1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 5

      Hai đứa dừng lại ở chỗ gần mặt lưng của Trang ấp - đó là từ mà Chuck dùng để gọi cái lán gỗ xiêu vẹo. Chúng đứng trong khu vực tối tăm nằm giữa cái lán và bức tường đá phía sau.

      - Chúng ta đâu đâu? - Thomas hỏi, vẫn còn bị ấn tượng về cánh cổng thành đóng lại, cùng với những ý nghĩ về cái mê cung, hoang mang và nỗi sợ hãi. Nó tự bảo mình phải dừng lại nếu muốn phát điên. Cố để tỏ ra bình thản, nó thử pha trò cách nhạt nhẽo. - Nếu cậu định tìm cái hôn chúc ngủ ngon quên nhé.

      Chuck hề nao núng.

      - Chỉ cần im lặng và ở gần em.

      Thomas thở hắt ra, rồi nhún vai theo thằng nhóc vào phía sau của căn lán. Chúng nhón gót đến gần cái cửa sổ bám đầy bụi bặm, từ trong đó có luồng sáng yếu ớt hắt ra, chiếu lên đám cây thường xuân mọc tường thành. Thomas nghe thấy có ai đó di chuyển ở phía bên trong.

      - Phòng tắm đấy. - Chuck thầm.

      - sao? - băn khoăn làm Thomas ngứa ngáy.

      - Em thích làm trò này lắm.

      - Trò gì? - Có điều gì đó mách bảo Thomas là thằng nhóc tính làm chuyện mờ ám. - Có lẽ tớ nên … ?

      - Im lặng mà coi nè.

      Chuck leo lên cái thùng gỗ nằm ngay dưới cửa sổ. Nó cúi thấp đầu xuống để cho người bên trong trông thấy, rồi thò tay gõ vào lớp kính cửa sổ.

      - Dớ dẩn . - Thomas thào. Lúc này phải trêu chọc. Newt hoặc Alby có thể ở trong đó. - Tớ muốn gặp rắc rối đâu. Tớ chỉ vừa đến đây!

      Chuck đưa tay bụm miệng để khỏi bật cười. Phớt lờ Thomas, nó đưa tay lên gõ cửa sổ lần nữa.

      bóng xuất che khuất luồng ánh sáng, rồi cửa sổ bật mở ra. Thomas vội nép sát người vào vách tường nhà để núp. Nó thể tin rằng mình bị cuốn vào trò chọc phá người khác như thế này. Góc nhìn từ bên trong cửa sổ giúp hai đứa bị phát . Nhưng nó biết chúng bị trông thấy nếu như người kia thò đầu ra ngoài để nhìn cho kỹ hơn.

      - Ai đó? - Thằng bé trong phòng tắm la lớn, giọng khàn khàn đầy bực tức. Thomas suýt buột miệng kêu lên khi nhận ra đó là thằng Gally. Nó biết giọng này.

      Bất ngờ Chuck thò đầu lên cửa sổ và hét to hết cỡ. Tiếng đổ vỡ bên trong cho thấy trò quậy phá của tah82ng nhóc thành công, và tràng tiếng chửi rủa theo sau cho chúng biết là Gally hoàn toàn thích thú gì chuyện đó. Thomas cảm thấy pha lẫn giữa sợ hãi và bối rối.

      - Tao giết mày, đồ mặt dẹp! - Gally gào lên, nhưng Chuck nhảy phóc khỏi cái thùng và chạy ra ngoài Trảng. Thomas cứng người khi nghe thấy ở bên trong Gally cũng mở cửa phòng tắm lao ra ngoài. Cuối cùng nó cũng sực tỉnh và chạy bổ theo đứa bạn mới quen và duy nhất của mình. Nó chỉ vừa chạy vòng quanh góc nhà Gally xuất , mặt thằng bé như con thú dữ vừa được tháo xích.

      Gally chỉ thẳng vào Thomas, hét lên:

      - Mày, lại đây!



      - Mày, lại đây!

      Tim Thomas rớt thịch xuống, đầu hàng. Mọi thứ đều cho thấy khả năng nó lãnh nguyên cú đấm vào mặt.

      - phải tôi, tôi thề đấy. - Nó , mặc dù trong lúc đánh giá đối thủ, nó nhận ra mình có gì phải sợ hết. Gally to con lắm, nó có thể hạ gục thằng bé nếu cần.

      - phải mày sao? - Gally quát, rồi thong thả bước lại gần đứng đối mặt với Thomas. - Vậy làm sao mày biết mày chẳng làm chuyện gì?

      Thomas gì hết. Nó cảm thấy lúng túng, nhưng còn sợ như vừa nãy.

      - Tao phải là thằng ngu. - Gally gằn giọng. - Tao trông thấy cái mặt của thằng Chuck mập ngoài cửa sổ. - Nó chỉ tay vào ngực Thomas. - Nhưng tốt hơn là ngay lúc này mày phải quyết định rạch ròi ai là bạn ai là thù, nghe tao ? Chỉ thêm lần nữa như thế này, tao cóc cần biết đó có phải là ý của mày hay , có máu đổ đấy. Thủng chưa hả Đầu xanh?

      Trước khi Thomas kịp trả lời Gally quay bước. Thomas chỉ muốn chuyện này kết thúc cho nhanh.

      - Xin lỗi. - Nó lí nhí, ngượng ngùng vì nghe câu đó ngớ ngẩn.

      - Tao biết mày. - Gally thêm, quay lưng lại. - Tao thấy mày trong khi Biến đổi, và tao tìm cho ra mày là ai.

      Thomas nhìn thằng đầu gấu biến vào trong Trang ấp. Nó thể nhớ ra, nhưng có gì đó mách bảo nó rằng nó chưa bao giờ ghét ai nhiều như vậy. Nó thấy ngạc nhiên vì mình thực căm thù thằng Gally. Cực kỳ căm ghét. Nó quay lại và nhìn thấy Chuck đứng đó, lúng túng đưa mắt nhìn xuống đất.

      - Cám ơn nhiều nhé bạn. - Thomas .

      - Xin lỗi, nếu em biết đó là Gally em bao giờ làm trò đó, thề luôn đó.

      Thomas ngạc nhiên thấy mình bật cười. Chỉ giờ trước đấy thôi, nó tưởng bao giờ nghe thấy thanh đó phát ra từ miệng mình lần nữa.

      Chuck quan sát Thomas kỹ, nhăn mặt bối rối.

      - Chuyện gì vậy?

      Thomas lắc đầu.

      - Lỗi phải gì. Cái thằng … sư huynh đó đáng bị như thế. Mà tớ thậm chí còn biết chữ đó là gì nữa. Lạ ! - Thomas cảm thấy vui hẳn lên.

      Vài giờ sau, Thomas nằm trong chiếc túi ngủ êm ái bên cạnh Chuck thảm cỏ gần mấy mảnh vườn. Đó là bãi cỏ rộng mà nó nhận ra trước đó. Vài đứa trẻ trong nhóm chọn đó làm chỗ ngủ. Thomas thấy chuyện này hơi khác thường nhưng có vẻ như bên trong Trang ấp có đủ phòng ngủ cho mọi người. May mà trời lạnh. Điều đó lại gợi lên thắc mắc lần thứ triệu của nó về nơi này. Thomas cố moi móc trong đầu những cái tên của các địa điểm, các đất nước hoặc những nhà lãnh đạo và trật tự của thế giới. đứa trẻ nào ở Trảng tỏ ra biết được chút gì, hoặc nếu biết chúng cũng chia sẻ.

      Nó im lặng nằm lúc lâu nhìn các ngôi sao và lắng nghe tiếng trò chuyện rì rầm trong Trảng Đất. Cơn buồn ngủ chưa tới, trong khi nó thể rũ bỏ tuyệt vọng tràn ngập cơ thể và đầu óc. Niềm vui ngắn ngủi mà Chuck đem lại khi chọc phá Gally tan biến từ lâu. Đây là ngày dài vô tận, và cũng hết sức lạ lùng.



      Nó im lặng nằm lúc lâu nhìn các ngôi sao và lắng nghe tiếng trò chuyện rì rầm trong Trảng Đất. Cơn buồn ngủ chưa tới, trong khi nó thể rũ bỏ tuyệt vọng tràn ngập cơ thể và đầu óc. Niềm vui ngắn ngủi mà Chuck đem lại khi chọc phá Gally tan biến từ lâu. Đây là ngày dài vô tận, và cũng hết sức lạ lùng.

      Mọi chuyện … lạ lùng. Nó nhớ ra hàng đống thứ về cuộc sống trước đây - ăn chơi, quần áo, học hành, nhiều hình ảnh về thế giới của mình. Nhưng những chi tiết cần thiết để biến những hình ảnh về thế giới của mình. Nhưng những chi tiết cần thiết để biến những hình ảnh đó thành ký ức xác thực và đầy đủ làm thế nào đó lại bị xóa mất. Cứ như là ta nhìn vào thứ gì đó xuyên qua làn nước đục. Và hết, nó cảm thấy … buồn.

      Chuck lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Thomas:

      - Đầu xanh à, thế là sống sót qua Ngày đầu tiên rồi.

      - Gần như vậy. - phải bây giờ, Chuck à, nó muốn như thế. Tôi có tâm trạng.

      Chuck chống cùi chỏ nhỏm dậy nhìn Thomas.

      - Trong vài ngày tới đây học được nhiều điều và bắt đầu quen dần. Như vậy có được ?

      - Ờ, cũng được. Mà này, mấy chữ dở hơi đó học ở đâu vậy? - Có vẻ như chúng được bọn trẻ mượn từ thứ ngôn ngữ khác và đem trộn vào ngôn ngữ của mình.

      Chuck buông thịch người xuống.

      - Em biết nữa. Em cũng chỉ mới ở đây được tháng, quên rồi à?

      Thomas suy nghĩ về Chuck, hiểu liệu nó có biết nhiều hơn là nó . Nó là thằng nhóc khôn lanh, hoạt bát, lại có vẻ ngây thơ, nhưng ai mà biết được? nó cũng bí như tất cả mọi thứ trong Trảng.

      vài phút trôi qua và Thomas bắt đầu cảm thấy ảnh hưởng của cả ngày dài đằng đẵng. Cơn buồn ngủ bắt đầu mon men đến gần nó. Nhưng - như cú đấm giáng thẳng vào óc - ý nghĩ chợt nảy lên trong đầu Thomas. ý nghĩ mà nó hề mong đợi, và nó cũng chẳng biết từ đâu mọc lên.

      Đột nhiên Trảng, các bức tường thành, cái Mê cung - tất cả bỗng trở nên … quen thuộc. Dễ chịu. cảm giác ấm áp nhàng lan tỏa bên trong nó, và lần đầu tiên kể từ khi đến đây Thomas cảm thấy Trảng phải là nơi tệ hại nhất thế giới. Nó nín thở, căng mắt ra lúc lâu. Chuyện gì xảy ra ? Nó nghĩ bụng. Cái gì thay đổi ? Mỉa mai thay, chính cái thư thái này lại khiến nó cảm thấy hơi khó chịu.

      tại chưa thông hiểu, Thomas bỗng hiểu ra mình cần phải làm gì. Cái cảm giác đó - như kiểu bừng tỉnh - kỳ quặc, vừa quen lại vừa lạ. Nhưng có vẻ như nó … chính xác.

      - Tớ muốn trở thành trong những đứa chạy ra ngoài đó. - Thomas to, biết là Chuck có còn thức hay . - Chạy vào trong Mê cung.

      - Hả? - Chuck đáp. Thomas có thể cảm thấy chút lúng túng trong giọng của thằng nhóc.

      - Tầm đạo sinh. - Thomas , ước gì biết được tư tưởng này ở đâu ra. - Bất kể tụi nó làm chuyện gì ở ngoài đó, tớ cũng tham gia.

      - còn biết mình về cái gì đâu. - Chuck càu nhàu, rồi xoay lưng. - Thôi ngủ .

      Thomas nhận thấy đợt sóng tự tin mới, mặc dù đúng là nó chẳng hiểu mình về chuyện gì .



      Thomas nhận thấy đợt sóng tự tin mới, mặc dù đúng là nó chẳng hiểu mình về chuyện gì .

      - Tớ muốn trở thành Tầm đạo sinh.

      Chuck xoay người lãi, chống cùi chỏ nhổm dậy.

      - Ngay từ lúc này có thể quên cái ý nghĩ đó được rồi đấy.

      Thomas thắc mắc vì phản ứng của Chuck, nhưng cố thêm:

      - Đừng có cố …

      - Thomas. Quên nó .

      - Ngày mai tớ với Alby.

      tầm đạo sinh, Thomas thầm nghĩ. Mình còn chẳng biết cái đó nghĩa là gì nữa. Mình mất trí hay sao?

      Chuck bật cười rồi nằm xuống trở lại.

      - đúng là tởm thiệt. Thôi ngủ .

      Nhưng Thomas bỏ cuộc.

      - Có cái gì đó ở ngoài kia … quen quen.

      - Ngủ mà.

      Thế rồi Thomas chợt tỉnh ra - cảm giác như nhiều mảnh ghép hình được xếp đúng vào vị trí. Nó biết bức tranh cuối cùng như thế nào, nhưng câu tiếp theo cứ thế tuôn ra như từ miệng của ai khác:

      - Chuck này, tớ nghĩ … tớ nghĩ là lúc trước tớ từng ở đây rồi.

      Nó nghe thấy tiếng thằng nhóc ngồi dậy và hít hà cái to. Nhưng Thomas xoay lưng lại, và muốn gì thêm nữa, sợ rằng nó lại phá hỏng cái cảm giác mới mẻ ấy và xóa thanh thản tràn ngập trong tim mình.

      Giấc ngủ đến dễ hơn là nó tưởng.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 6

      Ai đó lay Thomas dậy. Nó mở bừng mắt và nhìn thấy khuôn mặt ghé sát mặt mình. Mọi thứ xung quanh vẫn còn chìm trong ánh sáng nhá nhem tối của hừng đông. Miệng Thomas vừa mở ra định bàn tay lạnh ngắt bịt miệng nó lại. hoảng loạn lại dâng lên cho đến khi nó nhận ra người kia là ai.

      - Khẽ nào, Đầu xanh. Ta nên đánh thức Chuckie dậy.

      Đó chính là Newt, thằng bé có vẻ như là người lãnh đạo thứ hai của nhóm. Khí lạnh buổi sáng như bốc khói miệng nó.

      Dù bị bất ngờ nhưng mọi cảm giác báo động của Thomas lập tức tan biến.

      thể tò mò về điều mà thằng bé này muốn làm với nó. Thomas gật đầu, cố gắng đồng ý bằng ánh mắt cho tới khi Newt gỡ tay ra, rồi quỳ lên.

      - thôi, Đầu xanh. - Thằng bé cao lớn thào rồi đứng dậy. Nó cúi xuống kéo Thomas dứng lên theo. - Tay nó khỏe đến mức nó có thể kéo rách cánh tay của Thomas. - Có lẽ cần phải cho cậu nhìn thấy thứ trước khi mọi người thức dậy.

      Mọi cảm giác ngái ngủ bốc hơi hoàn toàn khỏi tâm trí Thomas.

      - Được thôi. - Nó ngắn ngọn, sẵn sàng theo thằng bé kia. Nó biết mình cần giữa chút nghi ngờ, chẳng việc gì phải vội tin ai, nhưng tò mò chiến thắng. Nó nhanh chóng cúi xuống xỏ giày. - Chúng ta đâu đây?

      - Cứ theo tôi. Theo sát nhé.

      Chúng luồn lách qua những đứa trẻ ngủ. Thomas suýt vấp mấy lần, giẫm phải bàn tay của thằng bé làm nó kêu lên đau đớn rồi đập cú vào bắp chân Thomas.

      - Xin lỗi. - Nó thầm, lờ cái liếc mắt của Newt.

      Sau khi rời khỏi bãi cỏ và đặt chân lên nền đá cứng của mặt sân, Newt bắt đầu chạy về phía bức tường phía tây. Lúc đầu Thomas còn chần chừ tự hỏi có cần phải chạy , nhưng rồi nó nhanh chóng bám theo Newt với cùng tốc độ.

      Trời vẫn còn tối, nhưng những vật cản còn tối hơn, nên Thomas có thể dễ dàng tránh được. Nó ngừng lại khi Newt cũng làm như vậy. Chúng ở sát bên cạnh bức tường khổng lồ vươn thằng lên cao như những tòa nhà chọc trời - lại hình ảnh ngẫu nhiên lướt qua cái bể ký ức tối đen của nó. Thomas để ý thấy có những chấm sáng đỏ lập lòe vách tường, lúc chuyển động, lúc ngừng lại, khi bật khi tắt.

      - Chúng là gì thế? - Thomas thầm to hết mức nó dám, tự hỏi biết giọng của nó có run rầy như nó cảm thấy hay . Những chấm đỏ nhấp nháy ngấm ngầm cho thấy cảnh báo.

      Newt đứng cách tấm thảm dây thường xuân phủ tường thành có vài xen-ti-met.

      - Khi cậu cần biết cậu biết thôi, Đầu xanh ạ.

      - Nghe này, ngu ngốc khi đưa tôi đến nơi chỉ toàn những chuyện ngớ ngẩn và có câu trả lời cho những thắc mắc của tôi, - Thomas dừng lời, tự thấy ngạc nhiên với chính mình, - huynh ạ! - Nó thêm, uốn giọng sao cho mỉa mai.



      - Nghe này, ngu ngốc khi đưa tôi đến nơi chỉ toàn những chuyện ngớ ngẩn và có câu trả lời cho những thắc mắc của tôi, - Thomas dừng lời, tự thấy ngạc nhiên với chính mình, - huynh ạ! - Nó thêm, uốn giọng sao cho mỉa mai.

      Newt phá lên cười, nhưng ngưng ngay lập tức.

      - Tôi thích cậu rồi đấy, Đầu xanh ạ. Bây giờ im lặng và để tôi cho cậu xem thứ.

      Newt tiến đến thò tay vào lớp dây thường xuân dày, vạch chúng ra cho thấy ô cửa sổ đọng sương tường thành. Nó là ô vuông rộng chừng sáu tấc. Lúc này trời còn tối nên trông nó như được sơn đen.

      - Ta tìm gì đây? - Thomas thào hỏi.

      - Bụm chặt cái đũng quần của cậu nhé. thứ xuất ngay thôi.

      phút trôi qua, rồi hai phút. Thêm nhiều phút nữa. Thomas sốt ruột đảo chân, tự hỏi làm thế nào Newt lại có thể đứng đó hoàn toàn bất động và kiên nhẫn nhìn vào bóng tối.

      Bỗng có thay đổi.

      Những ánh sáng chập chờn kỳ quái lọ qua ô cửa sổ, chiếu những dải màu chập chờn lên khuôn mặt và thân mình của Newt, tựa như thằng bé đứng ở cạnh cái bể bơi có chiếu sáng. Thomas sững người, cố gắng tìm hiểu xem điều gì diễn ra ở bên ngoài. Cổ họng nó nghẹn lại. Chuyện gì vậy ? Nó thầm nghĩ.

      - Bên ngoài kia là Mê cung. - Newt thầm, mắt mở to như bị thôi miên. - Tất cả mọi thứ tụi này làm, tất cả cuộc đời của tụi này, Đầu xanh ạ, đều xoay quanh cái Mê cung này. Mỗi giây quý báu của từng ngày vàng bạc tụi tôi đều dành cho Mê cung, tìm lời giải cho thứ trong khi nó hoàn toàn cho tụi này biết đáp án có tồn tại hay . Cậu hiểu chứ hả? Và tụi tôi muốn chỉ cho cậu thấy vì sao nên đùa với nó. Cho cậu thấy vì sao những bức tường này lại đóng chặt hàng đêm. Cho cậu biết vì sao cậu bao giờ, bao giờ được thò cái mông của cậu ra ngoài kia.

      Newt lùi lại, tay vẫn giữ mớ dây thường xuân. Nó ra hiệu cho Thomas thế chỗ nó tại vị trí quan sát trước ô cửa sổ.

      Thomas làm theo và nghiêng đầu tới trước cho đến khi mũi nó chạm vào mặt kính lạnh giá. Mặt nó phải mất giây mới nhìn xuyên qua được lớp bụi bẩn bám kính và tập trung vào những vật chuyển động ở bên ngoài. Khi làm được rồi, nó thấy hơi thở của mình tắc nghẽn lại trong họng, như thể luồn gió lạnh tê tái thổi vào trong phổi của nó và làm cho khí ở đó bị đóng băng.

      sinh vật đồ sộ với kích thước của con bò và hình thù rệt vặn vẹo di chuyển dọc theo hành lang ở bên kia tường thành. Nó trèo lên bức tường đối diện, rồi lao vào ô cửa sổ lắp kính đánh thịt cái. Thomas hét lên trước khi kịp kìm lại và lùi ra xa khỏi cái cửa sổ. Nhưng sinh vật kia nảy ngược trở ra, để lại lớp kính hề suy suyển.

      Thomas hít hai hơi sâu và ghé mắt quan sát tiếp. Trời quá tối nên nó thể thấy , nhưng những ánh sáng kỳ quái phát ra từ đâu đó giúp nó nhìn thấy loáng thoáng những chiếc gai bạc và lớp da lấp lánh. Những phụ tùng ghê rợn mọc ra từ cơ thể của con quái vật giống như tay của nó: lưỡi cưa, bộ kéo, và những cái cần dài để dùng vào mục đích gì.

      Con vật là pha trộn rùng rợn giữa thú và máy. Dường như nó nhận ra mình bị quan sát, biết được kẻ đứng phía bên trong tường thành và muốn nhảy vào trong đó để ăn thịt con mồi. Thomas cảm thấy nỗi sợ làm ngực mình lạnh toát càng lúc càng phình dần ra như khối u, khiến nó khó mà thở nổi. Ngay cả với ký ức bị bôi xóa, nó cũng dám cá là mình chưa bao giờ nhìn thấy thứ nào ghê rợn như vậy.

      Nó lùi lại, quả quyết mà nó cảm thấy đêm hôm trước tan thành mây khói.

      - Cái đó là cái gì vậy? - Thomas hỏi. Ruột gan quặn lại. Nó tự hỏi liệu mình có còn khả năng ăn uống gì được nữa hay .



      - Cái đó là cái gì vậy? - Thomas hỏi. Ruột gan quặn lại. Nó tự hỏi liệu mình có còn khả năng ăn uống gì được nữa hay .

      - Nhím sầu, chúng tôi gọi chúng như vậy. Quỷ quái, hả? Mừng là bọn Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm. Cậu nên biết ơn mấy bức tường này.

      Thomas nuốt nước bọt đánh ực, bụng bảo dạ làm sao nó dám ra ngoài kia. Mong muốn làm Tầm đạo sinh của nó bị giáng đòn chí tử, nhưng nó vẫn buộc phải thực việc đó. hiểu sao Thomas biết mình phải trở thành Tầm đạo sinh. Cảm giác đó khác thường, nhất là sau những gì nó vừa chứng kiến.

      Newt lơ đãng nhìn ô cửa sổ.

      - Bây giờ cậu biết thứ quỷ quái nào lởn vởn trong Mê cung. Cậu biết chuyện này đùa được. Cậu được gửi tới Trảng, Đầu xanh ạ, và chúng tôi mong rằng cậu sống sót để giúp chúng tôi làm điều mà chúng tôi phải làm ở đây.

      - Điều gì vậy? - Thomas hỏi, mặc dù nó rất sợ phải nghe câu trả lời.

      Newt quay lại nhìn xoáy vào mắt Thomas. Những tia sáng của bình minh chiếu lên người cả hai. Thomas có thể nhìn thấy mọi chi tiết gương mặt của Newt, làn da căng, cái trán nhăn.

      - Tìm lối ra, Đầu xanh à. - Newt . - Giải cái Mê cung chết tiệt này và tìm đường đưa chúng tôi trở về nhà.

      Vài giờ sau đó, các cổng thành lại mở, làm mặt đất rung chuyển với những tiếng ồn dữ dội cho tới khi chúng hoàn tất. Thomas ngồi tại cái bàn mòn vẹt và bị nghiêng qua bên ở bên ngoài Trang ấp. Mọi suy nghĩ của nó tập trung vào lũ Nhím sầu, những mục đích của chúng, hành động của chúng ở ngoài kia hàng đêm. Và như thế nào nếu như bị tấn công bởi thứ kinh dị như vậy.

      Nó cố gạt hình ảnh đó ra khỏi đầu, để nghĩ về những chuyện khác. Các Tầm đạo sinh. Bọn trẻ ra lời nào, tất cả lao hết tốc lực vào Mê cung và biến mất sau các khúc quanh. Nó hình dung ra những đứa trẻ đó trong khi dùng nĩa xiên vào quả trứng và mấy miếng thịt muối, gì kể cả với Chuck. Thằng nhóc im lặng ngồi ăn bên cạnh Thomas. Tội nghiệp, thằng cứ ra sức bắt chuyện trong khi nó buồn đáp lại. Nó chỉ muốn được yên thân.

      Nhưng nào nó có được yên. Đầu óc nó qáu tải vì phải tính toán trong tình thế vô phương cứu chữa. Làm thế nào mê cung, với những vách tường đồ sộ và cao vút như thế, lại có thể rộng lớn đến độ mấy chục đứa bé giải nổi sau cả quãng thời gian chẳng biết dài tới mức nào? Làm thế nào, và quan trọng hơn là, tại sao lại tồn tại công trình như thế? Mục đích của nó là gì? Tại sao tất cả bọn chúng lại ở đây? Chúng ở đây bao lâu rồi?

      Cố gắng tránh những thắc mắc này, tâm trí Thomas lại quay về với hình ảnh của con Nhím sầu nguy hiểm. Bóng ma của con vật cứ chực lao vào Thomas mỗi khi nó nhắm mắt lại.

      Thomas biết nó là đứa trẻ thông minh - hiểu sao nó cảm nhận được như vậy.

      Nhưng những thứ ở quanh đây vô nghĩa. Ngoại trừ điều. Nó dường như được định hướng để làm Tầm đạo sinh. Tại sao nó lại cảm thấy điều đó mạnh mẽ như vậy? Ngay cả bây giờ, sau những gì nó chứng kiến ngoài Mê cung.

      cái vỗ vai lôi nó ra khỏi dòng suy tưởng. Thomas nhìn lên và trông thấy Alby khoanh tay đứng bên cạnh.

      - Nhìn cậu khỏe khoắn ghê ta? - Alby . - Sáng nay nhìn qua cửa sổ thấy mắt ?

      Thomas đứng dậy, hy vọng rằng thời khắc của những lời giải đáp tới, hay có lẽ chỉ là hy vọng về giải vây cho những suy nghĩ u ám của mình.



      Thomas đứng dậy, hy vọng rằng thời khắc của những lời giải đáp tới, hay có lẽ chỉ là hy vọng về giải vây cho những suy nghĩ u ám của mình.

      - Đừng tưởng tôi thèm để mắt nhìn cái chỗ này. - Nó cứng, mong là mình làm cho thằng bé thủ lĩnh nổi cáu như ngày hôm trước.

      Alby gật đầu.

      - Cậu với tôi, huynh à. Chuyến tham quan bắt đầu ngay bây giờ. - Thằng bé dợm bước nhưng ngừng ngay lại, dứ dứ ngón tay. - đặt câu hỏi nào, cho tới khi chuyến kết thúc, hiểu chưa? có thời gian mà ba hoa chích chòe suốt ngày với cậu.

      - Nhưng … - Thomas nín bặt khi lông mày Alby nhướng lên. Sao cái thằng bé này cứ làm ra vẻ thế nhỉ? - Nhưng phải cho tôi biết mọi thứ. Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.

      Từ đêm hôm trước Thomas quyết định ngông với ai về quen thuộc lạ lùng của nơi này đối với nó, về cái cảm giác rằng nó từng ở đây trước kia, và việc nó có thể nhớ lại điều đó. Chia sẻ những điều đó có vẻ phải là ý tưởng hay.

      - Tôi những gì mà tôi muốn , Đầu xanh ạ. thôi.

      - Cho em với được ? - Chuck hỏi.

      Alby cúi xuống vặn tai thằng nhóc.

      - Ối! - Chuck kêu ré lên.

      - Cậu có việc phải làm mà, phải hả đầu bã? - Alby hỏi. - Có cả đống việc ấy chứ?

      Chuck đảo con mắt vòng rồi nhìn Thomas :

      - vui nha.

      - Tớ cố. - Bỗng dưng Thomas cảm thấy tiếc cho Chuck. Nó ước gì mọi người đối xử với thằng nhóc tốt hơn. Nhưng chuyện này làm gì được. Giờ là lúc phải rồi.

      Nó ra cùng với Alby, với hy vọng là chuyến thị sát chính thức được bắt đầu.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 7

      Chúng bắt đầu từ chiếc Hộp, lúc này đóng lại - hai cánh cửa kim loại nằm sát mặt đất với lớp sơn trắng ngả màu và nứt nhiều chỗ. Trời sáng lên thấy , những cái bóng đổ dài theo hướng ngược lại so với chiều hôm qua. Tuy vẫn chưa có mặt trời, nhưng có vẻ như nó sắp sửa trồi lên khỏi bức tường phía Đông vào bất cứ lúc nào.

      Alby trỏ vào cánh cửa.

      - Đây là chiếc Hộp. Cứ mỗi tháng lần, tụi mình nhận được người mới giống như cậu, bao giờ sai hẹn. Mỗi tuần đều được nhận đồ tiếp tế, quần áo, ít thức ăn. Cũng cần nhiều lắm vì nhiều thứ tụi mình có thể tự cung tự cấp ở Trảng Đất.

      Thomas gật đầu, ngứa miệng muốn hỏi ghê gớm. Mình cần ít băng keo để dán cái miệng này lại, nó nghĩ bụng.

      - Tụi này hiểu gì về chiếc Hộp, cậu hiểu ? - Alby tiếp. - Nó từ đâu đến, làm sao nó đến được đây, ai là người phụ trách nó. Những sư huynh đưa tụi này tới đây cho tụi này biết gì hết. Tụi mình có lượng điện cần dùng, trồng trọt và chăn nuôi để tự cung cấp phần lớn thức ăn, rồi đều đặn được nhận quần áo và nhu yếu phẩm. Từng cố thử nhét thằng đầu đất mới đến trở lại vào trong chiếc Hộp, nhưng nó buồn chạy cho đến khi lôi thằng bé ra trở lại.

      Thomas tự hỏi cái gì nằm dưới đất khi cái Hộp có ở đó, nhưng nó ngậm miệng. Trong đầu nó là cả mớ hỗn độn các cảm xúc - tò mò, thất vọng, thắc mắc - tất cả pha trộn với kinh hãi khi nhìn thấy con Nhím sầu ban sáng.

      Alby vẫn tiếp tục , buồn nhìn vào mắt Thomas.

      - Trảng được chia làm bốn khu vực. - Thằng bé giơ ngón tay lên đếm. - Trảng viên, Trang trại, Trang ấp và Nghĩa trang, cậu nắm được chưa?

      Thomas ngần ngừ, rồi lắc đầu, bối rối.

      Mắt Alby chớp nhanh. Trông thằng bé như thể nghĩ đến hàng ngàn việc khác mà đáng lẽ nó có thể làm ngay vào lúc ày. Nó chỉ tay về góc Đông Bắc, nơi có những cánh đồng và nhiều cây ăn quả:

      - Trang viên, nơi tụi mình trồng lương thực. Nước được bơm vào qua các đường ống nằm dưới đất. Lúc nào cũng có nước, nếu mọi người chắc chết từ lâu. Ở đây bao giờ có mưa. bao giờ.

      Rồi Alby chỉ tay về góc Đông Nam, về phía bãi quây gia súc và nhà kho, tiếp lời:

      - Đó là Trang trại, nơi tụi này chăn nuôi và giết mổ gia súc. - Thằng bé tiếp tục giơ tay về phía nơi ăn ngủ xập xệ. - Trang ấp, chỗ đó phình to lên gấp đôi so với lần đầu tụi này đến đây, vì cứ phải tiếp tục cơi nới thêm mỗi khi họ gửi gỗ tới. Chẳng đẹp đẽ gì, nhưng coi nó còn đứng được. Dù sao phần lớn trong số tụi này chọn ngủ ngoài trời.

      Thomas cảm thấy hoa mắt. Quá nhiều câu hỏi chộn rộn trong đầu làm cho nó thể giữ cho đầu mình quay cuồng.

      Alby chỉ tay về hướng Tây Nam, phía khu rừng , với nhiều cái cây cằn cỗi và vài băng ghế nằm chỏng chơ phía ngoài:

      - Chỗ đó được gọi là Nghĩa trang. Các ngôi mộ nằm trong khu vực cây lá rậm rạp đó. Cũng chẳng nhiều cho lắm. Cậu có thể tới đó ngồi nghỉ, hay làm những chuyện khác. - Nó tằng hắng, như thể muốn thay đổi chủ đề. - Trong hai tuần tới, mỗi ngày cậu làm việc với Trang chủ khác nhau, cho đến khi chúng tôi biết được cậu thông thạo lãnh vực nào nhất. Trảng vụ, Chụp gạch, Trảng binh, Thợ cuốc. công việc hợp với cậu, luôn luôn là như thế. nào.



      - Chỗ đó được gọi là Nghĩa trang. Các ngôi mộ nằm trong khu vực cây lá rậm rạp đó. Cũng chẳng nhiều cho lắm. Cậu có thể tới đó ngồi nghỉ, hay làm những chuyện khác. - Nó tằng hắng, như thể muốn thay đổi chủ đề. - Trong hai tuần tới, mỗi ngày cậu làm việc với Trang chủ khác nhau, cho đến khi chúng tôi biết được cậu thông thạo lãnh vực nào nhất. Trảng vụ, Chụp gạch, Trảng binh, Thợ cuốc. công việc hợp với cậu, luôn luôn là như thế. nào.

      Alby về phía cửa Nam nằm giữa nơi mà nó gọi là Nghĩa trang và Trang trại. Thomas theo sau, nó nhăn mũi vì mùi chất thải và mùi phân phát ra từ các bãi quây gia súc. Nghĩa trang à ? Nó nghĩ. Tại sao chúng lại cần đến cái nghĩa trang trong nơi toàn là trẻ con như thế này ? Điều này làm vướng bận tâm trí Thomas nhiều hơn là việc nó hiểu vài từ mà Alby hay , chẳng hạn như Trảng vụ hoặc Trảng binh, mà coi bộ chẳng mấy hay ho. Mấy lần nó sắp sửa ngắt lời Alby, nhưng ngậm miệng kịp thời.

      Thất vọng, Thomas quay chú ý sang các bãi quây trong khu Trang trại.

      Nhiều con bò gặm cỏ trong cái máng đầy cỏ khô màu xanh xanh. Mấy con heo nằm giữa bãi bùn, cái đuôi thỉnh thoảng ngó ngoáy là dấu hiệu duy nhất cho biết chúng còn sống. bãi rào khác nhốt cừu, ngoài ra còn có mấy cái bu gà và chuồng nuôi gà tây. Nhiều đứa trẻ làm lụng hăng say trong Trang trại, cứ như là chúng sống cả đời ở nông trại vậy.

      Sao mình lại nhớ ra được mấy con vật này nhỉ ? Thomas tự hỏi. Chúng chẳng có gì hấp dẫn hay mới mẻ - nó biết chúng được gọi tên là gì, thức ăn thông thường của chúng, hình dạng của chúng. Tại sao những thứ như vậy vẫn còn nằm lại trong ký ức của nó mà phải là nới nó nhìn thấy chúng trước đây, và người cùng với chúng? Chứng mất trí nhớ của Thomas đỏng đảnh khó ưa.

      Alby chỉ tay về phía cái nhà kho lớn nằm trong góc với cái mái sơn đỏ ngả sang màu gỉ sét nhờ nhờ, :

      - Mấy Thợ cứa làm việc trong đó. Công việc của tụi nó dơ dáy lắm. Nếu cậu thích máu, cậu có thể trở thành Thợ cứa.

      Thomas lắc đầu. Nghề thợ cứa xem chừng hấp dẫn chút nào. Trong khi tiếp tục , nó hướng chú ý của mình vào phía bên kia Trảng, nơi Alby gọi là Nghĩa trang. Càng ở sâu trong góc tường thành cây cối càng rậm rạp và tươi tốt hơn. Bóng tối phủ lên khu vực bên trong của cánh rừng, mặc dù là ban ngày. Thomas nhìn lên và nhận ra mặt trời cuối cùng cũng ló dạng, mặc dù trông khá kỳ cục - nó có màu hơi cam hơi quá so với bình thường. Nó nhận ra đó lại là ví dụ nữa của những ký ức chọn lọc trong đầu mình.

      Thomas quay lại nhìn Nghĩa trang, trong mắt vẫn còn đọng lại hình ảnh của cái đĩa sáng lòa. Khi chớp chớp mắt để xóa nó , Thomas đột nhiên bắt gặp những ánh sáng đỏ lần nữa. Chúng nhấp nháy ở sâu trong bóng tối của cánh rừng. Chúng là cái gì vậy? Nó thầm hỏi, cảm thấy khó chịu khi Alby trả lời nó lúc nãy. kín miệng của thằng bé làm nó phát bực.

      Alby ngừng bước, và Thomas ngạc nhiên nhận ra chúng đến Cửa Nam. Hai bức tường mọc lên sừng sững trước mặt chúng. Những tảng đá xám dày được bao phủ bởi dây thường xuân trông cực kỳ cổ kính. Thomas ngóc đầu lên nhìn đỉnh của các bức tường ở tít phía cao, đầu óc nó cứ quẩn quanh cảm tưởng lạ lùng là mình quan sát từ xuống, chứ phải nhìn từ dưới lên. Nó loạng choạng lùi lại bước, thán phục trước cấu trúc của nơi này, nhưng cuối cùng cũng chuyển chú ý sang Alby, lúc này quay lưng về phía cổng.

      - Ngoài kia là mê cung. - Alby trỏ ngón cái qua vai về phía sau lưng.

      Thomas nhìn theo hướng chỉ, qua khoảng trống đóng vai trò là cổng thành phía Nam của Trảng. Các hành lang ở đây trông giống y như những cái mà nó nhìn thấy qua cửa sổ ban sáng. Nó lại rùng mình tự hỏi có con Nhím sầu nào có thể thình lình tấn công chúng . Bất giác Thomas lùi lại thêm bước nữa. Bình tĩnh nào, nó ngượng ngùng tự trách mình.

      Alby tiếp:

      - Tôi ở đây hai năm rồi. có đứa nào ở đây lâu bằng. Số ít ỏi những đứa có thâm niên hơn đều chết sạch. - Thomas cảm thấy mắt mình mở to, tim đập thình thịch. - hai năm nay tụi này tìm cách giải cái trò này, nhưng gặp may. Các vách tường chết tiệt ngoài kia cũng di chuyển hàng đêm, giống như bốn cái cổng. Việc lập bản đồ ra dễ, dễ chút nào. - Nó hất đầu về phía tòa nhà xây bằng bê tông mà các Tầm đạo sinh chui vào tối qua.

      Lại cơn đau chạy xuyên qua đầu Thomas - có quá nhiều thứ để suy luận trong cùng lúc. Chúng ở đây được hai năm rồi sao? Các vách Mê cung đều dịch chuyển à? Bao nhiêu đứa trẻ chết? Nó bước tới, muốn được tận mắt nhìn Mê cung, cứ như thể các câu trả lời được in các vách đá ngoài đó vậy.

      Alby giơ tay lên đẩy vào ngực Thomas làm nó loạng choạng lùi lại.



      Alby giơ tay lên đẩy vào ngực Thomas làm nó loạng choạng lùi lại.

      - được ra ngoài đó, huynh à.

      Thomas phải cố lắm mới tỏ ra tự ái.

      - Tại sao chứ?

      - Cậu tưởng tôi kêu Newt tới gặp cậu sáng nay là để giỡn chơi thôi sao? Đó chính là nguyên tắc số , điều duy nhất mà cậu bao giờ được tha thứ nếu vi phạm. ai, ai được phép vào trong Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Nếu vi phạm nguyên tắc này, nếu cậu bị lũ Nhím sầu giết chết, cậu cũng bị chính tụi này loại bỏ, cậu hiểu chưa?

      Thomas gật đầu nhưng trong bụng ngầm phản đối, chắc mẩm rằng Alby chỉ quá mà thôi, hoặc hy vọng là như thế. Nhưng dù là thế nào nữa nó cũng còn chút nghi ngờ gì về những điều nó với Chuck đêm hôm trước. Nó muốn được là Tầm đạo sinh. Nó Tầm đạo sinh. Trong thâm tâm Thomas biết là nó phải ra ngoài đó, vào trong Mê cung. Mặc cho những gì biết và chứng kiến, Mê cung kia vẫn mời gọi nó như là cái đói và cái khát vậy.

      chuyển động bức tường bên trái của Cửa Nam làm Thomas chú ý. Giật mình, nó mau lẹ đưa mắt nhìn vừa kịp để thấy tia sáng bạc. đám dây thường xuân lay động khi vật kia biến vào trong đó. Thomas chỉ tay lên tường thành.

      - Cái gì thế? - Nó hỏi trước khi kịp kìm mình lại.

      Alby buồn nhìn.

      - đặt câu hỏi cho đến cuối chuyến . Tôi còn phải câu này với cậu bao nhiêu lần nữa đây? - Nó ngừng lời, rồi thở dài. - Bọ dao. Đó là cách mà các Hóa công dùng để theo dõi tụi mình. Tốt hơn cậu nên …

      Câu của Alby bị cắt ngang bởi hồi chuông báo động réo vang từ tất cả mọi hướng. Thomas đưa hai tay lên bịt tai, mắt nhìn nhớn nhác xung quanh trong khi chuông báo động vẫn kêu om sòm. Tim nó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng khi hướng tập trung vào Alby, nó bình tĩnh lại ngay.

      Alby sợ hãi, mà có vẻ … lúng túng. Và ngạc nhiên.

      Chuông báo động vẫn khua inh ỏi.

      - Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, cả người khi Alby chẳng hề tỏ thái độ như sắp đến hồi tận thế, nhưng ngay cả như vậy, Thomas vẫn cảm thấy mình bắt đầu mỏi mệt với các đợt kinh hãi.

      - Quái lạ! - Alby chỉ có vậy trong lúc quét mắt nhìn quanh Trảng.

      Thomas nhận thấy những đứa làm việc trong các bãi rào của Trang trại cũng nhìn quanh quất, ràng là rất bối rối. đứa gọi Alby. Đó là thằng bé gầy gò thó, người sũng bùn.



      Thomas nhận thấy những đứa làm việc trong các bãi rào của Trang trại cũng nhìn quanh quất, ràng là rất bối rối. đứa gọi Alby. Đó là thằng bé gầy gò thó, người sũng bùn.

      - Có chuyện gì với nó vậy? - Thằng bé hỏi, mắt nhìn Thomas tìm nguyên nhân.

      - biết. - Alby lơ đãng trả lời.

      Nhưng Thomas thể chịu đựng được nữa. Nó hỏi:

      - Alby! Chuyện gì xảy ra vậy?

      - Chiếc Hộp, mặt dẹp, chiếc Hộp!

      Đó là tất cả những gì Alby trước khi thằng bé bắt đầu chạy về phía trung tâm của Trảng Đất, với tốc độ mà Thomas thấy gần như là bấn loạn.

      - Cái Hộp làm sao? - Thomas hỏi, guồng chân đuổi theo Alby. cho tôi biết ! Nó muốn gào lên như vậy với thằng bé.

      Nhưng Alby trả lời, cũng chẳng giảm tốc độ. Khi chúng tới gần cái Hộp hơn, Thomas nhìn thấy hàng chục thằng bé cũng chạy băng qua sân. Nó thấy Newt và cất tiếng gọi thằng bé, cố gắng đè nén nỗi sợ hãi dâng lên, tự bảo mình rằng mọi chuyện rồi ổn, rằng phải có giải thích hợp lý.

      - Newt, có chuyện gì vậy? - Thomas hét lên.

      Newt liếc nhìn sang Thomas, rồi gật đầu và tiếp tục bước, bình tĩnh cách lạ lùng giữa quang cảnh hỗn loạn. Thằng bé vỗ mạnh vào lưng của Thomas.

      - Có người mới đến trong cái Hộp. - Nó ngừng lại, như thể chờ xem Thomas bị ấn tượng thế nào. - Ngay bây giờ.

      - sao chứ? - Khi Thomas nhìn Newt kỹ hơn, nó nhận ra rằng mình nhầm khi tưởng là Newt bình thản, thằng bé thậm chí còn rất kích động là đằng khác.

      - sao à ? - Newt đáp lại, quai hàm hơi trễ xuống. - Đầu xanh này, chúng tôi chưa bao giờ có hai người mới trong cùng tháng, chứ đừng tới trong hai ngày liên tiếp.

      xong câu ấy, Newt co chân chạy về phía Trang ấp.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 8

      Cuối cùng chuông báo động cũng chấm dứt sau khi ré lên suốt hai phút. đám đông tụ tập lại giữa sân, xung quanh hai cánh cửa thép mà qua đó Thomas tới hồi hôm qua. Hôm qua? Nó nghĩ bụng. là chỉ mới hôm qua thôi sao? Có ai đó đập vào cùi chỏ của Thomas. Nó quay sang và nhận ra Chuck đứng bên cạnh.

      - Thế nào rồi, Đầu xanh? - Chuck hỏi.

      - Ổn. - Thomas đáp, mặc dù chẳng còn gì kinh khủng hơn tại. Nó chỉ tay về phía cửa Hộp. - Tại sao mọi người lại ngạc nhiên? Chẳng phải đó là cách mà tất cả các cậu đến đây hay sao?

      Chuck nhún vai.

      - Em biết. Em đoán là vì nó vẫn luôn giao hàng đều đặn. lần mỗi tháng. Tháng nào cũng đúng vào ngày đó. Có lẽ người phụ trách nhận ra nhầm lẫn, nên họ gửi ai đó đến để thay thế. - Nó khúc khích cười, thúc cùi chỏ vào sườn Thomas. Giọng cười trong trẻo khiến cho Thomas thấy có thêm thiện cảm với thằng .

      Thomas làm bộ quắc mắc nhìn Chuck:

      - Cậu gặp rắc rối đấy. Rắc rối to.

      - Ừ, nhưng giờ ta là bạn rồi, phải ? - Lần này Chuck cười khục khặc cách sảng khoái.

      - Có vẻ như cậu cho tôi nhiều lựa chọn trong chuyện này. - Nhưng là nó cần có bạn, và Chuck rất phù hợp với vị trí đó.

      Thằng nhóc khoanh tay tỏ vẻ hài lòng:

      - Mừng là chuyện này được giải quyết, Đầu xanh ạ. Ai cũng cần phải có người bạn ở nới này.

      Thomas túm lấy cổ áo Chuck, trêu chọc:

      - Được rồi, bạn, bây giờ gọi tôi bằng tên nhé. Thomas ấy. Nếu tôi ném qua cái lỗ đó sau khi chiếc Hộp giao hàng đấy. - Câu đùa làm nó nảy ra ý trong đầu lúc buông Chuck ra. - Gượm nào, bao giờ các cậu …

      - Thử làm chuyện đó? - Chuck chen vào trước khi Thomas kịp hết.

      - Thử cái gì?

      - Chui xuống cái Hộp sau khi nó giao hàng. - Chuck đáp.

      - Nó nhúc nhích. Nó xuống trừ phi hoàn toàn trống rỗng. - Thomas nhớ lại lời Alby . - Tớ biết điều đó rồi, nhưng nếu …

      - Ta thử chuyện đó.

      Thomas cố nén tiếng rên. Chuyện này bắt đầu làm nó cáu sườn.

      - Này, chuyện với cậu mệt quá . Thử cái gì?

      - Chui qua lỗ sau khi cái Hộp xuống ấy. thể được đâu. Cửa mở được, nhưng trong đó trống rỗng, tối đen. Chẳng có gì cả. có dây dợ gì sất. thể làm chuyện đó được.

      Sao lại thế nhỉ? Thomas :

      - Các cậu

      - Từng thử làm chuyện đó.

      Lần này Thomas gầm lên:

      - Ừ. Rồi thế nào?

      - Bọn em ném thứ gì đó vào trong lỗ. bao giờ nghe thấy tiếng nó chạm đất. Nó cứ thế rơi thời gian rất lâu.

      Thomas ngừng lại trước khi tiếp, muốn bị cắt ngang thêm lần nữa:

      - Cậu là cái quái gì vậy, kẻ biết đọc ý nghĩ hay sao? - Nó buông câu bình luận đầy mỉa mai.

      - Chỉ là sáng dạ thôi. - Chuck nháy mắt.

      - Này Chuck, đừng có đá lông nheo với tớ nữa nhé. - Thomas vừa vừa cười.

      Chuck có hơi rầy rà , nhưng có điều gì đó ở thằng nhóc này làm cho mọi thứ trở nên đỡ nặng nề hơn. Thomas hít hơi sâu rồi quan sát đám đông túm tụm xung quanh cái lỗ:

      - Vậy, mất bao lâu chuyến hàng mới đến được đây?



      - Vậy, mất bao lâu chuyến hàng mới đến được đây?

      - Thường là khoảng nửa giờ sau tiếng chuông báo động.

      Thomas ngẫm nghĩ chút. Phải có điều gì đó mà họ chưa thử.

      - Cậu chắc về chuyện cái lỗ chứ? Các cậu có từng … - Thomas dừng lại, chờ đợi bạ cắt ngang, nhưng lần này có gì. - Các cậu có bao giờ thử làm sợi dây hay ?

      - Có, họ làm rồi. Bằng dây thường xuân. sợi dây dài hết mức có thể. Nhưng mà thử nghiệm đó được thành công cho lắm.

      - Ý cậu là sao? - Lại gì nữa đây? Thomas thầm nghĩ.

      - Hồi đó em chưa tới đây, nhưng nghe thằng bé tình nguyện chỉ leo xuống được khoảng ba mét có cái gì đó kêu vút tiếng, xẻ đôi người nó ra.

      - Hả? - Thomas bật cười. - Tớ tin chữ nào trong chuyện đó.

      - biết gì? Em nhìn thấy bộ xương của thằng bé xâu số đó ấy rồi. Cắt ngọt như con dao xắn cục bơ vậy. Mọi người giữ nó trong cái hộp để nhắc nhở những đứa sau này nên dại dột.

      Thomas chờ xem Chuck có cười hay , chắc mẩm đây chỉ là trò đùa - đâu ai từng nghe chuyện có người bị cắt đôi bao giờ? Nhưng có tiếng cười nào cả.

      - Cậu đấy à?

      Chuck nhìn trừng trừng vào Thomas.

      - Em láo đâu, Đầu … ơ, Thomas. Thôi, bỏ qua chuyện này để coi ai tới nào. Em thể tin là chỉ làm Đầu xanh có mỗi ngày. Đầu bọ .

      Trong lúc hai đứa tiếp, Thomas hỏi câu mà nó chưa từng hỏi:

      - Làm sao cậu biết đó phải là nhu yếu phẩm hay đại loại thế?

      - Nếu vậy chuông báo động tắt. - Chuck trả lời cách đơn giản. - Đồ tiếp tế được giao vào ngày cố định hàng tuần. Ê, nhìn kìa! - Chuck dừng chân và chỉ vào đứa trong đám đông. Đó là Gally, thằng bé nhìn Thomas và Chuck đầy thù nghịch.

      - Chết bằm! - Chuck . - Thằng này thực ưa rồi.

      - Ừ. - Thomas lầm bầm. - Biết rồi.

      thù địch này là từ cả hai phía.

      Chuck thúc cùi chỏ vào Thomas, hai đứa tiếp tục bước tới cạnh đám đông, rồi yên lặng chờ đợi. Thomas quên sạch mọi câu hỏi trong đầu. Nó hết hứng chuyện sau khi trông thấy Gally.

      Có vẻ như Chuck .

      - Sao hỏi thằng nó xem vấn đề là gì? - Thằng nhóc hỏi, làm ra vẻ cứng rắn.

      Thomas cố thuyết phục bản thân rằng nó đủ can đảm, nhưng chuyện đó có vẻ như là ý tưởng tệ nhất trước giờ.

      - Ờ , trước tiên, thằng đó có nhiều đồng minh hơn tớ. phải là đứa để ta gây chiến.

      - Ừ, nhưng khôn. Và em cá là cũng nhanh nhẹn hơn. có thể hạ gục cả băng tụi nó.

      thằng bé đứng phía trước chúng hơi xoay đầu ngoái nhìn qua vai, vẻ mặt bực bội thấy .

      Chắc là đồng bọn của Gally, Thomas nghĩ bụng.

      - Cậu có im ? - Nó rít khẽ bảo Chuck.

      Phía sau chúng có tiếng đóng cửa. Thomas quay lại, trông thấy Alby và Newt từ Trang ấp tới. Cả hai có vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy hai người đó, hình ảnh của Ben quằn quại giường lại xuất trong đầu Thomas.

      - Này Chuck, cậu phải cho tớ biết cái vụ Biến đổi đó là gì. Bọn họ làm gì với Ben trong đó vậy?

      Chuck nhún vai.

      - Em biết từng chi tiết đâu. Lũ Nhím sầu làm hại , khiến cho toàn bộ cơ thể của phải trải qua thứ gì đó kinh khủng. Sau khi chuyện đó kết thúc, … khác hẳn.



      - Em biết từng chi tiết đâu. Lũ Nhím sầu làm hại , khiến cho toàn bộ cơ thể của phải trải qua thứ gì đó kinh khủng. Sau khi chuyện đó kết thúc, … khác hẳn.

      Thomas nhận ra đây là cơ hội chắc cú để nêu thắc mắc:

      - Khác thế nào? Ý cậu là sao? Mà lũ Nhím sầu kia có liên quan gì? Có phải đó là điều thằng Gally muốn nhắc tới khi nó dùng chữ “chích”?

      - Suỵt - Chuck đưa ngón tay lên miệng.

      Thomas muốn hét lên vì tức tối, nhưng nó im lặng. Nó tự nhủ sau này buộc Chuck phải giải đáp, cho dù thằng nhóc có muốn hay .

      Alby và Newt đến chỗ đám đông và len ra đầu hàng, đứng ngay cạnh hai cánh cửa Hộp. Mọi người lặng , làm Thomas nhận ra tiếng kêu cành cạnh của buồng thang máy lên. Nỗi buồn lại phủ bóng lên nó, như thể nó sống lại những giây phút kinh hoàng khi thức dậy trong bóng tối với ký ức bị tẩy xóa. Thomas cảm thấy thương thay cho đứa bé mới này, dù cho nó là ai, vì nó cũng phải trải qua quá trình tương tự.

      tiếng thình trầm đục cho biết buồng thang máy kỳ quái kia lên đến nới.

      Thomas cảnh giác quan sát trong lúc Newt và Alby đứng hai bên cửa. Với tiếng xịch, hai tấm kim loại tách rời nhau ở chính giữa cửa. Mỗi bên đều có gắn tay cầm, nên hai đứa hè nhau kéo cho cửa mở ra. Hai cánh cửa nghiến ken két và làm đám bụi bay tung lên từ những phiến đá lát quanh đó.

      yên lặng tuyệt đối bao trùm lên các trảng viên. Khi Newt cúi người nhìn vào trong cái hộp, tiếng con dê kêu be be bỗng vang vọng khắp cả sân. Thomas thò cổ ra xa hết mức có thể, cố gắng nhìn xem người mới tới mặt mũi ra làm sao.

      Bỗng Newt giật mình, thẳng người lại, mặt nhăn nhó đầy ngạc nhiên.

      - Quái … - Thằng bé thốt lên, đưa mắt nhìn quanh.

      Cùng lúc đó, Alby quan sát thấy, và tỏ thái độ tương tự.

      - thể nào. - Thằng bé lẩm bẩm, gần như bị thôi miên.

      Hàng loạt câu hỏi đồng loạt vang lên trong khi mọi người chen nhau lên phía trước để thử nhìn vào trong cái lỗ. Tụi nó thấy gì ở dưới đó ? Thomas tự hỏi. Chúng nhìn thấy gì ? Nó cảm thấy nỗi sợ hãi câm lặng, giống như lúc sáng, khi nó tiến lại gần ô cửa sổ để quan sát con Nhím sầu.

      - Yên nào! - Alby la lên, buộc mọi người im lặng. - Tất cả bình tĩnh!

      - Này, có chuyện gì ổn hả? - đứa hét hỏi.

      Alby đứng dậy.

      - Hai người mới trong vòng hai ngày. - Thằng bé , gần như thào. - Bây giờ lại có chuyện này. Hai năm có gì bất thường. Bây giờ lại xảy ra chuyện này. - Rồi, vì lý do nào đó, nó nhìn thằng vào Thomas. - Chuyện gì diễn ra vậy, hả Đầu xanh?

      Thomas giương mắt nhìn lại, lúng túng, mặt đỏ bừng, ruột gan bấn xúc xích.

      - Làm sao tôi biết được?

      - Sao cậu cho tụi này biết cái con bọ nào ở dưới đó, hả Alby? - Gally la lên. Trong đám đông vang lên tiếng rì rầm và mọi người lại chen tới.

      - Mấy sư huynh này im lặng cái coi! - Alby quát. - Newt, cậu thông báo cho bọn họ .

      Newt lại nhìn xuống cái Hộp lần nữa, rồi đối diện với đám đông, mặt nghiêm trang.

      - Đó là đứa con . - Thằng bé .

      Mọi người xôn xao. Thomas chỉ có thể nghe thấy ít chỗ này, ít chỗ khác.

      - con bé ?

      - Trúng mánh rồi!

      - Coi nó ra sao mày?

      - Nó mấy tuổi vậy?

      Thomas ngập chìm trong biển suy nghĩ hỗn loạn. đứa con ? Nó chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao trong Trảng chỉ toàn là con trai, có con . Mà ra nó cũng chưa có thời giờ để mà chú ý tới điều này. Người kia là ai ? Thomas thắc mắc. Tại sao …

      Newt lại vãn hồi trật tự.

      - Chưa hết đâu. - Nó , rồi chỉ tay xuống chiếc Hộp. - Hình như con bé chết rồi.

      Vài thằng bé níu lấy thứ dây dợ bện từ cây thường xuân trong lúc hạ Alby và Newt xuống chiếc Hộp để hai đứa có thể đưa con bé lên. Tâm trạng bàng hoàng lặng lẽ trùm lên hầu hết các trảng viên. Mọi người nghiền ngẫm tình huống với vẻ mặt nghiêm nghị, chân hất mấy cục đá, rằng. ai dám thừa nhận là mình nóng lòng muốn nhìn thấy con bé, nhưng Thomas nghĩ cả đám đều tò mò y như nó lúc này.



      Vài thằng bé níu lấy thứ dây dợ bện từ cây thường xuân trong lúc hạ Alby và Newt xuống chiếc Hộp để hai đứa có thể đưa con bé lên. Tâm trạng bàng hoàng lặng lẽ trùm lên hầu hết các trảng viên. Mọi người nghiền ngẫm tình huống với vẻ mặt nghiêm nghị, chân hất mấy cục đá, rằng. ai dám thừa nhận là mình nóng lòng muốn nhìn thấy con bé, nhưng Thomas nghĩ cả đám đều tò mò y như nó lúc này.

      Gally là trong số những đứa nắm mấy sợi dây, sẵn sàng để kéo đứa con , Alby và Newt lên khỏi Hộp. Thomas nhìn kỹ thằng bé. Cặp mắt của Gally đượm màu tăm tối - gần như là nỗi ám ảnh bệnh hoạn. Ánh mắt đó làm Thomas đột nhiên cảm thấy e sợ nó còn hơn cả phút trước đây.

      Từ bên dưới vọng lên tiếng của Alby cho biết tụi nó sẵn sàng. Gally và những đứa kia bắt đầu kéo dây. Sau vài nỗ lực, cơ thể còn sức sống của đứa con được đưa qua cửa và đặt xuống phiến đá lát. Mọi người lập tức túm tụm quanh con bé, sôi nổi hẳn lên. Nhưng Thomas vẫn đứng nguyên chỗ cũ. yên lặng khác thường làm nó rùng mình, như thể đám trẻ vừa khai quật ngôi mộ mới chôn. Mặc kệ tò mò, nó buồn chen lấn qua những đứa trẻ xúm xít để nhìn cho . Tuy vậy, Thomas cũng kịp nhìn thấy đứa con thoáng trước khi mọi người che khuất nó. Con bé gầy gò, nhưng quá người. Có lẽ nó cao khoảng mét sáu mươi lăm. Trông nó cỡ mười lăm hoặc mười sáu tuổi, tóc đen tuyền. Nhưng chính làn da con bé mới là điểm nét nhất: Màu trắng tái như ngọc trai.

      Newt và Alby trèo lên khỏi chiếc hộp, rồi rẽ đám đông chui vào chỗ đặt con bé. Bọn con trai nhanh chóng bu lại sau lưng hai đứa. lát sau, chúng lại dạt ra để lộ Newt, tay chỉ thẳng vào Thomas.

      - Này Đầu xanh, lại đây. - Thằng bé , buồn tỏ ra lịch .

      Tim Thomas vọt lên tận cổ họng, tay nó bắt đầu rịn mồ hôi. Tụi nó cần mình vì lẽ gì? Mọi chuyện càng lúc càng tồi tệ thêm.

      Nó ép mình bước tới, cố gắng tỏ ra vô tội mà ngây thơ cụ.Thôi, bình tĩnh lại nào, nó tự nhủ. Mày đâu có làm gì sai. Nhưng Thomas có ấn tượng kỳ lạ rằng có lẽ nó làm sai mặc dù nhận ra điều đó.

      Những thằng bé đứng hai bên nhìn trừng trừng khi Thomas qua, làm như thể nó phải chịu trách nhiệm cho tất cả những rắc rối với Trảng, Mê cung và lũ Nhím sầu vậy. Thomas tránh nhìn vào bất cứ thằng bé nào, sợ rằng mình tỏ ra có tội.

      Nó tiến đến chỗ Newt và Alby quỳ bên cạnh con bé. Thomas nhìn xoáy vào đứa con để tránh giao mắt với hai đứa kia. Mặc dù tái xanh, nhưng con bé rất dễ thương. Còn cả dễ thương ấy chớ. Tuyệt đẹp. Mái tóc óng mượt, làn da tì vết, đôi môi hoàn hảo, cặp chân dài nuột nà. Nó thấy buồn với ý nghĩ rằng con bé chết, nhưng nó thể dứt mắt ra được. Chẳng còn được như thế này lâu nữa đâu, nó nghĩ, dạ dày cồn lên trong bụng. Con bé sắp bắt đầu phân hủy rồi. Nó kinh ngạc trước ý nghĩ ghê rợn đó của mình.

      - Cậu biết này sư huynh? - Alby hỏi, nghe như để kiểm tra.

      Thomas bàng hoàng.

      -Biết à? Tất nhiên là tôi biết. Tôi chẳng biết ai hết. Ngoại trừ các cậu.

      - Chuyện đó … - Alby , rồi ngừng lại với tiếng thở dài tức tối. - Ý tôi là nhìn con này có quen thuộc chút nào với cậu hay ? Bất kỳ cảm giác nào cho thấy trước đây cậu từng gặp nó?

      - . hề. - Thomas thoái thác, mắt nhìn xuống chân rồi lại nhìn đứa con .

      Trán của Alby nhăn lại.

      - Cậu có chắc ? - Có vẻ như thằng bé tin Thomas chút nào và hơi bực mình.

      Làm thế nào nó lại có thể nghĩ rằng mình dính líu tới chuyện này nhỉ ? Thomas thầm nghĩ. Mắt nó bắt gặp cái nhìn của Alby. Thomas trả lời theo đúng những gì nó biết:

      - Chắc. Mà sao vậy?

      - Quái quỷ thiệt! - Alby khẽ lẩm bẩm, đưa mắt nhìn xuống con bé. - thể chỉ là trùng hợp được. Hai ngày, hai Đầu xanh, sống, chết.

      Rồi những từ của Alby bắt đầu có ý nghĩa và nỗi kinh hoàng chạy suốt người Thomas.

      - Cậu nghĩ là tôi … - Thậm chí nó nổi hết câu.

      - Bình tĩnh nào, Đầu xanh. - Newt . - Chúng tôi đâu có bảo là cậu giết con này đâu.

      Đầu óc Thomas quay cuồng. Nó chắc chắn là chưa từng nhìn thấy con bé trước đây nữa - nhưng rồi chút nghi ngờ bắt đầu len lõi vào trong óc nó.

      - Tôi thề là trông con này hề quen thuộc chút xíu nào. - Nó . Bị quy chụp thế là đủ rồi.

      - Cậu có …

      Trước khi Newt kịp hết đứa con ngồi bật dậy. Con bé hít hơi dài, mở mắt rồi chớp chớp hàng mi nhìn đám trẻ xung quanh. Alby la lên và lùi lại. Còn Newt há hốc mồm, nhảy tuốt ra xa. Chỉ có Thomas là nhúc nhích, mắt vẫn dán vào con bé, người đông cứng vì sợ. Đôi mắt xanh đảo tới đảo lui trong khi con bé hít mấy hơi nữa. Đôi môi hồng run rẩy khi nó mấp máy mấy từ, nhưng là gì. Rồi con bé câu - giọng vang và ma quái, nhưng rành rọt.

      - Mọi thứ sắp sửa thay đổi.

      Thomas còn thắc mắc mắt con bé trợn ngược và nó lại ngã vật ra. Nắm tay phải của nó giơ thẳng lên trời, cứng ngắc. Có mẩu giấy được kẹp trong đó.

      Thomas cố nuốt nước bọt nhưng miệng nó khô khốc. Newt chạy tới tách những ngón tay của con bé, lấy miếng giấy ra. Thằng bé run rẩy mở tờ giấy, rồi khuỵu xuống, tờ giấy rơi ra nền đá. Thomas tiến lại phía sau Newt để nhìn cho kỹ. Nguệch ngoạc đó là bảy từ in đậm màu đen:

      Con bé là người cuối.

      Cuối cùng.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 9

      im lặng lạ lùng bao trùm lên Trảng. Như thể cơn gió siêu nhiên thổi qua đây và hút sạch mọi linh hồn. Newt đọc to bức thông điệp cho những đứa nhìn thấy mảnh giấy, và thay vì sôi nổi lên, các Trảng viên chỉ đứng đó, chết lặng.

      Thomas tưởng có những tiếng la ó, các câu hỏi, hay những lời tranh cãi. Nhưng ai gì. Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía con bé nằm kia, trông như thiếp ngủ, ngực nhấp nhô theo những hơi thở cạn. Trái với kết luận ban đầu của chúng, con bé vẫn còn sống.

      Newt đứng lên, làm Thomas tưởng sắp có giải thích, tiếng của lý lẽ hay trấn an, nhưng tất cả những gì thằng bé làm chỉ là vò chặt tấm giấy trong tay tới mức gân xanh nổi lên. Tim Thomas chùng xuống. Nó chắc là vì chuyện gì, nhưng tình thế này làm nó vô cùng hoang mang.

      Alby khum tay làm loa, gọi lớn:

      - Y-tờ đâââu!

      Thomas tự hỏi cái từ đó có nghĩa là gì? - Nó nhớ là mình từng nghe thấy trước đó - nhưng nó bất thình lình bị xô qua bên. Hai đứa trẻ lớn hơn rẽ đám đông tiến tới - thằng cao, tóc cắt sát, mũi to bằng quả chanh. Thằng kia lùn, tóc bạc đầy đầu. Thomas chỉ còn biết hy vọng là hai đứa này gỡ rối chút đỉnh cái mớ bòng bong này.

      - Vậy chúng ta làm gì với con bé? - Thằng cao hỏi, giọng nó thanh hơn là Thomas tưởng khá nhiều.

      - Sao tôi biết được? - Alby . - Hai người là Y-tờ mà. Hai người phải biết chớ.

      Y-tờ, Thomas lặp lại trong đầu. Hai đứa này là người thay thế cho các bác sĩ của bọn trẻ. Thằng thấp hơn kịp quỳ bên cạnh con bé, tìm mạch và cúi người xuống nghe tim của nó.

      - Ai mà nghĩ là thằng Clint lại trúng số độc đắc chớ? - đứa nào đó la lên trong đám đông, gây ra nhiều tiếng cười râm ran. - Tiếp theo tới lượt tôi nha!

      Sao bọn nó lại có thể đùa cợt như thế nhỉ ? Thomas nghĩ bụng. con gần như chết rồi. Nó thấy muốn bệnh.

      Alby nheo mắt, môi mím lại:

      - Đứa nào dám đụng vào con này, đứa đó ngủ qua đêm ở ngoài Mê cung cùng với lũ Nhím sầu. Trục xuất, nhiều. - Thằng bé ngừng lại, chầm chậm quay vòng như thể muốn cho tất cả đều nhìn thấy mặt nó. - ai được chạm vào nó. ai hết!

      Đây là lần đầu tiên Thomas thực thích thú khi nghe thấy lời của Alby.

      Thằng bé Y-tờ thấp người - Clint, nếu đúng như lời của thằng kia - đứng dậy sau khi khám xong.

      - Nó có vẻ ổn. Thở tốt. Nhịp tim bình thường. Mặc dù hơi chậm. Suy đoán của mấy cậu cũng khá đúng, nhưng tôi là con bị hôn mê. Jeff, mình đưa này về Trang ấp thôi.

      bạn đồng nghiệp Jeff bước tới nắm lấy tay con bé, trong khi Clint túm chân. Thomas ước gì nó có thể làm được gì khác ngoài việc đứng nhìn - càng lúc nó càng nghi ngờ câu trả lời của mình lúc nãy. Đứa con này trông quen quen. Nó cảm thấy có mối liên hệ với con bé, mặc dù vẫn chưa nhớ ra được. Ý nghĩ đó làm Thomas căng thẳng. Nó nhìn quanh quất như thể lo ngại có người nghe thấy những suy nghĩ của mình.

      - Đếm hai ba nào! - Jeff , thân hình cao kều của nó gập làm đôi cách kỳ cục, trông như con bọ ngựa. - … hai … ba nào! - Chúng nhấc đứa con lên bằng cú giật gần như muốn hất tung con bé lên , ràng là con bé hơn nhiều so với ước lượng của chúng, và Thomas suýt nữa buột miệng kêu lên để nhắc nhở hai thằng Y-tờ cẩn thận hơn.

      - Chắc tụi tôi phải theo dõi nó để coi tình hình ra sao. - Jeff thông báo chung với mọi người. - Tụi này có thể cho nó ăn gì đó nếu như nó sớm tỉnh lại.

      - Theo dõi sát sao nhé. - Newt . - Chắc con bé phải có gì đó đặc biệt, nếu họ đưa nó lên đây.

      Thomas lại thấy bụng quặn lên. hiểu sao nó biết giữa mình và con bé kia có liên hệ với nhau. Hai đứa đến cách nhau ngày, con bé trông khá quen, và việc tự nhiên nó cảm thấy bị thôi thúc trở thành Tầm đạo sinh mặc dù nó được nghe nhiều điều kinh khủng … Tất cả những chuyện này nghĩa là sao?

      Alby cúi người xuống nhìn mặt đứa con lần nữa trước khi nó được khiêng .



      Alby cúi người xuống nhìn mặt đứa con lần nữa trước khi nó được khiêng .

      - Để con bé nằm cạnh phòng của Ben, nhớ theo dõi cả ngày lẫn đêm. được để xảy ra chuyện gì mà tôi biết. Bất luận con mê hay làm gì, hai người cứ báo cáo hết cho tôi nghe.

      - Dạ. - Jeff lí nhí đáp, rồi cùng với Clint hè nhau khiêng đứa con tới Trang ấp. Con bé nảy lên nảy xuống theo từng bước chân của hai thằng bé, trong khi các Trảng viên khác cuối cùng cũng bắt đầu bàn tán, đặt ra các giả thiết này nọ.

      Thomas lặng lẽ quan sát mọi chuyện. Mối liên hệ kỳ lạ này chỉ nó mới cảm thấy. Lời tố cáo che giấu ném vào mặt nó chỉ vài phút trước đây là minh chứng cho việc những đứa khác cũng nghi ngờ, nhưng nghi ngờ chuyện gì? Nó vốn dĩ cực kỳ rối trí, quy chụp này nọ chỉ làm nó cảm thấy tồi tệ thêm. Như thể đọc được suy nghĩ đó, Alby bước tới nắm lấy vai Thomas.

      - Cậu chưa từng nhìn thấy con bé trước đây hả? - Thằng bé hỏi.

      Thomas ngập ngừng trước khi trả lời:

      - hề. Theo tôi nhớ . - Nó hy vọng là giọng run run của mình tố cáo thiếu chắc chắn của nó. Thế nếu nó biết con bé sao? Chuyện đó có nghĩa là gì?

      - Cậu chắc ? - Newt bồi thêm, lúc này thằng bé đứng ngay bên cạnh Alby.

      - Tôi … , tôi nghĩ vậy. Sao mọi người cú nhắm vào tôi hoài vậy? - Tất cả những gì Thomas muốn là trời tối ngay bây giờ, để nó được yên thân ngủ.

      Alby lắc đầu, rồi quay sang Newt, thả tay ra khỏi vai Thomas.

      - Có gì đó ổn. Hãy triệu tập Trang nghị. - Thằng bé khẽ đến mức Thomas nghĩ là có ai khác nghe được, nhưng câu đó nghe rất đáng ngại.

      Sau đó Alby và Newt bỏ , còn Thomas nhõm hẳn ra khi thấy Chuck tiến lại gần.

      - Chuck này, Trang nghị là gì vậy?

      Thằng nhóc phổng mũi tự hào rằng ta đây biết câu trả lời:

      - Đó là lúc các Trang chủ hội họp. Bọn họ chỉ làm vậy mỗi khi xảy ra chuyện gì đó khác lạ hoặc kinh khủng.

      - Vậy tớ đoán hôm nay đáp ứng cả hai tiêu chuẩn đó rồi. - Dạ dày Thomas sôi lên, làm đứt quãng luồng suy nghĩ của nó. -Tớ còn chưa kịp ăn sáng. Liệu tụi mình có thể kiếm chút gì đó ? Tớ đói muốn chết đây.

      Chuck nhìn Thomas, nhướng mày:

      - Nhìn thấy nàng chết giấc kia làm thấy đói sao? điên hơn là em tưởng đó.

      Thomas thở dài.

      - Cứ kiếm cho tớ ít đồ ăn cái .

      Nhà bếp nhưng có mọi thứ cần thiết để nấu bữa ăn ngon lành: bếp lò lớn, lò vi sóng, máy rửa chén, vài cái bàn. Trông nó có vẻ cũ kỹ xập xệ nhưng sạch . Nhìn thấy những thiết bị và cách bố trí quen thuộc khiến cho Thomas cảm thấy như thể các ký ức - những ký ức chân thực và chắc chắn - mấp mé gần nhận thức của nó. Nhưng lần nữa, những phần chính lại bị thiếu - những cái tên, các khuôn mặt, nơi chốn, việc. là tức muốn chết được.

      - ngồi xuống . - Chuck bảo Thomas. - Em tìm cho cái gì đó, nhưng em thề lần này là lần cuối. May mà Chảo chiên ở trong này. Cậu ta cực kỳ ghét bị bọn em lục tủ lạnh.



      - ngồi xuống . - Chuck bảo Thomas. - Em tìm cho cái gì đó, nhưng em thề lần này là lần cuối. May mà Chảo chiên ở trong này. Cậu ta cực kỳ ghét bị bọn em lục tủ lạnh.

      Thomas thấy cả người khi chỉ có hai đứa trong bếp. Trong khi Chuck lục lọi mớ đồ trong tủ lạnh, Thomas kéo cái ghế gỗ từ bên dưới chiếc bàn nhựa ra rồi ngồi xuống.

      - Chuyện này điên rồ. Sao nó lại là kia chứ? kẻ nào đó đưa chúng ta đến đây. thằng cha quỷ sứ.

      Chuck ngừng tay.

      - Đừng than thở nữa. Cứ chấp nhận và đừng nghĩ ngợi nhiều về nó.

      - Ờ, phải đó. - Thomas nhìn ra ngoài cửa sổ. Có vẻ như đây là dịp tốt để đặt ra trong hàng triệu thắc mắc nhảy múa trong đầu nó:

      - Này, điện ở đâu ra vậy?

      - Ai cần quan tâm? Cứ thế mà thôi.

      Ngạc nhiên chưa. Thomas mỉa mai nghĩ bụng. có câu trả lời.

      Chuck bưng hai cái đĩa đựng bánh mì kẹp thịt và cà rốt đến bàn. Bánh mì vừa đặc ruột lại vừa vàng ươm, còn cà rốt có màu cam tươi. Dạ dày Thomas kêu gào nó nạp năng lượng khẩn cấp, nên nó cầm lấy cái bánh mì nhai ngấu nghiến.

      - Trời ạ! - Nó vừa nhai vừa . - Ít nhất đồ ăn cũng ngon.

      Thomas ăn hết bữa mà nghe thấy Chuck gì. May mắn là thằng nhóc có vẻ muốn trò chuyện, và mặc cho những chuyện kỳ quặc vừa xảy ra trong ký ức mới của Thomas, nó lại cảm thấy bình tâm trở lại. Bụng no, năng lượng được tái tạo, đầu óc biết ơn những khoảng khắc im lặng vừa qua, Thomas quyết định từ nay nghĩ ngợi nhiều và chấp nhận mọi chuyện. sau miếng cuối cùng, Thomas ngửa người ra ghế.

      - Này Chuck. - Nó trong lúc đưa khăn ăn lên quẹt miệng. - Tớ cần phải làm gì để trở thành Tầm đạo sinh?

      - Làm ơn đừng quay lại đề tài đó nữa. - Chuck ngẩng mặt lên khỏi đĩa trong khi tay nhặt nốt những vụn bánh mì, rồi ợ lên tiếng to làm Thomas nhăn mặt.

      - Alby rằng tớ sớm bắt đầu thử việc với các Trang chủ khác nhau. Vậy, bao giờ tớ có dịp thử làm Tầm đạo sinh? - Thomas kiên nhẫn chờ nghe thông tin từ Chuck.

      Chuck đảo tròng mắt đầy chán nản, cho thấy đó là ý tưởng rất ngu ngốc.

      - Đám đó quay về trong vài tiếng nữa. Sao mà hỏi tụi nó?

      Thomas mặc kệ lời mỉa mai để hỏi dấn thêm chút:

      - Tụi nó làm gì sau khi quay về vào mỗi buổi tối vậy? Cái tòa nhà bê tông đó dùng làm chuyện gì?

      - Mê đồ. Các Tầm đạo sinh nhóm họp ngay sau khi quay về, trước khi quên mất bất cứ chi tiết nào.

      Mê đồ à? Thomas hoang mang.

      - Nhưng nếu họ tìm cách vẽ cái sơ đồ của mê cung sao cầm theo giấy để ghi chép lúc ở ngoài đó? - Mê đồ. Điều này làm Thomas bận tâm hơn hết thảy những điều mà nó từng nghe. Đó là việc đầu tiên mở ra giải pháp khả dĩ cho tình cảnh của bọn trẻ.



      - Nhưng nếu họ tìm cách vẽ cái sơ đồ của mê cung sao cầm theo giấy để ghi chép lúc ở ngoài đó? - Mê đồ. Điều này làm Thomas bận tâm hơn hết thảy những điều mà nó từng nghe. Đó là việc đầu tiên mở ra giải pháp khả dĩ cho tình cảnh của bọn trẻ.

      - Tất nhiên là tụi nó có làm như vậy, nhưng vẫn có những cái mà cả nhóm phải bàn luận, phân tích, vân vân và vân vân. Thêm nữa vào đó, - thằng nhóc lại đảo mắt, - phần lớn thời gian ở ngoài đó được nhóm Tầm đạo sinh dùng vào việc chạy tìm đường, chứ phải viết. Bởi vậy tụi nó mới được gọi là Tầm đạo sinh.

      Thomas nghĩ tới các Tầm đạo sinh và các mê đồ. lẽ Mê cung lớn tới nỗi hai năm ròng rã mà đám trẻ vẫn chưa tìm được đường ra? Chuyện khó tin. Nhưng nó chợt nhớ Alby có rằng các bức tường của Mê cung chuyển chỗ mỗi ngày. Nếu như tất cả bọn chúng bị tuyên án phải ở đây đến chết sao?

      Tuyên án. Từ này làm cho Thomas cảm thấy kinh hãi, và chút hy vọng mà bữa ăn mang lại bỗng tắt ngấm.

      - Chuck này, nếu như tất cả chúng ta đều là những tội phạm sao? Ý tớ là, nếu như chúng ta là những kẻ sát nhân hay gì đấy?

      - Hả? - Chuck nhìn nó như nhìn bệnh nhân tâm thần. - Cái ý tưởng nghe muốn xỉu đó ở đâu ra vậy?

      - Thử nghĩ mà xem. Ký ức của chúng ta bị tẩy xóa. Chúng ta sống trong nơi có vẻ như có đường ra, bị canh gác bởi những con quái thú khát máu. Cậu thấy như thế phải là nhà tù à? - Khi Thomas ra lời ý tưởng này càng tỏ ra có lý. Cảm giác buồn nôn bắt đầu dâng lên ngực nó.

      - Chắc em mới mười hai tuổi thôi, à. - Chuck chỉ tay vào ngực mình. - Cùng lắm là mười ba. thực nghĩ là em làm chuyện tày đình tới mức bị tù mọt gông sao?

      - Tớ quan tâm chuyện cậu làm hay làm. Dù sao cậu cũng bị cho vào tù. Chứ ở đây giống nghỉ mát lắm hả? - Trời đất. Thomas nghĩ bụng. Hãy chứng tỏ là tôi sai .

      Chuck ngẫm nghĩ lúc.

      - Em biết. Như vầy còn tốt hơn là …

      - Biết rồi, còn tốt hơn là sống giữa đống tởm lợm. - Thomas đứng dậy, đẩy ghế vào trong gầm bàn. Nó quý Chuck, nhưng cố gắng chuyện cách sáng suốt với thằng nhóc này là điều thể, chưa là bực mình nữa. - Cậu làm cho cậu thêm ổ bánh mì nữa . Tớ thăm thú chút. Gặp cậu tối nay nhé.

      Nó nhanh chóng bước ra ngoài sân trước khi Chuck kịp đề nghị cùng. Mọi thứ trong Trảng trở lại nếp sinh hoạt thường ngày - bọn trẻ làm việc của mình, cánh cửa của cái Hộp đóng lại, mặt trời chiếu sáng. Tất cả những vết tích của con bé loạn óc gieo lời sấm truyền ghê rợn biến mất. Vì chuyến tham quan bị cắt ngang nửa chừng, nên Thomas quyết định tự mình khám phá Trảng để quan sát cho kỹ và cảm nhận nơi này. Nó đến góc Đông Bắc, về hướng những hàng bắp cao xanh mượt có vẻ như sẵn sàng cho vụ thu hoạch. Ngoài ra còn có các thứ khác: Cà chua, rau diếp, đậu, và nhiều những loại cây mà Thomas biết tên.

      Nó hít hơi sâu, thích thú với mùi đất tươi mới và cây cỏ. Nó gần như chắc chắn mùi này mang lại chút ký ức vui vẻ, nhưng hóa ra chẳng có gì cả. Khi lại gần hơn, nó nhìn thấy nhiều thằng bé gieo hạt và cuốc đất các thửa ruộng. thằng vẫy tay chào nó và cười. nụ cười .

      Có lẽ rốt cuộc nơi này cũng quá tệ. Thomas nghĩ. phải ai cũng tỏ ra dớ dẩn. Nó lại hít căng buồng phổi làn khí dễ chịu và kéo mình ra khỏi các ý nghĩ - còn nhiều thứ khác mà nó muốn xem.

      Tiếp đến là góc Đông Nam, nơi những hàng rào được vụng về dựng lên để nhốt nhiều con bò, dê, cừu và heo. có ngựa. Tức . Thomas thầm nghĩ. Tầm đạo sinh cưỡi ngựa chắc chắn nhanh hơn chạy bộ. Trong lúc tiến lại gần, Thomas nhận ra rằng chắc hẳn nó phải từng có mối liên hệ với các con vật trước khi tới Trảng. Mùi của chúng, tiếng kêu của chúng tỏ ra khá thân thuộc đối với Thomas.

      Mùi thơm tho như ở các thửa vườn, nhưng Thomas tưởng rằng nó còn kinh hơn thế nhiều. Trong khi tham quan khu vực, càng lúc nó càng phải công nhận rằng các trảng viên gìn giữ nơi này khá kỹ lưỡng và sạch đẹp. Nó rất ấn tượng trước cách tổ chức hợp lý và hăng say lao động của tất cả mọi người. Nó có thể mường tượng ra chỗ như thế này có thể kinh khủng tới mức nào nếu như ai cũng đều ngu dốt và lười biếng.

      Cuối cùng, nó về phía khu Tây Nam, gần cánh rừng.

      Thomas tiến lại chỗ mấy cái cây quắt queo ở bìa rừng nó giật mình khi thấy có chút động tĩnh dưới chân, theo sau là những tiếng lách chách liên tục. Nó cúi xuống vừa kịp lúc để nhìn thấy ánh nắng phản chiếu thứ bằng kim loại - con chuột đồ chơi - chạy vụt qua nó và tiến về phía cánh rừng . Con vật chạy ra xa được khoảng ba mét Thomas nhận ra đó phải là chuột, mà giống con thằn lằn hơn, với ít nhất sáu cái chân chạy lon ton dọc theo cơ thể dài màu bạc.

      con bọ dao. Đó là cách mà họ quan sát chúng ta, Alby như vậy.

      Thomas bắt gặp tia sáng đỏ quét mặt đất ở phía trước con vật, như thể được phát ra từ mắt của nó. Suy luận bảo rằng đầu óc Thomas lừa nó, nhưng nó có thể thề là nhìn thấy chữ VSAT to màu xanh cái lưng tròn của con bọ dao. điều kỳ lạ mà nó cần điều tra thêm. Thomas chạy đuổi theo tên gián điệp chạy lúp xúp. Chỉ trong vài giây nó vào bên trong khu rừng rậm và mọi thứ tối sầm lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :