1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16

      Suốt lúc lâu ai gì, Thomas chỉ nhìn thấy toàn là những gương mặt trống trỗng. Nó cảm thấy mồ hôi giọt trán và rịn ướt nơi bàn tay. Nó sợ dám tiếp nữa.

      Newt có vẻ cực kỳ bối rối, nhưng rốt cuộc thằng bé cũng phá vỡ im lặng:

      - Cậu định cái gì vậy?

      - Trước hết tôi có việc cần ra. Về tôi và Teresa. Có lý do khiến Gally chỉ trích tôi nặng nề như vậy, và khiến cho những ai trải qua Biến đổi đều nhận ra tôi.

      tưởng loạt câu hỏi khi mọi người thi nhau , nhưng cả căn phòng chỉ chết lặng .

      - Teresa và tôi… giống các bạn. - Thomas tiếp. - Chúng tôi là phần của thử nghiệm Mê cung ngay từ đầu, nhưng là do bắt buộc, tôi xin thề.

      Lần này Minho là người lên tiếng.

      - Thomas, cậu cái quái gì vậy?

      - Teresa và tôi bị các Hóa công sử dụng. Nếu các bạn nhớ ra mọi chuyện, có lẽ các cậu muốn giết hai đứa tụi tôi mất. Nhưng tôi phải tự mình ra, để cho tất cả đều thấy là bây giờ mọi người có thể tin tưởng lẫn nhau. Có như vậy các bạn mới tin tôi khi tôi ra con đường thoát thân duy nhất của chúng ta.

      Thomas nhanh chóng lướt qua gương mặt của các Trang chủ, tự hỏi mình lần cuối liệu có nên ra, liệu chúng có hiểu hay . Nhưng nó biết mình cần phải làm. Nó buộc phải .

      Thomas hít hơi dài, rồi :

      - Teresa và tôi giúp họ thiết kế Mê cung. Chúng tôi giúp họ dựng nên toàn bộ chuyện này.

      Mọi người có vẻ như choáng váng đến nỗi thể phản ứng nổi. Trước mắt nó lại là những gương mặt trống rỗng. Thomas nhận thấy mọi người hoặc tin, hoặc hiểu nó.



      Mọi người có vẻ như choáng váng đến nỗi thể phản ứng nổi. Trước mắt nó lại là những gương mặt trống rỗng. Thomas nhận thấy mọi người hoặc tin, hoặc hiểu nó.

      - Chuyện đó có ý nghĩa gì? - Cuối cùng Newt hỏi. - Cậu chỉ là thằng nhóc chết bằm mười sáu tuổi. Làm thế nào cậu tạo ra Mê cung được?

      Chính Thomas cũng cảm thấy hơi nghi ngờ về điều này, nhưng nó nhớ rất . Mặc dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng đó là .

      - Hai chúng tôi… cũng … khá sáng dạ. Và tôi cho rằng đó là phần của các Biến số. Nhưng quan trọng nhất là, Teresa và tôi có … năng lực khiến chúng tôi rất có ích trong quá trình họ thiết kế và xây dựng nơi này. - Thomas ngừng lời, nhận ra rằng chuyện này nghe lố bịch.

      - Cứ ! - Newt la lên. - toẹt ra !

      - Chúng tôi có khả năng thần giao cách cảm. Chúng tôi có thể chuyện với nhau trong đầu. - Việc ra điều này làm cho Thomas khá xấu hổ, như thể nó vừa thừa nhận mình là thằng ăn trộm vậy.

      Newt chớp chớp mắt ngạc nhiên. Đứa nào đó ho húng hắng.

      - Nhưng nghe tôi . - Thomas vội vàng tiếp để tự bảo vệ. - Bọn họ ép chúng tôi hợp tác. Tôi biết bằng cách nào và tại sao, nhưng họ làm thế. - Nó ngừng lại. - Có lẽ là để xem liệu chúng tôi có thể chiếm được lòng tin của các cậu mặc dù làm việc cho họ hay . Có lẽ suốt từ đầu chúng tôi được xác định là những người tiết lộ cách thức đào thoát. , nhờ vào những tấm mê đồ của các cậu, chúng ta tìm ra mật mã, và bây giờ chúng ta cần phải sử dụng nó.

      Thomas nhìn quanh. ngạc nhiên khi ai tỏ ra giận dữ. Hầu hết các Trang chủ tiếp tục nhìn nó vô hồn, hoặc lắc đầu tin. hiểu vì lý do kỳ quặc gì mà Minho lại mỉm cười.

      - Đó là , và tôi xin lỗi. - Thomas tiếp. - Nhưng tôi có thể với các bạn điều này. Bây giờ tôi cũng cùng hội cùng thuyền với mọi người. Teresa và tôi được đưa tới đây giống như bất kỳ ai, và chúng tôi cũng có thể chết dễ dàng như ai. Nhưng các Hóa công xem chán rồi. Bây giờ là thời điểm cho bài kiểm tra cuối. Có thể tôi phải nhờ tới quá trình Biến đổi để tìm ra mảnh ghép cuối cùng cho bức tranh. Nhưng dù sao nữa, tôi muốn các cậu biết . Đó là chúng ta có cơ may làm được chuyện này.

      Newt lắc đầu, mắt nhìn xuống sàn nhà. Rồi thằng bé ngẩng lên, quan sát các Trang chủ.

      - Đám Hóa công, chính bọn họ gây ra chuyện này với chúng ta, chứ phải Tommy và Teresa. Các Hóa công. Và bọn họ phải lấy làm tiếc vì điều đó.



      - Đám Hóa công, chính bọn họ gây ra chuyện này với chúng ta, chứ phải Tommy và Teresa. Các Hóa công. Và bọn họ phải lấy làm tiếc vì điều đó.

      - Dù sao , - Minho , - những kẻ bày ra chuyện đáng tởm lợm này cũng chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đào thoát rồi.

      cục nghẹn chặn ngang cổ họng Thomas. Nó cảm thấy nhõm đến nỗi thể được. Nó chắc mẩm là bị nướng chả hoặc là ném xuống Vực vì lời thú nhận này. Những gì còn lại xem ra dễ hơn.

      - Có trạm máy tính ở nơi mà trước đây chúng ta chưa bao giờ tìm kiếm. Mật mã mở cửa cho chúng ta thoát ra khỏi Mê cung. Nó cũng làm ngừng hoạt động bầy Nhím sầu để chúng đuổi theo chúng ta được. Nếu như chúng ta sống sót đủ lâu để đến được chỗ đó.

      - chỗ mà chúng tôi chưa bao giờ tìm kiếm trước đây hay sao? - Alby hỏi. - Vậy cậu nghĩ chúng tôi làm gì trong hai năm vửa rồi.

      - Hãy tin tôi , các cậu chưa bao giờ tới chỗ đó đâu.

      Minho đứng dậy :

      - Vậy , nó ở đâu?

      - Chuyện này gần như là tự sát. - Thomas , hiểu rằng nó cần phải trì hoãn câu trả lời. - Bầy Nhím sầu phá chúng ta bất cứ lúc nào chúng ta thử làm chuyện đó. Tất cả bọn chúng. Đây là cuộc kiểm tra cuối cùng. - Thomas muốn chắc chắn rằng đám trẻ ý thức được mức độ nguy hiểm. Khả năng tất cả cùng sống sót rất .

      - Nó ở đây? - Newt hỏi, chồm người tới trước chiếc ghế.

      - Bên ngoài mép Vực. - Thomas đáp. - Chúng ta phải chui qua Lỗ sầu.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 51

      Alby đứng phắt dậy, làm cái ghế của nó bật ngửa. Đôi mắt vằn tia máu của thằng bé tương phản với màu trắng của lớp băng quấn trán. Nó bước tới trước hai bước rồi ngừng lại, như thể nó sắp sửa tấn công Thomas.

      - Giờ cậu đúng là thằng ngu. - Alby , mắt nhìn Thomas tóe lửa. - Hoặc là thằng phản bội. Làm sao tụi tôi có thể tin những lời cậu , khi mà cậu giúp tay xây nên nơi này và đưa chúng tôi tới đây? Ngay đất của mình mà bọn tôi còn chống cự nổi bọn Nhím sầu, vậy đánh sao nổi với cả đám tụi nó ở trong sào huyệt của chúng? ra cậu tính bày trò gì đây?

      Thomas giận điếng người.

      - Tôi bày cái gì á? Chẳng có gì hết! Tại sao tôi phải dựng lên tất cả những chuyện này chứ?

      Alby gồng tay lên, hai nắm đấm co lại.

      - Vì tất cả những gì tụi này biết là cậu được gửi tới đây để khiến cả đám bị tiêu diệt hết. Tại sao phải tin cậu chứ?

      Thomas sững người, tin nổi vào tai mình:

      - Alby, trí nhớ ngắn hạn của cậu có vấn đề à? Tôi liều mạng để cứu cậu ngoài Mê cung, có tôi cậu chết rồi.

      - Biết đâu đó chỉ là trò lừa đảo hòng chiếm được lòng tin của chúng tôi. Nếu cậu cùng hội với đám thối tha kia, cậu cũng đâu phải lo lắng gì trước mấy con Nhím sầu. Tất cả có thể chỉ là màn kịch.

      phẫn nộ của Thomas giảm bớt và chuyển thành thương hại. Có cái gì đó kỳ quặc ở đây. Rất đáng ngờ.

      - Alby. - Rốt cuộc Minho cũng xen vào, khiến Thomas người. - Đó là giả thiết ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe. Cách đây ba đêm cậu ấy gần như tự giết mình. Cậu nghĩ đó cũng là điên sao?

      Alby gật đầu cộc lốc.

      - Có thể.

      - Tôi làm điều này, - Thomas , dồn tất cả bực tức vào trong đó, - với hy vọng lấy lại được ký ức và giúp chúng ta ra khỏi đây. Liệu tôi có cần phải cho cậu xem các vết trầy xước và thương tích khắp người hay đây?

      Alby gì, khuôn mặt vẫn còn run lên vì giận dữ, mắt long sòng sọc, cổ gân guốc lên.

      - Chúng ta thể quay lại! - Cuối cùng nó gào lên, quay mặt nhìn mọi người trong phòng. - Tôi thấy cuộc sống trước đây chúng ta như thế nào. Chúng ta thể quay lại!



      - Chúng ta thể quay lại! - Cuối cùng nó gào lên, quay mặt nhìn mọi người trong phòng. - Tôi thấy cuộc sống trước đây chúng ta như thế nào. Chúng ta thể quay lại!

      - Tất cả chuyện này là như vậy sao? - Newt hỏi. - Cậu có đùa vậy?

      Alby quay lại nhìn Newt dữ dội, thậm chí giơ nắm đấm lên. Nhưng nó dừng lại, hạ tay xuống, rồi trở lại chỗ của mình, ngồi thụp xuống ghế, úp mặt vào hai bàn tay, hoàn toàn suy sụp, Thomas sững sờ. Thằng thủ lĩnh biết sợ là gì của các trảng viên bật khóc ngon lành.

      - Alby, cho chúng tôi nghe xem nào. - Newt nhấn mạnh, muốn để chuyện này chìm xuống. - Có chuyện gì vậy?

      - Tôi làm chuyện đó. - Alby giữa những tiếng nấc. - Tôi làm.

      - Làm chuyện gì? - Newt hỏi. Trông thằng bé cũng bối rối chẳng khác gì Thomas.

      Alby ngước nhìn lên, hai mắt nhòa lệ.

      - Tôi đốt đống mê đồ. Tôi làm điều đó. Tôi đập đầu vô bàn để cho mọi người nghĩ rằng thủ phạm là đứa khác. Tôi lừa dối. Tôi làm chuyện đó.

      Các Trang chủ nhìn nhau, mắc mở to sửng sốt, lông mày nhướng cao. Nhưng đối với Thomas, bây giờ mọi chuyện , Alby nhớ ra cuộc sống của mình kinh khủng đến thế nào trước khi tới đây, và thằng bé muốn quay trở lại.

      - Vậy, hóa ra chúng ta làm rất tốt và cứu được những tấm mê đồ. - Minho gần như chế nhạo, khuôn mặt hoàn toàn biểu lộ cảm xúc gì. - Cám ơn lời mách nước cậu cho chúng tôi sau khi bị Biến đổi. Về việc bảo vệ mê đồ.

      Thomas quan sát xem Alby phản ứng như thế nào với câu mỉa mai khá tàn nhẫn của Minho, nhưng thằng bé cư xử như hề nghe thấy gì.

      Còn Newt chỉ cầu Alby giải thích thay vì đùng đùng nổi giận. Thomas hiểu tại sao thằng bé phát khùng lên. Các mê đồ đều an toàn, mật mã được tìm ra. Vụ cháy đạt được mục đích.

      - Tôi với các cậu đây. - Giọng Alby nghe như van xin, gần như là quẫn trí. - Chúng ta thể trở về nơi chốn ban đầu. Tôi nhớ ra nó, và nhớ ra những chuyện rất, rất khủng khiếp. Đất đai khô cháy, dịch bệnh, thứ được gọi là Nhật trùng. Nó kinh khủng lắm. Tồi tệ hơn những gì chúng ta gặp ở đây rất nhiều lần.

      - Nếu chúng ta ở lại đây, tất cả chết! - Minho la lên. - Nó có tệ hơn cái chết ?

      Alby nhìn đăm đăm vào Minho lúc lâu. Thomas lúc này chỉ nghĩ tới từ mà thằng bé vừa ra. Nhật trùng. Có cái gì đó quen quen, nằm mấp mé đâu đó trong tâm trí của nó. Nhưng chắc chắn nó nhớ ra từ này trong quá trình Biến đổi.



      Alby nhìn đăm đăm vào Minho lúc lâu. Thomas lúc này chỉ nghĩ tới từ mà thằng bé vừa ra. Nhật trùng. Có cái gì đó quen quen, nằm mấp mé đâu đó trong tâm trí của nó. Nhưng chắc chắn nó nhớ ra từ này trong quá trình Biến đổi.

      - Có. - Cuối cùng Alby . - Nó tệ hơn nhiều. Thà chết còn hơn về nhà.

      Minho khụt khịt mũi, tựa lưng vào ghế.

      - Trời ạ, cậu đúng là điên mất rồi. Tôi đồng ý với Thomas. trăm phần trăm. Nếu phải chết, ta hãy chết trong đấu tranh.

      - Dù là trong Mê cung hay ở ngoài kia. - Thomas thêm, nhõm hẳn khi Minho đứng về phía mình. Nó quay sang Alby, nhìn thằng bé cách nghiêm trọng. - Chúng ta vẫn sống ở trong cái thể giới mà cậu nhớ ra kia mà.

      Alby lại đứng dậy, tỏ vẻ đầu hàng.

      - Các người muốn làm gì làm. - Thằng bé thở dài. - còn quan trọng nữa. Trước sau gì chúng ta cũng chết thôi. - xong câu này, thằng bé bước ra cửa và bỏ .

      Newt thở hắt ra, lắc đầu.

      - Từ sau khi bị chích Alby thay đổi hẳn. Chắc là những ký ức đó phải kinh khủng lắm. Mà Nhật trùng là cái quái gì vậy?

      - Tôi cần biết. - Minho . Bất cứ điều gì cũng tốt hơn là vùi xác ở đây. Chúng ta có thể đương đầu với đám Hóa công kia khi ra ngoài. Nhưng giờ ta phải làm theo kế hoạch của bọn họ. Chui qua Lỗ sầu và thoát ra. Nếu có vài người trong chúng ta bỏ mạng, cũng đành thôi.

      Chảo chiên khịt mũi.

      - Mấy cậu làm tôi điên đầu lên đây này. thể tìm được ra khỏi Mê cung được, nhưng cái ý tưởng chui đầu vào giữa đám Nhím sầu nhảy múa đúng là ngu ngốc chưa từng thấy. Làm vậy có khác gì tự kê dao cắt cổ tay mình.

      cuộc tranh cãi nổ ra giữa các Trang chủ. Mọi người thi nhau . Cuối cùng Newt phải hét lên để bắt mọi người im lặng.

      Thomas tiếp sau khi tình hình trật tự trở lại:

      - Tôi chui qua cái Lỗ sầu, nếu có chết cũng phải chết trong lúc cố gắng làm điều đó. Có vẻ như Minho cũng thế. Và tôi chắc chắn là Teresa cũng đồng tình. Nếu chúng ta có thể cầm chân bọn Nhím sầu trong thời gian đủ dài để người nào đó ấn mật mã vào khiến chúng ngưng hoạt động, ta có thể chui ra qua cái cổng mà chúng ta vào. Chúng ta vượt qua được cuộc thử nghiệm. Sau đó chúng ta đối mặt với chính các Hóa công.



      - Tôi chui qua cái Lỗ sầu, nếu có chết cũng phải chết trong lúc cố gắng làm điều đó. Có vẻ như Minho cũng thế. Và tôi chắc chắn là Teresa cũng đồng tình. Nếu chúng ta có thể cầm chân bọn Nhím sầu trong thời gian đủ dài để người nào đó ấn mật mã vào khiến chúng ngưng hoạt động, ta có thể chui ra qua cái cổng mà chúng ta vào. Chúng ta vượt qua được cuộc thử nghiệm. Sau đó chúng ta đối mặt với chính các Hóa công.

      Newt nhăn mặt.

      - Cậu nghĩ chúng ta có thể cầm chân bọn Nhím sầu sao? Ngay cả nếu bị chết có lẽ tất cả cũng bị chích. Tất cả bọn chúng chực sẵn ở Vách đá khi chúng ta tới đó, vì lũ bọ dao lởn vởn ngoài kia đâu phải để chơi. Nhóm Hóa công biết ngay khi chúng ta lên đường tới đó.

      Thomas rất sợ điều này, nhưng nó biết đến lúc phải ra phần cuối trong kế hoạch của mình.

      - Tôi nghĩ bọn chúng chích chúng ta. Biến đổi là Biến số quan trọng đối với chúng ta, khi ta còn sống ở đây. Nhưng ta ra khỏi đây. Hơn thế nữa, có thể ta có lợi thế.

      - à? - Newt hỏi, đảo mắt. - Tôi nghe cậu đây.

      - Nhóm Hóa công chẳng được lợi lộc gì nếu tất cả chúng ta đều chết. Bài kiểm tra này khó, chứ phải thể vượt qua.Vì thế người nào đó có thể hy sinh thân mình để cứu những người khác trong khi chúng ta chạy tới cái Lỗ. Tôi nghĩ đó là cách mà chuyện này diễn ra.

      Căn phòng trở nên im lặng, cho tới khi Trang chủ của Trang trại bật lên tiếng cười to.

      - Xin lỗi nha. - Winston . - Như vậy ý định của cậu là ném thằng bé tội nghiệp nào đó vào giữa bầy sói để cho những đứa còn lại có thể trốn thoát sao? Đây là ý tưởng xuất sắc của cậu hả?

      Thomas muốn thừa nhận rằng đó là kế hoạch tồi, nhưng nó bỗng nảy ra ý.

      - Đúng vậy, Winston ạ. Tôi rất mừng vì nãy giờ cậu chú ý lắng nghe. - Nó phớt lờ cú liếc mắt. - Và thằng bé kia là ai, có lẽ các cậu cũng dễ dàng biết được.

      - Ồ thế à? - Winston hỏi. - Ai vậy?

      Thomas khoanh tay lại, đáp:

      - Tôi.

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 52

      Buổi họp biến thành cái chợ vỡ. Newt bình tĩnh đứng dậy, tiến lại phía Thomas nắm lấy cánh tay nó, kéo ra phía cửa.

      - Bây giờ cậu ra ngoài .

      Thomas ngạc nhiên hỏi:

      - ra ngoài? Tại sao?

      - Tôi nghĩ cậu xong. Chúng tôi cần trao đổi và quyết định điều cần làm mà có cậu ở đây. - Chúng ra đến cửa, và Newt nhàng đẩy Thomas ra ngoài. - Hãy đợi tôi ở cạnh chiếc Hộp. Khi chúng tôi quyết xong, tôi tới chuyện với cậu.

      Newt quay lưng, nhưng Thomas vươn tay ra túm lấy thằng bé.

      - Cậu phải tin tôi, Newt ạ. Đó là cách duy nhất để chúng ta thoát khỏi đây. Chúng ta có thể làm được điều đó, tôi thề đấy. Chúng ta nhất định làm được.

      Newt ghé sát vào mặt Thomas rồi nghiến răng thầm.

      - Đúng vậy. Tôi đặc biệt thích cái đoạn cậu xung phong xin chết.

      - Đó hoàn toàn là ý định của tôi. - Thomas thực bụng, nhưng chỉ bởi vì cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng mình. Tội lỗi vì nó bằng cách nào đấy giúp đỡ công việc thiết kế Mê cung. Nhưng trong thâm tâm, nó vẫn cố bám víu vào hy vọng rằng, mình có thể chiến đấu đủ lâu để ai đó nhấn mã và dừng bọn Nhím sầu lại trước khi bọn chúng giết được nó. Rồi mở cửa.

      - Ồ, chứ? - Newt hỏi, có vẻ khó chịu. - Lại muốn làm hùng à?

      - Tôi có cả đống lý do riêng. Nếu hiểu theo cách nào đó chúng ta ở đây trước tiên là do lỗi của tôi. - Nó ngừng lại, hít hơi để tự trấn tĩnh. - Dù sao tôi cũng làm chuyện đó, nên tốt nhất là ta nên bỏ phí cơ hội.

      Newt nhíu trán, đôi mắt đột nhiên lên vẻ thông cảm.

      - Nếu quả thực cậu tham gia vào việc thiết kế Mê cung , Tommy ạ, đó phải là lỗi của cậu. Cậu chỉ là đứa trẻ. Cậu thể được coi là tiếp tay bọn họ khi bị ép phải làm.

      Tuy vậy, những điều Newt , hay người nào khác quan trọng. Thomas chán ngán phải nhận trách nhiệm lắm rồi, càng nghĩ lại càng chán hơn.

      - Tôi chỉ… cảm thấy mình cần phải cứu mọi người. Để tự chuộc lỗi.



      - Tôi chỉ… cảm thấy mình cần phải cứu mọi người. Để tự chuộc lỗi.

      Newt lùi lại, chậm rãi lắc đầu.

      - Cậu biết chuyện này hay ở chỗ nào , hả Tommy?

      - Điểm nào? - Thomas hỏi lại, cảnh giác.

      - Tôi thực tin cậu. Trong đôi mắt của cậu chẳng có gờ ram dối trá nào cả. Và tôi thể tin nổi là mình như vậy. - Thằng bé ngừng lại. - Nhưng tôi quay vào thuyết phục những đứa kia rằng chúng ta nên chui qua Lỗ sầu, như cậu . Thà đánh nhau chống lại lũ Nhím sầu còn hơn ngồi đây chờ chúng kết liễu từng đứa . - Newt giơ ngón tay lên. - Nhưng nghe đây. Tôi muốn nghe thêm tiếng nào về cái chuyện hùng xả thân của cậu. Nếu chúng ta phải làm chuyện đó, ta cùng nhau liều mạng. Tất cả chúng ta. Cậu nghe chưa?

      Thomas giơ hai tay lên, nhõm.

      - Rất . Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng chuyện đó đáng để liều. Nếu như đằng nào mỗi tối người cũng chết, ta có thể dùng hy sinh đó sao cho có lợi.

      Newt nhăm mặt.

      - Ờ, vậy có phải hay hơn ?

      Thomas quay người bước , nhưng Newt gọi nó lại:

      - Tommy này.

      - Hở? - Nó dừng bước, nhưng quay đầu.

      - Nếu tôi có thể thuyết phục được mấy đứa kia, chỉ là nếu thôi nhé, thời điểm hành động tốt nhất là vào ban đêm. Chúng ta có thể hy vọng rất nhiều rằng rất nhiều Nhím sầu ra ngoài Mê cung, chứ ở lại trong hang ổ của chúng.

      - Ý hay. - Thomas đồng tình, thầm hy vọng Newt có thể thuyết phục những Trang chủ kia. Nó quay lại nhìn thằng bé và gật đầu.

      Newt mỉm cười. thoáng vui vẻ khuôn mặt lo lắng của thằng bé.

      - Chúng ta nên hành động tối nay, trước khi có thêm người bị giết.



      - Chúng ta nên hành động tối nay, trước khi có thêm người bị giết.

      Trước khi Thomas kịp đáp lại, Newt biến lại vào căn phòng Trang nghị.

      Hơi bất ngờ trước câu vừa rồi, Thomas rời Trang ấp và đến cái băng ghế cũ cạnh chiếc Hộp, ngồi xuống, đầu óc xoay như chong chóng. Nó cứ nghĩ mãi về thứ Nhật trùng mà Alby và ý nghĩa của chuyện đó. Alby cũng đề cập đến đất cháy và dịch bệnh nữa. Nó nhớ được bất cứ điều gì có liên quan tới những chuyện đó, nhưng nếu chúng có , cái thế giới mà bọn trẻ cố tìm cách quay về hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Nhưng, liệu chúng còn lựa chọn nào khác đây? Ngoài việc bầy Nhím sầu tấn công hàng đêm chỗ này về căn bản bị chấm dứt hoạt động.

      Vừa chán nản, lo lắng, lại vừa mệt mỏi với các suy nghĩ đó, Thomas gọi thầm Teresa trong đầu. Cậu có nghe thấy tớ ?

      Có, con bé đáp. Cậu ở đâu vậy?

      Cạnh chiếc Hộp.

      Tớ đến ngay.

      Thomas chợt nhận ra mình cần Teresa bên cạnh đến mức nào. Tốt thôi. Tớ kể cho cậu nghe về kế hoạch. Tớ nghĩ nó ổn.

      Kế hoạch gì vậy?

      Thomas ngả người ra sau, gác bàn chân bên phải lên đầu gối trái, tự hỏi Teresa phản ứng thế nào trước điều nó sắp . Chúng ta qua Lỗ sầu. Sử dụng mật mã đó để tắt bọn Nhím sầu và mở cái cửa thoát ra khỏi đây.

      Ngừng chút. Tớ nghĩ có lẽ nó phải như vậy.

      Thomas nghĩ giây, rồi thêm, Trừ phi cậu có ý tưởng nào tốt hơn.

      . Chuyện này đáng sợ lắm đây.

      Thomas dùng bàn tay phải đấm vào lòng bàn tay trái, mặc dù nó biết con bé thể nhìn thấy. Chúng ta có thể làm được.

      chắc.

      cũng phải thử thôi.



      cũng phải thử thôi.

      Lại ngừng lần nữa, lâu hơn. Thomas có thể cảm thấy kiên quyết của con bé.

      Cậu đúng.

      Tớ nghĩ đêm nay chúng ta đào thoát. Cậu đến đây , tụi mình thêm về chuyện này.

      Tớ ra ngay đây.

      Bụng Thomas quặn lại. Việc tiến hành đề nghị của nó, kế hoạch mà Newt cố gắng thuyết phục cái Trang chủ chấp nhận, bắt đầu tác động đến nó. Thomas biết chuyện đó rất nguy hiểm, ý tưởng giao chiến với bọn Nhím sầu chứ phải chỉ bỏ chạy khỏi chúng quả thực là khủng khiếp. Kịch bản tốt nhất là chỉ có đứa trong số chúng nó hy sinh, nhưng ngay cả điều đó cũng đáng tin cậy. Biết đâu nhóm Hóa công cài đặt lại bọn quái vật. Và thế là thua trắng, Thomas cố nghĩ tới điều đó.

      Teresa tìm ra Thomas nhanh hơn là nó tưởng. Con bé ngồi xuống bên cạnh đó, nép sát vào người nó, mặc dù cái ghế băng còn trống còn hơn cả khúc. Con bé đưa tay ra nắm lấy tay Thomas. Nó rụt tay lại, mạnh đến nỗi khiến con bé đau.

      - Cậu kể . - Teresa .

      Thomas kể lại sót chữ những gì mà nó với các Trang chủ. Nó thích khi thấy đôi mắt của Teresa ngập tràn lo âu và khiếp sợ như vậy.

      - Kế hoạch cũng đơn giản lắm. - Thomas sau khi kể lại hết mọi thứ. - Nhưng Newt nghĩ chúng ta nên hành động đêm nay. Bây giờ nghe điều này chẳng hứa hẹn chút xíu nào. - Nó đặc biệt lo ngại khi nghĩ tới việc Chuck và Teresa ở ngoài đó. Nó đụng đầu bọn Nhím sầu và biết chúng như thế nào. Nó muốn bảo vệ bạn bè của mình để chúng phải trải qua chuyện ấy, nhưng nó biết là thể được.

      - Chúng ta có thể làm được chuyện đó. - Teresa khẽ .

      Nghe thấy con bé thế chỉ càng làm cho Thomas lo âu nhiều hơn.

      - Trời ơi, tớ sợ quá.

      - Cậu là con người mà. Có sợ cũng phải thôi.

      Thomas đáp, và hai đứa ngồi đó lúc lâu, tay trong tay, lời nào, dù là trong đầu hay thành tiếng. Thomas cảm thấy chút bình yên, dù là rất đỗi mong manh và nó cố gắng tận hưởng điều đó lâu nhất có thể.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 53

      Thomas ở vào tâm trạng khá buồn bã khi Trang nghị kết thúc. Lúc Newt bước ra khỏi Trang ấp, nó biết là thời gian nghỉ ngơi qua.

      Thằng bé nhìn thấy chúng và khập khiễng chạy tới. Thomas nhận thấy mình tự động buông tay Teresa ra từ lúc nào. Newt cuối cùng cũng dừng lại, đứng khoanh tay nhìn xuống hai đứa ngồi băng ghế.

      - Chuyện này là điên rồ, cậu cũng biết thế mà, đúng ? - Khuôn mặt của Newt biểu cảm xúc gì, nhưng có tia đắc thắng lóe lên trong con mắt của thằng bé.

      Thomas đứng dậy, làn sóng phấn khích tràn qua người.

      - Vậy họ đồng ý hành động rồi à?

      Newt gật đầu.

      - Tất cả đều đồng ý. Hóa ra khó như tôi tưởng. Những đứa kia chứng kiến những gì xảy ra hàng đêm, khi mà mấy cái cổng thành chết tiệt đóng. Chúng ta thể mò mẫm trong cái Mê cung ngu ngốc này để ra ngoài được. Cần phải thử điều gì đó. - Newt quay lại, quan sát các Trang chủ quay về với nhóm làm việc của mình. - Bây giờ chỉ còn phải thuyết phục các Trảng viên thôi.

      Thomas biết rằng điều này thậm chí còn khó khăn hơn là việc thuyết phục các Trang chủ.

      - Cậu nghĩ mọi người có đồng ý ? - Teresa hỏi, rốt cuộc cũng đứng lên để nhập bọn với hai thằng con trai.

      - Tất cả . - Newt , trong mắt thoáng lộ vẻ thất vọng. - Vài đứa ở lại, trông chờ vào may mắn. Đảm bảo là thế.

      Thomas biết thừa có những đứa tái dại khi nghe đến kế hoạch đào thoát. cầu chúng chiến đấu với Nhím sầu là quá sức.

      - Vậy còn Alby? - Nó hỏi.

      - Ai mà biết được. - Newt đáp, mắt vẫn quan sát các Trang chủ và nhóm làm việc quanh Trảng. - Tôi nghĩ rằng cậu ta còn sợ quay về nhà hơn là đối đầu với lũ Nhím sầu kìa. Nhưng đừng lo, tôi khiến cậu ta theo phe chúng ta.

      Thomas ước gì nó có thể nhớ lại những chuyện khủng khiếp mà Alby lo sợ, nhưng được.

      - Cậu thuyết phục Alby như thế nào?



      - Cậu thuyết phục Alby như thế nào?

      Newt cười.

      - dựng lên vài trò lừa phỉnh thôi. với cậu ấy rằng tất cả chúng ta rồi cuộc sống mới ở phần khác của thế giới, cuộc sống hạnh phúc mãi mãi.

      Thomas nhún vai.

      - Ừ, cũng có thể. Tôi hứa với Chuck là đưa cậu ấy về nhà, cậu biết đấy. Hay là ít ra tìm mái nhà cho Chuck.

      - Phải. - Teresa lẩm bẩm. - Bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn chỗ này.

      Thomas nhìn thấy những cuộc tranh cãi nổ ra khắp Trảng. Các Trang chủ cố hết sức để thuyết phục mọi người rằng mình cần phải liều mình chiến đấu phen để chui qua Lỗ sầu. vài Trảng viên lảng , nhưng phần lớn có vẻ lắng nghe và chí ít cũng cân nhắc về kế hoạch đó.

      - Vậy tiếp theo là gì? - Teresa hỏi.

      Newt hít hơi sâu.

      - Xác định ai ai ở. Chuẩn bị sẵn sàng thức ăn, vũ khí, mọi thứ. Rồi chúng ta lên đường. Thomas, tôi giao cho cậu phụ trách vì đây là ý tưởng của cậu. Nhưng nội chuyện thuyết phục mọi người về phe chúng ta cũng đủ xương rồi, chi đến việc bắt họ chấp nhận chuyện để Đầu xanh lên làm lãnh đạo. Vậy nên, cứ nằm im thôi, được ? Chúng ta để cho cậu và Teresa lo vụ mật mã. Hai cậu có thể thầm đảm trách việc đó mà.

      Thomas thấy quá ổn với việc đó: tìm ra trạm máy tính và đưa mật mã vào đó là quá đủ trách nhiệm đối với nó. Ngay cả với cái gánh nặng đó ở vai, nó vẫn phải đấu tranh để đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống.

      - Cậu thế quá dễ rồi. - Cuối cùng nó , cố hết sức làm bớt tình hình. Hay ít ra là tỏ ra như vậy.

      Newt lại khoanh tay, nhìn nó kỹ càng.

      - Như cậu . Ở đây, đứa chết tối nay. Ra . đứa cũng bỏ mạng. Khác biệt là ở đâu? - Newt chỉ tay vào Thomas. - Nếu cậu đúng.



      - Như cậu . Ở đây, đứa chết tối nay. Ra . đứa cũng bỏ mạng. Khác biệt là ở đâu? - Newt chỉ tay vào Thomas. - Nếu cậu đúng.

      - Tôi đúng mà. - Thomas biết mình đúng về cái lỗ, mật mã, cánh cửa, cần thiết của trận đánh này. Nhưng nó chắc hay nhiều đứa bị giết. Tuy vậy, nếu có điều gì mà bản năng mách bảo Thomas, đó là chấp nhận bất cứ nghi ngờ nào.

      Newt vỗ lưng nó.

      - Tốt rồi. Chúng ta bắt tay vào việc thôi.

      Những giờ tiếp theo điên rồ.

      Đa số các trảng viên đều chấp nhận đào thoát, thậm chí còn nhiều hơn số mà Thomas phỏng đoán. Ngay cả Alby cũng đồng ý. Mặc dù ai ra, nhưng Thomas biết thừa là tuyệt đại đa số chúng đều đánh cuộc vào giả thiết cho rằng chỉ có người duy nhất bị Nhím sầu giết chết và cơ hội sống sót khá cao. Số trảng viên quyết định ở lại trong Trảng Đất tuy ít ỏi nhưng lại rất cứng đầu và ồn ào. Chúng chủ yếu loanh quanh nhấm nhẳn, ra sức bảo những đứa khác rằng chúng ngu tới cỡ nào. Sau đó, chúng bỏ cuộc và giữ khoảng cách với đám trẻ kia.

      Đối với Thomas và những đứa muốn trốn thoát, chúng còn cả đống công việc cần phải làm.

      Những cái ba lô được đưa ra, nhét đầy đồ tiếp tế. Chảo chiên - Newt cho Thomas biết rằng thằng bé đầu bếp là trong những Trang chủ chấp thuận sau cùng - phụ trách việc tập hợp đồ ăn và tìm cách phân phối công bằng cho mọi người. Những xy lanh chứa Huyết sầu cũng được phân phát, mặc dù Thomas nghĩ là bọn Nhím sầu chích đám trẻ. Chuck lo việc đổ đầy các bình nước uống và đưa cho mọi người. Teresa giúp thằng nhóc, và Thomas cầu con bé o bế mình cho hình ảnh của di chuyển hết mức có thể, ngay cả nếu như phải dối trong đa số trường hợp. Chuck cố gắng tỏ ra can đảm kể từ khi biết được chúng làm gì, nhưng nhìn làn da ướt đẫm mồ hôi và đôi mắt hoảng sợ của nó là đủ thấy .

      Minho cùng với nhóm Tầm đạo sinh đến Vực, dùng dây thường xuân và đá vụn để kiểm tra lần cuối cái lỗ. Chúng chỉ biết hy vọng là bầy quái vật giữ đúng lịch trình và chui ra giữa ban ngày. Thomas dự định chỉ việc nhảy vào cái lỗ ngay ở đó và cố gắng nạp mật mã nhanh, nhưng nó có chút ý niệm về những điều có thể nằm ở đó đợi sẵn nó. Newt đúng. Tốt hơn chúng nên đợi đến đêm tối và hy vọng rằng đa số Nhím sầu ra ngoài Mê cung, chứ ở lại trong cái lỗ.

      Khi Minho quay về từ Vực an toàn và lành lặn, Thomas nhận thấy thằng bé có vẻ rất lạc quan rằng đó là lồi thoát. Hoặc lối vào. Cái đó tùy thuộc vào việc nhìn nó dưới góc độ nào.

      Thomas phụ Newt phân phát vũ khí, và chế tạo các món mới trong tình huống bắt buộc để đương đầu với Nhím sầu. Những cây sào gỗ được vót nhọn tạo thành các mũi giáo, hoặc quấn dây thép gai. Những con dao được mài sắc và buộc chặt vào đầu của những nhánh cây cứng chắc lấy từ trong rừng. Những mảnh thủy tinh vỡ được dính vào cuống xẻng bằng băng keo. Đến cuối ngày, các Trảng viên trở thành toán quân . toán quân rất lộn xộn và chuẩn bị sơ sài, Thomas nghĩ bụng, nhưng dù sao vẫn là đội quân.

      Khi Thomas và Teresa phụ giúp mọi người xong, chúng tới địa điểm bí mật ở trong Nghĩa trang để bàn về chiến thuật ở trạm máy tính trong cái Lỗ sầu và cách nạp mật mã.

      - Tụi mình phải là những người làm chuyện đó. - Thomas trong lúc hai đứa tựa lưng vào những thân cây xù xì. Đám lá cây từng có màu xanh bây giờ cũng bắt đầu ngả qua màu xám vì thiếu ánh sáng mặt trời nhân tạo. - Như vậy nếu như bị lạc nhau, chúng ta vẫn có thể liên lạc được với nhau và mọi người.

      Teresa nhặt cái que, bắt đầu lột vỏ cây.

      - Nhưng chúng ta cần có phương án dự phòng trong trường hợp có gì đó xảy ra cho cậu và tớ.



      - Nhưng chúng ta cần có phương án dự phòng trong trường hợp có gì đó xảy ra cho cậu và tớ.

      - Tất nhiên rồi. Newt và Minho biết mật mã kia mà. Mình tụi nó nạp mật mã vào máy tính nếu như… , cậu cũng biết rồi đấy. - Thomas muốn nghĩ về những điều tồi tệ có thể xảy ra.

      - Vậy kế hoạch cũng lấy gì làm vững chắc. - Teresa ngáp dài, như thể cuộc sống vẫn diễn ra bình thường.

      - có gì ghê gớm cả. Chiến đấu với Nhím sầu, nạp mật mã, trốn thoát qua cửa. Rồi ta xử lý bọn Hóa công, cho dù có chuyện gì nữa.

      - Mật mã sáu từ, số lượng Nhím sầu chẳng ai biết. - Teresa bẻ cái que làm đôi. - Mà này, cậu nghĩ VSAT có nghĩa là gì?

      Thomas cảm thấy như vừa bị đấm vào bụng. hiểu vì lý do gì mà, khi nghe thấy mấy chữ đó vào lúc này, từ người khác, lại làm bật ra ý tưởng trong đầu nó. Nó ngạc nhiên khi mình nhận ra mối liên hệ sớm hơn.

      - Cái bảng hiệu mà tớ nhìn thấy ở trong Mê cung, còn nhớ ? Tấm bảng bằng kim loại với cái chữ cái khắc đó ấy? - Tim Thomas bắt đầu đập dồn vì phấn khích.

      Teresa nhíu trán bối rối lúc, rồi sau đó dường như có tia sáng lóe lên trong đôi mắt con bé.

      - À, THẢM HỌA THẾ GIỚI: BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ. Viết tắt lqà VSAT. VSAT là tốt là dòng chữ mà tớ viết ở cánh tay. Chuyện này nghĩa là sao?

      - Chẳng biết nữa. Chính vì vậy mà tớ sợ đến chết rằng những gì chúng ta sắp sửa làm chỉ là kế hoạch vứt . Có thể là cuộc tắm máu.

      - Mọi người đều biết họ làm gì. - Teresa vươn tay ra nắm lấy thay Thomas. - còn gì để mất, cậu nhớ chứ?

      Thomas vẫn nhớ nhưng hiểu vì sao những từ mà Teresa ra chỉ như ném đá ao bèo - chúng gợi lên hy vọng gì nhiều.

      - còn gì để mất. - Thomas lặp lại.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 54

      Ngay trước thời điểm mà các cổng thành vẫn được đóng lại, Chảo chiên chuẩn bị bữa ăn tối cuối cùng để giúp bọn trẻ cầm cự qua đêm. Bầu khí bao trùm lên Trảng Đất trong lúc bọn trẻ dùng bữa thể nào nặng nề và đáng sợ hơn nữa. Thomas ngồi bên cạnh Chuck, lơ đễnh gắp thức ăn.

      - Vậy… Thomas này. - Thằng bé trong khi mồm còn đầy khoai tây nghiền. - Em được đặt biệt danh dựa theo tên của ai?

      Thomas lắc đầu. Giờ đây chúng chuẩn bị thực nhiệm vụ có lẽ là nguy hiểm nhất trong đời, vậy mà Chuck chỉ tò mò tự hỏi về cái tên của mình.

      - Tớ biết, có thể là Darwin. Người tìm ra thuyết tiến hóa ấy.

      - Em cá rằng chưa bao giờ có người gọi ông ấy là nhóc cả. - Chuck lại cắn miếng to nữa, ràng nó nghĩ đây là thời điểm tốt nhất để chuyện. - biết , ra em sợ lắm. Ý em là, mấy đêm vừa rồi chỉ ngồi trong Trang ấp chờ bọn Nhím sầu đến bắt từng đứa trong chúng ta, đó là điều tệ hại nhất mà em từng làm. Chí ít bây giờ chúng ta cũng phản công, cố gắng làm điều gì đó. Và ít ra

      - Ít ra sao? - Thomas hỏi. Nó mảy may tin rằng Chuck hề biết sợ. Nó chỉ cảm thấy thương thằng nhóc cố tỏ ra can đảm.

      - , mọi người đều đoán rằng bọn Nhím sầu chỉ giết được người trong chúng ta. Có lẽ em ngu dốt, nhưng chuyện đó giúp cho em có thêm hy vọng. Ít ra đa số chúng ta làm được, ngoại trừ đứa nào số xui. Thế còn tốt hơn là tất cả đều bỏ mạng.

      Thomas thấy phát ốm khi biết mọi người cứ bám víu vào hy vọng rằng chỉ có đứa bị chết, càng nghĩ nó lại càng dám tin tưởng vào điều đó. Nhóm Hóa công biết kế hoạch và bọn họ có thể cài đặt lại lũ Nhím sầu. Nhưng thà có hy vọng hão huyền còn hơn là chả có gì.

      - Biết đâu là tất cả chúng ta đều thoát được. Miễn là mọi người cùng chung sức chiến đấu. - Thomas .

      Chuck ngừng ăn và nhìn Thomas thận trọng:

      - nghĩ như vậy, hay chỉ như thế để làm cho em vui hơn?

      - Chúng ta có thể làm được. - Thomas ăn miếng cuối cùng, uống ngụm nước lớn. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình phải dối nhiều đến mức đó. Bọn trẻ vào chỗ chết. Nhưng nó làm mọi thứ có thể để bảo đảm rằng Chuck nằm trong nhóm xấu số. Cả Teresa nữa. - Đừng quên lời hứa của tớ. Cậu vẫn có thể tính tới chuyện về nhà.



      - Chúng ta có thể làm được. - Thomas ăn miếng cuối cùng, uống ngụm nước lớn. Nó chưa bao giờ cảm thấy mình phải dối nhiều đến mức đó. Bọn trẻ vào chỗ chết. Nhưng nó làm mọi thứ có thể để bảo đảm rằng Chuck nằm trong nhóm xấu số. Cả Teresa nữa. - Đừng quên lời hứa của tớ. Cậu vẫn có thể tính tới chuyện về nhà.

      Chuck nhăn mặt.

      - Chuyện đó cũng ghê gớm lắm. Em toàn nghe thấy thế giới ở trong tình cảnh rất gớm.

      - Ừ, có thể là như vậy, nhưng ta tìm ra những người quan tâm đến chúng ta. Rồi cậu thấy.

      Chuck đứng dậy.

      - Thôi, em chưa muốn nghĩ về chuyện đó. - Thằng nhóc . - Chỉ cần đưa em ra khỏi Mê cung này là mừng lắm rồi.

      - Tốt thôi. - Thomas đồng tình.

      Tiếng ồn ào từ những bàn bên cạnh làm Thomas chú ý. Newt và Alby tập hợp các Trảng viên lại, tuyên bố đến lúc lên đường. Alby có vẻ như trở lại bình thường, nhưng Thomas vẫn còn lo lắng về tình trạng thần kinh của thằng bé. Đối với Thomas Newt là người lãnh đạo, nhưng thằng này cũng có thể mất tự chủ bất cứ lúc nào.

      Nỗi sợ hãi mà Thomas cảm thấy thường xuyên trong những ngày vừa qua lại lần nữa trùm qua con người nó. Đến lúc rồi. Chúng hành động. Cố nghĩ tới điều đó để tập trung vào công việc, nó vớ lấy cái ba lô. Chuck cũng làm theo, rồi hai đứa về phía cửa Tây, khu có Vực.

      Thomas thấy Minho và Teresa chuyện với nhau ở phía bên trái cổng, duyệt lại kế hoạch được gấp rút dựng nên.

      - Các cậu sẵn sàng chưa? - Minho hỏi khi thấy hai đứa đến gần. - Thomas, đây là ý tưởng của cậu, nên tốt hơn là nó nên thành công. Nếu tôi xử cậu ngay trước khi cả bọn Nhím sầu làm chuyện đó.



      - Các cậu sẵn sàng chưa? - Minho hỏi khi thấy hai đứa đến gần. - Thomas, đây là ý tưởng của cậu, nên tốt hơn là nó nên thành công. Nếu tôi xử cậu ngay trước khi cả bọn Nhím sầu làm chuyện đó.

      - Cám ơn. - Thomas . Nó thể nào gạt được cảm giác quặn ruột trong bụng. Nếu như vì lý do nào đấy mà nó sai? Nếu như những ký ức của nó là giả tạo sao? Nếu chúng được cấy vào bằng cách nào đó? Ý nghĩ này làm Thomas kinh hãi, nhưng nó cố quên . Lúc này còn đường quay lại nữa rồi.

      Thomas nhìn Teresa, lúc này đổi chân, xoắn hai tay vào nhau.

      - Cậu có sao ? - Thomas hỏi.

      - Tớ ổn. - Con bé trả lời với nụ cười , nhưng ràng là hề ổn chút nào. - Chỉ hơi lo thôi.

      - Amen. - Minho . Thomas thấy thằng bé này có vẻ rất bình tĩnh, tự tin và ít lo sợ nhất. Nó ghen tỵ với Minho về điều đó.

      Khi rốt cuộc Newt tập hợp được tất cả mọi người, thằng bé hô to cầu mọi người yên lặng. Thomas quay sang nghe xem nó gì.

      - Chúng ta có cả thảy bốn mươi mốt người. - Newt khoác chiếc ba lô lên lưng rồi giơ cây gậy có đầu quấn dây thép gai lên. Trông món vũ khí đáng ngại. - Các bạn hãy cầm lấy vũ khí. Ngoài ra, có rất nhiều thứ để . Các bạn được nghe về kế hoạch. Chúng ta chiến đấu để chui qua Lỗ sầu, và cậu Tommy đây tống cái mật mã thần kỳ vào máy tính, thế rồi chúng ta có dịp đòi nợ từ bọn Hóa công. Đơn giản có vậy thôi.

      Thomas chẳng mấy để tâm vào những lời của Newt, vì nó vừa thấy Alby lảng sang bên, tách khỏi nhóm đông các trảng viên. Alby kéo sợi dây cung của mình trong lúc đưa mắt nhìn mặt đất. Đeo vai nó là cái ống đựng tên. Thomas bỗng cảm thấy hơi lo rằng Alby đủ vững vàng, và có thể làm hỏng mọi chuyện. Nó quyết định theo dõi cẩn thận thằng bé khi có thể.

      - Liệu cần ai đó lời động viên tinh thần ? - Minho hỏi, làm chuyển hướng chú ý của Thomas.

      - . - Newt đáp.

      Minho gật đầu, quay mặt về phía đám đông.



      Minho gật đầu, quay mặt về phía đám đông.

      - Mọi người hãy bảo trọng. - Thằng bé gọn lỏn. - Đừng có mà chết nha.

      Thomas đáng lẽ bật cười, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng nó quá lớn, khiến cho cười chẳng thể bật ra được.

      - Tốt. Chúng tôi hào hứng lắm rồi. - Newt , rồi chỉ tay qua vai, về phía Mê cung. - Các cậu đều biết kế hoạch của chúng ta. Sau hai năm bị đối xử như chuột thí nghiệm, tối nay chúng ta nổi dậy. Tối nay chúng ta đánh lại bọn Hóa công, cho dù phải vượt qua những gì để đạt được điều đó. Tối nay bọn Nhím sầu hãy dè chừng chúng ta.

      đứa reo lên, rồi đứa nữa. Những tiếng hò reo kêu gọi chiến đấu nhanh chóng nổ ra, vang trong trung như sấm rền. Thomas cảm thấy trong lòng bừng lên phấn khích và lập tức nắm bắt nó ngay, bấu víu vào nó, bơm cho nó lớn lên. Newt đúng. Đêm nay, chúng chiến đấu. Đêm nay, chúng nổi dậy, lần cho mãi mãi.

      Thomas sẵn sàng. Nó hòa giọng thét vang cùng với các trảng viên. Nó biết lẽ ra chúng nên giữ yên lặng, gây chú ý, nhưng nó mặc kệ. Trận đánh bắt đầu.

      Newt vung vũ khí lên trời và hét lớn:

      - Nghe này, mấy người kia! Chúng tôi đến đây!

      Sau đó, nó quay lưng và chạy vào trong Mê cung, gần như còn khập khiễng nữa. Tiến thẳng vào trong lớp màn xám sẫm đầy những bóng tối và khoảng đen. Các trảng viên bên cạnh Thomas vừa reo hò vừa cầm lấy vũ khí và chạy theo thằng bé, kể cả Alby. Thomas cũng chạy, sánh ngang hàng với Chuck và Teresa, tay nó cầm cây thương bằng gỗ gắn lưỡi dao ở đầu. Đột nhiên nó cảm thấy như ngập chìm trong cảm giác phải chịu trách nhiệm về những người bạn của mình, khiến những bước chạy của nó trở nên khó nhọc. Nhưng nó vẫn tiếp tục tiến lên, quyết tâm giành thắng lợi.

      Mày làm được mà, nó tự nhủ. Chỉ cần tới được cái Lỗ đó thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :