ lời đáp, nhưng có gì cả. Cậu còn đó ? Thomas hỏi.

      Còn, nhưng giao tiếp kiểu này luôn làm tớ nhức đầu.

      Thomas nhõm khi thấy mình phải là người duy nhất. Đầu tớ cũng đau lắm.

      Thôi, Teresa , gặp cậu sau nhé.

      , đợi ! Nó muốn Teresa bỏ . Con bé giúp nó khuây khỏa rất nhiều. làm cho cuộc chạy trở nên dễ dàng hơn.



      , đợi ! Nó muốn Teresa bỏ . Con bé giúp nó khuây khỏa rất nhiều. làm cho cuộc chạy trở nên dễ dàng hơn.

      Tạm biệt Tom. Tớ báo cho cậu biết khi chúng tớ tìm ra được điều gì đó.

      Teresa… còn hàng chữ tay cậu?

      Nhiều giây trôi qua. có tiếng trả lời.

      Teresa ơi?

      Con bé ngắt liên lạc. Thomas cảm thấy dường như cái bong bóng khí trong ngực mình vừa bục vỡ và nhả chất độc vào cơ thể của nó. Dạ dày nó đau quặn lên và ý nghĩ phải tiếp tục chạy rông cả ngày bỗng nhiên khiến nó tuyệt vọng.

      Tự dưng Thomas muốn kể với Minho về việc nó và Teresa có thể chuyện với nhau, chia sẻ với thằng bé những điều xảy ra, trước khi đầu nó nổ tung. Nhưng nó dám. Đưa thêm cái trò thần giao cách cảm này vào tình hình tại có vẻ như phải là ý hay. Mọi chuyện đủ kỳ quặc lắm rồi. Thomas cúi đầu, hít hơi dài và sâu. Nó ngậm miệng và tiếp tục chạy.

      Sau hai lần nghỉ chân, cuối cùng Minho cũng chuyển sang bộ dọc theo hành lang dài, kết thúc bởi bức tường. Thằng bé ngừng lại và ngồi dựa vào bức tường phía cuối. Lớp dây thường xuân ở đó cực kỳ dày, khiến cho mọi thứ nhuốm màu xanh mát mắt, che giấu đằng sau nó lớp đá cứng rắn thể vượt qua.

      Thomas đến ngồi cạnh Minho và chúng ăn bữa trưa ít ỏi gồm có bánh mì kẹp và trái cây cắt lát.

      - Thế đấy. - Minho sau khi cắn miếng thứ hai. - Chúng ta chạy qua lượt khu vực này. Ngạc nhiên là… có lối thoát nào hết.

      Thomas biết điều này, nhưng nghe thấy thằng bé ra lời, trái tim nó càng thêm nặng trĩu. Hai đứa thêm gì, chỉ lặng lẽ ăn cho xong và chuẩn bị lên đường. Để tìm kiếm những thứ mà chẳng ai biết là gì.

      Trong những giờ tiếp theo, Thomas và Minho sục sạo mặt đất, lần mò dọc theo các bức tường, thỉnh thoảng còn trèo lên đám dây thường xuân. Chúng tìm được gì, và Thomas càng lúc càng thấy nản. Thứ duy nhất hay ho là tấm biển khác cũng đề hàng chữ THẢM HỌA THẾ GIỚI - BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ. Minho thậm chí còn chẳng buồn liếc nhìn đến lần thứ hai.

      Hai đứa ăn lần nữa, tìm kiếm thêm đôi chút. Vẫn thấy gì. Thomas bắt đầu chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều thể tránh khỏi: chẳng có gì để mà tìm. Khi sắp đến giờ đóng cổng, nó bắt đầu tìm dấu hiệu của lũ Nhím sầu và bắt đầu khựng lại ở mỗi ngả rẽ. Cả Thomas và Minho đều lăm lăm dao trong tay. Nhưng có gì xuất cho tới nửa đêm.



      Hai đứa ăn lần nữa, tìm kiếm thêm đôi chút. Vẫn thấy gì. Thomas bắt đầu chuẩn bị tinh thần để đón nhận điều thể tránh khỏi: chẳng có gì để mà tìm. Khi sắp đến giờ đóng cổng, nó bắt đầu tìm dấu hiệu của lũ Nhím sầu và bắt đầu khựng lại ở mỗi ngả rẽ. Cả Thomas và Minho đều lăm lăm dao trong tay. Nhưng có gì xuất cho tới nửa đêm.

      Minho bắt gặp con Nhím sầu biến mất sau góc tường phía trước và quay lại. Ba mươi phút sau, Thomas cũng nhìn thấy con hành động y hệt. giờ sau, con Nhím sầu tuần trong Mê cung ngang qua chỗ hai đứa mà buồn ngừng lại. Thomas gần như khuỵu xuống vì kinh hoàng.

      Hai đứa tiếp tục tiến lên.

      - Chắc tụi nó vờn chúng ta. - lúc sau Minho lên tiếng.

      Thomas nhận ra nó từ bỏ việc dò tìm các bức tường và buồn bã lê bước về lại Trảng. Theo như nó thấy Minho cũng có cảm giác y như vậy.

      - Ý cậu là sao? - Thomas hỏi.

      Minho thở dài:

      - Có lẽ nhóm Hóa công muốn chúng ta biết là có lối thoát nào hết. Các bức tường buồn dịch chuyển nữa. Như thể đây chỉ là trò chơi ngớ ngẩn và đến hồi kết thúc. Bọn họ muốn chúng ta quay lại và cho các trảng viên biết. Cậu cá bao nhiêu nếu chúng ta quay lại và phát đám Nhím sầu bắt người, giống như đêm qua? Tôi nghĩ Gally đúng. Chúng tiếp tục kết liễu dần tụi mình.

      Thomas đáp. Nó cảm thấy Minho . Bất cứ hy vọng nào mà nó có trong đầu lúc khởi hành đều tan tành mây khói từ lâu.

      - Mình về thôi. - Minho , giọng mệt mỏi.

      Thomas muốn chấp nhận thất bại, nhưng nó gật đầu đồng tình. Giờ đây mật mã dường như là hy vọng cuối cùng của chúng, và Thomas quyết định tập trung vào đó.

      Nó và Minho lặng lẽ quay về Trảng. Chúng gặp bất kỳ con Nhím sầu nào khác nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :