1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Giả Yêu Làm Thật - Thánh Yêu (188c+35PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 161: Giám định ADN

      Phó Nhiễm khẽ giật mình, trong lòng dâng lên băn khoăn nặng nề. Mở cửa ra, Phó Nhiễm cử động, Minh Vanh cũng đứng im bước ra ngoài, Phó Nhiễm cầm tờ kết quả trong tay.

      “Nhị ca, tại sao lại đưa cho tôi?”

      “Tiểu Nhiễm, mặc dù Thành Hữu có ở đây, nhưng luôn coi em như là thành viên trong Minh gia, cũng hi vọng em và mẹ xích mích với nhau.”

      Phó Nhiễm khẽ nhếch môi, đưa mắt nhìn thẳng vào .

      hai, cho dù như thế nào chăng nữa nhưng em cũng cảm ơn . Nhưng chuyện này chỉ là những lời vô căn cứ, tôi thể nào mang thai, tờ kết quả này là giả.”

      Minh Vanh nhìn . “ Trước đó mẹ cũng qua với rồi, cuộc sống riêng của em, chúng tôi cần quan tâm, cho dù em muốn tìm kiếm hạnh phúc của riêng em, cũng can thiệp. Lần này ngăn chặn chuyện tờ kết quả này lan truyền ra ngoài rồi, chừng sau này vẫn còn những chuyện khác xảy ra, em phải cẩn thận.”

      Phó Nhiễm tiện tay nhét tờ kết quả vào trong túi xách. “ hai, tin tưởng em ?”

      Minh Vanh tựa vào tường. “Tiểu Nhiễm, vậy em có tin ?”

      “Lời của là ý gì?”

      Minh Vanh khoanh hai tay trước ngực. “Mẹ cố ý để vào MR, ra biết suy nghĩ của em, , chút hứng thú gì với MR, cũng muốn vực dậy MR, hi vọng sau này giữa và em có gì khúc mắc trong công việc nữa.”

      Phó Nhiễm bước ra, đứng trước thang máy chờ . “ hai, em cũng hi vọng như thế.”

      Minh Vanh đặt tay lên vai . “Hôm nào mang Hãn Hãn về thăm nhà chút, tâm tình của mẹ tốt bới móc việc nữa.”

      Hai người sóng vai bước về phía trước, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào đem phòng làm việc chia cắt ra thành từng mảnh, chiếu vào mặt ấm áp. Phó Nhiễm cũng hi vọng Minh Vanh có thể làm được như lời , có người đáng tin như vậy chống đỡ cùng , cũng cảm thấy an tâm chút.

      Tại Minh gia.

      Tiêu quản gia cầm phong bì chuyển phát nhanh vào, biệt thự to như vậy, trừ những người giúp việc qua lại, hơn nữa Thành Hữu vừa mới qua đời, Minh gia vốn tĩnh lặng, nay tựa hồ gần như suy sụp.

      Lý Vận Linh ngồi trong vườn, thấy Tiêu quản gia bước vào, ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào chậu hoa cảnh. “Ai đến vậy?”

      “Phu nhân, có thư chuyển phát nhanh.”

      “Mau mở ra xem .”

      Tiêu quản gia xé phong bì ra, bên trong chỉ có tờ giấy, bà rút ra xem, nhìn tên tuổi, sau đó trợn tròn mắt. “Phu nhân, mau nhìn .”

      Lý Vận Linh suy nghĩ thất thần, bỗng bị gọi nên giật mình. “Chuyện gì?”

      Tiêu quản gia đưa tờ giấy tới tay bà.

      Lý Vận Linh định thần nhìn lại, giật mình, sắc mặt xanh mét. “Quả nhiên ta mang thai.”

      “Phu nhân, đây là do ai gửi vậy?”

      “Mau điều tra người nào gửi tới.” Lý Vận Linh bước nhanh vào trong nhà. “ Tiêu quản gia, chuyện này cần ra bên ngoài.”

      “Phu nhân, tôi biết rồi.”

      Tiêu quản gia theo Lý Vận Linh vào trong phòng khách, thấy bà đứng trước tấm hình của Minh Vân Phong, nhìn bóng lưng của bà, thấy bà già ít.

      Lý Vận Linh thắp nén nhang, Tiêu quản gia đứng bên cạnh quấy rầy.

      Đợi bà ra, bà mới tiến lên đỡ Lý Vận Linh ra sô pha.

      “Phu nhân, có cần gọi điện thoại cho thiếu phu nhân về ?”

      Lý Vận Linh đưa tay chống lên trán, đưa mắt nhìn căn phòng, Tiêu quản gia thấy bà gì, cũng im lặng nhìn theo.

      hồi lâu, mới nghe được Lý Vận Linh . “Tiêu quản gia, lâu rồi chúng ta chưa thăm Thành Hữu.”

      “Phu nhân, hôm này tôi đưa bà tới Thanh Sơn.”

      “Tình hình của Phó Nhiễm bây giờ, ta có mặt mũi nào gặp Thành Hữu nữa.” Trong mắt bà lên chua xót, mở mắt ra, . “Nó mới mất được bao lâu…”

      “Phu nhân.” Tiêu quản gia ngồi vào bên cạnh bà. “ ra , bà nghĩ thông là được rồi, thiếu phu nhân dù sao cũng còn trẻ, đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

      “Tôi biết.” Lý Vận Linh thở dài. “Nhưng cũng là quá nhanh.”

      “Ngược lại, đáng thương cho tiểu thiếu gia.” Tiêu quản gia tiếp. “Thiếu phu nhân muốn bước nữa, người khổ nhất vẫn là Tiểu thiếu gia.”

      Trái tim Lý Vận Lin đau đớn, Tiêu quản gia rót cho bà ly nước. “Phu nhân, bà cũng đừng quá bận tâm, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, nhưng nếu bụng của Thiếu phu nhân to lên sao?”

      “Chờ đến khi to bụng, Minh gia còn mặt mũi gì nữa. ta sao, nhưng Hãn Hãn theo nó.” Lý Vận Linh càng nghĩ càng nhức đầu. “Mau, bà mau gọi điện thoại cho Minh Vanh cùng Phó Nhiễm tới đây.”

      Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Tiêu quản gia gọi tới, đại khái cũng biết là có chuyện gì rồi.

      Tình cờ gặp Minh Vanh trong nhà xe, Minh Vanh cũng mới tắt điện thoại. “Mẹ gọi chúng ta về nhà chuyến.”

      Phó Nhiễm mở cửa xe ra, theo Minh Vanh về Minh gia.

      Hai người bước vào phòng khách, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên nhìn Minh Vanh chằm chằm, Phó Nhiễm bước tới trước mặt Lý Vận Linh. “Mẹ.”

      Lý Vận Linh cười như có như . “Minh Vanh, sáng nay con nhận được thư sao?”

      Phó Nhiễm trong lòng hồi hộp, Minh Vanh cười cười, bước tới ngồi vào ghế sa lon. “Mẹ, mẹ kêu chúng con trở về nhà vì chuyện này sao, thư gì? Sao con biết?”

      đưa tay ôm lấy bả vai Lý Vận Linh.

      Sắc mặt Lý Vận Linh càng khó coi. “ tại con muốn giúp đỡ nó lừa gạt mẹ sao?”

      Minh Vanh và Phó Nhiễm nhìn nhau, Phó Nhiễm nhìn thấy khay trà có tờ giấy bị vò nát, liền thẳng vào vấn đề. “Mẹ, tờ kết quả là giả, nếu như mẹ tin lời con có thể cùng con tới bệnh viện.”

      Lý Vận Linh quay đầu nhìn Minh Vanh. “ Con cũng biết?”

      “Mẹ, mẹ nghe Tiểu Nhiễm hiểu sao?”

      Lý Vận Linh mắt điếc tai ngơ. “Vẫn câu kia, con mang Hãn Hãn về đây.”

      “Mẹ, điều này thể được.”

      Phó Nhiễm cầm tờ giấy khay trà, tiếp. “Mẹ hãy tin con, con bao giờ làm chuyện gì có lỗi vói Thành Hữu.”

      “Tôi tin được.” Lý Vận Linh gọn gàng mà dứt khoát. “Tờ kết quả này được gửi từ bệnh viện, đây là cái thể giải được. Phó Nhiễm, xem phản ứng của , còn muốn lừa gạt tôi tới bao giờ nữa? ra cũng chỉ là mang thai thôi, muốn nhận tôi cũng ép, nhưng hãy đưa Hãn Hãn ra đây, cũng có thể thoải mái.”

      Đây là trận tranh giành có hồi kết, Lý Vận Linh tin , gì cũng vô dụng.

      Bỗng nhiên cảm thấy buồn trong lòng.

      Trở về lại Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đứng trước cửa nhìn Triệu Lan ôm Hãn Hãn tới lui trong phòng khách. Mỗi ngày đều đến công ty làm việc, căn bản có thời gian chăm sóc con, huống chi Lý Vận Linh còn nghi ngờ mang thai của người khác, đau đầu.

      nghĩ tới việc mang con vè Phó gia, nhưng sau khi Phạm Nhàn qua đời, tinh thần của cha rất kém, Phó Nhiễm đành lòng để cho cha vất vả, huống chi còn có má Trần. Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở Y Vân thủ phủ thể có quá nhiều người, nếu tin tức bị rò rỉ ra ngoài, bên ngoài cho rằng cố ý muốn cho Lý Vận Linh được gặp mặt cháu nội.

      “ Tiểu Nhiễm, con về rồi à?”

      Phó Nhiễm bước tới bên cạnh Triệu Lan. “Hãn Hãn có ngoan ?”

      “Mới chập chững bò được, có vẻ rất ham muốn được thử.”

      Phó Nhiễm ôm con vào lòng. “Mẹ, con vừa từ Minh gia trở về, hôm nay xảy ra chút chuyện, con nghĩ muốn đưa Hãn Hãn .”

      “Mang ?” Triệu Lan giật mình. “Mang đâu?”

      “Con sợ giữ được Hãn Hãn.”

      “Lý Vận Linh còn muốn đem Hãn Hãn trở lại Minh gia sao?”

      Phó Nhiễm cầm lấy cánh tay bé của con đặt lên miệng mà hôn. “Mẹ, con muốn xa Hãn Hãn, mỗi lần con đều mong muốn tan làm về sớm để được gặp con, nếu đột nhiên ngày nào đó, con trai còn ở bên cạnh con, con biết mình như thế nào đây?”

      Triệu Lan cầm lấy khăn giấy lau miệng cho Hãn Hãn. “Con đừng lo lắng, có mẹ ở đây, mẹ để cho ai mang Hãn Hãn , có mang cũng là mong muốn có người quen biết mà chăm sóc cháu cho tốt, con yên tâm .”

      Phó Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là nhà của và Thành Hữu, dĩ nhiên là cũng muốn mang Hãn Hãn rời khỏi nơi này.

      “Tiểu Nhiễm, ngày mai mẹ về nhà lấy thêm ít đồ, đồ ăn bảo người giúp việc mua, mẹ ở nhà chăm sóc Hãn Hãn.”

      Phó Nhiễm ôm chặt con vào lòng, đây nghi ngờ gì là biện pháp tốt nhất. “Mẹ, cám ơn mẹ.”

      “Con cứ yên tâm , chuyện của công ty thể gác lại, mà con cũng thể dành hết thời gian chăm sóc con. Mẹ rảnh rỗi, mỗi ngày được ôm Hãn Hãn mẹ cũng thấy vui.”

      Ngược lại, Lý Vận Linh đem chuyện này làm ầm ĩ, dù sao cũng có can hệ tới danh dự của Minh gia, Phó Nhiễm vẫn làm bình thường, Y Vân thủ phủ có Triệu Lan chiếu cố rất an tâm.

      Phó Nhiễm bước tới ban công lầu hai, nhìn thấy Triệu Lan ôm Hãn Hãn chơi đùa trong vườn, đột nhiên chiếc xe con xuất trước cổng nhà, trong lòng bỗng rối loạn, buông điện thoại trong tay ra.

      chiếc xe toàn thân màu đen, người bên ngoài muốn nhìn vào cũng được. Triệu Lan tự chủ mà bước tới cổng nhìn.

      Có lẽ đây là bản tính tự nhiên của mỗi người, thấy kỳ lạ nhịn được mà tò mò đến xem. Triệu Lan đưa tay vịn lan can, hề chớp mắt mà nhìn chiếc xe phía trước.

      Phó Nhiễm vội vàng bước xuống lầu, bước chân dồn dập chạy tới cửa

      “Mẹ, ai vậy?’

      tay Triệu Lan ôm Hãn Hãn, tay còn lại nắm tay của Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, có phải Thành Hữu hay ?”

      “Sao, làm sao có thể như thế được?” Phó Nhiễm kinh hãi, điện thoại trong tay bất ngờ vang lên, bước ra xa nghe điện thoại.

      “Alo.”

      Đầu dây bên kia chỉ để lại hai chữ. “Lên xe.”

      , đúng là .

      Phó Nhiễm vẫn còn mặc đồ ở nhà, nhìn Triệu Lan. “Mẹ, là người bạn của con, con ra ngoài có việc chút.”

      Triệu Lan đứng bất động tại chỗ, Phó Nhiễm đưa tay ôm lấy con, Triệu Lan thấy thế, xoay người . “Vậy con mau , để Hãn Hãn ở nhà cho mẹ chăm sóc.”

      Phó Nhiễm nghe vậy, cũng thay đồ, liền ra khỏi cửa.

      Lúc bước vào, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Triệu Lan vẫn dõi theo, vội vàng nhanh chóng chui vào trong xe, ánh mắt nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu. “Mẹ ở trong nhà sao?”

      “Ừ, gần đây mẹ ở lại Y Vân thủ phủ, thay em chăm sóc con.”

      đưa ngón trở lên xoa vùng giữa hai lông mày, . “Em rất yên tâm khi giao Hãn Hãn cho mẹ sao?”

      Phó Nhiễm nghiêng đầu, dựa vào vai . “Thời điểm em ở bệnh viện, mẹ chăm sóc em, em rất tin tưởng mẹ.”

      hề gì nữa.

      Phó Nhiễm đưa tay đẩy đẩy . “Ai cho phép tới trước cửa nhà? chừng bên ngoài có nhà báo hay người quen làm sao?”

      muốn tới nhìn con chút.”

      Phó Nhiễm cười tươi, rồi làm nũng. “Sao là đến thăm em?”

      tiến tới bên cạnh , miệng ghé sát vào tai câu.

      Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, đưa tay đánh lên chân . “Hạ lưu.”

      Triệu Lan ra ngoài, đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng của chiếc xe, bà tận mắt nhìn thấy Phó Nhiễm bước lên chiếc xe đó.

      Ánh mắt bà rơi người Hãn Hãn, lúc này, chị Nguyệt ra và “Phu nhân, có điện thoại.”

      Triệu Lan vỗ lưng cháu. “Vào nhà thôi, đóng cửa cho kỹ vào.”

      Trở lại phòng khách, tay Triệu Lan ôm cháu, tay kia nhấc điện thoại lên. “Alo.”

      Giọng của Lý Vận Linh có chút suy yếu, ngờ người nhận điện thoại lại là Triệu Lan. “Sao bà mang Hãn Hãn tới bệnh viện?”

      Triệu Lan dường như muốn, cương quyết . “Tôi sợ tiểu Nhiễm biết, trách chúng ta.”

      “Hừ.” Lý Vận Linh cười lạnh. “ tại cũng biết chừng có phải bà ôm cháu ruột của mình hay , bất kể nó có trách hay trách, thừa dịp nó có ở nhà, mang kiểm tra ai biết.”

      Triệu Lan ôm chặt Hãn Hãn vào lòng, bởi vì đau nên bé khóc rống lên, Triệu Lan đành lòng, Lý Vận Linh nhân cơ hội mà tiếp. “Đây là đề phòng ngộ nhỡ mà thoi, nếu Hãn Hãn là máu mủ của bà bà thương cháu vẫn còn kịp mà tôi cũng là bà nội của Hãn Hãn, tâm tình của bà chẳng lẽ tôi hiểu sao?”

      Triệu Lan thấy thế, gật đầu cái. “Vậy cũng được, hôm nay Tiểu Nhiễm ra ngoài chắc cũng thể về sớm được.”

      “Tôi bảo chú Vương tới Y Vân thủ phủ.”

      Triệu Lan cúp điện thoại.

      Hãn Hãn khóc đến đỏ bừng cả mặt, chị Nguyệt vội cầm bình sữa tới. Triệu Lan ôm lấy cháu bước tới ghế sa lon, đưa tay vuốt ve gương mặt non nớt của cháu. “Bảo bối, đừng trách bà nội.”

      Trong lòng bà tự nhủ, nhất định, Hãn Hãn nhất định là con của Thành Hữu.

      Lúc Phó Nhiễm trở lại Y Vân thủ phủ cũng qua giờ cơm tối, mới vừa bước vào phòng khách liền nghe tiếng khóc của con trai, Triệu Lan ôm chặt cháu, vẻ mặt thương , trong mắt chứa áy náy.

      “Mẹ, Hãn Hãn làm sao vậy?”

      “Mẹ, mẹ cũng biết, có thể là ngủ được ngon giấc.”

      Từ trong tay Triệu Lan, Phó Nhiễm ôm lấy con. Triệu Lan đứng bên cạnh. Vốn là xét nghiệm ADN nhất định phải lấy máu, nhưng Lý Vận Linh cố ý, sau khi bị lấy máu, Hãn Hãn khóc ngừng, có lẽ bé bị hoảng sợ.

      Phó Nhiễm đưa tay vỗ vỗ lưng con. “Hãn Hãn ngoan, đừng khóc, đừng khóc nữa, mẹ đây!”

      Triệu Lan khẩn trương siết chặt gấu áo, sợ bị phát hiển a điều gì bất thường,Hãn Hãn khóc đến mức khản cả tiếng, lòng bà đau từng cơn. Triệu Lan hối hận ngừng, Phó Nhiễm quay đầu lại, thấy bộ dạng lo lắng của bà liền . “Mẹ, sao đâu, trẻ con khóc rống là bình thường, mẹ cần lo lắng.”

      Triệu Lan ngồi lại ghế salon, Phó Nhiễm cầm tay con lên miệng khẽ hôn, chợt nhìn thấy vết đỏ ngón tay của con.

      Ngón tay run rẩy, nghĩ nhất định có chuyện gì xảy ra, cầm tay con lên, nhìn kỹ thấy đó là dấu của lỗ kim.

      Trong mắt lên chua xót, nhìn con khóc đến đỏ cả mặt, trong lòng cực kỳ khó chịu. Triệu Lan như ngồi đống lửa, lúc Hãn Hãn còn rất tốt, có thể xác định, cái nốt kim này xuất sau khi ra khỏi nhà.

    2. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 162: Bí mật ra tay

      Chị Nguyệt pha sữa cho Hãn Hãn, Phó Nhiễm nhận lấy bình sữa, ôm con rồi ngồi vào phía đối diện của Triệu Lan.

      “Thiếu phu nhân, tiểu thiếu gia bị sốt chứ?”

      “Hôm nay mẹ mang Hãn Hãn ra ngoài sao?”

      Chị Nguyệt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Lan. Triệu Lan sợ run lên. “Mẹ bế cháu ra ngoài chút, thuận tiện mua ít đồ rồi về.”m

      Phó Nhiễm đưa bình sữa vào miệng cho con, nhưng Hãn Hãn cứ khóc mãi mà chịu uống, nhìn chị Nguyệt rồi . “Chị nấu ít cháo cho cháu .”

      Triệu Lan vội vàng đứng lên. “Để mẹ làm cho.”

      “Mẹ.” Phó Nhiễm vội gọi lại. “Mẹ ngồi xuống .”

      Vẻ mặt Triệu Lan lúng túng, ngồi tại chỗ động đậy, Phó Nhiễm đưa tay vuốt ve bàn tay con, ánh mắt Triệu Lan tránh né, bà nghe Phó Nhiễm thở dài, rồi lại nghe . “Mẹ, Hãn Hãn là con trai Thành Hữu phải ?”

      Triệu Lan kinh hãi, nghĩ tới hỏi trực tiếp như vậy, bà biết gì, thấy Phó Nhiễm cúi đầu, tựa hồ lời vừa rồi là do bà nghe nhầm. “Tiểu Nhiễm?”

      Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chằm chằm Triệu Lan, hỏi lại lần nữa. “Hãn Hãn, là con của Thành Hữu chứ?”

      Triệu Lan cơ hồ như té ngã ghế sa lon. “Tiểu Nhiễm, con…”

      Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt, nhìn con trai. “Mẹ, trong nhà dù có chuyện gì, con vẫn tin tưởng mẹ, thời điểm con sinh con ai chăm sóc, là mẹ ngại vất vả đến bệnh viện, đây là điều mà con thể có được từ mẹ con, đều là mẹ chăm sóc con.”

      Triệu Lan đưa tay ôm lấy mặt, dám đối mặt cùng . “Tiểu Nhiễm, mẹ xin lỗi.”

      Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn vào trong ngực, con trai nghẹn ngào, mặt toàn là nước mắt, tiếng khóc làm cho Phó Nhiễm càng dâng lên tự trách và khó chịu.

      Chị Nguyệt nấu cháo xong mang tới, Phó Nhiễm đút cháo cho con, dỗ dành cho con ăn, lúc này Hãn Hãn mới ngừng khóc, ăn ít cháo rồi ngủ say.

      đặt con vào giường, rồi sau đó trở lại ghế sa lon, Triệu Lan chôn chặt mặt vào hai lòng bàn tay, mơ hồ có thể nghe được tiếng khócì đứt quãng.

      Phó Nhiễm ngồi yên ghế, trong lòng trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang, nhất thời được gì.

      “Tiểu Nhiễm, đều do mẹ hồ đồ, nên hoài nghi Hãn Hãn.” Triệu Lan ngẩng đầu lên. “Mẹ biết gì.”

      “Là ý của Lý Vận Linh sao?”

      Triệu Lan gật đầu cái. “ Sáng sớm bà ấy bảo mẹ mang Hãn Hãn giám định ADN, đầu tiên mẹ đồng ý, sau lại thấy con lên xe của người ta ở trước cửa Y Vân thủ phủ, con còn là bạn con, cho nên mẹ…”

      Phó Nhiễm đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh quang trong vườn như đâm vào tim . “Như vậy cũng tốt, ít nhất về sau có ai nghi ngờ Hãn Hãn nữa.”

      “Tiểu Nhiễm.” Trong lòng Triệu Lan tràn đầy hối hận. “Bản xét nghiệm hai ngày nữa có, trong lòng mẹ cũng rất khó chịu, mẹ nên mang Hãn Hãn bệnh viện, sau này khi cháu trưởng thành, nếu biết chuyện này, nhất định trách mẹ.”

      Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt. “Mẹ, mẹ về nhà .”

      Triệu Lan ngẩn ra, nhưng bà cũng hiểu được ý của Phó Nhiễm. Bà cũng hiểu rằng, bà thể ở lại trong Y Vân thủ phủ thêm được nữa.

      Cả đêm Triệu Lan thu xếp hành lý, người giúp việc trong nhà cũng phụ bà tay, ra đồ của bà cũng nhiều lắm, lúc xuống lầu, thấy Phó Nhiễm ngồi trước của sổ sát đất, mắt dõi theo lùm cây xanh biếc, gò má trắng nõn tầng hồng nhạt.

      Khóe mắt Triệu Lan trào ra nước mắt, bà luôn đau lòng vì Phó Nhiễm, bà tiến lại gần, lại tự mình đẩy Phó Nhiễm ra.

      Nghe được tiếng bước chân, Phó Nhiễm hoàn hồn lại, bảo tài xế đưa Triệu Lan về nhà.

      Phó Nhiễm đứng bên ngoài, nhìn theo bóng dáng khuất dần của chiếc xe.

      Chị Nguyệt tới bên cạnh . “Thiếu phu nhân, sao lại bảo phu nhân về nhà?”

      Phó Nhiễm thu hồi tầm mắt lại. “Bà ấy ở giữa cũng rất mệt mỏi.” Phó Nhiễm đưa mắt nhìn chị Nguyệt, cười . “Chị cần phải hiểu.”

      Minh gia mang Hãn Hãn xét nghiệm ADN, chuyện này thế nào cũng truyền ra ngoài, mặc dù chưa có kết quả xét nghiệm, nhưng tin đồn lan truyền rộng rãi.

      Trong Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cũng cần Triệu Lan chăm sóc cho Hãn Hãn, nhưng hai ngày nay cổ phiếu MR giảm mạnh, Minh Vanh tiến vào phòng làm việc thấy Phó Nhiễm chăm chú nhìn vào máy tính.

      “Tiểu Nhiễm.”

      Giữa hai lông mày tràn ngập lo lắng, Phó Nhiễm . “Nhị ca, cổ phiếu của chúng ta dường như có người cố ý mua vào, xem này.” Phó Nhiễm đưa tay chỉ vào máy tính. “ Đợi đến lúc họ mua được khoản, em sợ đến lúc đó MR gặp nguy hiểm.”

      tới gặp em cũng vì chuyện này.” Khuôn mặt Minh Vanh sầu não. “Tiểu Nhiễm, trước mắt trong công ty có đủ lượng vốn lưu động, mà người muốn MR sụp đổ cũng phải ít.”

      mặt Phó Nhiễm biểu gì, nhưng trong lòng lại hết sức lo lắng.

      tới biệt thự, xa xa nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh bờ hồ, cầm cần câu cá. Phó Nhiễm cất bước tới, nhìn sóng gợn lăn tăn mặt nước, làm nổi bật màu xanh lam của hồ nước, nước trong hồ trong suốt nhìn thấy đáy, đừng là cá, ngay cả bóng người qua cũng có thể nhìn thấy được.

      Phó Nhiễm bước nhàng, tay phải cầm cần câu, nhưng lại nhắm mắt dưỡng thần, ngồi bên cạnh , đặt tay lên vai , đưa tay cầm lấy mu bàn tay . “Em mới đến.”

      “Câu được cá ?”

      phải là em mắc câu sao?”

      Phó Nhiễm ngồi bên cạnh , xô cá bên cạnh cũng có con nào, nhìn thấy ngồi bên cạnh , cười cười rồi ôm lấy hai vai . “Mọi việc nên gấp gáp, chưa tới phút cuối cùng chúng ta thể biết được kết quả.”

      Ánh mắt ảm đạm, nguy cơ lần này của MR, chỉ sợ là muốn tránh cũng được. Nhưng cũng với , cần tĩnh dưỡng, nên tới các vấn đề rắc rối, nhất là tiền bạc. Phó Nhiễm ôm lấy cánh tay của , đầu gối lên vai , trong lòng yên tĩnh trong chốc lát, từ từ lắng đọng lại.

      Cảnh tượng trong mắt có biến chuyển, nhìn thấy ánh đèn rất sáng, lồng ngực trần trụi kề ngay trước mắt , đưa tay vỗ vỗ mặt . “Hôm nay làm gì mà như người mất hồn vậy?”

      Nghe câu hỏi của , nhưng tâm trí vẫn dừng lại chuyện của công ty. Phó Nhiễm hồi hồn, cảm thấy tư thế của mình có chút thoải mái, điều chỉnh lại, cảm thấy phần phía dưới của cứng cáp, lúc này trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác, đưa tay giữ mặt , buộc phải nhìn thẳng vào mắt .

      Dục tính tan biến , ngả đầu vào vai , tay mân mê cánh tay . “Có phải em có chuyện gì giấu ?”

      Phó Nhiễm đưa tay ôm chặt thắt lưng của . “ có.” tiếp. “Chuyện của Hãn Hãn nghe rồi chứ?”

      “Ừ.” đáp .

      Phó Nhiễm thấy gì, cũng lên tiếng, chẳng qua là thấy nắm bả vai chặt hơn.

      Bên trong phong làm việc của MR.

      Phó Nhiễm cảm thấy mệt mỏi, trong phòng máy lạnh vẫn duy trì ở nhiệt độ ổn định, nhưng lại có cảm giác hít thở thông, tựa như có đôi mắt nhìn chằm chằm, như muốn nhìn thấu .

      Thư ký Nghê mang trà nóng vào cho . “Tổng tài, sao chứ?”

      Phó Nhiễm khoát khoát tay, mấy ngày nay dạ dày rất khó chịu, nhưng mọi người dường như cho thời gian thích ứng, cơ hồ mỗi ngày đều tìm đến .

      “Chúng ta muốn nhìn thấy phát triển của MR, chứ phải bị người khác kìm chặt thế này, nhưng nếu như tổng tài có cách giải quyết tốt, vẫn với câu kia, tôi hi vọng sớm rút lui, để tránh cho việc MR bị tổn hại nặng nề.”

      Phó Nhiễm hớp ngụm trà đắng, trong xã hội này còn nhiều người nhân cơ hội người khác gặp nạn mà bỏ đá xuống giếng.

      “Bây giờ đối phương là địch hay bạn, câu này của , sợ rằng ra còn quá sớm?”

      “Thế cục ràng như vậy, chẳng lẽ muốn chờ đợi đến báo cáo cuối ngày mới có thể sao? Nếu lần này có thể an toàn mà vượt qua, trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây.”

      Bàn tay Phó Nhiễm đặt đầu gối nắm chặt thành quyền, thương trường như chiến trường, chỉ sợ người khác lừa gạt, chỉ cần sơ sẩy chút, bị cắn nuốt cách tàn nhẫn.

      Phó Nhiễm đưa tay phải về phía máy tính, biết kết cục định, đứng lên, bên cạnh truyền đến tiếng kinh hô của Hàn Tuyển. “Tổng tài.”

      Tinh thần hoảng loạn của bỗng chốc phục hồi trở lại, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn Hàn Tuyển.

      “Giá cổ phiếu tăng, từ lúc mới bắt đầu đây là điểm cao nhất, mấy ngày trước quả lại có người ôm mộng làm cho MR suy sụp, đợi đến thời điểm mấu chốt, tiến vào công ty, tổng tài…”

      Hàn Tuyển ngẩng đầu lên, chỉ thấy tới bên cửa sổ, nhớ đến lời hôm qua của . Quả nhiên, tới phút cuối cùng, ai cũng thể biết có chuyện gì xảy ra.

      Ánh mặt trời ấm áp phả vào mặt, làm cho cảm thấy ấm áp.

      Phó Nhiễm đưa tay dán chặt lên cửa sổ, giọng dứt khoát mà tỉnh táo. “Hai người nhìn chút, hôm nay hóa ra mặt trời mọc ở phía Tây.”

      Thư ký Nghê buồn cười, Hàn Tuyển sắc mặt đen thui, Phó Nhiễm trở lại bàn làm việc, đưa tay chống lên mép bàn, . “Tôi có cần thiết phải rút lui ?”

      Hai người nhìn nhau im bặt, đóng máy tính lại, bước ra khỏi phòng.

      Hàn Tuyển cùng thư ký Nghê cũng theo, Phó Nhiễm rất chậm, đợi cho Hàn Tuyển đến bên cạnh, mới giọng . “Có thể tra ra người đó là ai ?”

      “Bình thường, người ta làm việc cách bí , dù biết ít tin tức cũng có thể là tin tức giả.”

      Phó Nhiễm gật đầu cái. “Hai người theo tôi vào phòng làm việc.”

      Hôm sau, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tới bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm. xét nghiệm cần tìm bác sĩ cùng bệnh viện quen thuộc và uy tín, kết quả xét nghiệm được cất kỹ trong phòng làm việc, bác sĩ mở khóa lấy ra ngoài, hành lang đụng phải bệnh nhân, người đó lại liên tục xin lỗi, lại đem tập giấy nhặt lên rồi đưa lại cho bác sĩ.

      Trong lòng Lý Vận Linh nóng như lửa đốt, vất vả mới đợi được bác sĩ quay trở lại.d “Như thế nào rồi?”

      “Đây là tư liệu cá nhân, mời bà xem.” Bác sĩ xong, đưa tờ kết quả cho bà.

      Lý Vận Linh luống cuống tay chân mở ra, ánh mắt, nhanh chóng quét nhanh đọc lượt, cuối cùng nhìn vào hàng chữ kết luận , bà nặng nề thở ra hơi “ tốt quá, may Hãn hãn là con của Thành Hữu.”

      Sắc mặt bác sĩ vô hồn bỗng chốc cứng đờ lại, ông nhận lấy tờ kết quả trong tay Lý Vận Linh, quả nhiên, phía còn ghi Hãn Hãn có mối quan hệ với Triệu Lan.

      Nhưng, kết quả giám định phải như thế này.

      Lý Vận Linh vui mừng ra mặt, cầm lại tờ xét nghiệm, nắm lấy tay bác sĩ. Bác sĩ lúng túng, rồi lại cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng đành phải tươi cười mà . “Chúc mừng, chúc mừng.”

      Ra khỏi bệnh viện, tâm tình Lý Vận Linh rất tốt, Tiêu quản gia mở miệng cười. “Phu nhân, bà xem, tôi tiểu thiếu gia nhất định là con trai của Tam thiếu.”

      phải tôi đề phòng bất trắc sao? tại biết Hãn Hãn là cháu nội của tôi, tôi an tâm.”

      Tiêu quản gia cũng lấy lại tinh thần, . “Hôm nay toàn là chuyện tốt, Nhị thiếu cũng MR cũng giải được mối nguy cơ, cuối cùng phu nhân cũng có thể an tâm rồi nha.”

      Sắc mặt Lý Vận Linh hơi thay đổi, bừng sang bỗng dưng tối đen. “Chuyện rắc rối của MR được giải quyết cần lượng tiền lớn, tôi càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó đúng, Phó Nhiễm làm gì có tiền mà huy động vốn?”

      Tiêu quản gia hiểu những thứ này, liền . “Có thể là tiền do Tam thiếu lưu lại?”

      câu làm Lý Vận Linh sực tỉnh, ánh mắt bà đột nhiên trợn tròn lên “Trước kia phải Thành Hữu bị bắt cóc rồi tống tiền tới 10 tỷ sao?” Ánh mắt bà híp lại, Tiêu quản gia giấu được kinh ngạc. “Phu nhân, ý của bà là???”

      “Nếu , Phó Nhiễm làm sao có thể qua nổi cửa ải này?” Lý Vận Linh đưa mắt nhìn gương chiếu hậu. “ ta càng ngày càng làm những chuyện ngoài dự tính của tôi, được, Hãn Hãn thể ở bên cạnh Phó Nhiễm được.”

      Tiêu quản gia nhìn thấy sắc mặt bà tối đen, suy nghĩ của bà bao giờ buông tha cho Hãn Hãn, hôm nay xác nhận Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu, bà liền thể buông tha được nữa.

      Sau khi Triệu Lan rời khỏi Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đều sắp xếp phần lớn thời gian ở nhà với con, gần tới ngày tiêm phòng, và chị Nguyệt trước sau ra khỏi nhà.

      Bên ngoài, trời xanh mây trắng, Phó Nhiễm dỗ dỗ con trai, trong lúc vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu có chiếc xe bám theo đằng sau. Vốn chiếc xe chạy đằng sau cũng là chuyện bình thường, nhưng đề phòng ngộ nhỡ, Phó Nhiễm bảo tài xế chạy chậm lại, mà đối phương cũng có ý vượt lên, thể cẩn thận được.

      “Thiếu phu nhân, trước mặt xa chính là bệnh viện.”

      Phó Nhiễm ôm chặt con trai, . “ đường này nữa, đường cao tốc , thà xa nhưng mà an toàn.”

      Ít nhất, đường có nhiều xe qua lại, có thể tránh được nguy hiểm.

      “Vâng.” Tài xế nghe lệnh mà chạy.

      Xe phía sau vẫn bám theo sát nút, Phó Nhiễm nhìn kỹ liền phát chỉ có chiếc. Hãn Hãn nằm trong lòng tựa hồ cảm nhận được điều gì bất an mà quẫy đạp.

    3. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 163: Đoạt lại con

      Từ đường cao tốc tới, cách tòa nhà Thiên Kiều, cách đó xa chính là bệnh viện. Phó Nhiễm cũng hi vọng là mình quá đa nghi, tài xế lái xe khẩn trương, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy sắp đến bệnh viện, chị Nguyệt thở phào nhõm.

      “Thiếu phu nhân, trong đó xe đậu đầy rồi, chúng ta chỉ có thể đậu xe ở ven đường.”

      Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ôm lấy con trai rồi đẩy cửa xe bước ra. tin, ban ngày ban mặt mà có người có thể làm loạn được. Chân vừa mới bước ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng thắng xe, chiếc xe lúc trước theo sát phía sau nay dừng trước mặt, người đàn ông bước xuống, gì liền lao vào giành lấy Hãn Hãn trong tay . Theo bản năng, lui về phía sau, chui vào trong xe, đóng của xe lại, đối phương liền tiến lên bước, kéo cửa xe ra.

      Phó Nhiễm lui sát về phía sau, đụng vào người chị Nguyệt, thấy cánh tay đàn ông đưa vào.

      “Cứu mạng!” Chị Nguyệt hét to lên.

      Hãn Hãn bị dọa đến mức khóc ngừng, Phó Nhiễm ôm chặt con vào trong lòng, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chợt nhìn thấy chiếc xe con lao nhanh tới, đầu xe dừng trước xe của , làm cho tên đàn ông kia hoảng sợ vội rút tay về, nhưng vẫn chậm bước, Phó Nhiễm nghe được tiếng kêu la thảm thiết, vội vàng đưa tay bịt tai con trai lại. Tay phải của tên đàn ông kia toàn là máu, miệng vết thương rách tới tận lưng.

      Phó Nhiễm hoàn toàn ngờ nghĩ tới tình cảnh này, ngoài đướng phố đông đúc, vậy mà chuyện bắt cóc trẻ em lại xảy ra đối với , càng nghĩ tới màn máu me như thế này.

      Cửa xe bị đụng trứng liền biến dạng, đưa tay đóng cửa xe lại rồi phân phó. “Mau lái xe.”

      Tài xế nghe vậy, vội vàng đạp chân ga.

      “Thiếu phu nhân, đến bệnh viện sao?” Giọng chị Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi.

      “Mau, mau đưa điện thoại cho tôi, để tôi báo cảnh sát.”

      Từ kính chiếu hậu, Phó Nhiễm thấy hai chiếc xe kìm kẹp vào nhau, nghĩ tới người, chỉ có người đó mới có thể trùng hợp như vậy.

      Sau khi gọi điện thoại cho cảnh sát xong, kề mặt mình sát vào mặt con trai. “Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng sợ, có mẹ đây.”

      Nước mắt lại trào ra, khi nãy sợ hãi, giờ nghĩ lại thấy kinh khủng.

      đường trở về, nhận được điện thoại của Lý Vận Linh.

      Phó Nhiễm bảo chị Nguyết bế cháu. “Alo, mẹ à?”

      “Tiểu Nhiễm, con ở đâu thế? có ở nhà sao?”

      Phó Nhiễm đưa mắt nhìn con trai trong lòng chị Nguyệt. “Con mang Hãn Hãn tiêm phòng.”

      “Vậy gần về chưa?”

      “Vâng, sắp tới nhà rồi.”

      Phó Nhiễm cúp điện thoại, trong đầu nghĩ đến Lý Vận Linh, nhưng rồi lắc đầu, dù mẹ có muốn Hãn Hãn thế nào, cũng đến mức phải dùng thủ đoạn như thế này.

      Xe chạy vào đỗ trong sân ở Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đnag đứng ở trước cửa, bước xuống xe rồi với chị Nguyệt. “ Trước tiên chị bế cháu vào trong nhà , đừng đưa qua tay cho bất cứ người nào hết.”

      “Vâng.”

      Phó Nhiễm tẳng về phía Lý Vận Linh đứng. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

      “Mẹ đến thăm Hãn Hãn.” Lý Vận Linh lướt qua bên người , về phía trước. “Xảy ra chuyện gì thế, sao xe lại bị vỡ như thế này?”

      “Vừa rồi ở bệnh viện, cần thận bị va phải.” Phó Nhiễm hời hợt .

      Vẻ mặt Lý Vận Linh thoáng do dự. “Ai lại đâm vào xe con thế, mà hình như là cửa xe mở ra rồi mới bị vỡ?”

      Chị Nguyệt ôm Hãn Hãn bước gần tới cửa, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên, thấy cháu liền hỏi. “Hôm nay Hãn Hãn tiêm gì đó?”

      “ Kiểm tra xương.”

      Lý Vận Linh về phía chị Nguyệt. “Bảo bối, bà nội tới thăm con này.”

      Chị Nguyệt do dự, nhìn về phía Phó Nhiễm.

      “Mẹ, chúng ta vào nhà , nên đứng ở bên ngoài.”

      Lý Vận Linh ngăn chị Nguyệt lại, đưa hai tay ra. “Cháu của tôi sao để tôi ôm. Hãn Hãn, bà nội xem cháu nào.”

      Theo bản năng, chị Nguyệt ôm chặt bé, Lý Vận Linh chợt vui.

      Bà mạnh mẽ đưa tay giành lấy Hãn Hãn, chị Nguyệt thể làm gì khác đành lui ra. Lý Vận Linh ôm cháu tới bên cạnh xe, bà cúi đầu nhìn cháu trai trong ngực, ánh mắt nhìn theo bước chân Phó Nhiễm tiến tới gần.

      “Tiểu Nhiễm, đây là cái gì?”

      Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ. “Gì vậy?”

      Lý Vận Linh đưa lưng về phía . “Còn cố ngoài ý muốn? Đây ràng là có người cố ý.”

      Phó Nhiễm nghe lời bà , càng hoài nghi, tới bên cạnh bà. “Mẹ, mẹ phát ra cái gì vậy?”

      Lý Vận Linh đưa mắt nhìn cái, chú Vương lái xe đến bên cạnh, Tiêu quản gia lặng lẽ xuống xe. Lý Vận Linh thừa dịp Phó Nhiễm để ý, vội vàng chui vào trong xe. Phó Nhiễm chỉ nhìn thấy bóng người nhanh chóng lướt qua, vội vàng xoay người lại, Tiêu quản gia chặn ở trước mặt . “Thiếu phu nhân, xin lỗi.”

      “Hãn Hãn.”

      Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xe, Phó Nhiễm vội chạy tới, Tiêu quản gia liền đẩy cái, sau đó ngồi vào xe, tiện tay đóng cửa lại.

      Chú Vương thấy thế, vội vàng đạp chân ga lái xe .

      “Mẹ, Hãn Hãn!”

      Phó Nhiễm chôn chân tại chỗ, muốn đuổi theo cũng kịp nữa rồi, chạy theo hơn 10m, toàn thân như bị rút cạn sức lực, sức cùng lực kiệt, đôi chân chống đỡ được liền ngã xuống.

      Mặc dù đề phòng Lý Vận Linh rồi, nhưng thể nghĩ ra được bà ta có thể làm ra chuyện như thế này, tình huống vừa rồi, khó mà phòng ngừa được.

      Chị Nguyệt cũng ngẩn ngơ, vội bước nhanh đến, nâng Phó Nhiễm dậy. “Thiếu phu nhân.”

      Phó Nhiễm dùng sức hất tay chị ra, bước nhanh về phía chiếc xe, mở cửa ra, mau chóng khởi động xe rồi tăng tốc đuổi theo. Mười ngón tay nắm chặt, mặt mảnh mông lung vì nước mắt.

      Lý Vận Linh nghe Hãn Hãn khóc, bà khẩn trương . “Chạy nhanh lên.”

      Tiêu quản gia nhìn ra phía sau, vội . “Phu nhân, bà đừng nóng vội, thiếu phu nhân đuổi kịp đâu.”

      “Hãn Hãn ngoan, đừng khóc, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Lý Vận Linh ngừng đưa tay vỗ lưng cháu. “Ngoan nào, sau này, tất cả Minh gia đều là của con.”

      Chú Vương lái xe nhanh, Phó Nhiễm đưa tay lên gạt nước mắt, đạp chân ga, bàn tay nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh lên, Hãn Hãn là máu thịt của , ai cũng cho phép mang con đâu hết.

      Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phó Nhiễm càng vội vàng hơn, mắt thấy xe tiến vào Minh gia, cổng sắt cũng đóng lại, cả người như bị mất hồn, dừng xe sát ven đường.

      Chuông điện thoại vang lên lần nữa.

      thèm xem thử ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.

      “Phó Nhiễm.”

      Nghe được giọng của , mắt đỏ lên, đưa tay che mặt, gục lên tay lái. “Thành Hữu, Minh Thành Hữu.”

      cất cao giọng hỏi. “Em làm sao vậy?”

      “Hãn Hãn, Hãn Hãn bị cướp rồi.” Phó Nhiễm xong câu này, liền được gì nữa, ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt của Minh gia, thất hồn lạc phách, đẩy cửa xe bước xuống, bên tai vẫn còn vang vọng tiếng kêu của . “Phó Nhiễm, Phó Nhiễm.”

      chạy nhanh tới bên cửa sắt, Lý Vận Linh và Tiêu quản gia bước vào trong nhà, Phó Nhiễm đưa tay nhấn chuông, nhưng bên trong thấy ai bước ra, nhấn hoài buông.

      Có thể người trong nhà chịu được nữa, Tiêu quản gia mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn về phía phòng khách, nhưng hề thấy bóng dáng của Lý Vận Linh.

      “Thiếu phu nhân, nên trở về nhà .”

      “Tiêu quản gia, bà cho tôi vào nhà .”

      Tiêu quản gia khó xử. “Kể từ sau khi Tam thiếu ra , phu nhân rất đau khổ rồi, giờ người chỉ còn có cháu nội. Thiếu phu nhân có cuộc sống riêng của mình, tại sao để cho phu nhân nuôi cháu nội? Đây cũng là cách phu nhân tưởng nhớ đến con trai.”

      “Tiêu quản gia, chẳng lẽ bà hiểu Hãn Hãn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào sao?” Đôi mắt lên khó tin nhìn chằm chằm Tiêu quản gia, tiếp. “Hãn hãn là con của tôi, là tôi đau đớn ngày đêm mới sanh ra được!”

      Tiêu quản gia thở dài. “Rồi thiếu phu nhân có con riêng của mình, nếu tiểu thiếu gia theo phu nhân gặp khổ sở gì, thiếu phu nhân cứ yên tâm.”

      “Đây là các người tự cho mình là đúng sao?” Đôi tay nắm chặt song cửa. “Dù sau này tôi có con chăng nữa, Hãn Hãn cũng chỉ có mà thôi, chẳng lẽ các người muốn chia cách mẹ con chúng tôi sao?”

      Tiêu quản gia thể phản bác được, hồi lâu sau, bà cụp mắt xuống. “Phu nhân chỉ muốn tốt cho .”

      Phó Nhiễm nhếch môi cười châm chọc. “Nhưng nếu bản xét nghiệm ADN có kết quả Hãn Hãn phải là con của Thành Hữu, hôm nay chắc các người coi tôi và Hãn Hãn là người dưng nước lã phải ?”

      Tiêu quản gia giật mình. “Thiếu phu nhân, biết?”

      “Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu để lại cho tôi, để tôi nhớ đến , tôi nghĩ tới việc các người đem bắt Hãn Hãn ngay giữa ban ngày ban mặt.”

      Minh gia luôn lấy đạo nghĩa làm trọng, luôn ra vẻ thanh liêm, chính trực, hóa ra đây cũng chỉ là lời suông mà thôi.

      Cửa phòng khách được mở ra, Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn ra vườn hoa, Hãn Hãn khóc mệt liền ngủ gục vai của bà. Lý Vận Linh giao cháu cho bảo mẫu rồi . “Làm cái gì đó, mau vào trông Hãn Hãn .”

      Tiêu quản gia thấy thế liền vội vàng mất.

      “Mẹ.”

      “Tôi phải mẹ .” Lý Vận Linh trực tiếp cắt lời . “Chỉ khi có Thành Hữu ở đây, tôi mới là mẹ của .”

      Sắc mặt Phó Nhiễm che giấu được buồn bã, mặc dù biết đây là lời lòng của Lý Vận Linh, nhưng vẫn tránh được con đau trong lòng. trầm mặc lúc, sau đó với giọng kinh ngạc. “Vậy theo ý của mẹ, Hãn Hãn cũng phải là cháu trai của mẹ?”

      “Cái này giống nhau, Hãn Hãn có quan hệ máu mủ với Thành Hữu, Thành Hữu còn, đối với chúng ta cùng Minh gia, cũng còn quan hệ gì nữa rồi.”

      Phó Nhiễm nắm chặt song cửa, Lý Vận Linh chuyện thẳng thắn như vậy, muốn gì cũng được.

      đúng là, quan hệ giữa người với người quá lạnh nhạt.

      Lý Vận Linh quay đầu lại, trứng mắt với . “Giờ tôi ôm Hãn Hãn lên lầu ngủ đây, cũng về , tôi đem Hãn Hãn giao cho đâu.”

      “Mẹ sợ, chuyện này lan ra ngoài sao? khi tới tòa án, Hãn Hãn cũng được giao cho con nuôi.”

      Lý Vận Linh trưng ra bộ mặt khinh thường. “Cứ thử , tin đồn và tiếng tăm của bên ngoài như thế nào, chẳng lẽ nghe thấy sao? lại còn muốn cho cả thành phố này đều biết chuyện này, sợ mang tổn thương tới cho Hãn Hãn sao?”

      xong, Lý Vận Linh thèm nhìn , xoay người sải bước rời .

      Phó Nhiễm hai tay nắm chặt song cửa, dùng hết sức lực mà lay cánh cổng, miệng kêu to. “Mẹ, mẹ trả Hãn Hãn lại cho con, mẹ, đừng i! Mẹ!”

      Tiêu quản gia ôm Hãn Hãn đứng ở phòng khách, bé nghe tiếng gào lớn, bị kinh sợ, hai tay vùng vẫy, khóc rống lên, Lý Vận Linh quay lại trừng . “ còn muốn hù dọa Hãn Hãn nữa sao?”

      Phó Nhiễm thấy con khóc mà đau lòng, đưa tay lên che lại tiếng nấc, thấy Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào trong lòng, bước vào nhà, cánh cửa dần dần khép lại trước mắt , cổ họng nghẹn ngào, đau đớn, hô to. “Hãn Hãn…”

      chạy đến tường rào, trong mắt , là hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đóng chặt lại.

      “Nhất định muốn làm lớn chuyện như vậy sao?” Phó Nhiễm lẩm bẩm mình, coi Lý Vận Linh như người thân, vậy mà… nhất định phải khiêu chiến nhau như vậy sao?

      Hãn Hãn, tuyệt đối bỏ qua cho chuyện này đâu.

      Lý Vận Linh bế cháu lên lầu, nhưng hình như bé quen, khóc mãi ngừng, tầm tiếng sau, có cuộc điện thoại gọi tới Minh gia.

      Tiêu quản gia tiếp điện thoại, sau đó vội vàng đưa cho Lý Vận Linh.

      “Alo.”

      “Alo , xin hỏi, bà là người thân của Minh Kình Hãn?”

      Lý Vận Linh giao bé cho Tiêu quản gia. “Vâng, đúng vậy.”

      “Minh Kình Hãn mới tiêm phòng sáng nay, phải ở lại theo dõi thêm hai tiếng sao? Sao các người lại mang cháu rồi?”

      Giọng của y tá lại vang lên. “ Hai tiếng sau còn ở bệnh viện uống thuốc nữa mới có thể , các người làm thế là vô trách nhiệm.”

      Lý Vận Linh nhíu mày. “Cái này x quan trọng, tại tiêm xong chưa?”

      “Cháu bé giờ khóc rống lên phải ? Nếu có phản ứng gì tốt, nhưng nếu cứ khóc hoài mọi người nên chú ý, sức khỏe của con nít là thể qua loa được.”

      Lý Vận Lình nhìn mặt cháu khóc tới mức đỏ lên hết, lòng lo lắng. “Sau khi trở về, cháu cứ khóc suốt, vậy giờ phải làm sao?”

      “Còn mang bé tới bệnh viện? Nhất định phải uống thuốc.”

      “Được.” Lý Vận Linh rối loạn “Mau, mau gọi tài xế tới bệnh viện lấy thuốc.”

      “Tốt nhất bà nên ẵm bé tới bệnh viện, có lẽ do phản ứng phụ nên mới khóc, có thể thích hợp làm cháu bị nhức đầu, nhưng cháu còn được nên khóc.”

      Lý Vận Linh gật đầu ngừng, cúp điện thoại, sau đó gọi Tiêu quản gia.

      “Phu nhân.” Tiêu quản gia có chút hoài nghi. “Chúng ta nên đề phòng, làm sao mà họ lại biết số điện thoại nhà chúng ta được?”

      “Ban đầu, Phó Nhiễm ghi lại hai số điện thoại.” Lý Vận Linh vội vàng ôm lấy Hãn Hãn. “Bà xem bé khóc thành ra như thế này, nhất định là do chịu ở lại bệnh viện quan sát, bà mau bảo chú Vương chuẩn bị xe, chúng ta tới bệnh viện.”

      Tiêu quản gia ra ngoài, còn nhìn thấy Phó Nhiễm nữa.

      Chú Vương lái xe mang mọi người tới bệnh viện, Phó Nhiễm ngồi trong chiếc taxi, với người bên kia điện thoại. “Mộ Mộ, thay tôi cảm ơn ý tá đó.”

      “Xin hỏi, bây giờ chúng ta đâu?”m

      Phó Nhiễm tắt điện thoại. “ theo chiếc xe đằng trước.”

      Bên kia biệt thự, Minh Thành Hữu vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy xuống lầu, vừa qua phòng khách liền gặp Duật Tôn cùng Mạnh Sanh Tiêu. Duật Tôn giao hai đứa trẻ cho Sanh Tiêu, bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu. “ đâu thế?”

      giơ cao chìa khóa xe lên, . “Về nhà.”

      Duật Tôn nhướng mắt lên. “ phải là còn phải nuôi cậu thời gian nữa sao?”

      Lúc này Minh Thành Hữu đổi giầy xong, bóng dáng cao lớn ra ngoài cửa, vừa vừa . “ Vợ và con trai tớ bị người khác khinh thường, tớ còn có thể ngẩn người ở đây sao?”

      Duật Tôn nghe vậy liền cười, chuyện gia đình của Minh Thành Hữu cũng biết nhiều lắm. Nghe tiếng xe thể thao gầm rú lao ra ngoài, tăng tốc độ, chiếc xe như mũi tên, lao vút qua cánh cổng của biệt thự.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 164: Hoan nghênh trở về, Minh tiên sinh của em

      Lý Vận Linh sốt ruột mang Hãn Hãn đến bệnh viện, từ xa liền nhìn thấy có y tá chờ ở sảnh lớn. Tiêu quản gia bế Hãn Hãn xuống xe, y tá cũng nhận ra mọi người, vẫn là Tiêu quản gia tiến lên hỏi.

      "Xin hỏi chỗ tiêm phòng cho trẻ con như thế nào?"

      Y tá cúi đầu xem xét Hãn Hãn trong lòng bà. "Là người vừa nãy tôi thông báo sao? Là đứa bé phản ứng với thuốc tiêm phòng?"

      "Đúng đúng."

      "Nhanh theo tôi." Y tá xong đưa tay ôm lấy đưa bé .

      Lý Vận Linh để ý, đưa tay ngăn người y tá lại. "Tôi và Chủ nhiệm Vương của bệnh viện có quen biết, bà ấy đâu rồi?"

      Y tá lắc đầu . "Chủ nhiệm Vương nghỉ ngơi trong phòng, ngài là trưởng khoa nhi?"

      Lý Vận Linh có chút buông lỏng. "Làm phiền dẫn chúng tôi ."

      "Vâng." Y tá mang theo hai người xuyên qua đại sảnh.

      Tới cửa thang máy, người phụ nữ mặc đồ y tá như từ trong thang máy ra, gặp nhau ở cửa, vẻ mặt ngẩn ra. "Tiểu Cố, sao rồi?"

      "Chị Nhan, em có chuyện rất gấp chưa xử lý xong, lát nữa nghỉ trưa em mời cơm chị nhé."

      "Đương nhiên, còn chưa kịp chúc mừng em đó."

      Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tiến vào thang máy, y tá cũng theo sau ấn sổ tầng trệt, liếc nhìn gương mặt Hãn Hãn.

      "Sau này phải đặc biệt chú ý, lúc tiêm phòng xong phải ra cửa ngồi theo dõi có phản ứng gì , ít nhất là nửa tiếng sau khi tiêm phòng mới có thể ra về."

      Lý Vận Linh đưa tay lên sờ mặt Hãn Hãn, hướng Tiêu quản gia . "Nghe thấy ? Đây là do Phó Nhiễm làm nên đó, bà coi nó suy nghĩ gì trong lòng đây?"

      Y tá ra trước, dẫn hai người tới phòng liền . "Để tôi đưa nó vào, trực tiếp tìm thầy của tôi để có thể đưa ra biện pháp tốt nhất."

      Vẻ mặt Lý Vận Linh do dự. "Tiêu quản gia, bà gọi điện tìm người quen, nếu Hãn Hãn có gì nghiêm trọng, khám xong chúng ta lập tức rời ."

      Y tá nghe vậy, giọng dường như mang theo chút chán ghét chút. "Bệnh viện này đến khoa nhi coi trọng giàu nghèo, nếu ngài cần chính mình tìm mối quan hệ , tôi còn có việc, dù sao cũng đưa tới cửa, tự các người làm ."

      Tiêu quản gia do dự nhìn về phía Lý Vận Linh. Lý Vận Linh nhìn Hãn Hãn, lại nhìn sang Tiêu quản gia.

      Y tá ôm Hãn Hãn vào phòng bệnh, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia ngồi ở ghế bên ngoài chờ, Lý Vận Linh thấy bất an trong lòng. "Nó sao chứ?"

      "Phu nhân yên tâm, bệnh viện lớn như vậy mà, hơn nữa còn ai dám lừa chúng ta trong bệnh viện sao? Qủa tiểu thiếu gia có vẻ thoải mái, khám xong ngài cũng yên tâm hơn."

      Tầng 9 của bệnh viện.

      Hai tay La Văn ôm lấy bụng đau co người lại, Minh Tranh ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc gần như nhìn thấy thần sắc cóa chút buông lỏng, La Văn cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

      " sao chứ?" Người đàn ông lên tiếng sau lúc im lặng.

      lắc đầu, lại cố nhịn đau đớn.

      Minh Tranh ngó nghiêng. "Còn phải xếp hàng, em cứ dựa lên vai tôi đỡ ."

      La Văn do dự lát, đem đầu dựa qua.

      khẽ dựa vào bả vai , bỗng nhiên ngẩng đầu, người đàn ông ngồi ở ngay cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa kính chiếu vào gương mặt tuấn tú của Minh Tranh, gần như có thể thấy ràng từng đường nét gương mặt, hàng lông mi dày mà lại dài, theo đôi mắt hơi nhìn xuống tạo thành chiếc bóng dài, nghiêng đầu, làm ánh mặt trời chiếu qua vai.

      La Văn đối diện tầm mắt của , bởi vì nhìn đến mất hồn nên khỏi xấu hổ, miệng vô tình kêu lên. "Em đau."

      Minh Tranh mấp máy miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm bảng ghi cửa phòng.

      Bên viết: phụ khoa.

      "Hay là để thúc giục bọn họ?"

      Vốn La Văn vì tránh cho xấu hổ mà câu, lúc này nghe Minh Tranh như vậy, dường như bụng đau càng thêm khó chịu. " là đàn ông sao có thể vào, đợi thêm chút ."

      có từng nghe qua phụ nữ mỗi tháng đều bị như thế, có đôi khi đau lợi hại.

      Hôm nay cùng La Văn ra ngoài xã giao, uống rượu xong về, chịu được, lúc đầu cứ nghĩ là do đồ ăn hợp hoặc là do uống nhiều rượu, nghĩ đến là tới tháng.

      Hai ngón tay Minh Tranh ngừng day mi tâm, miệng có chuyện mà do dự biết như thế nào.

      La Văn gối mặt lên đầu vai , có thể cảm nhận được mỗi lần hô hấp của Minh Tranh.

      Bên trong y tá kêu tên La Văn , Minh Tranh đỡ đứng dậy, tới cửa y tá nhìn rồi . "Người nhà chờ ở ngoài."

      Lý Vận Linh chờ bên ngoài, thấy rất lâu rồi mà Hãn Hãn vẫn chưa được bế ra, lòng nóng như lửa đốt, mơ hồ cảm thấy bất an.

      Y tá bế Hãn Hãn vào phòng sát bên, mở cánh cửa sang phòng siêu , lướt qua sau đó sang khác rời .

      Phó Nhiễm lo lắng chờ ở góc hành lang, y tá quay đầu còn có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Vận Linh ở ngoài cửa nhìn xung quanh, ôm chặt Hãn Hãn vào chỗ hẹn với Phó Nhiễm.

      Nhìn thấy bóng dáng nhoỏ bé thân thuộc kia, Phó Nhiễm nhanh chóng tiến đến bên y tá đưa tay bế con. "Hãn Hãn."

      Y tá nhìn sang Lý Vận Linh đứng cách đó xa. "Mẹ con nhanh chóng rời , tôi thấy bà ấy rất lợi hại."

      "Cám ơn ." Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt Hãn Hãn. "Như vậy gây rắc rối cho ? yên tâm, tôi cố gắng xử lý chuyện này tốt."

      " có việc gì." Y tá xua tay. " cũng là bạn của Mộ Mộ mà, hơn nữa tôi được phân công đến bệnh viện khác, hôm nay là tới làm thủ tục, về sau bà ấy muốn tìm cũng thấy tôi."

      Y tá trước dẫn đường. " theo tôi, đừng thang máy."

      "Cám ơn ."

      Lý Vận Linh nghĩ có điều gì đó thích hợp, Tiêu quản gia vào tìm, mới đầu người bên trong cho bà vào, náo loạn lâu mới được vào, nhưng tìm hoài vẫn thấy bóng dáng Hãn Hãn đâu.

      Lý Vận Linh tức giận đến mức muốn té xỉu, Tiêu quản gia liền nghĩ ra. "Chắc chắn là thiếu phu nhân, hẳn là chưa xa, phu nhân, chúng ta mau tìm ?"

      Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn xuống lầu, mệt thở hồng hộc, hai cánh tay như muốn rớt ra, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bước chân phát ra tiếng vang dồn dập, bàn tay nắm chặt góc áo Hãn Hãn. Đứa giống như biết là mẹ, nghiêng đầu sang cọ cọ vào má Phó Nhiễm, đôi mắt ướt át. "Hãn Hãn ngoan."

      biết qua mấy tầng lầu, lưng Phó Nhiễm dựa vào vách tường thở dốc, mặt tường lạnh lẽo như thuận theo máu truyền vào trong cơ thể, đẩy cửa ra ngoài.

      La Văn từ trong phòng ra, Minh Tranh đứng dậy. " có việc gì chứ?"

      lắc đầu. "Bệnh gì?" lại hỏi.

      La Văn muốn lại thôi, tay còn ôm lấy bụng. " có việc gì, chỉ là bị cảm lạnh."

      Đột nhiên bóng dáng lảo đảo tới, La Văn đứng ở bên ngoài bị đụng vào, bước chân lảo đảo, sắc mặt Minh Tranh lạnh lại, Phó Nhiễm vội vàng xin lỗi.

      "Tiểu Nhiễm?"

      Phó Nhiễm nghe được giọng quen thuộc liền dừng lại, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng vội vàng, nhìn thấy hai người mới yên tâm chút. "Ca ca, Văn ."

      định hỏi làm sao bọn họ lại bệnh viện, ngẩng đầu nhìn đến hai chữ phụ khoa, Phó Nhiễm nhíu mi, nếu là khoa sản lại là cùng Minh Tranh, cái này...

      "Văn , chị mang thai sao? Chúc mừng!"

      La Văn giật mình, thần sắc Minh Tranh mờ mịt, nghĩ lại, hai người hai nhìn nhau, tầm mắt Minh Tranh nhìn xuống bụng La Văn .

      La Văn lật đật xua tay. " phải, tôi chỉ là có chút thoải mái nên khám xem sao."

      Minh Tranh cũng giấu được xấu hổ. "Tiểu Nhiễm, tại sao em lại ở đây?"

      Phó Nhiễm đem Hãn Hãn nằm trong lòng đổi tay. "Hôm nay là ngày tiêm phòng của Hãn Hãn, em..."

      Minh Tranh ngẩng đầu nhìn xung quanh. "Em mình?"

      Phó Nhiễm cũng trả lời câu hỏi. "Em phải về trước, ở nhà còn có việc."

      "Cùng nhau , nhân tiện đưa em về luôn." Minh Tranh xong, bước về phía trước.

      Thân thể La Văn khoẻ, Phó Nhiễm định từ chối, Minh Tranh bước ra lấy thuốc trước.

      "Văn , chị thoải mái sao?"

      "Kinh nguyệt còn tuần nữa mới đến, nhưng bụng lại đau, bác sĩ do uống nhiều rượu, lại ăn đồ ăn lạnh, uống thuốc vài ngày sao."

      Khi hai người tới đại sảnh, Minh Tranh lấy thuốc xong đứng trước xe chờ. Phó Nhiễm lo lắng nhìn xung quanh, sợ Lý Vận Linh đột nhiên xuất .

      "Sao có mình đưa Hãn Hãn tiêm phòng, lái xe cùng chị Nguyệt đâu?"

      Phó Nhiễm cùng La Văn trước sau đến cửa bệnh viện, Phó Nhiễm cũng biết nên như thế nào. "Hôm nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

      Lời còn chưa dứt, lại nghe giọng Tiêu quản vang sau lưng. "Phu nhân, người xem, là thiếu phu nhân!”

      Phó Nhiễm cũng quay đầu lại, ôm lấy Hãn Hãn muốn rời , La Văn vội vàng chạy theo.

      Lý Vận Linh đuổi theo, Phó Nhiễm xoay người. "Mẹ, nơi này là bệnh viện."

      "Phó Nhiễm, nghĩ tới ngay cả loại này biện pháp cũng có thể nghĩ ra được, đem Hãn Hãn trả lại cho ta!"

      "Con thể giao Hãn Hãn cho người khác."

      La Văn ở bên cạnh đoán ra phần nào, Lý Vận Linh liều lĩnh muốn tiến lên phía trước đoạt lấy Hãn Hãn, Minh Tranh lái xe tới, xuống xe đóng sầm cửa lại. "Tiểu Nhiễm, sao vậy?"

      Lý Vận Linh gặp Minh Tranh, động tác thể dừng lại.

      Phó Nhiễm chạy nhanh đến bên người Minh Tranh.

      Lý Vận Linh nhìn Hãn Hãn trong lòng Phó Nhiễm. "Minh Tranh, sao con lại ở đây?"

      Minh Tranh gì, nhìn Hãn Hãn trong lòng Phó Nhiễm, rồi đưa tay bế bé.

      "Lâu lâu nhìn lớn hơn trước rồi."

      Phó Nhiễm vội vã muốn rời , cũng biết được Minh Tranh ở đây, chắc chắn Lý Vận Linh làm quá lên được, đưa đứa bé cho Phó Nhiễm. " đưa em về nhà."

      Phó Nhiễm gật đầu, Minh Tranh mở cửa xe thay .

      Lý Vận Linh thấy Phó Nhiễm , bàn tay nắm chặt lại. "Đợi chút!"

      Phó Nhiễm ôm chặt Hãn Hãn trong lòng theo bản năng, ánh mắt Minh Tranh nhìn hai người băn khoăn, cũng thấy có gì đó thích hợp, đẩy Phó Nhiễm vào ghế sau xe. "Eve, em cũng lên xe ."

      La Văn gì, liền ngồi vào.

      Lý Vận Linh đến giữa cửa xe. "Phó Nhiễm, trả Hãn Hãn lại cho ta."

      Minh Tranh đứng ở cửa xe, đứng ở trước mặt Lý Vận Linh, cao lớn hơn bà rất nhiều. "Bà có tư cách gì muốn giữ đứa của Phó Nhiễm?"

      Lý Vận Linh há mồm. "Minh Tranh, con cũng biết ràng là sớm hay muộn Phó Nhiễm muốn tìm người khác, hơn nữa ta là bà nội của Hãn Hãn."

      "Hừ." cười lạnh ra tiếng. "Đúng, bà là bà nội nó."

      Lý Vận Linh nghe thấy, nét mặt ảm đạm, bà thể làm được hai việc, Minh Tranh châm biếm sao bà có thể nghe hiểu.

      Ánh mắt La Văn lướt qua Phó Nhiễm, nhìn ngoài cửa sổ.

      Lý Vận Linh muốn mở cửa xe, Minh Tranh chặn trước mặt bà trước bước. "Đương nhiên là đứa theo mẹ,về sau Phó Nhiễm muốn tìm người nào đó cũng là tự do của ấy, bà có quyền gì mà quản chứ?"

      "Minh Tranh." Lý Vận Linh sốt ruột muốn giải thích. "Con hiểu được tình cảnh lúc này đâu."

      Khóe miệng Minh Tranh càng cười lạnh ràng. "Đúng, như thế nào mà tôi lại quên, chuyện bà thích nhất là mang đứa của người khác bên người, nhưng Hãn Hãn là của Phó Nhiễm, cho dù Thành Hữu mất, nếu bàn về tư cách, cũng tới lượt bà."

      chuyện nể tình chút nào, sắc mặt Lý Vận Linh trắng bệch. "Minh Tranh, rốt cuộc ta vẫn là mẹ của con."

      Minh Tranh dứt khoát hề để ý tới, xoay người mở cửa xe, bước vào xe sau đó câu.

      " tới nước này, còn bằng ở nhà dưỡng lão, có số việc bà muốn nhưng thể làm chủ nữa rồi, hà tất phải rước lấy phiền toái vào mình?"

      xong, liền đóng cửa xe, nổ máy rời động tác liền mạch dứt khoát.

      Lý Vận Linh nhìn theo chiếc xe từ từ xa dần, bà cúi người, nét mặt bi thương chịu nổi.

      Phó Nhiễm nhìn về kính chiếu hậu phía sau thấy mấy người đuổi theo, lúc này mới khẽ thở phào nhõm. "Cám ơn."

      Minh Tranh đưa chai nước cho Phó Nhiễm, lại lấy chai đưa cho La Văn , đợi từ chối, Minh Tranh cầm chai nước khoáng lại. "Bác sĩ dặn em uống nước ấm nhiều, em cũng đừng uống cái này."

      Phó Nhiễm đem chai nước đặt ở bên chân, Hãn Hãn ngủ say ở trong lòng . La Văn tới gần. " mình nuôi con vất vả ?"

      "Đúng vậy." Phó Nhiễm cười. "Kỳ đứa con rất hạnh phúc."

      Minh Tranh đập tay vào tay lái. "Ngày ngày còn phải lo lắng đứa bị cướp , lúc đó em làm gì?"

      Phó Nhiễm nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, là lòng còn sợ hãi. "Tôi chỉ là nghĩ tới, chuyện bị cướp con ở ven đường lại xảy ra với tôi."

      Minh Tranh khinh thường nhíu mày. "Có chuyện gì là bà ấy làm? Sau này ra ngoài phải cẩn thận."

      Điện thoại của Phó Nhiễm ngừng reo, La Văn thấy nghe liền nhắc nhở. "Tiểu Nhiễm, có điện thoại."

      "Có thể là mẹ gọi tới."

      Tiếng chuông này, kỳ Phó Nhiễm biết là ai.

      Lúc ở bệnh viện toàn thân căng thẳng, hơn nữa ôm Hãn Hãn chạy trốn nên thể nghe máy, lấy điện thoại ra tắt chuông, phản hồi tin nhắn hai chữ “ có việc gì”.*

      (* tiếng Trung chỉ gồm hai chữ)

      Minh Tranh đưa đến Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cũng giữ lại. "Văn thoải mái trong người, nhanh đưa chị ấy về nhà ."

      Minh Tranh nhìn bế Hãn Hãn vào, lúc này mới phát động động cơ.

      Ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn về phía La Văn ngồi ở ghế sau. "Bụng còn khó chịu sao?"

      "Đỡ hơn rồi."

      Minh Tranh cầm lấy bịch thuốc đặt ở ghế phụ. "Đợi về tới nhà lập tức uống thuốc, còn có…" Minh Tranh đưa gói thuốc cho La Văn . "Cái kia, bác sĩ trong lúc uống thuốc thể cùng phòng."

      Đôi mắt La Văn khép hờ đột nhiên mở to, nhận lấy gói thuốc, mặt đỏ ửng bình thường. "Em cùng phòng với ai?"

      Minh Tranh cười. "Lúc y tá lời này cứ nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa thốt ra thuốc này phải uống mà."

      La Văn buồn cười, bàn tay đặt hướng bụng. "Xem , vẫn là làm đàn ông tốt hơn."

      "Ngoại trừ ngoại hình ra, ra em cũng khác gì đàn ông."

      Ánh mặt trời phản chiếu chiếc đồng hồ ở cổ tay trái của Minh Tranh trông càng rực rỡ. "Về sau đừng liều mạng như vậy, thấy Tiểu Chu theo em cũng được lắm, nếu thích hợp giao bớt việc cho ấy."

      La Văn tiếpvề chủ đề của . "Vậy còn , xem em là phụ nữ hay đàn ông?"

      Ánh mắt Minh Tranh và chạm nhau qua gương chiếu hậu, La Văn có ý cười, hết sức chăm chú chờ câu trả lời của .

      Minh Tranh cần nghĩ ngợi, dùng cách trả lời nước đôi, đáp án nào cũng được. “Phần lớn đều xem em là phụ nữ, có đôi khi, lại thể coi em trở thành đàn ông."

      Ánh mắt La Văn hơi tràm xuống, quay ra hướng ngoài cửa sổ.

      Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn trở lại phòng khách, chị Nguyệt cùng bảo mẫu nhìn thấy đứa đều thở phào.

      Phó Nhiễm đem Hãn Hãn lên lầu hai, bỏ Hãn Hãn vào giường trẻ sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ấn dãy số.

      "Alo, em ở đâu?" Bên kia, giọng người đàn ông đầy lo lắng, có thể nghe được tiếng chiếc xe thể thao gầm rú.

      Phó Nhiễm hướng ban công, sợ ầm ỹ đến đứa , đóng cửa ra ban công lại. "Em vừa đem Hãn Hãn trở về, ở đâu?"

      " tại về Y Vân thủ phủ."

      "Đừng." Phó Nhiễm ngăn cản. " ở đâu, em qua tìm ."

      Cúp điện thoại xong Phó Nhiễm xuống lầu dặn chị Nguyệt vài câu sau đó lấy xe ra ngoài, thấy cánh cửa lớn của Y Vân thủ phủ đóng chặt lại xong mới thấy yên tâm.

      tìm được nơi hẹn với , từ xa liền có thể nhìn thấy thần sắc nghiêm mặt rất khó coi, bước chân Phó Nhiễm nhanh hơn, tiến lên đợi mở miệng, hai tay ra sức cuốn chặt lấy cổ .

      bị ôm chặt thiếu chút nữa thở nổi, bàn tay hướng về thắt lưng ôm chặt, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng phiền muộn bỗng tan biến, giọng mềm xuống. "Có bị sợ hãi hay ?"

      Phó Nhiễm gật đầu, kiễng mũi chân lên càng dùng sức ôm chặt hơn. "May mắn là em đem Hãn Hãn trở về."

      khẽ dụi dụi cằm vào gáy . "Là mẹ sao?"

      Phó Nhiễm gì nữa, trong mắt bỗng thấy nóng bỏng, chỉ là che giấu rất tốt, buông ra. "Mệt chết ?"

      "Tuy rằng rất mệt nhưng em chưa muốn cho trở về vào lúc này." Phó Nhiễm đưa tay ôm mặt . "Em đều có thể xử lý tốt, yên tâm."

      Chẳng qua, tất cả mệt mỏi chỉ dồn lên mà thôi.

      dựa hai chân vào đường cong lưu loát của xe thể thao, ôm chặt Phó Nhiễm ở trước người. "Thân thể có việc gì, dù sao về nhà càng có thể tĩnh dưỡng, nhiều chuyện xảy ra như vậy, tất cả đều do ở nhà, tìm được kẻ địch của chúng ta quan trọng, nhưng em cùng Hãn Hãn quan trọng hơn."

      Phó Nhiễm xúc động, áp trán vào . "Em cảm thấy cam lòng."

      lại đưa tay vỗ vào mông . " có gì là cam lòng, thời điểm khó khăn nhất chúng ta vượt qua, chuyện về sau thời gian rất nhiều, từ từ tìm ra cũng vội."

      " cứ trở về như vậy, chừng có thể hù chết ít người."

      Phó Nhiễm nhếch cánh môi. "Nếu em trước tiếng với người nhà?"

      "Hai ngày nữa." cúi xuống khẽ hôn lên môi . "Đêm nay phải về biệt thự, có số việc cần xử lý, chờ sau khi trở về mang em cùng Hãn Hãn Minh gia."

      "Vâng."

      Bàn tay đan chặt vào nhau, lại dùng lực nắm chặt. "Về sau, để cho em đặt mình vào hoàn cảnh khó khăn như vậy."

      "Hoan nghênh trở về, Minh tiên sinh của em." Phó Nhiễm , mi mắt có chút ẩm ướt, hai tay ôm chặt sau lưng , sau đó dựa vào, mang theo Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe.

      Người đàn ông cũng chính xác ngày trở về, cho nên đến phút cuối cùng Phó Nhiễm cũng cho bất cứ ai.

      Trong lòng nghĩ đến Hãn Hãn, Phó Nhiễm ở bên ngoài quá lâu, trở lại Y Vân thủ phủ, xa có thể nghe được từ phòng khách truyền đến tiếng cười.

      Phó Nhiễm đẩy cửa ra, ở chỗ đổi giày xong, chị Nguyệt chơi với Hãn Hãn, cậu nhóc cong mông lên muốn bước , cầm chiếc chuông trong tay dùng sức đập lên nhưng cẩn thận đập vào gáy mình, nhưng cũng khóc, vẫn cười khanh khách như trước.

      Phó Nhiễm cũng cười theo, nghĩ đến người kia sắp trở về Y Vân thủ phủ, khỏi vui mừng trong lòng.

      đến bên cạnh Hãn Hãn, ôm Hãn Hãn cao lên, Hãn Hãn cười khanh khách ngừng, Phó Nhiễm ngẩng mặt, lẩm bẩm trong miệng, Hãn Hãn, ba ba sắp trở về.

      Phó Nhiễm nghĩ đến chuyện này, có lẽ Lý Vận Linh nghĩ tới chuyện muốn cướp Hãn Hãn nữa, nghĩ tới đến sáng sớm hôm sau, lại bị đám người chặn ở trước cửa Y Vân thủ phủ ra ngoài được.

      Chị Nguyệt cuống quít chạy vào cho biết tình huống bên ngoài, Phó Nhiễm dặn chị Nguyệt bế Hãn Hãn được ra khỏi cửa, đổi giầy xong vào trong hoa viên, cách từ xa liền có thể nhìn đến dẫn đầu là Lý Vận Linh cùng Lý Tắc Cần, phía sau là vài vị trưởng bối của Minh gia, xe gần như là chật kín cả cánh cửa lớn.

      Phó Nhiễm tới, ánh mắt nhìn về phía mấy người, chưa kịp mở miệng.

      Lý Vận Linh đợi Phó Nhiễm hỏi gì, thẳng vào vấn đề luôn. "Tiểu Nhiễm, hôm nay ta mời các vị trưởng bối Minh gia tới, để cho bọn họ , đứa nên theo hay là theo ta?"

      Tin tức Minh Thành Hữu 'qua đời' vẫn còn giấu đối với bên ngoài rất tốt, nhưng trải qua việc ở Thanh Sơn, hơn nữa Lý Vận Linh cũng thừa nhận chuyện này ở buổi họp báo, nên tất nhiên trưởng bối Minh gia cũng đều biết chuyện này.

      Phó Nhiễm mở cửa. "Mẹ, nhất định phải như vậy sao? Chẳng lẽ muốn toàn bộ thị trấn Nghênh An đều biết?"

      "Ta cũng muốn gì nữa, chỉ cần đem Hãn Hãn cho ta, Tiểu Nhiễm, đừng nghĩ trốn tránh, ở đây nhiều trưởng bối như vậy, giao Hãn Hãn ra đây chúng ta liền đứng ở đây ."

      Phó Nhiễm đau đầu, Lý Tắc Cần đứng ở bên cạnh Lý Vận Linh xen vào.

      "Nếu cố ý muốn giữ Hãn Hãn, sau này thương trường, Lý gia cũng nể tình ."

      Đám người gần như là vây kín cánh cửa sắt của Y Vân thủ phủ, lúc này, chiếc xe lặng lẽ chạy đến ven đường, người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, tuy rằng nhìn thấy sắc mặt tới Phó Nhiễm, nhưng cảnh tượng bị mọi người làm khó lên ràng trong mắt .

      Mang theo tàn nhẫn, máu và nước mắt cùng cái gọi là tình thân.

      Người đàn ông xuống xe, đóng cửa xe, bước chân bước về hướng đám người.

      "Cậu…" Phó Nhiễm cũng vạch trần chút do dự. "Sau khi mình con tiếp quản MR, có lúc nào cậu giúp đỡ con?"

      Sắc mặt Lý Tắc Cần trở nên khó coi. "Ta kham nổi tiếng “cậu” mà gọi, tại Thành Hữu rồi, ta càng dám trèo cao hơn."

      Phó Nhiễm khẽ nở nụ cười. "Nếu như vậy, chúng ta càng còn gì để ."

      vị trưởng bối Minh gia cũng đứng ra . "Hãn Hãn phải ở lại Minh gia, nó là cốt nhục của Minh gia."

      "Đem đứa giao ra đây, đó là lựa chon tốt nhất đối với và đứa bé."

      Người đàn ông bước tới phía sau đám người đó, đứng dựa vào xe, hai tay khoanh ở trước ngực, sắc mặt nhìn ra buồn hay vui, cả khuôn mặt cũng bị hung ác nham hiểm che kín.

      Giọng Phó Nhiễm cự tuyệt bị lấn át, có vẻ là rất mệt mỏi, Lý Tắc Cần cao giọng. "Hôm nay đáp ứng cũng phải đáp ứng, bằng sau này cũng đừng nghĩ là yên ổn ở lại đây!"

      Lý Vận Linh vẫn ôn tồn như trước. "Tiểu Nhiễm, ta dạy bảo Hãn Hãn tốt."

      Người đàn ông đứng thẳng người lên, dứt khoát bước tới.

      Phó Nhiễm chỉ nghe đến giọng quen thuộc vang lên. "Ui, đây là gánh hát nào diễn đây?"

    5. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 165: Vợ con của tôi! Ai dám coi thường?

      Thần kinh Phó Nhiễm căng thẳng, căng thẳng tới cực điểm, sau đó dường như bộc phát ra, cả người vô lực, nhìn ánh mặt trời chiếu vào mặt, cảm giác tựa như có bàn tay ấm áp nhàng mơn trớn đôi gò má mịn màng của mình. Đến giờ phút này, còn có thể kiên cường được nữa, cần bờ vai vững chắc để dựa vào.

      Lý Vận Linh như người mất hồn, đứng ngây ngốc tại chỗ, hồi lâu được gì, chớ chi là cử động.

      Phó Nhiễm đưa tay mở cửa ra, người đàn ông mặc âu màu trắng, được cắt may thủ công, cổ áo cùng tay áo được thêu chỉ kim tuyến, tóc tai gọn gàng, tinh thần sảng khoái, ngũ quan như điêu khắc, mắt đẹp mày dài, ánh mắt sắc bén giấu dưới lọn tóc, đôi chân dài bước nhàn nhã, như là tham quan, xem kịch.

      Có người quay đầu lại, trợn tròn mắt.

      Người đàn ông bước tới, chào hỏi bọn họ, mọi người nhìn tới ngẩn ngơ, cơ hồ thể tin được.

      Người đàn ông bước tới sau lưng Lý Tắc Cần, người đàn ông có dáng người cao hơn Lý Tắc Cần, người đàn ông khoanh tay lại, cằm khẽ nhếch lên. “Cậu cũng ở đây sao? Y Vân thủ phủ trở nên náo nhiệt như vậy từ khi nào vậy ta?”

      Lý Vận Linh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, thanh này, giọng này nghe sao mà…

      Dưới ánh sáng mặt trời, ban ngày ban mặt, bà cảm thấy như gặp quỷ vậy!

      Bà quay đầu lại, thấy sắc mặt của em bà tái xanh, gì, vẻ mặt lên lúng túng, kinh ngạc, ngỡ ngàng khó có thể tin, lại có phần sợ hãi. Ánh nắng chiếu xuyên qua khóm hoa, chiếu vào mặt bà, cả người bà lạnh như ướp trong hầm băng, chân tay chết lặng. Ông Lý chết lặng, mở to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bước tới, dường như ông ngẩn ra.

      Diện mạo như thế, thái độ cương quyết, khí chất như thế, phải là Minh Thành Hữu, làm gì tìm ra được người thứ hai???

      “Thành, Thành Hữu…”c

      Đôi gò má của bà được bóng dáng cao lớn che lấp , bà cảm thấy đôi tay đặt lên bả vai bà, có người tiến tới bên cạnh bà, cất giọng gọi. “Mẹ.”

      Phó Nhiễm bước tới, sắc mặt bình thản, tựa hồ như nhìn thấy phản ứng của Lý Vận Linh.

      Bà có suy nghĩ, chẳng lẽ, chẳng lẽ chỉ có mình bà nhìn thấy? Lý Vận Linh cố gắng vực dậy tinh thần, từ từ quay đầu lại. Minh Thành Hữu đứng rất gần bà, nhìn như gần trong gang tấc, bà chợt cảm thấy hít thở thông, trực tiếp ngất xỉu.

      Phó Nhiễm thấy thân thể bà mềm nhũn, sau đó ngã xuống đất liền vội vàng hô to.

      “Mẹ…”

      “Chị…”

      Minh Thành Hữu đưa tay ôm lấy Lý Vận Linh, với Phó Nhiễm. “ Em mau bảo mọi người vào trong phòng khách .”

      Phó Nhiễm gật đầu, nhìn ôm mẹ , rồi sau đó cũng bước theo. Phó Nhiễm nhìn về phía Lý Tắc Cần “Cậu, mau vào nhà .”

      Ánh mắt Lý Tắc Cần u ám, nhìn thấy mọi người bước vào, lúc này mới để ý tới Phó Nhiễm gọi mình, vội vàng trả lời. “Được, được.”

      Người giúp việc gọi điện cho bác sĩ gia đình tới, các vị trưởng bối của Minh gia cũng ngồi đầy đủ trong phòng khách, Phó Nhiễm lên lầu chăm sóc Lý Vận Linh.

      “Thành Hữu, con, con có việc gì chứ? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?”

      Minh Thành Hữu ngồi đối diện Lý Tắc Cần, gác chân trái lên. “Lúc ấy cháu bệnh rất nặng, hơn nữa vì chuyện bắt cóc lúc trước, cháu cùng với Phó Nhiễm thương lượng với nhau lừa gạt mọi người, với lại sau này chừng cháu mất bì bệnh nặng, cho nên… Cậu, thời gian cháu ở đây, mọi người sống tốt chứ?”

      Sắc mặt Lý Tắc Cần khó coi. “Đều là người nhà, tại sao phải làm như thế?”

      Khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh. “ Sau khi cháu ở bên ngoài dưỡng bệnh, chuyện công ty cùng chuyện nhà cũng biết được chút ít, cháu hiểu, tại sao hôm nay mọi người lại tập trung tại Y Vân thủ phủ?”

      Mấy vị trưởng bối Minh gia đưa mắt nhìn nhau, ai cũng mở miệng được.

      Lý Tắc Cần đẩy Lý Vận Linh lên đứng mũi chịu sào. “Hay là hỏi mẹ cháu? Mẹ cháu yên tâm khi để Hãn Hãn bên cạnh Phó Nhiễm, dù sao mọi người đều cho rằng cháu cũng …”

      “Cháu làm sao?” Minh Thành Hữu hỏi ngược lại. “Nếu cháu chết rồi, có phải hôm nay mọi người tính tới đây đuổi vợ cháu ra khỏi Y Vân thủ phủ và bắt con trai cháu ?”

      Lý Tắc Cần á khẩu được lời nào, Minh Thành Hữu nhìn người giúp việc bưng lên cho ly trà nóng, đưa tay cầm lấy, đầu ngón tay gảy mép ly trà. “Các người tin Phó Nhiễm tức là cũng tin cháu, đồng thời, lời của ấy cũng chính là của cháu.”

      Bác sĩ bước xuống lầu, với Lý Vận Linh có gì đáng ngại, chỉ là do quá xúc động, thần thể nhất thời chịu được nên mới ngất xỉu.

      Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn ngồi bên giường, Lý Vận Linh vừa mới tỉnh lại, đưa mắt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tầm mắt, lúc này bà mới xác định được mình ở Y Vân thủ phủ. “Tiểu Nhiễm?”

      Phó Nhiễm đặt con trai vào trong chiếc giường trẻ em. Lý Vận Linh nhìn xung quanh căn phòng, nhưng thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu, bà vội hỏi “ phải mẹ nằm mơ chứ?”

      Phó Nhiễm ngồi vào bên cạnh giường, lắc lắc đầu. Tâm tình bà kích động, vội vàng. “Thành Hữu, Thành Hữu chết?”

      Mặc dù trong lòng còn oán trách, nhưng nhìn Lý vận Linh lúc này, tình cảm mãnh liệt của bà dành do Minh Thành Hữu, dù rằng phương thức thương của bà có hơi sai lầm.

      “Vâng, Thành Hữu trở lại.”

      “Nó, nó ở đâu?” Lý Vận Linh lo lắng ngồi dậy, muốn rút dây truyền dịch tay ra.

      ấy ở dưới phòng khách, mọi người đều ở dưới đó.” Phó Nhiễm vội vàng đưa tay ngăn lại động tác của Lý Vận Linh.

      Lý Vận Linh nhìn về phía Phó Nhiễm. “Có phải con biết trước rồi ?”

      Phó Nhiễm cũng có ý định lừa gạt bà. “Vâng.”

      “Con…” Lý Vận Linh giơ tay phải lên cao, bà nghĩ tới Thành Hữu ở dưới lầu, vội dừng lại động tác. “Tại sao hai đứa lại gạt mẹ, rốt cuộc hai đứa muốn gì?”

      “Mẹ, chủ yếu là ấy, trong lúc dưỡng bệnh, trái tim ấy có phản ứng bài xích tốt, sau đó ấy lo lắng có người nhân cơ hội bệnh mà gây bất lợi cho , nên ấy muốn với ai chuyện này.”

      Phó Nhiễm đưa tay lấy cái gối đặt ra sau lưng Lý Vận Linh, để cho bà dựa vào.

      Lý Vận Linh đưa mắt nhìn chăm chú bức tường đối diện, bà . “Con xuống kêu Thành Hữu lên đây.”

      Trong phòng khách, các trưởng bối Minh gia hỏi chuyện của Minh Thành Hữu, hỏi xong nên họ chuẩn bị đứng dậy rời , thấy vậy liền . “Tối nay cháu mở tiệc, mọi người nhớ nhải đến. Cậu, cậu cũng có thể đến.”

      Phó Nhiễm bước ra khỏi phòng, nghe được tiếng bước chân từ dưới lầu truyền tới, đứng ở khúc quanh cầu thang, Minh Thành Hữu quay đầu lại liền thấy .

      đưa tay ngoắc ngoắc, ý bảo xuống lầu.

      Phó Nhiễm bước về phía . “Còn phải mở tiệc nữa sao?”

      Minh Thành Hữu đưa tay chống lên ghế, cổ khẽ chuyển động, híp mắt lại. “Tại sao lại mở tiệc? Có câu rằng ăn được phải ói ra, khi dễ người của , muốn cho bọn họ ói ra mật xanh mật vàng luôn.”

      Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm bước lên lầu, Lý Vận Linh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó . “Tiểu Nhiễm, con ra ngoài trước , mẹ muốn chuyện với Thành Hữu chút.”

      “Được.”

      Cửa phòng khép lại, Minh Thành Hữu tới, trực tiếp ngồi lên mép giường, ngồi bên cạnh bà. “Mẹ.”

      Lý Vận Linh chờ đợi được, bà đưa hai tay ra sờ mặt , chiếc nhẫn lạnh băng quét qua gò má , hai mắt bà tràn đầy kích động. “Thành Hữu, là con sao?”

      kéo tay bà xuống, . “ Mẹ còn truyền nước, chớ có lộn xộn.”

      Bà đưa tay hướng tới ngực hỏi. “ tốt lên rồi sao, con sao chứ?”

      phải con trai mẹ khỏe mạnh và ngồi trước mặt mẹ sao?”

      Lý Vận Linh mừng rỡ, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc. “Tốt, tốt, con trai của ta trở lại, trở lại rồi, tốt, tốt quá.”

      Minh Thành Hữu nhìn bà gục đầu xuống, mái tóc bà điểm vài sợi bạc.

      Bà dựa lên vai , . “Thành Hữu, con ác độc, con và Phó Nhiễm sao lại nhẫn tâm với ta như vậy, mẹ biết nỗi khổ của con. Nhưng sao con lại gạt mẹ như thế?”

      “Mẹ, lúc ấy con nghĩ, nếu con sống được nữa, người đau lòng nhất phải là mẹ sao?”

      Lý Vận Linh đưa đôi mắt đỏ bừng lên nhìn , sau đó quét qua cửa, bà dừng chút rồi hỏi. “ Thành Hữu. con cho mẹ biết, có vài hôm Phó Nhiễm có ở nhà vào ban đêm, có phải lúc đó nó ở cùng với con ?”

      Trong mắt khôi phục lại lạnh lùng. “Mẹ, ý của mẹ là gì?”

      phải nó có người khác sao? Tin tức tivi phải là tin giả đâu, Thành Hữu, con dừng quá tin tưởng vào Phó Nhiễm.”

      Minh Thành Hữu gạt tay Lý Vận Linh ra, thế nào lại quên mất, những người vừa rồi muốn áp bức Phó Nhiễm kia, Lý Vận Linh là người đứng đầu.

      Thấy lời nào, Lý Vận Linh cho rằng suy nghĩ, liền tiếp. “ ta vốn có rất nhiều cơ hội để cho mẹ biết, nhưng lại cố tình che giấu, Thành Hữu, đến tột cùng ta có mưu gì, chắc con chưa biết được đâu.”

      đưa mắt nhìn Lý Vận Linh chằm chằm, đầu tóc bà có vẻ rối loạn. Lý Vận Linh thấy cả người thoáng chốc lạnh , thể lãnh đạm và xa cách, sau đó rút tay lại, đứng lên . “Mẹ nghỉ ngơi , tối nay ở Thanh Phong Nhã Uyển, con đặt mấy bàn tiệc rồi.”

      “Mẹ mệt, Thành Hữu, để mẹ nhìn con cho thạt kỹ nào.” Lý Vận Linh muốn kéo cánh tay của lại. “ tại mẹ rất vui, mẹ muốn chuyện với con.”

      Minh Thành Hữu lặng yên tiếng động, tranh khỏi cánh tay của bà, nhấc chân bước ra ngoài. “Con ra ngoài với Phó Nhiễm.”

      Vừa dứt lời, kéo cửa bước ra ngoài, trong ánh mắt bà che giấu được thất vọng, cánh tay dừng lại giữa trung.

      Phó Nhiễm đứng hành lang cách đó xa, với khoảng cách này, vừa vặn nghe được tiếng chuyện từ trong phòng của Lý Vận Linh. mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, hai tay bỏ vào trong túi áo, cúi thấp đầu, mũi chân đá đá góc tường.

      Minh Thành Hữu tới sau lưng , nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhắn lạnh lùng bỗng nở ra nụ cười, hai tay ôm lấy cổ .

      Bây giờ là thời điểm thuộc về .

      nhìn sâu vào trong đôi mắt của , khí thế lạnh lẽo vừa rồi của chợt tan biến mất, chỉ trong chốc lát trở nên rất ôn hòa. Nhớ tới cuộc chuyện vừa rồi với Lý Vận Linh, trong lòng khó chịu, đưa tay vuốt ve đôi gò má của , vội tránh né. “Làm gì đó?”

      véo mấy cái, cũng trả lời câu hỏi của , đưa tay vỗ ở thắt lưng của . “ Quấn lên nào?”

      Phó Nhiễm hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, hỏi lại. “ cái gì?”

      phải em rất thích dùng chân quấn lấy eo của sao?”

      biết xấu hổ.” đưa mắt nhìn xung quanh, may mắn có ai.

      Minh Thành Hữu thừa dịp chuẩn bị, ôm eo nâng lên, Phó Nhiễm ôm chặt hơn, ôm vào trong ngực, suy nghĩ, tại, có sức lực ôm lấy vợ vào trong lòng, Phó Nhiễm kề sát mặt vào cổ , nghĩ lại lúc bị bệnh, muốn ôm đó cũng là mong muốn xa vời.

      Minh Thành Hữu đưa chân đá của phòng ngủ ra, cách bài trí trong phòng đều thay đổi gì nhiều lắm, vẫn duy trì trạng trước kia. Bên cạnh chiếc giường King – size là chiếc giường của trẻ em, Hãn Hãn ngủ say, Minh Thành Hữu đặt lên giường, ngồi bên cạnh nép giường, đặt tay lên giường của con, Phó Nhiễm nhổm người dậy. “Con vừa mới uống sữa, để cho con ngủ, đừng quấy rầy con.”

      Minh Thành Hữu cũng khong quay đầu lại. “Là bú sữa của em sao?”

      Phó Nhiễm giơ chân đá vào người . “Em cai sữa cho con rồi, chẳng lẽ biết?”

      cười cười, nắm lấy chân , thuận thế dùng sức cái, đem kéo đến bên cạnh , ngón tay gõ gõ lên giường con trai. “Ngủ ngủ , ngủ tại nhà mình là tốt nhất.”

      Phó Nhiễm tập trung tại đôi tay của , để tay vào lòng bàn tay . thấy Hãn Hãn ngủ say, liền đem ấp xuống giường.

      đưa hai tay chống đỡ ngực , . “Buổi tối có rất nhiều người sao?”

      “Ừ, rất nhiều.”

      Phó Nhiễm gác tay ra sau ót. “Vậy em về nhà gọi cha tới nha.”

      Minh Thành Hữu nằm bên cạnh , ánh mắt lấp lánh có hồn, nhìn trần nhà chằm chằm. “ cần, về phía cha hôm nào chúng ta tự mình tới.”

      Phó Nhiễm nghe vậy, mặc dù nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu cái.

      Lúc Minh Tranh nhận được điện thoại của Phó Nhiễm ở trong phòng làm việc của La Văn nhìn uống thuốc, thấy sắc mặt nhăn nhó vì phải uống thuốc.

      “Chuyện gì vậy?”

      Minh Tranh cúp điện thoại, đưa tay chống lên trán, La Văn vừa nhìn thấy điện thoại của Phó Nhiễm, , cũng hỏi gì nhiều.

      Khuôn mặt Minh Tranh lên khó có thể tin, đặt điện thoại lên bàn, ánh mắt thâm thúy nhìn La Văn , hồi lâu sau mới nghe được giọng trống rỗng của , giọng khẩn trương và khàn khàn. “Thành Hữu trở lại.”

      Vị đắng của thuốc trong miệng chưa kịp tan , vội vàng cầm ly nước lên uống vài ngụm. “ cái gì?”

      Minh Tranh gì, cũng cảm thấy khó có thể tin được chuyện này.

      La Văn cầm điện thoại hét lên. “Minh Thành Hữu trở lại?”

      Thân thể cao lớn của Minh Tranh ngồi xuống ghế. “Phó Nhiễm như thế, còn mời tối nay tới Thanh Phong Nhã Uyển, trình bày ràng với mọi người.”

      Thần sắc La Văn do dự. “Nhu vậy, tối nay chuyến liền hiểu mọi chuyện rồi.”

      Lý Sâm thay đồ rồi xuống lầu, thấy vợ chồng Lý Tắc Cần ngồi trong phòng khách. “Cha, phải tới giờ rồi sao?”

      Lý Sâm tới ghế sô pha trước mặt, vẻ mặt Lý Tắc Cần thâm trầm. “ , có gì tốt mà ? chừng là Hồng Môn Yến, nghe Minh Thành Hữu gì ở Y Vân thủ phủ sao, tiểu lý tàng đao, muốn tôi dự tiệc, chừng là bị ăn tươi nuốt sống.”

      Lời người edit: [ * Hồng môn yến: Lưu Bang và Hạng Vũ là 2 nhân vật lịch sử của Trung Hoa. Hai nhân vật này xuất vào triều đại nhà Tần. Vào khoản năm 200 trước công nguyên. Nhận lời giao ước của Hoài Vương- nếu 2 vị tướng quân ai mang binh vào Hàm Dương trước được phong Quan Trung Vương. Lưu Bang dùng kế để giữ chân Hạng Vũ và tự mình mang quân vào Hàm Dương. Tuy nhiên vẫn làm vương. Nhưng sau này Lưu bang thâu tóm thiên hạ trở thành Hán Cao Tổ Cao Hoàng Đế hay còn gọi là Hán Cao Tổ.

      Buổi tiệc Hồng Môn Yến chính là mưu ám sát Lưu Bang mà Phạm Tăng bày ra để trừ hậu họa cho Hạng Vũ. Nhưng Hạng Vũ lại hạ sát Lưu Bang mà còn vui vẻ nhập tiệc.

      Trong buổi tiệc Lưu Bang nhiều lần thất sắc khi kiếm của Hạng Trang kề sát mặt, nhưng may mắn được Hạng Bá nhận ra và rút kiếm múa phụ họa mục đích bảo vệ Lưu Bang. Trương Lương thấy tình thế nguy nan vội lẻn ra ngoài báo cho Phàn Khoái, vị tướng quân này tiến thẳng vào bữa tiệc tay làm lá chắn dùng tay còn lại đẩy ngã toàn bộ đám vệ binh ở đó.

      Sau khi giúp Lưu Bang thoát khỏi Hồng Môn Yến trở về Bá Thượng bằng kế vờ say rượu. Trương Lương gửi tặng Hạng Vũ đôi chén ngọc. Hạng Vũ vui vẻ nhận, nhưng Phạm Tăng rút kiếm chém vỡ đôi chén, rồi lắc đầu ngán ngẩm mà rằng "Hạng Vương ấu trĩ, kẻ tranh giành thiên hạ với người sau này tất là Lưu Bang, chúng ta chỉ có thể chờ làm tù binh của mà thôi"

      Lời của Phạm Tăng ứng nghiệm khi Hạng Vũ bị ngũ thể phân thây ở Ô Giang. Lúc đó Hạng Vũ vừa lên ngôi vị Tây Sở Bá Vương được 5 năm tức từ năm 206-202 trước công nguyên. Khi đó ông chỉ ngoài 30 tuổi

      * Tiếu lý tàng đao (笑裡藏刀): Nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ để kẻ địch biết.

      Xuất phát từ điển cố: Tể tướng của Đường Huyền Tông là Lý Lâm Phủ có bề ngoài và xử hết sức hòa nhã, thân thiện nhưng thực chất lại là người cực kì nham hiểm, dùng mọi thủ đoạn để triệt hạ các đối thủ chính trị khác. Hành động của Lý Lâm Phủ về sau được mô tả bằng câu thành ngữ "Miệng nam mô, bụng bồ dao găm" ("Khẩu mật phúc kiếm", 口蜜腹剑). (Nguồn: Wiki) ]

      Lý Sâm xem thường, lôi kéo vợ ngồi vào chỗ của mình. “Cha, thể trách được, ai bảo cha mơ ước MR làm gì?”

      “Tôi đây là nghĩ cho ai?” Lý Tắc Cần giận dữ.

      Vưu Dữu vội vàng đứng dậy kéo tay áo Lý Sâm.

      Bà Lý nhìn Vưu Dữu ở đối diện. “ là người của Lý gia rồi, đừng có mở miệng nhảm nữa, muốn cha vào chỗ chết à?’’

      Lý Sâm cau mày. “Mẹ, Vưu Dữu đâu có làm gì sai.” nắm chặt tay vợ. “Thời điểm con có ở nhà, chẳng lẽ mẹ đối xử với ấy như thế sao?”

      Bà Lý trợn to mắt. “Ai dám như thế với ta? tin con mà hỏi nó.”

      Vưu Dữu mệt mỏi kéo tay Lý Sâm, cái khí ngột ngạt này làm thở nổi.

      Lý Vận Linh ngủ giấc, giờ tinh thần cũng khôi phục được hơn nửa.

      Phó Nhiễm ý thức được buổi tiệc tối nay đơn giản như thế, dặn dò Minh Tranh đừng cho Triệu Lan biết, cũng cho bà qua đây.

      Cuối cùng, Minh Thành Hữu cũng đến, bàn tiệc quả nhiên ít người, đại đa số muốn xác nhận tin tức này là hay giả.

      Minh Thành Hữu mang theo Phó Nhiễm vào bên trong, người sống sờ sờ trước mắt là bằng chứng thuyết phục nhất. nhìn khắp lượt, trong khí như đông lạnh lại. Minh Thành Hữu dắt tay lên bục cao, tay cầm lấy micro.

      “Tôi ở bên ngoài dưỡng bệnh thời gian, nhờ có bạn bè và người thân quan tâm đến MR, bữa cơm này xem như tạ lễ, về sau còn mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.”

      Đám người Lý Tắc Cần và Lý Vận Linh ngồi ở cái bàn tròn gần sân khấu, Vưu Dữu nhìn hai người đài cao nhếch môi cười.

      Minh Thành Hữu và Phó Nhiễm ngồi bên cạnh Lý Vận Linh, Minh Tranh cũng ở đây, Lý Sâm dẫn đầu mọi người đứng dậy mời rượu Minh Thành Hữu. “ , thân thể tốt lên rồi sao tới chào hỏi mọi người?”

      Minh Vanh tiếp lời. “ là, còn thay em chạy khắp nơi, hôm này phải thưởng cho đó!”

      Minh Thành Hữu bưng ly rượu lên. “ có cách nào khác, ở bên ngoài dưỡng bệnh, nếu trở về quá sớm cũng đủ sức khỏe, mà nếu như thế làm gì có kịch hay mà xem.”

      Thời điểm ra lời này, sắc mặt mọi người ở đây lạnh , khóe mắt híp lại. Phó Nhiễm đè tay . “ nên uống rượu.”

      sao đâu.” Minh Thành Hữu gạt tay ra. “Hiếm khi có chuyện vui thế này.”

      Lý Vận Linh rửa mặt, thay quẩn áo khác, tinh thần của bà tệ, nhưng khi nghe lời Thành Hữu , trái tim bà tránh khỏi đau đớn.

      Minh Tranh đôi khi vài lời với Minh Vanh, Phó Nhiễm cũng đoán ra được ý đồ khi mở tiệc của Minh Thành Hữu, rót cho mình ly rượu đỏ, đẩy cái ghế ra, cầm ly rượu lên mời Minh Tranh. “Mời .”

      Minh Tranh ngẩng đẩu lên, hơi bất ngờ.

      Minh Thành Hữu đưa mắt nhìn theo động tác của Phó Nhiễm, nhìn lên mặt .

      , mấy ngày nay em cám ơn .” Phó Nhiễm trước, đợi cho Thành Hữu tiến lên, để hai em chuyện. “Mặc dù , nhưng em biết vụng trộm để lại số hạng mục cho MR, để cho MR có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này. Hào Khôn cùng MR vốn nên chung nhà, em mời ly này, hi vọng hai nhà chúng ta về sau có cơ hội hợp tác. Em tin rằng đây cũng là ước nguyện của cha.”

      Minh Tranh bưng ly rượu lên, chạm ly với , ánh mắt nhìn về Minh Thành Hữu, hai người cũng lên tiếng, Minh Thành Hữu kéo trở lại ghế ngồi.

      Cuối cùng, Lý Vận Linh cũng cảm thấy vui mừng. Lý Tắc Cần ngồi im, lời nào. Lý Sâm gắp thức ăn cho Vưu Dữu, Minh Thành Hữu đưa tay chống cằm, khóe mắt mỉm cười. “Sâm tử, ngờ em đối xử với vợ cũng tốt.”

      Minh Thành Hữu cười dịu dàng, nụ cười gần như vô hại, Lý Tắc Cần thấy tâm tình tệ, cũng buông lỏng tâm xuống.

      Bỗng nhiên, mở miệng . “ Ngày trước có hạng mục, MR nhìn trúng, sau lại biết thế nào rơi vào tay của cậu, cháu vẫn còn nhớ kỹ.”

      Trong lòng Lý Tắc Cần hồi hộp, ban đầu ông dùng ít chiêu trò để đoạt được hạng mục đó, vì nghĩ Thành Hữu có ở đây nên gặp rắc rối gì. Lý Vận Linh ngẩng đầu nhìn Minh Thành Hữu, có ý chuyện giúp em tra bà.

      “Thành Hữu, phải chỉ là hạng mục thôi sao? Bây giờ tốt nhất con nên nghỉ ngơi.”

      “Mẹ, mẹ thế là đúng rồi.” Minh Thành Hữu duỗi tay ra, cảm thấy có người bước đến.

      “ Dù chỉ hạng mục, nhưng MR là tâm huyết của con, có câu thân là em mà con tính toán, vậy cậu tính toán tranh giành chuyện gì với cháu?”

      Theo thái độ của Minh Thành Hữu, làm nhất quyết buông tha. Phó Nhiễm gắp thức ăn vào chén của mình, thèm quan tâm mọi chuyện xung quanh, chỉ cần an no bụng là được.

      “Từ nhở đến lớn, tính cách của cháu, muốn cho ai, ai cũng ngăn được. Nhưng nếu ngang ngạnh bị đoạt , dù có tranh đoạt tới sứt đầu mẻ trán cháu cũng muốn đoạt lại, vậy bây giờ phải làm sao đây?”

      Phó Nhiễm ngừng nhai thức ăn, câu này là lời lòng của .

      Sắc mặt Lý Tắc Cần cực kỳ khó coi. “Vậy ý của cháu là, muốn cậu đem hạng mục tặng cho cháu, Thành Hữu, vì hạng mục này, cậu vay ngân hàng ít tiền, lại hợp đồng cũng ký, sao có thể coi như trò đùa?”

      phải tặng, mà là trả lại.” Minh Thành Hữu cười cười.

      Chiếc đũa trong tay Lý Sâm rơi xuống.

      Minh Vanh cùng Minh Tranh tham dự vào chuyện này.

      Bà Lý gấp đến độ ngừng hướng ánh mắt sang Lý Vận Linh nhờ giúp đỡ, Lý Vận Linh cầm cổ tay Minh Thành Hữu. “Thành Hữu, chúng ta là người nhà, hà có vì cái hạng mục mà bất hòa với nhau.”

      Minh Thành Hữu nhìn chằm chằm ngón tay đ nhẫn ngọc của Lý Vận Linh, ngẩng đầu lên. “Mẹ, Lý gia là Lý gia, con là con, chỉ sợ trong mắt cậu chỉ xem con là con riêng mà thôi.”

      Đây là ba chữ kiêng kỵ nhất, vậy mà Minh Thành Hữu ra rất tự nhiên.

      Lý Vận Linh vội vàng tiếp. “ Làm sao có thể như thế được, cậu luôn đối xử tốt với con cơ mà.”

      Minh Thành Hữu giống như nghe được câu chuyện cười, Minh Tranh cũng nâng tầm mắt lên.

      “Mẹ.” bưng ly rượu lên trước mặt Lý Vận Linh.

      “Con sống, mẹ mới coi con là con trai mẹ đúng ? Nhưng nếu con chết rồi, còn là lợi ích rất lớn với Minh gia, Phó Nhiễm là vợ của con, Hãn Hãn là con của con, con phải trở về với vợ con, nếu , vợ von của con bị người ta khi dễ sao? Muốn có kết quả xét nghiệm ADN, Hãn Hãn còn như vậy, chẳng lẽ mẹ biết những thứ đó gây tổn thương như thế nào với nó? Còn mọi người…”

      Minh Thành Hữu nhìn về phía Lý Tắc Cần. “ Tôi giữ lại các người, các người làm gì? Có còn nhớ tới tình thân hay , tôi cần gì vì cái hạng mục cỏn con mà làm mọi người bất hòa.”

      Hốc mắt Lý Vận Linh ướt át, khóe miệng run rẩy, thể được gì.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :