1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 15

      Đây là đêm thứ hai liên tiếp Thomas ngủ với hình ảnh của Ben ám ảnh trong đầu đầy dằn vặt. Nếu có thằng bé đó mọi chuyện có thể khác xa. Thomas gần như tin rằng nó hoàn toàn hài lòng, hạnh phúc và hào hứng tìm hiểu cuộc sống mới, với mục tiêu trở thành Tầm đạo sinh, hoặc gần như thế. Nhưng trong thâm tâm nó hiểu rằng Ben chỉ là phần của hàng đống những rắc rối mà nó gặp phải.

      Giờ Ben ra , bị Trục xuất vào lãnh địa của bầy Nhím sầu, bị mang tới nơi mà chúng vẫn tha con mồi của chúng tới, và trở thành nạn nhân của bất cứ chuyện gì xảy ra tại đó. Mặc dù Thomas có hàng tá lý do để khiếp sợ Ben, nó vẫn cảm thấy tội nghiệp cho thằng bé.

      Thomas thể tưởng tượng nổi việc bị đẩy ra ngoài theo cách đó, nhưng căn cứ vào những khoảnh khắc cuối cùng của Ben khi thằng bé gào thét, vào nét mặt khiếp đảm của Ben còn nghi ngờ về tầm quan trọng của điều luật quy định mọi người được vào Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Mà ngay cả đám này cũng chỉ được ra ngoài đó vào ban ngày. Ben từng bị chích lần, có nghĩa là thằng bé có lẽ còn biết hơn đa số trảng viên về điều chờ đợi mình.

      Tội nghiệp thằng bé, Thomas nghĩ bụng. Tội nghiệp.

      Thomas nhún vai rồi trở mình. Càng nghĩ về chuyện đó, ý tưởng trở thành Tầm đạo sinh càng bớt hấp dẫn. Nhưng nó vẫn mời gọi Thomas cách thể giải thích nổi.

      Sáng hôm sau, bình minh chỉ mới chớm xuất bầu trời tiếng lao động trong Trảng đánh thức Thomas dậy khỏi giấc ngủ nặng nề nhất của nó kể từ khi tới đây. Thomas ngồi dậy, giụi mắt, cố làm cho hết váng đầu. Nhưng nó đành bỏ cuộc và nằm xuống lại, thầm mong bị ai quấy rầy.

      Nhưng chẳng được lấy phút.

      Có ai đó đập vào vai Thomas. Nó mở mắt ra và thấy Newt cúi xuống nhìn mình. Gì nữa đây? Nó thầm nghĩ.

      - Dậy mau, đồ lười.

      - Được rồi. Chào buổi sáng. Mấy giờ rồi vậy?

      - Bảy giờ rồi, Đầu xanh ạ. - Newt , mỉm cười chế giễu. - Chắc tôi phải để cậu ngủ nướng thêm sau mấy ngày cực nhọc vừa rồi.

      Thomas lăn mình ngồi dậy, bực bội vì được nằm thêm vài tiếng nữa.

      - Ngủ nướng gì chứ? Các cậu là ai vậy? đám nông dân hả? - Nông dân, tại sao nó lại nhớ nhiều về họ thế nhỉ? lần nữa trí nhớ khiếm khuyết lại ngăn trở nó.

      - À, ừ, nhân thể cậu chuyện này. - Newt gập chân ngồi xuống bên cạnh Thomas, yên lặng lúc, đưa mắt quan sát nhịp điệu hối hả bắt đầu trùm lên Trảng. - Tôi để cậu làm việc với các Thợ cuốc hôm nay, Đầu xanh ạ. Để xem liệu nó có phù hợp với cậu hơn là việc cứa cổ mấy con lợn kia .

      Thomas chán ngấy vì bị đối xử như đứa trẻ.

      - Bao giờ cậu mới thôi gọi tôi bằng cái tên đó đây?

      - Hả, lợn á?

      Thomas cố nặn nụ cười và lắc đầu.

      - , Đầu xanh kìa. Tôi đâu còn là người mới đến nữa, đúng chưa nào? Bây giờ danh hiệu đó thuộc về con bé bị hôn mê. Cứ việc gọi đó là Đầu xanh thỏa thích, còn tên tôi là Thomas. - Ý nghĩ về đứa con xẹt qua đầu Thomas làm nó nghĩ tới cảm giác của mình về liên hệ giữa con bé với nó. nỗi bâng khuâng tràn qua người nó, làm như thể nó nhớ và muốn gặp lại con bé vậy. Chuyện này vớ vẩn, nó nghĩ bụng. Mình thậm chí còn chẳng biết tên con đó.

      Newt ngả người ra sau, nhướng mày.

      - Bực tôi à. Hay là đêm qua cậu bị con gì cắn?

      Thomas phớt lờ và hỏi tiếp:

      - Thợ cuốc là gì vậy?

      - Đó là từ mà chúng tôi dùng để gọi những đứa làm việc ở Trang viên: cày cấy, gieo hạt, trồng cây, và đại loại như thế.

      Thomas gật đầu.

      - Ai là Trang chủ?

      - Zart. Cậu ta là người tử tế chừng nào cậu còn làm việc hăng hái, chấm hết. Cậu ta là cái người cao to đứng đầu hàng ngày hôm qua đấy.

      Thomas gì, thầm mong mình có thể trải qua ngày trọn vẹn mà phải đề cập tới Ben và vụ Trục xuất. Chủ đề đó chỉ làm cho nó muốn bệnh, nên nó vội chuyển đề tài ngay.

      - Vậy sao cậu đến đánh thức tôi vậy?

      - Sao cơ? thích nhìn thấy cái bản mặt tôi khi mở mắt ra hả?



      - Sao cơ? thích nhìn thấy cái bản mặt tôi khi mở mắt ra hả?

      - hẳn thế. Nhưng… - Trước khi Thomas kịp hết câu tiếng ầm ầm của những bức tường mở ra cắt ngang lời nó… Nó nhìn về phía Cửa Đông, thoáng trông đợi nhìn thấy Ben đứng ở phía bên kia cổng. Thay vào đó, nó nhìn thấy Minho căng cơ. Rồi Thomas nhìn thấy nó bước tới nhặt thứ gì đó lên.

      Đó là phần cây sào gắn với vòng dây da. Dường như Minho chẳng mấy bận tâm, cứ thế quẳng nó cho Tầm đạo sinh khác, thằng bé này mang cất nó vào trong cái kho chứa dụng cụ gần Trang viên.

      Thomas quay sang Newt, bối rối ra mặt. Vì sao Minho có thể hành động cách vô tâm như vậy kia chứ?

      - Cái quái…

      - Mới chứng kiến được có ba vụ Trục xuất thôi, Tommy à. Tất cả đều ghê rợn như vụ ngày hôm qua mà cậu thấy. Nhưng lần quái quỷ nào cũng vậy, lũ Nhím sầu bỏ lại vòng cổ ngưỡng cửa. Làm người ta sợ chết khiếp.

      Thomas đồng tình.

      - Chúng làm gì với những đứa chúng bắt được? - Liệu nó có muốn biết vậy hả trời?

      Newt chỉ nhún vai, vờ tỏ ra lạnh nhạt. Dường như thằng bé muốn về chuyện đó đúng hơn.

      - Vậy kể cho tôi nghe về các Tầm đạo sinh . - Đột nhiên Thomas . Những chữ đó cứ thế mà chui ra khỏi miệng nó. Nhưng nó vẫn ngồi yên, mặc cho thôi thúc kỳ lạ cố bắt nó xin lỗi và đổi chủ đề. Thomas muốn biết mọi điều về đám này. Ngay cả sau những gì thấy tối hôm qua, ngay cả sau khi nhìn thấy con Nhím sầu qua cửa sổ, nó vẫn muốn biết. hấp dẫn quá mạnh, tuy nó hiểu tại sao. Trở thành Tầm đạo sinh giống như là điều mà nó được sinh ra chỉ để thực vậy.

      Newt khựng lại, bối rối ra mặt.

      - Tầm đạo sinh á? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?

      - Chỉ thắc mắc thôi mà.

      Newt nhòm Thomas cách đầy nghi ngờ.

      - Đó là những đứa giỏi nhất đấy. Buộc phải như thế. Mọi thứ phụ thuộc vào tụi nó. - Newt nhặt hòn đá, quăng ra xa, rồi hờ hững nhìn theo cho đến khi nó ngừng lăn.

      - Sao cậu làm Tầm đạo sinh?

      Newt quắc mắt nhìn Thomas.

      - từng là Tầm đạo sinh, cho tới khi chân tôi bị đau cách đây vài tháng. Từ đó tôi còn là chính mình nữa. - Newt cúi xuống, lơ đãng sờ lên mắt cá chân phải, nét đau đớn thoáng khuôn mặt. Thomas cảm thấy nỗi đau chủ yếu nằm trong đầu chứ phải nỗi đau cụ thể mà thằng bé gặp phải.

      - Làm sao cậu bị như vậy? - Thomas hỏi, nghĩ rằng càng buộc Newt nhiều nó càng biết được thêm nhiều điều.

      - Chạy trốn lũ Nhím sầu thối tha kia, chứ còn gì nữa? Chúng suýt nữa bắt được tôi. - Newt ngừng lời. - Bây giờ tôi vẫn còn rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh phải trải qua quá trình Biến đổi.

      Biến đổi. Đây là trong những chủ đề mà Thomas nghĩ có thể đưa mình đến với những câu trả lời nhanh hơn bất cứ điều gì khác.

      - Nó là cái gì vậy? Cái gì thay đổi? Có phải mọi người đều trở nên điên loạn như Ben và bắt đầu tìm cách giết người hay ?

      - Ben tệ hơn hẳn những trường hợp còn lại. Nhưng tôi cứ tưởng cậu muốn trò chuyện về các Tầm đạo sinh? - Giọng điệu của Newt cảnh báo rằng về Biến đổi như vậy là đủ rồi.

      Điều này chỉ càng làm cho Thomas thêm tò mò, mặc dù nó cũng phản đối nếu quay về đề tài Tầm đạo sinh.

      - Thôi được. Tôi nghe đây.

      - Như tôi . Đám đó là ưu tú nhất.

      - Vậy các cậu làm gì? Thi tài xem ai là người nhanh nhất à?

      Newt nhìn Thomas cách hằn học, rồi gằn giọng:

      - Làm ơn động não chút , Đầu xanh, à quên, Tommy, bất cứ cái tên nào cậu thích. Việc chạy nhanh chỉ là phần của công việc thôi. phần rất, rất , đấy.

      Thomas lại càng chú ý tợn.



      Thomas lại càng chú ý tợn.

      - Ý cậu là sao?

      - Khi tôi giỏi nhất, tôi muốn mọi lĩnh vực. Để sống sót trong cái Mê cung thối tha kia, cậu cần phải thông minh, nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Phải là người quyết đóan, có thể ước lượng đích xác mình liều mạng được tới đâu. khinh suất, nhưng cũng thể nhút nhát được. - Newt duỗi chân ra, dựa người hai tay. -Ngoài đó dễ sợ lắm, cậu có biết ? Tôi chẳng ham hố gì nó nữa đâu.

      - Tôi tưởng lũ Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi chứ. - Dù là định mệnh hay Thomas vẫn muốn đụng phải con trong số chúng.

      - Ừ, thường là như thế.

      - Vậy tại sao Mê cung lại kinh khủng đến vậy? - Còn chuyện gì khác mà nó chưa biết đây?

      Newt thở dài.

      - Áp lực. Căng thẳng. Cách bố trí của Mê cung thay đổi hàng ngày. Luôn luôn phải vẽ lại mọi thứ trong đầu, cố gắng đưa chúng ta rời khỏi chỗ này. Lo nghĩ về cái mê đồ quỷ quái kia. Điều tệ hại nhất là cậu luôn luôn sợ mình quay về được. mê cung bình thường đủ khó khăn lắm rồi, đằng này nó còn thay đổi đường lối lại hàng ngày nữa, nên chỉ cần sai lầm chút thôi là cậu phải qua đêm cùng với lũ quái vật khát máu đó. có chỗ cho ngu ngốc hay hèn nhát đâu.

      Thomas nhíu mày, hoàn toàn hiểu được thôi thúc chảy trong huyết quản buộc nó tiếp tục hỏi tới. Đặc biệt là sau kiện đêm qua. Nhưng nó vẫn cảm thấy thôi thúc đó, tất cả mọi thứ.

      - Tất cả những quan tâm này là thế nào? - Newt hỏi.

      Thomas ngập ngừng và ngẫm nghĩ chút, nó thấy sợ khi phải ra thành lời lần nữa:

      - Tôi muốn trở thành Tầm đạo sinh.

      Newt quay lại, nhìn thẳng vào mặt Thomas.

      - Cậu mới ở đây chưa đầy tuần, huynh à. Hơi sớm để chui đầu vào chỗ ấy đấy, cậu nghĩ vậy sao?

      - Tôi nghiêm túc mà. - Chuyện này gần như là vớ vẩn ngay cả đối với Thomas, nhưng nó vẫn cảm thấy điều đó cách sâu sắc. Quả vậy, mong muốn trở thành Tầm đạo sinh là thứ duy nhất đưa nó tiến lên, giúp nó chấp nhận hoàn cảnh này.

      Mắt Newt vẫn rời Thomas.

      - Tôi cũng nghiêm túc. Quên chuyện đó . Chưa có ai trở thành Tầm đạo sinh ngay trong tháng đầu tiên cả, chứ đừng tới tuần đầu tiên. Cần phải có rất nhiều bằng chứng chứng tỏ trước khi chúng tôi đưa cậu tới gặp Trang chủ.

      Thomas đứng dậy, bắt đầu gấp túi ngủ lại.

      - Newt này. Tôi đấy. Tôi thể nhổ cỏ cả ngày. Tôi phát rồ mất. Tôi chẳng có chút manh mối nào về thứ mà tôi làm trước khi họ đóng tôi vào cái hộp kim loại kia và giao đến đây, nhưng trong đầu tôi luôn sôi sục ý tưởng trở thành Tầm đạo sinh. Tôi có thể làm được mà.

      Newt vẫn nhìn Thomas, buồn giúp tay.

      - Có ai cậu thể đâu. Nhưng tại nên cho ý tưởng đó nghỉ ngơi chút .

      Thomas cảm thấy nóng ruột

      - Nhưng mà…

      - Nghe này, tin tôi Tommy. Cậu cứ quanh quẩn trong này và suy nghĩ về việc vì sao mình giỏi giang thế này mà lại phải làm cu li, về việc cậu mong ước được trở thành Tầm đạo sinh đến như thế nào… và rồi cậu chỉ tạo ra cho mình thêm nhiều kẻ thù mà thôi. Bây giờ cứ tạm gác chuyện đó lại cái .

      Mua thêm kẻ thù là điều cuối cùng mà Thomas mong muốn, nhưng dẫu vậy… Nó quyết định chuyển sang hướng khác:

      - Tốt thôi, tôi trao đổi với Minho về chuyện này.

      - Cứng đầu ghê nhỉ, cái đồ quái quỷ nhà cậu. Các Tầm đạo sinh được đề cử trong Trang nghị, và nếu như cậu nghĩ là tôi khó tính, chờ mà xem lúc đó họ cười vào mũi cậu như thế nào.

      - Cho cậu biết, tôi có sức chịu đựng khá tốt đó. Đừng có phí thời gian bắt tôi chờ đợi.

      Newt đứng lên, dí ngón tay vào mặt Thomas.

      - Này Đầu xanh, nghe cho đây. Cậu có nghe tôi đấy hả?



      - Này Đầu xanh, nghe cho đây. Cậu có nghe tôi đấy hả?

      Đáng ngạc nhiên là Thomas hề cảm thấy sợ sệt. Nó chỉ đảo mắt, rồi gật đầu.

      - Tốt hơn là cậu nên dừng cái trò vớ vẩn này lại, trước khi những người khác biết được. Ở đây mọi chuyện diễn ra như cậu muốn, và tồn tại của chúng ta phụ thuộc vào cái diễn ra ấy đấy.

      Newt ngừng lời, nhưng Thomas gì, chờ đợi bài thuyết giảng mà nó biết là sắp diễn ra.

      - Trật tự. - Newt tiếp. - Trật tự. Cậu hãy đảo đảo lại từ đó trong cái đầu bã của cậu. Chúng tôi vẫn sống khỏe ở đây là bởi vì chúng tôi làm việc chết bỏ và giữ vững trật tự. Trật tự chính là nguyên do khiến chúng tôi phải đẩy Ben ra ngoài: thể để cho những kẻ loạn óc chạy quanh và tìm cách giết người khác được. Trật tự. Điều cuối cùng mà chúng tôi muốn ở cậu là hất đổ nó.

      chống đối bị gạt phăng khỏi đầu Thomas. Nó biết tới lúc phải im mồm. “Được thôi” là tất cả những gì nó .

      Newt vỗ lưng Thomas rồi :

      - Ta cùng thỏa thuận nào.

      - Cái gì? - Thomas lại cảm thấy hy vọng trỗi dậy.

      - Cậu giữ mồm giữ miệng về chuyện này, và tôi để tên cậu vào danh sách những người có tiềm năng được huấn luyện càng sớm càng tốt. Đừng có tự đưa đầu vào rắc rối, nếu tôi làm đủ mọi cách để cậu bao giờ trở thành Tầm đạo sinh được. Thỏa thuận chứ?

      Thomas căm ghét cái ý tưởng phải chờ đợi biết đến bao giờ.

      - Thỏa thuận thấy gớm.

      Newt nhướng mày.

      Cuối cùng Thomas gật đầu.

      - Đồng ý.

      - nào, chúng ta kiếm gì bỏ bụng ở chỗ Chảo chiên thôi. Hy vọng là ta bị nghẹn họng.

      Sáng hôm đó, rốt cuộc Thomas cũng nhìn thấy Chảo chiên dù chỉ là ở khoảng cách xa. Thằng bé bận bịu làm bữa sáng cho cả đạo quân trảng viên háu đói. Trông nó thể lớn hơn mười sáu tuổi, nhưng nó có cả cái cằm đầy râu và lông lá mọc khắp người, như thể mọi cọng lông đều tìm cách thoát ra khỏi bức bí do bộ đồ ám mùi thức ăn của nó tạo ra. Trông có vẻ gì là đứa sạch nhất thế giới trong khi làm bếp, Thomas nghĩ bụng. Nó nhủ thầm cần phải coi chừng những sợi lông đen trong đồ ăn.

      Thomas và Newt đến ngồi cùng với Chuck tại cái bàn dã ngoại ngay bên ngoài nhà bếp đúng lúc nhóm đông trảng viên đứng dậy và chạy về phía Cửa Tây, vừa chạy vừa chộn rộn với nhau về điều gì đó.

      - Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, tự thấy ngạc nhiên vì giọng điệu hờ hững của mình. Những diễn biến mới trong Trảng Đất dần dà thành cơm bữa đối với nó.

      Newt nhún vai trong khi chọc chọc quả trứng của mình.

      - Chắc là xem Alby và Minho lên đường. Họ đến chỗ con Nhím chết bằm kia.

      - Ê. - Chuck , làm mẩu thịt văng ra khỏi miệng. - Em hơi thắc mắc chuyện này đó.

      - Ừ, Chuckie. - Newt mỉa mai. - Vậy cái câu hỏi chết bằm của cậu là gì nào?

      Chuck có vẻ suy nghĩ rất lung.

      - Vậy là, họ tìm thấy con Nhím sầu bị chết, phải ?

      - Phải. - Newt đáp. - Cám ơn báo tin.

      Chuck lơ đãng gõ gõ cái nĩa xuống bàn lúc.

      - Thế, ai giết cái con vật ngu ngốc đó?

      Câu hỏi hay đấy, Thomas nhủ thầm. Nó chờ nghe câu trả lời của Newt, nhưng mãi chẳng thấy gì. ràng là thằng bé có manh mối gì về chuyện này.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 16

      Thomas trải qua buổi sáng cùng với Trang chủ của Trang viên, để “Làm việc chết bỏ”, theo như chữ dùng của Newt. Zart là thằng bé cao to tóc đen đứng đầu sào khi trục xuất Ben, và hiểu vì lý do gì mà người nó lúc nào cũng bốc mùi sữa chua. Zart nhiều, nhưng giảng giải kỹ lưỡng cho Thomas cho đến khi nó có thể tự mình làm việc. Nhổ cỏ, tỉa mơ, trồng bí và bí ngòi, thu hoạch rau xanh. Nó chẳng ưa công việc này và gần như bận tâm tới những đứa cùng làm, nhưng nó còn ghét công việc làm cùng với Winston ở Trang trại nhiều hơn.

      Thomas và Zart nhổ cỏ mọc luống bắp non dài Thomas quyết định rằng đây là lúc thuận lợi để đặt câu hỏi. Cậu Trang chủ này coi bộ dễ gần.

      - Này, Zart. - Nó .

      Thằng bé Trang chủ ngước lên nhìn Thomas, rồi tiếp tục công việc. Nó có đôi mắt xuôi, và khuôn mặt dài - vì lý do nào đấy mà trông nó phát chán lên được.

      - Ờ, Đầu xanh, cậu muốn gì?

      - Có bao nhiêu Trang chủ cả thảy? - Thomas hỏi, cố tỏ ra tự nhiên. - Và những công việc ở đây là gì?

      - Để coi, có Thợ dựng nè, Trảng vụ, Trảng binh, Đầu bếp, Thợ đồ, Y-tờ, Thợ cuốc, Thợ cứa. Tầm đạo sinh, dĩ nhiên. Tôi biết nữa, chắc là còn số công việc khác. Chỉ quan tâm tới tới việc của tôi thôi.

      số từ chỉ nghe là hiểu, nhưng Thomas vẫn còn thắc mắc vài thứ:

      - Trảng vụ là gì vậy? - Nó biết đó là công việc của Chuck, nhưng thằng nhóc bao giờ muốn chuyện về việc mình làm. Luôn luôn né tránh.

      - Đó là những sư huynh thể làm công việc khác. Cọ toa lét, phòng tắm, chùi bếp, vệ sinh Trang trại sau khi giết mổ, mọi thứ. Chỉ cần trải qua ngày với đám này là cậu từ bỏ mọi ý định theo hướng đó. Tôi dám khẳng định luôn.

      Thomas cảm thấy tiếc cho Chuck. Thằng nhóc cố gắng rất nhiều để làm bạn với mọi người, nhưng chẳng có đứa nào tỏ ra quý mến nó hoặc thậm chí là để ý đến nó. Phải, Chuck có hơi hiếu động và nhiều chuyện, nhưng Thomas thấy vui vì có thằng bên cạnh.

      - Thế còn Thợ cuốc? - Thomas hỏi trong lúc nhổ bụi cỏ lớn, làm đất văng ra tung tóe.

      Zart dặng hắng rồi tiếp tục lui cui làm việc trong khi đáp:

      - Đó là những đứa đảm nhận toàn bộ các việc nặng nhọc trong Trang viên. Những việc tầm thường chẳng ai để ý. Trong khi rảnh rỗi tụi nó làm các việc khác trong Trảng. ra, rất nhiều trảng viên kiêm nhiệm nhiều việc. Có ai cho cậu biết như vậy chưa?

      Thomas phớt lờ và tiếp tục hỏi, cố gắng moi được càng nhiều thông tin càng tốt.

      - Thế còn các Trảng binh? Tôi biết là tụi này phụ trách những người chết, nhưng công việc đó đâu có thường xuyên?

      - Mấy đứa đó dễ nể lắm nha. Tụi nó còn hoạt động với vai trò canh gác và bảo vệ trị an nữa. Mọi người chỉ thích gọi tụi nó là Trảng binh. Ngày làm thứ việc đó chắc là vui lắm. - Zart khúc khích cười, đây là lần đầu tiên Thomas nghe thấy giọng cười của nó. Có chút gì dễ mến trong đó.

      Thomas còn nhiều câu hỏi nữa. Hàng đống là đằng khác, Chuck và mọi người trong Trảng bao giờ chịu giải đáp cho nó bất kỳ chuyện gì. Và bây giờ nó được gặp Zart, thằng bé coi bộ rất sẵn lòng chia sẻ thông tin. Nhưng đột nhiên Thomas cảm thấy hết hứng trò chuyện. Chẳng hiểu thế nào mà đứa con lại đột ngột xuất trong đầu nó cùng với chút bâng khuâng, kế đến là Ben và con Nhím sầu bị chết, kiện lẽ ra là điều tốt nhưng mọi người cứ hành động như phải vậy.

      Cuộc sống mới của nó là bế tắc.

      Nó hít vào hơi sâu, dài. Làm việc thôi, nó nghĩ. Và nó bắt tay vào công việc.

      Khi trời về chiều, Thomas sắp sửa đổ gục vì kiệt sức - việc còng lưng và bò lổm ngổm đất đúng là cực hình. Trang trại, rồi tới Trang viên. Hai bàn thua trắng.

      Tầm đạo sinh, nó nghĩ trong lúc nghỉ giải lao. Chỉ cần để mình làm Tầm đạo sinh thôi. lần nữa Thomas lại thấy mình quá phi lý khi muốn làm việc đó đến mức ấy. Nhưng mặc dù thể lý giải nổi, nó vẫn thể phớt lờ được mong muốn đó. Nó cũng mạnh mẽ như suy nghĩ về đứa con kia, nhưng Thomas cố gắng gạt chúng qua bên càng lâu càng tốt.



      Tầm đạo sinh, nó nghĩ trong lúc nghỉ giải lao. Chỉ cần để mình làm Tầm đạo sinh thôi. lần nữa Thomas lại thấy mình quá phi lý khi muốn làm việc đó đến mức ấy. Nhưng mặc dù thể lý giải nổi, nó vẫn thể phớt lờ được mong muốn đó. Nó cũng mạnh mẽ như suy nghĩ về đứa con kia, nhưng Thomas cố gắng gạt chúng qua bên càng lâu càng tốt.

      Mệt mỏi và ê ẩm, Thomas về phía nhà bếp kiếm chút thức ăn lót dạ và nước uống. Nó có thể ăn cả bữa hoành tráng mặc dù chỉ mới ăn trưa trước đó hai giờ. Ngay cả thịt heo bây giờ cũng bắt đầu ăn ngon lành trở lại.

      Nó cắn trái táo rồi thụp xuống đất bên cạnh Chuck. Newt cũng ở đó, nhưng ngồi tách ra, bận tâm tới những người khác. Đôi mắt của thằng bé đỏ quạch, trán hằn sâu những nếp nhăn. Thomas nhìn thằng bé cắn móng tay, việc mà nó chưa từng thấy trước đó.

      Chuck cũng để ý và hỏi câu chực sẵn trong đầu Thomas.

      - Có chuyện gì với cậu ta thế? - Thằng nhóc thào. - Trông giống như , lúc mới ra khỏi Hộp ấy.

      - Tớ biết. - Thomas đáp. - Sao cậu mà hỏi cậu ta .

      - Tôi có thể nghe thấy mọi thứ chết bằm mà hai người đó. - Newt to. - Chẳng trách ai muốn ngủ gần hai người.

      Thomas có cảm giác như vừa bị bắt quả tang ăn vụng, nhưng nó quan tâm. Newt là trong số ít các trảng viên mà nó quý trọng.

      - Có chuyện gì với cậu vậy? - Chuck hỏi. - muốn gây chuyện, nhưng cậu trông tởm đấy.

      - Sao mà thế giới này nhiều cái hay ho quá . - Newt đáp, rồi im lặng nhìn xa xăm lúc lâu. Thomas sắp sửa bồi thêm câu hỏi khác Newt tiếp. - Con được Hộp giao tới cứ tiếp tục rên rỉ và lảm nhảm những thứ quái đản mà tỉnh lại. Các Y-tờ làm hết sức mình để cho nó ăn. Nhưng càng ngày nó càng ăn ít . Tôi phải với các cậu là, có điều gì đó chẳng lành trong tất cả câu chuyện chết bằm này.

      Thomas nhìn xuống trái táo, rồi cắn miếng. Bây giờ nó có vị chua loét - nó nhận ra mình lo lắng cho đứa con kia. Quan tâm đến an nguy của con đó. Như thể là nó biết con bé đó vậy.

      Newt buột miệng thở dài.

      - Chết tiệt. Nhưng đó hẳn là điều làm tôi bận lòng.

      - Vậy là cái gì? - Chuck hỏi.

      Thomas nghiêng người tới trước, tò mò đến mức độ nó hoàn toàn quên bẵng đứa con trong đầu.

      Newt nheo mắt lại trong khi nhìn về phía trong các cửa ra Mê cung.

      - Alby và Minho. - Thằng bé lầm bầm. - Đáng lẽ cả hai phải quay về từ hàng giờ trước rồi.

      Trước khi Thomas nhận ra lại quay về với công việc nhổ cỏ và đếm từng phút cho tới khi xong công chuyện ở Trang viên. Thỉnh thoảng nó liếc về Cửa Tây, tìm kiếm dấu hiệu của Alby và Minho. lo lắng của Newt lan truyền sang nó.

      Newt hai đứa kia đáng lẽ phải quay về lúc giữa trưa, thời gian vừa đủ để tới chỗ con Nhím sầu, thăm dò trong vòng tới hai giờ, rồi quay trở lại. Chẳng trách vì sao Newt lại lo lắng đến vậy. Khi Chuck phỏng đoán có thể hai đứa kia chỉ chơi đâu đó, Newt liếc nhìn nó cái tóe lửa tới nỗi Thomas tưởng Chuck sắp bốc cháy đến nơi.

      bao giờ quên được nét mặt của Newt sau đó. Khi Thomas hỏi tại sao Newt và vài đứa khác ra ngoài Mê cung để tìm kiếm sắc mặt của Newt kinh hoàng thấy - hai má của thằng bé hõm sâu vào, khiến cho khuôn mặt nó tối sầm lại. Điều đó chỉ thoáng qua, và Newt giải thích rằng phái người tìm kiếm là điều cấm kỵ, do lo sợ có thể làm tổn thất thêm nhiều người. Nhưng nghi ngờ gì nữa, nỗi sợ hãi lướt qua mặt thằng bé. Newt khiếp sợ cái Mê cung kia.

      Bất kể chuyện gì từng xảy ra với thằng bé - có lẽ là gắn liền với chấn thương mắt cá còn ám ảnh nó - cũng phải kinh khủng lắm.

      Bữa ăn chiều hôm đó thực nặng nề, nhưng phải vì đồ ăn. Chảo chiên và các đầu bếp của mình dọn bữa ăn thịnh soạn bao gồm thịt nướng, khoai tây nghiền, đậu xanh và bánh mì nóng. Thomas nhanh chóng nhận ra những câu giễu cợt về khả năng nấu nướng của Chảo chiên chỉ là giỡn. Mọi người nhai ngấu nghiến thức ăn của thằng bé và thường xuyên đòi ăn thêm. Nhưng chiều nay, các trảng viên trông như người chết sống lại ăn bữa cuối trước khi về chầu Diêm vương vậy.



      Bữa ăn chiều hôm đó thực nặng nề, nhưng phải vì đồ ăn. Chảo chiên và các đầu bếp của mình dọn bữa ăn thịnh soạn bao gồm thịt nướng, khoai tây nghiền, đậu xanh và bánh mì nóng. Thomas nhanh chóng nhận ra những câu giễu cợt về khả năng nấu nướng của Chảo chiên chỉ là giỡn. Mọi người nhai ngấu nghiến thức ăn của thằng bé và thường xuyên đòi ăn thêm. Nhưng chiều nay, các trảng viên trông như người chết sống lại ăn bữa cuối trước khi về chầu Diêm vương vậy.

      Các Tầm đạo sinh về đúng giờ giấc thường lệ, và Thomas càng lúc càng lo lắng hơn khi nó quan sát Newt lao hết từ cửa này sang cửa khác trong lúc tụi kia chạy vào Trảng, buồn che giấu sợ hãi của mình nữa. Nhưng Alby và Minho vẫn thấy đâu. Newt thúc ép các trảng viên tiếp tục nuốt bữa chiều khó nhai của Chảo chiên, nhưng bản thân thằng bé vẫn đứng ngóng bộ đôi mất tích. ai ra, nhưng Thomas cũng biết là các cổng thành sắp đóng tới nơi rồi.

      Thomas miễn cưỡng làm theo mệnh lệnh như những thằng bé khác, vào ngồi cùng bàn với Chuck và Winston ở phía Nam của Trang ấp. Nó chỉ có thể nhai vài miếng rồi thôi.

      - Tớ thể chịu được cảnh ngồi đây trong khi bọn họ mất tích ở ngoài kia. - Nó và bỏ nĩa xuống. - Tớ cùng với Newt quan sát các cổng thành. - Thomas đứng lên bỏ . Nó ngạc nhiên khi Chuck bám theo.

      Ở Cửa Tây, hai đứa gặp Newt rảo bước, tay vò đầu bứt tóc. Thằng bé nhìn lên trong khi Thomas và Chuck tiến lại gần.

      - Hai đứa kia ở đâu kia chứ? - Newt hỏi, giọng căng thẳng.

      Thomas thấy cảm động vì Newt quan tâm tới Alby và Minho nhiều đến thế - như thể hai đứa kia là bà con họ hàng với nó vậy.

      - Tại sao phải đội tìm kiếm? - Thomas thử đề nghị lần nữa. Nó thấy xuẩn ngốc khi cứ ngồi đây lo lắng đến chết trong khi chúng có thể ra ngoài đó và tìm hai đứa kia.

      - Chết b… - Newt cất tiếng, rồi im bặt, nhắm mắt lại lúc và hít hơi sâu. - Chúng ta thể làm thế. Được chưa? Đừng có nhắc tới chuyện đó nữa. Chuyện đó hoàn toàn trái luật. Đặc biệt là khi mấy cái cổng gớm ghiếc này sắp sửa đóng lại.

      - Nhưng tại sao? - Thomas gặng hỏi, thể tin nổi là Newt cứng đầu đến thế. - Liệu lũ Nhím sầu có bắt được hai người đó nếu họ ở lại ngoài kia ? Chúng ta có nên làm điều gì đó hay ?

      Newt quay sang nhìn Thomas, mặt đỏ ké, mắt phừng phừng lửa giận.

      - Khép cái miệng lại, Đầu xanh! - Thằng bé hét lên. - Cậu ở đây còn chưa đủ tuần! Cậu tưởng tôi dám liều mạng cứu hai người kia sao?

      - phải thế… tôi… xin lỗi. Tôi có ý… - Thomas biết gì, nó chỉ cố giúp đỡ thôi.

      Nét mặt Newt dịu lại.

      - Cậu chưa hiểu hết đâu, Tommy ạ. Ra ngoài kia trong đêm tối là đâm đầu vào chỗ chết. Chúng ta chỉ càng phung phí mạng người. Nếu hai huynh kia về được… - Newt ngừng lời, có vẻ ngại ngần muốn ra điều mà mọi người nghĩ. - Cả hai đều tuyên thệ, như tôi làm. Như tất cả chúng tôi. Cả cậu cũng làm thế, khi cậu dự buổi Trang nghị đầu tiên và được Trang chủ lựa chọn. bao giờ ra ngoài vào ban đêm. Cho dù có chuyện gì nữa. bao giờ.

      Thomas nhìn sang Chuck, lúc này mặt cũng tái giống như Newt.

      - Newt muốn ra điều này. - Thằng nhóc . - Nhưng nếu bọn họ quay về, có nghĩa là họ chết rồi. Minho rất thông minh. Cậu ấy thể nào lạc đường. thể được. Họ chết rồi.

      Newt gì trong khi Chuck quay lưng bước về phía Trang ấp, mặt cúi gằm. Chết ư? Thomas nghĩ. Tình thế trở nên trầm trọng tới mức nó biết phải làm gì, đầu óc nó lúc này hoàn toàn trống rỗng.

      - Nó đúng đấy. - Newt khổ sở . - Chính vì vậy mà chúng ta càng được ra ngoài kia. Chúng ta thể để cho mọi chuyện tồi tệ thêm.

      Newt nắm lấy vai Thomas, rồi buông thõng hai tay. Mắt nó nhòa lệ. Thomas tin chắc là ngay cả trong cái ký ức tăm tối bị bôi xóa của mình nó cũng chưa bao giờ thấy ai buồn bã đến thế. Ánh hoàng hôn nhập nhoạng càng làm Thomas buồn thê thảm.

      - Trong vòng hai phút nữa cổng đóng lại. - Newt lên tiếng. lời nhận xét ngắn gọn và dứt khoát tới nỗi dường như nó treo lửng lơ trong khí như lá cờ đen căng gió. Rồi Newt quay lưng bước , lưng gù hẳn xuống, im lặng.

      Thomas lắc đầu, quay lại nhìn về phía Mê cung. Nó chỉ vừa mới quen Minho và Alby, nhưng tim nó đau nhói với ý nghĩ rằng cả hai nằm ngoài kia, bị giết bởi những con quái vật ghê rợn mà nó nhìn thấy vào đêm đầu tiên sau khi tới Trảng.



      Thomas lắc đầu, quay lại nhìn về phía Mê cung. Nó chỉ vừa mới quen Minho và Alby, nhưng tim nó đau nhói với ý nghĩ rằng cả hai nằm ngoài kia, bị giết bởi những con quái vật ghê rợn mà nó nhìn thấy vào đêm đầu tiên sau khi tới Trảng.

      tiếng ầm vang dội khắp bốn phương làm Thomas bừng tỉnh. Tiếp đến là tiếng rít kèn kẹt của đá nghiến vào nhau. Các cánh cổng khép lại.

      Bức tường bên phải rùng rùng chuyển động làm đất đá văng tứ tung. Hàng cọc mép bức tường bên phải, dường như kéo dài lên đến tận trời, bắt đầu dịch chuyển về phía những cái lỗ tương ứng bức tường bên trái để khóa chặt cánh cổng cho đến sáng hôm sau. lần nữa, Thomas kinh ngạc nhìn bức tường vĩ đại chuyển động, thách thức mọi định luật vật lý. Chuyện này thể nào tin nổi.

      Bỗng có thứ gì đó bên trái làm nó chú ý.

      thứ gì đó chuyển động ở trong Mê cung, trong hành lang dài trước mặt Thomas.

      Thoạt đầu, đợt sóng kinh hoàng trùm lên người Thomas. Nó lùi lại, lo sợ rằng đó có thể là con Nhím sầu. Nhưng rồi vật kia tách thành hai hình thù lảo đảo di chuyển về phía cái cổng. Sau vài giây quýnh quáng lên vì sợ hãi, cuối cùng mắt của Thomas cũng tập trung được và nó nhận ra Minho quàng cánh tay của Alby qua vai, gần như kéo lê thằng bé theo mình. Minho cũng nhìn lên và trông thấy nó. Thomas biết lúc này mắt của thằng bé châu Á chắc là sắp lọt khỏi tròng vì sợ.

      - Chúng tấn công Alby! - Minho la lớn, giọng nghẹn vì kiệt sức. Tưởng chừng như nó sắp gục xuống sau mỗi bước chân.

      Thomas quá sững sờ đến nỗi phải mất vài giây nó mới bắt đầu hành động.

      - Newt! - Cuối cùng nó cũng hét lên, rời mắt khỏi Minho và Alby để nhìn về hướng ngược lại. - Hai người quay về! Tôi nhìn thấy họ! - Nó biết mình nên chạy vào trong Mê cung để giúp đỡ, nhưng luật cấm được rời khỏi Trảng làm nó chùn chân.

      Newt về tới Trang ấp, nhưng tiếng thét của Thomas làm nó lập tức quay người và chạy hộc tốc về phía cổng thành.

      Thomas quay lại, nhìn vào Mê cung, nỗi khiếp sợ bao trùm lên nó. Alby tuột khỏi bàn tay của Minho và ngã lăn ra đất. Thomas nhìn thấy Minho tuyệt vọng tìm cách kéo thằng bé thủ lãnh đứng dậy, rồi cuối cùng đành bỏ cuộc và bắt đầu dùng hai tay lôi Alby dọc theo con đường đá.

      Nhưng hai đứa vẫn còn quãng đường gần ba chục mét phải vượt qua.

      Bức tường bên phải nhanh chóng khép cổng, Thomas càng mong muốn nó chậm lại, nó lại càng chuyển động nhanh hơn. Chỉ còn vài giây nữa thôi là cổng hoàn toàn đóng lại. Hai thằng bé có cơ may nào về kịp được. còn cơ hội nào nữa rồi.

      Thomas quay lại nhìn Newt trong lúc thằng bé khập khiễng chạy nhanh hết mức có thể. Lúc này nó chỉ mới được nửa đoạn đường tới chỗ Thomas.

      Thomas lại quay ra nhìn vào Mê cung và bức tường khép dần. Chỉ còn hai mét nữa thôi là mọi chuyện kết thúc. Phía đằng xa, Minho lảo đảo sụm xuống đất. Chúng kịp nữa rồi. Thời gian hết. Thế là hết.

      Từ đằng sau, Thomas nghe thấy tiếng Newt vọng tới:

      - Đừng làm vậy, Tommy! Đừng có rồ dại mà làm điều đó!

      Hàng cọc bức tương bên phải dường như vươn dài ra để tra vào những cái lỗ , nơi dừng chân qua đêm của chúng. Tiếng kèn kẹt điếc tai phát ra từ các cổng thành làm kinh động khắp gian.

      mét rưỡi. mét. Nửa mét.

      Thomas biết rằng nó còn lựa chọn nào khác. Nó lao tới, lách qua hàng cọc vào đúng giây cuối cùng, và bước ra ngoài Mê cung.

      Bức tường đóng lại sau lưng Thomas. Tiếng ầm vang dội tạo thành áp lực thổi bay đám dây thường xuân phủ đá, làm chúng phát ra tiếng kêu lao xao như những tràng cười khúc khích điên dại.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 17

      Trong nhiều giây, Thomas tưởng như toàn bộ mọi thứ đông cứng lại. im lặng chết chóc nối tiếp sau tiếng đóng cổng kinh thiên động địa, trong khi đầu màn đêm phủ kín, như thể mặt trời vì quá sợ những thứ nấp trong Mê cung nên trốn mất tiêu. Trong khi đêm tối ập xuống, các bức tường vĩ đại dường như trở thành những tấm bia mộ đồ sộ nhô lên giữa bãi tha ma đầy cỏ dại của người khổng lồ.

      Thomas tựa người vào lớp đá sần sùi, thể tin nổi chuyện mình vừa mới làm và kinh hoàng nghĩ đến những hậu quả mà hành động đó có thể mang lại.

      tiếng kêu của Alby ở phía trước làm Thomas choàng tỉnh. Minho rên lên. Thomas vội nhấc người khỏi bức tường và chạy tới chỗ hai thằng bé.

      Minho cuối cùng cũng đứng dậy được, nhưng trông mà phát khiếp, dù là trong ánh sáng nhá nhem: mồ hôi nhễ nhại, người ngợm bẩn thỉu, đầy vết trầy trụa. Alby nằm dưới đất trông còn ghê rợn hơn, áo quần rách bươm, hai cánh tay đầy vết cắt và cào xước. Thomas rùng mình. Có phải Alby bị Nhím sầu tấn công hay đây?

      - Nè Đầu xanh. - Minho . - Nếu cậu tưởng là ta đây hùng lắm khi ra ngoài này, nghe cho nè: Cậu là cái thằng mặt dẹp đầu bã nhất từng có đời. Bây giờ cậu cũng tiêu đời như tụi tôi rồi.

      Thomas thấy nóng mặt, nó những tưởng được nhận lời biết ơn.

      - Tôi thể ngồi đó mà bỏ mặc hai người ngoài này.

      - Thế cậu ra đây với tụi tôi giải quyết được gì? - Minho đảo mắt. - Sao cũng được. Vi phạm Nguyên tắc số , tự đâm đầu vào chỗ chết, quá nhảm.

      - Cảm ơn về lời khen. Tôi chỉ cố giúp thôi. - Thomas thấy muốn đá cho Minho cú.

      Minho gằn giọng cười tiếng cay đắng, rồi quỳ thụp xuống đất bên cạnh Alby. Thomas nhìn thằng bé nằm sóng soài mặt đất kỹ hơn và nhận ra tình hình tồi tệ tới mức nào. Alby trông như sắp chết đến nơi. Làn da sẫm màu của nó bây giờ tái nhợt, hơi thở nhanh và cạn.

      Cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong long Thomas.

      - Chuyện gì xảy ra vậy? - Nó hỏi, cố dẹp nỗi tức giận qua bên.

      - muốn nhắc tới chuyện đó nữa. - Minho trong lúc kiểm tra mạch của Alby và cúi người xuống nghe tim thằng bé. - Cứ biết là bọn Nhím sầu có thể giả đò chết rất giỏi.

      Điều này làm Thomas bất ngờ.

      - Vậy cậu ấy bị… cắn à? Hay bị chích? Liệu cậu ấy có trải qua Biến đổi hay ?

      - Cậu còn phải học hỏi nhiều lắm. - Minho đáp gọn lỏn.

      Thomas chỉ muốn hét toáng lên. Nó thừa biết là mình còn phải học hỏi nhiều thứ - chính vì thế mà nó đặt câu hỏi đây.

      - Liệu cậu ấy có chết ? - Nó cố gặng hỏi, cảm thấy câu của mình mới trống rỗng và hời hợt làm sao.

      - Vì tụi tôi về kịp trước khi trời tối, nên có thể lắm. Chắc chỉ cầm cự được giờ nữa thôi. Tôi biết liệu ta còn bao nhiêu thời gian khi nhận được Huyết thanh. Đương nhiên cả ba đứa mình đều chết thôi, nên cậu dẹp ba cái trò khóc lóc thương tiếc giùm. Phải, cả ba đứa tụi mình sắp sửa tiêu đời rồi. - Nó lèo, khiến Thomas phải khó khăn lắm mới hiểu hết những từ ngữ đó.

      Nhưng chẳng mấy chốc tình thế khốc liệt tại bắt đầu làm Thomas rung động và ruột gan bấn loạn.

      - là chúng ta chết sao? - Nó hỏi, tài nào nuốt trôi được chuyện đó. - Cậu là chúng ta có bất cứ cơ may nào hay sao?



      - là chúng ta chết sao? - Nó hỏi, tài nào nuốt trôi được chuyện đó. - Cậu là chúng ta có bất cứ cơ may nào hay sao?

      - Ừ.

      Thomas phát bực vì thái độ cương quyết tiêu cực của Minho.

      - Coi kìa, chắc chắn phải còn cách gì đó mà ta có thể làm chứ. Có bao nhiêu con Nhím sầu tấn công tụi mình nào? - Thomas đưa mắt nhìn dọc theo lối dẫn sâu vào trong Mê cung, như thể trông đợi lũ quái vật vừa được nhắc tới kia xuất .

      - biết.

      ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thomas:

      - Nhưng… còn Ben sao? Rồi cả Gally, và những đứa từng bị chích mà vẫn sống sót ấy?

      Minho nhìn Thomas như thể nó còn ngu hơn con bò:

      - Cậu nghe tối hả? Tụi nó kịp quay về trước khi trời tối, đồ đần. Kịp thời quay lại để được nhận Huyết thanh. Tất cả những đứa đó.

      Thomas thắc mắc khi nghe tới cái huyết thanh kia, nhưng nó còn quá nhiều câu hỏi khác cần được trả lời trước.

      - Nhưng tôi tưởng bọn Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi chứ?

      - Nhầm to rồi, sư huynh. Chúng thường xuyên xuất ban đêm. Điều đó có nghĩa là chúng bao giờ ló mặt ra vào ban ngày.

      Thomas từ chối để mình bị cuốn theo tuyệt vọng của Minho. Nó chưa muốn xuôi tay chấp nhận cái chết.

      - Thế từng có ai bị kẹt lại ngoài này ban đêm mà vẫn sống sót hay ?

      - Chưa bao giờ.

      Thomas nhíu mày, ước gì mình tìm thấy tia hi vọng ở đâu đó.

      - Có bao nhiêu người chết như vậy?

      Minho nhìn mặt đất, tay bó gối. ràng là nó kiệt sức và gần như mê mụ :

      - Ít nhất là tá. Cậu chưa coi cái nghĩa địa hả?

      - Rồi. - Vậy ra đây là lý do mấy đứa kia bị chết, Thomas nghĩ.



      - Rồi. - Vậy ra đây là lý do mấy đứa kia bị chết, Thomas nghĩ.

      - ra , đó chỉ là những đứa được tìm thấy. Còn có nhiều đứa khác chết mất xác luôn. - Minho hờ hững chỉ tay về phía Trảng. - Cái nghĩa địa rùng rợn đó nằm sâu trong rừng là có lý do của nó. có gì làm ta xuống tinh thần nhanh chóng hơn là nhìn thấy đám bạn quá cố của mình hằng ngày.

      Minho đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Alby, rồi hất đầu về phía đôi chân của thằng bé.

      - Túm lấy hai cái chân thối này . Ta khiêng cậu ấy tới chỗ cái cổng. Để cho bọn họ dễ dàng tìm thấy cái xác vào sáng mai.

      Thomas thể tin nổi Minho có thể câu bệnh hoạn đến thế.

      - Làm sao có thể như vậy được! - Nó hét toáng lên, quay vòng, cảm thấy như sắp bật khóc.

      - Đừng có mít ướt. Đáng lẽ cậu nên tuân thủ luật lệ và ở yên trong đó. Còn bây giờ nắm lấy chân Alby .

      Nhăn mặt vì ruột gan thắt hết lại, Thomas bước tới nhấc hai chân Alby lên như được bảo. Chúng nửa nâng nửa kéo lê cái cơ thể hấp hối của thằng bé suốt khoảng ba mươi mét tới chỗ cái khe thẳng đứng của tường thành, rồi Minho dựng Alby trong tư thế ngồi dựa vào tường. Ngực Alby nhấp nhô theo từng nhịp thở khó nhọc, da nó ướt đẫm mồ hôi. Coi bộ nó khó cầm cự được lâu nữa.

      - Cậu ấy bị cắn ở đâu vậy? - Thomas hỏi. - Cậu có nhìn thấy ?

      - Chúng cắn. Chúng chỉ chích cậu ấy thôi. Và cậu thể tưởng tượng được đâu. Có hàng tá vết cơ thể Alby đó. - Minho khoanh tay dựa lưng vào tường.

      Tự dưng Thomas thấy từ chích nghe còn tệ hơn nhiều lần so với từ cắn.

      - Chích à? Ý cậu là sao?

      - Chán . Cậu phải coi tận mắt mới hiểu tôi cái gì hả?

      Thomas chỉ vào tay, rồi chân của Minho.

      - Vậy, sao nó chích cậu?

      Minho giơ tay ra.

      - Coi chừng là có đó… Tôi sắp lăn đùng ra bất cứ lúc nào đây nè.

      - Chúng… - Thomas bắt đầu , nhưng biết kết thúc như thế nào. Nó biết là Minho có nghiêm túc hay .

      - có chúng nào cả. Chỉ có cái con mà tụi này tưởng chết thôi. Nó phát khùng lên và chích Alby, rồi chạy mất. - Minho nhìn vào trong Mê cung lúc này gần như tối hẳn. - Nhưng tôi dám chắc là nó cùng với đồng bọn chẳng mấy chốc nữa kết liễu chúng ta bằng mớ gai của chúng.

      - Gai nào? - Thomas càng lúc càng cảm thấy thoải mái.

      - Ờ … gai chứ còn gì nữa. - Minho gì thêm, tỏ ý muốn giải thích nữa.



      - Ờ … gai chứ còn gì nữa. - Minho gì thêm, tỏ ý muốn giải thích nữa.

      Thomas nhìn lên bức tường vĩ đại phủ đầy dây leo. Thực tế chết chóc cuối cùng cũng đẩy nó vào thế phải đối mặt với vấn đề.

      - Chúng ta có thể trèo lên cái này được nhỉ? - Nó nhìn Minho, nhưng thằng bé gì. - Mớ dây leo này, chúng ta trèo lên chúng được ?

      Minho bực bội thở dài.

      - Nghe nè Đầu xanh, tôi thề là cậu coi tụi này như đám ngu đần. lẽ cậu thực nghĩ tụi tôi chưa bao giờ có cái ý tưởng thiên tài là trèo lên mấy cái bức tường dễ sợ này sao?

      Lần đầu tiên Thomas cảm thấy tức giận cạnh tranh với nỗi sợ hãi và kinh hoàng trong nó.

      - Này, tôi chỉ tìm cách giúp thôi mà. Sao cậu bỏ cái trò chế giễu mọi thứ tôi để trao đổi thẳng thắn với tôi chứ?

      Minho sửng cồ nhảy tới nắm áo Thomas.

      - Cậu mới là đứa hiểu, đồ mặt dẹp! Cậu hiểu gì hết, và cậu chỉ càng làm cho mọi chuyện tồi tệ thêm bằng cái trò hy vọng hão huyền này nọ! Chúng ta toi rồi, cậu hiểu chưa? Xong đời rồi!

      Thomas biết lúc này cảm giác nào thắng thế - nỗi tức giận đối với Minho hay là thương hại thằng bé. Minho buông xuôi mọi chuyện dễ dàng quá.

      Minho nhìn xuống hai bàn tay nắm lấy áo của Thomas và khuôn mặt thằng bé thoáng lên nhục nhã. Nó chậm chạp buông tay ra rồi lui lại. Thomas xốc lại quần áo đầy thách thức.

      - Ôi, trời ơi. - Minho thầm, rồi sụp xuống đất, giấu mặt vào hai lòng bàn tay. - Trước đây tôi chưa bao giờ sợ tới mức này. Chưa bao giờ giống như vầy.

      Thomas muốn gì đó, muốn bảo thằng bé phải cứng rắn lên, phải động não, phải giải thích mọi điều mà nó biết. điều gì đó!

      Nó mở miệng định , nhưng ngậm lại ngay khi nghe thấy tiếng động. Minho ngẩng đầu lên, nhìn xuôi về phía lối lát đá tăm tối. Thomas thấy mình thở dồn dập.

      Từ sâu trong lòng Mê cung vọng tới tiếng động trầm ma mị. tiếng kêu rì rì đều đặn, cách vài giây lại có tiếng beng, giống như tiếng những con dao chạm vào nhau. Nó càng lúc càng to hơn, và được phụ họa thêm bởi tràng tiếng lích kích. Thomas liên tưởng đến những cái móng tay gõ đều mặt kính. tiếng rên u ám kéo dài trong trung, rồi lại có thanh nghe như tiếng xích chạm nhau.

      Tất cả những tiếng động đó đều rất đáng sợ và chút can đảm còn sót lại trong Thomas bắt đầu tan dần.

      Minho đứng dậy, khuôn mặt khuất trong bóng tối khó mà nhận thấy được. Nhưng khi nó , Thomas có thể hình dung ra nét kinh hoàng trong ánh mắt của thằng bé.

      - Chúng ta phải tách nhau ra. Đó là cơ hội duy nhất của ta. Liên tục di chuyển. Đừng dừng lại!

      Thế rồi nó quay lưng chạy , chỉ trong nháy mắt bị bóng tối và Mê cung nuốt chửng.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 18

      Thomas trân trối nhìn vào chỗ Minho vừa khuất dạng. Bỗng nhiên nó cảm thấy ưa thằng bé này chút xíu nào. Minho là Tầm đạo sinh nhiều kinh nghiệm. Còn Thomas chỉ là đứa mới đến Trảng được vài ngày và vào Mê cung được vài phút. Vậy mà Minho lại chính là đứa bỏ bạn bè để tự cứu mình, ngay khi vừa thấy dấu hiệu rắc rối đầu tiên. Sao nó có thể bỏ mình lại như thế này? Thomas nghĩ ngợi. Sao nó có thể làm vậy được?

      Những tiếng động càng lúc càng to dần. Tiếng động cơ rì rì chen lẫn với tiếng loảng xoảng, giống như thanh trong nhà máy cũ kỹ và ghê rợn. Rồi từ đâu bốc lên mùi dầu khét. Thomas chỉ có thể đoán ra điều đến. Nó từng nhìn thấy con Nhím sầu, nhưng chỉ là loáng thoáng qua khung cửa sổ đầy bụi bẩn. Bọn chúng làm gì nó đây? Chuyện này kéo dài bao lâu?

      Thôi , Thomas tự nhủ. Nó cần phải chấm dứt việc phí phạm thời gian ngồi đợi bọn Nhím sầu tới kết liễu mình. Nó quay lại nhìn Alby lúc này vẫn tựa người vào bức tường đá giống như đống đen hù. Thomas quỳ xuống đưa tay lên cổ Alby tìm mạch. Có chút động tĩnh ở đó. Nó úp tai vào ngực Alby giống như Minho làm. Bùm bụp, bùm bụp, bùm bụp.

      Còn sống.

      Thomas nhổm người đứng dậy, đưa tay lên quệt mồ hôi trán. Chỉ trong vòng vài giây đó, nó nhận ra nhiều điều về bản thân mình. Về Thomas trước đây.

      Nó là đứa thể bỏ mặc người bạn nằm chờ chết được. Cho dù đó là thằng gàn dở như Alby.

      Nó cúi xuống túm lấy hai cánh tay của Alby quàng từ đằng sau ra phía trước cổ mình, rồi chuyển sang tư thế ngồi xổm, dốc toàn lực vào đôi chân để nâng cơ thể yếu ớt của Alby lưng mình, miệng nó buột rên lên vì gắng sức.

      Nhưng nó làm được. Thomas ngã chúi ra đằng trước, còn Alby ngã thịch sang bên cạnh.

      Tiếng động ghê rợn của lũ Nhím sầu mỗi lúc lớn hơn, vang dội khắp các bức tường của Mê cung. Thomas tưởng như nhìn thấy những ánh sáng lập lòe nhảy nhót trong đêm tối phía đằng xa. Nó muốn giáp mặt với con vật phát ra những ánh sáng và tiếng động đó chút nào.

      Thử thêm lần nữa, Thomas nắm lấy hai tay của Alby và bắt đầu kéo lê thằng bé mặt đất. Nó thể tin nổi là Alby lại nặng đến thế, và chỉ mới kéo được khoảng ba mét là Thomas nhận ra cách này có hiệu quả. Vậy nó phải đưa Alby đâu bây giờ?

      Nó vừa kéo vừa đẩy Alby tới khe cửa của Trảng rồi lại để thằng bé trong tư thế ngồi, tựa vào tường.

      Thomas cũng ngồi xuống, dựa lưng vào tường suy tính, thở hổn hển vì gắng sức. Trong khi nhìn vào sâu trong Mê cung tối tăm, nó đào bới trong đầu mình tìm giải pháp. Nó gần như chẳng tìm được gì, và nó biết rằng ngay cả khi nó đủ sức vác nổi Alby có chạy cũng vô ích. Ngoài nguy cơ bị lạc, nó còn có khả năng tự dẫn xác tới chỗ lũ Nhím sầu thay vì tránh xa bọn chúng.

      Nó nghĩ tới bức tường, đám dây thường xuân. Minho nhưng cũng có vẻ như leo tường là điều thể. Tuy vậy…

      kế hoạch thành hình trong đầu Thomas. Tất cả phụ thuộc vào những năng lực của lũ Nhím sầu mà nó biết . Nhưng đây là điều khả dĩ nhất mà nó nghĩ được.

      Thomas dọc theo bức tường lúc, cho tới khi tìm thấy đám dây thường xuân dày phủ lên gần hết bề mặt đá. Nó cúi xuống rồi đưa tay nắm lấy cái dây leo mọc tràn xuống đất. Có vẻ như sợi dây leo dày và bền chắc hơn là Thomas tưởng, đường kính của nó cũng khoảng hơn xen-ti-mét. Thomas vừa lùi ra xa, vừa kéo thử. Sợi dây leo tách ra khỏi tường với tiếng roạt lớn. Khi nó lùi được khoảng ba mét còn nhìn thấy được đầu của sợi dây nữa. Nhưng cái cây leo rơi xuống, nên Thomas hiểu là nó vẫn còn gắn với bức tường ở đâu đó phía bên .



      Thomas dọc theo bức tường lúc, cho tới khi tìm thấy đám dây thường xuân dày phủ lên gần hết bề mặt đá. Nó cúi xuống rồi đưa tay nắm lấy cái dây leo mọc tràn xuống đất. Có vẻ như sợi dây leo dày và bền chắc hơn là Thomas tưởng, đường kính của nó cũng khoảng hơn xen-ti-mét. Thomas vừa lùi ra xa, vừa kéo thử. Sợi dây leo tách ra khỏi tường với tiếng roạt lớn. Khi nó lùi được khoảng ba mét còn nhìn thấy được đầu của sợi dây nữa. Nhưng cái cây leo rơi xuống, nên Thomas hiểu là nó vẫn còn gắn với bức tường ở đâu đó phía bên .

      Ngập ngừng lúc, rồi Thomas trì người xuống kéo cái dây mạnh.

      Sợi dây bám chắc.

      Thomas lại giật mạnh lần nữa. Rồi nhiều lần nữa, hết kéo rồi lại thả, bằng cả hay tay. Nó co chân lên khỏi mặt đất rồi bám vào sợi dây, búng người nhảy cái.

      Sợi dây leo vẫn vững vàng.

      Thomas nhanh chóng túm lấy mớ dây leo khác, tách chúng ra khỏi tường, tạo ra lọat những sợi thừng. Nó kiểm tra từng cái , tất cả đều tỏ ra rất chắc chắn, giống như sợi đầu tiên. Phấn chấn hẳn lên, nó quay lại lôi Alby tới chỗ mấy sợi dây leo.

      tiếng rắc đanh gọn vang lên từ trong Mê cung, nối tiếp bởi tiếng kim loại gãy nghe rợn người. Thomas giật mình nhìn quanh, đầu óc nó quá tập trung vào mấy sợi dây nên nãy giờ quên để ý tới lũ Nhím sầu. Nó kiểm tra ba hướng còn lại và thấy thứ gì di chuyển về phía mình, nhưng tiếng ồn to hơn hẳn - tiếng rì rì, rên rỉ, tiếng loảng xoảng. gian hơi sáng lên chút nên nó có thể nhìn thấy vài chi tiết của Mê cung hơn so với vài phút trước.

      Thomas nhớ lại ánh sáng kỳ quái mà nó quan sát được qua ô cửa kính cùng với Newt. Lũ Nhím sầu ở gần đây thôi. Chắc chắn là như vậy.

      Nó gạt nỗi khiếp sợ qua bên để tiếp tục công việc.

      Thomas nhặt sợi dây thường xuân và quấn quanh cánh tay phải của Alby. Sợi dây leo đủ dài, nên nó phải nâng người Alby lên cao hết mức có thể. Sau nhiều vòng quấn, nó bụôc sợi dây lại. Nó tiếp tục nhặt sợi dây khác và quấn quanh cánh tay trái của Alby, rồi hai cẳng chân, buộc chặt từng sợi. Thomas chỉ lo là mình làm nghẽn mạch máu của Alby, nhưng quyết định cứ liều xem sao.

      Cố đánh bật mối nghi ngại trong đầu về kế hoạch này, Thomas tiếp tục làm cho mình.

      Nó dùng cả hai tay bám lấy sợi dây và bắt đầu trèo lên vị trí cao hơn so với vị trí mà nó buộc Alby. Lớp lá thường xuân dày giúp cho nó nắm chặt hơn, và Thomas vui mừng nhận ra các khe nứt bức tường đá là nơi lý tưởng để nó đặt chân vào làm điểm tựa. Nó bắt đầu nghĩ rằng việc leo trèo dễ dàng như thế nào nếu có…

      Thomas xua cái tư tưởng đó ra khỏi đầu. Nó thể bỏ Alby lại được.

      khi trèo lên cao hơn bạn mình vài chục xen-ti-mét, Thomas quấn sợi dây leo quanh ngực nhiều vòng, siết vào nách để cho chắc, rồi nó thả lỏng người buông hai tay ra, chỉ trụ hai chân chắc vào khe nứt lớn. Nó thở phào nhõm khi sợi dây vẫn bám chắc.

      Bây giờ là phần khó khăn đây.



      Bây giờ là phần khó khăn đây.

      Bốn sợi dây leo đỡ lấy cơ thể của Alby căng ra xung quanh Thomas. Nó nắm lấy sợi dây cột chân trái của Alby kéo lên. Nó chỉ có thể kéo được vài xen-ti-mét rồi đành buông ra. Trọng lượng lớn quá so với sức lực của Thomas. Nó thể kéo nổi.

      Thomas trèo xuống đất, quyết định đẩy từ bên dưới thay vì kéo từ phía . Để thử nghiệm, nó nhấc thử từng cái tay cái chân của Alby lên dần dần. Trước tiên, nó đẩy cái chân trái lên, quấn thêm vài vòng dây, rồi tới cái chân phải. Sau khi hai chân được buộc chắc, Thomas tiếp tục nâng hai tay của Alby - tay phải, rồi tay trái.

      Nó lùi lại để đánh giá, miệng thở hồng hộc.

      Alby được treo lơ lửng trong trạng thái bất động cao hơn gần mét so với năm phút trước.

      Trong mê cung lại vang lên tiếng xủng xoảng. Rì rì. Rền rĩ. Thomas tưởng như nhìn thấy vài vệt sáng đỏ dưới chân. Những con Nhím sầu tiến lại gần hơn, giờ ràng chúng có nhiều hơn con.

      Thomas lại tiếp tục công việc.

      Nhờ dùng biện pháp nâng từng tay từng chân của Alby lên khoảng mét mỗi lần, Thomas trèo lên tường chậm chạp. Nó leo lên cho đến khi ở ngay dưới cơ thể của Alby, quấn sợi dây quanh ngực cho chắc ăn, rồi đẩy thằng bé lên cao hết mức có thể, từng chi , quên cột lại bằng dây thường xuân. Quy trình cứ thế được lặp lại.

      Leo, quấn, đẩy, cột.

      Leo, quấn, đẩy, cột. Bọn Nhím sầu hình như di chuyển rất chậm trong mê cung và cho Thomas thêm chút ít thời gian.

      Từng chút , hai đứa leo dần lên cao. Công việc mệt mỏi. Thomas thở phì phò, mồ hôi túa ra khắp người. Tay nó bắt đầu trượt những sợi dây thường xuân. Hai bàn chân nó đau nhức vì phải tì vào các khe đá. Những tiếng động càng lúc càng to thêm - những thanh hãi hùng, rùng rợn. Mặc kệ, Thomas cứ tiếp tục công việc.

      Khi cả hai lên đến độ cao khoảng mười mét so với mặt đất Thomas ngừng lại, dùng đôi tay mỏi nhừ kiệt quệ để xoay người sợi dây leo đỡ lấy ngực mình, và quay mặt ra phía mê cung. Mọi phần tử trong cơ thể của nó giờ đây mệt mỏi chưa từng thấy. Nó đau đớn rã rời, các cơ bắp gào thét. Nó thể đẩy Alby lên thêm được phân nào nữa. Nó hết sức rồi.

      Hai đứa núp tại đây. Hoặc tử thủ tại đây.

      Thomas biết nó và Alby thể trèo lên tới đỉnh. Nó chỉ có thể hy vọng lũ Nhím sầu thể hoặc nhìn lên phía . Hoặc là ít nhất Thomas cũng hy vọng mình có thể đánh bại từng con từ độ cao này, thay vì bị đè bẹp ở dưới mặt đất.

      biết điều gì chờ đợi mình, càng biết liệu mình còn thấy được ngày mai hay . Nhưng ở đây, treo lơ lửng mấy sợi dây thường xuân này, Thomas và Alby phải đối diện với định mệnh của chúng.



      biết điều gì chờ đợi mình, càng biết liệu mình còn thấy được ngày mai hay . Nhưng ở đây, treo lơ lửng mấy sợi dây thường xuân này, Thomas và Alby phải đối diện với định mệnh của chúng.

      vài phút trôi qua, rồi Thomas nhìn thấy vệt sáng đầu tiên những vách tường mê cung phía trước. Những tiếng động mà nó nghe thấy trong giờ đồng hồ vừa qua được nâng lên mức cao hơn, giống như tiếng máy móc rú lên chết chóc.

      Phía bên trái của Thomas, bức tường, xuất ánh sáng đỏ làm nó chú ý. Nó quay qua nhìn và suýt nữa hét lên. con bọ dao ở cách nó có vài xen-ti-mét, những cái chân thon bấu vào đá xuyên qua đám dây thường xuân. Đôi mắt đỏ sáng rực như mặt trời khiến Thomas thể nhìn trực diện. Nó nheo mắt lại, cố gắng tập trung nhìn vào thân mình của con bọ.

      Phần ngực của nó là hình trụ màu bạc, đường kính khoảng tám xen-ti-mét và dài khoảng hai mươi lăm xen-ti-mét. Mười hai cái chân nằm rải đều dọc theo bụng của nó, chõai rộng ra, khiến cho nó giống như con thằn lằn ngủ. Thomas thể nhìn cái đầu con bọ vì bị chùm sáng đỏ chiếu thẳng vào mình, mặc dù con bọ có vẻ và quan sát là mục đích duy nhất của nó, có lẽ thế.

      Nhưng rồi Thomas trông thấy phần rùng rợn nhất. Nó nhớ là mình từng trông thấy điều này ở trong Trảng, lúc con bọ dao chạy lon ton vào rừng. Bây giờ nó có thể chắc chắn: ánh sáng đỏ phát ra từ con mắt của con bọ làm cho sáu chữ cái in hoa ngực của nó rực lên như máu:

      VSAT

      Thomas biết vì sao chữ này được khắc lên mình con bọ dao, trừ phi mục đích của nó là để cảnh báo cho các trảng viên biết rằng nó là con quỷ. Sát thủ.

      Thomas biết con bọ là gián điệp của những kẻ đưa những đứa trẻ tới đây, Alby cho nó biết đó chính là cách mà nhóm Sáng tạo dùng để quan sát bọn trẻ. Thomas cứng người lại, nín thở, thầm hy vọng là con bọ chỉ có thể dò la được các cử động. Nhiều giây trôi qua, phổi nó nóng rát vì thiếu khí.

      Cùng với tiếng tích, rồi tiếng tạch, con bọ dao quay mình chạy vụt , biến vào trong đám dây thường xuân. Thomas đớp lấy ngụm khí lớn, rồi hít thêm hơi nữa, cảm thấy sợi dây leo thít chặt quanh ngực mình.

      tiếng máy rít lên trong Mê cung, ở rất gần, nối tiếp bằng tràng tiếng động cơ. Thomas cố thử làm giống như Alby, treo mình bất động những sợi dây leo.

      Thế rồi có thứ gì đó vòng qua khúc quanh phía trước và tiến thẳng về phía hai đứa.

      thứ mà nó từng nhìn thấy, nhưng chỉ qua lớp kính dày an toàn.

      thứ thể gọi tên.

      con Nhím sầu.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 19

      Thomas kinh hoàng nhìn con quái vật tiến dọc theo hành lang dài của mê cung.

      Trông nó như là kết quả của thử nghiệm sai lạc - cơn ác mộng. Nửa động vật, nửa máy móc, con Nhím sầu lăn mình và kêu lích kích lối lát đá. Cơ thể của nó giống như con sên khổng lồ, được phủ lớp lông thưa và chất nhớp lấp lánh, phập phồng lên xuống cách kỳ cục khi nó thở. Nó có đầu đuôi rệt, nhưng từ trước ra sau dài khoảng gần hai mét, và cao mét hai.

      Cứ mỗi mươi mười lăm giây những cái đinh sắt nhọn lại chĩa ra từ trong khối thịt phập phồng của nó, và toàn thân con Nhím sầu đột ngột biến thành quả bóng lăn tròn tới trước. Sau đó nó ngừng lại nghỉ, dường như để xác định vị trí của mình, lớp đinh nhọn thu vào bên trong lớp da ẩm ướt với tiếng phụp man rợ. Nó cứ lặp lặp lại như vậy, và mỗi lần chỉ được khoản hai mét.

      Nhưng lông và đinh phải là những cái duy nhất mọc ra từ cơ thể của con Nhím sầu. Nó còn nhiều cánh tay cơ khí chĩa ra tứ phía, mỗi cái có mục đích khác nhau. Vài cái trong số đó còn được gắn đèn. Những cái khác phủ đầy gai sắt nhọn. cánh tay được trang bị cái kềm ba ngón cứ mở ra quắp vào hiểu vì lý do gì. Khi con vật lăn tròn những cánh tay khéo léo thu gọn vào để tránh bị nghiến gãy. Thomas tự hỏi hiểu thứ gì - hay ai - lại có thể chế tạo ra những thứ kinh dị và ghê rợn như vậy.

      Giờ những tiếng động mà Thomas nghe thấy trở nên rất dễ hiểu. Khi Nhím sầu lăn tròn, nó gây ra tiếng rì rì, như tiếng đĩa cưa máy. Những cái đinh và cánh tay của nó lý giải cho tiếng lích kích ghê rợn của kim loại gõ vào đá. Nhưng có gì làm Thomas lạnh sống lưng hơn là những tiếng rên rỉ ai oán chết chóc phát ra từ con quái vật lúc nó đứng yên, tựa như tiếng kêu của những người hấp hối chiến trường.

      Bây giờ được mắt thấy tai nghe, Thomas tưởng tượng nổi còn cơn ác mộng nào có thể sánh bằng con quái vật kinh dị tiến lại gần kia . Nó cố gắng đè nén nỗi sợ, buộc cơ thể mình nằm yên nhúc nhích, lơ lửng những sợi dây leo. Nó chắc chắn rằng hy vọng duy nhất của hai đứa là tránh để bị phát .

      Biết đâu nó nhìn thấy chúng ta, Thomas nghĩ bụng. Chỉ là biết đâu thôi. Nhưng tình hình tại như hòn đá đè nặng trong bụng nó. Con bọ dao biết vị trí chính xác của nó.

      Con Nhím sầu lăn tròn và kêu lích kích trong lúc tiến lại gần, di chuyển dích dắc tới lui, hết rên rỉ rồi lại kêu rì rì. Cứ mỗi lần nó ngừng lại là những cánh tay kim loại lại duỗi ra, vung vẩy như rô bốt tự hành kiếm sống hành tinh lạ. Ánh sáng làm hắt những cái bóng ma quái ngang dọc trong Mê cung. ký ức mờ nhạt cố tìm cách thoát ra khỏi hộp chứa trong đầu Thomas. Nó hình dung ra mình nơi là ở đâu và chạy về phía ba mẹ, những người mà nó hy vọng là vẫn còn sống đâu đó và tìm kiếm nó.

      mùi khét xộc tới làm Thomas nhức mũi. Đó là hỗn hợp kinh tởm giữa máy móc quá nóng và mùi thịt cháy. thể tưởng tượng nổi có người nào lại chế tạo ra thứ khủng khiếp như vậy để săn đuổi trẻ con.

      Cố nghĩ tới điều đó, Thomas nhắm mắt lại chút và tập trung vào việc giữ cho mình bất động. Con quái vật vẫn tiến lại gần.

      Rììììììììì

      Lích kích lích kích lích kích



      Lích kích lích kích lích kích

      Rììììììììì

      Lích kích lích kích lích kích

      Thomas lé mắt nhìn xuống trong lúc giữ cho đầu di chuyển. Con Nhím sầu cuối cùng tiến đến chân tường nơi nó và Alby treo mình. Nó ngừng lại bên cạnh khe cửa dẫn vào Trảng Đất, cách Thomas có vài mét về bên phải.

      Làm ơn qua phía kia , Thomas van xin trong yên lặng.

      Quay .

      .

      Lối kia kìa.

      Xin mày đấy!

      Những cái đinh của con Nhím sầu bật ra. Cả thân mình nó lăn tròn về phía Thomas và Alby.

      Rììììììììì

      Lích kích lích kích lích kích

      Nó ngừng lại, rồi lại lăn tròn về phía bức tường.



      Nó ngừng lại, rồi lại lăn tròn về phía bức tường.

      Thomas nín thở, dám hó hé. Con Nhím sầu bây giờ ở ngay bên dưới hai đứa. Nó muốn nhìn xuống ghê gớm, nhưng biết là chỉ cử động cũng làm nó bị bại lộ. Ánh sáng phát ra từ con vật sục sạo khắp nơi cách hoàn toàn ngẫu nhiên và hề ngừng lại ở điểm nào.

      Rồi, hề báo trước, ánh sáng vụt tắt.

      Mọi thứ lập tức tối đen và yên lặng. Như thể con quái vật vừa chuyển sang chế độ tắt. Con Nhím sầu di chuyển, cũng phát ra tiếng động, ngay cả tiếng rên rỉ cũng ngừng hẳn. có ánh sáng Thomas thể nhìn thấy dù chỉ là vật .

      nhìn thấy gì cả.

      Nó hít hơi qua lỗ mũi. Quả tim đập như trống trận của Thomas cần dưỡng khí cách tuyệt vọng. Liệu con vật kia có nghe thấy nó ? Hay là ngửi thấy nó? Mồ hôi ướt đẫm mái tóc, đôi tay, quần áo Thomas và mọi thứ. nỗi sợ hãi chưa từng thấy đẩy nó đến điểm ranh giới của lọan trí.

      Nhưng vẫn có gì. dịch chuyển, ánh sáng, tiếng động. chờ đợi trước những động thái sắp tới của con Nhím sầu làm Thomas bồn chồn.

      Nhiều giây trôi qua. Nhiều phút đồng hồ. Sợi dây leo cứa sâu vào thịt Thomas, làm ngực nó tê dại. Nó chỉ muốn hét vào mặt con quái vật phía bên dưới: Giết tao hoặc cút về cái lỗ nấp của mày !

      Rồi ánh sáng và thanh đột ngột bật lên. Con Nhím sầu cử động trở lại, kêu rì rì và lích kích.

      Con quái vật bắt đầu leo tường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :