1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Ánh sáng tối nhanh thể tin nổi đối với Thomas. Nhìn từ Trảng, cánh rừng trông đâu có lớn như vậy, cùng lắm là vài mẩẫu đất thôi. Thế nhưng cây cối ở đây rất cao, thân vững chắc, lại mọc ken dày với tán lá rập rạp phía . gian câm lặng chung quanh Thomas nhuốm màu xanh lá, tựa hồ như chỉ còn vài phút chạng vạng trước khi trời tối hẳn.

      Quang cảnh vừa đẹp lại vừa rùng rợn.

      Di chuyển nhanh hết mức có thể, Thomas vạch lối qua các tán lá rậm rạp và những cành cây quất vào mặt mình. Nó hụp người xuống để tránh cái nhánh cây to đâm ngang và suýt ngã. Khi thoát ra rồi, Thomas bị vướng phải cành cây khác và phải nhào người tới trước để giữ thăng bằng. thảm cành lá dày kêu răng rắc dưới chân nó.

      Trong lúc đó, mắt Thomas vẫn rời con bọ dao hối hả chạy băng qua khu rừng. Càng vào sâu, tia sáng đỏ của con vật càng sáng hơn vì bốn bề tối .

      Sau khi Thomas liên tục luồn lách tránh né và tiến sâu vào trong rừng được khoảng chín chục tới trăm hai chục mét, con bọ dao nhảy phóc lên cái cây rất to và leo lên cao. Lúc Thomas chạy tới nơi, con bọ hoàn toàn mất tăm vào trong các tán lá, như thể chưa tồn tại. Thomas thế là trắng tay.

      - Đồ mặt dẹp. - Thomas lầm bầm, gần như giễu cợt. Gần như vậy. kỳ lạ, cái từ đó bật ra hết sức tự nhiên, tựa như nó hoàn toàn trở thành Trảng viên.

      Có tiếng cành cây gãy ở đâu đó phía bên phải làm nó quay đầu lại, nín thở nghe ngóng. Lại thêm tiếng rắc, lần này to hơn, nghe như ai đó bẻ nhánh cây bằng đầu gối.

      - Ai đó? - Thomas hét lên, nỗi sợ hãi chạy rần rần hai vai. Giọng nó dội vào tán cây cao và vang vọng trong gian. Nó đứng im như mọc rễ trong khi mọi thứ câm lặng, trừ tiếng hót của vài con chim cách đó quãng. Nhưng ai đáp lại tiếng nó cả. Nó cũng còn nghe thấy bất cứ tiếng động gì từ hướng đó.

      mảy may suy nghĩ, Thomas tiến về hướng vừa phát ra tiếng động. Chẳng buồn che dấu vị trí của mình, nó cứ thế gạt các nhánh cây sang bên, bước qua, rồi để chúng bật ngược trở lại vị trí ban đầu. Nó liếc nhìn, nheo mắt để làm quen với gian càng lúc tối, thầm ước có được cái đèn pin. Đó, lại lần nữa Thomas nhớ ra đồ vật cụ thể trong quá khứ, nhưng tài nào gán ghép nó với thời gian hay gian cụ thể, thể gắn nó với bất kỳ người nào hay kiện gì. Tức .



      mảy may suy nghĩ, Thomas tiến về hướng vừa phát ra tiếng động. Chẳng buồn che dấu vị trí của mình, nó cứ thế gạt các nhánh cây sang bên, bước qua, rồi để chúng bật ngược trở lại vị trí ban đầu. Nó liếc nhìn, nheo mắt để làm quen với gian càng lúc tối, thầm ước có được cái đèn pin. Đó, lại lần nữa Thomas nhớ ra đồ vật cụ thể trong quá khứ, nhưng tài nào gán ghép nó với thời gian hay gian cụ thể, thể gắn nó với bất kỳ người nào hay kiện gì. Tức .

      - Ai ở đó vậy? Thomas lại hỏi, bình tâm hơn chút vì tiếng động lặp lại nữa. Có lẽ đó chỉ là con thú, hoặc là con bọ dao khác. Chỉ để đề phòng, Thomas gọi to. - Tôi, Thomas đây mà. Người mới đến. À, người mới thứ hai.

      Nó nhăn mặt, lắc đầu, hy vọng là giờ có ai ở đây. Nó chuyện y như thằng hâm.

      Vẫn có tiếng trả lời.

      Thomas bước vòng qua cây sồi bự chảng và dừng bước, cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Nó đến Nghĩa trang.

      Khu vực này khá , có lẽ diện tích chỉ khoảng chín mươi mét vuông, bao phủ bởi lớp cỏ rậm lá mọc sát đất. Thomas nhìn thấy nhiều cây thập tự gỗ được làm vụng về mọc vươn lên từ đám cỏ, nhánh ngang được cột vào nhánh đứng bằng mẩu dây gai bện. Các mộ chí được sơn trắng cách vội vã bởi người nào đó - sơn bị vón cục đôi chỗ và các sớ gỗ còn lộ ra ngoài. Những cái tên được khắc lên gỗ.

      Thomas ngập ngừng tiến lại ngôi mộ gần nhất và quỳ xuống xem xét. Ánh sáng lúc này mờ đục đến nỗi nó có cảm tưởng là mình nhìn qua sương mù. Kể cả mấy con chim cũng im tiếng tựa hồ chúng ngủ, còn tiếng côn trùng gần như nghe được, hoặc ít ra cũng khó nghe hơn bình thường. Lần đầu tiên Thomas cảm thấy ấm áp của khu rừng. khí đầy hơi nước làm mồ hôi lấm tấm trán và mu bàn tay của nó. Thomas cúi xuống cây thập tự đầu tiên. Trông nó có vẻ mới, và được khắc cái tên Stephen - chữ n rất và nằm sát ngoài rìa, vì người khắc ước lượng chính xác khoảng trống mình cần.

      Stephen, Thomas ngẫm nghĩ, bỗng dưng cảm thấy nỗi buồn vu vơ. Câu chuyện của cậu là gì? Chuck chọc cậu tức đến chết à ?



      Stephen, Thomas ngẫm nghĩ, bỗng dưng cảm thấy nỗi buồn vu vơ. Câu chuyện của cậu là gì? Chuck chọc cậu tức đến chết à ?

      Nó đứng dậy, bước sang cây thập tự khác, cái này hoàn toàn bị che phủ bởi cỏ dại. Đất dưới gốc cứng. Dù có là ai người này chắc là người đầu tiên bị chết, vì ngôi mộ trông cũ nhất. Tên người quá cố là George.

      Đưa mắt nhìn quanh, Thomas đếm được cả thảy khoảng tá ngôi mộ. Vài cái trông còn mới như cái đầu tiên nó nhìn thấy. tia sáng làm nó chú ý. Nó giống như tia sáng phản chiếu từ con bọ dao dẫn Thomas vào trong rừng, nhưng cũng kỳ lạ ngang ngửa. Thomas lần qua các cây thánh giá cho tới khi trông thấy ngôi mộ có phủ miếng nhựa hoặc kính cáu bẩn, gờ lấm đất. Nó nheo mắt nhìn xem bên dưới tấm kính là cái gì, để rồi giật thót khi nhìn thứ đó. Đó là cửa sổ của lỗ huyệt, bên trong có phần còn lại của cái xác rữa.

      Khiếp đảm, nhưng Thomas vẫn cúi xuống nhìn cho hơn để thỏa trí tò mò. Ngôi mộ hơn thường lệ, vì chỉ có phần của kẻ quá cố nằm trong đó thôi. Nó nhớ lại câu chuyện của Chuck về thằng bé thử chui vào cái lỗ sau khi chiếc Hộp xuống và bị cắt làm đôi bởi thứ gì đó. tấm kính có khắc hàng chữ khó đọc:

      Hãy để nửa thân thể của huynh nàylà lời cảnh báo cho mọi người:

      Bạn thể trốn thoát qua miệng Hộp

      Thomas muốn bật cười - chuyện này nghe nực cười, thể là được. Nhưng nó cũng thấy ghê tởm chính mình vì hời hợt và vô tâm đó. Nó lắc đầu rồi bước sang bên cạnh để đọc thêm những cái tên khác, đúng lúc lại có tiếng cành cây gãy đánh rắc, lần này là ở phía đối diện với nó, đằng sau những cái cây mọc ở đầu kia của nghĩa địa.

      tiếng rắc khác. Rồi tiếng nữa. gần hơn. Bóng tối vẫn dày đặc.



      tiếng rắc khác. Rồi tiếng nữa. gần hơn. Bóng tối vẫn dày đặc.

      - Ai ở đó vậy? - Thomas hỏi, giọng nó run rẩy và vang, giống như là nó bên trong đường ống được cách ly vậy. - Nghe này, làm thế chẳng hay ho gì đâu. - Nó muốn phải thú nhận là mình quá khiếp sợ.

      Thay vì trả lời, người kia thôi lén lút nữa mà bắt đầu chạy trong bìa rừng giáp ranh nghĩa địa, quanh chỗ Thomas đứng. Nỗi khinh hoàng làm Thomas sững người. Bây giờ chỉ còn cách vài mét, vị khách càng lúc càng gây ồn nhiều hơn, cho tới khi Thomas thoáng nhìn thấy bóng dáng của thằng bé ốm nhom ốm nhách, khập khiễng chạy với nhịp điệu lạ lùng.

      - Ai đ …

      Thằng bé lao bổ qua những thân cây trước khi Thomas hết câu. Nó chỉ kịp thấy làn da tái, đôi mắt to cồ cộ như ma quỷ hình và thét lên, cố gắng bỏ chạy, nhưng quá muộn. Bóng người nhào vào vai Thomas, bấu chặt lấy nó bằng đôi tay khỏe. Thomas đổ gục xuống đất. cái bia mộ giáng thẳng vào lưng nó trước khi gãy làm đôi, cắt vết sâu vào thịt. Nó đẩy mạnh, đập túi bụi vào kẻ tấn công - mớ lùng nhùng xương thịt nhảy loi choi người nó, trong nỗ lực giành thế chủ động. Cuộc chiến đấu giống như trong ác mộng, nhưng Thomas biết chắc đó là trảng viên, thằng loạn óc nào đó. Nó nghe thấy tiếng răng bập vào nhau ghê rợn, rồi cảm thấy cơn đau như xé khi hàm răng đó cắn trúng vai mình. Thomas hét lên, nỗi đau như luồng adrenalin tràn vào huyết quản của nó. Nó chống hai bàn tay vào giữa ngực của kẻ tấn công và đẩy, gồng thẳng cánh tay mình cho tới khi các cơ bắp của nó căng ra dưới cái cơ thể vùng vẫy phía . Cuối cùng thằng bé kia văng ra. tiếng rắc vang lên khi bia mộ khác bị gãy. Thomas loạng choạng bò bốn chân ra xa, hổn hển thở và nhìn kẻ tấn công điên dại.

      Đó là thằng bé bị bệnh.

      Chính là Ben.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 11

      Trông có vẻ như Ben chỉ khá hơn chút đỉnh so với lúc Thomas nhìn thấy trong Trang ấp. Nó mặc độc cái quần cụt. Làn da xanh mét bọc lấy bộ xương của nó giống như tấm vải được căng mấy cái que. Những mạch máu xanh trông như dây thừng nối chằng chịt cơ thể của thằng bé giật giật - chúng bớt đậm hơn so với hôm trước. Đôi mắt đỏ quạch của Ben chiếu vào Thomas giống như thèm thuồng nhìn bữa ăn sắp tới của mình.

      Ben khom người chuẩn bị nhảy chồm tới tấn công lần nữa. Lúc này hiểu từ đâu con dao xuất trong tay thằng bé. Thomas hoảng sợ tột độ, thể tin là chuyện này xảy ra.

      - Ben!

      Thomas nhìn về phía tiếng cất lên và ngạc nhiên trông thấy Alby đứng ở rìa của nghĩa trang, như bóng ma nền ánh sáng mờ tối. Thomas cảm thấy cả người. Trong tay Alby là cây cung lớn, mũi tên chĩa thẳng vào Ben.

      - Ben.- Alby nhắc lại. - Dừng lại ngay, nếu cậu còn có ngày mai đâu.

      Thomas quay lại nhìn Ben, lúc này hằn học nhìn Alby, lưỡi thè ra liếm môi. Thằng bé này bị cái quái gì vậy nhỉ? Thomas nghĩ. Nó biến thành con quái vật. Nhưng tại sao?

      - Nếu giết tôi, - Ben la lên, nước bọt văng ra khỏi miệng xa đến mức trúng vào mặt Thomas, - cậu giết nhầm người rồi. - Thằng bé quay mặt nhìn Thomas trừng trừng. - Nó mới là thằng mà cậu cần kết liễu. - Giọng của Ben nghe điên loạn.

      - Đừng có điên khùng như vậy, Ben à. - Alby bằng giọng điềm tĩnh trong khi vẫn giương cung. - Thomas chỉ mới đến đây, có gì phải lo. Cậu vẫn còn bị Biến đổi. Đáng lẽ cậu nên rời khỏi giường.

      - Nó giống như chúng ta! - Ben la lên. - Tôi thấy nó… nó xấu xa lắm. Cần phải giết nó! Hãy để tôi xử nó!

      Thomas bất giác lùi lại bước, điếng người vì những điều Ben vừa . Thằng bé nhìn thấy mình là có ý gì? Tại sao nó lại nghĩ mình là người xấu?

      Alby mảy may nhúc nhích mũi tên nhắm vào Ben.

      - Này mặt dẹp, cứ để chuyện đó cho tôi với mấy Trang chủ xử lý.- Đôi tay Alby giương cung cực kỳ vững vàng, tựa như nó tì lên cái nhánh cây làm điểm tựa.- Còn bây giờ cậu phải bình tĩnh lại và quay trở về Trang ấp ngay.

      - Nó muốn đưa chúng ta về nhà. - Ben . - Nó muốn đưa chúng ta ra khỏi Mê cung. Thà chúng ta nhảy xuống Vực còn hơn! Thà chúng ta tự xâu xé lẫn nhau còn hơn!

      - Cậu cái g… - Thomas lên tiếng.

      - Câm cái họng mày lại! - Ben gào lên. - Đồ phản bội xấu xa!

      - Ben. - Alby bình tĩnh . - Tôi đếm tới ba.

      - Nó xấu xa, nó xấu xa, xấu xa… - Ben lẩm bẩm gần như hát. Người nó đung đưa tới lui, chuyển con dao từ tay nọ sang tay kia, mắt vẫn đóng đinh vào Thomas.

      - .

      - Xấu, xấu, xấu, xấu, … - Ben cười sằng sặc, hàm răng lấp lánh ánh xanh.

      Thomas muốn nhìn chỗ khác, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng nó sợ tới nỗi thể nhúc nhích.

      - Hai. - Alby cất cao giọng cảnh báo.



      - Hai. - Alby cất cao giọng cảnh báo.

      - Ben này, - Thomas , cố gắng giải thích mọi chuyện, - tôi … Tôi thậm chí biết cái…

      Ben gào lên, giọng nghẹn uất đầy điên dại và phóng tới, lưỡi dao vung ra.

      - Ba! - Alby la lớn.

      Có tiếng dây phựt . Rồi thứ gì xé gió bay vút trong khí. Sau cùng là tiếng phập báo hiệu nó chạm đích.

      Đầu Ben đột ngột ngoặt sang trái, làm cả thân mình nó vặn trước khi ngã sấp bụng xuống đất, chân hướng về phía Thomas. Thằng bé kịp kêu tiếng.

      Thomas chồm dậy, luống cuống lao đến. Mũi tên cắm vào má của Ben. Máu chảy ít hơn Thomas tưởng, nhưng cũng rỉ ra ngoài kha khá. Trong bóng tối nó có màu đen, giống như dầu. Cử động duy nhất của Ben là co rút ngón tay phải. Thomas cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn. Ben chết vì nó sao? Đó là lỗi của nó ư?

      - thôi. - Alby . - Ngày mai các Trảng binh lo liệu cho thằng bé.

      Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Thomas nghĩ, đất trời như chao đảo xung quanh khi nó nhìn trân trối cái xác. Tôi làm gì với thằng bé này kia chứ?

      Nó nhìn lên, chờ đợi câu trả lời, nhưng Alby rồi. cái nhánh cây rung rinh là dấu hiệu duy nhất cho thấy thằng bé từng ở đấy.

      Thomas nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang khi nó bước ra khỏi khu rừng. Nó lê từng bước, mắt cá chân đau nhói, mặc dù nhớ là bị đau chân lúc nào. tay nó cẩn thận bịt vết cắn, tay kia ôm chặt lấy bụng, như thể làm vậy bị nôn mửa. Lởn vởn trong tâm trí Thomas là hình ảnh của Ben với cái đầu ngoẹo cách kỳ lạ, máu rỉ ra theo thân của mũi tên, đọng thành vũng mặt đất…

      Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

      Nó khuỵu xuống cạnh cái cây cằn cỗi mọc ở bìa rừng và ói đến mật xanh mật vàng. Toàn thân nó run rẩy, tưởng như cơn buồn nôn bao giờ chấm dứt.

      Và rồi, như thể bộ não cố tình chơi khăm Thomas, nó cứ quay cuồng với những suy nghĩ, điểm lại tất cả những kiện diễn ra trong vòng hai mươi tư giờ nó đặt chân tới Trảng. Tròn ngày. Tất cả những điều kinh khủng đó.

      Chắc chắn từ bây giờ mọi chuyện thể nào tệ hơn nữa.

      Đêm đó, Thomas ngắm nhìn bầu trời đầy sao, tự hỏi liệu nó còn có thể nào ngủ được nữa hay . Cứ mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của Ben lại lao bổ vào nó, khuôn mặt điên dại của thằng bé choán đầy tâm trí của nó. Và cho dù nhắm hay mở mắt, nó vẫn cứ tiếp tục nghe thấy tiếng phập của mũi tên cắm vào má Ben.

      Thomas biết nó bao giờ quên được những giây phút khiếp đảm trong nghĩa trang.

      - chứ. - Chuck phải tới lần thứ năm kể từ lúc tụi nó trải túi ngủ ra.

      - . - Thomas lặp lại câu trả lời quen thuộc, như những lần trước.

      - Mọi người đều biết chuyện xảy ra. Nó xảy ra hai lần. vài sư huynh bị Nhím sầu chích chuồn ra ngoài và tấn công người khác. Đừng tự cho rằng là trường hợp đặc biệt.



      - Mọi người đều biết chuyện xảy ra. Nó xảy ra hai lần. vài sư huynh bị Nhím sầu chích chuồn ra ngoài và tấn công người khác. Đừng tự cho rằng là trường hợp đặc biệt.

      Lần đầu tiên Thomas thấy con người của Chuck từ chỗ dễ làm người ta tức điên lên đến chỗ thể chấp nhận được.

      - Này Chuck, cậu nên mừng là bây giờ tôi cầm cây cung của Alby đó.

      - Em chỉ đùa th…

      - Im , Chuck. Ngủ . - Thomas thể chịu đựng được nữa.

      Rốt cuộc, “cậu bạn” cũng ngủ, và căn cứ vào tiếng ngáy râm ran khắp Trảng, những đứa trẻ khác cũng vậy. giờ sau, giữa đêm tối, Thomas là đứa duy nhất vẫn còn thức chong mắt. Nó muốn khóc, nhưng được. Nó muốn tìm Alby và đấm vào mặt thằng bé chẳng vì lý do cụ thể nào, nhưng cũng làm được. Nó muốn hét lên, đấm đá, phỉ nhổ, và mở Hộp ra rồi nhảy vào cái lỗ đen bên dưới. Nhưng nó làm được.

      Nó nhắm mắt lại, cố xua đuổi những ý nghĩ và hình ảnh u ám, rồi cũng đến lúc nó ngủ thiếp .

      Sáng hôm sau, Chuck phải kéo Thomas ra khỏi cái túi ngủ, lôi nó vào buồng tắm, rồi đẩy nó vào trong phòng thay đồ. Suốt trong thời gian đó, Thomas chỉ buông xuôi thẫn thờ, đầu nó đau nhức, cơ thể nó đòi được ngủ thêm. Bữa sáng trôi qua như vệt mờ, giờ sau đó nó quên mất mình vừa ăn gì. Nó quá mệt mỏi và có cảm giác như bị ai lẻn vào trong hộp sọ đóng đinh khắp nơi. Tim nó nhói đau trong lồng ngực.

      Nhưng theo những gì nó có thể khẳng định, giấc ngủ trưa được tán thành trong cái nông trường rộng lớn mang tên Trảng.

      Nó thấy mình đứng cạnh Newt trước nhà kho của Trang trại, chuẩn bị sẵn sang cho buổi huấn luyện với Trang chủ đầu tiên. Mặc cho buổi sáng khốn khổ, nó vẫn cảm thấy hào hứng muốn được học hỏi thêm và có cơ hội để gạt ra kỏi đầu hình ảnh Ben cùng với nghĩa trang. Bò rống, cừu kêu be be, lợn ủn ỉn liên hồi xung quanh nó.

      - Tommy, liệu cậu có nghe tôi đấy?

      Thomas giật mình bừng tỉnh và tập trung vào Newt, vẫn thao thao biết từ lúc nào. Nó chẳng hề nghe lấy chữ.

      - À, xin lỗi. Đêm qua tôi ngủ được.

      Newt cố nặn nụ cười thông cảm.

      - Chẳng trách cậu được. Cậu vừa bị chơi cho vố sợ chết khiếp mà. Chắc cậu nghĩ tôi là sư huynh chết bằm vì bắt cậu làm việc hôm nay, sau vụ hôm qua chứ gì.

      Thomas nhún vai.

      - Lao động có lẽ là thứ tốt nhất mà tôi có thể làm. Miễn là xua được cái đó ra khỏi đầu.

      Newt gật đầu, nụ cười trở nên thoải mái hơn.

      - Cậu đúng đấy, Tommy à. Đó là trong những lý do chúng tôi giữ cho chỗ này vận hành cách bận rộn như vậy. Khi cậu ăn ngồi rồi, cậu buồn nản và bắt đầu buông xuôi. Đơn giản là thế.

      Thomas gật đầu, lơ đãng đá cục đá lăn lông lốc mặt sân bụi bặm.

      - Thế có tin tức gì mới của con hôm qua chưa? - Nếu có điều gì xâm nhập được vào đám sương mù trong đầu óc nó lúc bây giờ, đó là ý nghĩ về đứa con . Nó muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu hơn về mối liên hệ kỳ lạ mà nó cảm thấy đối với con bé.



      - Thế có tin tức gì mới của con hôm qua chưa? - Nếu có điều gì xâm nhập được vào đám sương mù trong đầu óc nó lúc bây giờ, đó là ý nghĩ về đứa con . Nó muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu hơn về mối liên hệ kỳ lạ mà nó cảm thấy đối với con bé.

      - Vẫn chìm trong hôn mê. Mấy cậu Y-tờ đút cho con bé mọi loại súp mà Chảo chiên có thể biến ra, liên tục kiểm tra các dấu hiệu sống còn và đại loại như thế. Nó có vẻ ổn, chỉ có điều là chẳng biết trời trăng mây gió gì hết.

      - Chuyện này quái dị. - Nếu phải vì biến cố với Ben trong nghĩa trang, tất cả những suy nghĩ của Thomas tối hôm qua chắc chắn xoay quanh con bé đó. Vậy nên có lẽ đằng nào nó cũng chẳng ngủ được. Thomas rất muốn biết con bé là ai, và liệu nó có biết con bé hay .

      - Phải, quái dị là từ chính xác. - Newt . - Có lẽ vậy.

      Thomas nhìn qua vai Newt về phía cái nhà kho lớn mái đỏ bạc màu, gạt ý nghĩ về đứa con qua bên.

      - Vậy bây giờ làm gì trước? Vắt sữa bò hay là chọc tiết con heo tội nghiệp nào đó?

      Newt bật cười, thanh mà Thomas nhận ra mình chưa nghe thấy nhiều kể từ khi đến đây.

      - Chúng tôi luôn luôn bắt các Đầu xanh mở hàng cùng với đám Thợ cứa. Đừng lo, cắt cho Chảo chiên ít thịt chỉ là phần của công việc thôi. Thợ cứa làm mọi thứ có liên quan đến gia súc.

      - Tiếc là tôi thể nhớ lại cuộc sống trước đây của mình. Biết đâu tôi thích nghề giết mổ sao. - Thomas đùa, nhưng có vẻ như Newt thấy hài hước.

      Newt hất đầu về phía nhà kho.

      - Ồ, rồi cậu tường tận mọi thứ khi mặt trời lặn tối nay thôi. Ta hãy gặp Winston. Cậu ấy là Trang chủ.

      Winston là thằng bé mặt đầy mụn trứng cá, thấp lùn nhưng đậm người. Thomas thấy Trang chủ này có vẻ rất công việc của mình. Chắc là nó bị gửi đến đây vì phạm tội giết người hàng loạt, Thomas nghĩ bụng.

      Winston đưa Thomas tham quan vòng trong giờ đồng hồ đầu tiên, chỉ cho nó thấy bãi quây nào nhốt con vật nào, chuồng gà và gà tây nằm ở đâu, cách sắp xếp mọi thứ trong nhà kho. Con chó bắng nhắng lông đen có tên là Gâu nhanh chóng gắn bó với Thomas và quấn lấy chân nó suốt. Thomas tò mò hỏi Winston con chó ở đâu ra. Thằng bé cho biết con chó có mặt ở đó từ xưa tới giờ. may là cái tên Gâu chỉ là giỡn thôi, vì con chó khá yên ắng.

      Giờ thứ hai trôi qua trong lao động với các loại gia súc - cho ăn, cọ rửa, sửa hàng rào, hót những đống tởm lợm. Tởm, Thomas nhận ra mình sử dụng trảng ngữ ngày càng nhiều.

      Giờ thứ ba là khó khăn nhất đối với Thomas. Nó phải quan sát Winston chọc tiết con heo bị thiến, rồi bắt đầu pha thịt. Thomas tự thề với mình hai điều khi ăn trưa. , nghiệp của nó dính tới súc vật, và hai, nó bao giờ ăn thứ gì có nguồn gốc từ thịt heo.

      Winston Thomas tiếp tục làm mình và tự do lại trong Trang trại, khiến nó như mở cờ trong bụng. Trong lúc Thomas về phía Cửa Đông, nó cứ mường tượng ra cảnh Winston ở trong góc nhà kho tối tăm, gặm cái chân lợn. Thằng bé làm nó phát sợ.

      Thomas chỉ vừa mới qua chỗ chiếc Hộp ngạc nhiên trông thấy người nào đó từ Mê cung chạy vào Trảng qua Cửa Tây, bên trái của Thomas. Đó là thằng bé người châu Á, với đôi tay khỏe mạnh và mái tóc đen ngắn, trông hơi lớn hơn Thomas chút. Thằng bé Tầm đạo sinh chạy vào trong được ba bước ngừng lại, gập người xuống, chống tay vào đầu gối mà thở hồng hộc. Trông thằng bé như vừa chạy hai chục dặm. Mặt nó đỏ au, người đầm đìa mồ hôi, áo quần ướt sũng.

      Thomas tò mò quan sát - nó chưa có dịp nhìn Tầm đạo sinh ở gần đến thế. Hơn nữa, căn cứ vào hai ngày qua, thằng bé này quay về sớm trước hàng tiếng đồng hồ. Thomas bước tới, hăm hở muốn gặp thằng bé để hỏi chuyện vài câu.

      Nhưng trước khi Thomas kịp ra lời thằng bé ngã quỵ xuống đất.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 12

      Thomas đứng ngây người trong vài giây. Thằng bé kia nằm đống, chỉ hơi nhúc nhích chút, nhưng Thomas do dự biết nên làm gì vì sợ bị liên lụy. Lỡ như thằng bé kia ổn sao? Lỡ như nó bị… chích? Lỡ như…

      Thomas xua những ý nghĩ đó . Thằng bé Tầm đạo sinh ràng cần giúp đỡ.

      - Alby! -- Nó la lên. -- Newt! Có ai gọi họ giùm!

      Thomas chạy vội tới chỗ thằng bé, quỳ xuống bên cạnh nó.

      - Này, cậu có khỏe ?

      Thằng bé gối đầu lên cánh tay duỗi, ngực phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Nó vẫn còn ý thức, nhưng Thomas chưa từng thấy ai kiệt sức tới mức này.

      - Tôi… khỏe. -- Thằng bé vừa thở vừa , rồi nhìn lên. -- Cậu là cái thằng tởm lợm nào vậy?

      - Tôi là người mới. - Lúc đó Thomas sực nhớ ra là thằng bé Tầm đạo sinh ở ngoài Mê cung suốt cả ngày và hề chứng kiến những việc vừa xảy ra. Liệu thằng bé có biết về đứa con nhỉ? Có thể lắm. Chắc có ai đó kể cho nó nghe. -- Tôi là Thomas, mới tới đây được hai ngày.

      Thằng bé Tầm đạo sinh ngồi dậy, mái tóc đen của nó dính bết vào da đầu vì mồ hôi. Nó gắt gỏng;

      - À, phải rồi, Thomas. Người mới. Cậu và con kia.

      Lúc đó Alby chạy tới nơi. Thằng bé bối rối ra mặt.

      - Cậu làm gì ở đây vậy Minho? Có chuyện gì hả?

      - Bình tĩnh cái coi, Alby. -- Thằng bé Tầm đạo sinh đáp, có vẻ như nó khỏe lên chút. -- Tỏ ra có ích chút xíu . Lấy cho tôi miếng nước coi. Cái túi của tôi rớt đâu mất tiêu rồi.

      Nhưng Alby nhúc nhích. Nó đá vào chân Minho, đá chứ phải đá giỡn.

      - Có chuyện gì xảy ra vậy?

      - Tôi hết nổi rồi, đồ mặt dẹp! -- Minho la lên, giọng đau đớn. -- Mang nước ra đây coi!

      Alby nhìn sang Thomas, nụ cười xẹt nhanh qua mặt trước khi biến thành cái chau mày.

      - Minho là đứa duy nhất dám ăn với tôi kiểu đó mà sợ bị liệng xuống Vực.

      Thomas càng ngạc nhiên hơn khi Alby quay lưng chạy , chắc là để kiếm nước uống cho Minho. Nó quay qua hỏi thằng bé:



      Thomas càng ngạc nhiên hơn khi Alby quay lưng chạy , chắc là để kiếm nước uống cho Minho. Nó quay qua hỏi thằng bé:

      - Cậu ta để cậu sai vặt như vậy sao?

      - Cậu ngại cái lối ăn suồng sã đó hả? Ngốc tử, cậu còn phải học hỏi nhiều. Đúng là đồ mới tới.

      Câu làm Thomas phát bực, nhất là khi nó chỉ mới gặp thằng bé có ba phút.

      - Chẳng phải Alby là thủ lãnh sao?

      - Thủ lãnh? - Minho phát ra tiếng khùng khục nghe như tiếng cười. - Ừ, thích mà gọi nó như vậy. Có lẽ chúng ta nên gọi nó là Ngài chủ tịch. Ặc, ặc… Thống chế Alby. Vậy đó. -- Thằng bé giụi mắt, cười như nắc nẻ.

      Thomas biết phải như thế nào. khó mà biết được khi nào Minho giỡn khi nào .

      - Vậy chứ ai mới là người cầm đầu, nếu phải là Alby?

      - Này Đầu xanh, tốt nhất là ngậm miệng lại trước khi tự gây rắc rối thêm. - Minho ngáp, có vẻ chán chuyện, rồi lầm bầm tự với chính mình. -- Sao toàn là mấy huynh kiểu này tới đây hỏi han nhảm nhí vậy ta? Thiệt bực mình!

      - Vậy cậu muốn tụi tôi phải làm sao? - Thomas bực bội . Nó rất muốn thêm vào câu “Làm như hồi mới tới cậu cư xử hay ho lắm vậy”.

      - Cứ làm những gì cậu được bảo, ngậm cái miệng lại. Tôi mong vậy đó.

      Lần đầu tiên Minho nhìn thẳng vào mặt Thomas trong lúc câu vừa rồi, khiến nó bất giác lùi lại chút. Ngay lập tức nó nhận ra sai lầm của mình. Nó thể để thằng bé kia tưởng muốn ăn kiểu gì với mình cũng được.

      Thomas quỳ lên, để có thể đưa mắt nhìn xuống thằng bé kia:

      - Ờ, chắc là hồi mới đến cậu cũng y chang tôi nhỉ.

      Minho nhìn Thomas lom lom, rồi , mắt nhìn thẳng vào mắt của Thomas:

      - Nè đầu bã, tôi là trong những trảng viên đầu tiên. Biết thưa thốt, biết làm ơn dựa cột mà nghe.

      Thomas cũng hơi e ngại thằng bé, nhưng quá ngán ngẩm với thái độ như vậy nên nó đứng dậy. Minho đưa tay ra níu cánh tay của Thomas.

      - Ngốc tử, ngồi xuống. Tôi giỡn thôi mà. Chuyện này vui thiệt! Rồi cậu thấy khi có người mới… - Nó lảng , nhăn trán lúng túng. -- Mà chắc là có người mới nào nữa, há?

      Thomas nhõm thả người ngồi xuống, ngạc nhiên thấy mình thoải mái trở lại nhanh chóng đến như vậy. Nó nghĩ tới đứa con và mẩu giấy thông báo con là người cuối cùng.



      Thomas nhõm thả người ngồi xuống, ngạc nhiên thấy mình thoải mái trở lại nhanh chóng đến như vậy. Nó nghĩ tới đứa con và mẩu giấy thông báo con là người cuối cùng.

      - Chắc vậy.

      Minho khẽ nheo mắt như thể dò xét Thomas:

      - Cậu thấy con đó, đúng ? Mọi người đều có thể cậu biết nó hay đại loại vậy.

      Thomas cảnh giác :

      - Tôi nhìn nó rồi. hề quen chút xíu nào. -- Lập tức nó cảm thấy có tội vì dối, mặc dù đó chỉ là lời dối xíu xiu.

      - đó coi ngon lành ?

      Thomas ngập ngừng. Nó chưa bao giờ nghĩ về con bé theo hướng đó, từ khi con bé ngất cùng với tờ thông báo và câu “Mọi thứ sắp sửa thay đổi”, nhưng nó nhớ là trông con bé rất xinh.

      - Ừ, cũng ngon lành, tôi biết.

      Minho nằm ngửa người ra, nhắm mắt lại.

      - Ờ, cậu biết… liệu mình có thích con nằm mê man đó , chứ gì? - Minho lại cười hắc hắc.

      - Ơ… - Thomas phân vân hiểu nó có ưa cái thằng bé Tầm đạo sinh này nữa, con người của Minho cứ thay đổi xoành xoạch. lúc lâu sau, nó quyết định thử vận may. -- Này, … - Nó thận trọng hỏi, - hôm nay cậu có tìm được gì hay ho ?

      - Biết gì , Đầu xanh? Đó luôn luôn là câu nhảm nhất mà cậu có thể hỏi Tầm đạo sinh. -- Minho nhắm mắt lại. -- Nhưng phải hôm nay.

      - Ý cậu là sao? - Thomas khấp khởi hy vọng có được chút manh mối. câu trả lời, nó thầm nghĩ. Hãy cho tôi câu trả lời nào!

      - Đợi đến khi ông tướng kia quay lại cái . Tôi thích cùng chuyện phải kể hai lần. Hơn nữa, có lẽ Alby cũng muốn cậu nghe chuyện này.

      Thomas thở hắt ra, mấy ngạc nhiên trước câu trả lời loanh quanh.

      - Thôi , ít ra cũng cho tôi biết vì sao cậu lại có vẻ mệt rã rời như thế này. Chẳng phải ngày nào cậu cũng chạy ngoài đó sao?

      Minho rên rỉ ngồi dậy, khoanh chân lại.

      - Ừ, ngày nào tôi cũng chạy ra ngoài đó. Nhưng cậu chỉ cần biết là hôm nay tôi có hơi phấn khích chút và phải chạy hết tốc lực để mang cái mông tôi về đây.



      - Ừ, ngày nào tôi cũng chạy ra ngoài đó. Nhưng cậu chỉ cần biết là hôm nay tôi có hơi phấn khích chút và phải chạy hết tốc lực để mang cái mông tôi về đây.

      - Tại sao? - Thomas chết vì tò mò trước chuyện xảy ra ngoài Mê cung.

      Minho giơ hai tay lên đầu hàng:

      - Ngốc tử à. Tôi rồi. Kiên nhẫn . Chờ ông tướng Alby .

      Có gì đó trong giọng của Minho làm cho câu trả lời của nó dễ nghe hơn, khiến cho Thomas quyết định rằng nó ưa thằng bé này.

      - Được thôi. Tôi im lặng. Nhưng cậu phải chắc là Alby cho tôi cùng nghe với.

      Minho ngó lom lom Thomas.

      - , thưa Đầu xanh. Xin tuân lệnh.

      lúc sau Alby bước lại chỗ hai đứa cùng với cái ly nhựa đầy nước và đưa nó cho Minho. Thằng bé Tầm đạo sinh lập tức uống ừng ực mà buồn dừng để lấy hơi.

      - Được rồi. -- Alby . - Kể coi nào. Có chuyện gì vậy?

      Minho nhướng mày, hất đầu về phía Thomas.

      - Cậu ta ổn. - Alby . - Tôi quan tâm huynh này nghe được những gì. Cứ đại !

      Thomas im lặng ngồi chờ đợi trong khi Minho lảo đảo đứng dậy, ràng là thằng bé kiệt sức. Minho dựa người vào tường thành, lạnh lùng nhìn Thomas và Alby rồi :

      - Tôi thấy con bị chết.

      - Hả? - Alby hỏi. - Con gì chết?

      Minho cười.

      - con Nhím sầu bị chết.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 13

      Thomas lặng người khi nghe thấy Minho đề cập đến Nhím sầu. Nghĩ tới con quái vật đó là đủ sợ rồi, nhưng nó tự hỏi tại sao việc tìm thấy con Nhím chết lại có ý nghĩa quan trọng như vậy. Chẳng lẽ chuyện này chưa từng xảy ra trước đây hay sao?

      Alby coi bộ giống như có ai với nó là nó sắp mọc cánh bay lượn như chim.

      - Lúc này phải là lúc giỡn nha. - Nó .

      - Nè, - Minho đáp, - nếu là cậu tôi cũng tin đâu. Nhưng tin tôi . Có thiệt đó. con Nhím sầu bự chảng.

      Vậy ràng là trước đây chưa từng xảy ra chuyện này, Thomas nghĩ.

      - Cậu thấy con Nhím sầu chết. - Alby lặp lại.

      - Đúng vậy. - Minho gắt gỏng. - Ở cách đây vài dặm, gần Vực.

      Alby nhìn ra Mê cung, rồi lại quay qua Minho.

      - Vậy… sao cậu đem nó về đây?

      Minho lại cười, tiếng cười nửa khùng khục nửa khúc khích.

      - Cậu uống trúng món nước sốt tởm lợm của Chảo chiên rồi hay sao? Mấy con đó phải nặng đến nửa tấn. Hơn nữa, có cho tôi ra khỏi chỗ này tôi cũng dám rờ nó.

      Alby vẫn hỏi dồn:

      - Nhìn nó giống cái gì? Mấy cái gai sắt thu vào hay chĩa ra? Nó có di chuyển chút nào ? Da của nó có còn ẩm hay ?

      Đầu Thomas cũng muốn nổ tung lên vì quá nhiều câu hỏi. Gai sắt? Da ẩm? Cái quái quỷ gì vậy? Nhưng nó ngậm miệng lại, muốn nhắc cho hai thằng bé kia về diện của nó, và về việc lẽ ra hai đứa nên chuyện riêng với nhau mà có kẻ thứ ba nghe ngóng.

      - Từ từ coi. - Minho . - Cậu phải đích thân tới xem nó thôi. Nó… kỳ cục lắm.

      - Kỳ cục? - Alby trông có vẻ bối rối.

      - Nè, tôi mệt muốn chết, đói lả người, lại còn bị trúng nắng nữa. Nhưng nếu cậu muốn làm vụ này, tụi mình có thể tới đó rồi quay lại trước khi cổng đóng.

      Alby nhìn đồng hồ rồi :

      - Tốt hơn là đợi tới sáng sớm mai.

      - Câu hay nhất tuần này đó! - Minho đứng thẳng người lại, vỗ vào cánh tay Alby, rồi bắt đầu về phía Trang ấp, hơi khập khiễng chút. Thằng bé qua vai trong khi lảo đảo xa dần, có vẻ nó đau nhức khắp mình mẩy. - Lẽ ra tôi nên quay trở ra ngòai kia, nhưng tôi hết hơi rồi. Tôi phải kiếm mấy cái món tởm lợm của Chảo chiên thôi.

      Thomas cảm thấy thất vọng. Nó buộc phải công nhận là Minho trông như cần phải nghỉ ngơi và ăn uống cho lại sức, nhưng nó muốn tìm hiểu thêm.



      Thomas cảm thấy thất vọng. Nó buộc phải công nhận là Minho trông như cần phải nghỉ ngơi và ăn uống cho lại sức, nhưng nó muốn tìm hiểu thêm.

      Rồi Alby quay sang phía Thomas, bất ngờ buông câu:

      - Nếu như cậu biết điều gì đó mà chưa với tôi…

      Thomas phát bệnh vì những lời buộc tội như vậy. Vấn đề trước mắt đâu phải là nó? Nó chẳng biết gì hết. Nó nhìn Alby và hỏi thẳng:

      - Sao cậu ghét tôi dữ vậy?

      Nét mặt Alby lúc này thể diễn tả được, vừa bối rối, vừa giận dữ, vừa ngỡ ngàng.

      - Ghét cậu hả? Nè, sao cậu khôn ra gì hết trơn từ khi chui lên khỏi Hộp vậy. Chuyện này dính dáng gì tới ghét, bạn thù. Tất cả những gì tụi mình quan tâm chỉ là sống sót. Bớt ẻo lả và bắt đầu động não lên, nếu cậu có não.

      Thomas cảm thấy như vừa bị tát.

      - Nhưng… tại sao cậu cứ tiếp tục kết tội…

      - Bởi vì đây thể chỉ là trùng hợp đâu, đầu bã! Cậu xuất ở đây, và rồi ngày hôm sau chúng ta nhận được đứa con , cùng với thông điệp điên khùng, Ben cố gắng làm gỏi cậu, con Nhím sầu chết. Có chuyện gì đó diễn ra và tôi thể nghỉ ngơi chừng nào còn chưa khám phá ra nó.

      - Tôi biết gì hết. - Nó thấy cần phải nhấn mạnh các từ ngữ chút. - Thậm chí ba ngày trước tôi còn nhớ mình ở đâu, chứ đừng đến lý do tại sao Minho phát ra thứ mà cậu ta gọi là Nhím sầu chết. Vậy nên cậu nghỉ cho khỏe!

      Alby hơi ngả người ra sau, lơ đãng nhìn Thomas trong vài giây, rồi :

      - Nghe nè, Đầu xanh. Trưởng thành lên và suy nghĩ chút xíu coi. Chuyện này liên quan gì tới việc buộc tội ai hết. Nhưng nếu cậu nhớ ra bất kể điều gì, nếu có thứ gì dù chỉ là quen quen thôi, cậu nên ra. Hứa với tôi .

      , chừng nào tôi chưa phục hồi được ký ức đầy đủ, Thomas nghĩ. , trừ phi tôi muốn chia sẻ.

      - Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, nhưng…

      - Hứa !

      Thomas ngừng lại, quá chán vì Alby và thái độ của cậu ta.

      - Sao cũng được. - Cuối cùng nó . - Tôi hứa.

      Nghe tới đó Alby quay lưng bước , thêm gì nữa.

      Thomas tìm thấy cái cây trong Nghĩa trang, trong những cái cây đẹp nhất ở bìa rừng. Nó rất muốn quay trở lại làm việc với Winston Đồ tể, và nó biết mình cần ăn trưa, nhưng nó muốn tới gần bất cứ ai, chừng nào còn có thể né tránh được mọi người. Tựa người vào thân cây mập mạp, Thomas ước gì có cơn gió, nhưng chẳng có gì hết.



      Thomas tìm thấy cái cây trong Nghĩa trang, trong những cái cây đẹp nhất ở bìa rừng. Nó rất muốn quay trở lại làm việc với Winston Đồ tể, và nó biết mình cần ăn trưa, nhưng nó muốn tới gần bất cứ ai, chừng nào còn có thể né tránh được mọi người. Tựa người vào thân cây mập mạp, Thomas ước gì có cơn gió, nhưng chẳng có gì hết.

      Thomas chỉ vừa cảm thấy mí mắt sụp xuống Chuck phá vỡ yên bình của nó.

      - Thomas! Thomas ơi! - Thằng nhóc la lên trong lúc chạy về phía nó, tay vung vẩy, mặt sáng bừng kích động.

      Thomas giụi mắt hậm hực. Nó chẳng muốn gì hơn là nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa. Chỉ đến khi Chuck đứng ngay trước mặt nó thở hồng hộc, Thomas mới đưa mắt nhìn lên và hỏi:

      - Cái gì vậy?

      Những lời rời rạc thốt ra từ miệng Chuck trong lúc thằng nhóc cố lấy lại hơi thở:

      - Ben… Ben… cậu ta chưa chết.

      Mọi mệt mỏi lập tức tan biến khỏi cơ thể của Thomas. Nó bật dậy, gí sát mặt mình vào mặt Chuck:

      - Cái gì?

      - Cậu ta… chưa chết. Trảng binh đến tìm cậu ta… mũi tên chỉ sượt qua não của Ben… Các Y-tờ băng bó cho cậu ta.

      Thomas quay lại nhìn vào trong khu rừng nơi thằng bé bệnh hoạn tấn công nó đêm hôm trước.

      - Đừng có đùa. Tớ thấy cậu ta bị… - Ben chưa chết sao? Thomas biết liệu cảm giác nào mạnh hơn: rối trí, nhõm, hay nỗi lo sợ bị tấn công lần nữa…

      - em cũng thấy tận mắt. - Chuck . - tại cậu ta bị giam trong Trang thất, đầu quấn cục băng to.

      Thomas quay mặt lại đói diện với Chuck lần nữa.

      - Trang thất? Nghĩa là gì?

      - Trang thất là nhà giam, nó nằm ở phía bắc của Trang ấp. - Chuck chỉ tay về hướng đó. - Họ lập tức nhốt cậu ta vào trong đó. Các Y-tờ phải băng bó cho Ben trong buồng giam.

      Thomas giụi mắt. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm lấy nó khi nó nhận ra mình cảm thấy nhõm hơn nếu Ben chết, để phải lo lắng về việc đối đầu với thằng bé đó lần nữa.

      - Vậy họ làm gì với cậu ta?

      - Sáng nay cuộc Trang nghị, và nghe đồn quyết định được nhất trí thông qua. Có vẻ như Ben thà bị mũi tên kia xuyên lòi óc còn hơn.

      Thomas nheo mắt, hoang mang trước những gì Chuck vừa .

      - Cậu cái quái gì vậy?



      - Cậu cái quái gì vậy?

      - Cậu ta bị trục xuất. Tối nay. Vì cố giết .

      - Trục xuất? Điều đó có nghĩa là gì? - Thomas buộc phải hỏi, dù biết chữ đó chẳng có gì hay ho, nếu như Chuck rằng nó còn tệ hơn là cái chết.

      Lúc đó Thomas nhìn thấy điều có lẽ là tồi tệ nhất kể từ khi nó đặt chân tới Trảng. Chuck trả lời, mà chỉ cười trừ. Cười, mặc kệ mọi chuyện, mặc kệ cái thông tin kinh khủng mà nó vừa đưa ra. Rồi thằng nhóc quay lưng chạy , có lẽ để báo tin sốt dẻo cho những người khác.

      Tối hôm đó, Newt và Alby tụ tập mọi người lại ở Cửa Đông khoảng nửa giờ trước khi cổng đóng. Những màu sắc đầu tiên của chạng vạng bắt đầu nhuốm lên bầu trời. Các Tầm đạo sinh chỉ vừa mới quay về và chui vào trong Đồ phòng. Minho vào đó từ sớm. Alby nhắc các Tầm đạo sinh nhanh chóng làm cho xong việc và quay trở ra trong vòng hai mươi phút.

      Thomas vẫn còn cảm thấy buồn lòng vì nụ cười nhạt của Chuck khi thằng nhóc báo tin Ben bị Trục xuất. Mặc dù nó hiểu chính xác chuyện đó là như thế nào, nhưng ràng đó phải là điều gì tốt đẹp. Đặc biệt là khi tất cả mọi người đều đứng gần Mê cung như thế này. lẽ mọi người đẩy thằng bé đó ra ngoài hay sao? Thomas thầm hỏi. Với lũ Nhím sầu à?

      Các trảng viên rì rầm trò chuyện với nhau, bầu khí căng thẳng đề phòng bao trùm lên chúng như màn sương dày. Thomas gì, chỉ khoanh tay đứng đợi. Nó im lặng đứng đó, cho đến khi cuối cùng các Tầm đạo sinh cũng ra khỏi Đồ phòng, tất cả đều trong trạng thái kiệt sức, khuôn mặt hằn sâu những nếp nhăn suy tư. Minho là người đầu tiên ra. Thomas khỏi nghĩ rằng thằng bé chính là Trang chủ của các Tầm đạo sinh.

      - Đưa cậu ta ra đây! - Alby la lớn, lôi Thomas ra khỏi dòng suy nghĩ của nó.

      Hai tay Thomas rơi thõng xuống khi nó nhìn quanh quất, tìm kiếm dấu hiệu của Ben. Nỗi lo lắng dâng lên khi nó nghĩ đến phản ứng của Ben lúc nhìn thấy nó.

      Từ đằng sau Trang ấp xuất ba trong số những thằng bé to lớn nhất, chúng kéo lê theo nghĩa đen thằng Ben mặt đất. Quần áo thằng bé rách tả tơi, gần như còn máng nổi thân mình của nó nữa. cái băng đẫm máu dày cui chằng ngang qua nửa đầu và mặt của Ben. Nó từ chối đặt chân xuống đất, hoặc làm bất cứ điều gì để tạo thuận lợi cho việc áp giải. Nhìn thằng nhóc cũng ghê rợn như lần cuối cùng Thomas gặp nó. Trừ thứ. Đó là đôi mắt mở to và đầy kinh hoàng của nó.

      - Newt! - Alby , giọng khẽ hơn. Nếu đứng xa hơn chút chắc Thomas nghe thấy câu này. - Mang cây sào ra đây.

      Newt gật đầu, nó tiến sẵn về phía cái chòi cất dụng cụ của Trang viên, chỉ còn chờ lệnh mà thôi.

      Thomas hướng chú ý trở lại Ben và những đứa áp giải. Thằng bé tái xanh khốn khổ còn kháng cự nữa. Nó để mặc cho những đứa kia lôi xềnh xệch qua khoảng sân lát đá bụi bặm. Lúc đến chỗ đám đông, chúng kéo Ben đứng thẳng dậy trước mặt Alby, nhưng Ben ngoẹo đầu, cố né tránh tiếp xúc bằng mắt với bất kỳ ai.

      - Tự cậu gây chuyện cho mình nha Ben. - Alby , lắc đầu rồi nhìn về phía cái chòi mà Newt vừa vào trong.

      Thomas nhìn theo hướng đó, vừa kịp lúc Newt bước ra khỏi ngưỡng cửa xiêu vẹo, mang theo nhiều thanh nhôm. Thằng bé nối chúng với nhau tạo thành cái sào dài khoảng chừng sáu mét. Sau khi hoàn thành, nó gắn vật có hình thù kỳ lạ vào đầu sào, rồi lôi cây sào theo mình, về phía nhóm trẻ. Cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng Thomas khi nó nghe thấy tiếng kim loại cạ vào mặt đá trong lúc Newt bước .

      Thomas cảm thấy kinh hoàng trước tất cả những việc này - nó thể thấy có trách nhiệm mặc dù nó hề làm gì để chọc tức Ben.

      Vì cớ gì mà đây lại là lỗi của nó? Nó có câu trả lời, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn len lỏi vào trong huyết quản của nó như thứ bệnh tật.

      Cuối cùng, Newt bước đến chỗ của Alby và trao cho thằng bé đầu cây sào mà nó cầm. Bây giờ Thomas có thể trông thấy thứ được buộc ở đó. Đó là vòng da thô, gắn vào thanh nhôm bằng dây thép và có cái khóa bấm bự chảng để mở ra hoặc đóng lại. Mục đích của vòng dây quá ràng.

      Đó là cái vòng cổ.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 14

      Thomas trố mắt nhìn Alby mở nút cái vòng cổ rồi tròng vào cổ Ben. Khi vòng da được bấm lại với tiếng cốp, Ben cuối cùng cũng ngước mặt lên, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Các trảng viên đứng nhìn việc mà thốt được tiếng nào.

      - Làm ơn mà, Alby. - Ben nài xin, giọng run rẩy của thằng bé nghe yếu đuối đến độ Thomas thể tin rằng nó chính là đứa cắn mình chỉ ngày trước đó. - Tôi thề là tôi bị bấn loạn sau khi Biến đổi. Tôi bao giờ giết nó, đó chỉ là giây mất trí thôi. Alby, xin làm ơn mà.

      Mỗi lời của Ben như là cú đấm vào bụng Thomas, làm cho nó cảm thấy càng lúc càng hoang mang và tội lỗi.

      Alby đáp lại lời khẩn nài của Ben, mà chỉ kéo thử xem cái vòng dây da được đóng chặt và buộc kỹ vào cái sào nhôm hay chưa. Thằng bé qua chỗ Ben, bước dọc theo cây sào trong lúc nhặt nó lên và đưa tay lần theo các thanh nhôm. Khi đặt tay lên phần cuối của cây sào, Alby nắm chặt tay lại, rồi quay mặt về phía đám đông. Mắt vằn những tia máu, khuôn mặt nhăn nhúm lại vì tức giận, mũi phập phồng thở đầy nặng nề. Thomas đột nhiên thấy thằng bé giống như con quỷ.

      Ở đầu kia là cảnh tượng kỳ cục: thằng Ben run rẩy khóc lóc, quanh cái cổ gầy nhẳng tái xanh là vòng dây da thô được gắn với cái sào nối nó với Alby, đứng cách đó khoảng sáu mét. Thân cây sào nhôm hơi oằn xuống ở giữa, nhưng chỉ chút thôi. Kể cả từ chỗ Thomas đứng, trông cây sào vẫn chắc chắn cách đáng ngạc nhiên.

      Alby to bằng giọng khá trịnh trọng, nhìn khắp lượt mọi người nhưng tập trung vào ai hết:

      - Ben Thợ dựng, cậu bị khép vào hình phạt Trục xuất vì tội mưu sát Thomas người mới. Các Trang chủ đều cho ý kiến, và họ hai lời. Cậu được quay trở lại. bao giờ. - Nó nghỉ lúc lâu. - Các Trang chủ, hãy vào vị trí sào Trục xuất.

      Thomas ghét bị gắn với tên của Ben cách công khai như vậy. Nó ghét cái cảm giác phải chịu trách nhiệm của mình. Trở thành trung tâm của mọi chú ý lại lần nữa khiến nhiều nghi ngờ đổ dồn vào nó. Cảm giác có lỗi trong lòng Thomas dần dần chuyển thành giận dữ và căm ghét. Hơn tất cả mọi thứ, nó muốn Ben ra và chấm dứt tất cả chuyện này.



      Thomas ghét bị gắn với tên của Ben cách công khai như vậy. Nó ghét cái cảm giác phải chịu trách nhiệm của mình. Trở thành trung tâm của mọi chú ý lại lần nữa khiến nhiều nghi ngờ đổ dồn vào nó. Cảm giác có lỗi trong lòng Thomas dần dần chuyển thành giận dữ và căm ghét. Hơn tất cả mọi thứ, nó muốn Ben ra và chấm dứt tất cả chuyện này.

      Từng đứa bước ra khỏi đám đông và về phía cây sào dài. Chúng cầm lấy thanh nhôm bằng cả hai tay, nắm chặt như thể đây là cuộc thi đẩy gậy.

      Newt là trong số những đứa trẻ đó, cùng với Minho, chứng tỏ Thomas đúng khi cho rằng Minho là Trang chủ của các Tầm đạo sinh. Winston Đồ tể cũng đứng vào hàng.

      khi tất cả vào vị trí - mười Trang chủ đứng cách đều nhau giữa Alby và Ben - khí bỗng trở nên yên lặng. thanh duy nhất là tiếng sụt sùi của Ben, thằng bé liên tục quẹt mũi và chùi mắt. Nó ngoặt qua phải rồi qua trái, mặc dù cái vòng cổ cho phép Ben nhìn Alby và các Trang chủ đứng đằng sau nó.

      Cảm xúc của Thomas lại thay đổi. Có điều gì đó đúng đắn với Ben. Vì sao nó phải chịu số phận như thế này? Chẳng lẽ gì có thể giúp thằng bé được hay sao? lẽ Thomas phải cảm thấy chịu trách nhiệm suốt phần đời còn lại sao? Cứ kết thúc ! Nó gào lên trong đầu. Hãy trôi qua hết !

      - Làm ơn. - Ben cất cao giọng trong nỗi tuyệt vọng. - Xin làààm ơn mà! Có ai cứu tôi với! các người thể làm như vậy đối với tôi!

      - Im ! - Alby gầm lên từ đằng sau.

      Nhưng Ben cứ phớt lờ, tiếp tục kêu gào giúp đỡ trong lúc giật giật cái vòng da quanh cổ.



      Nhưng Ben cứ phớt lờ, tiếp tục kêu gào giúp đỡ trong lúc giật giật cái vòng da quanh cổ.

      - Ai đó hãy dừng bọn họ lại ! Giúp tôi với! Làm ơn mà! - Nó đưa cặp mắt van vỉ nhìn hết đứa này đến đứa khác trong khi mọi người nhất quyết nhìn lảng . Thomas nhanh chóng bước ra đằng sau thằng bé cao to, tránh cái nhìn của Ben. Mình thể nhìn vào đôi mắt ấy lần nữa, nó nghĩ thầm.

      - Nếu như chúng ta để những đứa như mày thoải mái làm loạn, - Alby , - chúng ta thể tồn tại được lâu như vậy. Các Trang chủ, sẵn sàng!

      - , , ! - Ben gào lên muốn đứt hơi. - Tôi thề bao giờ manh động nữa! Tôi thề làm chuyện này nữa! Xin làààm ơn…

      Tiếng kêu run rẩy của nó bị cắt ngang bởi tiếng gầm rung chuyển mặt đất khi Cửa Đông bắt đầu quá trình đóng lại. Tia lửa bắn ra khi bức tường vĩ đại bên phải trượt dần sang bên trái với những thanh kinh thiên động địa, chuẩn bị lập Trảng Đất trong suốt cả đêm. Mặt đất dưới chân đám trẻ rung chuyển. Thomas biết liệu nó có thể nhìn nổi điều mà nó biết là sắp sửa diễn ra hay .

      - Các Trang chủ, đẩy! - Alby hét lên.

      Đầu của Ben bị giật ra sau trong lúc lao về phía trước do các Trang chủ đẩy cái sào ra khỏi Trảng. tiếng hét tắc nghẹn phát ra từ cổ họng Ben, át cả tiếng ồn của những cái cổng đóng. Nó khuỵu xuống, nhưng bị thằng bé Trang chủ đầu lôi bật dậy. Đó là thằng bé mập mạp có khuôn mặt cau có và mái tóc đen.

      - Khôôôôông! - Ben gào lên, nước bọt văng ra, hai tay cố sức giật cái vòng cổ. Nhưng sức mạnh của các Trang chủ kết hợp lại quá lớn, làm cho nó tiếp tục tiến dần tới rìa của Trảng Đất, trong khi bức tường phía bên phải dần dần đóng lại. - Khôôông!Khôôông! - Nó cứ gào lên mãi.



      - Khôôôôông! - Ben gào lên, nước bọt văng ra, hai tay cố sức giật cái vòng cổ. Nhưng sức mạnh của các Trang chủ kết hợp lại quá lớn, làm cho nó tiếp tục tiến dần tới rìa của Trảng Đất, trong khi bức tường phía bên phải dần dần đóng lại. - Khôôông!Khôôông! - Nó cứ gào lên mãi.

      Nó cố gắng chống chân vào ngưỡng cửa, nhưng chỉ trụ lại được đầy giây. Cây sào đẩy nó vào Mê cung. Chẳng mấy chốc nó hoàn tòan ở bên ngoài Trảng, liên tục hết quăng người sang trái rồi lại sang phải, cố gắng giật mình ra khỏi vòng dây da. Các bức tường chỉ còn lại vài giây nữa là đóng kín lại.

      Với nỗ lực cuối cùng, Ben xoay được cái cổ nó trong vòng dây da để quay lại đối mặt với các trảng viên. Thomas thể tin rằng mình nhìn vào con người. điên dại trong ánh mắt của Ben, nước dãi chảy nhễu nhão miệng nó, lớp da tái nhợt căng ra bộ xương và những búi mạch máu xanh lè. Trông nó như sinh vật quái dị mà Thomas thể tưởng tượng ra nổi.

      - Giữ chắc vào! - Alby la lớn.

      Rồi Ben hét lên dứt, thanh chói lói đến độ Thomas phải lấy tay bịt tai lại. Đó là tiếng hét man rợ, điên dại, muốn xé rách các dây thanh quản của thằng bé. Đúng vào giây cuối cùng, Trang chủ đứng đầu hàng hiểu bằng cách nào đó tháo được phần cây sào có buộc vòng dây thít cổ Ben, và lôi sào vào trong Trảng Đất, để thằng bé lại bên ngoài. Tiếng thét cuối cùng của Ben bị cắt ngang khi các bức tường đóng lại với tiếng “Thình”.

      Thomas nhắm nghiền mắt, sững sờ nhận ra những giọt nước mắt lăn dài má mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :