1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      là Vĩnh Đạo! say đến tám chín phần nhưng vẫn vô cùng quen thuộc với hơi thở và cái hôn của .




      bắt đầu lấy hết sức đá , cắn , vì họ thể như vậy. siết chặt , mút môi rời, thậm chí còn kéo tuột cả bên khuyên tai, làm rơi bút chì cài tóc .




      đau tới mức co người lại, vung tay loạn xạ nhưng tay lại bị bắt được.




      “Chẳng phải là lần cuối ư!”. vén mái tóc dài dính mặt , cùng ngã ra đất, lồng ngực phập phồng, phả hơi rượu nồng nặc lên người , liên tục lặp lại: “Lần cuối cùng!”.




      Ánh đèn qua khe cửa phòng tắm chiếu lên mặt , nhận ra vẻ liều lĩnh của , nhớ tới Thi Vĩnh Đạo lạnh nhạt đó và những lời tại “chỗ cũ”, dường như hoàn toàn tỉnh rượu.




      cảm nhận được vị tanh ngọt trong miệng, chán ghét và phẫn nộ ngừng tăng thêm khiến bất chấp tất cả mà đánh . Chỉ đánh vài cái, mệt tới mức ngã vật ra. lại cúi xuống chặn giọng của , bàn tay lỗ mãng thô bạo tiến vào vạt áo cởi nội y của , trực tiếp chiếm lấy phần da thịt mềm mại ngực .




      Sức vượt xa , chỉ cần muốn, thể chiến thắng.




      Đây chính là lần cuối cùng của ư?




      Lần cuối cùng gặp người nhà ? Hay lần cuối cùng tiếp nhận chiếm hữu của ?




      Phổ Hoa nghĩ cách đau xót, túm chặt áo Vĩnh Đạo, phản kháng lần cuối. thể chấp nhận lúc này! Cho dù trong hai năm ly hôn, cơ thể chưa từng chống cự lại , nhưng bây giờ, giữa bọn họ còn là ai vượt qua ranh giới, mà có hố ngăn cách sâu thẳm ở đó, vĩnh viễn thể vượt qua.




      đẩy mặt ra, nhân lúc phòng bị liền cắn lên cổ , cắn mạnh đến mức toàn thân run rẩy, dường như cắn đứt miếng da, hít vào, thể xoay đầu bịt vết thương, dừng lại.




      Họ đều chảy máu, hơn nữa vết thương đau.




      ngồi xuống nền nhà thở cách nặng nề, xòe lòng bàn tay, nhìn về phía .




      lau khóe miệng, nhanh chóng bò ra khỏi phạm vi có thể chạm tới, vào phòng tắm khóa mình trong đó, kiệt sức trốn trong bồn tắm.




      Căn phòng yên tĩnh trở lại, mở vòi nước lạnh, dùng vòi hoa sen rửa sạch đôi môi chạm vào và vết bẩn dính quần áo. Nước rất lạnh, toàn thân ướt sũng, nước chảy từ tóc vào mắt, vội tắt vòi nước.




      Ôm vòi hoa sen trước ngực, ngồi trong bồn tắm mệt mỏi độc thoại: “Thi Vĩnh Đạo! ! ... Thi Vĩnh Đạo! đừng tới nữa! có lần cuối cùng! bao giờ có lần cuối cùng nữa! có... tôi phải Cầu Nhân! Tôi mãi mãi phải! Tôi cũng phải ta... tôi phải! ! ngay !”. bắt đầu lẩm nhẩm cách vô nghĩa, gọi bố, Quyên Quyên, Vĩnh Bác, thậm chí là An Vĩnh, những lời họ từng , những ký ức ấm áp mà họ để lại cho , và tất cả những chuyện tốt đẹp thuộc về quá khứ mà có thể nhớ được.




      quá mệt mỏi với việc cãi nhau với rồi, ý chí kiên cường qua đêm gần như suy sụp. chịu đựng đủ những ngày bị đeo bám rồi, hai năm qua lúc gần lúc xa nhưng cả hai cần nhau, đem lại cho dũng cảm tiếp tục chờ đợi, nhưng đó chỉ là bong bóng hư ảo, còn chưa chạm đến vỡ tan. Từ giây phút biết tái hôn, khát vọng của đối với trở thành chán ghét cực độ, chán ghét , cũng chán ghét bản thân. Tối nay hy vọng có đứa con khi ba mươi tuổi.




      Họ từng có con, nhưng mất, còn có rất nhiều thứ họ từng có cũng trôi theo thời gian chảy cùng dòng nước, thể lấy lại.




      cần lần cuối cùng! Cho dù loại kết thúc nào cũng cần!




      Mặc bộ quần áo ướt, Phổ Hoa ôm bụng cuộn tròn trong bồn tắm, vô thức rơi lệ, nghĩ đến câu hát còn dang dở.




      “Có lẽ tình của là chiếc giường đôi


      chừng ai cũng đều có thể cùng lưu lạc


      Ánh mắt khóa tại nơi nao


      bướng bỉnh của bức tường nội tâm đóng chặt.


      Có lẽ trái tim là căn phòng đơn


      trở nên chật chội khi thêm người Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của


      Lớp ngụy trang cởi bỏ, thế nào?


      Đừng vẫn còn cảm giác


      và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác


      Chính vì thiếu nên thường biết cự tuyệt


      Nhưng lại muốn thỏa hiệp vì đối phương


      Đừng vẫn còn cảm giác


      và em đều biết ôm nhau có nghĩa là thân thiết


      Có thể sợ hãi bị từ chối dám trực tiếp


      Hay chúng ta đợi cơ hội lần sau


      Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.




      để vuột mất , thực vuột mất rồi.




      *************




      Gửi bản thảo cho Vĩnh Bác, bị hỏi chuyện giữa và Vĩnh Đạo rốt cuộc là thế nào, Phổ Hoa đánh trống lảng sang chuyện khác. Họ thi thoảng gặp nhau MSN, cũng từng Chat skype, nhưng Phổ Hoa hiếm khi nhắc tới chuyện giữa và Vĩnh Đạo. Đương nhiên, người sáng suốt đều có thể nhìn ra tối đó họ rất bất thường, Vĩnh Bác là người nhà nên càng thấy , nhưng liên quan đến việc gia đình của em trai, tiện hỏi quá nhiều.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Sinh nhật mẹ chồng, Phổ Hoa đương nhiên mượn cớ tham gia. Mấy ngày đó, luân phiên ở nhà mấy người bạn, chỉ chọn món quà nhờ Quyên Quyên gửi đến. Theo ý Quyên Quyên, đến quà cũng cần tặng, nhưng để tránh cục diện mất mặt và khó xử, Phổ Hoa thà tặng quà cho khỏi phiền còn hơn.




      Trước khi Vĩnh Bác có tới phòng biên tập tìm Phổ Hoa, đáng tiếc gặp, Phổ Hoa chỉ nhận được vài cuốn tạp chí tặng gửi chỗ Lưu Yến. Khi liên lạc được bay tới xa vài nghìn dặm bắt đầu dự án mới rồi.




      Hai người Chat bằng vvebcam, tiếng ồn ào huyên náo bên Vĩnh Bác giống như ở chợ quê.




      “Em bận gì thế?”. ngừng gõ bàn phím, trong cửa sổ vvebcam chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt hơi cúi xuống, trong tư thế đó, Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo có rất nhiều điểm giống nhau, đặc biệt là gương mặt khi nhìn nghiêng.




      “Dạ... mấy hôm nay sửa bản thảo, gặp tác giả. Cảm ơn về tạp chí nhé, rất hay ạ”. Phổ Hoa đợi nhận file mới, tập danh sách xem mặt Quyên Quyên mới chỉnh sửa lại đặt bên cạnh, ấy dùng bút nhớ đánh dấu bảy tám người đàn ông, đều viết ra số điện thoại và phương thức liên lạc, có thể thấy vội nhưng Quyên Quyên vội lắm rồi.




      “Em và Vĩnh Đạo... có lúc em cũng nhường nó chút, gần đây nó lại được thuận lợi lắm!”.


      Vĩnh Bác vô duyên vô cớ lại quay về chủ đề vừa , Phổ Hoa vừa như có ý vừa như vô tình lắng nghe , “Sinh nhật hôm đó em bị ốm, nó tránh được lại bị mắng. Em cũng biết mẹ mà, hai thằng con, bà quản được nên chỉ có thể quản Vĩnh Đạo. Có lúc hơi nhiều, đến bố cũng chịu nổi bà, mấy năm rồi, nhiều việc em cũng nên gánh vác cùng nó... phải chứ tên tiểu tử Vĩnh Đạo ấy thỉnh thoảng hơi khinh suất, em đừng tính toán với nó!”.




      “Em biết rồi...”. Phổ Hoa vẫn nghĩ tới chuyện vừa nãy bèn hỏi, “ ấy gì với ...”.




      “À, vẫn mấy chuyện đó thôi, ai làm việc chẳng có lúc sơ suất, chụp nghìn tấm cũng chưa chắc có ai dùng tấm nào, công việc mà, đừng quá quan trọng hóa vấn đề. Tiền là chuyện , còn có thể kiếm, người sao mới tốt”.




      “Tiền gì?”. Phổ Hoa nghe hiểu lắm, lại tiện hỏi sâu.




      phải rồi, cái chốn tồi tàn này, khách sạn đến điều hòa cũng có, dịch xong lần sau mời cơm!”. Vĩnh Bác ngẩng đầu nhìn vào cửa sổ vvebcam vẫy vẫy tay, vội vàng thu dọn đồ đạc. Khi cười giống Vĩnh Đạo chút nào, vầng trán đen thui lờ mờ có nếp nhăn, Vĩnh Đạo trái lại rất trẻ. Lưu Yến từng , dáng vẻ đàng hoàng, học vấn tốt, công việc tốt, gia thế tốt, điều kiện tương đối lại thương , Thi Vĩnh Đạo quả có gì để soi mói, gả cho cậu ta là vận may kiếp trước Phổ Hoa tu được.




      Nhưng chỉ có mình sống qua từng ngày, nỗi cay đắng trong đó chỉ Phổ Hoa mới biết.




      Nhận văn bản xong, Vĩnh Bác cũng thoát khỏi nick. Phổ Hoa tiếp tục ngồi ngơ ngẩn trước máy tính, ngừng liếc mắt tới tập danh sách của Quyên Quyên. Tối đó sau khi Vĩnh Đạo , ngồi trong phòng tắm nghĩ rất lâu, cảm giác chếnh choáng trái lại khiến bình tĩnh hơn ngày thường, dồn bản thân vào góc chết.




      thể thừa nhận vẫn nhớ , có thể nhớ tới mức mất ngủ, trong mơ toàn là . Hai năm qua từ chối cũng chính vì luôn chờ đợi có thể quay đầu lại, nhưng phát con đường quay đầu bị chắn, cũng chỉ có thể tiến lên phía trước, cho dù có đụng đầu lung tung hay .




      muốn biết gặp phải chuyện gì, có tranh chấp tiền bạc gì, giải quyết được chưa, nhưng lại tự biết đó còn là việc mình nên quan tâm nữa. đến lần cuối cùng, làm vợ chồng ly hôn hai năm cũng nên kết thúc rồi.




      Có lẽ phải can đảm bước tiếp thôi, cho dù gặp phải chuyện gì, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.




      Lần thứ hai xem mặt, Phổ Hoa trang điểm sơ qua chút, thể coi là xinh đẹp nhưng cũng chán nản lạnh nhạt như lần đầu, song vẫn thành công.




      Xem mặt đau khổ hơn Phổ Hoa tưởng tượng nhiều, đồng thời cũng khiến thấy khó xử.




      Xem mặt người ly hôn tẻ nhạt vô vị hơn so với nam nữ lớn tuổi chưa kết hôn, điểm tốt duy nhất là rất đơn giản ngắn gọn, có những người đến cơm cũng cần ăn, hẹn địa điểm gặp mặt chuyện vài câu, hợp tiếp tục, hợp khỏi bàn.




      Phổ Hoa ép buộc bản thân thích nghi với cách thức như vậy, chấp nhận ánh mắt xem xét của những người đàn ông xa lạ đó.




      Người thứ hai từng kết hôn và có đửa con, ly hôn chưa tới ba tháng. Vị thứ ba hình thức khá, chu đáo trong tiếp đãi, nhưng đầy mười câu liền mượn cớ đưa giấy ăn cho để nâng chiếc vòng bện cổ tay lên, men theo cổ tay sờ lên phía , : “ rất trắng!”.




      Phổ Hoa chưa từng chịu mạo phạm khiếp đảm này, chạy vào phòng vệ sinh rửa cổ tay tới mức gần như tróc da, trở về nhà đến sợi dây cũng tháo xuống ngâm trong nước giải độc.




      Quyên Quyên đồng ý với phản ứng của , lấy ra đống lý luận thuyết phục, dạy dỗ. Tới vị thứ tư, tình hình chuyển biến tốt đẹp, trước sau chỉ câu rồi cụt hứng chia tay.




      Sau khi gặp bốn người, quyết định gặp thêm bất cứ người nào nữa, sợi dây duyên phận cổ tay cũng đổi sang nút thắt chết, thể tháo. Khi mẹ đeo cho , từng dặn dò sợi dây màu đỏ nắm nửa khác của , đừng làm đứt cũng đừng tháo, là đồ từng được lễ Phật rất linh nghiệm, có thể bảo vệ giữ được cái thai. Những điều này đều là lời ngốc nghếch, cũng chỉ có bố mẹ hoàn toàn hiểu tình hình mới ra. Phổ Hoa lần nào cũng chỉ cười, con cái, thậm chí từng nghĩ tới chuyện đặt tên, tên con trai, tên con , rồi rớt vài giọt nước mắt sau những cái tên, ép trong sổ nhật ký chưa từng mở lại.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đường Đường, Mạch Mạch đều chưa kết hôn, Tiểu Quỷ và Thái Hồng cũng chỉ trong giai đoạn đương, ngay cả Quyên Quyên thực ra cũng chưa từng nếm qua dư vị của hôn nhân. Vì vậy ai có thể hiểu được cảm nhận và nỗi đau của . Hôn nhân phải điều binh đánh trận giấy mà là trận chiến súng đạn .




      Cuối tuần mọi người tụ tập ở nhà Tiểu Quỷ ăn lẩu, Quyên Quyên lại nhắc chuyện cũ, chỉ khuyên Phổ Hoa tiếp tục xem mặt còn thề ép ra với bố mẹ. Nếu như trước kia, Phổ Hoa chắc chắn như con rùa rụt đầu trốn trong vỏ mà bàng quan, nhưng sau vài lần xem mặt, bắt đầu suy nghĩ cách nghiêm túc về việc cho bố, và nên nhắc đến chuyện đó như thế nào.




      “Mình nên thế nào?”, vẫn chưa bắt đầu buông đũa trưng cầu ý kiến mấy người bận chết được này.




      thẳng ! Bố, con ly hôn rồi, tên khốn Thi Vĩnh Đạo ấy tái hôn!”. Quyên Quyên lòng đầy căm phẫn , “ như vậy! Phải như vậy!”.




      được, trực tiếp như thế bố mình chịu nổi, hơn nữa quá đột ngột, cũng phải có bước đệm, để ông có chuẩn bị về mặt tâm lý”. Phổ Hoa từ chối ý kiến của Quyên Quyên.




      “Cậu muốn ly hôn? ly hôn? Hay cho ông biết ly hôn hai năm rồi?”. Mạch Mạch hỏi.




      “Hay với bố cậu, ta ngoại tình, cậu muốn ly hôn?”. Tiểu Quỷ .




      “Như vậy ổn lắm”. Phổ Hoa lắc đầu.




      “Còn phía mẹ cậu? Nếu cho bà biết trước?”. Thái Hồng đưa ra vài ý kiến, Phổ Hoa suy nghĩ cảm thấy vẫn ổn thỏa.




      “Hay là... kêu Quyên Quyên cùng cậu để , quả được để cậu ấy !”. Mạch Mạch đề nghị.




      “Được, mình ! Mình ! Cái gì mình cũng !”. Quyên Quyên vung đũa cướp lời, vội vàng ngồi cạnh Phổ Hoa, “Lát nữa cậu ăn nhiều chút, bất quá mình hộ cậu, dù sao cũng phải lỗi của cậu, có gì ghê gớm đâu, tới nước này sá gì nữa! Thi Vĩnh Đạo có thể làm gì mình! Mình hết chuyện của ta! Tốt nhất kể hết cho bố cậu, bao gồm cả đứa trẻ... đó!”.




      Phổ Hoa cụp mi mắt xuống, cắn môi, kịp thời chặn lại những lời Quyên Quyên chưa kịp ra. Chuyện đứa bé luôn là điều cấm kỵ của , trừ phi vạn bất đắc dĩ tuyệt đối nhắc tới, ngay cả cãi nhau với Vĩnh Đạo đến mức kịch liệt cũng hiếm khi nhắc đến. Đó là nút chết giữa họ, nhớ tới ai cũng đều dễ chịu.




      “Ăn trước , nguội bây giờ!”. Thái Hồng giải hòa.




      “Ừ, ăn ăn , đừng ép cậu ấy, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, đúng !”. Mạch Mạch nháy mắt ra hiệu với Quyên Quyên.




      Quyên Quyên gật đầu, sán vào Phổ Hoa, giúp gắp rau, chuyển đề tài sang chuyện mờ ám ở văn phòng mình.




      Trong mấy người bạn, Quyên Quyên là người rất nghĩa khí, có lẽ lời lọt tai nhưng trong lòng Phổ Hoa lại rất coi trọng ấy. phấn chấn lại vừa ăn lẩu vừa chuyện với mọi người, cố gắng duy trì tâm trạng vui vẻ, cho dù vui, ít nhất cũng đau lòng. Cơm xong, mấy người họ tới quán karaoke trong khu nhà Tiểu Quỷ, đều những bài hát cũ, hát rất thoải mái. Phổ Hoa chỉ nghe, càng những bài tình ca cũ càng thích thú.




      Những ngày tháng độc thân chẳng phải là bát nước đắng, chỉ cần bản thân có thể giữ thăng bằng. đường về nhà, bảo Quyên Quyên cùng mình tản bộ rồi mới gọi xe. khỏi đoạn đường, bên cạnh có ai, Phổ Hoa mới phá vỡ im lặng cho Quyên Quyên biết quyết định của mình.




      “Để tự mình , cho mình chút thời gian, mình muốn suy nghĩ lại xem làm thế nào để bố có thể chấp nhận”.




      “Ừ, cậu lựa thời cơ, mình cảm thấy đừng kéo dài thêm nữa, tối lần trước gặp trai ta... các cậu sao chứ?”. Quyên Quyên kéo Phổ Hoa, còn im lặng hơn cả lúc ăn rất nhiều.




      “Vẫn ổn, ấy ... là lần cuối cùng, còn ... ấy muốn thành gia lập nghiệp... làm bố...”. Phổ Hoa bất giác thấp giọng, xong nhìn lên vầng trăng bị che phủ sau áng mây mỏng.




      “Mẹ kiếp, có lúc mình thực muốn...”. Quyên Quyên nắm chặt tay, bị Phổ Hoa ép xuống.




      chỉ vầng trăng chiếu ra ánh sáng mờ nhạt, hỏi Quyên Quyên, “Ngày mai có gió nhỉ?”.




      Quyên Quyên chăm chú nhìn bầu trời đêm, nhẫn nhịn chút, lại kéo tay Phổ Hoa.




      “Phổ Hoa...”.




      “Hả?”.




      “Cậu thực có thể... quên được ta ư?”.




      Phổ Hoa suy nghĩ vài giây, lắc đầu cách thận trọng.




      quên được”.




      “Vì sao?”.




      “Vì...”. lại chăm chú ngắm quầng sáng lờ mờ xung quanh vầng trăng, giống như nhìn về quá khứ, “Quyên Quyên...”.




      “Hả?”.




      “Thực ra...”.




      “Mình từng gặp An Vĩnh...”.




      “Hai lần”.




      **************




      Vài ngày sau, Quyên Quyên vẫn gần xa về lời của Phổ Hoa tối đó, hy vọng có thể thăm dò được chút . Nhưng Phổ Hoa trước sau vẫn kín như bưng, chuyện liên quan đến hai người đàn ông, tới thời cơ, Quyên Quyên biết có ép cũng có tác dụng.




      Sau lần gặp mặt cuối cùng, tâm trạng Phổ Hoa cũng hồi phục rất nhiều so với trước đây, khó tránh khỏi có chút bất an vì chuyện Vĩnh Bác đề cập đến. vẫn dùng cách cũ là gọi điện cho Tất Mã Uy ở phòng thí nghiệm, hy vọng tìm hiểu được chút về công việc của Vĩnh Đạo. Tất Mã Uy là đàn em của Vĩnh Đạo, xưa nay luôn kính trọng Phổ Hoa, nhưng nhiệt tình như trước, ngoài gọi vài tiếng chị dâu, vòng vo qua loa mấy chuyện quan trọng, cậu ta chẳng hề lộ ra bất cứ tin tức có giá trị nào với Phổ Hoa.




      Giống như cánh cửa cuối cùng đóng lại trước mặt, Phổ Hoa vào đường cụt, chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này. Nhưng mỗi lần thư từ qua lại với Vĩnh Bác, ngoài về các bức ảnh của , Phổ Hoa luôn nén được muốn hỏi Vĩnh Bác vài câu. Có hai lần viết viết lại, đến lúc sắp gửi lại có dũng khí.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      quyết định tránh xa cuộc sống của , lúc này quan tâm đến mối quan hệ cần thiết, tự cảm thấy quá khác thường.




      Cũng may, Lâm Quả Quả về Bắc Kinh.




      Phổ Hoa mang mấy chục lá thư của độc giả gửi đến trong kỳ đầu tiên thử phát hành, đặc biệt chọn buổi chiều u, có bản thảo phải kiểm tra hẹn gặp mặt Lâm Quả Quả, rồi đem chú ý của bản thân trở lại với công việc.




      Nơi gặp mặt tên là “Mọt sách”- cửa hàng sách cũ từ thời đại học Phổ Hoa thích đến mua. Nhà ăn cải tạo thành hiệu sách hai tầng, bốn phía đều là giá sách, trưng bày lung linh đẹp mắt, chủ cửa hàng thu thập sách tiếng cũ từ khắp các nơi, thiết kế hai bên hành lang từng bậc lên bày quầy triển lãm sách, đó dán áp phích sách mới thị trường hàng tháng và tạp chí tiếng bán chạy đương thời. Khu vực uống cà phê rộng rãi có vài bộ ghế sofa, khi Phổ Hoa đến, Lâm Quả Quả ngồi bên cửa sổ dưới hàng dây reo rủ lá, hết sức chăm chú đọc tờ tạp chí “Tâm lý” mới phát hành.




      Phổ Hoa dừng lại lát bên ghế sofa, Lâm Quả Quả mới nhận ra. ấy chẳng hề có cảm giác xa cách lâu gặp, đặt quyển sách lên chiếc váy dài chạm đất, ấy chỉ chỉ ghế sofa đối diện mời Phổ Hoa ngồi. m nhạc trong quán có tác dụng hóa giải bối rối lần đầu gặp riêng, cũng khiến Phổ Hoa có thể tĩnh tâm gọi cốc sô la nóng để nhuận giọng, ôn lại lần nữa những điều chuẩn bị sẵn từ nhà.




      “Độc giả gửi thư ư?”. Lâm Quả Quả nhận chiếc phong bì lớn Phổ Hoa mang tới, nhưng vội mở ra.




      “Vâng, rất nhiều người hứng thú với bài viết về chỉ số hạnh phúc, tôi in ra vài bức thư khá dài, như vậy xem tiện hơn”. Tuy làm biên tập vài năm, nhưng đối diện với Lâm Quả Quả, luôn xem như chuyện với bác sĩ tâm lý, từng lời ra đều vô cùng cẩn thận, “Có vài lá, có thể ý kiến của mình để trả lời, tổng biên tập bảo có thể lựa chọn đăng ít trong phần dành cho độc giả”.




      “Được, rảnh tôi xem”. Lâm Quả Quả chẳng hề thể nhiệt tình đối với mấy lá thư ấy, ấy chỉ cầm lá trong số đó xem lướt rồi đặt xuống bên cạnh, bưng cốc cà phê trước mặt lên uống hai ngụm.




      thấy thế nào?”.




      Phổ Hoa khuấy lớp sữa nổi bề mặt cốc sô la nóng, nghe ấy hỏi như vậy, có chút bất ngờ.




      “Tôi?”.




      “Đúng vậy, ấy”. Lâm Quả Quả chớp chớp mắt, ấy chẳng hề xinh đẹp nhưng đôi mắt lại có sức mạnh nhạy bén xuyên thấu tâm hồn người khác, “ nghĩ thế nào về hạnh phúc, hoặc , đánh giá như thế nào... về hạnh phúc của ?”.




      Phổ Hoa vô thức xoa chiếc nhẫn ngón tay, tuy ngày ngày đều đeo, nhưng mỗi lần bị hỏi chuyện liên quan tới hôn nhân, bất cứ lúc nào cũng có cảm giác bất an và sức ép khi bị hiểu thấu bí mật.


      “Tôi... tôi vẫn ổn mà...”. nghĩ chút mới đưa ra đáp án mơ hồ.




      Câu trả lời như vậy hiển nhiên nằm trong dự đoán của Lâm Quả Quả, ấy đặt cốc cà phê xuống thủng thỉnh hỏi lại câu: “ ?”.




      “Vì sao vậy?”. Phổ Hoa cầm chắc, sô la nóng trong cốc sánh ra vài giọt.




      có gì, chỉ là cảm giác thôi”. Lâm Quả Quả lại mở tạp chí, lật cách thờ ơ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Phổ Hoa, “Đừng để ý, thói quen nghề nghiệp”.




      đường trở về nhà, Phổ Hoa vẫn suy nghĩ tới “cảm giác” Lâm Quả Quả . qua cửa hàng thời trang bên đường, nhìn chính mình trong tấm kính. Dưới nổi bật của ánh đèn và ma nơ canh, bình thường tới mức bị người đường chú ý. Vẻ ngoài bình thường như vậy, Lâm Quả Quả có thể cảm nhận được điều gì?




      Phổ Hoa tháo chiếc nhẫn nắm trong lòng bàn tay, đoán ra Lâm Quả Quả đầy bí như câu đố đó.




      bước đường hề có mục đích, qua cửa hàng ăn nhanh mua chiếc bánh hamburger. mình dạo đường vô vị, ăn xong hamburger, bước vào cửa hàng băng đĩa, đó là quán cũ quen thuộc. và Vĩnh Đạo từng nhiều lần mua ở đây, tìm kiếm rất nhiều đĩa CD thích. đẩy cửa, ngoài cửa kính vẫn bày con mèo may mắn kêu meo meo vẫy tay chào khách.




      Bố trí trong cửa hàng thay đổi nhiều, giá hàng là những album mới, đa phần là những ca sĩ và ban nhạc chưa từng nghe. say mê đặc biệt đối với nhạc, dịu dàng tĩnh lặng là được, khẩu vị của Vĩnh Đạo vô cùng kén chọn.




      Phổ Hoa phát ra đĩa Sunset Boulevard giá, đó là phần trong tập tác phẩm Webber mà trước đây họ bao lần chưa mua được, mặt sau của đĩa có phần giới thiệu. bước tới, hẹn mà cùng cầm đĩa CD với tóc dài đứng trước giá hàng, rồi cùng đặt trở lại.




      cười cười với Phổ Hoa, chỉ giá bên cạnh : “Bên đó có bản kỷ niệm hai mươi năm, còn hay hơn”.




      Phổ Hoa theo hướng chỉ, tìm thấy bản kỷ niệm Sunset Boulevard giá bên cạnh. Đột nhiên nảy sinh cảm giác muốn mua, nhưng lật xem giá tiền, đắt quá! Đành đặt đĩa CD vào chỗ cũ.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Rời khu nhạc kịch, Phổ Hoa tới giá đĩa những bài hát xưa rẻ tiền, nghe thử album tuyển chọn mà chủ cửa hàng giới thiệu. Giá đĩa phía xa có người giậm chân hua tay về phía đứng, chính là vừa giới thiệu đĩa CD cho . Chỉ thấy ấy hưng phấn vung vẩy cái đĩa CD, bắc loa tay bên miệng gọi: “An Vĩnh! Bên này, nhanh qua đây!”.




      Tuy đeo tai nghe nhưng Phổ Hoa vẫn nghe rất hai chữ này, ban đầu tưởng mình nghe nhầm, vô thức quay đầu lại.




      Bóng lưng vừa lướt qua giá đĩa quay ra, trước đó chỉ thấy quen quen, bây giờ nhìn rồi, là Kỷ AnVĩnh!




      Phổ Hoa chút nghĩ ngợi, bỏ tai nghe xuống về phía cửa, con mèo may mắn vung vẩy cánh tay múp míp, kêu meo meo chào khách vừa vào cửa. cúi đầu bước nhanh, suýt đâm vào người khách bước vào cửa.




      “Phổ Hoa?”.




      ngẩng đầu, vẫn là người quen.




      Hải và Doãn Trình, xách túi đồ, vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng nhìn . Phổ Hoa quan tâm tới việc chào hỏi, đằng sau vang lên tiếng chào.




      “Dạo này khỏe ?”.




      bên cạnh Kỷ An Vĩnh cũng khoác tay cậu ấy.




      Phổ Hoa cúi đầu, nhẫn tay tháo xuống, vẫn còn vòng bện màu đỏ cổ tay.




      vốn muốn xoay nó để mình xem ra có vẻ trấn tĩnh tự nhiên, nhưng vừa đụng vào nút thắt của sợi dây chiếc vòng đeo lâu tự nhiên đứt thành hai đoạn, rơi xuống chân.




      Nửa đêm, Phổ Hoa tỉnh dậy trong tình trạng tim đập nhanh dữ dội, mở mắt cầm di động đặt bên gối. Dây đeo điện thoại là vật trang trí ánh huỳnh quang rất , theo ánh sáng yếu ớt đó, rút tay khỏi chăn sờ lên cổ tay trống trơn, chỗ đeo sợi dây hề có dấu vết lưu lại, tựa như nó chưa từng tồn tại. Nhắm mắt, cảnh tượng trong cửa hàng nhạc lên trong đầu .




      Kỷ An Vĩnh béo hơn chút so với lần cuối cùng gặp mặt, kính mắt cũng thay, càng nho nhã hơn trước đây, cũng có dấu vết của tuổi tác. bên cạnh tự nhiên thoải mái nhặt sợi dây trả cho Phổ Hoa, chào hỏi rất tự nhiên.




      Người giới thiệu là Kỷ An Vĩnh: “Đây là Diệp Phổ Hoa, bạn thời trung học, đây là vợ mình, Chung Đức Cần”.




      Phổ Hoa lúc này mới chú ý đến ngón tay áp út bàn tay trái cậu ấy đeo chiếc nhẫn vàng, giống chiếc nhẫn tay .




      Lúc đó nghĩ chắc mình cười rất gượng gạo nên hai cặp vợ chồng đều giữ cùng ăn cơm. Nếu có giữ, Phổ Hoa cũng từ chối. Đây là lần tương phùng có chút mỉa mai, bây giờ mới bừng tỉnh hiểu ra, người đoạn tuyệt với quá khứ chỉ mình Thi Vĩnh Đạo. Tất cả mọi người đều thầm lựa chọn con đường khác, để sống đơn giản hơn, vui vẻ hơn, chỉ có người như mới ngừng tự tìm đến phiền não.




      Sau khi Kỷ An Vĩnh ra vào năm thứ ba đại học, cất giấu tất cả những ký ức liên quan tới cậu ấy. Vĩnh Đạo chỉ lần nhấn mạnh “ thể là cậu ta!”, “ được là cậu ta!”. Vì họ là bạn. cũng liên tục vì An Vĩnh mà quan sát kỹ lưỡng, hoài nghi , hận thể xẻ tim ra để kiểm tra xem trong đó có chứa hai chữ An Vĩnh . Đó là khoảng thời gian Phổ Hoa sống u tối nhất, nghĩ đến mà sợ hãi.




      Hôm sau ngồi tàu điện ngầm làm, Phổ Hoa chen trong đám hành khách lật quyển sổ tay trong túi xách ra, tìm thấy sợi dây bện màu đỏ bị đứt đó, thứ bị đứt đứt rồi, nối lại cũng còn được như ban đầu. Sau khi xuống xe, vứt sợi dây bện màu đỏ cùng khăn giấy bọc nó vào thùng rác trong sân ga. Tuy đứng bên thùng rác hoài niệm rất lâu nhưng Phổ Hoa nhặt lại nó.




      So với việc tái hôn của Vĩnh Đạo, xuất của An Vĩnh và vợ cậu ấy nhiều nhất cũng chỉ làm bối rối lúng túng, cố chịu đựng mệt mỏi, Phổ Hoa ngồi trong văn phòng lật bản thảo, ăn cơm chuyện với các đồng nghiệp, giúp Lâm Quả Quả sắp xếp thư độc giả gửi tới. Buổi tối, ôm hộp bánh bích quy nhoài người ghế sofa xem bộ phim Friends, dùng danh sách xem mặt mà Quyên Quyên in ra gấp thành túi đựng rác, vì hôn lễ của Monica mà nước mắt đầy mặt.




      An Vĩnh và vợ cậu ấy, Hải và Doãn Trình, những người khác dường như đều chìm đắm trong hạnh phúc, bao gồm cả Monica và Chandler trong ti vi. Bước vào phòng tắm, Phổ Hoa cầm bút trang điểm lâu ngày dùng giá, từ từ vẽ lên viền mắt mình, lại thêm chút son môi.




      Người trong gương thể là đẹp nhưng chẳng qua chỉ mới hai mươi bảy tuổi thôi, phải sao?




      Lâm Quả Quả hỏi , có thực hạnh phúc ?




      Tất cả đáp án đều chưa có cho tới khi xuất của hai gia đình An Vĩnh và Hải khiến bừng tỉnh. Hạnh phúc là gì? Chí ít phải giống như bọn họ.




      Rửa sạch lớp trang điểm mặt, trở về phòng khách, ngồi xuống đất, ôm máy điện thoại bàn chuẩn bị chút, cầm ống nghe bấm số máy cho bố, thẳng vào vấn đề: “Bố, con có chuyện muốn với bố”.




      **********

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :