1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Từ giữa hè tới đầu thu, cũng chỉ trong thời gian vài tuần ngắn ngủi, các mùa luân phiên nhau năm này qua năm khác, năm nay cảm thấy cái lạnh đến vô cùng sớm và nhanh, thanh niên mặc áo cộc tay vẫn đầy ra đấy còn mặc thêm áo khoác mỏng, gió vẫn dễ dàng luồn qua cổ, khiến toàn thân lạnh lẽo.




      Vài giây ngắn ngủi đợi qua đường, bóng dáng mờ nhạt của công chức xẹt qua đầu , giống như người đường bình thường, chút cảm giác, rất khó tưởng tượng hình ảnh mình sống cùng người như vậy tới cuối đời. Nếu cùng người xa lạ từ từ sống qua ngày, tất nhiên cũng có thể sống ổn thỏa yên bình, nhưng cũng cảm thấy xót xa, đau đớn, như thể sống lãng phí đời.




      Trong vườn hoa trung tâm con phố đều là những người già khiêu vũ, ca hát, và những cặp vợ chồng trung tuổi dẫn con cái ra chơi. qua cửa hàng bánh ga tô, qua lớp kính thấy thự bánh làm đào mừng thọ, Phổ Hoa dừng lại bên cửa sổ nhìn vào lại nghĩ tới bố. Chuyện xem mặt, bố tất nhiên biết, cũng dám để bố biết, chỉ mượn cớ công việc bận, Vĩnh Đạo công tác. Nhưng suy cho cùng thể dối mãi được, ngày lời dối bị phát , cả thế giới biết chân tướng việc, ngày đó rốt cuộc là khi nào, Phổ Hoa cũng hỏi bản thân rất nhiều lần. Quyên Quyên từng nên kể cho bố , vài lần gọi điện về lại thể lên tiếng.




      Vừa bị hỏi lý do ly hôn, buột miệng gọi Vĩnh Đạo là “chồng tôi”, khi ấy đối phương sa sầm nét mặt chuyện nữa, nhanh chóng thanh toán rời .




      “Chồng tôi”? Cách gọi buồn cười biết bao, nhớ lại Phổ Hoa cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Khi họ còn bên nhau, chưa bao giờ giới thiệu theo kiểu: “Đây là người mình”, “ ấy là chồng tôi”, nhưng lại nhiệt tình tuyên bố: “Đây là người tôi”, “ ấy là bà xã tôi”, những cách gọi thông thường ấy bây giờ lại thuộc về người khác, mới ý thức được ngày tháng có thể buột miệng ra đó quý giá biết bao.




      Phổ Hoa mệt liền ngồi lên băng ghế ở bến xe bus gọi cho bố, muốn nghe giọng ông.




      “Bố chơi cờ xong rồi à? Buổi tối bố ăn gì?”.




      “Bố ăn tạm rồi. Cuối tuần có về cùng Vĩnh Đạo ? Ngày mai bố chợ sáng mua thức ăn”.




      “Tuần này... bọn con hơi bận...”.




      “ờ, sao, bố tiện hỏi thôi... bọn con bận... con mang biếu hoa quả và đặc sản, rảnh đến lấy ít về mà ăn, nhân tiện mang sang cho bố mẹ Vĩnh Đạo!”.




      “Vâng, con bảo với ấy”.




      Sau đó bố dặn dò rất nhiều điều như mọi khi, đều đồng ý như , ghi nhớ trong lòng.




      Ngày về nhà lấy hoa quả, ra khỏi cửa bố còn dặn dò Phổ Hoa thường xuyên sang thăm nhà chồng.


      Buổi chiều cuối tuần có việc gì làm, Phổ Hoa ôm túi hoa quả, cuối cùng tìm được Đường Đường, Mạch Mạch, kèm thêm Quyên Quyên cùng tới nhà thưởng thức món mứt hoa quả làm.


      Nồi đun nóng, đường đảo chút liền chuyển màu đỏ, táo, chuối xếp thành quả núi đặt thớt, ba người bạn ở ngoài bàn luận về bài viết chuyên mục đặc biệt của Lâm Quả Quả, Phổ Hoa nghe cách phân tâm.




      “Mình cảm thấy dưới ba mươi mình thể chấp nhận”. Mạch Mạch .




      “Cái gì gọi là ba mươi? Ba mươi của cậu có thể bằng tám mươi của người khác. Tiêu chuẩn mỗi người khác nhau!”. Quyên Quyên vẫn luôn thích tranh luận.




      “Vậy trăm điểm là rất , điểm là hoàn toàn có tình cảm nhỉ!”. Đường Đường


      .




      nhất định như vậy, mình cảm thấy có tình cảm đạt mức điểm trăm, nhưng lại có điểm , bên chi trả mà chỉ lĩnh nhận, bên kia ngừng chi, cuối cùng bội chi cách nghiêm trọng...”. Quyên Quyên lại .




      “Cậu là ngân hàng đấy à...”. Phổ Hoa nghe xong cũng bật cười.




      Đó quả là bài viết khiến người ta phải suy nghĩ, làm bài mở đầu của chuyên mục rất thích hợp, chỉ sau lần duy nhất xem qua, tổng biên tập liền thông qua ngay, Phổ Hoa dở tay dịch. Đắn đo từng chữ về quan điểm của Lâm Quả Quả, muốn hiểu sâu hơn về quan niệm giá trị hạnh phúc đó, đáng tiếc Lâm Quả Quả biến mất khỏi tòa soạn, chỉ có thể thử liên hệ với ấy qua mạng internet. Chữ ký QQj£) của Lâm Quả Quả là “Mức thấp nhất của hạnh phúc”, thời gian dài đều trong trạng thái Online, có lúc đợi cả ngày mà icon của ấy cũng sáng.




      Phổ Hoa để trống phần khái niệm, muốn tiếp tục xử lý phần tiếp theo, nhưng vì phần thiếu đó nên rất khó để tiến hành tiếp.




      Đối với tác giả tự do, biến mất cũng là chuyện bình thường, giống như Vĩnh Bác phiêu bạt khắp nơi có thể đột nhiên biến mất cũng có thể đột nhiên xuất .




      Mứt hoa quả vẫn chưa làm xong, di động của Phổ Hoa rung ù ù bàn, ba người phụ nữ nhàn rỗi buôn chuyện dừng lại, Đường Đường cầm di động vào bếp cho Phổ Hoa. Trong điện thoại truyền đến giọng của Vĩnh Bác, nghe kỹ, hình như còn có tiếng va đập của tàu hỏa khi qua gờ nối của đường sắt.




      “Hai đửa làm gì đấy?”. to.




      Phổ Hoa vặn lửa, đẩy Đường Đường ra ngoài rồi đóng cửa bếp lại, “Em ... làm món mứt hoa quả...”.




      “Vĩnh Đạo đâu? Bảo nó nghe máy, di động của nó sao tắt vậy!”.




      ấy... có chút chuyện... ở đâu?”. Phổ Hoa hạ thấp giọng.




      tàu, buổi tối đến nơi, muốn kêu hai đứa ra ngoài ăn cơm”.




      ấy ở nhà... ra ngoài rồi...”.




      “Thế ư... vậy thôi ... để lần sau , với Vĩnh Đạo gọi điện cho , cúp máy trước đây!”.




      “Vâng...”.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Đặt điện thoại xuống, đường hơi lại, thấm vào hoa quả, ba người bọn Quyên Quyên đều sánh, ngược lại rất sít răng, Phổ Hoa cùng bọn họ chơi bài Tarot nhưng tâm trí để đâu đâu, rồi chơi cờ tỷ phú, vốn cùng nhau ăn cơm tối, cuối cùng lại thay đổi ý kiến.




      Khi tiễn mọi người ra về, Quyên Quyên lại quay lại, “Sao vậy? Vừa nãy là điện thoại của ai?”.




      “Vĩnh Bác... ấy trở về rồi...”. Phổ Hoa xoa ngón tay trống, có nhẫn để xoay.




      “Vì vậy?”.




      “Tuần sau... sinh nhật mẹ Vĩnh Đạo”. Phổ Hoa thở dài, biết nên làm thế nào.




      “Sinh nhật mẹ ta liên quan gì đến cậu! Bà ấy lại chẳng phải mẹ chồng cậu nữa rồi! Để Thi Vĩnh Đạo cùng Cầu Nhân!”. Quyên Quyên lại trở nên gay gắt, khiến Phổ Hoa bối rối trả lời được, “Cậu đừng với mình cậu muốn ! được ! Mặc kệ cả hai, sinh nhật mẹ hay bố ta, hết thảy cậu đều đừng , tuần sau cùng mình tập yoga, làm đẹp, hoặc chúng ta đến chỗ Hải ...”.




      “Quyên...”. Phổ Hoa ngắt lời Quyên Quyên, “Mình nghĩ...”.




      “Diệp Phổ Hoa! Nếu cậu dám , mình tuyệt giao với cậu! Những lời khuyên đó đều vô ích với cậu đúng ? Cậu ngốc à!”. Quyên Quyên tức giận giậm chân, kéo Phổ Hoa lên tầng.




      “Mình phải ý đó... Mình chỉ...”. Phổ Hoa muốn giải thích nhưng lại thể ràng.


      Trở về phòng, Quyên Quyên cầm di động của Phổ Hoa, tìm tới tên Vĩnh Đạo đẩy tới trước mặt .




      “Bây giờ gọi cho ta, với ta cậu ! Để ta sau này đừng có dây dưa với cậu nữa!”.




      “Mình...”. Phổ Hoa chắp tay sau lưng nhận điện thoại, Quyên Quyên thực muốn ấn phím gọi, bước lên giật lấy, nhưng vô tình chạm vào phím xanh, điện thoại liền gọi .




      Màn hình lóe lên hàng chữ tên của Vĩnh Đạo, Quyên Quyên giật mình, lỡ tay làm rơi điện thoại xuống đất, Phổ Hoa định bấm vào phím tắt điện thoại kết nối, họ dường như cùng lúc nghe thấy bên kia có tiếng “A lô” của phụ nữ, sau đó im bặt, thay vào đó là khoảng im lặng.




      Sắc mặt Phổ Hoa trở nên trắng bệch, tay run rẩy, nhặt di động lên tự tay tháo pin, rồi rút sim ra khỏi máy, Quyên Quyên im lặng nhìn hoàn thành mọi thử, hai người đưa mắt nhìn nhau nhất thời cũng quên vừa nãy tranh giành cái gì.




      Buổi tối sau khi tắt đèn, Phổ Hoa ngủ được, đứng trong phòng khách nắm di động đến nóng cả lên, lòng dạ rối bời từ đầu này tới đầu kia của căn phòng. Nhớ lại tiếng “A lô” lúc chiều tối, liên tục ám thị bản thân đó phải Cầu Nhân, có lẽ hoàn toàn phải là phụ nữ.




      Tới nửa đêm, điện thoại bàn đột nhiên vang lên hai tiếng trong bóng tối, tiếng chuông xuyên thấu màn đêm tĩnh lặng, khiến Phổ Hoa sợ hãi đổ mồ hôi. bước tới chạm vào ống nghe, đợi tiếng ghi chuyển sang chế độ nhận tự động, nặng nề hít hai hơi.




      Trong điện thoại là im lặng hồi lâu, mơ hồ như có người thở ở đầu bên kia. Sau im lặng, băng ghi vang lên giọng của khàn khàn của Vĩnh Đạo.




      trai về rồi, ngày mai ấy mời ăn cơm, tới đón em”.




      dừng lại lát rồi : “Chỗ cũ, sáu giờ ba mươi”.




      *************




      Phổ Hoa mất cả tối lựa chọn giữa việc , sáng sớm vừa tới văn phòng liền thử liên lạc với Lâm Quả Quả. số máy bàn tổng biên tập đưa có người nhận, di động của Lâm Quả Quả cũng ở trạng thái người nghe trong thời gian dài. Vì là số vùng khác, nhờ tổng biên tập nhắc đến, Phổ Hoa mới biết Lâm Quả Quả ít khi ở Bắc Kinh, bình thường đều ở Nam Khai học thạc sỹ tâm lý học.




      Cúp máy xong tránh được thất vọng, có chút lơ đễnh khi sắp xếp lại bản thảo lựa chọn nội dung cho kỳ tới. Lưu Yến mấy lần hỏi sức khỏe người nhà chuyển biến tốt hơn chưa, Phổ Hoa cũng chỉ trả lời lấy lệ. Chưa tới giờ ăn trưa, vào phòng đón tiếp thử gọi vào di động của Lâm Quả Quả lần nữa, nhưng vẫn liên lạc được.




      Phổ Hoa gặp vài đồng nghiệp trẻ tuổi tại quán ăn bên ngoài bộ phận biên tập, mọi người cùng ăn cơm bàn, gọi bát mỳ bò.




      “Chỗ cũ” bắt đầu từ bát mỳ bò, thể có ký ức buồn, nhưng đối với Phổ Hoa mà toàn bộ những thứ đó thuộc về quá khứ.




      “Chỗ cũ” là quán mỳ bò gần đại học Bắc Kinh, từ khi nhau thời đại học, Phổ Hoa thường cùng Vĩnh Đạo ăn ở đó. em nhà họ Thi thích cửa hàng đơn giản ấy, đặc biệt món mỳ bò Tây Bắc nước nguyên chất, vị nguyên chất. nắm rau thơm, muôi dầu ớt, cái bánh nướng vừng giòn tan, thêm bát mỳ bò nóng hổi to, có lúc còn gọi thêm đồ nhắm, bọn họ thường nhắc nhắc lại đó là “thượng hạng”.




      Lần đầu tiên Phổ Hoa gặp Vĩnh Bác chính là ở “chỗ cũ”, Vĩnh Bác mang theo , sau này mới biết đó phải đối tượng hẹn hò của , chỉ là “bạn tốt”.




      Bốn người ngồi quanh bàn có lò sưởi phía dưới ở giữa quán, Vĩnh Đạo ôm giới thiệu: “Đây là trai , đây là bạn ấy”.




      Sau này Phổ Hoa mới biết đó là lần thứ hai gặp Vĩnh Bác, lần trước gặp là ở cửa hàng bán thuốc lá của ông ngoại. Vài năm gặp, còn nhận ra là người đàn ông đứng sau Vĩnh Đạo năm ấy. lâu sau, Vĩnh Bác bắt đầu cuộc đời nhiếp ảnh gia bôn ba khắp chốn, giống như rất nhiều người trong giới , đều cố định ở thành phố. Nhưng sau này và Phổ Hoa còn trở thành bạn, căn hộ từng sống trở thành hang ổ của Vĩnh Đạo, thậm chí đến người “bạn ” Tang Hinh Mai mà tạm thời kéo đến, vài năm nay cũng vẫn giữ liên lạc với Phổ Hoa, trở thành người dẫn đường cho bước vào giới biên tập.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      “Chị Diệp, người được mời viết chuyên mục mới - Lâm Quả Quả, lai lịch thế nào?”. cùng bàn vừa vào tòa soạn hỏi, bên cạnh còn bày tờ tạp chí phát hành, vừa vặn lật tới trang chuyên mục của Lâm Quả Quả.




      ấy? Chị cũng khó , phải chỗ thân quen”. Phổ Hoa ăn cơm cách thờ ơ, “Thích bài viết chứ?”.




      gật đầu, cầm tờ tạp chí lên, chuyên mục có vài câu dùng bút bi khoanh tròn lại, ràng là độc giả vô cùng quan tâm, “Đương nhiên thích ạ, em vẫn luôn đọc mục “tâm lý” của ấy trước đây, ngờ đầu quân chỗ chúng ta”.




      ?”. hiểu biết đối với Lâm Quả Quả của Phổ Hoa gần như bằng , cũng chưa từng nghe về những việc trước đây của ấy, trở về văn phòng, đặc biệt tìm vài bài Lâm Quả Quả từng viết trong tài liệu của ấy.




      Buổi chiều, cuối cùng cũng liên lạc được với Lâm Quả Quả. Gọi từ máy bàn vào di động tín hiệu tốt lắm, ấy ở vùng ngoài, hình như cũng có việc, hẹn thời gian gặp mặt chuyện, đơn giản vài câu rồi cúp máy.




      Phổ Hoa ngồi vào chỗ, đọc chuyên mục ấy từng viết trước đây, tìm thấy vài bài viết đưa Lưu Yến và các đồng nghiệp khác nêu ý kiến, Lưu Yến liếc qua lần vứt trả bài viết lại, thò đầu ra từ sau màn hình vi tính : “Loại bài viết này phù hợp với khẩu vị thanh niên các , đều là kiểu của thế hệ 8x, thời đại chúng tôi lấy đâu ra ai quan tâm nghiên cứu cái gì mà giá trị hạnh phúc hay hạnh phúc, có thể sống qua ngày dễ dàng rồi. Tôi thấy, những người thích đọc đều là thanh niên, tuổi tác như chúng tôi chẳng quan trọng hay ”.




      Ý kiến bàn luận về bản thảo rất khó có thể thống nhất, nhưng Phổ Hoa đồng ý với lời của Lưu Yến, cùng tập san chú ý đến cầu của các độc giả khác nhau, có người quan tâm đến chuyện tình cảm, có người chẳng qua chỉ tiện tay cầm tờ tạp chí lật lật cho đỡ buồn. Xong cuộc họp về lựa chọn chủ đề cho kỳ mới gần tới giờ tan làm, Phổ Hoa mượn cớ đến phòng lấy tin và biên tập tin tìm tài liệu, rời phòng biên tập sớm nửa tiếng, đưa thẻ làm cho Lưu Yến.




      dám tùy tiện về nhà, đành tới siêu thị gần đó.




      Sau giờ tan làm là giờ kinh doanh cao điểm của siêu thị, trong gian hẹp dòng người tràn vào chật ních, khách hàng đợi thanh toán cũng xếp thành hàng dài, Phổ Hoa nghiêng người chen ra khỏi khu mua hàng, túi xách cẩn thận vướng vào túi hàng của khách, kéo ra vết rách dài, hoa quả rơi bình bịch xuống đất.




      ngồi xổm xuống nhặt quýt hộ, đuổi theo mấy quả lăn tít phía xa bọc vào trong áo, di động trong túi xách reo nhưng thể nghe.




      Có người đưa cái giỏ mua hàng từ phía sau, ra hiệu cho đặt quýt vào, Phổ Hoa quay đầu cảm ơn, nhìn người đứng trước mắt, tay buông lơi, quýt bọc trong áo lại tới tấp rơi.




      Vĩnh Đạo đặt giỏ mua hàng xuống, đặt từng quả quýt vào, lại nhặt tất cả những quả rải rác phía xa. lặng lẽ làm xong, nhận lấy quả cuối cùng trong tay Phổ Hoa, kéo đứng lên, xách giỏ mua hàng tới quầy thanh toán trả đồ cho người phụ nữ đợi trả tiền.




      Phổ Hoa theo sau Vĩnh Đạo, chuyện với người khác, thẫn thờ ngược lại dòng người ra phía cửa siêu thị, mất vài giây để bản thân bình tĩnh, sau đó nhanh chóng bước , ra ngoài tìm taxi. Xuyên qua bãi đỗ xe rảo bước như chạy, đuổi theo chiếc taxi vừa có người xuống chui vào ghế sau, giây phút quay người đóng cửa, lại có người nhanh hơn bước nắm chặt tay .




      im lặng chen vào ghế ngồi vốn chật, hơi dùng lực, thể nhích người nhường ghế.




      “Bác xế, cho xe chạy !”.




      bình tĩnh đóng cửa xe, ép tay xuống địa chỉ.




      ...”.




      “Vừa nãy Vĩnh Bác gọi điện, ấy đợi!”.




      quay sang nghiêm túc nhìn cách khác thường như cảnh cáo, biết điều nín thinh. Đợi xe tới đường vòng, thấy phản đối, mới lặng lẽ lấy di động ra gọi điện.




      xoa cánh tay bị đau, ngồi sát cửa sổ nghe chuyện với Vĩnh Bác. Có lẽ là thời gian xa nhau lần trước hai người chia tay trong cãi vã, luôn cảm nhận được bực mình và giận dữ mà kiềm chế. Sinh nhật mẹ sắp tới, đến lúc đó lại là màn khó xử thế nào đây, dám nghĩ.




      Xe chầm chậm về hướng “chỗ cũ”, đường chính lại tắc thể , xe di chuyển chậm chậm. ngồi dựa vào bên phải, thể xuống xe, đành ngồi cách xa , thấp giọng với : “Em !”.




      mặc kệ, nhìn ra ngoài cửa sổ như suy nghĩ điều gì, lát sau lấy ra nhẫn cưới trong túi đeo lên ngón áp út, lại giơ tay ra. tránh kịp, bị chạm vào dái tai, sau khi bị chích đau đến tê dại, tai phải có thêm chiếc khuyên tai. quay mặt lại, sượt qua gò má trang điểm của , đặt chiếc kia vào tay , nghiêm túc dặn dò: “Đeo lên trước , là mẹ đưa, lát nữa gặp Vĩnh Bác đừng gì”.




      Họ đều hiểu chỉ điều gì, đẩy tay ra cách khó chịu, cầm chiếc khuyên tai định đeo. Khuyên ngọc mảnh dài tai khẽ đung đưa theo nhịp xe, khuấy đảo tâm tư . hiểu, tái hôn rồi, để bạn bè xung quanh đều biết nhưng lại giấu gia đình. Vậy còn Cầu Nhân? Cầu Nhân là gì? là gì?




      Họ trước nay vẫn quen cãi nhau ở ngoài, cho dù cãi nhau rất khủng khiếp, trước mặt người ngoài vẫn duy trì hình ảnh tối thiểu nhất. Xe tới gần “chỗ cũ”, thử tháo khuyên tai xuống nhưng bị chặn lại.




      Xuống xe, quay người về hướng ngược lại, chưa được hai bước, bị đuổi theo bóp chặt tay.


      nhíu mày im lặng.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      hỏi: “Em muốn đâu?”.




      “Về nhà!”. thử thoát ra nhưng thành công, ngược lại còn bị kéo về phía trước.




      “Lát nữa đưa em về!”. xong để tranh cãi mà kéo thẳng vào “chỗ cũ”.




      vừa tới cửa quán liền giật tay ra, cố gắng lần cuối cùng, “Em ! Để Cầu Nhân !”.




      khép mắt lại, nắm chặt tay , chặt tới mức mặt ra vẻ đau đớn. vẫn kiên trì cách cố chấp: “Em ! Để Cầu Nhân !”.




      Hít sâu, gương mặt nghiêng cứng đờ của nhìn ra chút vui vẻ khi em gặp mặt, nhưng nghĩ lát, thái độ dịu lại, thương lượng với : “Đây là lần cuối cùng!”.




      Thi Vĩnh Đạo hiếm khi với bằng giọng điệu này, hoài nghi của Phổ Hoa chưa bị phá bỏ, gì đành để kéo vào trong. Khi bước vào khu dành cho khách, cầm khuyên tai đeo lên cho , khi buông tay, nâng mặt quan sát hồi lâu, sau đó ôm sát vào bên cơ thể mình theo thói quen.




      Đây là động tác thích làm trước mặt người khác, khi còn là học sinh dính bên cạnh , cũng khoe khoang quan hệ giữa bọn họ, cơ thể tiếp xúc khiến quen, nhưng cúi đầu im lặng chấp nhận.




      Chẳng phải đây lần cuối cùng ư? Lần cuối cùng rồi!




      Vĩnh Bác sải dài bước chân lên đón, đấm mạnh lên vai Vĩnh Đạo, đối với Phổ Hoa, vĩnh viễn biết nên gần gũi thế nào với , cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai.




      “Sao giờ mới tới? Điện thoại cũng nghe!”. Vĩnh Bác kéo họ vào chỗ ngồi, vội vã lấy đồ trong ba lô ra đưa cho Phổ Hoa, “Trong này toàn bộ là thứ em cần, chỉ có bờ biển, ảnh mấy năm nay chụp đều ở trong này, cứ từ từ mà xem”.




      “Cảm ơn ”. Phổ Hoa nhận đĩa cứng, eo nhói đau, Vĩnh Đạo cúi đầu rót rượu đặt trước mặt chén.




      “Cạn chén trước ! Chúc mừng trở về!”. Vĩnh Bác và Vĩnh Đạo cụng chén, dặn dò Phổ Hoa, “Tùy em nhé”.




      nhận ra nụ cười hơi cứng nhắc của Vĩnh Đạo, nâng chén ngập ngừng cạn hết chỗ rượu.




      Vĩnh Bác hưng phấn về những chuyện trải qua ở các nơi. Vĩnh Đạo nhiều, phần lớn thời gian chỉ lặng lẽ uống rượu, trước đây quá hai chén cản uống tiếp, bây giờ lại như thế, rót rượu hết lần này đến lần khác cho , dường như cố ý chuốc say. Phổ Hoa lặng lẽ ăn, suy nghĩ dụng ý của Vĩnh Đạo, rốt cuộc còn là người cùng dựa dẫm vào nhau nữa, chẳng qua chỉ là chồng người khác, đưa đến diễn vở kịch, muốn phối hợp.




      Suy nghĩ như vậy khiến rất buồn, lại có niềm vui được trùng phùng, càng lúc càng hiểu . cần hết sức kìm chế kích động ra với Vĩnh Bác, để bản thân tiếp tục bình thản ung dung, phối hợp trò chuyện, vắt óc nghĩ ra càng nhiều câu hỏi để tiếp tục chuyện.




      hỏi càng nhiều, Vĩnh Đạo rót rượu gắp thức ăn cũng càng tới tấp, ba bốn chén là giới hạn của , nhưng lại tận tay rót đầy chén ghé sát lên miệng để uống.




      Vĩnh Bác chịu được nữa bèn ngăn lại: “Vĩnh Đạo! Đừng để Phổ Hoa uống nữa!”.




      đẩy tay Vĩnh Bác ra, hề có ý thỏa hiệp. Rượu tràn ra cả mép chén dính lên môi , miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhận lấy chén rượu ngửa cổ uống, do uống hơi vội nên suýt sặc.




      Vĩnh Bác nhịn được, giành lấy chén. “Đừng uống nữa!”.




      Phổ Hoa lắc đầu, vuốt ngực lại cầm chén rượu. muốn uống, tốt nhất uống tới mức say về, dù sao cũng là lần cuối cùng. Say là tốt nhất, chẳng còn phiền não điều gì, mất ngủ, cũng đến nỗi nhớ tới chuyện và Cầu Nhân.




      Vĩnh Đạo dường như nhìn thấu suy nghĩ của , tìm rất nhiều lý do chúc rượu, vì bố mẹ, vì sức khỏe, vì công việc thuận lợi, vì lý tưởng, vì đoàn tụ, cuối cùng đột nhiên câu: “Chúc ba mươi tuổi thành gia lập nghiệp lên chức bố!”.




      Nghe tới câu đầu cuối như vậy, trong lòng Phổ Hoa trở nên chán nản, cốc rượu gần như đánh đổ ra bàn. nhìn về phía Vĩnh Đạo cách khó tin, đáy mắt đỏ sọc, ràng cũng uống nhiều, cụng chén với Vĩnh Bác xong lại quay sang ghé sát người , cố ý chạm vào chén . mặt nụ cười pha trò, giống như đó chỉ là câu đùa.




      Phổ Hoa nhất thời lòng dạ rối bời, dạ dày trống rỗng căng đầy câu đó. nắm đũa gắp thức ăn, gắp cái gì ăn cái đó. Họ chuyện gì cũng nghe, chỉ còn lại ý nghĩ ăn trong đầu. gọi nhân viên phục vụ, kêu món mỳ bò nổi tiếng của “chỗ cũ”, bát to đầy cũng ăn hết, còn bưng bát lên uống sạch nước canh.




      Dùng đồ ăn đè nén khó chịu trong lòng là cách thường làm, khi đặt đũa xuống, lau sạch khóe miệng, chếnh choáng đứng lên, lại còn có thể cười với Vĩnh Bác.




      *********

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Xe vừa tới con đường quen thuộc, Phổ Hoa cuống cuồng gõ vào ghế trước ra hiệu tài xế dừng xe, chạy xuống chưa được vài bước liền nôn ngay ở gốc cây gần nhất. Nôn trận kịch liệt, phải ngồi xổm xuống chống lên cây mới giữ vững được cơ thể, kiềm chế cơn choáng váng do Thái Dương đau thắt. Dường như có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi não , cười gượng cách xót xa, tưởng tượng đau đớn đó là Diệp Phổ Hoa khác bị nhốt chặt trong trái tim hơn hai mươi năm. Nếu có thể, khao khát moi ruột móc bụng để nôn ra hết bản thân trong cơ thể này và tất cả những thứ liên quan đến quá khứ, những ký ức liên quan đến Vĩnh Đạo, nên quên, chưa quên, đều muốn quét sạch cùng với đoạn tuyệt quan hệ giữa họ.




      Nhớ tới những lời của Vĩnh Đạo, bàn tay chống lên cây, và thậm chí cả cơ thể cũng đều nén nổi mà run rẩy. Khi cuối cùng nôn sạch, đứng thẳng người dựa lên thân cây điều chỉnh lại hơi thở, gom đủ sức lảo đảo bước lên phía trước. Diệp Phổ Hoa, mày khá hơn chút ! học giọng điệu của Quyên Quyên, thầm cảnh cáo bản thân.




      Rốt cuộc do uống nhiều quá, đến đường về nhà cũng nhầm, bước ra khá xa rồi lại vòng lại chỗ xuống xe. Dừng ở giữa đường, kìm nén cơn đau đầu cách khó khăn.




      Người đứng trong bóng cây hình như là Thi Vĩnh Đạo. nhắm mắt làm ngơ lướt qua đó, bắt đầu lẩm nhẩm bài hát cũ của Mạc Văn úy cách vô thức.




      “Có lẽ tình của là chiếc giường đôi


      chừng ai cũng đều có thể cùng lưu lạc


      Ánh mắt khóa tại nơi nao


      bướng bỉnh của bức tường nội tâm đóng chặt.


      Có lẽ trái tim là căn phòng đơn


      trở nên chật chội khi thêm người


      Muốn nhìn xem dáng vẻ ban đầu của


      Lớp ngụy trang cởi bỏ, thế nào?”.




      Hát tới nửa, Phổ Hoa bật cười khanh khách vì mình hát sai điệu, cảnh cuối cùng ở “chỗ cũ” giống như bức tranh ngâm trong nước, thấm nhòe còn . Vĩnh Bác tiễn ra ngoài, nhoài lên cửa kính xe ô tô vẫy tay tạm biệt , hét lớn “Vĩnh Đạo, tạm biệt”, “Thi Vĩnh Đạo! Tạm biệt”.




      Giây phút đó ngốc nghếch biết bao? lại gọi nhầm người.




      Vĩnh Đạo đâu? quên chú ý đến , có gia đình của , vợ của , cần quan tâm.




      Cuối cùng về đến trước tòa nhà mình ở, đèn cảm ứng thanh cầu thang lắc lư đến nỗi Phổ Hoa mở mắt ra nổi. giơ tay che mắt, chỉ để lại kẽ hở, vừa từng bước máy móc bước lên bậc thềm vừa đếm số bậc lên.




      “1, 2,4, 25, 23, 26...”.




      Con đường này biết bao lần, hai năm qua quen với việc người về người . Quen thuộc tới nỗi nhắm mắt cũng biết cánh cửa nào là của nhà mình. Dựa lên cửa, mở túi tìm chìa khóa, mò trong túi thấy, cuối cùng mất kiên nhẫn đổ hết đồ trong túi ra, ngồi xổm đất tiếp tục tìm.




      Tìm hồi lâu, ánh sáng của đèn cảm ứng tắt, hành lang chìm trong bóng tối. tìm thấy chìa khóa, tay chạm vào chiếc giầy, vuốt lên , đó là chiếc giày rất to, chắc của đàn ông, thậm chí còn có gấu quần. Ngẩng đầu, Phổ Hoa nhíu mắt nhìn cái bóng đổ xuống trong bóng tối, đầu óc hỗn độn phân biệt nổi là ai.




      chẳng hề thấy sợ, chỉ đau đầu kinh khủng. đẩy đẩy , hề động đậy, liền nhích sang bên tìm chìa khóa của mình. Hành lang lại sáng, do giậm chân, quay đầu nhìn , lại khẽ hát, cúi đầu tìm chìa khóa.




      “Đừng vẫn còn cảm giác


      và em đều biết chúng ta chỉ có thể trung thành với trực giác


      Chính vì đủ nên thường biết cự tuyệt


      Nhưng lại muốn thỏa hiệp vì đối phương


      Đừng vẫn còn cảm giác


      và em đều biết ôm nhau có nghĩa là thân thiết


      Có thể sợ hãi bị từ chối tuyệt dám trực tiếp


      Hay chúng ta đợi cơ hội lần sau


      Cùng nhíu mày nhưng lại có cảm nhận khác nhau”.




      hát tới đoạn điệp khúc nghe thấy có người gọi tên mình, bóng đằng sau ấy lại nghiêng qua, cửa cũng mở. dường như bị bế lên, hơi thở nặng nề áp sát vào tai , bàn tay đỡ lưng trở thành cái ôm quá thân mật.




      chớp chớp mắt, choáng váng gỡ đôi tay siết chặt eo, cuối cùng cảm thấy có chút sợ hãi, đẩy cái bóng trước mắt ra rồi hỏi: “ làm gì vậy?”.




      ôm vào trong, cố sức thoát ra. Dựa vào chút tỉnh táo cuối cùng túm chặt khung cửa dựa người vào tường, cao giọng hơn ngăn tiến lại gần, với cách khó khăn: “... được... được vào! Đây là nhà tôi... tôi quen... ... lần cuối cùng... cuối cùng... hết rồi...”.




      hoàn toàn hề nghe , bước lên trước kéo vào lòng. Vòng tay có cảm giác quen thuộc đáng sợ, quen thuộc đến nỗi có thể cảm thấy giận dữ hay ngấm ngầm nhẫn nhịn. rất giống Vĩnh Đạo, quá giống, đặc biệt là cách ôm . ngước mặt lên, chờ đợi là đôi mắt đen của , cùng với dục vọng được che giấu trong đó, như chạm phải thứ gì nên nhìn, quay mặt , hơi tỉnh rượu.




      Nhưng muộn, cảm nhận được ý định của , dễ dàng chặn đứng, ôm vào phòng.


      Tiếng va vào cửa tác động đến ý thức hỗn độn của cách đau đớn, kịp vùng vẫy bị ấn vào tường siết chặt hai tay, ngay sau đó đôi môi đè xuống cách chuẩn xác chặn mất hơi thở và tất cả phản kháng của , khàn khàn gọi tên , mang theo hơi rượu nồng nặc trong miệng, tách răng ra, tìm kiếm từng góc quen thuộc trong miệng .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :