1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 35

      - Cái đó giải thích mọi chuyện. - Minho .

      Thomas đứng bên cạnh thằng bé ở miệng Vực, nhìn chằm chằm vào khoảng xám xịt. có dấu hiệu của bất kỳ cái gì, kể cả ở bên trái, bên phải, bên , bên dưới lẫn phía trước mặt, theo những ghi nhận của mắt nó. có gì ngoài trống rỗng.

      - Giải thích cái gì? - Thomas hỏi.

      - Ta tận mắt chứng kiến ba lần rồi. Có chuyện gì đó lạ lắm.

      - Phải đấy. - Thomas biết mình tới chuyện gì, nhưng vẫn chờ nghe lời giải thích của Minho.

      - Con Nhím chết mà tớ thấy, nó cũng chạy lối này, và bao giờ quay lại hoặc tiến vào sâu trong Mê cung. Rồi mấy cái con quỷ sứ mà ta lừa cho nó lao xuống Vực.

      - Lừa à? - Thomas - Có lẽ đó chẳng phải quả lừa to tát gì.

      Minho tư lự nhìn nó.

      - Hừm, dù sao , giờ là con này. - Thằng bé chỉ tay về phía vực thẳm. - còn nghi ngờ gì nữa. Bằng cách nào đó bọn Nhím sầu có thể rời khỏi Mê cung theo lối này. Như màn ảo thuật, cũng tương tự chuyện mặt trời biến mất tăm.

      - Nếu chúng có thể ra ngoài bằng cách này, - Thomas thêm vào, tiếp tục mạch suy luận của Minho, - chúng ta cũng làm được. - làn sóng kích động rần rật chạy qua người nó.

      Minho bật cười.

      - Lại muốn vào chỗ chết nữa rồi. Cậu muốn ôm cổ bọn Nhím sầu chơi à?

      Hy vọng của Thomas chùng xuống.

      - Còn ý kiến nào hay hơn ?

      - Từ từ cái , Đầu xanh ạ. Ta hãy nhặt lấy vài hòn đá và kiểm tra chỗ này xem. Chắc phải có lối ra được che giấu ở đâu đó.

      Thomas giúp Minho lần tìm những viên đá trong các góc tường và khe nứt của Mê cung. Hai đứa kiếm được nhiều đá bằng cách dùng ngón tay moi các khe tường để làm các mảnh đá vụn rơi xuống đất. Khi đống đá kha khá, Thomas và Minho di chuyển chỗ đá tới mép vực và ngồi xuống, thả chân đong đưa miệng Vực. Thomas nhìn xuống dưới, thấy gì khác ngoài màu xám. Minho rút cuốn sổ và cây bút ra, đặt xuống đất bên cạnh mình.

      - Được rồi, chúng ta ghi chú lại tỉ mỉ. Và ghi nhớ nó trong cái đầu của cậu. Nếu có kiểu ảo ảnh quang học nào đó để che giấu lối ra, tớ muốn là người làm hỏng chuyện khi đứa đầu tiên thử nhảy vào trong đó.

      - Cái đứa đó nên là Trang chủ của nhóm Tầm đạo sinh. - Thomas pha trò để che giấu nỗi sợ hãi của mình. Nó toát mồ hôi khi phải ngồi gần sát với cái nơi mà bọn Nhím sầu có thể nhảy ra bất cứ lúc nào. - Và cậu cần sợi dây bền chắc để tóm lấy.

      Minho nhặt hòn đá.

      - Ừ. Được rồi, chúng ta hãy luân phiên ném đá ra ngoài kia, theo đường dích dắc tới lui. Nếu có lối ra màu nhiệm, hy vọng là nó cũng có tác động được lên đá và làm chúng biến mất.

      Thomas nhặt hòn đá, rồi thận trọng ném sang trái, ngay trước chỗ bức tường bên trái của hành lang chấm dứt mép Vách đá. Viên đá xù xì rơi xuống, rơi xuống mãi rồi biến mất vào trong khoảng màu xám.

      Tới lượt Minho. Thằng bé ném hòn đá ở vị trí xa hơn khoảng ba mươi xen-ti-mét so với Thomas. Hòn đá cũng rơi xuống rất sâu bên dưới. Thomas ném hòn đá khác, xa hơn hòn đá thứ hai ba mươi xen-ti-mét. Rồi lại đến Minho. Các hòn đá đều rơi xuống rất sâu. Thomas lại ném… Chúng cứ thế tiếp tục cho tới khi điểm rơi của các viên đá tạo thành đường thẳng dài khoảng ba mét sáu vươn ra từ mép vực, rồi dịch mục tiêu sang phải tầm ba mươi xen-ti-mét và bắt đầu luận phiên ném đá vào các điểm từ xa đến gần.

      Tất cả các hòn đá đều rơi. Thêm đường nữa được vạch từ gần ra xa, rồi đường từ xa về gần. Tất cả đều rơi xuống. Hai đứa ném hết khu vực bên trái, bao quát tầm nhảy của bất cứ người nào hay bất cứ vật gì. Nỗi chán nản của Thomas tăng dần theo mỗi lần ném, cho tới khi nó trở thành cục ngán ngẩm bự chảng.

      khỏi tự trách mình. Đây đúng là việc ngớ ngẩn.

      Rồi hòn đá tiếp theo của Minho biến mất.

      Đó là chuyện lạ lùng và khó tin nhất mà Thomas từng chứng kiến.



      Đó là chuyện lạ lùng và khó tin nhất mà Thomas từng chứng kiến.

      Minho ném hòn đá khá to rơi ra từ trong khe tường. Và Thomas cũng dõi mắt nhìn theo, với cùng tập trung mà nó dành cho từng viên đá từ nãy tới giờ. Sau khi rời khỏi tay Minho, hòn đá vạch đường thẳng gần như trùng khớp với đường trung trực của Vực, và rơi xuống khoảng bên dưới. Rồi nó đột ngột biến mất, như thể rơi qua đám sương mù hay mặt nước vậy. giây trước nó còn rơi, tích tắc sau nó mất tăm.

      Thomas còn lời nào để .

      - Trước đây tụi này cũng từng ném vài thứ xuống Vực. - Minho . - Sao lại có thể bỏ qua chuyện này? Chưa bao giờ nhìn thấy cái gì biến mất như vậy. Chưa bao giờ.

      Thomas húng hắng ho, cổ họng khô khốc.

      - Làm lại cái coi. Biết đâu chỉ là do toét mắt hay gì đấy sao.

      Minho ném lại vào điểm mà hòn đá vừa biến mất. Và lần nữa, viên đá rơi bỗng mất tăm.

      - Chắc là những lần quăng ném hồi lúc trước, các cậu nhìn kỹ. - Thomas . - Ý tôi là, khi cậu chờ đợi chuyện này xảy ra, cậu hơi đâu mà nhìn kỹ, đúng ?

      Chúng tập trung ném số đá còn lại vào điểm đó và rộng dần ra chung quanh. Trước con mắt ngỡ ngàng của Thomas, chỗ các hòn đá mất hút có vẻ chỉ rộng chừng hoặc hai mét vuông.

      - Chẳng trách tụi này bỏ qua nó. - Minho trong lúc cấp tốc ghi chú lại vị trí, kích thước và cố vẽ cái sơ đồ chính xác nhất có thể. - Hơi đó.

      - Nó chỉ vừa đúng bằng kích thước của bọn Nhím sầu mà thôi. - Thomas vẫn nhìn chăm chăm vào cái lỗ tàng hình lơ lửng kia, cố gắng ghi nhớ vào trong đầu khoảng cách và vị trí của nó. - Và khi bọn chúng chui ra, chỉ cần bám vào thành miệng lỗ rồi nhảy lên Vực. Khoảng cách chẳng xa xôi mấy. Nếu tôi có thể nhảy chúng cũng có thể dễ dàng làm được.

      Minho vẽ nốt sơ đồ rồi nhìn cái lỗ.

      - Sao có thể như vầy được ta? Tụi mình thấy cái gì đây?

      - Như cậu đấy, đây phải là ma thuật gì cả. Chắc nó cũng giống như việc bầu trời ngả màu xám chì kia. dạng ảo ảnh quang học, hoặc kỹ thuật giả lập hình ảnh ba chiều để che giấu cái cửa thoát. Toàn bộ nơi này là trò bịp bợm. - Và Thomas phải công nhận rằng người ta làm khá thành công. Nó rất muốn biết những bí mật công nghệ đứng sau tất cả những trò này.

      - Bịp bợm hả, cậu đúng rồi đó. Ta thôi. - Minho đứng dậy, khoác ba lô lên vai. - Ta nên thực càng nhiều cuộc thám hiểm mê cung càng tốt. Cùng với bầu trời giả kia, có lẽ những thức kỳ lạ khác cũng diễn ra. Tối nay chúng ta kể chuyện này với Alby và Newt. biết chuyện này giúp ích được gì, nhưng ít ra tụi mình cũng biết được cái đám Nhím sầu chết bằm kia đâu.

      - Và từ đâu đến, có lẽ vậy. - Thomas trong lúc nhìn lần cuối cái lỗ bí mật. - Lỗ sầu.

      - Tên hay đó. thôi.

      Thomas thừ người ngồi quan sát, chờ đợi Minho nhúc nhích. Nhiều phút trôi qua trong yên lặng, khiến Thomas nhận ra thằng bé cũng bất ngờ kém mình. Cuối cùng, rằng, Minho quay lưng bước . Thomas miễn cưỡng làm theo và hai đứa chạy vào trong Mê cung xám xịt.

      Ngoài lỗ sầu Thomas và Minho thấy gì khác, vẫn chỉ những bức tường phủ dây thường xuân.

      Thomas lãnh nhiệm vụ chặt dây và ghi chú. Nó gặp nhiều khó khăn trong việc ghi nhận những thay đổi của Mê cung so với ngày hôm trước, nhưng Minho cần nghĩ ngợi gì cũng có thể chỉ ra những chỗ mà các bức tường dịch chuyển. Khi đến điểm tận cùng và phải trở về, Thomas cảm thấy thúc đẩy gần như thể kiểm soát nổi khiến nó muốn dẹp mọi chuyện và ở lại ngoài này, đợi xem chuyện gì xảy ra.

      Dường như Minho cũng cảm thấy điều đó, nên thằng bé đặt tay lên vai Thomas :

      - Chưa đâu, bồ tèo. Chưa phải lúc.

      Và thế là cả hai quay lại.

      Tâm trạng u ám bao trùm lên toàn bộ Trảng, điều dễ hiểu khi mọi thứ đều xám xịt. Ánh sáng mờ đục kể từ khi mọi người thức dậy vẫn thay đổi, và Thomas tự hỏi biết liệu có chuyển biến gì mới từ giờ cho đến tối hay .

      Ngay khi hai đứa băng qua Cửa Tây, Minho thẳng tới phòng mê đồ.

      Thomas rất ngạc nhiên. Nó cứ ngỡ đó là việc cuối cùng mà hai đứa cần làm.



      Thomas rất ngạc nhiên. Nó cứ ngỡ đó là việc cuối cùng mà hai đứa cần làm.

      - Cậu muốn kể ngay cho Newt và Alby về Lỗ sầu à?

      - Nè, tụi mình vẫn là Tầm đạo sinh, - Minho đáp, - và có công việc của mình. - Thomas vừa theo Minho qua cánh cửa sắt của căn nhà xây bằng bê tông thằng bé quay lại, nở nụ cười uể oải. - Nhưng được thôi, chúng ta làm lẹ làng cho xong việc rồi chuyện với mấy người đó.

      Khi chúng vào, các Tầm đạo sinh khác có mặt ở trong phòng, vẽ lại các mê đồ. ai tiếng nào, dường như đề tài bàn tán về bầu trời cạn kiệt. tuyệt vọng bao trùm trong căn phòng làm cho Thomas cảm thấy như lội qua bãi lầy. Nó biết mình lẽ ra cũng xuống tinh thần như vậy, nhưng nó quá kích động. Nó chỉ muốn biết ngay lập tức phản ứng của Newt và Alby khi nghe chuyện Vực.

      Thomas ngồi xuống bàn vẽ sơ đồ Mê cung ngày hôm nay dựa vào trí nhớ và các ghi chú. Minho nhìn qua vai nó, điều chỉnh những điểm cần thiết.

      - Tôi nghĩ đoạn này dừng lại ở đây, chớ phải ở đó… Cẩn thận với tỉ lệ… Vẽ cho thẳng thớm coi huynh. - Thằng bé đúng là lắm chuyện, nhưng hữu ích, và chỉ mười lăm phút sau khi vào phòng, Thomas có thể chiêm ngưỡng công trình của mình. Trông nó cũng đẹp ngang ngửa với những tấm mê đồ khác.

      - tệ, - Minho , - đối với Đầu xanh.

      Thằng bé đứng dậy đến rương của khu vực và mở nắp. Thomas quỳ xuống cạnh rương, lấy mê đồ của ngày trước đó và giơ nó lên bên cạnh tấm vừa vẽ.

      - Tôi phải tìm gì đây? - Nó hỏi.

      - Mẫu thức. Nhưng quan sát mê đồ của hai ngày lên được gì nhiều. Cậu cần phải nghiên cứu nhiều tuần lễ, tìm ra các mẫu thức, bất cứ cái gì. Tôi biết là ở đây có điều gì đó có thể giúp ích cho chúng ta. Chỉ là chưa tìm được thôi. Bó tay hoàn toàn.

      Thomas thấy có cái gì đó bứt rứt ở trong đầu, y hệt như cảm giác của lần đầu tiên đặt chân vào đây. Các vách tường của Mê cung, những di chuyển. Các mẫu thức. Những đường thẳng đó, liệu chúng có gợi nên dạng sơ đồ hoàn toàn khác hay ? Có dẫn tới cái gì đó hay ? Thomas cảm thấy như mình thiếu mất manh mối ràng.

      Minho vỗ vai Thomas :

      - Cậu vẫn có thể quay lại và nghiên cứu tiếp sau bữa tối, sau khi chúng ta chuyện với Newt và Alby. thôi.

      Thomas đặt hai tờ giấy trở lại vào trong rương rồi đóng nắp, thấy bực mình trước cảm giác thoải mái trong lòng. Nó giống như cái gai đâm vào sườn. Những bức tường chuyển chỗ, các đường thằng, những mẫu thức… Chắc chắn phải có câu trả lời.

      - Thôi được, ta nào.

      Hai đứa vừa bước ra ngoài và nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại cái rầm sau lưng, Newt cùng Alby xuất , mặt vui. hào hứng của Thomas lập tức chuyển thành lo lắng.

      - Nè, - Minho lên tiếng, - tụi này vừa mới…

      - luôn ra .- Alby ngắt lời. - thể phí thời gian được. Tìm thấy gì rồi? Có gì mới ?

      Minho hơi khựng lại trước kiểu năng khó nghe đó, nhưng khuôn mặt của nó có vẻ hoang mang nhiều hơn là tức giận.

      - Rất vui được gặp các cậu. Đúng rồi, tụi này tìm thấy thứ.

      Lạ lùng là Alby trông có vẻ khá thất vọng.

      - Vì cái nơi chết tiệt này sắp tiêu tùng rồi. - Thằng bé liếc nhìn Thomas bằng ánh mắt nháng lửa, như thể tất cả là lỗi của Thomas.

      Nó bị cái gì vậy kìa? Thomas thầm nghĩ, nỗi tức giận bắt đầu bùng lên. Chúng bỏ bao nhiêu công sức ra suốt cả ngày, và đây là lời cảm ơn sao?

      - Ý cậu là sao? Lại chuyện gì nữa đây?

      Newt vừa hất đầu về phía chiếc Hộp vừa trả lời:

      - Hôm nay có đồ tiếp tế. Trong suốt hai năm, tuần nào nó cũng giao đồ lần, đúng ngày đúng giờ. Nhưng hôm nay .



      - Hôm nay có đồ tiếp tế. Trong suốt hai năm, tuần nào nó cũng giao đồ lần, đúng ngày đúng giờ. Nhưng hôm nay .

      Cả bốn đứa nhìn ra chỗ hai cánh cửa sắt nằm mặt đất. Dường như đối với Thomas có màn tối trùm lên đó, thẫm hơn bầu khí xám xịt bao quanh mọi vật.

      - Ôi trời, giờ chúng ta sắp chết cả đám. - Minho , phản ứng của thằng bé cảnh báo cho Thomas về mức độ u ám của tình hình tại.

      - Cỏ cây có mặt trời, - Newt , - đồ tiếp tế trong Hộp cũng có. Phải, chúng ta chết đến nơi rồi.

      Alby khoanh tay lại, trừng mắt nhìn cái Hộp, như thể muốn dùng tinh thần để bắt nó mở ra. Thomas hy vọng là thằng bé tiết lộ những gì nhìn thấy trong quá trình Biến đổi, hoặc là bất cứ điều gì có liên quan tới nó. Đặc biệt là lúc này.

      - Nè, dù sao , - Minho tiếp, - chúng tôi khám phá ra chuyện lạ.

      Thomas chờ đợi, hy vọng rằng Newt và Alby phản ứng tích cực trước cái tin mới, hay thậm chí là cung cấp thêm thông tin để làm sáng tỏ bí mật.

      Newt nhướng mày hỏi:

      - Cái gì?

      Minho mất ba phút để giải thích, bắt đầu bằng vụ theo dõi con Nhím sầu, và kết thúc bằng kết quả của trò ném đá.

      - Chắc là cái lỗ đó phải dẫn tới chỗ mà… các cậu biết đấy… tụi Nhím sầu ở. - Minho kết luận.

      - Lỗ sầu. - Thomas thêm vào. Ba đứa kia khó chịu nhìn nó, như thể nó có quyền mở miệng. Nhưng đây là lần đầu tiên nó cảm thấy quá tệ khi bị đối xử như Đầu xanh.

      - Phải xem cái chỗ chết bằm đó mới được. - Newt , rồi thi thầm tiếp. - khó tin.

      Thomas hoàn toàn đồng ý.

      - hiểu tụi mình còn có thể làm được gì. - Minho . - Ta có thể xây cái gì đó để bịt kín cái hành lang mê cung đó lại.

      - thể, - Newt đáp, - mấy con quỷ đó biết leo tường, cậu quên rồi hả? có gì mà chúng ta xây nên có thể chặn chúng lại được.

      Tiếng nhốn nháo ở phía bên ngoài của Trang ấp làm chúng bỏ lửng câu chuyện. nhóm trảng viên đứng ngoài cửa trước của căn nhà, la hét ầm ĩ. Chuck cũng có mặt trong đám người, khi nhìn thấy Thomas và ba người kia, thằng nhóc liền chạy lại, mặt kích động. Thomas chẳng biết lúc này còn chuyện điên rồ nào có thể xảy ra nữa hay .

      - Có chuyện gì vậy? - Newt hỏi.

      - Chị tỉnh lại rồi! - Chuck la lên. - Chị tỉnh lại rồi!

      Ruột gan Thomas xoắn lại. Nó ngã người, tựa vào vách tường của phòng mê đồ. Đứa con . Con bé trong đầu nó. Nó chỉ muốn vùng chạy trước khi chuyện đó xảy ra lần nữa.

      Nhưng quá trễ.

      Tom ơi, tớ biết mấy người này. Đến giúp tớ với! Tất cả phai nhạt dần… Tớ quên dần mọi chuyện, ngoại trừ cậu… Tớ phải chuyện với cậu! Nhưng mọi thứ mất dần…

      Thomas thể hiểu được bằng cách nào con bé lẻn vào trong đầu nó.

      Sau lúc ngừng lời, Teresa tiếp câu kỳ lạ.

      Mê cung là mật mã, Tom ạ. Mê cung là mật mã.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 36

      Thomas muốn gặp con bé. Nó muốn gặp ai hết.

      Ngay khi Newt bỏ gặp con bé, Thomas nhàng lỉnh , hy vọng rằng trong lúc nhốn nháo ai để ý tới nó. Khi mọi suy nghĩ của mọi người tập trung vào thức tỉnh sau cơn hôn mê của đứa con , chuyện này quá dễ dàng. Thomas lảng ra mép Trảng, rồi co chân vọt lẹ tới chỗ cư quen thuộc của mình trong khu rừng của Nghĩa trang.

      Nó nằm co quắp trong góc, nép mình vào đám dây thường xuân, rồi lấy tấm chăn trùm qua đầu. Có vẻ như đó là cách để trốn tránh khỏi xâm nhập của Teresa vào trong đầu nó. vài phút trôi qua, tim nó cuối cùng đập chậm lại.

      - Quên chính mình là điều tồi tệ nhất.

      Thoạt tiên, Thomas nghĩ đó là thông điệp khác trong đầu, nó đưa hai tay lên bịt tai. Nhưng , lần này … khác. Nó nghe thấy lời đó bằng tai. giọng con . Cơn lạnh toát chạy ngược theo cột sống của Thomas trong lúc nó chầm chậm hạ tấm chăn xuống.

      Teresa đứng bên phải nó, người dựa vào bức tường đá vĩ đại. Trông con lúc này rất khác, tỉnh táo và lanh lợi. Trong chiếc áo trắng dài tay cùng với quần jean xanh và đôi giày nâu, nhìn con bé - thể thế được - còn hấp dẫn hơn cả khi Thomas trông thấy nó trong cơn hôn mê. Mái tóc đen làm tôn lên nước da trắng khuôn mặt và đôi mắt màu lửa xanh của con bé.

      - Tom, cậu nhận ra tớ sao? - Giọng con bé mềm mại, trái ngược hoàn toàn với thanh man dại mà Thomas nghe thấy lúc con bé vừa đến và đưa ra thông điệp rằng mọi chuyện sắp thay đổi.

      - Cậu… cậu nhớ được tôi à? - Thomas hỏi, xấu hổ vì giọng run rẩy ở cuối câu của mình.

      - Ừ… … Có lẽ. - Con bé vung tay thất vọng. - Tớ thể giải thích được chuyện này.

      Thomas mở miệng, rồi đóng lại mà tiếng nào.

      - Tớ tin là mình nhớ. - Teresa lẩm bẩm rồi thở dài ngồi xuống, vòng tay ôm lấy hai đầu gối. - Những cảm giác. Những cảm xúc. Giống như là trong đầu tớ có rất nhiều ngăn kệ được dán nhãn dành cho các ký ức và gương mặt, nhưng chúng trống rỗng. Như thể mọi chuyện trước đây đều nằm ở phía bên kia của bức màn trắng. Kể cả cậu.

      - Nhưng sao cậu biết tôi? - Thomas cảm thấy các bức tường quay xung quanh nó.

      Teresa quay mặt về phía Thomas.

      - Tớ biết. chút gì đó về giai đoạn trước khi chúng ta đến cái mê cung này. điều gì đó về chúng ta. Nó chủ yếu là trống rỗng, như tớ .

      - Cậu biết về Mê cung à? Ai với cậu? Cậu vừa mới tỉnh lại mà.

      - Tớ… lúc này đầu tớ cứ rối tinh lên. - Teresa chìa tay ra. - Nhưng tớ biết cậu là bạn của tớ.

      Như bị thôi miên, Thomas gạt toàn bộ tấm chăn sang bên và nghiêng người tới bắt tay con bé.

      - Tớ thích nghe cậu gọi tớ là Tom. - Ngay khi những từ đó thoát ra, Thomas tin là mình thể điều gì ngớ ngẩn hơn thế nữa.

      Teresa đảo mắt.

      - Đó là tên cậu mà, phải ?

      - Ừ, nhưng đa số gọi tớ là Thomas. À, ngoại trừ Newt, cậu ta gọi tớ là Tommy. Cái tên Tom khiến cho tớ cảm thấy… thân quen như ở nhà, đại loại thế. Mặc dù tớ chẳng biết nhà là gì. - Nó buột miệng cười cay đắng. - Chúng ta bị mắc cái chứng gì vậy kìa?

      Lần đầu tiên con bé mỉm cười, khiến Thomas gần như phải quay nhìn chỗ khác, như thể thứ đẹp đến vậy ăn nhập gì với cái chốn tù mù xám xịt như thế này, như thể nó được phép nhìn vào nét mặt của Teresa.

      - Ừ, ta mắc kẹt rồi. - Con bé . - Tớ sợ lắm.

      - Tớ cũng thế, tin tớ . - như thế vẫn còn là , sau những gì xảy ra ngày hôm nay.

      khoảnh khắc dài trôi qua, hai đứa đều nhìn xuống đất.



      khoảnh khắc dài trôi qua, hai đứa đều nhìn xuống đất.

      - Cái đó… - Thomas mở lời, chắc phải hỏi như thế nào. - Làm thế nào mà… cậu trong đầu tớ được?

      Teresa lắc đầu. biết nữa, chỉ biết là tớ có thể làm được chuyện đó, con bé trong đầu Thomas, rồi ra thành tiếng:

      - Giống như khi cậu thử chạy xe đạp, nếu như họ có chiếc ở đây. Tớ cá là cậu có thể làm được chuyện đó mà cần phải chớp mắt. Nhưng cậu có nhớ là từng tập chạy xe đạp ?

      - . Ý tớ là… tớ nhớ từng đạp xe, nhưng nhớ mình tập như thế nào. - Thomas ngừng lời, tự dưng thấy buồn bã. - Cũng chẳng nhớ ai dạy tớ chạy xe nữa.

      - … - Teresa , chớp chớp mắt như thể bối rối vì nỗi buồn bất ngờ của Thomas. - Dù sao … chuyện này cũng tương tự như vậy đấy.

      - Hiểu rồi.

      Teresa nhún vai.

      - Cậu chưa kể với ai hết, phải ? Họ bảo bọn mình chập mạch mất.

      - À… khi chuyện này xảy ra lần đầu, tớ có với Newt, nhưng cậu ta chỉ nghĩ là tớ quá căng thẳng mà thôi. - Thomas cựa quậy, như thể nếu cử động điên lên mất. Nó đứng dậy, bắt đầu rảo bước trước mắt Teresa. - Chúng ta cần phải làm mọi chuyện. Mẫu giấy trong tay cậu cho biết cậu là người cuối cùng, rồi tình trạng hôn mê của cậu, và việc cậu có thể giao tiếp với tớ trong đầu. Cậu có manh mối nào về những chuyện này ?

      Teresa dõi mắt nhìn Thomas tới lui.

      - Cậu tiết kiệm sức , và đừng có đặt câu hỏi nữa. Tớ chỉ có những ấn tượng nhạt nhòa, rằng cậu và tớ đóng vai trò quan trọng, rằng chúng ta từng là người quan trọng. Chúng ta thông minh. Chúng ta đến đây là có lý do. Tớ biết mình kích hoạt Kết thúc, hay gì đó. - Teresa hậm hực, mặt đỏ gay. - Trí nhớ của tớ cũng vô dụng y như của cậu thôi.

      Thomas quỳ xuống trước mặt con bé.

      - , vô dụng đâu. đấy, cậu cần hỏi cũng biết ký ức của tớ bị tẩy xóa, cùng với những điều vừa rồi. Cậu hơn tớ và những người khác rất nhiều.

      Mắt hai đứa giao nhau lúc lâu. Dường như con bé vắt óc tìm câu trả lời cho mọi việc.

      Tớ biết, Teresa trong đầu Thomas.

      - Lại thế nữa rồi. - Thomas thành tiếng, mặc dù nó thấy nhõm khi giọng trong đầu còn làm nó hết hồn nữa. - Sao cậu làm được điều đó?

      - Tớ cứ thế mà làm thôi, dám cá là cậu cũng có thể làm được.

      - Ơ, chắc là do lo quá nên tớ thử được. - Thomas ngồi xuống, co gối lên giống như Teresa. - Cậu điều gì đó, trong đầu tớ, ngay trước khi tìm thấy tớ ở đây. Cậu rằng “Mê cung là mật mã”. Điều đó có nghĩa là gì?

      Teresa khẽ lắc đầu.

      - Khi tớ tỉnh lại, tớ tưởng mình ở trong nhà thương điên. Những thằng con trai lạ hoắc lượn lờ quanh giường, đất trời nghiêng ngả, các ký ức quay như chong chóng trong đầu. Tớ cố bắt lấy vài thứ trong óc, và câu đó là trong số những gì tớ tóm được. Tớ thể nhớ được tại sao lại thế.

      - Con gì khác ?

      - ra , có đấy. - Teresa kéo ống tay áo lên, để lộ phần bắp tay. Những chữ cái được viết bằng mực đen da.

      - Cái gì thế? - Thomas hỏi, nghiêng đầu nhìn cho .

      - Cậu tự đọc .



      - Cậu tự đọc .

      Những con chữ trông rối rắm, nhưng thomas vẫn có thể đọc được khi nhìn đủ gần.

      VSAT là tốt.

      Tim Thomas đập dồn.

      - Tớ nhìn thấy chữ này. VSAT. - Thomas lục lọi trong đầu. - những sinh vật sống ở đây. Những con bọ dao.

      - Chúng là gì vậy? - Teresa hỏi.

      - Chúng giống như những con thằn lằn máy, chúng dò xét chúng ta thay cho các Hóa công, tức là những kẻ đưa chúng ta tới đây.

      Teresa ngẫm nghĩ chuyện đó hồi, mắt nhìn vào trung. Rồi con bé tập trung vào cánh tay mình.

      - thể nhớ nổi tại sao tớ lại viết câu này. - Con bé mút cho ướt ngón tay rồi bắt đầu kỳ cọ hàng chữ. - Nhưng đừng để tớ quên nhé. Chắc nó phải có ý nghĩa gì đấy.

      Những con chữ chạy lòng vòng trong đầu Thomas.

      - Cậu viết chúng hồi nào vậy?

      - Khi tớ tỉnh lại. Họ có giấy bút để ở cạnh giường. Trong lúc hỗn loạn tớ viết ra nó.

      Con bé càng lúc càng làm cho Thomas kinh ngạc. Đầu tiên là mối liên hệ mà nó cảm thấy ngay từ lần gặp đầu tiên, sau đó là tiếng trong đầu, bây giờ là chuyện này.

      - Cậu kỳ lạ lắm đấy, cậu biết ?

      - Chỉ cần dựa vào nơi lẩn trốn thích của cậu, tớ có thể là cậu cũng chẳng kém cạnh gì. Cậu thích sống trong rừng à?

      Thomas thử cau mày, rồi bật cười. Nó thấy cảm động và bối rối vì chuyện lẩn trốn.

      - , tớ thấy cậu có vẻ quen quen, cậu còn rằng chúng ta là bạn. Chắc tớ có thể tin cậu được.

      Thomas chìa tay ra để bắt lần nữa, và Teresa nắm lấy, giữ lúc lâu. đợt lạnh chạy qua người Thomas, nhưng rất dễ chịu.

      - Tất cả những gì tớ muốn là trở về nhà. - Teresa sau khi buông tay Thomas ra. - Giống như các cậu.

      Tim Thomas nặng trĩu khi nó quay trở lại thực tế và nhận ra mọi thứ quá u ám.

      - Ừ, phải rồi, mọi chuyện lúc này bi đát lắm. Mặt trời biến mất, còn bầu trời chuyển sang màu xám. Bọn họ gửi đồ tiếp tế nữa. Có vẻ như mọi thứ sắp sửa đến hồi kết thúc, bằng cách này hay cách khác.

      Nhưng trước khi Teresa kịp Newt chạy tới.

      - Cái con… - Thằng bé lúc dừng lại trước mặt hai đứa. Alby và vài thằng bé khác ở ngay sau lưng Newt. Nó nhìn Teresa. - Làm sao mày tới đây được? Các Y-tờ là mày đột nhiên biến mất.

      Teresa đứng dậy, làm Thomas bất ngờ vì tự tin của mình.

      - Chắc cậu ta quên kể là tôi đá cho cậu ta cú và hạ bộ rồi trèo qua cửa sổ.



      - Chắc cậu ta quên kể là tôi đá cho cậu ta cú và hạ bộ rồi trèo qua cửa sổ.

      Thomas suýt phì cười, trong khi Newt quay sang thằng bé lớn đứng gần đỏ mặt tía tai.

      - Chúc mừng nhé, Jeff. - Newt . - Cậu chính thức là thằng đầu tiên bị đá bởi đứa con .

      Teresa tiếp:

      - Cứ ăn kiểu vậy , và cậu là đứa kế tiếp đấy.

      Newt quay mặt lại, nhưng khuôn mặt của thằng bé có gì khác ngoài nỗi sợ. Nó im lặng đứng nhìn Thomas và Teresa trân trối. Thomas cũng nhìn lại, tự hỏi thằng bé này suy nghĩ gì ở trong đầu.

      Alby bước tới trước.

      - Tôi mệt mỏi chuyện này lắm rồi nha. - Thằng bé chỉ tay vào ngực Thomas, gần như chọc vào người nó. - Tôi muốn biết cậu là ai, cái con khùng này là ai, và hai người có liên quan gì với nhau.

      Thomas gần như buông xuôi.

      - Alby này, tôi thề…

      - Nó thẳng đến gặp cậu ngay sau khi tỉnh dậy, cái đồ mặt dẹp nhà cậu!

      Cơn giận bùng lên trong Thomas, cùng với nỗi lo rằng Alby có thể nỗi điên lên như Ben.

      - Vậy sao nào? Tôi biết bạn ấy, bạn ấy cũng biết tôi, hay ít ra là chúng tôi từng quen nhau. Chuyện đó chẳng chứng minh được gì cả! Tôi nhớ gì hết, bạn ấy cũng vậy.

      Alby nhìn sang Teresa.

      - Mày làm gì?

      Hoang mang trước câu hỏi, Thomas liếc nhìn Teresa để xem liệu nó có hiểu . Nhưng Teresa trả lời.

      - Mày làm cái gì vậy! - Alby gào lên. - Đầu tiên là bầu trời, giờ tới chuyện này.

      - Tôi kích hoạt cái gì đó. - Teresa điềm tĩnh đáp. - cố ý đâu, tôi thề đấy. Quá trình Kết thúc. Tôi biết cái đó có nghĩa là gì.

      - Có chuyện hay hả Newt? - Thomas hỏi, muốn trực tiếp với Alby. - Chuyện gì xảy ra vậy?

      Nhưng Alby túm lấy áo nó.

      - Chuyện gì à? Để tôi cho cậu nghe nha huynh. Mải hú hí với nhau nên thèm để ý những chuyện khác chớ gì. Bộ nhận ra lúc này là mấy giờ rồi hay sao hả?

      Thomas nhìn xuống đồng hồ, kinh hoàng nhận ra nó quên mất chuyện. Nó biết điều Alby , trước cả khi thằng bé mở miệng:

      - Các bức tường. Đồ ngu. Các cổng thành. Tối nay chúng đóng lại.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 37

      Thomas cứng họng. Từ giờ mọi thứ đổi khác. có mặt trời, cũng chẳng còn bảo vệ trước lũ Nhím sầu. Teresa đúng ngay từ đầu - mọi thứ sắp thay đổi. Thomas cảm thấy hơi thở của mình đông cứng lại, mắc kẹt trong cuống họng.

      Alby chỉ vào Teresa:

      - Tôi muốn con này bị nhốt lại. Ngay tức khắc. Billy! Jackson! Tống nó vô trong Trang thất, đừng để ý tới bất kỳ lời nào phun ra từ cái miệng độc địa của nó.

      Teresa phản ứng lại, nhưng chỉ cần thái độ của Thomas là đủ cho cả hai đứa.

      - Cậu cái gì vậy hả? Alby, cậu thể… - Thomas ngừng lời khi đôi mắt nảy lửa của thằng bé chiếu cái nhìn cực kỳ căm hận vào nó, đến mức nó cảm thấy tim mình chới với. - Nhưng… sao cậu lại buộc tội Teresa vì các cổng thành đóng lại?

      Newt bước tới, nhàng đặt tay lên ngực Alby và đẩy thằng bé lùi lại.

      - Tại sao , hả Tommy? Chính miệng nó vừa thú nhận đó thôi.

      Thomas quay lại nhìn Teresa và tái mặt khi trông thấy nỗi buồn trong mắt con bé. Như thể có thứ gì đó luồn sâu vào trong ngực và bóp chặt trái tim của nó.

      - Cậu nên mừng vì phải vô trong đó cùng với nó, Thomas ạ. - Alby , rồi trừng mắt nhìn hai đứa trước khi bỏ . Thomas chưa bao giờ có cảm giác muốn đấm ai đó mạnh như lúc này.

      Billy và Jackson bước lên, nắm lấy hai cánh tay của Teresa và bắt đầu áp giải con bé . Trước khi chúng băng qua đám cây rừng, Newt cản cả ba lại.

      - Ở lại đó, canh chừng con bé này. Tôi cần biết có chuyện gì xảy ra, nhưng ai được đụng tới nó. Các cậu hãy thề .

      Hai thằng bé gật đầu rồi bước , giải theo Teresa. Thomas càng đau hơn khi thấy con bé hoàn toàn tự nguyện. Nó thể tin nổi mình buồn tới mức này. Nó rất muốn tiếp tục chuyện với Teresa. Nhưng mình chỉ vừa mới gặp đó thôi mà, nó nghĩ. Mình thậm chí còn chẳng biết nó là ai. Tuy nhiên nó biết đó phải là . Nó cảm thấy gần gũi chỉ có thể có được nếu như nó biết Teresa trước khi tới Trảng.

      Đến thăm tớ nhé, Teresa trong đầu nó.

      biết làm như thế nào để giao tiếp kiểu đó với Teresa. Nhưng dù sao nó cũng thử.

      Tớ đến. Ít ra cậu cũng an toàn ở trong đó.

      Con bé trả lời.

      Teresa ơi!

      Chẳng có gì.

      Ba mươi phút tiếp theo chìm trong hỗn loạn.

      Mặc dù ràng là ánh sáng thay đổi chút nào kể từ lúc mặt trời và bầu trời xanh biến mất sáng hôm đó, nhưng vẫn có cảm tưởng như bóng tối bao trùm lên toàn bộ Trảng. Trong khi Newt và Alby triệu tập các Trang chủ để giao trách nhiệm cho chúng tập hợp và đưa các nhóm của mình vào Trang ấp nội trong tiếng đồng hồ, Thomas cảm thấy mình chỉ là quan sát viên, biết phải làm gì để phụ giúp.

      Các Thợ dựng - thiếu vắng trưởng nhóm là Gally, người vẫn bị mất tích - nhận lệnh xây nên các chướng ngại vật ở từng cổng thành. Chúng làm theo, mặc dù Thomas biết thời gian còn đủ và cũng chẳng có vật liệu vững chắc. Nó thấy có vẻ như các Trang chủ chỉ muốn làm mọi người bận rộn, muốn trì hoãn cuộc tấn công kinh hoàng thể tránh khỏi. Thomas giúp đám Thợ dựng thu thập mọi món đồ linh tinh và chất thành đống, chằng buộc lại chắc hết mức có thể. Thành quả trông rất gớm ghiếc, thảm hại và làm nó thấy sợ - bọn trẻ chẳng thể nào ngăn đám Nhím sầu ở bên ngoài được.

      Trong khi làm việc, nó thoáng để ý thấy những công việc khác diễn ra trong Trảng. Newt lên kế hoạch cho tất cả mọi người vào ngủ trong Trang ấp đêm nay và tắt mọi nguồn ánh sáng, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Nhiệm vụ của Chảo chiên là mang hết chỗ thức ăn còn dùng được vào cất trong Trang ấp, đề phòng trường hợp bọn trẻ bị mắc kẹt trong đó - Thomas hình dung ra chuyện đó hết sức khủng khiếp. Những đứa khác lo thu gom trang thiết bị và nhu yếu phẩm. Thomas nhìn thấy Minho mang các vũ khí từ dưới hầm tới tòa nhà chính. Alby rất : bọn trẻ biến Trang ấp thành pháo đài và làm mọi điều để bảo vệ nó.

      Rốt cuộc Thomas cũng dứt mình ra khỏi đám Thợ dựng và đến giúp Minho, thằng bé bưng những cái thùng chất đầy dao và chùy quấn dây thép gai. Nhưng Minho nhận mệnh lệnh đặc biệt từ Newt, và bảo Thomas khôn hồn biến mau, đồng thời từ chối trả lời mọi câu hỏi của Thomas.

      Điều đó làm Thomas cảm thấy tổn thương, nhưng nó vẫn bỏ , thực bụng muốn chuyện với Newt về chuyện khác. Cuối cùng nó cũng tìm thấy thằng bé đường băng qua Trảng tới chỗ Trang trại.

      - Newt! - Nó gọi to, chạy vội để bắt kịp thằng bé. - Cậu phải nghe tôi .



      - Newt! - Nó gọi to, chạy vội để bắt kịp thằng bé. - Cậu phải nghe tôi .

      Newt dừng lại đột ngột tới nỗi suýt nữa bị Thomas đâm sầm vào người. Thằng bé quay lại và nhìn Thomas cách khó chịu, tới nỗi nó phải uốn lưỡi bảy lần trước khi mở miệng.

      - mau lên. - Newt bảo.

      Thomas khựng lại, biết liệu phải ra suy nghĩ của mình như thế nào.

      - Cậu phải thả Teresa ra. - Nó biết là con bé chỉ có thể mang tới giúp đỡ chứ làm hại ai, và có thể nhớ lại điều gì đó có giá trị.

      - Hà, hai người bây giờ thân thiết ghê nhỉ. - Newt bắt đầu bước. - Đừng có làm mất giờ của tôi, Tommy ạ.

      Thomas níu lấy cánh tay của Newt.

      - Hãy nghe tôi ! Có điều gì đó về Teresa. Tôi nghĩ rằng tôi và bạn ấy được gửi đến đây là để giúp các cậu kết thúc chuyện này.

      - Ừ, kết thúc bằng cách để cho bọn Nhím sầu vào đây nhảy nhót và giết sạch cả đám chúng ta hả? Tôi nghe nhiều thứ hay ho, nhưng cái kế hoạch này hay hơn hết thảy, Đầu xanh ạ.

      Thomas gầm gừ, cố tình để cho Newt thấy nó bực tức đến thế nào.

      - , tôi nghĩ rằng việc cửa đóng có liên quan tới chuyện đó.

      Newt khoanh tay lại, trông có vẻ giận dữ:

      - Này Đầu xanh, cậu lảm nhảm cái gì thế?

      Từ khi Thomas nhìn thấy những chữ vách tường mê cung - Thế giới trong đại họa: Ban thử nghiệm vùng sát thủ - nó nghĩ nhiều đến chúng. Nó biết nếu như có người nào còn tin tưởng nó người đó chính là Newt.

      - Tôi nghĩ… Tôi nghĩ rằng chúng ta là phần của cuộc thử nghiệm quái đản nào đó, hay đại loại như thế. Nhưng cái thử nghiệm đó, vì lý do nào đấy, sắp bị chấm dứt. Chúng ta thể sống ở đây mãi được. Những người đưa chúng ta đến đây muốn chấm dứt chuyện này. Bằng cách này hay cách khác. - Thomas thấy cả người khi nhấc được gánh nặng ra khỏi ngực.

      Newt xoa xoa mắt.

      - Cậu như vậy để thuyết phục tôi rằng mọi thứ chỉ là trò chơi, và tôi nên thả tự do cho Teresa chứ gì? Chỉ vì xuất của con đó mà mọi thứ đột nhiên trở thành hành động hay là chết sao?

      - , cậu bỏ qua điểm quan trọng nhất. Tôi nghĩ là Teresa có liên quan gì tới việc chúng ta bị đưa tới đây. Bạn ấy chỉ là con cờ. Họ gửi Teresa đến đây dưới vai trò của công cụ, hoặc chỉ dẫn, hay bất cứ cái gì, để giúp chúng ta thoát ra ngoài. - Thomas hít hơi sâu. - Và tôi cũng nghĩ là họ gửi tôi tới đây. Việc bạn ấy là ngòi nổ cho Kết thúc thể biến Teresa thành người xấu được.

      Newt nhìn về phía Trang thất.

      - Cậu biết , lúc này tôi cóc cần biết. Teresa có thể xoay sở được trong đó đêm. Nếu có gì xảy ra con đó còn an toàn hơn chúng ta là đằng khác.

      Nhận ra dụng ý của thằng bé, Thomas gật đầu.

      - Thôi được, tối nay cứ tạm thế . Ngày mai, khi chúng ta có cả ngày yên ổn, chúng ta xem xét có thể làm gì với Teresa. Và tìm ra điều chúng ta cần làm.

      Newt khụt khịt mũi.

      - Này Tommy, cái gì làm cho ngày mai trở nên khác biệt? hai năm chết bằm trôi qua rồi, cậu biết đấy.

      Thomas có linh cảm rất mạnh rằng tất cả những thay đổi này là đòn bẩy, chất xúc tác cho chấm dứt của trò chơi.



      Thomas có linh cảm rất mạnh rằng tất cả những thay đổi này là đòn bẩy, chất xúc tác cho chấm dứt của trò chơi.

      - Bởi vì bây giờ chúng ta phải giải quyết nó. Chúng ta buộc phải làm thế. Chúng ta thể sống như thế này nữa, hết ngày này sang ngày khác, trong đầu lúc nào cũng chỉ lo sao cho chóng về Trảng an toàn trước khi cổng đóng.

      Newt đứng đó suy nghĩ lúc, trong khi chuẩn bị của các tràng viên diễn ra nhộn nhịp xung quanh.

      - Tích cực tìm kiếm. Ở lại ngoài đó trong khi các bức tường di chuyển.

      - Chính xác. - Thomas . - Đó chính là điều mà tôi muốn . Và biết đâu chúng ta có thể bịt lại hoặc phá hủy Lỗ sầu. Vậy là có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu Mê cung.

      - Alby chịu thả Teresa đâu. - Newt , hất đầu về phía Trang thất. - Cậu ấy nghi ngờ hai cậu quá nhiều rồi. Nhưng vấn đề nay là chúng ta phải cứng rắn lên và cầm cự cho đến sáng.

      Thomas gật đầu.

      - Chúng ta có thể đẩy lùi bọn chúng.

      - Cậu từng làm được điều đó, phải Hec-quyn? - mỉm cười, cũng chẳng chờ nghe câu trả lời, Newt bỏ , lớn tiếng kêu gọi mọi người làm cho xong việc để còn rút vào bên trong Trang ấp.

      Thomas cảm thấy vui mừng sau cuộc chuyện vừa rồi. Nó diễn ra gần đúng như Thomas hy vọng. Nó quyết định chạy vội kể cho Teresa nghe trước khi quá trễ. Trong khi chạy đến Trang thất, nó nhìn thấy các trảng viên bắt đầu kéo vào trong chỗ trú , đa số chúng đều mang vác đầy tay.

      Thomas dừng chân ở bên ngoài phòng giam , lấy lại hơi thở.

      - Teresa ơi. - Rốt cuộc nó cũng gọi với qua cửa sổ lắp chấn song vào trong căn phòng có ánh sáng.

      Khuôn mặt của con bé đột ngột xuất ở phía bên kia, làm Thomas giật nảy người. Nó thốt ra tiếng nho trước khi kịp kìm lại được.

      - Cậu có thể làm người ta sợ hết hồn, cậu biết ?

      - hay ghê. - Teresa đáp. - Cảm ơn nhé. - Trong bóng tối mắt con bé sáng lên như mắt mèo.

      - có gì. - Thomas đáp lại, phớt lờ giọng điệu mỉa mai của Teresa. - Nghe này, tớ suy nghĩ rồi. - Nó ngừng chút để sắp xếp lại các ý tưởng trong đầu.

      - Nhiều hơn những gì tớ có thể với cái tay Alby kia. - Teresa lẩm bẩm.

      Thomas đồng tình, nhưng nó lo lắng vì những điều mình sắp ra.

      - Có lối thoát khỏi chỗ này. Chỉ cần cố gắng và ở ngoài Mê cung lâu hơn. Những gì cậu viết cánh tay, mật mã mà cậu đề cập tới, tất cả đều phải có ý nghĩa nào đó, đúng ? - Chắc chắn là đúng, nó nghĩ bụng. Nó cảm thấy chút hy vọng.

      - Ừ, tớ cũng nghĩ như thế. Nhưng trước hết, cậu thể đưa tớ ra khỏi đây à? - Hai bàn tay Teresa xuất , nắm lấy các chấn song cửa sổ. Thomas tự dưng cảm thấy muốn vươn tay ra cầm lấy chúng cách lạ lùng.

      - À, Newt có lẽ phải đợi đến mai. - Thomas thấy vui vì có thể được như vậy. - Cậu phải qua đêm ở trong này thôi. Có lẽ đây là nơi an toàn nhất Trảng.

      - Cảm ơn vì hỏi cậu ta. Ngủ nền đất lạnh chắc là vui lắm đây. - Teresa trỏ ngón cái ra sau lưng. - Nhưng tớ đoán là bọn Nhím sầu thể chui qua cái cửa sổ này, nên chắc tớ cũng nên lấy đó làm mừng, phải ?

      Cái tên Nhím sầu làm Thomas ngạc nhiên - nó nhớ là chưa từng đề cập tới tên gọi của lũ quái vật với Teresa.

      - Teresa, cậu có chắc là quên mọi thứ ?

      Teresa ngẫm nghĩ lúc.



      Teresa ngẫm nghĩ lúc.

      - Cũng lạ, tớ nghĩ là tớ nhớ được vài điều. Trừ phi tớ nghe thấy mọi người nó chuyện trong khi hôn mê.

      - Thôi, tớ cho rằng bây giờ chuyện đó quan trọng. Tớ chỉ muốn gặp cậu trước khi vào trong Trang ấp đêm nay. - Nhưng Thomas muốn rời . Nó ước sao mình bị tống giam cùng với Teresa, nhưng bấm bụng chịu đựng. Nó có thể tưởng tượng ra thái độ của Newt như thế nào khi nghe thấy cầu đó.

      - Tom ơi. - Teresa .

      Thomas nhận ra mình nhìn mông lung chỗ khác.

      - Ơ, xin lỗi. Có gì vậy?

      Bàn tay Teresa thụt trở lại vào bên trong phòng giam. Tất cả những gì Thomas có thể nhìn thấy chỉ là đôi mắt của Teresa và ánh sáng xanh tái của làn da con bé.

      - Tớ biết liệu mình có thể ở trong phòng giam này cả đêm .

      Thomas thấy buồn vô cùng. Nó chỉ muốn lấy mấy cái chìa khóa của Newt và giải thoát cho Teresa. Nhưng nó biết đó là ý tưởng điên rồ. Teresa chỉ việc chịu đựng chút và để cho mọi chuyện trôi qua. Thomas nhìn sâu vào đôi mắt long lanh.

      - Ít ra trời cũng tối hẳn. Có vẻ như bây giờ chúng ta có hoàng hôn hai bốn hai bốn.

      - Ừ… - Teresa nhìn qua vai Thomas về phía Trang ấp, rồi lại nhìn nó trở lại. - Tớ là đứa con mạnh mẽ. Tớ ổn thôi.

      Thomas thấy kinh khủng khi phải bỏ Teresa lại, nhưng nó còn lựa chọn nào khác.

      - Tớ bảo đảm là họ thả cậu ra sáng mai, được chứ?

      Teresa mỉm cười, làm Thomas thấy khá hơn phần nào.

      - Giao kèo nhé?

      - Ừ. - Thomas gõ tay vào thái dương. - Và nếu cậu thấy độc, cậu có thể chuyện với tớ bằng cách… của cậu, khi nào muốn. Tớ cố gắng đáp lại. - Bây giờ Thomas chấp nhận cách giao tiếp ấy, và gần như mong chờ chuyện đó. Nó chỉ hy vọng rằng mình có thể tìm ra cách để đáp lại, như vậy trao đổi của hai đứa trọn vẹn hơn.

      Cậu sớm làm được thôi mà, Teresa trong tâm tưởng của Thomas.

      - Mong là vậy. - Nó đứng đó, hoàn toàn muốn rời . hề.

      - Cậu nên . - Teresa . - Tớ muốn thấy cậu bị chết ngay trước mắt.

      Thomas cố nặn nụ cười khi nghe câu đó.

      - Được thôi. Hẹn gặp cậu sáng mai.

      Thomas chạy trước khi có thể thay đổi ý kiến. Nó vòng qua góc tường và hướng về cửa trước của Trang ấp, ngay khi vài trảng viên cuối cùng vào nhà, Newt xua đám trẻ như bầy gà con lạc mẹ. Thomas bước vào trong nhà, Newt theo sau rồi đóng cửa lại.

      Trước khi then cài cửa được khóa lại, Thomas có cảm giác như nghe thấy tiếng rên rỉ đầu tiên của bọn Nhím sầu vang lên từ đâu đó tuốt ngoài Mê cung.

      đêm dài bắt đầu.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 38

      Lúc bình thường, đa phần bọn trẻ vẫn ngủ ở ngoài trời, nên việc dồn hết tất cả vào trong Trang ấp làm cho chỗ ngủ trở nên chật cứng. Các Trang chủ sắp xếp mọi trảng viên vào trong các phòng, phân chia luôn chăn nệm. Mặc cho số lượng lớn các cậu bé và tình hình rối ren, im lặng khó chịu bao trùm lên tất cả hoạt động, như thể ai muốn mọi người chú ý đến mình.

      Khi mọi người yên vị, Thomas lên lầu cùng với Newt, Alby và Minho để thảo luận nốt những điều chúng dở lúc ở dưới sân. Alby và Newt ngồi cái giường duy nhất trong phòng, còn Thomas và Minho kéo ghế ngồi gần đó. Những món đồ còn lại là cái chạn bằng gỗ cong vênh và chiếc bàn , đặt ngọn đèn, nguồn sáng duy nhất trong phòng. Bóng tối xám ngoét bên ngoài dường như đè nặng lên cửa sổ, hứa hẹn những chuyện chẳng lành sắp ập đến.

      - Muốn bỏ cuộc lắm rồi đây. - Newt . - Tung hê mọi thứ và hôn chúc ngủ ngon bọn Nhím sầu cho xong. Đồ tiếp tế bị cắt, trời đất xám xịt màu, tường thành mở toang hoác. Nhưng ta thể buông xuôi, tất cả chúng ta đều biết điều đó. Những kẻ chết bằm đưa bọn mình tới đây, hoặc là muốn chúng ta chết tốt, hoặc là muốn quất cho ta mấy roi. Dù là thế nào tụi mình cũng phải quắn đít lên cho đến lúc chết hoặc sống sót.

      Thomas gật đầu, gì. Nó hoàn toàn đồng tình, nhưng biết phải làm gì cụ thể. Nếu có thể cầm cự được tới ngày mai, có lẽ nó và Teresa tìm ra được điều gì đó hữu ích.

      Thomas liếc qua phía Alby, lúc này nhìn sàn nhà, chìm đắm trong những suy nghĩ u ám. Gương mặt của thằng bé vẫn in đậm nét tuyệt vọng, đôi mắt trũng sâu trống rỗng. Với những gì gây ra cho thằng bé tên “ Biến đổi” ràng là chưa chuẩn xác.

      - Alby? - Newt hỏi. - Cậu có nghe đấy?

      Alby nhìn lên, thoáng ngạc nhiên, như thể nó biết trong phòng còn có người khác.

      - Hả? À, có. Tốt thôi. Nhưng cậu biết chuyện gì xảy ra vào ban đêm rồi đấy. Việc Đầu xanh siêu nhân này sống sót có nghĩa là tất cả chúng ta đều làm được.

      Thomas đảo mắt với Minho. Nó quá mệt vì thái độ của Alby rồi.

      Nếu Minho có cùng suy nghĩ đó thằng bé cũng che giấu rất khéo.

      - Tôi đồng ý với Thomas và Newt. Chúng ta cần phải chấm dứt việc khóc lóc và than thân trách phận . - Minho xoay hai tay vào nhau và nghiêng người tới trước. - Sáng ngày mai, điều đầu tiên cần làm là các cậu chia nhau ra mà nghiên cứu đống mê đồ trong lúc nhóm Tầm đạo sinh ra ngoài Mê cung. Tụi này mang theo nhiều đồ để có thể ở ngoài đó vài ngày.

      - Cái gì? - Alby hỏi, trong giọng có chút sinh khí. - Cậu vài ngày là sao?

      - Đúng vậy, vài ngày. Dù sao , mặt trời nghỉ lặn, cửa cũng đóng, nên việc quay về còn nghĩa lý gì nữa. đến lúc ở lại ngoài đó để xem có gì mở ra trong lúc các bức tường dịch chuyển hay . Nếu chúng vẫn còn di chuyển.

      - đời nào. - Alby . - Chúng ta vẫn còn có thể trú trong Trang ấp, hoặc cùng lắm nếu được rút vào phòng mê đồ và Trang thất. Chúng ta thể cầu mọi người ra ngoài đó để mà chết, Minho à. Đứa nào dám xung phong làm chuyện đó?

      - Tôi. - Minho . - Và Thomas.

      Mọi người nhìn qua Thomas. Nó chỉ gật đầu. Mặc dù nó sợ muốn chết, nhưng việc khám phá Mê cung - thực khám phá nó - là điều mà nó muốn làm ngay từ lần đầu tiên được nghe kể.

      - Tôi cũng xung phong nếu tình thế bắt buộc. - Newt trong ngỡ ngàng của Thomas. Mặc dù Newt chưa bao giờ kể, nhưng cái chân khập khiễng của thằng bé luôn khiến Thomas nghĩ là việc kinh khủng xảy ra với nó ở ngoài Mê cung. - Và tôi cũng dám chắc là tất cả các Tầm đạo sinh đều đồng ý.

      - Với cái chân què của cậu hả? - Alby hỏi, bật cười gằn.

      Newt nhíu mày, mắt nhìn sàn nhà.

      - Đúng, nếu thực muốn làm tôi ra.

      Alby co hai chân lên giường.



      Alby co hai chân lên giường.

      - Sao cũng được. Cậu muốn làm gì làm.

      - Muốn làm gì làm? - Newt đứng dậy hỏi. - Cậu bị làm sao vậy hả trời? Cậu nghĩ chúng ta còn được lựa chọn chắc? lẽ ta cứ ngồi đây chờ Nhím sầu kết liễu hay sao?

      Thomas muốn đứng dậy và hoan hô, chắc mẩm trong bụng là Alby rốt cuộc thoát ra khỏi tâm trạng chán nản. Nhưng thằng bé coi bộ hề hối tiếc.

      - Ờ , còn hơn là tự dẫn xác tới chỗ tụi nó.

      Newt ngồi xuống trở lại.

      - Alby, cậu cần phải ăn có suy nghĩ chút .

      Mặc dù muốn chấp nhận điều này, nhưng Thomas hiểu là chúng cần đến Alby nếu muốn hoàn thành bất cứ công việc gì. Mọi trảng viên đều trông chờ vào thằng bé.

      Cuối cùng Alby hít hơi sâu rồi lần lượt nhìn từng đứa.

      - Các cậu biết đấy, tôi rối trí lắm đây. Tôi thành thực… xin lỗi. Tôi nên làm thằng thủ lĩnh ngu ngốc nữa.

      Thomas nín thở, tin nổi là Alby lại như vậy.

      - Ôi trời… - Newt mở miệng.

      - phải! - Alby hét lớn, khuôn mặt lộ vẻ nhẫn nhục và quy hàng. - Đó phải là ý tôi muốn . Nghe này. Tôi đâu có là chúng ta phải thay người hay đại loại như vậy đâu. Tôi chỉ muốn rằng… Tôi nghĩ mình cần để cho các cậu tự quyết định. Tôi tin vào bản thân mình nữa. Vậy nên… được rồi, tôi làm bất cứ cái gì.

      Thomas có thể thấy rằng cả Minho lẫn Newt đều kinh ngạc y như nó.

      - Ơ… được thôi. - Newt chậm rãi , vẻ chắc chắn. - Chúng tôi làm được chuyện này, tôi hứa đấy. Rồi cậu thấy.

      - Ờ. - Alby lẩm bẩm. Sau khi ngừng chút, nó to, giọng phấn khích cách lạ thường. - Mà nè, các cậu cứ để tôi phụ trách đống mê đồ. Tôi buộc từng đứa trảng viên còng lưng ra mà nghiên cứu chúng.

      - Tôi thấy vậy là ổn. - Minho . Thomas cũng muốn lên tiếng tán thành, nhưng nó biết đó có phải là vai trò của mình hay .

      Alby lại đặt chân xuống sàn nhà, ngồi thẳng người dậy.

      - Các cậu này, chỉ nằm ngủ ở đây tối nay dở quá. Đáng lẽ chúng ta vào làm việc trong phòng mê đồ mới đúng.

      Thomas thấy đó là câu hay nhất mà Alby được cho tới lúc này.



      Thomas thấy đó là câu hay nhất mà Alby được cho tới lúc này.

      Minho nhún vai:

      - Có lẽ cậu đúng.

      - Vậy … tôi đây. - Alby , gật đầu đầy tự tin. - Ngay bây giờ.

      Newt lắc đầu.

      - Quên chuyện đó Alby à. nghe thấy tiếng bọn Nhím sầu ngoài kia rồi. Chúng ta có thể đợi đến sáng mai.

      Alby cúi người tới trước, cùi chỏ chống lên đầu gối.

      - Ê, chính các cậu cứng lắm mà. Bây giờ lại nhụt chí rồi sao. Nếu tôi phải làm chuyện này tôi làm, giống như tôi trước đây. Tôi cần vùi đầu óc vào thứ gì đó.

      Thomas người. Nó thấy phát chán vì cứ phải tranh luận mãi.

      Alby đứng dậy.

      - mà. Tôi cần phải làm việc. - rồi thằng bé bước về phía cửa phòng, tỏ ý sẵn sàng muốn ra ngoài.

      - Đừng có điên. - Newt . - Cậu thể ra ngoài đó bây giờ!

      - Tôi , bàn cãi nữa. - Alby lôi chùm chìa khóa ra khỏi túi và lắc lắc cách châm chọc. Thomas thể tin nổi trước dũng cảm bất ngờ đó. - Hẹn gặp các cậu sáng mai.

      rồi thằng bé bỏ .

      lạ lùng khi đêm về khuya mà bóng tối vẫn nuốt chửng lấy mọi thứ xung quanh đám trẻ, chỉ có ánh sáng xám ngoét tràn ngập bên ngoài. Thomas thấy rối loạn, như thể cảm giác buồn ngủ tăng lên từng phút là trái với tự nhiên vậy. Thời gian trôi chậm như sên bò, tưởng chừng ngày mai bao giờ tới.

      Các trảng viên khác cũng trằn trọc trong mớ chăn gối, cố chợp mắt. ai gì nhiều, bầu khí đầy u ám và căng thẳng. Chỉ có những tiếng rì rầm và trở mình khe khẽ.

      Thomas cố bắt mình ngủ để cho thời gian trôi qua nhanh hơn, nhưng sau hai tiếng nó vẫn tài nào chợp mắt được. Nó nằm trong căn phòng ở lầu, giữa đống chăn nệm dày sàn nhà, bên cạnh nhiều thằng bé khác, nằm nép sát vào nhau. Newt ngủ giường.

      Chuck được phân vào phòng khác. Thomas hình dung ra thằng nhóc co ro trong góc, thút thít khóc và kéo chăn lên tận cằm như con gấu con. Hình ảnh đó làm cho Thomas buồn ghê gớm. Nó cố quên , nhưng vô ích.

      Hầu hết mọi đứa đều có chiếc đèn pin bên mình phòng khi nguy cấp. Tuy nhiên, Newt ra lệnh tắt hết mọi nguồn sáng, chỉ còn lại thứ ánh sáng tai tái chết chóc phát ra từ bầu trời mới mẻ của Trảng. Tất cả những gì có thể nhanh chóng thực để chuẩn bị cho cuộc tấn công của Nhím sầu đều được làm: bịt cửa sổ, chèn đồ đạc vào cửa chính, vũ trang bằng dao…

      Nhưng có gì làm cho Thomas cảm thấy an toàn nổi.



      Nhưng có gì làm cho Thomas cảm thấy an toàn nổi.

      chờ đợi trở nên quá mức trước những điều có thể xảy ra, nỗi sợ hãi khốn khổ muốn nghẹt thở bắt đầu lớn dần. Thomas gần như chỉ mong cho lũ quái vật kia vào đây và kết thúc luôn. chờ đợi quả là thể chịu đựng nổi.

      Càng về khuya, tiếng kêu rền rĩ của bầy Nhím sầu càng gần lại. Mỗi giây phút dường như mỗi dài thêm.

      Lại giờ nữa trôi qua. Rồi thêm giờ nữa. Giấc ngủ cuối cùng cũng đến, nhưng đầy khó nhọc. Khi Thomas lật sấp người lần thứ triệu, nó đoán lúc đó khoảng hai giờ sáng. Kê tay dưới trán, nó giương mắt nhìn chân giường, gần như chỉ còn là cái bóng trong ánh sáng mờ tối.

      Rồi mọi thứ đảo lộn.

      tràng tiếng máy rộ lên ở bên ngoài, tiếp nối bằng những tiếng lích kích quen thuộc của con Nhím sầu lăn mình nền đá, nghe như có ai rắc nắm đinh xuống đất. Thomas bật dậy, giống như phần lớn bọn trẻ.

      Nhưng Newt dậy từ trước, xua tay xuỵt mọi người giữ yên lặng. Nương cái chân đau, thằng bé nhón gót tới cái cửa sổ độc nhất trong phòng, lúc này bị bịt kín bởi ba mảnh ván, nhưng vẫn còn nhiều khe hở lớn, tha hồ cho nó ngó ra ngoài. Newt thận trọng ghé mắt quan sát, Thomas cũng bò tới bên cạnh thằng bé.

      Nó khom người cạnh miếng ván bịt cửa sổ dưới cùng, kề mắt vào khe hở nằm sát tường. Nhưng tất cả những gì nó thấy là khu Trảng trống vắng. Nó có đủ gian để nhìn lên hoặc xuống dưới, sang trái hay sang phải, chỉ có thể nhìn thẳng. Sau khoảng phút, Thomas bỏ cuộc và ngồi dựa lưng vào tường. Newt bước lại ngồi tựa vào chiếc giường.

      Thêm nhiều phút nữa trôi qua, những tiếng động của Nhím sầu lọt vào phòng cứ mỗi mười đến hai mươi giây. Tiếng máy rú lên, kèm với tiếng kim loại nghiến. Tiếng các đinh sắt gõ nền đá, thứ gì đó bập vào mở ra, rồi lại bập vào. Thomas nhăn mặt mỗi khi nghe thấy chúng.

      Dường như có ba hay bốn con Nhím sầu ở ngay phía ngoài. Ít nhất là vậy.

      Thomas nghe thấy tiếng những con quái vật nửa máy nửa thú tiến lại gần, rất gần, chờ đợi nền đá bên dưới, phát ra những tiếng máy rì rì và tiếng kim loại lách cách.

      Miệng nó khô queo. Nó từng mặt đối mặt với bầy Nhím sầu và vẫn còn nhớ như in. Nó phải nhắc mình hít thở. Những thằng bé khác trong phòng đờ người ra, dám gây bất kỳ thanh nào. sợ hãi dường như bao trùm lên mọi người như đám tuyết đen.

      con Nhím sầu có vẻ như di chuyển về phía ngôi nhà. Rồi tiếng gõ lích kích của nó đột ngột chuyển thành thanh trầm, đùng đục. Thomas có thể hình dung ra những cái đinh sắt của con quái vật bập vào lớp gỗ của Trang ấp, đưa cả thân mình đồ sộ của nó di chuyển lên , về phía căn phòng của bọn trẻ, thách thức trọng lực. Thomas nghe thấy lớp đinh của con Nhím sầu bập sâu vào những mảnh gỗ nằm đường chúng di chuyển, xé tung ra và quay vòng để lại bấu tiếp vào gỗ. Toàn bộ ngôi nhà rung chuyển.

      Lúc này Thomas chỉ còn nghe thấy duy nhất tiếng gỗ kẽo kẹt và gãy răng rắc. Chúng càng lúc càng to hơn và gần hơn - những đứa trẻ khác co cụm lại trong phòng, cố tránh càng xa cái cửa sổ càng tốt. Thomas cũng làm theo. Newt ở ngay bên cạnh nó. Tất cả mọi người túm tụm lại gần bức tường sâu bên trong nhà, mắt nhìn chằm chằm cửa sổ.

      Đúng lúc thanh trở nên thể chịu nổi - khi mà Thomas nhận ra bọn Nhím sầu ở ngay bên ngoài cửa sổ - đột nhiên mọi thứ rơi vào im lặng. Thomas gần như nghe được tiếng tim mình đập.

      Ánh sáng bùng lên từ bên ngoài vách luồn lách vào trong phòng qua các khe hở giữa các miếng ván. Rồi bóng đen cắt ngang qua những tia sáng, di chuyển tới lui. Thomas hiểu rằng những cánh tay và vũ khí của con Nhím sầu vươn ra dò tìm mục tiêu. Nó hình dung ra những con bọ dao ở ngoài đó giúp lũ quái vật dò đường. vài giây sau đó, cái bóng ngừng lại. Nguồn sáng đứng yên, hắt ba dải sáng bất động vào trong phòng.

      Căng thẳng tột độ bao trùm lên căn phòng. Thomas nghe thấy ai thở cả. Nó nghĩ tình hình tương tự cũng diễn ra trong các căn phòng khác của ngôi nhà. Rồi nó nhớ tới Teresa trong Trang thất.

      Nó chỉ vừa mới ước ao được nghe thấy tiếng bạn gì đó với mình cánh cửa mở ra hành lang bỗng bật mở. Tiếng la hét thất thanh vang lên khắp phòng. Các trảng viên chờ đợi chuyển động ngoài cửa sổ, chứ phải từ phía sau lưng chúng. Thomas quay lại để nhìn xem ai vừa mở cửa, đinh ninh rằng đó là thằng nhóc Chuck sợ chết khiếp, hoặc là Alby đổi ý. Nhưng khi nó nhìn thấy kẻ đứng ngưỡng cửa, đầu óc nó muốn co rúm lại vì sững sờ.

      Đó chính là Gally.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 39

      Đôi mắt Gally sáng rực lên man dại, áo quần rách rưới bẩn thỉu. Thằng bé khuỵu gối xuống, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở sâu và đứt quãng. Nó nhìn quanh phòng như con chó dại cần tìm người để cắn. ai thốt nên lời. Như thể tất cả mọi người, kể cả Thomas, đều tin rằng Gally chỉ là hình ảnh tưởng tượng.

      - Chúng giết hết tụi mày! - Gally gào lên, phun nước bọt tứ phía. - Nhím sầu giết sạch tụi mày, mỗi đêm mạng, cho đến khi cả đám chết hết!

      Thomas lặng người nhìn Gally lảo đảo đứng dậy và bước tới phía trước, kéo lê chân phải. có thằng bé nào nhúc nhích, ràng là chúng quá kinh ngạc. Kể cả Newt cũng đứng đó, mồm há hốc. Thomas thậm chí còn e ngại vị khách bất ngờ này hơn là lũ Nhím sầu ở ngoài cửa sổ.

      Gally ngừng lại ngay trước mặt Thomas và Newt, cách chừng vài chục xen-ti-mét, trỏ ngón tay vào Thomas.

      - Mày. - Thằng bé , khinh bỉ làm cho giọng điệu của nó trở nên đáng ghê tởm. - Tất cả là lỗi của mày! - Bất thình lình nó vung nắm tay trái đấm vào tai Thomas.

      Thomas ngã quỵ, thốt lên tiếng, do ngạc nhiên nhiều hơn là do đau. Nó chồm dậy ngay khi vừa chạm mặt sàn.

      Rốt cuộc Newt cũng hoàn hồn, xô Gally ra. Gally loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào cái bàn gần cửa sổ. Cây đèn bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Thomas tưởng thằng bé trả đũa, nhưng nó chỉ đứng thẳng người dậy, quắc mắt nhìn mọi người điên dại.

      - có đường ra đâu. - Gally khẽ, giọng đầy ma quái. - Cái Mê cung chết bằm kết liễu toàn bộ tụi bay… Bầy Nhím sầu giết hết cả đám… mỗi đêm đứa cho đến hết… Tô… Tốt hơn là như vậy… - Nó cụp mắt nhìn xuống sàn. - Chúng chỉ giết tụi bay đứa mỗi đêm thôi… mấy cái Biến số ngu ngốc kia…

      Thomas khiếp hãi lắng nghe, cố gắng đè nén nỗi sợ để có thể ghi nhớ những điều Gally .

      Newt bước lên trước bước.

      - Gally, ngậm cái miệng thối của mày lại ngay. Có con Nhím sầu ở ngoài cửa sổ. Ngồi xuống và im lặng. Biết đâu nó bỏ .



      - Gally, ngậm cái miệng thối của mày lại ngay. Có con Nhím sầu ở ngoài cửa sổ. Ngồi xuống và im lặng. Biết đâu nó bỏ .

      Gally nheo mắt nhìn lên.

      - Mày hiểu rồi Newt. Mày ngu quá , lúc nào cũng vẫn ngu như thế. có lối thoát nào cả. có cách nào chiến thắng được đâu! Chúng giết tụi mày, tất cả, từng đứa !

      Sau khi thét lên những lời cuối, Gally quăng mình tới bên cửa sổ và bắt đầu giật những miếng ván như con thú hoang cố tìm cách thoát ra khỏi chuồng. Trước khi Thomas và bọn trẻ kịp phản ứng thằng bé tháo tung mảnh ván, vứt xuống sàn.

      - ! - Newt hét lên, xông tới. Thomas cũng lao theo để hỗ trợ. Nó thể tin nổi vào điều diễn ra.

      Gally giật tung miếng ván thứ hai đúng lúc Newt tiến đến nơi. Dùng cả hai tay, nó quăng miếng ván ra đằng sau đúng vào đầu Newt, làm thằng bé ngã lăn ra giường, máu văng lên tấm vải phủ. Thomas dừng bước, giữ thế thủ.

      - Gally! - Thomas la lên. - Mày làm cái trò gì vậy?

      Thằng bé nhổ toẹt xuống sàn, thở hộc lên như chó.

      - Đồ mặt dẹp! Tao biết mày là ai, nhưng tao cóc thèm bận tâm nữa rồi. Tao chỉ có thể làm những điều cần làm thôi.

      Thomas cảm thấy chân mình như bắt rễ vào sàn nhà. Nó hoàn toàn sửng sốt trước lời của Gally, và trơ mắt ra nhìn thằng bé giật nốt mảnh ván cuối cùng khỏi cửa sổ. Đúng vào lúc miếng gỗ văng xuống sàn nhà, kính cửa sổ vỡ tung, các mảnh kính ùa vào bên trong phòng như đàn ong trong suốt lấp lánh. Thomas che mặt và thụp xuống sàn, cố đạp chân để đẩy mình ra càng xa càng tốt. Khi chạm vào cái giường, nó thu hết can đảm đưa mắt nhìn lên, sẵn sàng để đối diện với tận thế.

      Thân hình đồ sộ của con Nhím sầu trườn nửa qua cửa sổ, những cánh tay kim loại gắn với mấy cặp càng bập bập, quơ qua quơ lại. Thomas sợ tới mức gần như nhận ra mọi người trong phòng bỏ chạy hết ra ngoài hành lang, ngoại trừ Newt vẫn nằm bất tỉnh nhân giường.



      Thân hình đồ sộ của con Nhím sầu trườn nửa qua cửa sổ, những cánh tay kim loại gắn với mấy cặp càng bập bập, quơ qua quơ lại. Thomas sợ tới mức gần như nhận ra mọi người trong phòng bỏ chạy hết ra ngoài hành lang, ngoại trừ Newt vẫn nằm bất tỉnh nhân giường.

      Sợ cứng người, Thomas nhìn những cánh tay dài của con quái vật vươn tới cơ thể bất động của Newt. Điều đó giúp nó vượt qua nỗi sợ. Nó bò dậy, lần mò sàn nhà xung quanh mình tìm vũ khí. Nó chỉ thấy có dao. Chúng giúp ích gì được cho tình cảnh tại. Nỗi kinh hoàng bùng nổ, bao trùm lên Thomas.

      Gally lại tiếp. Con Nhím sầu rụt cánh tay lại, như thể cần đến nó để có thể quan sát và lắng nghe. Nhưng thân hình của nó vẫn tiếp tục uốn éo, cố gắng chui vào bên trong.

      - ai hiểu gì hết! - Thằng bé gào lên giữa những thanh ghê rợn của con Nhím sầu trườn sâu vào trong phòng, xé bức tường thành nhiều mảnh. - đứa nào hiểu những gì tao thấy, những gì Biến đổi gây ra cho tao! Đừng quay trở về thế giới thực nữa, Thomas! Mày … muốn… nhớ ra nó đâu!

      Gally ném lên Thomas cái nhìn lâu và ám ảnh bằng đôi mắt đầy kinh hoàng. Rồi nó quay lại và lao bổ vào thân hình của con Nhím sầu. Thomas hét lên khi nhìn thấy tất cả những cánh tay vươn ra của con quái vật lập tức co lại, quắp lấy chân tay của Gally cho nó thoát. Thân thể của thằng bé lún sâu vào trong lớp da thịt nhớp nhúa của con Nhím sầu, làm phát ra những tiếng òng ọc man rợ. Rồi nhanh như chớp, con quái vật rút lui qua ô cửa sổ vỡ kính và bắt đầu leo xuống mặt đất bên dưới.

      Thomas chạy đến bên cái lỗ hổng lởm chởm, cúi xuống nhìn vừa kịp lúc con Nhím sầu tiếp đất và bắt đầu chạy băng qua Trảng. Cơ thể của Gally lúc lúc theo những vòng lăn của con quái vật. Ánh sáng phát ra từ nó chiếu những luồng vàng rực lên những tảng đá Cửa Tây trong khi nó chạy vào trong mê cung. Rồi vài giây sau, những con Nhím sầu khác cũng rút lui theo đồng bọn, lăn tròn và kêu lích kích như thể ăn mừng chiến thắng.

      Thomas thấy muốn ói tới nơi. Nó bắt đầu lùi ra xa khỏi cửa sổ cái gì đó ở bên ngoài đập vào mắt nó. Thomas nhanh chóng thò người ra ngoài để nhìn cho . bóng người đơn độc phóng qua sân Trảng về phía cổng thành mà Gally vừa bị đưa qua.

      Mặc dù ánh sáng đủ, Thomas vẫn nhận ra thằng bé ngay lập tức. Nó hét lớn, kêu gọi thằng bé ngừng lại, nhưng quá trễ.

      Chân guồng hết tốc lực, Minho vừa biến mất vào trong Mê cung.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :