1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Giường đơn hay giường đôi - Cầm Sắt Tỳ Bà (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khi ra, hai người đàn ông bày thế trận, ai nấy đều xoa cằm nghiên cứu bàn cờ, Phổ Hoa nhớ lần


      đầu tiên Vĩnh Đạo tới nhà, cũng đánh cờ với bố như vậy, thua tới nỗi bị ăn sạch các quân cờ. Từ đó mỗi lần đến đều muốn nghiên cứu kỹ thuật đánh cờ, gọi cho hay là học tập lẫn nhau, kỳ thực mỗi lần đều là thua.




      Bưng nước ra, định lại bị túm lại. vẫn vùi đầu tính nước cờ, thờ ơ nghịch hai chiến lợi phẩm trong tay, với : “Em cũng xem rồi học chút”.




      Phổ Hoa muốn , nhưng bị Vĩnh Đạo suỵt tiếng, bố ngồi đối diện nâng quân cờ lên mỉm cười.




      Vốn tính nhẫn nại, đành ngồi xuống xem. Xem cờ lên tiếng mới đúng quân tử, chơi cờ hối hận mới là đại trượng phu, đây đều do dạy. Khi đánh cờ, trầm lặng ít , cẩn thận tỉ mỉ, trước mặt bố mẹ, ba hoa khoác lác, cười vui vẻ. từng thấy rất nhiều gương mặt của , vẻ si mê nhiệt tình, tinh quái phản nghịch, u ám lạnh lùng. Năm tháng hằn dấu gương mặt . Nếp nhăn mờ mờ giữa hai đầu lông mày, chân râu lởm chởm bên má, sớm còn là cậu con trai ngây thơ, chưa trưởng thành, lún phún vài sợi râu mà gặp lần đầu. chứng kiến thay đổi của từ cậu con trai thành người đàn ông, bản thân cũng thấy từng bước trưởng thành của , họ quen thuộc đối phương như quen thuộc chính bản thân mình, nhưng bây giờ mới phát ra hình như chưa từng thực hiểu .




      Giữa ván cờ, Phổ Hoa lặng lẽ rút lui, trốn vào bếp.




      Nhìn vết bẩn máy hút mùi, hít sâu cho nhõm, tìm dụng cụ, hết sức chuyên tâm cọ sạch, sau đó lại lau máy hút mùi lần nữa. Làm việc là cách trị liệu tốt nhất, lau dọn xong, tâm trạng cũng ổn hơn. Quét sạch bếp, Phổ Hoa mở cánh cửa sổ gần đường, để khí oi bức tản ra, dựa vào cạnh bệ bếp từ từ chuẩn bị bữa trưa.




      Nhặt rau, rửa rau, mở vòi nước to để át tiếng chuyện trong phòng khách. Dù vui cũng phải để ý đến cảm nhận của bố. Dù muốn gặp cũng phải làm bữa bánh sủi cảo cho bố, đây là thói quen nhiều năm của nhà họ Diệp, chưa bao giờ có ngoại lệ.




      Giữa lúc Phổ Hoa yên lặng làm việc Vĩnh Đạo muốn giúp, khóa cửa bếp cho vào. hậm hực trở lại tiếp tục chơi cờ, biểu cho thấy chưa thắng ván cờ nào.




      Cơm trưa thịnh soạn bao gồm bánh sủi cảo, thịt cừu cà rốt, Phổ Hoa có cảm giác muốn ăn lắm, ngoài giúp bố thêm dấm bóc tỏi, ăn rất ít. Ngược lại Vĩnh Đạo ăn rất nhiều, liên tục gắp thức ăn vào bát , đá đá chân dưới gầm bàn. Phổ Hoa lấy hết tinh thần, ăn cùng bố, nhưng ăn mà biết vị, khó nuốt.




      Ăn cơm trưa xong, Phổ Hoa dọn dẹp sạch phòng bếp, để bánh sủi cảo còn thừa vào tủ lạnh, viết tờ giấy nhắc bố, mọi việc đều làm xong nhưng vẫn lưu luyến căn phòng bếp ba bốn mét vuông này, muốn ra, cho tới khi có người gõ lên thủy tinh.




      Vĩnh Đạo đứng ở ngoài, trong tay là cốc nước uống hết, đành mở cửa.




      quay người đóng cửa, bỏ ngay vẻ nhõm, ăn đĩnh đạc trước mặt bố.




      “Có chuyện gì sau này hãy , trước mặt bố hãy vui vẻ lên!”. có ý hơi trách móc.




      “Em hề vui”. dựa bên cửa sổ, cố ý nhìn ra ngoài.




      ?!”. liếc cái, xong ra, để lại mình.




      Ván cờ trong phòng khách lại bắt đầu, Phổ Hoa đứng mỏi trong bếp, trở về dọn dẹp phòng bố. trút hết tất cả tâm tư lên công việc nhà, cuối cùng quả tìm ra việc để làm mới ngồi lên đầu giường, nghe họ đánh cờ.




      “Dâng tốt!”.




      “Ăn rồi sau!”.




      “Nhảy mã!”.




      “Để bố phi!”.




      “Xong rồi!”.




      “Tiến lên!”.




      “Đứng đây cho bố!”.




      “Chiếu tướng!”.




      Buổi chiều chậm chạp trôi qua trong những ván cờ của hai người đàn ông. Ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ tỏa ra khoảng ấm áp giường, Phổ Hoa để tiền dưới đài thu thanh cho bố, nằm nhoài lên khoảng nắng rọi ấm áp đó, nhắm mắt giả định bản thân trở về tuổi mười bảy.




      Nhưng giả định này rất khó, hai mươi bảy tuổi, qua mùa hè là hai mươi tám, mất vô âu vô lo của tuổi mười bảy. Nằm giờ lịch giường, từng trang từng trang mỏng giòn, sau khi lật qua chồng dày tới sinh nhật hai mươi chín tuổi của Vĩnh Đạo.




      Đối diện với con số này, suy nghĩ len lỏi vào đầu Phổ Hoa.




      Thời gian có lẽ ngưng đọng trong buổi chiều này, ánh mặt trời chuyển sang sắc hoàng hôn, vĩnh viễn ở tuổi hai mươi bảy, Vĩnh Đạo và bố mãi mãi xong nước cờ cuối cùng, còn mẹ rất nhanh trở về, mua cái kẹp tóc, hỏi buổi tối muốn ăn gì.


      Đây là toàn bộ điều muốn, ba người họ và .




      Nhưng giấc mơ này, từ mười năm trước vỡ nát. phải mở trừng mắt nhìn họ rời , cuối cùng chỉ mình dừng lại chỗ cũ, cho dù cố gắng thế nào, kết cục là việc định trước rồi.




      *********

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Trước khi ra khỏi cửa, bố hỏi riêng Phổ Hoa: “Hai đứa có chuyện gì chứ?”.




      Phổ Hoa sững lại, ngờ cố gắng cả buổi chiều lại bị bố nhận ra biểu bất thường.


      dám nhìn thẳng vào bố, cúi đầu giả vờ tìm đồ trong túi, “Chúng con... rất tốt mà...”.




      ... Tốt được...”. Bố vẫn yên tâm, nhưng tiện , lắc quạt hương bồ lại lại, trước khi Phổ Hoa về, ông vỗ vỗ tay , thấp giọng , “Nhớ đeo... nhẫn...”.




      Được bố nhắc nhở, Phổ Hoa mới phát ra mình đeo nhẫn kết hôn. chậm chạp “Vâng” tiếng, tạm biệt bố, xuống lầu vẫn còn sờ ngón áp út trống trơn.




      Hai năm ly hôn chưa từng có chuyện sơ suất, hôm nay lại quên mất. Điều này phải chăng có nghĩa bọn họ thực kết thúc rồi?




      nhìn sang bên cạnh, Vĩnh Đạo cũng liếc cái, vắt áo complet lên vai, tay đút túi quần, dáng vẻ đầy tâm . Có lẽ diễn kịch quả rất mệt, đặc biệt khi phối hợp được ăn ý. Từ khi ra khỏi nhà bố, câu nào, châm điếu thuốc vừa vừa hút, có lúc dừng lại rít sâu hơi, tới cạnh xe dập tắt đầu thuốc, vứt vào thùng rác lề đường.




      Lấy chìa khóa xe, lắc cái biểu tượng Buick chùm chìa khóa, ấn vào nút mở khóa từ xa, nhưng vội lên xe mà còn dựa vào cạnh cửa xe đợi bước tới giống như biết trước có lời muốn .




      “Lên rồi ?”. chỉ ghế phụ.




      Phổ Hoa nhíu mày, có ý lên xe.




      “Về thế nào?”.




      “Em tự về”.




      Vĩnh Đạo nhún nhún vai, vứt áo complet ra ghế sau, ngồi vào ghế lái, mắt nhìn phía trước.




      Phổ Hoa vẫn đứng ngoài xe, cắn môi, cuối cùng cũng ra những lời kìm nén mấy hôm nay.


      “Thi Vĩnh Đạo... Chúng ta đừng gặp nhau nữa...”.




      Cửa xe đóng rầm trước mặt , Vĩnh Đạo hạ cửa kính xuống chút. Phổ Hoa thấy nếp nhăn ở ấn đường hằn sâu, có suy nghĩ bằng bất cứ giá nào cũng quan tâm tới cảm nhận của , “Còn nữa, cũng đừng tới đây... cần thiết... em cũng muốn gặp lại ...”.




      thể ý kiến, ngồi như tượng ở đó, nghe xong lời bèn tra chìa khóa vào ổ, khởi


      động xe.




      Phổ Hoa lùi lại ven đường, xách túi quay đầu về phía trước. có thể nghe thấy tiếng xe từ từ khởi động theo sau nhưng quay đầu.




      Thân xe cuối cùng cũng vượt qua , dừng lại ở giao lộ, cửa xe chỗ ngồi vẫn chưa kéo lên, Vĩnh Đạo bật lửa châm điếu thuốc khác. Ánh mặt trời rọi lên tay , điểm sáng phản chiếu vào trong mắt Phổ Hoa, có thể là bật lửa, cũng có thể là nhẫn cưới ngón áp út của .




      “Tháng sau sinh nhật mẹ ”. ngậm điếu thuốc, gảy gảy tàn, khép hờ mắt, giống như mỗi lần tức giận đều xoay xoay cái nhẫn tay như muốn gì.




      Ánh sáng che , khiến biểu của rất khó đoán, nhưng Phổ Hoa nghe thấy câu sau .


      “Em nhất định phải !”.




      đợi trả lời, chiếc xe Buick màu xám bạc khởi động với tốc độ ngờ tới, rời xa cửa ngõ, chỉ vài giây biến mất đường.




      xe bus trở về, Phổ Hoa thấy bất an lo , nhiều lần nghĩ đến chuyện nhẫn cưới.




      Vào nhà bật ghi điện thoại, ngồi đầu giường lấy nhẫn ra, đeo lại lên tay. Có thể vài ngày đeo, nhẫn được trơn lắm, đeo lên rồi tháo ra được. Chiếc nhẫn cưới bản thân nó rất đơn giản, còn có phần hơi xấu, chỉ là đôi nhẫn trơn. Khi kết hôn hai bọn họ cũng giàu có gì, tất cả số tiền họ có đều dùng để mua nhà, vốn dĩ đến nhẫn cũng có thể bỏ qua nhưng kiên quyết mua.




      có nguyên tắc nhất quán, quyết định của hiếm khi thay đổi vì .




      Nhìn chiếc nhẫn tay, tâm trạng xuống dốc phanh. Trong ghi điện thoại truyền đến tiếng bố.




      “Hoa Hoa về tới nhà chưa? Cảm ơn Vĩnh Đạo giúp bố. Lần sau về bố làm cho các con món thịt hầm, nghỉ ngơi sớm , trời nóng nhớ chú ý sức khỏe...”.




      nằm giường, nghe nghe lại lời bố, càng nghe càng thấy thoải mái.




      Chiều nay còn khó chịu hơn cả hai ngày sau khi biết kết hôn. đoán được Vĩnh Đạo nghĩ gì, hoặc muốn làm gì. có thể lặng thinh lấy Cầu Nhân, lại xuất trước mặt bố với dáng vẻ đứa con có hiếu. đeo nhẫn cưới của bọn họ, còn cầu nhất thiết phải tham dự sinh nhật mẹ .




      muốn đùa giỡn , dày vò hay báo thù đây?




      nhổm dậy ấn số điện thoại nhà Hải , đối phương vừa nhận điện, Phổ Hoa liền nhịn được hỏi luôn mấy lần: “Hải , Vĩnh Đạo thực kết hôn rồi ư?”.




      gào rất to, dừng lại mới phát trong phòng là tiếng khóc của mình.




      “Phổ Hoa?”.




      “Ừ...”.




      “Sao vậy?”.




      ... Mình chỉ muốn biết...”. lau nước mắt, nhưng thể làm ra vẻ kiên cường giống như từ trước đến nay.




      “Biết cái gì? ta thực kết hôn rồi. Ai có thể lấy chuyện kết hôn ra đùa, lại chẳng còn là trẻ con nữa. Hôm đó Doãn Trình mà”.


      Đặt điện thoại xuống, Phổ Hoa chạy ra ban công mở tất cả cửa sổ.




      Gió chiều muộn nóng nực, nhưng cũng muốn làm gì, nấu cơm, giặt quần áo, xem ti vi, cũng đọc tin nhắn điện thoại, chỉ nhoài người lên ban công nhìn xuống từng chiếc ô tô ra vào tầng dưới. nhớ từng nhìn thấy chiếc xe cùng hãng với xe Vĩnh Đạo trong sân, có thẻ bình an, biển số xe giống, những thử khác xem ra y chang. Tối nay đứng ban công đợi hai, ba tiếng đồng hồ, chiếc xe đó vẫn xuất . căn bản biết chiếc xe đó đỗ ở chỗ nào, thuộc về ai.




      Buổi chiều khi lái xe , đến tạm biệt như trước kia cũng có.




      Mở đài bật bật lại bài hát, Phổ Hoa cầm từng quyển sách giá sách xuống, lau bụi gáy sách, lại đặt vào. khiến bản thân mệt mỏi cuộn mình nền nhà rồi gọi điện cho Quyên Quyên.


      “Alô...”. Vừa mở miệng lại nén được bật khóc.




      Quyên Quyên nghe thấy liền mắng ngay trong điện thoại: “Phổ Hoa, cậu khá lên chút ! Ban đầu lựa chọn con đường này đừng hối hận! Cậu phải tiến lên, ta bước rồi, cậu cũng phải , còn phải xa hơn cả ta!”.




      xong lại nghẹn ngào cách yếu ớt, cảm thấy đáng thay cho : “Phổ Hoa, cậu thể để tên khốn đó cười vào mặt, cậu mạnh mẽ hơn chút cho mình , nghe thấy ? Chẳng phải ta bước rồi ư, để ta , để ta xa, cả đời này đừng quay lại!”.




      Phổ Hoa gật đầu với khí, màn hình di động ướt sũng nước mắt. Nghị lực hun đúc hơn chục năm vỡ tan chỉ trong vài ngày. Cuối cùng cũng nhận thức được rằng thảm thương nhất phải bị vứt bỏ mà là sau khi vứt bỏ , quay đầu lại mới phát người ngốc nhất chính là bản thân mình.




      ràng vứt bỏ rồi mà từ đầu đến cuối lại thể quên nổi !

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 2: Vĩnh Đạo trong ký ức - mười lăm tuổi





      Mùa hè năm Phổ Hoa mười bốn tuổi được định sẵn là xảy ra rất nhiều chuyện.




      Trạm trưởng trạm phát thanh của trường lên nhận giải nhất cuộc thi tiếng Tây Ban Nha toàn thành phố, lớp 8 (6) đại diện cho đội mô hình máy bay và tàu thuyền phổ thông cơ sở đánh mất giải tiên tiến khu vực vốn nằm trong tay, cấp ba toàn trường bắt đầu thời gian nghỉ ngơi và học tập mới, thứ bảy cho phép học thêm, tài sản lớp tự nhiên cấp ba nào đó bị mất trộm, dụng cụ thí nghiệm bị mất hơn nửa tổ chức điều tra... Đối với trường trung học trọng điểm vài nghìn người, đây đều chỉ có thể miễn cưỡng coi như “câu chuyện” mà nhắc vài câu, đối với Phổ Hoa mà chỉ là hàng chữ đơn giản văn bản phát thanh.




      Với bản thân , xảy ra vài chuyện còn đáng “tưởng niệm” hơn.




      Đầu tiên là bố, ông từ sau khi tham gia đội sản xuất ở nông thôn trở về thành phố, vào làm kỹ thuật cơ sở trong xưởng, có bằng cấp nên có chức danh, mức lương ở bậc thấp nhất.




      Còn mẹ, đến độ tuổi nhất định phải lui khỏi chức vụ đội trưởng, thiếu tiền trợ cấp chức vụ, thêm nữa trợ cấp tiền ăn, tiền nhà cũng giảm bậc, hai vợ chồng cũng vì chuyện này mà cãi nhau càng nhiều hơn.




      may, xưởng thông báo phí con hàng tháng chỉ phát cho trẻ con mười bốn tuổi, Phổ Hoa qua sinh nhật tuổi mười bốn được tám tháng. Tuy hàng tháng chỉ là hơn chục đồng, thiếu bốn năm, đối với gia đình cũng là con số .




      Còn ông ngoại của Phổ Hoa, nghỉ hưu nhiều năm cuối cùng xin khu phố tự mình mở cửa hàng , chuyên bán thuốc lá thơm, mỗi tháng thêm vài khoản thu.




      của Phổ Hoa tham gia sản xuất ở nông thôn được gả ở vùng ngoài, thông qua quan hệ chạy được chỉ tiêu sinh hai lần, đáng tiếc lại sinh thêm cho chú đứa con .




      Còn gì nữa...




      Còn chính bản thân Phổ Hoa. Trải qua nỗ lực hai năm, cuối cùng cũng lấy thành tích lọt vào top năm mươi thực được nguyện vọng thi vào lớp cử tuyển mới lập của trường. Bất cứ nỗi phiền muộn nào của gia đình đều thể tương xứng với thành tựu vào lớp trọng điểm. Mỗi lần nhớ lại tuổi mười bốn năm đó của mình, Phổ Hoa thường nghĩ tới việc thi vào lớp trọng điểm trước tiên, cũng vì lần bộc lộ tài năng đó của mà quỹ đạo cuộc đời chuyển vòng nho .




      “Mã Huy! Chúc Quyên Quyên! Lỗ Trọng Liên! Ngu Thế Nam! Diệp Phổ Hoa!”.




      Phổ Hoa là cái tên cuối cùng được giáo viên gọi, khó giấu nổi căng thẳng, đứng lên khỏi chỗ ngồi cung kính bước lên bục giảng nhận bảng thành tích của mình. Trở về vị trí, ánh mắt giao nhau với người bạn thân Chúc Quyên Quyên.




      Đây là lần xếp thứ hạng lớp vô cùng quan trọng sau khi thi thống nhất khối tám toàn khu vực, năm mươi người đứng đầu được trường sắp xếp vào lớp trọng điểm khối chín mới tổ chức, với đãi ngộ đặc thù “học sinh cử tuyển” nhận được bồi dưỡng toàn diện của trường.




      Phổ Hoa mở bảng thành tích của mình, dưới thành tích mỗi môn là tổng điểm, sau đó là chữ ký màu đen.




      Nghỉ giải lao, và Quyên Quyên chạy ra cầu thang trao đổi bảng thành tích.




      cái là ba mươi lăm, cái là hai mươi chín, hai đứa nhìn nhau cười, cuối cùng nén được ôm nhau nhảy cẫng. Học tập vất vả hai năm, tình bạn hai năm cuối cùng đổi lại là kết cục hoàn mỹ nhất.




      “Vui nhé, có thể cùng lớp với Kỷ An Vĩnh rồi?”. Quyên Quyên gõ lên trán Phổ Hoa.




      “Còn cậu? Biết xếp hạng của Ngu Thế Nam rồi chứ?”. Phổ Hoa có chút ngại ngùng.




      Quyên Quyên diễn tả con số ba mươi tám, nhoài người lên tay vịn, mím môi cười, “Tên thối tha ba mươi tám Ngu Thế Nam này, còn may, lần này cuối cùng cũng để cậu ta có cơ hội thể năng lực, đạt được danh tiếng rồi!”.




      Phổ Hoa cũng vui lây, cùng Quyên Quyên nhìn xuống sân thể thao tầng dưới. Nguyện vọng của bọn họ đều được thực , tiếp tục làm bạn tốt, tiếp tục học cùng lớp, đồng thời ngồi cùng phòng học với “người đó”.




      “Cậu ta có mặt!”. Quyên Quyên nghiêng mặt vào tai Phổ Hoa.




      “Ai?”.




      “Cậu xem!”. Quyên Quyên liên tục chớp chớp mắt với .




      Phổ Hoa xoay người, giả vờ nghiêm mặt.




      “Được rồi!”. Quyên Quyên khoác vai , lại thầm vào tai : “Sau này còn có cơ hội!”.




      Lần họp toàn thể cuối cùng học kỳ, học sinh lớp 9 (6) mới thành lập gặp mặt giáo viên chủ nhiệm lớp vừa nhậm chức ở bậc thang lớp học. Phổ Hoa và Quyên Quyên xếp hàng cuối cùng, nhìn Kỷ An Vĩnh và Ngu Thế Nam đứng trước. Quan sát được nhất cử nhất động của hai cậu học sinh nam, hai người cúi đầu trêu ghẹo lẫn nhau bằng ánh mắt. xuất của Cầu Nhân là điểm đáng tiếc duy nhất, đúng lúc Quyên Quyên ghé sát tai Phổ Hoa thầm vài câu, hai đửa hẹn mà cùng bật cười.




      vui vẻ của bọn họ vì người khác can dự mà bị ảnh hưởng, hơn nữa vui vẻ này cũng hề tiêu tan cho tới kỳ nghỉ hè.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Những kỳ nghỉ trước, Phổ Hoa hiếm khi nhảy dây, nhảy ô cùng các bạn nữ hàng xóm, cũng chưa từng tham gia các hoạt động của các bạn nam. Tuy đa phần thời gian đều tự do nhưng có rất nhiều việc nhà phải làm, dường như mỗi ngày đều đeo chìa khóa, cầm danh sách mẹ để lại tới cửa hàng thực phẩm, lương thực mua đồ. Kỳ nghỉ này để khen thưởng thành tích tốt của , lần đầu bố mẹ cho phép tự do sắp xếp thời gian, ngoài học hành ra, thời gian rảnh Phổ Hoa đều đạp xe tìm Quyên Quyên.




      Hai như hai con chim bầu trời, bọn họ làm xong bài tập và phần tự học trong kỳ nghỉ từ lâu rồi, dùng tiền lẻ trong lọ tiết kiệm mua bộ Nữ hoàng Ai Cập hàng ngày ngồi quạt mát trong nhà Quyên Quyên thưởng thức tình của Carol và Mentuisu. Khi trời nóng đạp xe tới thư viện mượn đọc những truyện ba xu của Quỳnh Dao, Dư Tình, Tịch Quyên mà người ta giở nát cả, mơ mộng bản thân trở thành nữ chính trong truyện. Thứ hai đóng cửa liền trở về trường học, trốn tầng thượng nhìn đội bóng rổ của trường luyện tập.




      Đối với Phổ Hoa, sống trong gia đình có bố mẹ là công chức mà , kỳ nghỉ hè năm đó có rất nhiều niềm vui, lần đầu tiên nhận ra vui vẻ chẳng xa xỉ gì, có thể rất đơn giản, chỉ cần tiếp tục cố gắng con đường học tập, có thể hưởng thụ càng nhiều niềm vui hơn.




      Gần tới khai giảng, tâm trạng vui vẻ của Phổ Hoa dần dần trở thành loại kỳ vọng tha thiết, kỳ vọng lớp mới, bạn học mới, thầy giáo mới, đương nhiên, điều kỳ vọng nhất vẫn là Kỷ An Vĩnh.


      Khi đó toàn bộ thế giới chỉ có Quyên Quyên biết, Kỷ An Vĩnh là “bí mật” của Phổ Hoa.




      *********




      Ngày đầu tiên khai giảng của lớp chín, Phổ Hoa thấy rất bất an, từ khi dậy nháy mắt phải rồi.




      Mẹ từng : Nháy mắt trái phát tài, nháy mắt phải gặp họa.




      Ngoài việc ngày đầu tiên vào lớp mới chắc chắn căng thẳng, tối hôm trước còn xảy ra chuyện, trực tiếp ảnh hưởng tới niềm mong đợi vui thích của Phổ Hoa đối với năm học mới. lén lút đánh chìa khóa thùng thư của trường, giấu xuống ngăn kép của hộp bút, tuy dán tranh Saori lên ở mặt để che , nhưng đường học vẫn xuống xe mở cặp sách nhìn lần, chắp hai tay trước Saori, lặng lẽ cầu nguyện: Phù hộ, phù hộ, phù hộ bị phát .




      Đến trường vẫn còn sớm, đến thùng thư lấy thư, gặp Phong Thanh - cán bộ đời sống của lớp 9 (6), vốn định đặt thư trở lại, đành tiếp tục để trong cặp.




      Đẩy xe cúi đầu trong khuôn viên trường, Phổ Hoa nơm nớp lo , trong đầu toàn hai thứ: chìa khóa, thư. Sau đó suy nghĩ bản thân nên làm gì?




      Đến góc rẽ của tòa nhà lớp học, nhìn đường, đâm vào đám nam sinh cũng đạp xe, xe đổ, người ngã, đồ rơi hết xuống đất.




      loạt xe bị đổ giống như cờ đô mi nô, cậu nam sinh đầu tiên đứng dậy kêu lên: “Chết! An Vĩnh, cậu sao chứ!”.




      giọng rầu rĩ trả lời: “Vần ổn”.




      Phổ Hoa ngã tới mức choáng váng, nghe thấy cái tên này lại chống tay đứng lên, màng đầu gối bị đau, nhảy từng bước tới nhặt cái kính vàng bên cạnh xe.




      Cậu nam sinh bị ngã thảm nhất cuối cùng cũng đứng lên được, vội vã vừa xoa ngực vừa nhíu mắt cúi đầu tìm đồ, tiện miệng hỏi câu: “Cậu sao chứ!”.




      “Này!”. Phổ Hoa khập khiễng đưa kính ra, đương nhiên biết Kỷ An Vĩnh.




      “Cảm ơn!”. Kỷ An Vĩnh đeo kính xong, lau lau mắt kính, đôi mắt sau cặp kính trong veo. Tay áo cậu ta toàn đất, nhưng để ý, ngược lại còn có chút kinh ngạc khi thấy Phổ Hoa.




      “Là cậu!”.




      Lời của Kỷ An Vĩnh khiến Phổ Hoa sững sờ, lẽ nào cậu ta biết ? ràng biết thể, nhưng vẫn kìm được nghĩ vậy.




      “Mình cũng học lớp 9 (6) đây, chúng ta từng gặp trong buổi họp lớp.” Kỷ An Vĩnh chỉ chỉ vào mình, nâng chiếc xe đạp rồi leo lên, “Xin lỗi, cậu sao chứ, vậy lát gặp”.




      “Được, lát gặp”.




      Phổ Hoa nhường đường, đứng đó nhìn cậu ta xa mới nghĩ tới việc dựng xe mình lên.




      phủi đất yên xe, cảm giác có thứ gì chọc vào tay mình.




      “Này!”.




      Ỷ thức được người kia với mình, quay đầu lại. cuốn vở luyện tập ngữ văn vừa bọc bìa xong được đưa tới trước mặt , đó đặt bức thư màu tím bóc, cầm cuốn vở là nam sinh cao ráo xa lạ.




      Phổ Hoa giật mình, mãi mà tìm thấy được giọng của mình.




      Nam sinh đó lại có chút hứng thú quan sát , “ cần sách nữa à?”. Khi cậu ta chuyện, mấy sợi râu lún phún cằm cũng rung theo, nhìn rất lạ.




      Mí mắt phải của Phổ Hoa bất giác giật vài cái, giơ tay cách máy móc cầm lấy cuốn vở, cảm thấy nam sinh trước mặt này hơi quen.




      “Cậu tên là Diệp Phổ Hoa?”. Cậu nam sinh cúi đầu nhìn tên bìa vở, trả vở lại cho .




      Phổ Hoa trả lời, cũng quên cảm ơn, nhận vở xong, vẫn đứng ven đường.




      Cậu nam sinh chân giẫm lên bàn đạp, ấn chuông xe, bỏ lại nụ cười mang đầy ý vị sâu xa,


      quay đầu xe rời .

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Phổ Hoa lo bất an cất vở và bức thư vào cặp, dựng xe lên về lán đỗ xe. xoa xoa đầu gối bị thương, bộ đồng phục cũng bị rách chỗ cỡ bằng ngón tay cái. tránh vị trí đỗ xe của lớp 9 (6), phát mấy cậu nam sinh vừa nãy đều tập trung dưới bảng rổ, Kỷ An Vĩnh, còn có... nam sinh nhặt vở cho vừa nãy, tay cậu ta đặt vai Kỷ An Vĩnh, dáng vẻ thân thiết, biết gì.




      Cảm giác quen thuộc đó lại đến nhưng Phổ Hoa nhớ ra được gặp cậu ta ở đâu. Như cảm nhận được chú ý đến bọn họ, cậu nam sinh đó cũng quay đầu lại nhìn . Cậu ta vẫn chuyện với Kỷ An Vĩnh, nhưng ánh mắt lại đuổi theo Phổ Hoa, như kim chích vào lưng . Phổ Hoa lại thấy bất an, cố gắng cúi đầu chớp mắt hy vọng mí mắt nháy nữa, dừng xe ở vị trí quen thuộc, cuộn cặp sách chạy lên tầng với tốc độ nhanh nhất.




      Sau giờ thể dục giữa giờ, Quyên Quyên dìu Phổ Hoa khập khiễng lên phòng y tế bôi thuốc, khi xuống lầu hỏi : “Sao mà bị đâm vậy?”.




      Phổ Hoa định nhưng cầu thang toàn là học sinh vừa tập thể dục xong, trong đó thiếu mấy cậu nam sinh sáng nay vừa đụng độ. Tiết đầu tiên mọi người giới thiệu lẫn nhau, tuy nhớ toàn bộ tên nhưng cũng nhớ được kha khá. Vì quen biết rồi nên ngược lại muốn .


      Kỷ An Vĩnh cuối cùng, vượt qua Phổ Hoa, khẽ gật đầu chào . Phổ Hoa cũng gật đầu với cậu ấy, nắm chặt tay Quyên Quyên, muốn để Kỷ An Vĩnh nhìn thấy bị đau chân.




      Đợi hầu hết mọi người lên cầu thang, hai mới ung dung xuống lầu, ngược dòng người ngang qua sân thể dục tới phòng y tế đối diện.




      Quyên Quyên thầm bên cạnh: “Các cậu quen nhau rồi?”.




      Phổ Hoa nhịn đau, rầu rĩ tiếng “ừ”.




      Bôi thuốc xong trở về lớp học, mọi người đều tản ra hành lang, Quyên Quyên dìu Phổ Hoa về chỗ, dặn dò đừng có tùy tiện lại. Trước khi rời còn ghé sát tai thầm: “Buổi trưa tầng thượng!”.




      Phổ Hoa giơ tay hiệu “Ok”, mắt tiễn Quyên Quyên về chỗ ấy. vừa định quay đầu ngồi thẳng, ngờ lại đụng phải đôi mắt ngồi phía sau, tưởng mình bị ảo giác, nhưng nhìn kỹ quả nhiên là cậu ta.




      Đây là lần thứ ba trong ngày cậu nam sinh tên Thi Vĩnh Đạo đó nhìn chăm chú.


      Trong buổi họp lớp đầu tiên khi cậu ấy đứng lên tự giới thiệu về bản thân, Phổ Hoa dám quay đầu nhìn.




      Dường như cậu ấy cũng nghĩ cách giải bài tập, bút chì xoay trong tay trái giống như cây gậy ma thuật bay các đầu ngón tay mà vẫn bị rơi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn về hướng nào đó trong phòng học, đến mí mắt cũng chớp.




      Phổ Hoa hơi dịch chuyển ghế, lấy sách giáo khoa ra làm bài tập. góc vở bài tập dính lên mí mắt, hy vọng nhịp đập khiến người khác hoảng này sớm kết thúc, sau đó ngồi ngay ngắn lấy bút, bắt đầu chăm chỉ giải mấy bài hình học trước mắt.




      Tối hôm đó, Phổ Hoa viết trong nhật ký như sau:




      khó tưởng tượng lại chuyện với cậu ấy. Thực ra, vẫn ổn mà!




      Quần rách, bị mẹ mắng vài câu, bố mua cái mới, mẹ kêu vá vào vẫn có thể mặc, Quyên Quyên bão chỗ vá có thể coi như “kỷ niệm", có lý!




      Thi Vĩnh Đạo đó kỳ lạ, cậu ta là bạn thân của Kỷ An Vinh sao? Mong là , sau này phải cẩn thận cậu ta! Còn may, thư đặt vào rồi! Phong Thanh cũng phát ra. Thượng đế phù hộ, Saori phù hộ!




      Tiết hóa đầu tiên cảm giác rất khó, phải chăm chú nghe giảng, viết bài, Phổ Hoa, cố lên nào!




      Ờ... phải cố lên! Diệp Phổ Hoa.




      *********




      tháng trôi qua rất nhanh, Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh chuyện với nhau cộng vào quá mười câu. Họ cùng tổ, có cơ hội tiếp xúc. Nhưng kỳ vọng vào lớp chín của rất nhanh bị mài mòn hoàn toàn trong bầu khí ngột ngạt của lớp 9 (6).




      Ở đây, giao lưu là việc rất xa xỉ, giữa bạn học cùng giới với nhau như vậy, giữa bạn bè khác giới càng có ngăn cách. Phổ Hoa phát , nam nữ của lớp 9 (6) ít khi chuyện, trừ phi vạn bất đắc dĩ. Trong tập thể toàn nhân tài, bè phái ràng, mọi người đều mở rộng lãnh địa của mình, cái lớp này có bạn bè, chỉ có kẻ địch.




      Sau khi từ bỏ chức vụ cán bộ đời sống, Phổ Hoa và Quyên Quyên đều trở thành Turnip Head bé đáng để mắt tới trong lớp, nếu phải thầy giáo điểm danh, trả lời câu hỏi lớp, cả ngày chắc đều có người gọi tên họ.




      Ngoài mấy bạn học cũ cùng lớp trước kia, thái độ những người khác luôn lãnh đạm, đề phòng. Áp lực của môn học cũng ngày càng nặng hơn từ ngày đầu tiên khai giảng, Phổ Hoa mệt mỏi đối phó, căn bản màng đến việc kết giao bạn mới.




      Sau hai tháng, tình hình cơ bản của lớp học được xác lập, cạnh tranh giữa vài nhóm bước đầu có kết quả, hóa ra phái nam sinh trong lớp 9 (6) chiếm hầu hết các vị trí đầu tiên. Kỷ An Vĩnh lên top mười của lớp trong kỳ thi tháng, khiến Phổ Hoa rất vui. thích của đối với cậu ấy chỉ tăng chứ giảm, cho dù nghe thấy cậu ấy trả lời câu hỏi, hoặc nhìn bóng dáng cậu ấy chơi bóng, cũng có cảm giác ngọt ngào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :