1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Trang thất nằm ở chỗ khuất sáng giữa Trang ấp và bức tường phía Bắc, nép mình đằng sau những bụi cây gai lởm chởm trông như chưa bao giờ được tỉa tót. Nó là căn nhà xây bằng gạch bê tông thô khá to, với cái cửa sổ xíu có lắp chấn song và cánh cửa ra vào bằng gỗ được khoá bởi cái then sắt gỉ nhoèn, hệt như thời Trung cổ.

      Newt lôi ra chiếc chìa khoá mở cửa, rồi ra hiệu cho Thomas bước vào.

      - Chỉ có cái ghế ở trong đó, ngoài ra chẳng có gì khác để cậu làm. Nghỉ khoẻ nhé.

      Thomas than thầm trong bụng lúc bước vào và nhìn thấy món đồ duy nhất: cái ghế ọp ẹp xấu tàn nhân với chân bị ngắn, chắc là có lý do. có lấy miếng đệm lót.

      - Chúc vui. - Newt trước khi đóng cửa. Thomas quay vào trong căn nhà mới của mình và nghe thấy tiếng then cửa đóng lại cùng với tiếng khoá kêu đánh cạch sau lưng. - phần thưởng xứng đáng cho việc phá luật. Cậu cứu vài mạng người, Tommy ạ, nhưng cậu vẫn phải học...

      - Luật. Tôi biết rồi.

      Newt cười.

      - Cậu phải là người xấu, sư huynh à. Nhưng dù có là bạn bè hay , vẫn phải giữ mọi chuyện chạy đúng để giúp chúng ta sống sót. Hãy nghĩ tới điều đó trong khi cậu ngồi đây, chiêm ngưỡng bốn bức tường quái quỷ này.

      đoạn Newt bỏ .

      ***

      Giờ đầu tiên trôi qua, Thomas cảm thấy nỗi chán chường len lén mò vào trong lòng như chuột luồn dưới khe cửa. Sang giờ thứ hai, nó chỉ muốn dộng đầu vào tường. Hai giờ tiếp theo, nó bắt đầu nghĩ rằng thà ăn bữa tối cùng với Gally và lũ Nhím sầu còn hơn là ngồi trong cái Trang thất ngớ ngẩn này. Nó ngồi đó, cố gắng khôi phục trí nhớ, nhưng mọi nỗ lực đều bốc hơi trước khi hình thành cái gì cụ thể.

      May mắn thay, Chuck mang đến bữa trưa vào đúng ngọ, giải toả cho Thomas khỏi những suy nghĩ của mình.

      Sau khi đẩy vài miếng thịt gà và ly nước qua cửa sổ, thằng nhóc tiếp tục vai trò quên thuộc là lải nhải bên tai Thomas:



      Sau khi đẩy vài miếng thịt gà và ly nước qua cửa sổ, thằng nhóc tiếp tục vai trò quên thuộc là lải nhải bên tai Thomas:

      - Mọi chuyện bình thường trở lại. Các Tầm đạo sinh ra ngoài Mê cung, mọi người làm việc. Có lẽ chúng ta sống sót sau mọi chuyện. Vẫn có dấu hiệu gì của Gally. Newt bảo các Tầm đạo sinh cấp tốc quay về nếu tìm thấy xác của nó. Và..., đúng rồi, Alby dậy và loanh quanh. Có vẻ khoẻ. Newt rất mừng vì bây giờ phải đóng vai sếp lớn nữa.

      Cái tên Alby lôi chú ý của Thomas ra khỏi việc ăn. Nó tưởng tượng ra cảnh thằng bé giãy dụa và tự bóp cổ ngày hôm trước. Rồi nó sực nhớ ai biết được điều Alby sau khi Newt ra khỏi phòng, trước khi thằng bé lên cơn. Nhưng điều đó có nghĩa là Alby giữ kín miệng sau khi bình phục và lại được.

      Chuck tiếp tục , bất ngờ đổi giọng:

      - Thomas này, em cũng chán lắm rồi. là kỳ quặc khi cảm thấy buồn và nhớ nhà, trong khi hề có chút khái niệm gì về cái nơi mà mình muốn quay về, hiểu ? Tất cả những gì em biết là em muốn ở đây. Em muốn trở về với gia đình. Dù cho ở đó có cái gì nữa. Em muốn nhớ ra.

      Thomas hơi bất ngờ. Nó chưa bao giờ thấy Chuck điều gì sâu sắc và thành đến như thế.

      - Tớ hiểu ý cậu rồi. - Cậu lầm bầm.

      Chuck quá thấp nên từ chỗ mình Thomas thể trông thấy đôi mắt của thằng nhóc, nhưng nó có thể tưởng tượng ra chúng đượm nỗi buồn vô hạn, thậm chí là đẫm nước, khi thằng nhóc tiếp:

      - Em từng khóc. Hàng đêm.

      Câu xua mọi ý nghĩ về Alby ra khỏi đầu Thomas.

      - Ừ?

      - Như đứa con nít. Cho đến gần sát ngày xuất . Sau đó em quen dần, em nghĩ vậy. Nơi này trở thành nhà, mặc dù mọi người đều ao ước từng ngày được thoát ra khỏi đây.



      - Như đứa con nít. Cho đến gần sát ngày xuất . Sau đó em quen dần, em nghĩ vậy. Nơi này trở thành nhà, mặc dù mọi người đều ao ước từng ngày được thoát ra khỏi đây.

      - Tớ chỉ mới khóc có lần kể từ khi tới đây, nhưng đó là ngay sau khi suýt bị tiêu đời. Có lẽ tớ chỉ là thằng mặt dẹp bất tài. - Chắc Thomas dám thừa nhận chuyện này nếu như Chuck khơi ra.

      - mà khóc á? - Nó nghe tiếng Chuck qua cửa sổ. - Thiệt đó?

      - Ừ. Khi con Nhím sầu cuối cùng rơi xuống Vực, tớ gục xuống và khóc hu hu cho tới khi cổ họng đau nhói và ngực ran lên. - Nó vẫn nhớ chuyện đó rất . - Mọi thứ đổ xuống đầu tớ cùng lúc. Chắc là chuyện đó làm cho tớ cảm thấy khá hơn. Tớ còn ác cảm với việc rơi nước mắt nữa. bao giờ.

      - Khóc làm cho mình cảm thấy đỡ nhiều, há? Cũng lạ thiệt.

      vài phút trôi qua trong im lặng. Thomas thầm hy vọng Chuck bỏ .

      - Thomas này. - Chuck gọi.

      - Tớ vẫn ở đây mà.

      - có nghĩ là em có cha có mẹ ? Cha mẹ ruột ấy?

      Thomas cười, chủ yếu là để xua nỗi buồn mà câu vừa rồi khơi lên.

      - Tất nhiên là có rồi. Nếu chạch đẻ ngọn cây, sáo đẻ dưới nước chắc? - Tim Thomas nhói lên, tự dưng nó nhớ được câu thành ngữ đó, nhưng chẳng thể nhớ nỗi ai cho nó nghe.

      - Ý em phải vậy. - Chuck , giọng đượm buồn, trầm khàn và trống rỗng, gần như tiếng thầm. - Phần lớn những đứa bị Biến đổi đều nhớ lại được những chuyện kinh khủng mà chúng muốn ra, chuyện đó làm em đâm ra nghi ngờ biết liệu có gì hay ho ở nhà hay . Thế cho nên, có nghĩ là có thể có người mẹ và người bố ở ngoài kia nhớ tới thằng Chuck này hay ? có nghĩ là họ khóc mỗi đêm hay ?



      - Ý em phải vậy. - Chuck , giọng đượm buồn, trầm khàn và trống rỗng, gần như tiếng thầm. - Phần lớn những đứa bị Biến đổi đều nhớ lại được những chuyện kinh khủng mà chúng muốn ra, chuyện đó làm em đâm ra nghi ngờ biết liệu có gì hay ho ở nhà hay . Thế cho nên, có nghĩ là có thể có người mẹ và người bố ở ngoài kia nhớ tới thằng Chuck này hay ? có nghĩ là họ khóc mỗi đêm hay ?

      Thomas sững sờ nhận ra mắt nó đầy nước tự lúc nào. Cuộc sống quá điên rồ kể từ khi nó tới đây, và nó chưa bao giờ nghĩ về các trảng viên như những con người thực thụ, cũng có gia đình, cũng nhớ nhà. Mà lạ lùng là nó thậm chí cũng chưa bao giờ nghĩ về mình như vậy. Chỉ toàn quanh quẩn những suy tư về mục đích của việc nó bị đưa tới đây, ai là người làm như thế, và làm thế nào để thoát ra ngoài.

      Lần đầu tiên nó cảm thấy điều gì đó từ Chuck khiến nó giận dữ tới mức muốn giết ai đó. Thằng nhóc đáng lẽ phải được đến trường, có nhà có cửa, được chơi cùng với đám con nít hàng xóm. Nó đáng được về nhà mỗi tối, với gia đình thương, người mẹ lôi nó tắm mỗi ngày và người cha giúp nó làm bài tập.

      Thomas thấy căm thù những người lôi thằng nhóc ngây thơ, tội nghiệp này ra khỏi gia đình của mình. Nó ghét bọn họ tới mức độ biết còn ai có thể ghét hơn nữa hay . Nó muốn bọn họ chết băm chết vằm. Nó chỉ muốn Chuck được hạnh phúc.

      Nhưng hạnh phúc bị tước bỏ khỏi cuộc sống của bọn trẻ ở đây. Tình thương trong đời chúng bị đánh cắp.

      - Nghe tớ này, Chuck. - Thomas ngừng lời, dằn lòng xuống hết mức có thể, để bị nghẹn trong họng. - Tớ chắc chắn là cậu có cha có mẹ. Tớ biết điều đó. Nghe có vẻ kinh khủng, nhưng tớ dám cá là lúc này mẹ cậu ngồi khóc trong căn phòng, ôm lấy cái gối của cậu, nhìn ra cái thế giới đánh cắp mất đứa con trai của bà. Và tớ cũng dám chắc là bà khóc. Khóc dữ lắm. Mắt sưng húp, mũi đỏ lên. Khóc .

      Chuck gì, nhưng Thomas nghe thấy có tiếng thút thít nhè :

      - Đừng buông xuôi, Chuck ạ. Chúng ta giải quyết mọi chuyện và thoát ra khỏi đây. Bây giờ tớ Tầm đạo sinh. Tớ hứa là đưa cậu trở về đúng căn phòng của cậu. Làm cho mẹ cậu thôi khóc. - Và Thomas lòng. Nó cảm thấy điều đó khắc sâu vào tim mình.

      - Hy vọng là đúng. - Chuck đáp bằng giọng run rẩy. Nó giơ ngón cái lên qua cửa sổ, rồi bỏ .

      Thomas đứng dậy, rảo bước quanh phòng, trong lòng phừng phừng nỗi khao khát được thực lời mình .

      - Tớ hứa đấy, Chuck ạ. - Nó thào với chính mình. - Tớ thề là đưa cậu về nhà.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 31

      Ngay sau khi Thomas thấy tiếng đá nghiền lên nhau rầm rầm báo hiệu các cửa thành đóng lại, Alby xuất để thả tự do cho nó. Đó là ngạc nhiên lớn. Chìa khoá được tra vào ổ kêu lách cách, rồi cánh cửa bật mở.

      - Chưa chết chứ hả sư huynh? - Alby hỏi. Thằng bé có vẻ khá hơn nhiều so với ngày trước đó.

      Thomas trơ mắt ếch nhìn Alby. Làn da thằng bé trở lại màu sắc bình thường, mắt còn vằn đỏ nữa. Trông Alby như lấy lại được cả chục ký lô trong vòng có hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

      Alby nhận thấy cái nhìn của Thomas.

      - Đồ quỷ, nhìn cái gì?

      - Thomas khẽ lắc đầu, cảm thấy như tê dại. Đầu óc nó vận động hết tốc lực để đoán xem liệu Alby nhớ ra được những gì, biết những gì, và có thể điều gì về nó.

      - Kh... có gì. Chỉ thấy lạ là cậu bình phục nhanh đến thế. Bây giờ cậu khoẻ chưa?

      Alby gồng con chuột ở cánh tay lên.

      - Chưa bao giờ khoẻ hơn. Thôi, cậu ra ngoài .

      Thomas làm theo, thầm hy vọng là mắt nó chớp và để lộ nỗi lo lắng trong đầu.

      Alby đóng cửa Trang thất, khoá lại, rồi quay qua đối diện với đối mặt với Thomas.

      - Thiệt tình tôi xạo đó. Tôi cảm thấy yếu xìu như cái bánh bị Nhím sầu cán dẹp lép.

      - Ừ, hôm qua nhìn cậu giống thế . - Khi bị Alby trừng mắt, Thomas thầm mong đó chỉ là giỡn thôi, và nhanh chóng thêm. - Nhưng hôm nay nhìn cậu bảnh lắm. Tôi thề.

      Alby nhét chìa khoá vào túi và tựa lưng vào cửa Trang thất.

      - Nè, về cuộc chuyện ngắn ngủi hôm qua của chúng ta...



      - Nè, về cuộc chuyện ngắn ngủi hôm qua của chúng ta...

      Tim Thomas đập thình thịch. Nó biết phải chờ đợi gì ở Alby về việc đó.

      - À... ừ... tôi cũng còn nhớ.

      - Tôi thấy điều mình thấy, Đầu xanh ạ. Nó mờ nhạt rồi, nhưng tôi bao giờ quên đâu. Nó kinh khủng. Khi cố thử về chuyện đó, có cái gì bóp nghẹt tôi. Còn giờ các hình ảnh trôi mất như thể muốn bị tôi ghi lại.

      Cảnh tượng ngày trước đó tái xuất trong đầu của Thomas. Alby vẫy vùng, cố gắng tự bóp cổ mình. Thomas chắc thể nào tin nổi nếu tận mắt chứng kiến. Mặc dù rất sợ câu trả lời, nhưng nó biết mình vẫn phải hỏi câu hỏi sắp tới:

      - Có chuyện gì về tôi vậy? Cậu cứ là cậu nhìn thấy tôi. Tôi làm gì?

      Alby nhìn vào khoảng trống xa xôi mất lúc, rồi trả lời:

      - Cậu ở cùng với... các Hoá công. Cậu giúp họ. Nhưng đó phải là điều làm tôi bất ngờ.

      Thomas cảm thấy như có ai vừa mới đấm vào bụng mình. Giúp đỡ bọn họ ư? Nó thể được thành lời để hỏi tiếp ý nghĩa của chuyện này.

      Alby tiếp:

      - Tôi hy vọng là Biến đổi tạo cho chúng ta những ký ức , mà chỉ cấy vào đầu trí nhớ giả tạo. Có vài người nghi ngờ chuyện đó. Tôi chỉ còn biết hy vọng. Nếu như thế giới quả giống như cái mà tôi nhìn thấy ... - Thằng bé ngừng , tạo ra im lặng đáng ngại.

      Thomas thấy lúng túng, nhưng cố hỏi tới:

      - Cậu thể hơn là cậu thấy tôi như thế nào sao?

      Alby lắc đầu.

      - đời nào, huynh à. Tôi muốn tự giết mình lần nữa. Có lẽ là thứ gì đó mà họ gắn vào trong đầu chúng ta để kiểm soát chúng ta, cũng giống như việc xoá ký ức.



      - đời nào, huynh à. Tôi muốn tự giết mình lần nữa. Có lẽ là thứ gì đó mà họ gắn vào trong đầu chúng ta để kiểm soát chúng ta, cũng giống như việc xoá ký ức.

      - Vậy nếu tôi là đứa xấu xa có lẽ cậu nên nhốt tôi trong này. - Thomas bâng quơ.

      - Đầu xanh à, cậu xấu. Có thể cậu là thằng đầu bã mặt dẹp, nhưng cậu phải là con quái vật. - Alby hé nụ cười mỉm, gần như chỉ là vết nhăn khuôn mặt thường xuyên đăm chiêu của mình. - Chuyện mà cậu làm, chuyện cậu liều cái mạng cậu để cứu sống tôi và Minho, nó hề có chút quỷ quái nào, theo như tôi biết. , nó chỉ khiến tôi nghĩ rằng Huyết sầu và quá trình Biến đổi này có cái gì đó lấn cấn. Hy vọng là vậy, vì cậu và tôi.

      Thomas thấy cả người khi Alby nghĩ rằng nó bình thường nên cũng chẳng lưu tâm lắm tới những điều thằng bé vừa .

      - Chuyện đó tệ như thế nào? Ký ức ấy?

      - Tôi nhớ ra những chuyện từ khi còn bé, về nơi tôi sống, đại loại như thế. Nếu như Chúa giáng thế ngay bây giờ và bảo rằng tôi có thể về nhà... - Alby nhìn xuống đất và lại lắc đầu. - Nếu điều đó xảy ra, Đầu xanh à, tôi thà ngủ với đám Nhím sầu trước khi quay về.

      Thomas ngạc nhiên khi nghe thấy mức độ tồi tệ của việc. Nó ước gì Alby đưa thêm vài chi tiết, mô tả chút gì đó, bất cứ thứ gì. Nhưng nó cũng biết vụ tự bóp cổ kia vẫn còn hằn sâu trong tâm trí của Alby nên thằng bé dám gì thêm.

      - Ờ mà, chưa chắc nó là Alby ạ. Có lẽ Huyết sầu là dạng thuốc gây ảo giác cho cậu thôi. - Thomas hiểu mình bấu víu vào cọng rơm.

      Alby ngẫm nghĩ lúc.

      - loại thuốc... ảo giác... - Thằng bé lắc đầu. - Nghi lắm.

      Thomas thấy cũng đáng để thử.

      - Chúng ta vẫn phải thoát ra khỏi nơi này. - Nó mớm lời.

      - Ừ, cảm ơn cậu, Đầu xanh ạ. - Alby cách mỉa mai. - biết chúng tôi làm gì nếu có những lời động viên của cậu. - Lại nụ cười mỉm nữa.

      biến đổi trong tâm trạng của Alby làm cho Thomas còn bận lòng nữa. Nó :

      - Đừng có gọi tôi là Đầu xanh. Bây giờ con kia mới là Đầu xanh.



      - Đừng có gọi tôi là Đầu xanh. Bây giờ con kia mới là Đầu xanh.

      - Được rồi, Đầu xanh. - Alby thở dài, ràng là hết. - kiếm đồ ăn tối . ngày tù tệ hại của cậu chấm dứt rồi.

      - là quá đủ. - Mặc dù vẫn còn muốn hỏi thêm, nhưng Thomas sẵn sàng rời khỏi Trang thất. Hơn nữa, nó đói. Nó nhăn nhở cười với Alby rồi thẳng tới chỗ nhà bếp.

      Bữa tối là ngon.

      Chảo chiên biết là Thomas đến muộn, nên thằng bé để phần lại đĩa đầy thịt bò nướng và khoai tây. mảnh giấy ghi chú chỉ cho nó chỗ cất bánh quy ở trong chạn. thằng nhóc đầu bếp có vẻ như hoàn toàn có ý định bảo lưu ủng hộ mà nó dành cho Thomas trong buổi Trang nghị. Minho đến gặp Thomas trong lúc nó ăn, lên dây cót cho nó chút trước ngày huấn luyện đầu tiên, đồng thời cho nó biết vài chi tiết và dặn dò cần thiết. Đó là những điều mà nó có thể nghiền ngẫm trước khi ngủ.

      Khi cả hai xong, Thomas quay lại cái chỗ vắng vẻ mà nó ngủ đêm hôm trước, nơi góc thành phía sau Nghĩa trang. Nó nghĩ về mẩu đối thoại với Chuck, tự hỏi khi được bố mẹ chúc ngủ ngon cho mình cảm thấy như thế nào.

      Đêm hôm đó, nhiều đứa chộn rộn lòng vòng trong Trảng, nhưng phần lớn thời gian nó được yên thân, như thể mọi người chỉ muốn ngủ, kết thúc ngày cho xong. Thomas hề phàn nàn về chuyện này. Đó chính là điều mà nó cần.

      Vài mảnh khăn mà người ta đắp cho nó đêm hôm trước vẫn còn nằm ở đó. Thomas nhấc chúng lên và chui vào nằm, thoải mái rúc vào góc tường, nơi có đám thường xuân dày. Khu rừng chào đón nó bằng nhiều thứ mùi lẫn lộn khi nó hít hơi sâu, cố gắng thư giãn. khí tuyệt vời, và điều này lại khiến nó thắc mắc về thời tiết của Trảng. bao giờ có mưa hay có tuyết, bao giờ quá nóng hay quá lạnh. Nếu phải vì chút phiền phức ở chỗ chúng bị tách khỏi gia đình, bạn bè và bị nhốt ở trung tâm của mê cung đầy quái vật, nơi này có lẽ là thiên đường. Có điều gì ở đây quá hoàn hảo. Nó biết như vậy, nhưng thể giải thích được.

      Suy nghĩ của nó lại quay về với những điều mà Minho trong bữa tối về kích thước và quy mô của Mê cung. Nó tin vào những điều thằng bé . Nó cảm nhận được tầm vóc vĩ đại của Mê cung trong chuyến tới Vách đá. Nhưng nó thể mường tượng nổi làm thế nào công trình tầm cỡ như vậy được xây dựng nên. Mê cung trải dài hàng nhiều dặm. Các Tầm đạo sinh phải gần như có thể lực siêu nhân để thực được điều mà chúng làm hàng ngày. Vậy mà chúng vẫn chưa bao giờ tìm thấy lối ra. Và mặc dù như vậy, mặc cho nỗi tuyệt vọng sâu sắc của tình thế, chúng vẫn chưa bỏ cuộc.

      Trong bữa tối Minho kể lại cho Thomas nghe câu chuyện xưa. trong những điều kỳ quặc mà thằng bé ngẫu nhiên nhớ lại được, về người phụ nữ bị mắc kẹt lại trong cái mê cung. Bà ta thoát được chỉ bằng cách luôn luôn giữ cho bàn tay phải luôn chạm vào vách tường của mê cung, trượt nó theo tường khi bà di chuyển. Nhờ làm như vậy, bà luôn rẽ phải mỗi khi có lối rẽ, và như vậy, những nguyên tắc vật lý, hình học đơn giản giúp bà tìm được lối ra. Điều này có ý nghĩa.

      Nhưng phải ở đây. ở đây mọi con đường đều dẫn về Trảng. Chắc chắn phải có cái gì đó bị thiếu.

      Ngày mai, nó bắt đầu kỳ huấn luyện. Ngày mai, nó có thể bắt đầu giúp đám trẻ tìm ra cái bị thiếu đó. Đúng lúc đó Thomas quyết định luôn. Quên tất cả những thứ kỳ quặc . Quên tất cả những chuyện tồi tệ. Quên hết tất cả. Nó bỏ cuộc cho đến khi giải xong câu đố này và tìm ra đường về nhà.

      Ngày mai. Cái từ đó bập bềnh trong tâm trí Thomas cho đến khi cuối cùng nó cũng ngủ thiếp .

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 32

      Minho đánh thức Thomas dậy trước khi mặt trời mọc, dùng ngọn đèn pin để ra hiệu kêu nó quay về Trang ấp. Thomas nhanh chóng rũ bỏ cơn ngái ngủ, hào hứng trước buổi huấn luyện sắp tới. Nó bò ra khỏi đống chăn và nhanh nhẹn theo sau sư phụ, luồn lách qua đám đông các trảng viên nằm ngủ như chết bãi cỏ, tiếng ngáy là dấu hiệu duy nhất cho thấy chúng còn sống. Những tia sáng bình minh bắt đầu chiếu lên Trảng Đất, làm cho mọi vật chuyển sang màu xanh thẫm và đổ bóng dài mặt đất. Thomas chưa bao giờ nhìn thấy nơi này yên bình đến như vậy. Từ Trang trại vẳng lại tiếng còn gà gáy sáng.

      Khi đến con hẻm cong queo nằm gần góc tường phía sau của Trang ấp, Minho móc ra chiếc chìa khoá rồi mở cánh cửa cũ mềm dẫn vào căn phòng chứa đồ . Thomas thấy run lên vì kích động, tự hỏi thứ gì đợi mình ở bên trong. Nhờ ánh đèn pin của Minho quét qua quét lại, nó thoáng nhìn thấy những sợi dây thừng, xích sắt và những thứ linh tinh kỳ quặc khác. Cuối cùng, ánh đèn dừng lại chiếc hộp mở, bên trong đầy giày chạy. Thomas suýt bật cười vì chuyện này hoá ra lại quá tầm thường.

      - Đây là trang bị số dách mà chúng ta nhận được. - Minho . - Ít nhất là đối với chúng ta. Họ gửi giày mới đến rất thường xuyên. Nếu dùng giày tệ chân tụi mình chai sần như bề mặt sao Hoả. - Minho cúi xuống lục lọi đống giày. - Chân cậu cỡ số mấy?

      - Cỡ giày á? - Thomas ngẫm nghĩ giây. - Tôi... biết. - Thỉnh thoảng những điều nó nhớ hoặc chẳng biết đằng nào mà lần. Nó cúi xuống tháo chiếc giày mang dưới chân kể từ khi đến Trảng, rồi nhìn vào bên trong. - Mười .

      - Này, chân cậu to đấy. - Minho đứng dậy, tay cầm đôi giày màu bạc. - Nhưng có vẻ như chúng ta vẫn có vài đôi vừa. Trời ạ, dám mình có thể chèo xuồng với cái thứ này ấy chứ.

      - Nhìn chất đấy. - Thomas cầm lấy đôi giày rồi ra ngoài, ngồi bệt xuống đất,háo hức xỏ chúng vào chân. Minho lấy thêm vài món nữa trước khi ra theo.

      - Chỉ có các Tầm đạo sinh và Trang chủ mới được nhận những thứ này. - Minho . Trong khi Thomas vẫn còn buộc dây giày cái đồng hồ đeo tay bằng nhựa rơi vào lòng nó. Đó làm cái đồng hồ màu đen có kiểu dáng đơn giản, chỉ hiển thị giờ giấc. - Cậu đeo vào , và đừng bao giờ tháo nó ra. Mạng sống của cậu có thể phụ thuộc vào nó đấy.

      Thomas mừng như bắt được vàng. Mặc dù ánh nắng và bóng tối có vẻ cũng cho nó đoán được thời gian, nhưng Tầm đạo sinh cần phải biết giờ chính xác. Nó đeo đồng hồ vào cổ tay rồi tiếp tục xỏ giày. Minho tiếp:

      - Đây là cái ba lô, mấy bình nước, hộp đựng đồ ăn trưa, vài cái quần cụt và áo thun, cùng với vật này. - Thằng bé thúc cùi chỏ vào Thomas làm nó ngẩng lên. Minho giơ lên cái quần lót kiểu bó sát, làm bằng chất liệu có màu trắng sáng. - Cái này được chúng tôi gọi là quần Tầm đạo. Nó giúp cho cậu... ờ, gọn gàng và thoải mái.

      - Gọn gàng và thoải mái?

      - Ừ, cậu biết rồi đấy. Cái của cậu...

      - Ờ, hiểu rồi. - Thomas cầm lấy cái quần lót và những thứ khác. - Các cậu tính đến hết mọi chuyện rồi nhỉ?

      - Sau vài năm chạy như điên hàng ngày cậu có thể nhận ra mình cần thứ gì và đòi hỏi chúng.

      Minho bắt đầu nhét các món đồ vào ba lô của mình.

      Thomas ngạc nhiên hỏi:

      - Ý cậu là, cậu có thể cầu các món đồ mà mình muốn hả? Tại sao những người gửi đồ lại tử tế như vậy?

      - Tất nhiên là được. Chỉ cần bỏ mảnh giấy cầu vào trong Hộp, và thế là có giày. Dĩ nhiên là phải lúc nào cũng có được cái chúng ta muốn. Có khi được, có khi .

      - bao giờ hỏi xin mê đồ chưa?

      Minho bật cười.

      - Ừ, cũng từng xin rồi. Kể cả cái ti vi nữa, nhưng được. Tôi đoán là mấy kẻ mặt dẹp đó muốn cho chúng ta thấy cuộc sống tuyệt vời đến mức nào nếu như bạn phải sống giữa mê cung điên rồ.

      Thomas thấy hơi nghi ngờ chút về điều này. Thế giới nào lại cho phép con người ta bắt ép trẻ con phải sống trong điều kiện như thế này? Ý nghĩ đó làm Thomas ngạc nhiên, như thể căn nguyên của nghi ngờ đó tồn tại như vệt sáng trong đầu óc tăm tối của nó. Nhưng nguồn sáng đó lại tắt phụt. Thomas lắc đầu, buộc nốt dây giày, rồi đứng dậy và chạy lòng vòng xung quanh, nhảy loi choi vài cái để kiểm tra.

      - Giày có vẻ tốt đấy. Tôi nghĩ mình sẵn sàng.

      Minho vẫn lom khom cạnh chiếc ba lô đặt mặt đất. Thằng bé nhìn Thomas vẻ chê trách:

      - Nhìn cậu ngớ ngẩn. Cứ chạy nhảy loi choi như bọn vũ công ấy. Nếu thích ra ngoài kia mà ăn sáng, cũng chẳng có đồ ăn trưa và vũ khí, chúc cậu lên đường may mắn nhé.



      - Nhìn cậu ngớ ngẩn. Cứ chạy nhảy loi choi như bọn vũ công ấy. Nếu thích ra ngoài kia mà ăn sáng, cũng chẳng có đồ ăn trưa và vũ khí, chúc cậu lên đường may mắn nhé.

      Thomas dừng lại, cảm thấy lạnh toát người.

      - Vũ khí sao?

      - Đúng. - Minho đứng dậy rồi quay trở vào trong phòng chứa đồ. - Vào trong này, tôi chỉ cho cậu.

      Thomas theo sau Minho vào trong căn phòng chật hẹp, nhìn thấy thằng bé kéo vài cái thùng ra khỏi bức tường hậu, để lộ ra cái cửa sập. Minho mở cửa, cho thấy nhiều bậc thang gỗ dẫn xuống cái lỗ tối om phía dưới.

      - Phải giấu chúng sâu dưới này, để những thằng điên như Gally tìm thấy. nào.

      Minho trước. Cầu thang kêu cọt kẹt theo từng bước chân của hai đứa, trong lúc chúng lần xuống khoảng chừng mười hai bậc thang. khí lành mạnh dễ thở mặc dù có bụi và mùi mốc. Hai đứa đặt chân xuống mặt sàn bẩn thỉu. Thomas nhìn thấy gì cho tới khi Minho giật sợi dây, bật sáng cái bóng đèn tròn độc nhất.

      Căn hầm rộng hơn là Thomas tưởng. Ít nhất cũng phải được mười mét vuông. Nhiều tầng kệ nằm dọc theo các bức tường, cùng với nhiều cái bàn bằng gỗ. Tất cả đều được chất đầy những thứ hầm bà lằng mà chỉ nhìn thôi cũng đủ rợn tóc gáy. Giáo gỗ, đinh sắt, lưới mắt cáo - giống như thứ để làm chuồng gà - những cuộn dây thép gai, lưỡi cưa, dao, kiếm. Cả vách tường được dành cho cung nỏ: cánh cung, mũi tên, dây cung. Cảnh tượng này lập tức làm Thomas nhớ tới lúc Ben bị Alby bắn trong Nghĩa trang.

      - Ôi. - Thomas lẩm bẩm, giọng nó nghe đùng đục vì trong gian đóng kín. Mới đầu nó khiếp đảm vì số lượng của các vũ khí, nhưng sau đó nó thấy nhõm hơn khi nhận ra phần lớn trong số chúng bị phủ lớp bụi dày.

      - Phần lớn được dùng tới. - Minho . - Nhưng ai mà biết được. Tất cả những gì tụi mình mang theo thường là cặp dao sắc.

      Thằng bé hất đầu về phía cái rương gỗ to nằm trong góc, nắp mở bung tựa vào tường. Các thể loại dao lớn có có được chất đống đến tận miệng rương.

      Thomas chỉ hy vọng là căn hầm này được giữ bí mật đối với đa số các trảng viên.

      - Tất cả những thứ này nguy hiểm. - Nó . - Chuyện gì xảy ra nếu như Ben xuống đây trước khi phát rồ lên và tấn công tôi?

      Minho rút chùm chìa khoá trong túi ra, lắc cho nó kêu leng keng.

      - Chỉ vài người may mắn có được cái này thôi.

      - Nhưng...

      - Thôi đừng có kêu ca nữa. Nhặt lấy vài con dao . Thử xem chúng có sắc nhé. Rồi chúng ta ăn sáng và lấy đồ ăn trưa. Tôi muốn ghé qua phòng mê đồ trước khi ta lên đường.

      Tim Thomas đập dồn khi nghe nhắc tới điều này. Nó bị hấp dẫn bởi căn nhà vuông đó kể từ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tầm đạo sinh qua cánh cửa đáng sợ vào trong đó. Nó chọn con dao ngắn lấp lánh bạc có chuôi bằng cao su, rồi thêm con dao lưỡi dài. kích động của nó bay hơi mất phần nào. Mặc dù nó biết chuyện gì bày sẵn ngoài kia, nó vẫn muốn nghĩ tới lý do tại sao mình lại phải cần đến vũ khí trong lúc vào Mê cung.

      ***

      Nửa giờ sau, khi ăn uống và nai nịt gọn gàng, hai đứa đứng trước cánh cửa sắt gắn đinh tán của Phòng mê đồ. Thomas chỉ muốn vào bên trong nhanh. Mặt trời hoàn toàn ló dạng trong khi các trảng viên lăng xăng cho ngày làm việc mới. Mùi thịt chiên thoang thoảng trong khí - Chảo chiên và nhóm của mình cố hết sức để phục vụ cho mấy chục cái dạ dày đói ăn. Minho mở khoá cửa, quay bánh lái cho đến khi có tiếng cạch vang lên bên trong, rồi ra sức kéo. Cánh cửa sắt nặng nề rít lên rồi mở ra.

      - Cậu trước. - Minho , nghịch ngợm nghiêng người mời Thomas bước vào.

      tiếng nào, Thomas vào bên trong. nỗi sợ lạnh người pha trộn với tò mò cao độ tóm chặt lấy nó, khiến Thomas phải tự nhắc mình hít thở đều.

      Căn phòng tối tăm có thứ mùi ẩm mốc, hoà quyện với mùi đồng nặng nề ghê lưỡi. ký ức nhạt nhoà xa xăm chợt về trong đầu Thomas. Lúc còn bé, nó từng mút thử đồng tiền xu. Minho bấm công tắc, và loạt bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy bật sáng, soi từng chi tiết của căn phòng.

      Thomas thấy ngạc nhiên trước đơn giản của Phòng mê đồ. Nếu tính theo đường chéo căn phòng chỉ được khoảng sáu mét, với các bức tường bê tông trơ trụi có bất kỳ trang trí nào. Ngay chính giữa phòng là chiếc bàn bằng gỗ có tám cái ghế đặt chung quanh. Nhiều chồng giấy và cả đống bút chì nằm mặt bàn, trước mỗi cái ghế. Những thứ đồ đạc còn lại trong căn phòng là tám cái rương, giống như rương chứa dao ở dưới hầm vũ khí. Tất cả đều được đóng nắp và đặt cách đều nhau, mỗi vách tường hai cái.



      Thomas thấy ngạc nhiên trước đơn giản của Phòng mê đồ. Nếu tính theo đường chéo căn phòng chỉ được khoảng sáu mét, với các bức tường bê tông trơ trụi có bất kỳ trang trí nào. Ngay chính giữa phòng là chiếc bàn bằng gỗ có tám cái ghế đặt chung quanh. Nhiều chồng giấy và cả đống bút chì nằm mặt bàn, trước mỗi cái ghế. Những thứ đồ đạc còn lại trong căn phòng là tám cái rương, giống như rương chứa dao ở dưới hầm vũ khí. Tất cả đều được đóng nắp và đặt cách đều nhau, mỗi vách tường hai cái.

      - Chào mừng cậu đến với Phòng mê đồ. - Minho . - Nơi sung sướng nhất mà cậu từng tham quan.

      Thomas cảm thấy hơi thất vọng. Nó mường tượng ra thứ hoành tráng hơn. Nó hít hơi sâu.

      - Tiếc rằng nó bốc mùi như mỏ đồng bỏ hoang vậy.

      - Tôi thích cái mùi này. - Minho kéo hai cái ghế ra, rồi ngồi xuống cái. - Cậu ngồi . Tôi muốn cậu có vài hình dung trong đầu trước khi chúng ta ra ngoài đó.

      Khi Thomas ngồi xuống, Minho cầm lấy tờ giấy cùng với câu viết chì rồi bắt đầu vẽ. Thomas vươn người ra và nhìn thấy Minho vạch hình vuông lớn gần như to bằng tờ giấy. Rồi thằng bé điền vào trong hình vuông đó các hình vuông hơn, cho đến khi trông nó từa tựa ô số Sudoku, gồm có ba hàng, mỗi hàng ba ô vuông kích thước bằng nhau. Minho viết chữ TRẢNG vào ô chính giữa, rồi đánh số các ô còn lại từ đến tám, bắt đầu từ ô cùng bên trái và theo chiều kim đồng hồ. Cuối cùng, nó vẽ vài chữ V đây đó.

      - Đây là các cửa. - Minho . - Cậu biết về những cái cửa nối Trảng với các khu vực Hai, Bốn, Sáu, Tám, nhưng vẫn còn bốn cái nữa ở ngoài Mê cung để dẫn vào khu vực , Ba, Năm, Bảy. Chúng luôn nằm ở cùng vị trí, nhưng các lối thay đổi mỗi đêm. - Thằng bé ngừng lời, rồi chìa mảnh giấy ra trước mặt Thomas.

      Thomas cầm hình vẽ lên quan sát, hoàn toàn kinh ngạc trước cấu trúc của Mê cung, rồi tiếp tục tìm hiểu nó trong lúc Minho tiếp lời:

      - Vậy đó, chúng ta có Trảng, vây quanh bởi tám khu vực, mỗi khu là hình vuông hoàn toàn độc lập, và thể giải được sau hai năm, tính từ lúc bọn tớ bắt đầu cái trò dò đường này. Thứ duy nhất gần giống lối ra là Vực, nhưng nó phải là lối thoát, trừ khi cậu muốn rơi vào chỗ chết. - Minho gõ ngón tay vào mê đồ. - Các vách ngăn di chuyển vào mỗi tối, trùng với thời điểm các cổng thành đóng lại. Ít nhất tụi này cũng nghĩ như vậy, vì ai nghe thấy tiếng các bức tường di chuyển vào các lúc khác.

      Thomas nhìn lên, vui mừng vì có thể đóng góp thêm ít thông tin.

      - Tôi cũng thấy bất kỳ chuyển động nào trong cái đêm mà chúng ta bị kẹt ở ngoài đó.

      - Những hành lang chính dẫn đến các cổng thành bao giờ thay đổi. Chỉ có các lối ở sâu hơn trong Mê cung mới đổi vị trí thôi.

      - Ồ. - Thomas lại quan sát bản sơ đồ thô sơ, cố gắng hình dung ra Mê cung và các vách tường tại những chỗ Minho vạch ra bằng bút chì.

      - Nhóm chúng ta luôn có ít nhất là tám Tầm đạo sinh, tính luôn tôi. Mỗi người phụ trách khu vực. Chúng ta cần trọn ngày để ghi nhớ đường lối lại trong khu của mình, với hy vọng tìm thấy lối ra, rồi quay về và vẽ ra, mỗi ngày sơ đồ riêng. - Minho liếc nhìn về phía cái rương. - Chính vì vậy mà những cái rương kia chất đầy mê đồ.

      Thomas chợt bật ra suy nghĩ tuyệt vọng và đáng sợ.

      - Có phải tôi... là người thay thế cho ai đó ? Có ai bị giết à?

      Minho lắc đầu.

      - , tụi này chỉ huấn luyện cậu để dự phòng, khi có người muốn nghỉ ngơi chút. Đừng lo, cũng lâu rồi có Tầm đạo sinh nào bị giết chết.

      lý do nào đấy câu vừa rồi khiến Thomas lo lắng, nhưng nó hy vọng là mình để lộ ra mặt. Nó chỉ vào khu vực Ba.

      - Vậy... cậu mất cả ngày trời để chạy qua mấy cái ô này à?

      - Thế mới buồn cười. - Minho đứng dậy, bước lại gần cái rương ở sau lưng hai đứa, rồi quỳ xuống giở cái nắp lên, tựa vào tường. - Lại đây.

      Thomas đứng dậy sẵn. Nó vươn người qua vai Minho nhìn vào trong rương. Bên trong rương có đủ chỗ cho bốn chồng bản đồ, chồng nào chồng nấy đều cao lên đến tận miệng rương. mỗi cái Thomas có thể nhìn thấy bản vẽ thô của Mê cung choán gần hết tờ giấy. Ở góc bên phải của sơ đồ là dòng chữ nguệch ngoạc Khu vực 8, kèm theo cái tên Hank, rồi đến chữ Ngày và con số. Cái cuối cùng mà nó thấy đó là ngày thứ 749.

      Minho tiếp:

      - Tụi này nhận ra các vách tường thay đổi vị trí ngay từ đầu. Ngay khi biết được điều đó, tụi này bắt đầu lưu lại cả ngày. Tụi này luôn nghĩ rằng việc so sánh ngày nọ với ngày kia, tuần này với tuần khác có thể giúp tìm được hình mẫu. Và mọi người tìm được. Về căn bản Mê cung tự lặp lại nó sau mỗi tháng, nhưng tụi này vẫn chưa nhìn thấy lối ra để đưa mọi người thoát khỏi nó. Chưa bao giờ.



      - Tụi này nhận ra các vách tường thay đổi vị trí ngay từ đầu. Ngay khi biết được điều đó, tụi này bắt đầu lưu lại cả ngày. Tụi này luôn nghĩ rằng việc so sánh ngày nọ với ngày kia, tuần này với tuần khác có thể giúp tìm được hình mẫu. Và mọi người tìm được. Về căn bản Mê cung tự lặp lại nó sau mỗi tháng, nhưng tụi này vẫn chưa nhìn thấy lối ra để đưa mọi người thoát khỏi nó. Chưa bao giờ.

      - hai năm rồi. - Thomas . - Chẳng lẽ các cậu có lúc tuyệt vọng tới mức ở luôn ngoài đó qua đêm, rình xem có lối thoát nào mở ra trong khi các bức tường di chuyển sao?

      Minho nhìn Thomas, tia giận dữ ánh lên trong mắt:

      - Đó là lời sỉ nhục. Tôi nghiêm túc đấy.

      - Cái gì? - Thomas hoảng hồn. Nó đâu có ý muốn như vậy.

      - Tụi này cố hết sức trong suốt hai năm qua, và tất cả những gì cậu là tại sao tụi này xuống tinh thần tới mức ở lại qua đêm ngoài đó sao? Lúc đầu vài đứa làm thế, và tất cả bọn chúng đều bỏ mạng. Cậu muốn ở lại thêm đêm ở ngoài Mê cung hả? Muốn thử vận may để sống sót thêm lần nữa à?

      Mặt Thomas đỏ lên vì xấu hổ.

      - phải, tôi xin lỗi. - Đột nhiên Thomas thấy mình ngu ngốc. Và nó hoàn toàn đồng ý: thà nó quay về Trảng bình yên sứt mẻ gì mỗi tối, còn hơn đặt chỗ trước với bọn Nhím sầu. Nó rùng mình trước ý nghĩ đó.

      - Thôi, sao. - Minho lại đưa mắt nhìn những tấm mê đồ trong cái rương, ràng là để Thomas bình tâm lại. - Cuộc sống ở Trảng chẳng phải ngọt ngào gì, nhưng ít ra nó cũng an toàn. Đồ ăn có thừa, lại được bảo vệ khỏi lũ Nhím sầu. Chẳng đời nào tôi lại cầu các Tầm đạo sinh liều mạng ở lại ngoài Mê cung. bao giờ. Ít ra là chưa. Chừng nào chưa có manh mối chứng tỏ là có tồn tại lối thoát, dù chỉ là trong thời gian ngắn.

      - Các cậu làm được tới đâu rồi? Có gì tiến triển ?

      Minho nhún vai.

      - biết. Tình hình khá là chán nản, nhưng tụi này còn biết làm gì khác đây. Biết đâu ngày nào đó, tại điểm ở đâu đó, lối thoát xuất . Chúng ta thể bỏ cuộc. bao giờ.

      Thomas gật gù, cả người. Mọi chuyện như thế này rồi buông xuôi chỉ làm cho tình hình tệ thêm mà thôi.

      Minho lấy nhiều tấm bản đồ của những ngày gần nhất ra khỏi rương. Trong lúc lật giở chúng, thằng bé giải thích:

      - Tụi mình so sánh từng ngày, từng tuần với nhau, như tớ . Mỗi Tầm đạo sinh phụ trách bản đồ của khu vực mình. tình mà , nhóm mình vẫn chưa tìm ra được gì cả. Mà ra tụi này cũng chẳng biết mình tìm cái gì. Đúng là bế tắc. Bế tắc hoàn toàn.

      - Nhưng chúng ta thể buông xuôi. - Thomas , như lặp lại cay đắng của điều mà Minho vừa trước đó. Nó hề đắn đo chút gì khi chữ “chúng ta” vọt ra khỏi miệng. Giờ đây nó thực phần của Trảng.

      - Đúng vậy. Chúng ta thể bỏ cuộc. - Minho cẩn thận xếp lại những tấm bản đồ vào chỗ cũ, đong nắp rương, rồi đứng dậy. - Thôi, chúng ta nhanh hơn sau khi dành nhiều thời gian ở trong này. Cậu chỉ việc bám sát tôi trong vài ngày đầu. Sẵn sàng chưa?

      Thomas cảm thấy đợt căng thẳng dâng lên trong mình, làm ruột gan nó thắt lại. đến lúc rồi. Bây giờ chúng , còn bàn luận hay đắn đó về chuyện đó nữa.

      - À... rồi.

      - có ờ à gì hết. Cậu sẵn sàng hay chưa?

      Thomas nhìn Minho, bắt gặp ánh mắt đột nhiên đanh thép của thằng bé.

      - Sẵn sàng.

      - Vậy lên đường thôi.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 33

      Hai đứa qua Cửa Tây vào khu vực số Tám, rồi bắt đầu luồn lách qua nhiều ngóc ngách. Thomas chạy song song bên cạnh Minho trong lúc thằng bé hết quẹo phải rồi lại quẹo trái mà chẳng chút do dự. Ánh nắng rực rỡ buổi sớm làm cho mọi thứ trở nên tươi sáng - đám dây thường xuân, bức tường đá nứt nẻ, những tảng đá hộc dưới chân. Mặc dù còn vài tiếng đồng hồ nữa mặt trời mới lên đến đỉnh đầu, nhưng ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Thomas cố gắng đua tốc độ với Minho, nhưng thỉnh thoảng vẫn phải chạy hết ga mới đuổi kịp thằng bé.

      Rốt cuộc chúng cũng đến khoảng hở bức tường dài, tựa như cái cổng, hướng lên phía Bắc. Minho chạy luôn qua đó mà dừng lại.

      - Đây là lối dẫn từ khu vực số Tám sang khu vực số . Như tôi , cái cổng luôn nằm ở đây, nhưng con đường để dẫn tới đây có thể thay đổi chút vì các vách tường trong Mê cung tự sắp xếp lại hàng đêm.

      Thomas chạy theo Minho, ngạc nhiên nhận ra mình bắt đầu thở dốc. Nó hy vọng đó chỉ là do quá kích động và nhịp thở của nó sớm trở lại bình thường.

      Chúng rẽ phải rồi dọc theo hành lang dài, bỏ qua nhiều ngã rẽ bên trái. Khi đến cuối hành lang, Minho chuyển sang bộ nhanh và thò tay lôi cuốn sổ cùng với cây bút chì ra từ trong cái ngăn bên hông của chiếc ba lô đeo sau lưng. Nó nguệch ngoạc ghi chú, rồi nhét tất cả vào ba lô trở lại, trong lúc chân vẫn rảo bước đều. Thomas biết thằng bé viết cái gì, nhưng chưa kịp hỏi Minho trả lời luôn:

      - Chủ yếu tớ dựa vào trí nhớ. - Giọng thằng bé đứt quãng vì gắng sức. - Nhưng cứ sau mỗi năm mươi lần đổi hướng mình nên ghi lại để sau này dễ nhớ hơn. Chủ yếu là so sánh với những ghi chép của ngày hôm qua để xem hôm nay có gì khác biệt. Nhờ vậy mà tớ có thể dựa vào mê đồ của hôm qua để vẽ ra cái ngày hôm nay. Cho giản tiện ấy mà.

      Thomas cảm thấy thích thú. Minho đúng là làm cho chuyện này nghe dễ dàng.

      Hai đứa chạy lúc trước khi đến ngã tư. Chúng có ba lựa chọn, nhưng Minho ngần ngại ngoặt sang phải. Thằng bé lôi trong túi ra con dao và cắt chút dây thường xuân tường, quăng chúng xuống đất phía sau lưng mình, rồi tiếp túc chạy.

      - Vụn bánh mì hả? - Thomas hỏi, câu chuyện cổ tích cũ rích chợt lên trong đầu. Những mẩu ký ức vụn vặt trong quá khứ của nó gần như còn khiến nó bất ngờ.

      - Đúng rồi. - Minho đáp. - Tôi là Hansel, còn cậu là Gretel.

      Chúng tiếp tục chạy theo những con đường của Mê cung, thỉnh thoảng quẹo phải hoặc quẹo trái. Cứ mỗi lần đổi hướng, Minho đều cắt nhánh thường xuân dài khoảng mét vứt xuống đất. Thomas cực kỳ ấn tượng khi thấy thằng bé làm điều đó mà hề giảm tốc độ chạy.

      - Được rồi. - Minho , hơi thở lúc này nặng nhọc hơn. - Đến lượt cậu.

      - Cái gì? - Thomas hỏi, đinh ninh rằng trong ngày đầu tiên nó chỉ có chạy và quan sát.

      - Cắt mấy sợi thường xuân . Cậu cần phải tập cho mình thói quen làm chuyện đó trong khi chạy. Khi quay về chúng ta chỉ việc nhặt nó lên hoặc là đá nó qua bên.

      Thomas thấy mừng rơn vì cũng có chuyện để làm, mặc dù phải mất lúc mới quen tay được. Trong vài lần đầu, nó phải chạy xịt khói sau khi dừng lại cắt cây, lần khác nó suýt cắt đứt ngón tay mình. Nhưng sau khoảng mười lần, Thomas gần như theo kịp Minho trong chuyện này.

      Chúng mải miết chạy mãi. Sau khi chạy kha khá, - Thomas được bao lâu và bao xa, nhưng nó đoán là khoảng ba dặm, - Minho chuyển sang bộ, rồi ngừng lại.

      - Giải lao. - Thằng bé tuyên bố, rồi tháo ba lô xuống và lôi ra chai nước cùng với quả táo.

      Thomas chẳng đợi thêm. Nó cũng tu ừng ực chai nước của mình, thích thú cảm nhận mát lạnh khi nước trôi xuống cổ họng khát khô của mình.

      - Ê, uống từ từ thôi, đầu bã. - Minho la lên. - Để sau còn có cái mà uống chứ.

      Thomas ngừng uống, hít hơi thoả mãn, rồi ợ cái. Nó cắn miếng táo, cảm thấy tỉnh cả người. Bất giác nó nhớ lại ngày Minho và Alby tìm con Nhím sầu chết và gặp rắc rối.

      - Cậu chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện xảy ra cho Alby ngày hôm đó. Tại sao cậu ấy lại rơi vào tình trạng tồi tệ đến như vậy? ràng là con Nhím sầu tỉnh lại, nhưng chuyện gì xảy ra?

      Minho khoác ba lô lên và sẵn sàng lên đường.

      - , cái con quái vật đó chết. Alby ngu ngốc lấy chân đá nó làm nó tỉnh dậy, xoè đinh nhọn ra rồi lăn qua người Alby. ra cũng có chút gì đó ổn với con Nhím đó. Hình như nó định tấn công như thường lệ mà chỉ muốn bỏ chạy, và xui xẻo làm sao Alby lại ngang đường của nó.



      - , cái con quái vật đó chết. Alby ngu ngốc lấy chân đá nó làm nó tỉnh dậy, xoè đinh nhọn ra rồi lăn qua người Alby. ra cũng có chút gì đó ổn với con Nhím đó. Hình như nó định tấn công như thường lệ mà chỉ muốn bỏ chạy, và xui xẻo làm sao Alby lại ngang đường của nó.

      - Vậy là nó bỏ chạy khỏi hai cậu hả? - Theo như những điều chứng kiến đêm hôm trước, Thomas thể hình dung nổi chuyện đó.

      Minho nhún vai đáp:

      - Ừ, chắc vậy. Có lẽ nó cần được nạp năng lượng hay đại loại thế. Tôi .

      - Liệu có cái gì ổn với nó hay ? Cậu có nhìn thấy vết thương hay gì đó ? - Thomas biết mình muốn tìm câu trả lời nào, nhưng nó tin chắc là phải có manh mối hoặc bài học từ việc xảy ra.

      Minho suy nghĩ chút.

      - . Trông nó như chết, như pho tượng sáp vậy. Rồi, đùng cái, nó bất ngờ sống lại.

      Bộ óc Thomas bắt đầu hoạt động, cố gắng tìm ra cái gì đó, nhưng nó lại phải bắt đầu theo hướng nào.

      - Tôi chỉ thắc mắc liệu nó đâu. Nơi mà bọn chúng luôn rút về ấy. Cậu thấy lạ sao? - Nó ngừng chút, rồi tiếp. - Cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện theo dõi chúng à?

      - Trời, bộ chán sống rồi hả? Thôi, tụi mình phải lên đường. - rồi Minho bắt đầu chạy.

      Trong khi đuổi theo, Thomas cố moi móc trong đầu để tìm ra thứ làm mình cảm thấy ngứa ngáy. Có cái gì đó về chuyện con Nhím kia chết rồi chết, rồi cái nơi mà nó đến sau khi tỉnh lại nữa...

      Tức mình, Thomas gạt hết qua bên và bắt đầu đua tốc độ để bắt kịp Minho.

      ***

      Nó chạy theo Minho thêm hai giờ nữa, lâu lâu cũng được nghỉ chân chút, nhưng có vẻ như càng lúc thời gian nghỉ càng ngắn lại. Dù khoẻ cỡ nào bây giờ nó cũng bắt đầu cảm thấy mỏi.

      Cuối cùng, Minho dừng lại hẳn và dỡ ba lô lưng xuống. Hai đứa ngồi bệt xuống đất, dựa lưng vào lớp dây leo dày tường và giở đồ ăn trưa ra. Cả hai gì nhiều. Thomas thưởng thức từng miếng bánh mì và rau, ăn chậm rãi. Nó biết sau khi xử xong chỗ thức ăn Minho lên đường ngay, nên nó ăn từ tốn.

      - Hôm nay còn gì khác ? - Thomas tò mò hỏi.

      Minho cúi xuống vỗ vỗ vô cái ba lô, nơi cất cuốn sổ tay.

      - Chỉ có các bức tường di chuyển, như thường lệ. Chẳng có gì để cậu thấy hứng thú đâu.

      Thomas tu chai nước, mắt nhìn bức tường phủ dây leo trước mặt. Nó bắt gặp tia sáng bạc và đỏ, điều mà nó để ý thấy mấy lần từ sáng tới giờ.

      - Mấy cái con bọ dao kia để làm gì vậy? - Nó hỏi. Dường như chúng ở khắp mọi nơi. Rồi nó nhớ lại thứ mình thấy trong Mê cung đêm hôm trước. Quá nhiều chuyện xảy ra, nên đến giờ nó mới có cơ hội đề cập đến chuyện này. - Tại sao lưng chúng lại có chữ VSAT vậy?

      - Chưa từng tóm được con nào. - Minho ăn xong và cất hộp đồ ăn . - Cũng biết chữ đó có nghĩa là gì. Có lẽ là thứ gì đó để hù doạ tụi mình. Nhưng chắc là gián điệp cho bọn chúng. Đó là điều duy nhất mà tụi này nghĩ ra được.

      - Chúng là ai? - Thomas hỏi. Nó thấy căm giận những người đứng đằng sau Mê cung. - Các cậu có manh mối gì ?

      - Tụi này biết chút xíu gì về đám Hoá công điên khùng đó. - Mặt Minho đỏ lên trong lúc thằng bé siết chặt hai bàn tay vào nhau. - thể đợi cho tới lúc xé xác bọn...



      - Tụi này biết chút xíu gì về đám Hoá công điên khùng đó. - Mặt Minho đỏ lên trong lúc thằng bé siết chặt hai bàn tay vào nhau. - thể đợi cho tới lúc xé xác bọn...

      Nhưng trước khi thằng bé dứt câu, Thomas đứng dậy, băng qua lối .

      - Cái gì đây? - Nó cắt ngang lời Minho, tay chỉ vào mảng màu xam xám nằm sau lớp dây thường xuân tường, ở vị trí cao ngang đầu.

      - À, ừ, cái đó. - Minho , giọng tỉnh rụi.

      Thomas luồn tay vào vạch đám dây thường xuân ra, trân trối nhìn tấm biển kim loại được đóng vào tường bằng đinh tán. đó có khắc những hàng chữ in hoa. Nó lướt ngón tay những con chữ như thể tin vào mắt mình.

      THẢM HOẠ THẾ GIỚI:

      BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ

      Thomas đọc to hàng chữ rồi quay lại hỏi Minho:

      - Cái gì đây? - Nó chợt lạnh toát người. Cái này hẳn là có liên quan tới các Hoá công.

      - Tôi biết. Mấy cái biển này thiếu gì. Giống như là biển hiệu cho cái Mê cung xinh xẻo của tụi nó. Tôi ngán nhìn chúng từ lâu lắm rồi.

      Thomas quay lại nhìn tấm biển, cố gắng đè nén cảm giác ghê sợ dâng lên.

      - Đọc thấy mà ghê. Thảm hoạ. Vùng sát thủ. Thử nghiệm. Quái dị .

      - Ừ, quái lắm, Đầu xanh ạ. Ta thôi.

      Thomas miễn cưỡng buông những sợi dây leo về chỗ cũ, rồi quẩy ba lô lên vai. Hai đứa lên đường, nhưng những con chữ đó in sâu vào trong đầu Thomas.

      ***

      giờ sau bữa trưa, Minho dừng lại ở cuối hành lang thẳng dài. Các bức tường sừng sững dựng đứng, có ngã rẽ nào hết.

      - Điểm tận cùng. - Thằng bé với Thomas. - Đến lúc quay lại rồi.

      Thomas hít hơi sâu, cố nghĩ tới chuyện mình chỉ mới hoàn thành nửa công việc của ngày hôm nay.

      - có gì mới sao?

      - Vẫn chỉ có con đường dẫn ta tới đây là khác. Hết nửa ngày rồi. - Minho đáp tỉnh bơ trong lúc nhìn đồng hồ đeo tay. - Phải quay về thôi.

      đợi nghe câu trả lời, thằng bé quay gót chạy ngược lại.

      Thomas chạy theo, ấm ức vì chúng dành thêm thời gian để xem xét các bức tường chút. Nó vượt lên ngang bằng Minho rồi mở miệng:

      - Nhưng...



      - Nhưng...

      - Cứ yên lặng nào. Cậu nhớ tớ gì sao? có cơ hội nào đâu. Nghĩ mà xem. Cậu nghĩ là có lối thoát ở đâu đó à? cái cửa sập nguỵ trang hay đại loại thế, chứ gì?

      - Tôi biết... Có lẽ thế. Sao cậu hỏi gì lạ vậy?

      Minho lắc đầu đáp:

      - có lối thoát đâu. Mấy bức tường đó cũng giống y như nhau thôi. Rất vững chắc.

      Thomas chùng xuống khi nghe thấy , nhưng vẫn cố vớt vát:

      - Sao cậu biết?

      - Bởi vì những kẻ xua bọn Nhím sầu săn đuổi chúng ta đâu có dễ dàng mở cho ta con đường thoát như vậy.

      Điều này khiến Thomas mất hết niềm tin vào chuyện làm:

      - Vậy ra ngoài làm cái quái gì nữa?

      Minho nhìn Thomas.

      - Làm gì à? Bởi vì câu trả lời nằm ngoài này. Nhưng nếu cậu nghĩ chúng ta tìm ra cánh cửa mở ra Ngôi làng Hạnh phúc, cậu đúng là điên.

      Thomas nhìn thẳng trước mặt, đột nhiên thấy nản tới mức gần như dừng hẳn lại.

      - Khỉ gió.

      - Câu hay nhất mà cậu từng đấy, Đầu xanh ạ.

      Minho thở hắt ra, rồi chạy tiếp. Thomas đành phải làm điều duy nhất có thể làm được: bám theo.

      ***

      Phần thời gian còn lại của ngày lờ đờ trôi qua trong kiệt sức với Thomas. Nó và Minho quay về Trảng, tới Phòng mê đồ, vẽ lại Mê cung ngày hôm đó, so sánh với ngày hôm trước. Sau đó các cổng thành đóng lại và chúng ăn tối. Chuck thử bắt chuyện với nó nhiều lần, nhưng Thomas chỉ gật hoặc lắc, bỏ ngoài tai hoàn toàn. Nó mệt quá rồi.

      Trước khi ánh nắng chiều tắt hẳn, nó lại ở nơi ưa thích trong góc rừng, cuộn mình tựa vào lớp lá thường xuân, tự hỏi liệu nó có thể nào chạy nữa hay . Liệu ngày mai nó có thể làm chuyện đó nữa hay . Nhất là khi mọi việc chẳng có nghĩa lý gì cả. Làm Tầm đạo sinh hoá ra cũng chẳng có gì hấp dẫn.

      Tất cả dũng khí, khao khát được làm điều khác biệt, lời hứa đưa Chuck về với gia đình... tất cả bốc hơi thành đám sương mù tuyệt vọng và chán chường.

      Lúc Thomas sắp chìm vào giấc ngủ giọng vang lên trong đầu nó. giọng con dễ thương nghe như của nàng tiên cổ tích bị mắc kẹt trong đầu nó. Sáng hôm sau, khi mọi thứ bắt đầu đảo lộn, nó mới tự hỏi liệu giọng đó có phải là hay chỉ là giấc mơ. Nhưng dù sao, nó cũng nghe thấy, rành rọt từng chữ:

      Tom ơi, tớ kích hoạt quá trình Kết thúc.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 34

      Thomas thức giấc trong vùng ánh sáng lờ mờ chết chóc. Lúc đầu nó cứ ngỡ là mình thức dậy sớm hơn thường lệ nên mặt trời chưa kịp mọc. Nhưng rồi nó nghe thấy những tiếng la hét và ngẩng lên nhìn xuyên qua tán cây đầu.

      Bầu trời chỉ là mảng màu xám đục, phải thứ ánh sáng xanh tái của buổi sớm mai.

      Thomas bật dậy, chống tay vào tường để giữ vững cơ thể trong lúc vươn cổ nhìn lên trời. Nó ra xanh hay tối đen, có sao, cũng chẳng có ánh hồng của rạng đông. Bầu trời có màu xám tuyệt đối đến từng xen-ti-mét. sắc màu chết chóc.

      Nó nhìn đồng hồ. Lúc này trễ hơn giờ so với lệ thường. Đáng lẽ ánh nắng mặt trời chói chang đánh thức nó dậy. Vẫn luôn như thế kể từ lúc nó tới Trảng. Nhưng hôm nay .

      Nó lại nhìn lên trời lần nữa, thầm mong mọi thứ trở lại bình thường, nhưng vẫn chỉ thấy màu xám. mây, ánh mặt trời, có bình minh. Chỉ tuyền màu xám.

      Mặt trời biến mất.

      Thomas nhìn thấy hầu hết các trảng viên đứng xung quanh Hộp, chỉ trỏ lên trời, xôn xao bàn tán. Căn cứ theo thời gian bữa sáng trôi qua, đáng lẽ mọi người phải bắt tay vào làm việc rồi. Nhưng việc thứ lớn nhất trong thái dương hệ biến mất phá vỡ thời gian biểu bình thường.

      Thành , trong khi quan sát tình hình, nó cảm thấy kinh hoàng hay khiếp sợ như lẽ ra phải thế. Nó còn thấy ngạc nhiên khi quá nhiều thằng bé trông như gà chíp lạc chuồng. Chuyện này tức cười.

      Mặt trời ràng là biến mất. Đó là điều thể.

      Nhưng dường như chuyện thể đó xảy ra - dấu tích gì của mặt trời, cũng còn những cái bóng đổ dài mặt đất. Tuy vậy, Thomas và các trảng viên đủ khôn ngoan và lý trí để đưa ra những kết luận vội vàng. Chắc phải có lập luận khoa học đủ sức thuyết phục cho điều mà chúng chứng kiến. Và dù kết luận có là gì đối với Thomas, nó chỉ mang ý nghĩa duy nhất: việc chúng còn nhìn thấy mặt trời nữa chứng tỏ là chúng chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời cả. Mặt trời thể biến mất được. Bầu trời đầu chúng được - và vẫn được - làm giả. Nhân tạo. cách khác, vầng mặt trời chiếu sáng bọn trẻ trong hai năm qua, cung cấp nhiệt lượng và sống cho mọi vật, chẳng phải là mặt trời. Nó được làm giả bằng cách nào đó. Mọi thứ ở nơi này đều là đồ giả.

      Thomas hiểu chuyện đó có nghĩa là gì, cũng biết làm sao chuyện đó có thể xảy ra. Nhưng nó biết đó là thực. Đó là cách giải thích duy nhất mà lý trí nó chấp nhận. Và căn cứ theo phản ứng của các trảng viên ai trong số chúng nhận ra chuyện đó, cho tới tại.

      Chuck lại gần Thomas. Nét mặt thằng nhóc làm Thomas đau lòng.

      - Theo chuyện gì xảy ra? - Chuck hỏi với giọng tội nghiệp, mắt dán chặt lên trời, khiến Thomas nghĩ chắc gáy nó bị đơ ra luôn. - Giống như cái trần nhà xám xịt. Nó gần tới mức tưởng như mình có thể với tay chạm được.

      Thomas nhìn lên trời theo Chuck.

      - Ừ, nó làm cậu nghi hoặc về chỗ này.



      - Ừ, nó làm cậu nghi hoặc về chỗ này.

      Lần thứ hai trong vòng hai mươi tư giờ, Chuck đoán đúng. Bầu trời nhìn đúng là giống như cái trần nhà. Trần của gian phòng rộng mênh mông.

      - Chắc có cái gì đó bị hư hỏng. Ý tớ là, có lẽ mặt trời xuất trở lại.

      Rốt cuộc Chuck cũng thôi trơ mắt ếch nhìn trời và quay sang nhìn Thomas.

      - Bị hư à? Có nghĩa là sao?

      Trước khi Thomas kịp trả lời hồi ức mờ nhạt về đêm hôm qua, câu của Teresa bỗng quay trở lại trong đầu nó: tớ kích hoạt quá trình Kết thúc. Đó thể là trùng hợp đơn thuần, đúng ? Cơn ợ chua trào lên trong họng Thomas. Dù có giải thích thế nào, dù cho cái bầu trời kia là gì, dù mặt trời có là đồ hay , nó cũng biến mất. Và đó thể là điều tốt.

      - Thomas này. - Chuck hỏi, khẽ chạm vào cánh tay của Thomas.

      - Ừ? - Nó thấy đầu óc mê mụ.

      - bị hư là sao? - Chuck hỏi lại.

      Thomas cảm thấy mình cần thêm thời gian để nghiền ngẫm mọi chuyện.

      - Ơ, tớ biết nữa. Nơi này có những điều mà ràng là chúng ta hiểu được. Cậu thể hô biến cho mặt trời bốc hơi được. Ngoài ra, ánh sáng vẫn còn, dù là nhợt nhạt. Ánh sáng từ đâu tới?

      Chuck mở to mắt, như thể cái bí mật sâu xa và tăm tối nhất vũ trụ vừa được hé mở.

      - Đúng rồi, ánh sáng từ đâu mà ra? Chuyện gì xảy ra vậy?

      Thomas vươn tay ra, lúng túng lắc vai thằng nhóc.

      - biết, Chuck ạ. có chút manh mối nào. Nhưng tớ chắc chắn là Newt và Alby tìm ra mọi chuyện.



      - biết, Chuck ạ. có chút manh mối nào. Nhưng tớ chắc chắn là Newt và Alby tìm ra mọi chuyện.

      - Thomas! - Minho chạy tới chỗ hai đứa. - Đừng có đứng đó chơi nữa. Lên đường thôi. Chúng ta trễ rồi.

      Thomas sững người. Nó cứ tưởng bất thường của bầu trời ném mọi kế hoạch qua cửa sổ.

      - vẫn ra ngoài đó à? - Chuck hỏi, ràng là cũng ngạc nhiên. Thomas mừng là thằng nhóc hỏi hộ mình câu đó.

      - Đương nhiên rồi, sư huynh. - Minho . - Cậu có việc gì để làm sao? - Nó đưa mắt từ Chuck qua Thomas. - Nếu có chuyện gì chúng ta lại càng phải ra ngoài kia. Nếu mặt trời biến mất, chẳng bao lâu nữa cây cỏ và súc vật cũng chết theo. Tớ cảm thấy mức độ trầm trọng của tình hình vừa tăng thêm bậc.

      Câu nhận xét vừa rồi làm Thomas càng xuống tinh thần. Mặc cho các ý tưởng của mình, - tất cả những điều mà nó với Minho, - nó còn muốn thay đổi những chuyện vào nếp từ hai năm trước. cảm giác pha trộn giữa kích động và sợ hãi trùm qua người nó khi nó nhận ra điều Minho tới.

      - Ý cậu là, chúng ta qua đêm ngoài đó hả? Để xem xét các bức tường kỹ càng hơn hay sao?

      Minho lắc đầu.

      - , chưa đâu. Nhưng có lẽ cũng sắp rồi. - Thằng bé nhìn lên trời. - Trời ạ, thức dậy kiểu gì thế này. Thôi, ta nào.

      Thomas im lặng trong lúc nó và Minho chuẩn bị đồ đạc và ăn sáng chớp nhoáng. Bộ óc nó vận hành hết tốc lực vì cái bầu trời màu xám và vì điều mà Teresa - hay ít nhất nó cũng nghĩ đó là con bé - trong đầu nó, nên chẳng buồn mở miệng nữa.

      Con bé có ý gì khi nhắc tới Kết thúc? Thomas thể xua cái cảm giác thôi thúc nó kể với ai đó. Với mọi người.

      Nhưng nó hiểu ý nghĩa của câu đó, và cũng chẳng muốn bọn trẻ biết nó có giọng con lởn vởn trong đầu. Chúng nghĩ là nó bị loạn óc, thậm chí có thể nhốt nó lại - lần này nhốt . Sau khi đắn đo, nó quyết định im miệng và chạy lại chỗ Minho để bắt đầu ngày luyện tập thứ hai dưới bầu trời màu xám nhợt nhạt.

      Hai đứa nhìn thấy con Nhím sầu trước khi đến cổng dẫn từ khu số Tám sang khu số .

      Minho chạy trước Thomas vài bước chân. Thằng bé chỉ vừa ôm cua sang phải đột ngột ngừng lại, chân suýt trượt nền đá. Minho nhảy lui, nắm áo Thomas và đẩy nó vào tường.

      - Xuỵt. - Minho thào. - Có con Nhím sầu dễ sợ nằm ở đằng kia.



      - Xuỵt. - Minho thào. - Có con Nhím sầu dễ sợ nằm ở đằng kia.

      Thomas mở to mắt dò hỏi, tim đập dồn dập, mặc dù vốn đập rất nhanh trong quá trình chạy vừa rồi.

      Minho chỉ gật đầu, giơ ngón tay lên môi. Thằng bé buông áo Thomas ra, rồi lui lại bước, rón rén tới góc tường. chậm rãi, nó ló đầu quan sát. Thomas muốn hét lên bảo Minho cẩn thận.

      Minho rụt đầu lại, quay mặt nhìn Thomas, tiếp tục thào:

      - Nó chỉ ngồi ở đó, giống như cái con Nhím chết mà chúng tớ thấy.

      - Ta làm gì đây? - Thomas hỏi khẽ. Nó cố phớt lờ nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng. - Nó có tiến lại chỗ chúng ta ?

      - , sư huynh. Tớ bảo là nó chỉ ngồi ở đó mà.

      - sao? - Thomas giơ tay lên, bực bội. - Chúng ta làm gì đây? - Đứng gần con Nhím sầu đến thế này phải là ý hay.

      Minho ngừng lúc, ngẫm nghĩ trước khi đáp:

      - Chúng ta phải lối đó để đến khu của mình. Cứ theo dõi nó lúc. Nếu nó xáp lại gần ta chạy về Trảng. - Thằng bé lại thò đầu ra quan sát, rồi liếc vội qua vai. - Ê, nó biến mất rồi! thôi!

      chần chừ giây nào, cũng để ý tời đôi mắt mở to hãi hùng của Thomas, Minho bắt đầu chạy về hướng nhìn thấy con Nhím sầu. Mặc dù thầm phản đối trong bụng, nhưng Thomas vẫn chạy theo.

      Thomas chạy phía sau Minho theo hành lang của Mê cung, quẹo trái, rồi quẹo phải. Tại mỗi chỗ rẽ, chúng giảm tốc độ để Minho có thể thò đầu qua góc tường quan sát tình hình trước. Lần nào thằng bé cũng thầm bảo Thomas là con Nhím sầu vừa khuất dạng sau ngã rẽ tới. Cứ thế hai đứa chạy được chừng mười phút, cho đến khi tới đoạn hành lang dài dẫn tới mép vực, nơi có gì khác ngoài bầu trời chết chóc. Con Nhím sầu lao thẳng về phía bầu trời.

      Minho dừng đột ngột tới nỗi suýt nữa Thomas đâm bổ vào thằng bé. Đến lượt Thomas cũng sững sờ nhìn con Nhím sầu bung đinh nhọn ra bập vào nền đá, rồi lăn tròn thẳng tới bờ Vực và bay vào vùng gian xám xịt. Con quái vật biến mất khỏi tầm nhìn như cái bóng bị nuốt mất bới cái bóng lớn hơn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :