1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 25

      im lặng tuyệt đối bao trùm lên căn phòng, như thể mọi thứ bị đông cứng. Tất cả mọi thành viên của Hội đồng đều nhìn Minho trân trối. Thomas sững sờ ngồi đực mặt ra, đợi xem thằng bé có tiếp là nó chỉ giỡn chơi hay .

      Cuối cùng Gally đứng lên phá vỡ im lặng:

      - nực cười! - Nó đối mặt với Newt và chỉ tay vào Minho lúc này ngồi xuống. - Đáng lẽ nó đáng bị loại khỏi Hội đồng vì ăn điên khùng như vậy.

      thương hại mà Thomas dành cho Gally, dù chỉ là chút, hoàn toàn bốc hơi sau câu vừa rồi.

      vài Trang chủ có vẻ hoàn toàn đồng tình với đề nghị của Minho, chẳng hạn như Chảo chiên, đứa vỗ tay và hò hét kêu gọi biểu quyết để át tiếng Gally. Những đứa khác . Winston kiên quyết lắc đầu và câu gì đó mà Thomas nghe . Khi mọi người bắt đầu nhao nhao lên tiếng, Thomas úp mặt vào hai lòng bàn tay, chờ cho việc trôi qua, lo lắng pha lẫn ngạc nhiên. Tại sao Minho lại điều đó? Chắc chỉ là câu đùa thôi, nó nghĩ bụng. Newt cần phải mất rất nhiều thời gian chỉ để trở thành Tầm đạo sinh, chứ đừng tới làm Trang chủ. Nó đưa mắt nhìn lên, thầm ao ước lúc này mình nơi xa.

      Cuối cùng, Newt bỏ tập giấy xuống và bước ra khỏi hàng ghế bán nguyệt, hét bảo mọi người im lặng. Thomas thấy thoạt đầu mọi người ai buồn chú ý tới Newt, nhưng dần dần trật tự cũng được tái lập, và tất cả ngồi xuống ghế trở lại.

      - Tôi chưa từng thấy nhiều thằng con trai cư xử kiểu con nít con nôi như thế này. - Newt . - Có thể chúng ta chưa nhận ra, nhưng ở đây chúng ta là người lớn rồi. Cứ hành xử như vậy chúng ta đến phải giải tán Hội đồng và bắt đầu lại từ đầu mất. - Thằng bé từ đầu nọ tới đầu kia của hàng ghế, nhìn vào mắt từng đứa trong khi . - cả chứ?

      im lặng trùm lên Hội đồng, Thomas tưởng có nhiều lời phản đối hơn, nhưng nó ngạc nhiên thấy mọi người đều gật đầu tán thành, kể cả Gally.

      - Tốt! - Newt quay lại ghế của mình rồi ngồi xuống, đặt xấp giấy lên đùi, nguệch ngoạc vài dòng rồi ngẩng lên nhìn Minho. - Đó là đề nghị rất nghiêm trọng. Tôi xin lỗi, nhưng cậu cần phải giải thích thêm nếu muốn mọi người hiểu.

      Thomas sốt ruột chờ nghe câu trả lời.

      Minho tỏ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn bảo vệ ý kiến của mình:

      - Ngồi đây bàn luận về những chuyện mà các cậu mù tịt dễ lắm. Tôi là Tầm đạo sinh duy nhất ở đây, và người còn lại từng ra khỏi Mê cung là Newt.



      - Ngồi đây bàn luận về những chuyện mà các cậu mù tịt dễ lắm. Tôi là Tầm đạo sinh duy nhất ở đây, và người còn lại từng ra khỏi Mê cung là Newt.

      Gally chen vào:

      - phải nếu cậu tính lần tôi...

      - Tôi tính! - Minho la lên. - Tin tôi , cậu và những đứa còn lại chẳng biết gì về những chuyện xảy ra ở ngoài kia đâu. Cậu bị chích cũng chỉ vì cậu phá vỡ chính cái Nguyên tắc mà cậu kết tội Thomas vi phạm. Cái đó gọi là đạo đức giả đó, đồ mặt đẹp...

      - Đủ rồi. - Newt gạt ngang. - Chỉ cần chứng minh quan điểm của cậu thôi.

      căng thẳng lên rất cao. Thomas cảm thấy dường như khí căn phòng sắp sửa bùng nổ vào bất cứ lúc nào. Khuôn mặt của Gally và Minho đều bừng bừng lửa giận, nhưng cuối cùng chúng cũng thôi nhìn nhau.

      - Dù sao , hãy nghe tôi . - Minho tiếp trong khi ngồi xuống. - Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều gì giống như thế. Cậu ấy hoảng loạn, than van khóc lóc. Mà cậu ấy chỉ mới ở đây được vài ngày. Nhớ lại những ngày đầu của chúng ta mà coi. Thu mình lại, mất phương hướng, khóc lóc, dám tin ai và cũng chẳng muốn làm gì hết. Tất cả chúng ta đều tỏ ra như thế trong hàng tuần, thậm chí hàng tháng, cho đến khi chúng ta còn cách nào khác ngoài chấp nhận thực tế và tiếp tục sống.

      Minho lại đứng dậy, chỉ tay về phía Thomas :

      - Chỉ vài ngày sau khi cậu bé này tới đây, cậu bước ra ngoài Mê cung để cứu mạng hai con người mà cậu ta gần như chưa biết. Tất cả những lời buộc tội cậu ta phá vỡ luật lệ thiệt đúng là ngu xuẩn. Cậu ta chưa có thời gian để hiểu luật. Nhiều người kể cho cậu ta biết về những việc xảy ra ngoài Mê cung, đặc biệt là vào ban đêm, vậy mà cậu ta vẫn bước ra ngoài đó dù cổng đóng lại, chỉ vì lo cho hai kẻ cần giúp đỡ.

      Minho hít hơi sâu, dường như để tiếp thêm sức lực cho lời của mình.

      - Nhưng đó mới chỉ là phần đầu câu chuyện. Sau đó, cậu ta chứng kiến tôi bỏ rơi Alby. Tôi là đứa có kinh nghiệm và hiểu biết hơn, nên lẽ ra Thomas thắc mắc khi tôi làm như vậy. Nhưng cậu ta nghe theo tôi. Hãy nghĩ tới ý chí và sức mạnh mà cậu ta dùng để đưa Alby lên bức tường đó, từng xen-ti-mét . Cậu ta đúng là khác thường. Đúng là điên.



      - Nhưng đó mới chỉ là phần đầu câu chuyện. Sau đó, cậu ta chứng kiến tôi bỏ rơi Alby. Tôi là đứa có kinh nghiệm và hiểu biết hơn, nên lẽ ra Thomas thắc mắc khi tôi làm như vậy. Nhưng cậu ta nghe theo tôi. Hãy nghĩ tới ý chí và sức mạnh mà cậu ta dùng để đưa Alby lên bức tường đó, từng xen-ti-mét . Cậu ta đúng là khác thường. Đúng là điên.

      - Nhưng chưa hết. Sau đó tụi Nhím sầu kéo tới. Tôi với Thomas là chúng tôi phải tách nhau ra, rồi tôi thực chiến thuật lẩn trốn và chạy lòng vòng trong Mê cung. Còn Thomas đáng lẽ ra phải sợ đến vãi ra quần, cậu ta giữ bình tĩnh và thách thức mọi quy tắc trọng lực để đưa Alby lên bức tường đó, rồi dụ con Nhím sầu ra xa khỏi chỗ của Alby, đánh lừa nó và thấy...

      - Biết rồi. - Gally nạt. - Chẳng qua là ăn may thôi.

      Minho thẳng:

      - đâu, đồ vô dụng, cậu cóc biết gì hết! Tôi ở đây hai năm rồi, nhưng chưa bao giờ tôi nhìn thấy chuyện như thế. Còn cậu chỉ biết ...

      Minho ngừng lại, xoa mắt, gầm lên tức tối. Lúc này Thomas nhận ra nó há hốc mồm. Nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn trong đầu nó: biết ơn Minho đứng lên bảo vệ mình, nghi hoặc cái trò gây hấn liên tục của Gally, và lo sợ biết phán quyết cuối cùng là gì.

      - Nè Gally, - Minho bằng giọng điềm tĩnh hơn, - cậu chỉ là đứa nhát hít chưa bao giờ, dù chỉ lần, dám đề nghị được làm Tầm đạo sinh, hay ít ra là cố thử làm việc đó. Cậu có quyền về những gì cậu hiểu. Vậy nên cậu ngậm miệng lại .

      Gally lại đứng dậy, tức xịt khói.

      - Còn câu như vậy nữa là tao bẻ cổ mày, ngay trước mặt mọi người ở đây. - Nước bọt của Gally văng tứ tung trong lúc nó mở miệng.

      Minho cười, rồi giang tay tát Gally cái. Thomas bật đứng dậy khi thấy thằng đầu gấu ngã xuống ghế làm nó bật ngửa ra và gãy đôi. Gally nằm sóng soài sàn nhà, trước khi lồm cồm tìm cách đứng dậy, với đôi chân run rẩy. Minho bước tới đạp cú vào giữa lưng thằng bé, khiến nó lại đo sàn lần nữa.

      Thomas ngồi phịch xuống ghế, ngỡ ngàng.

      - Tao thề với mày, Gally à. - Minho , nhếch mép khinh bỉ. - Đừng bao giờ đe doạ tao nữa. Đừng có chuyện với tao nữa. Đừng bao giờ nữa. Nếu mày làm vậy, tao vặn cái cổ cò của mày, sau khi bẻ hết chân tay của mày.



      - Tao thề với mày, Gally à. - Minho , nhếch mép khinh bỉ. - Đừng bao giờ đe doạ tao nữa. Đừng có chuyện với tao nữa. Đừng bao giờ nữa. Nếu mày làm vậy, tao vặn cái cổ cò của mày, sau khi bẻ hết chân tay của mày.

      Newt và Winston lao đến túm lấy Minho trước khi Thomas kịp hiểu tình. Hai thằng lôi Minho ra khỏi Gally. Thằng đầu gấu bật dậy, mặt đỏ tía đầy điên dại, nhưng lao vào Minho mà chỉ đứng đó, ngực phập phồng.

      Cuối cùng Gally giật lùi ra cửa, hơi loạng choạng. Mắt đỏ lia lượt khắp phòng, đôi mắt long lên đầy hận thù. Thomas có cảm tưởng đáng sợ là thằng bé này sắp giết người nào đấy. Gally ra đến cửa, luồn tay ra sau lưng tìm nắm đấm cửa.

      - Mọi chuyện bây giờ thay đổi. - Gally , nhổ toẹt lên sàn. - Lẽ ra mày nên làm chuyện này, Minho à. Mày nên làm vậy. - Cái nhìn điên dại của thằng bé chiếu vào Newt. - Tao biết mày cũng ghét tao, mày luôn luôn ghét tao. Đáng lẽ mày phải bị Trục xuất vì cái tội bất tài vô dụng, biết đường lãnh đạo mấy đứa này. nhục thay cho cái mặt mày, và cho tất cả những đứa ngồi ở đây. Mọi chuyện thay đổi rồi. Tao hứa đấy.

      Tim Thomas trĩu xuống. Làm như thế mọi chuyện còn chưa đủ khó xử hay sao.

      Gally mở toang cửa, bước ra ngoài, nhưng trước khi có người nào kịp phản ứng, nó lại thò đầu vào phòng.

      - Còn mày. - Gally chỉ vào Thomas, - thằng Đầu xanh, mày tưởng mày chúa lắm hả. Đừng quên ta nhìn thấy mày trước đây. Tao bị Biến đổi. Những gì mà mấy đứa này quyết định chẳng có nghĩa lý cóc khô gì hết.

      Nó ngừng lại, nhìn khắp lượt mọi người trong phòng. Khi cái nhìn độc địa quay lại phía Thomas, nó thêm câu cuối cùng:

      - Dù cho mày đến đây vì mục đích gì, tao thề là tao ngăn chặn điều đó. Kể cả giết mày nếu như tao buộc phải làm vậy.

      Rồi nó quay gót, bước ra khỏi phòng, dập cánh cửa đánh sầm sau lưng.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 26

      Thomas ngồi cứng người ghế, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong bụng. Nó từng trải qua tất cả các cung bậc cảm xúc trong thời gian ngắn kể từ khi đặt chân tới Trảng: sợ hãi, đơn, tuyệt vọng, buồn bã, kể cả vui vẻ. Nhưng đây là điều hoàn toàn mới: nghe người khác tuyên bố căm thù tới mức muốn giết nó.

      Gally điên rồi, nó tự nhủ. Thằng bé hoàn toàn loạn trí rồi. Nhưng suy nghĩ đó chỉ càng làm tăng thêm nỗi lo lắng trong lòng nó. Những thằng khùng có thể làm mọi chuyện.

      Các thành viên Hội đồng đứng hoặc ngồi trong yên lặng, ràng là cũng sững sờ như Thomas trước điều chúng vừa chứng kiến. Newt và Winston buông Minho ra. Cả ba đứa ủ rũ quay về ghế của mình và ngồi xuống.

      - Cuối cùng cũng được rảnh nợ. - Minho , gần như thào. Thomas biết liệu thằng bé có định để cho những đứa kia nghe thấy hay .

      - Coi nào, cậu cũng chẳng hay ho gì đâu. - Newt . - Cậu nghĩ ra cái quái gì vậy? Như thế là hơi quá đáng, cậu thấy sao?

      Minho đưa mắt nhìn lên và ngửa đầu ra sau, như thể vừa bị câu của Newt giáng cho cú.

      - Ê, đừng có đổ rác lên đầu tôi chứ. Mọi người ai cũng thấy cái thằng đầu bã đó đáng bị ăn đòn, cậu cũng biết vậy mà. Đây là lúc mà ai đó phải chống lại cái trò tởm của nó.

      - Cậu ta ở trong Hội đồng là có lý do. - Newt .

      - Trời, nó đe doạ bẻ cổ tôi và giết Thomas! Thằng đó bị loạn óc rồi, tốt hơn là cậu nên cử ai đó bắt giam nó vào Trang thất ngay lập tức. Nó là đứa rất nguy hiểm.

      Thomas thể đồng tình hơn, và lại lần nữa suýt phá vỡ mệnh lệnh bắt mình im lặng, nhưng dừng lại kịp thời. Nó muốn đưa thêm rắc rối vào những vấn đề tại - nhưng nó chẳng biết mình có thể im miệng được bao lâu.

      - Có lẽ nó đúng. - Winston , rất khẽ.

      - Cái gì? - Minho hỏi, hệt như suy nghĩ của Thomas.

      Winston dường như ngạc nhiên vì người khác nghe thấy điều nó vừa . Đôi mắt của thằng bé quét quanh phòng trước khi nó giải thích:

      - ... Gally trải qua quá trình Biến đổi sau khi Nhím sầu chích nó ngay phía ngoài Cửa Tây, giữa ban ngày ban mặt. Điều đó có nghĩa là nó khôi phục trí nhớ, vàn nó là nhìn thấy Đầu xanh có vẻ quen quen. Việc gì nó phải dựng chuyện?

      Thomas nghĩ tới Biến đổi và khả năng khôi phục lại ký ức của nó. Cái ý tưởng đó từng đến với Thomas trước đây, nhưng liệu có đáng để bị Nhím sầu chích, rồi chịu đựng cả quá trình Biến đổi kinh hoàng kia, chỉ để nhớ lại thứ gì đó? Nó hình dung ra cảnh Ben quằn quại giường và nhớ đến tiếng thét của Alby. đời nào, nó tự nhủ.

      - Winston, cậu có nhìn thấy chuyện vừa xảy ra hay vậy? - Chảo chiên hỏi với vẻ mặt hoài nghi. - Gally loạn óc rồi. Cậu thể tin sái cổ những thứ vớ vẩn mà nó . lẽ cậu nghĩ Thomas ngồi đây là con Nhím nguỵ trang hả.

      Phạm luật hay Thomas cũng chịu hết xiết rồi. Nó thể im lặng thêm được nữa.

      - Bây giờ tôi có được phép đây? - Nó hỏi, bực tức dâng cao trong giọng . - Tôi chán nghe mấy người về tôi như thể tôi diện ở đây lắm rồi.

      Newt liếc nhìn Thomas rồi gật đầu.

      - . Cái cuộc họp chết bầm này chẳng thể lộn tùng phèo hơn được nữa.



      - . Cái cuộc họp chết bầm này chẳng thể lộn tùng phèo hơn được nữa.

      Thomas nhanh chóng sắp xếp các ý nghĩ trong đầu, cân nhắc những chữ thích hợp giữa cả đống quay mòng mòng những tức giận, hoang mang và thất vọng trong tâm trí.

      - Tôi biết tại sao Gally ghét tôi, nhưng tôi cóc cần biết. Cậu ta giống như bị điên vậy. Còn về con người của tôi, tất cả các cậu cũng biết nhiều như tôi thôi. Nhưng nếu như tôi nhớ lầm, chúng ta ngồi đây vì chuyện mà tôi làm ngoài Mê cung, chứ phải vì kẻ nào đó cứ nghĩ tôi là ác quỷ hình.

      Có ai đó cười khẽ và Thomas ngừng lời, hy vọng là quan điểm của mình được chia sẻ.

      Newt gật đầu có vẻ hài lòng.

      - Tốt rồi. Chúng ta hãy tiếp tục thảo luận và gác chuyện của Gally qua bên.

      - Chúng ta thể biểu quyết nếu có mặt đầy đủ các thành viên. - Winston nhấn mạnh. - Trừ trường hợp bị bệnh, như Alby.

      - Làm ơn làm phước, Winston. - Newt đáp. - Tôi có thể cam đoan rằng Gally hôm nay cũng được bình thường, nên chúng ta cứ tiếp tục mà có cậu ta. Thomas, cậu hãy tự bào chữa, rồi sau đó chúng tôi biểu quyết để thống nhất việc cần làm với cậu.

      Thomas nhận ra hai bàn tay của nó co lại thành nắm đấm ở đùi. Nó duỗi tay ra rồi quệt vào quần để chùi mồ hôi. Rồi nó bắt đầu , hề chắc chắn chút nào về những chữ nghĩa tuôn ra từ miệng mình:

      - Tôi làm gì sai hết. Tất cả những gì tôi biết chỉ là tôi nhìn thấy hai con người cố hết sức để vào lại bên trong Trảng, nhưng làm được. Nếu chỉ vì cái điều luật ngu ngốc nào đó mà tôi lờ hai người đó ích kỷ, hèn hạ, và... ờ, ngu ngốc. Nếu mọi người muốn tống giam tôi chỉ vì cứu sống người khác, xin cứ việc. Nếu còn có lần sau, tôi xin hứa chỉ khoanh tay cười khẩy, rồi ăn tối ở chỗ Chảo chiên.

      Thomas muốn làm ra vẻ hài hước. Nó chỉ thấy khiếp hãi khi mọi chuyện đáng lẽ phải xảy ra theo cách đó.

      - Đây là đề nghị của tôi. - Newt . - Cậu phá vỡ Nguyên tắc số của chúng tôi, nên cậu bị giam ngày trong Trang thất. Đó là hình phạt dành cho cậu. Tôi cũng đề nghị chúng ta bầu chọn cậu làm Tầm đạo sinh, và quyết định có hiệu lực ngay sau khi cuộc họp này kết thúc. Chỉ trong đêm, cậu chứng tỏ được nhiều thứ hơn là hầu hết các ứng viên làm được trong nhiều tuần. Còn việc để cậu làm Trang chủ , quên . - Thằng bé nhìn sang Minho. - Gally đúng về điểm này. Đó là ý tưởng điên rồ.

      Câu này làm Thomas cảm thấy đau vô cùng, mặc dù nó thể đồng ý. Nó nhìn sang Minho chờ phản ứng của thằng bé.

      Thằng bé Trang chủ có vẻ mấy ngạc nhiên, nhưng vẫn cãi lại:

      - Tại sao chứ? Cậu ta là người giỏi nhất mà chúng ta từng có. Tôi thề đấy. Người giỏi nhất nên làm Trang chủ.

      - Tốt thôi. - Newt trả lời. - Nếu đó là thực, chúng ta tiến hành thay đổi sau. Hãy cho tháng để cậu ta tự chứng tỏ bản thân.

      Minho nhún vai.

      - Cũng được.

      Thomas khẽ thở dài nhõm. Nó vẫn luôn muốn trở thành Tầm đạo sinh. Điều này khiến nó ngạc nhiên sau những chuyện nó trải qua ở ngoài Mê cung. Nhưng trở thành Trang chủ ngay lập tức nghe có vẻ hơi quá.

      Newt đánh mắt nhìn quanh phòng.



      Newt đánh mắt nhìn quanh phòng.

      - Được rồi, chúng ta có những đề nghị khác nhau, nên tôi điểm lại...

      - Ồ, thôi nào. - Chảo chiên cắt ngang. - Cứ bình bầu thôi. Tôi bầu cho đề nghị của cậu.

      - Tôi cũng vậy. - Minho .

      Mọi người cũng tán đồng, khiến cho Thomas cảm thấy vừa nhõm vừa tự hào.

      Chỉ có Winston là phản đối.

      Newt nhìn thằng bé.

      - cần đồng thuận của cậu quyết định cũng được thông qua, nhưng cậu hãy cho chúng tôi biết điều gì còn khiến cậu phục.

      Winston thận trọng nhìn Thomas, rồi quay sang Newt.

      - Với tôi như vậy cũng tốt, nhưng chúng ta nên bỏ qua những gì Gally . Có điều gì đó... tôi nghĩ là cậu ta dựng chuyện. Và đúng là kể từ khi Thomas xuất , mọi thứ rối beng hết lên.

      - Thôi được rồi. - Newt . - Mọi người đều suy nghĩ về chuyện này. Có lẽ khi chúng ta bình tâm lại và rảnh rỗi chúng ta triệu tập Trang nghị khác để bàn bạc thêm về chuyện này. Được chưa?

      Winston gật đầu.

      Thomas tức mình khi thấy mình như tồn tại.

      - vui khi nghe các cậu bàn luận về tôi giống như là tôi có mặt ở đây vậy.

      - Tommy này, - Newt , - chúng tôi vừa bầu cậu làm Tầm đạo sinh chết tiệt. Đừng có làm mình làm mẩy nữa. Cậu ra khỏi đây . Minho còn phải huấn luyện cậu nhiều.

      Đến lúc này Thomas mới thực ý thức được điều đó. Nó sắp sửa trở thành Tầm đạo sinh và tha hồ khám phá Mê cung. Mặc cho mọi chuyện, nó thấy run người vì phấn khích. Nó chắc chắn để bị mắc kẹt ngoài đó ban đêm lần nữa. Có lẽ lần xui xẻo duy nhất của nó qua rồi.

      - Vậy còn hình phạt của tôi? - Thomas hỏi.

      - Ngày mai. - Newt đáp. - Từ khi thức dậy cho tới lúc mặt trời lặn.

      ngày, Thomas nghĩ bụng. Chắc cũng quá tệ.

      Cuộc họp được giải tán và mọi người vội vã rời phòng, ngoại trừ Newt và Minho. Newt vẫn ngồi lại ghế ghi chép chút.



      Cuộc họp được giải tán và mọi người vội vã rời phòng, ngoại trừ Newt và Minho. Newt vẫn ngồi lại ghế ghi chép chút.

      - Mọi chuyện vậy là ổn rồi. - Thằng bé lẩm bẩm.

      Minho bước tới vui vẻ đấm vào tay Thomas.

      - Tất cả là tại sư huynh này đây.

      Thomas cũng đấm trả.

      - Trang chủ à? Cậu muốn tôi làm Trang chủ sao? Cậu còn điên gấp mấy lần Gally ấy chứ.

      Minho nở nụ cười ranh mãnh.

      - Nó thành công, đúng ? Nhắm đích cao, trúng bia thấp. Cậu phải cảm ơn tôi đấy.

      Thomas bật cười với cái chiến thuật khôn khéo của Minho. tiếng gõ cửa làm nó chú ý và quay lại nhìn coi ai tới. Chuck đứng ở đó, trông bộ dạng như thể vừa bị Nhím sầu rượt. Nụ cười môi Thomas tắt ngấm.

      - Có chuyện gì vậy? - Newt đứng dậy hỏi, giọng điệu của nó càng làm Thomas lo lắng thêm.

      Chuck vặn vẹo đôi bàn tay, đáp:

      - Các Y-tờ phái tôi đến đây.

      - Tại sao?

      - Hình như Alby bắt đầu đánh đấm loạn xạ và hành động điên rồ, rồi cậu ấy cần phải chuyện với người.

      Newt ra cửa, nhưng Chuck nắm tay nó giữ lại.

      - Ơ... cậu ấy cần gặp cậu.

      - Ý cậu là sao?

      Chuck trỏ tay vào Thomas.

      - Alby nằng nặc đòi gặp Thomas.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 27

      Lần thứ hai trong này hôm đó, Thomas sững người.

      - Được, ta thôi. - Newt vừa vừa nắm lấy cánh tay của Thomas. - đời nào tôi để cậu mình.

      Thomas theo thằng bé, Chuck bám sát đằng sau, ba đứa rời khỏi phòng Hội đồng và theo hành lang tới chỗ cầu thang xoắn mà Thomas nhận ra trước đây. Newt bước lên bậc thang, rồi quay lại nhìn Chuck, lạnh lùng ra lệnh:

      - Cậu. Ở lại.

      Lần đầu tiên Chuck chỉ gật đầu mà gì. Thomas suy ra rằng thái độ của Alby chắc làm thằng nhóc lo ngại.

      - Vui vẻ lên nào. - Thomas với Chuck trong lúc Newt tiếp tục lên cầu thang. - Họ vừa mới bầu tớ làm Tầm đạo sinh, nên bây giờ cậu được làm bạn với người nổi tiếng rồi đấy. - Nó cố pha trò để khoả lấp sợ hãi canh cánh trong lòng. Nếu như Alby kết tội nó, giống như Ben làm sao? Hay tệ hơn?

      - Ờ, phải rồi. - Chuck lí nhí, trơ mắt nhìn mấy bậc thang gỗ.

      Thomas nhún vai, bắt đầu bước lên cầu thang. Lòng bàn tay nó rịn nước, và nó cảm thấy giọt mồ hôi lăn xuống thái dương. Nó muốn leo lên kia.

      Newt đợi Thomas ở đầu cầu thang với vẻ mặt cứng rắn và cương quyết. Hai đứa đứng ở cuối đoạn hành lang dài và tăm tối bắt đầu từ cầu thang quen thuộc ở đầu kia, cái cầu thang mà Thomas leo lên đây trong ngày đầu tiên để nhìn mặt Ben. Ký ức đó làm cho Thomas nôn nao trong bụng. Nó hy vọng là Alby hoàn toàn bình phục qua các đợt hành xác để phải chứng kiến điều đó lần nữa: làn da bệnh hoạn, đám tĩnh mạch xanh lè, thái độ bạo lực. Nhưng nó chuẩn bị cho điều tệ hại nhất.

      Thomas theo Newt tới cánh cửa thứ hai bên phải, nhìn thằng bé nhàng gõ cửa. tiếng rên rỉ đáp lại. Newt đẩy cửa mở ra, tiếng kèn kẹt khiến Thomas mang máng nhớ lại những bộ phim về ngôi nhà ma coi hồi còn bé. Lại lần nữa nó bắt gặp hình ảnh từ quá khứ. Nó nhớ từng coi phim, nhưng lại nhớ những gương mặt của các diễn viên hoặc người cùng với mình. Thomas nhớ rạp chiếu bóng, nhưng nhớ cụ thể nó trông giống cái gì. Nó tài nào diễn tả được cảm giác ấy, kể cả đối với bản thân nó.

      Newt bước vào trong phòng và ra hiệu cho Thomas vào theo. Nó chuẩn bị tư tưởng cho cảnh tượng hãi hùng mà nó sắp nhìn thấy. Nhưng khi vào trong và đưa mắt nhìn nó trông thấy thằng bé có vẻ rất yếu nằm giường, mắt nhắm nghiền.

      - Cậu ấy ngủ à? - Thomas thào, tránh hỏi cái cậu lên trong óc: Cậu ấy chưa chết, đúng ?

      - Tôi biết. - Newt khẽ . Thằng bé bước tới ngồi lên cái ghế gỗ đặt gần giường. Thomas cũng ngồi xuống ở phía bên kia.

      - Alby. - Newt thầm, rồi gọi to hơn. - Alby. Chuck cậu muốn chuyện với Tommy.

      Đôi mắt Alby chớp chớp rồi mở ra. Hai nhãn cầu vằn đỏ long lên dưới ánh đèn. Nó nhìn Newt rồi nhìn Thomas. Với tiếng rên, nó cựa mình ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

      - Ừ. - Alby thều thào, giọng khàn thê thảm.

      - Chuck cậu vùng vẫy quá trời và cư xử như người điên. - Newt nghiêng người tới trước. - Có chuyện gì ổn sao? Cậu vẫn còn bệnh à?

      Alby khò khè rặn từng chữ, như thể mỗi lần cố gắng tuổi thọ của nó bị giảm tuần.

      - Mọi thứ... thay đổi... Đứa con ... Thomas... Tôi thấy tụi nó. - Mi mắt thằng bé run rẩy khép lại rồi mở ra. Alby trượt người xuống, nằm dài giường, mắt nhìn lên trần nhà đăm đăm. - Tôi khoẻ.

      - Cậu muốn gì, cậu nhìn thấy... - Newt mở lời.



      - Cậu muốn gì, cậu nhìn thấy... - Newt mở lời.

      - Tôi muốn gặp Thomas! - Alby hét lên với nguồn năng lượng mà chỉ vài giây trước đó Thomas hề ngờ tới. - Tôi đâu có cầu cậu! Thomas! Tôi muốn gặp Thomas!

      Newt nhìn Thomas và nhướng mày dò hỏi. Thomas nhún vai, cảm thấy tình hình mỗi lúc tệ. Alby muốn gặp nó để làm gì?

      - Tốt thôi, quỷ quái nhà cậu. - Newt . - Thomas ở ngay đây. Cậu chuyện với cậu ta .

      - ra. - Alby , mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề.

      - đời nào. Tôi muốn nghe.

      - Newt. - Alby ngừng chút. - ra ngoài.

      Thomas cảm thấy cực kỳ lúng túng. Nó lo lắng tự hỏi Newt nghĩ gì và Alby muốn gì với nó.

      - Nhưng... - Newt phản đối.

      - Ra ngoài! - Alby vừa vừa ngồi dậy, giọng vì gắng sức. Thằng bé lùi lại để tựa lưng vào đầu giường. - ra!

      Khuôn mặt của Newt chùng xuống, ràng là phật lòng. Thomas ngạc nhiên khi nhìn thấy chút tức giận nào ở đó. Rồi, sau vài phút căng thẳng dài dằng dặc, Newt đứng dậy và ra mở cửa. Cậu định bỏ hả? Thomas thầm hỏi.

      - Đừng có mong tôi ôm cậu khi cậu tới tìm tôi để xin lỗi. - Newt , rồi ra ngoài hành lang.

      - Đóng cửa lại. - Alby hét lớn.

      Newt làm theo, sập cửa cái rầm.

      Tim Thomas đập dồn. Bây giờ nó chỉ còn lại mình với thằng bé vốn bẳn tính, lại Nhím sầu chích và vừa trải qua quá trình Biến đổi. Nó hy vọng là Alby những gì mình muốn rồi thôi. im lặng kéo dài trong vài phút. Bàn tay của Thomas run rẩy vì sợ hãi.

      - Tôi biết cậu là ai. - Cuối cùng Alby lên tiếng, phá vỡ im lặng.

      Thomas biết phải sao. Nó cố thử, nhưng có chữ nào chui ra khỏi miệng mà chỉ có những tiếng lầm rầm. Nó cực kỳ hoang mang và sợ sệt.

      - Tôi biết cậu là ai. - Alby chậm rãi nhắc lại. - Tôi nhìn thấy điều đó. Nhìn thấy mọi thứ. Nơi từ đó chúng ta đến, cậu là ai. Con bé kia là ai. Tôi nhớ ra. Nhật trùng.

      Nhật trùng? Thomas cố nên lời:

      - Tôi chẳng biết cậu tới chuyện gì. Cậu nhìn thấy cái gì? Tôi còn biết mình là ai.



      - Tôi chẳng biết cậu tới chuyện gì. Cậu nhìn thấy cái gì? Tôi còn biết mình là ai.

      - Chẳng tốt đẹp gì đâu. - Alby trả lời, và lần đầu tiên kể từ lúc Newt ra, thằng bé đưa mắt lên nhìn thẳng vào Thomas. Hai mắt nó trũng sâu và tăm tối, ánh lên nỗi buồn vô hạn. - Nó kinh khủng lắm, cậu biết . Tại sao mấy kẻ độc ác đó muốn chúng ta nhớ lại? Tại sao để chúng ta sống vui vẻ ở đây?

      - Alby... - Thomas ước gì có thể nhìn sâu vào trong đầu Alby và thấy những gì thằng bé thấy. - Biến đổi. - Nó gằn giọng. - Chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì quay trở lại? Cậu khó hiểu quá.

      - Cậu... - Alby mở miệng , rồi bất thình lình đưa tay tự bóp cổ mình, làm phát ra những thanh khọt khẹt. Hai chân thằng bé đá lung tung, rồi nó nằm lăn lộn như thể ai đó bóp cổ mình. Lưỡi Alby thè cả ra ngoài, hàm răng nó nhay nhay lưỡi liên tục.

      Thomas vụt đứng dậy, loạng choạng lùi lại trong kinh hoàng. Alby co giật như lên cơn động kinh, chân nó đá tứ tung. Làn da sậm màu khuôn mặt của nó, lúc nãy còn tái mét bây giờ chuyển sang màu đỏ tía. Hai mắt Alby trợn ngược lên, trắng dã.

      - Alby! - Thomas hét lên, dám cúi xuống chạm tay vào người thằng bé. - Newt! - Nó hét lên, khum tay làm loa. - Newt, vào đây nhanh!

      Cánh cửa bật mở trước khi nó kịp dứt câu.

      Newt chạy bổ tới, nắm lấy hai vai Alby, dùng cả thân hình đè nghiến thằng bé giãy giụa xuống giường.

      - Tóm lấy chân cậu ta! - Newt hét lên.

      Thomas bước tới, nhưng hai chân của Alby đạp dữ quá làm nó tài nào lại gần hơn được nữa. bàn chân của Alby đá trúng vào quai hàm Thomas làm nó đau thấu xương. Thomas lảo đảo lùi lại, tay xoa xoa chỗ đau.

      - Cứ làm ! - Newt la lớn.

      Thomas gồng người nhảy lên người Alby, tóm lấy hai chân thằng bé đè xuống giường. Nó vòng tay giữ hai đùi Alby, kẹp chặt lại, trong khi Newt đặt đầu gối lên bên vai của Alby, rồi tóm lấy hai bàn tay của Alby, lúc này vẫn tự bóp cổ mình.

      - Buông ra! - Newt la lên trong lúc kéo mạnh. - Cậu tự giết mình đấy!

      Thomas có thể nhìn thấy các cơ bắp cánh tay Newt gồng mạnh và nổi gân trong lúc thằng bé gỡ hai tay của Alby, cho đến khi, dần dần từng chút , nó cạy được chúng ra khỏi cổ của Alby và ép chặt lên ngực thằng bé da đen. Cả cơ thể Alby vùng vẫy vài lần, thân mình của nó cứ ưỡn lên khỏi giường. Rồi dần dần nó dịu và chỉ vài giây sau Alby nằm yên, hơi thở đều đặn trở lại, mắt đờ ra.

      Thomas giữ chặt hai chân Alby, sợ rằng nếu lơi tay thằng bé lại vùng vẫy tiếp. Newt đợi hẳn phút rồi từ từ buông tay Alby ra. Thêm phút nữa, rồi nó nhắc đầu gối ra và đứng dậy. Thomas coi đó như cử chỉ ra hiệu và cũng buông tay, thầm hy vọng rằng cơn hành xác thực chấm dứt.

      Alby nhìn lên, hai mắt thất thần như thể sắp sửa chìm vào giấc ngủ sâu.

      - Tôi xin lỗi cậu, Newt ạ. - Alby thào. - biết chuyện gì vừa xảy ra. Giống như là... Có thứ gì đó kiểm soát cơ thể của tôi. Tôi xin lỗi...

      Thomas hít hơi sâu, dám chắc là mình chưa bao giờ chứng kiến điều gì ghê gớm và lộn xộn như vậy.

      - Xin lỗi, có gì. - Newt đáp. - Cậu chỉ cố tự giết mình.

      - phải tôi đâu, tôi thề. - Alby lẩm bẩm.



      - phải tôi đâu, tôi thề. - Alby lẩm bẩm.

      Newt giơ hai tay lên trời.

      - Ý cậu là sao? - Nó hỏi.

      - Tôi chẳng biết... Nó... nó phải tôi. - Alby có vẻ hoang mang kém gì Thomas.

      Nhưng dường như Newt nghĩ rằng chuyện đó đáng để làm . Ít ra trong lúc này. Nó nhặt tấm chăn bị văng khỏi giường trong khi Alby giãy giụa, rồi đắp lên người thằng bé.

      - Cậu ngủ , rồi chúng ta chuyện đó sau. - Newt xoa tay lên đầu Alby rồi thêm. - Cậu làm mọi thứ rối tung lên rồi, sư huynh.

      Nhưng Alby bắt đầu lơ mơ và chỉ khẽ gật đầu trong khi hai mắt nhắm lại.

      Newt bắt gặp cái nhìn của Thomas và hất đầu ra cửa. Thomas rất muốn ra khỏi căn nhà điên khùng này. Nó nối gót Newt ra hành lang. Nhưng ngay lúc chúng bước qua ngưỡng cửa, Alby lảm nhảm điều gì đó từ trong giường.

      Cả hai dừng bước.

      - Cái gì? - Newt hỏi.

      Alby mở mắt ra nhanh rồi lặp lại câu vừa , hơi to hơn chút:

      - Hãy coi chừng con bé đó. - Hai mắt nó nhắm lại.

      Lại thế nữa rồi. Đứa con . Chẳng hiểu sao mọi chuyện cứ dẫn tới đứa con . Newt nhìn Thomas đầy thắc mắc, nhưng Thomas chỉ biết nhún vai đáp lại. Nó chẳng có chút khái niệm nào về điều diễn ra.

      - Ta thôi. - Newt thầm.

      - À Newt này. - Từ trong giường, Alby lại gọi với ra lần nữa, buồn mở mắt.

      - Ừ?

      - Hãy bảo vệ mấy tấm mê đồ. - Alby xoay lưng lại, coi như xong.

      Thomas nghĩ là câu này có gì tốt đẹp. chút nào. Nó cùng với Newt ra khỏi phòng và nhàng đóng cửa lại.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 28

      Thomas theo sau Newt, nhanh chóng leo xuống cầu thang và ra khỏi Trang ấp, tiến vào vùng nắng chiều chói chang. Suốt hồi lâu đứa nào lên tiếng. Đối với Thomas, mọi chuyện dường như càng lúc càng tồi tệ hơn.

      - Đói , Tommy? - Newt hỏi khi hai đứa ra ngoài.

      Thomas tin nổi vào tai mình.

      - Đói á? Tôi buồn nôn có, sau những gì vừa chứng kiến. , tôi đói.

      Newt chỉ cười.

      - Còn tôi đói. Chúng ta xem xem bữa trưa còn sót lại chút gì để ăn . Ta cần chuyện.

      - Biết ngay là cậu bảo như thế mà. - Bất kể nó làm điều gì, Thomas ngày càng dính sâu vào các biến cố trong Trảng. Và nó cũng dần dần trở nên còn bất ngờ với chuyện này nữa.

      Hai đứa thẳng vào trong bếp, và mặc cho những lời cằn nhằn của Chảo chiên, chúng vẫn tìm được bánh mì kẹp phô mai và xà lách. Thomas thể bỏ qua việc thằng bé Trang chủ đầu bếp cứ ngó mình cách lạ lùng và đưa mắt chỗ khác mỗi khi nó nhìn lại.

      Có cái gì đó mách bảo Thomas rằng thái độ đó từ giờ trở thành bình thường. Vì lý do nào đó chưa , nó giống với các trảng viên còn lại. Nó cảm thấy như nó sống cuộc sống hoàn toàn khác kể từ khi tỉnh lại với ký ức bị xoá sạch, mặc dù mới chỉ ở đây được tuần.

      Hai đứa quyết định mang bữa trưa ra ngoài ăn. Vài phút sau, chúng thấy mình ở bức tường phía Tây, lưng dựa vào đám dây thường xuân dày, mắt quan sát các công việc phong phú diễn ra khắp trong Trảng. Thomas buộc mình phải ăn. Với cái cách mà mọi thứ diễn ra, nó cần phải đảm bảo rằng mình có đủ sức để đương đầu với bất kỳ chuyện điên rồ nào sắp ập tới.

      - Trước đây cậu có từng thấy như vậy hay chưa? - Thomas hỏi sau khoảng phút.

      Newt nhìn nó, mặt bỗng sa sầm.

      - Điều Alby vừa làm à? . bao giờ. Nhưng là, chưa có ai từng cho chúng tôi biết những gì mà mình nhớ ra khi bị Biến đổi. Tụi nó luôn thoái thác. Alby cố thử... chắc hẳn đó là lý do tại sao cậu ấy bị mất kiểm soát lúc.

      Thomas ngừng lại giữa lúc nhai. Có lẽ nào những kẻ đứng đằng sau Trảng bằng cách nào đó có thể kiểm soát được bọn trẻ? Đó là ý nghĩ đáng sợ.

      - Chúng ta phải tìm Gally. - Newt trong lúc gặm củ cà rốt, thay đổi chủ đề. - Thằng điên bỏ trốn đâu đó rồi. Ngay sau khi ăn xong, tôi cần phải tìm ra nó và tống nó vào ngục.

      - Nghiêm túc chứ? - Thomas thể cảm thấy chút phấn khởi với ý nghĩ đó. Nó thậm chí còn rất sung sướng nếu được tự tay mình đóng cửa và quăng chìa khoá .

      - Thằng điên đó đe doạ giết cậu, và chúng ta cần phải bảo đảm là chuyện đó lặp lại. Cái đồ mặt dẹp đó phải trả giá đắt cho việc hành xử như vậy. Nó may lắm nên mới chưa bị Trục xuất đấy. Hãy nhớ những gì tôi với cậu về trật tự.

      - Rồi. - Mối bận tâm duy nhất của Thomas là Gally chỉ càng căm thù nó hơn sau khi bị tống giam. Mình cóc cần, nó nghĩ. Mình còn sợ nó nữa.

      - Tommy này, chúng ta làm thế này. - Newt . - Cậu cùng với tôi cho đến hết ngày hôm nay. Chúng ta cần làm nhiều chuyện. Ngày mai, cậu vào Trang thất. Rồi cậu là của Minho, và tôi muốn cậu tránh xa cái thằng điên kia thời gian. Hiểu ý tôi chứ?

      Thomas còn gì sung sướng hơn nếu được như thế. Được yên thân còn gì bằng.

      - Nghe hay đấy. Vậy Minho huấn luyện tôi à?

      - Đúng vậy. Bây giờ cậu là Tầm đạo sinh. Minho đào tạo cậu. Mê cung, mê đồ, mọi thứ. Có nhiều điều cần phải học lắm. Tôi muốn cậu học hành nghiêm túc.

      Thomas thấy sững sờ vì việc vào trong Mê cung lần nữa làm nó sợ lắm. Nó quyết định cứ làm theo lời Newt , và hy vọng việc đó giúp đầu óc nó thảnh thơi. Trong thâm tâm, nó chỉ muốn rời khỏi Trảng càng sớm càng tốt. Tránh đụng độ với người khác là mục tiêu mới của nó lúc này.

      Hai đứa lẳng lặng ăn hết bữa trưa, cho tới khi cuối cùng Newt cũng đến điều mà thằng bé thực muốn . Gói chỗ thức ăn thừa lại, Newt quay qua nhìn thẳng vào Thomas.

      - Thomas này. - Newt mở lời. - Tôi cần cậu chấp nhận chuyện. Chúng ta nghe nó quá nhiều lần nên cần phải chối nữa, và đây là lúc phải thảo luận về nó.

      Thomas biết điều sắp xảy ra, nhưng cũng giật mình thon thót. Nó kinh hãi chờ nghe những từ đó.

      - Gally . Alby . Ben . - Newt tiếp tục. - , sau khi được chúng tôi đưa ra khỏi chiếc Hộp, cũng điều đó.

      Newt ngừng lời, có lẽ là chờ xem Thomas hỏi nó muốn ám chỉ chuyện gì. Nhưng Thomas hiểu.

      - Tất cả bọn họ đều là mọi chuyện sắp sửa thay đổi.

      Newt nhìn xa xăm lúc, rồi quay lại.



      Newt nhìn xa xăm lúc, rồi quay lại.

      - Đúng vậy. Gally, Alby và Ben đều khẳng định là nhìn thấy cậu trong những ký ức của họ sau quá trình bình thường. Và theo những gì tôi chắp nối được, cậu chỉ trồng hoa và giúp đỡ các bà già qua đường. Theo lời Gally có gì đó về cậu thối tha tới mức nó muốn giết cậu.

      - Newt này, tôi biết... - Thomas , nhưng Newt để cho nó hết.

      - Tôi biết là cậu nhớ gì hết, Thomas ạ! cần phải nhắc lại nữa. Đừng bao giờ nhắc lại điều đó nữa. ai trong số chúng tôi nhớ được cái gì, và chúng tôi phát ốm lên khi cậu cứ nhai nhai lại chuyện đó. Vấn đề là có điều gì đó khác biệt ở cậu, và đến lúc chúng ta tìm ra nó.

      Thomas thấy nóng đầu.

      - Tốt thôi, vậy ta làm chuyện này như thế nào? Tôi cũng muốn biết về mình nhiều như mọi người thôi. Hiển nhiên là vậy rồi.

      - Tôi muốn cậu cởi mở. trung thực nếu có điều gì đó tỏ ra quen thuộc với cậu, dù nó có là gì chăng nữa.

      - Chẳng có gì... - Thomas mở miệng, nhưng im bặt. Rất nhiều điều xảy ra kể từ khi nó xuất , khiến nó gần như quên việc mình cảm thấy quen thuộc với Trảng đến mức nào ngay từ đêm đầu tiên, khi nó nằm ngủ bên cạnh Chuck. Nó cảm thấy thoải mái như ở nhà. Nó hề khóc lóc sợ hãi như lẽ ra nó phải thế.

      - Tôi có thể thấy cậu nghĩ lại. - Newt nhàng . - Cậu kể .

      Thomas ngập ngừng, e ngại những hậu quả của điều nó sắp kể. Nhưng nó quá mệt mỏi vì phải giữ bí mật rồi.

      - Ơ... tôi thể chỉ ra cái gì cụ thể. - Nó cách chậm rãi và thận trọng. - Nhưng hôm đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy giống như là từng ở đây trước kia. - Nó nhìn vào mắt Newt, hy vọng thấy chút đồng cảm trong đó. - từng có ai bị như vậy chưa?

      Nhưng khuôn mặt của Newt biểu gì. Thằng bé chỉ đảo mắt.

      - À , Tommy. Phần lớn chúng tôi bỏ ra tuần đầu để khóc lóc và lo lắng.

      - À ... - Thomas ngừng lại, thất vọng, và đột nhiên cảm thấy lúng túng. Tất cả chuyện này có nghĩa gì chứ? Vậy là nó khác với mọi người sao? Có điều gì đúng với nó à? - Nó có vẻ quen thuộc với tôi, và tôi biết mình muốn trở thành Tầm đạo sinh.

      - Cái đó thú vị đấy. - Newt xem xét nó lúc, che giấu nghi ngờ. - Cứ thế mà phát huy nhé. Hãy đào sâu trong tâm trí cậu, dùng giờ rảnh rỗi để lướt qua các ý tưởng, và nghĩ về nơi này. Moi móc trong đầu cậu để lôi nó ra. Cố gắng lên, vì lợi ích của tất cả chúng ta.

      - Tôi cố. - Thomas nhắm mắt, bắt đầu tìm kiếm trong đầu óc tăm tối của mình.

      - phải bây giờ, cậu ngốc . - Newt cười. - Tôi chỉ có ý là từ giờ trở . Thời gian rảnh, lúc ăn uống, khi ngủ hoặc loanh quanh, luyện tập, lao động. Hãy kể cho tôi nghe bất cứ cái gì dù chỉ hơi quen quen với cậu thôi. Cậu hiểu chứ?

      - Rồi, hiểu rồi. - Thomas thể lo ngại rằng nó vừa để cho Newt thấy vài tín hiệu báo động, và thằng bé này chỉ cố che giấu lo ngại của nó mà thôi.

      - Tốt rồi. - Newt , tỏ ra hài lòng cách thái quá. - Để bắt đầu, chúng ta nên gặp người.

      - Ai vậy? - Thomas hỏi, nhưng nó hiểu ra ngay câu trả lời. Nó lại bắt đầu thấy sợ.

      - con . Tôi muốn cậu nhìn nó đến rách mắt ra, để xem có khơi được chút gì đó trong cái đầu của cậu hay . - Newt thu dọn chỗ thức ăn thừa và đứng dậy. - Sau đó tôi muốn cậu kể cho tôi nghe những gì Alby với cậu, từng chữ .

      Thomas thở dài đứng lên.

      - Được thôi. - Nó biết liệu có thể ra toàn bộ về những lời buộc tội của Alby hay , chứ đừng tới những cảm giác của nó đối với đứa con . Có vẻ như nó vẫn chưa thể ngừng giữ bí mật được.

      Newt và Thomas quay trở lại Trang ấp, nơi đứa con vẫn nằm hôn mê. Thomas thể kiềm chế nỗi lo lắng của mình với những điều mà Newt nghĩ. Nó rất cởi mở, và nó thấy thực quý mến thằng bé. Nếu bây giờ Newt quay lưng lại với nó Thomas biết liệu xoay sở như thế nào.

      - Nếu tất cả mọi thứ đều thất bại, - Newt hỏi, cắt ngang những suy nghĩ của Thomas, - chúng tôi giao cậu lại cho lũ Nhím sầu, cho cậu bị chích để cậu có thể trải qua quá trình Biến đổi. Chúng tôi cần ký ức của cậu.

      Thomas cười phá lên đầy mỉa mai trước cái ý tưởng đó, nhưng Newt cười.

      Đứa con dường như ngủ cách yên bình và có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Thomas cứ tưởng trông thấy cơ thể da bọc xương của kẻ sắp chết. Nhưng ngực con bé vẫn nhấp nhô theo các hơi thở đều đặn, làn da bị tái .

      đứa trong đám Y-tờ ở đó, đứa lùn hơn. Thomas nhớ được tên của thằng bé. Nó vài giọt nước lên đôi môi của đứa con . cái dĩa và cái bát ở chiếc bàn cạnh giường là những gì còn lại của bữa trưa dành cho người bệnh - khoai tây nghiền và súp. Chúng làm mọi điều có thể để giúp con bé sống sót và khoẻ mạnh.

      - Này, Clint. - Newt cách thoải mái, giống như thằng bé từng viếng thăm con nhiều lần trước đó. - ta qua khỏi chứ?

      - Ừ. - Clint đáp. - Con vẫn ổn, mặc dù luôn miệng trong lúc ngủ. Chúng tôi nghĩ nó tỉnh dậy sớm thôi.



      - Ừ. - Clint đáp. - Con vẫn ổn, mặc dù luôn miệng trong lúc ngủ. Chúng tôi nghĩ nó tỉnh dậy sớm thôi.

      Thomas thấy nỗi lo ngại dâng lên. Vì lý do nào đó, nó chưa bao giờ tình đến khả năng con bé tỉnh lại, phục hồi, và có thể chuyện với mọi người. Nó hiểu được lý do tại sao chuyện này đột nhiên làm nó căng thẳng.

      - Cậu có viết lại những gì nó ? - Newt hỏi.

      Clint gật đầu.

      - Đa phần là những từ vô nghĩa. Nhưng khi có thể là chúng tôi ghi lại liền.

      Newt chỉ tập giấy nằm bàn.

      - Đưa tôi xem nào.

      - Ờ , cũng vẫn là cái câu mà con bé khi được chúng ta đưa lên khỏi chiếc Hộp, rằng mọi thứ sắp sửa thay đổi. về các Hoá công, và tất cả phải kết thúc. Và, ơ... - Clint nhìn Thomas tỏ ý muốn tiếp tục trước mặt nó.

      - sao. Cậu ta có thể nghe tất cả những gì mà tôi được nghe. - Newt trấn an.

      - ra... tôi chưa đoán được hết, nhưng... - Clint lại nhìn Thomas. - ta cứ liên tục nhắc tới tên của cậu đấy.

      Mới nghe tới đó mà Thomas muốn xỉu. lẽ những ám chỉ nhằm vào nó bao giờ dứt sao? Làm sao mà nó biết con bé này được kia chứ? Chuyện đó cứ như là ý tưởng ngứa ngáy điên rồ nằm dính trong sọ nó mà chịu rứt ra.

      - Cám ơn cậu, Clint. - Newt với giọng mà Thomas nghe như đuổi khéo. - Cậu hãy báo cáo tất cả cho chúng tôi nhé, được ?

      - Được. - Thằng bé Y-tờ gật đầu chào hai đứa rồi rời khỏi phòng.

      - Kéo cái ghế lại đây nào. - Newt trong lúc ngồi xuống mép giường. Thomas cả người khi thấy Newt vẫn chưa có vẻ lung lay trước những chuyện vừa rồi. Nó lôi cái ghế ra từ bên dưới bàn dài và đặt xuống ngay phía bên cạnh đầu của đứa con , rồi ngồi xuống, cúi người về phía trước để quan sát gương mặt của con bé.

      - Có thấy gì ? - Newt hỏi. - Có chút gì ?

      Thomas trả lời mà chỉ tiếp tục nhìn, hy vọng có thể phá vỡ những rào cản trong trí nhớ và lôi con bé ra trong quá khứ của mình. Nó nhớ lại những khoảnh khắc ngắn ngủi mà con bé mở mắt, sau khi được đưa ra khỏi chiếc Hộp.

      Đôi mắt ấy có màu xanh dương hơn mắt bất kỳ người nào mà nó có thể nhớ lại được. Nó cố gắng đặt đôi mắt đó lên con bé ngay lúc này, khi nó nhìn gương mặt say ngủ kia, hoà nhập hai hình ảnh đó ở trong đầu. Mái tóc đen, làn da trắng tuyệt mỹ, đôi môi mọng... Trong khi nhìn chăm chú con bé, lần nữa Thomas lại nhận ra nó đẹp tới mức nào.

      nhận biết mạnh mẽ hơn thoáng gây kích thích tâm trí của Thomas, như cái đập cánh trong góc tối, thấy được nhưng vẫn ở đó. Nó chỉ tồn tại khoảnh khắc rồi lặn xuống vực thẳm đen tối của những ký ức bị chôn chặt trong đầu Thomas. Nhưng nó cảm thấy điều gì đó.

      - Tôi biết nó. - Nó thầm, ngả người ra sau chiếc ghế. là dễ chịu khi cuối cùng cũng có thể ra điều đó ra thành lời.

      Newt đứng dậy.

      - Cái gì? Vậy này là ai?

      - biết. Nhưng có gì đó vừa loé lên. Tôi biết nó ở nơi nào đó. - Thomas xoa mắt, bực bội vì nó thể củng cố thêm mối quan hệ.

      - Vậy cứ tiếp tục suy nghĩ . Đừng để mất nó. Hãy tập trung vào.

      - Tôi cố đây. Yên nào. - Thomas nhắm mắt lại, lục lọi trong đầu óc tối tăm của mình để tìm kiếm khuôn mặt của con bé. Nó là ai? Thomas nhận ra trớ trêu trong câu hỏi của mình. Ngay chính bản thân nó còn chưa biết được mình là ai.

      Nó cúi người tới trước và hít hơi sâu, rồi nhìn vào Newt, lắc đầu buông xuôi.

      - Tôi ...

      Teresa.

      Thomas bật dậy, xô cái ghế ra, quay người vòng tìm kiếm. Nó nghe thấy...

      - Có chuyện gì vậy? - Newt hỏi. - Cậu nhớ ra chuyện gì sao?

      Thomas phớt lờ thằng bé, tiếp tục bối rối tìm kiếm quanh phòng, biết rằng nó vừa nghe thấy giọng , rồi nó quay lại phía đứa con .



      Thomas phớt lờ thằng bé, tiếp tục bối rối tìm kiếm quanh phòng, biết rằng nó vừa nghe thấy giọng , rồi nó quay lại phía đứa con .

      - Tôi... - Nó lại ngồi xuống, nghiêng người tới trước, nhìn chằm chằm vào con bé. - Newt này, cậu vừa gì đó trước khi tôi đứng dậy đúng ?

      - Đâu có.

      Tất nhiên là rồi.

      - Ờ , tôi chỉ nghĩ mình nghe thấy cái gì đó... biết nữa. Có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi. Con này... có vậy?

      - Con bé này á? - Newt hỏi, mắt sáng lên. - . Sao vậy? Cậu nghe thấy gì?

      Thomas thấy sợ khi phải chấp nhận chuyện đó.

      - Tôi... tôi thề là nghe thấy cái tên. Teresa.

      - Teresa à? , tôi đâu có nghe thấy. Chắc là nó xì ra từ mấy cái hòm chứa ký ức của cậu. Đó là tên của con này. Teresa. Chắc là vậy rồi.

      Thomas cảm thấy... kỳ cục. cảm giác khó chịu, như thể điều gì đó siêu nhiên vừa mới xảy ra.

      - Nó là... Tôi thề là tôi nghe thấy nó. Nhưng ở trong đầu tôi, trời ạ. Tôi thể lý giải nổi.

      Thomas.

      Lần này nó nhảy dựng dậy và loạng choạng lùi ra xa khỏi cái giường, hất đổ cây đèn bàn. Những mảnh thuỷ tinh bắn tung toé. giọng . giọng con . thầm, ngọt ngào, tự tin. Thomas nghe thấy. Nó biết mình nghe thấy.

      - Cái quái quỷ gì xảy ra cho cậu vậy? - Newt hỏi.

      Tim Thomas đập dồn. Nó cảm thấy những tiếng thình thịch trong đầu. Dịch vị sôi lên trong bao tử nó.

      - con ... với tôi. ở trong đầu tôi. Nó vừa mới gọi tên tôi.

      - Cái gì?

      - Tôi thề! - Mọi thứ quay cuồng xung quanh Thomas, ép lên nó, nghiền nát tâm trí nó. - Tôi ... nghe thấy giọng của con này ở trong đầu, hay đại loại thế... đó giọng ...

      - Tommy, đặt cái mông cậu xuống ghế nào. Cậu về cái quái quỷ gì vậy?

      - Newt, tôi mà. Nó... giọng ... nhưng nó có that

      Tom, chúng ta là những người cuối cùng. Nó sớm kết thúc. Nó buộc phải kết thúc.

      Những từ đó vang vọng trong đầu Thomas, chạm vào màng nhĩ của nó. Nó có thể nghe được chúng. Đúng là chúng có vẻ vọng tới tai nó từ bên ngoài cơ thể. Chúng vang lên ở bên trong đầu của Thomas, theo đúng nghĩa.

      Tom, đừng sợ.

      Thomas lấy tay bịt tai lại, nhắm tịt mắt. Chuyện này quá khác thường. Nó thể nào bắt lý trí của mình chấp nhận điều diễn ra.

      Ký ức của tớ mất phần, Tom à. Tớ nhớ được nhiều thứ khi tỉnh lại. Chúng ta có thể vượt qua Thử nghiệm. Nó phải kết thúc. Họ đưa tớ đến với vai trò kích hoạt.

      Thomas thể chịu được nữa. Mặc kệ những thắc mắc của Newt, nó lảo đảo bước tới mở toang cửa, rồi ra hành lang, bỏ chạy. Xuống cầu thang, ra tới cửa trước, nó cứ thế chạy. Nhưng nó thể làm cho con bé im tiếng.

      Mọi thứ thay đổi, con bé .

      Thomas muốn hét lên và vùng chạy cho đến khi thể chạy được nữa. Nó phóng tới Cửa Đông và lao qua đó, ra khỏi Trảng. Nó mải miết chạy mãi, hết lối này tới lối khác, sâu vào trong Mê cung, cho dù vi phạm luật lệ cũng mặc kệ. Nhưng nó vẫn thể thoát nổi giọng kia.

      Là cậu và tớ, Tom ạ. Chúng ta làm điều này vì họ. Vì chúng ta.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 29

      Thomas chỉ ngừng chạy khi giọng im tiếng.

      Nó ngỡ ngàng nhận ra mình chạy gần tiếng. Bóng của các vách tường đổ dài về phía đông, chẳng mấy chốc mặt trời lặn và các cổng thành đóng lại. Thomas phải quay về. Nó chỉ hơi ngạc nhiên khi biết định hướng và xác định thời gian mà cần phải suy nghĩ, chỉ dựa vào bản năng mạnh mẽ của mình.

      Nó phải quay về.

      Nhưng nó biết liệu có thể đối diện với con bé đó lần nữa hay . Giọng trong đầu nó. Những điều lạ lùng mà con bé .

      còn lựa chọn nào khác. Có chối bỏ cũng chẳng giải quyết được gì. Và với mức độ tồi tệ cũng như tai quái của cái trò thâm nhập đầu óc này, kể cả cuộc chạm trán với Nhím sầu cũng chẳng nhằm nhò gì.

      Trong khi chạy về Trảng, Thomas vỡ lẽ ra khá nhiều điều về bản thân mình. hề chủ định hay để ý, nó vẫn hình dung trong đầu lộ trình chính xác mà nó qua Mê cung trong lúc trốn chạy giọng . hề phân vân, nó quay trở lại, rẽ trái rồi phải và thẳng ngược hướng với đường . Nó biết điều này có nghĩa là gì.

      Minho đúng. bao lâu nữa. Thomas trở thành Tầm đạo sinh xuất sắc.

      Điểm thứ hai mà Thomas khám phá được về bản thân, mặc dù đêm ở trong Mê cung cũng chứng tỏ điều đó, chính là thể lực dồi dào của nó. Chỉ ngày trước đó, nó ở trong tình trạng kiệt quệ và đau nhức từ đầu tới đến chân. Vậy mà nó hồi phục rất nhanh, và bây giờ gần như phải gắng sức để chạy, dù chạy ngừng suốt gần hai tiếng đồng hồ. cần phải là thiên tài toán học để tính toán, với vận tốc và thời gian đó chạy tương đương cuộc thi bán marathon khi quay về đến Trảng.

      Quy mô của Mê cung chưa từng làm Thomas bận tâm, chỉ biết là nhiều dặm đường. Với những vách ngăn chuyển chỗ hàng đêm, cuối cùng Thomas cũng hiểu tại sao Mê cung này khó giải đến thế. Vậy mà tới giờ nó còn tự hỏi làm sao các Tầm đạo sinh lại có thể kém cỏi tới mức đó.

      Nó chạy mải miết, rẽ trái, rẽ phải, cứ tiếp tục như vậy. Thời điểm mà nó đặt chân lên ngưỡng cửa vào Trảng các cánh cổng chỉ còn vài phút nữa là đóng lại. Mệt nhoài, Thomas thẳng tới Nghĩa trang, chui vào sâu trong rừng đến tận khu vực cây cối rậm rạp mọc sát trong góc thành. Hơn lúc nào hết, nó muốn được yên thân.

      Mong muốn của nó được toại nguyện, khi nó chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện xa xôi trong Trảng cùng với những tiếng súc vật kêu xa xăm. Thomas tìm thấy điểm giao nhau của hai vách tường và ngồi thịch xuống nghỉ mệt. ai tới quấy rầy nó. Trong lúc bức tường phía Nam di chuyển để đóng cổng, Thomas chồm người tới trước, đợi cho đến khi quá trình kết thúc. phút sau, nó lại thoải mái dựa lưng vào lớp dây thường xuân dày tường, rồi ngủ thiếp .

      Sáng hôm sau, người nào đó nhàng lay Thomas dậy.

      - Thomas, dậy thôi. - Đó là Chuck. Thằng nhóc tỏ ra đủ khả năng tìm thấy Thomas ở bất cứ chỗ nào.

      Thomas làu bàu, cúi người tới trước, duỗi lưng và hai cánh tay. vài cái chăn được đắp lên người nó trong đêm. Chắc là của người nào đó đóng vai mẹ hiền của Trảng.

      - Mấy giờ rồi? - Nó hỏi.



      - Mấy giờ rồi? - Nó hỏi.

      - sắp sửa quá giờ ăn sáng rồi. - Chuck kéo tay Thomas. - Coi nào, dậy thôi. cần phải cư xử bình thường, nếu mọi chuyện càng tồi tệ thêm đó.

      Những kiện của ngày hôm trước lại ùa vào trong tâm trí Thomas, khiến cho dạ dày nó nôn nao. Chúng làm gì với mình đây? Nó tự hỏi. Những điều mà con bé . Rằng mình và nó làm điều đó cho bọn họ. Cho tụi mình. Chuyện đó có nghĩa là gì?

      Rồi Thomas nhận ra có thể nó bị loạn trí. Có lẽ những căng thẳng sau vụ Mê cung làm cho nó bấn loạn. Mà cũng chỉ có nó là nghe thấy giọng trong đầu thôi. ai khác biết được những điều quái gở hay đúng hơn là những lời tố cáo mà Teresa . Cũng chẳng ai biết là con bé gọi tên Thomas. Ờ , trừ Newt ra.

      Nên nó giữ nguyên như thế. Mọi chuyện đủ tồi tệ rồi. đời nào nó làm cho mọi chuyện xấu thêm bằng cách hé lộ cho mọi người biết về giọng trong đầu mình. Vấn đề duy nhất là Newt. Thomas phải tìm cách thuyết phục thằng bé là nó bị căng thẳng quá mức, và đêm nghỉ ngơi giải toả được mọi chuyện. Tôi điên, Thomas tự nhủ. Chắc chắn là rồi.

      Chuck nhìn nó, lông mày nhướng lên.

      - Xin lỗi. - Thomas rồi đứng dậy, cố xử cho tự nhiên. - Chỉ nghĩ ngợi chút xíu thôi mà. Ta ăn thôi. Tớ đói rồi.

      - Tốt. - Chuck , đập tay vào lưng Thomas.

      đường hai đứa tới Trang ấp, Chuck cứ liên tục. Thomas hề phàn nàn. Đó là điều bình thường nhất trong cuộc sống của nó.

      - Newt tìm thấy tối hôm qua và mọi người để yên cho ngủ. Và cậu ấy cũng kể cho mọi người nghe về quyết định của Hội đồng. ngày trong buồng giam, sau đó bắt đầu chương trình huấn luyện của Tầm đạo sinh. vài thằng cũng cằn nhằn, vài đứa tỏ ra vui mừng, còn phần lớn coi như quan tâm. Còn với em chuyện đó tuyệt. - Chuck ngừng lại để lấy hơi rồi tiếp. - Cái đêm đầu tiên khi lải nhải đòi trở thành Tầm đạo sinh và những chuyện vớ vẩn khác, , em cười thầm trong bụng. Em cứ tự nhủ chắc là đầu óc có vấn đề sau khi bị đánh thức đột ngột quá. Đó, chứng tỏ là em sai, thấy ?

      Thomas muốn về chuyện này.

      - Tớ chỉ làm điều mà ai cũng làm thôi. Chuyện Minho và Newt muốn tớ trở thành Tầm đạo sinh là chuyện của họ.

      Làm Tầm đạo sinh lúc này là chuyện cuối cùng mà Thomas nghĩ đến. Nó thể ngừng nghĩ về Teresa, giọng trong đầu, những điều con bé .

      - Chắc tớ hơi bị kích động. - Thomas cố nặn nụ cười, mặc dù nó chán ngán trước cả ngày dài đằng đẵng ngồi mình trong Trang thất trước khi bắt đầu luyện tập.

      - Chúng ta xem cảm thấy như thế nào sau khi cơn kích động của qua . Nhưng dù gì cũng nên biết là Chuck này rất tự hào về .



      - Chúng ta xem cảm thấy như thế nào sau khi cơn kích động của qua . Nhưng dù gì cũng nên biết là Chuck này rất tự hào về .

      Thomas mỉm cười trước nhiệt tình của cậu bạn.

      - Nếu mà cậu là mẹ tớ, - Thomas lầm bầm, - cuộc sống toàn màu hồng.

      Mẹ của mình, nó nghĩ. Mọi thứ dường như tối sầm lại lúc. Nó chẳng thể nhớ gì về người mẹ sinh ra mình. Thomas xua cái ý nghĩ đó trước khi bị nó hành hạ. Hai thằng bé tới nhà bếp và quơ vội bữa sáng, chiếm lấy hai cái ghế trống ở cạnh chiếc bàn lớn ngoài sân. Bất kỳ thằng trảng viên nào vào hay ra đều liếc nhìn Thomas cái, vài đứa còn tiến đến và chức mừng nó. Ngoại trừ vài cái nhìn độc địa, còn đa phần mọi người đều ủng hộ Thomas. Bỗng nó nhớ tới Gally.

      - Chuck này. - Nó hỏi sau khi ăn ít trứng, cố tỏ ra bình thường. - Họ có tìm thấy Gally chưa?

      - , em định với đây. Có người trông thấy nó chạy vào Mê cung sau khi rời khỏi Trang nghị. Từ lúc đó là mất biệt luôn.

      Thomas buông cái nĩa xuống, biết liệu đó có phải là cái điều mà nó chờ đợi hay mong muốn . Dù thế nào nó cũng sững sờ trước cái tin này.

      - Cái gì? Cậu nghiêm túc chứ? Gally chạy vào Mê cung á?

      - Phải! Mọi người đều hiểu là nó tức điên lên. Có đứa còn buộc tội giết Gally trong khi chạy ra ngoài đó hôm qua.

      - Tớ thể tin nổi... - Thomas nhìn chằm chằm vào cái đĩa, cố lý giải tại sao Gally lại làm như vậy.

      - Đừng lo nghĩ về thằng đó nữa. Chẳng ai ưa nổi Gally, ngoại trừ đám bạn nối khố ngu ngốc của nó. Chính tụi nó kết tội đấy.

      Thomas thể tin nổi là Chuck lại có vẻ thản nhiên đến như thế khi về chuyện đó.

      - Cậu cũng biết rồi, Gally có thể chết. Vậy mà cậu về y như nó chơi.

      Mặt Chuck thoáng trầm ngâm.

      - Em nghĩ là nó chết đâu.



      - Em nghĩ là nó chết đâu.

      - Hả? Vậy nó ở đâu? Chẳng phải Minho và tớ là những người duy nhất sống sót sau đêm ở ngoài đó sao?

      - Em phủ nhận chuyện đó. Em cho rằng đám bạn của Gally che giấu nó ở đâu đó trong Trảng. Gally là thằng đầu bã, nhưng đâu ngu tới nỗi chịu ở ngoài đó suốt đêm giống như .

      Thomas lắc đầu.

      - Có lẽ chính vì thế mà nó ở lại ngoài đó. Muốn chứng tỏ là nó có thể làm mọi chuyện mà tớ làm được. Thằng đó ghét tớ mà. - Thomas ngừng lời. - Nó căm thù tớ.

      - Ừ, sao cũng được. - Chuck nhún vai như thể hai đứa chỉ tranh luận chuyện đâu đâu. - nếu Gally chết, có lẽ sau này các tìm thấy nó. Còn nếu đói là tự khắc nó mò ra kiếm ăn thôi. Em quan tâm.

      Thomas nhặt đĩa lên và bưng tới quầy.

      - Tất cả những gì tớ cần chỉ là ngày bình thường, ngày xả hơi.

      - Vậy mong ước của cậu được thực rồi đấy. - giọng vang lên từ cửa bếp phía sau Thomas.

      Nó quay lại và thấy Newt cười cười đứng ở đó. Nụ cười của thằng bé làm Thomas cảm thấy vững tâm, như thể nó cảm thấy mọi việc bình thường trở lại.

      - Coi nào, tên tù nhân chết tiệt kia. - Newt . - Cậu thấy thoải mái khi nằm ngủ trong Trang thất. thôi. Chuck mang cho cậu bữa trưa.

      Thomas gật đầu và ra cửa, Newt dẫn đường. Bỗng dưng ngày tù tỏ ra tuyệt. ngày ngồi chơi xơi nước và nghỉ xả hơi.

      Mặc dù có điều gì đó mách bảo nó rằng cái khả năng Gally đem hoa tới thăm nuôi nó còn cao hơn nhiều so với khả năng trải qua ngày biến cố ở Trảng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :