1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 45

      Theo đồng hồ của Thomas hết gần nửa buổi sáng khi nó và Minho bước qua Cửa Tây vào trong Trảng. Thomas thấy mệt mỏi đến độ chỉ muốn ngủ giấc. Hai đứa ở trong Mê cung suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

      Ngạc nhiên thay, mặc cho ánh sáng chết chóc và tình hình rối ren, ngày ở Trảng vẫn diễn ra theo lịch trình thường lệ: làm nông, làm vườn, dọn dẹp. Những thằng bé khác nhanh chóng nhìn thấy Thomas và Minho đứng đó. Chúng gọi Newt và thằng bé chạy tới.

      - Hai cậu là những người đầu tiên quay lại. - Newt với hai đứa. - Có gì mới ? - Nét hy vọng hồn nhiên gương mặt của Newt làm Thomas đau nhói. ràng là thằng bé nghĩ chúng tìm thấy thứ gì quan trọng. - Hãy là các cậu có tin mừng nào.

      Đôi mắt Minho đờ đẫn nhìn vào điểm xa xăm xám xịt nào đó.

      - Chẳng có gì hết. - Thằng bé . - Mê cung chỉ là trò đùa ghê tởm.

      Newt bối rối quay qua hỏi Thomas:

      - Cậu ấy cái gì vậy?

      - Cậu ấy nản chí. - Thomas , yếu ớt nhún vai. - Chúng tôi tìm thấy gì khác biệt. Các bức tường hề chuyển chỗ, có lối thoát nào, có gì. Hôm qua bọn Nhím sầu có đến ?

      Newt đờ ra chút, sa sầm nét mặt, rồi rốt cuộc cũng gật đầu.

      - Có. Chúng bắt Adam.

      Thomas biết thằng bé đó. Nó thấy tội lỗi vì hề có chút cảm xúc nào. Lại vẫn chỉ bắt đứa, nó nghĩ bụng. Có lẽ Gally đúng.

      Newt sắp điều gì đó Minho bỗng đùng đùng nổi giận, làm Thomas hết hồn.

      - Tôi ngán chuyện này lắm rồi! - Thằng bé nhổ toẹt vào đám dây thường xuân, gân cổ. - Tôi ngán lắm rồi! Hết rồi! Tất cả hết rồi! - Nó tháo ba lô liệng xuống đất. - có lối thoát nào. Chưa bao giờ có, và bao giờ có. Chúng ta tiêu cả đám rồi.

      Thomas trơ mắt nhìn, cổ họng khô khốc, trong lúc Minho hậm hực dậm chân về phía Trang ấp. Nó cảm thấy lo lắng. Minho buông xuôi tức là vấn đề của bọn chúng trở nên quá lớn.

      Newt gì, chỉ bỏ để mặc Thomas sững người đứng đó. Nỗi tuyệt vọng treo lơ lửng trong khí như đám khói của vụ cháy phòng mê đồ, dày đặc và cay xè.

      Trong khoảng giờ đồng hồ sau đó, các Tầm đạo sinh còn lại cũng lần lượt quay về, và theo như Thomas nghe ngóng được chẳng ai tìm thấy gì, tất cả đều xuôi xị. Những gương mặt u ám diện ở khắp nơi trong Trảng. Phần lớn đám trẻ bỏ bê công việc hàng ngày của mình.

      Thomas hiểu giờ đây mật mã của Mê cung là niềm hy vọng duy nhất của chúng. Nó phải tiết lộ điều gì đó. Phải là như thế. Sau khi lang thang trong Trảng để nghe chuyện của các Tầm đạo sinh khác, nó kiên quyết gạt nỗi e dè sang bên.



      Thomas hiểu giờ đây mật mã của Mê cung là niềm hy vọng duy nhất của chúng. Nó phải tiết lộ điều gì đó. Phải là như thế. Sau khi lang thang trong Trảng để nghe chuyện của các Tầm đạo sinh khác, nó kiên quyết gạt nỗi e dè sang bên.

      Teresa ơi, nó gọi thầm trong đầu, mắt nhắm lại như thể điều đó giúp nó thành công. Cậu ở đâu vậy? Có tìm thấy gì ?

      Sau lúc lâu, nó sắp bỏ cuộc, tự nhủ mình làm được giọng Teresa vang lên.

      Tom hả, cậu vừa gì à?

      Ừ, nó đáp, mừng rỡ vì bắt được liên lạc. Cậu có nghe tớ ? Tớ làm đúng chứ hả?

      Thỉnh thoảng cũng hơi vấp váp, nhưng cậu vẫn giao tiếp được. Ngộ ghê há?

      Thomas nghĩ về chuyện đó - bây giờ quen dần. Cũng tệ lắm. Các cậu vẫn còn ở trong hầm à?Tớ gặp Newt, nhưng sau đó cậu ta lặn mất tăm.

      Vẫn ở đây. Newt cử ba bốn trảng viên đến giúp chúng tớ vẽ lại các mê đồ. Tớ nghĩ tìm ra toàn bộ mật mã.

      Tim Thomas nhảy vọt lên cổ. chứ?

      Xuống đây .

      Được rồi. Vừa trong đầu chân nó vừa bước , hiểu sao bây giờ nó còn thấy kiệt quệ nữa.

      Newt để cho Thomas vào.

      - Minho vẫn chưa chịu xuất . - Thằng bé trong lúc hai đứa theo cầu thang xuống dưới căn hầm. - Đôi lúc cậu ấy cũng nóng đầu ghê lắm.

      Thomas ngạc nhiên khi Minho phí phạm thời gian vào chuyện hờn mát, đặc biệt là khi mật mã được tìm ra. Nó gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu khi vào phòng. Nhiều trảng viên mà nó quen biết đứng xung quanh bàn. Tất cả đều có vẻ mệt mỏi, mắt trũng sâu. Hàng đống mê đồ nằm lung tung khắp mọi nơi, kể cả sàn nhà. Trông nơi này như thể vừa hứng chịu trận gió lốc quét qua.

      Teresa đứng dựa vào mấy cái kệ, đọc tờ giấy. Con bé liếc nhìn lên khi Thomas vào phòng, nhưng lại cụp mắt xuống thứ ở tay. Hành động này làm Thomas hơi buồn chút - nó cứ tưởng Teresa sung sướng khi nhìn thấy nó - nhưng ngay lập tức nó thấy mình ngớ ngẩn khi nghĩ như vậy. ràng là con bé bận giải mật mã.

      Cậu phải xem cái này, Teresa trong đầu Thomas trong lúc Newt giải tán những trảng viên còn lại. Bọn trẻ trèo lên cầu thang gỗ, vài đứa phàn nàn vì tốn nhiều công sức mà được gì.

      Thomas đáp lại Teresa trong đầu, lo ngại rằng Newt có thể biết được chuyện diễn ra. Đừng có trong đầu tớ khi Newt ở gần. Tớ muốn cậu ta biết được về… năng lực của tụi mình.



      Thomas đáp lại Teresa trong đầu, lo ngại rằng Newt có thể biết được chuyện diễn ra. Đừng có trong đầu tớ khi Newt ở gần. Tớ muốn cậu ta biết được về… năng lực của tụi mình.

      - Lại đây xem này. - Teresa thành tiếng, chẳng buồn giấu nét ranh mãnh khuôn mặt.

      - Tôi quỳ xuống hôn chân cậu, nếu cậu giải được nó. - Newt .

      Thomas lại chỗ Teresa đứng, háo hức muốn biết chúng tìm được gì. Con bé đưa tờ giấy ra, lông mày nhướn lên.

      - nghi ngờ gì về tính chính xác của nó, - con bé , - nhưng chỉ có điều, chẳng hiểu nó gì.

      Thomas cầm mảnh giấy, lướt mắt nhanh lượt. Có sáu con số được khoanh tròn dọc theo mép trái của tờ giấy, từ đến sáu. Bên cạnh mỗi con số là từ được viết bằng chữ in hoa.

      TRUNG

      KHUYA

      HUYẾT

      TUYỆT

      PHANH

      NHẤN

      Chỉ có thế. Sáu từ.

      Nỗi thất vọng tràn trề trong lòng Thomas. Nó cứ chắc mẩm là ý nghĩa của mật mã ràng khi chúng tìm ra tất cả các chữ. Nó nhìn Teresa, tim trĩu nặng.

      - Có thế thôi à? Cậu có chắc là chúng theo đúng thứ tự ?

      Teresa lấy lại tờ giấy tay Thomas.

      - Mê cung lặp lặp lại mấy từ này từ nhiều tháng rồi. Tụi này ngừng lại khi nhận ra điều đó. Mỗi lần, sau từ NHẤN, nó vẽ ra chữ cái nào trong suốt tuần, rồi bắt đầu trở lại bằng từ TRUNG. Vậy nên chúng tớ cho rằng TRUNG là từ đầu tiên. Và đây là thứ tự của chúng.



      - Mê cung lặp lặp lại mấy từ này từ nhiều tháng rồi. Tụi này ngừng lại khi nhận ra điều đó. Mỗi lần, sau từ NHẤN, nó vẽ ra chữ cái nào trong suốt tuần, rồi bắt đầu trở lại bằng từ TRUNG. Vậy nên chúng tớ cho rằng TRUNG là từ đầu tiên. Và đây là thứ tự của chúng.

      Thomas khoanh tay lại, dựa người vào mấy cái kệ bên cạnh Teresa. Nó ghi nhớ sáu từ đó trong đầu mà hề suy nghĩ. Trung. Khuya. Huyết. Tuyệt. Phanh. Nhấn. Nghe chẳng có nghĩa gì cả.

      - Vui há, cậu thấy ? - Newt đúng như suy nghĩ của Thomas.

      - Ừ. - Thomas đáp, hừ tiếng bực bội. - Chúng ta cần Minho xuống dưới này. Biết đâu cậu ấy biết được những điều mà ta biết. Chỉ cần ta có thêm manh mối… - Nó bỗng cứng người, xây xẩm mặt mày, suýt chút nữa ngã lăn ra sàn nếu dựa vào mấy cái kệ. ý tưởng vừa mới bật ra trong đầu nó. ý tưởng kinh dị, khủng khiếp, hãi hùng.

      Nhưng bản năng mach bảo là nó nghĩ đúng. Rằng đó là điều mà nó cần phải làm.

      - Tommy. - Newt gọi, bước lại gần. Vẻ lo ngại làm trán thằng bé nhăn tít. - Cậu bị sao vậy? Mặt cậu trắng bệch như ma ấy.

      Thomas lắc đầu, định thần lại.

      - Ồ… có gì. Tôi xin lỗi. Mắt tôi nhức quá. Có lẽ tôi cần phải ngủ. - Nó day day hai bên thái dương cho có vẻ thuyết phục.

      Cậu ổn chứ? Teresa hỏi trong đầu nó. Thomas nhìn thấy con bé cũng lo lắng kém gì Newt. Điều đó làm nó thấy vui vui.

      Ổn mà, đấy. Tớ chỉ mệt thôi. Tớ cần nghỉ ngơi chút ít.

      - Thôi, - Newt , vươn tay ra nắm lấy vai Thomas, - cậu mất cả đêm lùng sục trong Mê cung rồi. ngủ .

      Thomas nhìn Teresa, rồi lại nhìn Newt. Nó muốn tiết lộ ý tưởng của mình, nhưng rồi lại thôi. Thay vào đó, nó chỉ gật đầu và ra cầu thang.

      Trong đầu nó bây giờ kế hoạch. Tồi tệ, nhưng vẫn là kế hoạch.

      Chúng cần thêm các manh mối để giải mật mã. Chúng cần ký ức.

      Vì vậy, nó để cho con Nhím sầu chích, và trải qua quá trình Biến đổi. Với mục đích ràng.

    2. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 46

      Suốt ngày hôm đó Thomas chuyện với ai.

      Teresa nhiều lần cố thử. Nhưng nó vẫn nhắc lại điệp khúc rằng thấy mệt, chỉ muốn được ở mình và ngủ trong rừng, dành ít thời gian để suy ngẫm. Cố gắng khám phá ra những bí mật bị giấu kín trong đầu mình, có thể giúp chúng biết cần phải làm gì.

      Nhưng trong thực tế, nó lên dây cót cho kế hoạch mà nó ấn định vào tối hôm đó, tự thuyết phục mình rằng đó là việc đúng đắn cần phải làm. Việc duy nhất phải làm.

      Cuối cùng, khi đồng hồ báo cho nó biết buổi tối tới, Thomas vào trong Trang ấp với mọi người. Nó gần như nhận ra mình đói, cho tới lúc bắt đầu ăn bữa tối mà Chảo chiên chuẩn bị cách cập rập, gồm có bánh bích quy và súp cà chua.

      Lại là đêm ngủ nữa.

      Các Thợ dựng dùng ván bít kín các lỗ thủng mà đám quái vật bắt Adam và Gally gây ra. Kết quả giống như tác phẩm của mấy ông bợm nhậu say xỉn, nhưng cũng đủ vững chắc. Newt và Abby nhấn mạnh đám trẻ cần luân chuyển chỗ ngủ sau mỗi đêm. Rốt cuộc thằng nhóc thủ lĩnh cũng khá hơn và có thể lại được với cái đầu quấn băng.

      Thomas được phân vào phòng khách lớn ở dưới lầu, với những đứa mà nó ngủ cùng đêm đầu tiên. yên lặng nhanh chóng bao trùm lên cả căn phòng, mặc dù nó chắc là do mọi người ngủ , hay chỉ là do quá sợ mà im lặng cầu trời cho bọn Nhím sầu đến nữa. Khác với đêm đầu tiên, đêm nay Teresa được phép ngủ trong trang ấp với mọi người. Con bé cuộn mình trong hai tấm chăn ngay bên cạnh Thomas. Nó cảm thấy Teresa ngủ. Ngủ .

      Thomas chắc chắn là thể ngủ được, mặc dù nó biết cơ thể mình rất cần được ngủ. Nó cố hết sức để giữ cho hai mắt nhắm lại, buộc mình phải thư giãn. Nhưng thành công. Đêm càng trôi qua cảm giác chờ đợi lại càng đè nặng lên ngực nó.

      Thế rồi, đúng như dự kiến, những tiếng động đầy ám ảnh của bầy Nhím sầu vang lên ở bên ngoài. đến lúc rồi.

      Bọn trẻ co cụm ở sát bức tường ở xa cửa sổ nhất, cố hết sức giữ yên lặng. Thomas rúc vào góc bên cạnh Teresa, tay bó gối, mắt nhìn chăm chăm vào cửa sổ. Việc thực hóa quyết định kinh khủng nung nấu trong đầu giống như nắm tay bóp nghẹt trái tim nó.



      Bọn trẻ co cụm ở sát bức tường ở xa cửa sổ nhất, cố hết sức giữ yên lặng. Thomas rúc vào góc bên cạnh Teresa, tay bó gối, mắt nhìn chăm chăm vào cửa sổ. Việc thực hóa quyết định kinh khủng nung nấu trong đầu giống như nắm tay bóp nghẹt trái tim nó.

      căng thẳng trong phòng mỗi lúc tăng. Các tráng viên im như thóc, ai dám nhúc nhích. tiếng kim loại cạ vào gỗ nho vang vọng khắp ngôi nhà. Thomas nghe như có con Nhím sầu trèo lên phía đằng sau của Trang ấp, phía đối diện với chỗ chúng đứng. Vài giây sau có thêm nhiều tiếng động vang lên từ nhiều hướng. Tiếng gần nhất là ngay ở bên ngoài cửa sổ của chúng. khí trong phòng như bị đóng băng. Thomas ấn nắm tay vào mắt. chờ đợi đợt tấn công giết dần nó.

      Bỗng có tiếng gỗ gãy và kính vỡ vang rền ở đâu đó lầu, làm cả ngôi nhà rung động, Thomas tê dại khi những tiếng hét thất thanh vang lên, nối tiếp với tiếng chân chạy thình thịch. Tiếng răng rắc và kèn kẹt cho biết cả đám đông trảng viên chạy xuống tầng trệt.

      - Chúng bắt Dave rồi! - đứa nào đó rú lên lanh lảnh trong khiếp đảm.

      ai trong phòng của Thomas nhúc nhích. Nó biết đứa nào cũng có cảm giác mình có tội vì thấy người - vì ít ra chúng bị bắt. Và có lẽ chúng được an toàn thêm đêm nữa. Hai đêm liên tục chỉ có đứa bé bị bắt , nên mọi người bắt đầu tin rằng Gally đúng.

      Thomas nhảy dựng khi tiếng thình khủng khiếp vang lên ngay bên ngoài cửa phòng, kèm theo những tiếng thét và tiếng gỗ gãy răng rắc, như thể con quái vật hàm thép gặm cả cái cầu thang. giây sau đó, có tiếng gỗ bung ra ở phía cửa chính. Con Nhím sầu vừa chui vào nhà bây giờ ra.

      Nỗi sợ hãi bùng nổ trong lòng Thomas. Bây giờ hoặc là bao giờ.

      Thomas nhảy phắt dậy và lao ra cửa, đá tung nó ra. Có tiếng Newt thét, nhưng Thomas mặc kệ, cứ thế chạy qua sảnh, vừa vấp vừa nhảy tránh những mảnh gỗ vương vãi. Nó trông thấy cửa trước bây giờ chỉ còn lạ cái miệng lởm chởm há hoác vào màn đêm xám xịt. Thomas lao thẳng tới đó và phóng ra ngoài Tráng.

      Tom! Teresa hét lên trong đầu Thomas. Cậu làm gì vậy?

      Nó phớt lờ con bé, tiếp tục chạy.



      Nó phớt lờ con bé, tiếp tục chạy.

      Nhóm Nhím sầu bắt giữ Dave - thằng bé mà Thomas chưa bao giờ bắt chuyện - lăn lớp đinh của mình về phía Cửa Tây, phát ra những tiếng kêu rì rì. Những con Nhím sầu khác tập hợp lại trong sân và theo đồng bọn về phía Mê cung. chần chừ mặc dù biết những đứa kia tưởng nó tìm cách tự sát, Thomas chạy đua theo con Nhím sầu cho tới khi nó ở giữa chúng. Những con Nhím bị bất ngờ và tỏ ra ngập ngừng.

      Thomas lao bổ vào con quái vật giữ Dave, cố kéo thằng bé ra, với hy vọng là con Nhím sầu phản công. Teresa hét lên trong óc nó to đến nỗi nó tưởng như có mũi khoan khoang vào trong sọ mình.

      Ba con Nhím sầu cùng nhào vào Thomas lượt. Những cái càng dài, giác bám và gai nhọn chĩa ra tua tủa. Thomas vung tay vung chân, nhắm vào cái thân hình bầy nhầy kinh tởm của con Nhím sầu và đá văng cánh tay kim loại ghê rợn - nó chỉ muốn bị chích, chứ muốn bị bắt giống như Dave. Mấy con Nhím sầu càng tấn công mạnh hơn, và Thomas cảm thấy đau nhói khắp mọi nơi cơ thể - những cái đau như kim châm, cho biết nó thành công. Nó hét lên, đấm đá và tự lôi mình ra, lăn tròn người cố thoát khỏi bầy quái vật. Sau lúc giằng co hết sức, rốt cuộc Thomas cũng tìm được chỗ trống để đặt chân và chạy nhanh.

      Ngay sau khi nó thoát khỏi tầm với của bầy quái vật, chúng bỏ cuộc và rút , biến vào trong Mê cung. Thomas gục xuống đất, rên rỉ vì đau đớn. Newt lập tức chạy tới, theo sau là Chuck, Teresa và nhiều đứa khác. Newt ôm lấy hai vai Thomas rồi xốc hai bên nách nâng nó dậy.

      - Đỡ lấy hai chân cậu ấy! - Thằng bé la lớn.

      Thomas cảm thấy thế giới quay cuồng, đầu óc mê sảng và buồn nôn. người nào đó, mà nó chẳng biết nữa, làm theo mệnh lệnh của Newt. Chúng khiêng Thomas băng qua khoảng sân vào Trang ấp, xuôi theo hành lang bề bộn vào trong phòng, rồi đặt lên cái ghế nệm. Mọi thứ vẫn tiếp tục xoay vòng và đảo lộn.

      - Cậu làm cái quái gì vậy? - Newt hét vào mặt Thomas. - Sao cậu có thể ngu đến thế!

      Thomas phải hết trước khi ngất :

      - … Newt… cậu hiểu…



      - … Newt… cậu hiểu…

      - Im ! - Newt la lên. - Đừng có phí sức nữa!

      Thomas cảm thấy có người kiểm tra tay chân mình, xé quần áo nó và tìm các thương tích. Y-tờ loáng thoáng là nó bị chích hàng chục mũi.

      Teresa đứng ở phía chân của Thomas, lay mắt cá chân phải của nó. Sao vậy Tom? Tại sao lại làm chuyện đó?

      Bởi vì… Nó còn sức lực để tập trung nữa.

      Newt hét lên bảo mang Huyết sầu tới. phút sau Thomas thấy mũi kim chích vào cánh tay mình. Cảm giác ấm nóng lan dần từ đó ra khắp cơ thể của nó, xoa dịu nó, làm dịu bớt cơn đau. Nhưng mọi thứ vẫn như đảo lộn, và Thomas biết chỉ vài giây nữa là nó mê mụ .

      Căn phòng quay đều, những sắc màu hòa trộn vào nhau, sục sôi mỗi lúc nhanh. Thomas thu hết sức tàn để điều trước khi bóng tối hút lấy nó.

      - Đừng lo. - Nó thào, hy vọng rằng bọn trẻ có thể nghe thấy. - Tôi làm điều này là có mục đích…

    3. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 47

      Thomas có chút khái niệm nào về thời gian khi trải qua quá trình Biến đổi.

      Quá trình này bắt đầu giống như những ký ức đầu tiên ở trong chiếc Hộp - tối tăm và lạnh lẽo. Nhưng lần này Thomas cảm thấy có bất cứ thứ gì chạm vào cơ thể mình cả. Nó trôi trong hư vô, mắt chỉ thấy khoảng đen ngòm. Nó nhìn, nghe, ngửi thấy gì hết. Như thể có kẻ nào đó đánh cắp mất năm giác quan của Thomas và bỏ mặc nó trong chân .

      Thời gian mỗi lúc lê thê. Nỗi sợ hãi chuyển thành tò mò rồi chán chường.

      Cuối cùng, sau khi chờ đợi chán, mọi thứ bắt đầu thay đổi.



      Cuối cùng, sau khi chờ đợi chán, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

      cơn gió xa xôi nổi lên, khó mà cảm thấy, nhưng có thể nghe thấy được. Tiếp đến, làn sương trắng xuất ở đằng xa - đám khói cuộn xoáy tạo thành cái phễu khổng lồ, vươn dài mãi đến khi Thomas còn nhìn thấy đỉnh và đáy của nó nữa. Thomas cảm thấy những luồng khí bị hút vào trong vòng xoáy từ phía sau lưng thổi tới, cuốn lấy áo quần và tóc tai của nó làm chúng tung bay như những mảnh cờ trong gió bão.

      Đám sương dày bắt đầu di chuyển về phía Thomas - hoặc là Thomas tiến lại gần nó - và nó tăng tốc cách đáng báo động. vài giây phút trước Thomas còn nhìn thấy hình dạng của cái phễu, giờ đây trước mắt nó chỉ tuyền màu trắng.

      Rồi Thomas bị cái phễu xoáy tít kia nuốt chửng. Nó cảm thấy đầu óc mình bị đám sương khói bao phủ và các ký ức bắt đầu đổ ào vào trong tâm trí của nó.



      Rồi Thomas bị cái phễu xoáy tít kia nuốt chửng. Nó cảm thấy đầu óc mình bị đám sương khói bao phủ và các ký ức bắt đầu đổ ào vào trong tâm trí của nó.

      Mọi thứ trở nên đau đớn.

    4. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 48

      - Thomas!

      Giọng từ xa vẳng tới trong tiếng vọng trong đường hầm dài.

      - Thomas, có nghe thấy ?

      muốn trả lời. Đầu óc nó khép chặt lại khi còn chịu đựng nổi đau đớn nữa. Nó sợ rằng mình lại bị đau nếu như nó tự cho phép mình tỉnh lại. Nó cảm thấy có ánh sáng ở phía bên kia mí mắt, nhưng cũng hiểu rằng mình chịu nổi nếu mở mắt ra. Nó nhúc nhích.

      - Thomas, Chuck đây mà. ổn ? Đừng có chết nha.

      Mọi thứ ùa về trong đầu nó. Trảng, lũ Nhím Sầu, mũi gai đau nhói, Biến đổi. Những ký ức… Mê cung thể giải được. Con đường thoát duy nhất là thứ chúng chưa bao giờ ngờ tới. thứ ghê rợn. Nó thấy nỗi tuyệt vọng đè nặng.

      Miệng rên rỉ, nó cố gắng mở mắt, nhấp nháy lúc. Khuôn mặt bụ bẫm của Chuck đây rồi. Thằng nhóc nhìn nó chằm chằm bằng đôi mắt sợ hãi. Mặc cho mọi thứ, mặc cho những điều ghê rợn khủng khiếp diễn ra, Chuck mỉm cười.

      - ấy tỉnh lại rồi! - Thằng nhóc reo lên với mọi người. - Thomas tỉnh lại rồi!

      thanh chát chúa trong giọng của thằng nhóc làm nó nhăn mặt và nhắm mắt lại.

      - Chuck, cậu có cần phải hét lên như thế ? Tớ được khỏe.

      - Em xin lỗi. Tại em mừng quá khi tỉnh lại. hên lắm mới bị em mi cái kêu đó.

      - Làm ơn , Chuck. - Thomas mở mắt ra và gắng gượng ngồi dậy chiếc giường mà nó nằm, rồi dựa lưng vào tường, duỗi chân ra. Nó thấy đau nhức mọi khớp xương và cơ bắp. - Chuyện này kéo dài bao lâu rồi? - Nó hỏi.

      - Ba ngày. - Chuck đáp. - Ban đêm bọn em để nằm trong Trang thất để cho an toàn, còn ban ngày đưa về đây. Nhiều lần em tưởng chết luôn rồi. Nhưng nhìn . Trông bảnh hết sức!

      Thomas chỉ có thể tưởng tượng được trông mình tệ đến thế nào.

      - Bọn Nhím Sầu có đến ?

      Nét mặt vui vẻ của Chuck sa sầm thấy .

      - Có. - Chúng bắt Zart và hai trang viên khác. Mỗi đêm người. Minho và các Tầm đạo sinh bới tung Mê cung lên, cố gắng tìm lối thoát hoặc sử dụng cách nào đó cho cái mật mã quái quỷ mà các tìm ra. Nhưng chẳng có gì. Theo tại sao bọn Nhím sầu chỉ bắt người mỗi lần?

      Dạ dày của Thomas chua loét. Bây giờ nó biết lý do chính xác của chuyện đó, và vài điều khác nữa. Quá đủ để hiểu rằng đôi khi biết nhiều chỉ khổ thêm.



      Dạ dày của Thomas chua loét. Bây giờ nó biết lý do chính xác của chuyện đó, và vài điều khác nữa. Quá đủ để hiểu rằng đôi khi biết nhiều chỉ khổ thêm.

      - Gọi Newt và Alby tới đây. - Rốt cuộc Thomas cũng trả lời. - họ chúng ta cần triệu tập Trang nghị. Càng sớm càng tốt.

      - Nghiêm túc chứ?

      Thomas buột miệng thở dài.

      - Này Chuck, tớ vừa mới bị Biến đổi. Cậu có nghĩ rằng tớ nghiêm túc ?

      lời, Chuck bật dậy và chạy ra khỏi phòng, tiếng gọi Newt của nó dần theo từng bước chạy.

      Thomas nhắm mắt lại, ngả đầu dựa vào tường. Rồi nó gọi tên con bé trong đầu.

      Teresa.

      Thoạt đầu Teresa trả lời, nhưng sau đó giọng của nó vang lên trong óc Thomas rành rọt hệt như hai đứa ngồi cạnh nhau. Chuyện đó ngu ngốc, Tom ạ. Rất, rất ngu ngốc.

      Buộc phải làm thế, Thomas đáp trong đầu.

      Mấy ngày vừa rồi tớ ghét cậu ghê lắm. Cậu phải nhìn lại chính mình . Da cậu, đám tĩnh mạch đó.

      Cậu ghét tớ sao? Thomas run lên khi thấy Teresa tỏ quan tâm đến mình.

      Con bé ngừng lời. vậy có nghĩa là tớ giết cậu nếu cậu qua khỏi.

      Thomas thấy ấm áp nơi lồng ngực, bèn đưa tay lên chạm vào đó. Ơ… cám ơn cậu. Chắc là thế.

      Vậy cậu nhớ được gì rồi hử?

      Thomas ngập ngừng. Đủ nhiều. Những gì cậu về hai chúng ta và những điều mà bọn họ làm cho chúng ta…

      Có đúng ?



      Có đúng ?

      Chúng ta làm nhiều việc xấu, Teresa. Thomas cảm nhận được thất vọng của Teresa, như thể con bé có cả triệu câu hỏi và biết phải bắt đầu từ đâu.

      Cậu có biết được điều gì hữu ích để có thể đưa chúng ta ra khỏi đây hay ? Teresa hỏi, hình như con bé muốn biết mình can dự vào phần nào trong toàn bộ chuyện này. Mật mã dùng để làm gì?

      Thomas ngừng lời, chưa muốn về chuyện này vội. Nó muốn tập hợp lại các ý nghĩ trước. Cơ hội duy nhất để trốn thoát có thể là cửa tử. Có lẽ, cuối cùng nó , nhưng dễ dàng đâu. Chúng ta cần buổi Trang nghị. Tớ cầu cho cậu tham dự. Tớ có đủ sức để hai lần.

      Cả hai đứa lúc lâu, cảm giác tuyệt vọng dâng lên trong lòng chúng.

      Teresa này.

      Ừ?

      Ta thể giải được Mê cung.

      Con bé im lặng lúc lâu rồi trả lời. Tớ nghĩ giờ ai cũng hiểu chuyện đó rồi.

      Thomas thích nghe thấy đau khổ trong giọng điệu của con bé. Nó có thể cảm nhận được điều đó trong đầu. Đừng lo, dù vậy nhóm Hóa công muốn chúng ta thoát ra ngoài. Tớ có kế hoạch. Nó muốn tiếp thêm hi vọng cho Teresa, dù chỉ là chút ít.

      Ồ, thế à.

      Ừ, nó rất khủng khiếp, và vài người trong chúng ta có thể bị chết. Nghe cũng hứa hẹn chứ nhỉ?

      Hứa hẹn lắm. Như thế nào?

      Chúng ta phải…

      Trước khi Thomas kịp hết Newt bước vào phòng, cắt ngang suy nghĩ của nó.

      Tớ kể cho cậu nghe sau, Thomas nhanh chóng kết thúc.

      Nhanh lên nhé! Teresa , rồi biến ra khỏi đầu Thomas.

      Newt bước lại gần chiếc giường và ngồi xuống cạnh nó.



      Newt bước lại gần chiếc giường và ngồi xuống cạnh nó.

      - Tommy này, trông cậu chỉ hơi ốm yếu chút thôi.

      Thomas gật đầu.

      - Tôi cảm thấy hơi buồn nôn, ngoài ra có vấn đề gì. Cứ tưởng tệ hơn thế này nhiều.

      Newt lắc đầu, gương mặt vừa giận dữ vừa kinh ngạc.

      - Việc cậu làm đúng là vừa gan dạ vừa ngu kinh lên được. Nhưng có vẻ cậu giỏi chuyện này lắm. - Thằng bé ngừng lời, lắc đầu. - Tôi biết tại sao cậu lại làm thế. Muốn nhớ lại mọi chuyện chứ gì? Có tìm được gì hữu ích ?

      - Chúng ta cần triệu tập buổi Trang nghị. - Thomas , đổi chân cho thoải mái hơn. Ngạc nhiên là nó cảm thấy đau mấy, chỉ chóng mặt thôi. - Trước khi tôi bắt đầu quên vài thứ.

      - Ừ, Chuck báo với tôi rồi. Chúng tôi làm. Nhưng tại sao? Cậu tìm ra được gì?

      - Đây là thử nghiệm, Newt ạ. Tất cả chỉ là cuộc thử nghiệm.

      Newt gật gù:

      - Giống như cuộc thí nghiệm.

      Thomas lắc đầu.

      - , cậu tưởng tượng được đâu. Họ loại dần chúng ta, để xem liệu chúng ta có buông xuôi, và tìm ra những đứa giỏi nhất trong số chúng ta. Đưa thêm các biến số vào, thử làm cho chúng ta bỏ cuộc. Thử khả năng chiến đấu và giữ tinh thần của chúng ta. Việc phái Teresa đến đây và kết thúc mọi chuyện chỉ là phần cuối, như là … phân tích cuối cùng. Bây giờ là lúc diễn ra cuộc kiểm tra sau chót. Đào thoát.

      Newt nhíu mày, hoang mang.

      - Ý cậu là sao? Cậu biết lối thoát à?

      - Biết. Triệu tập Trang nghị . Ngay bây giờ.

    5. runningman

      runningman Well-Known Member

      Bài viết:
      1,055
      Được thích:
      16
      Giải Mã Mê Cung (The Maze Runner)
      Chương 49

      giờ sau, Thomas lại ngồi đối diện với các Trang chủ trong buổi Trang nghị, giống như hay hai tuần lễ trước đó. Chúng cho Teresa tham dự, điều đó làm cho Thomas cũng như Teresa đều cảm thấy tức mình. Bây giờ Newt và Minho tin tưởng con bé, nhưng những đứa kia vẫn còn nghi ngờ.

      - Được rồi, đầu xanh. - Alby , trông thằng bé khá hơn rất nhiều khi được ngồi giữa hàng ghế hình bán nguyệt, bên cạnh Newt. Những chiếc ghế còn lại cũng có người ngồi, trừ hai cái. - nhắc nhở rằng Zart và Ally bị bọn Nhím sầu bắt . - Quên tất cả những trò đấu đá đáng tởm kia. Bắt đầu thôi.

      Vẫn còn hơi chóng mặt sau quá trình Biến đổi, Thomas dành ra giây để tĩnh trí. Nó có rất nhiều điều để , nhưng muốn đảm bảo rằng khi ra chúng càng ít có vẻ ngớ ngẩn càng tốt.

      - Đây là cả câu chuyện dài. - Thomas bắt đầu. - Chúng ta có thời gian để nghe hết từ đầu tới cuối, nhưng tôi kể cho các bạn những ý chính. Khi trải qua quá trình Biến đổi, tôi nhìn thấy những hình ảnh chớp nhoáng, hàng trăm cái, giống như cuốn phim nhanh. Có rất nhiều thứ quay trở lại với tôi, nhưng chỉ có số ràng, còn lại đều rất mờ nhạt hoặc phai nhạt . - Thomas ngừng lời, tập trung tư tưởng lần cuối. - Nhưng tôi nhớ khá đủ. Các Hóa công kiểm tra chúng ta. Mê cung chưa bao giờ là để cho chúng ta tìm đường. Tất cả chỉ là cuộc thử nghiệm. Họ muốn tìm ra những người chiến thắng, tức là những đứa sống sót, để làm chuyện quan trọng. - Thomas ngừng lại, bắt đầu lúng túng biết nên kể theo thứ tự nào.

      - Cái gì? - Newt hỏi.

      - Để tôi lại nhé. Thomas , tay xoa mắt. - Mỗi người chúng ta đều bị đưa từ lúc còn bé. Tôi nhớ bằng cách nào, và lý do tại sao, chỉ có những hình ảnh loáng thoáng và những cảm giác rằng thế giới thay đổi và điều gì đó rất tồi tệ xảy ra. Tôi biết đó là gì. Nhóm Hóa công bắt cóc chúng ta, và tôi nghĩ họ cảm thấy có lý do chính đáng để làm như vậy. Bằng cách nào đó họ phát ra chúng ta có trí tuệ hơn mức bình thường, và đó là lý do họ chọn chúng ta. Tôi biết nữa, đa số những điều này đều sơ sài và dù sao cũng quan trọng lắm…

      - Tôi thể nhớ được gì về gia đình mình hay những điều xảy ra cho họ. Nhưng sau khi chúng ta bị bắt , chúng ta trải qua vài năm trong những ngôi trường đặc biệt, sống những cuộc sống tương đối bình thường, cho tới khi rốt cuộc họ cũng có đủ khả năng tài chính để xây dựng nên Mê cung. Tất cả những cái tên của chúng ta đều là những bí danh dớ dẩn được bọn họ đặt cho, chẳng hạn như Alby lấy từ tên của Albert Enstein, Newt từ Isaac Newton, và tôi, Thomas. Từ Thomas Edison.

      Alby trông như vừa bị tát sưng mặt.

      - Tên của chúng ta… thậm chí cũng phải là tên sao?

      Thomas lắc đầu.

      - Theo như những gì tôi có thể , có lẽ chúng ta bao giờ biết được tên của mình.



      - Theo như những gì tôi có thể , có lẽ chúng ta bao giờ biết được tên của mình.

      - Cậu gì vậy? - Chảo chiên hỏi. - Cậu cho rằng chúng ta là những đứa trẻ mồ côi quái dị được mấy nhà khoa học nuôi dạy hay sao?

      - Đúng vậy. - Thomas , thầm mong là nét mặt của mình để lộ mức tuyệt vọng mà nó cảm thấy. - Hình như chúng ta rất thông minh, và bọn họ nghiên cứu nhất cử nhất động của chúng ta, phân tích chúng ta. Xem ai bỏ cuộc, ai . Xem ai sống sót qua tất cả mọi chuyện. Chẳng trách họ có nhiều họ dao chạy lăng xăng trong này đến thế. Thêm vào đó, vài người trong số chúng ta có… những biến đổi trong não.

      - Câu chuyện tởm lợm này cũng đáng tin như lời khẳng định thức ăn của Chảo chiên là tốt cho sức khỏe vậy. - Winston cằn nhằn, lộ mệt mỏi và bất cần.

      - Tại sao tôi phải dựng chuyện chứ? - Thomas cất cao giọng hỏi. Nó cố tình để bị chích, hòng nhớ ra những chuyện này mà. - Có giỏi cậu cứ giải thích mọi chuyện ! Theo cậu chúng ta sống ở ngoài trái đất chắc?

      - Cứ tiếp . - Alby . - Nhưng tôi hiểu tại sao ai trong chúng tôi nhớ ra được những chuyện đó. Tôi cũng trải qua Biến đổi, nhưng tất cả những gì mà tôi thấy là… - Thằng bé đảo mắt nhìn quanh nhanh, như thể vừa điều nên . - Tôi chẳng biết được gì.

      - Tôi sắp sửa ra lý do tại sao tôi biết được nhiều hơn những người khác. - Thomas , lo ngay ngáy khi đề cập tới phần này của câu chuyện. - Liệu tôi có nên tiếp hay đây?

      - . - Newt .

      Thomas hít hơi sâu, như thể sắp sửa phải chạy đua.

      - Thôi được rồi, bằng cách nào đó họ xóa trí nhớ của chúng ta, chỉ thời thơ ấu, mà là tất cả mọi thứ dính tới Mê cung. Họ đưa chúng ta vào trong chiếc Hộp và gửi chúng ta tới đây. Lúc đầu là nhóm nhiều đứa, sau đó là mỗi tháng đứa trong suốt hai năm qua.

      - Nhưng tại sao? - Newt hỏi. - Điểm quan trọng ở đây là gì?



      - Nhưng tại sao? - Newt hỏi. - Điểm quan trọng ở đây là gì?

      Thomas giơ tay lên cầu trật tự.

      - Tôi tới đây. Như tôi kể, họ muốn kiểm tra chúng ta xem chúng ta phản ứng như thế nào với những thứ mà họ gọi là các Biến số, và với câu đố lời giải. Để xem chúng ta liệu có thể làm việc cùng nhau, xây dựng nên cộng đồng. Chúng ta được chu cấp mọi thứ, và vấn đề nằm ở trong những trò chơi trí tuệ phổ biến nhất ta từng biết, cái mê cung. Tất cả cái đó được đưa vào để làm cho chúng ta nghĩ rằng phải có giải pháp và tự động viên mình làm việc cật lực, đồng thời cũng làm chúng ta chán nản vì tìm được lời giải. - Thomas ngừng lời, nhìn xung quanh để chắc rằng tất cả vẫn nghe. - Điều mà tôi muốn là, hề có lời giải nào cả.

      Tranh luận nổ ra, các câu hỏi dồn dập được nêu lên.

      Thomas lại giơ tay vãn hồi trật tự, thầm ao ước giá mình có khả năng truyền ý nghĩ vào trong đầu của mỗi người.

      - Thấy chưa? Phản ứng của các cậu chứng minh điều tôi . Đa phần người ta đến nước này là bỏ cuộc rồi. Nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta khác biệt. Chúng ta thể chấp nhận vấn đề thể giải quyết được, đặc biệt là khi nó là thứ đơn giản như cái mê cung. Và chúng ta tiếp tục cố gắng, mặc cho tình hình tuyệt vọng tới mức nào.

      Thomas nhận thấy giọng của nó càng lúc càng cao và cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng.

      - Dù là vì bất kỳ lý do gì nữa chuyện này làm tôi phát bệnh! Tất cả mọi chuyện. - Bọn Nhím sầu, các bức tường chuyển chỗ, Vực. - Chúng chỉ là các thành phần của cuộc kiểm tra ngu ngốc. Chúng ta bị lợi dụng và bị điều khiển. Các Hóa công muốn bắt đầu óc của chúng ta tìm giải pháp hề tồn tại. Điều tương tự cũng xảy ra với việc Teresa bị đưa tới đây, việc bạn ấy bị lợi dụng để kích hoạt Kết thúc, bất kể nó nghĩa là gì. Nơi này bị chấm dứt hoạt động, bầu trời màu xám, vân vân và vân vân. Họ quăng những thứ điên rồ vào chúng ta để xem phản ứng của mọi người, thử thách ý chí của mọi người. Để xem liệu chúng ta có quay ra chống lại nhau . Rốt cuộc , họ muốn những đứa sống sót cho thứ rất quan trọng.

      Chảo chiên đứng dậy.

      - Giết chóc? Đó là phần trong kế hoạch của họ sao?

      Thomas thoáng thấy sợ hãi, lo rằng các Trang chủ có thể nổi khùng lên với nó vì nó biết quá nhiều. Và mọi chuyện sắp đến hồi tồi tệ nhất.



      Thomas thoáng thấy sợ hãi, lo rằng các Trang chủ có thể nổi khùng lên với nó vì nó biết quá nhiều. Và mọi chuyện sắp đến hồi tồi tệ nhất.

      - Đúng, Chảo chiên ạ. Giết chóc. Lý do duy nhất mà bầy Nhím sầu chỉ kết liễu mỗi lần đứa là để cho chúng ta chết hết trước khi chuyện này kết thúc theo như nó phải xảy ra. sống sót của những đứa thích hợp nhất. Chỉ có những đứa giỏi nhất trong chúng ta mới thoát ra được.

      Chảo chiên đá ghế.

      - Chà, bắt đầu tới cuộc trốn thoát kỳ diệu đây!

      Minho, từ nãy giờ vẫn im lặng, tằng hắng:

      - Có cái gì đó mách bảo rằng tôi thích điều mình sắp được nghe.

      - Đúng vậy. - Thomas , nhắm mắt lại, khoanh tay. Những giây phút sắp tới mang tính chất quyết định. - Nhóm Hóa công muốn những người tốt nhất trong số chúng ta, vì thứ mà bọn họ bày ra. Nhưng chúng ta phải tìm ra nó. - Căn phòng bỗng im lặng như tờ, mọi con mắt đổ dồn vào Thomas. - Mật mã.

      - Mật mã? - Chảo chiên lặp lại, giọng bỗng khởi sắc với chút hy vọng. - Nó sao?

      Thomas nhìn thằng bé, lúc để tăng thêm sức mạnh của vấn đề.

      - Nó được mã hóa trong các chuyển động của Mê cung là có lý do. Tôi biết. Tôi ở đó khi các Hóa công chế ra nó.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :