1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Những cái đinh của con Nhím sầu bấm mạnh vào đá làm những mảnh dây thường xuân và đá dăm bay tung tóe. Những cánh tay của nó chuyển động thoăn thoắt giống như bộ chân của con bọ dao, nhiều cái được trang bị móc nhọn để găm vào đá làm điểm tựa. Luồng ánh sáng phát ra từ đầu của cánh tay chỉ thẳng vào Thomas, chỉ có điều là lần này nó tập trung chứ quét qua quét lại nữa.

      Thomas cảm thấy những tia hy vọng cuối cùng tan tành mây khói.

      Nó biết lựa chọn duy nhất của mình lúc này là chạy trốn. Tôi xin lỗi cậu, Alby, Thomas thầm nghĩ trong lúc gỡ vòng dây thường xuân quấn quanh ngực. Sử dụng bàn tay trái để nắm chắc lấy đám cây lá phía , cuối cùng nó cũng gỡ xong sợi dây và sẵn sàng di chuyển. Nó biết mình thể lên, vì làm thế khiến con Nhím sầu di chuyển ngang qua người Alby. xuống dĩ nhiên chỉ là cách thức giúp nó tìm cái chết nhanh gọn hơn thôi.

      Nó buộc phải di chuyển sang bên cạnh.

      Thomas vươn tay túm lấy nhánh dây cách mình nửa mét về phía bên trái. Quấn chặt sợi dây quanh bàn tay, nó kéo mạnh. Sợi dây chắc chắn, cũng như những sợi kia. cái liếc mắt nhanh xuống phía dưới cho phép Thomas biết được con Nhím sầu ngốn xong nửa đoạn đường đến chỗ nó, và bây giờ di chuyển nhanh hơn, ngừng nghỉ.

      Thomas buông sợi dây nó từng dùng để quấn quanh ngực ra rồi đẩy người sang bên trái, áp sát tường. Trước khi dao động con lắc đưa nó trở lại chỗ của Alby, Thomas vươn tay ra níu lấy sợi dây leo dày. Dùng cả hai tay túm chặt sợi dây, nó quay người trụ hai bàn chân vào tường, rồi đẩy người sang bên phải hết mức cho phép của sợi dây, sau đó buông tay và nhanh chóng tóm sợi dây khác. Cứ tiếp tục như vậy, tựa như con khỉ đu dây, Thomas nhận ra nó di chuyển nhanh hơn mình hy vọng rất nhiều.

      Tiếng ồn từ phía kẻ săn đuổi tiếp tục phát ra ngừng, chỉ có điều bây giờ có thêm tiếng răng rắc rợn người và tiếng đá vỡ. Thomas bay người sang phải nhiều lần trước khi thu hết can đảm nhìn lại.

      Con Nhím sầu chuyển hướng từ Alby sang Thomas. Rốt cuộc cũng có gì đó đúng đắn chứ, Thomas nghĩ bụng. Chân đạp cật lực, tay chuyền dây liên tục, nó chạy trốn khỏi con quái vật ghê rợn.



      Con Nhím sầu chuyển hướng từ Alby sang Thomas. Rốt cuộc cũng có gì đó đúng đắn chứ, Thomas nghĩ bụng. Chân đạp cật lực, tay chuyền dây liên tục, nó chạy trốn khỏi con quái vật ghê rợn.

      Thomas cần nhìn lại đằng sau cũng biết con Nhím sầu thu hẹp dần khoảng cách so với mình. Tiếng ồn giúp nó biết được điều đó. Nó cần phải bằng cách nào đó quay trở lại mặt đất, nếu muốn bị bắt kịp nhanh chóng.

      Trong lần đu dây kế tiếp, Thomas để cho bàn tay mình trượt xuống chút trước khi níu lại. Sợi dây thường xuân làm lòng bàn tay nó đau rát, nhưng Thomas tụt xuống gần mặt đất thêm được cả mét. Nó lặp lại với sợi dây tiếp theo. Rồi tiếp theo nữa. Sau ba lần tung người, nó xuống được nửa đường. Cơn đau rát bỏng chạy rần rật theo cánh tay của Thomas. Nó có thể cảm thấy những vết trầy da đau nhức nhối trong lòng bàn tay. Nhưng lượng adrenalin ào ạt chảy qua người nó xua tan nỗi sợ hãi. Nó cứ thế di chuyển tiếp.

      Ở lần đu dây tiếp theo, bóng tối khiến cho Thomas kịp nhìn thấy bức tường trước mặt, chỗ hành lang đột ngột chấm dứt và rẽ ngoặt sang phải.

      Thomas đập người vào bức tường, tuột tay khỏi sợi dây leo. Nó vội vàng quơ quào túm lấy bất kỳ cái gì để có thể hãm lại cú rơi xuống mặt đá cứng bên dưới. Cùng lúc đó, con Nhím sầu hiên lên trong khóe mắt trái của Thomas. Nó thay đổi đường và gần như bắt kịp Thomas, giương bộ càng đầy đe dọa.

      Thomas túm được sợi dây leo trước khi rơi xuống đất. Cánh tay nó muốn trật khớp vì cú hãm quá đột ngột. Nó lập tức dùng chân đạp mạnh vào tường để đẩy người bay ra xa đúng lúc con Nhím sầu vung càng lao tới. Thomas tung chân đá cú trúng vào cánh tay gắn móng vuốt của con quái vật. Tiếng rắc đanh gọn báo cho nó biết là thành công đôi chút, nhưng cảm giác phấn chấn kết thúc ngay khi nó nhận ra quỹ đạo của cú bay người đưa nó rơi lại đúng vào phần đỉnh của con quái vật.

      Hừng hực khí thế vì adrenalin, Thomas co chân sát vào ngực. Ngay khi vừa tiếp xúc với thân mình của con Nhím sầu và lún sâu vài xen-ti-mét vào trong lớp da dày, Thomas liền búng mạnh đôi chân để đẩy người ra xa, khéo léo tránh hàng đống mũi gai và móng vuốt ập vào từ tứ phía. Nó bay người sang bên trái, đâm bổ vào bức tường mê cung, cố gắng tóm lấy sợi dây khác. Những thiết bị ghê rợn của con Nhím sầu chụp vào người Thomas từ phía sau. Nó cảm thấy lưng mình đau rát.

      Lại quơ quào thêm lần nữa, Thomas tìm thấy sợi dây leo và dùng cả hai tay bấu vào đó. Nó chỉ nắm vừa chặt để hãm tốc độ trong lúc trượt xuống mặt đất, mặc kệ đôi bàn tay nhức nhối. Ngay khi vừa chạm đất là nó bỏ chạy, phớt lờ tiếng thét kiệt quệ của cơ thể mình.

      tiếng ầm vang vọng xung quanh Thomas, nối tiếp bằng tiếng răng rắc và rì rì của con Nhím sầu. Nhưng Thomas nhìn lại vì lúc này từng giây đối với nó đều rất quan trọng.



      tiếng ầm vang vọng xung quanh Thomas, nối tiếp bằng tiếng răng rắc và rì rì của con Nhím sầu. Nhưng Thomas nhìn lại vì lúc này từng giây đối với nó đều rất quan trọng.

      Nó chạy vòng qua góc Mê cung, rồi góc khác. Với đôi bàn chân đạp mạnh nền đá, nó chạy nhanh hết mức có thể. Đâu đó trong đầu nó ghi lại đường chạy của mình, với hy vọng là mình còn sống đủ lâu để quay về tới của thành.

      Phải, rồi trái, chạy xuôi theo hành lang, rồi rẽ phải lần nữa. Trái. Phải. Hai lần rẽ trái. Lại hành lang dài. thanh truy đuổi phía sau dừng lại hay , nhưng khoảng cách giữa nó với con Nhím sầu cũng bị thu hẹp.

      Thomas cứ tiếp tục chạy mãi. Tim nó đập như muốn văng ra khỏi lồng ngực. Dùng những hơi thở sâu, nó cố gắng cung cấp oxy cho hai buồng phổi, nhưng nó biết là mình còn cầm cự được lâu nữa. Nó tự hỏi liệu quay lại và chiến đấu có dễ dàng hơn hay .

      Khi bọc qua qua khúc quanh kế tiếp, Thomas thắng kít lại khi trông thấy điều đợi mình ở phía trước. Tòan bộ cơ thể nó chao đảo trong khi đôi mắt chỉ biết nhìn trân trối.

      Ba con Nhím sầu ở phía trước lăn tròn về phía nó, những cái đinh gõ lích kích nền đá.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 21

      Thomas quay lại và nhìn thấy kẻ săn đuổi ban nãy vẫn lao đến, mặc dù giảm tốc độ chút, cái càng bằng kim loại cứ mở ra đóng vào như thể chọc tức nó.

      Nó biết mình tiêu rồi, Thomas nghĩ bụng. Sau ngần ấy nỗ lực, bây giờ nó ở đây, bị bao vây bởi lũ Nhím sầu. Thế là hết. Thậm chí sau chưa đầy tuần khôi phục ký ức, cuộc đời nó sắp chấm dứt.

      Họa vô đơn chí, nó quyết định sống mái phen.

      Chọi hơn là ba, nên Thomas lao thẳng về phía con Nhím sầu đuổi theo nó tới đây. Con vật xấu xí lùi lại chút, bộ càng thôi cử động, dường như bị bất ngờ trước táo tợn của thằng bé. hề nao núng, Thomas bắt đầu hét lên trong khi tiếp tục lao tới.

      Con Nhím sầu lập tức chuyển sang hành động. Lớp đinh nhọn xù ra, nó lăn tròn tới trước, sẵn sàng cho cú va chạm trực diện với con mồi. Động thái bất ngờ của con Nhím suýt nữa làm Thomas dừng lại. Khoảnh khắc liều mạng điên cuồng bay biến mất, nhưng nó vẫn tiếp tục chạy.

      Ngay vào giây cuối cùng trước cú va chạm, lúc nó có thể nhìn những cái đinh kim loại, lông và chất nhớt, Thomas đạp mạnh chân trái xuống đất và nhào người sang bên phải. thể ngừng quán tính, con Nhím sầu lao vọt qua nó trước khi rùng rùng dừng lại. Thomas nhận thấy con vật bây giờ di chuyển chậm hơn rất nhiều. Với tiếng rít kim loại, con Nhím quay lại, sẵn sàng tấn công con mồi. Nhưng giờ đây còn bị bao vây nữa, Thomas có lối thoát theo hướng ngược lại con đường lúc nãy.

      Nó lồm cồm bò dậy và bắt đầu tăng tốc. Tiếng động của bầy Nhím sầu, bây giờ là bốn con, bám theo Thomas sát nút. Biết thừa rằng mình đẩy cơ thể qua khỏi giới hạn thể chất bình thường, Thomas cứ chạy mải miết, cố gắng thoát khỏi cái ý nghĩ tuyệt vọng rằng việc bầy Nhím sầu bắt kịp nó chỉ là vấn đề thời gian.

      Bỗng, sau khi băng qua ba hành lang, hai bàn tay bất ngờ thò ra lôi nó vào trong lối rẽ. Tim Thomas muốn vọt lên cổ, trong khi nó vùng vẫy cố thoát ra. Nó chỉ ngừng lại khi nhận ra đó là Minho.

      - Cái…

      - Im lặng và theo tôi! - Minho kêu lên, kịp lôi Thomas cho đến khi nó có thể đứng vững đôi chân của mình.

      còn giờ để suy nghĩ, Thomas cố định thần chạy theo Minho qua các hành lang và các chỗ rẽ. Minho dường như biết rất điều mình làm và chỗ mình tới. Thằng bé hề dừng lại để chọn đường chạy.

      Khi hai đứa chạy vòng qua góc hành lang kế tiếp, Minho cố gắng chuyện. Nó lắp bắp giữa những tiếng thở hổn hển:



      Khi hai đứa chạy vòng qua góc hành lang kế tiếp, Minho cố gắng chuyện. Nó lắp bắp giữa những tiếng thở hổn hển:

      - Tôi chứng kiến… cú nhảy của cậu… ở đó… nó cho tôi… ý… chúng ta chỉ phải… cầm cự thêm… ít lâu nữa.

      Thomas lãng phí hơi sức vào việc đặt câu hỏi mà cứ tiếp tục chạy theo Minho. cần nhìn lại, nó cũng biết là lũ Nhím sầu thu hẹp khoảng cách cách đáng ngại. Khắp mình mẩy nó đau nhức. Hai chân nó kêu gào đòi nó ngừng lại. Nhưng Thomas cứ chạy tiếp, thầm hy vọng là tim nó lăn ra ngừng đập.

      Sau vài ngã rẽ, Thomas nhìn thấy thứ phía trước mặt mà bộ não nó thể chấp nhận được. Cái đó có vẻ… khong đúng. Và ánh sáng lờ mờ phát ra từ những kẻ truy đuổi chỉ làm cho thứ kỳ quặc bày ra trước mắt Thomas thêm rành rành.

      Hành lang chúng chạy kết thúc bằng bức tường đá.

      Nó kết thúc bằng bóng đêm.

      Thomas nheo mắt trong lúc chúng chạy lại gần, cố gắng tìm hiểu xem chúng lại gần cái gì. Hai bức tường phủ dây thường xuân ở hai bên Thomas dường như chẳng giao cắt với cái gì ngòai bầu trời phía trước. Nó có thể nhìn thấy các ngôi sao. Khi chúng đến gần hơn, Thomas nhận ra đó là lối mở - nơi mê cung kết thúc.

      Làm thế nào? Thomas tự hỏi. Sau từng ấy năm tìm kiếm, làm sao Minho và mình lại tìm ra nó dễ dàng như thế này?

      Minho có vẻ như đọc được suy nghĩ của Thomas.

      - Đừng có vội mừng. - Thằng bé cách khó nhọc.

      Khi còn cách điểm kết thúc của hành lang chừng mét, Minho dừng lại, giơ tay lên ngực Thomas để buộc nó ngừng lại theo. Thomas hãm tốc độ lại, rồi bước đến nơi Mê cung mở ra bầu trời. Tiếng bọn Nhím sầu săn đuổi mỗi lúc gần hơn, nhưng nó cần phải nhìn xem.

      Quả là chúng đến lối ra của Mê cung, nhưng như Minho , có gì phải vội mừng. Tất cả những gì mà Thomas có thể nhìn thấy, bên và bên dưới, bên trái và bên phải, chỉ là gian và những ngôi sao mờ tỏ. Đó là khung cảnh lạ lùng đáng lo ngại, tựa như nó đứng ở rìa của vũ trụ, và trong thoáng chốc nó cảm thấy chóng mặt, đầu gối bủn rủn, nhưng kịp thời đứng vững lại.



      Quả là chúng đến lối ra của Mê cung, nhưng như Minho , có gì phải vội mừng. Tất cả những gì mà Thomas có thể nhìn thấy, bên và bên dưới, bên trái và bên phải, chỉ là gian và những ngôi sao mờ tỏ. Đó là khung cảnh lạ lùng đáng lo ngại, tựa như nó đứng ở rìa của vũ trụ, và trong thoáng chốc nó cảm thấy chóng mặt, đầu gối bủn rủn, nhưng kịp thời đứng vững lại.

      Bình minh bắt đầu xuất , bầu trời có vẻ như sáng lên đáng kể. Thomas tin nổi vào mắt mình nữa. Dường như có người nào đó xây dựng nên Mê cung này và đẩy nó lên trời, thả cho nó trôi bồng bềnh vĩnh viễn giữa gian.

      - Tôi hiểu. - Nó thầm, liệu Minho có nghe thấy hay .

      - Cẩn thận đó. - Minho đáp. - Cậu muốn là sư huynh đầu tiên bị xô xuống Vực đâu. - Thằng bé nắm lấy vai của Thomas, hất hàm về phía sau lưng. - Cậu có quên gì đó?

      Thomas từng nghe chữ Vực trước đây, nhưng nhớ là thời điểm nào. Nó như bị thôi miên trước khoảng trời mênh mông phía trước mặt và dưới chân, nhưng nó kéo mình trở lại thực tế để đối diện với bọn Nhím sầu tiến đến gần. Bây giờ chúng chỉ còn cách vài chục mét và xếp thẳng hàng di chuyển, nhanh chóng cách đáng kinh ngạc, sẵn sàng trả đũa.

      Hai đứa vô cùng hiểu ý nhau, ngay cả trước khi Minho giải thích điều chúng sắp làm.

      - Mấy con này cũng gian ác đó, - Minho , - nhưng đầu toàn bã thôi. Cậu đứng đây, ngay kế tôi nè, đối diện…

      Thomas cắt lời thằng bé.

      - Tôi hiểu rồi. Tôi sẵn sàng.

      Thomas và Minho nhích lại sát nhau ở phía trước lối mở của mê cung, chính giữa hành lang, đối mặt với lũ Nhím sầu. Gót chân của chúng chỉ còn vài xen-ti-mét là tới mép Vực, sau đó là khoảng .

      Thứ duy nhất còn lại với hai đứa là dũng cảm.

      - Tụi mình cần phải đồng bộ! - Minho kêu lên, giọng nó gần như bị chìm lấp trong tiếng động váng óc của những cái gai sắt lăn đá. - Theo hiệu lệnh của tôi!



      - Tụi mình cần phải đồng bộ! - Minho kêu lên, giọng nó gần như bị chìm lấp trong tiếng động váng óc của những cái gai sắt lăn đá. - Theo hiệu lệnh của tôi!

      Lý do bọn Nhím sầu sắp thành hàng đúng là . Có lẽ Mê cung chật hẹp quá nên chúng thể dàn hàng ngang để di chuyển. Con nọ nối tiếp con kia, chúng lăn nền đá, kêu lích kích, rên rỉ và sẵn sàng tấn công. Vài chục mét rút xuống còn vài mét, lũ quái vật chỉ còn vài giây nữa là nghiền nát hai thằng bé.

      - Sẵn sàng nha. - Minho gằn giọng. - Chưa đâu… chưa đâu…

      Thomas căm ghét những khoảnh khắc chờ đợi này. Nó chỉ muốn nhắm mắt để rồi bao giờ thấy tụi Nhím sầu lần nữa.

      - Nào! - Minho hét lên.

      Ngay khi con Nhím sầu đầu tiên giương cánh tay ra để bắt chúng, Minho và Thomas lao sang hai hướng ngược nhau, mỗi đứa về bên của hành lang. Chiến thuật lúc nãy được Thomas sử dụng hiệu quả, và căn cứ tiếng rú thất thanh của con Nhím sầu đầu tiên nó lại lần nữa thành công. Con quái vật bay qua rìa của Vực. Rất lạ lùng, tiếng kêu của nó đột ngột tắt ngấm chứ dần trong lúc rơi xuống khoảng bên dưới.

      Thomas chạm phải bức tường và xoay người lại đúng vào lúc con quái vật thứ hai kịp dừng lại, rơi qua mép đá. Con thứ ba chọc cánh tay có móc vào mặt đá, nhưng quán tính của nó quá lớn. Tiếng cái móc cào xuống đất làm Thomas thấy lạnh sống lưng, nhưng chỉ giây sau con quái vật cũng bị rơi xuống vực. Con Nhím sầu thứ tư, cũng là con cuối cùng, kịp ngừng lại, nó loạng choạng ngay mép Vực, dùng cái móc và cái tay để níu cơ thể của nó lại.

      Tự nhiên Thomas hiểu ra cần phải làm gì. Nó nhìn Minho, gật đầu, rồi quay lại. Hai đứa chạy tới và dùng hết sức đạp thẳng vào con quái vật, xô nó xuống chỗ chết.

      Thomas nhanh chóng bò tới bờ vực, thò đầu ra để nhìn theo lũ Nhím sầu. Nhưng chúng biến mất, để lại bất kỳ dấu vết nào trong khoảng gian bên dưới. gì cả.

      Đầu óc Thomas thể suy nghĩ được gì về nơi vực sâu dẫn vào, cũng như điều xảy ra cho đám Nhím sầu quỷ quái kia. Chút lực tàn rời bỏ cơ thể nó. Nó cuộn tròn người nền đá.

      Rồi , nước mắt nó trào ra.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 22

      Nửa giờ trôi qua.

      Cả Thomas lẫn Minho đều nhúc nhích.

      Rốt cuộc Thomas ngừng khóc. Nó thể nghĩ tới những gì Minho nghĩ về mình, hay những điều mà thằng bé kể với tụi con trai, gọi nó là đồ mít ướt chẳng hạn. Nhưng nó thể tự chủ được nữa. Nó biết mình thể ngăn được những giọt nước mắt. Dù trí nhớ hoàn hảo, nó dám chắc là vừa trải qua đêm kinh hoàng nhất của đời mình. Đôi bàn tay đau rát và kiệt quệ chỉ càng khẳng định thêm điều đó.

      lần nữa nó lại bò tới mép Vực, thò đầu ra để quan sát, trong khi ánh bình minh lúc này xuất . Bầu trời mênh mông trước mắt Thomas có màu tím thẫm, chầm chậm ngả dần sang màu xanh dương của ban ngày, cùng với những tia sáng le lói màu cam của vầng mặt trời xuất ở chân trời xa xa. Nó ngó xuống dưới và thấy tường của Mê cung đâm thẳng xuống tạo thành vách đá dựng đứng, trước khi biến mất vào trong thứ gì đó chẳng biết nằm xa lắc phía dưới kia. Ngay cả khi trời dần sáng lên, nó vẫn thể đoán chắc được ở dưới đó là cái gì. Dường như Mê cung được đặt vắt vẻo cấu trúc cao hàng nhiều dặm so với mặt đất.

      Nhưng chuyện này thể tin được, nó nghĩ bụng. Nó thể như thế. Chắc là do ảo giác.

      Nó lại nằm ngửa ra, buột rên tiếng. Mọi chuyện dường như làm nó nhức nhối từ trong ra ngoài theo cách mà nó chưa từng biết. Ít ra mấy cái cổng cũng sắp mở và chúng có thể quay về Trảng. Nó quay qua phía Minho, lúc này co người nằm chỗ phình ra của hành lang mê cung.

      - thể tin nổi là mình còn sống. - Thomas .

      Minho gì, chỉ gật đầu, khuôn mặt có chút cảm xúc nào.

      - Liệu có còn thêm con nào nữa ? Chúng ta giết hết tụi nó chưa?

      Thằng bé khịt mũi đáp:

      - Hoặc là tụi mình yên ổn cho đến khi mặt trời mọc, hoặc là chẳng bao lâu nữa có thêm mười con Nhím dí mình chạy trối chết. - Nó đổi tư thế, nhăn mặt rên lên. - thể tin nổi chuyện này. Thiệt đó. Ta cầm cự được suốt cả đêm, chuyện xưa giờ chưa từng xảy ra.

      Thomas biết là nó nên thấy tự hào, cảm thấy mình can đảm, hay đại loại thế. Nhưng tất cả những gì nó cảm thấy chỉ là mệt mỏi và nhõm.

      - Chúng ta làm gì khác biệt nhỉ?

      - Tôi biết. Đâu thể hỏi được những đứa chết để coi tụi nó làm gì sai.

      Thomas vẫn còn thắc mắc về chuyện làm thế nào tiếng kêu của những con Nhím sầu lại ngừng đôt ngột trong lúc rơi khỏi Vách đá, và làm thế nào mà nó lại thể nhìn thấy chúng lao đầu xuống chỗ chết. Có điều gì đó lạ lùng khó giải thích quanh chuyện này.

      - Có vẻ như chúng biến mất hay đại loại thế sau khi rơi ra ngoài.

      - Ờ, cũng lạ lùng thiệt. số trảng viên cho rằng mấy thứ quái quỷ đó chỉ biến mất, nhưng chúng ta chứng minh điều đó là sai. Coi nè.

      Thomas nhìn Minho quăng hòn đá qua mép vực, rồi dõi mắt nhìn theo quỹ đạo rơi của nó. Hòn đá rơi xuống mãi, nhưng biến mất, cho tới khi nó trở nên bé đến nỗi trông thấy được. Thomas quay sang hỏi Minho:

      - Chuyện này làm sao chứng minh được là mấy đứa kia sai?

      Minho nhún vai:

      - , hòn đá đâu có biến mất, thấy ?

      - Vậy cậu nghĩ chuyện gì xảy ra? - Thomas cảm thấy ở đây có điều gì đó quan trọng.



      - Vậy cậu nghĩ chuyện gì xảy ra? - Thomas cảm thấy ở đây có điều gì đó quan trọng.

      Minho lại nhún vai:

      - Chắc là tụi nó có ma thuật. Cứ nghĩ tới chuyện này là tôi nhức hết đầu.

      Đột nhiên Thomas quên hết mọi ý nghĩ về Vách đá. Nó sực nhớ tới Alby.

      - Chúng ta phải quay lại thôi. - Nó mệt nhọc đứng dậy. - Cần phải đưa Alby xuống. - Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Minho, nó liền nhanh chóng giải thích việc mình làm với mấy sợi dây thường xuân.

      Minho cúi mặt, vẻ chán nản lên trong mắt:

      - cách chi mà Alby sống sót được.

      Thomas muốn tin vào điều đó.

      - Làm sao mà cậu biết? Thôi nào. - Nó bắt đầu khập khiễng bước hành lang lát đá.

      - Bởi vì chưa từng có ai sống sót…

      Minho hết câu, nhưng Thomas hiểu thằng bé nghĩ gì.

      - Đó là bởi vì mấy đứa đó đều bị bọn Nhím sầu giết chết khi được các cậu tìm thấy. Còn Alby chỉ mới bị mấy cái gai đó chích phải, đúng ?

      Minho đứng dậy, chậm chạp cùng Thomas về lại Trảng.

      - Tôi biết. Tôi nghĩ chuyện này chưa từng xảy ra trước đây. Có mấy đứa từng bị chích vào ban ngày. Chúng đều được tiêm Huyết thanh và trải qua quá trình Biến đổi. Còn những đứa xấu số bị kẹt lại trong mê cung vào ban đêm chỉ được tìm thấy sau đó nhiều ngày, nếu còn tìm được. Và tất cả chúng đều bị giết theo cách mà cậu muốn nghe kể đâu.

      Thomas rùng mình khi nghĩ tới điều đó.

      - Sau những gì chúng ta vừa trải qua, tôi nghĩ mình có thể tưởng tượng ra được.

      Minho nhìn lên, khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc.

      - Tôi nghĩ cậu vừa tìm ra câu trả lời. Tụi này sai lầm. ra , hy vọng rằng tụi này sai. Bởi vì có đứa nào bị chích và kịp về trước khi đêm xuống còn sống sót, nên cả đám cứ thế mà suy ra rằng thời gian chờ nhận huyết thanh quá dài là lý do cốt yếu khiến người ta bị chết. - Thằng bé có vẻ rất phấn khích với suy luận của mình.

      Hai đứa bọc qua khúc quanh khác, lúc này Minho đột ngột vượt lên trước dẫn đường. Thằng bé rảo bước nhanh hơn, nhưng Thomas vẫn theo kịp. Nó ngạc nhiên khi thấy mình thuộc đường và thường đổi hướng trước cả khi Minho qua lối mới.

      - Vậy, cái vụ Huyết thanh này… - Thomas lên tiếng. - Tôi từng nghe nhắc tới nó đôi lần. Nó là cái gì vậy? Nó từ đâu mà ra?

      - đúng như tên gọi của nó thôi. Đó là loại huyết thanh. Huyết sầu.



      - đúng như tên gọi của nó thôi. Đó là loại huyết thanh. Huyết sầu.

      Thomas cố nở nụ cười thảm hại.

      - Đúng vào lúc tôi tưởng là mình biết được mọi điều về cái chỗ này. Sao mọi người gọi tên nó như vậy? Và tại sao lũ Nhím sầu được gọi là Nhím sầu?

      Minho giảng giải trong khi hai đứa tiếp tục lầm lũi trong Mê cung, lúc này đứa nào thực là người dẫn đường.

      - tụi này phát minh ra cái tên đó từ đâu, nhưng Huyết thanh đến từ các Hóa công. Ít ra đó là biệt danh mà tụi tôi đặt cho bọn họ. Nó được cung cấp cùng với đồ tiếp tế trong Hộp mỗi tuần, luôn luôn là như vậy. Nó là loại thuốc chữa bệnh, thuốc giải độc hay đại loại thế, được nạp trong ống tiêm, sẵn sàng để sử dụng. - Nó làm bộ như chích mũi kim vào cánh tay. - Tiêm cái của nợ này vào đứa nào bị Nhím sầu chích, nó được cứu sống. Nó trải qua quá trình Biến đổi, rất khắc nghiệt, nhưng sau đó ổn.

      vài phút trôi qua trong khi Thomas tiêu hóa mớ thông tin vừa rồi và hai đứa rẽ thêm vài lần. Nó suy nghĩ về Biến đổi và ý nghĩa của nó. Tự dưng nó lại nghĩ tới đứa con .

      - Quái lạ là, - Minho tiếp, - tụi này chưa bao giờ thảo luận về chuyện này trước đây. Nếu Alby vẫn còn sống, có lý do gì để nghĩ cậu ấy thể được cứu chữa bằng Huyết thanh. hiểu sao tụi tôi tự nghĩ trong đầu rằng khi cửa đóng là xong đời. Phải tận mắt nhìn cái màn treo người dây mà cậu . Đừng có giỡn mặt tôi nha.

      Hai thằng bé tiếp tục rảo bước. Minho coi bộ khá sung sướng, nhưng Thomas vẫn còn cảm thấy có gì đó lấn cấn. Nó cố tránh điều đó và tự bác bỏ suy nghĩ của mình.

      - Vậy nếu như có con Nhím sầu khác phát ra Alby sau khi tôi đánh lạc hướng con Nhím đầu tiên?

      Minho nhìn Thomas, mặt nghệt ra.

      - Chẳng qua tôi muốn là tụi mình phải nhanh hơn. - Thomas , trong bụng thầm hy vọng là công sức nó bỏ ra để cứu Alby bị đổ sông đổ biển.

      Hai đứa cố nhanh hơn, nhưng do quá mệt mỏi, nên tốc độ của chúng vẫn khá chậm. Sau khi quẹo cua lần nữa, Thomas muốn đứng tim khi nhìn thấy vài hình bóng di chuyển ở phía trước. Nó hẳn người khi nhận ra đó là Newt và nhóm trảng viên. Cửa Tây của Trảng lừng lững đằng sau tốp trẻ mở. Vậy là chúng quay trở về thành công.

      Khi hai thằng bé xuất , Newt khập khiễng tiến lại gần chúng.

      - Chuyện gì xảy ra vậy? - Thằng bé hỏi, giọng khá nóng ruột. - Làm thế quái nào…

      - Chúng tôi kể cho cậu sau. - Thomas cắt ngang. - Chúng ta phải cứu Alby .

      Mặt Newt trắng bệch ra.

      - Ý cậu là sao? Cậu ấy còn sống à?

      - Cứ lại đây. - Thomas sang bên phải, vươn cổ ngó lên tường, tìm kiếm dọc theo lớp dây thường xuân dày cho tới khi nó tìm thấy tay và chân Alby lòi ra ngoài. Thằng bé vẫn còn ở chỗ cũ, nguyên vẹn, nhưng bất động.

      Cuối cùng Newt cũng nhìn thấy Alby treo lơ lửng dây thường xuân và đưa mắt nhìn Thomas. Có vẻ như thằng bé bị sốc từ trước, nhưng tới lúc này nó hoàn toàn kinh ngạc.

      - Cậu ấy… còn sống à?

      Lạy trời cho được vậy, Thomas nghĩ bụng.



      Lạy trời cho được vậy, Thomas nghĩ bụng.

      - Tôi biết. Lúc treo cậu ấy lên đó cậu ấy vẫn còn sống.

      - Khi các cậu bỏ lại cậu ấy… - Newt lắc đầu. - Cậu và Minho quay vào trong Trảng để cho các Y-tờ kiểm tra . Trông các cậu khiếp quá. Tôi muốn nghe toàn bộ câu chuyện sau khi họ làm xong và các cậu nghỉ ngơi cho lại sức.

      Thomas muốn đợi xem Alby có ổn . Nó mở miệng định nhưng Minho nắm lấy tay nó và dắt về phía Trảng.

      - Tụi mình cần phải ngủ. Và được băng bó. Ngay bây giờ.

      Thomas biết là Minho đúng. Nó bước chậm lại, quay nhìn lên Alby, rồi theo Minho rời khỏi Mê cung.

      Đoạn đường băng qua Trảng để tới Trang ấp dường như dài vô tận. Hai hàng trảng viên đứng trố mắt ra dòm hai đứa. Khuôn mặt của bọn trẻ đầy nể sợ, như thể chúng quan sát hai hồn ma về từ nghĩa địa. Thomas biết rằng nó và Minho vừa làm được chuyện chưa ai làm trước đây, nhưng nó vẫn cảm thấy khó chịu vì bị chú ý.

      Thomas suýt nữa ngừng lại khi nhìn thấy Gally khoanh tay đứng nhìn ở đằng trước, nhưng nó tiếp tục . Nó tận dụng tất cả chai lì để nhìn thẳng vào mắt Gally rời. Khi nó chỉ còn cách khoảng mét rưỡi, thằng bé kia cụp mắt nhìn xuống đất.

      Thomas cảm thấy sướng muốn điên lên. Gần như thế.

      Những giây phút tiếp theo trôi qua như trong mộng. Nó được hộ tống bởi vài Y-tờ vào trong Trang ấp, lên lầu, liếc nhìn qua cánh cửa mở hé để thấy người nào đó cho đứa con ăn trong giường. Nó cảm thấy muốn gặp con bé ghê gớm để xem tình hình. Rồi nó và Minho được đưa vào phòng dành cho chúng, ăn, uống, rửa ráy, băng bó. Đau đớn. Cuối cùng nó được để lại mình, đầu gác lên cái gối êm nhất mà trí nhớ khiếm khuyết của nó từng biết.

      Nhưng khi nó ngủ thiếp , có hai điều vẫn rời khỏi đầu óc của Thomas. Thứ nhất, cái từ mà nó nhìn thấy thân mình của con bọ dao - VSAT - cứ chạy tới chạy lui trong tâm trí của nó. Thứ hai, đứa con .

      Hàng giờ sau, hoặc là hàng mấy ngày sau theo như nó biết, Chuck lay nó tỉnh giấc. Phải mất vài giây Thomas mới định thần. Nó nhìn vào Chuck, rên lên:

      - Để tớ ngủ nhé huynh.

      - Em tưởng muốn được biết.

      Thomas giụi mắt, há miệng ngáp.

      - Biết cái gì? - Nó lại nhìn Chuck lần nữa, ngạc nhiên vì nụ cười ngoác miệng của thằng nhóc.

      - ấy sống rồi. - Chuck . - Alby ổn rồi. Huyết thanh có tác dụng.

      Cảm giác ngái ngủ của Thomas lập tức biến mất, nhường chỗ cho nhõm. Nó thấy ngạc nhiên khi thấy cái tin này làm nó mừng đến cỡ nào. Nhưng câu tiếp theo của Chuck khiến nó phải nghĩ lại.

      - ấy bị Biến đổi.

      Tựa linh ứng, tiếng thét lạnh người từ căn phòng ở cuối hành lang vọng tới.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 23

      Thomas cứ nghĩ mãi về Alby. Có vẻ như việc cứu mạng thằng bé và đưa nó trở về sau đêm ngoài Mê cung là thắng lợi lớn. Nhưng liệu có đáng ? Bây giờ Alby phải chịu đau đớn cùng cực và trải qua những điều khủng khiếp giống như Ben. ra sao nếu như thằng bé cũng trở nên loạn trí như thế? Những ý nghĩ kinh khủng cứ bám riết lấy Thomas.

      Hoàng hôn ập xuống Trảng trong khi những tiếng thét của Alby vẫn tiếp tục ám ảnh mọi người. thể trốn tránh những thanh ghê rợn đó, ngay cả sau khi Thomas bảo các Y-tờ cho nó xuất viện trong tình trạng đầu óc chán nản, mình mẩy đau nhức, băng bó khắp nơi và mệt mỏi vì những tiếng rên la xé tai của Alby. Newt kiên quyết từ chối cho Thomas gặp thằng bé mà nó liều mình cứu mạng. Làm vậy chỉ khiến tình hình tồi tệ hơn thôi, Newt cách cứng rắn.

      Thomas quá mệt nên chẳng buồn tranh cãi. Nó hiểu vì sao lại cảm thấy kiệt quệ đến như vậy, mặc dù được ngủ rất lâu. Nó đau tới mức chẳng thể làm được gì và trải qua phần lớn thời gian ban ngày băng ghế nằm ở rìa của Nghĩa trang, đắm chìm trong thất vọng. phấn khích sau khi thoát nạn nhanh chóng phai nhạt, để lại trong nó nỗi buồn và hàng đống suy tư về cuộc sống mới của mình ở Trảng. Từng bắp thịt của nó đều đau đớn, từ đầu đến chân nó chỗ nào cũng có những vết rách da và trầy xước. Nhưng nỗi đau thể xác thể sánh bằng ấn tượng của đêm hôm trước vẫn đè nặng trĩu trong tâm trí Thomas. Dường như những thực tế mà nó trải qua ở ngoài đó cuối cùng hằn sâu vào trong đầu Thomas, giống như khi người ta nghe bác sĩ chẩn đoán mình bị ung thư giai đoạn cuối.

      Làm thế nào người ta lại có thể vui vẻ với sống như thế này chứ? Nó nghĩ. Rồi, sao lại có kẻ ác độc đến nỗi giáng tất cả những điều này xuống đầu bọn trẻ? Hơn lúc nào, nó càng hiểu thấu tận tâm của các trảng viên trong việc tìm lối ra của Mê cung. Trốn thoát. Lần đầu tiên Thomas cảm thấy sôi sục ý định trả thù những kẻ chịu trách nhiệm trong việc gửi nó tới đây.

      Nhưng những suy nghĩ đó chỉ dẫn nó đến nỗi tuyệt vọng vây kín lấy nó nhiều lần. Nếu Newt và những đứa khác thể giải được Mê cung sau hai năm đằng đẵng tìm kiếm, có vẻ như hề tồn tại giải pháp nào cả. Chính việc các trảng viên chịu buông xuôi cho thấy nhiều điều về chúng hơn bất cứ thứ gì.

      Và bây giờ nó trong số chúng.

      Đây là cuộc đời mình, nó nghĩ. Sống giữa mê cung khổng lồ, bị bao vây bởi những con quái vật gớm ghiếc. Nỗi buồn trùm lên nó như thứ độc chất cực mạnh. Tiếng thét của Alby, lúc này khoảng cách xa, nhưng vẫn còn nghe được, chỉ càng làm nó thấy tồi tệ thêm. Nó bịt tai lại mỗi khi nghe tiếng thằng bé la hét.

      Ngay lúc đó, ngày sắp tắt, và việc mặt trời ngủ kèm theo tiếng rít nghiện giờ nhàm tai khi các cổng thành đóng lại. Thomas nhớ được cuộc sống của nó trước khi vào cái Hộp, nhưng nó tin chắc là mình vừa trải qua hai mươi bốn giờ tồi tệ nhất trong đời.

      Khi trời tối, Chuck mang đến cho Thomas ít thức ăn và ly nước lớn.

      - Cám ơn. - Thomas , cảm giác ấm áp dâng lên nhờ thằng nhóc. Nó thanh toán món mì và thịt bò nhanh hết mức mà cánh tay còn đau của nó cho phép. - Tớ cần ăn ghê gớm. - Nó lúng búng , uống ngụm nước lớn rồi tấn công tiếp chỗ thức ăn. Nó chỉ nhận ra mình đói đến mức nào khi bắt đầu ăn.

      - Nhìn ăn uống tởm thiệt. - Chuck trong khi ngồi xuống băng ghế bên cạnh Thomas. - Giống như nhìn con heo chết đói hốc cám.

      - Hài ghê há! - Thomas cách mỉa mai. - Cậu mà chọc cười bọn Nhím sầu ấy, để xem bọn nó có cười hay .

      thoáng đau đớn vụt qua gương mặt của Chuck làm cho Thomas thấy hối tiếc, nhưng nó biến rất nhanh.

      - chuyện này mới nhớ, là đề tài bàn tán của mọi người đó.

      Thomas thẳng người lại, mình cảm thấy gì trước cái tin mới nhận.

      - kiểu móc máy đó là sao?



      - kiểu móc máy đó là sao?

      - Để em nghĩ cái coi. Trước hết, vào Mê cung khi được phép cả đêm. Rồi lột xác, nguyên hình cậu bé rừng xanh, leo dây thần sầu và cột người ta lên tường. Tiếp đó, là người đầu tiên sống sót sau trọn đêm vất vưởng bên ngoài Trảng, và hết là, giết được bốn con Nhím sầu. tưởng tượng nổi những gì các huynh kia bàn tán đâu.

      cảm giác kiêu hãnh dâng lên trong lòng Thomas, nhanh chóng xì hơi. Nó thấy mình bệnh hoạn vì cảm thấy sung sướng. Alby vẫn còn bẹp dí trong giường, hét váng đầu vì đau đớn, thậm chí có lẽ còn ao ước cho mình chết luôn cho xong.

      - Lừa cho bọn Nhím rơi xuống Vực là ý tưởng của Minho, phải của tớ.

      - Theo lời của Minho phải vậy. Cậu ta nhìn thấy biểu diễn cái màn Nhím đến chân mới nhảy kia, và nảy ra ý định lặp lại cái mánh đó ở Vực, thế thôi.

      - Cái trò nhảy đúng lúc ấy à? - Thomas đảo mắt. - Bất cứ thằng ngu nào hành tinh này cũng có thể nghĩ ra được mà.

      - Thôi đừng có làm bộ khiêm tốn. Những gì làm thể tin được. và Minho, cả hai người.

      Thomas đặt cái đĩa xuống đất, đột nhiên cảm thấy tức sôi lên.

      - Thế tại sao mình lại cảm thấy chán chường như thế này hả Chuck? Cậu làm ơn trả lời xem nào?

      Thomas dò tìm câu trả lời khuôn mặt của Chuck, nhưng thấy gì. Thằng nhóc chỉ ngồi cúi người về phía trước, hai tay đan vào nhau, đầu gục xuống. Cuối cùng, nó thầm trong hơi thở:

      - bọn này cũng thấy chán bởi cùng nguyên nhân đó mà thôi.

      Chúng ngồi yên lặng trong vài phút, rồi Newt tới, vẻ mặt như sắp chết tới nơi. Thằng bé ngồi xuống đất, trước mặt hai đứa, mặt vừa lo vừa buồn rười rượi. Nhưng Thomas vẫn cảm thấy vui khi có nó bên cạnh.

      - Tôi nghĩ là giai đoạn tồi tệ nhất qua. - Newt . - Alby cần ngủ trong vài ngày, rồi tỉnh dậy ổn hết. Có thể lâu lâu còn la hét chút.

      Thomas thể mường tượng được thử thách đó có thể tồi tệ như thế nào, nhưng tất cả quá trình Biến đổi vẫn là số đối với nó. Nó quay sang hỏi Newt, cố làm ra vẻ tự nhiên:

      - Newt này, cậu ấy phải chịu đựng chuyện gì ở đó vậy? tình, tôi vẫn chưa hiểu Biến đổi có nghĩa là như thế nào.



      - Newt này, cậu ấy phải chịu đựng chuyện gì ở đó vậy? tình, tôi vẫn chưa hiểu Biến đổi có nghĩa là như thế nào.

      Câu trả lời của Newt làm Thomas chưng hửng.

      - Cậu tưởng chúng tôi biết sao? - Nó , giơ hai tay lên trời, rồi thả rơi chúng xuống đầu gối. - Tất cả những gì chúng tôi biết là nếu bị Nhím sầu chích bằng những mũi gai gớm ghiếc của nó, cậu phải tiêm Huyết sầu nếu muốn chết. khi được tiêm Huyết thanh, cơ thể của cậu quằn quại run rẩy, da dẻ sục sôi và chuyển sang màu xanh lục nhìn phát ớn, rồi cậu nôn ói thấy mà khiếp. Giải thích như thế đủ chưa hả Tommy?

      Thomas nhíu mày. Nó muốn làm cho Newt thất vọng hơn, nhưng nó cần câu trả lời.

      - Này, tôi biết cậu cảm thấy rất tệ khi bạn thân của mình phải trải qua chuyện đó, nhưng tôi chỉ muốn biết điều gì thực diễn ra ở đó thôi. Tại sao cậu gọi nó là Biến đổi?

      Newt thả lỏng người, dường như muốn gục xuống, rồi thở dài.

      - Nó khơi lại ký ức. Chỉ là những mảnh vụn, nhưng đúng là những ký ức trước khi chúng ta đến cái chỗ này. Ai từng trải qua chuyện đó đều cư xử như thằng tâm thần sau khi quá trình Biến đổi chấm dứt, mặc dù thường là đến mức tồi tệ như Ben. Dù sao , chuyện đó giống như là cậu được trả lại cuộc sống cũ, chỉ để thấy nó bị cướp lần nữa vậy.

      Đầu Thomas như muốn nổ tung.

      - Cậu chắc ? - Nó hỏi.

      Newt có vẻ bối rối.

      - Ý cậu là sao? Chắc về cái gì?

      - Tụi nó đổi khác vì mong muốn trở về cuộc sống cũ, hay vì tuyệt vọng khi nhận ra rằng cuộc sống đó cũng chẳng khá hơn tại?

      Newt nhìn Thomas lúc, rồi quay mặt , chìm trong suy tư.

      - Mấy sư huynh từng trải qua chuyện đó chưa bao giờ thảo luận về nó cả. Tụi nó chỉ... đổi khác. còn dễ mến. Trong Trảng có vài ba đứa từng bị, mình thể chịu được chúng. - Giọng của Newt xa xôi, còn đôi mắt nó như bị hút vào điểm vô hình nào đó ở trong rừng. Thomas hiểu thằng bé lo Alby còn như trước nữa.

      - tình, - Chuck đế vào, - Gally là thằng tệ nhất trong số đó.

      - Có gì mới về con kia ? - Thomas đổi chủ đề. Nó có tâm trạng để chuyện về Gally. Hơn nữa, suy nghĩ của nó ngừng quay về bên con bé. - Tớ thấy mấy Y-tờ cho đó ăn ở lầu.



      - Có gì mới về con kia ? - Thomas đổi chủ đề. Nó có tâm trạng để chuyện về Gally. Hơn nữa, suy nghĩ của nó ngừng quay về bên con bé. - Tớ thấy mấy Y-tờ cho đó ăn ở lầu.

      - có gì mới. - Newt đáp. - Vẫn chìm trong cơn hôn mê chết tiệt đó, hay đại loại thế. Lâu lâu lại lẩm nhẩm gì đó vô nghĩa, như là mơ ấy. Con đó ăn được, và có vẻ như sống tốt. Quái lạ ghê.

      Lại im lặng lúc, như thể cả ba đứa cố tìm ra lời giải thích về trường hợp của đứa con . Thomas lại thắc mắc về mối quan hệ lạ lùng mà nó cảm thấy với con bé, mặc dù nó suy giảm chút, nhưng có thể chỉ là bởi vì trong đầu nó chất chồng quá nhiều suy nghĩ khác.

      Cuối cùng Newt lên tiếng phá vỡ im lặng:

      - Dù sao nữa, chuyện tiếp theo là tìm xem chúng tôi cần phải làm gì với cậu, Tommy à.

      Thomas ngẩng mặt, hoang mang trước câu vừa rồi.

      - Làm gì với tôi? Cậu về chuyện gì vậy?

      Newt đứng dậy, kéo căng đôi tay.

      - Sư huynh làm chỗ này lộn tùng phèo cả rồi. nửa số trảng viên nghĩ rằng cậu là thượng đế, nửa kia chỉ muốn tống trả cậu xuống Hộp. Nhiều chuyện để lắm.

      - Như là gì? - Thomas biết điều gì là đáng lo ngại hơn, được tôn vinh làm hùng hay là bị căm ghét đến chết.

      - Kiên nhẫn . - Newt . - Cậu biết sau khi ngủ dậy.

      - Ngày mai à? Tại sao? - Thomas thích nghe cái giọng đó.

      - Tôi triệu tập Trang nghị. Và cậu đến đó. Cậu là cái mục đích thối tha duy nhất của cuộc họp.

      rồi Newt quay lưng bước , bỏ lại Thomas tự hỏi trong đầu làm thế quái nào mà cuộc Trang nghị được triệu tập chỉ để bàn về nó.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 24

      Ngày hôm sau, Thomas thấy mình ngồi cái ghế, lo lắng và sợ toát mồ hôi, đối mặt với mười thằng bé. Chúng an toạ những chiếc ghế được sắp thành hình bán nguyệt chung quanh Thomas. Sau khi định thần lại, Thomas nhận ra đó là các Trang chủ, và ngán điều là Gally cũng nằm trong số đó. Chiếc ghế ngay đối diện với Thomas bị bỏ trống - cần phải hỏi cũng biết đó là ghế của Alby. Bọn trẻ ở trong căn buồng rộng của Trang ấp mà Thomas chưa từng vào. Ngoài những chiếc ghế ra chỉ còn cái bàn nằm trong góc. Vách buồng làm bằng gỗ, giống như sàn nhà, và ràng là ai cố tìm cách biến nơi này thành nơi hiếu khách. hề có cửa sổ, căn buồng bốc mùi nấm mốc và sách cũ. Thomas bị lạnh nhưng vẫn sởn ốc.

      Ít ra nó cũng thấy nhõm khi Newt có mặt. Thằng bé ngồi cái ghế đặt bên phải của chiếc ghế trống.

      - Thay mặt cho thủ lĩnh, của chúng ta lúc này dưỡng bệnh, tôi tuyên bố khai mạc Trang nghị. - Newt , với cái đảo mắt , như thể nó ghét tất cả những trò nghi thức nhảm nhí này. - Như các bạn biết, những ngày vừa qua mọi chuyện trở nên rối tung, và ít nhiều có liên quan đến Đầu xanh, Tommy, người ngồi trước mặt chúng ta.

      Mặt Thomas đỏ như gấc vì ngượng.

      - Nó đâu còn là Đầu xanh nữa. - Gally nhắc, giọng trầm và hằn học cách tức cười. - Bây giờ nó chỉ là thằng phá luật thôi.

      Câu này làm nổ ra nhiều tiếng xì xầm, nhưng Newt dập tắt ngay. Đột nhiên Thomas chỉ muốn tránh càng xa căn phòng này càng tốt.

      - Gally này. - Newt . - Cố gắng giữ trật tự ở đây nhé. Nếu cứ mỗi lần tôi điều gì là cậu lại nhảy xổ vào cắt ngang, cậu cứ việc biến khỏi đây. nay tâm trạng của tôi được vui.

      Thomas ước gì mình có thể cười phá lên với câu đó.

      Gally khoanh tay và ngả người ra sau chiếc ghế, khuôn mặt nhăn nhó tới mức Thomas suýt phì cười. Nó càng lúc càng tin nổi là mới chỉ ngày hôm trước mình lại sợ thằng nhãi đó. Bây giờ Gally chỉ có vẻ ngu ngốc và thậm chí đáng thương hại.

      Newt quắc mắt nhìn Gally rồi tiếp.

      - Mừng là chúng ta làm chuyện này với nhau. - Newt lại đảo mắt vòng. - Nguyên do chúng ta ở đây là bởi vì gần như tất cả mọi thằng con trai ở trong Trảng đều tìm đều tìm đến gặp tôi trong mấy ngày vừa qua để hoặc kể tội Thomas, hoặc nài xin được nắm tay cậu ta làm hoà. Chúng ta cần phải quyết định xem làm gì với Thomas.

      Gally chồm người tới trước, nhưng Newt để cho nó .

      - Cậu có dịp để Gally ạ. Ai có lượt của người đó. Còn Tommy, cậu được phép mở miệng gì hết, cho tới khi được chúng tôi cầu. Được chưa? - Thằng bé chờ cái gật đồng ý của Thomas, buộc nó miễn cưỡng phải gật đầu, rồi chỉ tay về phía thằng bé ngồi ghế ngoài cùng bên phải. - Zart này, cậu bắt đầu trước.

      vài tiếng cười rúc rích cất lên trong khi Zart, thằng bé kiệm lời giữ nhiệm vụ trông coi khu Trang viên, ngọ nguậy ghế. Nó nhìn Thomas tựa như quan sát củ cà rốt mọc cây cà chua.

      - Hừm, - Zart mở lời, mắt ngó xung quanh như thể muốn chờ ai đó bảo xem nó cần gì. - Tôi biết nữa. Cậu ta phá vỡ trong những nguyên tắc quan trọng nhất của chúng ta. Ta thể để cho mọi người nghĩ rằng chuyện đó là bình thường. - Nó ngừng lời và nhìn xuống tay, xoa xoa chúng vào nhau - Nhưng mà... cậu ta thay đổi mọi chuyện. Bây giờ chúng ta biết là có thể sống sót ở ngoài đó, và chúng ta có thể đánh bại lũ Nhím sầu.

      Thomas cảm thấy cả người. Nó người ủng hộ. Nó tự hứa với bản thân tỏ ra tử tế với Zart.

      - Thôi, cho xin, - Gally nanh nọc. - Tôi dám cá chính Minho mới là người thanh toán tụi nó.

      - Gally, câm cái mồm cậu lại! - Newt hét và đứng bật dậy để tạo hiệu quả hơn, làm lần nữa Thomas lại mừng hết cỡ trong bụng. - Bây giờ tôi là người lãnh đạo, và nếu như tôi còn nghe thấy cậu thêm lời nào khi chưa đến lượt, tôi ra lệnh Trục xuất cậu ngay.

      - Làm ơn . - Gally thầm đầy mỉa mai, nét nhăn nhó tức cười tái xuất mặt thằng bé khi nó lại buông người xuống ghế.

      Newt ngồi xuống rồi ra hiệu với Zart:

      - Thế thôi à? Có đề nghị gì ?



      - Thế thôi à? Có đề nghị gì ?

      Zart lắc đầu.

      - Được rồi. Tiếp theo là cậu. Chảo chiên.

      Thằng bé đầu bếp ngoác miệng cười sau bộ râu và ngồi thẳng lên.

      - Sư huynh này có gan to hơn bất kỳ lá gan bò hay heo nào mà tôi từng nấu năm vừa qua. - Nó ngừng lời, như thể chờ xem có ai cười hay , nhưng chẳng ai cười cả. - Chuyện này đúng là ngớ ngẩn: cậu ta cứu mạng Alby, kết liễu vài con Nhím sầu, trong khi chúng ta chỉ ngồi đây bàn luận xem nên làm gì với cậu ta. Như Chuck vẫn , quá là tởm.

      Thomas muốn bước tới siết tay Chảo chiên. Thằng bé vừa mới ra chính xác những gì mà bản thân Thomas nghĩ về việc diễn ra.

      - Vậy cậu đề nghị thế nào? - Newt hỏi.

      Chảo chiên khoanh tay lại.

      - Đưa Thomas vào Hội đồng và để cho cậu ta huấn luyện chúng ta về những thứ mà cậu ta làm ở ngoài đó.

      Nhiều tiếng lao xao nổi lên, khiến Newt phải mất phút mới dẹp yên được mọi người. Thomas nhăn mặt. Với lời đề nghị vừa rồi Chảo chiên quá xa, và gần như bác bỏ tính xác đáng của tất cả những nhận định mà thằng bé vừa nêu ra.

      - Được rồi, ghi nhận. - Newt trong khi ghi chép tập giấy. - Bây giờ mọi người làm ơn ngậm miệng cho, tôi đùa đâu. Các bạn đều biết luật rồi. những ý kiến thể chấp nhận được, và tất cả đều được trước khi chúng ta biểu quyết thông qua. - Newt ghi chép xong và chỉ tay vào thành viên thứ ba của Hội đồng, thằng bé tóc đen, mặt lốm đốm tàn nhang mà Thomas chưa bao giờ tiếp xúc.

      - tình tôi có ý kiến. - Thằng bé .

      - Cái gì? - Newt bực bội hỏi. - hay ho khi chọn cậu vào Hội đồng nhỉ.

      - Xin lỗi, nhưng thiệt là tôi có ý kiến gì. - Thằng bé nhún vai. - Nếu có chăng tôi đồng tình với Chảo chiên. Tại sao lại trừng phạt cậu ta chỉ vì cứu mạng người khác?

      - Vậy đó là ý kiến của cậu phải ? - Newt hỏi dồn, tay lăm lăm bút chì.

      Thằng bé gật đầu, và Newt hí hoáy ghi chép. Thomas càng lúc càng thấy nhõm hơn. Có vẻ như đa phần Trang chủ đều ủng hộ nó chứ chống đối nó. Nhưng nó vẫn cảm thấy chỉ ngồi trơ ra là việc khó khăn. Nó rất muốn được tự cho bản thân mình. Nhưng nó cố buộc mình tuân theo luật lệ của Newt và giữ yên lặng.

      Tiếp theo là Winston mụn trứng cá, Trang chủ Trang trại.

      - Theo tôi cậu ta nên bị trừng phạt. phải tôi chống đối gì cậu, Đầu xanh ạ, nhưng Newt này, cậu là người lúc nào cũng nhai tới nhai lui về trật tự. Nếu ta xử phạt Thomas ta nêu tấm gương xấu. Cậu ta phá vỡ Nguyên tắc số .

      - Được rồi, - Newt trong lúc viết vào xấp giấy. - Vậy cậu đề nghị trừng phạt. Kiểu nào?

      - Tôi nghĩ ta nên nhốt cậu ta vào trong Trang thất trong vòng tuần, chỉ cho ăn bánh mì và uống nước suông, đồng thời cần phải tuyên truyền cho tất cả mọi người biết để lấy đó làm gương.



      - Tôi nghĩ ta nên nhốt cậu ta vào trong Trang thất trong vòng tuần, chỉ cho ăn bánh mì và uống nước suông, đồng thời cần phải tuyên truyền cho tất cả mọi người biết để lấy đó làm gương.

      Gally vỗ tay và nhận được cái nhíu mày từ phía Newt. Tim Thomas chùng xuống chút.

      Hai Trang chủ tiếp theo phát biểu ý kiến, người ủng hộ Chảo chiên, người kia về phe với Winston. Sau đó đến lượt Newt.

      - Tôi đồng ý với nhiều người trong số các bạn. Thomas nên bị trừng phạt, nhưng sau đó chúng ta cần phải tìm ra cách để sử dụng cậu ta. Tôi giữ lại đề nghị của mình cho tới khi nghe ý kiến của tất cả mọi người. Tiếp theo.

      Thomas ghét nghe thấy bọn họ bàn luận về hình phạt, và càng tức hơn khi cứ phải ngậm miệng. Nhưng trong thâm tâm, nó thể đồng tình. Tréo ngoe ở chỗ thành công mà nó đạt được cũng đồng thời phá vỡ điều luật quan trọng.

      Bọn trẻ tiếp tục lần lượt nêu ý kiến. Có đứa cho là Thomas nên được ca ngợi, có đứa lại nghĩ nó phải bị trừng phạt. Hoặc cả hai. Thomas chẳng buồn nghe mấy, vì còn ngóng đợi cho đến ý kiến của hai Trang chủ cuối cùng là Gally và Minho. Minho hề hé răng nửa lời kể từ khi Thomas bước vào trong phòng. Nó chỉ ngồi ủ rũ ghế, trông như vừa bị mất ngủ cả tuần.

      Gally trước:

      - Tôi nghĩ mình nêu quan điểm khá rồi.

      Tuyệt, Thomas nghĩ bụng. Vậy im mồm .

      - Tốt thôi. - Newt , lại đảo mắt lần nữa. - Đến lượt cậu đấy, Minho.

      - Chưa! - Gally gào lên làm vài Trang chủ xém rớt khỏi ghế. - Tôi vẫn còn muốn điều.

      - Thế phứt ra luôn . - Newt đáp.

      Chuyện này làm cho Thomas cảm thấy Hội đồng cũng coi thường Gally giống nó. Mặc dù nó còn e ngại Gally nữa, nó vẫn ghét thằng bé này.

      - Cứ nghĩ mà coi. - Gally bắt đầu . - Cái thằng đầu bã này từ dưới Hộp chui lên, lúc đó còn bối rối và sợ sệt. Vậy mà chỉ vài ngày sau nó chạy quanh Mê cung cùng với lũ Nhím sầu, hành động như thể ngoài đó là đất của nó vậy.

      Thomas co người ghế, thầm hy vọng là những đứa kia suy nghĩ như vậy.

      Gally tiếp tục :

      - Tôi nghĩ tất cả những chuyện này chỉ là diễn trò. Làm sao mà nó có thể làm được điều nó làm chỉ sau có vài ngày? Tôi bị mắc lừa đâu.

      - Cậu vòng vo chuyện gì vậy hả Gally? - Newt hỏi. - Sao huỵch toẹt luôn ?

      - Theo tôi, nó làm gián điệp cho những kẻ đưa chúng ta đến đây.

      Lại loạt tranh cãi om sòm bùng nổ trong phòng. Thomas thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu. Nó thể hiểu làm sao Gally lại có những suy nghĩ đó. Rốt cuộc Newt cũng vãn hồi được trật tự, nhưng Gally chịu ngưng .



      Lại loạt tranh cãi om sòm bùng nổ trong phòng. Thomas thể làm gì khác ngoài việc lắc đầu. Nó thể hiểu làm sao Gally lại có những suy nghĩ đó. Rốt cuộc Newt cũng vãn hồi được trật tự, nhưng Gally chịu ngưng .

      - Chúng ta thể tin thằng này. - Nó tiếp. - Hôm sau ngày nó đến, con bé tâm thần xuất , tuyên bố mọi chuyện thay đổi, tay nắm miếng giấy kinh dị kia. Rồi chúng ta tìm thấy con Nhím sầu chết. Thomas dễ dàng tìm được cớ để vào Mê cung ban đêm, rồi tìm cách thuyết phục mọi người rằng nó là hùng. ra , ngay cả Minho cũng đâu có nhìn thấy nó làm gì với đám dây leo đó đâu. Làm sao mà biết được liệu có phải nó là người treo Alby lên đó hay ?

      Gally ngừng lời. ai gì trong nhiều phút, và kinh hoàng bắt đầu dâng lên trong lòng Thomas. lẽ tụi nó thực tin vào lập luận của thằng Gally sao? Nó sốt ruột muốn được thanh minh và suýt nữa giữ được yên lặng. Nhưng trước khi nó kịp Gally tiếp:

      - Có quá nhiều điều lạ lùng diễn ra, tất cả đều bắt đầu từ sau khi thằng Đầu xanh mặt dẹp này xuất . Tình cờ nó lại là người đầu tiên sống sót qua đêm trong Mê cung. Có chuyện gì đó ổn, và cho đến khi chúng ta điều tra ra, tôi chính thức đề nghị nhốt nó vào trong Trang thất trong vòng tháng, sau đó ta xem xét lại.

      Nhiều tiếng rì rầm lại nổi lên trong lúc Newt hí hoáy ghi chép vào trong xấp giấy, liên tục lắc đầu. Cử chỉ đó làm Thomas nhen nhóm tia hy vọng.

      - Xong chưa đội trưởng Gally? - Newt hỏi.

      - Đừng có tỏ ra ta đây thông minh nữa, Newt à. - Gally , mặt đỏ lựng. - Tôi thiệt đó. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng thằng này chỉ sau chưa đầy tuần? Đừng có gạt bỏ ý kiến của tôi mà cân nhắc trước.

      Đây là lần đầu tiên Thomas thấy chút cảm tình với Gally. Thằng bé lo lắng về thái độ của Newt dành cho nó. Gally rốt cuộc cũng là Trang chủ mà. Nhưng mình vẫn ghét thằng này, Thomas nghĩ.

      - Tốt lắm Gally. - Newt . - Tôi xin lỗi. Chúng tôi đều lắng nghe cậu, và xem xét đề nghị của cậu. Cậu xong chưa?

      - Rồi. Tôi xong rồi. Và tôi đúng.

      gì thêm với Gally, Newt chỉ tay vào Minho.

      - Cậu . Người cuối, nhưng phải là người kém quan trọng nhất.

      Thomas phấn khởi khi thấy cuối cùng cũng đến lượt Minho. Chắc chắn thằng bé này bảo vệ nó tới cùng.

      Minho đứng phắt dậy, làm mọi người bất ngờ.

      - Tôi ở ngoài đó. Tôi chứng kiến những gì con người này thực được. Cậu ta vẫn vững vàng trong khi tôi trở thành con gà rù. cần nhiều lời như Gally. Tôi chỉ muốn ra lời đề nghị của mình, vậy thôi.

      Thomas nín thở, tự hỏi Minho cái gì.

      - Tốt thôi. - Newt . - Vậy cậu cho chúng tôi nghe luôn .

      Minho nhìn vào Thomas.

      - Tôi xin đề cử cậu ta thay thế vị trí của tôi, là Trang chủ của nhóm Tầm đạo sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :